1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế hậu thiên tài, Hoàng đế đứng sang bên - Mạc Hỏa Tiểu Mạt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 025: CHÔN THEO

      Trước đó, Tướng cái gì , nhưng Dược cốc là cái gì? Là bảng hiệu uy tín lâu đời, lai lịch thế lực quả có thể sánh vai với Thần Binh Thành, người của Dược cốc nhiều lắm, theo tin đồn bên ngoài chỉ có rải rác mấy người mà thôi, nhưng ai cũng biết, đây chẳng qua là mặt ngoài. Ngay cả mấy người sư phụ, sư đệ rải rác, tùy tiện người khêu đầu ngón tay, cả giang hồ cũng có thể bị long trời lở đất.

      Bởi vì Dược cốc chỉ là Dược cốc, truyền thừa độc thuật tinh xảo nhất.

      Năm đó Cốc chủ Dược cốc đương nhiệm, Phong Khinh Vân chỉ mình Tỏa Hồn Quật cứu của mình hồng nhan, qua mấy chục năm rồi, Tỏa Hồn Quật này tại vẫn ngọn cỏ, trong vòng trăm bước, độc vụ lượn lờ quả chính là địa ngục nhân gian. Mặc dù biết nguyên nhân gì cuối cùng thể ở chung chỗ.

      Chỉ là nhìn ra được thế lực của Dược cốc, người diệt lấy uy danh hung ác chấn động Tỏa Hồn Quật, đó cũng phải là nơi đơn giản như vậy, năm đó Tỏa Hồn Quật còn phải hung tàn hơn Vân Dã gấp mấy lần, Vân Dã là người đánh ta, ta phạm người, nhưng Tỏa Hồn Quật là ác nhân chân chính. Mỗi người đều là người liều mạng, hung hiểm có thể tưởng tượng, lại bị mình Phong Khinh Vân tiêu diệt, Dược cốc nắm chắc chỉ sợ ai cũng tin. Vì thế, danh tiếng Dược cốc lần nữa tăng lên tầng.

      Còn Vân Dã, tuy là thế lực mới, chỉ là tồn tại thực lực. Đơn độc nằm ở phía Nam Thần Binh thành ít có bất kỳ dính dấp với thế lực khác, nhưng người tự tiện xông vào Vân Dã người nào còn sống sót trở về, mặc kệ ngươi bao nhiêu người, nhất định là lưu lại bấy nhiêu thi hài.

      Đối với lần này, Vân Dã trở thành truyền thuyết, người gặp qua Thiếu Đương Gia cực ít, bởi vì có tổ chức Phù Vân trở thành mạng lưới thông tin cường đại nhất tam quốc, chỉ cần ngươi nghĩ, cũng có gì Vân Dã biết. những năm này Vân Dã tự thành lập mạng lưới liên lạc, chỉ người đắc tội Thiếu Đương Gia, trực tiếp công khai những chuyện ngươi làm, chúc mừng ngươi...ngươi tuyệt đối chết còn thảm hơn so với bất cứ ai, hơn nữa, áo lót bên trong hay mặt mũi bên ngoài, chính là cái nội khố cũng lưu cho ngươi, tuyệt đối là Thân Bại Danh Liệt.

      Lâm gia, lặng lẽ nuốt nước miếng. Mặc dù Lâm gia người ta là buôn bán, nhưng nếu muốn đối phó ngươi, trí não người ta đùa chơi chết ngươi, ngươi cũng biết vì sao chết. Năm đó Bá Đao Môn phải xem thường buôn bán sao, cứ muốn gây với Lâm gia sao? Tốt, như vậy ngươi liền sống thành tiên thôi. Trong giới buôn ban bố tin tức phong sát đối với Bá Đao Môn, vì vậy, ăn mặc, đồ dùng, tất cả tiểu thương đối với Bá Đao Môn e sợ tránh kịp. Vì vậy, Bá Đao Môn trở thành môn phái giang hồ bị củi, gạo, dầu, muối, ép giải tán môn phái, nghe Môn chủ Bá Đao Môn mang theo những người này nửa đêm tập kích, chỉ là người nào ra ngoài, nghe năm đó, cánh cửa Lâm gia Phủ Dương cực kỳ. . . ừm, to lớn.

      Đây chỉ là chút sức ảnh hưởng của người ta trong giới mà thôi. Người ta có sử dụng chút giao thiệp đấy. Mặc kệ là giang hồ, hay là triều đình. . . . . . tiểu thư nhà họ Lâm nên trêu chọc nhất, phải biết thương nhân coi trọng nhất lợi ích, cái khác, chính là bọn họ làm như vậy. . . . . .

      Cái gì? ! nghe lầm chứ? Lâm Đại Nhi! giống như Lâm gia chỉ có vị tiểu thư mà thôi. . . . . . Hơn nữa hình như là đến Bách Vương triều làm Hoàng hậu, bây giờ mặc dù đổi Hoàng đế, nhưng. . . . . . Thân phận vẫn còn tại đó. Gọi là Thái hậu sao? Nếu là cái gì? Cung đình rất hỗn loạn. Chỉ là. . . . . . Bọn họ giống như. . . . . . Chọc tới phiền toái. . . . . . Đại phiền toái.

      Bây giờ Chưởng môn phái Dụ Hoa kinh hãi ra lời, rốt cuộc trêu chọc người nào? ! Mặc dù trong giang hồ nhưng cũng đại biểu biết đối với đại triều đình, giống như Bách Phi Thần đón dâu, Bách Phi Thần thối vị … những chuyện này trong tam quốc ai biết, có người hiểu chuyện bọn họ, vẫn có chút hiểu biết.

      Vì vậy, bi phẫn! Nếu như nàng là Lâm Đại Nhi, như vậy lần trước đánh người mình là ai? Phu quân Lâm Đại Nhi cũng chính là Bách Phi Thần sao! Con mẹ nó, đám lường gạt! Cái gì Bách Tử Tà, đều gạt người!

      Mọi người cũng giống như , trong lòng cũng phân biệt được, đúng vậy, nếu như việc này là , như vậy chuyện này tuyệt đối thể là Tử Tà Môn làm. cái gì đó khác, ngay cả động cơ cũng có. Người ta ngay cả Hoàng thượng cũng có thể nhàng chắp tay đưa người khác như thế, ai quan tâm đến giang hồ.

      Vì vậy ánh mắt nhìn về phía Cung Thành chủ có chút mong đợi, hi vọng từ lấy được đáp án, nếu như là như thế, như vậy Cung Tuyệt Thành ưu đãi thế này, bọn họ cũng xem như có thể hiểu. Chỉ là Bách Phi Thần tới nơi này, chẳng lẽ Thần Binh Thành muốn đứng vào hàng ngũ tam quốc? Thần Binh Thành nhất định bảo trì thái độ trung lập, cho dù vì dân chúng Thần Binh Thành, cũng nên làm như vậy.

      "Nếu trong lòng tất cả mọi người nắm chắc, như vậy chuyện này đơn giản hơn nhiều." Sở dĩ Cung Tuyệt Thành có ngăn cản Đại Nhi chính là biết làm như vậy là biện pháp tốt nhất. Tán thưởng liếc mắt nhìn Đại Nhi, bình tĩnh câu như thế.

      Sở dĩ muốn mời Đại Nhi có mặt, Đại Nhi liền đoán được, khẳng định Đại Nhi biết cũng tra được gì, mà nếu như nàng là Lâm Đại Nhi, lời này do Cung Tuyệt Thành ra tuyệt đối có sức chấn động bằng tự nàng ra, bởi vì Cung Tuyệt Thành tương đương với miệng trống , mà Đại Nhi , người của Lâm gia, Phong Hoa tướng, bất luận bọn họ dám tin tưởng như thế nào, cũng thể tin. Tự nhiên lời lời đồn đãi kia có khuynh hướng sụp đổ. Mà tin tưởng Đại Nhi nhất định có kế hoạch bước kế tiếp, bởi vì hôm nay mơ hồ cảm thấy chuyện chấm dứt.

      Tất cả mọi người lặng yên, con bà nó, quá lừa bịp phải ? ! Chuyện này rốt cuộc nên nào làm thế nào? Chẳng lẽ Cung Thành chủ tìm được manh mối.

      "Thiên lâu chủ, tuồng vui này hát đủ lâu, cũng nên nghỉ ngơi thôi." Đại Nhi trầm ngâm nhìn xéo Thiên Ảnh đối diện, vẫn treo nụ cười mang theo vài phần hài hước.

      Mọi người cùng vừa nghe, ánh mắt liền nhất tề nhìn về phía Thiên Ảnh vẫn cúi đầu trầm tư, suy nghĩ lập tức cũng chuyển tới phía này. Trước đó cũng , ngoại trừ Tử Tà Môn bại lộ thực lực như thế, như vậy còn lại thế lực có năng lực làm được, tất nhiên chính là Vô Ảnh Lâu rồi. Đầu óc của bọn vẫn luôn ở trạng thái đơn giản nhất, chăm chú dựa vào đoán mò, phán định đúng sai, dĩ nhiên, có số người còn biết phân tích. Chỉ là người xem thường rất nhiều nhưng điều này cũng ảnh hưởng gì, bọn họ cũng chỉ muốn có người chết thay để dẹp yên trận nguy cơ giang hồ mà thôi.

      "Hả?" Lúc này Thiên Ảnh mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt linh động vô cùng hài hước, quét nhìn sang mọi người, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở người Đại Nhi.

      Những kẻ bị Thiên Ảnh quét qua, khỏi cảm thấy lạnh từ sống lưng lạnh đến gót chân, trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh sóng ràng mang theo sát ý.

      Đại Nhi kiêng kị chút nào nhìn thẳng , ánh mắt lười biếng nhìn thẳng gọi là có sát khí như như cùng với mùi giấm.

      nam nhân nào nhìn thấy người mình mến mãnh liệt theo đuổi người khác, trong lòng thoải mái? ra tay quá nặng còn chưa tính, thể nhìn trừng trừng sao? thể Thiên Ảnh tương đối bị biệt khuất.

      "Nếu Bách phu nhân như vậy, dĩ nhiên ta cấp cho chút thể diện." Thiên Ảnh biết, bất luận Cung Tuyệt Thành có chứng cớ hay , lần này nước dơ dội người mình, giống như trước đó, bọn họ hề căn cứ liền nghi ngờ Tử Tà Môn. Cũng rất hào phóng thừa nhận. Thiên cung và tại phân biệt sao?

      Nghe được Thiên Ảnh kiêng dè chút nào thừa nhận, đáy lòng Cung Tuyệt Thành liền hiểu , nếu dám thừa nhận, tất nhiên có sợ hãi. Cũng biết muốn dùng thủ đoạn gì.

      "Thiên lâu chủ thừa nhận?" Cung Tuyệt Thành nhiều, mà muốn làm cho người khác đồng tình, từ đó thúc đẩy tình phát triển.

      "Thừa nhận cái gì? Giết những người từ Thần Binh Thành trở về sao? Bọn họ còn chưa có tư cách để ta phải ra tay, bất quá làm như thế cũng khác, hôm nay ta đặc biệt tìm người chôn theo Cung Thành chủ." khi chuyện, ngoại trừ ánh mắt có chút lo lắng, giọng của Thiên Ảnh có thay đổi chút nào, quả quyết bắt Đại Nhi giọng điệu nhàng, từ đó chứng tỏ bản chất giết người nháy mắt, nhìn sinh mạng như cỏ rác.

      Mới vừa còn đắm chìm trong rung động về thân phận của Đại Nhi, mọi người nghe lời này cũng nhịn được sắc mặt biến đổi, biết là vì Thiên Ảnh khoác lác vô sỉ hay là cho rằng Thiên Ảnh làm như vậy. Kinh nghi, khinh thường, chế giễu… vẻ mặt gì cũng đều có.

      "Ngươi cũng tránh khỏi quá tự đại, Thần Binh Thành cũng phải là địa phương của ngươi giương oai!" Đại đệ tử Tung Lưu Môn, Lý Vẫn cực kỳ tức giận, trong giọng xen lẫn sợ hãi. có thể có bản lãnh như vậy, ra vẫn khiêu khích mình gây, chính là vì chuyện hôm nay, muốn dời tầm mắt đối phó Thần Binh Thành? ! giết mọi người!

      Lý Vẫn cũng phải là kẻ ngu, kể từ khi Thiên Ảnh thừa nhận biết kế hoạch của bọn họ trước đó, mình hoàn toàn bị lợi dụng, bị người khác bán còn giúp người kiếm tiền, cũng chỉ có . Trước đó Thiên Ảnh tìm hợp tác vẫn còn rất hưng phấn, thế nhưng chút nào nghi ngờ động cơ của Thiên Ảnh, ban đầu Thiên Ảnh hy vọng Tử Tà Môn còn đời, còn tưởng rằng lần đó Tử Tà Môn bại lộ thực lực uy hiếp đến Vô Ảnh môn, xem ra chính mình hoàn toàn sai rồi.

      "Ha ha ha, có phải giương oai hay chờ chút các ngươi biết." Thiên Ảnh chưa bao giờ so đo quá nhiều với tiểu nhân, bởi vì so đo, liền đại biểu sinh mạng mất . Đương nhiên phải người lương thiện, cũng chỉ là muốn dơ bẩn tay của mình mà thôi.

      Thiên Ảnh đếm xỉa đến mọi người, ánh mắt nóng rực tốt chuyển sang Đại Nhi, rất hài hước : "Ngươi giống như cảm giác mình chết tại đây? Ta vô cùng muốn biết ngươi lấy tự tin tự đâu."

      cố tự trấn định là gạt người, nữ nhân này ràng có sợ gì! coi mình là thiên hạ vô địch, cái gì cũng để vào mắt sao? !

      " thế nào, Bản tiểu thư cũng bị hãm hại, ngươi phát cáu với ta cái gì, Tiểu Nương là người bị hại!" Đại Nhi cau mày, nàng ràng cảm thấy Thiên Ảnh nhìn nàng quả thực khó chịu. Hận được vỗ cái tát cho nàng ngã xuống đất dậy nổi. Ở trong chuyện Mộc Vân Thiên, Đại Nhi rất ủy khuất.

      Đổi lại tính tình vẫn thờ ơ lạnh nhạt có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, ánh mắt Hoa Thủy Nguyệt từ người Lâm Tiểu Bảo chuyển tới người Đại Nhi và Thiên Ảnh, theo thói quen khạc ra ba chữ làm cho người ta phát điên:

      Có gian tình!
      Chương 026: TA MUỐN GIẾT NÀNG, AI NGĂN ĐƯỢC

      Ba chữ này vừa ra, ánh mắt của mọi người đều khỏi chạy ở thân Đại Nhi và Thiên Ảnh, nhất thời khí có chút kỳ quái.

      Lâm Tiểu Bảo nghe được Hoa Thủy Nguyệt mở miệng, gương mặt đầy vạch đen, lại rốt cuộc thông minh của nương này có vấn đề hay ?

      "Được tiện nghi còn ra vẻ." Gương mặt vẫn lạnh lùng, Thiên Ảnh chợt cực độ khó chịu, ra những lời này có rất bịp bơm phải . Có chớp mù mắt chó mọi người hay . kiêu ngạo sao?

      Bị để ý tới, Hoa Thủy Nguyệt cũng tức giận, bình tĩnh híp mắt xem cuộc vui.

      phải nàng muốn lên đánh người, mà nàng nhúc nhích được. Hoa Thủy Nguyệt thuộc về người năng lực hành động tương đối mạnh, nàng cũng mặc kệ chuyện như thế nào, chỉ cần nàng khó chịu, trực tiếp đánh xong rồi . Dĩ nhiên người có thể làm cho Hoa Thủy Nguyệt đánh chỉ cần bị trực tiếp đánh chết, cũng nên cảm thấy tương đối vinh hạnh, bởi vì trước mắt cũng chỉ hai người mà thôi, hơn nữa còn đều là tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.

      Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh bọn họ bị hạ độc phải , hơn nữa còn là ở dưới tình huống Đại Nhi hoàn toàn có phát .

      "Tiện nghi em ngươi, ta trả lại ngươi nhận, lòng nhào tới người ngươi các loại ôn tình, các loại chăm sóc, các loại đắm đuối đưa tình, ngươi chịu được sao. Là lỗi của ta sao! Sức ghen của ngươi có thể đừng lớn như vậy được !" Đại Nhi buồn bực, đánh em ngươi, Tiểu Nương rất oan ức có được hay .

      Thiên Ảnh đối với Đại Nhi tức giận bất bình bày tỏ quan tâm, trầm lặng : "Ta biết ngươi rất thông minh, tự nhiên đoán được nguyên nhân bà ấy đưa Tiểu Thiên đến bên cạnh ngươi mới có thể có sợ hãi như vậy, chỉ là bây giờ quyền chủ động ở trong tay của ta. Mặc dù bà ấy muốn giữ lại ngươi, chỉ là Bổn lâu chủ vẫn cảm thấy mình nhất thời lỡ tay, tiễn đưa ngươi xuống dưới uống trà."

      Thiên Ảnh lời này nhàng, lúc Đại Nhi cắn răng nghiến lợi xoay đầu nhìn Cung Tuyệt Thành.

      "Ta biết ngươi dựa vào cái gì, y thuật của Lâm Đại Nhi rất cao minh, bất quá Thiên Túy là cực phẩm độc dược, trừ phi là Ngũ Tinh Diệp trong truyền thuyết, nếu vô giải. Dùng nội lực cưỡng ép chỉ làm nội lực của mình biến mất, ta vẫn khuyên các vị đừng vận công vô dụng."

      Cung Tuyệt Thành cau mày, khi phát mình trúng độc, lúc sau cảm thấy độc này phải đơn giản, thực lực mình như thế nào biết , có thể làm cho mình trúng độc tiếng động, đời này là có hai. Còn nữa, Đại Nhi có bất kỳ ám hiệu, chứng tỏ lúc đầu Đại Nhi cũng có nhìn ra, Đại Nhi là ai, đồ đệ Y Tiên Cổ Thiên Hồn, càng chứng minh chất độc này bá đạo.

      Mọi người cũng cảm thấy đúng, vì vậy đối với câu ‘có gian tình’ của Hoa Thủy Nguyệt, tập thể bày tỏ nhìn. Lúc Đại Nhi và Thiên Ảnh đối đáp, ánh mắt cũng nhìn về phía Cung Tuyệt Thành, thấy vẫn bình chân như vại, sắc mặt bình tĩnh ngồi đó, cũng khỏi yên tâm, nghe được hai chữ ‘Thiên Túy’ này, tim cũng chìm xuống đáy cốc. Thiên Túy sao, cực phẩm mê dược thất truyền gần mấy trăm năm, trăm năm trước biết bao nhiêu cao thủ cũng ngã xuống vì hai chữ này, lòng đối phó được.

      "Dĩ nhiên, Thần Binh Thành có thể đứng ở tam quốc sừng sững ngã có thực lực tuyệt đối là thể nào, chỉ là, nếu như Cung Thành chủ ỷ vào những lão quái vật ở lò đúc kiếm, có thể khiến Cung Thành chủ thất vọng, tại chỉ sợ ngay cả cửa đồng bọn họ cũng ra được ra đấy." Đương nhiên đây là nguyên nhân sai phái nhiều người vây lò đúc kiếm, tới thời điểm dĩ nhiên là dẫn theo người tinh thông trận pháp, phối hợp bí pháp thân đặc biệt của Vô Ảnh Lâu thoáng thay đổi trận pháp chút, cũng là thêm ít đồ vật phía bên ngoài vây khốn bọn họ, thành vấn đề.

      Cung Tuyệt Thành nghe như thế, sắc mặt biến khó coi ít, thấy vậy những người này chuẩn bị còn chu đáo hơn so với dự đoán.

      "Nếu Bổn lâu chủ dám hành động, tự nhiên chuẩn bị chu toàn nhất, chỉ dựa vào Lâm Đại Nhi bách độc bất xâm, đều là vấn đề, còn có thể trông cậy vào nàng cứu các ngươi." Thực lực của Đại Nhi chỉ sợ bọn họ cũng biết rất ràng. Những người đó phải người ngu, đến nay Đại Nhi dùng độc thuật chữa bệnh, phải lần hai lần, nhìn ra đầu mối cũng có gì đáng .

      Sắc mặt Hoa Thủy Nguyệt cũng khó nhìn, nếu Thiên Ảnh tính toán người của Trưởng Lão Viện, như vậy thủ đoạn khác của Thần Binh Thành cũng bị hoàn toàn ngăn lại mới đúng, có thể ngăn cản được Thiên Túy, đến nay chưa có người nào. Chỉ sợ là dự mưu lâu, chẳng lẽ Thần Binh Thành phải chắp tay đưa người này.

      "Trừ phi ngươi giết sạch toàn bộ người ở đây, nếu lúc chuyện bại lộ chính là ngày Vô Ảnh Lâu ngươi biến mất." chuyện là Đại đệ tử Tung Lưu Môn, Lý Vẫn, cho dù Thiên Ảnh giết sạch mọi người, cho rằng Vân Dã, Thủy Giản, Dược cốc từ bỏ ý đồ sao! như vậy là muốn Thiên Ảnh biết khó mà lui. nghĩ quá đơn giản.

      "Đến lúc đó Thần Binh Thành chính là của Vô Ảnh Lâu ta, có hộ thành đại trận, ngươi cho rằng Bổn lâu chủ còn có thể sợ người nào." Thiên Ảnh đối với lời , xì mũi coi thường. Tin tức này hiển nhiên là bọn họ cho biết, cơ quan đại trận hộ thành tìm được, cách khác người của Cung gia có bất kỳ chỗ dùng nào, gián tiếp , những người khác cũng hề có tác dụng, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có tử vong mà thôi.

      "Thiên lâu chủ giống như quên mất ngươi làm việc cho người nào đấy." Đại Nhi đặt thanh cầm ở trong tay đặt nghiêng ở thành ghế, tay phải từ trong ngực lấy ra cái bình xanh lá. Hoàn toàn nhìn thấy ánh mắt Thiên Ảnh rất cảnh giác.

      Từ trong tay áo tay phải lấy ra chiếc khăn tay, sau đó mở nắp bình, rót nước trong bình thấm ướt khăn tay. Sau đó lại tiện tay đặt bình ở bên phải thành ghế, tay trái ôm cầm, tay phải tỉ mỉ lau dây đàn đỏ chói mắt.

      Toàn bộ hành động của Đại Nhi, mọi người nhìn chằm chằm, nghĩ thầm có phải có biện pháp gì hay . Sau đó tập thể lặng yên, bọn họ thể trông cậy vào Đại Nhi đối mặt tình huống như thế có phản ứng gì.

      "Thanh cầm này ta mới từ lò đúc kiếm ôm trở về tới, nhất định phải bảo dưỡng." Đại Nhi cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm dây đàn, dùng khăn tay lau cực kỳ cẩn thận.

      Thiên Ảnh nghe Đại Nhi , chân mày cũng nhíu lại: "Ngươi qua lò đúc kiếm?"

      "Dĩ nhiên." Đại Nhi nhếch miệng lên hơi cười, từ tốn : "Ta còn ở bên trong gãy , Lục Trưởng Lão mới để cho ta ôm thanh cầm ."

      Thiên Ảnh chợt cảm thấy đúng, người vây Trưởng Lão Viện bọn họ nên báo lại mới đúng, nhưng tại sao tại có bất kỳ ai? Chợt nghĩ đến trước đó mơ hồ nghe được thanh đoạt tâm phách người, chẳng lẽ. . . . . .

      "Ngươi làm cái gì? !"

      " có gì, chỉ nhiễu loạn hồn người chung quanh lò đúc kiếm trong vòng trăm thước, để cho bọn họ lâm vào trạng thái ngây ngô mà thôi."

      Mọi người thể tưởng tượng nổi nhìn Đại Nhi, con ngươi đều muốn từ trong hốc mắt trợn lồi ra, bọn họ nghe được cái gì? Nàng phù liền giữ chặt nhiều người ở Trưởng Lão Viện? Đừng gạt người. . . . . .

      Đối với người khác nghi ngờ, Cung Bắc Thiếu chỉ có thầm cảm thán, thoáng chốc thề làm gì, chưa bao giờ thấy tiểu sư muội chạm qua cầm, thế nhưng kỹ thuật quả đến trình độ đăng phong tạo cực. chiêu này của Đại Nhi, chỉ gặp lần, lần đó tuyệt đối là giết trong nháy mắt, bọn họ ở phương viên ma thú ngàn mét, chờ sau khi bọn nhặt xong vật phẩm, thể lực tiểu sư muội trực tiếp hạ xuống tới hai con số, có thể thấy được nàng tiêu hao lớn đến bao nhiêu.

      Cung Bắc Thiếu đoán sai, thoáng chốc nội lực trong cơ thể Đại Nhi hơn phân nửa, chỉ là cũng may, nàng nội lực hùng hậu chống đỡ đến xong chuyện vẫn có vấn đề.

      Thiên Ảnh đổi suy ý định, biết Đại Nhi là nhân vật nguy hiểm, lúc tìm ra manh mối, từ trong tay Cố Hinh Tuyết cứu Thảo Diệp, thủ đoạn sắc bén, ngay cả cũng mặc cảm, lại nghĩ rằng nàng chỉ chuyến đến nơi đó, phá hủy kế hoạch của , giữ nàng lại, quả nhiên sinh thêm cố. Nghĩ tới vốn ở cách nhau xa, Thiên Ảnh chợt di động bước chân trong nháy mắt đến trước mặt Đại Nhi.

      Chẳng biết lúc nào trong tay phải xuất chủy thủ, mang theo cỗ sức lực tàn nhẫn hề báo động trước hướng tới cổ của Đại Nhi.

      Trong lòng Lâm Tiểu Bảo hoảng sợ, muốn nhào tới thay Đại Nhi ngăn cản đao kia, lại thể động đậy, trong lòng rất nóng nảy cần nhắc tới. Nếu muội muội nhà xảy ra chút gì ngoài ý muốn, nối gót theo, cũng hối hận đến chết. Lúc trong lòng đám người Cung Bắc Thiếu nóng nảy, đồng thời bạch quang lóe lên trước mắt Đại Nhi, ánh sáng lạnh ra, thanh chủy thủ liền bị thanh kiếm đẩy ra. thân hồng y xinh đẹp, Thiên Ảnh mượn lực lật người, trong tay cầm chủy thủ đứng ở cách Đại Nhi ngoài ba thước.

      trán rịn mồ hôi, toàn thân áo trắng, Mộc Vân Thiên cầm kiếm chắn trước người Đại Nhi. Cung chủ Thiên cung ngàn tính vạn tính có tính đến Thiên Ảnh lại nghe mệnh lệnh của bà ta, cố ý muốn giết Đại Nhi, càng nghĩ tới nhi tử mình lại ở chỗ này động đao kiếm với Thiên Ảnh. thể , kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường.

      Chân mày Thiên Ảnh cau lại thể nhận ra, lúc này mới khôi phục bộ dáng lạnh lùng, chớp chớp con ngươi sáng chói nhìn Mộc Vân Thiên : "Tránh ra, ngươi thể giữ đưôc nàng." Đáng chết, ràng cho người dẫn dụ Mộc Vân Thiên khỏi.

      Mộc Vân Thiên lời nào, đôi con ngươi trong trẻo chỉ nhìn chằm chằm Thiên Ảnh, giống như muốn nhìn thấu .

      Đại Nhi giống như nhìn thấy màn kia, vẫn nhanh chậm nghiêm túc lau chùi dây đàn, cho dù Cung Bắc Thiếu hiểu , thoáng chốc bọn họ lo lắng đề phòng cũng uổng phí, tất cả mọi chuyện hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay.

      Thiên Ảnh thấy Mộc Vân Thiên như vậy, trong lòng vô cùng ủy khuất, mẹ nó, tiểu gia chỉ vì ngươi mới vất vả duy trì kế hoạch mà chả được gì có được hay , ngươi giúp tay thôi, còn tới quấy rối, lại vẫn vì nữ nhân khác động kiếm đối với ta! Thiên Ảnh rất tức giận được , ngay sau đó sắc mặt vừa đen vòng, ngoan : "Ta muốn giết nàng, ai ngăn cản được."

      tránh né, trực tiếp nghênh đón, trong lòng Mộc Vân Thiên trong nháy mắt co quắp, tiếp chiêu có chút chậm nửa nhịp, chỉ là nửa nhịp này liền rơi vào thế yếu khắp, nơi bị Thiên Ảnh áp chế. ra hơn nữa do công hiệu Thiên Túy, Thiên Túy vừa ra, trừ phi có thuốc giải, trong vòng ba ngày xung quanh trăm mét tuyệt tiêu tán. Mộc Vân Thiên đường chạy như điên tới đây, lượng hô hấp lớn, hơn nữa ra tay với Thiên Ảnh, hút vào tự nhiên cũng càng lúc càng nhiều, phản ứng cũng càng lúc càng chậm.

      thể động, mọi người chỉ sợ hai người khống chế được sức lực, trực tiếp săn đuổi bọn , từng người lo lắng đề phòng. Mộc Vân Thiên mặc kệ đánh nhau như thế nào cũng vẫn ở trước người Đại Nhi, liều mạng bị thương cũng chịu khỏi nửa bước. Nhìn Thiên Ảnh cắn răng nghiến lợi, nhưng vừa đành lòng tổn thương , cứ giằng co như vậy.

      Lại đụng nhau cái, hai người lần lượt lui về phía sau. Thể lực Mộc Vân Thiên cạn kiệt nửa quỳ ở trước người Đại Nhi.

      Thiên Ảnh hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Vân Thiên, giọng điệu nham hiểm : "Cần gì chứ, ngươi vì nữ nhân kia làm đến mức này, ngươi xem chút nàng làm gì? thanh cầm cũng quan trọng hơn so với mạng của ngươi, rốt cuộc nàng có gì đáng giá!"
      Chương 027: ĐẠO LÀM PHU QUÂN (Đại Kết Cục)

      Biết Mộc Vân Thiên đem cảm tình đối với mình chuyển tới người Đại Nhi, vẫn thoải mái! Dời dời , nhưng đối tượng cuối cùng là người khác, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Mộc Vân Thiên thèm để ý chút nào ảnh hưởng của , từ trong lòng móc ra cái bình, chút nghĩ ngợi liền mở nút bình. Tha thứ cho đứa trẻ đáng thương này , từ lúc vào chẳng hề câu, căn bản biết tự mình suy yếu là bởi vì cái gì, hơn nữa mấy ngày gần đây đầu óc vô cùng hỗn loạn cũng kịp suy tính nhiều như vậy, thậm chí quên mất cái bình này thực trống .

      Thiên Ảnh vừa nhìn thấy cái đó bình cũng biết bên trong đựng cái gì, sắc mặt chợt biến đổi trực tiếp xông tới, tay phải Mộc Vân Thiên vung lên, kiếm trực tiếp đâm tới, tay trái làm nhanh chóng, chỉ cần Thiên Ảnh né tránh chút, như vậy thuốc này đút vào trong miệng. . . . . .

      Nhưng còn lâu mới có được tưởng tượng tốt đẹp như vậy, Thiên Ảnh tránh né, trực tiếp nghênh đón, nhìn động tác Mộc Vân Thiên, thậm chí quên trong tay phải cầm chủy thủ, thế nhưng trực tiếp dùng tay trái nắm thân kiếm, đường thông suốt đến trước mắt Mộc Vân Thiên, tay phải mất chủy thủ, trực tiếp đoạt lấy cái bình trong tay Mộc Vân Thiên ném ra ngoài cửa, lúc này tay phải mới nắm được y phục trước ngực Mộc Vân Thiên, bộ dáng muốn ăn thịt người, đối với Mộc Vân Thiên quát: "Ai cho ngươi ăn phục hoàn đan, muốn ăn đòn có phải ! Ngươi quên đau khổ ban đầu có phải ! đồng ý với lão tử bao giờ ăn đồ chơi này nữa, vẫn dám mang theo, ta. . . . . ."

      Nhớ tới bộ dáng Mộc Vân Thiên lúc ban đầu vì cứu nuốt phục hoàn đan, liền cảm thấy tim đập nhanh, loại đau khổ này cảm động lây, thậm chí tim so với khổ sở thân thể Mộc Vân Thiên còn khổ sở hơn, đối với phục hoàn đan sợ hãi còn sâu hơn so với Mộc Vân Thiên người trong cuộc. Tay phải phát ôm cổ của Mộc Vân Thiên, chôn đầu vào cổ của , để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy yếu ớt, đáy lòng cũng khổ sở gào thét.

      Mộc Vân Thiên giống như cảm nhận được khổ sở, tay trái trôi lơ lửng ở giữa trung, nhịn được ôm sau lưng của Thiên Ảnh, bày tỏ an ủi. Tại sao chính cũng cảm thấy khổ sở, nổi đau sâu tận xương tủy , thậm chí linh hồn cũng đau khổ gào khóc, tại sao?

      Giờ khắc này, tất cả mọi người thành bức tranh khí, nhìn màn này ngay cả hơi thở cũng trở nên nhàng.

      Cảm thụ hơi thở quen thuộc người trong ngực, Mộc Vân Thiên an lòng đồng thời lại khổ sở cực độ, chút đoạn ngắn lẻ tẻ lại xẹt qua trong đầu , lại chịu dừng lại để cho nhìn kỹ.

      "Mạch. . . . . ." câu nỉ non cực độ yếu đuối vang lên bên tai Thiên Ảnh, thân thể Thiên Ảnh chấn động còn chưa kịp vui mừng, Mộc Vân Thiên liền trực tiếp ngất .

      Mạch, cái tên này, trừ cha của ra và Mộc Vân Thiên, có ai biết, mà sau khi Thiên Ảnh tám tuổi, chưa từng nghe qua phụ thân gọi như vậy, cho đến khi Mộc Vân Thiên xuất . ra Thiên Ảnh là người rất lụa là (nữ tính), ít nhất mặt ngoài là như thế, mà Mộc Vân Thiên lại là người rất lãnh khốc thiếu khả năng ngôn ngữ..., và Thiên Ảnh gặp nhau là rất bình thường, khiến hai người khỏi nhung nhớ lẫn nhau. Sở dĩ Thiên Ảnh biến thành như vậy, hoàn toàn do Mộc Vân Thiên ban tặng cũng quá đáng, mất người thích nhất, tính tình đại biến có cái gì thể, hơn nữa còn là loại mất này, khiến Thiên Ảnh buồn bực thôi. Chỉ đành phải từ tính tình của mình tìm bóng dáng Mộc Vân Thiên, vì vậy cứ như vậy.

      thể , Thiên Ảnh đích xác là người vô tội nhất.

      "Độc tình cũng phải chi cổ vô giải, chỉ cần người hạ độc chết, độc tình tự nhiên cũng biến mất." Đại Nhi thờ ơ lạnh nhạt với màn kịch tình cảm kéo dài, sau đó tâm tình cũng khá hơn, yên lặng thu hồi cái bình màu xanh, trong lòng Đại Nhi hung hăng đau phen, mẹ nó, Tiểu Nương tìm được bụi Ngũ Tinh Diệp dễ dàng sao! Cũng thiếu chút nữa đời nhà ma rồi, thế nhưng dùng ở loại địa phương này, mẹ nó, quá hành hạ tỷ phải .

      Vẫn đứng ở sau lưng Lâm Tiểu Bảo gì, sắc mặt Lâm Tử bình tĩnh như trước, giống như Đại Nhi hoàn toàn quan đến , biết nếu Đại Nhi muốn chết, sớm ra tay, căn bản đợi đến tại. chỉ bình tĩnh chờ đợi Đại Nhi tiếp.

      "Chỉ là đối với cách giải cổ đơn giản như vậy, ngươi nhất định lựa chọn loại thứ hai. người chấp niệm luôn phải người có thể thao túng cổ độc, giống như biểu của Tiểu Thiên mới vừa rồi, cho nên ta muốn gì ngươi hiểu." Đại Nhi đứng dậy, tay trái nửa thân ôm cầm, ngón tay tay phải ở phía khẽ vuốt. chuỗi tiếng đàn dễ nghe hợp thời tuôn ra, tất cả mọi người nghe được cảm thấy si mê, cả tinh thần cũng bị tiếng đàn hấp dẫn, từ từ rời khỏi. . . . . .

      Ngón tay trắng nõn ở dây đàn đỏ chói mắt nhảy lên, đầu ngón tay thuần thục dịu dàng điều khiển, ánh mắt của Đại Nhi trong suốt có tiêu cự.

      Có thể nghe hiểu, chỉ sợ chỉ có Cung Bắc Thiếu. Sưu hồn khúc, xâm nhập tâm hồn người, khúc vô ưu vô lo. Nếu làm sát khúc, có thể tiếng động lấy mạng nhân vật quan trọng, nếu làm dược khúc, phát ra dược tính tẩy rửa cả người. Mặc dù biết trong bình đó là cái gì, chỉ là Đại Nhi tuyệt đối làm chuyện vô dụng, ít nhất biết, thủ khúc này là dùng để cứu người mà phải giết người.

      Tiếng đàn bao trùm tất cả cảnh tượng này, mọi người si mê giống như hưởng thụ Thế Giới Cực Lạc, hoàn toàn quên mất mình bị trúng độc.

      "Chỉ là kế hoạch của vị kia sợ rằng phải thất bại rồi." Đại Nhi cười khẽ, giọng giống như từ phía chân trời bay đến. Lập tức thức tỉnh mọi người rơi trạng thái mê man.

      Đáng chết! mới vừa làm gì? Thiên Ảnh nhìn về phía Đại Nhi, ánh mắt tốt, giống như suy nghĩ để Mộc Vân Thiên xuống giết Đại Nhi, hay là như thế nào.

      "Thiên lâu chủ thông minh như vậy nên sớm nhìn tâm tư của bà ta, còn muốn liều mạng như vậy cũng chỉ là ngươi cố chấp mà thôi, bản tiểu thư rất tốt bụng thành toàn cho ngươi, lò đúc kiếm ngươi ra tay , nơi này ngươi khống chế , hộ vệ Phủ Thành Chủ ngươi xuống tay , bản tiểu thư nhúng tay làm gì? Ngươi thể lấy oán trả ơn như vậy. Tiểu Nương là người bị hại." Đại Nhi lời này tương đối nghiêm túc, nét mặt kia giống như , nếu các ngươi tin tưởng liền có lỗi với Phật tổ.

      Thiên Ảnh im lặng. Đúng vậy, những thứ này đều làm, ngươi có ngăn, nhưng là ai làm tê liệt lò đúc kiếm của người ta? Người nào khống chế người bên ngoài? Nếu làm sao có người vào thông báo cho mình. Mẹ nó, đây là lừa bịp! Thiên Ảnh đột nhiên cảm thấy, hết thảy động tác của mình Đại Nhi đều nắm trong lòng bàn tay, nàng liền sửng sốt để ý tới, để cho ngươi tùy tiện làm, lúc ngươi sắp thành công trong nháy mắt, kích tự tay hủy diệt kế hoạch của ngươi, trực tiếp đả kích lòng tự tin, là Phật thăng thiên, hai là Phật xuất thế, đả kích cho ngươi thương tích đầy mình.

      lúc Đại Nhi và Thiên Ảnh trừng nhau, Cố trang chủ, Cố Thông Hành vẫn trầm mặc, đột nhiên tung người cái, tay phải thành chưởng trực tiếp vỗ về phía hậu tâm Đại Nhi, võ công của Cố Thông Hành, người ở chỗ này chỉ sợ trừ thế hệ trước cùng Cung Tuyệt Thành có tuyệt kỹ riêng, đám người Cung Tuyệt Thành ít có địch thủ, mà Đại Nhi duy chỉ có rành khinh công, mặc dù nội lực hùng hậu, mặc dù độc thuật tinh xảo, nhưng đối mặt cao thủ đánh lén nàng như thế, vẫn có lòng đủ lực, cho dù tránh cũng thể tránh thoát được.

      lúc đám người Cung Bắc Thiếu hoảng hốt, dùng nội lực nhanh chóng hấp thu dược lực Ngũ Tinh Diệp do tiếng đàn mới vừa phát ra, mắt nhìn thấy Cố Thông Hành sắp đắc thủ, lại bị cỗ lực lượng khác ; đánh văng ra.

      Mới vừa đến, giao thủ với Cố Thông Hành, Bách Phi Thần khỏi nổi lên sát tâm, nếu chậm chút, chưởng mới vừa rồi cho dù có thể trị hết, cũng phải mất hơn phân nửa cái mạng.

      Mọi người bị động tĩnh quá lớn làm cho phục hồi lại tinh thần, ánh mắt khỏi dừng lại ở người Cố Thông Hành. mới vừa đánh lén hậu bối? Tại sao có thể biết xấu hổ như vậy? ! thể , những kẻ ngu muội trong giang hồ, tư tưởng lại thẳng thắn đến mức não tàn.

      "Xuống tay đối với vãn bối, Cố trang chủ cũng cảm thấy đỏ mặt sao?" Bách Phi Thần toàn thân áo đen, ngạo nghễ đứng đó, gương mặt lạnh lùng toát ra sát ý để tất cả mọi người ở ngồi đó cảm thấy rét mà run, dám nhìn thẳng. Giống như liếc mắt nhìn rước họa vào thân, bị đối phương nhẫn tâm cắn giết.

      "Hinh Tuyết có lỗi hay nàng cũng là của nữ nhi của ta, chẳng lẽ có thể cười tiếng cho qua chuyện sao? ! Ta tự nhận có độ lượng như vậy. Nhiều lời vô ích." Cố Thông Hành suy nghĩ nhiều , ngay cả biết việc làm của Cố Hinh Tuyết cũng thể dễ dàng tha thứ, mình vất vả tìm nữ nhi trở về, kết quả như vậy, phái người ngăn chặn, lại người còn sống trở về.

      là người, có tình cảm, kích động. Trong lúc nhất thời phá hủy nữ nhi của , con bị phế, muốn cùng Thần Binh Thành trở mặt, cùng Cung Tuyệt Thành chém giết lẫn nhau, chỉ có thể bắt thủ phạm gây ra chuyện. Dĩ nhiên, trong mấy ngày ngắn ngủi, tự nhiên biết tích của Cố Hinh Tuyết ở kinh thành, cũng vì sao phải giết Thảo Diệp, nhưng tại nhìn Thảo Diệp có việc gì ngồi ở chỗ này, mà mình hao tổn hai đứa con cũng là .

      biết Thiên Ảnh cho ăn cái gì, mình lại có bị ảnh hưởng Thiên Túy, biết Thiên Ảnh lợi dụng , thế nhưng lại quan tâm, trong đầu đều là bộ dáng nữ nhi của mình, nhất định phải báo thù. Giờ khắc này tình cảm vượt lý trí.

      Hậu quả lúc nhìn thấy vẻ mặt mấy người Đại Nhi, Thảo Diệp, Cung Bắc Thiếu hề để ý, liền hoàn toàn bị ném ra sau đầu. Vì vậy, ra tay.

      Bách Phi Thần cũng nhảm, Xích Thủ Quyền liền nghênh đón, mái tóc đen theo quán tính nổi bồng bềnh, bản lĩnh to lớn, trong lúc phất tay cũng tản ra loại bén nhọn người nào có thể so, trong mắt tàn nhẫn lại làm cho người ta cách nào khinh thường.

      So với Bách Phi Thần, Cố Thông Hành giao thủ chút lưu tình, có ngươi có ta, Đại Nhi và Thiên Ảnh bên này đứng lên, ngược lại hòa hài hơn nhiều.

      "Ta rất ngạc nhiên, tại sao đối với bố trí của ta, ngươi biết ràng như vậy, chỉ là suy đoán, ta tin, ngươi có thể suy đoán ra ta dùng kế điệu hổ ly sơn, giả vờ như biết giữ lại nguy hại để cho Bách Phi Thần khỏi, nhưng tuyệt đối có khả năng biết chính xác bố trí của ta, hơn nữa đánh trả kích hoàn mỹ như vậy; Tử Tà Môn bị người của ta nhìn chòng chọc, có động tĩnh chút nào, Bách Phi Thần làm thế nào khống chế được nhân thủ ta phái ra thu thập hộ vệ. Nếu mình có bản lãnh như thế, vậy Vô Ảnh Lâu ta cần thiết tồn tại." Từ lúc Đại Nhi tới lò đúc kiếm Thiên Ảnh có nghi vấn này, thậm chí nghi ngờ nhân thủ nằm vùng của ở bên cạnh Đại Nhi, ngay sau đó lại hủy bỏ khả năng này, người của mang ra ngoài, mỗi người đều được Vô Ảnh Lâu thu nuôi từ , đối phương có tâm cơ sâu cũng thể gian lận trong Vô Ảnh Lâu của như vậy. nghĩ thông.

      "Ngươi cũng biết phái Ám Dạ, phải nấp ám sát có ai sánh được với Tam Sư Huynh của ta." Đại Nhi xong quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc toàn thân áo xanh ở sau lưng Triển hồ ly, im hơi lặng tiếng sớm xuất ở bên trong, thậm chí bên cạnh chút khí lưu động cũng có biến hóa, nếu phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối cảm thấy nơi này còn có người.

      Thiên Ảnh nhìn theo, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, nghe Đại Nhi Ám Dạ, còn tin, đồng nhất nhìn rồi lại thể tin. Phái Ám Dạ, đây chính là ông tổ sát thủ nấp, nhưng biến mất gần ngàn năm, tại sao lại đột nhiên xuất ? Hơn nữa tốt đẹp vẫn là Tam Sư Huynh của nàng? ! Mẹ nó, vận khí này cũng quá tốt .

      "Về vấn đề thứ hai, xin lỗi, quên cho ngươi biết. Tử Tà Môn là do Bách Phi Dương cũng chính là Hoàng đế đương nhiệm tay tạo ra, sau khi lên ngôi, Bách Phi Thần liền lượm được đại tiện nghi; Quỷ Môn Thiên là đại bản doanh của Bách Phi Thần." Ừm, chính xác là như thế.

      . . . . . .

      Thiên Ảnh lại im lặng, đây phải là kẻ bịp bợm sao? Ai liên tưởng hai thế lực liên qua nhau cùng chỗ, hơn nữa, nếu do Bách Phi Thần thành lập, như vậy đối với Hoàng thất phải là chuyện cơ mật rồi, dù là mật thám Nam Việt cũng khó mà chạm đến. thể , đứa trẻ Thiên Ảnh lòng gặp bi kịch.

      lòng cảm thấy đây chính là cuộc nháo kịch, nhìn người trong ngực nhất thời cảm thấy áp lực như núi, nếu Mộc Vân Thiên có khôi phục vẫn lòng muốn theo Đại Nhi, như vậy cũng phải theo hay . . . . . . lòng cảm thấy bị đả kích muốn chết.

      Lúc nhìn bên kia, Bách Phi Thần đánh nhau với Cố Thông Hành qua đoạn thời gian. chứng minh Thiên Ảnh vẫn có nhãn lực, Bách Phi Thần tuyệt đối che giấu thực lực, Cố Thông Hành rất ngưu bức nhưng trong tay cũng chỉ hơn trăm chiêu, sau đó trực tiếp bại trận. lòng thể bi thương.

      Nhìn Cố Thông Hành khạc máu nằm dưới đất, Đại Nhi cảm thấy buồn bực, người ta tốt, đều là bị Cố Hinh Tuyết làm hại. Trong mắt Cố Thông Hành chỉ yên tĩnh như chết, bởi vì hiểu , theo tác phong Tử Tà Môn chắc bỏ qua cho Linh Lung Sơn Trang, đuổi tận giết tuyệt luôn là tác phong của . đúng kích động đấy.

      "Nhị Sư Huynh, giả chết ta ngay, cục diện rối rắm này chính ngươi dọn dẹp." Đại Nhi cảm thấy chuyện nàng muốn làm xong xuôi, vì vậy quyết định cùng ca ca mình về nhà ăn tết.

      "Đừng mà." Cung Bắc Thiếu lập tức sống lại, hoạt động gân cốt cười hì hì tới trước mặt Đại Nhi, bộ dáng chờ chỉ huy. đùa, lò đúc kiếm còn trông cậy vào tiểu sư muội ra tay, nếu , não đều ngây dại. Đại Nhi ra sức, bi thương chịu nổi à.

      "Phu nhân, vi phu tới tính là muộn chứ." Bách Phi Thần thấy có người tới thu dọn liền trực tiếp chạy đến bên cạnh Đại Nhi, tay ôm hông của Đại Nhi, lấy lòng . Hoàn toàn có khí thế bén nhọn mới vừa rồi, khuôn mặt tươi cười giống như đứa bé làm chuyện tốt chờ đợi khích lệ.

      " ra ngươi chậm chút thử xem." Đại Nhi khỏi liếc cái, nhưng có đánh rụng bàn tay quấy rối.

      . . . . . .

      Trong lòng Bách Phi Thần chua xót. Trong vòng vài, ngày kết hợp Quỷ Môn Thiên, sau đó phái ra nhân thủ, sau đó bố trí, sau đó hành động, cái khác, cũng chỉ là từ Quỷ Môn Thiên, mấy ngày chạy tới nơi này cũng là kỳ tích có được hay ! Phu nhân, nàng thể khích lệ câu sao. . . . . .

      Thiên Ảnh ôm Mộc Vân Thiên trực tiếp lách người, ngay cả ánh mắt cũng có bố thí cho bọn . Mọi người nhìn cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ mới vừa rồi đều là nằm mơ đúng ? Nếu như phải vậy, tại sao người trong cuộc đều giống như có xảy ra chuyện gì, hơn nữa tại sao mình có thể cử động như có kỳ tích? Có phải Thiên Túy là ảo giác hay . . . .

      "Lâm Tiểu Bảo, thu dọn đồ đạc về nhà tìm ấm áp." Đại Nhi bỏ lại câu này, liền cùng Bách Phi Thần ra ngoài.

      Cung Bắc Thiếu vội vàng phân phó người bắt đầu khắc phục hậu quả, còn phải suy nghĩ chút, trước năm mới làm thế nào chuyện Thảo Diệp với phụ mẫu đấy. . . . . . là quá buồn bực.

      Triển hồ ly thú vị bĩu môi, đứng dậy kéo Ôn Ngọc ra bên ngoài, mong lâu như vậy cuối cùng kết thúc, nhưng phải về Kinh Thành tìm sư phụ tới quyết định chuyện cả đời. Mặc dù, khụ khụ, là người phía dưới. . . . . .

      Chỉ là, Ôn gia thế nào làm? Mặc kệ, về Kinh Thành trước rồi , sư phụ lão nhân gia ngài là thần long thấy đầu thấy đuôi, Ôn gia lúc nào cũng có thể.

      Lâm Tiểu Bảo cũng đứng dậy khỏi, mang theo Lâm Tử muốn trở về thu thập đồ, Lâm Tử , để cho trước. Lâm Tiểu Bảo nghĩ như vậy. Hoa Thủy Nguyệt lặng lẽ theo sau lưng Lâm Tiểu Bảo, đôi mắt to nhìn chằm chằm cái ót người ta, Lâm Tử rất thức thời trực tiếp lách người, miễn cho bị người khác tàn phá.

      "Phu nhân, vi phu ngại nàng mang vi phu trở về." Bách Phi Thần lời này tương đối mặt đỏ tim đập, rất hùng hồn khẳng khái. Khiến cho Đại Nhi khỏi cảm thấy da mặt của hàng này lại dầy ít.

      "Cho ngươi." Đại Nhi từ trong tay áo móc ra tờ giấy viết đầy chữ, hứng thú lắm đưa cho Bách Phi Thần.

      " cần." Bách Phi Thần trước tiên cảm thấy đó chính là “Hưu thư’ căm thù đến tận xương tuỷ, kiên quyết chịu thu.

      " cần?" Đại Nhi nhíu mày, khóe miệng cong lên có chút xấu xa.

      "Phu nhân, vi phu biết sai có thể sửa, nàng cấp cho chút thể diện được , dù sao vi phu bị nàng nhìn thấy hết trơn phải , nàng phải phụ trách." Chuyện nhìn thấy hết trơn, ràng chỉ lần kia ở trong cung. . . . . .

      "Nhìn ngươi là cho ngươi mặt mũi." Đại Nhi đen mặt, lại , biết xấu hổ sao."Hả? Ngươi khôi phục nhớ?"

      "Phu nhân, nàng là ta cưới hỏi đàng hoàng, thể thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở vứt bỏ ta để ý." phủ nhận cũng dám chắc, chỉ là tay phải ôm Đại Nhi chặt.

      "Ghi nhớ thông suốt tất cả đều dễ chuyện." Đại Nhi cười giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.

      "Đây là cái gì?" Bách Phi Thần thở phào nhõm, khỏi bật thốt lên.

      "Phu cương." Thong thả khạc ra hai chữ như vậy.

      Đầu óc Bách Phi Thần cứ như chết máy hai giây. Ngay sau đó nụ cười lại đọng ở mặt.

      "Phu nhân, mẫu hậu thúc giục muốn hài nhi."

      "Chờ Bách Phi Dương ngồi ngôi vị hoàng đế thư thái rồi muốn." Rất dễ nhận thấy Đại Nhi vẫn còn ở ghi hận chuyện Bách Phi Dương để cho người hạ độc nàng.

      Phu nhân, chúng ta có thể đừng mang thù được ? Dù sao sư phụ của nàng . . . . .

      Vì vậy, Bách Phi Dương gặp bi kịch. . . . . .

      Vì vậy, kết cục. . . . . .

      --- ------oOo---- -----

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :