1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đế hậu thiên tài, Hoàng đế đứng sang bên - Mạc Hỏa Tiểu Mạt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 051: Độc cũng phải là giải được (5)

      Thiên Nhai Túc Quán

      "Thái hậu khỏi bệnh rồi." Bộ dáng Nộ Vân vẫn cười đùa, chút nào để ý đến nét mặt rét lạnh của Bách Tử Tà.

      Bách Tử Tà nâng lên ly trà, mặt lộ ra vẻ xúc động. Nước trà ấm áp vừa uống vào bụng, trong lòng có chút ấm áp.

      "Ngày mai Cổ Thiên Hồn xuất cung rồi."

      Thấy lông mày xinh đẹp của Bách Tử Tà nhịn được rũ xuống, lúc này mới tiếp tục : " đến thiên nhai túc quán. Ngươi muốn lưu lại hay giết ?"

      " tới." Bách Tử Tà vẫn rũ mày, nhưng tay ngón áp út bên trái rũ xuống vô ý run run cái.

      " tới, tới phải lưu lại. Mặc kệ là người, hoặc là thi thể." giết Cổ Thiên Hồn, thể để cho trong lòng Bách Tử Tà có nhớ thương, nếu có nhớ thương, lòng báo thù sớm muộn bị phai nhạt, cho dù đó phải là kẻ thù đội trời chung.

      Nộ Vân sai, Cổ Thiên Hồn tới, cũng chỉ mang theo Đại Nhi cùng .

      Bên trong Thiên Nhai Túc Quán, Đại Nhi toàn thân áo trắng như tuyết, mấy tháng này mất vẻ ngượng ngùng, khuôn mặt có vài phần quyến rũ làm cho người ta thương . Sợi tơ màu xanh ngọc xen kẽ màu hồng đơn giản giắt lên trán, tóc mai lả tả hai bên má, phần tóc còn lại vòng ở sau ót được cố định bằng cây trâm cài tóc màu xanh ngọc. Sau lưng buộc chùm tóc màu đen mềm mại dán vào y phục, cứ đứng lẳng lặng như vậy, bộ dáng giống như thần tiên.

      Phía sau là nam tử toàn thân áo đen như mực, vóc người cao gầy trùm mũ.

      Trong hành lang tất cả mọi người lẳng lặng nhìn hình ảnh quỷ dị này, đoán ra là có ý gì.

      " nương, ngươi ‘lại’ tới." Lão bản Liễu Phàm lại từng chữ. Nhưng dường như mỗi chữ cũng có chút cắn răng nghiến lợi.

      "Ừm, ta ‘lại’ tới chăm sóc công việc làm ăn của Liễu lão bản." Đại Nhi cười rất nhu thuận làm cho từng người ở đây hai mặt nhìn nhau. Ở bên lau bàn, tiểu nhị dùng khăn lau liều mạng lau cái bàn, giống như cái bàn kia là kẻ thù giết cha của .

      Liễu Phàm im lặng. Tại sao có thể có nữ tử cực phẩm như thế này. tại là kẻ câm điếc ăn hoàng liên a. Nếu bây giờ làm chuyện lần đó nàng ăn cơm chùa mình bị mất hết mặt mũi, điều này cũng còn chưa tính, nếu nàng chết sống nhận, trong tay mình cũng có bằng chứng gì. . . . . .

      "Thế nào? Liễu lão bản hoan nghênh?" Đại Nhi muốn bức người đến đường cùng a.

      "Sao dám, sao dám. nương, mời." Đời này của Liễu Phàm cũng chưa từng bị biệt khuất như vậy.

      bên, tiểu nhị nhìn thấy Liễu Phàm như thế, tâm tình tốt, chỉ thiếu điều có ca hát hoan hô. Tên khốn Liễu Phàm kia, sớm nên sửa trị như vậy. Dĩ nhiên, họa trời giáng cũng phải là có, ví dụ như tại.

      "Tiểu An, chăm sóc vị nương này chút, nếu sai lầm. . . . . ." Câu sau ra, nhưng mà ánh mắt giết người như vậy lại có ý vị uy hiếp.

      Mẹ nó! Tại sao Tiểu gia mệnh khổ như vậy.

      Bất đắc dĩ tới, nhìn khuôn mặt tươi cười của Đại Nhi, cảm thấy tối hôm nay nhất định gặp cơn ác mộng. Tuyệt đối!

      "Tiểu Tứ, đừng làm rộn." Cổ Thiên Hồn lên tiếng. nhìn thấy phản ứng Liễu Phàm, hiểu tại sao Liễu Phàm nhìn thấy Đại Nhi lại phản ứng như vậy?

      Chẳng lẽ bị Đại Nhi tàn phá?

      Nhất định là vậy rồi. . . . . .

      "Chúng ta tới tìm người, gian phòng của Bách Tử Tà."

      Cổ Thiên Hồn? Đúng rồi. Mới vừa lo chú ý đến vị nương này, như Nộ Vân tới? Nhưng Môn chủ căn dặn. . . . . .

      "Vị khách nhân kia ba ngày trước rồi." Đối với Môn chủ, vẫn rất e ngại, vì cái gì khác, chỉ vì buổi tối đó Môn chủ uy hiếp . tin tưởng Môn chủ được là làm được, suy nghĩ, nếu An Ngôn làm quản gia chỉnh mình như thế nào. Cho nên lựa chọn rất sáng suốt tuân theo lời của Môn chủ. Cho dù thế nào cũng phải thi hành đến cùng!

      " như vậy gian phòng ở giữa tại trống ?" Đại Nhi chợt đặt câu hỏi.

      "Ừm. . . Đúng vậy." Liễu Phàm hiểu nàng hỏi là có ý gì.

      " như vậy, chúng ta muốn gian phòng kia." Lúc này Cổ Thiên Hồn ngược lại giả bộ ngớ ngẩn.

      "Chuyện này. . . . . ."

      "Lão bản, có tiền kiếm cũng phải là chuyện mà người làm ăn nên làm nha." Đại Nhi câu hai nghĩa

      Nhưng tiền của ngươi ở đâu dễ kiếm như vậy . . . . . . Liễu Phàm thầm chỉ trích trong lòng. Ngón tay của Đại Nhi bóp vỡ viên thuốc, có thâm ý khác liếc mắt nhìn Liễu Phàm rồi theo Cổ Thiên Hồn vào nội viện. Chỉ để lại hai người Liễu Phàm và tiểu nhị An Ngôn nhìn như sững sờ tại chỗ, kì thực thể động đậy.

      "Sư phụ, dường như người ta muốn gặp ngươi a." Đại Nhi cảm thấy bên trong nhất định là có gian tình. theo sau lưng Cổ Thiên Hồn ngừng lải nhải.

      "Đúng vậy. . . . . ." Đối với , hận thể giết chết ta . Cổ Thiên Hồn bật cười, nhàn nhạt trả lời câu.

      "Tiểu Tà, có ở đó , ta vào đây." Giả vờ bình tĩnh như có chuyện gì xảy ra, vỗ cửa, hồi lâu thấy có tiếng đáp lại liền đẩy cửa ra vào, cũng bóng người.

      "Sư phụ, người mới vừa ." Đại Nhi có thể ngửi được trong khí cỗ mùi thơm kỳ quái.

      "Ừm." Cổ Thiên Hồn có chút mất mát, cứ như vậy muốn nhìn thấy mình? Ghét đến ngay cả bệnh của mình cũng trông nom, để ý sao?

      "Tiểu Tứ, ngươi trở về trước, ta ở tại nơi này chờ trở về." luận như thế nào Cổ Thiên Hồn thể để mặc , cho dù muốn giết mình nhưng vẫn nở bỏ. . . . . .

      ra, trong lúc vô tình sớm xông vào trong lòng mình.

      ra, lần kia chia lìa, chính là vĩnh viễn sao?

      "Sư phụ. . . . . ." Dường như Đại Nhi cũng ý thức được chuyện gì, rất thương cảm mở miệng. "Sư phụ, ngươi thích Tiểu Tà?"

      "A. . . . . ." Cổ Thiên Hồn chưa từng lời này, cũng chưa từng nghĩ tới hai chữ thích, mặc dù đáy lòng có cảm giác, nhưng khi nghe được Đại Nhi ra, có chút. . . . . . Ngượng ngùng.

      "Sư phụ thẹn thùng sao, thích là thích nha, có gì ghê gớm đâu. Cũng phải người người oán trách thể ở chung chỗ." Đại Nhi bật cười, sư phụ nàng luôn đáng như thế.

      "Nhưng ở triều đại này. . . Hẳn là bị người người oán trách thôi. . . . . ." Cổ Thiên Hồn lẩm bẩm . Chẳng lẽ vì nguyên nhân này Bách Tử Tà mới lẫn tránh ? Nhưng đúng, người kia chơi đủ rồi còn giữ làm gì. . . . . .

      "Éc. . . . . . Sư phụ, trước kia ta cũng chưa phát ngươi thích a." Đại Nhi xấu hổ, mặc dù cảm thấy sư phụ của nàng giống như mỹ nhân lấy làm kiêu ngạo cũng tệ, nhưng chuyện ập lên đầu xác bị thiên lôi đánh, ông trời cũng quá chìu tâm ý của Đại Nhi a.

      "Ha ha." Cổ Thiên Hồn cười gượng mấy tiếng, biết nên gì.

      "Sư phụ a, chuyện tình cảm, phải mở lòng, tâm ý của mình như thế nào, thuận theo là được. Trừ nếu lời người đáng sợ giữa các ngươi cũng có gì trở ngại. Nếu như ngươi cảm thấy tim của cũng như thế, cho dù thiên lôi đánh cũng thả. Mặc kệ đối với ngươi như thế nào. Nếu như có lý do gì đặc biệt thể tỏ , còn có đồ đệ ta, chuyện gì có thể làm khó được đồ đệ của ngươi, tất cả chướng ngại hạnh phúc ở trước mặt sư phụ đều đáng nhắc tới, đồ đệ bảo đảm hộ tống cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm ."

      :clap:
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 052: Vu Cổ thuật (1)

      Rốt cuộc, Đại Nhi phát đôi tình lữ đam mỹ tỏ ý vô cùng ủng hộ, nhất thời cũng quản người nọ có liên quan đến Hinh Tuyết hay . Hạnh phúc của sư phụ nàng quan trọng hơn, cho dù người này sai lệch rơi vào bể khổ, vì hạnh phúc của sư phụ nàng, Đại Nhi cũng phải kéo lên bờ.

      "Tiểu Tứ, ngươi đối với vi sư tốt." Cổ Thiên Hồn cảm động rối tinh rối mù. Chỉ thiếu chút nữa ôm hôn Đại Nhi rồi.

      "Sư phụ. . . . . ." Đại Nhi ai oán nhìn Cổ Thiên Hồn, thầm nghĩ chỉ tính cách này của ngươi quá dễ dàng bị lừa rồi, nàng suy nghĩ có phải mình nên xác nhận chút nhân phẩm của Tiểu Tà sau đó mới tính toán hay .
      "Sư phụ a, tính tình ngươi thiên chân vô tà làm đồ đệ yên lòng a, mình ngươi ở nơi này được ? Nếu Tiểu Tà khi dễ ngươi làm thế nào?" chính xác trong lòng Đại Nhi nghĩ như vậy.

      "Tiểu Tứ, ngươi hãy yên tâm , tuy sư phụ thiên chân vô tà cũng phải là ngu, người khác đối với ta tốt hay xấu, lòng hay giả vờ vẫn phân biệt ." Cổ Thiên Hồn thề son sắt bảo đảm, chỉ sợ Đại Nhi để cho sống ở chỗ này.

      "Ừm, được rồi, có chuyện gì dùng cái này liên hệ." Đại Nhi khua khua vật giống dây đồng chân.

      "Ừm, ra cửa nhớ đem tiền phòng, tiền cơm ba năm của sư phụ trả ." Tiếng vừa xong cũng đẩy Đại Nhi ra ngoài đóng cửa lại.

      ". . . . . ." Tại sao có cảm giác bị lừa . . . . . .

      Đại Nhi hồi cung vài ngày, mỗi ngày ngóng trông sư phụ của nàng phát tin tức cho để nhìn sư nương của mình đấy. Éc. . . Mặc dù Cổ Thiên Hồn rất có thể là ở dưới người kia nhưng có thể gọi là sư nương thôi.

      Đầu tháng sáu, cây dương liễu rũ thảm cỏ xanh.

      Thái hậu trải qua nửa tháng nghỉ ngơi khỏe, hôm nay Bách Phi Thần đặc biệt mở ra cuộc gia yến ăn mừng vì Thái hậu.

      Vị trí là Phúc Thọ Đường cách Phượng Lãm Cung rất gần. Dưới ánh mặt trời, Tử Cấm thành mái ngói lưu ly màu vàng kim trùng trùng đỉnh điện, có vẻ cực kỳ huy hoàng. Bên trong bài biện tráng lệ cũng như cung điện bình thường.

      Bố trí màu sắc phong cách ấm áp làm chủ, chánh đường đơn giản bày biện chưa tới 400 bàn ghế, Hoàng đế ở giữa, Thái hậu bên trái, Hoàng hậu bên phải, Phi tần đều ngồi ở đầu dưới, bốn phía có vài gốc nguyệt hồng tỏa hương thơm bốn phía, tăng thêm mấy phần ấm áp.

      Điện đường nho rất ấm áp. Chu vi cái bàn phủ kín món ngon, nhiều người vừa vừa cười cũng hài hòa.

      "Thần nhi, gần đây nhìn sắc mặt của ngươi tốt là thế nào? Bị bệnh phải bảo ngự y xem chút." Thái hậu ở bên tay trái Hoàng đế, ở khoảng cách gần vừa nhìn mấy ngày nay Bách Phi Thần quả tiều tụy ít.

      "Nhọc lòng mẫu hậu quan tâm rồi, nhi thần có gì." Ngược lại Bách Phi Thần cho rằng quả có gì. Chỉ là gặp ác mộng này để cho người phiền lòng.

      "Hoàng thượng gần đây còn gặp ác mộng nữa sao? Xem ra ngay cả an thần Túc Phượng Cúc cũng có hiệu quả." Hinh Tuyết khỏi lo lắng .

      "Túc Phượng Cúc này là hoa thuốc trân quý, Hinh Tuyết nương có rất nhiều." Đại Nhi cười như cười , nghe ra ý vị gì.

      "Khiến Hoàng hậu nương nương chê cười, nghĩa phụ biết ta khó ngủ, cố ý đưa vào trong cung hai gốc. Nghe Hoàng thượng đem bụi khác đưa cho Hoàng hậu nương nương, Hinh Tuyết liền tự chủ trương đưa tặng bụi để Hoàng thượng ngủ ngon. Chỉ là ngờ dường như có hiệu quả gì" Hinh Tuyết rất cảm thán. xong lại đắm đuối liếc mắt đưa tình nhìn Bách Phi Thần. Lần này là làm cho cả người Đại Nhi đều nổi da gà.

      " phải là Vu Cổ thuật chứ. Nghe Phong Triều năm ấy thịnh hành Vu Cổ thuật, Phong Dung hoàng đế chính là bị Vu Cổ thuật hành hạ buồn bực sầu não mà chết. Lúc ấy. . . . . ." Tương phi thuận miệng ra đề tài này. Phát tất cả mọi người nhìn nàng lúc này ý thức được sai."Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng là lo lắng an nguy của Hoàng thượng mới khỏi nghĩ tới chuyện kia."

      "Tương phi cũng có chút đạo lý." Đây là Thái hậu . Đối với an ổn của mình con trai, làm Thái hậu tự nhiên bà quan tâm nhất.

      "Ý của Mẫu hậu là?" Bách Phi Thần khỏi cau mày, cho tới bây giờ mẫu hậu tin chuyện này.

      "Tra xét. Ngụy Trung Hiền, đem tất cả hậu cung lục viện tra xét ràng triệt để, bất kỳ địa phương nào cũng được bỏ sót. Còn có tẩm cung Hoàng thượng cũng phải tra xét bốn phía." Xuất tình huống như vậy tuyệt đại đa số là trong hậu cung đương nhiên đứng mũi chịu sào.
      "Vâng" Ngụy Trung Hiền ứng tiếng , hoàng cung nhất thời lại lo lắng.

      Hậu cung Phi tần trúng độc, Thái hậu bệnh nặng, Lan phi rơi xuống nước, đếm sơ gần đây hoàng cung xảy ra chuyện còn nhiều hơn so với ba năm trước. chuyện này tất cả mọi người ở trong cung đều biết. Nếu lại thêm vào những thứ bọn họ biết, sợ rằng lòng người càng thêm bàng hoàng.

      "Thân thể Mẫu hậu vừa khỏe, về sau những chuyện này cũng cần quá mức quan tâm. Giao cho Hoàng hậu là được rồi." Bách Phi Thần thấy Đại Nhi vẫn gì, liền chuyển đề tài.

      Xem ra mấy ngày trước đây nàng tức giận, chuyện này tốt, mấy ngày nay liếc mắt nhìn mình cái.

      "Hoàng thượng đúng lắm, quả mẫu hậu nên nghỉ ngơi tốt. Quá vất vả có nếp nhăn." Cũng xem như là Đại Nhi nể mặt của , đúng lúc tiếp câu.

      "Mẫu hậu cũng từng tuổi này, có nếp nhăn mới là lạ chứ. Aiz, Thần nhi cũng lớn như vậy rồi. . . . . ." Thái hậu lại tới nữa rồi, mấy ngày nay có việc gì luôn thầm như vậy, dường như kể từ sau khi ‘khỏi bệnh’ nhìn thấu rất nhiều chuyện.

      "Mẫu hậu. . . . . ." Bách Phi Thần im lặng. Mẫu hậu a, ngài cũng cần bày ra bộ dáng ăn năn hối hận như vậy, con trai của ngài sao, có chuyện gì.

      Mặc dù trong lòng của nghĩ biết mẫu thân vì nhi tử cả ngày lo lắng hãi hùng là chịu đựng như thế nào. Có lẽ biết nhưng biết phải biểu đạt như thế nào, quen kiên cường, mềm yếu.

      Cho dù là sai khiến nhiều người lục soát như vậy chỉ là dùng ít thời gian. Khi Ngụy Trung Hiền phục mệnh, mọi người chuyển tới Ngự Hoa Viên Niểu Thủy Đình.

      "Như thế nào?" Ở gương mặt tuổi của Thái hậu lên vui vẻ, làm như thèm để ý.

      "Khải bẩm thái hậu nương nương, có phát gì khả nghi." Từ trước đến giờ Vu Cổ thuật là đại kỵ của hoàng gia, nếu như bị phát bị tội diệt môn. Chỉ nghe Thái hậu muốn tra, liền đánh hơi được mùi vị khác. Thái hậu tự mình hạ lệnh, sợ rằng có ai phải gặp nạn. Hôm nay cũng tra ra được gì, cũng khỏi có chút kỳ quái.

      "Tất cả địa phương cũng tra xét rồi sao?" Đây là Tương phi hỏi, hôm nay Tương phi rất kỳ quái, dường như đối với chuyện Vu Cổ thuật này đặc biệt để ý.

      "Chỉ còn lại biển hoa của Hoàng hậu nương nương." Đại Nhi thông báo, có lệnh của nàng ai được phép vào, đắc tội Hoàng thượng còn dễ , nếu đắc tội với Hoàng hậu, phải cân nhắc kỹ chút.

      Thấy mọi người đều nhìn về mình, ngược lại Đại Nhi có phản ứng gì, lúc này chính là lúc ngủ trưa, cả người nàng nghiêng dựa vào rìa ghế dựa, cả đầu ngón tay cũng lười động đậy.

      "Nếu các ngươi cảm thấy cần thiết lục soát thôi."

      Trong hoàng cung, bóng dáng ngọn đèn ngọc lưu ly màu trắng đong đưa, ai nhìn thấy . Lời này biết là đối với người nào , chỉ là cũng làm khó Ngụy Trung Hiền. Tra cũng được, tra cũng được.

      " cần tra xét." Bách Phi Thần lên tiếng . Giọng kia hơi có mùi vị khó chịu. Về phần tại sao, cũng chỉ có bản thân Bách Phi Thần biết mà thôi.

      "Hoàng thượng, nếu bỏ qua như thế sau này ngài gặp ác mộng nữa chẳng phải Hoàng hậu nương nương phải đứng mũi chịu sào, dứt khoát lần cho ràng, về sau Hoàng hậu nương nương cũng đặt mình vào cũng tốt." Hôm nay tra Lâm Đại Nhi tất nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện có thể uổng phí.

      "Biển hoa là tay trẫm xây dựng, chẳng lẽ trẫm có thể mình hại mình? !" hôm nay thái độ của Bách Phi Thần cứng rắn khác thường.

      "Thần nhi, Tương phi cũng là vì muốn tốt cho Đại Nhi, tra xét tất cả mọi người nếu như chỉ bỏ qua nơi đó ra cũng tiện nghe." Vào lúc này cũng chỉ có Thái hậu mới có thể khuyên được Bách Phi Thần. Tính khí Bách Phi Thần tốt cũng tốt, mà tốt cũng tiện, phải xem đối tượng là người nào.

      Thấy Bách Phi Thần gì, Thái hậu phất tay cái ý bảo Ngụy Trung Hiền làm, lúc này trong đình mới lại khôi phục yên tĩnh.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 052: Vu Cổ thuật (2)

      Đại Nhi vẫn ngồi lười biếng, chút nào để ý tới bộ dạng Bách Phi Thần, điều này làm cho Bách Phi Thần tức giận. Nghĩ lại cũng đúng. Đại Nhi đối với mình hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn giúp đào ra cọc ngầm của Hinh Tuyết, nhiều lần đều ở trong Cửu Tử Nhất Sinh, mà ý chí của mình kiên định, váng đầu nghi ngờ nàng. . . . . .

      Bây giờ suy nghĩ lại, cũng cảm giác bản thân phải là người.

      "Đây là quả đào ở Tô Viễn cách 800 dặm mới đưa tới buổi sáng nay, thịt tươi ngon ngọt, chua ngọt trộn lẫn. Ở trong băng khố mới vừa lấy ra, rất ngon miệng, Hoàng hậu nếm thử chút." xong Bách Phi Thần rất tự nhiên cầm đĩa đào đỏ mọng trong suốt óng ánh đặt ở giữa Thái hậu và mình, đặt vào giữa mình và Đại Nhi, thủ pháp thuần thục khiến cho Thái hậu cũng cho rằng đây là thường xuyên luyện được.
      mặt Hinh Tuyết có gì, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào đĩa đào đỏ tươi giữa Bách Phi Thần và Đại Nhi, trong lòng lại bắt đầu vặn vẹo.

      Cho dù Bách Phi Thần cần ta, cũng chỉ có thể lòng dạ đối với mình ta.

      Cho nên trong lòng vặn vẹo. . . . . .

      Đại Nhi nhìn vẻ mặt tươi cười của Bách Phi Thần, thậm chí nụ cười kia còn sáng rỡ hơn ánh mặt trời giữa trưa. Nơi khóe mắt tràn đầy ý cười, ánh mắt trong trẻo, đoán chừng chỉ cần quét mắt cái có bao nhiêu nữ tử ngây thơ cũng phải đắm chìm.

      Rũ mắt nhìn quả đào đỏ thắm như chu sa, thú vị nâng mí mắt thản nhiên : "Gần đây răng của thần thiếp tốt, kị chua ngọt."

      Đầu dưới, tất cả mọi người cảm thấy loại khí ngột ngạt kỳ quái giữa Bách Phi Thần và Đại Nhi. khỏi cúi đầu vễnh tai nghe ngóng.

      Ngược lại, Thái hậu đột nhiên hăng hái nhìn như vô cùng cao hứng, theo tính tình nhi tử nhà mình, phải ngẩng đầu hất cằm cái khó chịu câu: " ăn dẹp !" Nếu quả thực như vậy ngươi muốn hoàng hậu này nữa rồi.

      Chỉ là phản ứng của Bách Phi Thần, cho dù có như mong đợi của Thái hậu nhưng vẫn vô cùng giật mình. Nhi tử của bà tính khí trở nên tốt như vậy từ lúc nào? đối với mẹ của cũng quan tâm như vậy, aiz.

      Chỉ thấy Bách Phi Thần cũng lúng túng, tiện tay bưng lên đĩa đào khỏi bàn, đĩa chuối tiêu bàn của Thái hậu và mình thả vào giữa hai người, rất nịnh nọt : "Chuối tiêu thịt mềm, bị thương răng."

      Đây là hoàng đế bệ hạ mạnh mẽ vang dội giận mà uy sao? phải Hoàng thượng bị Hoàng hậu nương nương ngầm ngược đãi chứ. . . . . .

      Đây là ý nghĩ duy nhất của mọi người có mặt.

      "Dạ dày thần thiếp tốt." Đại Nhi cười như cười khạc ra sáu chữ khiến mọi người lại lần nữa xấu hổ.

      Nương nương, Hoàng thượng bị ngài dạy dỗ thành bộ dáng này dễ dàng a.

      "Vậy. . . . . ." Bách Phi Thần cũng tức giận, chuẩn bị gì đó chỉ thấy Ngụy Trung Hiền vội vã mang người vào.

      "Hoàng thượng, ở trong nhà gỗ trong biển hoa phát cái này." thái giám nâng cái khay trong tay, phía để hình nộm toàn thân màu vàng rực, sau lưng thêu ngày sinh tháng đẻ, đầu hình nộm còn ghim cây ngân châm.

      Lúc trình lên tượng gỗ, tất cả mọi người có mặt nhưng bao gồm Đại Nhi cũng biến sắc rồi.

      là Vu Cổ thuật!

      người Hình nộm mang theo mùi thuốc nồng nặc, Thái hậu nhìn chằm chằm hình nộm cũng gì. Vẻ mặt của Bách Phi Thần cũng là trong nháy mắt biến sắc. Vẫn chưa gì, chỉ thấy Đại Nhi đứng dậy cầm lên hình nộm đó, sau khi cẩn thận nhìn kỹ, rồi phun ra sáu chữ làm cho người ta phát điên.

      Chỉ thấy nữ tử mặc y phục hồng đào, ánh mắt quyến rũ, người như tơ liễu, lười biếng đứng đó, tay mềm mại xương xuyên soi ánh mặt trời cẩn thận nhìn tượng gỗ trong tay, cánh môi khẽ mở thản nhiên : "Thợ làm là tinh tế."

      Sau lưng, Dao Kỳ lo
      lắng cứ như vậy bị câu của Đại Nhi làm cho lệ rơi đầy mặt, khóe miệng hơi run tò mò nhìn về phía Bách Phi Thần, chỉ thấy Bách Phi Thần cũng vô cùng bình tĩnh.

      Nương nương, cái đó quan trọng được .

      “Hoàng thượng, Thái hậu, chuyện này nhất định là có người cố ý hãm hại, Hoàng hậu nương nương tuyệt đối làm ra loại chuyện như vậy.” Vẫn là Tương phi kịp phản ứng trước, cuống quít quỳ mặt đất cầu cạnh cho Đại Nhi.

      Ha ha, mỗi lần đều là chiêu này, có thể có chút mới mẻ hay ?

      “Hinh Tuyết cũng cảm thấy nên điều tra kỹ chuyện này, chừng là Phượng Tê cung có nha đầu ăn cây táo rào cây sung làm đấy.” Lúc Hinh Tuyết lời này, ràng người bị Ngụy Trung Hiền mang tới thiếu chút nữa xụi lơ.

      “Phụng Thu, tại sao ngươi sợ hãi? Hinh Tuyết nương vừa có chỉ mặt gọi tên, có phải ngươi có chút quá nóng lòng ?” đợi Bách Phi Thần , Đại Nhi chỉ mặt gọi tên.

      Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt cũng dừng lại ở người cung nữ tên Phụng Thu. Cùng nhau chau mày.

      Cung nữ đó bị gọi tên hoảng sợ lập tức quỳ xuống, vội vàng hướng về phía Bách Phi Thần cầu xin: “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ, nô tỳ cũng chỉ vạn bất đắc dĩ. Trước đó nô tỳ biết chuyện đó, Hoàng thượng.”

      “Vạn bất đắc dĩ gì, ràng!” Bách Phi Thần chợt có loại dự cảm xấu, lần này khác với mấy lần kia, Vu Cổ thuật là đại kỵ của hoàng gia, bị chụp tội danh này có thể gặp chuyện hay. Lo lắng nhìn Đại Nhi cái, thấy nét mặt nàng vẫn khẩn trương khỏi yên tâm, nàng cũng có đối sách rồi chứ.

      Bỗng nhiên phát nhìn thấu Đại Nhi, mỗi lần luôn có thể chuyển nguy thành an, biết do vận số hay là nàng sớm hiểu động tác kế tiếp của đối thủ.

      Cung nữ tên Phụng Thu hoảng sợ ngẩng đầu liếc nhìn Đại Nhi, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản, trong lòng khỏi đánh trống, nhưng vẫn thể mượn cớ trước đó : “Bẩm Hoàng thượng, vài ngày trước đó Hoàng hậu nương nương đột nhiên muốn làm hình nộm chơi đùa chút, nương nương mình hiểu nữ công, muốn nô tỳ làm cho người con, còn muốn ở sau lưng thêu ngày sinh tháng đẻ, lúc ấy nô tỳ cũng có suy nghĩ nhiều, cũng biết đó là Vu Cổ thuật, cũng biết đây là sinh nhật là Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha thứ cho nô tỳ!”

      Con người luôn tham lam, đối mặt với cám dỗ có ai có thể động lòng. Những kẻ kia thể bị dụ hoặc chỉ có thể cám dỗ của ngươi đủ mê người.

      như vậy hình nộm này là ngươi làm!” Bách Phi Thần trừng mắt, mắt xếch nhịn được híp lại. khí dường như đông lại, mỗi người đều cẩn thận hô hấp, chỉ sợ sơ ý chút xúc phạm vào thịnh nộ.

      “Vâng……” Phụng Thu biết tại sao Bách Phi Thần hỏi như thế, nhưng nàng có đường lui.

      “Người đâu, người này ở trong cung dùng Vu Cổ thuật, kéo ra ngoài đánh chết. Người nhà đày khổ sai, trọn đời làm nô dịch.” Bách Phi Thần đưa ra quyết định này làm cho mọi người đều cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Hoàng thượng muốn bảo vệ Hoàng hậu nương nương sao? Như vậy quá…… Lộ liễu?

      Đại Nhi cũng nhất thời im lặng. Bách Phi Thần làm như vậy ràng vô tình đặt tội cho nàng. Não của thể dài chút sao? tại sao sống được đến bây giờ? bị những đại thần kia đa mưu túc trí chơi đùa chết là vạn hạnh, làm sao có thể nắm trong tay ít nhất nửa lực lượng của triều đình? Chẳng lẽ đại thần Bách vương triều cũng đều thiếu não…… Hoặc là nửa tàn phế.

      Kẻ hại cho Bách Phi Thần mất khống chế tại cư nhiên ở chỗ này phỉ báng người ta, biết Đại Nhi ngu hay giả bộ ngu.

      “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, Hoàng hậu nương nương, ngài cứu nô tỳ, nô tỳ chỉ làm vì ngài. Hoàng hậu nương nương……” Hiển nhiên, Phụng Thu nghĩ tới Bách Phi Thần luôn luôn Thủy Hỏa Bất Dung với Đại Nhi ngờ trắng trợn muốn bảo vệ nàng. Xem ra hại được Đại Nhi, ngược lại hại mình mất mạng, cam lòng.

      “Chờ chút. Hoàng thượng, cho thần thiếp hỏi mấy vấn đề rồi giết cũng muộn.” Đại Nhi vung ống tay áo đổi thế đứng thoải mái mới quay đầu nhìn về phía Bách Phi Thần nhanh chậm .

      Bách Phi Thần ngưng lông mày nhìn Đại Nhi mấy giây, sau đó gật đầu ý bảo thị vệ buông ra Phụng Thu. Lúc này Đại Nhi mới lên tiếng.

      “Phụng Thu, Bổn cung đối đãi ngươi như thế nào?” Mặc dù là lời nhảm nhưng điều đầu tiên này thể thiếu.
      Last edited by a moderator: 11/1/15
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 052: Vu Cổ thuật (3)

      "Hoàng hậu nương nương đối xử với nô tỳ rất tốt." Phụng Thu thành trả lời. tốt, Hoàng hậu đối với mỗi người trong cung đều rất tốt. Nhưng tại sao coi trọng Thiển Hạ như vậy, Phụng Thu ta có chỗ nào bằng nàng? Nàng có thể từ cung nữ tứ đẳng trông coi cửa thăng đến cung nữ nhị đẳng phục dịch nội điện, tại sao ta vẫn còn trông chừng cửa chính lạnh lẽo?

      "Vậy tại sao ngươi vu hãm Bổn cung? Đây chính là ngươi báo đáp đối với Bổn cung?" Câu này cũng coi là. . . . . . nhảm. Ít nhất Đại Nhi cho là như thế. Nàng chỉ muốn cho Phụng Thu cơ hội cuối cùng mà thôi. Nếu như nàng ta thông minh nên hiểu, ra hay tiếp tục che giấu có lợi hơn. Ít nhất nàng chết, cha mẹ của nàng cũng bị liên lụy.

      "Nương nương, Phụng Thu dối, lúc đầu người bảo nô tì làm hình nộm đó, nương nương, người cứu Phụng Thu, cứu Phụng Thu." Phụng Thu nghĩ đến cho tới nay người ngồi ngang hàng với mình đột nhiên bước lên trời trong lòng cũng thăng bằng, nếu người khác cho nàng cơ hội này tự nhiên nàng bỏ qua, liều phát còn hơn so với cả đời làm cung nữ giữ cửa.

      "Bổn cung cho ngươi cơ hội cuối cùng rồi, tại ngươi muốn quý trọng vậy ngươi đừng trách Bổn cung." Đại Nhi xong vung tay áo cái, sắc mặt đông lạnh : "Ngươi lúc ngươi làm biết ngày sinh tháng đẻ kia là của Hoàng thượng, tại sao tại lại biết, Bổn cung nhớ , vừa vặn cũng ngày sinh tháng đẻ này là của ai, thậm chí nhiều người ở đây cũng nhìn thấy sau lưng rốt cuộc viết cái gì. Như vậy ngươi xem tại sao lại đột nhiên biết?"

      "Chuyện này. . . . . . Nô tỳ làm xong, mấy ngày sau trong lúc vô tình nghe được cung nữ lâu năm đàm luận vài ngày nữa chính là sinh nhật của Hoàng thượng nên nô tỳ mới biết được." Phụng Thu phải là thông minh, mà là quá hiểu được xem xét thời thế. Tâm ghen ghét quá nặng, đây là điều được phép nhất trong cung, mặc dù có số người vẫn có thể bước lên mây, ngoại trừ có đầu óc thông minh, vận số cũng là thứ nhất. Hôm nay Phụng Thu chính là thiếu sót vận số.

      "Ha ha, giải thích tốt." Đại Nhi cười, giơ tay lên lấy ra hình nộm vẫn nắm trong tay, tùy ý nhìn qua hai lần mới tiếp tục mở miệng: "Từ trước đến giờ Bổn cung thích nữ công, cả hoàng cung này đều biết. Ngươi Bổn cung muốn ngươi may cũng là hợp tình lý. Chỉ là cái này may bằng gấm thượng hạng ở Tô Châu, cung nữ nho như ngươi từ đâu có gấm tốt như vậy; ràng thủ pháp thêu là truyền đời ở Tô Châu, Bổn cung nhớ lầm gia hương của ngươi ở Phú Vinh, gấm Tô Châu ngươi cũng biết, như vậy đúng nhân tài."

      Đại Nhi tiện tay đem hình nộm bỏ vào khay, vỗ vỗ tay theo thói quen. để ý tới cơ thể Phụng Thu hơi run rẩy, mở miệng :

      "Thiển Hạ, cho nàng ta biết tối ngày hôm qua ngươi nhìn thấy điều gì?"

      "Vâng" Hiển nhiên cung nữ tên Thiển Hạ chính là cung nữ những ngày qua theo Đại Nhi.

      "Ngày hôm qua, nửa đêm nô tỳ có chút khỏe nên tìm Đình Hoa tỷ tỷ gác đêm thay nô tì, lúc trở về nhìn thấy Phụng Thu lén lút ra cửa, cảm thấy kỳ quái nên theo, liền thấy nàng lén lén lút lút tiến vào biển hoa mà nương nương nghiêm cấm bất cứ ai vào, nô tỳ yên lòng nên cùng theo, chỉ thấy Phụng Thu đến ngôi Tiểu Trúc mà Dao Kỳ tỷ tỷ phụng mệnh xây dựng, từ trong lòng ngực lấy ra tượng gỗ bỏ vào trong lò thuốc bàn." tới chỗ này chuyện lại giống như lời của Tương phi, có người cố ý hãm hại.

      ra, Thiển Hạ cũng tính toán lâu, người hảo tỷ muội cùng vào cung, người là chủ tử cực tốt với mình, nàng cũng muốn thương tổn, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chuyện này rất bình thường mới cho Đại Nhi, sau đó cầu xin Đại Nhi tha thứ cho Phụng Thu cho nên lúc nảy Đại Nhi mới hỏi nhảm câu.

      "Phụng Thu, ngươi có lời gì để ."

      "Nô tỳ. . . còn lời nào để ."

      "Như thế. . . . . . Rất tốt."

      "Dẫn ." Bách Phi Thần thấy Đại Nhi muốn nhiều lời, muốn hỏi ra chủ sử sau màn liền phất tay cái khiến thị vệ dẫn người xuống.

      "Tương phi tỷ là nữ công Tô Châu tuyệt nhất đây. Hôm nay có may mắn vừa thấy làm - phụ." Đại Nhi ngồi xuống, giọng dịu dàng nghe vào trong tai mọi người giống như bùa đòi mạng.

      Ly trà trong tay Tương phi rơi xuống đất, phát ra liên tiếp tiếng vang thanh thúy."Nương nương đùa."

      Tại sao phải nghi ngờ nàng? Hai người bọn họ tốt như vậy, cho dù nàng hại ai cũng hại Đại Nhi a.

      "Nương nương, năm đó ở Tô Châu thanh danh truyền xa, bằng vào bộ thêu Phượng Vũ Cửu Thiên danh trấn Bách vương triều, Tương phi có còn nhớ ." Đại Nhi cười khẽ, con ngươi dịu dàng nhìn về phía Tương phi, bộ dáng kia như tán chuyện phiếm.

      "Nương nương thêu có tạp quán, lúc tới ngã rẽ luôn phải bắt chéo hai sợi chỉ, mỗi lần thêu hết bộ phải lưu lại sợ chỉ thêu còn sót, biết Bổn cung có đúng hay ."

      "Nương nương sai." Tương phi cũng cười, nhưng chân mày có ý vị cổ thê lương.

      "Vừa khéo hình nộm này nơi ngã rẽ đều là hai sợi chỉ bắt chéo, bên trong cũng có lưu lại vài đường chỉ thêu dài." Đại Nhi nhàng như vậy, mặt đổi sắc như vậy, cũng khiến cho trong lòng Tương phi bị hung hăng quất cái.

      Nàng có làm, có.

      "Thần thiếp biết Hoàng hậu nương nương ý gì."

      "Người đâu, đem hình nộm cắt bỏ."

      Đao rơi, bạch bạch sợi bông tách ra, cuối chỗ rẽ sợi chỉ thêu màu đen chói mắt như thế.

      "Nếu thần thiếp làm tự nhiên thừa nhận, thần thiếp làm, cho dù như thế nào cũng thừa nhận."

      Sau lưng Yến nhi cũng gấp gáp, tại sao Hoàng hậu nương nương lại nghi ngờ đến nương nương nhà nàng, nhưng hình nộm này. . . . . . rất giống xuất từ tay nương nương nhà mình, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

      "Tương. . . . . ."

      "Hoàng thượng chớ vội, nghe thần thiếp hết lời."

      "Hinh Tuyết nương cho rằng như thế nào?" Ánh mắt Đại Nhi chuyển sang Hinh Tuyết, vẫn dịu dàng nhưng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

      "Chứng cớ xác , Hinh Tuyết chỉ nhận chứng cớ." Hinh Tuyết cười, cho dù người nào gì, Tương phi cũng khó thoát khỏi cái chết. Tương phi chết rồi, Minh quốc công nổi loạn a.

      Quan hệ giữa Tương phi và Minh quốc công, đơn giản đơn giản, phức tạp phức tạp. vì cái gì khác, mẫu thân của Tương phi và con trai của Minh quốc công sống chết đổi cuối cùng bởi vì nguyên nhân nào đó nên thể ở chung chỗ, mà Minh quốc công đối với nhi tử mình và mẫu thân Tương phi mang áy náy, sau đó liền. . . . . . đơn giản chút, Tương phi là ngoại tôn nữ của Minh quốc công, điều bí mật này rất ít người biết.

      Đây cũng là nguyên do vì sao lúc đầu truyền bệnh ban xanh biến chứng, Hinh Tuyết lựa chọn Tương phi mà phải Lan phi. Tương phi chết rồi, hơn nữa chết hiểu . Thêm dầu thêm mỡ gần xa chút dĩ nhiên Minh quốc công tin, mà Lan Thụy ở gần trong gang tấc cũng thể rồi.

      " như vậy, như vậy Hinh Tuyết nương dùng Khống Tâm cổ đối với hậu cung phi tần, quốc yến giết hại Lan phi có ý đồ giá họa cho Bổn cung, hôm nay ở cung đình lợi dụng Khống Tâm cổ dùng Vu Cổ thuật ý đồ hãm hại Bổn cung và Tương phi, chuyện này phải tính thế nào đây?"

      Giọng dịu dàng như nước, lời lại nghe rợn cả người. Hoàng hậu nương nương dùng giọng dịu dàng như vậy ra thực tàn khốc thế này sao?

      Sắc mặt Hinh Tuyết thay đổi. Làm sao nàng biết? Nộ Vân Khống Tâm cổ đương kim đời có mấy người nhận biết, cho dù là Y Tiên Cổ Thiên Hồn cũng nhìn thấy biết, tại sao lại như vậy?

      "Khống Tâm Cổ là bí mật bất truyền hoàng thất Nam Việt."

      Câu sau cùng làm mọi người nhìn ánh mắt của Hinh Tuyết tràn ngập sợ hãi và khủng hoảng.

      Ý tứ của Hoàng hậu nương nương là Hinh Tuyết là gian tế Nam Việt?

      "Hinh Tuyết hiểu ý tứ Hoàng hậu nương nương." Sắc mặt của Hinh Tuyết trắng bệch nhưng vẫn phải giữ vững bình tĩnh, nàng trăm phương ngàn kế bố trí tại sao có thể hủy ở trong tay Lâm Đại Nhi!

      "Bổn cung để cho ngươi hiểu. Vòng tay chuông bát cổ tay ngươi chính là đạo cụ thao túng Khống Tâm cổ. Căn cứ vào sắc bất đồng khống chế tâm trí của con người, mà lúc ngươi khống chế, người bị khống chế bỏ lở đoạn trí nhớ kia, Bổn cung có sai chút nào ?"

      Liều chết nhận sao? đúng là ngoan cố đấy.


      Chương 052: Vu Cổ thuật (4)

      "Nương nương đùa, đây chỉ là vòng tay bình thường mà thôi." Theo bản năng tay trái của Hinh Tuyết cầm vòng tay, mặt nặn ra nụ cười khó coi. Khuôn mặt nàng vẫn lấy làm vinh quang nhưng lúc này có chút vặn vẹo, biết bị Đại Nhi chột dạ hay bị ánh mắt kinh hãi, khinh bỉ của mọi người nhìn nên cả người thoải mái.

      "Loại chuông bát này, mặc dù có thể khống chế cổ độc là vì bên trong nó được chạm rỗng, có gần 9000 lổ thủng xâu chuỗi lẫn nhau, lúc lay động phát ra thanh dùng tai người thể nghe được, lại có thể trung hòa cổ độc trong cơ thể con người, cổ trùng sinh ra cộng hưởng, từ đó xuất tác dụng loại cổ độc này."

      Nghe Đại Nhi giải thích, người ở chỗ này đều cảm thấy thể tưởng tượng nổi, dù sao loại vật cổ độc này cách bọn họ cũng quá mức xa xôi. Tiếp xúc tới cũng gì đáng trách.

      "Hinh Tuyết nương, có thể cho Bổn cung mượn xem hay ."

      Hinh Tuyết suy tính, tự biết hôm nay chạy thoát cũng đẩy đưa, nhìn xác định rồi, cho dù khám phá ra thế nào, ta cũng tin Bách Phi Thần để ý đến ba năm tình nghĩa làm gì ta.

      " là tinh xảo đấy." Đại Nhi cầm trong tay vuốt vuốt, ngẩng đầu nhìn về phía Tương phi, trong tay vừa dùng lực vòng bát linh trong nháy mắt vỡ vụn, Tương phi ôm đầu ‘phốc’ phun ra ngụm máu tươi. Yến nhi vội vàng lấy ra khăn chăm sóc cho chủ tử của nàng.

      "Xảy ra chuyện gì?" Tương phi ho hai tiếng thấy mọi người cũng nhìn chằm chằm nàng hiểu .

      " có việc gì." Đại Nhi mặt giản ra, nhìn sắc mặt của Tương phi trắng bệch tay nắm vòng tay tan vỡ càng chặt hơn."Yến nhi, đưa nương nương ngươi trở về, nhớ gọi ngự y xem chút."

      "Dạ, nô tỳ cáo lui."

      "Hoàng thượng, ngài cảm thấy chuyện này nên chấm dứt như thế nào?" Đại Nhi vẫn lưu ý phản ứng của Bách Phi Thần, lại nhìn thấy ngoại trừ áp suất quanh người giảm xuống tương đối nghiêm trọng, sắc mặt tương đối thối, ngược lại có quá nhiều cảm xúc. Ít nhất có cảm xúc khác mà trong lòng Đại Nhi lo lắng. Tỷ như cái gì tình nghĩa. Vì thế Đại Nhi càng thêm khẳng định quyết định sáng suốt của mình.

      Từ xưa Đế Vương vô tình, cổ nhân sai.

      "Hoàng thượng, Hinh Tuyết nhất thời hồ đồ mới có thể như thế, chỉ vì quá quan tâm Hoàng thượng mới có thể làm ra chuyện sai lầm đến mức này, Hinh Tuyết cầu Hoàng thượng bỏ qua cho Hinh Tuyết, chỉ mong Hoàng thượng đừng ghi hận Hinh Tuyết, Hinh Tuyết có chết tiếc." Hinh Tuyết quỳ xuống trong giọng thấy chút nào hốt hoảng, ngược lại có chút mùi vị tình ý.

      Gương mặt của Bách Phi Thần vẫn lạnh lùng lời nào, biết là ở trong đáy lòng vui mừng Hinh Tuyết đối với đúng là có tình có nghĩa hay cảm khái cho đến bây giờ nữ nhân này vẫn giả bộ.

      Đại Nhi nhìn cười tiếng, chậm rãi tới trước mặt Hinh Tuyết ngồi xổm xuống, tay phải còn mang theo bã vụn vòng tay bát linh ấn lên trái tim Hinh Tuyết, nhìn gương mặt Hinh Tuyết khóc lấm lem vẫn như hoa như ngọc : " ra Hinh Tuyết nương vẫn có tâm, trách được luôn miệng quan tâm, chỉ là quan tâm của Hinh Tuyết nương khỏi quá thấp."

      Hinh Tuyết chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo nhìn về phía Đại Nhi, sắc mặt khỏi tái , thân thể ngã về phía sau. Tại sao phải có cảm giác khiếp sợ? Tại sao mới vừa nhìn thẳng vào mắt nàng, ở trong mắt nàng mình giống như người chết?

      Ánh mắt của nàng tràn đầy khinh thường và giễu cợt. Lại làm cho Hinh Tuyết cảm thấy như quỷ mị, hư vô, tàn nhẫn, đáy lòng sợ hãi.

      Tại sao?

      "Hoàng thượng, Hinh Tuyết nương giết hại phi tần, vu oan Bổn cung, ở trong cung dùng Vu Cổ thuật. Hơn nữa cấu kết Nam Việt muốn gây bất lợi đối với quốc thổ, Bổn cung cho rằng nên giam vào tử lao, trọn đời ra khỏi." Cuối cùng còn tăng thêm câu: "Đây là vì mặt mũi của Vinh vương gia."

      "Làm theo Hoàng hậu ." Bách Phi Thần xoay người nhìn thấy Hinh Tuyết, biết nghĩ chuyện gì.

      Ngụy Trung Hiền nghe vậy gọi người tới mang Hinh Tuyết , Hinh Tuyết vẫn còn ở trong khiếp sợ vì Bách Phi Thần phán quyết đối với nàng. Làm sao có thể? Tại sao có thể độc ác như vậy? Khi phục hồi tinh thần lại bị kéo cách rất xa, lúc này mới truyền đến tiếng quát tháo thể tin.

      "Ai gia mệt mỏi rồi, tất cả giải tán ." Thái hậu thấy tấm màn rơi xuống liền hạ lệnh đuổi khách, mọi người sớm muốn khỏi, mấy hơi thời gian bỏ chạy còn bóng dáng.

      Thái hậu liếc nhìn đứa con nhà mình và Đại Nhi, cũng lắc đầu cái cùng Tế Vũ khỏi. Ngụy Trung Hiền đưa mắt bảo người cũng lui xuống, hôm nay Niểu Thủy Đình coi là chỉ còn lại hai người Đại Nhi và Bách Phi Thần.

      "Hoàng thượng yên tâm, Hinh Tuyết của ngài cam lòng ở trong nhà lao đời, cho dù nàng muốn, người khác cũng cho phép." Đại Nhi ngáp cái, bất mãn duỗi lưng mỏi. Thiệt là, qua giờ ngủ.

      Bách Phi Thần xoay người, vừa đúng nhìn thấy bộ dáng Đại Nhi vặn eo bẻ cổ lười biếng giống như con mèo , trái tim nhịn được ùm ùm nhảy loạn.

      "Bổn cung chỉ muốn buộc nàng xuất ra lá bài tẩy cuối cùng mà thôi, hoặc là có thể dẫn dụ ra những người khác. Hôm nay Thiên Nhai Túc Quán có động tĩnh, tung tích của Luyến U cũng . Thế lực có thể nắm trong tay vẫn nên nhanh chóng nắm tốt trong tay, Hinh Tuyết đối với bọn có còn giá trị hay , phải xem nàng có đủ thông minh tiết lộ cho bọn bao nhiêu."

      Đại Nhi nhìn ánh mắt Bách Phi Thần, nghịch nghịch tóc trước ngực .

      "Hoàng thượng phải xem chừng tất cả cọc ngầm Hinh Tuyết bại lộ. Còn có. . . . . . Cẩn thận người ở bên cạnh."

      Bách Phi Thần cau mày. Người ở bên cạnh? Chẳng lẽ là Ngụy Trung Hiền?

      "Có vài người, phải là bị cám dỗ, chỉ là tiền tài đủ mê hoặc bọn họ mà thôi. Giống như Hinh Tuyết, nếu yên ổn cùng Hoàng thượng gặp gỡ, tìm hiểu nhau nhau, là Nhất Quốc Chi Hậu. Nhưng nàng lại rắp tâm hại người, tình nguyện cần ngôi vị Đế hậu dễ như trở bàn tay đây là vì cái gì? Dĩ nhiên là vì nàng theo đuổi phải những thứ này, hoặc là ngôi vị Đế hậu có sức hấp dẫn được nàng hơn so với thứ khác. Như thế mà thôi."

      Đại Nhi xong, dường như cũng có chút hiểu Bách Phi Thần tin, người chung sống mấy chục năm có thể phản bội, còn có thể tin tưởng người nào? Suy nghĩ miên man hất đầu cái, thể mềm lòng. Nếu là Đế Vương, điều kiện cần thiết là cơ trí, người nào nên tin, người nào nên tin, vẫn phân tại sao Tiểu Nương phải tha thứ cho !

      Ừm, có thể hiểu nhưng thể tha thứ. Nếu như cả đời ở chung chỗ với người tin tưởng nàng, nàng phát điên.

      "Bổn cung thể khẳng định người nào có thể tin tưởng, người nào thể tin tưởng, nhưng Bổn cung vẫn nhắc nhở Hoàng thượng, cần bởi vì đề phòng người ngoài mà bỏ quên người mình. Những người được gọi là người mình cũng chỉ là ở trong lòng mình nhìn nhận mà thôi. Biết người biết mặt nhưng biết lòng a. Đạo lý này Hoàng thượng nên hiểu hơn so với ta."

      "Xin lỗi."

      "Éc. . . . . ." Đầu óc của Đại Nhi đủ dùng rồi, nàng nghiêm chỉnh với , với nàng cái gì?

      "Chuyện của Lan phi lần đó, ta có bị dao động, mặc dù hành động của Lan phi. . . . . . Lan phi bị khống chế. . . Lan phi. . . ừm, tóm lại ta nên tin tưởng nàng, nên nghi ngờ nàng, cho dù thoáng chốc cũng nên, ta sám hối, ta xin lỗi, ta khốn kiếp, nàng tha thứ ta có được ?"

      Có thể tưởng tượng nét mặt của Bách Phi Thần bây giờ sao? Buồn bã? Ra vẻ đáng ? Biệt khuất? Hốt hoảng? Được rồi các ngươi mình YY.

      Đại Nhi nhìn Bách Phi Thần năng vụng về cùng với mấy câu ở phía sau, tóm lại tại sao trong nháy mắt có cảm giác bị hóa đá.

      Đế Vương kia tự cho mình siêu phàm thỉnh thoảng động kinh cũng có thể có mặt mặt đáng này sao?

      Nàng bị cảm động vì đáng có phải .

      Bách Phi Thần khẩn trương nhìn Đại Nhi rũ mi mắt, giống như thiếu niên động xuân tâm ngượng ngùng lúc ban đầu, mong đợi thiếu nữ mình say đắm đáp lại mình.

      Thời gian phảng phất trôi qua lúc lâu, cũng có thể là mấy giây, lời nguội lạnh của Đại Nhi gõ mạnh vào trong lòng của Bách Phi Thần, đau đến muốn sống.

      "Hoàng thượng như vậy, làm sao thần thiếp dám trách tội Hoàng thượng. có việc gì thần thiếp cáo lui trước." Xoay người nhưng có ngẩng đầu.

      Nàng muốn rất đơn giản, cũng vì quá đơn giản cho nên cho nổi.

      "Tại sao?" Bách Phi Thần đưa tay bắt được cổ tay Đại Nhi.

      Giờ khắc này thời gian giống như ngừng lại, nam tử mặt y phục màu đen vẻ mặt đau thương nắm cổ tay nữ tử áo hồng xoay người muốn . Khuôn mặt nữ tử áo hồng nhìn thấy biểu tình.

      tránh thoát, hề cử động.

      trận gió phất qua, thổi lên sợi tóc hai người, ở trong gió vướng vít ngớt.

      Dường như trong gió vọng trả lời gần như tuyệt vọng của nam tử áo đen.

      Tại sao?
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 053: Cái gọi là ‘mất trí nhớ’ 1

      Mấy ngày nay Bách Phi Thần lại trở về cuộc sống trước kia. sai, chính là Ngự Thư Phòng bé.

      Lại sau hôm ấy, Bách Phi Thần tan nát cõi lòng thể gượng dậy. Cả ngày hai điểm tạo thành đường thẳng, ngoại trừ thượng triều chính là Ngự Thư Phòng. Tính khí cũng trở nên nóng nảy khác thường. Tính khí cuồng bạo còn chưa tính, mọi người thất tình đều như vậy. Nhưng vì sao gần đây trí nhớ của cũng bắt đầu giảm xuống? Luôn quên số chuyện cách khó hiểu, điều này làm cho Triển hồ ly mỗi ngày phải đến Ngự Thư Phòng lần, buồn bực thôi.

      Mơ hồ cảm thấy vị hoàng đế bệ hạ từ cùng nhau lớn với gần đây thay đổi ở chỗ nào? Suy nghĩ lâu mới biết là tính bướng bỉnh. Kể từ Hinh Tuyết bị giam vào tử lao, chỉ thấy tính khí Bách Phi Thần càng hung dữ, rồi sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành bạo ngược. Nếu thái giám hoặc cung nữ phạm sai lầm, trước kia nhiều nhất Bách Phi Thần điều khỏi Ngự Thư Phòng mà thôi, tại trực tiếp kéo ra ngoài đánh mười mấy hèo, thậm chí đánh chết.

      Cho dù Triển hồ ly tự xưng là thông minh như cáo cũng nghĩ thông tại sao. Tìm đến Ngự và Văn Nhân chuyện, bọn họ cũng nghĩ ra nguyên nhân. Điều này làm cho thiên tính nhạy cảm của Triển hồ ly có loại dự cảm xấu. Muốn tìm Đại Nhi phản ảnh tình huống, lại bị câu ‘ có việc gì đừng tìm ta, có chuyện càng cần tìm ta’ đuổi trở lại. Nhìn Đại Nhi như thế, Triển hồ ly thể làm gì khác hơn là im lặng lắc đầu cái, nghe hơn tháng Hoàng hậu nương nương có bước ra khỏi Phượng Tê cung, chẳng lẽ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cãi nhau?

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân như vậy, vì vậy cũng hất tay mặc kệ. Chuyện của phu thê trẻ người ta, mình nên tránh hiềm nghi tốt hơn. Cho đến ngày kia, tin tức truyền đến làm cho vô cùng gấp rút, mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

      Lại kể từ khi Hinh Tuyết bị nhốt vào tử lao, ngay cả Đại Nhi ra khỏi cửa Phượng Tê cung, cũng tiếp khách. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tiểu Vũ và nàng rất cùng chung chí hướng.

      Lúc an tĩnh chờ đợi tin tức của Hinh Tuyết trong tử lao, Đại Nhi buồn bực lâu. Chẳng lẽ Hinh Tuyết cũng còn chút giá trị nào? Ngay cả quản cũng quản? Nhưng xem tin tức truyền đến, dường như Hinh Tuyết cũng có gì động tĩnh, thậm chí nhốn nháo kêu la cũng có, lúc này mới làm cho người ta càng thêm kỳ quái. Xem ra như đợi cái gì. Muốn kiểm chứng cái gì nhưng có cách, dùng sức quá mạnh lại sợ bứt dây động rừng, dễ làm nha.

      Đợi ước chừng tháng, Đại Nhi ăn no ngủ, ngủ xong lại ăn, cuộc sống trôi qua vô cùng thanh thản, rốt cuộc tin tức tới. Mặc dù là tin tức tốt.

      Giờ sửu, sau khi Dao Kỳ lấy được tin tức khổ sở đứng ở trước cửa phòng của Đại Nhi, trong đầu tiến hành thiên nhân giao chiến. Lúc này quấy rầy nương nương thể nghi ngờ là hậu quả nghiêm trọng, mà tin tức này hết sức khẩn cấp, rốt cuộc là có nên vào hay , có lựa chọn a. Do dự ước chừng khắc chuông, Dao Kỳ buồn bực nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó ngoan ngoãn tự mình về phòng ngủ.

      Mình ở ngoài cửa do dự bao lâu, dựa vào nhạy cảm của nương nương nên sớm cảm thấy chứ, nhưng có phản ứng nếu mình biết chết sống đến quấy rầy, tuyệt đối là sáng suốt. Ừm, chuyện xong bây giờ cho dù như thế nào cũng làm nên chuyện gì, hay là chờ nương nương tỉnh ngủ thôi.

      ngờ mình mới vừa trở về bao lâu, lại có tin tức truyền đến làm cho nàng thể cân nhắc nặng , sau đó cực kỳ tức giận quấy rầy giấc ngủ chủ tử nhà mình.

      Giờ Mẹo canh ba, Dao Kỳ an ổn đứng ở trước giường chủ tử nhà mình, nhìn Đại Nhi vẫn nhắm chặt hai mắt, hít sâu hơi ổn định cảm xúc của mình mới mở miệng:

      "Nương nương, trong tử lao có động tĩnh, Hoàng thượng hạ chỉ phóng thích cho Hinh Tuyết. Trước mắt nàng ở Lộ Hoa Điện." Đợi rất lâu cũng thấy Đại Nhi phản ứng, lúc này mới tiếp tục .

      "Mới vừa lâm triều, Hoàng thượng tuyên bố chỉ ý phế hậu."

      Lông mi Đại Nhi khẽ giật đến mức thể nhìn thấy, vẫn chuyện, Dao Kỳ khỏi thở dài.

      "Bị Triển đại nhân và Vân đại nhân bọn họ tạm thời cản lại. Lệnh cưỡng chế nương nương cho phép bước ra Phượng Tê cung nửa bước." Vẫn có phản ứng, Dao Kỳ ảo não trận, lúc này mới thận trọng lui ra ngoài. lần này sợ rằng nương nương đau thấu tim , ngay cả ta quấy rầy giấc ngủ của nàng cũng so đo. đến Hoàng thượng thế nào ?

      Cửa phòng bị đóng lại, lúc này Đại Nhi mới mở mắt. Lúc ngủ sợi tóc có chút xốc xếch quấn quanh ở người, tại rất rối loạn giống như đầu óc Đại Nhi.

      Sửa lại ước chừng nửa canh giờ, lúc này mới chậm rãi từ giường bò dậy. Dao Kỳ nghe bên trong có động tĩnh liền vào hầu Đại Nhi rửa mặt.

      "Ở trong cung coi chừng, Triển Phong Hoa tới để cho chỗ Thái hậu." Hôm nay Đại Nhi chọn bộ y phục màu hồng, tháng bảy trời nắng như lửa đỏ, màu hồng bồng bềnh làm dịu trời nắng gắt.

      "Thôi, cùng ta Phượng Lãm Cung, Triển hồ ly nên thẳng tới đó."

      "Vâng" Bây giờ Dao Kỳ đối với Đại Nhi cuồng nhiệt sùng bái, Hoàng hậu nương nương đều là chân lý. Đây là do nàng tâm đắc nhìn Đại Nhi từng bước từng bước tới bây giờ. Đắc tội với ai cũng thể đắc tội với Hoàng hậu, cùng ai đối kháng cũng thể đối nghịch với nương nương. Đây là chân lý a.

      ngoài dự đoán, Đại Nhi chân trước mới vừa bước vào Phượng Lãm Cung Triển Phong Hoa chân sau đến.

      " như vậy, Bách Phi Thần mất trí nhớ? Hay là trí nhớ của dừng lại ở ba năm trước đây?" Đây là kết luận của Đại Nhi sau nghe Triển Phong Hoa .

      " như vậy cũng đúng, chuyện ở quốc yến về Vân , Minh Lạc, Tô Lăng, đều nhớ rất ràng. Nhưng đối với Hoàng hậu nương nương dường như tất cả trí nhớ tồn tại, mà đối với Hinh Tuyết, trí nhớ vẫn dừng lại ở lúc trước khi nương nương vào cung." Triển Phong Hoa rất kỳ quái điều này.

      "Mất trí nhớ cũng đáng ngại, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Thái hậu nóng lòng, tốt, tại sao lại như vậy, tại Bách Phi Thần ở triều đình bạo ngược, nhất định Bách vương triều thể hủy ở trong tay .

      "Mẫu hậu, ngài tìm Bách Phi Thần, xem rốt cuộc có mất trí nhớ ." Nếu như lựa chọn mất trí nhớ, vậy. . . . . .

      "Ừm, các ngươi suy nghĩ biện pháp." Thái hậu lo lắng giao phó, là thời buổi rối loạn. Vốn cho rằng sau khi Hinh Tuyết sa lưới, Bách Phi Thần cũng được bảo vệ, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy.

      "Nương nương, Hoàng thượng lệnh cưỡng chế đưa ngài giam lỏng ở Phượng Tê cung, dựa theo tính tình Hoàng thượng bây giờ nếu vâng lời , tuyệt đối phải là chuyện tốt, nương nương, hay là khuất tất ngài trước, chờ có đối sách rồi lại ." Triển hồ ly lo lắng cũng phải là dư thừa, theo tính tình Bách Phi Thần tại, thuận ta sống nghịch ta chết, hai người này nếu chống lại nhau tuyệt đối xảy ra chuyện.

      "Tại sao Bổn cung phải sợ ? Triển đại nhân về trước, nếu như ngoài dự liệu tại cả kinh thành đều đồn tin tức Bách Phi Thần muốn phế hậu, cơ hội tốt như vậy, đúng là người cũng buông tha, mặc dù Hinh Tuyết chỉ có thể coi là nửa." Đại Nhi bĩu môi khinh thường, đó là ràng lắm đến cùng Bách Phi Thần có chuyện gì xảy ra, nếu như còn có thể cứu tự nhiên nàng có thể nhịn mấy ngày này, nếu như được cũng đừng trách nàng.

      "Vậy có muốn thần phái ít nhân thủ hay ?" xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng phải là đùa. Nếu sau khi Bách Phi Thần khôi phục, còn rút gân sao.

      "Ám vệ Triển gia? Nếu Triển đại nhân có tâm, Bổn cung cũng tiện cự tuyệt." Vào Phượng Tê cung của ta, sinh là người của Phượng Tê cung ta, chết là ma của Phượng Tê cung ta. Đến lúc đó có thể về được hay phải xem bản lãnh của ngươi.

      "Dạ, thần trở về an bài." Triển Phong Hoa luôn có cảm giác bị để mắt tới.

      "Càng nhiều càng tốt."

      Mùng trăng sáng vô cùng, ngoại trừ ngắm trăng thích hợp làm những chuyện khác.

      Giờ hợi, Đại Nhi cùng Dao Kỳ vào biển hoa tràn đầy cành khô ngắm trăng. Xông hương sâu bọ, thả vào mùi hương trà hoa đào, người mặt y phục màu hồng nhàng, ở dưới ánh trăng dịu dàng xinh đẹp thưởng thức hương thơm.

      "Nương nương, tại sao đuổi ám vệ của Triển đại nhân phái tới đến Kính Phòng?" Ý định của nương nương ngươi đừng đoán, ngươi đoán tới đoán lui cũng đoán ra. ràng là phái tới bảo vệ an toàn, nương nương đuổi tới đó làm gì?

      "Để cho bọn họ chuẩn bị tinh thần." Hai tay Đại Nhi nâng ly trà, hài lòng ngồi ở ghế gỗ mang theo chút mùi hương hồng sam. Nhiệt độ cơ thể Đại Nhi vẫn thấp, cho dù là mùa hè trời nắng chan chan vẫn cảm thấy nóng, cho dù bản thân có nội lực, ngày mùa thu hơi lạnh, tay chân cũng lạnh lẽo như nước.

      Nàng sợ lạnh nhưng chán ghét khí lạnh; thích tuyết lại chán ghét mùa đông.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :