1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế hậu thiên tài, Hoàng đế đứng sang bên - Mạc Hỏa Tiểu Mạt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 024: Người đến có ý tốt


      "Nương nương, Hương Hinh uyển vẫn có động tĩnh gì." Dao Kỳ khỏi nghi ngờ có phải nương nương mình có tính toán khác hay , nếu , tại sao buồn vui như vậy.

      "Nhìn chằm chằm là được." Từ Phượng Lãm Cung của Thái hậu ra ngoài, Đại Nhi phất tay cho cung nữ thối lui, để mặc cho Dao Kỳ phủ thêm cho nàng áo choàng màu trắng, nhận lấy cây dù thẳng trở về cung điện của mình. Thời tiết mưa rơi lác tí tách, sấm sét vang rền, từ phía Bắc đến phía Nam đường tối tăm, lâu lắm, khắp bầu trời bị bao phủ giữa tiếng sấm sét vang dội. Giọt mưa lớn như hạt đậu ngừng lả tả rơi mặt đất, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Cách Phượng Tê cung xa, nhất đẳng cung nữ mang theo lộng Kim Phượng làm bằng gỗ Hồng Mộc đứng bên trái xe phượng nhanh chóng chạy đến.

      Đại Nhi cau mày, ngẩng đầu lên nhìn trời vẫn mây đen cuồn cuộn tối tăm, lẩm bẩm : "Cũng thể để cho ngươi chờ lâu." Con ngươi rũ xuống, nhắm mắt: "Dao Dao về trước , nghỉ ngơi chút."

      Dao Kỳ đoán ra ý của Đại Nhi, lúc này nhanh chóng biến mất ở trong mưa. Thầm nghĩ, lúc nên biết tự nhiên biết, nương nương mình làm việc phải quá khó để nắm bắt.

      Lên xe phượng, tiện tay đem áo choàng đầy nước mưa cởi xuống, ôm lấy lò sưởi sớm chuẩn bị xong ở bên cạnh vào trong tay. Có quyền thế đãi ngộ tốt chính là ở chỗ này, chuyện gì cần phân phó đầy tớ cũng làm đầy đủ mọi thứ. Mặc dù Xuân Hạ giao mùa, nhiệt độ độ chênh lệch trong ngày cũng rất khác biệt, như hôm nay mới vừa rồi còn mưa phùn như tơ, thình lình nổi lên mưa to xối xả, nhiệt độ càng thêm giảm xuống rất thấp, chuẩn bị lò sưởi cũng là dễ hiểu. Người có thể đảm nhiệm nhất đẳng cung nữ vào cung phục vụ chủ tử đều là từ , tự nhiên chỉ có mình nàng, Đại Nhi dùng cũng để ý. Nha đầu này dùng rất hài lòng nếu như nàng biết điều, mặc dù Thái hậu tặng cho nhưng Đại Nhi vẫn thích tự mình nghiệm chứng, dù sao nàng quen cẩn thận từ .

      "Tiểu. . . . . . Nương nương Cát Tường." Đại Nhi mới vừa đuổi những người kia trở về thay quần áo, quay đầu lại nhìn thấy nha đầu mặc trang phục nhất đẳng cung nữ, hai mắt rưng rưng vô cùng kích động nhìn mình.

      "Mãnh Liễu?" Đây là nha hoàn hồi môn của Đại Nhi, ngày đó xuất giá theo Đại Nhi tiến cung, sau khi hôn lễ chấm dứt mới bẩm báo Thái hậu xin về nhà báo tin mừng liền trở về Bộc Phong Lâm gia. Từ lúc mười tuổi Mãnh Liễu ở cùng với Đại Nhi, đến nay Đại Nhi 16, nàng 20, toàn bộ mười năm. Trong trí nhớ, Mãnh Liễu đối với mình có thể là chu đáo, tốt giống như thân tỷ muội của mình. Đại Nhi thể bội phục mình, trí nhớ hồn phách trước kia hoàn toàn, từ sau sáu tuổi, mỗi đoạn trí nhớ cũng vô cùng ràng, giống như là khắc vào trong đầu. Điều này cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Đại Nhi.

      "Dạ, Mãnh Liễu trở lại, lão gia phu nhân và thiếu gia để cho nô tì mang theo rất nhiều thứ mà nương nương thích trở lại, còn qua mấy ngày nữa muốn tới thăm nương nương đấy." Mãnh Liễu nghênh đón, dường như chút nào phát Đại Nhi có cái gì đúng.

      "Mãnh Liễu, phản ứng của ngươi dường như quá bình thường." Đại Nhi bước vào nội sảnh để mặc cho Mãnh Liễu cởi áo choàng của nàng.

      "Nương nương thứ tội!" Mãnh Liễu cả kinh cầm áo choàng dính nước mưa quỳ mặt đất, đầu cũng dám ngẩng lên, : "Nô tỳ trở lại, trước nghe được rất nhiều tin đồn về nương nương,sau khi vào cung cũng nghe các nô tài đến, trong lòng vô cùng vui mừng thay cho nương nương. Mười mấy năm qua Nương nương ngây ngô, nô tỳ nhìn cũng đau lòng. Nhờ có ân đức của thái hậu nương nương, làm chủ chỉ phúc hôn cho nương nương, thái hậu nương nương làm như thế tất nhiên có đạo lý của ngài, nô tỳ nghĩ thái hậu nương nương có thể liệu trước được kiếp này nương nương nhất định phải do hoàng gia tới tháo gỡ cho nên mới có gì kinh ngạc. Kính xin nương nương tha thứ!" Đầu của Mãnh Liễu cúi thấp sắp đụng vào sàn nhà, tay nâng áo choàng run lẩy bẩy, hiển nhiên là bị dọa hoảng sợ.

      "Ta còn chưa gì, ngươi quỳ cái gì, biết còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi nữa. Mau dậy ." Đại Nhi cười, cởi giày chân, cầm lấy lò sưởi cung nữ khác dùng khay nâng, chậm rãi tới nội thất.

      "Vâng, nô tỳ đem y phục của nương nương bỏ vào phòng quần áo, cầm món sạch tới cho nương nương thay. Nương nương nghỉ ngơi trước." xong, ý bảo mọi người cùng nhau lui ra ngoài.

      Đại Nhi đưa mắt nhìn người lui ra ngoài gì, nội thất có lò sưởi lớn, bước vào trong nháy mắt cảm giác ấm áp như mùa xuân.

      "Hoàng thượng giá lâm!" Trong nháy mắt Đại Nhi có chút tan vỡ, mặc dù nội sảnh cũng có lò sưởi nhưng đâu có nội thất ấm áp. Lại , dáng vẻ của mình quần áo xốc xếch như vậy, ngươi thể tối nay trở lại sao?

      Trong lòng có cách, Bách Phi Thần bước vào nội sảnh, bên cạnh còn có Hinh Tuyết bộ dáng đầy lo lắng.

      "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương mới vừa từ nơi Thái hậu trở lại mắc mưa nên ở giường nghỉ ngơi , chúng ta có nên đợi ngày mai Hoàng hậu nương nương khá hơn chút trở lại gặp nàng hay ?" Hinh Tuyết thấy có ai ra ngoài nghênh giá, đáy lòng cười thầm, tính tình Lâm Đại Nhi như vậy cũng muốn đấu với ta, bản tiểu thư còn chưa có dùng đến thủ đoạn đấy. Hôm nay cũng chỉ là cảnh cáo mà thôi.

      " đến rồi vào xem chút, Tuyết Nhi lo lắng thân thể Hoàng hậu tự nhiên cũng phải cho nàng biết." Nếu cứ như thế phải thấy được kịch vui ngươi muốn trẫm đến xem sao. Mặc dù biết Hinh Tuyết giở trò quỷ gì, chẳng qua trong tiềm thức liệt Hinh Tuyết vào trong những nhân vật bất chính, đương nhiên cho rằng Hinh Tuyết đơn giản lo lắng thân thể Đại Nhi như vậy.

      "Vâng." Phất tay thối lui thái giám và cung nữ theo, Bách Phi Thần và Hinh Tuyết bước vào nội thất.

      "Có chuyện gì sao?" Y phục Đại Nhi cũng ở trong phòng quần áo, bây giờ Đại Nhi chỉ mặc áo lót, chân trần đứng mặt thảm lông chồn phủ kín cả phòng. Thân thể vẫn giữ tư thế che lò sưởi, mí mắt cũng chút hứng thú .

      "Nghe Hoàng hậu đến chỗ của Mẫu hậu trở về bị mắc mưa, Tuyết Nhi cố ý kêu trẫm tới xem chút, thấy Hoàng hậu việc gì trẫm cũng yên lòng." Bách Phi Thần tự nhiên lắm , cổ nhân đặc biệt coi trọng quần áo, bộ dạng của Đại Nhi thể gặp người, có ý xong muốn nhanh chóng mang theo Hinh Tuyết khỏi. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy tại sao mặt ửng đỏ?

      "Hả? là kỳ quái, tại sao nha đầu ngay cả lễ nghi cũng hiểu vẫn còn biết quan tâm thân thể Bổn cung" Đại Nhi nhíu mày, đầy ý nhìn về phía hai người.

      Chẳng qua vì sao thuận miệng lễ nghi nhưng dường như người hoàn toàn biết lễ nghi. . . . . .

      Hiển nhiên, Bách Phi Thần quen với mỗ nữ nào đó biết lễ nghi, cảm thấy có gì ổn.

      "Hoàng hậu nương nương thứ tội, Hinh Tuyết nghe nương nương mắc mưa nhất thời nóng lòng thất lễ, dám mong Hoàng hậu nương nương trách tội." Truyện được edit tại diễnđànlê quý đôn. Lúc này Hinh Tuyết mới bất đắc dĩ cung lễ, có Đại Nhi cho phép cũng dám đứng dậy. Chỉ là nàng ước gì chờ lâu thêm chút thời gian nữa.

      "Thôi , ngươi vừa giống như Bổn cung rất ác độc. Hoàng thượng, nếu có việc gì khỏi , Bổn cung cần nghỉ ngơi rồi." Miệng ngược lại rất lợi hại, như vậy lại giống như Đại Nhi cảm kích còn trách tội nàng. Chẳng qua Đại Nhi muốn so đo tính toán với nàng việc . Muốn láo phải nhắm mắt lại, như vậy mới có sức thuyết phục.

      Hinh Tuyết thầm nắm chặt quả đấm, cứ để cho ngươi phách lối lúc .

      "Tham kiến Hoàng thượng." đợi Bách Phi Thần mở miệng, ở cửa nội thất, Mãnh Liễu tay cầm bộ y phục màu lửa đỏ thêu hoa, phía đôi giày màu hồng thêu Phượng hoàng cửu vĩ bằng tơ trắng, thận trọng hành lễ.

      "Đứng lên , mau thay cho nương nương của ngươi, bị cảm lạnh ngươi đảm đương nổi đâu." Bách Phi Thần tức giận cái gì? Mới vừa rồi sắc mặt cũng tệ lắm lập tức tối .

      "Vâng" vòng qua hai người Bách Phi Thần và Hinh Tuyết, hầu hạ Đại Nhi mặc quần áo. Chợt động tác trong tay dừng chút, lo lắng nhìn Đại Nhi cái rồi cúi đầu tiếp tục động tác. Thu lại đáy mắt thhoáng qua tia lạnh lùng.

      "Hoàng hậu nương nương cũng thích nuôi động vật sao? Tại sao ngoan như vậy, dường như làm ầm ĩ giường đấy." Hinh Tuyết nghe phía sau bình phong có động tĩnh, miệng hoa lan giọng chậm rãi hỏi, mặt còn mang theo chút kinh ngạc.

      "Bổn cung có thích nuôi hay , cần với ngươi sao?" Đại Nhi y phục chỉnh tề, sợi tóc hơi xốc xếch cũng được Mãnh Liễu chỉnh sửa phen, bây giờ nhìn lại đúng là có phong phạm tiểu thư khuê các. Mãnh Liễu cúi đầu ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Đại Nhi.

      "Dĩ nhiên là cần." Lời khó chịu của Đại Nhi nghe vào trong tai Hinh Tuyết trở thành biểu Đại Nhi chột dạ, vì vậy càng thêm ra sức. "Hinh Tuyết chỉ quan tâm Hoàng hậu nương nương mà thôi, Hoàng hậu nương nương thân thể thiên kim, nếu có kẻ xấu xông vào muốn lạn bất lợi với nương nương, có thể phiền toái."

      Lúc này giống như đúng lúc, phía sau bình phong truyền ra tiếng rên rỉ hơi yếu, hơn nữa nghe là nam nhân. Bách Phi Thần muốn giả vờ như biết cũng được rồi.

      http://***************.com/images/smilies/icon_clap.gif
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      nàng ơi, ta thấy ở chương 1, đoạn "đối với phu quân của thuộc hạ chỉ chỉ chỏ chỏ" sửa thành "thuộc hạ của phu quân" hợp lý hơn

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 025: Quyến rũ người phạm tội a !


      từ từ vào liền phát hơi thở yếu ớt kéo dài nhưng hết sức hùng hậu, trăm phần trăm là nam nhân.

      Đúng vậy, rất tức giận, tức đến đòi mạng. Nha đầu chết tiệt kia ở sau lưng giấu nam nhân? !

      Mặc kệ là nguyên nhân gì, chuyện này bị nhận định đáp án tuyệt đối thay đổi. Nhưng thể bộc phát, nếu như để cho mọi người đều biết danh tiếng của Đại Nhi có thể bị hủy sạch. Mấy ngày nay vất vả ngăn chặn lời bàn tán triều đình, nếu lại gây ra loại tình này nghi ngờ chút nào người có chút tâm tồn bất lương lại quạt gió thổi lửa. Muốn dập tắt ngọn lửa cũng đơn giản như vậy. Nếu muốn bảo vệ cho Đại Nhi khó càng thêm khó.

      Lúc này Bách Phi Thần nghĩ phải là mình bị truyền ra bị vợ ngoại tình, phải là mặt mũi của mình, phải trừng trị Đại Nhi như thế nào mà là vì danh tiếng của Đại Nhi, địa vị của Đại Nhi, cứng rắn đem khó chịu đè ép vào tận đáy lòng. lòng dạ nghĩ đều cho Đại Nhi. Thậm chí nghĩ nếu như che giấu được trực tiếp sử dụng ám vệ đem toàn bộ người biết chuyện giết sạch, như vậy cho dù có chút lời đồn đại cũng có những người đó chứng minh thực tế nhấc lên sóng gió gì.

      Toàn bộ quá trình cũng có ý nghi ngờ tới Đại Nhi, nhưng hơi đố kỵ, ngay cả cũng còn chưa trải qua nội thất của nàng đấy. Đây đối với nam nhân bình thường mà dường như quá bình thường. Nhưng có tâm tư để suy nghĩ những thứ này.

      Trong chớp mắt Bách Phi Thần trong lòng nghĩ ra bốn, năm đối sách, sắc mặt cũng thoáng khôi phục chút.

      bên Hinh Tuyết thu hết sắc mặt của Bách Phi Thần, có thể là quá mức tự tin. Nàng tự nhiên cho rằng mình hạ thuốc cho Bách Phi Thần có tác dụng, võ công của Bách Phi Thần cấp tốc giảm bớt mới phát trong nội thất có người. Hôm nay do tức giận biến thành sắc mặt bình tĩnh lại cho rằng là Bách Phi Thần muốn chuyện này truyền ra ngoài danh tiếng của bị tổn hại, thứ hai đoán chừng là mặt mũi của Thái hậu và Lâm gia. Lúc này mới cố làm ra vẻ bình tĩnh.

      Nàng nghĩ sai, Bách Phi Thần đúng là bị trúng độc, hơn nữa quả có tác dụng, chẳng qua còn đến tình trạng kia. Chỉ cần mệt nhọc quá độ đầu đau, hy vọng loại tình huống như thế dễ bị phát , dùng não quá độ đau đầu là khẳng định. Loại thuốc này cần tích tụ lâu dài mới có thể có hiệu quả, lièu lượng ít dễ bị phát giác, sau khi thuốc có tác dụng trong vòng năm đột tử, hơn nữa tra ra nguyên nhân bệnh. Mà dựa theo kế hoạch Bách Phi Thần chỉ có thể sống được nửa năm. Dường như kế hoạch của bọn họ tiến hành cũng rất thuận lợi.

      Dĩ nhiên, Đại Nhi là ngoài ý muốn, bất quá cái ngoài ý muốn này hôm nay cũng tạm biệt ngoài ý muốn.

      Trong kế hoạch này, vị trí Hinh Tuyết rất quan trọng, mọi thứ đáng lẽ có kẽ hở, theo kế hoạch, trong vòng năm Bách Phi Thần hẳn phải chết thể nghi ngờ, cho dù chết cũng biết chết như thế nào.

      Nhưng đời này người tính bằng trời tính, Đại Nhi xuất nếu như là ngoài ý muốn Bách Luyến U xuất chính là tất yếu. Lấy tâm tính tại của Bách Luyến U làm sao nhìn ra uy hiếp mờ ám ở Hương Hinh uyển lần đó, vì vậy Bách Phi Thần nghi ngờ hay , nghiệm chứng rất khó sao?

      đời nguy hiểm nhất phải kẻ địch tiềm mà là bản thân mình tự cho rằng người bị ngươi khống chế trong lòng bàn tay lại có suy nghĩ mà ngươi biết.

      Đây là loại đả kích trí mệnh.

      Lúc phòng bị chút nào ở sau lưng hung hăng đâm ngươi đao, loại hạ độc thủ cảnh giới tối cao này Bách Phi Thần nhất định thể vô cùng tinh tế.

      "Kẻ xấu? Bổn cung mới vừa từ chỗ Thái hậu trở lại kẻ xấu đến, như vậy kẻ xấu này đối hành tung bản cung đúng là như lòng bàn tay, làm cho người khó lòng phòng bị."

      Đại Nhi nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn thẳng về phía Hinh Tuyết, vốn là cặp mắt đào hoa mê người nhìn người ta rét mà run, cảm giác ở chỗ sâu trong đáy mắt là Địa Ngục sâu vô tận, bị đôi mắt này để mắt tới cho dù là cái chân đạp vào, giật làm thế nào cũng thoát khỏi được, ngược lại càng lún càng sâu.

      "Hoàng thượng. . . . . ."

      Hiển nhiên Hinh Tuyết chịu nổi ánh mắt của Đại Nhi nhìn như bình tĩnh gợn sóng lại kinh khủng như thế, thoáng lui về sau chút, núp ở sau lưng Bách Phi Thần, bàn tay trắng nõn nắm lấy tay áo màu đen dùng Kim Tuyến thêu Ngũ Trảo Kim Long của Bách Phi Thần, rèm mắt rũ xuống giọng hơi hoảng sợ ủy khuất: "Hinh Tuyết ràng nghe bên trong có tiếng , Hoàng thượng võ công cao như vậy nhất định cũng nghe thấy rồi chứ, Hinh Tuyết có ý tứ gì khác, lúc trước ở Hương Hinh uyển bị người uy hiếp, Hinh Tuyết biết sợ hãi ấy, là lo lắng cho Hoàng hậu nương nương bị giật mình mới. . . . . ."

      Nàng đạo diễn trò hay này làm sao còn chưa bắt đầu tấm màn rơi xuống được.

      Lời này cũng rất chu đáo, khiến cho Bách Phi Thần thể truy cứu lại phủi sạch mình, còn có chút vu hãm Đại Nhi biết lòng tốt của người lại còn hiềm nghi.

      "Có người hay vào xem chút chẳng phải biết sao." Trong lòng Bách Phi Thần biết hôm nay tránh thoát cũng thể để cho Hinh Tuyết nghi ngờ liền dứt khoát đưa ra quyết định. Từ trước đến giờ phải người dong dài, nếu người ta hạ màn, vào làm sao biết.

      cũng thay Đại Nhi nghĩ xong đối sách.

      Hơn nữa, thấy Đại Nhi vào cung để làm mỗi chuyện, nhìn như càn quấy nhưng đem Hinh Tuyết núp khá sâu cho tới nay kéo ra ngoài, thậm chí bắt được nhược điểm của đối phương còn chiếm lấy thượng phong. Tại sao có phòng bị bị Hinh Tuyết ám toán như vậy.

      Nghĩ đến chỗ này có chút chán nản, mỗi lần chọn phi tử hậu cung, Hinh Tuyết nhân lúc vui vẻ ra tay, là muốn làm suy yếu thế lực tiền triều của đồng thời giá họa cho những người khác, hay là. . . . . . Bởi vì có tình ý đối với ?

      "Hoàng hậu cảm thấy thế nào?"

      “Nếu Hoàng thượng như vậy Bổn cung đồng ý chẳng phải để cho người gièm pha, mời." Trong nháy mắt, ánh mắt thu lại than thở, Bách Phi Thần hỗ còn tuổi có thể làm kinh sợ triều cương, mình đảm đương phía. Quả đoán như thế, lấy hay bỏ chút nào dài dòng dây dưa, quả có phong phạm Đế Vương. giơ lên tay trái làm tư thế xin mời, ý bảo có thể vào. Hai người cũng có khách khí, nhấc chân tới trong bình phong.

      "A. . . . . . chuyện này. . . . . ." Dĩ nhiên là giọng của Hinh Tuyết kinh ngạc và xấu hổ dám tin. Đại Nhi nghe được cũng khỏi bĩu môi, đúng là con hát có thiên phú, nhếch miệng nở nụ cười lạnh, nhanh chậm lướt qua bình phong. Phía sau Mãnh Liễu cũng nhấc chân vào theo.

      Khi Đại Nhi nhìn thấy tình hình giường của mình cũng bình tĩnh.

      Ôi mẹ nó, đây là muốn quyến rũ người phạm tội a? !

      Chỉ thấy Triển Phong Hoa áo khoác cởi hết, lười biếng ngồi ở giường, nửa áo lót chảy xuống vai phải, lộ ra xương đòn khêu gợi, hai chân ở trong chăn vẫn khẽ cong lên, tay phải chống giường, làm như muốn giữ vững thăng bằng. Trong đôi mắt giảo hoạt như hồ ly thường ngày bị mê mang và lửa dục thay thế, gò má ửng hồng phối hợp với đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch để lộ ra trần trụi quyến rũ, ngực nhấp nhô bất định, hầu kết lên xuống. Tay trái thon dài ghé vào trán, sợi tóc xốc xếch kẹp giữa ngón tay, bộ dáng cau mày xem ra cố gắng khắc chế.

      Dùng lời của Đại Nhi, đẹp đến phát điên!
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 026: Mười năm phản bội


      Giờ phút này chân mày nhíu chặt hơn, nhìn thấy mọi người ở trước mắt, Triển Phong Hoa cố dùng đầu óc hồ ly lập tức đoán được 89% bị người thiết kế! Cổ họng khô rát, chữ cũng phun ra. Dĩ nhiên cũng thấy tình thế, Hinh Tuyết và Hoàng thượng đứng chung chỗ, cần cũng biết chuyện này là nhằm vào Hoàng hậu nương nương. Vậy mà nhìn vẻ mặt hoa si của Hoàng hậu nương nương, đúng là lo lắng cho cái mạng của mình! Mặc dù Bách Phi Thần làm gì được , nhưng lời người đáng sợ; mặc dù sợ người nào đáng sợ, nhưng cứ như vậy thua thiệt cũng phải là phong cách của . Trước đó trong hôn lễ của Ngự bị đường bố trí, còn chưa kịp đánh trả lại xảy ra chuyện này? phải năm hạn bất lợi chứ.

      Suy nghĩ miên man chỉ đành hết sức bất đắc dĩ an ủi mình. ràng là nhằm vào Hoàng hậu nương nương, ta chỉ bị dính dấp mà thôi, hơn nữa còn là người bị hại, cũng lao tâm lao lực rồi. ra là có lòng có sức, bởi vì phải áp chế mị dược trong cơ thể, lòng thể có động tác dư thừa. Xem ra Hoàng hậu nương nương kém, đoán chừng có thể giải quyết, coi như là tạ lễ bị đường bố trí trước đó. Nhưng nhìn thế nào cũng thua thiệt!

      "Hoàng hậu! Nàng chút đây là chuyện gì xảy ra? !" Bách Phi Thần nổi giận. Mày kiếm hơi nhíu, mắt phượng trợn nhìn, môi mỏng khẽ mở, lời đầy khí phách.

      bên, Hinh Tuyết cũng bị Bách Phi Thần kịch liệt phản ứng làm cho kinh ngạc chút nhưng sau đó nghĩ đến Bách Phi Thần càng giận dữ càng tốt, lại dâng lên vẻ mặt đắc ý, theo ý nàng hôm nay tội danh thông dâm của Đại Nhi được định đoạt, huống chi còn là Hữu Tướng mà Hoàng thượng quý trọng nhất, vừa thu thập Đại Nhi lại chém đứt cánh tay của Bách Phi Thần, công đôi việc. Vì vậy thái độ càng đắc ý che giấu được.

      Quả , Bách Phi Thần nhìn thấy Triển Phong Hoa cũng có hơi giật mình, đời tướng trước sau bị người bố trí hai lần, đây chính là mới nghe lần đầu. khỏi suy nghĩ sâu xa thế lực cường đại sau lưng Hinh Tuyết và cọc ngầm cùng nàng nằm vùng trong cung. Chẳng qua tức giận cũng phải như Hinh Tuyết nghĩ. lúc bình tĩnh, nhìn thấy Đại Nhi nhìn về phía Triển Phong Hoa quần áo xốc xếch, vẻ mặt hoa si thêm bộ dáng sắc nữ làm cho vô cùng ghen tức! Chẳng lẽ trẫm kém hơn Triển Phong Hoa? Chẳng lẽ trẫm có sức quyến rũ hơn Triển Phong Hoa? Chẳng lẽ trẫm có mê người như Triển Phong Hoa? Hay là nàng thích loại tư thái tương đối mị hoặc này?

      Ngoại trừ kinh ngạc, Đại Nhi có bao nhiêu phản ứng, chính là bị Bách Phi Thần gào thét như vậy, ngược lại ý thức được mình còn có phu quân danh nghĩa ở đây, lộ liễu nhìn lén như vậy có chút hợp lý. Vì vậy lưu luyến thu hồi ánh mắt, khôi phục bình thường nhìn về phía Bách Phi Thần. Ai ngờ Đại Nhi vẫn gì, sau lưng Mãnh Liễu trước bước.

      "Hoàng thượng! Ngài tha cho nương nương , nương nương cũng là nhất thời hồ đồ! Nể tình nương nương vi phạm lần đầu, ngài tạm tha cho nương nương lần này ! Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nên trở về, trông nom nương nương cho kỹ mới để cho nương nương phạm sai như vậy ! Ngài muốn giết cứ giết nô tỳ , ngàn vạn lần phải xem mặt thái hậu mà bỏ qua cho nương nương! Hoàng thượng. . . . . ." Mãnh Liễu mặc trang phục cung nữ màu hồng đào lập tức quỳ xuống trước mặt Bách Phi Thần, hai mắt mơ hồ đẫm lệ
      Đế hậu thiên tài chương 26

      Type: Triệu Thanh Lam

      giọng buồn bã thê thiết. Nhìn bộ dạng trung thành bảo vệ chủ đúng là làm người thương xót. Bất quá lời kia ngược lại rất hoàn hảo. Ít nhất đối với Hinh Tuyết mà tuyệt đối nghe rất hài lòng.

      Cứ như vậy vừa khóc vừa tố cáo tội danh Đại Nhi cấu kết cùng người, là cầu tha thứ bằng thẳng là hãm hại Đại Nhi vào trong nước sôi lửa bỏng! nên trở về, trông nom Đại Nhi cho kỹ, ý kia phải là bình thường ở nhà Đại Nhikhông đứng đắn, hôm nay đến hoàng cung, nàng ở nơi này khoảng thời gian còn biết làm bao nhiêu chuyện như vậy! Nhắc tới Thái hậu càng có thể kích thích cho Bách Phi Thần cưới Đại Nhi, hôm nay chẳng phải càng làm cho Bách Phi Thần ghi hậnĐại Nhi.

      Mành Liễu cũng là người thông minh a.

      Hinh Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc chạm ánh mắtĐại Nhi. Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng biết phải làm sao của Đại Nhi, lại phát mình quá suy nghĩ, xem ra đối phương cho rằng có Thái hậu làm chỗ dựa nên sợ hãi a.

      “Hoàng thượng, có lẽ Hoàng hậu nương nương quanh năm ở trong khuê phòng được người nhà quá nuông chìu, hay là cũng cần so đo, gia thế Lâm gia,Hoàng thượng cũng phải là biết. Hinh Tuyết tin tưởng Hoàng hậu nương nương phải cố ý phạm sai lầm, ngài nên tha thứ nương nươngthôi.” Hinh Tuyết nhắm đúng thời cơ quyết định đốt lửa, ngọn lửa lớn lại tưới thùng dầu, nhìn ngọn lửa như có xu hướng cháy lan.

      Ánh mắt Bách Phi Thần nhìn về phía Đại Nhi càng đông lạnh. Triển Phong Hoa giường mình chịu khổ, ngược lại lúc này ai quá mức chú ý.

      Bên người nàng xuất phản đồ! Bách Phi Thầnnghĩ trước tất cả đối sách, hôm nay bởi vì Mành Liễu xuất tất cả đều dùng được. Mà Đại Nhi có thể vì Mành Liễu bị định tội danh cấu kết cùng người! Mà người này cũng là huynh đệ tín nhiệm nhất! Diệt trừ Đại Nhi, đồng thời cũng kéo theoTriển Phong Hoa, thiếu cánh tay cũng cùng Lâm gia sinh ra ngăn cách. Hinh Tuyết dùng chiêu này quả nhiên sắc bén, mũi tên hạ hai chim.

      , phải, Hoàng thượng, là nô tỳ sai rồi, nương nương thể nào làm chuyện như vậy, nhất định là có người hãm hại!Hoàng thượng ngài phải tin tưởng nương nương, nương nương xuất thân danh môn làm sao làm ra chuyện khiến người ta khinh thường! Hoàng thượng, ngài minh xét! Nương nương nhất định bị oan uổng…” Mành Liễu nằm mặt đất khóc lóc kể lể giống như tại mới hồi phục tinh thần, hiển nhiên là ý thức được mình chuyện nên , mới vội vàng thay đổi lời , động tác này của nàng thể nghi ngờ làm cho người ta càng thêm tin lời nàng giải thích lúc đầu. Đây là muốn épĐại Nhi tới đường cùng.

      Đại Nhi mắt lạnh nhìn trận náo nhiệt này, giống như nàng là người ngoài cuộc.

      Mành Liễu, mười năm tình nghĩa chủ tớ ngươi cứ như vậy vứt bỏ sao? Vậy có phải lễ vật trước đêm tân hôn, ngươi cho ta ăn có chứa vị tuyết phù cao chính là độc dược chí mạng hay ? Khi đó lạnh lùng cười cho ta là đứa ngốc sớm nên chết . Nếu phải muốn lợi dụng hôn lễ lần này tới phá hư quan hệ củaBách Phi Thần là Lâm gia sợ rằng ngươi sớm ra tay.Người sau lưng ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tâm cơ sâu xa như vậy rốt cuộc có bao nhiêu hận thù với Bách Phi Thần? ! Hoặc là, Bách Thành Phụ…

      sai, Bách Thành Phụ, phụ thân của Bách Phi Thần, Bách vương triều đôi Quân vương rất được dân chúng kính . Sở dĩ Đại Nhi nghĩ như vậy hoàn toàn bởi vì Mành Liễu phản bội. Trước đó qua, trí nhớ trong đầu Đại Nhi rất ràng, từ lúc sáu tuổi đến đêm tân hôn bỏ sót chút nào. Mành Liễu làm chuyện đủ để chứng minh cái gì, nhưng mười năm nay làm nhiều chuyện như vậy liên tiếp ở chung chỗ có thể tầm thường rồi. Qua phản ứng của Mành Liễu, tự nhiên Đại Nhi nghĩ tới Bách Thành Phụ.

      Bởi vì Mành Liễu tuyệt đối phải là thu được chỗ tốt mới phản bội nàng!

      Có thể đem Mành Liễu nằm vùng ở Lâm phủ mười năm liền, nhằm lúc Bách Phi Thần cưới vợ ám hại tánh mạng nàng, tâm cơ nhẫn như vậy phải là người bình thường có thể làm được. Nhân tài thiết kế nếu đủ khả năng đứng đầu cũng nên là người tâm cơ thâm trầm chừng 20 năm, bởi vì chỉ có trải qua sóng to gió lớn, vả lại đối với Bách vương triều tương đối quen thuộc, có mang thù đội trời chung. Cho nên Đại Nhi nghĩ tới phụ thân của Bách Phi Thần.

      Suy đoán chính xác 80% như vậy, về phần 20%... Dĩ nhiên là người cùng nàng đổi kiếp, thể quơ đũa cả nắm rồi.
      Last edited by a moderator: 8/10/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 027: Gây sóng gió


      Xuyên qua là tiểu oa nhi mười tuổi, có tâm cơ cũng có chút nào kỳ quái. Bởi vì linh hồn này tuyệt đối là nhân vật mạnh mẽ, ít nhất đối với Tứ Thư Ngũ Kinh cổ đại mà tuyệt đối tuyệt đối vẫn còn cố chấp.

      Chỉ có điều Đại Nhi lại phủ nhận khả năng như vậy, cái đại lục này từ trăm vạn năm tới nay, lịch sử còn chưa ghi lại có xuất qua văn hóa Hoa Hạ, chữ câu cũng có. Cho nên Đại Nhi lập tức bác bỏ giả thuyết đó, người đại a, cho dù trải qua chút văn minh đại cũng có thể hiểu được lịch sử cổ đại, điểm này là tuyệt đối. Giống như ngươi đột nhiên rơi vào quốc gia lạc hậu, trong đầu thi thư thành đống, kế sách ngàn vạn mà cam tâm có tiếng tăm gì ăn trấu nuốt cải sao? Cam tâm nhìn những người bình thường tự cho là thiên tài xung xoe trước mắt người đời? Coi như khiêm tốn muốn chết, muốn yên lặng sống qua ngày, nơi này pháp chế công bằng trọng nam khinh nữ, hề nhân quyền, ngươi muốn phản kháng sao?

      Đáp án cần cũng biết.

      Những ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu óc của Đại Nhi, mặt cũng rất hứng thú nhìn hai người ca diễn, Mãnh Liễu vẫn ‘giải thích’ cho mình, mà Hinh Tuyết đứng bên lời nào, chẳng qua, nụ cười kia trong mắt kia cũng là chân . Bách Phi Thần tức giận tới cực điểm, mục đích của nàng đạt được. Đương nhiên là dưới tình huống xảy ra ngoài ý muốn.

      "Câm miệng! Trẫm hỏi phải ngươi!" Bách Phi Thần cước đạp Mãnh Liễu đá ra vài mét, lúc này mới nhìn chằm chằm Đại Nhi, mắt xếch nguy hiểm híp lại, mang theo mấy phần giận dữ gằn từng chữ : "Nàng, ." Chẳng phải cắn răng nghiến lợi, chẳng phải hung ác sắc bén, lại làm cho người ta cảm giác còn hơi sức phản bác, chỉ đành phải thuận theo mở lời.

      Mãnh Liễu vẫn lăn mặt đất hai vòng, vội vàng đứng dậy run rẩy lại quỳ xuống, đầu cúi thấp dám nữa, theo tia máu tràn ra nhếch miệng lên ý lạnh.

      Đại Nhi cũng nhìn về phía Triển Phong Hoa vẫn duy trì tư thế vừa rồi, : "Ngươi là ai? Tại sao ở giường Bổn cung?"

      "Nương nương, ngài thừa nhận , thêm gì nữa chỉ làm Hoàng thượng tức giận hơn thôi. Tài trí của Triển đại nhân ngay cả người kinh thành còn phải tán thưởng ba phần, bị người tính toán là thể nào, nếu có nương nương cho phép, ngàn vạn lần cũng dám làm ra chuyện như thế này. Cũng may chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, ngài nhận lỗi với Hoàng thượng qua." Hinh Tuyết nhìn thấy Đại Nhi vẫn còn cố vùng vẫy giãy chết trong lòng khỏi giễu cợt, có nam nhân nào có thể chịu được bị thê tử của mình ngoại tình, huống chi phải là ai khác mà là Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, coi như lòng nghi ngờ cũng tuyệt đối bỏ qua cơ hội tốt trừ Đại Nhi như vậy! Phế nàng thế nào? Là nữ nhi nhà các ngươi đứng đắn, giữ lại mạng của nàng coi như là nhân từ rồi.

      Mà Hinh Tuyết kết luận bất kể Bách Phi Thần hay Đại Nhi tuyệt đối muốn làm lớn chuyện này. Hoàng gia tự nhiên muốn che đậy gièm pha. Đến lúc đó Lâm Đại Nhi còn gây khó dễ cho nàng!

      "Thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Thừa nhận mình mười năm nuôi tiện nhân ăn cây táo rào cây sung? Hay muốn Bổn cung thân là Hoàng hậu cùng đại thần tiền triều cấu kết?" Ánh mắt Đại Nhi êm ái nhìn Hinh Tuyết, bỗng nhiên sắc bén. " đến cái khác, bộ dáng này của Triển đại nhân ngươi cảm thấy ngươi mới vừa người khác

      thể nào tính toán sao? Còn nữa, ngươi ta và Triển đại nhân cấu kết, như vậy xin hỏi, từ lúc Bổn cung vào cung nửa tháng tới nay, chưa từng ra khỏi hoàng cung, chưa từng cùng đại thần triều câu nào? Bổn cung làm sao nhận biết Triển đại nhân? Triển đại nhân làm sao tránh thoát thủ vệ dày đặc tiến vào hậu cung? Người các ngươi có thể tận mắt thấy Bổn cung và có cái gì?!”

      Đại Nhi năng có khí phách, có chút nào tức giận, chẳng qua bình tĩnh ra đoạn như vậy. Trong nháy mắt trở nên tức giận lại có vẻ khẩn trương, như có cảm giác giương cung bạt kiếm.

      “Theo như lời Hoàng hậu nương nương chẳng lẽ có người cố ý vu oan cho ngài mà phải thành? Nương nương cũng mới vừa vào cung nửa tháng, tự nhiên cùng người kết thù, người đó làm sao bày ra độc kế để hãm hại nương nương? Phải biết bị phát cũng chỉ đơn giản chém đầu. Hơn nữa trước đó vài ngày các nô tài đồn đãi nương nương và Lâm Nguyệt công chúa làm giao dịch, muốn Lâm Nguyệt công chúa đem Triển đại nhân đưa tới giường nương nương, biết là hay giả. Xem như Lâm Nguyệt công chúa hồ đồ nữa vẫn là người biết chừng mực, chuyện nhục nhã gia môn này nàng nhất định làm, ngược lại có phải Hoàng hậu nương nương vẫn nhớ đến Triển đại nhân hay cũng người nào biết được.” Hinh Tuyết tính toán đến Đại Nhi nhất định như vậy, ngay cả nghĩ cũng nghĩ xong. Lúc trước Đại Nhi đùa bị coi là chứng cứ quan trọng lần này, động cơ cần cũng biết.

      Còn muốn kéo Lâm Nguyệt vào? Bách Phi Thần cau mày, ánh mắt nhìn về phía Đại Nhi càng phát nguy hiểm, bất quá khóe mắt lại mang theo chút ý tứ chỉ có Đại Nhi mới nhìn ra.

      “Hoàng thượng, Hinh Tuyết nương luôn tâm niệm muốn quan tâm đến thần thiếp, hôm nay thời tiết như vậy vẫn cứ khăng khăng lôi kéo ngài đến, trùng hợp bắt gặp Triển Phong Hoa vô tội xuất tại giường của thần thiếp như thế chẳng lẽ là trùng hợp sao? Bất luận là thế nào, Hoàng thượng cũng nên cho thần thiếp cơ hội chứng minh mình trong sạch, thần thiết thân là Nhất Quốc Chi Hậu, bị người ta vu hãm như thế, mặt ngài cũng vẻ vang gì, sợ nhất là hổ thẹn tổ tông Hoàng thất, kính xin Hoàng thượng minh giám.” như vậy phải làm lớn chuyện thôi. Như vậy mới phụ lòng ngươi tỉ mỉ an bài a.

      Chẳng những có lòng còn vô ý, kế hoạch lần này của Hinh Tuyết dễ dàng xuất chỗ sơ xuất. Nếu Hoàng thượng khăng khăng cố chấp muốn dẫn tới dư luận bị người nhạo báng, lén lút làm sáng tỏ chuyện này, như vậy Đại Nhi hoàn toàn có phần thắng. Nhưng Đại Nhi trúng điểm, tổ tông Hoàng thất tuyệt đối là nhược điểm của Bách Phi Thần, chuyện này bản thân cũng biết bao gồm Hinh Tuyết.

      “Nương nương muốn huyên náo cho người cả nước đều biết Hoàng hậu nương nương Bách vương triều biết thẹn làm ra chuyện xấu như thế làm mất mặt Hoàng thượng?! Ngài có dụng ý gì!” Thầm kêu tiếng ổn, như thế rất dễ dàng xảy ra sai lầm. Chợt nghĩ đến nếu huyên náo mọi người đều biết, triều chỉ cần hóng chút danh tiếng của Lâm Đại Nhi có thể hủy sạch, vị trí Hoàng hậu này ngồi vững, kết quả vẫn giống như vậy. Cho nên cũng còn khẩn trương nữa.

      “Bổn cung chuyện với Hoàng thượng, nghĩa nữ nho của Vương gia cũng dám chen miệng vào! Chẳng phân biệt được tôn ti, hiểu quy củ! Ngươi cho rằng hoàng cung này là hoa viên sau vương phủ của ngươi sao?! Mẫu hậu cũng vì ngươi mới bị bệnh, ngươi có chút nào lòng áy náy còn tới nơi này gây sóng gió, ngươi xem Bổn cung ra gì hay xem Thái hậu ra gì!” Giọng của Đại Nhi mang theo lạnh lùng và kiên nhẫn. Cho ngươi chút ánh mặt trời liền rực rỡ, cho chút nước, lũ liền tràn lan, lại còn coi nàng là quả hồng mềm bóp tốt như vậy?!

      Hinh Tuyết nhất thời bị ánh mắt lạnh lẽo của Đại Nhi làm cho giật mình. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Đại Nhi cảm thấy cả người lạnh lẽo, lập tức từ xương sống lưng lạnh đến gót chân, ánh mắt kia lạnh lùng như núi băng, ngấm ngầm kèm theo tia khát máu làm người ta sợ hãi. Cho dù Hinh Tuyết thường nhìn thấy trường hợp thế này nhưng trong đáy lòng cũng phát rét, cảm thấy sợ hãi chưa từng có trước đó. Giống như nàng trêu chọc tới ác ma giết chóc thành tánh, khát máu xem mạng người như cỏ rác.

      Loại cảm giác này làm cho nàng theo bản năng né tránh ánh mắt của Đại Nhi, cúi đầu thấp rũ mí mắt, ổn định lo lắng trong lòng. cho cùng nàng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, coi như hung ác có thể sánh được với Môn chủ sao?

      “Đồng ý cho nàng có làm sao! Nếu giao phó cho trẫm giải thích hợp lý, chỉ sợ mẫu hậu cũng bảo vệ được nàng!”



      :clap:
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :