1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐẺ MƯỚN - Lục Niệm Hòa (51c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 5
      thà rằng dối, mặc dù lời dối này còn phải thêm nhiều lần nữa, chứ muốn cậu biết cậu được sinh ra như thế nào.

      ***

      Đâu là lần đầu tiên Lệ Nam Hợp chính thức dạo siêu thị.

      Ở nhà họ Lệ, mọi thứ đều có người chuẩn bị sẵn, cho dù là thức ăn hay đồ dùng, cậu chưa bao giờ được lựa chọn, cũng có người hỏi cậu có thích hay .

      Những thứ chuẩn bị cho cậu đều là thứ tốt nhất, nên ai cũng cảm thấy cần thiết phải hỏi.

      Cho nên, việc cùng mẹ siêu thị mua đồ đạc linh tinh khiến cậu rất hưng phấn, có chút vượt qua suy nghĩ của cậu.

      Lúc đầu cậu thoeo bên cạnh Tân Đồng, nhìn thấy thứ định mua được đồng ý của mẹ, đôi chân ngắn ngủn liền nhanh chóng chạy tới ôm lại đây, sau đó khiểng chân bỏ vào trong xe đẩy.

      Rồi tiếp đó, Tân Đồng để ý thấy cậu nhìn bạn ngồi trong xe đẩy ngang qua khoảng 15 giây, vì thế khom người bế cậu bỏ lên xe.

      Thể nghiệm mới lạ cộng thêm việc cậu phát hóa ra mẹ hiểu cậu như vậy, khiến Lệ Nam Hợp vui sướng hồi.

      May mà siêu thị cách chỗ ở xa, Lệ Nam Hợp tay xách nách mang mấy túi đồ , phía trước dẫn đường, bước từng bước lên lầu.

      Tân Đồng có chút dở khóc dở cười, biết cậu nhóc có trí nhớ tốt, hay là định hướng tốt, thời gian ngắn như vậy quen thuộc mọi ngóc ngách con đường.

      Hai người cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc, Tân Đồng nấu cơm, Lệ Nam Hợp ngồi vào bàn vẽ tranh.

      Cửa nhà bếp đóng lại, tiếng dầu mỡ khói bếp bên trong có hơi lớn, lại cách hơi xa, thế nên nghe thấy tiếng điện thoại ở bàn rung .

      Lệ Nam Hợp nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động rung, đặt cọ vẽ xuống, cẩn thận cầm lên, nhảy xuống ghế, chạy đến chỗ nhà bếp.

      “Đồng Đồng à?” Tiếng Lệ Thịnh dịu dàng, nhưng đầu dây bên kia lại nghe thấy tiếng của Tân Đồng.

      cảm thấy lạ nhìn lại, báo nhận cuộc gọi rồi mà, áp tai vào nghe lần nữa, vẫn chỉ là tiếng bước chân vụn vặt cùng hơi thở đứt quãng.

      “Mẹ ơi, có điện thoại.” Nam Hợp đẩy cửa nhà bếp ra, giơ điện thoại lên cao, đưa tới trước mặt Tân Đồng.

      Tân Đồng tắt bếp, nhận lấy thấy cuộc gọi kết thúc, thời gian biểu là 32 giây, người gọi đến là Lệ Thịnh.

      Tân Đồng do dự biết có nên gọi lại hay , điện thoại nơi tay lại rung lên lần nữa.

      nhận máy, cho đến khi ngừng hẳn.

      tức giận đúng, đáy lòng Tân Đồng đột nhiên có chút oán giận Lệ Đông Nhất, để chuẩn bị chút gì, đẩy vào hoàn cảnh như giờ, đến nỗi giờ hoảng hốt lo sợ, nghĩ ra chút xíu đầu mối nào.

      “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?” Bàn tay bé của Lệ Nam Hợp nhét vào trong tay của Tân Đồng, nhạy cảm phát ra biến hóa cảm xúc của mẹ.

      Tân Đồng lấy lại tinh thần, “, mẹ sao.”

      Ngoại trừ người nhà, Đồng Dao và Lệ Thịnh, vẫn còn người cần lời giải thích của về chuyện này.

      Nhưng phải thế nào với cậu bé đây, cho dù , có lẽ cậu cũng hiểu.

      Trong lòng Tân Đồng dậy sóng, , thể với cậu bé được.

      Thế giới của cậu tốt đẹp như vậy, ngày nào đó cậu cũng lớn lên, cũng nhận thức được thế giới này.

      thà rằng dối, mặc dù lời dối này còn phải thêm nhiều lần nữa, chứ muốn cậu biết cậu được sinh ra như thế nào.

      Tân Đồng che giấu tâm , đến nhà vệ sinh lấy khăn mặt thấm nước ấm lau màu vẽ dính mặt của Nam Hợp, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.

      Tiếng gõ cộc cộc cộc rất có quy luật.

      Thần kinh Tân Đồng lập tức khẩn trương, ra mở cửa.

      Nhìn thấy người đến, thầm thở ra hơi, lòng dạ treo lơ lửng vừa hạ xuống, lại dâng lên.

      “Chú Lệ.”

      Cùng lúc đó, tiếng Nam Hợp từ phía sau truyền đến, “Ba ơi!”

      Lệ Đông Nhất tỉnh bơ, biến hóa nét mặt của Tần Đồng thu hết vào trong mắt.

      Tân.” thản nhiên lên tiếng, chân dài bước bước lướt qua , đưa tay ôm lấy Lệ Nam Hợp.

      “Ba ơi, mẹ làm rất nhiều món ăn ngon, chúng ta cùng nhau ăn cơm .” Lệ Nam Hợp có chút kiêu ngạo vạch ngón tay ra, vừa nghĩ vừa đếm xem có bao nhiêu món ăn.

      “Phải đó?” Lệ Đông Nhất nhéo mũi Nam Hợp, xoay người nhìn về phía Tân Đồng.

      Miệng vểnh lên, đôi mắt uốn lượn, còn chưa kịp thu lại ý cười.

      Tân Đồng bị nụ cười này làm hoa mắt, mới phát người đàn ông này cũng có mặt đẹp như vậy. Hai lần trước, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ cảm thấy là người đàn ông dễ nhìn thôi, lại ngờ rằng, lúc cười, khuôn mặt lại có vẻ sinh động đến vậy.

      “Cũng bao nhiêu, chỉ là mấy món bình dân mà thôi.” Tân Đồng cắn răng, ngầm bực bội thất thố của mình, ngập ngừng .

      tay Lệ Đông Nhất bế Nam Hợp lên, ước lượng thử, nhìn sắc mặt hồng hào của cậu, biết nhất định cậu được Tân Đồng chăm sóc tệ.

      “Nếu nấu nhiều, tôi cũng dám làm phiền.” Lệ Đông Nhất lấy lại vẻ lạnh lùng, nhìn bộ dạng có lẽ là muốn trực tiếp bế Nam Hợp .

      “Để Nam Hợp ăn cơm trước .” Tân Đồng nỡ, Nam Hợp đợi lâu như vậy, hai người cùng nhau siêu thị chọn thức ăn cả buổi, chắc cậu mệt lắm rồi, có lẽ cũng đói, sau đó lại cảm thấy có chút ổn, lại bổ sung thêm câu với Lệ Đông Nhất, “Chú, chú cũng ăn cùng .”

      Tân Đồng xong liền muốn cắn đầu lưỡi của mình cho rồi, nhưng cũng thể bắt chú ấy đứng ở bên ngó đúng ?

      “Vậy làm phiền Tân.” Lệ Đông Nhất hơi gật đầu, bế Nam Hợp về phía nhà bếp.

      phiền, phiền.”

      dám phiền à.

      Tân Đồng hậm hực cúi đầu theo sau lưng Lệ Đông Nhất, chú ý đến ý cười chợt lóe lên trong mắt .

      Lệ Đông Nhất ngồi xuống đối diện Tân Đồng và Nam Hợp, điệu bộ tao nhã, cho dù là nhai nuốt hay húp canh cũng phát ra bất cứ tiếng động nào. Như vậy giống kiểu ăn cơm bình thường, lại giống như thưởng thức món ngon trong nhà hàng tây có khí cao nhã vậy.

      Trái ngược hẳn với Tân Đồng và Nam Hợp.

      “Mẹ ơi, mẹ ăn cái này .” Lệ Nam Hợp dùng đôi đũa mới mà Tân Đồng mua cho cậu gắp miếng đậu hủ ki đưa đến bên miệng của .

      Tân Đồng khẽ cắn môi, thèm nhìn ánh mắt mở cực to ở phía đối diện, há miệng ăn luôn.

      Nam Hợp há cái miệng bóng nhẫy dầu mỡ của nó với Tân Đồng, “Mẹ, tới phiên mẹ.”

      Tân Đồng theo tầm mắt của Nam Hợp, gắp thức ăn đút vào miệng nó.

      “Nam Hợp, con tự ăn .” Lệ Đông Nhất buông đôi đũa trong tay xuống, thản nhiên .

      Bầu khí tốt đẹp vui vẻ và hài hòa biết bao lại im bặt.

      Lệ Nam Hợp dám nghe lời ba cậu, có chút uất ức tự gắp thức ăn, bỏ vào trong cái chén ở trước mặt mình, cả chóp mũi cũng cọ vào mép chén.

      “Nó còn mà, ăn cơm rồi sau , ăn như vậy mới có khí chứ.” Tân Đồng vội vàng kiểm chứng độ chính xác trong lời của mình, gắp miếng thức ăn cho Nam Hợp, rồi gắp miếng nấm hương ở trước mặt bỏ vào trong chén của Lệ Đông Nhất.

      Trời đất, , , gắp, , miếng, nấm, hương!

      Tân Đồng rất muốn chặt cánh tay cầm chiếc đũa kia của mình xuống cho rồi!

      Lệ Đông Nhất nhìn thấy Nam Hợp lần nữa vui vẻ ra mặt khi có Tân Đồng làm chỗ dựa, cúi đầu nhìn miếng nấm hương to mọng trong chén, khóe mắt giật giật, lần nữa cầm đũa lên, chậm rãi gắp lấy nó bỏ vào trong miệng, lại tao nhã nhai vài cái rồi nuốt xuống.

      Tân Đồng thấy thế, chớp mắt mấy cái về phía Nam Hợp, ý là, Nam Hợp con nhìn , đối mặt với cường quyền, chúng ta phải cực lực đấu tranh, thể mực phục tùng được!

      Ai dè Nam Hợp hiểu sai ý, lại múc muỗng nấm hương, duỗi tay bỏ vào trong chén của ba cậu.

      Tiếp đó cậu nháy nháy mắt mấy cái với Tân Đồng, ý là, mẹ xem , con cũng gắp cho ba món mà ba thích rồi.

      Lệ Đông Nhất càng liếc mắt càng ghê hơn.

      “Nam Hợp, thu dọn đồ đạc về nhà với ba.” Lệ Đông Nhất gọi cậu bé sát bên cạnh Tân Đồng, nhìn dọn bàn ăn, nhiệt tình đưa giẻ lau để lau bàn.

      “Ba, phải ba ba bận đến tuần lận à!” Lệ Nam Hợp quay bóng lưng về Lệ Đông Nhất, giọng yếu ớt.

      Đây là chê mình đến đón sớm sao?! Lệ Đông Nhất cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát lớn, “Mau đến đây.”

      “Nhưng mà con muốn ở chung với mẹ.” Căn phòng ở nhà lớn như vậy, cậu cũng thích ông bà nội ở nhà.

      “Nam Hợp, con giúp mẹ đem chén dĩa qua đó được ?” Tân Đồng buông cậu ra, đến trước mặt của Lệ Đông Nhất, “Chú Lệ, nếu được cứ để Nam Hợp ở lại chỗ cháu trước .”

      “Cũng được.” Lệ Đông Nhất phản đối.

      “Nam Hợp, con ở lại đây , ngày mai ba đến thăm con.”

      Cậu bé chạy ào tới như cơn gió, “Ba ơi, ba ở chung với con và mẹ luôn ! Mấy bạn khác đều có ba mẹ sống chung với nhau mà!”

      Cậu có ba, giờ cũng có cả mẹ.

      biết nhà Tân có phòng nào trống ?” Lệ Đông Nhất nhíu mày, nhìn Nam Hợp ôm lấy đùi mình.

      Tân Đồng đáp: “Cũng có.”

      “Vậy làm phiền .” Lệ Đông Nhất lấy điện thoại ra, bấm số, “Trợ lý Từ, phiền đem ít quần áo và vật dụng hàng ngày đến đây.”

      Cách làm việc của trợ lý Từ rất nhanh nhẹn, đứng trước cửa đưa đồ đạc vào rồi lập tức rời khỏi.

      Trong nhà có chăn ra bao gối sạch, chăn cũng từng phơi nắng, cho nên Tân Đồng sắp xếp rất nhanh.

      nhìn chiếc ra giường màu lam trải xong, thầm nghĩ nếu con nhóc Niên Niên biết căn phòng của nó bị chiếm dụng biết thế nào? Còn có Đồng Dao, nếu lại đến ăn chực hay gì đó, lỡ như bắt gặp phải giải thích ra sao?

      Tân Đồng dọn dẹp căn phòng trống kia xong ra, quay về phòng ngủ của mình, Nam Hợp tắm rửa thơm phức, bò lên giường.

      “Mẹ ơi?”

      “Sao con?” Có Lệ Đông Nhất ở đây, chuyện tắm rửa liền giao cho , Tân Đồng giúp cậu sấy khô tóc.

      “Đêm nay chỉ cần con ngủ với mẹ là được, để Tiểu Lợi Hại qua ngủ chung với ba nha.” Cậu quên mình tặng Tiểu Lợi Hại cho mẹ, nên trưng cầu ý kiến của mẹ.

      “Đương nhiên là được.” Tân Đồng đưa con chó cho Nam Hợp.

      Nam Hợp chạy ra lát rồi chạy về phòng, Tân Đồng biết cậu đưa Tiểu Lợi Hại cho ba.

      Bên này, hai mẹ con ôm nhau ngủ, ngủ rất say sưa.

      Trong phòng cách vách, Lệ Đông Nhất nhìn con chó đồ chơi chiếm cứ nửa gối đầu của mình với ánh mắt ghét bỏ.

      Rốt cuộc khóe miệng vẫn cong lên.

      kéo rèm cửa, ánh trăng rất sáng, rọi vào trong phòng, cuối cùng cũng nhắm mắt, bình yên vào mộng.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 6
      với Lệ Thịnh, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè.

      xứng với .

      Nhưng lại được nguyên nhân.

      ***

      Hôm nay Tân Đồng thức dậy rất sớm.

      Nam Hợp vẫn ngủ say, có thể là hôm qua chơi đùa nhiều nên mệt rồi, mắt cậu nhắm lại, cái miệng nửa mở ra, khóe miệng có chút bóng bóng.

      Là nước miếng sao? Tân Đồng cảm thấy mắc cười.

      vươn tay đắp lại cái chăn bị Nam Hợp đá sang bên cạnh, đưa tay gạt mấy sợi tóc mềm trán cậu, hôn lên trán cái, mới chân bước xuống giường.

      Xoay người đóng cửa, đến nhà vệ sinh.

      sớm có người đứng trong đó, đúng lúc cầm dao cạo râu, nhìn thấy từ trong giương, tay hơi ngừng chút, xoay người lại, cằm có vòng bọt cạo râu màu trắng.

      “Chú trước .” Tân Đồng vuốt vuốt lại mái tóc rối bù, tỉnh táo hơn nhiều, mới nhớ lại đêm qua Lệ Đông Nhất cũng ở đây.

      Nhà vệ sinh lớn, cũng định chen chúc với cùng rửa mặt chải đầu.

      Lệ Đông Nhất gì, khóe mắt lại ràng cong lên, xoay người nhìn vào gương tiếp tục động tác tay.

      Tân Đồng luôn luôn đánh răng rửa mặt rất mau, lúc đến cạnh cửa đổi giày, Lệ Đông Nhất cầm máy tính bảng ngồi sô pha chợt ngẩng đầu lên hỏi: “ đâu vậy?”

      Tay Tân Đồng đặt cửa, “Cháu định xuống lầu mua bữa sáng.”

      đợi “ừm” tiếng tỏ ý biết, rồi mở cửa ra ngoài, nhưng ngờ Lệ Đông Nhất lại đặt máy tính xuống, đứng lên và , “Tôi với .”

      “Nhưng còn Nam Hợp…” Tân Đồng lo lắng Nam Hợp ở nhà mình.

      Lệ Đông Nhất nhìn đồng hồ tay, “ lát thôi chắc là nó chưa thức dậy đâu.”

      Tân Đồng cũng thêm gì nữa.

      Hôm nay, mặc chiếc áo khoát dài màu hồng nhạt, lại nghĩ rằng chỉ trong đêm mà nhiệt độ lại giảm xuống mấy độ, gió lại lớn, rụt cổ, chà chà tay mới có chút thích ứng.

      Lệ Đông Nhất đứng ở bên cạnh , sờ mũi.

      Tân Đồng chú ý đến tầm mắt của , nghiêng mặt nhìn cái.

      Hôm nay Lệ Đông Nhất mặc đồ vest, với chiếc áo khoát màu nâu nhạt, so với mấy lần trước Tân Đồng gặp ít vài phần sắc bén, thêm vào vài phần nho nhã.

      tháo khăn quàng cổ ra, “Lại đây nào.”

      , cần ạ.” Tân Đồng vội vàng xua tay, cho dù chết cóng cũng dám nhận đâu.

      “Lại đây .” Lệ Đông Nhất nhấn mạnh lại lần nữa, giống như nhìn thấy dáng vẻ lắc đầu nguầy nguậy của .

      Giọng điệu của lạnh lùng, Tân Đồng khỏi rùng mình.

      Động tác tay Lệ Đông Nhất thành thạo giúp quàng vào, khăn còn mang theo nhiệt độ của , Tân Đồng cảm thấy ấm áp.

      “Cuối cùng cần cổ cũng dài ra rồi.” Giọng của Lệ Đông Nhất mang theo ý cười.

      Tân Đồng khẽ cắn môi im lặng.

      sợ nóng, chỉ sợ lạnh.

      Trước kia, Đồng Dao rất thích làm chuyện, chính là nhân lúc chú ý, đột nhiên nhét bàn tay lạnh ngắt của ấy vào cổ áo của , dán vào cổ , thấy bị lạnh đến giậm chân mới hài lòng cười lớn rút tay lại.

      “Bên này ạ.” Tân Đồng chỉ phía trước, tấm biển gỗ có mấy chữ mạ vàng to, ‘Tiệm bánh bao Đại Lí’.

      “Sư phụ Lý, chào buổi sáng!” Tân Đồng mỉm cười tới, bước vào trong.

      Tiệm bánh bao chỉ rộng hơn mười mét vuông, trước cửa kê vài cái bàn, có vài người ngồi ở đó ăn bánh.

      “Tân Đồng hả.” Sư phụ Lý lấy ra cái bánh bao, vẫn còn bốc khói, “Vẫn là hai cái bánh bao nhân thịt, ly sữa đậu nành?”

      Tân Đồng là khách quen nơi đây, ông chủ nhớ rất sở thích của khách hàng, đương nhiên bao gồm cả .

      ạ, hôm nay cháu mua nhiều chút.” Tân Đồng .

      “Có khách đến à?” Sáng sớm chủ nhật thong thả, ánh mắt tò mò của sư phụ Lý lập tức quét qua sau lưng Tân Đồng.

      Tân Đồng thấp hơn Lệ Đông Nhất, vốn mong che được , người nào đó còn cố tình bước lên phía trước, “Chào buổi sáng, ông chủ.”

      “Chào buổi sáng!” tò mò của sư phụ Lý được thỏa mãn, nhiệt tình cũng tăng vọt theo, “Ăn gì nào?”

      “Tôi cũng giống như ấy.” Lệ Đông Nhất dịu dàng nhìn Tân Đồng, vẻ mặt vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt như lúc nãy.

      “Được thôi, vậy sáu cái bánh bao, hai ly sữa đậu đủ chưa?” Sư phụ Lý tự án chừng sức ăn của Lệ Đông Nhất, cầm hai túi giấy to nhanh nhẹn gắp bánh bao bỏ vào.

      “Sư phụ, cho thêm hai cái bánh bao nhân bơ trứng, và ly sữa đậu nữa.” Tân Đồng mau chóng bổ sung, vẫn quên phần sáng cho Nam Hợp.

      “Được thôi.”

      Mọi thứ đóng gói xong, Lệ Đông Nhất trả tiền, cầm lấy bánh.

      “Từ từ đợi tôi thối tiền .” Sư phụ Lý có hơi bực bội nhìn tờ trăm tệ mới tinh trong tay, tiệm của ông toàn là đồ rẻ tiền, cũng trang hoàng sang trọng gì, giá cái bánh bao có 8-10 tệ, ai lại đưa 100 tệ để mua mấy cái bánh bao?

      “Sư phụ Lý, chỗ cháu có tiền lẻ, bác lấy .” Tân Đồng đưa tiền lẻ cho ông.

      “Thôi, đừng ngại mà, để cho người của cháu trả tiền cho cháu !” Sư phụ Lý lấy tiền của .

      “Chú ấy phải…” Tân Đồng muốn giải thích.

      Lệ Đông Nhất vươn tay nắm lấy , câu về phần tiền thừa ở chỗ sư phụ Lý, “Tiền thừa để lần sau trừ , chúng tôi trước.”

      Bước chân Lệ Đông Nhất có hơi nhanh, bước chân Tân Đồng đanh phải đuổi theo mau.

      ra trước cửa tiệm, lại khoảng mười mét, lúc này Lệ Đông Nhất mới rút tay về.

      “Chú làm gì mà để cháu giải thích?” Giọng của Tân Đồng hơi lớn, trong gió thu buổi sớm lành lạnh đặc biệt ràng.

      “Đồng Đồng.”

      Lệ Đông Nhất và Tân Đồng cùng xoay người nhìn qua, dáng vẻ Lệ Thịnh hốc hác đứng ở chỗ đó, “Em muốn giải thích thế nào?”

      Hôm qua, liên tục gọi mười mấy cú điện thoại cho , cuộc gọi đầu tiên lời nào, sau đó tiếp, cuối cùng dứt khoát tắt máy luôn.

      biết xảy ra chuyện gì, lòng dạ lơ lửng cả đêm, liền đáp chuyến bay sớm nhất đến đây, kết quả chính là thế này.

      Người mà luôn tâm niệm, lại cùng tay trong tay với chú út mua bữa sáng!

      Thịnh, em…” Hết thảy kinh hãi, thất vọng, nghi hoặc trong mắt lại ràng chân đập vào mắt , Tân Đồng nhất thời nghẹn lời, “Em nghĩ đợi khi nào có cơ hội với .”

      “Cơ hội ư?” Lệ Thịnh cười khẩy, giọng điệu mỉa mai châm chọc, “Bây giờ chính là cơ hội.”

      Lệ Đông Nhất nhíu chặt chân mày, “Thịnh à, đừng làm loạn.”

      Đây là ngoài đường, người qua lại tụm năm tụm ba dừng bước, có chút hiếu kỳ nhìn về hướng này.

      “Con làm loạn ư?!” Sắc mặt Lệ Thịnh càng thêm khó coi, “Vợ sắp cưới của con lại ở bên cạnh chú út, con chỉ muốn lời giải thích, tại sao lại là làm loạn?”

      Lệ Thịnh đau đớn trong lòng, riêng gì cảnh tượng trước mắt, mà còn bởi vì người tên Lệ Đông Nhất này.

      Chú ấy thay thế địa vị của cha trong suy nghĩ của ông nội, chú ấy lớn hơn được bao nhiêu tuổi chứ, nhưng cái gì cũng thắng gấp trăm ngàn lần, cái gì cũng đè đầu .

      Biết bao phụ nữ xếp hàng chỉ chờ để quỳ dưới đũng quần của chú ấy, ngay cả Tân Đồng cũng tránh được sao?

      Thịnh à, phải như nghĩ vậy đâu.” Tân Đồng thử giải thích, theo ánh mắt tin của Lệ Thịnh, nhìn chiếc khăn choàng quấn cổ , khăn choàng của Lệ Đông Nhất, là châm chọc lớn cỡ nào?

      “Đồng Đồng,” Lệ Thịnh hít hơi sâu, “Chỉ cần em phải, chỉ cần em , tất cả chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, giờ chúng ta đăng ký kết hôn, được ?”

      Lệ Thịnh lấy lại bình tĩnh, hiểu Tân Đồng, nếu cũng thích lâu như vậy, vì sau khi lặng lẽ biến mất mà buồn bã xuất ngoại, cũng ở chỗ xem mắt mà thổ lộ với , dẫn .

      Cái người đàn ông bên cạnh làm sao xứng với chứ? Đúng là chú út xuất sắc đó, nhưng Lệ Thịnh chắc chắn rằng, chú ấy thích hợp với Tân Đồng.

      Lệ Đông Nhất nhìn thấy vẻ mặt rối bời của Tân Đồng, liền thay lên tiếng, “Thịnh à, Tân Đồng và chú sớm ở bên nhau rồi.”

      tự tin như vậy, giống như chuyện rất .

      , thể nào.”

      Lệ Thịnh tin nhìn Tân Đồng, chờ, chờ phủ nhận.

      “Có cái gì là thể chứ? Cháu xuất ngoại ba năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra,” Tay Lệ Đông Nhất dần dần nắm chặt lại.

      “Xin lỗi Thịnh, em từng với tổng cộng ba lần, đều cho là sao.”

      Lần đầu tiên là khi và giáo sư đại học nọ xem mắt. xuất , nhận ra .

      Lần thứ hai là lần đầu tiên hai người ăn cơm riêng với nhau trong quán ăn gia đình, mang phong cách cổ xưa.

      Lần thứ ba là lần đưa gặp gia đình.

      với Lệ Thịnh, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè.

      xứng với .

      Nhưng lại được nguyên nhân.

      “Cho nên, đây chính là nguyên nhân sao? Đồng Đồng, tin.” tin, cũng chưa từng gì về chú út Lệ Đông Nhất của , chí ít là trước khi về nước.

      Cho nên, tin là mượn để quen biết với chú út.

      chỉ là người cực kỳ bình thường trong nhà họ Lệ thôi, nhắc đến nhà họ Lệ, người đầu tiên mà mọi người nghĩ đến chỉ là Lệ Đông Nhất.

      Cho nên, thích nhắc đến những chuyện này.

      Tân Đồng, hóa ra em nhìn trúng là những thứ này hay sao?

      “Đồng Đồng, em có biết là chú ấy có con rồi ? Chú ấy thích hợp với em đâu, sao em suy nghĩ lại chứ?”

      chính là, Nam Hợp là con trai của em.” Tân Đồng cố gắng nhắm hai mắt lại, rồi mở ra.

      Nắm tay siết chặt của Lệ Đông Nhất cuối cùng cũng buông ra.

      thành công rồi, đánh cược địa vị của Nam Hợp trong lòng Tân Đồng, đánh cược xem cậu có quan trọng với hay .

      Tuyệt vời, đúng.

      tin,” Mắt Lệ Thịnh mở cực lớn, gân xanh nổi lên, vài bước vọt tới trước mặt của Lệ Đông Nhất, “Là chú lừa ấy, là chú lừa ấy đúng ?!”

      Lệ Đông Nhất chỉ đưa tay ngăn Lệ Thịnh lại, khi Lệ Thịnh vừa đụng vào áo mình, gạt tay Lệ Thịnh qua bên, ta loạng chạng té xuống đất.

      “Lệ Thịnh, con chỉ cần biết vậy thôi, nếu còn muốn biết thêm gì nữa, chú sắp xếp thời gian, nhưng phải là bây giờ, cũng phải ở đây.” Lệ Đông Nhất bắt lấy tay của Tân Đồng, nắm chặt, “Bánh bao cũng sắp nguội rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”

      Tân Đồng muốn quay đầu lại, nhưng kéo quá nhanh, lảo đảo mấy bước, rẽ ngay khúc ngoặt, lại nhìn thấy.

      Cách đó xa, phiến lá miễn cưỡng bay lên, chậm rãi chao nghiêng trung lại rơi xuống trước mặt Lệ Thịnh.

      Nó vẫn là nó.

      Nhưng còn là .

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 7
      Lòng dạ của con người, có lẽ cũng giống như biển sâu thấy đáy.

      ***

      Lòng dạ của con người, có lẽ cũng giống như biển sâu thấy đáy.

      Đáy lòng dậy sóng lớn, ngoài mặt vẫn là khoảng gió êm sóng lặng.

      Ví dụ như Tân Đồng của lúc này.

      Lệ Đông Nhất hơi nhíu mày, bình tĩnh của khiến có hơi khó xử.

      Bất luận tình huống biến hóa thế nào luôn luôn bình tĩnh, có thói quen nắm mọi chuyện trong tay, nhưng giờ lại có cảm giác lòng dạ rối bời.

      Lên lầu, tới cửa, tay nắm chặt lấy tay rốt cuộc cũng buông ra.

      Tân Đồng lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, tay của Lệ Đông Nhất lại bao phủ lấy tay .

      Ấm áp, khô ráp và đơn, nhưng đủ cảm giác an toàn mà thiếu.

      “Tân Đồng,” đây là lần đầu tiên gọi tên như vậy, phải là Tân cũng phải là , “Chuyện hôm nay là do tôi thiếu suy nghĩ.”

      Hoặc là , hoàn toàn có thời gian để suy nghĩ.

      tính toán lâu rồi, nhưng lại bị chuyện “bàn bạc hôn nhân” của và Lệ Thịnh đánh tan trong nháy mắt.

      Lệ Thịnh, cảm nhận được ràng quyến luyến, ỷ lại, và đành lòng trong mắt .

      Thậm chí, cũng biết ít chuyện qua lại của và Lệ Thịnh.

      Với đối thủ, thích trực tiếp đánh vào điểm yếu, nhưng lại phải là đối thủ của .

      Khóe miệng Tân Đồng bật ra nụ cười khổ, đây rốt cuộc là lời xin lỗi sao?

      cần phải trách , để chuẩn bị chút gì, rơi vào cảnh ngộ lùi được, mà tiến cũng xong, xấu hổ vô cùng như hôm nay.

      Nhưng trách , chỉ nên trách chính mình.

      Đây có lẽ là gặp gỡ, là định mệnh, là thể chống lại.

      nỡ để Nam Hợp bị tổn thương, cho nên con dao của số phận chỉ có thể chỉa vào chính mình, chỉa vào Lệ Thịnh, chỉa vào người có thể hồi phục, đủ trưởng thành để có thể tự chữa thương cho mình.

      Ở cầu thang rất im ắng.

      Bởi vì bầu khí yên lặng như vậy nên thể tiếp tục chuyện gì cả.

      Sau cánh cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt, sau đó, hình như là tiếng thứ gì ngã xuống đất.

      Lệ Đông Nhất cũng nghe thấy, lấy chìa khóa từ tay Tân Đồng, vội vàng mở cửa.

      Sau cánh cửa, Lệ Nam Hợp té xuống đất, còn mặc bộ đồ ngủ của hôm qua, cái miệng khẽ mở, nhìn hai người lớn vọt vào.

      “Ba mẹ ơi.” Rốt cuộc cậu cũng hoàn hồn lại, uất ức dẩu miệng lên.

      Còn có cảm giác nào đáng sợ hơn so với cảm giác thức dậy, thấy ba mẹ đâu?

      Vóc dáng của cậu thấp bé, nhón chân chỉ đủ đụng đến thanh cửa, mở ra được. Nghĩ tới nghĩ lui liền kéo ghế lại, may bị sẫy chân.

      “Xin lỗi Nam Hợp, xin lỗi con.” Tân Đồng có phản ứng trước, Lệ Nam Hợp nhanh chóng bò dậy, nhào vào lòng mẹ cậu, khuôn mặt nhăn nhó hoàn toàn giãn ra, cậu cười như đóa hoa mới nở trong nắng sớm.

      Tân Đồng kiểm tra lượt cơ thể nhắn của cậu, phát ra chỗ nào bị thương mới yên tâm.

      Bữa sáng ăn trong lặng lẽ, ai gì.

      Nam Hợp bị hoảng sợ, lại chạy mấy vòng khắp nhà, đói bụng nên ăn bánh bao bơ trứng thơm thơm ngọt ngọt khá ngon lành, ăn hết miếng này đến miếng khác.

      “Nam Hợp, uống hết sữa đậu con.” Sữa đậu nành lúc cầm về để bàn còn nóng nữa, Lệ Đông Nhất đặt nó vào lò vi ba hâm nóng lại, Nam Hợp sợ nóng, uống rất chậm.

      Thấy Nam Hợp gật đầu đồng ý, Lệ Đông Nhất mới đứng dậy rời .

      Đẩy cửa phòng ngủ khép hờ ra, Tân Đồng thu dọn đồ đạc của Nam Hợp.

      “Tân Đồng, nếu em đồng ý, Nam Hợp có thể cần theo tôi về nhà.” Lệ Đông Nhất im lặng hồi mới mở miệng.

      Bóng lưng thon gầy của Tân Đồng quay về phía , “ cần.”

      Nam Hợp phải của mình .

      “Tân Đồng, chỉ cần em tiếng, tôi cố gắng làm hết sức mình.”

      đứng dậy, như phiến lá ngọn cây bị gió thổi sắp rơi xuống, lên vẻ tiêu điều.

      Tân Đồng nhét từng chồng đồ của Lệ Nam Hợp vào trong ba lô, kéo khóa, mới quay đầu lại, nghiêm túc đối mặt với Lệ Đông Nhất.

      “Vậy , chú Lệ nếu cháu , kể từ hôm nay trở , Nam Hợp chỉ thuộc về mình cháu, có quan hệ gì tới nhà họ Lệ,” nhìn thẳng vào Lệ Đông Nhất, con ngươi đen láy, thâm sâu tĩnh lặng phát ra thứ ánh sáng lóa mắt kỳ lạ, như muốn chiếu thẳng vào trong lòng , “Chú có thể đáp ứng sao?”

      có thể đáp ứng ?

      Lệ Đông Nhất nheo mắt, như là tìm tòi nghiên cứu xem có bao nhiêu phần chân trong lời này của , “Như thế nào gọi là quan hệ?”

      Tân Đồng nghe hỏi như vậy, giống như có hy vọng, vội vàng ngừng, “Cháu dẫn Nam Hợp , xa xa, cam đoan xuất trước mặt các người nữa.”

      Lệ Đông Nhất bật cười, tiếng cười lớn, nhưng cũng khá ràng.

      “Chú đồng ý ư?” Ánh sáng trong mắt Tân Đồng càng tăng lên.

      “Tân Đồng, em đừng quên chứ, Nam Hợp họ Lệ.”

      tìm , phải vì để trả lại Nam Hợp cho .

      tìm , là nhu cầu của Nam Hợp, cũng phải có trách nhiệm.

      Sắc mặt Tân Đồng nhất thời ảm đảm , đúng là ngu ngốc, lại với mấy chuyện này.

      định hiểu , cũng biết là người ngang ngược, cường ngạnh, rất khó giao tiếp.

      Nhưng muốn cái gì chứ?

      thiếu thứ gì.

      “Nhưng vẫn còn cách,” Lệ Đông Nhất đến trước mặt Tân Đồng, cúi đầu nhìn , chậm rãi giơ tay lên, chạm vào hai má của Tân Đồng, nhàng phác thảo đường cong từ khóe mắt dọc theo sườn mặt , “Em có muốn biết hay ?”

      Thân mình Tân Đồng hơi run lên, lòng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, rất áp lực rất nặng nề, ép gần như thở nổi.

      rất bé, rất bất lực, nằm giường bệnh trắng toát, bày ra dáng vẻ khổ sở, đám người vây xung quanh, dùng thứ dụng cụ lạnh ngắt chọc vào thân thể của , thậm chí là vào bên trong cơ thể, chưa từng có thứ cảm giác này.

      Nụ hôn của Lệ Đông Nhất rơi xuống, chỉ là sườn mặt của , từng chút từng chút, dọc theo chỗ tay vừa mới chạm qua, dừng lại ở đó, giống như thăm dò.

      Như chiếc lông vũ nhàng lướt qua, khiến người ta có thứ cảm giác ảo tưởng như được trân trọng.

      “Đủ rồi.” Tân Đồng quay mặt , tránh khỏi , lui về sau hai bước, chân vẫn run, dán vào mép giường.

      Lệ Đông Nhất ngờ tới phản ứng mạnh mẽ như vậy, vẻ mặt hơi cứng chút, rất nhanh khôi phục lại như cũ.

      “Xem ra, Tân cảm thấy hứng thú với cách khác đó.” Tay Lệ Đông Nhất miễn cưỡng bỏ vào túi quần, để tâm lắm.

      “Theo ý của tôi, chỉ có cách giải quyết,” Tân Đồng cố gắng ổn định lại giọng của mình, “Chú Lệ là người làm ăn, nhất định chịu lỗ vốn, có lẽ cháu tìm sai đối tượng để thương lượng, người cháu nên tìm là vợ chú mới đúng.”

      Lệ Thịnh từng với , thím út của ẵm Nam Hợp 1 tháng tuổi quay về nhà họ Lệ, lúc đưa đến trước mặt ông Lệ, Lệ Đông Nhất vẫn tin.

      Nhưng khoa học thể làm giả, giám định cha con lên tất cả.

      Cả nhà họ Lệ cũng ai tin.

      Bởi vì hai người họ ly hôn.

      Mối quan hệ cứng nhắc đến mức thể nào cứu vãn, là xuất bất ngờ của đứa bé thay đổi cục diện khó xử này.

      Ông Lệ thể cho phép đứa con dâu được ông nhìn nhận bị bỏ rơi, thể diện của nhà họ Lệ cũng cho phép điều đó.

      Tân Đồng tốn chút trí tuệ để suy nghĩ, cũng hiểu được phức tạp bên trong đó.

      “Chúng tôi ly hôn, Nam Hợp được phán cho tôi.” Lệ Đông nhất với giọng điệu khá bình tĩnh.

      “Mẹ ơi,” Lệ Nam Hợp từ phía cửa chui tọt vào, cái miệng hồng nhuận, cho Tân Đồng nụ hôn thơm mát mùi sữa đậu nành, “Con uống hết cả ly sữa đậu nành rồi ạ.”

      Cậu cười đắc ý, hề bị ảnh hưởng bởi điện trường kỳ lạ giữa hai người lớn.

      Đề tài chưa xong đành phải vội vàng kết thúc.

      “Phải đó?” Tân Đồng xoay người bế cậu ngồi lên giường, sờ cái bụng phình phình mềm mềm của cậu.

      Lệ Nam Hợp sợ nhột, bổ nhào vào trong chăn, chiếc giường sắp xếp gọn gàng lúc sáng bị cậu lăn mấy cái nhất thời trở nên lộn xộn.

      “Mẹ, tại sao đồ của con bị xếp vào ba lô hết rồi?” Lệ Nam Hợp ngồi dậy, tinh ý phát quần áo và giày của mình thấy đâu.

      Tân Đồng vuốt lại quần áo nhăn nheo của cậu, “ phải tối qua chúng ta xong rồi sao?”

      Lệ Nam Hợp nhăn mặt nhíu mày, mũi khụt khịt, nghĩ đến, “Mẹ, con muốn ở chung với mẹ.”

      Hôm nay là chủ nhật, có thể ở chung với mẹ cả ngày.

      “Nhưng chúng ta móc ngoéo rồi mà?” Tân Đồng nhắc nhở, “Móc ngoéo chính là đồng ý, thể đổi ý được.”

      “Cái đó,” Lệ Nam Hợp bối rối túm lấy cái đuôi mềm mại ngắn ngủn của Tiểu Lợi Hại, “Ngoéo tay rồi có ngoéo lại được ?”

      thể trách cậu được, tối qua cậu được mẹ ôm trong lòng rất dễ chịu, chăn lại ấm như vậy, cái gì người ta cũng đồng ý thôi.

      Tân Đồng cười khì tiếng, lại nghiêm mặt, “ được, ngoéo tay rồi nhất định phải làm.”

      “Tối nay con lại trở về đây đúng ?” Lệ Nam Hợp ra vẻ đáng thương, chuyển mắt từ mẹ cậu sang chỗ ba, nhận được câu trả lời chắc chắn mới chậm rãi từ từ kéo ba lô qua, lại từ từ chậm rãi bò xuống giường, ánh mắt vẫn rời khỏi Tân Đồng.

      Lệ Đông Nhất đột nhiên cảm thấy đau đầu, đứa trẻ này như thế nào mới có thời gian hai ngày trở nên nũng nịu nhõng nhẽo đến vậy, chỉ là về nhà ăn bữa cơm, nếu ông Lệ cầu, chừng ở lại đó qua đêm thôi mà.

      đến chỗ cửa, bế ngang lấy Nam Hợp, đặt lên vai, bước ra khỏi phòng ngủ.

      “Khỏi đem theo đồ đạc, tối nay ba lại đưa con về đây.” Lệ Đông Nhất ngắn gọn.

      Tân Đồng chạy theo xuống dưới lầu, Lệ Đông Nhất nhét Nam Hợp vào trong xe.

      “Đây chú.” Tân Đồng đưa thứ gì đó trong tay cho Lệ Đông Nhất.

      Là khăn choàng cổ lúc sáng.

      Lệ Đông Nhất gì, nhận lấy, đóng cửa xe, vòng qua bên chỗ ghế lái.

      Bên này tay mới chạm vào cửa xe, bên kia Lệ Nam Hợp nhảy xuống xe.

      “Mẹ, mẹ phải ở nhà đợi con nha.” Lệ Nam Hợp chạy đến trước mặt Tân Đồng.

      Tân Đồng ngồi xổm xuống, chụt chụt choẹt hai người hôn nhau mấy cái.

      Xe chạy xa, Lệ Đông Nhất chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của qua gương chiếu hậu.

      “Ba,” Nam Hợp mở cửa kính bên ghế phụ lái, có chút an phận, “ Con muốn mẹ.”

      Lệ Đông Nhất vừa nhìn thấy bóng dáng của Tân Đồng biến thành chấm qua gương chiếu hậu, cuối cùng biến mất thấy, có chút cảm giác thể diễn tả bằng lời được.

      “Ba, sao mẹ ở chung với chúng ta?” Lệ Nam Hợp nghịch dây an toàn ở trước ngực.

      Lệ Đông Nhất đánh tay lái, cua vòng, xe từ từ tăng tốc.

      “Chờ thời gian nữa, ở chung thôi.” thào đáp.

      Lệ Nam Hợp thấy ba cuối cùng cũng chú ý đến mình, thân mình quay về phía của Lệ Đông Nhất, “Ba, ba lạnh à?”

      lạnh.”

      “Vậy tại sao ba lại quấn khăn choàng cổ?” Lạ , vì sao bản thân lại cảm thấy lạnh chút nào.

      “…”

      “Đồ ngốc.” Lệ Đông Nhất cười, đưa tay bẹo má của Lệ Nam Hợp.

      khăn choàng này có mùi của Tân Đồng.

      Nhưng cho cậu biết.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 8
      tồn tại của Nam Hợp, tảng đá ấy lúc này chỉ còn là đống sỏi , dồn nén trong lòng , trong đầu . Vẫn cứ thoải mái, rối rắm, khổ sở như trước, nhưng còn khiến nghẹt thở, đè nặng thần kinh của nữa, còn khiến mỗi bước đều vô cùng gian nan, mỗi phút trôi qua đều dài đăng đẵng nữa.

      ***

      đời này, thể so ai dễ dàng hơn ai.

      Ông Lệ, Lệ Biên Thành, lăn lộn thăng trầm trong thương trường, dốc sức làm rất nhiều năm, đến trung niên mất đứa con, giờ tuổi tác cao, tinh thần cũng tốt lắm.

      Ôn Hinh nhớ điểm này, bữa cơm họp mặt gia đình đổi thành trưa thứ bảy, buổi tối dư ra thời gian để ông Lệ nghỉ ngơi cho khỏe.

      Ôn Hinh là vợ thứ ba của Lệ Biên Thành, người vợ đầu tiên là người vợ thuở thiếu thời, mất, để lại người con tên là Lệ Du, năm Lệ Thịnh 15-16 tuổi lâm trọng bệnh rồi qua đời. Người vợ thứ hai sinh con , sau lại dẫn ra nước ngoài, trở về nữa.

      Nhưng em của Lệ Biên Thành rất nhiều, con cháu của em họ cũng nhiều đến nỗi đếm hết.

      Ông Lệ tuổi tác cao, ít nhiều gì tư tưởng cũng có hơi cổ hủ, ý thức gia đình cũng vô cùng mạnh mẽ, phương diện chiếu cố em cũng chưa bao giờ qua loa.

      Bởi vậy, con cháu lui tới nhà họ Lệ cũng rất nhiều.

      Lệ Nam Hợp chẳng qua chỉ là trong số đó.

      Thấy cậu và ông Lệ có quan hệ thân thiết nhất, nhưng cậu lại phải là đứa cháu mà ông thích nhất.

      Thím Cao lại có tình cảm đặc biệt với Lệ Nam Hợp, Nam Hợp trầm tĩnh hướng nội, cả ngày thường xuyên buồn bã, đứng góc lời nào, nhưng lại rất thông minh. Tính tình của cậu giống y hệt Lệ Đông Nhất, nhưng cậu lại là trẻ con.

      Ai lại thích cậu bé vui vẻ hoạt bát chứ?

      Ôn Hinh thích vợ trước của Lệ Đông Nhất, bà tự tin con trai mình chắc chắn tìm được người vợ thích hợp hơn, tốt hơn. Tiếc là từ khi Lệ Đông Nhất và Hứa Úy Nhiên ly hôn, chẳng những gần con, hơn nữa mãi cho đến năm Nam Hợp 4 tuổi, tình cảm vẫn ở trong giai đoạn hụt hẫng. (theo baidu, giai đoạn này là giai đoạn giữa từ lúc thất tình cho đến lúc lần nữa.)

      phải gấp, lén lút hỏi trợ lý Từ, trợ lý Từ lại giở giọng chung chung, “Cậu chủ bận rộn nhiều việc.”

      Đúng là bận rộn nhiều việc, ông Lệ bây giờ chỉ còn có người con trai là Lệ Đông Nhất, gần như mọi chuyện lớn đều giao cho .

      Ôn Hinh càng thương con trai, lại càng quan tâm chăm sóc Nam Hợp nhiều hơn.

      Nhưng, chỉ thế thôi.

      Cho nên nghe Lệ Đông Nhất dẫn Nam Hợp đến, Ôn Hinh vội vàng chạy xuống lầu.

      Bà hiếu kỳ muốn xem hai ngày nay, Nam Hợp được Lệ Đông Nhất chăm sóc thành ra bộ dạng gì.

      “Nội ơi.” Lưng Nam Hợp đeo ba lô, tay nắm tay Lệ Đông Nhất, cười hì hì chào hỏi Ôn Hinh.

      “Về phòng chơi con.” Đông Nhất xoa đầu cậu.

      Lệ Nam Hợp lập tức chạy lạch bạch lên lầu.

      Căn phòng cuối lầu hai chính là phòng của cậu.

      “Thế nào?” Ôn Hinh cười với Lệ Đông Nhất, nhìn theo bóng lưng của Lệ Nam Hợp.

      Lệ Đông Nhất đương nhiên biết bà hỏi chuyện gì, “ phải mẹ thấy rồi sao?”

      Ôn Hinh than vãn, “ thế nào trong quá trình con cái trưởng thành, thể thiếu người cha, nhất là con trai. Nếu con sớm có tâm tư này, giờ chưa biết đứa nào được cưng nhất rồi.”

      Đứa mà Ôn Hinh chính là cháu trai của người em thứ hai của Lệ Biên Thành (ông Lệ là cả), năm nay 6 tuổi, mấy hôm trước Lệ Biên Thành mới tặng đứa kia bộ văn phòng tứ bảo[1].

      Có lẽ thương nhân ít nhiều gì cũng có chút tình tiết, có tiền có địa vị, nên muốn theo đuổi thỏa mãn tư tưởng.

      phương diện học đòi văn vẻ, trước giờ ông Lệ luôn tiêu tiền tiếc.

      bộ văn phòng tứ bảo kia, có lẽ giá khoảng 5-6 vạn tệ, sao thích hợp để đứa con nít dùng chứ.

      “Được rồi mẹ, Nam Hợp như vậy cũng rất tốt mà.” Lệ Đông Nhất nghĩ đến Tân Đồng, có ấy thương Nam Hợp, có lẽ Nam Hợp cũng cần và để ý đến mấy thứ này.

      Lệ Nam Hợp đâu biết rằng Ôn Hinh bất bình thay cậu mấy chuyện này, cậu vào phòng, đóng cửa lại, tháo ba lô ra, dòm ngó xung quanh.

      hai tủ gỗ lớn toàn là sách và đồ chơi.

      Cậu chọn mấy quyển mình thích nhét vào trong ba lô, để buổi tối mẹ cậu đọc cho cậu nghe.

      Cậu lại dọn hết toàn bộ đồ chơi xuống, bày lên giường.

      So sánh cả buổi, chỉ chọn hai món có vẻ tốt nhất, nét vào trong ba lô.

      Màu hồng phấn, màu vàng đều là màu con thích.

      Mẹ cậu chắc hẳn là rất thích chúng.

      Thím Cao pha nước trái cây, bưng vào.

      “Cậu chủ làm gì đó?” Thím cười tủm tỉm hỏi.

      làm gì cả.” Nam Hợp vội vàng cất toàn bộ đồ chơi vào tủ lại.

      Thím Cao hỏi nữa, vẫy tay, “Nào, đến uống nước trái cây .”

      Ly thủy tinh cắm sẵn ống hút, Nam Hợp cầm ly nước uống vô cùng vui vẻ.

      “Đói bụng , có muốn ăn chút điểm tâm gì đó để lót dạ trước .” Tay nghề của thím Cao rất giỏi, nhất là phương diện làm điểm tâm, phàm là khách đến chơi đều khen ngớt miệng.

      Nam Hợp dường như nhớ tới gì đó, bày ra nụ cười tươi rói với thím Cao, gật mạnh đầu.

      Lúc ăn cơm, Nam Hợp ngồi bên cạnh Lệ Đông Nhất, cổ đeo yếm, ăn rất vui vẻ.

      “Sao thằng Thịnh lại đến?” Lệ Biên Thành chợt nhớ ra gì đó, buông đũa xuống.

      “Con thấy chắc là Thịnh nó cùng ăn cơm với bạn rồi.” Người chuyện chính là ba của đứa cháu được thương mà Ôn Hinh nhìn quen mắt, con trai của em Lệ Biên Thành, “Con thấy lâu nữa bác cả có thể có chắt trai rồi.”

      “Thằng nhóc này!” Tuy Lệ Biên Thành hừ tiếng, nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ.

      Ai lại thích mấy lời như thế chứ?

      Trong lòng Ôn Hinh cười lạnh tiếng, ngoài mặt lại biểu vui vẻ giống y như ông Lệ.

      Đặng Lị ngồi đối diện Lệ Đông Nhất, vẻ mặt hơi tiều tụy, lại chỉ miễn cưỡng mỉm cười phụ họa theo.

      Lệ Đông Nhất nghiêng về bên, gắp thức ăn bỏ vào chén cho Nam Hợp.

      ***

      Tân Đồng vừa tạm biệt Nam Hợp và Lệ Đông Nhất lâu, cũng an vị xe về Dung Trấn.

      là người gốc An Huyền.

      Mười tuổi rời khỏi An Huyền, đến Dung Trấn.

      Mười tuổi là cái tuổi còn , cũng đủ để người nhớ rất nhiều chuyện.

      Ví dụ như cố hương.

      Nhưng trong lòng Tân Đồng lại xem Dung Trấn là quê hương của chính mình.

      “Này Đồng Đồng.”

      Tân Đồng xuống xe, lại thêm đoạn đường mới đến nhà.

      “Chào thím.” Tân Đồng để đồ đạc xuống, lấy chìa khóa mở cửa.

      “Ba cháu đến vườn ươm rồi, hai ngày qua ươm ít giống mới, chú cháu cũng ở bên đó thử giống.” Người chuyện là hàng xóm nhà , “Hay là thím tiếng với ba cháu, để ông ấy về nha?”

      “Đừng thím, cần làm phiền đâu,” Tân Đồng xua tay, “Thím bận , cháu ở nhà đợi là được rồi.”

      Trong sân được quét dọn khá sạch .

      Cây hồng giữa sân trĩu quả, như mấy đèn lồng nho sáng lấp lánh, trong chiếc sọt kế bên gốc cây chất đống những quả hồng chín mọng.

      Tân Đồng để mấy thứ trong tay xuống, cởi áo khoát, xuống nhà bếp xem thử có gì ăn .

      Vét cơm trong nồi, vừa mới rửa mớ rau xong, Tân Đồng chợt nghe thấy có người vào nhà.

      “Đồng Đồng,” Tân Chí phủi tay, “Mau mau để xuống, để ba làm cho.”

      “Ba, con làm được mà.”

      tháng về nhà khoảng ba bốn lần, chỉ là nấu bữa cơm thôi mà, đâu có mệt gì chứ.

      Tân Chí vẫn giật lấy, rửa tay xong, đặt rau lên thớt thái cộc cộc xong, vừa với Tân Đồng, “Đứa con này, về nhà cũng nên gọi cú điện thoại chứ, làm ba chuẩn bị được gì.” xong, dường như ông nhớ tới gì đó, nhảy cẫng lên, “Để ba mua chút thịt bò, hôm qua thím con vừa mới cho con gà, ba để trong ngăn đá tủ lạnh đó, giờ lấy ra xả đông rồi làm ăn luôn.”

      “Ba,” Tân Đồng chớp chớp mắt, “Khỏi làm nhiều vậy , lát nữa con phải về liền.”

      Vừa vừa về cũng mất ba bốn tiếng ngồi xe, chỉ có thể ở lại lát.

      “Lần này ở nhà được ngày sao?” Tân Chí di chuyển vòng vòng trong bếp, nhìn xem có cái gì có thể làm .

      “Dạ , con muốn, con muốn thăm mẹ nên về thôi.”

      Tân Chí hiểu, ông gật đầu, “Cũng được.”

      Ông để Tân Đồng động tay vào, đưa cho bưng rổ hồng, “Đây là hồng giòn con thích ăn đó.”

      Tân Đồng đón lấy, dùng dạo gọt bỏ vỏ, cắn miếng to, lại đắc ý . “Lần sau có gọi điện thoại nữa, con phải khoe với Niên Niên mới được.”

      Trước kia, khi Tân Đồng ở ngoài học đại học, khó được về nhà chuyến, đương nhiên bỏ lỡ mùa hồng chín.

      Tân Niên Niên mỗi lần gọi điện thoại cho , đều cười rất chi là đắc ý, vừa vừa ăn vừa chép miệng lớn tiếng.

      Tân Chí muốn gửi hồng lên cho , Tân Đồng chỉ cần.

      Bản thân quả hồng phải là loại quả đắc tiền, chừng bưu phí còn mắc hơn.

      Gần trường học cũng có bán, Đồng Dao biết thích ăn, mỗi lần đều mua giỏ.

      cười Đồng Dao có phong cách nhà giàu mới nổi, Đồng Dao mượn cớ diện mạo bán hồng đẹp trai, rất đáng để chi tiền. Vì thế, giỏ hồng xách xách lại, vẫn tránh được bị hư mớ.

      Nhưng ăn thế nào cũng bằng hương vị hồng nhà mình.

      “Hai đứa là.” Tân Chí lắc đầu, mặt có vẻ biết làm thế nào, mỉm cười xoay người vào trong bếp.

      Tân Đầu chú ý thấy tóc mai hai bên thái dương của Tân Chí điểm bạc khá nhiều, trong lòng xót xa, hương vị ngọt ngào của quả hồng cũng lấn át được chua xót dâng lên.

      nhận thấy bản thân đủ tiêu chuẩn làm con.

      Chuyện của Nam Hợp, rốt cuộc phải mở miệng thế nào đây?

      Ăn cơm xong, Tân Chí và Tần Đồng ra cánh đồng hoa hái chút hoa.

      Tân Chí tiếp xúc quen với hoa cỏ, đôi tay thoăn thoắt buộc hoa lại thành bó vừa đẹp vừa chắc.

      bó hoa vẫn còn vương vài giọt sương, như được điểm xuyết thêm kim cương, trông rất đẹp.

      “Đồng Đồng, con , ba cùng con đâu.” Tân Chí nhìn ra dường như có nhiều lời muốn , chỉ đứng xa xa chờ .

      Đường vẫn là đường bùn, bị gió thổi đông lại thành bừa đất, bước mặt vang lên tiếng lẹp bẹp.

      Tân Đồng đến chỗ đó, chậm rãi ngồi xuống.

      “Mẹ, con biết phải mở miệng thế nào,” Tân Đồng nhìn tấm ảnh bia mộ, nở nụ cười nhàn nhạt, “con cũng biết, nếu mẹ biết mắng con hay là vui mừng thay con.” dừng chút, “Đứa bé ấy vẫn còn sống mẹ ạ.”

      “Trước kia, mẹ sợ ai chăm sóc con, giờ mẹ có thể an tâm, Nam Hợp nó rất và hiểu chuyện, con, con rất hạnh phúc, rất hạnh phúc mẹ à.”

      Đó là tảng đá.

      dám với bất cứ ai, chỉ dám ra ở chỗ này.

      tồn tại của Nam Hợp, tảng đá ấy lúc này chỉ còn là đống sỏi , dồn nén trong lòng , trong đầu .

      Vẫn cứ thoải mái, rối rắm, khổ sở như trước, nhưng còn khiến nghẹt thở, đè nặng thần kinh của nữa, còn khiến mỗi bước đều vô cùng gian nan, mỗi phút trôi qua đều dài đăng đẵng nữa.


      [1] Văn phòng tứ bảo bao gồm: Bút lông, mực, giấy, nghiên mực.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 9
      Đó là cảm giác nơi thuộc về mình bị xâm chiếm từng chút , nó khiến sợ hãi.

      ***

      Hơn 2 giờ chiều, Tân Đồng đến bến xe để về.

      Tân Chí khăng khăng đưa đến bến, vừa chuẩn bị túi gì đó cho .

      “Đồng Đồng, nhớ giữ gìn sức khỏe, cũng nên tìm cho mình người, thà là được,” Tân Chí dặn dò, “Con có chốn về, mẹ con cũng an tâm.”

      Nhà mẹ là nhà mẹ, đạo lý con lớn lên làm sao có thể lấy chồng chứ?

      Tuy Tân Chí luyến tiếc, nhưng hàng xóm lắng giềng cũng xa gần ít lần, mấy tuổi xấp xỉ Đồng Đồng đều sớm kết hôn. phải ông cổ hủ, nhưng nếu có người có thể khiến con ông hạnh phúc, vui vẻ hơn, ông đương nhiên cũng cảm thấy vui lòng.

      “Con biết rồi,” trong giọng của Tân Đồng có chút nũng nịu, “Tìm người giống như ba vậy, được ?”

      “Như ba tốt ở chỗ nào chứ.” Mặc dù Tân Chí vậy, nhưng vẻ mặt cũng kiêu hãnh.

      “Ba có chỗ nào tốt chứ,” Tân Đồng nheo mắt nhìn ba mình, “Nếu tốt mẹ cũng …” Tân Đồng hình như nhớ đến gì đó nên đột ngột dừng lại, tiếp nữa.

      “Trời lạnh lắm, mặc nhiều chút nhé.” Tân Chí đưa đồ cho , “Có số để lâu được, ăn sớm chút, đừng quên đó.”

      “Dạ,” Tân Đồng nhận lấy, rồi vẫy tay với ba , “Ba, ba về nhà .”

      Thời tiết càng lúc càng lạnh, tuy rằng ban ngày, ánh nắng lại có chút gì ấm áp.

      Tân Chí nhìn con mỉm cười, vẫy tay, rồi về nhà.

      Cho đến khi Tân Đồng nhìn thấy bóng lưng của ông nữa mới xoay người lên xe.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh mỉm cười dịch qua để chỗ cho Tân Đồng ngồi, còn giúp nhét đồ đạc lên thùng hành lý gần nóc xe.

      Tân Đồng cám ơn, chớp mắt mấy cái, ngồi dựa vào lưng ghế lim dim.

      Tài xế bật radio, phát thanh viên duyên dáng gửi lời chúc và phát bản nhạc theo cầu, giọng nữ ca sĩ trầm ấm lập tức tràn ngập cả thùng xe.

      Gió cương quyết muốn , lsao mây có thể giữ lại

      Bàn tay từng liều chết để níu giữ vụt mất

      Tình duyên khó nắm bắt như nước chảy

      Em vẫn đứng con đường nơi ra

      vô tâm, em cũng nên buông tay

      Cần gì cứ mãi dây dưa cách ngây ngô ngốc ngếch

      Là tình sâu duyên mỏng làm nuối tiếc cả đời

      Hay là tình mỏng duyên sâu làm hôn nhân hạnh phúc cả đời

      ***

      Đây có lẽ là đôi tình nhân chia tay? Khóe miệng Tân Đồng nhếch lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

      nghĩ đến Lệ Thịnh.

      Khi Tân Đồng đến bến, xuống xe, trời tối.

      Tân, về rồi à?” Vẻ mặt quản lý khu nhà mỉm cười mờ ám, chào hỏi .

      Tân Đồng gật gật đầu, xách theo đồ đạc về phía nhà mình.

      đến cầu thang, ngẩng đầu nhìn nhà mình theo bản năng, bên trong đèn đuốc sáng choang!

      Tân Đồng bước nhanh chân hơn, lấy ra chìa khóa mở cửa, cửa được mở sẵn rồi.

      Trong nhà có mùi rất lạ, như là có thứ gì đó bị cháy khét.

      “Mẹ ơi, con đợi mẹ lâu lắm rồi.” Nam Hợp ngửa mặt, giống như trái bóng cao su nảy đến bên mình Tân Đồng.

      “Con sao lại…” Tân Đồng mở to mắt nghi ngờ nhìn Lệ Đông Nhất đứng sau lưng Nam Hợp.

      Sao lại vào nhà được?

      vội vội vàng vàng trở về, chính là sợ Nam Hợp đứng ở bên ngoài trời lạnh.

      Nhưng ngờ rằng, người ta nghiễm nhiên thằng vào nhà.

      để chìa khóa dự bị bàn trà, nên tôi cầm lấy.” Lệ Đông Nhất nhìn ra nghi ngờ của , liền giải thích.

      người còn đeo chiếc tạp dề thường ngày hay dùng, màu hồng hồng trắng trắng rất xứng với khí chất của , đó còn có nguyên vết bẩn lớn, nhìn qua có hơi buồn cười.

      “À, Nam Hợp có hơi đói, nên tôi nấu chút gì cho nó ăn.” Lệ Đông Nhất giải thích nguyên nhân đeo tạp dề người.

      Tân Đồng ừm tiếng, gật đầu.

      Lệ Nam Hợp ra vẻ tội nghiệp, núp phía sau lưng Tân Đồng, “Mẹ ơi, con muốn ăn đâu.”

      Cậu là con nít, nhưng thứ ba nấu rất khó nuốt, vừa ngửi cậu cảm thấy đói bụng nữa rồi.

      Lệ Đông Nhất nhíu mày, gì.

      Lần đầu tiên xuống bếp, thiếu chút nữa phá hủy luôn nhà bếp của Tân Đồng, thằng nhóc này lại còn làm ra vẻ ghét bỏ như thế ?!

      “Nam Hợp, qua bên kia ngồi trước, đợi mẹ rửa mặt lát được ?” Tân Đồng cởi chiếc áo khoát còn mang theo hơi lạnh ra, treo sau cửa, thay đổi trang phục nhàng ở nhà.

      Tân Đồng sống đơn giản, ngày thường bồn rửa mặt chỉ có sửa rửa mặt, bàn chải và kem đánh răng, cùng với gel rửa tay.

      Còn bây giờ? Có bàn chải đánh răng cùng ly đựng nước của Nam Hợp, còn có nước cạo râu, dao cạo râu, sữa rửa mặt dành cho nam, mấy thứ này đều là của Lệ Đông Nhất.

      Tân Đồng vốc nước lên mặt mình, nhìn vào trong gương, cảm thấy vẻ mặt ở trong gương của mình có chút sợ hãi.

      Đó là cảm giác nơi thuộc về mình bị xâm chiếm từng chút , nó khiến sợ hãi.

      Trong nhà bếp quả nhiên rất lộn xộn.

      Nam Hợp thấy qua đây, ánh mắt lập tức sáng ngời nhìn .

      Tân Đồng qua, bưng mấy món còn bốc khói trong dĩa nhận ra là món gì, đổ hết.

      Lệ Đông Nhất biết thân cầm chén dĩa rửa.

      khí trong bếp hoà trộn giữa mùi khói dầu và mùi cháy khét, Tân Đồng kéo cửa sổ ở phía Nam và phía Đông ra.

      Gió theo màn cửa bằng lụa mỏng ùa vào, khí nhất thời tươi mới.

      “Chú ra ngoài với Nam Hợp .” Tân Đồng xắn tay áo, dọn dẹp sạch mấy thứ hỗn độn.

      Lệ Đông Nhân nhìn ra tâm trạng của hình như tốt, do dự chút liền ra ngoài, đóng cửa lại.

      Tâm trạng của Tân Đồng đúng là tốt.

      muốn Nam Hợp, nhưng trong lòng lại có khoảng cách với Lệ Đông Nhất.

      chỉ là hạt bụi, là cọng cỏ bình thường nhất.

      Nhưng lại là ngôi sao.

      Điều quan trọng hơn chính là, là chú của Lệ Thịnh.

      Tuy rằng, và Lệ Thịnh giống nhau nhiều, nhưng lại có khí chất bẩm sinh của nhà họ Lệ.

      Tuy rằng, Lệ Thịnh chưa từng giấu giếm điều gì, nhưng lại chưa từng đề cập với rằng khoảng cách giữa họ rất xa, thể nào đến được với nhau.

      Vốn là hai người có quan hệ gì, biết sao lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như hôm nay?

      biết lý do mục đích của , chính là bởi vì biết, cho nên mới khó chịu, mới mất tập trung, mới biết phải làm thế nào.

      xuất của Nam Hợp cứu vớt .

      Nhưng Lệ Đông Nhất lại đẩy đến vách núi, khiến lung lay sắp đổ, trong lòng run rẩy.

      Tân Chí chuẩn bị cho Tân Đồng rất nhiều thứ, đều là đặc sản địa phương, được bọc rất gọn gàng sạch .

      Tân Đồng xé bao hoa bách hợp sấy khô ra, vo chút gạo tẻ, long nhãn, táo đỏ, kỷ tử, thêm chút gia vị để nấu cháo.

      Ngọn lửa nhảy múa liếm vào đáy nồi, phát ra tiếng u u .

      Nấu cháo có thể mất khá nhiều thời gian, Tân Đồng đợi nữa, ra khỏi bếp.

      Nam Hợp ngoan ngoãn ngồi ở bàn, cánh tay chống đầu, thấy bóng dáng của Lệ Đông Nhất đâu.

      “Mẹ,” Nam Hợp nhảy xuống ghế, “Ba có chuyện trước rồi.”

      Tân Đồng xoa đầu cậu, cùng cậu ngồi xuống bàn.

      Lệ Nam Hợp kéo cái ba lô mà cậu xem như bảo bối đến, từ bên trong móc ra ít đồ vật này nọ.

      “Mẹ, đây là quà con mang về cho mẹ.”

      Tân Đồng bật cười, con heo hồng McDull, con sao biển màu vàng, còn có túi gì đó mềm mềm dinh dính.

      “Đây là?” Tân Đồng có hứng thú với đồ chơi, nhưng lại cảm thấy hiếu kỳ với cái túi thể nhận ra cái gì bên trong đó.

      Bàn tay múp míp của Nam Hợp mở ra, từ bên trong lấy ra cái, đưa tới bên miệng Tân Đồng, “Mẹ, mẹ ăn .”

      Là món điểm tâm sở trường của thím Cao.

      Tân Đồng nhìn hồi lâu mới nhận ra, ngoại trừ hương vị thơm ngọt độc đáo khiến khẳng định đây là thức ăn, còn ngoại hình nhìn ra.

      “Mẹ, đây là bánh hoa hồng.”

      Điểm tâm thím Cao làm đặc sắc nhất chính là tạo hình, tuyệt đối rất .

      Là do Nam Hợp ăn qua rất nhiều lần nên quen thuộc, bằng cho ai nhìn cũng thể nào nhìn ra được.

      “Mẹ, ăn ngon ?” Nam Hợp ngửa mặt chờ mong nhìn về phía .

      Tân Đồng gật đầu, hôn cậu cái.

      điểm tâm còn bộ dạng của điểm tâm nữa, nhưng tâm ý của cậu phải là thứ lễ vật tốt nhất rồi sao?

      Lệ Nam Hợp nhận được nụ hôn của mẹ, ánh mắt lém lỉnh đảo quanh, lấy lòng , “Vậy mẹ giận nữa chứ?”

      Giận ư?

      Tân Đồng đột nhiên có chút hối hận, trẻ con nhạy cảm như vậy, sao lại chú ý đến chứ.

      “Là lỗi của Nam Hợp, cứ la đói bụng, nên ba mới nấu ăn.” Lệ Nam Hợp tay trái nắm tay phải, nghiêng đầu nhìn trộm Tân Đồng.

      Tân Đồng ôm lấy cậu, “Mẹ đâu có giận, đấy.”

      Nam Hợp cuối cùng cũng cười hì hì, “Vậy là tốt rồi.”

      Có tiếng động, lâu sau, nghe thấy tiếng cửa bị mở ra rồi đóng lại.

      Sau đó là tiếng bước chân vững vàng, hai tay Lệ Đông Nhất xách theo túi lớn túi vào.

      Nùi rửa chén, vá xẻng, khăn lau chén, chảo,… e rằng dọn hết cả nhà bếp về đây.

      “Ba, mẹ giận nữa rồi, mau mau rửa chén ăn cơm thôi.”

      Lệ Đông Nhất nhếch mi tỏ ý khen ngợi cậu.

      Tân Đồng có cảm giác như bản thân bị rơi vào bẫy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :