1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế hậu thiên tài, Hoàng đế đứng sang bên - Mạc Hỏa Tiểu Mạt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 055: Xoay chuyển hỗn loạn 2

      lúc lâu có người chuyện, Thái hậu cũng mở miệng trước, chuyện này vẫn là bọn họ chuyện mới được.

      "Thái hậu, như thế triều đình làm thế nào? Nước thể ngày có vua a." Lan đại nhân dẫn đầu mở miệng, cũng là chuyện tất cả mọi người muốn biết.

      "Lan đại nhân, hôm nay Hoàng thượng như thế làm sao quan tâm đến đại triều đình, cho dù Hoàng thượng tỉnh lại cũng phải nghe Cổ tiên sinh an ổn điều dưỡng, nhi tử của ai gia thể xem hơn so với triều đình." Lời này của Thái hậu cũng là lòng, vinh hoa phú quý gì đó tính là gì, nếu phải là sinh ở hoàng gia, ngược lại bà hi vọng nhi tử của mình ở con đường làm quan.

      "Thái hậu, vi thần phải có ý này, Hoàng thượng bệnh nặng đương nhiên là phải điều dưỡng tốt nhưng triều đình cũng thể trông nom để ý a, thần cả gan xin thái hậu nương nương nắm quyền."

      Những lời này khiến cho Triển Phong Hoa nhìn Lan Thụy thêm mấy lần. Quả nhiên lúc đầu Hoàng hậu nương nương bỏ qua cho Lan phi là chính xác, bởi vì như vậy Lan Thụy trung thành, thời khắc mấu chốt có tác dụng thể khinh thường.

      "Thần cho rằng thích hợp, Thái hậu lui về phía sau nếu lúc này cầm quyền khó tránh khỏi người có lòng chỉ trích, đến lúc đó cả nước náo động gây phiền toái." Tả Tướng rất đúng mực.

      Ban đầu Lãm Nguyệt đoạt Ngự từ tay nữ nhi của , mất hết mặt mũi, quốc yến lần đó Bách Phi Thần phế nhiều người như vậy, thưởng nhiều người như vậy. Nhi tử của mình cũng có ở trong đó, sớm có nhị tâm đối với Bách Phi Thần, tự nhiên để cho bọn họ được như ý.

      Huống chi, còn có lựa chọn khác.

      "Trác Thừa Tướng, vậy theo theo ý của ngươi là để cho ai tới tạm thay mặt chính vụ tương đối thích hợp đây? Hoàng thượng cũng chỉ có huynh đệ, Tiểu Vương Gia cả ngày thấy bóng dáng nơi nào mà tìm, Ngọc công chúa ở Man Thành xa xăm, Lãm Nguyệt công chúa
      hiểu triều chính, ngoại trừ thái hậu nương nương, ngươi còn có người khác sao?” Lan Thụy nhìn cái cũng biết Tả Tướng bình thường.

      “ Vinh vương gia là hoàng thúc của Hoàng Thượng, huynh đệ ruột của Tiên hoàng, lại là nam tử, nên thay mặt chấp chính.” phải cất nhắc cho Thân vương, chủ yếu là biết có chút chuyện bí ngay lúc trước, cho nên muốn đánh cuộc lần.

      Năm đó Vinh vương gia tài hoa gồm nhiều mặt, cũng là có năng lực nắm giữ ngôi vị hoàng đế, nhưng lại buông tha, trợ giúp tiên đế lấy ngôi hoàng đế, trở thành Thân vương tại, nguyên nhân cũng rất ít người biết.

      Trong lòng Vinh vương gia cũng thầm hận Hữu tướng lắm mồm. Nhưng mặt lại có biểu lộ chút nào. tính cũng phải là ngôi vị hòang đế.

      “ Trác đại nhân đùa, Thái Hậu được trời ưu ái, lúc Hoàng thượng lên ngôi còn tấm bé, toàn lực trợ giúp kém chút nào, Thái Hậu tạm thay mặt triều chính cũng có người có ý kiến, còn như Trác đại nhân vừa mới , Thái Hậu tạm thay mặt triều chính chỉ đưa tới cả nước nháo loạn, vậy tại sao Trác đại nhân cho rằng Bổn vương tạm thay mặt triều chính cũng đưa tới náo loạn, phải biết người có lòng truyền , đó chính là Bổn vương có ý đồ bất chính mưu triều soán vị, đến lúc đó khói lửa bốn bề ngươi đảm đương nổi sao?”

      Vinh vương gia chưa từng có dã tâm, cái này Thái Hậu biết, hôm nay tình huống như thế ngược lại bị Đại Nhi trúng.

      đối với ngôi vị hoàng đế có dã tâm, hết sức bài xích để triều đình ủng hộ tiếng của , dùng chuyện này để tiêu trừ băn khoăn đối với , mẫu hậu có thể tạm thời an tâm.” Đây là nguyên thoại của Đại Nhi, nhưng biết tạm thời là có ý gì. Thái hậu vẫn nghe ra Đại Nhi vẫn băn khoăn đối với Thân vương.

      “ Chuyện này……” Tả tướng nghĩ tới giúp cho Thân vương như vậy biết điều còn trả đũa, nhất thời cũng là ra lời.

      “ Xin Thái hậu lấy đại cục làm trọng.” Trần đại nhân vẫn quỳ tiếp lời. quả trung thành, lại suy tính quá nhiều chuyện nên suy tính, luôn chọc cho nhiều người tức giận, ví như hoàng thượng tại sao có con cháu? Hoàng thượng nên bổ túc Hậu cung……

      trách được làm cho người vừa hận vừa .

      “ Xin Thái hậu lấy đại cục làm trọng.” Tất cả mọi người quỳ xuống mời Thái hậu thay mặt chấp chính.

      Thái hậu liếc mắt nhìn Bách Phi Thần nằm trong số đó, trong lòng trầm mặc chút, lúc này mới nhìn về phía những đại thần kia, đứng dậy vung tay áo bào, “ Truyền ý chỉ của ai gia, bệnh tình của Hoàng thượng được tiết lộ ra ngoài, phong tỏa cả hoàng cung, bây giờ ai gia thay mặt chấp chính đến khi Hoàng thượng tỉnh lại khỏi hẳn, khâm thử.”

      “ Chúng thần cẩn tuân ý chỉ của thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

      Giải quyết dứa khoát, chuyện cứ như vậy kết thúc. Sau đó Thái hậu hạ chỉ đưa Hoàng thượng Phượng Tê cung để cho Hoàng hậu nương nương tự mình chắm sóc, chúng thần càng có dị nghị, lúc ấy ở Quốc yến, cơ trí của Hoàng hậu, bọn họ ai mà chưa từng thấy qua, cho tới khi Bách Phi Thần muốn phế hậu, nhiều lần đề xuất vẫn bị cản trở.

      Vì vậy, Bách Phi Thần chính thức ở lại Phượng Tê cung.

      ***

      Bách Phi Thần tỉnh lại lần nữa là giờ Hợi ngày đó, khi tỉnh lại xoa đầu, đầu bị choáng váng rất lợi hại. tình huống liếc mắt nhìn bốn phía, càng thêm mê mang.

      Đây là tình huống thế nào? Ai muốn thành thân?

      Nhìn hình ảnh hỉ khắp phòng, Bách Phi Thần mở mịt, đột nhiên cảm thấy bên trong thân thể giống như lửa cháy, từ bụng dưới phát ra bên ngoài, dần dần ức chế được liền điên cuồng muốn đạp cửa, chợt phát võ công của mình hoàn toàn biến mất, lúc này mới nghĩ đến đoán chừng mình bị gàì bẫy?

      Chẳng lẽ là mẫu hậu nhất định bắt ta cưới Lâm Đại Nhi nên bỏ thuốc cho ta? Nghĩ như vậy Bách Phi Thần sợ hết hồn, tại sao xác định như vậy? ràng Hinh Tuyết , Thái hậu buộc mình nhận Lâm Đại Nhi vào cung phong làm Hoàng hậu cũng có bái đường. Lâm Đại Nhi càng nịnh mọt tìm mọi cách lấy lòng , còn đôi với Hinh Tuyết làm thế nào, thế nào…Nhưng tại đây là tình huống gì?

      Tình huống ràng, Bách Phi Thần tịch mịch khó nhịn, trong ngực cơ hồ bị thiêu đốt. tinh mắt nhìn thấy bóng dáng giường liền chút nghĩ ngợi nào nhào tới. kỳ diệu, nhìn thấy gương mặt của Đại Nhi, trong lòng có chút cam lòng, nhất thời tỉnh táo trong nháy mắt bị dục hỏa bao phủ.
      Last edited by a moderator: 16/2/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 055: Xoay chuyển hỗn loạn 3

      Đôi tay xé rách y phục hỉ người mình, xé rách đến nửa liền nhẫn nại được, muốn bới y phục của Đại Nhi, nhưng ngờ đai lưng của nữ tử bị móng vuốt nào đó níu lại gắt gao, dáng vẻ thấy muốn buông ra chút nào.

      Bách Phi Thần của Chúng ta luống cuống.

      Đôi tay nắm hỉ phục của Đại Nhi, vừa phát lực ‘Xoạt’ tiếng, chất vải tốt cứ như vậy bị xé rách, lúc vui mừng xé được, Đại Nhi nằm giường thể nhịn được nữa. Mẹ nó, người nào nghĩ ra chủ ý rối mù muốn tái hoàn cảnh! Có bản lãnh ngươi tới đây a.

      Nàng giống như hoàn toàn quên mất, cái chủ ý rối mù này chính là nàng tự mình nghĩ ra, mà Dao Kỳ có ý kiến để cho Bách Phi Thần nhớ lại chuyện khắc sâu trong trí nhớ khó quên nhất, cho nên diễn lại bi kịch đêm động phòng.

      Chỉ thấy Đại Nhi chợt mở mắt, quả đấm mềm mại lại tràn đầy lực lượng vung về phía Bách Phi Thần, có gì bất ngờ xảy ra, Bách Phi Thần thét lên tiếng ‘a’ bị đánh ngã xuống giường.

      Tiếp theo Bách Phi Thần tung người cái nhảy lên, cặp mắt đỏ bừng nhìn Đại Nhi, tức giận kềm được mắng to: "Lâm Đại Nhi, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết phải , lại dám đánh trẫm! Đừng tưởng rằng mẫu hậu che chở cho ngươi ngươi có thể vô pháp vô thiên!"

      Ừm, những lời này ra như lúc ấy thiếu chữ, Đại Nhi cảm thấy có hiệu quả.

      Lúc Bách Phi Thần còn chưa có động tác, Đại Nhi phát động công kích, tự nhiên xuống tay lưu tình, mình rất uất ức đấy.

      "Lưu manh đáng chết, tên cặn bã, dám chiếm tiện nghi của tiểu nương! Tiểu Nương đánh cho ngươi khắp nơi đề hồng, ngươi cũng biết tại sao hoa nhi có màu hồng như vậy!"

      "Chết tiệt! Lâm Đại Nhi. . . A. Ngươi lại dám. A. Ngươi chờ!"

      "Tốt! Tiểu Nương chờ, ngươi kêu , kêu Tiểu Nương là Lâm Đại Nhi nữa, Tiểu Nương thiến ngươi!"

      "Lâm Đại Nhi. A. . ."

      "Đánh người phải đánh vào mặt, lời ác độc phải vạch trần, đây là ta sư phụ dạy, Hừ! Sắc lang, đánh chết ngươi!"

      ". . . . . . "

      Bên trong đánh cho khí thế ngất trời, bên ngoài Dao Kỳ được lời nào, ra đêm tân hôn của Hoàng thượng thảm như vậy sao, khó trách trong cung truyền ra lợi hại như vậy. Cuối cùng trong lòng lại cảm thán câu: nương nương uy vũ.

      "Đợi chút. . . . . . Ngươi là ai?"

      "Trẫm là Hoàng đế Bách vương triều!" Tất cả phát triển theo tình tiết vỡ kịch.

      "Vậy ta là ai ?"

      Nét mặt của Bách Phi Thần bây giờ và ngay lúc đó giống nhau như đúc. Hận cắn răng nghiến lợi.

      "Hoàng hậu Bách vương triều, tôn nữ bảo bối của Thái hậu, nhi nữ của Lâm gia thủ phủ Bách vương triều! Đủ chưa? !"

      "A." Đại Nhi giạng chân ở người , đầy thâm ý : " ra ngươi đều nhớ a."

      "Nhớ cái gì?" Bách Phi Thần bị làm cho hồ đồ.

      "Đêm tân hôn của Tiểu Nương và ngươi, ngươi mới vừa biểu đấy, ngươi dám ngươi nhớ?" Đại Nhi lạnh lùng trừng mắt, nét mặt kia giống như ngươi dám câu nhớ thử xem.

      "Ta. . . . . ." Trong lòng Bách Phi Thần rối rắm. Tại sao mẫu hậu của kỳ quái thế kia, tại sao nữ nhân trước mắt này kỳ quái thế kia. Chẳng lẽ mình quên mất cái gì? Nhưng ràng có a, trong trí nhớ của có thiếu sót cái gì, nếu như quên mất tại sao có thể quên đúng lúc như vậy? Cố tình quên về nàng?

      Đại Nhi cau mày, chẳng lẽ có hiệu quả? Vừa nghĩ như thế cho nên đối với phương pháp ôm bất kỳ hy vọng gì, chỉ có tìm được người thi cổ mà thôi.

      "Dao Dao."

      "Vâng" Dao Kỳ đẩy cửa vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. . . . . . Làm cho người ta ngượng ngùng.

      Đại Nhi quần áo xốc xếch giạng chân ở bên hông Bách Phi Thần cũng quần áo xốc xếch, lồng ngực to lớn của Bách Phi Thần loang lổ dấu vết màu hồng. . . . . . Khụ khụ, nếu như chú ý nhìn thấy dấu vết màu hồng này.

      ràng cho thấy bị đấm đánh a.

      "Thông báo cho ám vệ Triển gia giới nghiêm tốt, con con ruồi cũng cho phép bay ra ngoài, con kiến cũng thể dẫn dụ đến."

      "Vâng" xoay người khỏi, nhân tiện đóng kín cửa lại.

      Đại Nhi cười tà nhìn Bách Phi Thần dưới người. "Biết đêm tân hôn ngươi làm sao trôi qua ?"

      "Sao. . . Làm sao trôi qua ?" Bách Phi Thần biết tại sao đầu lưỡi đánh nhau, hỏa dục bị Đại Nhi làm cho giật mình tiêu tán ít, nhưng gương mặt vẫn ửng hồng, vô cùng mê người.

      Đại Nhi , đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn chằm chằm ánh mắt của Bách Phi Thần, bày tay bé đưa về phía sau tìm kiếm.

      Giờ phút này trong lòng Bách Phi Thần có chút lo lắng, hơn nữa quả khẩn trương, vô cùng khát vọng, biết là tác dụng của mị dược hay tác dụng trong lòng của mình.

      Chỉ nghe ‘soạt’ tiếng, đai lưng đỏ thẫm người Đại Nhi bị đứt ra khó hiểu, nhìn Bách Phi Thần hơi hất mày, sau đó lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đem hai tay hai chân của Bách Phi Thần trói lại với nhau, sau đó chậm rãi bước xuống giường, tiện tay khẽ ném xuống dưới sàn giường, lần này có khác chính là có nhét chặt miệng.

      "Lâm Đại Nhi, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!" Bách Phi Thần sửng sốt mới vừa phục hồi lại tinh thần, nhưng lúc này nằm ở dưới sàn giường rồi.

      "Ta phải Lâm Đại Nhi." Đại Nhi nằm ở giường lạnh lùng .

      ". . . . . ." Tại sao nàng có thể khẳng khái dối như vậy? Trước đó mình tìm đến nàng, nàng nàng phải, Lâm Đại Nhi chết rồi, đáng hận hơn chính là mình cũng ngơ ngác tin như vậy. Như thế là sỉ nhục trong đời của Bách Phi Thần, đem biển hoa lật cho mấy lần cũng có tìm được cái gọi là ‘thi thể’, nhưng hề tức giận. Dường như còn ôm nàng trở về trong nhà ngủ. . . . . .

      Bây giờ suy nghĩ chút, trong lòng Bách Phi Thần muốn chết cũng đều có. Ngày đó đè nén tức giận muốn tìm nàng báo thù, nhưng nàng có ở đây, hôm nay vốn là sau khi hồi triều còn muốn , ngờ đến nửa đường liền ngất xỉu.

      Lời mới vừa rồi ràng có suy nghĩ mà thẳng ra, mặc dù cảm thấy thuận miệng nhưng nghĩ ra. Chẳng lẽ mình mất trí nhớ? Bách Phi Thần vẫn thể tin được. Ngoại trừ chuyện có liên quan đến Lâm Đại Nhi, tất cả đều nhớ, làm sao mất trí nhớ?

      đêm này Đại Nhi ngủ rất sảng khoái, đêm này quả chính là cơn ác mộng của Bách Phi Thần!

      Bị hạ mị dược còn chưa tính, bị trói chặt tay chân còn chưa tính, ghê tởm hơn là hai thứ này có thể đừng đặt chung với nhau hay .

      Chuyện này thể nghi ngờ, để lại bóng ma ở trong trái tim bé của Bách Phi Thần. Vì vậy, Bách Phi Thần thầm thề, đời này ai dám bỏ thuốc cho nữa, mặc kệ là thuốc gì, nhất định làm cho người kia nếm thử chút cực hình bị hạ mị dược cả đêm an giấc.

      Vì vậy, từ đây về sau cuộc sống của từng thủ hạ của rất bi thảm. Dĩ nhiên, những người kia bị Bách Phi Thần ghét bỏ.

      Ngày này, Đại Nhi dậy sớm. Sau khi thức dậy kéo Bách Phi Thần bị nhét dưới gầm giường đặt vào giường, sau đó rửa mặt xong, thẳng ra ngôi Tiểu Trúc trong biển hoa của mình.

      Nơi này thể , đất trong biển hoa cũng bị Bách Phi Thần đào lần, năm sau nhất định hoa đào nở rực rỡ. Chân của Đại Nhi đạp đất mềm, chẳng biết tại sao trong lòng nghĩ đến bộ dáng hôm đó của Bách Phi Thần cảm thấy vô cùng đáng . Nhưng vẫn có tiêu tán tâm tư muốn hành hạ Bách Phi Thần.

      Vì vậy, hăng hái tiến về phía ngôi Tiểu Trúc.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 055: Xoay chuyển hỗn loạn 4

      Giờ Tỵ, đây là lần đầu tiên Bách Phi Thần rời giường trễ nhất từ trước tới nay, từ trong thâm tâm cảm thấy cảm giác ngủ nướng rất tốt.

      Nhưng khi tỉnh lại, rửa mặt xong chuẩn bị dùng bữa, nhìn vài cái chén đen thùi bay ra mùi biết có phải là thuốc đông y hay , thiếu chút nữa nôn ra ngoài tại chỗ. Cái này để cho người ta uống sao?

      "Uống xong cho ngươi ăn cơm." Đại Nhi dụ dỗ .

      " uống." Thái độ Bách Phi Thần tương đối kiên quyết.

      " uống tối hôm nay lại hạ cho ngươi mị dược." Đại Nhi hung ác uy hiếp.

      " uống." Trong hàm răng nặn ra hai chữ.

      " uống?" Đại Nhi nhăn mày.

      " uống." Bách Phi Thần nhìn dáng vẻ rối rắm của Đại Nhi, trong lòng vui vẻ.

      "Dao Kỳ, băm đầu ngón tay của Hinh Tuyết nương." Đại Nhi tà ác cười.

      "Ngươi!" Bách Phi Thần tức giận, biết tức giận Đại Nhi muốn thương tổn Hinh Tuyết hay tức Đại Nhi cho rằng lấy Hinh Tuyết có thể uy hiếp .

      "Như thế nào." Khóe mắt Đại Nhi lộ ra lạnh lùng. Nhìn Bách Phi Thần chột dạ lúc lâu.

      Được rồi, biết nàng là vì tốt cho , hi vọng khôi phục trí nhớ. Nhưng nàng thể khách khí chút sao? Tại sao đối với nàng, mình có hung ác? Nếu là người khác, sớm bị chém thành vài đoạn.

      "Ta uống." Bách Phi Thần kiêu ngạo cắn răng nghiến lợi, cầm lên cái chén biết là thứ gì, hạ quyết tâm nhắm mắt trực tiếp đổ vào miệng.

      Đại Nhi tốt bụng đưa cho viên mơ nhai giảm đắng, đáy lòng Bách Phi Thần hả hê nhận lấy, nhưng sau đó Đại Nhi câu làm cho gần như muốn phun ra thứ mới vừa uống vào.

      Đại Nhi nhìn vẻ mặt hả hê nhai mơ, thúc giục: "Ăn nhanh lên, còn ba chén nữa đấy."

      Bách Phi Thần rất muốn mắng chửi mẹ nó.

      Vì vậy, cuộc sống khổ ép Bách Phi Thần uống thuốc thí nghiệm bắt đầu.

      Mười ngày sau, Thái hậu sai người đến Phượng Tê cung gọi Đại Nhi. Trước khi Đại Nhi xuất môn giao phó ám vệ Triển gia và ám vệ hoàng gia, nếu Bách Phi Thần như bước ra Phượng Tê cung nửa bước, để cho bọn họ đồng loạt xếp đội ở trong phòng OOXX, còn làm chuyện kia ba ngày ba đêm.... Vì vậy mọi người nhìn trời thề thốt nhất định, nhất định trông chừng Bách Phi Thần tốt, tuyệt đối, tuyệt đối để khỏi nửa bước, Đại Nhi mới cùng Dao Kỳ khỏi.

      "Nương nương, những thứ thuốc kia ràng có hiệu quả, tại sao còn phải buộc Hoàng thượng uống?" Dao Kỳ bi ai cho Bách Phi Thần.

      "Ai có hiệu quả?" Đại Nhi nhíu mày nhưng có quay đầu lại, vẫn bước nhanh chậm.

      ". . . . . ." Dao Kỳ im lặng, cái này có hiệu quả a, uống nhiều như vậy cũng thấy Hoàng thượng có chuyển biến tốt. Còn phải ngâm thuốc tắm, tại đến gần Hoàng thượng trong vòng ba bước mùi thuốc nồng nặc cũng có thể xông chết con muỗi.

      "Bách độc bất xâm, vạn trùng nhiễu, đây phải là chỗ tốt sao?"

      "Vâng . . Là tốt . . . . . . Nhưng
      trong người Hoàng thượng phải là cổ độc sao?” Là chỗ tốt, chỉ là phải trả giá cao.

      Đại Nhi , chân mày khẽ nhíu lại thể nhận ra.

      Nàng biết, chỉ là cổ độc, mà còn là cổ độc giải được.

      Nhưng nàng làm sao có thể nhìn như vậy mà làm gì?

      tại ngoại trừ chờ tin tức nàng còn có thể làm gì? Sư phụ khống chế loại cổ này tiêu hao nội lực rất lớn, nếu quả là người kia, như vậy cũng sắp xuất rồi, dù sao bản thân cũng có bệnh tiện ra. Muốn mạng sống, chỉ có thể tìm Cổ Thiên Hồn.

      Tính tính lại ngày Nhị Sư Huynh cũng sắp trở lại, Đại Sư Huynh…… cũng , Cẩn cũng , tóm lại có việc gì. Ít nhất dược cổ trong thân thể Cẩn có bất kỳ chuyển biến lạ.

      Bên trong ngự thư phòng, mọi người đến đông đủ, lúc Đại Nhi bước vào nhìn thẳng thấy Ngụy Trung Hiền từ bên trong ra ngoài.

      “Mẫu hậu, rất nghiêm trọng sao?” Hiển nhiên Đại Nhi đoán được. Bọn người Triển hồ ly gật đầu cái xem như chào hỏi.

      “Đúng vậy.” Sắc mặt của Thái hậu rất nặng nề, .

      “Trước đó kinh thành còn có thể áp chế lời đồn đãi, nhưng mười ngày nay các loại tin tức cũng lan truyền ra ngoài, cho dù là cũng tốt, giả cũng tốt, hôm nay Hoàng thượng đúng là lâm triều chính, khó tránh khỏi tất cả các thế lực rục rịch ngóc đầu dậy. Hai nước bên kia cho dù có tin tức, cũng là tin tức tốt nhất. Bên Phù Diêu, trong hoàng cung ngừng đấu đá, để ý tới chúng ta cũng là phải, về phần Nam Việt rất khó , mặc dù Nam Việt cũng ngừng sóng gió nhưng thế cục căn bản ổn định. Vì đề phòng bên kia đột nhiên ra tay, Văn Nhân lão gia bí mật bằng đường sông Tang.”

      Triển Phong Hoa giải thích, những điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhưng khó tránh khỏi có chút quá nhanh. Chỉ mười ngày tin tức kinh thành bị các thế lực lớn nắm trong tay, vẫn thể xem thường lực lượng bọn họ ở kinh thành a.

      “Những thế lực khác cũng cần lo lắng, trận nội loạn lần này cũng có ai nghĩ đến, cho dù bây giờ bọn họ bắt đầu chuẩn bị cũng kịp. có trang bị quân vật tư, bọn họ cũng còn gì.” Đại Nhi tỉnh táo phân tích.

      như vậy nhưng đương kim có năng lực khởi xướng binh biến cũng phải là có ai, hơn nữa bọn họ cần chính là loạn, trong loạn mới có thể cầu sinh tồn, khó đảm bảo rằng lần này bọn họ gây hỗn loạn.” Vân rất có kiến giải .

      “Thái hậu, vi thần viết thư cho gia gia, ông khinh cử vọng động.” Gương mặt Minh Lạc nặng nề, để cho gia gia gánh lấy tội danh bất trung bất nghĩa.

      “Vân như vậy chắc hẳn có tin tức rồi, Minh Quốc Công có động tác.” phải câu hỏi mà là khẳng định, Thái hậu cơ trí cũng thể sơ suất.

      “Làm sao lại như vậy? ràng thần……” Minh Lạc buồn rầu, có phải gặp nhau bằng binh đao sao?

      Tại sao Minh Quốc Công làm như thế so với ai cũng ràng, cha của mình thân nhiễm trọng tật lúc ấy đúng lúc vượt qua tiên đế băng hà mình thể trở về muốn gặp, chính là lần, khơi dậy Minh Quốc Công tâm trong tất cả bất mãn. hận, ràng có lòng phản loạn vì sao phải như thế phòng ? Làm hại phải gia đình đoàn tụ. hôm nay già, làm phản có ích lợi gì? có, nhưng chính là nuốt trôi khẩu khí kia. Vì Minh Lạc có ở đây đường lui của , dứt khoát kiên quyết bước lên điều này đường về.

      Minh Lạc có thể trách ông ta sao?

      “Minh Lạc, Bổn cung giao cho ngươi nhiệm vụ, hoàn thành cũng cần sống trở về.” Đại Nhi suy tư hồi lâu mới mở miệng.

      “Minh Lạc lấy đầu người bảo đảm thành công thành nhân.” ràng rơi lời vô ích.

      “Ngươi cũng hỏi Bổn cung muốn ngươi làm gì sao?” Trong mắt Đại Nhi nở nụ cười. Ý vị .

      “Minh Lạc được Hoàng thượng coi trọng ủy thác trách nhiệm nặng nề, mặc kệ là nhiệm vụ gì, Minh Lạc đến chết rời.” nghĩ xong, nếu quả phải động đao kiếm với Minh Quốc Công, trung hiếu thể song toàn, vậy chỉ có thể đoạn tuyệt thôi. chết rất an tường. Đây chính là nhắm mắt như thấy.

      “Hay cho đến chết rời, Bổn cung muốn ngươi bây giờ lên đường ngăn lại Minh Quốc Công, dĩ nhiên có thể khuyên can là tốt nhất, ngươi là tôn tử duy nhất của , ngươi phải hiểu.” Đại Nhi lời kinh người. Đây là muốn thả hổ về rừng sao? Thả Minh Lạc trở về Minh Quốc Công có cố kỵ, đến lúc đó đánh là thể.

      “Thần, tuân chỉ!” Minh Lạc buồn bã, nhất định cùng Minh Quốc Công. Nhất định.

      Xoay người, phía sau chính là giang sơn họ Bách, nếu người nào xâm phạm, phải bước qua thi thể của .
      Last edited by a moderator: 8/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 055: Xoay chuyển hỗn loạn 5

      "Nương nương, hành động lần này quá mức mạo hiểm." Triển Phong Hoa ra suy nghĩ trong lòng của mọi người.

      "Lần này Minh Quốc Công làm phản chỉ vì để cho Minh Lạc sau này con đường của , thể đoàn tụ mà thôi. trắng ra đúng là vì Minh Lạc, nếu Minh Lạc biểu lộ ràng tâm tư đứng về phía họ Bách, trận đánh cuộc này chắc thắng." Đại Nhi xem thường.

      "Nương nương sợ nhận thức người ?" Tô Lăng lại đưa ra đòn.

      "Nếu ngươi là Bổn cung, ngươi nhìn lầm Vân hay Triển hồ ly?"

      ". . . . . ." Hôm nay Nội Các đại thần người, cứ gọi mấy người bọn họ, đây chính là đáp án.

      Nàng tin tưởng Minh Lạc giống như tin tưởng bọn họ.

      "Đại Nhi, chuyện này làm quả có chút nguy hiểm, nhưng tại cũng thích hợp nhất. Trong lòng Minh Quốc Công oán trách, cũng chỉ có thể để cho người trong nhà bọn họ giải trừ." Thái hậu thở dài, hiển nhiên cũng cảm thấy có lỗi với nhà Minh Quốc Công.

      Người ta vì Bách vương triều ngựa chiến cả đời, cuối cùng rơi vào cảnh máu mủ chia lìa, có ai hận?

      Thấy mọi người vẫn rối rắm chuyện này, Đại Nhi lại : "Việc cấp bách là tránh khỏi nội loạn trong triều, Triển hồ ly, Ngự , các ngươi điều động tất cả ám vệ, phàm là thế lực trong Bách vương triều có thể lật lên chút bọt sóng vào lúc này đều phải giám thị, có người đủ trông nom lấy chỗ Văn Nhân."

      "Vâng"

      "Văn Nhân, đừng giữ vẻ mặt chết, làm như thế gian đều thiếu nợ ngươi. Minh Lạc có ở đây, ngươi tạm thay chức vị của Minh Lạc, trong ngoài kinh thành đều phải dựa vào ngươi. Tô Lăng, ngươi làm trợ thủ cho Văn Nhân, cẩn thận giúp nhìn chút, cũng xem như ngươi chân chính học tập chấp chưởng binh quyền trước."

      "Vâng" Tô Lăng vui vẻ chịu đựng, vẻ mặt của Văn Nhân cũng đen trận. Đây là nhớ lại quốc yến lần trước bị hãm hại tìm trâm phượng cả đêm a, tư vị kia lòng dễ chịu.

      "Nhớ kỹ, Bổn cung là bất luận kẻ nào. Trong cung cũng cần lo lắng, chuyện này trong tầm tay." Sau khi cho lui mấy người, Đại Nhi mới thở dài hơi.

      "Mẫu hậu, chắc tin tức đến nơi Ngọc công chúa rồi, chờ sau khi Ngọc công chúa đến, triều đình phải dựa vào hai người các ngươi, tận lực giữ vững. bao lâu nữa, tất cả lộ chân tướng rồi."

      "Ừm, Ngọc nhi đường đến, có nàng cũng rất tốt. Năm đó thủ đoạn của Ngọc nhi kém ta." Thái hậu cười cười, lâu gặp Ngọc nhi rồi, còn có chút nhớ đấy.

      "Đúng vậy a, ta còn nghe nếu phải bởi vì Ngọc công chúa là nữ nhi ngôi vị hoàng đế đến lượt Bách Phi Thần." Đại Nhi cười đùa.

      " làm cũng phải là chuyện xấu, ngươi xem Luyến U cả ngày thoải mái, vẫn làm Vương Gia nhàn tản đấy." Thái hậu cũng rất cảm thán. Nếu phải ban đầu Luyến U để tâm đến vương vị, làm sao Bách Phi Thần có thể dễ dàng lên ngôi như vậy, nhắc tới cũng kỳ quái, thế hệ Bách Phi Thần tương đối an ổn, ít nhất ngôi vị hoàng đế có ai tranh đoạt, giữa huynh đệ cũng hòa thuận khác thường.

      "Đúng vậy a, làm Hoàng đế có gì tốt." Đại Nhi thở dài , nhưng suy nghĩ lại chút nếu như Bách Phi Thần làm Hoàng đế, bọn họ cũng gặp nhau, dù sao nàng nhất định phải gả cho nam nhân tôn quý nhất trong thiên hạ.

      Chỉ là họa phúc khôn lường
      Chỉ là họa phúc khôn lường a.

      …..

      Đại Nhi và Dao Kỳ chưa bước vào Phượng tê cung nghe bên trong truyền ra tiếng đánh nhau. Đại Nhi vẫn chậm rãi tới phía trước, Dao Kỳ ở phía sau muốn nhanh chóng được, bao lâu nàng có ra tay với người khác rồi? Dường như từ khi bị phái tới đây, là…. Ngứa tay a.

      “Nương nương, nơi bọn họ tranh đấu dường như là ở biển hoa?” Dao Kỳ câu này quả nhiên là có tác dụng.

      coi chừng, người nào làm gãy cành hoa phải để lại chút huyết, cho dù là bằng hữu.”

      “Vâng”

      mệnh lệnh này hậu quả là khi Đại Nhi nhanh chậm bước vào biển hoa tay Dao Kỳ cầm chủy thủ xuyên tới xuyên lui trong đám người áo đen, đến mức vết máu loang lổ. Hơi có chút thắng lại được. Mà đám người áo đen nếu phải ám vệ Lâm gia chính là ám vệ hoàng gia, ở bên xem nào nhiệt ngoại trừ Bách Phi Thần còn có Cung Bắc Thiếu và nam tử gọi là Thảo Diệp bị phái ra ngoài làm việc lâu.

      Lúc Đại Nhi vào Dao Kỳ thu dao, bộ đáng vừa lòng đứng ở sau lưng Đại Nhi, hoàn toàn thấy ánh mắt khó tin và khiếp sợ của mọi người.

      Đại Nhi nhìn cành cây rơi xuống đầy đất, nhìn lại vết thương sâu cạn cánh tay mỗi người chút. Đôi mày thanh tú nhăn lại bắt đầu tuyên bố: “Mấy người các ngươi, Kính Phòng, có lệnh của Bổn cung, cho khỏi Kính Phòng nửa bước.”

      Từng ám vệ bị thương hiểu, chuyện này là thế nào? Mình lùng bắt sinh vật ngoại lai , bị Dao Kỳ thương còn chưa tính, tại sao còn phải bị phạt?

      “Làm gãy cành đào, nương nương trực tiếp thiến tệ, còn đứng ngây đó làm gì?” Dao Kỳ ra tay cứu mạng a, đám ngu xuẩn kia, nếu có thể cần ở Kính Phòng mấy ngày nữa, đoán chừng tự mình phải nếm thử thủ nghệ cũa Kim sư phụ rồi.

      bên, Thảo Diệp thể cảm thán, mới vừa Cung Bắc Thiếu quyết định sáng suốt, cho dù bị đánh cũng thể đụng trúng cành cây…..

      do dự nữa, biến mất nhìn thấy bóng dáng, Dao Kỳ như vậy, đó là tuyệt đối nghiêm trọng a.

      Cành cây này có quan trọng như vậy ? Đáp án đương nhiên là có. Cũng nhìn ai.

      Vẻ mặt Bách Phi Thần giận dỗi hừ tiếng, nhất định nhắm mắt dưỡng thần.

      Đại Nhi nhìn , ngồi ở băng đá, mở miệng hỏi khiến Cung Bắc Thiếu hộc máu. Chỉ nghe Đại Nhi vui : “Tại sao lâu vậy?”

      Cung Bắc Thiếu gì, từ kinh thành đến Vân Dã hai mươi ngày qua lại còn lâu? chạy chết bao nhiêu con ngựa nàng biết ? Nếu phải vì yên lòng nàng ở chỗ này, cộng thêm lời đồn đãi bên ngoài, ta phải nóng lòng như vậy sao?

      bên Thảo Diệp nhìn vẻ mặt Cung Bắc Thiếu im lặng, trong lòng vô cùng thoải mái, ngươi nghe nha, nóng lòng như vậy còn phải bị ghét bỏ sao.

      “Vân Dã và Tử tà Môn quan hệ thế nào? Hay là Vinh Vương gia?”

      Biết Đại Nhi hỏi chính , Cung Bắc Thiếu cũng hồ đồ :

      có quan hệ gì, chỉ là thiếu nhân tình mà thôi, mượn mấy con Phù Vân và mấy người.” Ngược lại lần này trở về giảm bớt gặp phải những chuyện khác, cũng là vì suy nghĩ cho Thảo Diệp, bằng dựa vào tính khí Đại Nhi, nếu biết lần này bắt được gian tế lớn, chừng muốn vơ vét chút tài sản đấy.

      “À!” Như thế thuận tiện, nếu có Vân Dã ùng hộ, chuyện này thực là rất lớn, mặc dù thực lực của Tử Tà Môn tệ nhưng dù sau cũng là thế lực mới, Đại Nhi giở vài thủ đoạn có thể để cho bọn họ tự lo xong, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Tử Tà Môn có tác động, trước mắt vẫn có nhìn ra rốt cuộc bọn họ có mục đích gì, chỉ có thể xác định thân phận của người kia mói có thể tính toán.

      Người kia hẳn là hao tổn a.

      “Các ngươi ở chỗ này ở vài ngày, Dao Dao, dẫn bọn xem phòng, đừng nhằm đấy.”

      “Tiểu sư muội, lúc nãy bọn ta có làm gãy cành cây của muội, tại sao phải ở chỗ này làm tay chân cho ngươi?” Cung Băc Thiếu lập tức oán tar1ch, chớ nhằm phòng… mặc dù ta chỉ sợ thiên hạ loạn, nhưng xưa nay nhân phẩm vẫn tệ.

      “Chẳng lẽ chuyện phải bởi vì người mà có?” Đại Nhi nhíu mày, nếu như ngươi còn muốn lôi chuyện cũ, Tiểu Nương theo đến cùng.

      “Được, ta nhận được .” xong vẻ mặt ai oán mang Diệp Thảo khỏi, trước khi còn cố ý nhìn sang Bách Phi Thần giả vờ ngủ say, lưu lại câu: “Lòng dạ của sư muội thât độc ác.” Rồi chạy mất.

      Đại Nhi nhìn vẻ mặt ngay ngô của Bách Phi Thần nằm ngủ ghế dựa bên, đứng dậy cũng nằm ở ghế dựa đối diện nhắm mắt dưỡng thần.

      Nếu vĩnh viễn như thế tốt biết bao.
      Last edited by a moderator: 13/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 056: Ăn sạch sành sanh 1

      Vài ngày sau, rốt cuộc Đại Nhi bắt đầu nghĩ lại, lưu lại Cung Bắc Thiếu có phải là quyết định sai lầm hay . Mấy ngày trôi qua, Cung Bắc Thiếu và Bách Phi Thần nghiễm nhiên trở thành nước lửa hợp nhau.

      Nhìn Bách Phi Thần uống những thứ thuốc ngổn ngang kia, nhất định Cung Bắc Thiếu bên mát. Chọc cho Đại Nhi cũng kích động muốn đánh . Đưa đến hai người bọn họ mỗi ngày có chuyện gì liền bắt đầu ẩu đả lẫn nhau, mặc dù Bách Phi Thần bị phong bế nội lực nhưng hơi sức chiêu thức vẫn còn, Cung Bắc Thiếu cũng ưa thích bị người khi dễ, hai người cứ ngươi quyền ta cước bắt đầu liều mạng quấn chặt lấy nhau.

      Vì vậy cả hai nhìn thoải mái người nào bàn về là ở bàn cơm, hay lén lút địa phương nào đó, nước lửa hợp nhau đến nổi người người oán trách. Mỗi ngày người của từng người đều treo màu, cố tình hai người còn vui dứt, ngày đánh trong lòng cũng thoải mái, phải người này gây chuyện trước chính là người kia ra tay trêu chọc trước, ám vệ nhìn thầm bội phục phen.

      Tinh thần này, tưởng .

      Nhưng rốt cuộc tại sao vậy chứ? Nguyên nhân phải hỏi người trong cuộc.

      Sáng sớm hôm nay, hai người cũng bắt đầu luyện quyền đấm cước đá. Đại Nhi im lặng hỏi ông trời, đây là những người nào a, tất cả trai đẹp sống sờ sờ đều đánh cho thành đầu heo, mẹ nó, quá lừa bịp phải !

      ôm đầu ngủ say, bỗng nhiên Đại Nhi có cảm giác sợi dây bát cổ chân lay động, ngón tay khoác lên phía có cảm giác tê tê, sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm thấy.

      Rốt cuộc chịu xuất rồi.

      Khi Đại Nhi xuất tại Thiên Nhai Túc Quán mới giờ Thìn canh ba, chẳng biết tại sao hôm nay Thiên Nhai Túc Quán có mở cửa. Đại Nhi cười cười giảo hoạt, vòng lớn mới tìm được cửa sau. Dùng khinh công tính là đáng tin leo tường vào, sau đó phát vấn đề rất lớn.

      Nàng biết đường.

      , rất .

      Nàng di chuyển toàn bộ nửa canh giờ vẫn còn lắc lư ở bên trong trong hành lang bát quái. Đại Nhi đành chịu, ai bảo trận pháp cường hãn phải là của nàng. Vì vậy trở về hành lang gấp khúc lúc ban đầu, sờ sợi dây bát chân.

      "Tại sao là ngươi?" Truyền lại giọng kinh ngạc hết sức bất mãn của mình trong mấy hơi thời gian, An tiểu nhị xuất . Tiếp theo, đập vào mi mắt nàng là khuôn mặt xa lạ, nhận ra, có thể là tuấn mỹ. Mặc dù phải là loại hình nghiệt, nhưng cũng tương đối xinh đẹp mê người.

      "Đồng chí Tiểu nhị, có thể được rồi sao?" tại Đại Nhi cũng có lòng rỗi rãnh đùa giỡn với mỹ nam, thời gian cấp bách a. Mặc dù nàng quan tâm chết sống của người khác, tuy nhiên nở để mỹ nhân sư phụ nhà nàng đau lòng, mà còn có chuyện quan trọng muốn kiểm chứng, tự nhiên có thể dừng lại nghỉ ngơi.

      Mặc dù An Ngôn kinh ngạc làm sao nàng khẳng định mình chính là tiểu nhị, nhưng tại Môn chủ ngàn cân treo sợi tóc cũng kịp nghĩ nhiều như vậy. Tiến lên ôm eo ếch Đại Nhi, tung người cái liền bay ra ngoài, Đại Nhi cũng có cự tuyệt, lần nữa rơi xuống chính là sát vách nhã gian của Bách Tử Tà.

      Trong lòng Đại Nhi khỏi thở dài hơi. Sư phụ a sư phụ, người ta ở cách vách ngươi, ngươi thông minh chút có được hay , vậy mà vẫn có phát . . . . . .

      Đẩy cửa vào, trong phòng ngoại trừ Cổ Thiên Hồn còn có hai người quen. quán chủ Thiên Nhai Túc Quán Liễu Phàm và Mãnh Liễu.

      "Tiểu Tứ, ngươi mau nhìn xem Tiểu Tà, từ lúc vào sắc mặt vẫn trắng bệch, dáng vẻ giống như rất khổ sở." Thấy Đại Nhi vào vẻ mặt Cổ Thiên Hồn lo lắng gọi nàng vội vàng xem cho Bách Tử Tà chút.

      Đại Nhi nhíu mày, nhìn về phía Liễu Phàm ý bảo và An Ngôn ra ngoài.

      Liễu Phàm lo lắm nhìn Bách Tử Tà nằm ở giường chút, lại nhìn nét mặt Đại Nhi chút, bộ dáng ra bàn nữa, nhìn Mãnh Liễu chút, tại nên gọi Xích Nhan rồi. Dặn dò Xích Nhan nhìn cho kỹ mới bất đắc dĩ cùng An Ngôn ra ngoài.


      ra Liễu Phàm, An Ngôn, Xích Nhan ba người cũng rơi vào trạng thái buồn bực. Sau khi Xích Nhan phát Môn chủ của mình bởi vì dụng cổ độc tình huống bắt đầu nghiêm trọng vẫn khuyên nhủ để cho Cổ Thiên Hồn chữa thương cho , ngờ Môn chủ chết sống chịu, hôm nay đột nhiên hôn mê bất tỉnh, lúc này Liễu Phàm mới để ý ra lệnh gọi Cổ Thiên Hồn. Cổ Thiên Hồn gấp gáp là , nhưng xuống tay, bọn họ đợi chừng canh giờ, lúc gần hết kiên nhẫn, Cổ Thiên Hồn mới mở miệng ra đón người, sau đó lúc này tình huống như thế.


      Mặc dù hiểu ràng, nhưng bọn nhận định chung quy Cổ Thiên Hồn hại Môn chủ, vì chờ Môn chủ, gần hai tháng Cổ Thiên Hồn có ra cửa, ngây ngốc ở yên trong phòng, Liễu Phàm nhìn cũng cảm động. Nhưng Môn chủ nhà tâm địa sắt đá, tình nguyện ở sát vách cùng sớm chiều cách vách tường cũng nguyện ý gặp mặt người ta, nghĩ ra a.....


      “Sư phụ, đừng có gấp.” Đại Nhi nhìn Cổ Thiên Hồn sắp khóc, có người mở miệng an ủi, tại sao sư phụ nàng ngây thơ như vậy?


      Khi Đại Nhi tiến lên nhìn thấy vẻ mặt Bách Tử Tà nằm ở trước mặt, trong nháy mắt phản ứng kịp.


      Mặc dù nhắm mắt lại...


      Mặc dù sắc mặt trắng bệch...


      Mặc dù cả khuôn mặt xem ra có chút vặn vẹo...


      Nhưng gương mặt đó đúng là nàng rất quen thuộc nhưng mà....


      ....


      ..............


      “Sư phụ, là tiểu Tà?” Đại Nhi xác định hỏi.


      “Ừm, sáng sớm hôm nay lúc quán chủ tới tìm ta cứ như vậy. Tiểu Tứ, ngươi đừng hỏi nữa, nhanh xem trước chút .” Cổ Thiên Hồn gật đầu cái thấy bộ dáng nghi ngờ của Đại Nhi, sốt ruột chịu được.


      “Ngươi có cảm thấy rất giống người nào ?” Đại Nhi chút cử động thận trọng hỏi.


      “Ai vậy? cảm thấy a.” Cổ Thiên Hồn mê man, tại quan trọng nhất là trị thương a.


      Đại Nhi nhìn Cổ Thiên Hồn lúc, lại quay đầu nhìn về phía Xích Nhan, lúc này mới giãn chân mày. Cẩn thận hít mũi, ra là dùng Mịch Dung Hương. trách được lần đầu sư phụ mang nàng tới tìm , ngửi thấy được mùi thơm rất kỳ quái, ra là như vậy.


      Loại hương này mang theo người có thể làm cho tất cả những người gặp qua ngửi phải quên dung mạo của , hơn nữa nhìn thấy dung mạo người giống như đúc cũng nghĩ đến chút nào, nếu nhìn thấy lần nữa cũng vẫn như thế, trắng ra, đúng là ràng ngươi ở rất gần , mắt mũi đều có thể nhìn được, ngược lại khi đóng lại, cái gì cũng nghĩ ra, thứ cao cấp che giấu dung nạo tuyệt thế.


      Mịch Dung Hương sản xuất từ Nam Việt, nhưng mặc kệ là mùi thơm gì, dược vật gì, mặt nạ gì, ở trước mặt Đại Nhi tất cả đều chỗ nào che giấu. Mắt mũi của Đại Nhi, chưa bao giờ bị mê hoặc.


      Đại Nhi vừa chẩn mạch cho , đầu óc vừa vận chuyển nhanh, chẵng lẽ bí mật của Hoàng thất? Nhưng tại sao có thể có tin tức nào? Chỉ có thể là có người cố ý giấu giếm, nghĩ đến chỗ này Đại Nhi cảm thấy phải trở về điều tra chút, dù sao chỉ cần có sai lệch chút chính là số mạng cả triều Bách vương triều.


      “Sư phụ, đở lên, cởi áo ra.”


      “A........”


      “A cái gì a, trong đầu có lưu lại độc tố, có thứ gì kềm chế trái tim, hai thứ đụng nhau gặp phải cắn trả mãnh liệt, ta muốn dùng ngân châm ngăn chặn trước, mới có thể phá giải. Nếu chết thể nghi ngờ.” Đại Nhi đứng dậy từ cổ tay cởi xuống từng dãy ngân châm đưa tới Xích Nhan đặt ở trong tay nàng.


      “Ồ.” Cổ Thiên Hồn vừa nghe chết thể nghi ngờ, tay chân lanh lẹ liền lột sạch áo Bách Tử Tà, nâng lên để cho tựa vào người mình.


      Đại Nhi đếm xỉa đến gương mặt đỏ tươi ướt át của Cổ Thiên Hồn, mười mấy cây ngân châm trong tay đồng thời ra tay, chia ra ngăn chặn mấy đại huyệt kinh mạch liên thông não bộ và tim.


      Vẫn trong mơ hồ não bộ bị cực hạn khổ sở, nhất thời lồng ngực Bách Tử Tà nhanh chóng phập phồng, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống. Máu đen trong thân thể theo chỗ ngân châm đâm xuống từng giọt từng giọt chảy ra, từ trong lòng, Đại Nhi móc ra chai dược thủy hương nồng, ngón tay khuấy động, bắn ra chính xác sai, vẩy vào mũi ngân châm.


      Lúc này cả khuôn mặt Bách Tử Tà trắng bệch như tờ giấy, từng mạch máu mặt cũng nhìn thấy ràng, đôi tay cũng bắt đầu khuynh hướng muốn rối loạn.
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :