QUYỂN 2
Chương 001: Tìm phiền toái 1
đường vừa vừa nghỉ, ràng nửa tháng có thể tới Sùng Thuận, đoàn người của Đại Nhi ước chừng tháng. Qua khu rừng phía trước chính là Sùng Thuận, vài ngày nhìn thấy người, bọn họ nhìn chằm chằm cánh rừng xanh mơn mởn ngoài cửa sổ trông mong đếm đếm, có khách điếm bình dân là quá khổ sở rồi.
Đối với mấy vị sống trong nhung lụa thần tiên dĩ nhiên là như thế. Ở bên ngoài làm lao động, Thảo Diệp càng thêm buồn bực thôi, câu, có cần trả thù tập thể với như vậy hay ? Huống chi cũng là lời có được hay , cưỡi ngựa dong ruỗi ngày đến Sùng Thuận. Còn đường khí bão tố như thế buồn chán.
Lần này chỉ có thể , quá khinh thường đám người trong trạng thái vô cùng nhàm chán, đối với người thường lấy nghiền ép làm niềm vui thú, có người tự động đưa tới cửa tuyệt đối chỉ có thể giết nhầm thể bỏ qua. Sau khi Đại Nhi nghiền ép Thảo Diệp xong, hai ngày nay tâm tình tệ.
Đoàn người của Đại Nhi đều là người hưởng thụ, vì chuyện gì mà khuất tất mình, điểm này thể nghi ngờ. Chỉ nhìn tư thế của bọn họ là có thể nhìn ra.
"Tiểu thư, tỷ muốn nghe?" Những lời này là kể từ sau khi Dao Kỳ nghe được tin tức, mỗi ngày đều tự hỏi lòng. Nguyên nhân là vì chuyện này rất lớn.
"Dao Dao, ngươi biết bây giờ tiểu thư ta nghĩ cái gì ?" Nằm ngang ở giữa Dao Kỳ và Tiểu Vũ, hai chân Đại Nhi bắt chéo đặt ở vách bên trong xe ngựa, mắt nhìn chằm chằm cánh rừng cây xanh um tươi tốt bên ngoài màn xe.
"Nghĩ cái gì?" Dao Kỳ bắt chước tư thế bất nhã của Đại Nhi, tò mò hỏi.
" suy nghĩ phải dùng thuốc gì hạ độc ngươi." Lời này là Tiểu Vũ , cũng bắt chước tư thế của Cung Bắc Thiếu chân cong, chân gát lên phía , nghe Dao Kỳ nhắc tới, trong lòng khỏi trợn trừng mắt.
Nếu Nhi tỷ tỷ muốn nhắc tới Bách Phi Thần, ngươi cũng đừng ra, tại sao phải tự tìm phiền não. Hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi , nàng cũng biết sao. Tiểu Vũ dám đánh cuộc, trước đó Bách Phi Dương đột nhiên mất tích có thể được tìm được cũng là thủ đoạn của người này, ngươi đừng nhìn nàng để ý đến chuyện bên ngoài, lòng chỉ biết ngủ ngon, trong lòng nàng ràng hơn so với ai khác.
"Người hiểu ta chỉ có Tiểu Vũ." Vẻ mặt Đại Nhi giản ra, vẫn là Tiểu Vũ hợp khẩu vị của mình.
". . . . . ." Dao Kỳ im lặng, được rồi, ta ra, chỉ là về sau nếu có chuyện gì ta phụ trách.
"Ta ngửi thấy mùi thịt." Đại Nhi chợt ngồi dậy, mở ra hốc tối xe châm thêm ly trà mới cho mình, xoay người .
"Ừm, là có mùi thịt tươi." Cung Bắc Thiếu nằm thoải mái, nhưng bộ dạng muốn ngồi dậy.
"Mùi thịt gì?" Dao Kỳ mê man biết vì sao, theo đám người thông minh thích đánh đố như vậy, nàng chỉ có bị khinh bỉ.
"Mùi thịt người lạ." tại dường như Tiểu Vũ rất ưa thích đả kích Dao Kỳ. Lấy thông minh chà đạp nữ tử làm thú vui, hổ là người hợp với Đại Nhi, cũng có hứng thú tệ hại như vậy.
đợi Dao Kỳ hỏi ra tiếp, làm cho chỉ số thông minh của bị tổn hại, xe ngựa vững vàng dừng lại. Bên ngoài, vẻ mặt khó chịu, Thảo Diệp lạnh lùng nhìn mấy người trước mắt giống như kẻ cướp, ngồi ở xe ngựa chút cử động. Đoạn đường này cũng nghĩ ràng, mấy người vô lương kia nhàm chán muốn tìm mình làm mục tiêu vui thú, có gì kỳ quái, hôm nay niềm vui thú đưa tới cửa nếu tiện tay giải quyết, dám cam đoan ba người bên trong kia, Dao Kỳ tính, nhất định thay đổi phương pháp hành hạ . Vì vậy Thảo Diệp sáng suốt lựa chọn trầm mặc.
Đó là năm hán tử tay cầm đại đao, xếp thành hàng cứ đứng như vậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thảo Diệp, hình như suy nghĩ nên mở miệng gì.
Đại Nhi kịp chờ đợi từ xe ngựa nhảy xuống, làn váy màu xanh lá theo bước chân di động bập bềnh, chỉ vì đầu thu sau giữa trưa, ánh mặt trời rất tốt.
Cung Bắc Thiếu và Tiểu Vũ theo ở phía sau, thấy Đại Nhi lắc đầu cái, bộ dáng bất đắc dĩ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.
"Đánh cướp?" Đại Nhi cau mày, giặc cướp nơi này IQ cũng thấp như vậy? Có câu người thể nhìn bề ngoài, mà đôi mắt Đại Nhi cho dù bất kì người nào nhìn qua cũng có thể hiểu , cái gọi là thiên tài là như thế. Đại Nhi cho rằng, đừng quá mức tin tưởng vào hai mắt của nàng.
"Vậy thế nào? !" người trong đó vẻ mặt hung dữ, dường như là thủ lĩnh rất kiêu ngạo . Đánh cướp vẫn kỳ cục như thế, đây là giặc cướp
“…….” Sau lưng Đại Nhi, Dao Kỳ im lặng. Người này kiêu ngạo cái gì? phải tiểu thư nhà ta chỉ hỏi câu sao?
Như vậy, có thể thấy được, Dao Kỳ bị Đại Nhi đồng hóa. Nếu như là trước kia, Dao Kỳ nhất định châm chọc Đại Nhi nhảm, mà phải xấu hổi đối diện với giặc cướp thiếu não.
Đại Nhi thấy bọn giặc cướp những lời hùng hồn khẳng khái như thế, trái tim của Đại Nhi tan nát dưới đất. ra kiêu ngạo cũng có thể dùng như vậy… là, là quá lật nghiêng hình tượng kiêu ngạo trong lòng Đại Nhi……
Tên giặc cướp này nhìn thấy đôi mắt hoa đào long lanh của Đại Nhi nhìn , nhướng mày rất khó chịu : “Đại gia chỉ cướp tiền, cướp sắc. Lão đại của chúng ta rồi, phải làm giặc cướp có nguyên tắc.”
“Lão đại của các người tàn sao?” Lúc Đại Nhi chưa đặt câu hỏi, Dao Kỳ tò mò hỏi trước.
“ có, lão đại của chúng ta đứng rất tốt. Hơn nữa ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.” Vẻ mặt của tên giặc cướp này rất tự hào .
“Nàng là thiếu não.” Đại Nhi tiếp lời.
“………….Lão đại của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh làm sao lại thiếu não! nhảm nhiều như vậy, nhanh giao tiền rồi khỏi, bọn Tiểu Vinh vẫn chờ về nhà xem bệnh cho lão nương đấy.” Tên giặc cướp này đắc ý hồi vẫn quên nhiệm vụ lúc đầu, hung tợn .
“Muốn bao nhiêu?” Ngoài dự liệu của mọi người, trong miệng Đại Nhi nhảy ra mấy chữ như vậy.
Tiểu thư xuất cung tới mấy ngày đầu óc bị bệnh sao, theo tính tình của tiểu thư, nhất định : “Ừm, người có thể lấy được tiền từ trong tay bản tiểu thư còn chưa ra đời đấy.”
“Cái này…. Các ngươi có bao nhiêu, cho chúng ta nửa là tốt rồi, lão đại của chúng ta rồi, làm giặc cướp có nguyên tắc thể đuổi tận giết tuyệt , tránh cho lần sau gặp mặt khó , mọi việc phải lưu lại đường, sau này vẫn còn có thể tiếp tục làm ăn.” Tên giặc cướp này đạo lý ràng, vẻ mặt tràn đấy sùng bái đối với lão đại của .
Lần sau gặp mặt khó …..
Mọi việc phải lưu lại đường….
Tiếp tục làm ăn…..
Giặc cướp và người bị cướp có thể buôn bán tình nghĩa, chẳng lẽ lần sau người ta còn có thể ngoan ngoãn để cho ngươi cướp sao? Đám giặc cướp này, là quá kì quái rồi. Nhất là tên lão đại kia, rốt cuộc là có bao nhiêu công lực mới tẩy não đám người kia thành cái bộ dáng này a.
“Nếu là tiền của ta, phải cho ta biết dùng để làm gì, nếu cũng rất thiệt thòi, buôn bán cũng phải dễ làm như vậy.” tại đây là chuyện Đại Nhi cảm thấy hứng thú nhất.
“Ừm, cũng phải chính là dùng để tiếp tế số gia đình ở phụ vận đều là người già yếu, có gì nghề nghiệp, tiền cướp được phần lớn cũng phân cho bọn họ.” Tên giặc cướp này đến lão đại nhà , vẫn tự hào.
“Đàn.” Vẫn trầm mặc Tiểu Vũ lên tiếng.
“Ngươi cái gì!” Tên giặc cướp nghe được giọng khinh thường của Tiểu Vũ, vẻ mặt lập tức thay đổi, chuyện mà vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị tiểu tử khinh bỉ, có thể tức giận sao.
“Ta ngươi đần, mỗi ngày đánh cướp sau đó lại tiếp tế, lúc nào đủ, nguy hiểm , làm như vậy ăn núi cũng lở, phương pháp xử lí cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được, chung quanh khu rừng này trong vòng ngàn dặm hoang tàn vắng vẻ, nhưng người lui tới rất nhiều, mở mấy quán rượu, khách điếm bình dân so với cái nghề này còn nhiều tiền hơn, còn đảm bảo được sinh mạng. Các ngươi phải đần là cái gì.” xong vừa đáng trợn trắng mắt, nhìn tên giặc cướp này nghiến răng.
Thầm nghĩ, ngươi cho rằng lão tử muốn sao, nếu tiền bạc là vấn đề như vậy, lão đại cũng cướp toàn bộ …. Tóm lại rất buồn bực.
“Dao Dao, cho bọn nửa tiền tài của chúng ta.” Đại Nhi thấy lúc tên giặc cướp kia chuyện sắc mặt đỏ lên, khỏi cảm thán, nếu toàn bộ giặc cướp cũng có bộ dáng như vậy, như vậy thiên hạ rất thái bình.
“Vâng”
Khi Dao Kỳ đem đống lớn ngân phiếu đưa cho bọn giặc cướp, bọn cướp mắt trợn, mắt lồi ra ngoài, run rẩy nhận lấy đống tiền mặt trị giá vạn, vô số ngân phiếu, nhìn được nuốt ngụm nước bọt. Sững sờ : “Chúng ta chỉ cần nửa….” Ánh mắt lại rời khỏi hơn mười tờ ngân phiếu.
Chương 001: Tìm phiền toái 2
"Đây chính là nửa, bản tiểu thư bao giờ thiếu tiền, cách khác, thế gian này có người nào có tiền nhiều hơn bản tiểu thư." Lần đầu tiên Đại Nhi cảm thấy bị cướp vẫn có cảm giác thành công như thế, khỏi cười rực rỡ.
"Nhị Đương Gia, ngân phiếu này phải là giả chứ." Ở bên, vẻ mặt đám giặc cướp cũng khiếp sợ thể tưởng tượng nổi. Cái này có vấn đề, cho nhiều như vậy. . . . . .
"Phi, ngân phiếu của tiền trang Phụng Thông làm sao có giả, lão bản chính Lâm gia." Người được gọi là Nhị đương gia miệng đắng lưỡi khô, nhìn đống lớn ngân phiếu trước mắt so với nhìn thấy mỹ nữ lộ ra trọn vẹn còn hưng phấn hơn.
"Cầm tiền rồi , muốn trả lại." Đại Nhi nhướng mày, lời có chút lạnh lùng.
", . . . Lập tức ngay." xong liền chạy như làn khói thấy tăm hơi, tốc độ kia cũng có thể so với chạy nước rút trăm mét.
"Tiểu thư, mười mấy vạn đấy." Dao Kỳ biết tại sao Đại Nhi muốn cho tiền, nhưng tại sao phải cho nhiều tiền như vậy a.
"Tiểu thư thiếu tiền sao?" Phất tay cái, ý bảo Cung Bắc Thiếu và Tiểu Vũ rút lui qua bên cạnh, mình cũng rút lui vài bước về phía bên kia.
" thiếu." Dao Kỳ trả lời cần suy nghĩ, quả , người Lâm gia bao giờ thiếu tiền.
Vừa mới xong liền nghe ‘phịch’ tiếng, người rơi xuống tại chỗ bọn họ mới vừa đứng, sau lưng đập xuống tiếng nặng, người nọ cũng rên tiếng, nằm tại chỗ nhúc nhích.
Cung Bắc Thiếu kỳ quái, mới vừa rồi ngay cả chút hơi thở cũng cảm thấy được, tại sao từ cây rớt xuống người?
"Người này bị trọng thương, còn có ý thức che tâm mạch, cộng thêm hơi thở yếu ớt cơ hồ như có, cố ý căn bản nhận thấy, chắc là tránh né đuổi giết." Đại Nhi tiến lên liếc mắt nhìn, cho ra kết luận như vậy.
Quả nhiên, trước ngực người nọ vết đao sâu thấy xương đủ để trí mạng, bởi vì thời gian dài có xử lý, thịt cũng bung lên, đặc biệt dữ tợn. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi đỏ thẫm, té xuống nặng nề cũng rên quả nhiên là lọt vào hôn mê sâu.
"Muốn cứu?" Cung Bắc Thiếu hỏi. Dựa vào tâm tình bây giờ của Đại Nhi, tìm chút chuyện làm cũng là việc nên làm, nếu muốn cứu liền trực tiếp lên xe thấy, làm sao còn ở lại chỗ này xoi mói.
"Cứu." Ánh mắt của Đại Nhi dừng lại mặt của nam tử nào đó lâu, ba giây đối với người quen biết Đại Nhi mà là rất lâu rồi. Sau đó tiến lên mở y phục nam tử hôn mê, vừa ghim kim vừa : "Nhìn thương thế người này ít nhất nằm hai ngày ở phía , vì tránh né đuổi giết, vết thương nặng như thế còn che lại tâm mạch, đây cũng phải là người bình thường có thể chịu được. Vả lại còn trúng chí độc, lan đến nội phủ, có thể sống tuyệt đối là kỳ tích, là nhiệm vụ gì có thể để cho người nhẫn kiên cường như thế, ta vô cùng muốn biết. Mặc kệ là người tốt hay người xấu, người như vậy ta cảm thấy nên cứu.”
“Khụ…..” Đại Nhi dùng nội lực thúc nóng dao găm khoét thịt thối từ ngực kéo dài đến bên hông, người nọ mê man tỉnh sau khi móc ra chai thuốc bột màu trắng vẩy vào phía , lập tức có phản ứng.
Mọi người thấy người kia lúc tiếp xúc thuốc bột màu trắng, đầu đầy mồ hôi cũng nhất tề mặc niệm cho phen. Thuốc này có được bao nhiêu công hiệu , so với khoét thịt còn khổ sở hơn, vất vả cho người làm thí nghiệm thuốc cho Đại Nhi. Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng mọi người.
“Tỉnh là tốt rồi, Dao Dao, băng bó cho .” So với Đại Nhi, thủ pháp Dao Kỳ thuần thục hơn nhiều, nhanh và gọn dọn dẹp sạch vết thương người kia.
Đại Nhi thất mọi người dùng ánh mắt ‘ ra là như vậy’ nhìn mình, xem thường : “ bị đao có độc làm tổn thương, độc phấn là nghiên cứu điều chế mới nhất của ta, hiệu quả hiếm có. bị độc công vào nội phủ, chỉ có thể theo vết thương thấm vào.”
Mọi người gật đầu, bộ dáng ra là như vậy. Trong lòng cũng chỉ trích: nếu như nội phủ uống thuốc là được, còn dùng ác như vậy nha, khi dễ ta hiểu được lý sao.
Đây là thường thứ cơ bản có được hay , người đừng xem thường IQ của chúng ta như vậy.
“Mạng của ngươi là ta cứu được, ta mặc kệ trước kia ngươi là người nào, theo người nào, làm chuyện gì. Về sau, ngươi chính là người của ta.” Đại Nhi chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, cái này là , hôm nay tặng bạc , về sau thu hồi cả tiền vốn lẫn tiền lời.
“Dao Dao , ngươi phụ trách chăm sóc cho , đem bút ký tẩy não của Cẩn cho xem chút, nếu có phát giác ngộ, chép trăm ngàn lần là được.”
“……” Tiểu thư, có nên ác như vậy hay .
Người vừa tỉnh lại trong nháy mắt hiểu tình huống, lại thấy mọi người dùng ánh mắt như ‘bản thân ngươi gặp phải xui xẻo, chúng ta cũng giúp được ngươi’ nhìn mình, phải có chút bận tâm những ngày kế tiếp của mình rồi, đây chính là tình huống từ trước đến nay chưa từng có.
Mọi người đến Sùng Thuận là giờ Dậu, vì chăm sóc người bị thương. Thảo Diệp đặc biệt tương đối chậm.
Khi mọi người đứng trước cửa dịch trạm của Thiên Nhai Túc Quán đưa tới ít người ghé mắt. Sáu cẩm y tơ lụa, phong cách phi phàm, mặt mũi xuất chúng, vừa nhìn chính là tiểu thư công tử thế gia, người đến Thiên Nhai Túc Quán là loại địa phương người giang hồ tề tụ, làm người khác chú ý cũng được. Huống chi còn có nam tử bị thương rất nghiêm trọng.
mặt Đại Nhi nở nụ cười rực rỡ, làm như nghĩ tới chuyện vui gì đó.
“Chuyển sang nơi khác thôi.” Thương thế tuy nặng cũng thanh tỉnh, sắc mặt Dịch Phong được tự nhiên, .
“Ngươi giết người ở nơi này?” Đại Nhi xem thường .
“Đúng vậy.” Nếu phải đối phương ở chỗ này có phòng bị mình làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy. Từ khi nhận được tin tức đường có người mua mệnh của , tới chỗ nào cũng thận trọng, tháng có hai mươi tám ngày sống ở Thiên Nhai Túc Quán , nếu mình cũng mạo hiểm.
Dịch Phong là sát thủ xếp hạng thứ ba bảng Sát Thủ, nhận đơn hàng từ trước đến giờ có lựa chọn, chỉ giết người đáng chết. trong giới bất hòa tự cho rằng mình thanh cao, người bên ngoài hận được trừ ác nhân cho sảng khoái. quan tâm sống chết, bởi vì vào mười năm trước sớm chết rồi, bây giờ có thể làm, chỉ có những thứ kia mà thôi.
“ như vậy ngươi bị người của Thiên Nhai Túc Quán đánh bị thương?” Giọng của Đại Nhi trong nháy mắt biến hóa, ý vị bên trong chỉ sợ cũng chỉ có đám người Cung Bắc Thiên cảm nhận được.
“Phá hư quy củ của người ta, tự nhiên phải trả giá chút.” ra Dịch Phong cũng nghĩ tới muốn báo thù, dù sao cũng là mình phá hư quy củ trước.
“Cũng cần đeo mặt nạ, có người nào nhận ra.” xong ném cho chai dược thủy liền vào, sau đó Tiểu Vũ, Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp vào theo. Lưu lại Dao Kỳ đau buồn đỡ người nào đó ra ngoài, thuận tiện bôi mặt nạ mặt người khác.
Bởi vì Dịch Phong bị thương tay nhanh nhẹn vì vậy Dao Kỳ rất kinh nghiệm đem dược thủy chà xát ở tay xoa rơi tấm mặt nạ mặt đến nỗi đám người kia cũng nhận ra, vì vậy, gương mặt mỹ nam ngang tàng xuất ở trong tay Dao Kỳ.
Nhón chân lên tỉ mỉ lấy ra khăn tay lau dược thủy còn sót lại gương mặt đó. Vì vậy tạo thành khung cảnh: “Dưới trời chiều, lục y nữ tử khả ái nhón chân lên tỉ mỉ lau chìu gương mặt cho nam tử tuấn mỹ, nhìn kỹ, khuôn mặt tái nhợt của nam tử kia lại có lấm tấm đỏ ửng, nếu có trạng thái bệnh như vậy. Khuôn cảnh tốt đẹp hòa hài dường nào a.
“Được rồi.” Dao Kỳ nhìn khuôn mặt mỹ nam, thỏa mãn gật gật đầu, sau đó đỡ chậm rãi về phía trước.
“Tiểu Vũ, muốn ăn cái gì? Vẫn như vậy?” vào khi nhìn thấy nụ cười mặt của Đại Nhi nhìn Tiểu Vũ dò hỏi, gương mặt Tiểu Vũ vẫn im lặng.
Tại sao nàng biết xấu hổ khi nhắc tới kiện kia……
bên , Cung Bắc Thiếu và Thảo Diệp cũng rất tự nhiên ho khan vài tiếng, sau khi Dịch Phong và Dao Kỳ mở mịt ngồi xuống, nhưng ràng cảm thấy có chút chuyện tầm thưownfg.
Ở bên, tiểu nhị cau mày, ánh mắt nhịn được quan sát Dịch Phong vừa mới tiến vào, chân mày nhíu chặt hơn.
“Tiểu nhị, ngươi là để ý tiểu Dịch nhà ta rồi hả? xin lỗi, Tiểu Dịch nhà ta có người rồi. Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của ngươi cũng đừng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Tiểu Dịch nhà ta tuấn mỹ như vậy, nhìn trúng ngươi đâu.” Đại Nhi trêu chọc, nhìn mặt của tiểu nhị biến thành màu gan heo, cười vô cùng rực rỡ.
“Khách quan chuyện này, tiểu nhân chính là cảm thấy vị khách quan kia rất quen thuộc, rất giống vị khách mấy ngày trước.” Tiểu nhị kia cười làm lành, nhưng cũng kiêu ngạo tự ti.
“Hả? Gương mặt Tiểu Dịch chẳng lẽ lớn như vậy?” Đại Nhi bật cười, ánh mắt trêu chọc nhìn tiểu nhị.
“Khách quan chờ chút, tiểu nhân mang thức ăn lên cho ngài.” Tiểu nhị kia rất thức thời chạy hồi báo cấp .
“Nhớ chuẩn bị sáu gian phòng hạng nhất.” Đúng lúc Cung Bắc Thiếu chen vào câu.
“Vâng.”
“Chúng ta có thể khiêm tốn chút .” Trong lòng Tiểu Vũ kêu rên, ra được lời gì.
“Chúng ta phách lỗi chỗ nào?” Đại Nhi nhíu mày, ý bảo Tiểu Vũ tiếp.
“Tiểu thư, nơi này có hơn mười vị cao thủ.” Dao Kỳ chú ý biến hóa chung quanh, trầm lặng . người của mấy người mình đề có Tần Hương của Đại Nhi, cần phải lo lắng có người thám thính.
“ Hơn nữa, bây giờ Bách Tử Tà có ở đây, như vậy tại ai làm môn chủ Tử Tà Môn?” Cung Bắc Thiếu rất hiếu kì, Bách Tử Tà ở trong cung, như vậy phải , Bách Phi Thần xuất cung rồi sao. Như vậy, chúng ta có thể nhận định đây là cố ý.
Last edited by a moderator: 9/5/15