Chương 065: Mẫu hậu, bây giờ trong cung xảy ra biến cố 2
"Ngươi làm gì?" Vẻ mặt Vinh Vương sa sầm . Lúc này lại bị người quản chế, ngờ xem trọng mọi người, chỉ có xem thường vị trưởng tức (cháu dâu) này.
"Điều này quan trọng, quan trọng là Vinh Vương gia làm gì." Đại Nhi trả lời mà hỏi lại. Cười nhàng nhìn Vinh Vương gia càng lúc càng tức giận.
"Vinh Vương gia vì tiên hoàng vào sinh ra tử, tận hết sức phụ giúp tiên Hoàng lên ngôi, Bổn cung tin tưởng Vinh Vương gia có lòng phản loạn. Lúc ấy là thời điểm thuận lợi nhất để ngôi hoàng đế nhưng ngài lại tự mình bỏ qua vị trí kia, nguyên do trong này, tiếc rằng chữ tình mới có thể ràng."
Vinh Vương gia cũng phủ nhận, đúng thế nào, cảm thấy như vậy có gì thể cho ai biết.
Sau lưng, mọi người nghe được bí mật như thế lại cảm thán thôi, thế gian si tình như thế, tiếc rằng giai nhân bạc mệnh, số mạng trêu cợt.
Đại Nhi mới vừa nhắc tới Cẩm quý phi, hôm nay còn Vinh Vương gia vì mỹ nhân mà bỏ thiên hạ, tự nhiên có thể nhìn ra manh mối, ngờ những bí khó hiểu lúc đó lại đơn giản như vậy, chỉ vì chữ tình mà thôi.
"Vương Gia nghĩ rằng tiên hoàng bạc đãi Cẩm quý phi, quý phi nương nương chết bất đắc kỳ tử nên sinh lòng bất mãn?" nhìn thẳng Vinh Vương gia tối nửa mặt, lại tiếp: "Nếu Bổn cung cho Vương Gia biết đây là hiểu lầm, biết Vương Gia như thế nào?" Đại Nhi nhíu mày, mong đợi phản ứng của Vinh Vương gia.
"Hiểu lầm? ! Thân thể của Cẩm nhi rất khỏe, ngày trước khi nàng gặp chuyện may ta còn thấy nàng rất vui vẻ, ngươi là hiểu lầm? ! Cẩm nhi đột tử mặc kệ là ngự y hay là Hoàng Huynh đều là chết bất đắc kỳ tử, người có thể có năng lực khiến cho mọi người trong cung vẫn kín miệng ngoại trừ Đương Kim Hoàng thượng còn có ai? ! Cẩm nhi chỉ là nữ tử nho tranh thủ tình cảm, tự cao, cớ gì Hoàng Huynh tha cho nàng? ! cũng chỉ cậy vào Cẩm nhi thương , dựa vào cái gì? !"
Gần như Vinh Vương gia gầm thét, đè nén oán khí ở trong lòng nhiều năm hôm nay muốn phát tiết ra ngoài.
"Đúng vậy, là ta thiết kế muốn bà đỡ đút cho Phi Dương thuốc giả chết ôm ra ngoài, khi còn bé là ta mỗi ngày cho uống Tử Châu Thảo để cho khổ sở khó nhịn, con ngươi biến dị, lừa gạt là bị người vứt bỏ bóp chết được ta cứu sống, là ta mực ở sau lưng nâng đỡ để cho đầy đủ lông cánh tìm các ngươi báo thù, Hinh Tuyết cũng là ta có dự mưu từ lâu, hôm nay tin tức trong cung đình loạn cũng là ta truyền , tất cả đều là ta. lâu về sau, tòa núi sông tráng lệ phải đổi chủ.
Ha ha ha, Bổn vương chẳng cần biết là ai, chỉ cần có thể để cho các ngươi khổ sở, khiến Hoàng Huynh ở dưới cửu tuyền được an bình, Bổn vương rất vui mừng.
Tất cả tất cả. . . . . . ! hạ phi hoa tiêu diệt cho Bách Phi Thần cũng phải là ta, trồng phục cổ cũng phải là ta, hôm nay làm cho trong ngoài triều đình nổi loạn càng phải là ta, những thứ này đều là kiệt tác của nhi tử mà Hoàng Huynh tâm tâm niệm niệm chết non. Ha ha ha ha."
Từng tiếng cười thê lương xâm nhập vào trong đêm hè, dọc theo thính giác của mọi người từng chút chảy vào đáy lòng, rợn cả tóc gáy.
Ngọn lửa ở chánh điện Phượng Tê cung cháy càng lúc càng lớn, giống như bất mãn bị mọi người coi thường mà càng thêm ra sức cháy mạnh, ngọn lửa theo gió nhảy múa ngừng lâu.
Bỗng nhiên mặt đất xuất chấn động , Vinh Vương gia cười càng thêm ngông cuồng thê lương. Đây là đánh báo động trước khi đại quân tới, chứng minh gót giày thiên quân vạn mã đạp Ngân Hà.
"Bổn cung rồi, đó là hiểu lầm, thẳng ra, đó là mình ngài hiểu lầm!" Đại Nhi nhìn chằm chằm Vinh Vương gia cười điên cuồng, con mắt đào hoa xinh đẹp vô cùng sắc bén giống như dã thú khóa con mồi, cũng nháy mắt. Giống như hoàn toàn quên mất thiên quân vạn mã đến dưới thành.
"Tình cảm chân thành cả đời của Cẩm quý phi ngài, mà tiên hoàng, ngài có biết? !
Chỉ ở trước mặt ngài, nàng mới tươi cười rạng rỡ như hài tử, ngài có biết? !
Nàng thân mang bệnh tim sống lâu, ngài có biết? !
Cẩm quý phi và tiên đế định ra mười năm ước hẹn, ngài có biết? !
Nàng gả cho tiên đế chỉ vì để cho ngài sớm buông tha mà bay cao, ngài có biết? !
Nàng cả đời cầu xin ai, chỉ mong ngài bình an rối rắm vì nàng chôn vùi cuộc đời, ngài có biết? !"
Sáu ‘ngài có biết’ hỏi Vinh Vương gia á khẩu trả lời được, sau lưng mọi người cũng bị giọng lạnh lùng của Đại Nhi làm giật mình, dám thở mạnh.
"Nếu nàng, tại sao lại tin nàng vứt bỏ mình, người khác;
Nếu nàng, tại sao ngu xuẩn ngay cả chút dụng tâm cũng đoán ra được;
Nếu nàng, tại sao có thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác? !
Ngài, xứng!"
Đại Nhi ..., tựa hồ như phải Cẩm quý phi, đây cũng là tiếng trong lòng nàng, nàng hi vọng mặc kệ nàng làm cái gì, người kia nàng cũng phải biết nàng làm vì muốn tốt cho , mặc kệ nàng làm cái gì, người kia nàng cũng phải tín nhiệm nàng vô điều kiện, hơn nữa bởi vì bất kỳ nhân tố bên ngoài mà để mặc cho nàng mình trả giá, hy sinh.
Nàng chỉ muốn tình đơn thuần mà thôi.
Vinh Vương gia đột nhiên che ngực quỳ mặt đất, chợt ho khan mấy tiếng, bất ngờ phun ra ngụm máu.
"Ha ha ha ha. . . . . . ." thanh phát ra là tiếng cười, lần này lại cười vô cùng thê lương."Cẩm nhi, nàng hy vọng như vậy sao?"
Lời bé yếu ớt dịu dàng mang theo độc và tang thương đến từ phương xa, rất thê lương.
"Nếu ngài tin, Bổn cung cho ngài chứng cứ. Đây là danh sách ghi lại tất cả dược vật Cẩm quý phi sử dụng ở trong cung, mỗi vị thuốc cũng viết ràng, còn có ghi chú của Dương thái y qua đời, đều ghi lại bệnh án. Cẩm quý phi là người phát bệnh tim đầu tiên vẫn kiên trì lâu nhất." Từ ống tay áo Đại Nhi ném ra tờ giấy cùng quyển ghi chú trực tiếp nện xuống đất, người dám tranh thủ, quay đầu lại bất phân thị phi, giận chó đánh mèo lung tung đáng để nàng bội phục, khi dễ cũng tệ rồi.
Người si tình? là đem ba chữ này giải thích vô cùng tinh tế, thiếu chút nữa ngay cả cơ nghiệp tổ tông cũng mất rồi, là ngây dại.
. . . . . . . ngu ngốc.
"Bổn cung chỉ kỳ quái, tại sao bà đỡ lại nghe lời ngài, bà ta là người của ngài?" tại Đại Nhi cần chứng minh gấp, chứng minh Vinh Vương gia có biết mưu Nam Việt hay .
Vinh Vương gia nghe được hai chữ bà đỡ này đột nhiên ngẩng đầu lên, nghẹn đỏ mặt, cặp mắt hoảng hốt. ", ta chỉ muốn đem hai đứa bé độc chết thôi, nhưng bà đỡ đó lại như vậy đủ báo thù cho Cẩm nhi, bà ta nghĩ ra biện pháp kia, bà ta khi còn sống Cẩm nhi đối với bà ta rất tốt, phải báo đáp Cẩm nhi, nên mạo hiểm giúp ta."
"Hừ! bà đỡ nho có thể có được Dạ Mị bí truyền của Hoàng thất Nam Việt, Vinh Vương gia quá ngây thơ rồi." Đại Nhi chê cười, nhưng suy nghĩ sâu hơn, xem ra Nam Việt sớm có dự mưu. may là Văn Nhân Lão Đại Nhân biên cảnh.
Hoàn hảo chính mình nghĩ tới, nếu như muốn im hơi lặng tiếng lừa gạt người cơ trí như tiên đế, người như vậy có thủ đoạn tuyệt đối là thể nào, giải thích duy nhất chính là bà đỡ động tay chân chân hài tử, đương kim đời có thể có loại dược vật Man Thiên Quá Hải này phải là Hoàng thất Nam Việt là thể. Như vậy có thể thấy được bà đỡ đó rất có thể là gian tế của Nam Việt, cho dù tại tìm cũng tuyệt đối tìm ra được cái gì.
Điểm này, đêm qua trở về Lãm Nguyệt chứng minh rồi, cho nên nàng để cho Lãm Nguyệt đến đấy chuyến là vì mê hoặc người phía sau lưng, để cho bọn họ cho rằng Đại Nhi chỉ đoán được bà đỡ nhưng cũng biết nội tình cụ thể. Từ đó thay đổi tình trạng địch trong tối ta ngoài sáng, về sau cũng phòng bị tốt hơn.
Trong lòng khỏi cảm thán, nếu phải lúc ấy nội bộ Nam Việt cũng có vấn đề, sợ rằng Bách vương triều sớm đổi chủ từ mười mấy năm trước, gian tế núp sâu như thế chỉ có khả năng là lúc ấy Tiên hoàng đoạt vị tiến vào nằm vùng, hoàng cung này biết còn có bao nhiêu.
lần nữa Đại Nhi cảm thấy may mắn thời cổ đại này có điện thoại di động, có máy vi tính, cuộc sống nhàm chán tự xem nhiều kỳ môn bát quái, tạp ký, đàm luận chuyện kì quái, lịch sử ghi hoàng thất Nam Việt phong lưu buông thả, cho nên mới phải biết nhiều như vậy. Nàng vẫn tin tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, tin đồn vô căn cứ như vậy ngoại trừ người có lòng đúng là hiếm thấy, huống chi có người gièm pha Hoàng thất.
Đại Nhi ra, Bách Phi Thần và những người khác đánh hơi được mùi vị mưu, bàn tay Nam Việt đủ dài.
"Vinh Vương gia, Bổn cung nghĩ ngài là bậc công thần, lần này may mắn tạo thành tổn thất lớn, nhưng Bổn cung muốn hướng Vương Gia muốn người, thể chết."
Vinh Vương gia lời nào lâu, để cho tâm tình bình phục. lúc lâu mới ngẩng đầu chậm rãi đứng lên. Ánh mắt kìm nén đến đỏ bừng, chỉ vì Cẩm quý phi, mà còn là ngu xuẩn của mình, thiếu chút nữa tống táng Bách giang sơn.
Chương 065: Mẫu hậu, bây giờ trong cung xảy ra biến cố 3
"Người nào?" Giọng khàn khàn làm cho người ta nghe ra sắc, có thể thấy được dùng bao nhiêu khí lực để đè nén tiếng gào khóc. thanh này, từ nay về sau xem như bị phá hủy. Hoàn toàn phá hủy.
"Người đứt ngón tay ở hoàng cung."
Vinh Vương cau mày, sau khắc cũng kêu tên của người.
"Thạch Minh."
"Ở đây." người bước ra.
"Người ở chỗ này, ta muốn biết lý do." Đối với phương diện này, Vinh Vương Gia nhường bước chút nào.
"Bổn cung muốn người, chưa bao giờ cần có lý do." Đại Nhi cười , xem thường.
" có lý do, ngươi thể giết người của ta." Người theo vào sinh ra tử, ai có thể tùy ý động đến.
Đại Nhi để ý đến Vinh Vương gia, chỉ hất cằm lên kiêu ngạo nhìn người gọi là Thạch Minh. "Ngươi muốn tự mình ra tay, hay là muốn sống bằng chết?"
Ánh mắt của người nọ vào như độc xà bắn về phía Đại Nhi, cũng gì.
"Sợ chết là tốt rồi, Bổn cung thích nhất chính là xương cứng." Nghe được những lời này của Đại Nhi, phía sau lưng, những ám vệ từng bị tàn phá cảm thấy toàn thân lướt qua cổ phong, nhất tề run lên.
Nương nương, ngài có chừng mực.
Ngón tay Đại Nhi nhanh như tia chớp, mười mấy cây ngân châm lần lượt bắn ra chẳng phân biệt được trước sau, thể sai sót đâm vào người của Thạch Minh. phải Thạch Minh có lệnh của Vinh Vương dám né tránh, mà căn bản cũng nhìn thấy Đại Nhi ra tay từ lúc nào, lúc ý thức được nguy hiểm cũng động được.
"Ngươi!"
"Ta khuyên ngài tốt nhất nên động vào , Bổn cung phong bế mười lăm huyệt mạch ảnh hưởng đến toàn bộ thân thể của . Nếu ngài muốn chết mau hơn xin cứ tự nhiên."
Vinh Vương gia thu tay về, hít sâu hơi, : "Nương nương còn thả chúng ta ra ngoài, hôm nay e rằng các đại thế lực làm phản vào hoàng cung rồi."
"Bổn cung cũng muốn, nhưng Bổn cung hiểu trận pháp, mở trận." Đại Nhi giơ hai tay, bất đắc dĩ .
". . . . . ." Vinh Vương im lặng, nương nương ngài có thể đáng tin chút hay . tại là thời khắc mấu chốt sống chết a.
Chợt mọi người nghe được loạt tiếng bước chân nghiêm chỉnh, sắc mặt cũng ngưng trọng, bước chân chỉnh tề nghiêm cẩn như thế, hẳn là quân đội thể nghi ngờ.
Tới mau như thế.
Bách Phi Thần thấy thế, bước nhanh đến phía trước ngăn ở trước mặt Đại Nhi và Thái hậu. "Dương Dương, mang mẫu hậu và Đại Nhi , ta chặn phía sau." Giọng lớn, để lộ ra kiên quyết lại làm cho người ta cách nào kháng cự.
" nơi nào?" Thái hậu và Bách Tử Tà. . . Được rồi, bây giờ là Bách Phi Dương. Thái hậu và Bách Phi Dương vẫn gì, mặt Đại Nhi ra nụ cười trêu chọc.
"Nơi nào cũng được, ta chỉ muốn các ngươi được an toàn." Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Bách Phi Thần có chút luống cuống.
"Nơi nào an toàn?"
"Lúc này nàng có thể đừng bướng bỉnh như vậy hay !" Bách Phi Thần chợt quay đầu lại, mất vẻ bất đắc dĩ và cưng chìu thường ngày, ở trước mặt Đại Nhi, bộ dáng trở nên cuồng bạo.
Đám người Bách Luyến U, Dao Kỳ bị thái độ của Bách Phi Thần hoảng sợ hết hồn. Rốt cuộc Hoàng thượng muốn cường thế lần, dễ dàng a.
Đôi tay giam cầm chặt hai vai của Đại Nhi, thái độ vô cùng kiên định: "Trước kia nàng náo thế nào cũng tùy nàng, người ta giương oai với nàng như thế nào, nàng ứng phó thế nào ta mặc kệ. Cho dù đẩy Lan phi xuống nước, dùng Vu Cổ thuật, ta đều có thể dọn dẹp tàn cuộc cho nàng. Nhưng lần giống nhau, tình thế trước mắt chết."
Trong đôi mắt của Bách Phi Thần có loại gì đó Đại Nhi đọc hiểu. Có lẽ chỉ có bản thân Bách Phi Thần mới hiểu, đó là tim đập nhanh.
đau thương, bởi vì mọi chuyện sắp xảy ra trước mắt cho dù thế nào cũng nghĩ ra, ai muốn làm vị vua mất nước. Huống chi, sau tối nay, còn được gặp lại Đại Nhi, còn nghe được nàng chuyện, còn nhìn thấy nụ cười trong mắt nàng, lúc đấu võ mồm với mình, rất bình tĩnh đáng .
quả quyết, lúc sống còn, thể buông tha bách thần dân tướng sĩ, cho dù chết cũng thể, có kiêu ngạo của , giữa sống và chết, giữa Đại Nhi và thần dân, gian nan làm ra lựa chọn, vẫn lựa chọn người sau. Chỉ vì vị trí của ngồi ở chỗ đó, phải vì thiên hạ phụ trách, cho dù chết cũng tuyệt đối lui về phía sau nửa bước. Thế nhưng lại biết, Đại Nhi hiểu niềm kiêu ngạo của , hiểu lựa chọn của , bởi vì Đại Nhi muốn, tuyệt phải là nam nhân chỉ biết trốn tránh có khí tiết.
Trong mắt của đau nhói, chỉ vì mình quá biết quý trọng, lúc có thể chạm tay lại quả quyết, cho nàng biết tâm ý của . Hôm nay, muốn khắc hình bóng nàng vào linh hồn, cho dù chết cũng quên. Nếu quả như có kiếp sau, nhất định tìm được nàng lần nữa, chỉ muốn cho nàng biết, nàng.
Chánh điện Phượng Tê cung, thế lửa lan tràn tới cực điểm, ánh lửa ngất trời mang theo hơi nóng lan tràn bốn phía, cho dù cách xa ngoài trăm mét cũng có thể cảm thấy nóng.
lúc Đại Nhi muốn hỏi Bách Phi Thần, làm sao nhớ được chuyện Lan phi rơi xuống nước và Vu Cổ thuật tiếng bước chân đến cửa.
Con ngươi Bách Phi Thần đột nhiên phóng lớn, ngay sau đó nhíu mày, tay nắm chặt hai vai của Đại Nhi vừa buông ra, quay đầu lại.
Đúng là vẫn còn. . . . . . Làm liên lụy tới nàng a.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn hướng cửa, chờ đợi kiếp số sắp tới.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa nhất thời trở nên hỗn loạn, lòng của mọi người đều hiểu. Bị bao vây muốn càng khó khăn. Ánh mắt khỏi nhất tề nhìn về phía Đại Nhi. Thấy sắc mặt của Đại Nhi rất cổ quái quan sát bóng lưng Bách Phi Thần, giống như để vào mắt thiên quân vạn mã phía bên ngoài. Trong lòng khỏi thở dài hơi, trong tiềm thức, bọn họ xem Đại Nhi là chong chóng đo chiều gió, sức quyến rũ vô hình nào đó người Đại Nhi để cho bọn họ tin phục sâu. Dĩ nhiên, trong này bao gồm người của Bách Phi Dương.
Mặc dù hiểu quan hệ giữa Môn chủ của mình và hoàng gia, nhưng nhìn tình huống ràng cho thấy quan hệ cạn. Dưới hướng dẫn của Liễu Phàm, An Ngôn và Xích Nhan, vốn ban đầu người của Bách Phi Dương bao vây kẻ địch từ nửa bên trái, lại tạo thành vòng bảo hộ. Nộ Vân rất an tĩnh đứng ở sau lưng Bách Phi Dương, yên lặng gì.
Chung quy vẫn thể quay về a.
Nộ Vân tự giễu, vốn muốn nhìn Bách Phi Thần và Hoàng thất giải hòa, lại nghĩ rằng Vinh Vương gia muốn hủy diệt Bách giang sơn. Xem ra là trở về được rồi. Mặc dù tiếc nuối nhưng chưa từng hối hận, Bách Phi Dương có thể vì như thế, cũng có thể chết vì Bách Phi Dương. Cho dù Bách Phi Dương lúc biết quá chậm, nhưng chậm sao?
Làm xong an bài, liền cảm thấy có mấy người vào trong. Ánh mắt của mọi người khỏi trở nên lãnh, phát ra sát khí, bây giờ bọn họ cùng ý tưởng, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, giết người đủ vốn, giết hai người sạch kiếm.
thể , lòng trung thành của người Tử Tà Môn và ám vệ vào thời khắc này biểu vô cùng tinh tế, có chút nào hốt hoảng, có ai chạy trốn, cũng có câu oán hận.
Người tới mặc nhung trang, trong tay cầm ngân thương bước chân vững đến, ngọn lửa đỏ rực chiếu rọi khuôn mặt già nua nghiêm túc, bởi vì quanh năm chinh chiến mà luyện thành thân khí thế chấn sơn hà nén được lộ ra ngoài. Giống như ở chiến trường chính là linh hồn của quân đội, bất diệt bất tử.
Người tới chính là đời Quân Thần của Bách vương triều, thần thoại bất bại Minh Quốc Công. Sau lưng là Minh Lạc, cũng mặc nhung trang, ánh mắt lạnh lùng như sắt, ôn nhu như liễu, khác xa với trước kia.
Tất cả mọi người cảm thấy áp lực đến từ Minh Quốc Công, nhịn được được nắm chặt binh khí trong tay, chỉ đợi ra lệnh tiếng, liền muốn máu nhuộm Sơn Hà.
Mười bước ngắn ngủn mà thôi, lúc này lại có vẻ quá dài. Mỗi bước của Minh Quốc Công, bước giày sắt gõ mặt đá cẩm thạch cực kỳ chói tai, giống như tiếng trống tử vong vang vọng, khi Minh Quốc Công dừng lại ở trước mặt Bách Phi Thần, cung tiễn thủ bốn phía mặt tường tất cả đều lộ ra, chuẩn bị ổn thỏa xong. Chỉ cần Minh Quốc Công ra lệnh tiếng, mũi tên rời dây cung, người nơi này trong khoảnh khắc biến thành con nhím thành vấn đề.
Minh Quốc Công hề cử động, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt Bách Phi Thần, ánh mắt sắc bén khí thế khổng lồ đụng nhau, đây là trường đấu tiếng động.
Bách Phi Dương nhìn lão tướng đứng sững ở trước mặt Bách Phi Thần, rèm mắt rũ xuống suy tư, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. ra lệnh tất cả người nằm vùng trong các thế lực lớn, vào thời điểm mấu chốt dùng thế lực bắt ép chủ tướng đối phương, trừ người dẫn đầu, những người khác chừa mống. Làm nhiễu loạn lòng quân để cho bên Đại Nhi dễ dàng hành động, chẳng lẽ thất bại?
Chờ đợi là lo lắng, nhất là trong khí vi diệu này, lúc mọi người nhẫn nại được nữa. Chỉ thấy tay trái của Minh Quốc Công vung lên áo choàng, ngân thương nắm trong tay chỉ lên trời, cũng quỳ chân đất, hành lễ quân thần của võ tướng, mở miệng : "Vi thần cứu giá chậm trễ xin Hoàng thượng thứ tội, các đại thế lực xông vào kinh thành bị bắt, giờ ở trong đại lao Hình bộ chờ Hoàng thượng xử lý."
Last edited by a moderator: 27/4/15