1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐẺ MƯỚN - Lục Niệm Hòa (51c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 20

      Lúc Lệ Đông Nhất và Nam Hợp đến có hơi muộn.

      ra Ôn Hinh cảm thấy sao cả, dù sao đối mặt với Hứa Úy Nhiên cũng biết phải ăn thế nào.

      Sắc mặt Lệ Biên Thành hơi khó coi, vốn định gọi Hứa Úy Nhiên ăn trước, nhưng Hứa Úy Nhiên cứ kiên quyết muốn đợi hai cha con Lệ Đông Nhất.

      Lệ Đông Nhất nắm tay Nam Hợp, đến.

      Thím Cao nhanh chóng hâm nóng lại thức ăn có hơi nguội.

      Nam Hợp vẫn đội chiếc nón và khăn choàng mà Tân Đồng mới mua cho cậu, khuôn mặt của cậu bị che hết nửa, chỉ để lộ ra đôi mắt to trong trẻo. Lệ Đông Nhất bế cậu ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, giúp cậu mở khăn choàng ra, mới ngồi xuống.

      Nón vẫn đội như cũ, Tân Đồng dặn, vào nhà cũng được tùy tiện tháo ra, phòng ngừa bị cảm lạnh.

      “Ông nội, bà nội.” Nam Hợp ngoan ngoãn chào hỏi, rồi gì nữa.

      xe ba cậu dặn, ít chút dẫn cậu về nhà sớm hơn.

      Nhà, đương nhiên là chỗ ở của Tân Đồng rồi.

      Mặt cậu nghiêm túc, miệng ngậm chặt.

      Lệ Đông Nhất nhìn thấy bộ dạng của cậu, rất muốn cười nhưng phải nhịn, chỉ hơi hơi nhếch khóe miệng.

      Lệ Biên Thành thể nổi giận trước mặt cháu, nhưng thể biểu chút phẫn nộ của chính mình, “Ba nhớ lúc nãy gọi điện cho , sao còn về trễ vậy? Bắt Hứa Úy Nhiên phải đợi lâu như vậy chứ!”

      “Ba, con sao.” Hứa Úy Nhiên vẫn duy trì nụ cười môi đổi, lúc nhìn về phía Lệ Đông Nhất, biểu cứng nhắc mới có chút dao động, “Cũng muộn lắm mà!”

      Lệ Đông Nhất đương nhiên là do bạn nào đó bận ôm đùi, lăn lộn sô pha, chảy nước mắt, làm ầm ĩ lâu, mới lưu luyến, cận thận, chầm chậm ra cửa nên muộn giờ.

      Thực tế, lại thấy rất hứng thú.

      Nam Hợp dựa dẫm quá mức vào Tân Đồng.

      Nhìn tại, đương nhiên là trượng tốt.

      Nhưng về sau, Lệ Đông Nhất trầm tư, hay là nên sửa nhỉ.

      Lệ Biên Thành thấy Lệ Đông Nhất gì, hình như ngay cả lấy cớ kẹt xe cũng lười , đốm lửa trong đáy lòng lập tức văng khắp nơi, bùng cháy.

      “Nam Hợp à,” Lệ Biên Thành vẫn cố nén giận, sợ dọa đến cậu, khuôn mặt với đường nét hà khắc lại hết sức ôn hòa, “Cháu nhìn xem ai đây?”

      Nam Hợp theo ánh nhìn của Lệ Biên Thành, nhìn qua Hứa Úy Nhiên, rồi lắc đầu gì.

      Cậu biết, cũng muốn .

      “Thằng này,” Lệ Biên Thành thở dài, “nó còn quá nên nhớ.” Như trấn an Hứa Úy Nhiên, đồng thời cũng tự trấn an mình.

      Lúc bỏ , Nam Hợp vẫn chưa biết nhớ là gì, lúc Hứa Úy Nhiên quay lại, nó bạn có cá tính rồi.

      Nhất thời tiếp nhận được cũng là bình thường thôi.

      “Ăn cơm, ăn cơm .” Rốt cuộc Lệ Biên Thành cũng mất kiên nhẫn, cầm đũa trước.

      bữa cơm ăn trong im lặng.

      Lệ Đông Nhất cũng nhiều, nhiều nhất cũng chỉ vâng vâng dạ dạ rồi gật đầu trả lời vài câu, phần lớn thời gian đều tự gắp thức ăn, đút canh cho Nam Hợp.

      Còn Hứa Úy Nhiên, hình như rất có hứng thú trò chuyện, Lệ Biên Thành luôn mỉm cười khen .

      “Tiến sĩ kinh tế học à, học xong chưa?” Lệ Biên Thành buông đũa, uống hớp rượu.

      Hứa Úy Nhiên tỏ vẻ quan tâm hơn thua, “Vẫn có chút khó khăn, dù sao cũng xa nhà, ngôn ngữ cũng thạo, nhưng nghĩ đến Đông Nhất lợi hại như vậy, nên con cũng có động lực ạ.”

      “Nó là đàn ông, đương nhiên phải hiếu thắng hơn rồi.” Lệ Biên Thành có vẻ rất vui, vừa uống ly rượu, mặt hỏi đỏ lên, có chút hãnh diện nhìn về phía Lệ Đông Nhất.

      Đứa con này quả là niềm kiêu hãnh của ông.

      Tiếc là, Lệ Đông Nhất thèm ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm dùng đũa nhanh nhẹn bóc vỏ tôm, bỏ vào cái đĩa trước mặt Nam Hợp.

      Nam Hợp học theo bộ dạng thường ngày của Tân Đồng, há miệng thổi thổi, mới bỏ vào miệng, sau đó mỉm cười tươi với Lệ Đông Nhất.

      Ba người còn lại đương nhiên thu hết cảnh này vào đáy mắt.

      Ôn Hinh ngầm cảm thán, con trai bà quả nhiên tiến bộ ít, công lực nuôi con đột nhiên tăng mạnh.

      Trước kia Nam Hợp ở đây, tuy rằng cũng thường xuyên ghé qua, nhưng cũng chỉ là ôm cái, tắm cho nó vài lần hay đại loại thế, nhưng mấy chuyện đơn giản vậy còn luống cuống tay chân.

      Lệ Biên Thành nuôi hy vọng Lệ Đông Nhất và Hứa Úy Nhiên hợp lại.

      Nhiều lúc đều là như thế, con cái đối với hai vợ chồng mà có thể là ràng buộc, cũng có thể là sợi dây gắn kết.

      Nhìn con trai chăm sóc Nam Hợp tỉ mỉ chu đáo như vậy, chắc hẳn vẫn còn tồn tại chút tình cảm với Hứa Úy Nhiên.

      Nghĩ đến đây, Lệ Biên Thành hài lòng gật gù.

      Hứa Úy Nhiên lại cúi đầu, thấy vẻ mặt thế nào.

      Ăn cơm xong, Nam Hợp khá sốt ruột.

      Đành vậy, phải ngồi sô pha cạnh ba, nghe mọi người chuyện gì đó mà cậu hiểu lắm.

      “Nam Hợp, đây là quà mua cho con đó, thích ?” Hứa Úy Nhiên đưa mô hình xe đua được gói đẹp trong hộp lớn đến trước mặt Nam Hợp.

      Nam Hợp nhìn thấy ánh mắt ngập tràn chờ mong của Hứa Úy Nhiên hơi gật đầu.

      vui khi con thích nó,” Ý cười của Hứa Úy Nhiên tăng thêm mấy phần, quả nhiên nghe theo giới thiệu của nhân viên cửa hàng là sai, “Chúng ta cùng nhau chơi được ?”

      muốn đến ôm Nam Hợp cái, Nam Hợp lại né tránh.

      “Nam Hợp buồn ngủ rồi, giờ này là giờ ngủ trưa.” Lệ Đông Nhất xong, bế Nam Hợp lên đầu.

      Hứa Úy Nhiên thu lại cánh tay hụt hẫng, mặt ánh lên vẻ đơn.

      “Úy Nhiên, thằng bé giờ chưa hiểu chuyện, chờ thêm chút, chờ nó tiếp nhận tốt rồi.” Lệ Biên Thành rất hiếm khi nhiều như vậy.

      “Cám ơn ba,” Hứa Úy nhiên mỉm cười gượng gạo ,”Nghe ba như vậy con rất vui.”

      “Ba nghe con vào công ty làm?” Lệ Biên Thành dựa lưng vào sô pha, đổi đề tài.

      “Dạ,” Hứa Úy Nhiên gật đầu, “Là Đông Nhất sắp xếp, công việc rất thích hợp với con, mọi người cũng rất chiếu cố con.”

      “Vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Lệ Biên Thành càng gật đầu, “Con thích là được, nhưng phải nhớ, dù sao cũng đừng mệt nhọc quá.”

      “Con biết,” Hứa Úy Nhiên như cảm thấy chút an ủi, giọng , “Bức tranh chữ kia ba có thích ạ?”

      “Thích, con có lòng.” Lệ Biên Thành .

      bức tranh chính gốc từ đời Thanh, có chút bản lĩnh dễ có đâu.

      “Sao Đông Nhất còn chưa xuống?” Lệ Biên Thành nhíu mày, nhìn đồng hồ, lên lầu bao lâu rồi chứ.

      Lệ Đông Nhất cũng hơi phiền não.

      Người vốn nên ngủ trưa, giờ phút này tinh thần lại hăng hái, mở to mắt đối diện với .

      “Ba ơi, chừng nào mới được về nhà mẹ?”

      “Đợi con ngủ, đến lúc tỉnh lại ở nhà.” Lệ Đông Nhất khẽ .

      “Nhưng mà, nhưng mà,” Nam Hợp rối rắm trở mình, “ phải chiều con còn phải nhà trẻ sao?”

      “Ừm,” Lệ Đông Nhất bật cười, “ nhà trẻ, tan học, mẹ đến đón con.” vươn bàn tay ấm áp ra xoa đầu cậu, từ sau đến trước rồi từ trước ngược ra sau.

      Nam Hợp thoải mái nhắm hai mắt lại.

      Lệ Đông Nhất nghĩ cậu ngủ, động tác hơn, chuẩn bị ra ngoài.

      “Ba, ba xem, tối nay mẹ có kể cho con nghe truyện Pippi- bé tất dài ?” Tay trái Nam Hợp cầm tay phải, đếm từng ngón từng ngón.

      Cho đến khi đếm hết, mới nhìn ba cậu.

      Tân Đồng làm trong thư viện, cũng thuận tiện cho ít, ví dụ như sách, hoặc mua hoặc mượn về vài cuốn, để đọc cho Nam Hợp nghe trước khi ngủ.

      Lệ Đông Nhất cũng gấp lắm, dù sao cũng muốn gặp người ở dưới lầu.

      “Tất nhiên.”

      Theo quan sát của Lệ Đông Nhất, tỷ lệ Tân Đồng từ chối cầu của Nam Hợp là cực .

      Huống hồ, đó là cầu khá hợp lý.

      “Nhưng mà con lại muốn nghe bây giờ.” Trong mắt Nam Hợp tràn đầy khao khát.

      Kệ vậy, Lệ Đông Nhất đến tủ sách tìm lượt, chỉ tìm được quyển bằng tiếng .

      bảo trợ lý Từ chuẩn bị sách cho Nam Hợp, phần lớn là song ngữ Trung-, để Nam hợp tiếp xúc với tiếng sớm chút, sau này có học cũng dễ hơn nhiều.

      Cuốn Pippi- bé tất dài bản Trung để ở nhà Tân Đồng rồi, chỗ này chỉ còn bản tiếng thôi, đành phải vừa đọc vừa dịch, lúc dịch phải vô cùng chuẩn xác, hoàn mỹ mất lý thú.

      Giọng trầm ấm, hoàn toàn khác với giọng của Tân Đồng, nhưng lại mang theo tác dụng xoa dịu lòng người, cuối cùng Nam Hợp cũng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn vào giấc ngủ.

      Lệ Đông Nhất để cuốn truyện vào chỗ cũ, tay đóng cửa lại.

      Lúc xuống lầu, phòng khách chỉ còn có mình thím Cao thu dọn mọi thứ.

      Có lẽ Hứa Úy Nhiên về rồi.

      “Cái này chắc mắc lắm, tôi thấy Nam Hợp rất vui.” Thím Cao cảm thán, đồ chơi của trẻ con bây giờ cũng mắc tiền như vậy, món đồ lớn như thế, ai bỏ được?

      Suy cho cùng cũng là con, tuy rằng có màn xuất rung động lòng người như tưởng tượng, nhưng như vậy cũng xem như tệ.

      Lệ Đông Nhất cũng tiếp lời, “Ba đâu rồi?”

      “Ở lầu.”

      Thư phòng sao?

      Lệ Đông Nhất nhíu mày, nhớ lại còn có chuyện của Lệ Thịnh phải giải quyết, vẫn nên lên đó hỏi.

      Hai cha con chuyện với nhau khoảng mười phút.

      Lệ Đông Nhất nắm tình hình.

      Đặng Lị bỏ qua , trực tiếp tìm ba để báo cáo, biết là tại sao?

      Chị ấy hẳn nên biết, giờ ba là người màng chuyện đời, tu thân dưỡng tính, người cuối cùng phải giải quyết chuyện này chỉ là , Lệ Đông Nhất.

      Từ trước đến nay luôn tin chắc, là bí mật vẫn ngày bại lộ chân tướng.

      Nhưng cũng có tự tin, chuyện về Nam Hợp, người biết nhiều, ít nhất Đặng Lị, Lệ Thịnh là thuộc dạng người chưa biết, cũng vĩnh viễn thể nào biết được chân tướng đó. cũng để cho nhiều người biết được.

      “Con tìm.” Tìm người, có cách là được rồi, còn sợ tìm thấy sao?

      Ông Lệ hài lòng gật đầu, “Đến khi tìm được, bảo nó đến gặp ba.” Giọng điệu ác liệt hơn, “Chỉ là đứa con thôi mà, đàn ông vẫn nên xem nghiệp làm trọng.”

      “Đúng rồi, Úy Nhiên lên lầu tìm con, sao vẫn còn chưa xuống?”

      Tìm mình?

      Lệ Đông Nhất gấp gáp ra ngoài, đến phòng ngủ của Nam Hợp.

      Cánh cửa vừa mới được đóng kín, giờ đây khép hờ.

      đẩy ra, liền thấy Hứa Úy Nhiên ngồi ghế bên cạnh giường, móng tay sơn đỏ sờ má của Nam Hợp.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 21
      “Đông Nhất, căng thẳng gì chứ?” Hứa Úy Nhiên mỉm cười rút tay lại, đứng lên, đến trước mặt Lệ Đông Nhất, ngoảnh lại ngắm khuôn mặt say giấc của Nam Hợp, “Nó đáng như vậy, sao em nỡ làm tổn thương nó chứ?”

      Nắm tay siết chặt dưới tay áo của Lệ Đông Nhất từ từ buông ra.

      “Vậy là tốt nhất.”

      đóng cửa lại, để tiếng động làm ồn Nam Hợp.

      “Em thể nào tưởng tượng được, lại có thể căng thẳng vì nó như vậy.” còn nhớ biểu cảm mặt trong khoảnh khắc ẵm Nam Hợp đến trước mặt .

      Kinh ngạc, tin, thậm chí có chút ghét bỏ.

      Lúc đó, Nam Hợp mắt nhắm nghiền, mặt đỏ hồng, dúm dó, xấu xí như con khỉ.

      nghĩ bản thân thắng.

      hiểu Lệ Đông Nhất, là chồng , đồng thời cũng là kẻ địch.

      Bất kể là thân phận nào, cũng cần phải giải thích ràng với .

      Lệ Đông Nhất tin tưởng bất cứ ai, chỉ tin vào .

      Mà, khoa học chính là .

      tin vào khoa học, Nam Hợp là con trai , nhưng vẫn chịu tin tưởng .

      Hứa Úy Nhiên vươn tay mình ra, ngắm nghía, như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nào đó.

      Trang sức tay tinh xảo, làn da căng mịn, trắng nõn, muốn đưa tay qua, kéo giữ , đáng tiếc, Lệ Đông Nhất nghiêng người né tránh .

      còn nhớ trước kia để kéo lại, mỉm cười với , cúi đầu thấp giọng dặn dò chú ý dưới chân, đường cẩn thận.

      Còn bây giờ?

      Hứa Úy Nhiên cười ngượng, “Nếu chào đón em, em vậy.”

      Lệ Đông Nhất im lặng hồi lâu, mới chậm rãi , “Nếu thuộc về , họ Lệ cưỡng ép mà cho . Nhưng ở đây có thứ gì thuộc về cả, cũng cần phải lấy lòng ba, vô ích thôi.”

      Vô ích thôi.

      Ba chữ cuối này của như là than thở, mang theo thương hại.

      cần thương hại của !

      Sắc mặt Hứa Úy Nhiên cực kỳ khó coi, “Lệ Đông Nhất, hãy nhớ cho kỹ lời !”

      Nơi này sao lại có thứ của chứ?

      Nếu có, tại sao lại gả cho ? Tại sao phải quay về?

      Lệ Đông Nhất thản nhiên nhìn cái rồi dời mắt .

      Hứa Úy Nhiên vội vàng ra về, thím Cao đặc biệt pha trà cho , lại thể thành công mượn trà biểu lòng biết ơn của bà.

      Mô hình xe đồ chơi lớn còn để sô pha, có vẻ hơi vướng víu.

      Thím Cao cầm lấy, chuẩn bị đặt nó chung với mấy món đồ chơi khác của Nam Hợp.

      Lệ Đông Nhất ngăn bà lại.

      “Thím Cao, thím có họ hàng nào có con , mang về cho nó chơi .” Lệ Đông Nhất ngồi xuống sô pha chậm rãi thưởng thức trà thím Cao mới pha, nhìn đồng hồ, nhẩm tính còn bao lâu nữa phải gọi Nam Hợp dậy, đưa cậu nhà trẻ.

      “Hả?” Thím Cao há to miệng, “À, vâng.” Bà cuống quít đáp.

      Vẻ mặt của thím Cao rốt cuộc cũng từ mù mịt biến thành mừng rỡ, ngắm nghía cầm về phòng mình.

      Bên kia, Ôn Hinh mới đưa hộp ngọc trai Nam Hải quý giá kia cho bà, bên này, đồ chơi của cậu chủ cũng cần.

      Trong lòng thím Cao thần than người trong nhà này hào phóng.

      Lệ Đông Nhất chú ý đến biểu cảm tố cáo đó, hơi dựa vào sô pha, phóng tầm mắt ra trời trưa thanh nhàn.

      uống hai ly trà, dặn trợ lý Từ tìm Lệ Thịnh, rồi nghe trợ lý Từ báo lại lịch trình chiều nay, hủy hết mấy cái quan trọng, sau đó đánh thức Nam Hợp.

      thể nào nghi ngờ, trong tất cả mọi chuyện, chuyện đánh thức Nam Hớp có hệ số khó khăn lớn nhất.

      Theo lý thuyết, buổi sáng thức dậy là khó nhất, nhưng Tân Đồng và Nam Hợp gần như thức dậy cùng lúc, hai người đều mắt nhắm mắt mở, ngáy ngủ, ầm ĩ vài phút, hôn nhau tùm lum, liền tỉnh táo.

      Buổi trưa ngủ ở nhà trẻ, các bạn đều thức dậy, Nam Hợp cũng chịu thua, cho nên động tác xem như nhanh nhẹn.

      Chỉ có giờ.

      “Nam Hợp?” Lệ Đông Nhất xoa đầu cậu, Nam Hợp thèm mở mắt, nhưng lông mi hơi giật giật, sau đó nhanh chóng cuộn mình, đưa lưng về phía phát ra tiếng động đáng ghét.

      Lệ Đông Nhất mất kiên nhẫn, tiếng hơi lớn, “Nam Hợp, đến giờ nhà trẻ rồi, mau ngồi dậy.”

      Vẫn cục cựa như cũ.

      Lệ Đông Nhất có cách nào, moi Nam Hợp từ trong chăn ra, nhanh chóng giúp cậu mặc quần áo, choàng khăn, vác cậu lên vai, xuống lầu.

      đống hoa bày bàn trà, mới được đưa đến, Ôn Hinh ngủ trưa được lát, hoặc là bà tránh né Hứa Úy Nhiên, bắt đầu suy nghĩ xem hoa này nên bày thế nào, hóa kia nên cắm ra sao mới đẹp.

      Đột nhiên ngẩng đầu, thấy dáng vẻ của Lệ Đông Nhất và Nam Hợp, thiếu chút nữa trượt tay đánh rớt bình hoa.

      Chiếc bình này là đồ sứ Vãn Tình, Lệ Biên Thành rất thích, trong lòng Ôn Hinh vẫn còn hết hồn.

      “Đông Nhất, con cái còn mà, con ép buộc nó như thế sao được?” Ôn Hinh khẽ kêu lên.

      sao đâu mẹ,” Lệ Đông Nhất vỗ phạch vào cái mông Nam Hợp, xốc nó lên, “Con đây.”

      “Tối nay có về ăn cơm ?” Ôn Hinh đứng lên, hai bước ra cửa, hỏi.

      ,” Lệ Đông Nhất vặn chìa khóa trong tay, “Mẹ và ba ở nhà ăn cơm .” Sau đó nhét Nam Hợp vào trong xe, thắt dây ăn toàn, chỉnh ghế lại cho bằng.

      Buổi trưa nên xe cộ đường đông lắm, cũng mất bao nhiêu thời gian.

      Trước kia, Ôn Hinh chăm sóc cho Nam Hợp, học tan học đều có tài xế đưa đón, bây giờ ngày nào Lệ Đông Nhất cũng đưa, càng lúc càng quen thuộc với con đường này, ngay cả ngõ tắt xung quanh cũng rất .

      Xe đến cổng nhà trẻ, Lệ Đông Nhất dừng lại, từ trong ngăn xe lấy bịch khăn ướt, lau mặt cho Nam Hợp.

      “Ba, chiều nay mẹ đến đón con à?” Nam Hợp rụt về sau né tránh động tác mấy nhàng của ba cậu, giọng vẫn mang theo vẻ ngáy ngủ lười biếng.

      “Con gọi điện thoại hỏi là được.” Lệ Đông Nhất đưa điện thoại cho cậu.

      Để tránh xảy ra tình trạng quên đón Nam Hợp như lần trước, Tân Đồng rất tự kiểm điểm, hơn nữa, hứa hẹn và cố gắng làm như thế nào để là người mẹ xứng đáng.

      Nam Hợp rất phối hợp, bấm số điện thoại của Tân Đồng.

      Lệ Đông Nhất nhấn bàn phím ra, để Nam Hợp tự nhấn số, xem cậu có nhớ hay .

      Nam Hợp rất tự nhiên dùng ngón tay nhấn từng số, gọi cho Tân Đồng.

      “Là mẹ, có con nữa.” Nam Hợp nhìn điện thoại rồi , như là phát ra chuyện gì trọng đại lắm.

      Biểu tượng liên lạc được Lệ Đông Nhất cài đặt thành hình chụp chung của Tân Đồng và Nam Hợp.

      Tân Đồng nhìn số máy gọi đến, có hơi do dự nhấn nút màu xanh nhận cuộc gọi.

      “Mẹ!” Giọng ràng non nớt của Nam Hợp truyền đến.

      Là Nam Hợp à.

      Tân Đồng lén thở hắt ra, giọng điệu thoải mái tự nhiên ít.

      Nội dung chuyện của hai mẹ con ngoài chuyện bữa trưa ăn ngon ? Có ngủ trưa ? Tối nay muốn ăn gì?

      Thức ăn đạm bạc, nhưng lại ấm áp.

      “Thịt viên à? Còn chừa cho con mà? Tối nay nấu canh cho con nhé?” Tân Đồng mỉm cười cầm điện thoại, ánh mắt nheo lại, lông mi run run.

      Buổi trưa làm thịt viên, làm từ thịt heo nạc và cà rốt, rất thơm, Nam Hợp làm ầm chịu , hôn cũng dùng được, vẫn là thức ăn có sức thuyết phục hơn, đút cậu ăn mấy viên, đồng ý chừa lại cho buổi tối, cậu mới nắm tay Lệ Đông Nhất ra cửa.

      Lúc này, lại vẫn quên.

      “Mẹ, chiều nay nhớ đón con nha.” Sau hồi hai mẹ con chuyện ngọt ngào thân mật xong, Nam Hợp vẫn quên mục đích cuối cùng.

      Cho đến khi Tân Đồng nhắc nhắc lại mấy lần, Nam Hợp mới vui vẻ hôn chụt cái qua điện thoại.

      Xem ra, chuyện lần trước có ảnh hưởng đến tâm hồn bé bỏng của Nam Hợp.

      Tân Đồng vẫn phải kiểm điểm hơn nữa.

      Điện thoại được đưa cho Lệ Đông Nhất.

      “Vất vả cho em rồi.” Lệ Đông Nhất .

      Tân Đồng nhanh chóng đáp, “ vất vả. vất vả.”

      Cách cư xử của hai người vẫn thiếu tự nhiên như cũ, cuộc đối thoại lúc này hệt như giữa người lãnh đạo và viên chức quèn.

      người thấm thỏm dè dặt, người cẩn thận tỉ mỉ.

      Tân Đồng đúng là cảm thấy vất vả.

      Làm cho con trai mình, tuyệt đối thấy mệt.

      Trái lại, càng lúc càng thích ứng, càng ngày càng thích thú.

      “Vậy cúp máy nhé.” Lệ Đông Nhất dừng chút, lại phát Tân Đồng cúp máy trước rồi, màn hình hiển thị kết thúc cuộc trò chuyện.

      lắc đầu, Nam Hợp tự mở cửa xe, đeo ba lô lên, vẫy vẫy tay với , sau đó chút lưu luyến vào cổng Thị Nhất Ấu.

      lớn này, đối với họ, như chiếc lông chim, bẫng, xem khí sao hả.

      Tân Đồng cất điện thoại vào túi, hít sâu hơi, có hơi hối hận, trong khoang mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

      dễ ngửi chút nào.

      Lục Vực đứng xa xa thấy chau mày, đăng ký, lấy số, gì đó với y tá ở chỗ trực, sau đó từ từ về phía này.

      xoay người vào khoa tâm lý.

      Hôm nay, rất nhiềungười bốc số ở khoa của , dặn y tá để lại số cho Tân Đồng.

      Người ta tâm bệnh khó chữa, khó chỉ có người bệnh, mà còn có bác sĩ nữa.

      Kiên nhẫn trò chuyện với đa dạng bệnh nhân, phán đoán, sau đó ra đơn thuốc, làm trị liệu, quá trình này rất lâu.

      Nhưng hôm nay tinh thần Lục Vực tập trung cao độ, tốc độ xử lý nhanh hơn rất nhiều.

      Tân Đồng đợi khoảng nửa tiếng, y tá mới gọi đến số của .

      “Bác sĩ Lục.” Tân Đồng ngồi xuống, đặt bệnh án lên bàn.

      Lục Vực khá quen với Tân Đồng, cười cười, nhận lấy.

      “Cái đó,” Tân Đồng do dự hồi lâu, “Tôi muốn kết thúc điều trị.”

      Lục Vực cau mày, “Sao vậy?” nhớ đến lần chuyện trước đó với Tân Đồng, tưởng chuyện đó khiến hiểu sai, “Tân Đồng, trị liệu của vẫn chưa kết thúc, có lẽ gần đây trong cuộc sống của thay đổi, nghỉ ngơi và giấc ngủ dần dần tốt lên, nhưng có biết, vần đề của phải chỉ có chướng ngại giấc ngủ này thôi đâu.”

      “Tôi biết,” Tân Đồng hơi cúi đầu, có mớ tóc rũ xuống, dính vào mặt , “Tôi có thể điền đơn, tính điểm cho tôi, tôi nhất định có thể.”

      “Tân Đồng,” Lục Vực khá kiên nhẫn, “Vấn đề tâm lý phải điền vào mẫu đơn là có thể, đó chỉ là trong những phương pháp phụ trợ mà thôi, hiểu tình trạng của bản thân mà.”

      Tân Đồng nghe lọt tai được gì nữa, muốn mình phải khỏe mạnh, như vậy, Nam Hợp mới có thể theo .

      Nếu điều tồi tệ nhất từng bước đến gần, cũng đến nỗi vì tình thế thuận lợi mà thua trận.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 22
      Tân Đồng tắm rửa sạch cho Nam Hợp, giúp cậu thay bộ đồ ngủ kẻ sọc xanh, bảo cậu lên giường nằm trước.

      vội vàng giặt quần áo, hong khô, chuẩn bị tốt đồ đạc để ngày mai Nam Hợp mặc, gấp gọn gàng, đặt ở cuối giường, mới lên giường ngủ.

      Nam Hợp thân thiết giúp mẹ xốc góc chăn lên, rồi đưa truyện cho mẹ.

      Đọc truyện theo thường lệ, nhưng Nam Hợp cảm thấy buồn ngủ.

      “Nam Hợp, ngủ được à?” Tân Đồng sờ bàn tay bàn chân bé của cậu, thấy nó vẫn ấm, mới yên lòng.

      Nam Hợp gật đầu, chui tọt vào trong chăn.

      “Vậy chuyện với mẹ chút được ?” Tân Đồng kéo cậu ra, nhéo mũi cậu.

      “Dạ.”

      “Vậy Nam Hợp có muốn gặp ông ngoại ?” Tân Đồng đắn đo mở lời.

      nên chuẩn bị tốt cho ngày đó.

      “Ông ngoại à?” Nam Hợp lắc đầu, “Cũng giống ông nội phải ạ?”

      “Cũng hơi giống,” Tân Đồng nghĩ, “Là ba của mẹ.”

      “Ba của mẹ à?” Vẻ mặt Nam Hợp cũng cân nhắc giống Tân Đồng, “Vậy, ông có giống mẹ ?”

      giống,” Tân Đồng lắc đầu, “Nhưng mẹ có em , nhìn rất giống mẹ.”

      “Vậy mẹ của mẹ đâu? Trông có giống mẹ ?”

      “Giống.” Tân Đồng gật đầu.

      “Vậy con muốn gặp mẹ của mẹ lắm.”

      Tân Đồng ngớ ra, nỗi xót xa dâng lên trong mắt, vừa chát vừa đau, đục khoét thẳng vào nơi sâu kín nhất trong lòng .

      được đâu,” Tân Đồng biết phải thế nào với cậu, “Bà ngoại đến nơi rất xa, mệt lắm con à, nên phải ở nơi đó nghỉ ngơi thời gian khá lâu.”

      Nam Hợp còn quá , suy nghĩ lâu, mới hiểu được đôi chút.

      Ngày nào cậu cũng có mẹ bên cạnh, nhưng mẹ cậu lại được ở bên cạnh mẹ.

      Nam Hợp lập tức duỗi tay duỗi chân ra, hệt như con gấu túi ôm chặt lấy Tân Đồng, “Mẹ, có con ở đây.”

      Con ở đây.

      Ở bên cạnh mẹ.

      Thân mình bé của cậu hoàn toàn đặt bụng của Tân Đồng, khiến ngạt thở, nhưng nỗi chua xót lại giảm rất nhiều.

      Tân Đồng muốn ôm lại cậu, muốn khóc to nhưng lại sợ bản thân dọa đến cậu.

      “Vậy, Nam Hợp có thể theo mẹ về thăm ông ngoại ?” Tân Đồng vỗ lưng cậu.

      “Nhưng mà, ông nội thích con.” Nam Hợp nhíu mày.

      Cậu còn tuổi, nhưng tâm tư lại rất thấu đáo, dễ dàng nhận ra ai thích cậu, ai thích cậu.

      Lúc này Tân Đồng mới nhớ ra câu hỏi ông ngoại có giống ông nội của Nam Hợp lúc nãy, trong lời mang theo ý cười, “Ông ngoại tốt hơn ông nội, nhất định thích Nam Hợp.”

      ư?” Mặc dù Nam Hợp hỏi như vậy, nhưng khóe mắt sáng ngời có thần chứng minh cậu hoàn toàn tin vào điều đó.

      “Tất nhiên,” Tân Đồng nghĩ, “Ông ngoại biết nấu cơm, biết trồng ra những bông hoa đẹp, còn có, làm châu chấu cho Nam Hợp.”

      vừa vừa cười, Nam Hợp mừng rỡ a lên tiếng.

      “Ông ngoại là lợi hại, mẹ, vậy khi nào chúng ta gặp ông ngoại vậy?” Nam Hợp bắt đầu có chút chờ mong.

      “Tết , tết được ?” Tân Đồng hỏi ý cậu.

      “Dạ được ạ.”

      Mùa đông sắp qua, bây giờ cũng sắp đến tết.

      Kỳ này đối với Tân Đồng mà cuộc gặp có ý nghĩa lịch sử, vẫn còn có người chưa chuẩn bị tâm lý.

      Đột nhiên, Tân Đồng cảm thấy phiền não, còn cách nào.

      Với , Tân Chí vừa là cha, vừa là người bạn.

      còn nhớ có lần cãi nhau với mẹ, giận dỗi mình chạy ra ngoài.

      Ba nhanh chóng tìm được , cũng khuyên , bắt chước theo bộ dạng của , ngồi xuống đất cách khoảng thước, tiện tay bứt mấy cọng cỏ, ngón tay thô ráp thoăn thoắt, thắt vài cái rồi đưa đến trước mặt con châu chấu bằng cỏ.

      Vui nhất chính là, biết ba tìm đâu ra cành hoa dại xíu, cắm lên đầu châu chấu, bật cười khì, “Xấu hoắc!” vẫn mạnh miệng chút nể mặt.

      “Về thôi, ba làm nhiều thức ăn ngon lắm.” Tân Chí đứng dậy, phủi phủi lá cỏ dính người, chìa tay ra với .

      Lúc đó, nhà mới dọn đến Dung Trấn lâu, trong lòng rối bời, vẫn chưa ổn định, lại bị con châu chấu cỏ thô thiển dễ dàng mua chuộc.

      Dần dần, học được cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

      Thích ứng trong mọi hoàn cảnh cũng dễ dàng.

      số ký ức, số nỗi đau, làm sao có thể ném liền ném được?

      Nam Hợp ngủ, mặt mang theo nụ cười chờ mong được gặp ông ngoại, tay vẫn còn nắm lấy chiếc cúc áo ngủ của Tân Đồng.

      Bất luận thế nào, khoảnh khắc này, Tân Đồng nghĩ, yên tâm.

      Màn đêm như tấm lụa, yên ắng, lắng đọng.

      Tân Đồng dần dần nhắm mắt, trước khi thiếp vẫn còn miên man suy nghĩ, Đồng Dao đâu rồi nhỉ?

      Gần đây Đồng Dao rất bận, thế nên vẫn chưa có thời gian truy hỏi quá khứ của Lệ Đông Nhất và Tân Đồng.

      Vừa qua, tổng biên tập lại chuyển từ mảng tin tức sang giải trí, vốn nghĩ đây là mảng khá nhàm chán, nhưng ít ra cũng thoải mái hơn so với trước kia.

      là, tuyệt đối ngờ rằng.

      hắt xì cái to, tiếp tục đứng canh ở góc tối thui, hoàn toàn bị bóng đêm che phủ.

      Tại sao mấy đồng nghiệp khác được phỏng vấn ngôi sao nào đó ở chỗ thoải mái, đèn đuốc sáng trưng, ăn chơi đàn đúm, còn lại phải ở chỗ này nhận hết gió lạnh vào người?

      than thở, trong lòng thầm mắng tên tổng biên tập biết bao nhiêu lần, vẫn đợi được mục tiêu xuất .

      Hàm răng khua vào nhau, toàn thân ớn lạnh đến góc đường mua ly trà sữa, mới uống được hớp, chuẩn bị trở lại góc đường cũ, liền nhìn thấy bóng người mờ ảo bước xuống bậc thềm, về hướng chiếc xe màu đen.

      Đồng Dao nhanh chóng quẳng ly trà sữa, thời gian chộp lấy máy ảnh còn chưa kịp ngắm, lại phát bên cạnh bóng người đó còn có thêm bóng người nhắn, nhanh nhẹn chui tọt vào trong xe.

      chưa kịp chụp, cửa xe nhanh chóng đóng lại.

      Đồng Dao oán hận nhìn máy ảnh trống trơn thu hoạch được gì, đảo mắt đến ly trà sữa nằm chỏng chơ bên chân, giậm chân, rồi thu dọn mọi thứ, chuẩn bị đến quán bar uống vài ba ly.

      định , lại xuất người khá quen mắt, khuôn mặt có chút mơ hồ.

      “Lệ Thịnh, Lệ Thịnh!” Đồng Dao chà xát tay, ra sức vẫy tay về hướng người nọ.

      Người nọ dừng lại chút, nhìn thoáng về phía .

      Đồng Dao chạy đến, nhanh chóng đứng trước mặt .

      “Đúng là rồi.” Đồng Dao vỗ túi máy ảnh, cảm thán mắt mình tốt, đúng là trực giác của phóng viên, “Trông ốm nhiều.”

      Ánh mắt Lệ Thịnh có hơi rời rạc, giọng điệu hình như khẳng định lắm, “Là Đồng Dao à?”

      Lúc học đại học, Đồng Dao và Tân Đồng hệt như hai chị em sinh đôi, ăn ngủ hay tham gia hoạt động đoàn đội đều dính lấy nhau.

      Lúc hai người tham gia vào phòng biên tập cho tập san của trường, Lệ Thịnh là học trò của phó tổng biên, khi đó ba người họ mới hoàn toàn quen biết nhau.

      “Nghe danh lâu, chào Tân Đồng.” Lệ Thịnh chút che giấu thích trong đáy mắt, ánh mắt chuyển qua Đồng Dao, ý cười cũng giảm , nhưng lại thiếu nội hàm.

      Bây giờ Đồng Dao nghĩ lại, lúc đó có lẽ Lệ Thịnh thích Tân Đồng, thậm chí còn thích trước cả lúc đó.

      là khó cho , kiên trì lâu như vậy mới dám bày tỏ, kết quả đợi được câu trả lời của Tân Đồng, Tân Đồng liền biến mất.

      tại xem ra, tất cả mọi chuyện đều nối lại thành đường, đều có nguyên nhân đầy đủ.

      “Là tôi.” Đồng Dao đột nhiên cảm thấy thương cảm, Lệ Thịnh của bây giờ còn tiều tụy hơn cả lúc Tân Đồng từ mà biệt.

      “Chào .” Giọng của Lệ Thịnh như dính lại, chậm rãi, cơn gió thổi qua hai người, hình như hơi lạnh, hai tay đút vào túi, gì thêm, ngang qua Đồng Dao, tiếp tục bước .

      “Lệ Thịnh!” Đồng Dao muốn gọi lại. Nhưng hình như Lệ Thịnh nghe thấy, vẫn tiếp tục bước .

      chiếc xe lặng lẽ chạy ngang qua Đồng Dao, dừng lại bên cạnh Lệ Thịnh.

      Cửa xe mở ra, người bước xuống.

      “Lệ Đông Nhất?” Đồng Dao suýt nữa kêu lên thành tiếng.

      Tối nay, đối với Đồng Dao mà , theo giá trị nào đó, vẫn là có thu hoạch rất nhiều.

      “Thịnh, lên xe .”

      Đồng Dao nghe thấy Lệ Đông Nhất thấp giọng gọi, có uy nghiêm của bậc trưởng bối, cho phép kẻ dưới kháng cự.

      Lệ Thịnh nghiêng người, nhìn cái, ngoan ngoãn bước lên xe.

      Đồng Dao nhanh chóng bắt taxi, “Đuổi theo chiếc xe phía trước.”

      Tài xế lắc đầu, thời buổi này đúng là chuyện ly kỳ nào cũng có, ngay cả chuyện theo dõi cũng học theo trong phim, cảm thán vẫn là cảm thán, liền nhấn ga đuổi theo.

      Mở cửa xe ra, Đồng Dao cảm thấy đúng lắm, họ lại có thể đứng trước cổng trường học cũ của .

      Xe của Lệ Đông Nhất chạy thẳng vào bên trong, xe taxi lại vào được.

      Đồng Dao trả tiền, nhanh chóng đuổi theo sau.

      Lúc tìm ra họ, là mười phút sau đó.

      Lệ Đông Nhất và Lệ Thịnh đứng giữa sân bóng rổ phía đông trường học, ánh đèn còn u ám ảnh đạm hơn cả ánh trăng đêm nay, Đồng Dao đấm đấm đôi chân đau nhứt, chợt nghe Lệ Thịnh hét lớn, “Chú bậy, ràng là con, là con gặp ấy trước.”

      Đồng Dao còn chưa kịp hiểu ý tứ chứa đựng trong câu ấy, thấy Lệ Thịnh bỗng nhiên vung tay đấm cú vào mặt Lệ Đông Nhất.

      Lệ Đông Nhất tránh, biết là cố ý hay là tránh kịp.

      lui lại hai bước, đưa tay sờ khóe miệng, rồi tháo cà vặt, cởi luôn áo vest ngoài, ném xuống mặt sân bóng.

      “Muốn đánh nhau sao?” Lệ Đông Nhất cởi vài cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên, “Đến đây.”

      Nương theo ánh sáng lờ mờ, vóc dáng Lệ Đông Nhất rất chuẩn, dáng cao chân dài, cơ thể rắn chắc, Tân Đồng đúng là có phúc, muốn cũng được mà, Đồng Dao ra sức lắc đầu, suýt quên mất mục đích đến đây của mình, giờ ngăn lại à!

      lo lắng biết chuyện gì xảy ra, Đồng Dao khẽ cắn môi, cũng dám tiến lên.

      Tuy rằng, thoạt nhìn Lệ Thịnh là thanh niên hơi gầy, nhưng có thành ngữ là ai binh tất thắng[1] kia mà.

      Tim chết như tro, lại càng dễ dàng bùng nổ.

      Lệ Thịnh ăn đấm nhiều, Lệ Đông Nhất cũng đòi hỏi nhiều lắm.

      Rốt cuộc, đợi đến khi hai người dừng lại, Lệ Thịnh nằm vật ra đất, thở hồng hộc, Lệ Đông Nhất xoay người nhặt áo và cà vạt vắt lên vai.

      “Chú về ,” Lệ Thịnh nhìn chằm chằm lên trung, “Ngày mai con đến công ty,”

      Từ , biết lợi hại của người chú này, tất cả mọi mặt chê vào đâu được.

      thèm để ý đến thứ cần, và những thứ nhà họ Lệ có thể cho .

      Nhưng mà, Tân Đồng được.

      ấy là người đầu tiên thích, cất giấu tận sâu trong đáy lòng rất lâu mới dám thổ lộ với .

      thể tin rằng, người thích, người kính nể, phát sinh thứ quan hệ này.

      Sau khi về nước, lần đầu tiên nhìn thấy Nam Hợp liền cảm thấy có chút thân thiết, cũng thể ngờ rằng chính là vì nguyên nhân này.

      thua, thua cách triệt để.

      “Vẫn nên đợi vết thương lành lại ,” Lệ Đông Nhất thốt ra câu, cảm thấy người mình cũng có nhiều chỗ đau ỷ, nhíu mày , “chú trước.”

      Lệ Thịnh gì.

      Ánh trắng dần dần khuất sau đám mây.

      Nơi chân trời có vài ngôi sao thưa thớt, nhìn về phía đó, như là những chiếc lá bằng đá quý trong suốt treo lủng lẳng cây.




      [1] Ai binh tất thắng: quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu nhất định chiến thắng, câu này ngụ ý Lệ Thịnh tuy gầy hơn nhưng đau khổ, có thể đánh thắng Lệ Đông Nhất.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 23
      Tân Đồng thức sớm, biết tại sao đêm qua ngủ yên giấc.

      chậm rãi ngồi dậy, nhắm mắt rồi lại mở, đầu óc hỗn loạn mới thoáng tỉnh táo chút.

      Có lẽ Nam Hợp bị động tác của mẹ đánh thức, ngáp cái, mắt buồn ngủ vẫn còn tèm nhèm, duỗi thẳng tay chân, “Mẹ?”

      “Ngoan nào, ngủ thêm con.” Tân Đồng hôn cậu, giúp cậu kéo góc chăn, nhàng ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại.

      rửa mặt qua loa, buộc tóc đuôi ngựa, thay đồ rồi xuống lầu mua bữa sáng.

      giờ, nhiệt độ càng lúc càng giảm mạnh, trong phòng bật điều hòa thời gian lâu, khó tránh khỏi có chút khô hanh.

      siêu thị mua máy tạo ẩm đặt trong phòng ngủ, mới tốt hơn nhiều.

      Ngoài trời thể so với trong phòng, nhất là buổi sáng và tối, nhiệt độ xuống rất thấp.

      Tân Đồng thở ra lập tức biến thành luồng khói, chậm rãi tan .

      Kéo áo, mới được vài bước, giương mắt liền trông thấy xe của Lệ Đông Nhất đỗ cách đó xa.

      Đến gần thêm chút, cuối cũng cũng khẳng định.

      Nhưng nhìn trái ngó phải cũng thấy bóng dáng của Lệ Đông Nhất, Tân Đồng nghi ngờ, thử gõ gõ kính xe.

      Kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ khuôn mặt, hết hồn, thoáng lui ra sau.

      Lệ Đông Nhất mở cửa xe, “Nam Hợp đâu? Thức chưa?”

      bị sao vậy?” Tân Đồng trả lời , lại quan sát khuôn mặt .

      Đuôi mắt xanh tím, khóe miệng còn vương vết máu, tóc tai bù xù nhìn ra kiểu gì.

      Đây là Lệ Đông Nhất sao?

      “À sao,” Lệ Đông Nhất xua tay, vẻ mặt để ý lắm, chỉ cười cười, cẩn thận động vào chỗ bị thương, nhíu mày, “Nếu Nam Hợp thức rồi, để tôi đưa nó nhà trẻ.”

      Tân Đồng nhìn trời, gì.

      Bây giờ còn sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, học, chắc mặt trời mọc từ hướng tây quá?

      “Bây giờ mới có 6g40 thôi.” cẩn thận nhắc nhở, lúc ra ngoài có nhìn đồng hồ treo tường.

      Lệ Đông Nhất đưa tay ra sờ, mới nhớ ra, hôm qua lúc đánh nhau quên tháo đồng hồ, nên bị đánh bể mất.

      Điện thoại, đúng rồi, điện thoại, lấy điện thoại ra nhìn, cũng đúng, giờ còn quá sớm.

      “Vậy tôi đợi ở trong xe.” Trong xe cũng khá rộng, nhưng mà, nằm trong đó suốt đêm, rốt cuộc thể so với chiếc giường thoải mái, vẫn có hơi khó chịu.

      Tân Đồng cũng chỉ nhìn trời, gì.

      “Lên nhà trước , như vậy làm Nam Hợp sợ.” Tân Đồng định mua bữa sáng nữa, từ lúc Nam Hợp đến đây sống, tủ lạnh trong nhà luôn đầy ắp thức ăn.

      Hôm nay vốn định mua chút há cảo để cậu thay đổi khẩu vị, bởi vì phải xếp hàng rất lâu, còn lo bị trễ, nhưng giờ vậy rồi, thôi quên .

      Lệ Đông Nhất gì, theo Tân Đồng lên lầu.

      Lúc Tân Đồng mở cửa, nhớ đến gì đó, “ phải có chìa khóa nhà sao?”

      Hơn nữa, chỗ có thể chỉ có chỗ này mà?

      Lệ Đông Nhất sờ mũi, nghiêng người, nhường đường cho đôi vợ chồng già xuống lầu tập thể dục, “Khuya quá, sợ làm ồn hai mẹ con.”

      Tân Đồng hỏi tiếp, mở cửa, nhắc nhở , “ tiếng chút.”

      Bình thường Nam Hợp ngủ thẳng đến 7g30 mới cùng rời giường, giờ hẳn là còn say giấc.

      Lệ Đông Nhất vào phòng ngủ, trong phòng có cái bàn, bên cạnh còn có chiếc sô pha.

      Tân Đồng mang hộp thuốc vào, thấy Lệ Đông Nhất chuẩn bị quần áo, bộ dạng thế này là muốn tắm sao?

      “Tôi tắm trước.” Lần trước Lệ Đông Nhất ở lại chỗ này, chuẩn bị vali chứa đầy quần áo, lần nữa nhét vào bên dưới tủ quần áo.

      “Nhưng mặt có vết thương mà.” Tân Đồng đặt hộp thuốc xuống.

      sao đâu.” Lệ Đông Nhất ôm đồ, vừa vừa giọng , “ chút vết thương thôi mà.”

      Cuối cùng, Tân Đồng cũng hiểu được Nam Hợp ưa sạch là được di truyền từ ai? cần giống mấy bà mẹ khác lo lắng tay con có nhiều vi khuẩn, sợ các loại bệnh từ đường miệng vào, nhưng gần đây chỉ trong thời gian ngắn Nam Hợp cải tà quy chánh, quan tâm có bẩn hay .

      Lệ Đông Nhất tắm rất nhanh, lúc bước ra ăn mặc coi như chỉnh tề, tóc có hơi ướt, còn nhiễu nước.

      Tân Đồng lại tìm khăn mặt đưa cho , lau qua loa mấy cái, đặt ở bên.

      Tân Đồng cầm miếng bông gòn, thuốc nước, còn có băng cá nhân, đặt sô pha.

      Lệ Đông Nhất tắm xong, tinh thần xem ra cũng tốt hơn.

      Nhưng miệng vết thương tuy lại lên ràng hơn.

      nhẫn nhịn chút.” Tân Đồng lấy thuốc nước bôi lên vết thương cho .

      cách rất gần, vẻ mặt chăm chú, hơi thở nhàng, lại ấm áp, từng chút từng chút phả vào mặt , cổ , làm cảm thấy hơi nhột.

      “Tôi và Lệ Thịnh đánh nhau trận.” Lệ Đông Nhất thản nhiên lên tiếng.

      Tay Tân Đồng khẽ run lên.

      Lệ Đông Nhất cảm giác mặt lành lạnh đường, nguệch ngoạc, dọc theo đuôi mắt xuống gò má.

      “Xin lỗi .” Tân Đồng hoàn hồn, nhanh chóng cầm lấy khăn, giúp lau .

      ra rất muốn , vì cái gì?

      Đúng vậy, là vì cái gì?

      Lúc dẫn Nam Hợp đến trước mặt , muốn hỏi , muốn có câu trả lời.

      “Tôi là chú út của nó, nó cần được dạy dỗ. Thứ hai, tôi là ba của Nam Hợp, xem như là vì Nam Hợp.”

      Tân Đồng hiểu, chuyện này có liên quan gì đến Nam Hợp chứ.

      Có lẽ Lệ Đông Nhất nhìn thấy được tâm tư của , “Tân Đồng, chúng ta kết hôn .”

      Tân Đồng, chúng ta kết hôn .

      Chai thuốc nước trong tay Tân Đồng suýt nghiêng đổ, Lệ Đông Nhất nắm tay lại, rút chai thuốc trong tay ra, đặt sang bên.

      “Có thể còn biện pháp khác.” Tân Đồng dùng sức cắn môi dưới, dần dần ứa máu, đỏ lên, như muốn cắn đến khi bật máu.

      Tay Lệ Đông Nhất cầm cằm , đè môi lại, “Nhả ra.” .

      “Lệ Đông Nhất, nghĩ cách khác , nhất định có biện pháp khác mà.” Tân Đồng như thể nghe thấy gì.

      “Tân Đồng, em tỉnh táo lại, tỉnh táo lại ,” Lệ Đông Nhất ít nhiều cũng hiểu tính cách của , biết lại muốn tiếp tục kéo dài.

      Nhưng tiếp tục kéo dài vĩnh viễn phải là biện pháp tốt.

      thèm thêm nữa, nâng mặt Tân Đông lên, hôn xuống mạnh, đầu lưỡi cạy mở cánh môi .

      Trong miệng vẫn còn mùi bạc hà thơm mát của kem đánh răng, pha trộn với mùi hương ngọt ngào của riêng , đặc biệt mê người.

      muốn buông ra, càng hôn càng dùng sức.

      “Em vẫn còn Lệ Thịnh sao?”

      Tân Đồng nhớ lại câu hỏi Đồng Dao hỏi , cuối cùng chồng chất đan xen với câu hỏi của Lệ Đông Nhất.

      hay ?

      Xem ra cho đến hôm nay, vẫn biết đáp án là gì.

      Cũng giống như khi người còn trẻ, thích theo kiểu trẻ người non dạ, ngây ngô, cứ hướng về phía trước, cho rằng chính là người đó, có thể giao phó cả đời cho người đó.

      người đó.

      Hôm nay, Tân Đồng đột nhiên thức tỉnh, Lệ Thịnh.

      rất ích kỷ, nếu là , hẳn là bất chấp tất cả, hẳn là như thiêu thân lao đầu vào lửa, hẳn là hăng hái tiến lên.

      Nhưng lại đắn đo quá nhiều.

      Rồi nhận thấy, có rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn so với Lệ Thịnh.

      Cho nên, lúc đó mới phân vân bỏ , lại làm việc đó mà chùn bước, hề quay đầu lại.

      Trời cao vẫn hậu đãi như cũ.

      có Nam Hợp.

      Cậu đáng như vậy, sao nỡ làm tổn thương cậu chứ.

      Nếu có thể thay cậu nhận lấy tất cả nỗi đau tốt biết bao?

      Rốt cuộc, Lệ Đông Nhất cũng buông ra, trong ánh mắt bức người của , Tân Đồng khẽ gật đầu.

      “Nhưng, tôi có điều kiện.”

      Khóe miệng Lệ Đông Nhất cong lên đường cung nhợt nhạt, nhưng đủ để chứng minh vui vẻ trong lòng .

      “Em .”

      “Chúng ta chỉ là kết hôn mà thôi.”

      Chỉ là kết hôn, thể có những động tác đại loại như hôn môi, ôm ấp như vậy, trước mặt người khác có thể giả bộ, nhưng sau lưng phải vạch giới hạn.

      “Sau khi đưa Nam Hợp học, hai chúng ta đăng ký.” Lệ Đông Nhất chỉ suy nghĩ trong vài phút ngắn ngủi, .

      Vậy xem như đồng ý rồi.

      Tân Đồng nhàng thở ra, “Vâng.”

      Tân Đồng thu dọn mấy thứ linh tinh, vừa nhấc hộp thuốc lên, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân xột xoạt.

      Nam Hợp mặc bộ đồ ngủ bằng bông rộng, đứng giữa phòng khách, đầu tóc rối bời, có mấy cọng còn chỉa lên, “Mẹ ơi?” Cậu thử gọi tiếng thăm dò.

      Tân Đồng vừa định trả lời, tiếng bước chân lại vang lên.

      Hướng về phía nhà vệ sinh.

      bạn tiểu tiện, tự mình nhắc ghế, rửa tay, tỉnh táo ít.

      “Mẹ, mẹ ơi.” Nam Hợp bắt đầu hành trình tìm kiếm Tân Đồng.

      Lần này may mắn hơn, Nam Hợp đẩy cánh cửa phòng ngủ khép hờ, liền thấy mẹ, còn bất ngờ thấy ba!

      Lệ Đông Nhất nở nụ cười, bước đến, phen bế cậu lên.

      “Ba!” Nam Hợp la lên, động tác này vào lúc sáng sớm rất kích thích.

      Bỗng nhiên, cậu giống như phát ra châu lục mới, “Ba ơi, mặt ba sao giống mặt mèo quá vậy.” Cậu đưa ngón tay qua, nhàng chạm vào chỗ bôi thuốc nước khô của ba cậu.

      Lúc này Lệ Đông Nhất mới thả cậu xuống, vẫn chưa xem bộ dạng bôi thuốc nước của chính mình.

      Đúng là dọa người.

      Nam Hợp xông xáo bước đến trước sô pha Tân Đồng ngồi, trèo lên, “Mẹ, là ba làm sai chuyện cho nên mẹ mới đánh ba đúng ?” Bàn tay xíu của cậu đặt lên đầu gối của Tân Đồng, “Mẹ, Nam Hợp là bé ngoan, mẹ nhất định đừng đánh Nam Hợp nha.”

      Xấu xí như vậy, cậu có cách nào nhà trẻ được.

      Tân Đồng nghĩ nghĩ, hồi mới hiểu ra, cười phì, vội vàng xua tay, “Đương nhiên phải, sau mẹ lại đánh ba chứ? Còn có, Nam Hợp đáng như vậy, mẹ nỡ đánh đâu.”

      “Nhưng mà, ba của Trần Quang chính là như vậy đó, hôm qua ba bạn ấy đến nhà trẻ, mặt cũng giống như ba vậy nè,” Nam Hợp đè thấp giọng, như là rủ rỉ với Tân Đồng, “Bạn Trần Quang với con, là ba bạn ấy là sai chuyện nên bị mẹ bạn ấy dạy cho trận, đôi lúc mẹ bạn ấy cũng giáo huấn bạn ấy như vậy đó.”

      “Mẹ như vậy đâu.” Tân Đồng nhớ đến mẹ Trần Quang, ấy dạy dỗ chồng mình, cũng rất có khả năng. Tân Đồng cười lớn, “Mẹ thế này nè,” hôn lên gương mặt phấn chấn của Nam Hợp, “còn có như vậy nữa nè.” Đưa tay chọt cù lét Nam Hợp.

      Nam Hợp cười đến thở nổi, “Mẹ, mẹ.” Cậu sợ bị cù lét, nhột đến nỗi bổ nhào vào trong lòng Tân Đồng.

      Lúc này Tân Đồng mới dừng tay, “Đói bụng con?” xoa cái bụng của cậu.

      “Đói ạ.” Cái bụng của Nam Hợp cũng phối hợp kêu lên tiếng.

      “Rửa mặt sạch chưa?”

      “Dạ chưa.”

      “Vậy cùng rửa mặt nào.” Tân Đồng mang dép bông vào cho cậu.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 24
      mua há cảo, Tân Đồng nấu mỳ. Nước sôi, bỏ mỳ vào, đợi mỳ chín lập tức vớt ra bỏ vào tô, rưới cà chua trứng xào xong lên mặt, ba tô mỳ sốt nóng hổi được bưng lên bàn.

      Tân Đồng vội nấu bữa sáng, vì thế gọi Lệ Đông Nhất dẫn Nam Hợp rửa mặt chải đầu.

      Đợi Lệ Đông Nhất và Nam Hợp xong là có thể ăn sáng.

      sợ vị mỳ quá nhạt, bèn cắt miếng dưa chua, miếng rau diếp biển dọn lên bàn.

      Tô Nam Hợp hơn, Tân Đồng để tô mình sang bên, dùng đũa cuốn hai vòng mỳ, thổi phù phù cho nguội mới đưa tới bên miệng Nam Hợp.

      “Ngon quá.” Nam Hợp nhai chẹp chẹp rồi nuốt xuống, rất ư nịnh hót.

      Tân Đồng cười, lặp lại động tác như vừa rồi.

      Nam Hợp ăn gần nửa tô, sợ mỳ của mẹ nguội nên tự cậu ăn.

      Lúc này, Tân Đồng mới đưa đũa cho Nam Hợp, “Ăn chậm thôi nha.” dặn.

      Đối diện, Lệ Đông Nhất ăn còn chậm hơn Nam Hợp.

      Lúc nãy còn chưa cảm thấy đau, giờ chỉ cần hơi há miệng, khóe miệng lại đau rát.

      Lệ Đông Nhất nhíu mày, Nam Hợp chú ý thấy, tưởng cũng sợ nóng, nên thổi mỳ đút ba.

      Lệ Đông Nhất xua tay, “Nam Hợp, con tự ăn , ăn xong ba đưa con đến nhà trẻ.”

      Nam Hợp cẩn thận gắp miếng cà chua bỏ vào miệng, quay qua, “Mẹ, mẹ cũng thổi mỳ cho ba , ba ăn chậm quá, Nam Hợp muộn học mất.”

      Tân Đồng ngẩn người, đối mắt với Lệ Đông Nhất.

      Thâm sâu gợn.

      “Vậy để tôi nấu món khác cho nhé?” Tân Đồng khẽ hỏi.

      Giờ này có lẽ còn kịp.

      cần phiền phức.” Lệ Đông Nhất lắc đầu, “Vậy là được rồi.”

      Tân Đồng đứng lên, xuống bếp cầm cái chén lên, “Gắp ít mỳ ra đây , để nguội rồi ăn, đỡ hơn.”

      Lệ Đông Nhất làm theo.

      Mặt trời dần lên cao, ánh nắng đủ ấm, nhưng cũng đủ sáng.

      Lệ Thịnh đau đầu như muốn nứt ra, ngửi thấy mùi trứng chiên.

      cố gắng mở mắt, là phòng ngủ của chính mình, rèm cửa, vách tường đều rất quen thuộc.

      Đứng lên, mặc áo khoát, ra ngoài.

      thức rồi à?” Đồng Dao vẫn còn đeo tạp dề, tay cầm xẻng, chỉ vào bữa sáng bàn, “Rửa mặt rồi ăn sáng .”

      Lệ Thịnh giật giật khóe miệng, chuyện, rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn.

      Trứng rất mềm, lòng đỏ vẫn còn chưa chín, cà phê cũng pha rất thơm.

      “Cám ơn em.” Lệ Thịnh ăn chút, bao tử dễ chịu rất nhiều, “Em cũng ngồi xuống ăn chút .”

      Đồng Dao kéo ghế ngồi xuống.

      ngờ, em cũng biết nấu ăn đấy.” Lệ Thịnh nhấp ngụm cà phê.

      Đồng Dao cởi tạp dề, vắt sang bên, ánh mắt hài hước, “Em đương nhiên biết nấu ăn, chẳng qua thiếu sót, phát ra thôi.”

      Lệ Thịnh gật đầu, thể phủ nhận.

      Đợi Đồng Dao ăn xong, Lệ Thịnh mới chậm rãi lên tiếng, “Để dọn bàn cho.”

      Đồng Dao vẫn tiếp tục dọn bàn, nhìn , , “Có em ở đây, sao lại để làm mấy chuyện này?”

      “Đồng Dao.” Lệ Thịnh hơi cao giọng, lại ý thức bản thân có phần nghiêm trọng, thở dài, “Em về , hôm qua rất cám ơn em.”

      Tối qua nếu có Đồng Dao đưa về, có lẽ nằm ở chỗ đó suốt đêm.

      Lòng nguội lạnh, sợ gì trời lạnh chứ?

      “Em, em là bạn của Tân Đồng, cũng xem như là bạn , chăm sóc chút có sao đâu?” ra vẻ để tâm lắm, hình như đó chỉ là chuyện .

      dọn chén dĩa, đem rửa, vặn vòi nước, nước tiếng ào ào, che lấp hết những tiếng động .

      “Đồng Dao.” Lệ Thịnh đứng lên, đến gần, giọng có hơi lớn, “Chính vì nguyên nhân này, mà nhìn thấy em, liền nghĩ đến ấy.”

      muốn quên, cũng dám quên.

      Nhưng lại thể quên.

      Bóng lưng Đồng Dao cứng lại, tắt nước, lấy đám chén dĩa ướt nhẹp ra, hồi lâu mới xoay người, “Em về đây.” Giọng cũng cứng nhắc, hoàn toàn còn vẻ thoải mái như vừa rồi.

      “Xin lỗi em.”

      nhìn thoáng qua, khẽ với .

      Có lẽ người lún sâu vào tình chỉ số thông minh giảm bớt, hệt như đồ ngốc.

      phát thứ mà Tân Đồng che giấu, nhưng lại dễ dàng nhận ra tình cảm của .

      Nếu người có thể dễ dàng thay thế người, vậy đời này, cuộc sống này có lẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

      Thống khổ nhất chẳng qua là được.

      Nghĩ rằng mình có được, kết quả là, lại phát chưa từng nắm bắt.

      ***

      Nam Hợp tự mang giày, nắm tay Tân Đồng xuống lầu.

      Lệ Đông Nhất mở cửa xe chờ sẵn.

      lau sạch nước thuốc mặt, vết thương vẫn còn khá ràng.

      “Nam Hợp, kiểm tra lại đồ đạc đủ hết cả chưa.” Lệ Đông Nhất khởi động xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi khu nhà.

      Nam Hợp mở cặp, “Dạ, đủ hết rồi.”

      Ly, sách, còn có bút vẽ.

      Thứ gì cũng thiếu.

      Tân Đồng xoa đầu cậu.

      Lệ Đông Nhất theo kính chiếu hậu nhìn họ, “Nam Hợp, tối nay chúng ta ăn bữa hoành tráng, chịu ?”

      Ngày đặc biệt mà, ăn mừng như những gia đình bình thường khác, tốt.

      “Mẹ có cùng ạ?” Nam Hợp để cặp sang bên, vẫn ôm khư khư lấy Tân Đồng.

      Tân Đồng nghĩ chút, “, mẹ cùng cha cha con đâu.”

      “Hả?” Nam Hợp thất vọng kêu lên, giọng điệu dứt khoát, “Vậy con cũng .”

      Tân Đồng khen ngợi hôn cậu cái, “Miệng ba có vết thương, nên tối nay chúng ta ăn ở nhà nhé.”

      Lệ Đông Nhất cong cong khóe miệng, muốn cười lắm, lại bị vết thương nứt ra, mặt hơi nhăn lại.

      Đưa Nam Hợp đến Thị Nhất Ấu, quay đầu xe lại, chạy thẳng đến cục dân chính.

      “Tân Đồng, em suy nghĩ kỹ chưa?”

      Xe dừng lại trước cổng cục dân chính, Lệ Đông Nhất vội xuống xe.

      Tân Đồng gật đầu, nhìn ra bên ngoài.

      Từng cặp từng cặp nắm tay nhau, ôm nhau, thậm chí hôn nhau, đa số mặt ngập tràn hạnh phúc, như thế vào đó rồi trở ra, là có đảm bảo để vững tin bước con đường thênh thang hạnh phúc.

      Vì thế, vẻ mặt hai người nghiêm trọng, sánh đôi bước vào.

      Nhân viên công tác vừa ngẩng đầu, liền thấy hai người, lập tức thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc hơn nhiều, “Làm thủ tục ly hôn vui lòng qua bên kia.” chỉ hướng, trong lòng rất đồng tình với Lệ Đông Nhất.

      Đúng là nhìn ra, người nữ dòm ôn hòa điềm tĩnh, lại có thể đánh người nam thành ra thế này, khuôn mặt đẹp trai quá trời vậy mà cũng bỏ cho được.

      Đáng ngạc nhiên hơn chính là, người nữ vẫn có vẻ hề hấn gì.

      Trong lòng cảm thán câu, thấy nhiều rồi, cũng thấy rất nhiều chuyện lạ đời rồi.

      “Chuyện đó,” Tân Đồng nhìn Lệ Đông Nhất, “Thực tế là chúng tôi đến đây để làm thủ tục đăng ký kết hôn.”

      Nhân viên công tác ngẩn ra, ngây người vài phút, nhanh chóng vớt lại ba phần chuyên nghiệp, bảy phần tươi cười chân thành, “Mời ngồi, mời ngồi.”

      Trình giấy tờ cần thiết, chụp ảnh, mất bao lâu, hai bản màu hồng liền đưa tới trước mặt Lệ Đông Nhất và Tân Đồng.

      Sau khi chúc phúc rồi mỉm cười tiễn hai người ra cửa, mới thở dài hơi.

      là, thiết nữa hù chết .

      Với mấy cặp mới cưới bình thường, đem kết hôn thành ly hôn, chừng bị khiếu nại rồi.

      Cũng lạ , ngoại trừ người nam kia nhíu mày, người nữ lại để ý lắm.

      May quá may quá, trong lòng lại đánh gia cao Tân Đồng hơn chút.

      “Tiếp theo đâu?” Lệ Đông Nhất vừa cất cẩn thận giấy chúng nhận kết hôn đỏ thắm mới tinh trong tay, đặt tay lên vô lăng, hỏi.

      Tân Đồng suy nghĩ, “Tôi muốn làm.”

      Lệ Đông Nhất hơi gật đầu, “Được thôi.”

      Gần đây, Tân Đồng xảy ra nhiều chuyện, cũng may có chị Vương chiếu cố, cầm giấy chứng nhận là phải diễn , diễn, cần để chuyện này làm chậm trễ thời gian.

      “Trưa nay có cần tôi đến đón em ?” Lệ Đông Nhất lại hỏi Tân Đồng.

      Tân Đồng hầu như cần nghĩ đáp, “ cần đâu, ít ra gió , đừng ăn thứ gì quá chua quá cay, còn có, ở nhà nghỉ ngơi mau khỏi hơn đó.”

      Tân Đồng cảm thấy càng càng đúng lắm, nhưng cầm giấy chứng nhận rồi, tới lui lại đột nhiên biến thành càm ràm như mấy cặp vợ chồng lấy nhua nhiều năm. Ngược lại, ý cười trong mắt Lệ Đông Nhất càng lúc càng sâu, như là nhiều đến nỗi sắp tràn ra ngoài.

      Tân Đồng nhanh chóng che giấu, bước xuống xe, cúi đầu, vội vàng vào thư viện.

      Xe Lệ Đông Nhất Lập tức chạy về khu nhà của Tân Đồng, lên lầu.

      Buổi sáng quá vội, trong nhà vẫn còn lộn xộn.

      gọi điện thoại cho trợ lý Từ, mấy ngày này làm, nếu Lệ thịnh có đến công ty hay thông với tiếng, còn có Hứa Úy Nhiên, nếu có động tĩnh gì cũng phải nhớ báo lại cho .

      xung quanh vong, rốt cuộc Lệ Đông Nhất cũng ngồi yên, xắn tay áo, dọn dẹp xung quanh.

      Nhìn xem còn thiếu thứ gì ví dụ như mùa thêm máy làm ẩm khí chẳng hạn, sao chỉ rong phòng ngủ mới có? Có giấy chứng nhận rồi, có lẽ được ở lại chỗ này lâu dài.

      Phải nhanh chóng mua đầy đủ mọi thứ mới được.

      Đến khi Tân Đồng về nhà, gần như bị căn nhà đột nhiên xa lạ, như tiến bộ hơn nhiều thế kỷ làm giật mình.

      Nam Hợp ngược lại thấy rất vui, tràn trề sức sống, ôm chằm ba cái.

      Cơm chiều, Tân Đồng trong bếp, cần mẫn nấu bữa tiệc lớn.

      Nhưng mà.

      Lệ Đông Nhất vừa nhìn thấy món cháo nấu nhừ hương thơm nghi ngút trong chén sứ men xanh, rồi nhìn lớn ở đối diện hí hửng ăn đủ các món ngon, gần như hỏng mất.

      Tân Đồng thấy Lệ Đông Nhất cứ nhìn mà ăn, rất quan tâm hỏi, “Sao ăn ? Món này rất có lợi cho vết thương của , mau lành lắm đó.” Tân Đồng quay qua Nam Hợp, “Mẹ rất đúng phải ?”

      Nam Hợp bắt gặp ánh mắt của mẹ, lập tức gật rồi lại gật, ra vẻ người lớn, mặt mày nghiêm đúng thừa nhận, “Ba, ba phải ăn nhiều chút, mau khỏe, đừng để cho Nam Hợp và mẹ phải lo lắng nữa.”

      Lo lắng?

      Lệ Đông Nhất cúi đầu giận dỗi húp cháo, là ai lúc sáng hắt hủi , xấu như mặt mèo chứ?

      Ai da, tên nhóc này có mẹ liền quên cha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :