Chương 053: Cái gọi là ‘mất trí nhớ’ 3
Đây là phản ứng đầu tiên khi Đại Nhi nghe được Ôn Ngọc chuyện, thân là hủ nữ tư tưởng cứng rắn đè ép lý trí. Quả nhiên là hủ nữ cường đại.
"Vậy. . . . vậy. . . ." Lúc này mới bắt đầu rung động với tin tức Ôn Ngọc cho. Tam Sư Huynh còn thích giả sao ?. . . . . .
"Nam tử Ôn gia được nuôi dưỡng tốt." Ôn Ngọc đếm xỉa đến Đại Nhi trống mắt líu lưỡi, thản nhiên . Suy nghĩ chút lại tăng thêm câu: "Tại trước kia ta chết yểu hai lần."
". . . ra là như vậy." Đại Nhi luống cuống, chúng ta có thể 50% kết luận, gương mặt tại của Ôn Ngọc là nam tử cùng với tư thái và giọng này. . . . . .
"Này, ta , cần nhìn ta như vậy có được ." nam tử áo đen khác sửng sốt, nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần. Trâm cài tóc cắm vào ngọc quan, cũng giật y phục soạt tiếng rơi xuống đất, lộ ra y phục màu xanh nhạt có hình thêu cổ quái chính là Cung Bắc Thiếu, ngồi xuống, hé ra gương mặt rất tinh xảo. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
"Phốc. . . . . ." nhìn thấy gương mặt này của Cung Bắc Thiếu, Đại Nhi nhất thời nhịn được.
Hôm nay thế nào vậy, đầu tiên là Ôn Ngọc giả cũng đủ kích thích, bây giờ tới thêm Cung Bắc Thiếu bị mình hãm hại cho ngổn ngang. Thần ơi, ngươi còn có điều gì ‘ngạc nhiên’ nữa lập tức tới luôn , trái tim đập thình thịch, thình thịch, rất dễ dàng suy kiệt đó a.
"Kinh ngạc cái gì, ban đầu ngươi hại ta ngay cả mắt cũng chớp cái." Cung Thiếu Bắc vểnh môi cười, trong đôi mắt tràn đầy trêu chọc.
Lại , kinh ngạc nhất phải kể là Dao Kỳ rồi.
Tình huống này là thế nào? Có ai giải đáp cho ta hay . Vì sao Ôn Ngọc tiểu thư là nam tử, được rồi, cái này đại khái ràng; vì sao là Tam Sư Huynh của nương nương? Vì sao lúc ấy ở quốc yến nhận ra? vì sao vị này cũng gọi nương nương là tiểu sư muội? Vì sao nương nương nhìn thấy bọn họ cũng kinh ngạc như vậy, giống như trước đó biết. Quan trọng nhất là vì sao tất cả đều. . . . . .
Khuynh quốc khuynh thành. . . . . .
Ặc, cần phải suy tính lại a, tuy gặp qua rất nhiều mỹ nam nhưng cực phẩm giống cũng có mấy a. So với giang hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân Cổ Thiên Hồn, phải là mỗi người mỗi vẻ, có kém a. Xem ra ta ở trong hoàng cung lâu ngày thể hiểu tình hình bên ngoài, nên ra ngoài xông xáo rồi. Sau khi quyết định chủ ý Dao Kỳ tính toán lúc nào đó xin ra ngoài mấy năm để xông xáo.
"Nếu biết là ngươi, ta lừa rồi." Đại Nhi lời này rất nghiêm túc.
Nghe như thế, ngược lại Cung Bắc Thiếu rất hưởng thụ, mà Ôn Ngọc vẫn trầm mặc ngước mắt nhìn Nhị Sư Huynh nhà mình, trong mắt vô cùng thương tiếc ý.
"Khi dễ ngươi đồng nghĩa vũ nhục thông minh của ta."
". . . . . ." Lúc này Cung Bắc Thiếu mới nhớ tới tính tình của sư muội
nhà , ở trước mặt nàng, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ chiếm được tiện nghi.
"Tiểu sư muội, sư huynh ta trêu chọc đến ngươi, vừa nghe ngươi xảy ra chuyện, ta lập tức vào cung chờ đợi chỉ thị. Hơn nữa, tiểu sư muội a, ngươi có thể đem Khế Ước Bán Thân trả lại cho sư huynh hay ."
"Sư huynh a, ngươi thấy cái gì vào trong tay ta còn có thể bị người lấy trở về sao?" Ý tứ Đại Nhi rất ràng, cho.
".........." Cung Bắc Thiếu im lặng, dù sao ta là sư huynh ngươi có được , cho mặt mũi như vậy.
"Hơn nữa, ngươi làm gì bây giờ mới vào cung, Sư phụ, Đại sư huynh, Tam sư huynh cũng tới rồi." Nhìn bộ dáng biệt khuất của Cung Bắc Thiếu khiến cho tâm tình Đại Nhi tốt, những ngày khó chịu biến mất.
"Nếu ta sớm biết là ngươi, ta tới sớm rồi." Bất mãn lầm bầm câu. Lúc này mới chuyển sang Ôn Ngọc, vẻ mặt cười đáng đánh đòn: "Tiểu Tam, sư huynh tạ lỗi."
".........."
Mấy tháng này Ôn Ngọc cũng luyện được tính tình chấp nhặt với , ngược lại lạnh lùng trả lời câu: "Nhị sư huynh lễ độ."
Giọng lạnh lẽo như thế, lời có nội hàm như thế cũng chỉ có Ôn Ngọc thôi.
Gương mặt Đại Nhi cười đến nghẹn, Cung Bắc Thiếu rối rắm muốn khóc, mà ngược lại con ngươi như nước của Ôn Ngọc mang ý cười. Cảnh tượng này Dao Kỳ nhìn sửng sốt chút.
"Dao Dao, đem những người này vứt trong Bắc Uyển, xông mê hương."
"Vâng." Lĩnh mệnh lui ra ngoài, có mấy hơi thời gian liền có mười mấy người xuất dọn dẹp sạch trường.
"Lần này xảy ra chuyện gì?" Hỏi là Cung Bắc Thiếu, mặc dù lắm mồm, cũng phải biết nặng . Ngược lại giỏi nhất phán đoán ích lợi được mất, đoán chừng là đời trước xưng bá đánh cuộc dưỡng thành.
" có gì, chính là đầu óc của Bách Phi Thần xảy ra chút vấn đề." Đại Nhi mở miệng chưa bao giờ biết lưu tình, huống chi là người nàng cực kì khó chịu.
"Thiếu não?" cần nghi ngờ, chính là Cung Bắc Thiếu .
"Tàn phế phân nửa." Câu này bình tĩnh và chứa cảm xúc cũng là Ôn Ngọc . cảm thấy rất đơn giản, nếu não tàn thể nào lên làm hoàng đế, nếu tàn phế phân nửa có thể lúc tốt lúc xấu. Vì vậy, cho ra kết luận.
".........."
"Các ngươi vào cung vậy phục tùng mệnh lệnh thôi. Nhị Sư huynh giúp ta thăm dò chỗ, xem bọn cùng Tử Tà Môn hoặc là Vinh vương gia có dính dấp gì, hoặc là việc gì khác. Chuyến này hiểm ác, cẩn thận chút." Trái lại, Đại Nhi chính qua loa.
"Địa phương nào?" Hiển nhiên Cung Bắc Thiếu cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Thu hồi thái độ quần áo lụa là.
"Vân Dã."
"Gì?"
Đại Nhi liếc cái, ý bảo có lời .
"Là có vấn đề gì, nhưng chưa nghe Vân Dã có chỗ nào dính dấp a." có nghe .
"Bên cạnh ngươi có mấy người tên Vân Dã?" Đại Nhi rất nhanh nắm được sơ hở trong lời của Cung Bắc Thiếu.
"Chính là Vân Dã Thiếu Đương gia, người lần trước ngươi nhìn thấy." Thấy Đại Nhi cau mày, cũng có giấu giếm. Hơn nữa cũng phải chuyện gì xấu, cũng cần thiết giấu giếm.
"Các ngươi cùng nhau trở về xem chút, nếu liên lụy đến đoạt quyền xem như ta miễn phí cho tin tức, để cho nhớ trả ân tình."
"Tốt..." Tiểu sư muội là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng quên cò kè mặc cả. Bất quá chúng ta làm việc cho nàng được rồi.
"Tam Sư huynh giỏi thuật dịch dung và đánh tráo, ngầm ở trong bóng tối, ngươi theo bên cạnh Hinh Tuyết, thời khắc chú ý ngôn ngữ, hành động, cử chỉ của nàng, khi cần thiết thay thế."
"Ừm." Bản thân bởi vì phải mặc đồ nữ từ luyện thành Súc Cốt Công, cộng thêm thuật truy tung của mình, hành động bén nhạy tuyệt đối có thể đảm nhiệm làm sát thủ.
"Vậy tốt, cứ như vậy , chúng ta ai về nhà nấy, tất cả trở lại vị trí, Tiểu Nương cũng ngủ."
"Giao phó xong ngươi lẩn trốn a."
"Chúng ta là sư huynh muội còn lời khách sáo làm gì."
Mặc dù tùy tùy tiện tiện câu, nhưng hai người biết đây là lời xuất phát từ tim phổi. Ngay sau đó nhìn nhau cười tiếng, giống như cơn gió biến mất sau rặng Liễu, hai bộ y phục đen đất cũng còn. Chỉ để lại Đại Nhi chứa đựng nụ cười nới khóe miệng và hai chén Hoa Trà tỏa hương ấm áp...
"Nương nương, tất cả tàng thư của Thái Y Viện đều ở chỗ này."
"Ừm." Đại Nhi đọc như gió, nhìn chằm chằm quyển sách cũng ngẩng đầu lên.
"Sách có liên quan đến độc dược ở Tàng Thư Các đều đưa tới sao?"
"Vâng."
Dao Kỳ đau lòng nhìn Đại Nhi, trong lòng ra tư vị gì.
Last edited by a moderator: 30/1/15
PHUONGLINH87^^ thích bài này.