1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Dưới uy nghiêm của Chu Thời Uẩn, Thiệu Tố Oánh thở phì phò bôi thuốc xong cho Tô Căng Bắc.

      - Nè, vết thương này của chị là do cứu bạn suýt bị quy tắc ngầm à?

      Tô Căng Bắc liếc ấy:

      - Ai em biết?

      Thiệu Tố Oánh xí:

      - Em đến nhà hàng tìm cả, ấy ở đó xử lý vụ việc, em hỏi sơ sơ người ở đó chẳng phải biết rồi sao?

      Tô Căng Bắc chống tay muốn bò dậy.

      Giọng Thiệu Tố Oánh tốt mấy:

      - Nè nè nè! Chị đừng nhúc nhích.

      Tô Căng Bắc:

      - bé! Em đừng có gọi nè nè nè vui vẻ như vậy, chị là bề của em đấy.

      - Chị mới đừng có gọi bé vui vẻ như vậy á, chị đâu lớn hơn em mấy tuổi.

      - Đâu lớn hơn mấy tuổi hả?

      Tô Căng Bắc quét mắt qua ấy từ xuống dưới, cố ý chê bai ngực ấy :

      - Em phát triển thế này, chị còn tưởng em chưa dậy đấy.

      - Chị!

      Thiệu Tố Oánh ưỡn ngực:

      - Chưa dậy ? Chị mù à!

      Tô Căng Bắc gì, tay chống đầu, tay kia chậm rãi sửa sang cổ áo. So sánh với phát triển nơi nào đó của Thiệu Tố Oánh đúng là có vẻ dậy chưa đủ.

      Thiệu Tố Oánh nghẹn, bị động tác của kích thích ánh lửa trong mắt. ấy hung hăng trừng Tô Căng Bắc, tức giận chạy ra khỏi phòng:

      - !!!

      Khi Chu Thời Uẩn vào, cười run rẩy gối, vì đau eo thể cười với cường độ lớn nên chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân.

      nhìn như nhìn kẻ ngốc:

      - Em làm gì thế?

      Tô Căng Bắc vừa cười vừa :

      - Ôi, em nhà đâu?

      - Vừa với cả rồi.

      Chu Thời Uẩn :

      - Em chọc em ấy giận?

      Tô Căng Bắc mở to mắt dối:

      - Bậy, em ấy méc à?

      - có.

      Chu Thời Uẩn nhớ lại:

      - Chỉ là em ấy hỏi cả có phải trông em ấy như chưa dậy .

      - Phụt… ha ha ha ha, ui da…

      Tô Căng Bắc vịn eo, cười run rẩy.

      Chu Thời Uẩn cau mày, bước qua đỡ :

      - Đừng lộn xộn.

      - Được được được.

      Tô Căng Bắc dần yên tĩnh lại:

      - em này của thú vị.

      Chu Thời Uẩn nhìn kỳ lạ:

      - tưởng em ấy như vậy, em thích chứ.

      - Em ấy như nào?

      - Tố Oánh trước đây khá thân thiết với Cao Tử Đồng, chuyện Cao Tử Đồng mua chuộc phóng viên, em ấy đều biết cả.

      - Là em ấy sai khiến Cao Tử Đồng làm?

      Chu Thời Uẩn suy nghĩ:

      - phải.

      - Hừ, tính của em ấy chỉ là muốn thấy em khó chịu thôi.

      Dứt lời, Tô Căng Bắc hơi nghi hoặc:

      - Trước đây em luôn cho rằng Cao Tử Đồng ghét em là do em giở trò, thế nếu phải tại sao?

      - Từ Gia Vỹ.

      - Hả?

      Tô Căng Bắc ngẩn người:

      - Liên quan gì đến cậu ấy?

      - cả Tố Oánh ở nhà khai hết rồi, vì Cao Tử Đồng thích Từ Gia Vỹ, mà Từ Gia Vỹ…

      Chu Thời Uẩn nhìn :

      - Lại thích em, cho nên mới có những chuyện sau đó.

      Tô Căng Bắc bừng tỉnh:

      - Hóa ra là vì trai, kết quả vẫn là lỗi của em!

      Chu Thời Uẩn hừ khẽ, còn biết là nợ phong lưu của mình tốt.

      Tô Căng Bắc biết nghĩ gì, sáp vào :

      - Có điều Chu Thời Uẩn này, chuyện mạng với cả chuyện Cao Tử Đồng nữa, đúng là giúp em giải quyết?

      Ánh mắt hờ hững:

      - Đó là ta tự chuốc lấy.

      À… tự chuốc lấy. Sao Chu bảo bối nhà xấu xa mà cũng thích thế này!

      - Ôi, Chu bảo bối, em đúng là chết mất.

      rồi, bật dậy lao vào .

      - Tô Căng Bắc!

      Chu Thời Uẩn cau mày trách cứ. Hễ chú ý là lại nhảy nhót, chẳng lẽ biết eo mình còn bị thương sao.

      - Ui ui ui, đừng lộn xộn, em đau.

      Rốt cuộc là ai lộn xộn hả… Chu Thời Uẩn liếc :

      - Xuống.

      Tô Căng Bắc xuống, còn cọ cọ vào cổ :

      - Em xuống, ôi Chu Thời Uẩn, thơm nhỉ.

      Thơm??? cứng đờ, xách cổ áo kéo ra sau:

      - Nằm!

      - Được được.

      Tô Căng Bắc lắc đầu:

      - Em chỉ muốn tiếng cám ơn với thôi.

      Chu Thời Uẩn đứng dậy, vì thân thiết đột ngột của mà sau tai vệt đỏ hồng:

      - cần.

      - Cần cần, chuyện trước đó, rồi chuyện Hạ Lộ nữa, em muốn bày tỏ lòng biết ơn.

      - Ừ.

      Chu Thời Uẩn xoay người về phía cửa, được nửa dừng lại:

      - Chu Diễn sắp xếp chuyện bạn em, yên tâm .

      - Ừm, em rất yên tâm!

      - Nghỉ ngơi nhé.

      - Chu bảo bối ngủ ngon.

      - …Ngủ ngon.

      Hôm sau, Chu Thời Uẩn đến bệnh viện. Tô Căng Bắc ở nhà.

      Buổi trưa, Hà Địch lại đem tới cho nhiều quần áo và giày dép.

      Hà Địch hỏi:

      - Ngày mai phải quay show, em thế này ổn ?

      Tô Căng Bắc khoát khoát tay:

      - có gì to tát, em yếu ớt cho Chu Thời Uẩn xem thôi, em còn nhảy được đấy, chị tin ?

      Hà Địch thưởng cái lườm:

      - Em cứ cố ra vẻ .

      Tô Căng Bắc chớp mắt quyến rũ:

      - Người ta chỉ ra vẻ trước mặt đúng người thôi chứ bộ.Hà Địch nổi da gà:

      - Được được được, ngày mai đúng giờ chị tới đón em, chị trước đây.

      - Được, bye bye.

      Tô Căng Bắc tiễn Hà Địch rồi, lát sau, lại có người tới. Từ khi dọn vào ở, nhà Chu Thời Uẩn hiếm hoi có thêm hơi người.

      Tiết Ảnh thả túi xuống, dạo quanh phòng khách vòng:

      - Ôi đệch… bác sĩ Chu đúng giàu, bác sĩ đại gia nha.

      Tô Căng Bắc chống eo về phía sofa:

      - A Ảnh, hôm nay cậu đừng vội nhé, mình ở nhà chán muốn chết, may mà có cậu tới.

      - vội vội, đại minh tinh triệu kiến mà mình dám vội à?

      Tiết Ảnh quay đầu nhìn , chợt bị dáng của dọa giật mình:

      - Cậu bị sao thế?

      - À… eo bị thương.

      - Sao mà bị?

      - Ơ… cẩn thận va phải góc bàn.

      Tiết Ảnh lườm :

      - Vậy cũng được? Đầu óc cậu có phát triển hoàn toàn chưa đấy?

      - Tiết Ảnh cậu muốn chết à?

      Tiết Ảnh để ý tới :

      - Đúng rồi, hôm qua mình a lô cho Hạ Lộ, ấy hỏi mình có phải biết rồi , mình biết rồi cái gì? ấy với mình mà bảo mình hỏi cậu.

      Tô Căng Bắc khựng lại:

      - ấy… còn gì nữa ?

      - .

      Tiết Ảnh sáp lại gần:

      - Mau có chuyện gì vậy, Hạ Lộ lạ lắm! Hai cậu có bí mật gì giấu với mình?

      Tô Căng Bắc mím môi, nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng vẫn khó chịu.

      - Căng Bắc, cậu có chuyện gì cần giấu mình sao?

      Tiết Ảnh thấy biểu cảm như vậy biết chuyện này lớn:

      - Chuyện của Hạ Lộ rất nghiêm trọng?

      Tô Căng Bắc tựa cằm vào gối, hồi lâu sau mới ủ rũ hỏi:

      - A Ảnh, cậu hiểu Hạ Lộ bao nhiêu?

      - Hiểu? Sao đột nhiên lại cái này?

      Tiết Ảnh tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời:

      - Nhờ cậu nên mình mới quen Hạ Lộ, theo lý mà , cậu quen ấy sớm hơn, hơn nữa lại cùng môi trường làm việc, cậu chắc chắn hiểu về ấy nhiều hơn mình.

      - Là vậy ư?

      - Ừ, có điều theo mình thấy, Hạ Lộ là rất đáng , tiếp xúc với nhau có thể cảm giác được ấy rất quan tâm tới bạn bè, tính tình cũng tốt. Ừm… bình thường thấy ấy cũng rất nỗ lực làm việc.

      - Phải, Hạ Lộ đúng là như vậy.

      Tô Căng Bắc thở dài:

      - Cậu xem, rốt cuộc ấy phải ép bản thân thế nào mới lựa chọn con đường đó?

      - Hả?

      Tô Căng Bắc nhìn Tiết Ảnh, cuối cùng kể lại chuyện ngày hôm qua cho ấy.

      Tiết Ảnh:

      - Sao, sao có thể?

      Tô Căng Bắc :

      - Nếu có thể, mình cũng muốn tin.

      Tiết Ảnh thấy dáng vẻ tự trách của Tô Căng Bắc vỗ vỗ vai :

      - Đây là lựa chọn của ấy, liên quan tới cậu, cậu đừng xem những lời lúc kích động của Hạ Lộ là . Cậu nhìn mình này, mình quen cậu hồi phổ thông cơ, nếu ở bên cạnh cậu mà có tâm lý tự ti đó mình bi quan từ lâu rồi.

      Tô Căng Bắc lườm ấy:

      - Cậu như vậy mà là an ủi à?

      Tiết Ảnh gật đầu khẳng định.

      - Được rồi, sau chuyện lần này ấy như vậy nữa, cậu bảo là giúp ấy đổi công ty quản lý mà.

      Tiết Ảnh xong chợt ngớ ra:

      - Khoan , cậu vừa là để bác sĩ Chu giúp, nè, ấy là đại gia cỡ nào thế, chuyện này cũng có thể giúp được?

      - Chính ấy chắc được, đoán là phải phiền trai ấy ra tay.

      Tiết Ảnh nheo mắt:

      - Căng Bắc, ấy giúp cậu như vậy, ngay cả chuyện của bạn cậu cũng hết lòng hết sức, hai người thực đến bước tình nồng ý đậm như vầy rồi hả?

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, rất nghiêm túc nhìn Tiết Ảnh:

      - A Ảnh, mình có chuyện vẫn chưa cho cậu biết.

      Tiết Ảnh:

      - What?

      - Chính là Chu Thời Uẩn ý mà… thực ra ấy là vị hôn phu của mình.

      -!!!

      Tô Căng Bắc bị Tiết Ảnh quở trách cả buổi chiều, cuối cùng cũng đợi đến lúc về nhà.

      lê dép lê xèn xẹt chạy đến bên cạnh Chu Thời Uẩn:

      - Chu bảo bối, cuối cùng cũng về, cái kia sắp càm ràm chết em rồi.

      ngẩn người, nhìn lướt qua thấy Tiết Ảnh, bèn gật đầu chào từ xa.

      Tiết Ảnh cũng lịch chào đáp lại, đồng thời quăng cho Tô Căng Bắc ánh mắt khinh thường! Càm ràm? Chưa đánh chết cậu là may lắm rồi đấy. Chuyện có vị hôn phu từ mà tới bây giờ mới .

      Tô Căng Bắc auto lơ ánh mắt Tiết Ảnh, tập trung vào tay Chu Thời Uẩn:

      - mua gì ngon vậy?

      :

      - Bữa tối.

      Tô Căng Bắc liếc mắt đưa tình với :

      - Biết ngay luôn canh cánh trong lòng về thoi thóp ở nhà là em mà, a… đồ ăn của Thiên Hương Cư, sao biết em thích ăn ở đó thế?

      Chu Thời Uẩn đâu chịu là vì trước đây từng nhắc, chỉ thuận miệng trả lời:

      - Gần.

      Tiết Ảnh thấy vợ chồng son người ta sắp ăn cơm định về:

      - Ơ, bác sĩ Chu, Căng Bắc, tôi về trước đây.

      Tô Căng Bắc:

      - Lão Cao nhà cậu công tác rồi, cậu về cũng chỉ ăn cơm mình thôi, ở lại .

      Tô Căng Bắc dùng giọng điệu nữ chủ nhân như lẽ đương nhiên. Tiết Ảnh ho khẽ, nếu chỉ có mình Tô Căng Bắc chắc chắn ở lại, nhưng Chu Thời Uẩn… thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhất định là hiếu khách, vẫn nên rút lui hơn.

      - sao, trong nhà mình còn đồ ăn.

      - Ở lại ăn , cậu cũng thích thức ăn nhà hàng này mà.

      Dứt lời, Tô Căng Bắc nhìn về phía Chu Thời Uẩn:

      - Chu bảo bối, xem.

      gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiết Ảnh thể là thân thiết nhưng tuyệt đối là lịch thiệp:

      - còn sớm nữa, Tiết ăn xong rồi hẵng , lát nữa tôi đưa về.

      Tiết Ảnh được đối đãi quá tốt mà lo, xua tay liên tục.

      Nhưng Tô Căng Bắc cho từ chối, mỗi tay kéo người về phía trước:

      - Được rồi, ăn cơm thôi.

      Ba người ngồi xuống ăn cơm, Ô Đồng ở bên bàn lười biếng ăn thức ăn cho mèo.

      Tô Căng Bắc gắp từng đũa từng đũa rau, sau đó mới động tí xíu tới món thịt quý. Tiết Ảnh quen như vậy từ lâu, dẫu sao nhiều năm nay luôn khống chế bữa ăn của mình.

      Nhưng Chu Thời Uẩn nhìn quen, gắp đũa vào trong dĩa :

      - Ăn thịt.

      Tô Căng Bắc nhìn chằm chằm miếng sườn khiến người ta thèm thuồng, im lặng chốc lát rồi ngoan ngoãn ăn hết thức ăn gắp.

      lát sau, lại gắp cho miếng thịt.

      Tô Căng Bắc tiếp tục ăn.

      Miếng nữa…

      Lại ăn.

      Tiết Ảnh ở bên cạnh ngẩn tò te, bình thường ép Tô Căng Bắc ăn miếng thôi bị ấy phỉ nhổ tràng dài là ăn gì bổ nấy, hề biết tu thân… bây giờ đổi thành người khác lại tiếng nào! Phân biệt đối xử mà, phân biệt đối xử trắng trợn mà!

      Lời tác giả: bác sĩ Chu vô thức tiến vào trạng thái sủng người nào đó rồi, quần chúng sắp bị ngược (mỉm cười)

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc ăn no căng, dưới đòn tấn công thịt hết miếng này đến miếng khác của Chu Thời Uẩn, rốt cuộc đầu hàng.

      - Em no rồi.

      liếc mắt nhìn , xác định mới “ừ”.

      Tiết Ảnh :

      - Căng Bắc, dạo này cậu muốn mập à?

      lắc đầu mạnh:

      - Đương nhiên là .

      - Vậy cậu…

      Tô Căng Bắc chỉ chỉ Chu Thời Uẩn:

      - chàng này mình ăn kiêng chỉ làm giảm trao đổi chất, tốt cho sức khỏe, có điều…

      nhìn chằm chằm, :

      - Mình ăn rau cải cũng no được mà, rau cải tốt cho sức khỏe. Chu Thời Uẩn, gắp nhiều thịt cho em vậy mới là tốt cho sức khỏe đấy!

      bình tĩnh đáp:

      - Em gầy quá.

      - Tuy là gầy! Nhưng chỗ nào nên có thịt em đều có, xem !

      Tô Căng Bắc phóng khoáng ưỡn ngực.

      Tiết Ảnh ở bên bị nghẹn.

      Chu Thời Uẩn liếc :

      - Thêm tí thịt nữa tốt hơn.

      Ý của là phát triển về trọng lượng cơ thể nhưng Tô Căng Bắc lại nghe thành…

      - ngực em đủ lớn, phải thêm tí nữa?

      - Khụ khụ khụ khụ!

      Tiết Ảnh sặc thành tiếng.

      Chu Thời Uẩn ngẩn người, đứng dậy, thu dọn chén đũa, rời .

      Tô Căng Bắc cau mày nhìn Tiết Ảnh:

      - ấy cảm thấy ngực mình đủ lớn? Hello?

      Tiết Ảnh nhịn cười, thấp giọng :

      - Đàn ông mà, tốt còn muốn tốt hơn.

      Tô Căng Bắc:

      - …

      Cơm nước xong, Tiết Ảnh phải về nhà, tuy năm lần bảy lượt cần nhưng Chu Thời Uẩn vẫn lái xe đưa về.

      Thứ nhất vì bây giờ trời tối, đủ an toàn. Thứ hai vì lễ nghi, phong độ phái nam mà từ đến lớn được giáo dục.

      Dọc đường, Tiết Ảnh ngồi ngay ngắn, Chu Thời Uẩn im lặng lái xe. Trong xe có chút lúng túng, Tiết Ảnh bèn lên tiếng:

      - Bác sĩ Chu, Căng Bắc là vị hôn phu của ấy?

      - Ừ.

      - À… nhưng Căng Bắc hai người đều tham dự lễ đính hôn, vậy cũng tính là đính hôn ư? Chuyện đó, tại sao ?

      Chu Thời Uẩn ngẩn người, nhớ lại:

      - Bệnh nhân của tôi xảy ra chuyện.

      - Bệnh nhân gì mà nhất định phải do ra trận?

      - Bệnh nhân rất quan trọng.

      Tiết Ảnh híp mắt, rất quan trọng… Bệnh viện nhiều bác sĩ như vậy, lẽ nào bắt người sắp đính hôn như , phải là nữ chứ?

      - Nữ?

      Chu Thời Uẩn nhìn qua kính chiếu hậu:

      - Đứa trẻ.

      Tiết Ảnh ồ tiếng, thở phào nhõm, Căng Bắc à, suýt nữa là tưởng cậu có tình địch đấy.

      Chu Thời Uẩn tiếp tục lái xe, Tiết Ảnh hỏi, cũng nữa. Kỳ thực buổi tiệc đính hôn đó có chạy về, chỉ là khi về tiệc tan rồi.

      Đưa Tiết Ảnh xong quay về nhà, chợt nhớ, mình còn nợ Tô Căng Bắc lời xin lỗi vì buổi tiệc đính hôn đó. giữ chữ tín là tối kỵ của Chu gia.

      - về rồi.

      Tô Căng Bắc cầm quần áo hôm nay Hà Địch đưa tới, định để vào phòng quần áo của .

      Chu Thời Uẩn:

      - Em làm gì đó?

      - Tủ phòng em quá, để quần áo được, à còn giày của em nữa, em cũng để trong phòng quần áo rồi.

      Chu Thời Uẩn thay dép lê theo vào phòng quần áo. Sau khi vào, nhìn cảnh bên trong, ngớ người:

      - Em có nhiều quần áo và giày ở nhà khi nào vậy?

      Phòng quần áo vốn dĩ chỉ có đồ của mình , màu sắc cũng chỉ có gam màu lạnh. Bây giờ có thêm đồ của Tô Căng Bắc, cả căn phòng đều rực rỡ hẳn lên. Đương nhiên, đây phải trọng điểm, dù sao gian trong phòng rất lớn. Trọng điểm là lúc này quần áo giày dép để thành mớ hỗn độn…

      Đối với người luôn phải bày đồ đạc cách gọn gàng sạch như Chu Thời Uẩn mà , đây là chuyện cực kỳ khó có thể chấp nhận.

      Tô Căng Bắc ngồi xổm đất để từng đôi giày quý vào giá:

      - Quần áo trong tủ đều dọn ra đây, và đồ Hà Địch lần lượt đưa tới nữa. Em nghĩ về sau em đều sống ở đây trong phòng phải có quần áo của em mới được.

      - Đợi , về sau em đều sống ở đây?

      - Bằng sao?

      Tô Căng Bắc nhún nhún vai:

      - Vốn dĩ em có phòng ở lâu dài trong khách sạn nhưng tại em trả phòng rồi, dù sao chúng ta có nhà mà, cần phô trương lãng phí chi tiền phòng khách sạn năm sao, đúng ?

      Chu Thời Uẩn thể nào phản bác, là vị hôn thê của , nhà quả thực có thể xem là nhà .

      Tô Căng Bắc thu dọn hồi lâu, cuối cùng treo hết quần áo vào tủ, cũng sắp xếp xong giày.

      - Mệt chết em.

      Tô Căng Bắc duỗi eo:

      - Cái chị Hà Địch này cũng giúp em dọn, cứ quăng hết giường.

      rồi, xoay người về phía cửa.

      Chu Thời Uẩn nhàng xách trở lại:

      - Như vầy là xong rồi?

      Tô Căng Bắc ngẩn người:

      - Xong… rồi nhỉ?

      Chu Thời Uẩn đau đầu xoa trán:

      - vào, sắp xếp phân loại lại quần áo, tốt nhất là cũng phân loại cả màu sắc, còn giày … xếp theo chiều cao.

      Tô Căng Bắc lườm :

      - Em dọn cả buổi trời rồi, em dọn nổi nữa.

      Chu Thời Uẩn hơi khom người, con ngươi màu nhạt có chút uy nghiêm:

      - Ngay, lập, tức.

      Tô Căng Bắc tủi thân mếu máo:

      - Chu bảo bối…

      - xếp cho hài lòng mai vứt hết chúng ra ngoài.
      Ngực Tô Căng Bắc co lại, vứt hết ra ngoài?! Biết ở đây có bao nhiêu hàng hiệu kiểu mới ? Biết ở đây có bao nhiêu giày cao gót phiên bản giới hạn ? Vứt ra ngoài? Còn bằng trực tiếp lấy mạng cho rồi.

      Chu Thời Uẩn nhìn dáng vẻ sống bằng chết của , trầm giọng:

      - Tô Căng Bắc, em nhớ ngày đầu tiên vào ở em ?

      ỉu xìu hỏi:

      - gì…

      - Bảo đảm phá hỏng hoàn cảnh nhà .

      - Em phá.

      Chu Thời Uẩn quét mắt qua phía sau :

      - Mức độ lộn xộn của những thứ này chính là phá hỏng nghiêm trọng.

      - …

      Tô Căng Bắc nhăn mặt, dịch bước chân quay lại. Vì sau lưng bị thương nên hơi khó khăn. Chu Thời Uẩn vốn định nhìn thu dọn nhưng thấy như vậy thở dài bất đắc dĩ:

      - Đứng lại.

      bước tới xách qua bên.

      - Hả?

      Tô Căng Bắc nghi hoặc. giây sau, thấy Chu Thời Uẩn đích thân giúp thu dọn. Bóng lưng mảnh khảnh cao ngất quay về phía , treo quần áo của vào tủ theo phân loại.

      - Chu bảo bối, kỳ thực em cảm thấy nó rất ngăn nắp rồi, có phải mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ?

      Tô Căng Bắc ngồi lên tủ đặt cà vạt và đồng hồ đeo tay ở giữa, thong dong hỏi.

      Chu Thời Uẩn để ý tới .

      - Haiz, có điều như vậy cũng tốt, em thích con trai sạch , mẹ em trước đây luôn phòng em bừa bộn, sau này có bừa nữa.

      Khóe môi Chu Thời Uẩn co giật:

      - Lần sau tự em dọn, bằng

      - Bằng vứt hết mấy thứ này ra ngoài có phải ?

      Tô Căng Bắc cười khúc khích:

      - Được được, nghe lời là được, có điều nhé, mà dám vứt, em

      Chu Thời Uẩn quay đầu nhìn , đợi câu tiếp theo.

      Tô Căng Bắc nhướng đuôi chân mày, vô cùng lẳng lơ bổ sung:

      - Em bỏ thuốc cho , hiếp .

      Chu Thời Uẩn ngớ ra, sắc mặt tức khắc đen thui.

      Thấy thay đổi sắc mặt, Tô Căng Bắc cười run rẩy:

      - Ôi em chỉ đùa thôi mà, sao cứng nhắc thế.

      Chu Thời Uẩn sa sầm mặt xoay qua chỗ khác, bất kể chuyện kích thích thế nào nữa, đều xem như khí, thèm đếm xỉa.

      Nửa giờ sau, quần áo giày dép túi xách của Tô Căng Bắc đều chỉnh tề ngay ngắn khiến Chu Thời Uẩn hài lòng.

      quay người nhìn :

      - Về phòng ngủ .

      Tô Căng Bắc trợn mắt há mồm nhìn tủ quần áo chỉn chu:

      - Em muốn cho lời khen.

      Chu Thời Uẩn câm nín, định thẳng ra khỏi phòng nhưng vừa được bước phía sau vang lên tiếng kêu đau oai oái.

      - Chu bảo bối, em đau thắt lưng, xuống được.

      Lên được mà xuống được…

      ràng biết cố ý nhưng Chu Thời Uẩn vẫn kiềm được quay đầu lại.

      Tô Căng Bắc vươn tay về phía :

      - tới đỡ em.

      Chu Thời Uẩn im lặng chốc lát, tới đỡ :

      - Xuống.

      Tô Căng Bắc vui vẻ được đỡ xuống:

      - À đúng rồi.

      chợt ngẩng đầu, mặt đầy ý cười nhìn .

      Chu Thời Uẩn rũ mi, trong tầm mắt là ánh mắt lấp lánh của . Đột nhiên, Tô Căng Bắc nhón chân, hôn lên môi cái kêu: Moah!

      thanh vang dội khắp phòng.

      Trong lòng Chu Thời Uẩn chấn động, còn chưa kịp phản ứng, Tô Căng Bắc dịch bước chân nhanh chóng chạy ra cửa:

      - Thấy đảm việc nhà như thế, em rất cảm động, tặng nụ hôn làm phần thưởng, ngủ ngon.

      Tô Căng Bắc lắc mình ra khỏi phòng quần áo, bên ngoài loáng thoáng vọng lại tiếng cười của như có như

      Chu Thời Uẩn đứng im tại chỗ, chậm rãi đưa tay khẽ chạm môi, khi thả tay xuống, ngón trỏ có vết hồng nhạt mờ mờ, là son môi của .

      “Meo.” Lúc này, Ô Đồng ló đầu vào thăm dò, đôi mắt nhấp nháy cực kỳ đáng .

      Chu Thời Uẩn bước tới, ngồi xổm xuống bế nó lên.

      “Meo.”

      Khóe môi từ từ cong lên, giọng đầy cưng chiều:

      - Trong nhà lại có thêm đứa nghịch.

      “Meo!” Ô Đồng bày tỏ bất mãn, gì mà “lại”, nó à?

      Chu Thời Uẩn ra khỏi phòng quần áo, lúc ngang phòng Tô Căng Bắc, hơi dừng lại, bên trong có tiếng ca vọng ra, có giai điệu kết cấu, ca từ ràng gì cả.

      Chu Thời Uẩn đột nhiên cảm thấy, trong nhà nhiều hơn người hình như cũng rất tốt. Tuy rằng ầm ĩ, náo loạn, thỉnh thoảng còn làm ra chút chuyện quấy nhiễu tinh thần người khác, nhưng trái tim dường như lại vui vẻ hơn trước đây rất nhiều.

      Giống như vừa nãy…

      Ánh sáng trong mắt dịu dàng rực rỡ, dù nghịch ngợm cũng là vợ tương lai của , dường như chỉ có thể, tiếp thu toàn bộ.

      Sáng hôm sau, Hà Địch đúng giờ đến bấm chuông cửa.

      Chu Thời Uẩn ra mở cửa, Hà Địch thấy ở nhà lập tức thu lại dáng vẻ nghiêm chỉnh của mình:

      - Bác sĩ Chu, ơ… Căng Bắc dậy chưa?

      Chu Thời Uẩn chỉ vào phòng ăn:

      - ăn sáng.

      - Ăn sáng?

      Hà Địch trừng mắt, lẩm bẩm:

      - Sáng sớm lần nào cũng phải đợi mình giục năm lần bảy lượt mới dậy, mà giờ ăn sáng…

      - Mời vào.

      Chu Thời Uẩn để cửa mở, xoay người trở lại phòng ăn.

      Tô Căng Bắc chào Hà Địch:

      - Chị đến rồi à, đợi em mấy phút, em uống sữa xong .

      Hà Địch:

      - Hôm nay em có thể từ từ, đề phòng em sàng tới sàng lui nên chị đặc biệt tới sớm. Có điều Căng Bắc này, hôm nay em rất đúng giờ đấy.

      Tô Căng Bắc chỉ chỉ Chu Thời Uẩn:

      - Bảo bối nhà em rồi, sáng dậy sớm ăn sáng tốt cho sức khỏe. Hà Địch, bác sĩ là phải nghe.

      Tay cầm nĩa của Chu Thời Uẩn khựng lại, bảo bối, nhà em?

      Hà Địch đen mặt, đây là Tô Căng Bắc? Con mẹ nó đây đúng là Tô Căng Bắc có thể dậy vào buổi trưa tuyệt đối dậy vào buổi sáng, chưa bao giờ biết bữa sáng là gì sao?

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc quay show cũng mang cả Ô Đồng theo. Vì Chu Thời Uẩn bệnh viện, trong nhà có ai, yên tâm để Ô Đồng ở nhà mình.

      Khách mời của show hôm nay là Hàn Văn Tân và diễn viên khác là Tưởng Chiêu. Hai người gần đây có tác phẩm ra mắt nên quảng bá. Trước khi quay show, Tô Căng Bắc đến phòng trang điểm gặp hai nhân vật cấp đại thần này.

      - Căng Bắc, lâu gặp.

      Tưởng Chiêu từng hợp tác với nhưng cũng chỉ có lần đó, về sau trừ lễ trao giải ra, hai người hầu như gặp mặt.

      - Tưởng, hiếm khi mời được đến show tụi em, lát nữa phải hỏi gì đáp nấy đấy nhé.

      Tưởng Chiêu cười:

      - thành vấn đề, em hỏi dám đáp sao?

      Tô Căng Bắc trêu đùa:

      - Ờ, cho nên cũng có thể hỏi về scandal gần đây của nhỉ.

      Tưởng Chiêu than thở:

      - Haiz, nếu có thể khiến người đẹp vui vẻ, muốn khui gì khui.

      Tô Căng Bắc giơ ngón tay cái với , sau đó gật đầu với Hàn Văn Tân:

      - Thầy Hàn.

      Hai người vừa hợp tác xong “Thành nguy cơ”, gặp nhau vẫn còn cảm giác quen thuộc. Hàn Văn Tân đứng dậy chào, sau đó nhìn con mèo trong lòng , hình như đây là con mèo mà người đàn ông kia bế vào ngày tiệc hoàn công nọ.

      Tưởng Chiêu:

      - Căng Bắc, biết em có nuôi mèo đấy.

      Tô Căng Bắc sờ Ô Đồng ngoan ngoãn dựa vào lòng:

      - Người nhà nuôi, em bế chăm sóc.

      Tưởng Chiêu:

      - Rất đáng , nào nào nào, bế nào.

      Tưởng Chiêu đưa tay qua chạm Ô Đồng.

      “Meo!!!”

      Móng vuốt Ô Đồng vui là cào vào mu bàn tay người ta, Tô Căng Bắc giật mình, vội vàng dịch ra mấy bước:

      - Ô Đồng!

      Dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Ô Đồng tức khắc ỉu xìu.

      Tô Căng Bắc nhìn Tưởng Chiêu:

      - Xin lỗi Tưởng, sao chứ?

      Tưởng Chiêu cũng giật mình:

      - sao sao, con mèo này dữ .

      Tô Căng Bắc:

      - Ô Đồng quá thích người lạ bế, hơn nữa ở nhà nó bị chiều hư rồi, có chút coi trời bằng vung.

      Dứt lời, trừng Ô Đồng:

      - Mày còn như vậy là lần sau tao bỏ mày ở nhà mình đấy!

      Ô Đồng giống như cảm nhận được tức giận của , kêu ai oán tiếng rồi vùi vào lòng nhúc nhích.

      Tô Căng Bắc thấy nó ngoan như vậy, cơn giận phút chốc tiêu tan:

      - Chỉ biết ra vẻ đáng thương thôi.

      “Meo ~”

      Tô Căng Bắc cười nhạo, hạ mi mắt chăm chú nhìn Ô Đồng.

      Chỉ là, tùy ý đứng đó, ở trong mắt người khác lại là phong cảnh. Vì sắp lên sân khấu nên hôm nay mặc bộ đầm màu đỏ rực, vòng eo thắt lại nhắn xinh xinh. Váy dài tới đầu gối, dưới bắp chân trắng trẻo tinh tế là đôi giày cao gót có quai màu đen quấn quanh mắt cá chân hai vòng, phát huy vẻ đẹp đôi chân vô cùng hoàn mỹ. Mỹ nhân như họa, toàn thân toát lên vẻ đẹp quyến rũ gợi cảm trong câm lặng.

      Tưởng Chiêu nhìn , khỏi nghĩ, nếu mình là con mèo kia trong lòng , hình như cũng rất tốt.

      - Tưởng Chiêu.

      Hàn Văn Tân chợt gọi, Tưởng Chiêu như giật mình tỉnh giấc, quay đầu nhìn :

      - Sao thế?

      Hàn Văn Tân gì, chỉ là ánh mắt có ý cảnh cáo, Tưởng Chiêu nhún vai khó hiểu.

      - Chị Căng Bắc, đạo diễn gọi chị.

      - Được, đến ngay.

      Tô Căng Bắc với hai người:

      - Tưởng, thầy Hàn, em trước.

      - Được, em lo công việc .

      Tô Căng Bắc bế Ô Đồng rồi, ánh mắt Tưởng Chiêu vẫn lưu luyến nhìn bóng lưng rời.

      - Dẹp tâm tư của cậu .

      Giọng lạnh lùng của Hàn Văn Tân vang lên phía sau.

      Tưởng Chiêu a lên:

      - Gì?

      Hàn Văn Tân từ tốn bưng ly nước bên cạnh lên uống hớp:

      - Người ta có bạn trai rồi, ánh mắt cậu cũng cần mồn như vậy.

      Tưởng Chiêu:

      - Có bạn trai rồi? mấy thứ mạng kia à, mạng có mấy phần đúng đâu chớ, hơn nữa, tôi chưa từng nghe Căng Bắc có bạn trai.

      Hàn Văn Tân cười:

      - Tưởng Chiêu, chọc phải người nên chọc cậu tự chịu.

      Ban đầu biết hai người đàn ông gặp phải trong tiệc hoàn công là ai nên rất khó hiểu tại sao đạo diễn Trương luôn khép nép cung kính. Sau đó cố tình điều tra thử mới biết Chu tiên sinh mà đạo diễn Trương là nhân vật nào.

      Tưởng Chiêu nghe Hàn Văn Tân thế, hơi thu lại nét mặt:

      - Ý gì thế, xem.

      Hàn Văn Tân :

      - Người sau lưng Tô Căng Bắc phải dạng vừa đâu, ý nghĩ muốn theo đuổi người ta nên dẹp sớm hơn.

      Tưởng Chiêu:

      - …

      Quay xong show, trời cũng tối. Tô Căng Bắc vừa bế Ô Đồng vừa gọi điện thoại cho Chu Thời Uẩn.

      - A? đến đâu rồi? Cổng à, đợi em chút, em ra nhanh thôi.

      - Ô Đồng vẫn ngoan chứ?

      Tô Căng Bắc:

      - Ngoan, em bảo Hà Địch lấy đồ ăn dụ nó, cả buổi chiều nó đều quậy.

      Chu Thời Uẩn cười khẽ:

      - Dạo này nó chẳng được ăn uống đàng hoàng, đại khái là thèm quá đó mà.

      - Phải, có điều bữa nay ăn như vầy kế hoạch giảm cân của nó cũng tiêu rồi.

      Ô Đồng: “…Mẽo?”

      - Căng Bắc.

      Phía sau có người gọi , Tô Căng Bắc xoay người lại:

      - Tưởng.

      - Về à?

      - Ừm, việc hôm nay xong rồi.

      Tô Căng Bắc cười với , sau đó vào điện thoại:

      - Em ra ngay đây, cúp nhé.

      Tưởng Chiêu bước lên trước, nhìn , ánh mắt đầy tiếc nuối:

      - Để đưa em về?

      - sao đâu, em có người tới đón.

      Hai người đến cổng. Tô Căng Bắc liếc mắt là thấy chiếc xe quen thuộc kia, vào lúc này, chàng vô cùng đẹp trai đứng tựa vào nó, thu hút ánh nhìn của nhân viên qua lại.

      Tưởng Chiêu cũng nhìn thấy Chu Thời Uẩn, rồi lại nhìn Tô Căng Bắc có vẻ mặt vui vẻ, trong lòng khẳng định, đây có lẽ chính là người “ phải dạng vừa đâu” mà Hàn Văn Tân .

      Chu Thời Uẩn xa xa nhìn thấy Tô Căng Bắc tới, mặc đầm màu đỏ, cực kỳ diễm lệ. hơi cau mày, mặc ít thế kia mà ra ngoài rồi.

      nhấc chân tới:

      - Áo đâu?

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - Áo gì?
      - Em mặc thế này lạnh à?

      Tô Căng Bắc phản ứng lại:

      - Ờ hồi nãy vội ra tìm nên quên xách theo, đúng là có hơi lạnh, mau lên xe thôi.

      tay Tưởng Chiêu cầm chiếc áo khoác của chính , nghe Tô Căng Bắc vậy, bèn vô thức :

      - Căng Bắc, em cầm áo khoác này mặc tạm .

      Chu Thời Uẩn dừng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn sang Tưởng Chiêu vừa lên tiếng, ánh mắt ấy rất nhạt nhưng chẳng hiểu sao Tưởng Chiêu lại cảm thấy cỗ áp lực tên.

      Chu Thời Uẩn giúp :

      - Cám ơn, nhưng cần.

      Tưởng Chiêu sững sờ, ngượng ngùng thu tay về.

      Chu Thời Uẩn cởi áo khoác mình ra khoác lên người Tô Căng Bắc, sau đó đón lấy Ô Đồng trong lòng :

      - thôi.

      cong khóe môi, khép áo khoác lại, theo tới chỗ đậu xe.

      Trong xe rất ấm, Tô Căng Bắc cởi áo khoác của :

      - Hôm nay sao qua đón em?

      - qua đón Ô Đồng.

      - Ơ, hóa ra địa vị của em bằng Ô Đồng à?

      Tô Căng Bắc liếc nhìn con mèo mập phía sau, tức tối :

      - Lần sau đem mày ra ngoài nữa.

      Ô Đồng rất vô tội:

      - …

      Chu Thời Uẩn lại :

      - Người vừa nãy là ai?

      - ấy mà biết à, em thực nghi ngờ bình thường có xem TV hay đấy.

      Tô Căng Bắc :

      - Diễn viên hot Tưởng Chiêu.

      - Ờ.

      - Sao thế?

      - có gì.

      Chỉ là ánh mắt ta nhìn Tô Căng Bắc khiến quá thoải mái mà thôi.

      vừa định di động vang lên.

      bắt máy:

      - A lô?

      - Em , làm gì thế?

      - Em? Vừa quay show xong.

      Tô Căng Bắc cau mày :

      - Tô Doãn Đông, bình thường cũng đâu có gọi cho em, hôm nay là ngày tốt gì vậy?

      - Ăn với chả , gọi điện thoại cho em cần phải coi ngày à?

      - Được được được, thích gọi lúc nào gọi lúc đó, , có chuyện gì?

      - có chuyện gì lớn, chỉ là ông nội bảo em về chuyến, em lâu về nhà rồi.

      Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn:

      - với ông nội, em bận rồi.

      - Cái gì?

      Tô Doãn Đông:

      - , ai?

      - muốn chết à, em có thể ai chứ.

      - Ồ, Chu Thời Uẩn à?

      Tô Doãn Đông cười nhạo:

      - còn tưởng em lén lút tìm người mới từ lâu chứ, sao hả, chưa chán Chu Thời Uẩn?

      mở loa ngoài điện thoại di động nhưng thanh vẫn rất lớn, cho nên lời Tô Doãn Đông cũng lọt vào tai Chu Thời Uẩn. Mắt hơi nhúc nhích, chán? Tìm người mới?

      Tô Căng Bắc ho khan, đổi bên tai nghe điện thoại cho cách xa chút.

      - Đừng giỡn, có chuyện gì em cúp đây.

      - Ê ê ê, ngày mai về , ông nội lên tiếng đừng có nghe.

      Tô Căng Bắc lườm:

      - Được được được, em về là được chứ gì.

      Đúng lúc này, đầu kia điện thoại di động vang lên tiếng Triệu Tuyết Nhan:

      - Doãn Đông, chuyện điện thoại với Căng Bắc à?

      - Dạ, ông nội kêu em ấy về.

      - Đưa mẹ đưa mẹ, để mẹ .

      - Ôi mẹ…

      Lời còn chưa dứt điện thoại di động bị cướp , đầu bên kia thay bằng giọng Triệu Tuyết Nhan:

      - Căng Bắc, mai về đúng , nhớ đừng về mình, đem Thời Uẩn về luôn nhé.

      Tô Căng Bắc:

      - Hả?

      - mình đừng có về.

      - Con…

      - Thế nhé, thay mẹ với Thời Uẩn tiếng giữ gìn sức khỏe, làm bác sĩ dễ dàng, vất vả rồi.

      Tô Căng Bắc nghẹn:

      - Con mẹ… cũng rất vất vả.

      - Dẹp.

      Triệu Tuyết Nhan thẳng:

      - Mẹ còn biết con sao, được rồi được rồi, cứ thế nhé, mẹ cúp trước đây, dì Trương của con chờ mẹ chơi mạt chược nè.

      - …

      Cúp máy, Tô Căng Bắc biết gì:

      - Mai em về nhà.

      Chu Thời Uẩn dừng lại:

      - Ừ.

      - có rảnh ?

      Chu Thời Uẩn:

      - Mai có mấy ca phẫu thuật.

      - À… ông nội bảo em mai về, mẹ em bảo đưa về luôn, có điều bận rồi thôi .

      - Khi nào em ?

      - Bình thường phải ăn cùng ông nội bữa cơm nên phải về trước giờ cơm.

      Tô Căng Bắc nghĩ đến việc phải xa Chu Thời Uẩn mấy ngày có chút nỡ, tiêu rồi, kẻ quái đản là sao?

      nghiêng nghiêng nhìn :

      - Ngày mốt rảnh.

      Tô Căng Bắc chưa phản ứng được:

      - Hở?

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn đạm nhạt nhìn phía trước:

      - Em về trước, ngày mốt qua.

      Tô Căng Bắc mở to mắt:

      - ?

      Lời của đáng tin như vậy sao? Chu Thời Uẩn hơi bật cười:

      - Ừ.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Hôm sau, sáng sớm Tô Căng Bắc mang theo Ô Đồng lên đường về nhà. Chu Thời Uẩn cùng ra khỏi cửa với , chỉ là khác hướng . Hôm nay cùng quả thực là do công việc, mấy ca phẫu thuật này đều rất quan trọng.

      Chu Thời Uẩn xong công việc quay về văn phòng, Lâm Thanh Duy rót ly cà phê đem đến cho .

      - Sư huynh, uống cà phê.

      Chu Thời Uẩn ừ, cởi áo blouse ra thay áo khoác của mình vào.

      - Sư huynh sắp về nhà à?

      - Ừ.

      Lâm Thanh Duy cười sâu xa:

      - cho em biết , có phải sống chung với Tô Căng Bắc ?

      Chu Thời Uẩn dừng lại, quay đầu nhìn cậu:

      - Ai em biết?

      Lâm Thanh Duy đắc ý :

      - Bài weibo trước đây ấy up đấy, bức ảnh đó là nhà mà, em từng đến nhà lần, có chút ấn tượng.

      Chu Thời Uẩn phủ nhận.

      Lâm Thanh Duy được xác định càng thêm kích động:

      - Hai người đương quá mờ ám, này này này, sư huynh, trước đây có quan hệ từ 20 năm trước là sao? Thanh mai trúc mã à, nhưng lần đầu gặp mặt, hai người giống như đâu có quen nhau.

      Chu Thời Uẩn uống mấy hớp hết cà phê rồi trả ly trống lại cho Lâm Thanh Duy:

      - Ra ngoài.

      - Tiết lộ chút mà.

      Mặt mày Lâm Thanh Duy nhăn nhó:

      - À phải, sao bảo ấy đến bệnh viện chơi, lâu em chưa gặp ấy rồi.

      Chu Thời Uẩn liếc cậu, vẻ mặt ràng , em gặp ấy làm gì?

      Lâm Thanh Duy :

      - Hì hì hì, cũng phải em muốn gặp, thực ra là qua vụ tin tức lần trước, vẫn chưa tiết lộ có phải và Tô Căng Bắc hẹn hò hay , sau đó hai người cũng chưa từng xuất chung, nên các đồng nghiệp trong bệnh viện chúng ta đều cảm thấy người đó có lẽ phải .

      Chu Thời Uẩn:

      - Bọn họ cảm thấy sao kệ họ.

      - Kệ gì mà kệ, chuyện này thể kệ được. Bạn đại minh tinh, hơn nữa còn là đại mỹ nhân, nên tuyên bố chủ quyền chớ!

      Vẻ mặt Lâm Thanh Duy kích động, bước chân Chu Thời Uẩn hơi chậm lại:

      - Tại sao?

      - Tại vì người đàn ông khác đều thèm dãi người nhà , ôi, cần em đếm cho những sao nam từng khen ấy trước đây ?

      Chu Thời Uẩn ngẩn người, luôn cảm thấy, chuyện của hai người họ là lẽ tự nhiên, ai có thể chen vào, cho nên cứ yên tĩnh là đủ rồi, quá phô trương ngược lại ảnh hưởng đến cuộc sống.

      Nhưng Lâm Thanh Duy hình như phải có lý.

      Chu Thời Uẩn nhớ tới người đàn ông với ánh mắt mồn ngày ấy… haiz, cái Tô Căng Bắc này đẹp quá đáng, đúng là thể bớt lo.

      Sau khi bị Lâm Thanh Duy quấn trận, về tới nhà.

      Nhà cửa bây giờ vắng hoe, có nhiều thanh rộn ràng như khi ở. yên tĩnh này từng là thói quen của , nhưng giờ đây… có chút thích ứng.

      vào phòng quần áo, trải qua trận càn quét của Tô Căng Bắc, trong này loạn cả lên. Nhưng hề thiếu kiên nhẫn, ngược lại ánh mắt còn đượm chút dịu dàng nhàn nhạt.

      Chu Thời Uẩn bước lên trước, giúp thu dọn đồ đạc về vị trí cũ. Sắp xếp xong, ngồi trong phòng ăn ăn bữa tối mang về. Nhìn thịt bò trong dĩa, nghĩ tối nay Tô Căng Bắc ăn chưa, trông chừng, có phải lại ăn kiêng giảm béo gì nữa .

      “Reng reng reng…” Điện thoại di động bên cạnh reo lên. bắt máy:

      - A lô.

      - Chu Thời Uẩn.

      Giọng Tô Căng Bắc vang lên bên kia điện thoại.

      - Ừ.

      nghe ra giọng hơi mệt mỏi, bèn cau mày, hỏi:

      - Sao thế?

      Tô Căng Bắc lúc này dựa hành lang bệnh viện, nhìn đèn đỏ phòng phẫu thuật sáng lên, ngữ khí hơi uể oải:

      - Hôm nay về nhà ăn bữa tối, xảy ra chuyện hay.

      Chu Thời Uẩn kiên trì lắng nghe, Tô Căng Bắc tiếp tục :

      - Em trai em thình lình phát bệnh tim, trong phòng phẫu thuật, biết ra sao nữa. Em đợi ở đây rất lâu, lòng cứ thấp thỏm bất an, em nghĩ, gọi điện thoại cho bác sĩ có phải dễ chịu hơn chút hay .

      Chu Thời Uẩn:

      - Tim?

      - Ừ, tim Gia Nam từ có vấn đề, gia đình em luôn để ý chăm sóc nó, nhưng lần này… nó bị kích thích ở chỗ ông nội, hôm nay ăn cơm liền ngất xỉu.

      Chu Thời Uẩn cau mày:

      - Đừng lo, sao đâu.

      Tô Căng Bắc cười khẽ, lòng bỗng dưng an tâm vì câu này của , cơn phiền muộn cả buổi tối cũng giảm chút ít:

      - Ừm, em cũng tin Gia Nam sao đâu.

      - Hôm nay em ở bệnh viện muộn lắm à?

      - Đợi xác định Gia Nam sao .

      Tô Căng Bắc hơi ảo não:

      - Ông nội cũng lạ , cứ đòi cấm túc Gia Nam.

      - Xảy ra chuyện gì?

      Tô Căng Bắc :

      - thực, chuyện này liên quan rất lớn với cả.

      quay đầu nhìn những người thân đợi ngoài phòng phẫu thuật, thấp giọng :

      - Chu Thời Uẩn, biết cả em ?

      suy nghĩ, cháu trai trưởng của Tô gia, Tô Hiển Ngôn.

      - Biết.

      - Vậy chắc cũng nghe mấy chuyện về ấy, cả em đơn giản.

      Tô Căng Bắc chống cằm:

      - Nhưng đoán xem làm sao mà… người đàn ông chín chắn lạnh lùng xấu xa như ấy lại thích bé, còn là trẻ vị thành niên nữa. Ừm… kỳ thực em từng gặp ấy lần, là học sinh cấp ba, bạn học của Gia Nam, và… rất xinh đẹp.

      Chu Thời Uẩn hơi bất ngờ.

      Tô Căng Bắc :

      - Chuyện của họ thực ra phải thể, chỉ là em hơi kinh ngạc mà thôi. Nhưng ông nội ràng đồng ý, cũng vì vậy mới có cả đống chuyện kéo theo. Chu Thời Uẩn, xem, cả em và bé kia có phải rất xui xẻo ?

      - Ừ, đúng nhỉ.
      Chu Thời Uẩn nghĩ, được người nhà kết hợp, căn bản có chuyện người nọ người kia đồng ý, thế nên thứ lỗi thể hiểu được cảm giác đó.

      - A, Gia Nam ra kìa.

      Tô Căng Bắc chợt kêu lên:

      - Em cúp trước nhé! Chuyện này chờ qua rồi sau.

      - Ừ.

      Người Tô gia lo chuyện Tô Gia Nam cả buổi tối, Tô Căng Bắc cũng vậy, từ thương cậu em trai này, bây giờ em trai xảy ra chuyện, đương nhiên ở lại bệnh viện cùng em ấy.

      Trải qua chữa trị cả đêm, Tô Gia Nam thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, mọi người đều thở phào nhõm. Tô Căng Bắc yên tâm, về nhà tắm rửa thay quần áo.

      Khi quay lại bệnh viện sắp trưa, và Tô Doãn Đông về phía phòng bệnh.

      - nghĩ hiểu, và Tô Hiển Ngôn đều là người giữ lại huyết mạch cho Tô gia, em xem, tại sao ông nội lại thiên vị ấy chứ.

      - Ông nội thiên vị, chỉ là về mặt nghiệp cả lựa chọn rất tốt, có đầu óc hơn nhiều.

      Tô Căng Bắc thẳng:

      - , nhé, nếu giao sản nghiệp Tô gia vào tay , em rất lo nhà mình phá sản.

      Tô gia có 3 cháu trai 1 cháu , Tô Hiển Ngôn là cháu trai trưởng được Tô lão gia xem trọng nhất, nhưng chỉ vì là cháu trai trưởng mà vì quả thực rất có đầu óc kinh doanh. Tô Gia Nam còn , sức khỏe lại tốt. Còn Tô Doãn Đông hả, công tử bột ăn chơi phóng túng, chuyện chơi bời cái gì cũng rành, nhưng về mặt kinh doanh … thôi quên .

      - Em! Em rốt cuộc có phải em ruột của hả?

      Tô Doãn Đông trừng :

      - Nếu giao hết quyền lực vào tay Tô Hiển Ngôn nhà mình sau này ăn khí à?

      - lo sau này có nhiều tiền như vậy để xài chứ gì.

      Tô Căng Bắc lườm :

      - yên tâm, dù chỉ tài chính bên cha mẹ thôi cũng đủ cho ăn chơi cả đời rồi, hơn nữa, cả đâu phải loại người cạn tàu ráo máng, cổ phần nào nên có vẫn có.

      - Tô Hiển Ngôn là ai còn biết sao, nham hiểm! Cực kỳ nham hiểm! Ai biết tương lai ra sao!

      Tô Căng Bắc vỗ vai :

      - Được rồi , đâu, dù em cũng có thể nuôi nổi mà, em bây giờ giàu lắm.

      Tô Doãn Đông liếc :

      - phải em giàu mà là em rể giàu, nhỉ?

      Tô Căng Bắc nhướng mi cười:

      - em quên mất, Chu bảo bối nhà em là đại gia đấy.

      Tô Doãn Đông hừ lạnh:

      - Chu gia có tiền cũng là tiền của họ, em là người Tô gia chúng ta, sau này gả qua đó chưa chắc nở mày nở mặt, trong nhà có chút vốn liếng chẳng phải bị người ta khinh thường sao. Nên mới , dễ dàng đưa đồ nhà mình cho Tô Hiển Ngôn, còn em đấy, đừng có dùng não như vậy.

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, hơi cảm động:

      - lo cho em à?

      Tô Doãn Đông khoác vai :

      - Đương nhiên rồi, em là em , là người quan trọng nhất của .

      Tô Căng Bắc ấm áp, bình thường Tô Doãn Đông rất đáng tin nhưng hôm nay lại những lời rất ấm lòng. Tuy nhiên, để tranh giành cũng là vì muốn tốt cho . Con người Tô Hiển Ngôn che giấu quá sâu, nếu đụng phải rất dễ thương tích đầy mình. Cho nên thà rằng cứ yên ổn chờ đợi, nắm giữ những gì mình nên có là được rồi.

      - Ơ, người đó…

      Hai em chuyện Tô Căng Bắc thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa khu phòng bệnh.

      Đó phải bé bên cạnh Tô Hiển Ngôn sao?

      Tô Căng Bắc bước lên vỗ vai ấy.

      xoay đầu lại, ánh mắt to linh hoạt lộ vẻ bất ngờ:

      - Tô Căng Bắc?

      Tô Căng Bắc mỉm cười:

      - Em là Trình Tư Miên đúng ?

      Chu Thời Uẩn đến dưới lầu bệnh viện, trực tiếp tìm theo địa chỉ cho. Lúc đến, đám người Tô gia còn ở cửa phòng bệnh.

      Ban nãy Tô Hiển Ngôn cãi nhau trận với Tô lão gia, sau đó dẫn Trình Tư Miên . Tô lão gia trong cơn giận. Tô Căng Bắc xoa bóp lưng cho ông, cùng ông trò chuyện giải sầu.

      - Ế? Chu Thời Uẩn?

      Tô Doãn Đông nhìn thấy trước, cất tiếng gọi, mọi người nghe tiếng đều tập trung nhìn Chu Thời Uẩn. Tô Căng Bắc ngẩn người khi nhìn thấy , ngờ tới nhanh như vậy.

      Chu Thời Uẩn bước lên trước, hơi cúi người chào Tô lão gia:

      - lâu gặp, sức khỏe ông vẫn ổn chứ ạ?

      Tô lão gia hơi bất ngờ:

      - Ông rất khỏe. Thời Uẩn, sao cháu lại tới đây?

      Tô Căng Bắc :

      - Ông nội à, là cháu bảo ấy tới đấy ạ. Hai ngày nay ấy được nghỉ ở bệnh viện nên tới thăm ông, chỉ là ngờ Gia Nam… Vì chúng ta đều ở bệnh viện nên cháu bảo ấy tới thẳng đây luôn.

      Tô lão gia nhìn Tô Căng Bắc trách cứ:

      - Con bé này, ai lại mời khách tới bệnh viện bao giờ.

      Chu Thời Uẩn cười :

      - Ông nội đừng xem cháu là người ngoài, em trai Căng Bắc gặp chuyện phải đến bệnh viện, cháu đến thăm là chuyện nên làm ạ.

      Tô Căng Bắc liếc mắt đưa tình với Chu Thời Uẩn, biết ăn lắm đấy chàng trai.

      Tô lão gia hài lòng:

      - Gia Nam ở bên trong, vào cả .

      Chu Thời Uẩn gật đầu.

      Tô Căng Bắc đến bên cạnh , tùy tiện khoác tay , :

      - Đến sớm thế này là chờ được muốn gặp em chứ gì.

      Chu Thời Uẩn dừng lại, ánh mắt nhìn mang ý cảnh cáo:

      - Tô Căng Bắc.

      cố gắng đè xuống khóe môi cong lên của mình:

      - Sao hả, thẹn thùng? Em thế họ nghe đâu.

      Lúc này, Tô Doãn Đông bên cạnh lặng lẽ lướt qua:

      - A, ? Tám trăm dặm xung quanh đều nghe hết đấy.

      Tô Căng Bắc:

      - …

      Khóe môi Chu Thời Uẩn giật giật, gỡ cánh tay xuống, bước nhanh về phía trước.

      Tô Căng Bắc trừng Tô Doãn Đông, vội vã đuổi theo :

      - Chu bảo bối!

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Thăm Tô Gia Nam xong, Tô Căng Bắc, Chu Thời Uẩn và Tô Doãn Đông về Tô gia đại trạch trước.

      - Má Lâm, má Lâm? Ô Đồng đâu?

      Khi Tô Căng Bắc đến bệnh viện để Ô Đồng lại ở nhà cho dì giúp việc chăm sóc, bây giờ về vội tìm bóng dáng của nó.

      Má Lâm nghe tiếng, bước ra khỏi nhà bếp:

      - Đại tiểu thư về rồi, Ô Đồng ăn sofa.

      Dứt lời, bà thấy người đàn ông đứng phía sau Tô Căng Bắc vội vã khom mình:

      - gia.

      Chu Thời Uẩn gật đầu, thực tế, hơi quen với cách gọi này.

      - Ăn? Chưa ăn trưa sao?

      - Dạ ăn trưa lâu rồi ạ.

      Má Lâm cười :

      - Nó thèm ăn lắm, cứ lượn tới lượn lui chỗ để đồ ăn hoài.

      - Mèo ham ăn.

      Tô Căng Bắc đến bên sofa, khom người bế Ô Đồng lên:

      - Ăn, ăn hoài hà!

      Miệng Ô Đồng còn dính vụn thức ăn vặt: “Meo.”

      - Nhị thiếu gia của mày tới rồi, còn ăn nữa là ấy mắng mày đấy.

      Tô Căng Bắc xoay người lại:

      - Chu Thời Uẩn, thời điểm cho lập uy đến.

      đến gần, xoa tai Ô Đồng rất thân thiết:

      - Ăn bao nhiêu rồi?

      Má Lâm ở bên cạnh đáp:

      - Dạ buổi chiều cho nó ăn 3 lần ạ.

      Chu Thời Uẩn ừ:

      - Ngày mai cấm ăn vặt.

      - Dạ, gia.

      Ô Đồng ràng nghe hiểu, nhe răng múa vuốt cào cánh tay Tô Căng Bắc, cười hì hì an ủi nó:

      - Đừng giận đừng giận, ráng chịu bữa mai thôi rồi tao cho mày đồ ăn càng ngon hơn.

      Ô Đồng: “Meo!”

      Tô Doãn Đông phì cười, ngồi xuống bên cạnh:

      - Người biết còn tưởng hai đứa nuôi con đấy, người vai phản diện người vai chính diện.

      Tô Căng Bắc ngả ngớn:

      - Vậy phải rất tốt sao, tập trước cho quen. Chu Thời Uẩn, sau này có con, làm cha dữ nhé, em làm mẹ hiền.

      Chu Thời Uẩn sững người, chợt có cảm giác kỳ diệu. Con? Mẹ hiền? Con của họ…

      Vẻ mặt Tô Doãn Đông như bị sét đánh, đây là em ư, trước đây là ai sinh con mất dáng nên tuyệt đối sinh hả?

      - Thời Uẩn, Thời Uẩn của chúng ta đến rồi à?

      Giọng oang oang của người nào đó vang lên ngoài cửa.

      Tô Căng Bắc và Tô Doãn Đông đồng loạt mớ vạch đen trán, mẹ già nhà họ tới.

      Triệu Tuyết Nhan từ chỗ rẽ phòng khách tới, ý cười dào dạt nhìn Chu Thời Uẩn:

      - Thời Uẩn à, nghe buổi trưa con tới rồi, còn là tới bệnh viện nữa, có vất vả ?

      Chu Thời Uẩn chỉ cười khẽ:

      - Thưa ạ.

      - Sao lại chứ, lái xe mấy tiếng lận đó.

      Triệu Tuyết Nhan từ ái hỏi:

      - Con ăn chưa, đói bụng ?

      - Con đói ạ, cám ơn.

      - Sao đói cho được.

      Triệu Tuyết Nhan sang bên cạnh:

      - Má Lâm, bảo nhà bếp làm ít điểm tâm mang ra.

      Má Lâm gật đầu rối rít:

      - Dạ, phu nhân.

      Tô Doãn Đông ghét bỏ nhìn Triệu Tuyết Nhan:

      - Mẹ, con trai mẹ ở đây nè.

      Triệu Tuyết Nhan thèm đếm xỉa, kéo cánh tay Chu Thời Uẩn ngồi xuống sofa:

      - Khoảng thời gian này Căng Bắc đều ở chỗ con, khiến con nhọc tâm rồi.

      Tô Căng Bắc hạn hán lời:

      - Con đâu phải con nít, sao khiến ấy nhọc tâm được chứ.

      Triệu Tuyết Nhan liếc xéo :

      - Mẹ nghe con , Thời Uẩn, con .

      Tô Căng Bắc:

      - …

      Mắt Chu Thời Uẩn lên ý cười:

      - Thưa dì, ấy rất an phận ạ.

      - An phận là tốt an phận là tốt, nếu nó an phận con dì biết, dì lập tức qua chỉnh đốn nó.

      - Dạ.

      Tô Căng Bắc:

      - Này này này!

      Tô Doãn Đông lắc đầu, kéo lại:

      - Em đừng chõ mồm vào, phát à, Triệu nữ sĩ căn bản đâu thèm để ý đến chúng ta.

      Tô Căng Bắc:

      - …

      Triệu Tuyết Nhan lôi kéo Chu Thời Uẩn rất nhiều, Tô Doãn Đông và Tô Căng Bắc ở bên cạnh nghe mà tai đóng kén, họ nghe rất phiền chán nhạt nhẽo nhưng Chu Thời Uẩn lại nghe rất kiên trì.

      Ăn xong bữa tối, Tô Căng Bắc mang Ô Đồng chuẩn bị dẫn Chu Thời Uẩn nghỉ ngơi, dù sao sáng sớm lái xe qua đây, chắc chắn rất mệt.

      - Má Lâm, phòng ấy ở đâu?

      Má Lâm ngẩn người, nhìn Triệu Tuyết Nhan:

      - Ơ, phu nhân cần dọn phòng mới.

      - Hả?

      Tô Căng Bắc:

      - Vậy ngủ ở đâu?

      Triệu Tuyết Nhan rất tùy tiện:

      - Phòng con ngày nào cũng có người quét dọn, chuẩn bị phòng mới làm gì.

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - Mẹ, ý của mẹ là, tụi con ngủ chung?

      - Phải, sao, giường con đủ to à?

      Tô Căng Bắc đơ, bắt đầu nghi ngờ mình rốt cuộc có phải con ruột , làm gì có người mẹ nào lại ra sức nhét đàn ông vào phòng con chứ…

      Chu Thời Uẩn lên tiếng:

      - Thưa dì, dì hiểu lầm rồi, tụi con ngủ chung phòng.

      Tô Căng Bắc gật đầu:

      - Đúng, tụi con rất trong sạch.

      Triệu Tuyết Nhan thể tin nổi nhìn hai người:

      - Ở chung lâu như vậy mà chia phòng ngủ?

      Tô Căng Bắc:

      - Mẹ, vẻ mặt này của mẹ là ý gì…

      Triệu Tuyết Nhan ho khan, vô cùng ủ rũ :

      - Ừ, là vậy à, ờm, ơ, má Lâm, chuẩn bị căn phòng cho gia.

      Má Lâm ngượng ngùng :

      - Dạ, thưa phu nhân.Buổi tối.

      “Cốc cốc cốc.”

      Tô Căng Bắc mở cửa:

      - Mẹ? Gì thế?

      Triệu Tuyết Nhan đặt khay bánh ngọt tay vào tay :

      - Buổi tối chắc là con rể đói bụng rồi, con đưa đồ ăn qua cho con rể .

      Tô Căng Bắc nhìn mẹ với ánh mắt đầy hàm súc:

      - Trong bánh ngọt này bỏ thuốc gì bỉ ổi chứ?

      Triệu Tuyết Nhan liếc :

      - Cái con bé này, lung tung gì đấy.

      Tô Căng Bắc vui vẻ:

      - Nhìn điệu bộ của mẹ, con nghi lắm.

      Triệu Tuyết Nhan:

      - . Mau cho người ta .

      - Được được được.

      Tô Căng Bắc buộc chặt áo ngủ, đàng hoàng:

      - Cám ơn mẹ cho con cớ vào phòng Chu bảo bối nhà con.

      Triệu Tuyết Nhan vui mừng nhìn Tô Căng Bắc về phía phòng Chu Thời Uẩn, mới xoay người xuống lầu.

      - Chu bảo bối, mở cửa, là em.

      Hơn mười giây sau, cửa mở, Chu Thời Uẩn đứng sau cánh cửa:

      - Có chuyện gì?

      Tô Căng Bắc giơ đồ ăn tay:

      - Đưa thức ăn ngon cho .

      Chu Thời Uẩn tránh đường, lê dép lê lắc lư vào phòng.

      - Ôi?

      Tô Căng Bắc nhìn chằm chằm vách tường phía tây lát:

      - Sao phòng này toàn là ảnh em thế?

      Ảnh hồi em bé, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông… tuổi nào cũng có.

      - À, em nhớ ra rồi, phòng này hình như em từng ở trước đây, sau đó em đòi đổi phòng khác nên mới dọn .

      Tô Căng Bắc để đồ ăn xuống:

      - Chắc mẹ em cố ý dọn phòng này cho ở, ê, nãy giờ có phải ở trong phòng xem rất lâu ?

      Chu Thời Uẩn:

      - Có số trước đây chưa xem.

      - Có số?

      Tô Căng Bắc sững sờ:

      - Mấy tấm khác xem rồi? Ảnh hồi của em trước giờ chưa từng up lên mạng mà.

      - cần lên mạng mới có thể xem ảnh em à?

      Chu Thời Uẩn liếc :

      - Ảnh của em, từ xem nhiều rồi.

      - Khụ khụ khụ…

      Tô Căng Bắc suýt tự sặc nước miếng của mình:

      - ? Vậy sao trước giờ ai đưa ảnh của cho em xem nhỉ?

      - thích chụp ảnh.

      Chu Thời Uẩn bình tĩnh :

      - Có điều hồi cũng có hai tấm, phải ai đưa cho em xem mà là em căn bản chẳng để ý, thèm xem chứ gì.

      Tô Căng Bắc lại ho kịch liệt:

      - Ơ, ha ha ha, là vậy à?

      Chu Thời Uẩn cười nhạt.

      Tô Căng Bắc bị cười, trong lòng hơi chột dạ, chỉ có thể :

      - Nè, xem ảnh rồi sao chứ, tốt hơn em chỗ nào? Còn phải chê bai muốn chết, lễ đính hôn cũng thèm tới.

      Chu Thời Uẩn khựng lại:

      - Lần đó, vì con người bạn của xảy ra chuyện.

      - Bạn, bạn gì?

      Chu Thời Uẩn nghĩ nghĩ, cảm thấy cần giải thích với :

      - Hồi học cấp 3, trường có tổ chức hoạt động tình nguyện vùng núi, quen người bạn ở đó.

      Tô Căng Bắc mở to mắt:

      - , từng tình nguyện vùng núi? Nhìn ra lại có lòng nhiệt tình như vậy đấy.

      Giọng Chu Thời Uẩn nhạt nhẽo :

      - tham gia hoạt động ngoài nhà trường, mất hai điểm.

      Tô Căng Bắc:

      - …

      Ừ, cho nên mới tình nguyện bù lại, nghĩ nhiều quá rồi!

      - Nhưng mà, ở đó gặp được Trương Triều.

      Chu Thời Uẩn hiếm khi kể chuyện trước kia, Tô Căng Bắc vội vã nghiêm túc lắng nghe.

      tiếp:

      - ấy là bác sĩ tình nguyện, ở cái chốn núi non có mạng mẽo, tách biệt với thế gian ấy rất nhiều năm, qua ấy, cảm nhận được sức hấp dẫn của y học, ấy xem như là giáo viên khai sáng cho .

      Chu Thời Uẩn nhìn Tô Căng Bắc:

      - Ở đó, ấy nhận nuôi đứa trẻ, nhưng sức khỏe đứa trẻ ấy có vấn đề. Ngày hôm đó nó phát bệnh… xin lỗi, chuyện quá khẩn cấp lại còn ở quá xa nên thể chạy về.

      Tô Căng Bắc ngẩn người, chưa từng nghĩ tới việc đến lễ đính hôn là vì nguyên nhân như vậy, còn tưởng cũng giống như , hề muốn có cuộc hôn nhân này nên mới tới.

      - ấy nhất định là người bạn rất quan trọng của .

      - Xem là vậy.

      - Bây giờ ấy vẫn ở chỗ đó à?

      - Ừ.

      Chu Thời Uẩn :

      - ấy thích nơi đó.

      Kỳ thực từng muốn để Trương Triều rời nhưng Trương Triều mình có cảm tình với nơi đó, người nơi đó cần ấy. Chu Thời Uẩn thấy vậy khuyên nữa, dẫu sao mỗi người đều có riêng thứ mình muốn. Chỉ là về sau, cho người cải thiện điều kiện vùng núi ấy hơn mà thôi.

      - Được rồi, hóa ra là có nguyên nhân, em miễn cưỡng châm chước cho vậy.

      Mắt Tô Căng Bắc lóe lên nét tinh quái:

      - Có điều muốn em tha thứ cũng phải thể chút thành ý chứ.

      Chu Thời Uẩn hơi nghi hoặc:

      - Thành ý gì?

      Tô Căng Bắc chỉ chỉ môi của mình, còn rất chu đáo nhón nhón chân lên:

      - Nè nè nè, hun cái hun cái.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn rơi vào môi , màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất mềm.

      Tô Căng Bắc chỉ muốn chọc chơi, hề cho rằng chủ động hôn . Vào lúc định chê cười người trước mặt đột nhiên khom xuống.

      Lạnh lùng, nghiêm túc hôn lên môi cái.

      Tô Căng Bắc sững sờ.

      Chu Thời Uẩn thẳng người dậy, hạ mi mắt nhìn , giọng trầm khàn có chút quyến rũ:

      - Tha thứ chưa?

      Tô Căng Bắc nuốt nước miếng đánh ực:

      - Em có thể … chưa ?

      Chu Thời Uẩn mím môi:

      - Em giữ lời?

      Tô Căng Bắc lắc đầu:

      - phải, vì “hun cái” em lúc nãy là chỉ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp cơ.

      Chu Thời Uẩn:
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :