Chương 052: Vu Cổ thuật (2)
Đại Nhi vẫn ngồi lười biếng, chút nào để ý tới bộ dạng Bách Phi Thần, điều này làm cho Bách Phi Thần tức giận. Nghĩ lại cũng đúng. Đại Nhi đối với mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn giúp đào ra cọc ngầm của Hinh Tuyết, nhiều lần đều ở trong Cửu Tử Nhất Sinh, mà ý chí của mình kiên định, váng đầu nghi ngờ nàng. . . . . .
Bây giờ suy nghĩ lại, cũng cảm giác bản thân phải là người.
"Đây là quả đào ở Tô Viễn cách 800 dặm mới đưa tới buổi sáng nay, thịt tươi ngon ngọt, chua ngọt trộn lẫn. Ở trong băng khố mới vừa lấy ra, rất ngon miệng, Hoàng hậu nếm thử chút." xong Bách Phi Thần rất tự nhiên cầm đĩa đào đỏ mọng trong suốt óng ánh đặt ở giữa Thái hậu và mình, đặt vào giữa mình và Đại Nhi, thủ pháp thuần thục khiến cho Thái hậu cũng cho rằng đây là thường xuyên luyện được.
mặt Hinh Tuyết có gì, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào đĩa đào đỏ tươi giữa Bách Phi Thần và Đại Nhi, trong lòng lại bắt đầu vặn vẹo.
Cho dù Bách Phi Thần cần ta, cũng chỉ có thể lòng dạ đối với mình ta.
Cho nên trong lòng vặn vẹo. . . . . .
Đại Nhi nhìn vẻ mặt tươi cười của Bách Phi Thần, thậm chí nụ cười kia còn sáng rỡ hơn ánh mặt trời giữa trưa. Nơi khóe mắt tràn đầy ý cười, ánh mắt trong trẻo, đoán chừng chỉ cần quét mắt cái có bao nhiêu nữ tử ngây thơ cũng phải đắm chìm.
Rũ mắt nhìn quả đào đỏ thắm như chu sa, thú vị nâng mí mắt thản nhiên : "Gần đây răng của thần thiếp tốt, kị chua ngọt."
Đầu dưới, tất cả mọi người cảm thấy loại khí ngột ngạt kỳ quái giữa Bách Phi Thần và Đại Nhi. khỏi cúi đầu vễnh tai nghe ngóng.
Ngược lại, Thái hậu đột nhiên hăng hái nhìn như vô cùng cao hứng, theo tính tình nhi tử nhà mình, phải ngẩng đầu hất cằm cái khó chịu câu: " ăn dẹp !" Nếu quả thực như vậy ngươi muốn hoàng hậu này nữa rồi.
Chỉ là phản ứng của Bách Phi Thần, cho dù có như mong đợi của Thái hậu nhưng vẫn vô cùng giật mình. Nhi tử của bà tính khí trở nên tốt như vậy từ lúc nào? đối với mẹ của cũng quan tâm như vậy, aiz.
Chỉ thấy Bách Phi Thần cũng lúng túng, tiện tay bưng lên đĩa đào khỏi bàn, đĩa chuối tiêu bàn của Thái hậu và mình thả vào giữa hai người, rất nịnh nọt : "Chuối tiêu thịt mềm, bị thương răng."
Đây là hoàng đế bệ hạ mạnh mẽ vang dội giận mà uy sao? phải Hoàng thượng bị Hoàng hậu nương nương ngầm ngược đãi chứ. . . . . .
Đây là ý nghĩ duy nhất của mọi người có mặt.
"Dạ dày thần thiếp tốt." Đại Nhi cười như cười khạc ra sáu chữ khiến mọi người lại lần nữa xấu hổ.
Nương nương, Hoàng thượng bị ngài dạy dỗ thành bộ dáng này dễ dàng a.
"Vậy. . . . . ." Bách Phi Thần cũng tức giận, chuẩn bị gì đó chỉ thấy Ngụy Trung Hiền vội vã mang người vào.
"Hoàng thượng, ở trong nhà gỗ trong biển hoa phát cái này." thái giám nâng cái khay trong tay, phía để hình nộm toàn thân màu vàng rực, sau lưng thêu ngày sinh tháng đẻ, đầu hình nộm còn ghim cây ngân châm.
Lúc trình lên tượng gỗ, tất cả mọi người có mặt nhưng bao gồm Đại Nhi cũng biến sắc rồi.
là Vu Cổ thuật!
người Hình nộm mang theo mùi thuốc nồng nặc, Thái hậu nhìn chằm chằm hình nộm cũng gì. Vẻ mặt của Bách Phi Thần cũng là trong nháy mắt biến sắc. Vẫn chưa gì, chỉ thấy Đại Nhi đứng dậy cầm lên hình nộm đó, sau khi cẩn thận nhìn kỹ, rồi phun ra sáu chữ làm cho người ta phát điên.
Chỉ thấy nữ tử mặc y phục hồng đào, ánh mắt quyến rũ, người như tơ liễu, lười biếng đứng đó, tay mềm mại xương xuyên soi ánh mặt trời cẩn thận nhìn tượng gỗ trong tay, cánh môi khẽ mở thản nhiên : "Thợ làm là tinh tế."
Sau lưng, Dao Kỳ lo
lắng cứ như vậy bị câu của Đại Nhi làm cho lệ rơi đầy mặt, khóe miệng hơi run tò mò nhìn về phía Bách Phi Thần, chỉ thấy Bách Phi Thần cũng vô cùng bình tĩnh.
Nương nương, cái đó quan trọng được .
“Hoàng thượng, Thái hậu, chuyện này nhất định là có người cố ý hãm hại, Hoàng hậu nương nương tuyệt đối làm ra loại chuyện như vậy.” Vẫn là Tương phi kịp phản ứng trước, cuống quít quỳ mặt đất cầu cạnh cho Đại Nhi.
Ha ha, mỗi lần đều là chiêu này, có thể có chút mới mẻ hay ?
“Hinh Tuyết cũng cảm thấy nên điều tra kỹ chuyện này, chừng là Phượng Tê cung có nha đầu ăn cây táo rào cây sung làm đấy.” Lúc Hinh Tuyết lời này, ràng người bị Ngụy Trung Hiền mang tới thiếu chút nữa xụi lơ.
“Phụng Thu, tại sao ngươi sợ hãi? Hinh Tuyết nương vừa có chỉ mặt gọi tên, có phải ngươi có chút quá nóng lòng ?” đợi Bách Phi Thần , Đại Nhi chỉ mặt gọi tên.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt cũng dừng lại ở người cung nữ tên Phụng Thu. Cùng nhau chau mày.
Cung nữ đó bị gọi tên hoảng sợ lập tức quỳ xuống, vội vàng hướng về phía Bách Phi Thần cầu xin: “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ, nô tỳ cũng chỉ vạn bất đắc dĩ. Trước đó nô tỳ biết chuyện đó, Hoàng thượng.”
“Vạn bất đắc dĩ gì, ràng!” Bách Phi Thần chợt có loại dự cảm xấu, lần này khác với mấy lần kia, Vu Cổ thuật là đại kỵ của hoàng gia, bị chụp tội danh này có thể gặp chuyện hay. Lo lắng nhìn Đại Nhi cái, thấy nét mặt nàng vẫn khẩn trương khỏi yên tâm, nàng cũng có đối sách rồi chứ.
Bỗng nhiên phát nhìn thấu Đại Nhi, mỗi lần luôn có thể chuyển nguy thành an, biết do vận số hay là nàng sớm hiểu động tác kế tiếp của đối thủ.
Cung nữ tên Phụng Thu hoảng sợ ngẩng đầu liếc nhìn Đại Nhi, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản, trong lòng khỏi đánh trống, nhưng vẫn thể mượn cớ trước đó : “Bẩm Hoàng thượng, vài ngày trước đó Hoàng hậu nương nương đột nhiên muốn làm hình nộm chơi đùa chút, nương nương mình hiểu nữ công, muốn nô tỳ làm cho người con, còn muốn ở sau lưng thêu ngày sinh tháng đẻ, lúc ấy nô tỳ cũng có suy nghĩ nhiều, cũng biết đó là Vu Cổ thuật, cũng biết đây là sinh nhật là Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha thứ cho nô tỳ!”
Con người luôn tham lam, đối mặt với cám dỗ có ai có thể động lòng. Những kẻ kia thể bị dụ hoặc chỉ có thể cám dỗ của ngươi đủ mê người.
“ như vậy hình nộm này là ngươi làm!” Bách Phi Thần trừng mắt, mắt xếch nhịn được híp lại. khí dường như đông lại, mỗi người đều cẩn thận hô hấp, chỉ sợ sơ ý chút xúc phạm vào thịnh nộ.
“Vâng……” Phụng Thu biết tại sao Bách Phi Thần hỏi như thế, nhưng nàng có đường lui.
“Người đâu, người này ở trong cung dùng Vu Cổ thuật, kéo ra ngoài đánh chết. Người nhà đày khổ sai, trọn đời làm nô dịch.” Bách Phi Thần đưa ra quyết định này làm cho mọi người đều cảm thấy thể tưởng tượng nổi.
Hoàng thượng muốn bảo vệ Hoàng hậu nương nương sao? Như vậy quá…… Lộ liễu?
Đại Nhi cũng nhất thời im lặng. Bách Phi Thần làm như vậy ràng vô tình đặt tội cho nàng. Não của thể dài chút sao? tại sao sống được đến bây giờ? bị những đại thần kia đa mưu túc trí chơi đùa chết là vạn hạnh, làm sao có thể nắm trong tay ít nhất nửa lực lượng của triều đình? Chẳng lẽ đại thần Bách vương triều cũng đều thiếu não…… Hoặc là nửa tàn phế.
Kẻ hại cho Bách Phi Thần mất khống chế tại cư nhiên ở chỗ này phỉ báng người ta, là biết Đại Nhi ngu hay giả bộ ngu.
“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, Hoàng hậu nương nương, ngài cứu nô tỳ, nô tỳ chỉ làm vì ngài. Hoàng hậu nương nương……” Hiển nhiên, Phụng Thu nghĩ tới Bách Phi Thần luôn luôn Thủy Hỏa Bất Dung với Đại Nhi ngờ trắng trợn muốn bảo vệ nàng. Xem ra hại được Đại Nhi, ngược lại hại mình mất mạng, cam lòng.
“Chờ chút. Hoàng thượng, cho thần thiếp hỏi mấy vấn đề rồi giết cũng muộn.” Đại Nhi vung ống tay áo đổi thế đứng thoải mái mới quay đầu nhìn về phía Bách Phi Thần nhanh chậm .
Bách Phi Thần ngưng lông mày nhìn Đại Nhi mấy giây, sau đó gật đầu ý bảo thị vệ buông ra Phụng Thu. Lúc này Đại Nhi mới lên tiếng.
“Phụng Thu, Bổn cung đối đãi ngươi như thế nào?” Mặc dù là lời nhảm nhưng điều đầu tiên này thể thiếu.
Last edited by a moderator: 11/1/15
PHUONGLINH87^^ thích bài này.