1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐẺ MƯỚN - Lục Niệm Hòa (51c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 15
      Hơi thở của cuối cùng cũng bao phủ lấy Tân Đồng, nguy hiểm, lại mang theo sức mạnh an ủi lòng người đến kỳ lạ.

      ***

      Khoảng 10 giờ tối, Lệ Đông Nhất gọi điện thoại đến.

      Lúc đó Tân Đồng vừa mới kể chuyện cổ tích dỗ Nam Hợp ngủ xong, vặn đồng hồ báo thức cho sáng mai.

      Đồng Dao nằm ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Tân Đồng thay ra giường và bao gối mới cho . Tân Đồng còn nhớ lần đầu tiên Đồng Dao nhìn thấy giường tươm tất liền hỏi, “Tân Đồng, đây phải là cậu làm đó chứ?”

      Có thể gấp chăn ngay ngắn như vậy, như miếng đậu hủ được cắt ra, giống lắm à.

      Từ khi Đồng Dao biết đến tồn tại của Nam Hợp, xưng hô với Tân Đồng liền từ “Đồng Đồng” chuyển thẳng thành gọi cả tên, luôn ghét ràng, đối với chuyện Tân Đồng giấu sinh Nam Hợp đương nhiên trong lòng thể tha thứ, Tân Đồng đối với chuyện này chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.

      Đồng Dao xốc chăn lên lộn xộn, nhanh chóng chui vào, “Ngày mai tìm cậu từ từ tính sổ!” Giọng của ngấm ngầm uy hiếp.

      Tính cái gì, đương nhiên là tính sổ rồi.

      Tân Đồng nhìn người nào đó hoàn toàn rúc vào trong chăn, phồng lên đống, rất giận dữ, liền lắc đầu, tắt đèn giúp .

      Điện thoại vẫn ngừng phát sáng, tiếng rung trong căn phòng yên tĩnh phát ra rất ràng.

      Tân Đồng sợ làm ồn Nam Hợp, cầm điện thoại lên, đến phòng khách mới bắt máy.

      “Chú Lệ à?” Tân Đồng theo tên hiển thị điện thoại, khẽ.

      Bên kia trả lời.

      Tân Đồng cảm giác được có cơn gió lạnh thổi qua, “À, cái đó, Lệ Đông Nhất?”

      “Nam Hợp ngủ à?”

      Cuối cùng cũng đáp lời.

      “Nó ngủ rồi.” Tân Đồng quay lại nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ theo bản năng.

      “Tôi đứng dưới lầu.” Tiếng Lệ Đông Nhất hình như có hơi phập phồng.

      “Vâng.” Tân Đồng gật đầu, hồi lâu mới có phản ứng, “Hả?”

      ở dưới lầu?!

      “Cái đó,” Tân Đồng kê điện thoại sát vào miệng, hạ thấp giọng, càng khẽ hơn, “Hôm nay tôi có bạn đến chơi, còn dư phòng.”

      Nếu ở lại đây, có lẽ chỉ có thể ngủ ở sô pha.

      Đúng vậy, là .

      Ai dám để cho tổng giám đốc Lệ tiếng tăm lừng lẫy lại cao quý phải ngủ ở chiếc sô pha đơn sơ xíu chứ? Huống hồ, Tân Đồng thầm ước lượng chiều dài chiếc sô pha với chiều cao của , là khác xa.

      “Tôi chỉ ngang qua nhìn thử thôi,” phập phồng trong giọng của Lệ Đông Nhất càng nét, “Em xuống đây chút, tôi có mua ly thủy tinh mới cho Nam Hợp.”

      Cái ly này là quà sinh nhật cho Nam Hợp, là quên, để riết trong phòng làm việc.

      Ăn cơm xong với Hứa Úy Nhiên, trở về văn phòng, uống chút rượu, cầm cái ly, khởi động xe, ngờ bất giác lại chạy đến đây.

      “Vâng,” chỉ cần phải ngủ ở đây, làm cái gì cũng được, Tân Đồng thở phào nhõm, giọng thoải mái, “Để …tôi xuống.”

      mặc áo khoát, người vẫn là đồ ngủ, cầm điện thoại, lặng lẽ mở cửa, lấy chìa khóa, xuống lầu.

      Lệ Đông Nhất đứng bên cạnh xe, nhìn về phía cửa hành lang.

      Bóng đêm rất đậm, gió cũng lớn, thoạt nhìn có chút vắng lặng, Tân Đồng bước nhanh về phía .

      “Lệ tổng,” Tân Đồng cố nặn ra nụ cười, ra khỏi nhà mới biết gió đêm lớn cỡ nào, cảm thấy chân mình ngày càng run rẩy, “Cái ly đâu?”

      Lệ Đông Nhất sững sờ, Tân Đồng xõa tóc, người mặc bộ đồ ngủ vừa dày vừa bảo thủ, chân lại mang đôi dép bông buồn cười, khuôn mặt nhắn, chỉ có đôi mắt trong bóng đêm đặc biệt có thần.

      Tân Đồng như thế này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Tân Đồng nhìn nhìn, khẳng định thấy cái ly đâu, trời lại lạnh như vậy, có chuyện gì cũng mau giải quyết cho xong , sắp đông cứng rồi.

      Nhất là, Lệ Đông Nhất có vẻ ăn mặc khá phong phanh.

      Lệ Đông Nhất chú ý đến ánh mắt ngó nghiêng của Tân Đồng, mới nhớ đến mục đích của mình, quay người mở cửa xe, lấy cái ly.

      Nương theo ánh đèn yếu ớt, Tân Đồng quan sát chút, hình như là màu xanh lam? Đưa tay nhận lấy, cũng khá nặng, đưa tay nhét điện thoại vào trong túi áo khoát, cầm bằng hai tay, “Vậy, tôi lên trước nha.”

      Lệ Đông Nhất gật đầu.

      Tân Đồng nhanh chóng xoay người, cẳng chân hơi run run chút, càng gấp chân càng bước nổi, tư thế lại có chút vụng về.

      “Tân Đồng!”

      Sau lưng, Lệ Đông Nhất đột nhiên lên tiếng gọi lại.

      Tân Đồng dừng bước, ngoảnh đầu, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu run rẩy, đợi Lệ Đông Nhất lên tiếng.

      Lệ Đông Nhất bước dài qua phía , đầu hơi cúi xuống, nhìn , “ ra tôi,” gian nan mở miệng, “hôm nay tôi gặp chút chuyện.”

      Chuyện gì?

      Tai Tân Đồng run run, dỏng lên để chờ nghe tiếp đoạn sau.

      Nếu có thể, sẵn lòng tìm nơi ấm áp hơn, chậm rãi ngồi xuống, nhấm nháp ly trà nóng, từ từ nghe chuyện.

      “Thôi quên ,” Lệ Đông Nhất hơi lắc đầu, “Em lên nhà .”

      bị ngốc à? Tự nhiên đến tặng ly, còn suýt nữa bị kích thích phun ra tâm ?

      “Vậy, … mau quay về , đường cẩn thận nhé.” Tân Đồng rất nhanh, khịt khịt mũi, hình như ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

      Lúc Lệ Đông Nhất hôn , mới phát ra.

      Hóa ra Lệ Đông Nhất vừa uống rượu.

      Lệ Đông Nhất đứng dưới lầu rất lâu nên mặt đương nhiên lạnh ngắt, nụ hôn của vừa rơi xuống, chỉ cảm thấy môi lạnh lẽo hồi, mặt thể cọ vào mặt , vẫn là cảm giác lạnh lẽo.

      Tân Đồng lui về sau hai bước, sau lưng chính là cầu thang, thể lui nữa.

      Lệ Đông Nhất từng bước ép sát, tay luồn ra phía sau, ôm lấy , khiến tiếp xúc thân mật với hơn, ấm áp người và hơi thở ngọt ngào của Tân Đồng lập tức chen chúc tiến vào buồng phổi , chiếm cứ toàn bộ lòng .

      Cuối cùng, hề có ý định hôn lướt qua, cạy mở cánh môi , đầu lưỡi ấm áp mang theo mùi rượu mê ly, mạch tiến vào.

      Tân Đồng sớm cứng đờ, đôi mắt run run nhắm chặt, ngón tay gấp lại, bấu chặt vào thành ly, như thể đó là chỗ duy nhất có thể bấu víu vào.

      Cắn mút, cướp bóc, tay Lệ Đông Nhất chậm rãi di chuyển lên , khao khát nơi đáy lòng cũng càng lúc càng dâng lên mãnh liệt.

      Trong miệng phát ra tiếng than vãn, thầm, như là hai chữ.

      Tân Đồng.

      Tân Đồng.

      Có chiếc xe lặng lẽ chạy đến gần, ánh sáng nơi đèn xe phát ra chói mắt, Lệ Đông Nhất mới đột nhiên bừng tỉnh.

      Tay nhanh chóng chuyển từ vai sang trán , ấn đầu vào lòng mình, để đầu vùi vào ngực mình.

      Hơi thở của cuối cùng cũng bao phủ lấy Tân Đồng, nguy hiểm, lại mang theo sức mạnh an ủi lòng người đến kỳ lạ.

      Đèn xe phụt tắt, Tân Đồng nghe thấy tiếng bước chân, ràng rồi dần biến mất, trước mắt lại là khoảng tăm tối.

      Lệ Đông Nhất chậm rãi thu tay về, mới từ trong lòng ngẩng lên, có vài sợi tóc còn dính mặt.

      Lệ Đông Nhất đưa tay gạt chúng giúp , khẽ hôn sườn mặt của , có chiều hướng muốn tiếp tục.

      Tân Đồng nhanh chóng giơ cái ly lên, ngăn lại.

      Cùng lúc đó, truyền đến tiếng rống to mạnh mẽ trong khí, vang vọng cả hành lang.

      “Tân Đồng! Cậu lại đây cho mình.” Đồng Dao tóc tai bù xù, đợi Tân Đồng qua, lạch bạch chạy đến kéo Tân Đồng ra sau lưng, rất có cảm giác gà mẹ bảo vệ gà con, hùng hổ, “ chính là người đó? Đúng ?!”

      nghĩ nghĩ, Tân Đồng cho biết tên của , chỉ là chú út của Lệ Thịnh.

      “Tôi tên Lệ Đông Nhất,” Lệ Đông Nhất mỉm cười lịch , giơ tay ra, “ chính là phóng viên Đồng phải ? Tôi có nghe Tân Đồng nhắc đến, là bạn của ấy.”

      Đồng Dao ngoảnh lại nhìn Tân Đồng, trừng mắt cái, sau đó, mặt thay đổi dời về phía Lệ Đông Nhất, như là thấy bàn tay giơ ra của .

      Tân Đồng rụt cổ ra vẻ vô tội.

      Lúc Đồng Dao nổi giận dám chọc vào, đó chính là kíp nổ của trái bom, vô cùng uy hiếp.

      Lệ Đông Nhất cười nhạt, thu tay lại mà hề đánh mất phong độ.

      “Tôi mặc kệ là Lệ Đông Nhất hay là Lệ Đông Nhị, đùa giỡn tình cảm của Đồng Đồng nhà tôi, chính là đúng!” Đồng Dao sôi sục ý chí chiến đấu, “Loại đàn ông như tôi thấy nhiều rồi, nhìn comple giày da, người lại như cầm thú, sau lưng làm biết bao nhiêu là chuyện xấu? Mặt người dạ thú! Bỉ ổi vô sỉ!”

      Lệ Đông Nhất vẫn giữ nguyên nụ cười lúc nãy, giống như người Đồng Dao chửi phải là .

      Đợi phóng viên Đồng của chúng ta mắng xong, phát tiết hết tâm tình rồi, mới nhớ đến hỏi, “ tên gì nhỉ?”

      “Là Lệ Đông Nhất.” Giọng vẫn bình tĩnh như cũ.

      Lệ, Đông, Nhất!

      Đồng Dao cảm thấy đầu mình bị từng chuyện từng chuyện xảy ra trong ngày hôm nay đánh bẹp.

      Lệ Đông Nhất, xí nghiệp Tân Quý? Người dẫn đầu kinh tế R thị? Là đối tượng đồng nghiệp mảng kinh tế nằm mơ cũng muốn được phỏng vấn?

      Đồng Dao xấu hổ xoay người, tầm mắt chuyển đến thứ Tân Đồng ôm trước ngực, sau khi đầu choáng mắt hoa tỉnh táo lại, ý niệm đầu tiên chính là, mình thảm rồi!

      Ý niệm thứ hai, đúng là nhà giàu mà!

      Nếu nhìn nhầm logo cái ly, đây là cái ly đáng giá hơn năm tiền lương của .

      “Hai người cứ từ từ tán gẫu nha, ha ha.” Đồng Dao xoay người, chạy như bay lên lầu, miệng ngừng , “Tôi bị mộng du, mình bị mộng du đó.”

      Chỉ còn lại Lệ Đông Nhất và Tân Đồng, cùng ánh trăng tròn ảm đạm.

      Nhìn nhau gì.

      Tái bút: Nếu lại ế com, mình chậm tiến độ lại hehe com com .

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 16
      Đến ngày nào đó, em muốn nhìn xem, phải lấy bộ dạng thế nào để cầu xin em.

      ***

      Tân Đồng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà, rồi nhìn qua cửa sổ, tấm rèm dày, ánh nắng sáng sớm ương ngạnh len lỏi vào, ý đồ xuyên thấu tấm rèm mỏng.

      nhớ lại đêm qua, Đồng Dao rồi, lên tinh thần hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm ở trước mặt Lệ Đông Nhất hạ tầm mắt, mở miệng, “Lệ tổng, để sau này phải tạo thành hiểu lầm cần thiết, chúng ta…”

      Lệ Đông Nhất giơ tay ngăn lại, cắt ngang lời , “Trời lạnh lắm, em mau lên nhà , tôi còn có chút chuyện gấp.”

      Tân Đồng nghẹn họng, nhìn Lệ Đông Nhất ba chân bốn cẳng về xe, tư thế gọn gàng lưu loát mở cửa xe, sau đó, chẳng mấy chốc người lên xe, lái mất.

      Bóng dáng của thoạt nhìn có vẻ như chạy trối chết.

      Còn , lại có ảo giác đại loại như chuyện lớn hóa .

      lên nhà trong trạng thái thất thần, Đồng Dao như mới vừa thoát khỏi cõi mộng, hai bên mặt hình như có hơi sưng đỏ.

      “Mau mau, nhéo mình thử xem.” Đồng Dao đưa mặt lại gần.

      Tân Đồng vui đẩy mặt , ngồi lên sô pha, thở dài dài.

      lát sau hình như nhớ ra gì đó, bước nhanh vào nhà vệ sinh, vặn ca nước lớn, đổ ào ào ra rửa miệng, rồi kéo khăn lau miệng mạnh.

      Giọng điệu Đồng Dao ỉu xìu, “Tân Đồng à, rốt cuộc người trong lòng cậu là ai?”

      Nếu cùng Lệ Đông Nhất có chuyện như vậy, sao lại đau khổ muốn trùng phùng với Lệ Thịnh, đến mức bàn đến chuyện cưới xin? Đứa bé kia, còn có chiếc ôm lúc nãy tận mắt trông thấy, phóng viên Đồng tự nhận tài hoa và tài trí cũng cảm thấy hoang mang.

      “Mau lên, mình muốn nghe hết toàn bộ chuyện này!” Con sâu ngủ đương nhiên tử trận, mặt Đồng Dao viết đầy hai chữ “hưng phấn”.

      Nhất định có chuyện! Chính là dạng chuyện hệ trọng ly kỳ phức tạp, vô cùng phấn khích.

      Kết quả là, “Ngày mai mình còn phải đưa Nam Hợp học, mình ngủ trước đây.”

      Giọng điệu ôn hòa như Tân Đồng thường ngày, nhưng thái độ lại khá cứng rắn.

      Nữ chính rồi, Đồng Dao còn bàng hoàng trong phòng khách làm gì? Ngủ bù trước, dưỡng thần cho tốt, tự có hàng vạn cách thức bắt Tân Đồng khai ra toàn bộ.

      Thế là Tân Đồng mở mắt trao tráo, nhìn trần nhà, cả đêm đến rạng sáng.

      Nam Hợp nằm bên cạnh , hạnh phúc ngáy khò khò.

      Người trong lòng là ai chứ?

      Đây là vấn đề bị hỏi đến nát bét luôn rồi, buồn cười là lúc nào đáp án cũng thiếu tính khẳng định.

      Tân Đồng sờ lên tim, trong đầu chốc lên khuôn mặt của Lệ Thịnh, chốc lại là Lệ Đông Nhất.

      Người thích là Lệ Thịnh.

      cứ tưởng gặp đúng người, đúng lúc.

      Đến bây giờ, Tân Đồng vẫn còn cho rằng Lệ Thính chính là chồng , người chồng bị chính tay đánh mất.

      Lệ Thịnh và thể tiếp tục, Lệ Đông Nhất và lại bao giờ có khả năng.

      Nhưng mà, còn chưa kịp ra, Lệ Đông Nhất cho thời gian.

      Cứ thế, cứ thế, luôn muốn cho ràng.

      Bạn Lệ Nam Hợp hay biết gì về chuyện của ngày hôm qua, mẹ vẫn là mẹ, chỉ có điều, có thêm quầng mắt đen thui mà thôi.

      “Mẹ ơi, gấu mẹ.” Ngón tay Lệ Nam Hợp vẽ xung quanh quầng thâm mắt của Tân Đồng.

      “Mẹ là gấu mẹ, vậy còn là cái gì chứ? Hả?” Tấm chăn mềm mại dồn đống ở bên, Tân Đồng ôm lấy cậu, ngồi xổm, mặc quần áo cho cậu.

      “Con là gấu con, cũng giống như mẹ.” Lệ Nam Hợp trả lời ràng, cậu đương nhiên đứng cùng chiến tuyến với mẹ cậu rồi, luôn giữ vững lập trường, hề dao động.

      “Con phải là gấu đâu, con so với báu vật của người ta còn thành hơn nhiều.” Đồng Dao đầu như tổ quạ, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, đẩy cửa ra với bộ dạng tao nhã cho lắm, giọng ồm ồm chen ngang vào trong lời ấm áp của hai mẹ con, đố kỵ .

      Nam Hợp nhanh chóng ôm lấy mẹ, cậu hề quên mấy chuyện mà “dì quái lạ” làm hôm qua.

      Tân Đồng hôn lên trán cậu, xem như trấn an, sau đó quay đầu trừng mắt với Đồng Dao.

      Trong lòng Đồng Dao than thở, tiếp tục đánh răng.

      Tân Đồng phải là cừu non, đây là điều từng ý thức được.

      giờ có thêm cậu nhóc kia, đúng là càng lợi hại hơn.

      ***

      “Lệ tổng, văn phòng của phó tổng Hứa phải sắp xếp ở đâu?” Trợ lý Từ làm công tác chuẩn bị hồi lâu, bà Hứa, Hứa đều thích hợp, phó tổng Hứa miễn cưỡng cũng chấp nhận được.

      Lệ Đông Nhất cần cân nhắc, đầu cũng ngẩng lên, “Như những người khác thôi.”

      Văn phòng của Lệ Đông Nhất ở tầng 19, chức vụ các phó tổng là khác nhau, mỗi tầng cũng khác nhau.

      Trợ lý Từ đáp tiếng, bắt tay vào sắp xếp.

      Thời gian theo bên cạnh Lệ Đông Nhất ngắn, đương nhiên ít nhiều cũng thấu hiểu tâm tư của .

      Tầng 5 và tầng 19, cách nhiều quá hay ?!

      Nhưng người cần phải ở tầng 5 đó, lại đứng trước cửa văn phòng của tầng 19 rồi.

      “Đông Nhất, chào.” Sắc mặt Hứa Úy Nhiên khá tốt, tự nhiên bước vào, ngồi xuống trước mặt Lệ Đông Nhất.

      “Phó tổng Hứa, công ty có cuộc họp vào mỗi sáng thứ tư, nếu có chuyện gì, có thể đợi đến lúc đó hãy .” Lệ Đông Nhất nhấc đầu nhìn cái, rồi tiếp tục cúi đầu.

      Hứa Úy Nhiên cười cười, “Đông Nhất, cần gì phải như vậy? Chúng ta chỉ là ly hôn thôi mà. Vả lại, nếu em có việc riêng tư, lẽ cũng phải ra ở trước mặt mọi người trong cuộc họp sao?”

      “Cái đó cần,” Lệ Đông Nhất nhấn nút điện thoại bàn, chỉ trong nháy mắt trợ lý Từ liền xuất hệt như thần đèn, “Vâng, Lệ tổng?”

      “Có chuyện gì, tôi tin tưởng trợ lý đặc biệt của tôi có năng lực giúp giải quyết.” Lệ Đông Nhất , “Trợ lý Từ, tiễn phó tổng Hứa trở về phòng làm việc của ấy nhé.”

      Hứa Úy Nhiên ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, “Đông Nhất, rồi có lúc cần đến em.”

      Mỗi con đường, mỗi bước đều khó .

      Mỗi người, chắc chắn phải có lúc cần đến người khác.

      Đến ngày nào đó, em muốn nhìn xem, phải lấy bộ dạng thế nào để cầu xin em.

      Em chờ.

      Cửa phòng làm việc chậm rãi đóng lại.

      Cây bút trong tay Lệ Đông Nhất dừng lại chút, vẽ ra đường nhấp nhô trang giấy.

      Giữa trưa, Tân Đồng nhận được điện thoại của giáo ở Thị Nhất Ấu.

      mới vừa giao ban với đồng nghiệp.

      Lệ Nam Hợp đánh nhau.

      còn nhớ giáo gọi điện thoại đến tên là Lương Điềm.

      Tân Đồng ngẩn ra khoảng nửa phút, vẫn thể nào tin được.

      Cậu bé ngoan ngoãn khiến lòng mềm nhũn đến độ mất hình dáng, sao lại có thể trở thành trong những nhân vật đánh nhau chứ?

      Có lẽ quên mất, Nam Hợp là cậu bé sức lực dồi dào!

      “Nếu có thời gian, tốt nhất phụ huynh nên đến đây.” Giọng điệu Lương Điềm tốt lắm, mấy bạn lao xao làm loạn, ăn cơm trưa, cũng ngủ trưa, dàn xếp xong xuôi, lại làm loạn tiếp, đứa nào cũng vô cùng cao quý, thể phạt cũng thể mắng. Đầu đau nhức, tiền thưởng tháng này có lẽ bị trừ ít.

      Tân Đồng chậm trễ, lập tức thu dọn đồ đạc.

      Lúc được nửa đường, quên gọi điện thoại cho Lệ Đông Nhất, thông báo với tiếng.

      Lệ Đông Nhất ăn cơm trưa trong nhà ăn của công ty, còn chưa ăn được hai miếng, nghe thấy lập tức bỏ đũa, lấy áo rời .

      “Đông Nhất, đâu vậy?” Hứa Úy Nhiên đúng lúc vào, bưng khay, thoáng thấy ngang qua.

      Lệ Đông Nhất gì, bước chân vội vàng.

      Tân Đồng tới trước Lệ Đông Nhất, hành động đầu tiên chính là kiểm tra xem Nam Hợp có bị thương ở đâu .

      Trán bị trầy da, ửng đỏ, chỗ đầu gối hình như cũng bị té, quần trông rất bẩn.

      “Mẹ, con xin lỗi.” Lệ Nam Hợp chu miệng, nén giận, mạnh mẽ như hòn đá . Cho đến khi Tân Đồng đến đây, mới thoáng biến thành bánh bao yếu đuối, trong mắt lênh láng nước.

      “Mẹ ơi hu hu, đau đau.” Tân Đồng cực kỳ đau lòng, mới chú ý đến bên cạnh Lệ Nam Hợp còn có bạn , mập mạp, hai má phúng phính, mắt cũng mở rất to, biểu cũng giống y chang Nam Hợp.

      “Nam Hợp, cho mẹ biết là chuyện gì vậy?” Tân Đồng dịu dàng hỏi.

      “Là bạn đó bậy,” Nam Hợp lắc người, “Con kêu bạn đó xin lỗi, bạn đó vẫn .”

      Nước trong mắt Nam Hợp càng nhiều hơn.

      “Bạn , con tên là gì?” Tân Đồng xoa đầu Nam Hợp, kéo tay cậu, đến đứng trước mặt cậu bé kia.

      “Là Trần Quang ạ.” Vẻ mặt cậu bé tên Trần Quang cảnh giác nhìn Tân Đồng.

      Tân Đồng mỉm cười dịu dàng, “Con có bị thương chỗ nào ? Để nhìn chút được nào?”

      Ánh mắt Tân Đồng tràn ngập thiện ý, bàn tay ấm áp, mềm mại, Trần Quang bất giác tháo hết phòng bị xuống.

      Đầu gối của cậu cũng bị té, tay bị trầy.

      dẫn con tìm đồ để rửa nha, nếu bị nhiễm trùng đó, được ?” Tân Đồng giơ tay ra với Trần Quang.

      “Vậy, cũng được ạ.”

      Mấy đứa con nít làm gì có chuyện thù dai chứ?

      Bên này, Lương Điềm đúng lúc dẫn phụ huynh của Trần Quang vào, mẹ Trần Quang có dáng người nở nang, mặc bộ đầm lông thú màu đen, cổ tay mập mạp đeo hai chiếc vòng vàng to bản, “Quang Quang, con sao rồi?”

      Mẹ Trần Quang vội vàng chạy đến, mang theo cơn gió có mùi gay mũi.

      Tân Đồng lách người, Nam Hợp dứt khoát dùng hai tay bịt miệng và mũi mình.

      Ở bên ngoài, mẹ Trần Quang nghe thấy giáo phụ huynh của cậu bé đánh con của cũng đến đây, may là đến đây kịp lúc, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ biết tốt xấu kia muốn giơ tay lôi kéo con mình, vì thế tiếng hô có hơi bén nhọn và cao.

      định làm gì đó!”

      Tân Đồng giật mình, Trần Quang bị bàn tay trắng trẻo mập ú đeo vòng kia kéo qua.

      Lương Điềm từ sau đến, “Hai vị phụ huynh, ngại quá.”

      Tân Đồng nhìn giáo dáng người cao ráo tới, lẳng lặng chờ đợi đoạn sau.

      “Bọn trẻ đánh nhau, còn làm phiền hai vị đến đây chuyến.” Giọng của Lương Điềm dừng lại chút, đảo qua Tân Đồng, rồi nhìn về phía mẹ của Trần Quang, “ việc lần này, quả là bạn Lệ Nam Hợp đúng, tôi thấy Nam Hợp là người đánh Trần Quang trước.”

      Lời chưa hết, mẹ Trần Quang lập tức mắng xối xả, “Quang Quang nhà tôi rất ngoan ngoãn, này, nhìn xem tay bị trầy đến thế này, chút là thế nào?”

      Trong lúc lôi kéo, đụng trúng chỗ bị thương, mặt Trần Quang lập tức nhăn lại.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 17
      Trần Quang rút tay cậu ra khỏi bàn tay mập ú của mẹ, mặt mày nhăn nhó, hít nước mũi chảy xuống, lưng dán vào mặt tường trắng bóc, đứng qua bên.

      Mẹ Trần Quang đưa tay muốn túm lấy con vào lòng, mắt híp lại, ánh sáng lóe ra, mang theo bất mãn nồng đậm, nhìn về phía Tân Đồng, “ xem , con tôi bị hoảng sợ quá rồi, dạy con cái nhà thế nào vậy hả?” Rống xong, lại nhìn về phía Lương Điềm, “Tôi này giáo, phải đạo lý chứ? Chuyện này có khả năng giải quyết ? Hay là cần tôi tìm hiệu trưởng? Nếu thấy con ta đánh Quang Quang nhà tôi trước, là phải nhận lỗi đúng ?”

      Tân Đồng nhíu mày, bàn tay xoa xoa đầu xù của Nam Hợp phía sau, tỏ ý giảng hòa, “Chị à, con nít cãi nhau là chuyện bình thường mà, tôi thấy hai đứa đều bị trầy da, chi bằng nên bôi cồn i-ốt để xử lý vết thương cho hai đứa trước?”

      Chủ ý của Lương Điềm cũng muốn làm lớn chuyện, muốn gật đầu tỏ vẻ tán thành, nào ngờ cánh tay mẹ Trần Quang vung lên, cánh tay theo ánh sáng lấp lánh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, vừa nhấn nút gọi vừa , “ đợi đấy, chồng tôi lập tức đến ngay, chồng tôi chính là…” dừng lại, đầu dây bên kia hình như được nối, “ là con hồ ly tinh nào đó? Mau gọi chồng tôi nhận điện thoại! có nghĩ gì đến con nữa ?!”

      Hồi lâu hình như mới ý thức được gì đó, quả quyết nhấn nút tắt điện thoại, vẻ mặt hơi cười cười nhìn về phía Tân Đồng và Lương Điềm, giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ, “ cần xin lỗi, phải bồi thường tiền, nhìn cũng giống hạng có tiền cho lắm, bồi thường 2 ngàn tệ là được, đủ cho Quang Quang nhà tôi mua chiếc xe ô tô để chơi.” ta đánh giá Tân Đồng, ra vẻ thương hại.

      “Mẹ, con muốn xin lỗi.” Nam Hợp lắc đầu nguầy nguậy, thái độ còn cứng rắn hơn cả mẹ của Trần Quang.

      Tân Đồng ngồi xổm xuống, “Vậy con cho mẹ biết, tại sao con lại đánh bạn Trần Quang?”

      “Bạn ấy, bạn ấy con có mẹ, ràng con có mẹ mà.” Nam Hợp cực kỳ tủi thân, chậm rãi ra nguyên nhân.

      “Vì chuyện này à?” Tân Đồng dở khóc dở cười, “Vậy sao con đợi mẹ đến đón con, rồi con dẫn mẹ cho bạn ấy xem, phải là được rồi sao?”

      Tư duy của con nít đơn giản nhưng lại phức tạp.

      “Bạn ấy còn , còn tệ hơn nữa.” Trong mắt Nam Hợp lập tức đỏ lên, hét lên với Trần Quang đến khàn cả giọng, “Mình và mẹ giống nhau mà, mẹ mình là mẹ mình, phải là mụ phù thủy.”

      Chỉ là mẹ tìm thấy mình chậm chút mà thôi.

      Mắt Tân Đồng và Lệ Nam Hợp to tròn giống hệt nhau, đồng loạt nhìn về phía cậu bé có vẻ chột dạ trốn sau lưng mẹ cậu.

      Lát sau, Trần Quang mới ngượng nghịu bước ra từ sau tấm lưng phì nhiêu của mẹ cậu, hai tay vặn lại chỗ, vặn xoắn như cái bánh quai chèo, “Xin lỗi bạn, , cháu nên giống dì ghẻ của công chúa Bạch Tuyết.”

      Chỉ là cậu có hơi ganh tỵ với Nam Hợp, vì mẹ Nam Hợp tự làm cơm hộp cho cậu, cơm được nắn thành hình con gấu, trứng gà cũng có hình trái tim, còn có rau củ cắt thành từng khối, bày đầy ắp trong hộp, nhìn rất đẹp. Từ xưa đến giờ mẹ chưa từng làm cho cậu, Trần Quang nghĩ đến đây, khỏi ngẩng đầu ném đôi mắt đầy oán trách về phía mẹ cậu.

      Mẹ Trần Quang bị đứa con bảo bối nhìn như vậy khỏi chấn động, “Cái thằng vô dụng, đáng bị đánh.”

      “Mẹ!” Trần Quang mất hứng, né tránh bàn tay hạ xuống của mẹ.

      Lúc Lệ Đông Nhất đến nơi, Tân Đồng ở trong phòng y tế của Thị Nhất Ấu, cẩn thận bôi cồn i-ốt cho Nam Hợp.

      “Có đau con?” Động tác của Tân Đồng rất , vừa áp sát giúp cậu thổi phù phù.

      đâu ạ.” Nam Hợp nháy mắt với mẹ, ý cười tràn đầy mặt.

      Sắc mặt mẹ Trần Quang được tốt lắm, ngồi ở bên cạnh, cũng cầm bông gòn, muốn sát trùng vết thương cho Trần Quang.

      “Con cần.” Trần Quang giống hệt như con cá chạch to béo linh hoạt, loạt xoạt chui sang bên.

      Động tác của mẹ lúc nào cũng nặng nề, cậu cần trốn.

      Giờ này, mọi người trực trong phòng y tế đều ăn cơm hết, chỉ có thể tự mình sát trùng thôi.

      “Con mau lại đây cho mẹ.” Mẹ Trần Quang ra lệnh.

      thèm.” Trần Quang chậm chậm đến chỗ bên cạnh Tân Đồng và Nam Hợp, “ ơi, bôi cho con với được ?” Cậu vươn tay đưa đến trước mặt Tân Đồng.

      Tân Đồng mỉm cười, “Đương nhiên là được.” lấy ra miếng bông gòn, xịt chút cồn i-ốt, “Con nhận lỗi với Nam Hợp, Nam Hợp cũng xin lỗi bạn , sau này hai đứa là bạn tốt của nhau, được ?”

      Nam Hợp rất nghe lời mẹ, giọng vừa dứt khoát vừa ràng, “Xin lỗi, Trần Quang, mình nên đánh bạn.”

      sao.” Trần Quang nhìn tay mình biến thành cục màu tím, vươn cánh tay còn sạch kia ra, bắt tay giảng hòa với Nam Hợp y như đàn ông với nhau.

      “Quang Quang đâu?” Cửa phòng bị đẩy mạnh, người đàn ông đầu đầy mồ hôi, thân hình cũng cỡ mẹ Trần Quang đến, nhìn thẳng đến chỗ hai đứa trẻ.

      “Ba ơi.” Trần Quang còn chưa kịp vọt đến trước mặt ta, mẹ Trần Quang liền bước nhanh đến oán hận mắng xối xả, “ xem, tôi gọi điện thoại cho bao lâu rồi hả? Bây giờ mới đến, xem cũng mấy tiếng rồi? Con hồ ly tinh tiếp điện thoại kia là con nào? phải lại chơi bời đó chứ? lớn khi nào khiến tôi bớt lo, sao số tôi khổ thế này?”

      đủ rồi đó,” Vẻ mặt người đàn ông mất kiên nhẫn và nín nhịn, “ đường bị kẹt xe, vả lại, phải Quang Quang vẫn tốt đó sao!”

      “Tôi mặc kệ, quyên tặng thiết bị vui chơi cho nhà trẻ này phải ? Gọi giáo đó đên đây, chuyện này thể để yên!”

      “Tôi cũng muốn nhìn thử xem cái gì gọi là để yên?” giọng nam dễ nghe truyền đến, Lệ Đông Nhất vừa xuất ở cửa, Lương Điềm sắc mặt trắng bệch theo phía sau.

      “Lệ, Lệ tổng?”

      “Đồ vô dụng nhà , lắp bắp gì vậy hả? Con sợ thằng , cha cũng sợ người lớn luôn sao, cả nhà chúng ta dễ ăn hiếp lắm có phải ?!” Giọng điệu mẹ Trần Quang khỏi thất vọng, răn dạy chồng mình.

      là?” Chân mày Lệ Đông Nhất nhíu chặt, hình như trong đầu tìm tòi nhân vật số má này.

      “Tôi là quản đốc của xưởng con thuộc hãng dược phẩm Khang Hòa, Trần Đại Lợi.” ta đưa danh thiếp của mình, “Tháng trước tôi từng tham gia hội nghị, đề ra cho chúng tôi ít kiến nghị.”

      Lệ Đông Nhất suy nghĩ.

      Khang Hòa là hãng dược sản xuất độc lập, tiếp nhận quy trình công nghệ sản xuất thuốc của nhánh thuộc Lệ thị, chủ yếu làm bao con nhộng và số linh kiện thay thế cho thiết bị y tế.

      biết tôi có thể hân hạnh mời , và,” mắt ta nhìn qua Tân Đồng và Nam Hợp, “vợ cùng con ăn bữa cơm .”

      cần đâu.” Lệ Đông Nhất qua, nắm lấy cánh tay sớm đưa ra chờ đợi của Nam Hợp giơ lên, “Bị thương ở đâu vậy?”

      Câu hỏi này là hỏi Tân Đồng.

      “Cũng sao mà, con nít đánh nhau, chỉ là bị trầy chút đỉnh thôi.” Tân Đồng để miếng bông gòn trong tay xuống.

      Trần Đại Lợi lau mồ hôi.

      May là thoạt nhìn ôn hòa dịu dàng, tính tình giống với vợ ta, bằng ta thảm rồi.

      “Lệ tổng, xin nhất định phải cho tôi cơ hội, xem như xin lỗi, xem, giờ này cũng đúng giờ ăn cơm trưa mà.” Trần Đại Lợi giơ đồng hồ cổ tay lên, chỉ chỉ.

      Hai vợ chồng này đúng là trời sinh cặp, đều thích xài đồ vàng chói mắt.

      Tân Đồng nhìn chiếc đồng hồ vàng lấp lánh, hơi nghiêng đầu tránh .

      cần đâu, lúc tôi cùng người nhà của tôi ăn cơm, thích người ngoài quấy rầy.” Lệ Đông Nhất nhìn ta, nâng Nam Hợp lên, đùa Nam Hợp đến cười khanh khách.

      thôi, ăn cơm.” Lệ Đông Nhất với Tân Đồng, ánh mắt dịu dàng vài phần.

      “Vậy Lệ tổng, thông thả nhé.” Trần Đại Lợi cúi đầu khom lưng, kéo kéo vợ mình, ý bảo ta lễ phép chút.

      “Tại sao đánh nhau?” Cách nơi đỗ xe còn đoạn, Lệ Đông Nhất hỏi Nam Hợp.

      Tinh thần Nam Hợp rất sảng khoái, “Chỉ là bạn ấy sai rồi.”

      “Hả?” Lệ Đông Nhất đặt cậu xuống đất, “Có thiệt thòi gì ?”

      “Dạ .” Lệ nam Hợp kiêu ngạo giơ giơ tay, “Con khá lợi hại ạ.”

      Phải vậy ? Tân Đồng nghĩ thầm, bạn tên Trần Quang kia cũng cao quá nửa Nam Hợp, bề rộng cũng gấp đôi.

      Lúc đến, đầu tiên nhìn thấy cứ tưởng Nam Hợp bị ức hiếp.

      Kết quả, đổi lại là Nam Hợp chiếm ưu thế.

      tệ.” Lệ Đông Nhất khen ngợi, “Giống ba lắm.”

      Nam Hợp càng nâng cao tinh thần, “Ba, ba của Trần Quang quyên tặng đồ chơi cho nhà trường, lần sau nếu con lại đánh nhau với bạn ấy, có khi nào cho con chơi nữa ?”

      “Sao lại thế được?” Lệ Đông Nhất lơ đãng mỉm cười, “Ngày mai ba mua đứt cái nhà trẻ này luôn.”

      sao ba?” Lệ Nam Hợp kích động đến khoa tay múa chân, “Ba lợi hại.”

      “Đợi ,” Tân Đồng bế Nam Hợp lên, “Nam Hợp, che tai lại cho mẹ.”

      Tay Tân Đồng che lên tay bịt lỗ tai của Nam Hợp, “Sao có thể như vậy với con nít chứ?”

      Lệ Đông Nhất sờ mũi, ra vẻ vô tội, “Vậy đúng sao?”

      “Tất nhiên rồi!” Tân Đồng gật đầu, “Đây là cổ vũ cho nó đánh nhau với bạn!”

      Còn có, đây là khuyến khích cậu khoe mẽ (nghĩa gốc là cạnh tranh dựa vào tài lực của gia đình).

      Khoe mẽ rất nghiêm trọng, khoe mẽ cần cẩn thận.

      Lệ Đông Nhất gật gật đầu, trong mắt hàm chứa ý cười, “Vậy mua nữa.”

      Có thái độ tùy tùy tiện tiện, nhàng hời hợt thế sao trời? Tân Đồng hết nổi, buông tay ra, giúp Nam Hợp xoa xoa lỗ tai.

      “Nam Hợp, ba vừa mới chuyện mua lại nhà trẻ này được.” Vẻ mặt Tân Đồng nghiêm túc, vẻ mặt Nam Hợp cũng nghiêm túc theo, “Còn nữa, con và Quang Quang là bạn rồi, được đánh nhau nữa, biết ?”

      “Tuân lệnh!” Hai chân Nam Hợp chụm lại, đứng nghiêm, cung kính chào theo nghi thức quân đội tính là tiêu chuẩn lắm với mẹ.

      Tân Đồng hài lòng hôn cậu, hơi nghiêng mặt với Lệ Đông Nhất, “Chuyện giáo dục Nam Hợp hãy giao cho tôi.”

      Tuy rằng rất muốn , tất cả mọi chuyện của Nam Hợp để giải quyết.

      Quên , có thể tranh thủ được cái, nên tranh thủ trước.

      Lệ Đông Nhất tỏ vẻ có ý kiến.

      giờ có thể ăn cơm ?” Lệ Đông Nhất đề nghị, “Đến Sơn Thủy Nhân Gia thế nào? Có món sườn xào chua ngọt mà con thích đó.”

      “Có làm ngon như mẹ làm ?” Nam Hợp nuốt nước miếng.

      nếm thử biết liền.” Lệ Đông Nhất cúi người nhéo khuôn mặt nhắn của cậu.

      “Dạ!” Nam Hợp duỗi hai chân, chạy đến bên cạnh chỗ đỗ xe.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 18
      Sơn Thủy Nhân Gia phải là nhà hàng lộng lẫy, sang trọng gì cả; ngược lại đó là gian nhà cũ trùng tu lại theo phong cách cổ xưa, trong ngoài đại sảnh kê ít bàn gỗ tròn, được đặt lần lượt gần sát nhau, bên trong có phòng VIP, nhưng số lượng khá hiếm.

      Bây giờ Lệ Đông Nhất rất hiếm khi xã giao, trước kia có đến vài lần, nhưng đều sắp xếp ở phòng VIP lầu 2.

      Đa số trong Sơn Thủy Nhân Gia đều là thức ăn gia đình, nhưng rất dụng tâm chăm chút, giá cả cũng cao lắm, lân cận có ít trường học, từ tiểu học đến trung học, thành hình chữ nhật bao bọc lấy trung tâm là đây, bởi vậy ngày nào cũng rất đông khách.

      Có rất nhiều cha mẹ dẫn con cái tới đây, hoặc là ngày đặc biệt gì đó, hoặc đơn giản chỉ muốn ăn bữa cơm.

      Lúc Lệ Đông Nhất và Tân Đồng đến, phòng VIP đầy, phòng khách phía trước vẫn còn vài bàn.

      Lệ Đông Nhất kén chọn, quyết định chọn bàn trong góc.

      Nhân viên phục vụ nhanh chóng giúp ba người dọn dẹp, cầm thực đơn lại đưa cho Lệ Đông Nhất.

      Chắc chắn phải gọi món sườn xào chua ngọt để thỏa mãn Nam Hợp, còn lại gọi mấy món đặc sắc ở nơi này.

      Lệ Đông Nhất gọi hai món, đưa thực đơn cho Tân Đồng.

      Mặc dù Nam Hợp vẫn chưa biết chữ, nhưng thái dộ rất ư là tích cực.

      May mà, phần lớn món ăn đều có hình minh họa vô cùng hấp dẫn, Nam Hợp vui vẻ, đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ muốn mẹ đọc cho cậu nghe.

      “Đây là táo rim đường,” Tân Đồng theo món mà Nam Hợp chỉ, đọc cho cậu nghe, “Muốn ăn à?”

      “Chỗ này có rất nhiều món mà mấy bạn thích ăn,” người phục vụ thấy bộ dạng đáng của Nam Hợp, dù khá bận rộn, nhưng lại rất kiên nhẫn, ”nếu ba mẹ thích ăn ngọt, chỉ có bạn ăn có thể gọi phần .”

      “Vậy làm phần .” Tân Đồng đưa lại thực đơn cho phục vụ.

      Nếu lại tốn thời gian gọi món nữa, đoán chừng cái bụng phình ra của Nam Hợp bị xì hơi mất.

      Phục vụ xác nhận tên những món gọi lại lần nữa, xác nhận sai, “Xin ba vị chờ cho lát.” Liền vội vã xoay người xuống bếp.

      Thức ăn rất nhanh được mang lên.

      Nam Hợp ngồi kế bên Tân Đồng, Lệ Đông Nhất ngồi ở đối diện.

      Tân Đồng dịch hai cái ghế lại gần sát nhau, Nam Hợp cọ tới cọ lui như vậy giống như dựa vào trong lòng Tân Đồng.

      “Mẹ,” Nam Hợp gắp miếng sườn vào chén mình, như con mèo với ý cười thích chí mặt, “Ngon lắm ạ.”

      Miến sườn non quả thựa rất ngon, màu vàng đều, xương mềm, có thể là do vừa mới ra lò, vẫn còn những chấm dầu li ti bắn ra, mùi hương đậm đà.

      Tân Đồng sợ cậu bị bỏng, thổi thổi mới gắp vào chén cho Nam Hợp.

      Khóe miệng bóng nhẫy của Nam Hợp vẫn còn dính hột cơm, vênh vênh mặt, phát ra, làm cho Tân Đồng phải bật cười.

      rút khăn ra lau giúp cậu, xoay mặt liền chạm phải ánh mắt của Lệ Đông Nhất.

      Trong mắt tràn ngập ý cười tan .

      Tân Đồng thoáng ngẩn người, hơi mất tự nhiên xoay đầu chỗ khác.

      Xung quanh đều là người đến ăn cơm, ồn ào, Tân Đồng vừa xoay qua nhìn, liền chú ý đến có ít cha mẹ dẫn theo con cái đến ăn cơm.

      Ở bàn bên cạnh, tóc quăn mỉm cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền rất sâu, rất hiếu động, người mẹ trẻ đoán chừng cũng đành chịu, đút canh cho nhóc, nhàng dỗ dành cả buổi, nhóc mới ngồi yên chút.

      Tân Đồng bật cười, thu hồi tầm mắt, đúng là trái ngược, Nam Hợp lại khá ngoan ngoãn.

      Món cuối cùng được dọn lên là cá chưng đậu ve.

      “Thức ăn dọn đủ, ba vị từ từ thưởng thức.” bàn chỉ có bốn món, hai món mặn hai món chay, còn có món rim của Nam Hợp, có lẽ vừa đủ cho ba người ăn, tuyệt đối giống mấy người khách ở bàn khác phô trương lãng phí, gọi đầy bàn thức ăn lại ăn hết.

      Nghĩ đến đây, trong lòng người phục vụ có ít hảo cảm với gia đình này, nụ cười càng toát ra vẻ chân thành.

      Lệ Đông Nhất gắp miếng thịt bụng cá, gỡ xương, bỏ vào trong chén Nam Hợp.

      “Mẹ,” Nam Hợp bắt chước dáng vẻ của Tân Đồng, dùng muỗng múc miếng cá lên thổi thổi, “Mẹ ăn .”

      Tân Đồng vừa định mở miệng từ chối, đôi đũa gắp theo thịt cá, bỏ vào trong chén ở trước mặt Tân Đồng.

      “Gỡ xương rồi đó.”

      “Con xem, mẹ cũng có, con ăn .” Vẻ mặt Tân Đồng có hơi ngượng, nụ cười đối với Lệ Đông Nhất nhìn thế nào cũng có chút thảm, “Cám ơn.”

      Lần này Nam Hợp vô cùng cao hứng gật đầu ăn cơm, vừa ăn vừa , “Mẹ, mẹ mau ăn , con và mẹ ăn đua.”

      Tân Đồng gian nan đưa thịt cá vào miệng, khoa trương nhai nhai rồi nuốt xuống.

      Nam Hợp kén ăn, Tân Đồng gắp cà rốt cho cậu, cậu cũng ăn sạch .

      “Hơi cay ạ.” Cái miệng chúm chím của Nam Hợp hơi đỏ lên.

      Lúc này, Tân Đồng mới để ý thấy trong thức ăn bỏ khá nhiều ớt xanh, có lẽ là loại ớt chỉ thiên, rất nhiều, chắc là rất cay.

      “Vậy đừng ăn nữa.” Tân Đồng .

      Nam Hợp lắc đầu, cậu phải ăn, cậu kén ăn mà.

      kén ăn mẹ mới thích cậu.

      Huống hồ, trong thức ăn còn có thịt viên mà cậu thích.

      Lệ Đông Nhất vẫy tay, gọi phục vụ lấy ly nước lọc, gắp thức ăn, rửa vị cay , mới bỏ vào trong chén của Nam Hợp.

      Cuối cùng Nam Hợp cũng cảm thấy mỹ mãn.

      “Nó ăn cay được đâu.” Lệ Đông Nhất nhàn nhạt lên tiếng, “Lần sau phải nhắc họ bỏ ít ớt thôi.”

      Tân Đồng nghĩ, thời gian gần đây làm món gì quá cay cho Nam Hợp, nên biết Nam Hợp sợ cay, liền bỏ qua chi tiết này, gật đầu, “Lần sau chú ý.”

      Ngẫm lại, cảm thấy hình như có chỗ đúng lắm.

      Lần sau?!

      Đừng, tốt nhất đừng có lần sau.

      Cùng ăn cơm, áp lực đè nén tốt cho tiêu hóa.

      Cảm thấy vạt áo bị ai đó túm lấy, Tân Đồng cúi đầu, nhìn thấy là nhóc bàn bên cạnh, trong tay bưng ly nước trái cây rất đầy, điệu bộ có hơi chênh vênh, ngọt ngào , “ ơi, uống ?”

      Tân Đồng để đũa xuống, thấy bàn bên cạnh nhóc ngồi trống , mẹ nhóc biết đâu, có lẽ nhân lúc mẹ có ở đây mới qua, lắc đầu, “ uống đâu con.”

      “Vậy, bạn đó có uống ?” Ngón tay nhóc chỉ về phía Nam Hợp.

      Tân Đồng né người, tránh , nhận lấy ly nước để bàn, bế nhóc lên ngồi vào ghế, “Nam Hợp, có bạn đến tìm con chơi nè.”

      Lệ Nam Hợp ăn uống no say, miễn cưỡng liếc mắt về phía nhóc, xem như chào đón.

      “Bạn uống nước trái cây ?” nhóc thấy Nam Hợp có phản ứng gì với mình, lại run run cầm ly nước trái cây, đưa tới trước mặt Nam Hợp, “Cho bạn đó.”

      “Mình uống.” Nam Hợp đưa tay lên gãi đầu, lướt qua nhóc nhìn về phía Tân Đồng.

      nhóc nhếch môi, hai má lúm đồng tiền khá sâu, để cái ly qua bên, nhanh chóng hôn lên mặt Nam Hợp cái.

      “Ân Duyệt cục cưng!” Tiếng tràn ngập căng thẳng và tức giận bỗng dưng vang lên từ đằng sau, cộng thêm tiếng bước chân xột xoạt.

      nhóc lập tức thu hồi vẻ mặt mất hứng, nhảy xuống ghế, thay bằng vẻ mặt đáng thương, giọng lí nhí đau khổ như người hát hí khúc, “Mẹ, mẹ đến rồi~~”

      Khi chuyện, nhất thời chú ý, cánh tay quơ qua, ly nước trái cây lập tức nghiêng ngã, đổ ập xuống đồ của Tân Đồng.

      “Xin lỗi, xin lỗi!” Mẹ của nhóc chạy tới với vẻ áy náy, chuyển qua nhóc, “Ân Duyệt, con đúng là “háo sắc”, mau mau xin lỗi .”

      “Con xin lỗi.” nhóc tên Ân Duyệt chu cái miệng .

      chỉ muốn hôn trộm cái thôi mà…

      sao, sao.” Tân Đồng tốt tính an ủi nhóc, Lệ Đông Nhất rời khỏi chỗ, trong tay cầm khăn, giúp Tân Đồng lau nước dính quần áo.

      Áo khoát người Tân Đồng dính nước, chỉ có dính vài chấm , nhưng quần lại dính ít nước trái cây.

      “Để tôi tự lau được rồi.” Lúc này Tân Đồng mới cảm thấy có gì đó đúng, cúi người xuống, lau áo xong rồi lại lau quần, tư thế có chút mờ ám.

      Tân Đồng giơ tay vịn tay Lệ Đông Nhất lại, vẫn có gì đó đúng, thả ra, lấy chiếc khăn trong tay , vo thành cục, , “ nhìn Nam Hợp nha, tôi đến nhà vệ sinh.”

      “Cũng được.”

      “Mẹ con cũng muốn .” Nam Hợp dùng cả tay và chân, nhảy xuống ghế, khẩn trương nhìn Tân Đồng.

      “Nam Hợp là con trai, thể .” Tân Đồng vò chiếc khăn trong tay, “Mẹ chút rồi quay lại mà.”

      Nhà vệ sinh nằm cuối tầng hai, Tân Đồng nhanh chóng xử lý xong.

      Ra cửa, mới chuẩn bị xuống lầu, cửa phòng VIP bên cạnh đột ngột mở ra, người từ trong ra ngoài.

      “Tân Đồng hả?” Giọng có hơi nghi ngờ.

      Tân Đồng theo tiếng gọi nhìn qua, “Chào bác sĩ Lục.”

      Lục Vực nhìn thấy bóng lưng giống Tân Đồng, đúng là , người nọ bước đến, “Lâu rồi gặp , cũng đến đây ăn cơm à?”

      “Vâng.” Tân Đồng lễ phép mỉm cười.

      “Gần đây công việc bận rộn lắm sao?” Lục Vực hỏi, “Giai đoạn điều trị của còn chưa hết, thiếu ba tuần rồi.”

      Chính xác là 3 tuần 4 ngày.

      xin lỗi.” Tân Đồng vỗ đầu, “Gần đây tôi bận quá nên quên mất.”

      “Cũng sao,” Lục Vực mỉm cười trấn an , “Nếu cảm thấy tốt, cần tuần nào cũng đến điều trị, nhưng nếu có thể kiên trì lâu dài, hiệu quả điều trị tốt hơn.”

      “Gần đây tôi cảm thấy tốt lên nhiều rồi.” Tân Đồng nhớ đến Nam Hợp, có cậu ở bên cạnh, gần như đêm nào cũng ngủ ngon.

      vấn đề lớn như vậy quấy nhiễu được giải quyết.

      “Còn thuốc? Còn uống ?”

      ạ, cũng ngưng khoảng thời gian rồi.” Tân Đồng đột nhiên nhớ đến Nam Hợp còn ở dưới lầu, “Bác sĩ Lục, tôi trước đây, cuối tuần này tôi nhất định nhớ đến đó.”

      Lục Vực khoát tay, nhìn vội vàng xuống cầu thang.

      Lục? Hít thở khí gì mà hít đến bây giờ lận?” Có người thò đầu ra khỏi phòng VIP, hướng về phía bóng lưng của Lục Vực buông câu.

      “Đến đây.” Lục Vực đáp, hai tay bỏ vào túi, thấy Tân Đồng cùng người đàn ông, còn dắt theo bé trai cùng nhau rời . Cho đến khi họ khuất, mới xoay người vào trong.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 19
      Lúc Ôn Hinh ngoài 20 tuổi gả cho Lệ Biên Thành, chưa đầy năm có Lệ Đông Nhất, đến giờ cũng chỉ ngoài 50, hơn nữa bình thường chăm sóc rất tốt, chuyện gì cũng lười quản, chuyện lớn có Lệ Biên Thành làm chủ, việc nhà có Thím cao trông coi, giờ Nam Hợp lại đến chỗ Lệ Đông Nhất nên khiến cho bà rất nhàn nhã.

      Điều này khiến vẻ ngoài của bà trẻ hơn tuổi ít.

      Bà sợ mình vô vị, ghi danh ít lớp học, học cắm hoa, trà đạo.. để rèn luyện thể chất và tinh thần, thỉnh thoảng còn đến trường người già để nghe giảng bài.

      là già rồi muốn làm cái gì đó, chủ yếu để giết thời gian.

      Lệ Đông Nhất sớm khiến bà bận tâm lo nghĩ, bà liền cố gắng giành thời gian sống cho bản thân.

      Phụ nữ, khi đến độ tuổi nhất định, có lẽ mới có thể hưởng thụ mùi vị sống vì chính mình.

      Buổi sáng, Ôn Hinh cùng bạn bè uống trà, đến nhà hát xem diễn kịch, đến trưa mới về.

      Đặng Lị ngồi sô pha trong phòng khách, vẻ mặt tiều tụy, chuyện với Lệ Biên Thành.

      Ôn Hinh căn dặn thím Cao chuẩn bị ly nước lọc cho Đặng Lị, lên lầu thay đồ, vui vẻ xuống lầu ngồi xuống sô pha bên cạnh.

      Nhiều năm trôi qua như vậy, dần dần bà học được cách thể đủ loại nét mặt, cho dù trong lòng muốn.

      Lệ Biên Thành xanh mặt, hét lớn, “Thằng Thịnh đâu đâu? Bây giờ tìm nó cho ba ngay!”

      Khóe mắt Đặng Lị liền đỏ lên, “Ba, nếu con có thể tìm được nó, thế nào cũng đến tìm ba, để ba buồn lòng bận tâm.”

      Lệ Thịnh uống rượu đến nỗi xuất huyết dạ dày, lại sốt cao, nằm viện mấy ngày, còn chưa khỏi hẳn, lại tự ý rút kim, biết chạy đâu, lâu rồi mà tìm thấy bóng dáng.

      phải đứa trẻ, cho dù biết sao, nhưng bà vẫn cứ lo lắng.

      Đặng Lị còn cách nào khác, vạn bất đắc dĩ, kéo dài mấy ngày, giờ mới đến tìm Lệ Biên Thành.

      Ông là người đứng đầu trong nhà, cũng có nhiều biện pháp.

      Tận đáy lòng bà mong muốn Lệ Biên Thành biết chuyện này, thà rằng trong lòng ông, Lệ Thịnh vẫn là đứa cháu đích tôn ưu tú cầu tiến và hiểu chuyện, ông mới có thể xem trọng nó thêm chút.

      Lệ Biên Thành thở dài, “Thằng Du ở đây, ai quản nó, đương nhiên phải để người ông này quản nó cho tốt.” Ánh mắt đảo qua Ôn Hinh, nhớ đến Lệ Đông Nhất, “Hơn nữa, Đông Nhất là chú út của nó, cũng nên dìu dắt quan tâm nó. Chuyện này cần lo lắng nữa, để ba bảo Đông Nhất tìm, công việc gì đó của thằng Thịnh cũng kêu nó cần làm nữa, Lệ thị lớn như vậy, chẳng lẽ có nổi miếng cơm cho nó ăn sao?”

      Đặng Lị nghe vậy, sắc mặt tốt lên ít, mũi lại có hơi nặng, giọng mang theo nghẹn ngào mơ hồ, nghe ra chắc là vừa khóc, “Cám ơn ba.”

      Lệ Biên Thành khoát tay, “Trưa nay ở lại ăn bữa cơm .” Tay vịn ghế muốn đứng lên, chuẩn bị lên lầu.

      “Dạ thôi,” Đặng Lị nhanh chóng đứng lên theo, “ba, con phải về nhà, có có chút việc phải làm xong.”

      “Được rồi,” Lệ Biên Thành khụ khụ hai tiếng, giọng có hơi buồn bực, “Đúng rồi, lần trước thằng Thịnh muốn dẫn về đâu? Sao thấy động tĩnh gì vậy?”

      Đặng Lị cười ngượng, đơn giản qua loa tránh , “Dạ chắc thành được.”

      thành?!” Lệ Biên Thành hừ tiếng, “Quên , chú ý chút, có mối nào tốt, cho thằng Thịnh xem thử, ba giúp nó làm chủ.”

      Lệ Thịnh cũng vậy, Lệ Đông Nhất cũng vậy, đứa bảo lấy lại thành, đứa lấy bao lâu lại ly hôn.

      đúng là, đường tình lận đận giống nhau.

      Lệ Thịnh vẫn luôn tự lập, thích dựa vào gia đình, cũng chưa từng biểu muốn can dự vào kiện nào của nhà họ Lệ, bởi vậy có rất nhiều người biết nó.

      Chắc có lẽ kia là đứa hư vinh, lòng tại trời cao, chọn người ưu tú để gả.

      Lệ Biên Thành kinh thường hứ tiếng.

      Lệ Thịnh từ tang cha, ông lúc tuổi già tang con, chắc là từng trải qua nỗi thống khổ tương tự nhau trong thời gian đó, nên Lệ Biên Thành rất thương Lệ Thịnh.

      Sau lại, than ôi.

      nhắc đến cũng được.

      Lệ Biên Thành đột nhiên cảm thấy có hơi thương cảm, có lẽ là do lớn tuổi, cũng là do ông suy nghĩ thấu đáo, nghĩ kỹ lại mấy năm nay để mẹ con Đặng Lị và Lệ Thịnh thiệt thòi.

      “Đợt lát nữa ba kêu Đông Nhất tìm thằng Thịnh, mau chóng sắp xếp, cũng đừng lo lắng quá, cái nên cho nó thiếu nó đâu.”

      Mặc dù lời của ông trực tiếp lắm, nhưng hàm ý lại rất ràng.

      Lệ Đông Nhất là con trai, Lệ Thịnh là cháu đích tôn, địa vị của hai người trong lòng ông là như nhau, thiên vị bên nào.

      Mặc dù, người thoạt nhìn xuất sắc hơn người kia rất nhiều.

      Rốt cuộc Đặng Lị cũng yên lòng.

      “Vậy chào ba con về.” Giọng điệu Đặng Lị ổn định có sức ít.

      “Ôn Hinh, tiễn nó về .” Lệ Biên Thành nhắm mắt, rồi mở ra, lặng lẽ bám thanh vịn cầu thang chậm rãi lên lầu.

      Ôn Hinh đáp lời.

      Ra khỏi nhà, cả hai đều gì.

      “Con nhé.” Đặng Lị thản nhiên , đeo kính râm vào.

      Ôn Hinh để tâm, gật đầu.

      Nếu biết đối phương thích mình, cứ thành , cũng chẳng cần ngụy trang ra vẻ cao hứng nhiệt tình khi gặp con cái làm gì.

      Bằng , vậy chỉ thêm mệt.

      Ôn Hinh chậm rãi tản bộ vào nhà, thím Cao bận rộn ở trong bếp.

      “Sao hôm nay nấu nhiều thức ăn vậy?” Bà nhớ hôm nay là thứ tư, theo lệ thường ông Lệ ở nhà luyện thư pháp, tiếp khách mà.

      “Là Hứa muốn đến!” Thím Cao lau tay vào tạo dề, múc chút bột khiếm thực (bột súng)[1], rắc lên mình cá để rửa sạch.

      “Nó về nước rồi à?” Ôn Hinh nhớ Hứa Úy Nhiên xuất ngoại rồi, nhớ lại tình cảnh lúc đó, có lẽ là dự định cả đời cũng quay về.

      Tốt lắm, kẻ bà thích lại đến.

      Tâm trạng Ôn Hinh nhất thời xấu ít, cũng còn khẩu vị, mới uống hai hớp nước chanh tiện tay đổ vào bồn.

      “Đúng rồi,” Thím Cao làm ngừng tay, “Lúc sáng có gọi điện, là trưa nay đến ăn cơm, chắc là nhớ cậu chủ .” Thím Cao khẽ thở dài, “Đúng là mẫu tử liền tâm, đời này có người mẹ nào thương con chứ?!”

      “Được rồi.” Ôn Hinh cắt ngang giọng than thở ngừng nghỉ của thím Cao, “Tôi đến thư phòng xem lão gia đây.”

      Trà nhân sâm được phơi khô, để ở bên.

      Là Đặng Lị đem đến, có ít nhân sâm lâu năm, Lệ Biên Thành rất thích, lập tức bảo thím Cáo pha ít.

      Ôn Hinh bưng vào thư phòng.

      Lệ Biên Thành gọi điện thoại, chắc là gọi cho Lệ Đông Nhất.

      “Hôm nay Hứa Úy Nhiên đến, cũng tranh thủ về nhà ăn cơm cho ba, còn nữa, nhớ dẫn theo Nam Hợp.” Lệ Biên Thành vẫy tay với Ôn Hinh, ý bảo bà bưng trà nhân sâm qua đó, uống hớp, thông cổ, rồi tiếp, “Còn có chuyện của Lệ Thịnh, về rồi sau.”

      Lát sau, ông gác mạnh điện thoại xuống, “Làm gì có chuyện ly hôn cả đời qua lại với nhau chứ, bàn đến chuyện có con với nhau à.”

      Ôn Hinh mỉa mai trong lòng.

      Nó còn nhớ con sao? Bất quá chỉ là vin vào đứa con để viện cớ thôi.

      thầm lặng lẽ sinh Nam Hợp rồi ôm về nhà.

      Nhớ lại thái độ lúc đó của ta, nếu làm giám định cha con, đúng là tưởng ta tùy tiện ôm ở chỗ nào mang về ấy chứ.

      Nhưng mà, biết bây giờ Hứa Úy Nhiên này có mục đích, tính toán mới gì đây.

      Sắc mặt Ôn Hinh thoáng khó chịu, Lệ Biên Thành nhìn ra, đợi ông uống xong, bà bưng ly xuống lầu.

      Hứa, khách sáo quá rồi,” Ngay chỗ rẽ cầu thang, Ôn Hinh chợt nghe giọng xúc động của thím Cao, “Tôi chỉ là bà già, làm sao đáng để nhớ đến như vậy chứ…”

      “Thím Cao, gọi cháu là Úy Nhiên được rồi, đừng khách sáo như vậy.”

      Bước chân Ôn Hinh dừng chút rồi tiếp tục xuống, thấy Hứa Úy Nhiên mặc chiếc áo khoác dài màu trắng, giữa cổ buộc chiếc khăn lụa màu xanh, đưa thứ gì đó cho thím Cao.

      “Màu tươi quá, tôi ngại mặc ra ngoài lắm.” Ngoài miệng tuy vậy, nhưng vui sướng lại trong mắt thím Cao, tay cầm chiếc áo len màu đỏ.

      “Sao lại vậy được? Thím còn rất trẻ mà? chút nào thay đổi.”

      “A, bà chủ.” Thím Cao vội vã giơ cao thứ trong tay lên, “ Hứa đem đến rất nhiều quà, ngay cả tôi cũng có phần!”

      Ôn Hinh vẫn duy trì vẻ khéo léo, mỉm cười đúng mực, “Vậy à, vậy phải cám ơn Hứa đây quan tâm.”

      “Chào mẹ.” Giọng điệu Hứa Úy Nhiên khá tự nhiên, “ lâu gặp.”

      Sau khi kết hôn với Lệ Đông Nhất, số lần gặp mặt Ôn Hinh nhiều lắm, số lần chuyện lại càng đếm đầu ngón tay.

      Sống chung với nhau, lại mấy thân thiện.

      Có lẽ, đây chính là trời sinh tính cách hòa hợp?

      “Con mang hộp ngọc trai Nam Hải đến tặng mẹ.” Hứa Úy Nhiên bày mấy hộp quà lên bàn trà rộng.

      Khối ngọc trai tròn trịa, lóe ra ánh sáng dịu .

      Ánh mắt Ôn Hinh quét qua, liền dời , tay thèm nhúc nhích, vẻ mặt cũng thờ ơ, “Cám ơn nhé.”

      Hứa Úy Nhiên vẫn mỉm cười tao nhã như cũ, “Ba đâu ạ? Ở lầu sao? Để con tìm ba.”

      Ôn Hinh hơi gật đầu, được, cũng .

      Bầu trời ràng là màu xanh xám, lại cố tình xem như trong sạch, như mọi thứ xảy ra đều là tự nhiên.

      ***

      Tân Đồng nhón chân, cố gắng duỗi thẳng cánh tay, nhưng vẫn đủ chạm tới móc áo.

      Thu hồi cánh tay ê ẩm, liếc nhìn ban công lần nữa, vẫn là thấy cái giá mắc áo như biến mất trong ánh sáng, Tân Đồng có chút thất vọng rút tay về, chuẩn bị lấy cái ghế ra.

      Mới moi cái ghế thấp từ góc bàn ra, giẫm chân lên, từ sau lưng vươn đến cánh tay, khớp xương thon dài nổi , nhàng thoải mái lấy móc áo xuống.

      “Cám ơn.” Tân Đồng xoay người, thấy Lệ Đông Nhất, giọng khe khẽ, “Phải bây giờ sao?”

      Lệ Đông Nhất vừa trưa nay muốn dẫn Nam Hợp về nhà ăn cơm.

      “Ừm.” Lệ Đông Nhất có chút đau đầu, thái độ của ba cứng rắn, còn có chuyện của Thịnh, chuyện đau đầu nhất chính là diễn viên nhí giận dỗi ở phòng khách kia.

      “Cái này mua cho Nam Hợp à?” Lệ Đông Nhất sờ vào chiếc áo màu xanh được phơi khô, phía trước là cái nón và khăn choàng cùng hoa văn.

      Tân Đồng gật đầu, nhận lấy, lấy nón và khăn choàng xuống, giũ giũ, “Đây là len, mang vào rất ấm, sờ vào cũng dễ chịu, bị ngứa.” Tân Đồng đưa chiếc mũ len qua, “ sờ thử xem.”

      Lệ Đông Nhất đưa tay ra sờ , cảm giác quả là rất tốt, “Có bán cỡ người lớn ?”

      Hả?

      “Có chứ.” Tân Đồng do dự đáp, thích mua sắm lắm, bây giờ bởi vì có Nam Hợp, nên mới nuôi dưỡng thói quen mua sắm, nhưng trong mắt chỉ toàn nhìn thấy thức ăn hoặc đồ chơi cho trẻ em tầm tuổi Nam Hợp thôi.

      Lệ Đông Nhất gì, lông mày hình như hơi chau lại.

      “Vậy, tôi xem Nam Hợp nha.” Tân Đồng cảm thấy bản thân mau chóng quen với chuyện chung sống với , lúc ngượng ngùng, nhạt nhẽo, lặng lẽ… nghĩ đến tránh đúng là biện pháp tốt, giờ Nam hợp chỉ chiếm vị trí quan trọng trong lòng , còn là tấm lá chắn vững chắc đáng tin cậy của .

      Lệ Nam Hợp ỉu xìu ngồi sô pha.

      Tân Đồng đến, nó lập tức xoay đầu chỗ khác.

      Ba xấu, mẹ xấu.

      ràng bữa cơm thơm ngon nấu xong rồi, lại cho cậu ăn.

      Nghĩ đến đây, cậu ra sức xoay , cho đến khi cả người hoàn toàn đưa lưng về phía Tân Đồng.

      Tân Đồng bật cười, cũng gọi cậu, đặt nón và khăn choàng trong tay trước đầu gió máy điều hòa, cho đến khi chúng nóng lên chút.

      “Nam Hợp?” Tân Đồng ngồi xuống cạnh cậu, “Nhìn nón len mẹ mua cho con nè?”

      thèm nhúc nhích.

      “Con cần à, vậy mẹ cho bạn ở dưới lầu nhé?”

      cần!”

      cần à?” Ánh mắt Tân Đồng hơi cụp xuống.

      cần cho bạn khác!” Nam Hợp lập tức xoay người, nhào vào lòng Tân Đồng, đưa tay ra.

      Tân Đồng đội nón cho cậu, rồi buộc khăn choàng lên, “Ai vậy ta? Đẹp trai dữ vậy!” Tân Đồng khoa trương nựng mặt cậu.

      “Là Nam Hợp đó!”

      hả? Mẹ nhận ra luôn rồi, đúng là Nam Hợp ?” Tân Đồng nghiêng đầu, cười hi hi tiếp tục chọc cậu.

      “Đúng mà!” Đầu Nam Hợp gật gật như con gà mổ thóc, kề sát lại hôn .

      “Nhận ra rồi, nhận ra rồi.” Tân Đồng giơ tay đầu hàng.

      Con dấu mang “thương hiệu Nam Hợp”, từng cái từng cái ngừng in lên mặt Tân Đồng.


      [1] Nó là loài thực vật có hoa được phân loại trong họ Súng (Nymphaeaceae), Loài này sinh ra các hạt chứa tinh bột màu trắng, và hạt là ăn được. Các hạt ăn được của nó được sử dụng trong y học dân gian Trung Hoa, với nó thường được nấu thành canh (súp) với các thành phần khác, và người ta tin rằng nó tăng cường khả năng cường dương của đàn ông và làm chậm quá trình lão hóa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :