1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Sắc đẹp đủ no? Chu Thời Uẩn đột nhiên cong khóe môi, tùy tiện lời trêu đùa người khác, trạng thái này mới là Tô Căng Bắc, ban nãy an tĩnh thực giống chút nào.

      khó hiểu:

      - cười cái gì?

      Chu Thời Uẩn hơi thu lại:

      - Ờ, sợ em kiềm nén.

      Tô Căng Bắc:

      -???

      Chu Thời Uẩn biết đùa? đúng, hẳn là Chu Thời Uẩn thay đổi cách khen mình?

      Ăn xong, Tô Căng Bắc ngồi trong phòng khách, rất tự nhiên mở TV.

      Chu Thời Uẩn từ cao nhìn xuống :

      - Em về à?

      Vẻ mặt Tô Căng Bắc ù ù cạc cạc:

      - chưa thoa thuốc cho em mà, sao em về được?

      Chu Thời Uẩn càng ù ù cạc cạc hơn:

      - Tại sao thoa thuốc cho em?

      Tô Căng Bắc bĩu môi, lập tức lộ vẻ vô cùng đáng thương:

      - là bác sĩ mà, đương nhiên phải thoa thuốc cho người ta chứ.

      Chu Thời Uẩn khựng lại:

      - thích hợp lắm, em trước tiên…

      - thích hợp chỗ nào chứ.

      Tô Căng Bắc liếc , tự mở hộp thuốc ra:

      - Hơn nữa chưa với em mấy thứ này làm thế nào, em đâu biết cái nào trước cái nào sau.

      Có lẽ Tô Căng Bắc cũng hơi có lý, Chu Thời Uẩn im lặng chốc lát, bước qua ngồi xuống:

      - Vậy em nhớ nhé, đây là thuốc khử trùng, đây là thuốc tiêu viêm, đây là thuốc tan máu bầm, đây là…

      - thoa giúp em.

      xong, Tô Căng Bắc bất ngờ duỗi chân ra, vén váy ngay trước mắt Chu Thời Uẩn…

      Chiếc váy đen vốn dài đến mắt cá chân bị vén thẳng lên đầu gối. Vậy là, đôi chân dài trắng trẻo mịn màng của Tô Căng Bắc cứ thế lộ trong khí.

      Chu Thời Uẩn ngẩn ngơ, gần như ngay tức khắc dời mắt sang chỗ khác.

      liếc , đôi mắt ánh lên chút giảo hoạt:

      - xem, bên này sưng cả rồi, đau lắm, mau thoa thuốc giúp em.

      rồi mới phát ánh mắt nhìn nơi bàn trà, bèn sáp lại gần :

      - Sao thế? Ồ ~ phải mắc cỡ chứ, trời ạ Chu Thời Uẩn, từng sờ ngực nhiều lắm mà, còn sợ nhìn chân em ư.

      Khóe môi hơi co giật, này đúng là mặt dày!

      Tô Căng Bắc nở nụ cười thực được ý đồ, cuối cùng cũng chịu nổi chứ gì! Thực tin chị đây quyến rũ được !

      - Bỏ bỏ , thấy thẹn thùng như thế, em làm khó .

      Tô Căng Bắc vắt hai chân lên bàn trà, trưng ra tư thế xinh đẹp:

      - Em tự làm.

      mặt dày an tĩnh thoa thuốc, Chu Thời Uẩn liếc nhìn, thấy dáng vẻ thoa thuốc cẩn thận từng li từng tí.

      Bây giờ nhìn gần, vết thương chân Tô Căng Bắc càng đáng sợ hơn trong hình. cẩn thận thoa thuốc cách vụng về.

      - Úi…

      - Á!

      - Ối…

      Với cách thoa của , chỉ khử trùng đầu gối thôi có lẽ mất hơn nửa ngày.

      - Đưa đây.

      Chu Thời Uẩn rốt cuộc thể nhịn nổi nữa, cầm nước khử trùng tay , đưa tay giữ mắt cá chân, dịch chân đến trước mặt .

      Tô Căng Bắc đầu tiên là giật mình, sau đó cười khúc khích rất vui vẻ:

      - Em biết bỏ mặc em mà.

      Chu Thời Uẩn lườm :

      - Với tốc độ này của em, buổi tối khỏi ngủ mất.

      - Ờ, vậy làm làm , chuyên nghiệp mà.

      Chu Thời Uẩn hừ lạnh, chăm chú thoa thuốc.

      - Hôm qua sao xử lý, em cảm thấy nhiễm trùng là chuyện ?

      Chỗ trầy da nơi đầu gối có rất nhiều bụi đất, căn bản chưa từng được xử lý đơn giản, thế mà bỏ mặc quan tâm như vậy.

      Tô Căng Bắc dựa vào sofa rất đại gia:

      - phải rồi sao, em thể nào xử lý.

      Chu Thời Uẩn trực tiếp vạch trần :

      - Cạnh khách sạn có tiệm thuốc.

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, qua loa:

      - Vậy à, em biết. Á! Đau…

      Chu Thời Uẩn hơi dừng lại, khẽ cau mày:

      - chút, ráng nhịn.

      Tô Căng Bắc mím môi, khẽ ừm.

      Có lẽ biết, lúc câu này có dịu dàng tên, sau khi quen với vẻ lạnh nhạt trầm mặc của , chút dịu dàng nho người tỏa ra rất quyến rũ.

      Tô Căng Bắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng nghiêng của , dần quên mất kêu đau.

      - Rồi.

      Chu Thời Uẩn thoa xong vết máu bầm cuối cùng, nghiêng đầu nhìn Tô Căng Bắc.

      Nhưng ngờ, vì muốn nhìn kỹ nên dựa vào rất gần. vừa quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, gần đến mức chỉ nhích thêm tí xíu là chạm vào nhau.

      Cũng vì khoảng cách gần như vậy, Chu Thời Uẩn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng người , là hương hoa, nồng nhưng rất giống con người , tiềm quyến rũ…

      Nhiệt độ trong phòng có lẽ quá cao, Chu Thời Uẩn lùi về sau, trong lòng bỗng dưng hơi nóng.

      - Dạo này đừng mặc quần bó, ngày nào cũng phải thoa thuốc, thứ tự giống như mới làm hồi nãy.

      quay đầu, vừa thu dọn hộp thuốc vừa căn dặn.

      Tô Căng Bắc cười hì hì đồng ý, thả váy xuống.

      - Em về trước .

      nhận hộp thuốc từ tay :

      - Ngày mai khi nào ?

      - Hơn chín giờ.

      - A… vậy em đến phim trường rồi, ngày mai em phải dậy rất sớm.

      Tô Căng Bắc thực lòng tiếc nuối:

      - thể ăn sáng chung rồi, nhớ ăn nha.

      xong mới phát mình phí lời, thói quen sinh hoạt của Chu Thời Uẩn rất quy củ, đâu cần căn dặn.

      nhìn , giọng:

      - Được, em nghỉ ngơi sớm.

      Tô Căng Bắc ba bước quay đầu cái, sau khi , Chu Thời Uẩn hạ nhiệt độ trong phòng xuống hai độ, thời tiết bắt đầu ấm hơn rồi.

      Sáng sớm hôm sau, Tiểu Oai đến gõ cửa phòng . khó nhọc bò dậy khỏi giường, lề mề mở cửa.

      - Chị Căng Bắc, chào buổi sáng.

      - Ừ, chào buổi sáng.

      Tô Căng Bắc mơ màng nhìn ấy:

      - Mấy giờ rồi?
      Tiểu Oai nhìn đồng hồ đeo tay:

      - Sáu giờ mười.

      Tô Căng Bắc dựa vào cửa:

      - Ừ… vậy ấy còn ngủ…

      Tiểu Oai:

      - Hả? Ai?

      Tô Căng Bắc ho khan:

      - ai hết, mau vào , thu dọn xuất phát.

      - Dạ!

      Mấy ngày kế tiếp, lịch trình của Tô Căng Bắc đều đầy ắp, nghiêm túc đóng phim, cũng nghiêm túc thoa thuốc theo lời dặn của bác sĩ Chu Thời Uẩn.

      Cuối cùng, phân cảnh của trong “Thành nguy cơ” hết. Trưa hôm đó, thu dọn xong hành lý liền dự định rời . Nếu là trước đây, khi xong công việc, trước tiên về Tô gia nhưng lần này lại chọn thành phố chỗ Chu Thời Uẩn ở.

      Hà Địch ban đầu cũng chú ý, Tô Căng Bắc lúc nghỉ ngơi đều ở lại hai thành phố này, vì thành phố có người nhà và thành phố có bạn. Nhưng sau khi đến nơi, Tô Căng Bắc lại bảo bác tài lái xe về hướng bệnh viện khiến giật mình, con này căn bản là tìm tình lang!

      Xe được nửa đường, Hà Địch bỗng nhiên cả kinh :

      - Đợi ! Bác tài, tạm thời dừng lại.

      Tô Căng Bắc:

      - Sao thế?

      Hà Địch khiếp sợ nhìn điện thoại di động, trả lời Tô Căng Bắc mà gọi cú điện thoại:

      - Cái gì? Chuyện này hoàn toàn thể… gì? Đợi , chuyện này tôi cần kiểm tra lại…

      Tô Căng Bắc thấy vẻ mặt Hà Địch bất thường, cuối cùng nghiêm túc hỏi:

      - Xảy ra chuyện gì?

      Hà Địch cúp máy, trừng Tô Căng Bắc:

      - Chị hôm đó sao em lại đẩy chị và Tiểu Oai chứ, hóa ra là bác sĩ Chu tới!

      Tô Căng Bắc sững sờ:

      - A… bị chị phát rồi.

      - Em đó! Tới tới, tụi em làm ra trận chiến lớn như vậy làm gì!

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội:

      - Tụi em làm ra trận chiến lớn hồi nào?

      - Em xem !

      Hà Địch đưa di động đến trước mặt :

      - Trắng trợn tới phòng người ta, bị phóng viên chụp lại ràng nè.

      - Đệch.

      Tô Căng Bắc nhịn được lời thô tục:

      - Em ràng rất khiêm tốn, sao còn có người theo chứ!

      - Ai biết, chắc lần này may, khuôn mặt bác sĩ Chu bị chụp khá , người quen biết có lẽ nhận ra!

      Tô Căng Bắc mở loạt ảnh ra xem.

      Chu Thời Uẩn ngồi trong xe, đứng bên ngoài xe, hai người “liếc mắt đưa tình” qua cửa sổ xe.

      Ga ra khách sạn, hai người cùng xuống xe, cùng vào thang máy.

      Chu Thời Uẩn mở cửa phòng cho , bước vào, “khoảnh khắc hoan lạc” mờ mờ ảo ảo?



      Hà Địch :

      - Bác tài, lái xe đến khách sạn. Bây giờ đừng bệnh viện, ai biết có người theo chúng ta hay .

      Tô Căng Bắc nhăn mặt:

      - Được rồi, chỉ có thể như vậy.

      Bệnh viện Viện Y học Kinh Lập 1, vài y tá tụm lại tíu ta tíu tít tám chuyện.

      - Nè, các nhìn gì thế?

      Lâm Thanh Duy đúng lúc ngang qua, vỗ vai y tá quen thuộc nào đó.

      - Bác sĩ Lâm.

      Các y tá thấy , mắt sáng rực lên:

      - Bác sĩ Lâm xem tin hot giải trí hôm nay chưa?

      Lâm Thanh Duy nhún vai:

      - Chưa, sao thế?

      - Vậy xem nè xem nè!

      Y tá nọ vội kéo về phe mình:

      - Người này có phải bác sĩ Chu ?

      Lâm Thanh Duy:

      - Sư huynh? Tin hot giải trí?

      - Phải, nhìn kiểu nào cũng thấy giống.

      Lâm Thanh Duy khó mà tin được, mở ảnh điện thoại zoom to nhất, từ từ trợn mắt:

      - Hình như… đúng là có hơi giống.

      - Đúng ? cũng thấy giống à?

      Vẻ mặt y tá kích động:

      - vậy bác sĩ Chu và Tô Căng Bắc thực là cặp, trời ơi, chữa bệnh chữa ra tình cảm rồi.

      Lâm Thanh Duy xem hết nội dung bài báo từ đầu đến cuối:

      - Sao, sao có thể, sao sư huynh…

      - Sao thể, Tô đẹp như vậy, trước đây tôi thấy quan hệ hai người họ bình thường rồi, ngờ đấy.

      Lâm Thanh Duy nhét di động vào tay y tá, vội vàng chạy tới chỗ Chu Thời Uẩn.

      - Sư huynh!

      Lâm Thanh Duy quên gõ cửa trực tiếp xông vào. Bên trong, Chu Thời Uẩn và Tiêu Viễn Tống thảo luận về chứng bệnh hỗn tạp khó giải quyết.

      Tiêu Viễn Tống đồng ý:

      - Thanh Duy, bao nhiêu lần rồi, đừng cứ ào ào như thế.

      - Biết biết, nhưng lần này có chuyện khẩn cấp.

      Lâm Thanh Duy túm lấy cánh tay Chu Thời Uẩn:

      - Sư huynh, , và Tô Căng Bắc thuê phòng?!

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Tiêu Viễn Tống:

      - …

      - Em xem tin tức rồi, hình của hai người bị paparazzi chụp ở khách sạn là sao?

      Tiêu Viễn Tống bất ngờ nhìn Chu Thời Uẩn:

      - Khách sạn? Thời Uẩn, cậu và Tô…

      Chu Thời Uẩn hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền bình thản, dù sao cũng phải lần đầu tiên bị chụp.

      - Sư huynh, lợi hại nha, lại có được quan hệ với Tô Căng Bắc, vậy… khi nào thế?

      - Khi nào?

      Chu Thời Uẩn dừng lại, :

      - Hơn hai mươi năm trước.

      Lâm Thanh Duy:

      - Hả?

      Lời tác giả: Muốn truy cứu quan hệ giữa bác sĩ Chu và Bắc Bắc quả thực phải ngược về hơn hai mươi năm trước, ừm… gần như lúc mới sinh ra, cho nên, người phàm hiểu được.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Đoàn người Tô Căng Bắc lái xe đến khách sạn nhưng các ngờ vừa xuống xe đám người vây tới, xem chừng là mai phục chờ đợi, ràng là sớm biết họ tới đây.

      Có phóng viên giơ camera hỏi:

      - Căng Bắc, hẳn cũng biết tin tức rồi, người đàn ông trong ảnh là ai vậy?

      - đến phòng ta nhiều tiếng đồng hồ là làm gì vậy?

      - Nghe người đàn ông đó chính là công tử nhà giàu lúc trước cùng dạo phố ở Bắc Kinh vung tiền như rác?

      - Hai người có phải hẹn hò ? Quen nhau thế nào?

      - Nghe người đàn ông đó rất giàu, hơn nữa có bạn , là kẻ đến sau chiếm lấy có phải ?

      …….

      Tô Căng Bắc luôn để ý đến lời của những phóng viên này, mãi đến khi nghe câu “kẻ đến sau chiếm lấy”, dừng lại, nhìn về phía phóng viên ăn hùng hồn nọ.

      - có bằng chứng gì mà mấy lời này? Phóng viên các người đều cần chân tướng à?

      Các phóng viên thấy chịu lên tiếng vẻ mặt kích động:

      - Tin đồn nội bộ là như vậy, chẳng lẽ có tình gì sao? Căng Bắc, có thể chút ?

      - Người biết chuyện tiết lộ rằng cố ý làm quen ta, cố ý này là chỉ cách gì vậy?

      - Nghe bạn ta vì chịu nổi can thiệp của mà phẫn nộ bỏ

      Càng càng quá đáng, mấy phóng viên này biết là được tiết lộ cái thứ ngu xuẩn gì, bằng cớ, loại lời suy đoán này cũng có thể tin?

      Hà Địch thấy các phóng viên tấn công quá mạnh, bèn vội ra hiệu cho nhân viên bảo vệ bảo vệ Tô Căng Bắc về trong xe.

      - Căng Bắc, Căng Bắc, có thể chút ?

      Hà Địch:

      - Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, xin nhường đường được ?

      - trả lời vì đây là sao? đúng là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người đàn ông đó sao?

      Sắc mặt Tô Căng Bắc hơi trầm xuống, đột nhiên xoay người, lạnh lùng :

      - Được, nếu các người muốn biết như vậy, vậy tôi cho các người biết, người đó là bạn trai tôi, tôi phải kẻ thứ ba cũng tồn tại kẻ thứ ba. Còn nữa, tôi muốn vào phòng ấy tôi vào, tôi muốn ấy mua đồ cho tôi ấy mua, đủ chưa, các người có thể yên tĩnh ?

      Các phóng viên ngẩn người, ngay cả Hà Địch bên cạnh cũng giật mình. Tô Căng Bắc chưa bao giờ trả lời mấy thứ này, trước đây cũng từng bị lan truyền mấy scandal khó nghe nhưng đều mỉm cười cho qua, vậy mà lần này lại nghiêm túc, còn tức giận thẳng mặt với phóng viên…

      Các phóng viên hai mặt nhìn nhau, đúng lúc này, bình nước khoáng biết từ đâu đập tới:

      - Lừa đảo! ràng là kẻ thứ ba, quyến rũ người có tiền để trèo cao!

      Bình nước khoáng đập vô cùng chuẩn, trán Tô Căng Bắc bị đập mạnh, tức sưng lên.

      - Khốn nạn! Ai vậy?

      Hà Địch giận dữ, vội nhét Tô Căng Bắc vào trong xe.

      Những người vây tới này phải toàn bộ đều là phóng viên mà có mấy người kiểu quần chúng, tại ngoại trừ tiếng đèn flash của phóng viên còn có tiếng mắng chửi tức giận của người gây .

      Trực giác Hà Địch mách bảo ổn, vội bảo tài xế lái xe.

      Chiếc xe gian nan chạy khỏi đoàn người, Hà Địch thở phào nhõm, kiểm tra vết thương cho Tô Căng Bắc:

      - Thế nào, có đau ?

      - sao.

      Sắc mặt Tô Căng Bắc lạnh lùng:

      - Mấy người này là ai thế, hành trình của chúng ta đều là tới nơi mới quyết định, sao họ biết chúng ta đến đây?

      Hà Địch cau mày:

      - Ngoại trừ phóng viên, người khác thoạt nhìn đều là người gây , Căng Bắc, lần này chắc là bị ai đó chơi xấu.

      Tiểu Oai:

      - cách khác, kẻ thứ ba rồi quyến rũ người có tiền trèo cao gì gì đó, hoàn toàn là cố ý bôi nhọ. Còn có người dám đánh nữa, chị Căng Bắc, trước đây chưa bao giờ có chuyện như vậy.

      Hà Địch:

      - Lần này nhất định phải điều tra ràng!

      Tô Căng Bắc xoa trán:

      - Bây giờ còn có người theo sao?

      - Mục đích của họ đạt được, chắc là theo chúng ta nữa đâu, Căng Bắc, chúng ta đổi khách sạn ở.

      - Đợi .

      Tô Căng Bắc :

      - Em muốn tìm Chu Thời Uẩn.

      - Hả?

      Hà Địch ngờ Tô Căng Bắc đột nhiên có ý nghĩ này:

      - Chuyện này tốt đâu.

      - Chị yên tâm, em đến nhà ấy, ai biết đâu.

      - Nhà?!

      Hà Địch ngẩn người:

      - Em biết nhà cậu ấy ở đâu à?

      Tô Căng Bắc khựng lại, phải rồi, biết nhà ở đâu, nhưng có người chắc chắn biết. cười nhạt, lấy điện thoại di động ra bấm số.

      - A lô mẹ, ừm… dạo này khỏe ?

      Câu lạc bộ nào đó ở kinh đô.

      Cao Tử Đồng ngồi sofa xem tin tức mới nhất mà cười đắc ý.

      Tô Căng Bắc, cho quyến rũ Từ Gia Vỹ, đồ tiện nhân, bôi xấu chẳng qua là chuyện nhấc ngón tay mà thôi. Chậc, sao bị đập có cái thế nhỉ, mấy người này biết làm lớn thêm chút à.

      - Tử Đồng, Tố Oánh đến rồi.

      Bên cạnh có người nhắc nhở.

      Cao Tử Đồng vui vẻ, vội đưa mắt nhìn lại. Lúc này, Thiệu Tố Oánh hùng hổ về phía ta, đương nhiên, ta nhận ra, vẫn bước lên nghênh đón như bình thường:

      - Oánh Oánh, cậu đến rồi, xem tin tức chưa, làm tệ chứ.

      - Cao Tử Đồng! Ai bảo cậu làm mấy trò mèo này?

      Thiệu Tố Oánh hề vui vẻ như trong tưởng tượng của ta, ngược lại vừa mở miệng là trách cứ.

      Cao Tử Đồng ngẩn người:

      - Chúng ta trước đó phải rồi sao, phải cho Tô Căng Bắc trận ý.

      - Cậu! Vậy cậu cũng thể làm thế này.

      Vẻ mặt Thiệu Tố Oánh gấp gáp:

      - Kẻ thứ ba chen vào, người đàn ông bắt cá hai tay vì Tô Căng Bắc gì chứ, cậu bịa mấy thứ này, đến lúc đó người ta ra mặt giải thích chẳng phải là toàn bộ xong hết à.

      Cao Tử Đồng xòe tay:

      - Oánh Oánh, internet bây giờ muốn tẩy sạch cũng dễ đâu. ta có thể giải thích nhưng phải tất cả mọi người tin, mục đích của mình chính là để ta dính tiếng nhơ.

      - Nhưng cậu có biết người đàn ông kia là ai chưa mà làm bậy, cậu sợ chọc phải ai đó à?

      Thiệu Tố Oánh đen mặt:

      - Cậu cũng , Tô Căng Bắc là người rất giỏi quyến rũ đàn ông, lỡ như người đàn ông kia là nhân vật cậu chọc nổi sao?

      Cao Tử Đồng cười:- Mình tưởng cậu lo cái gì, Oánh Oánh, dù mình chọc nổi, chẳng lẽ cậu chọc nổi à?

      Cao Tử Đồng ân cần nắm cánh tay :

      - Yên tâm , có gì tụi mình giải quyết được.

      Thiệu Tố Oánh hất tay ta ra:

      - Nếu lần này giải quyết được sao?

      Cao Tử Đồng:

      - Hả?

      Thiệu Tố Oánh:

      - Tử Đồng, thu tay , đừng truyền tiếp nữa.

      - Tại sao?

      - Mình thế này cũng vì muốn tốt cho cậu.

      Mắt Cao Tử Đồng hơi nheo lại:

      - Oánh Oánh, như vầy giống cậu.

      Thiệu Tố Oánh sợ trời sợ đất, gây chuyện càng màng đến hậu quả lại bảo ta thu tay?

      Thiệu Tố Oánh hừ lạnh, lên tiếng, xoay người rời .

      - Tử Đồng, hai cậu sao thế, cãi nhau à?

      người bạn tiến lên hỏi.

      Cao Tử Đồng lắc đầu:

      - Tin tức truyền ra sao có thể thu là thu chứ.

      Lúc này chuyện Tô Căng Bắc là kẻ thứ ba chiếm đoạt trèo cao sớm lên bảng hot search rồi.

      - Hả?

      - Tiểu Khiết, cậu giúp mình điều tra chút xem người đàn ông lúc trước bị chụp cùng Tô Căng Bắc rốt cuộc là ai.

      Đại sảnh khu phòng bệnh, các bệnh nhân ngồi trong sảnh chuyện phiếm. Trong sảnh có cái TV tiện cho mọi người giải trí, TV phát tin giải trí.

      - Chậc chậc, giới showbiz này í mà, đúng là loạn.

      - Trước đây tôi còn rất thích Tô Căng Bắc, sao ấy lại là loại người này chứ.

      - Dung mạo xinh đẹp mà, có vốn liếng để quyến rũ đàn ông.

      ……

      - Ê, mọi người có cảm thấy người đàn ông trong hình nhìn hơi quen ?

      - Tuy hơi mờ nhưng tôi thấy rất giống bác sĩ Chu của chúng ta.

      - Giống có giống nhưng thể nào là bác sĩ Chu, hai người họ tiếp xúc với nhau sao có khả năng…

      - đúng.

      Mắt bệnh nhân nào đó nhạy bén:

      - Ôi, bác sĩ Chu, bác sĩ Tiêu, bác sĩ Lâm, sao mọi người đều ở đây thế?

      Phía trước đại sảnh, ba bác sĩ đứng, tầm mắt họ đều tập trung vào TV.

      TV lúc này phát cảnh Tô Căng Bắc bị phóng viên ngăn ở cổng khách sạn, tức giận đó là bạn trai , phải kẻ thứ ba… tiếp đó là bình nước khoáng bay tới đập mạnh vào đầu .

      Lâm Thanh Duy nuốt nước miếng:

      - Sư huynh… nè nè, sư huynh đâu đó?!

      Chu Thời Uẩn xoay người rời , áo blouse trắng phất phơ theo gió, hơi vội vàng.

      Tiêu Viễn Tống kéo Lâm Thanh Duy muốn đuổi theo lại:

      - Cậu đừng .

      - Hả? Tại sao?

      Tiêu Viễn Tống nhìn bóng lưng Chu Thời Uẩn, đôi mắt sau khung kính hơi lóe lên:

      - Tôi nghĩ, chắc là cậu ấy tìm Tô Căng Bắc.

      Lâm Thanh Duy ngẩn người:

      - Tìm Tô Căng Bắc, xem ra hai người họ có gì đó rồi… có điều, sư huynh ‘hơn hai mươi năm’ rốt cuộc là ý gì?

      Tiêu Viễn Tống cười nhạt:

      - Ai biết, lần sau cậu tự hỏi là được.

      Lâm Thanh Duy bĩu môi:

      - Nếu có thể hỏi ra được gì từ miệng sư huynh em còn hỏi làm gì.

      bên khác, Chu Thời Uẩn về văn phòng cởi áo blouse, mặc áo khoác của mình vào.

      cầm chìa khóa, nhấc chân ra ngoài, khi tay đặt tay nắm cửa, mới chợt sững sờ, mình gấp cái gì?

      Lúc thấy Tô Căng Bắc còn nụ cười rực rỡ trước đây, thấy lộ vẻ khó xử khi bị phóng viên vây quanh, thấy khẽ kêu lên vì bị bình nước đập vào, bắt đầu cuống? Tâm trạng của từ lúc xem tin tức hình như bắt đầu gợn sóng rồi.

      Chu Thời Uẩn khẽ cau mày, lúc này từng đợt từng đợt sóng tuôn trào nơi ngực khiến rất thích ứng. muốn mình bình tĩnh lại nhưng hễ nghĩ tới ấy bị ức hiếp là liền cảm thấy vô cùng khó chịu?

      Tại sao, Chu Thời Uẩn ngẩn người chốc lát.

      Ừ, đúng rồi, đó là người của . Là người của sao có thể bị ức hiếp chứ.

      “Reng reng reng…”

      Điện thoại di động trong túi chợt reo, Chu Thời Uẩn cầm lên xem, là cuộc gọi của Tô Căng Bắc. trùng hợp, cũng định gọi hỏi ở đâu.

      - A lô.

      - Chu Thời Uẩn.

      - Ừ.

      - ở đâu?

      - Bệnh viện.

      - Ừ, vậy chừng nào tan làm?

      Chu Thời Uẩn:

      - Bình thường là năm giờ rưỡi.

      - Năm giờ rưỡi à, vậy hôm nay có thể về sớm chút ?

      Chu Thời Uẩn dừng lại:

      - Sao thế?

      Tô Căng Bắc cười khẽ, nhưng tiếng cười này hơi bất đắc dĩ:

      - Bởi vì bây giờ em ở cửa nhà , em có chìa khóa, chỉ có thể đợi về.

      ……

      Chu Thời Uẩn cúp điện thoại liền đến ga ra lấy xe, tốc độ lái xe lần này nhanh hơn bình thường rất nhiều. Nửa tiếng sau, đến dưới lầu nhà mình, nhanh chóng đậu xe xong, lên thang máy.

      Lúc ra khỏi thang máy đến hành lang trước nhà, từ xa trông thấy bóng dáng yểu điệu kia, đứng đó, mảnh mai gầy yếu.

      Có lẽ nghe được tiếng bước chân , từ từ ngước mắt nhìn . Trong nháy mắt ấy, con ngươi dường như sáng lên. Tiếp đó, chu miệng, tủi thân :

      - Chu Thời Uẩn, về rồi.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc dựa cửa nhà , giày cao gót rơi ra đất, váy dài bồng bềnh. Gương mặt của trước sau vẫn mang vẻ lười nhác và tùy ý, tựa như người cau mày trong TV ban nãy phải , cũng tựa như những lời đồn nhảm vô căn cứ kia chưa từng đến tai .

      Chu Thời Uẩn đến gần, vết sưng đầu càng ràng hơn trước mắt .

      Mặt đầy ý cười, hề than đau với như bình thường.

      - Xin lỗi, gọi về rồi, bệnh viện có bận ?

      Chu Thời Uẩn lắc đầu:

      - Vẫn ổn, bận lắm.

      - Ờm…

      Chu Thời Uẩn thấy hai tay khoanh trước ngực mới nhận ra mặc hơi ít. lấy chìa khóa, mở cửa cho vào:

      - Vào .

      Tô Căng Bắc theo sau vào:

      - hỏi tại sao em đến tìm à?

      Chu Thời Uẩn dừng lại, hỏi tượng trưng:

      - Ừ… có chuyện gì sao?

      - có chuyện gì hết.

      Tô Căng Bắc cười hì hì nhìn :

      - Chỉ là có chút nhớ , cho nên vừa xong việc là đến tìm ngay, thế nào, có phải rất cảm động ?

      Bước chân Chu Thời Uẩn hơi khựng lại:

      - Vậy lúc mới tới, em nên tới bệnh viện.

      - Hả?

      Chu Thời Uẩn quay đầu nhìn , chính xác, là nhìn trán :

      - Đến bệnh viện họ ầm ĩ như thế.

      Tô Căng Bắc ngẩn người, hóa ra biết rồi.

      - Nhưng, đến bệnh viện chẳng phải là trực tiếp khai ra à?

      Chu Thời Uẩn:

      - Vậy cũng tốt hơn em thế này.

      rồi, đưa tay chạm vào trán . nghĩ, đến bệnh viện, ít nhất để những người đó có cơ hội này.

      - Ui da.

      Tô Căng Bắc kêu lên:

      - Đau đau đau…

      - Cuối cùng cũng biết kêu đau rồi.

      Chu Thời Uẩn khẽ cười:

      - Chưa bị đập thành ngốc.

      Tô Căng Bắc nghẹn:

      - …Em gặp trận chiến này nhiều rồi.

      - Ừ.

      Chu Thời Uẩn thả tay xuống, xoay người vào phòng trong:

      - Ngồi đợi sofa .

      - đâu thế?

      Chu Thời Uẩn trả lời mà vào căn phòng.

      Tô Căng Bắc che trán, bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi sofa. nhìn ngó chung quanh, quả nhiên bác sĩ Chu có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nơi ở người đàn ông mà gọn gàng sạch như vậy.

      Giá trang trí, cái bàn, sách vở… thậm chí là bệ cửa sổ cũng chút cẩu thả, cái tên này có phải toàn bộ đều đặc biệt đúng vị trí , mỗi thứ đều phải đến mức cao nhất mới được.

      Có điều… vừa thoáng nhìn cũng có thể biết nơi này chỉ mình ở, hơn nữa còn rất ít người lui tới. Nhà tuy rộng nhưng phong cách lạnh, hoàn toàn mang hơi thở của đàn ông cấm dục.

      Chu Thời Uẩn từ trong phòng ra.

      Tô Căng Bắc chống đầu, vui vẻ :

      - Tưởng làm gì, hóa ra là lấy hộp thuốc cho em.

      Chu Thời Uẩn ngồi xuống sofa, đặt hộp thuốc lên bàn trà. Kế đó, mở hộp dưới cái nhìn trần trụi của , lấy rượu thuốc ra:

      - Lại đây.

      Tô Căng Bắc dịch mông, gắng sức sáp lại gần .

      Chu Thời Uẩn:

      - …Đưa đầu qua là được.

      - Được.

      Tô Căng Bắc hề nhích về sau, trực tiếp đưa mặt ra trước mắt :

      - Nà, cho .

      Khoảng cách giữa họ chỉ cỡ 5cm, hơi thở của phả vào mặt , ấm áp mà kiều diễm quyến rũ. Chu Thời Uẩn hơi quay đầu chỗ khác, đưa tay đẩy ra sau:

      - Đứng đắn chút, có muốn thoa thuốc hay đây.

      - Bác sĩ Chu, người ta rất nghiêm túc muốn thoa thuốc mà.

      Tô Căng Bắc phồng má:

      - Rốt cuộc là ai đứng đắn hả?

      Chu Thời Uẩn nheo mắt, dùng miếng bông áp lên trán .

      - Ui da, chút!

      - Yên tĩnh.

      - Á đau!

      - …

      Thoa thuốc xong, Chu Thời Uẩn :

      - Em sống ở đâu, đưa em .

      Tô Căng Bắc ngồi im sofa nhúc nhích:

      - Vốn dĩ là ở khách sạn, nhưng thấy rồi đấy, có phóng viên chực em ở đó, bây giờ em có chỗ nào để hết.

      Dứt lời, vứt cho Chu Thời Uẩn ánh mắt cực kỳ đáng thương:

      - Em đến đây phải trốn đông trốn tây rồi, haiz, nếu ra ngoài nữa, bị người ta phát sao đây.

      Chu Thời Uẩn:

      - Vậy em…

      - Vậy em sống ở nhà !

      Tô Căng Bắc nhanh chóng tiếp lời:

      - Em thấy chỗ này của còn phòng trống.

      Chu Thời Uẩn im lặng nhìn

      Tô Căng Bắc đưa tay kéo ống tay áo của :

      - Có được , hở?

      - Chu Thời Uẩn?

      - Chu thần y?

      - Chu bảo bối?

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      - Em rất dễ nuôi, chỉ cần có ăn có ngủ là được. Hơn nữa, em bảo đảm phá hỏng hoàn cảnh nhà .

      Tô Căng Bắc kiên trì ngừng kéo ống tay áo , đôi mắt nũng nịu chớp chớp, chớp chớp. Bốn mắt nhìn nhau, Chu Thời Uẩn đầu hàng trước, dời mắt chỗ khác, đạm nhạt :

      - Tùy em.

      - Tốt tốt tốt!

      Tô Căng Bắc đứng bật dậy, nắm lấy bả vai :

      - Quả nhiên là vị hôn phu của em, nghĩa khí.

      Chu Thời Uẩn nghiêng đầu , cong môi ở góc độ nhìn thấy, dùng từ linh tinh này…

      Trời dần tối, hai người ở nhà gọi thức ăn bên ngoài. Ăn xong, Tô Căng Bắc mở điện thoại di động, gọi video với hai bạn thân.

      - Ối dào, các cậu cứ yên tâm, mình sao hết, bình nước khoáng đó có thể đập ra cái lỗ đầu mình sao?

      Tiết Ảnh:

      - Cậu đừng mạnh miệng, có phải trốn đâu đó khóc rồi ?

      Tô Căng Bắc lườm:
      - Trốn cái đầu cậu á, kiên cường như mình mà khóc à.

      Hạ Lộ:

      - Căng Bắc, vậy bây giờ cậu ở đâu, ra ngoài có phải rất bất tiện ?

      Tiết Ảnh tiếp:

      - Mình thấy hay là cậu tới nhà mình ở , mình bảo lão Cao ra ngoài ở, cậu ở khách sạn người tới người lui tốt.

      Hạ Lộ:

      - Đúng đúng, ở nhà A Ảnh .

      - cần cần, bây giờ mình an toàn rồi, mình…

      - Tô Căng Bắc, em muốn lấy cái nào?

      Đột nhiên, giọng nam xuyên qua video truyền vào tai Tiết Ảnh và Hạ Lộ.

      Tiết Ảnh:

      - Cái quỷ gì? Mình vừa nghe giọng nam ư?

      Hạ Lộ:

      - …Cậu nghe nhầm, mình cũng nghe.

      Tiết Ảnh, Hạ Lộ:

      - Tô Căng Bắc!

      Tô Căng Bắc làm tư thế bình tĩnh:

      - Chờ chút ha.

      tắt điện thoại di động, về phía Chu Thời Uẩn, vì lúc tới đem theo gì cả nên chỉ có thể lấy đồ làm đồ ngủ. thấy lề mà lề mề trực tiếp đưa bộ đồ thun thoải mái qua, bộ đồ này còn mới tinh, chưa mặc bao giờ:

      - Cầm.

      Tô Căng Bắc khều khều xem, đồ ở nhà màu xám bạc, áo và quần nghiêm chỉnh đứng đắn…

      - Em muốn, em muốn mặc cái này cơ.

      Tô Căng Bắc nhân lúc chú ý, lấy trong tủ quần áo ra chiếc áo sơ mi trắng:

      - Cái này đẹp nè.

      Giọng Chu Thời Uẩn hơi trầm xuống:

      - mặc rồi.

      - sao, em thích mặc đồ rộng ngủ.

      Tô Căng Bắc liếc mắt đưa tình với , cơ hội tốt như vậy, sao có thể mặc quần áo bảo thủ chứ, chưa xem phim à, vào lúc này là phải mặc sơ mi trắng gợi cảm!

      Chu Thời Uẩn đương nhiên nghĩ nhiều như vậy, nếu thích cứ tùy .

      Tô Căng Bắc lần nữa mở di động lên:

      - Ơ gì nhỉ, còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm ha.

      Tiết Ảnh:

      - Cậu đợi , thành khai báo, bây giờ cậu ở với người đàn ông nào?

      Hạ Lộ:

      - Căng Bắc, tin tức ? Cậu có bạn trai rồi?

      Tô Căng Bắc ho khan:

      - Nếu mình , các cậu có đánh mình ?

      - Tuyệt đối hạ thủ lưu tình.

      Tiết Ảnh :

      - Là ai, rốt cuộc là ai?

      Hạ Lộ:

      - Là bác sĩ lần trước ở Bắc Kinh à, tên gì nhỉ, Chu Thời Uẩn?

      - A… Đúng.

      “Phụ…” Tiết Ảnh suýt phun ngụm nước ra ngoài:

      - Tô Căng Bắc, cậu … giỏi đấy, bị tai nạn giao thông cũng có thể kiếm được bạn trai.

      Tô Căng Bắc cười hì hì:

      - Chuyện này để lần sau gặp mặt từ từ nhé, chuyện hơi dài, tổ chức tha cho em.

      - Nè nè nè…

      - Được rồi được rồi, khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, nữa.

      Tô Căng Bắc dứt khoát tắt video.

      Hạ Lộ:

      - …

      Tiết Ảnh:

      - …

      Chu Thời Uẩn xa xa ngang qua:

      -???

      Hạ Lộ và Tiết Ảnh đều biết Tô Căng Bắc sinh ra trong gia đình tốt nhưng biết vị hôn phu. Thứ nhất là từ đến lớn, Tô Căng Bắc đều hề quan tâm đến người này, thứ hai là với , đính hôn phải chuyện quang vinh gì, là ngày nào cũng ngắm trai đẹp ngắm thịt tươi, ngày nào cũng hô tự do hôn nhân, nếu để người ta biết còn có chồng từ bé có cần thể diện nữa hay đây?!

      Có điều bây giờ tình hình phát triển lệch khỏi quỹ đạo rồi, chuyện liên quan đến Chu Thời Uẩn, phải tìm thời gian với hai bạn thân… Tô Căng Bắc thở dài, dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ há mồm kinh ngạc của hai .

      Thấy Tô Căng Bắc muốn súc miệng, Chu Thời Uẩn nhắc nhở:

      - Trong ngăn kéo thứ hai của phòng tắm có vật dụng mới đấy.

      - Được, em biết rồi.

      Tô Căng Bắc cầm lấy áo sơ mi, ngâm nga điệu hát, vào phòng tắm.

      Thấy tắm, Chu Thời Uẩn lấy điện thoại di động ra bấm số.

      - A Diễn.

      - Nhị thiếu gia?

      Đối phương hơi bất ngờ.

      - Ừ, bận à?

      - Thưa , đại thiếu gia họp, tôi ở bên ngoài ạ.

      - Được, có chuyện muốn nhờ .

      - Nhị thiếu gia cứ ạ.

      - Mau chóng giải quyết chuyện tin tức của Tô Căng Bắc .

      Chu Diễn thực ra xem video kia, hiểu hỏi:

      - Ý cậu là?

      Chu Thời Uẩn sa sầm mắt:

      - Điều tra xem là ai giở trò, và nghĩ cách đè mấy tin tức tốt kia xuống.

      - Vâng.

      ……

      Chu Diễn cúp điện thoại đúng lúc Chu Chính Hiến ra khỏi phòng họp, Chu Diễn cung kính cúi đầu:

      - Vừa nãy nhị thiếu gia gọi điện tới ạ.

      Chu Chính Hiến:

      - gì?

      - Nhị thiếu gia muốn đè tin tức về Tô tiểu thư xuống ạ.

      Chu Chính Hiến nghe xong, cười khẽ:

      - Trước đây Thời Uẩn chưa bao giờ quản mấy chuyện này.

      - Tôi cũng rất ngạc nhiên, lần đầu tiên nhị thiếu gia gọi điện thoại tới mà phải hỏi về bệnh tình của cậu.

      Chu Chính Hiến rất vui mừng:

      - Điều này , đầu gỗ khai thông rồi.

      Khóe môi Chu Diễn khẽ cong lên.

      Chu Chính Hiến:

      - Vậy cậu thấy chuyện Căng Bắc thế nào?

      Chu Diễn nghĩ nghĩ rồi :

      - Tin tức lần này giống như bình thường, trước đây tuy Tô tiểu thư cũng có rất nhiều scandal vô căn cứ nhưng đều là việc . Còn lần này hình như có người đứng sau chỉ đạo.

      Ý cười của Chu Chính Hiến thu lại, con ngươi lóe lên chút ác liệt:

      - Thú vị, dám kiếm chuyện tới Thời Uẩn và Căng Bắc à.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc tắm xong, mặc áo sơ mi của Chu Thời Uẩn vào, ôm bộ đồ mới thay ra.

      - Chu Thời Uẩn, mấy thứ này để đâu?

      hỏi về phía đứng trước giá sách thu dọn lại sách vở.

      - Đồ cần giặt cho vào sọt, đồ giặt…

      Chu Thời Uẩn vô ý xoay người, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt hơi đơ lại.

      Bên kia ánh đèn mờ mờ, sương như có như , biếng nhác đứng đó, mang theo nét mềm mại và thanh tân sau khi tắm.

      Tô Căng Bắc cao gầy, áo sơ mi của rất dài, che được đến giữa đùi. Nhưng, cũng chỉ là giữa đùi mà thôi… Đôi chân dài thon thả cân xứng mang dép lê, bàn chân xinh đẹp trắng trẻo giẫm trực tiếp lên nền gạch, vừa sạch vừa gợi cảm.

      Giống như chính Chu Thời Uẩn , bác sĩ, thứ tiếp xúc nhiều nhất chính là cơ thể con người, đàn ông, phụ nữ… sớm nhìn thành quen.

      Nhưng phát , hóa ra giữa người với người vẫn có khác biệt, giống như lúc này, Tô Căng Bắc từ từ bước về trước, dường như trong lòng còn nghĩ được chuyện gì khác.

      - Đồ giặt để ở đâu?

      Tô Căng Bắc hỏi.

      Chu Thời Uẩn đè xuống chút xao động nơi đáy lòng, nhàng dời ánh mắt chỗ khác, đặt quyển sách trong tay lên giá, :

      - Mang vào phòng em .

      - Phòng em dọn rồi à?

      - Ừ.

      Tô Căng Bắc đưa tay vỗ vai :

      - Rất tốc độ.

      Nút áo sơ mi của chưa gài lại hoàn toàn, hơi động tí là xương quai xanh dưới cổ như như . Chu Thời Uẩn nghĩ, đồ đưa đúng là lớn…

      dẫn đến phòng , phòng dành cho khách nhưng trước giờ chưa từng có ai ngủ lại, ra trải giường là mới thay nhân lúc tắm vừa nãy.

      Tô Căng Bắc để quần áo xuống, vòng trong phòng:

      - Chu Thời Uẩn, nhà nhất định phải lạnh thế này à?

      nhìn :

      - Có sao?

      - Có, chút hơi người, nếu phải bệ cửa sổ có mấy chậu cây còn sống, em cảm giác được nơi này có người ở.

      Dứt lời, Tô Căng Bắc liền cười xinh đẹp :

      - Đương nhiên, sau này có em, nơi đây đẹp hơn rất nhiều.

      Chu Thời Uẩn liếc , người này hễ có cơ hội là tự tâng bốc mình ngay.

      - Ê, qua phòng xem xem.

      Tô Căng Bắc tò mò phòng có đơn điệu giống phòng cho khách này . Nghĩ vậy, liền túm lấy tay Chu Thời Uẩn, kéo ra ngoài cửa.

      - Đây là phòng ?

      Tô Căng Bắc quay đầu nhìn :

      - Có thể vào xem , chú ý nha, em hỏi với thân phận vị hôn thê nhé.

      Chu Thời Uẩn nhìn nắm chặt tay , giọng mang chút ý cười:

      - Em cần nhấn mạnh, sợ mở cửa?

      Tô Căng Bắc cong môi, đặt tay lên ngực , bắt chước hồ ly tinh lẳng lơ trong phim truyền hình từ từ sờ xuống:

      - phải người ta sợ mở cửa sao, đối với bác sĩ Chu nguyên tắc, nếu em có thân phận đặc thù sao tới gần được, đúng ?

      Con ngươi Chu Thời Uẩn đê mê, đè bàn tay an phận của lại:

      - thấy em vẫn nên về khoác thêm áo khoác .

      Tô Căng Bắc cứ nghe, đôi mắt quyến rũ của nhìn chằm chằm , đôi tay tựa bạch ngọc như có xương từ từ khoác lên vai :

      - Điều hòa nóng như vậy mà khoác áo khoác gì chứ… xấu hổ à?

      Sắc mặt Chu Thời Uẩn hơi thay đổi dễ nhận ra, hình như được voi đòi tiên rồi.

      Trong cuộc đời của , trừ cơ thể của thi thể và bệnh nhân ra, chưa từng lại gần nào như vậy. là tính vốn lạnh nhạt, hai là trong lòng từ lâu ngầm chấp nhận bóng dáng mơ hồ, người Chu gia luôn tuân thủ lời hứa, nếu có vị hôn thê được xằng bậy với khác.

      tại, bóng dáng mơ hồ kia ràng đứng trước mặt . Tuy giống với trong tưởng tượng của nhưng lòng hề bài xích.

      - Nè, có phải xấu hổ ?

      Tô Căng Bắc thầm dương dương đắc chí, mà, sơ mi trắng là thần khí chém trai!

      Chu Thời Uẩn tự cảm thấy bản thân phải xấu hổ, mà là dựa gần như vậy… rất thích ứng. lách qua vào:

      - Xem xong chưa, xong rồi về ngủ.

      Tô Căng Bắc bước theo sau :

      - vẫn chưa có phải xấu hổ hay

      chợt dừng lại, mở to mắt nhìn Chu Thời Uẩn, đưa lưng về phía nên nhìn rất ràng vành tai ửng hồng nhàn nhạt của .

      Tô Căng Bắc nuốt nước bọt, tai đỏ? Od god, sao cảm thấy đáng quá vầy nè?! Bác sĩ Chu nhà xấu hổ kìa!

      Chu Thời Uẩn nghe phía sau lâu có động tĩnh, vừa định xoay người nhìn tai chợt lạnh.

      Yên tĩnh tiếng động, hai người đều sững sờ.

      người đưa tay nắm tai người, người còn lại bất ngờ kịp chuẩn bị, màu đỏ hồng càng thêm đậm.

      Tô Căng Bắc chỉ là hành động tùy tâm, thấy đáng sờ nhưng ngờ thứ bị dọa lại là trái tim mình. Nếu so sánh với những chuyện khác từng làm chuyện này cũng tính là mờ ám gì… nhưng nhịp tim cứ đập liên hồi.

      - Em làm gì đó?

      túm lại cổ tay , ánh mắt trầm xuống.

      Tô Căng Bắc lẽ ra mở miệng trêu phen, nhưng bây giờ làm thế nào cũng được.

      - Tai, tai đỏ.

      Chu Thời Uẩn hạ mi mắt nhìn , mang giày cao gót, lùn đoạn, thêm vào đó là gầy nên ở trước mặt có vẻ nhắn xinh xắn. nắm cổ tay hơi chặt:

      - Ừ, sau đó sao?

      - Sau đó, sau đó chính là đỏ.

      Chu Thời Uẩn kéo về phía mình, hơi khom người:

      - Là em đỏ chứ.

      - Hả?

      Tô Căng Bắc ngẩng đầu nhìn , bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.

      Ánh mắt rất chăm chú, ràng là lạnh nhạt, nhưng lại thấy hơi ấm áp:

      - Em, em đỏ ở đâu chứ?

      Chu Thời Uẩn đưa tay véo mặt :
      - Mặt.

      Tô Căng Bắc che má:

      - Đây, đây là phấn hồng, phấn hồng đấy, hiểu ?

      Chu Thời Uẩn suy nghĩ:

      - phải em mới tắm xong à?

      Ý là, trang điểm cũng tẩy rồi.

      Tô Căng Bắc nghẹn, cố chấp đối mắt với , đồng thời trong lòng lặng lẽ niệm: Mình là cao thủ ghẹo trai! Mình tới để ghẹo Chu Thời Uẩn! Sao có thể lép vế được!

      - Em tắm nhưng chưa rửa mặt.

      Dáng vẻ Tô Căng Bắc kiêu ngạo:

      - Hơn nữa em đây thân kinh bách chiến, cảm thấy em đỏ mặt cái gì?

      Thân kinh bách chiến? Chu Thời Uẩn chỉ cảm thấy trong lòng bức bối:

      - Phải ?

      - Phải, tin?

      Chu Thời Uẩn nghiến răng nghiến lợi:

      - – tin.

      Tô Căng Bắc nheo mắt, biết cảm thấy mình bị khinh thường hay do người trước mắt quá đẹp trai, dù sao khi phản ứng lại mình nhào lên, hơn nữa còn dùng tư thế koala bám lấy Chu Thời Uẩn.

      kịp phản ứng, bị đụng lui mấy bước, cuối cùng may được tủ sách chặn lại, có điều người trước mắt…

      Hai tay vòng qua cổ , chân móc bên hông , môi chặn môi , phải là cắn môi . Đôi mắt đẹp của lúc này hơi trừng lên, hiển nhiên là : Có phục ?!

      Trái tim Chu Thời Uẩn lộp bộp, đầu óc luôn tỉnh táo hiếm khi mơ hồ.

      Tô Căng Bắc cắn rất vui vẻ, quả nhiên là Chu soái ca, cái miệng này còn mềm và mọng hơn cả trái cây.

      dù sao cũng đu người , được lát liền trượt xuống, đúng vào lúc định thuận theo thế trượt mà nhảy xuống đôi tay mạnh mẽ chợt giữ lấy chân . Lòng bàn tay ấm áp với vết chai áp vào da , Tô Căng Bắc sững sờ, toàn thân bị bế xoay vòng.

      Trong lúc choáng váng, đổi thành bị đè lên tủ sách. miệng còn là tiến công nữa mà biến thành bị động bị gặm.

      áp rất sát, tiếng gấp gáp của hai người và tiếng ma sát của vải vóc hòa vào nhau trong bầu khí yên tĩnh, kiều diễm, mờ ám. Tô Căng Bắc là người dám chọc ghẹo, đùa bỡn trai nhưng xưa nay chưa từng trải qua súng đạn . Vốn tưởng rằng Chu Thời Uẩn có phản ứng ai ngờ lại đảo khách thành chủ, cũng rất hoảng sợ… ngây người.

      - Ưm…

      Trong lúc môi răng thắm thiết, vô thức phát ra tiếng, cũng chính tiếng này đánh thức hai người say đắm.

      Môi Chu Thời Uẩn lùi ra mấy cm, ánh mắt sâu thẳm.

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, thở hổn hển.

      - Thân kinh bách chiến?

      Giọng Chu Thời Uẩn còn lành lạnh như bình thường nữa mà có chút khàn và mạnh mẽ:

      - thấy là kinh nghiệm đủ có.

      Tô Căng Bắc:

      - …

      Chu Thời Uẩn đặt xuống, hạ mi mắt khẽ :

      - Lần sau chuyện nhớ nháp đấy.

      Tô Căng Bắc:

      -!!!

      bị coi thường, hơn nữa còn bị coi thường bởi Chu Thời Uẩn thoạt nhìn rất cấm dục, đồng thời chưa từng có phụ nữ.

      – rất – – thoải – mái!

      Sáng hôm sau, Tô Căng Bắc mang đôi mắt gấu trúc bắt điện thoại của Hà Địch:

      - Gì?

      Hà Địch giật mình:

      - Sao sao, sao giận ghê vậy?

      Tô Căng Bắc lăn vòng giường, chôn mặt vào chăn, ngọng nghịu:

      - Bị sàm sỡ còn bị coi thường!!!

      Với người tự xưng là đùa bỡn hết tiểu thịt tươi tươi ngon trong giới showbiz như Tô Căng Bắc mà , bị cười nhạo có kinh nghiệm là mất mặt to lớn!

      Hà Địch nghe :

      - Hả? Hả?

      - có gì…

      - Ừ, quan trọng quan trọng.

      Hà Địch :

      - Căng Bắc à, chị gọi điện thoại là muốn cho em biết tin tức hôm nay có chuyển biến, ê, có phải bên nhà em ra mặt ?

      Tô Căng Bắc:

      - Nhà em? thể nào, ban đầu em vào showbiz, mẹ em hung hăng bao giờ quản, chị thấy có lần scandal nào mà mẹ chặn giúp em chưa?

      - Nhưng, bây giờ bình luận internet là chuyện gì xảy ra…

      Hà Địch hiểu, sao các V đại (1) của showbiz đều giúp Tô Căng Bắc thế kia.

      (1) V = Vip

      - Có phải bác sĩ Chu giúp em ?

      Tô Căng Bắc:

      - đâu, hôm qua ấy luôn ở chung với em mà, em đâu thấy ấy làm gì.

      - Em ngốc à, chuyện như vậy cần cậu ta đích thân ra tay sao? Bây giờ mạng chuyện về bác sĩ Chu “người đàn ông đại gia thần bí” hầu như còn, ràng là bị người ta đè xuống. Hơn nữa chuyện bôi nhọ về em là kẻ thứ ba cũng bị lật đổ, mạng đều tốt cho em.

      - Thế à?

      Tô Căng Bắc :

      - Để em xem xem, cúp máy đây.

      - Ừ, được.

      Tô Căng Bắc cúp máy rồi vội vàng lên mạng.

      Quả nhiên, hôm nay chuyện bôi nhọ giảm rệt, hơn nữa hết nhóm này đến nhóm khác “tẩy trắng” cho .

      “Minh tinh đương bị à? Mấy người có bịnh hả?”

      “Người ta đẹp nhất định là kẻ thứ ba à? Chứng cứ đâu?”

      “Quyến rũ đại gia gì chứ, nghiệp của chính Tô Căng Bắc cũng rất nổi, hoàn toàn cần quyến rũ ai, dù có hẹn hò với đại gia cũng là môn đăng hộ đối, có gì xứng cả.”

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc xem xong những thứ hot search liền xem bình luận trong weibo của mình.

      Bình luận áp đảo đương nhiên là bình luận tốt, nhưng ngoại trừ số “fan trắng” bình thường có thể nhìn ra có những fan ủng hộ . luôn rất quan tâm đến những fan đáng này.

      để mọi người lo lắng, Tô Căng Bắc update trạng thái weibo lâu chưa update.

      Tình là tự do, cám ơn mọi người cho tôi gian. Tôi rất ổn, mọi người có thể yên tâm nhé ~ weibo có hình, thế là Tô Căng Bắc tùy tiện chụp bức tường trong phòng, giấy dán tường màu xám chỉ có chiếc đồng hồ, bức ảnh thoạt nhìn rất có khí. up ảnh lên, gửi.

      Up weibo xong, bò dậy khỏi giường, bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng, cả đêm ngủ.

      “Két”. Tiếng đẩy cửa nhàng vang lên, lúc mở cửa ra cũng là lúc Chu Thời Uẩn ra khỏi phòng. đặt chân ngoài cửa, tiến được, lùi xong.

      - Dậy rồi.

      Chu Thời Uẩn đóng cửa phòng, sắc mặt bình tĩnh tới:

      - Buổi sáng muốn ăn gì?

      Tô Căng Bắc nhìn chằm chằm vào mắt nhưng trong đôi mắt ấy, thấy bất kỳ yếu tố ổn định nào. Đệch, hóa ra chỉ có mình cả đêm mất ngủ!

      đúng, sao có thể thua được, bị áp chế phải là phong cách của .

      - Em muốn ăn gì có đó à?

      Tô Căng Bắc túm mái tóc dài lại, dựa cửa đầy gợi cảm. Đương nhiên, biết lúc này vành mắt đen của có chút phá khí.

      Chu Thời Uẩn nhìn đôi mắt gấu trúc ấy:

      - Bánh mì nướng, cà phê, trái cây.

      - Chỉ vậy?

      Tô Căng Bắc chê bai:

      - Căn bản có lựa chọn.

      Chu Thời Uẩn xoay người về phía nhà bếp, giọng nhạt nhẽo:

      - Muốn ăn những thứ khác có thể mua nhưng chờ ăn xong rồi hẵng tính.

      - Bỏ bỏ .

      Tô Căng Bắc theo sau :

      - Người dưới mái hiên thể kén ăn (1), ăn gì em ăn đó vậy.

      (1) Chế từ câu “người dưới mái hiên thể cúi đầu”.

      Thế là, nhìn Chu Thời Uẩn mở tủ lạnh, nhìn lấy sốt bôi lên, lại nhìn đặt bánh mì vào máy nướng bánh mì… làm rất lưu loát, thong thả, thực, sáng sớm nhìn cảnh này với Tô Căng Bắc mà chuyện rất dưỡng mắt.

      Trong lúc đợi bánh mì, Chu Thời Uẩn tiện thể pha cà phê, sau khi bỏ hạt cà phê vào máy, chợt dừng tay, quay đầu nhìn người nào đó:

      - Em… có muốn ra ngoài trước ?

      Tô Căng Bắc tựa bên bệ bếp, nhìn chằm chằm. Vì cứ bị nhìn như thế mãi, rốt cuộc Chu Thời Uẩn cảm thấy thoải mái.

      tùy ý lắc đầu:

      - sao, em giúp .

      Chân mày Chu Thời Uẩn giật giật:

      - Nhưng thực tế, ngoài đứng ra em làm gì cả.

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - Em có làm mà, chỉ là chưa bắt đầu thôi.

      rồi đưa tay lấy hạt cà phê tay :

      - Em pha cà phê, lo bánh mì .

      Chu Thời Uẩn rất nghi ngờ Tô Căng Bắc căn bản biết làm nên buông tay:

      - Thôi, em ra ngoài .

      Lại bị coi thường… Tô Căng Bắc vừa thất bại vừa cam lòng, cướp hạt cà phê của :

      - Em làm được.

      Chu Thời Uẩn lặng lẽ giơ hạt cà phê lên cao.

      Tô Căng Bắc:

      - …Em biết làm mà! đừng có tin!

      nhón chân lấy, nhưng hoàn toàn với tới! chưa bao giờ cảm thấy mình lùn, hôm nay là lần đầu tiên chiều cao bị khiêu khích.

      Tô Căng Bắc híp mắt, dùng sức nhảy!

      Hạt cà phê bị kéo về tay, sau đó… được Chu Thời Uẩn giam vào lòng.

      dựa vào ngực với tư thế chân chạm đất, tay đỡ bên hông đề phòng ngã. Họ thân mật kẽ hở hệt như đôi tình nhân đùa nghịch trong bếp vào buổi sáng tinh mơ.

      Tô Căng Bắc sững sờ, ngửi được mùi bột giặt tươi mát người , nhàng và thoang thoảng hương bạc hà.

      Mấy giây sau, Chu Thời Uẩn thả ra, sau đó đưa tay cầm hạt cà phê suýt vung vãi, đầy thâm ý:

      - Em vẫn nên ra ngoài hơn.

      Tô Căng Bắc:

      - …

      tuần tiếp theo, đều ăn vạ ở nhà Chu Thời Uẩn, mặc kệ chuyện bên ngoài, công việc cũng nhận, giống như thú cưng đợi người ta nuôi vậy.

      Còn vẫn bận rộn với quỹ tích sinh hoạt của mình như cũ, nhà, bệnh viện, nhà. Trong mắt Tô Căng Bắc, cuộc sống của Chu Thời Uẩn nhàm chán đến cực điểm. Haiz, may mà có tới cứu vớt .

      Hôm nay là tiệc hoàn công của “Thành nguy cơ”. Tô Căng Bắc kết thúc cảnh diễn trước, sau đó mới lần lượt tới các diễn viên khác, hôm nay là tiệc hoàn công chính thức, địa điểm ở ngay trong thành phố.

      - Quá đáng, khó khăn lắm mới được nghỉ ở nhà ngày mà em lại phải ra ngoài.

      Tô Căng Bắc khảy khảy mấy bộ quần áo Tiểu Oai đưa tới, vẻ mặt khó chịu lên tiếng.

      Chu Thời Uẩn ở bên cạnh lật xem sách, bình tĩnh ừ.

      - Ừ gì? Có phải cũng rất buồn ?

      Tô Căng Bắc đến trước mặt , hàng mi dày chớp chớp. nhìn bóng mờ trang sách, chậm rãi ngẩng đầu.

      lại tùy tiện đến trước mặt , người dường như có hương thơm quyến rũ thổi bay. Ánh mắt Chu Thời Uẩn cuối cùng rơi xuống môi , đôi môi màu nude nhạt đỏ tươi như thường ngày.

      chợt nhớ đến triền miên đêm đó, nhiều ngày trôi qua nhưng cảnh ấy cứ nhảy vào đầu sao giải thích được. Nóng bỏng, chấn động, phá vỡ yên tĩnh hơn hai mươi năm qua của . biết tại sao đột nhiên mình lại làm như vậy, lần thất thần, tâm mãi bình lặng.

      Nhưng công bằng mà , cảm giác ấy rất tuyệt.

      - Nè, sao gì?

      Chu Thời Uẩn hoàn hồn:

      - Đâu phải về, khoa trương như vậy làm gì.

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - Ai bảo vứt em ở nhà ròng rã cả tuần làm chi.

      Chu Thời Uẩn:

      - có bệnh nhân.

      - Phải phải phải, bệnh nhân của là nhất.

      Tô Căng Bắc xách quần áo lên:

      - Đừng tưởng chỉ có bận, em cũng bận lắm.

      rồi, thở hổn hển về phòng thay quần áo.

      Năm phút sau…

      Tô Căng Bắc nghiêm mặt đứng trước Chu Thời Uẩn:

      - nhớ cảm giác bộ đồ này nha.

      ngẩng đầu, khó hiểu.

      Mấy giây sau, Tô Căng Bắc quay về phòng, sau đó lại ra, thay bộ đồ khác:

      - Bộ này đẹp hay bộ hồi nãy đẹp?

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Tô Căng Bắc có chứng sợ lựa chọn khi đối mặt với quần áo đẹp:

      - Hình như đều rất đẹp, đúng ?Chu Thời Uẩn nhớ lại, bộ hồi nãy của là áo sơ mi quần jeans, đôi giày trắng, áo khoác dài, còn bây giờ là váy da ngắn, giày cao gót, áo khoác đỏ… hai phong cách khác nhau thể hai khí chất khác nhau, mỗi cái đều có nét đẹp riêng của nó.

      Nhưng, Chu Thời Uẩn liếc nhìn đôi chân dài dưới váy ngắn của lúc này.

      Váy quá ngắn, được.

      - Bộ trước đẹp.

      - Bộ trước?

      Tô Căng Bắc nghi ngờ nhìn :

      - Chắc chắn?

      Chu Thời Uẩn bình tĩnh :

      - Ừ, chắc chắn.

      - OK.

      Tô Căng Bắc cởi áo khoác đỏ ra:

      - Vậy nghe lời , mặc bộ trước, có điều vậy thể mang giày cao gót rồi…

      Tô Căng Bắc về phòng thay quần áo, xoắn xuýt hồi lâu giữa “ thể mang giày cao gót” và “Chu Thời Uẩn bộ trước đẹp”, cuối cùng chọn cái sau.

      Tin lần.

      Tiệc hoàn công trong nhà hàng nào đó.

      Hà Địch lái xe đưa , sau khi đến nơi, Tô Căng Bắc thang máy lên chỗ tổ chức tiệc. Lúc đến có rất nhiều người đến trước rồi, mọi người tiếp xúc nhau mấy tháng nên vô cùng quen thuộc, uống rượu tán gẫu rất náo nhiệt.

      - Chị Căng Bắc!

      Giọng quen thuộc vang lên, Tô Căng Bắc nhìn theo, quả nhiên thấy Trần Tâm Ngải nhảy nhót chạy về phía .

      - Chị Căng Bắc, cuối cùng chị cũng tới rồi.

      - Dọc đường hơi kẹt xe nên trễ lát.

      - A… cũng phải quá trễ.

      Trần Tâm Ngải thân thiết kéo tay :

      - Đúng rồi, hồi nãy mọi người còn nhắc tới chị đấy, mau qua đây.

      - Nhắc gì chị?

      - Đương nhiên là nhắc người bạn trai thần bí của chị rồi.

      Trần Tâm Ngải kéo về phía náo nhiệt, mọi người thấy đến đều rất nhiệt tình chào.

      Phó đạo diễn cười :

      - Căng Bắc, lâu gặp.

      Tô Căng Bắc chào từng người :

      - Đâu lâu lắm đâu, có phải mọi người quá nhớ tôi nên cảm thấy lâu ?

      Mọi người đều bị chọc cười:

      - Phải phải phải, chúng tôi đều quá nhớ , có điều bây giờ í mà, nhớ cũng vô dụng, có bạn trai rồi.

      - Căng Bắc, hôm đó thấy trực tiếp thừa nhận đúng là quá kinh ngạc, hóa ra sớm là hoa có chủ.

      - Phải đấy, đúng rồi, cho tôi xem bạn trai tướng tá ra sao à?

      Tô Căng Bắc cười ngại ngùng:

      - ấy thích chụp ảnh, tôi còn có ảnh của ấy đây này.

      - Ôi chao, nhìn cũng biết là đại soái ca mà.

      - Phải phải, nào nào nào, Căng Bắc, uống ly uống ly.

      Nhất thời, Tô Căng Bắc thành đối tượng để mọi người bàn luận. Mà ở nơi khác, Cao Tử Đồng nổi tiếng lại bị bỏ quên triệt để.

      Cao Tử Đồng đầy bụng oán giận ngồi bên nhưng dám gì.

      - Nè, tất cả công việc của Cao Tử Đồng bị đình chỉ à?

      Cao Tử Đồng vốn định cách xa Tô Căng Bắc ra, nào ngờ khi đến khúc quanh lại nghe có người nhắc tới mình.

      người khác đáp lời:

      - đấy, mình cũng là nghe nhân viên nội bộ , vốn dĩ ấy là nữ chính bộ phim cổ trang lớn nửa cuối năm nhưng lại bị ép thay đổi.

      - Tại sao?

      - Ai biết, mình thấy là đắc tội với ai đó rồi.

      - Sao có thể, chính nhà ấy là đại gia lớn, còn ai có thể ép ấy chứ.

      - A, đừng nhắc nhà ấy, mình nghe sản nghiệp nhà ấy cũng bị ảnh hưởng đấy, tôi thấy người mà ấy đắc tội lần này rất ghê gớm…

      Hai người kia vẫn thầm tám với nhau, sắc mặt Cao Tử Đồng lúc xanh lúc trắng…

      Tô Căng Bắc uống hơi nhiều, nhân lúc mọi người chú ý, chạy ra ban công hóng gió.

      - Tô Căng Bắc.

      - Cao Tử Đồng?

      Tô Căng Bắc dựa vào lan can:

      - Sao thế, có việc?

      Cao Tử Đồng siết chặt nắm đấm:

      - , chỉ là rất bất ngờ, ngờ thủ đoạn của cao minh như vậy.

      Tô Căng Bắc cong môi:

      - Ồ? thế là sao nhỉ?

      - Tố Oánh cũng bị ép dám hé răng, người sau lưng rốt cuộc là ai, hả?

      Vẻ mặt Tô Căng Bắc “vô tội”:

      - Tố Oánh à, nhóc kia ư, tôi ép ta gì cả.

      - Ha! Nếu phải người sau lưng giở trò, sao Tố Oánh lại đột nhiên chịu giúp tôi, sao mạng lại có nhiều người cố ý làm thay đổi xu hướng, sao tôi lại…

      Cao Tử Đồng kịp thời ngừng lại, có điều ánh mắt hung ác kia như muốn bóp nát .

      Tô Căng Bắc nheo mắt:

      - Hóa ra chuyện trước đây đều do giở trò, phóng viên và những kẻ kia đều do tìm tới?

      - giả bộ cái gì, phải đánh tôi đòn mạnh sao?

      Tô Căng Bắc rất bất ngờ, nhưng nhớ Hà Địch từng với , rất có khả năng là Chu gia ra tay.

      - Cao Tử Đồng, bây giờ ở trước mặt tôi sặc cái gì? cũng đấy, sau lưng tôi có người, còn dám ngày ngày đâm chọc nữa, coi chừng tôi bắt chước , cho chiêu sau lưng.

      Tuy biết Cao Tử Đồng rốt cuộc bị gì nhưng nếu ta thế cứ thuận theo ta là được, đỡ phải phiền .

      - !

      Tô Căng Bắc cười lạnh, vỗ vai ta:

      - Cho nên , đừng chọc tôi.

      Dứt lời, vào phòng, để lại mình ta ngoài ban công.

      - Chị Tử Đồng.

      Trợ lý Cao Tử Đồng bước lên khoác áo khoác cho ta.

      - Tiện nhân!

      ta tức điên lên.

      - Chị Tử Đồng, chị đừng giận…

      - Sao tôi có thể giận?

      Cao Tử Đồng luôn kiêu căng ngạo mạn, trước giờ chưa từng nhận thua nhưng lần này lại bị Tô Căng Bắc áp chế. Sau khi bôi nhọ Tô Căng Bắc, người cha luôn thương lại mắng trận dữ dội, cha nếu thu lại sản nghiệp trong nhà đều bị ảnh hưởng! chỉ vậy, toàn bộ những quảng cáo, phim điện ảnh, phim truyền hình mà ký đều cần nữa!

      Cao Tử Đồng hiểu tại sao Tô Căng Bắc ngã mà ngược lại mình lại ngã. Còn Thiệu Tố Oánh nữa, là cùng với chỉnh người lại để ý tới nữa!

      Tô Căng Bắc rốt cuộc quyến rũ được ai? bảo người điều tra người đàn ông trong khách sạn lại tra được gì cả!

      Cao Tử Đồng vứt mạnh áo khoác xuống đất, đồ tiện nhân đáng hận! Chỉ biết khoe khoang mình được đàn ông thương hại!
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :