1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế hậu thiên tài, Hoàng đế đứng sang bên - Mạc Hỏa Tiểu Mạt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 033: Cảnh giới tối cao ăn cơm chùa

      "Vâng" nam tử mặc hoa phục ngược lại thành thực.

      "Tạm để đó."

      " nương. . . . . ."

      "Thiên Nhai Túc Quán các ngươi xem thường tiểu nhân vật mới gia nhập giang hồ sao?"

      " nương chờ chút, ta gọi người mang món ăn lên." rốt cuộc hiểu, bữa cơm này nàng thể ăn, nếu nữa, thanh danh của tuyệt đối bị hủy trong cái miệng này. Nam tử mặc hoa phục mỉm cười, có chút chật vật vội vàng xoay người khỏi.

      "Tiểu Vũ, tiểu nhị nơi này cũng thiếu não như vậy sao?"

      "Ta cảm thấy thuộc về nửa tàn phế."

      Nam tử mặc hoa phục khỏi, thân thể hơi yên, rất có khuynh hướng té xỉu nếu bọn Đại Nhi thêm câu nữa. Thầm nghĩ các ngươi thảo luận thể giọng chút sao? Ở trước mặt người khác đến người khác thiếu não hoặc là nửa tàn phế làm người ta rất đau đớn. Cũng thể nhã nhặn nổi nữa, giơ chân lên trực tiếp bay ra ngoài. Aiz, tai nghe tĩnh lặng a.

      Các người nghe lén khóe miệng đồng thời cũng đều run lên, loại cảnh giới này phải người bình thường có thể đạt tới. Mọi người ôm tâm lý ‘hoàn hảo đối tượng phải là ta’ tiếp tục bắt đầu cười chêm chọc, giống như mới vừa có chuyện gì cả xảy ra.

      "Tiểu Vũ, có cảm giác hứng thú ?" Nghe đồn mấy ngày nữa Cổ Thiên Hồn sắp đến kinh thành trong lòng Đại Nhi càng thêm lo lắng, như vậy vì sao Luyến U chút tin tức cũng có? Mặc dù dược cổ vẫn còn nhưng tâm thần vẫn yên.

      " có." có tin tức của Tam ca ca , làm sao hứng thú.

      "Tiểu Vũ a, có tin tức chính là tin tức tốt nhất." Đại Nhi ăn uống no đủ, chậm rãi thưởng thức nước trà thản nhiên . biết là an ủi Tiểu Vũ hay là an ủi mình.

      "Vâng." Tiểu Vũ mỉm cười, ưu nhã nâng chung trà lên cạn chén.

      Chợt Đại Nhi phát vấn đề, vấn đề rất lớn. "Tiểu nhị."

      "Đến đây! Khách quan có gì phân phó." Tiểu nhị cung kính, vẻ mặt ôn hòa hỏi.

      "Gọi lão bản các ngươi." Đại Nhi nhìn , trầm giọng .

      " nương, lão bản có ở đây." Nụ cười ở mặt Tiểu nhị cứng ngắc. Lão bản nhà mới vừa ở tại chỗ này, nhìn từ đầu tới đuôi phát lão bản trêu chọc người này khác gì tìm chết.

      "Vậy tìm người có thể làm chủ."

      " nương, nơi này của chúng tôi chỉ có lão bản có thể làm chủ." Khóe miệng Tiểu nhị nhịn được run rẩy. Có loại dự cảm xấu.

      "Được, kêu lão bản của các ngươi ra đây."

      "Lão bản của chúng tôi có ở đây. . . . . ." Tại sao lại vòng trở về rồi hả ? Khóe miệng Tiểu nhị càng run rẩy lợi hại. " nương, lão bản của chúng tôi có ở đây. nương có chuyện gì với ta là được, bảo đảm làm tốt cho nương."

      "Ngươi làm chủ được?" Đại Nhi nhíu mày, lúc này mới nhìn tiểu nhị. Cho dù vứt trong đám người cũng nhận ra, bất quá vóc dáng người này quả tệ. Người luyện võ a.

      " thể." Tiểu nhị gian nan khạc ra hai chữ.

      "Tìm người có thể làm chủ."

      "Chỉ có lão bản. . . . . ." Bây giờ Tiểu nhị chỉ muốn chết. Rốt cuộc hiểu tâm tình lúc nảy của lão bản mình, rất kìm nén a, sống bằng chết a. " nương chờ chút, ta gọi." Chạy rất mau a.

      Tiểu Vũ liếc mắt nhìn sắc mặt bình tĩnh của Đại Nhi, trán nhất thời vạch đen trải rộng: nàng mang bạc chứ. . . . . .

      Quả nhiên, người nên quá thông minh tốt.

      Cũng biết tiểu nhị kia dùng thủ đoạn gì khiến nam tử mặc hoa phục lần nữa, bày ra khuôn mặt tươi cười xuất tại trước mặt Đại Nhi. Chẳng qua cười so với khóc còn khó coi hơn.

      " biết nương tìm tại hạ có chuyện gì?" Nam tử mặc hoa phục lễ phép hỏi. Mặc dù biết phải là chuyện gì tốt.

      "Ngươi là lão bản?" Hiển nhiên Đại Nhi nhìn ra, chút nào kinh ngạc. Lại cảm thấy cũng nên biểu thông minh để cho người khác chút gian biểu diễn. Liền hỏi ra những lời mà nàng tự cho là rất ngu ngốc.

      "Vâng, tại hạ là Liễu Phàm." Liễu Phàm cười khóe miệng vẫn thể nào nhịn được. Ngươi cũng nhìn ra còn hỏi cái gì? " nương có chuyện gì?"

      "Chúng ta ăn xong rồi đánh tiếng với ngươi." Giọng điệu trịnh trọng giống như chuyện gì phải làm. "Bây giờ muốn cáo từ."

      Liễu Phàm nỗ lực che giấu kích động của mình đến mức muốn bạo phát, cứng rắn từ trong kẽ răng nặn ra bốn chữ: " … nương … xin … mời."

      "Lão. . . . . ." Sau lưng, tiểu nhị tranh thủ lên tiếng.

      "Liễu lão bản cũng lưu chúng ta ở lại uống trà chiều?" Đại Nhi đứng dậy vòng qua bên cạnh Tiểu Vũ, ánh mắt vẫn nhìn Liễu Phàm.

      "Nàng. . . . . ." thể yên lặng, tiểu nhị dắt tay áo Liễu Phàm.

      " nương chắc hẳn còn có chuyện quan trọng phải làm, Liễu mỗ cũng lưu nương thêm nữa." Liễu Phàm nhìn động tác của tiểu nhị phía sau lưng, trong lòng chỉ muốn vội vàng tống hai ôn thần .

      "Đừng. . . . . ." Tiểu nhị tiếp tục cố gắng.

      "Liễu lão bản đúng lắm, vậy chúng ta cũng làm phiền." Đại Nhi dắt tay Tiểu Vũ xoay người khỏi.

      "Lão. . . . . ."

      " nương thong thả." Trong lòng Liễu Phàm thở phào nhõm, cuối cùng .

      "Lão bản họ có. . . . . ."

      "Liễu lão bản, tiểu nhị này dường như bỏ được chúng ta, bằng chúng ta lưu lại buổi chiều thôi." Đại Nhi dừng bước, nhưng có quay đầu lại, siết tay Tiểu Vũ có chút chặt.

      " nương đùa, gần đây thiếu não, phát tác thường mê sảng, nương bỏ qua cho." Liễu Phàm nở nụ cười, lời thành khẩn.

      ". . . . . ."

      " ra là như vậy." xong dắt tay Tiểu Vũ nhanh chậm ra ngoài. Chỉ để lại hai bóng lưng tao nhã vô hạn, bị mọi người ở đây cúng bái.

      ra ăn cơm chùa cũng có thể uy hiếp như vậy!

      "Chuyện gì? !" Liễu Phàm nhìn hai người xa, lúc này mới xoay người lại mặt khó chịu nhìn tiểu nhị, hình như muốn đem thù mới hận cũ hôm nay đều tính toán ràng.

      Vẻ mặt Tiểu nhị đầy vạch đen, khóe miệng run rẩy, duỗi ra ngón tay chỉ chỉ bàn lớn thức ăn. tại ngay cả câu cũng được.

      "Đầu lưỡi của ngươi bị dư thừa? !" Liễu Phàm nhìn theo, vừa liếc nhìn, nhíu mày tức giận tiểu nhị muốn chết.

      "Họ ăn cơm đưa tiền!" Trời mới biết tiểu nhị câu này dùng bao nhiêu dũng khí.

      "Vậy sao. . . . . ." Lần này Liễu Phàm dễ nổi nóng. Khi dưới mắt ăn cơm chùa còn chưa tính, mình còn rất cung kính tống tiễn người ta ra cửa. Mẹ nó! mang theo tiền hành hạ người như vậy! đời thanh danh của a.

      "Ngươi quay trở lại làm gì ?"

      "Ta. . . . . ."

      "Người ta ngươi cái rắm a."

      "Do. . . . . ."

      "Tiền công toàn bộ trừ hết, kỳ hạn lại thêm ba tháng."

      ". . . . . ."

      "Sáu tháng."

      ". . . . . ."

      "Thảo Diệp, đây là nương nhà nào?" Bên trong nhã gian lầu hai đối diện chỗ ngồi Đại Nhi ở lầu , nam tử mặc áo gấm màu xanh nhạt, ống tay áo màu vàng thêu hoa văn cổ quái, giọng hỏi.

      Nam tử ngồi đối diện nam tử áo xanh gọi là Thảo Diệp, mày kiếm chau lên, chân mày nhíu lại."Khuyết a, ngươi cho rằng ta là Bách Thông hay là Vạn Linh?"

      Nam tử mặc áo gấm xanh mở miệng trước, khóe môi khêu gợi co quắp, vẻ mặt buồn bực nhìn nam tử gọi là Thảo Diệp. Hồi lâu mới thở ra sáu chữ: "Thảo Diệp, tính khí tăng trưởng a."

      ". . . . . ."
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 034: Trần trụi hãm hại

      Thiên Nhai Túc Quán chuyến, hiển nhiên ở trong lòng của Đại Nhi nắm chắc khá hơn rồi. Đại Nhi có thể điều tra được cao thủ có ít nhất dưới trăm người, từ bồi bàn, đầu bếp, làm việc vặt, phòng thu chi, chưởng quỹ. Trước trước sau sau trừ tính, thầm nấp ít nhất khoảng 50 người. Xem ra Thiên Nhai Túc Quán quả nhiên là đường khẩu quan trọng của Tử Tà Môn, trận thế lớn như vậy sợ rằng mục đích đơn giản. Liên lụy đến trong cung, xem ra trường mưu này nàng nằm ngoài việc rồi.

      Chẳng qua nhìn phong cách hành nơi đó cũng là cùng hung cực ác. . . . . .

      Ở biển hoa nhàn nhã hóng gió, Đại Nhi chợt ý thức được vấn đề nghiêm trọng, ít ngày trước mình dùng dược liệu trong bảo khố luyện chế đan dược cho Luyến U, hơn nữa cái lò sắt luyện Kim Đan cũng vì sử dụng quá độ mà nổ tung. Xem ra phải đề phòng họa trước mới được.

      "Dao Dao, xem loại dược liệu Cửu Trọng Liên, Thất Tinh Thảo, Khô Diệp Hoa, Linh Chi ngàn năm ở trong phòng kho Thái Y Viện hay ở trong quốc khố?" Đại Nhi buông xuống Bách khoa toàn thư về dược liệu ở trong tay, từ ghế dựa duỗi cái lưng mỏi nhừ.

      "Hồi nương nương, dược liệu tương đối trân quý đều ở trong quốc khố, những thứ nương nương mới vừa chỉ có quốc khố mới có. Phòng kho Thái Y Viện tích trữ đều là dược liệu quá quý giá, dùng để chữa bệnh ." mặc dù Dao Kỳ hiểu Đại Nhi muốn làm gì nhưng vẫn cung kính trả lời từng việc. Lúc trước Đại Nhi luyện chế thuốc nàng còn chưa tới. Tự nhiên biết.

      "Quốc khố à." Dường như Đại Nhi cảm khái lặp lại câu. Trong lời có ít nhiều ý vị . "Bách Phi Thần ở đâu?"

      "Nương nương, Hoàng thượng ở Lộ Hoa Điện." Dao Kỳ đến Lộ Hoa Điện khóe mắt nhịn được nhảy lên. Làm Hoàng thượng như thế kiếp trước phải tạo bao nhiêu nghiệt a. Kể từ Hoàng hậu nương nương vào cung vẫn ở tại Ngự Thư Phòng, rốt cuộc Hoàng thượng ở lại Ngự Thư Phòng nửa tháng, chuyện này đúng là vô cùng biệt khuất. Từ ngày nương nương khiến cho Hinh Tuyết ra khỏi phi uyển, Hoàng thượng liền từ Ngự Thư Phòng trở về đến cung điện của mình lần nữa. Nàng có nhìn lầm, mấy ngày nay mặt Hoàng thượng luôn treo nụ cười như có như , mặt mày hồng hào hăng hái. Hiển nhiên là đối với câu cung có cung quy của nương nương rất là sùng bái.

      Trẫm thân là Hoàng đế tự nhiên muốn ở tại Lộ Hoa Điện, nếu hợp cung quy. Trẫm là người rất giữ quy củ. Đây là chuyện sau khi Bách Phi Thần dọn về cung điện của mình gặp Đại Nhi giải thích như thế.

      Điều này làm cho Đại Nhi trợn mắt, phải nàng để cho trở về cung điện của mình, giải thích với nàng cái sợi lông á.

      "Gần đây có phải rất rãnh rỗi hay ?" Hai ngày nay Hinh Tuyết đàng hoàng, triều đình cũng có gì động tĩnh gì lớn cho nên rất rãnh rỗi.

      "Vâng, chắc là vậy. . . . . ." Nương nương a, người muốn tìm Hoàng thượng gây phiền toái sao?

      "Ừm." Ống tay áo của Đại Nhi vung lên, thản nhiên bước lên bậc thềm.

      "Nương nương muốn chỗ nào?" Mặc dù đoán được nhưng vẫn muốn hỏi chút.

      "Quốc khố."

      ". . . . . ." Quả nhiên tâm tư của chủ tử nàng thể đoán được. Vốn cho rằng phải tìm Hoàng thượng.

      "Nương nương, chìa khóa quốc khố ở chỗ của Hoàng thượng." ra mình cũng rất thông minh, Dao Kỳ nghĩ như vậy. Nhưng tại sao sau khi nương nương hỏi xong muốn thẳng quốc khố mà phải lấy chìa khóa vậy?

      "Dao Dao, ngươi ám chỉ cho ta lấy chìa khóa?" Đại Nhi xoay người cười vô cùng rực rỡ.

      ". . . . . ." Cuối cùng Dao Kỳ biết vì sao rồi. Đây là trần trụi hãm hại a."Nô tỳ vừa như vậy, nương nương cần làm ."

      "Dao Dao, phải phụ trách." Lời nghiêm chỉnh như vậy từ trong miệng Đại Nhi ra vô cùng quái dị.

      "Nương nương, nô tỳ sai rồi." Trong lời của Dao Kỳ tương đối biệt khuất. Nàng nên tự cho rằng mình thông minh ‘nhắc nhở’ chủ tử của mình cái gì, bởi vì chỉ cần mình có thể nghĩ tới mà chủ tử gì, phía trước tuyệt đối có cái hố chờ ngươi nhảy xuống đấy. Nhất định phải khắc sâu dạy dỗ này a.

      "Bảo người xây dựng ở chỗ sâu biển hoa phòng trúc, ta lấy ít thứ." Đại Nhi khoát khoát tay ý bảo làm cho tốt, rồi dẫn theo cung nữ gọi Lãm Nguyệt mấy ngày trước, khiêm tốn về phía Lộ Hoa Điện.

      Đại Nhi đối với y thuật và độc thuật của mình rất có lòng tin, dù sao trước đó thử nghiệm qua. Điều này làm cho Đại Nhi tỏ ra hài lòng đối với lần trở về này. Nhưng để cho nàng buồn bực chính là y thuật và độc thuật của mình có vấn đề, tuy nội công thâm hậu nhưng khinh công gì đó quá thối nát, mặc dù tốt hơn so với người bình thường.

      Thuật ngữ giang hồ: mèo ba chân.

      Thậm chí Đại Nhi cảm thấy, nếu phải luyện chế thuốc cần nội lực hùng hậu, đoán chừng ngay cả nội lực nàng cũng có. thể sau khi xuyên qua năng lực bản thân cũng mạnh như vậy. Nếu cẩn thận để cho võ công của ta trở thành thiên hạ vô địch, thân thể bách độc bất xâm, vung tay lên gọi gió hô mây, dậm chân cái cả vùng đất run rẩy, người ngưu bức như vậy tốt biết bao nhiêu a.

      Trong lúc Đại Nhi mình YY, hai người đến Lộ Hoa Điện. Nhìn cung điện nguy nga trước mắt, ánh mắt của Đại Nhi hơi híp lại. Nàng ràng ngửi thấy bên trong có mùi vị Túc Phượng Cúc, loại dược liệu hết sức quý giá, chỉ ngửi thấy mùi có thể làm cho người tỉnh trí, giá trị của nó cũng chỉ chút như vậy. Trong phút chốc kia, Đại Nhi đem Túc Phượng Cúc làm vật sở hữu của mình.

      Xa xa nhìn thấy Đại Nhi phía trước, trái tim Ngụy Trung Hiền bắt đầu đập mạnh. Vị Tiểu Tổ Tông này sao lại tới đây? Mấy ngày nay Hoàng thượng vất vả rãnh rỗi nghỉ ngơi chút, ngài thể đến gây phiền toái sao?

      Ở trong lòng Ngụy Trung Hiền, Đại Nhi và Bách Phi Thần là như nước với lửa, bát tự tương khắc, hai người đụng vào nhau tuyệt đối có chuyện tốt. Mấy ngày trước Bách Phi Thần và Hinh Tuyết cùng Phượng Tê cung, lúc ra vẻ mặt tối tăm, dáng vẻ đó cho đến bây giờ Ngụy Trung Hiền vẫn còn nhớ. Mặc dù cảm thấy mỗi lần Hoàng thượng gặp phải Hoàng hậu nương nương chuyện trở nên có chút ít quái dị.

      "Hoàng hậu nương nương Cát Tường."

      "Bách Phi Thần ở đâu?" Bàn tay bé của Đại Nhi vung lên, ý bảo Ngụy Trung Hiền đứng dậy.

      "Hồi nương nương, Hoàng thượng ở nội điện nghỉ ngơi, mấy ngày nay luôn cùng Triển đại nhân ở trong phòng luyện công đến rất khuya mới nghỉ ngơi, tinh thần quá tốt." Ngụy Trung Hiền ngược lại rất hộ chủ. , kể từ sau lần Triển hồ ly bị người thiết kế leo lên giường của Đại Nhi, mỗi ngày Bách Phi Thần cũng có việc gì liền tìm gây phiền phức, cuối cùng hai người tiến hành ẩu đả lẫn nhau. Bách Phi Thần ngoại trừ người, mặt khối thịt nguyên vẹn, tình trạng của Triển hồ ly càng thêm thê thảm hơn, bao gồm mặt, toàn thân cao thấp khối thịt nguyên vẹn. Điều này làm cho Ngụy Trung Hiền rất buồn bực, rốt cuộc có chuyện gì?

      "Triển hồ ly? phải hai người bọn họ từ lúc còn mông trần lớn lên sao, đánh nhau làm gì?" Chẳng lẽ vì lần trước Triển hồ ly lén xông vào hậu cung khiến cho Bách Phi Thần mất mặt mũi?

      "Chuyện này. . . . . ." Nương nương a, ngài có thể văn minh chút hay , dù sao ngài cũng là Nhất Quốc Chi Hậu a.

      "Quên ." Đại Nhi khoát khoát tay ý bảo đừng nữa. Để lại nha đầu sau lưng, lướt qua Ngụy Trung Hiền vẫn còn rối rắm đẩy cửa ra vào.

      ra Ngụy Trung Hiền muốn dường như Hoàng thượng ngâm dược vật. . . . .
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 035: Kiếp trước tạo nghiệt gì?

      Thấy ngăn được liền đưa tay ngoắc ngoắc tiểu thái giám dặn dò câu, Hoàng thượng hỏi tới mình ở Ngự Thiện Phòng canh chừng trà bánh, liền chạy trốn nhanh như tia chớp.

      Sau khi vào, Đại Nhi theo mùi vị Túc Phượng Cúc đường tiến vào nội thất. Nhìn thấy bên cửa sổ trồng gốc cây Túc Phượng Cúc màu lửa đỏ trong chậu gốm sứ tinh xảo, ánh mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm. Túc Phượng Cúc thuộc tính Hỏa dùng để luyện chế thuốc độc tuyệt, mình gặp dược phẩm quá tốt.

      Liếc nhìn bốn phía có phát bóng dáng Bách Phi Thần, muốn lấy chợt phát có chỗ nào đúng. Tại sao có mùi thuốc nồng như vậy? Quay đầu lại nhìn chút tấm màn vải màu đen ngăn đài cao ở phía đối diện, nhón chân lên nhàng tới. Cái này nhìn còn may, vừa nhìn Đại Nhi chỉ muốn kích động chảy máu mũi.

      Bên trong tấm màn vải màu đen là hồ tắm rộng năm mét, ở cuối là đầu rồng được điêu khắc tinh xảo, trong miệng phun ra suối nước ấm áp. Đáy hồ tắm bạch ngọc, vách tường hắc ngọc phủ kín đài cao. Hồ nước tản ra luồng hơi nóng bay lên.

      Nước ấm lan tràn đến bộ ngực Bách Phi Thần, mái tóc đen dài thấm nước dính vào trước ngực, mắt phượng khép chặt, lông mi dài khuôn mặt tuấn mỹ phủ bóng dày, cánh tay phải bám vào bên cạnh vách tường hắc ngọc, khớp xương bàn tay ràng chống đỡ huyệt thái dương.

      Hắc ngọc càng làm nổi bật màu da trắng nõn như ngọc nhưng khỏe mạnh, nếu như chú ý phía đến mặt mảng tím bầm lớn.

      Xương đòn khêu gợi ở trong làn sương mù bốc lên theo lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở liên tục chậm rãi từ cánh mũi bị hơi nước bốc lên kết hợp với gò má mềm mại và môi mỏng khẽ nhếch. . . . . .

      là vô cùng dụ hoặc!

      Đại Nhi ngơ ngác nhìn Bách Phi Thần tắm trong hồ, dáng vẻ như thiên nhân mị hoặc trời sinh, ngoại trừ thuần túy xinh đẹp, nhìn vẻ mặt ngủ chút nào phòng bị, giữa lông mày có vẻ mệt mỏi, trong lòng đột nhiên có chút buồn phiền.

      nổi lên bản tính sắc nữ, có ăn đậu hủ như thường ngày. Chỉ nhìn thấy cả người tím bầm mà đau lòng, nghe thấy mùi thuốc nồng nặc trong hồ tắm mà cau mày và nhìn thấy vẻ mặt Bách Phi Thần ngủ như đứa trẻ hề phòng bị mà chua xót.

      Cảm xúc phong phú lần lượt đảo qua trong lòng Đại Nhi, vẻ mặt vẫn chìm đắm trong kinh ngạc.

      Đột nhiên nhướng mày tới, ngồi xổm xuống vén tóc ướt bên tai Bách Phi Thần, bàn tay bé lạnh buốt nắm cái lỗ tai vạch lên phía trước, mắt thẳng tắp nhìn cái chấm hồng phía sau tai. Theo bản năng chân mày nhíu chặt hơn.

      Chợt đầu Bách Phi Thần lay động, lông mi run lên hai cái khẽ mở mắt, mắt phượng mang theo hơi nước có chút mê mang vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Đại Nhi. Ánh mắt chạm đến gương mặt Đại Nhi gần trong gang tấc bỗng nhiên trở nên rất tình thâm, bàn tay vốn chống đỡ đầu nâng khuôn mặt của Đại Nhi, môi mỏng khêu gợi dịu dàng in lên cánh môi đỏ thắm.

      Bàn tay của Đại Nhi vẫn trong tư thế nắm lỗ tai Bách Phi Thần, lúc cánh môi bị Bách Phi Thần ngậm chặt, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

      Đến tột cùng nàng làm gì? Lại bị ánh mắt mờ mịt mê man của Bách Phi Thần mê hoặc. . . . . .

      Nhàn nhạt hôn làm cho người ta muốn ngừng mà được, Bách Phi Thần chuyển động thân thể muốn hôn sâu hơn. Vẫy lên tiếng nước chảy làm cho thần trí của Đại Nhi chợt tỉnh.

      Đại Nhi trợn to cặp mắt từ nơi hàng lông mi nhắm lại khuôn mặt gần trong gang tấc của Bách Phi Thần chuyển dời đến bàn tay khác đưa ra muốn đỡ sau ót Đại Nhi, Đại Nhi xấu hổ vươn tay nắm chặt. Chỉ nghe ‘rắc rắc’ tiếng xương tay như gảy lìa vang lên, Bách Phi Thần cơ hồ kêu lên. Chợt buông ra cái miệng nhắn đỏ tươi của Đại Nhi, mất thăng bằng ngã về sau, ‘bùm’ tiếng bắn lên vô số bọt nước.

      Lúc này Bách Phi Thần mới hoàn hồn, trong nước giữ được thăng bằng trợn to mắt nhìn thủ phạm ở trước mắt.

      "Ai cho nàng tiến vào? !" Bách Phi Thần sửa ngay ngắn ngón tay của mình hận đến cắn răng nghiến lợi. Nàng thể dịu dàng chút sao?

      "Loại chuyện như vậy ta tương đối thua thiệt phải ." Đại Nhi khôi phục vẻ mặt cũ, bộ dáng như sắc nữ nhìn chằm chằm Bách Phi Thần trong nước mảnh vải che thân.

      ". . . . . ." Nếu nàng thu hồi ánh mắt đói khát kia có lẽ còn có sức thuyết phục. Đại Nhi vẫn cảm giác được, tại Bách Phi Thần mới ý thức được tình trạng của bản thân, chỉ cảm thấy đôi mắt của Đại Nhi nhìn mình chằm chằm, đáy lòng sợ hãi.

      Mới vừa rồi. . . dường như mình nằm mơ thấy nàng, hơn nữa còn giống như. . . Hôn nàng. . . ?

      "Túc Phượng Cúc từ đâu tới?" Đại Nhi nhìn thấy Bách Phi Thần biết nghĩ gì mà đỏ mặt, hai gò má nàng cũng đỏ lên bắt đầu sang chuyện khác. Quả nhiên bất kể là chuyện gì nếu có kinh nghiệm luôn rất thua thiệt. Trong lòng suy nghĩ có phải nên thường xuyên luyện tập hay . . . . . .

      ". . . . . ." Bách Phi Thần ngẩng đầu, làm sao còn có tâm tình trả lời vấn đề của nàng. Nhìn chòng chọc hồi thấy Đại Nhi có ý muốn , được tự nhiên : "Thích lấy ."

      ra muốn , ta muốn mặc quần áo, mời ra ngoài trước.

      "Tốt." Đại Nhi cười rất rực rỡ nhưng bộ dáng vẫn muốn .

      Bách Phi Thần nhìn nụ cười mặt Đại Nhi cảm giác có ác ý, có cảm giác rất muốn đánh lên quyền. Nhất thời hơi cắn răng nghiến lợi: "Còn có việc gì?"

      "Ồ, ta vốn muốn quốc khố." Đại Nhi đứng dậy tới hai bước, xoay người nhìn về phía vẻ mặt khó chịu của Bách Phi Thần, : "Dao Dao chìa khóa ở chỗ ngươi." xong vô tội nhìn Bách Phi Thần, bày tỏ phải ta muốn tới, là Dao Dao ý bảo ta tới lấy chìa khóa.

      Nhìn bộ dáng quẫn bách của Bách Phi Thần, tâm tình của Đại Nhi tốt đến nổi nên lời, là bởi vì phát chuyện bát quái mới nhất sao? Bách Phi Thần mà cũng. . . . . . nhìn bộ dáng tắm, trách được có ai phục vụ. Nhiều năm rốt cuộc làm sao trôi qua?

      "Nàng quốc khố làm gì?" Chỗ đó có thể tùy tiện được sao? Nàng càn quấy cũng phải có mức độ chứ. Hiển nhiên Bách Phi Thần vẫn rất có trách nhiệm.

      "Cầm ít thứ." Đại Nhi nhàng , loại cảm giác này giống như chuyện đương nhiên, quan trọng.

      ". . . . . ." Quốc khố phải là hộp trang sức của nàng, muốn lấy cái gì lấy cái đó.Trong nháy mắt Bách Phi Thần còn hơi sức. Vật mà Đại Nhi cần tìm cho tới bây giờ có cái gì được, nếu giằng co nữa tức chết.

      "Ta cùng nàng." Trời mới biết lúc Bách Phi Thần ra bốn chữ này còn hơi sức, nếu để cho nàng mình chưa biết nháo ra chuyện gì nữa, cả hoàng cung người có thể kềm chế được nàng dường như có. Mình. . . . . . Thôi , nàng coi trọng mình.

      "Ừm." Đại Nhi cười như hoa, gật đầu.

      Ước chừng sau phút đồng hồ, rốt cuộc Bách Phi Thần nhịn được nữa, gân xanh nổi lên, lông mày điên cuồng run rẩy, cắn răng: "Nàng có thể ra ngoài trước ."

      Đại Nhi cười .

      "Nàng có thể chọn mười món trong Quốc khố."

      Vẫn cười như hoa.

      "20 món."

      Nụ cười càng rực rỡ.

      ". . . . . ." Bách Phi Thần thấy Đại Nhi chút cử động, dường như cắn răng khạc ra ba chữ.

      "Tùy tiện chọn."

      "Ta ở bên ngoài chờ ngươi." Đại Nhi hài lòng ra sáu chữ, thản nhiên ra ngoài, chỉ lưu lại Bách Phi Thần tay che mặt đen thui, vô cùng bi thảm mình ở trong nước cảm thán: biết nhìn người a! Kiếp trước tạo ra nghiệt gì a.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 036: Đánh mất

      Sau khi Đại Nhi mang theo Thiển Hạ (tên người cung nữ) từ quốc khố hăng hái ra, thẳng về chỗ ở. Dao Kỳ dùng thời gian cực ngắn xây dựng căn phòng trúc trong biển hoa, suốt cả bảy ngày bước ra khỏi phòng trúc nửa bước, ngoại trừ Thiển Hạ đúng hạn đưa cơm, Dao Kỳ thầm bảo vệ ở ngoài, người nào bước vào biển hoa, trong cung cũng bình yên.

      Ngược lại Tiểu Vũ ngày ngày ở Phượng tê cung ăn , uống . bị Phù Diêu Thanh Nhung bỏ lại hoàng cung, Bách Phi Thần để cho ở tại trong cung, lo lắng quá bị nhàm chán, thấy hợp với Đại Nhi như vậy liền cho phép tùy tiện ra vào hậu cung. Vinh hạnh đặc biệt như thế khiến cho người trong cung đối với vị Phù Diêu Cửu Vương Tử này rất cung kính. Cuộc sống trôi qua cũng vô cùng thoải mái.

      Ngự Thư Phòng

      "Tra được tin tức gì của Tử Tà Môn chưa?" Sắc mặt của Bách Phi Thần rất nặng nề nhìn Cẩn vẫn mặc y phục màu đen.

      "Ngoại trừ được ca tụng giang hồ, những thứ khác tương đối bí , Tử Tà Môn cũng che giấu rất kỹ." Lông mày Cẩn cũng nhíu, bày ra bộ mặt như người chết nhìn Bách Phi Thần báo cáo.

      "Nửa tháng nay ngươi làm cái gì?" Bách Phi Thần nhíu mày, giống như cho ta giao phó hợp lý tự gánh lấy hậu quả.

      "Tử Tà Môn chặn đường Y Tiên Cổ Thiên Hồn." Cẩn vẫn bày ra khuôn mặt người chết. Mắt cũng chớp cái.

      "Ngươi nhìn chằm chằm chạy về đây làm gì? !" ra tính khí của Bách Phi Thần rất tốt nhưng mỗi khi đối mặt với Cẩn luôn có khuynh hướng muốn bùng nổ, khuôn mặt người chết kia quá cản trở, đúng, cho dù ném bỏ khuôn mặt kia bộ dáng cũng tương đối cản trở! Hai người này tính tình cực phẩm, khác nhau trời vực nên khiến Bách Phi Thần im lặng tới cực điểm. Lúc cấm dục bày ra bộ mặt người chết, lúc động dục cợt nhã, rốt cuộc làm sao luyện thành vậy? Rốt cuộc phụ hoàng của làm thế nào dạy dỗ ra cực phẩm như vậy?

      Cẩn lặng lẽ nhìn chằm chằm Bách Phi Thần lâu, mới nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Để vuột mất rồi."

      Biết tại sao Bách Phi Thần dễ dàng bị chọc giận như vậy . Làm hư chuyện lại có thể ra dễ dàng như vậy, ai có thể bình tĩnh nổi.

      Khóe miệng Bách Phi Thần nhịn được run lên, rốt cuộc lấy tự tin từ đâu để ra được? Bỗng nhiên nghĩ đến nếu như Đại Nhi và Cẩn, hai người bọn họ đụng vào nhau như thế nào. Cục diện kia nhất định rất náo nhiệt . . . . . .

      " Phượng Tê cung báo cáo, về sau ngươi theo Hoàng hậu.” Bách Phi Thần nhận thấy có trừng phạt nào ác liệt hơn so với trừng phạt này. Hơn nữa dường như lâu Đại Nhi có ra ngoài gây sóng gió. Mấy ngày rồi ?

      Vẻ mặt của Cẩn vẫn thay đổi, ai oán liếc mắt nhìn Bách Phi Thần, ý ‘Tại sao ngươi có thể độc ác vứt bỏ ta như vậy’. Thấy Bách Phi Thần phản ứng chút nào, lúc này mới bình tĩnh im lặng, hề lưu luyến xoay người khỏi.

      Sau khi Cẩn khỏi Bách Phi Thần rơi vào trầm tư. Xem ra Tử Tà Môn giống các môn phái bình thường giang hồ, rốt cuộc có mục đích gì?

      Cẩn theo dõi cũng có thể bị bọn họ bỏ rơi, đây tuyệt đối thấp hơn Quỷ Môn Thiên.

      Trong vòng mười năm có thể xây dựng thế lực sánh ngang với Quỷ Môn Thiên người đứng sau lưng kia thể khinh thường. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Phải biết trước kia phụ hoàng còn tại thế mình xây dựng thế lực khắp nơi để ứng phó bất cứ tình huống nào hao phí biết bao nhiêu nhân lực vật lực, như thế xem ra thực lực sau lưng Tử Tà Môn đủ để sánh ngang với Hoàng thất. Trong nước có đại thần ủng hộ, làm sao có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió.

      Tả Tướng? Thành Vương phủ? Hay Minh Quốc Công? viên quan vào mười năm trước có thể đem Hinh Tuyết đến nằm vùng trong Vinh vương phủ, hơn nữa có thể nâng đỡ Tử Tà Môn, đa mưu túc trí như vậy cũng có được mấy người.

      Nghĩ đến chỗ này Bách Phi Thần khỏi nhức đầu, tại triều đình nhìn bên ngoài như hòa thuận, nhưng bên trong biết có bao nhiêu người giở trò. Lúc mình mới vừa lên ngôi triều đình rung chuyển bất an, nếu phải Vinh vương gia, Triển Phong Hoa cùng mấy người bằng hữu tốt … và thế lực ở phía sau lưng chống đỡ, làm sao chỉ trong mấy năm trấn an được trong ngoài triều đình như vậy.

      Nhưng hôm nay, thực quyền trong tay mình cũng rất có hạn, xem ra chính sách dụ dỗ làm cho bọn họ càng thêm trầm trọng hơn, muốn chống giặc ngoài phải dẹp yên giặc trong, vốn định để cho các ngươi tiêu dao vài năm, hôm nay xem ra được. . . . . .

      "Cảnh (tên ám vệ khác), chú ý chặt chẽ đến cọc ngầm mà Hinh Tuyết để lộ ra lần đó, cẩn thận điều tra bọn họ tiếp xúc bình thường với người nào, nếu có liên quan đến quan viên tiền triều phải nhanh chóng báo." Lần này loại bỏ người bị dính dấp cũng phải là ít, còn phải nhanh chóng thu nạp hiền tài mới được.

      Trong khí vọng lại hồi thanh tán loạn, bao lâu cả Ngự Thư Phòng chỉ còn lại tiếng Bách Phi Thần mình thở dốc.

      "Đáng chết!" Bách Phi Thần đưa ra xoa huyệt Thái Dương, gần đây chỉ cần hao tổn chút đầu óc liền rất nhức đầu, ngự y cũng xem ra nguyên nhân, hơn nữa bản thân cũng có cảm thấy bị triệu chứng trúng độc nào, xem ra là dùng não quá độ.

      "Người đâu, bãi giá Phượng Lãm Cung."

      Thúc Tuyết các.

      "Chỗ này tệ, yên tĩnh." Nộ Vân mặc y phục trắng có thêu đám mây, tóc đen buộc cao, hai chòm tóc trán rẽ ba bảy, lộ ra cái trán sáng bóng, cười như cười, vẻ mặt có chút giễu cợt, cây quạt xếp trong tay nửa khép nửa mở rất có bộ dáng công tử trong thời loạn lạc.

      Hinh Tuyết ngồi ở phía trước cửa sổ, giữa hai chân mày mang sát khí quá nặng, ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi khuôn mặt nàng đẹp như thiên tiên, nhưng trắng bệch hơi có vẻ bệnh hoạn. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Lâm Đại Nhi, đây chỉ là mới bắt đầu, trò chơi kế tiếp biết ngươi còn chơi nổi hay .

      Đối với người tâm cao khí ngạo như Hinh Tuyết, bất kỳ phương diện nào nàng cũng thua ai, giống như nàng vẫn kiêu ngạo khuôn mặt xinh đẹp của mình. Môn chủ lạnh nhạt chẳng thèm ngó tới nàng, nàng cũng oán, bởi vì đó là người nàng ái mộ mười mấy năm. Lâm Đại Nhi sao? Cũng chỉ là kẻ ngốc chỉ sống bao nhiêu năm mà thôi, có tư cách gì so sánh với nàng. Nàng xinh đẹp hơn nàng ta, ưu tú hơn nàng ta, cái gì cũng mạnh hơn nàng ta, tại sao nàng phải so với nàng ta? Nghĩ như thế khóe miệng lộ ra nụ cười khát máu.

      Chờ đó, ta nhất định chơi đùa chết ngươi.

      "Xích Nhan phải xử lý thế nào?" Hinh Tuyết là xử lý (an bày) mà phải xử trí (trừng phạt), đây chính là nguyên nhân người trong Tử Tà Môn chán ghét nàng. Chưa bao giờ xem trọng người khác, giống như cả Tử Tà Môn chỉ có nàng và Môn chủ, hai người là người còn những người khác có cũng được mà có cũng chẳng sao. Nữ nhân này tâm địa ác độc làm người run sợ.

      Giống như bây giờ, nàng có thể vừa biểu phu thê tình thâm với Bách Phi Thần, vừa hạ độc . Chỉ cần phải là Môn chủ, cái gì nàng cũng để ở trong mắt, tính mệnh của người nào, nàng cũng quan tâm. Cao ngạo tự cho rằng mình vô cùng cao quý, những người khác đê tiện bằng heo chó.

      Nếu phải nàng có thể dễ dàng chiếm được lòng tin của Bách Phi Thần, ngay cả Môn chủ mở miệng, nàng cũng chút do dự giết chết .

      "Dường như tại Bách Phi Thần xa lánh ngươi a." Nộ Vân đáp, nhàng khạc ra câu.

      "Chuyện này ta tự biết, về phần Bách Phi Thần cần các ngươi quan tâm. Nhiệm vụ của ta hoàn thành, nếu phải Xích Nhan ra tay thất bại, Lâm Đại Nhi sớm ở diêm vương điện rồi, hôm nay cho dù Lâm Đại Nhi chết cũng đạt được như mong muốn, cho dù thế nào ta cũng để cho nàng còn sống. để cho nàng ngăn cản kế hoạch của môn chủ." Hinh Tuyết rất thèm để ý, nàng quá mức kiêu ngạo về bản thân mình, nghĩ tình cảm của Bách Phi Thần đối với mình quá sâu.

      Lúc bọn họ quen biết nhau, Bách Phi Thần cũng chỉ mới mười hai tuổi, tuổi trẻ khinh cuồng, biết cái gì là ? Dùng lời của Đại Nhi chính là: Lúc còn trẻ người nào gặp qua vài người cặn bã, mà người cặn bã trong cuộc đời Bách Phi Thần ràng là Hinh Tuyết.

      "Như thế rất tốt." Nộ Vân cười yếu ớt , đáy lòng cũng thầm lắc đầu.

      Mấy năm này Hinh Tuyết sống quá thuận lợi, hôm nay vẫn năng kiêu ngạo mà năng lực có hạn, sợ rằng cuối cùng chết ở trong tay Bách Phi Thần cũng biết. Nhưng có ý định nhắc nhở nàng, chỉ cần Lâm Đại Nhi chết, vậy nhiệm vụ của Hinh Tuyết cũng coi như hoàn thành, nàng sống hay chết cũng quan trọng. Hơn nữa Nộ Vân có cảm giác, so với Lâm Đại Nhi, Hinh Tuyết quả chính là thứ cặn bã, nghĩ có nên khuyên nhủ Môn chủ áp dụng kế hoạch thứ hai hay .

      Thời đại Lâm gia gánh vác, bảo vệ số mệnh của Đế Vương tất nhiên phải dễ dàng chết như vậy, lần trước dùng chất độc ‘Tuyệt Mệnh’ phải là ví dụ sao.

      "Bỏ , nên làm như thế nào tự ngươi xem mà làm thôi." Nộ Vân bỏ lại chiếc vòng tay màu bạc, bóng dáng hóa thành luồng gió thoáng chốc biến mất, mình Hinh Tuyết nhìn chiếc vòng tay màu bạc lộ ra nụ cười trầm.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 037: Gió tanh mưa máu


      Bảy ngày kết thúc, rốt cuộc Đại Nhi hăng hái bước ra khỏi biển hoa, cả người dính đầy mồ hôi trộn lẫn mùi đan dược kỳ quái, lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét trở lại nội thất, Thiển Hạ sớm ở trong nội thất xả nước vào bồn tắm to lớn, trải đầy cánh hoa đào. Khi Đại Nhi thư thái ngâm mình ở trong bồn tắm lần nữa hài lòng cảm thán làm Hoàng hậu tốt.

      Đây quả thực là cuộc sống mà trạch nữ tha thiết mơ ước a.

      Nắm lên cánh hoa đào bồng bềnh, trong lòng ấm áp. Đây là Thái hậu mệnh lệnh cho Bách Phi Thần đặc biệt kiến tạo chốn đào nguyên cho Đại Nhi, tuy rằng bị ép buộc làm nhưng tốn ít tâm tư, sâu trong lòng đất chôn gần khu vườn độ ẩm, ít nhất có thể để cho những gốc hoa đào nở rộ chừng hai tháng. Hôm nay là trung tuần tháng tư mùa hoa đào tàn lụi, nhưng biển hoa của nàng vẫn hoa lá bay đầy trời.

      "Thiển Thiển, gần đây trong cung có động tĩnh gì ."

      Thiển Hạ tự động đem lời của Đại Nhi lọc thành: gần đây Bách Phi Thần có động tĩnh gì . nhàng vẩy nước vuốt ve bả vai Đại Nhi, giọng : "Hồi nương nương, mấy ngày nay Hoàng thượng ở Ngự Thư Phòng rất ít ra ngoài, dường như nghe triều gây ra chút động tĩnh gì đó. Ngược lại mấy ngày nay cái vị ở Thúc Tuyết Các rất ân cần."

      Nàng ân cần sao được.

      Xem ra Bách Phi Thần đối với Hinh Tuyết cũng tốt a, cho nên những người trong hậu cung tình nguyện làm quả phụ cũng dám trêu chọc nàng? Nếu phải lần này mình xuống mệnh lệnh, họ phải đơn tới già rồi. Trước kia chuyện này vẫn khiến cho Đại Nhi buồn bực nhưng bất quá khẳng định thời gian nữa Bách Phi Thần hiểu ra. Cả đám nữ nhân ở hậu cung, Bách Phi Thần cũng đụng tới, cho dù tư cách tranh giành tình nhân cũng có, làm sao có ý định ngươi lừa, ta gạt. Trước kia Bách Phi Thần luôn nghĩ đến Hinh Tuyết cho nên có chú ý đến nàng, hôm nay mình đuổi Hinh Tuyết ra ngoài, xem như lần nữa khơi dậy đấu chí cho các nàng. như vậy hậu cung thái bình như thế còn phải cảm tạ Hinh Tuyết đấy.

      Nhưng bây giờ xem ra, tình cảm của Bách Phi Thần đối với Hinh Tuyết cũng chỉ có như vậy. Ba năm mến nhau bù đắp được giang sơn như họa. Đây chính là Đế Vương.

      "Thân thể của Thái hậu như thế nào?" Đại Nhi vừa nghĩ tới, trong lòng thoáng qua chút khổ sở, khẽ mở môi đào thản nhiên .

      "Vẫn như cũ nhưng nghe Y Tiên Cổ Thiên Hồn đường đến kinh thành, qua mấy ngày nữa đến." Thiển Hạ theo Đại Nhi chưa bao lâu, mặc dù biết Đại Nhi hiền hòa nhưng cũng dám nhiều lời khác, chỉ đành phải chờ Đại Nhi hỏi cái gì mình đáp cái đó.

      "Ừm." Phất tay cái ý bảo Thiển Hạ lui xuống, nín thở vùi sâu cả người vào trong nước. Ngồi xổm xuống tay ôm lấy hai đầu gối, cằm gác đầu gối nhắm mắt chặt. Mái tóc dài tán lạc bồng bềnh trong nước.

      Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Mặc dù dáng dấp Bách Phi Thần tệ, nhưng vẫn phù hợp thẩm mỹ quan của mình a, căn bản cũng phải là món ăn của mình. Huống chi mặc dù mình lười, nhưng cũng muốn cả đời chết già ở trong hoàng cung, mặc dù mình nhạy bén, thông minh tuyệt đỉnh nhưng phải cả đời cuộc sống ở trong cung đấu như vậy nhàm chán chết a. Quả nhân tài được trọng dụng! Hơn
      Hơn nữa Bách Phi Thần vì mình mà buông tha giang sơn, cho dù vì mình buông tha giang sơn cũng có người cho bỏ a. Nếu để cho Bách Luyến U làm hoàng đế Bách vương triều có thể bị nguy hiểm.

      Thôi , vì tự do vĩ đại của ta, Tiểu Nương vẫn phải hai quyền nhàng đấu với chúng.

      hồi lâu thấy Đại Nhi từ trong nước nhô ra, Cẩn có chút yên lòng, phải chết ngạt chứ… Rồi từ trong chỗ tối thân, chân còn chưa đứng vững liền có cảm giác cây ngân châm xé gió đâm về phía mắt của . Dưới chân đạp vào khoảng , thân thể ngửa ra sau, gương mặt tuấn tú khẽ nghiêng , cây ngân châm mang theo mùi hương hoa đào xẹt qua lông mi của Cẩn. Theo quán tính lộn mèo, thân khó khăn lắm mới đứng vững, giương mắt liền nhìn thấy Đại Nhi quấn ý phục màu xanh ngọc chân trần, khuôn mặt nở nụ cười hài hước nhìn .

      Đại Nhi chỉ cười noi, vẻ mặt Cẩn cũng thay đổi nhìn Đại Nhi, im lặng.

      Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, tiếng nước chảy từ mái tóc dại trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi áo choàng màu xanh.

      “Bách Phi Thần cho ngươi đến sao.” Đại Nhi nhíu mày, hồi lâu mới cất giọng.

      “Vâng.” Mặc dù Cẩn kinh ngạc kỹ thuật bắn ám khí của Đại Nhi, nhưng vẻ mặt vẫn cứng ngắc.

      như thế nào?”

      Phượng Tê cung báo cáo, về sau ngươi theo Hoàng hậu.” Cẩn lặp lại nguyên lời của Bách Phi Thần.

      “RÌnh coi Bổn cung tắm là tội gì?” Đại nhi nhìn thấy vẻ mặt Cẩn như thế, rất hài lòng bởi vì nàng rất thích nhìn khuôn mặt như người chết, bị phá vỡ tuyệt đối là hứng thú tệ hại.”

      “Chức trách của ám vệ là luôn luôn chú ý an toàn cho chủ tử.” Ngay cả mí mắt Cẩn cũng chớp, xem ra tình huống như thế dự liệu cả rồi.

      “Dao Dao.” Đại Nhi để ý tới hăn, hơi cao giọng gọi Dao Kỳ.

      “Nương nương.” Dao Kỳ mặc y phục cung nữ màu hồng đào, búi tóc như cung nữ cận thân, chậm rãi vào.

      tìm bộ y phục thái giám cận thân cho thay, hôm nay xóa tên ám vệ. Bổn cung ban cho cái tên: Mặt Than.”

      Quả nhiên phụ mong mỏi của Đại Nhi, sau khi Cẩn nghe xong, cả khuôn mặt than trở thành màu gan heo, khóe miệng nhịn được run rẩy, cuối cùng biết làm sao ngã xuống đất ngất ……

      “Nương nương……” Tuy rằng Dao Kỳ có chút hả hê nhưng nhìn thấy Cẩn luôn đối đãi với mình như thân muội muội lại bị Đại Nhi chỉnh thành bộ dáng này vẫn có chút đành lòng, mặc dù hiểu chỉ là mới bắt đầu.

      “Biển hoa thiếu người giữ cửa.”

      “Nô tỳ ngay.” Cẩn a, phải ta muốn cứu ngươi, là thương mà giúp gì được. Ai bảo ngươi đắc tội với Hoàng thượng, nếu làm sao để cho ngươi tới bên nương nương chịu tội.

      Cẩn có nằm mơ cũng chẳng ngờ mình gặp gỡ người so với mình còn cực phẩm hơn, thế này mới ý thức được núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn nữa, hối hận cũng kịp rồi, bởi vì mình mặc y phục thái giám ngoan ngoãn đứng ở cửa biển hoa……

      Mặc dù bi ai nhưng tâm phục khẩu phục. Nếu phải Đại Nhi xuống tay lưu tình, bắn ra chỉ cây ngân châm, hơn nữa còn dự liệu có thể tránh thoát cho nên tăng thêm thuốc ở ngân châm nhưng phát giác gì, cho đến khi trước 1 giây ngất xỉu mới phản ứng được, xem ra quen với cuộc sống an ổn quên mất đạo lý sinh tồn rồi.

      Nhưng việc giữ cửa này…… là tài lớn dùng việc rồi.

      “Nương nương, cuối tháng Hoàng thượng muốn cử hành quốc yến ở Tây Cống Các, tất cả các quan viên lớn trong triều và gia quyến đều phải tham gia. Thân thể của Thái hậu nương nương an, lần này chỉ có thể do nương nương chủ trì.”

      Dao Kỳ liếc mắt nhìn Cẩn giống như quả dưa chuột phờ phạc rủ rượi nhận mệnh… tại mất hết mặt mũi, đáy lòng mặc niệm giây đồng hồ sau đó làm trong bổn phận đến chuyện Đại Nhi phải đối mặt.

      “Lúc này?” Đại Nhi thản nhiên tựa vào giường quý phi ôm quyển sách kỳ môn bát quái lật nhanh, nghe Dao Kỳ bốn chứ kia chỉ bật thốt lên.

      “Vâng. Hàng năm cử hành hai ba lần quốc yến để giữ vững hòa khí triều đình, sau đó phải mời số tài tử nổi danh, phú thương, nhân tài… tham gia hệ thống. Cũng xem như là cuộc ra mắt khác mà thôi.” Mặc dù Dao Kỳ hiểu nhiều hơn so với Đại Nhi nhưng dù sao Đại Nhi tiến cùng, lần đầu tiên tham gia quốc yến lớn như thế.

      Chỉ sợ phải đơn giản như vậy.

      Bách Phi Thần tức giận a, xem ra có cuộc gió tanh mưa máu rồi.
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :