1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Hai đoàn người ở sân bay gặp nhau hoàn toàn là bất ngờ. Từ Gia Vỹ ngẩn người, Tô Căng Bắc cũng cảm thấy kỳ diệu, lại sắp lên tiêu đề trang nhất?

      Các phóng viên vốn đều đến chặn Từ Gia Vỹ, ngờ lại nhặt được món hời lớn là Tô Căng Bắc.

      - Gia Vỹ, hai người là đặc biệt đến chung sao, có hẹn trước ?

      - Hai người lần này hạ cánh cùng ăn bữa cơm hay gì gì đó à?

      - Tiếp theo hai người đâu?

      - Căng Bắc Căng Bắc, về chuyện mấy ngày trước bị chụp cùng với người đàn ông khác ở trung tâm thương mại, có ý kiến gì, chỉ là bạn sao?

      ……

      Từ Gia Vỹ và Tô Căng Bắc xa xa nhìn nhau cách đám phóng viên, đơ người…

      - Tránh đường tránh đường, Từ Gia Vỹ chúng tôi chỉ là công việc, có hẹn với ai hết.

      Quản lý bên cạnh Từ Gia Vỹ lên tiếng.

      - Nhưng có chuyện trùng hợp như vậy à, hai người ràng là ra cùng lúc.

      - Đây chỉ là trùng hợp, Gia Vỹ và Căng Bắc chỉ là bạn bè rất thân mà thôi.

      - Vậy Gia Vỹ, biết người đàn ông xa lạ kia của Tô Căng Bắc ?

      Từ Gia Vỹ hơi dừng lại, nhìn vào ống kính:

      - Tôi .

      Dứt lời, về phía Tô Căng Bắc, phóng viên vui vì thấy cảnh hai người họ ở chung với nhau, bèn rất ăn ý nhường đường cho họ.

      Từ Gia Vỹ cười :

      - trùng hợp.

      Tô Căng Bắc mỉm cười đáp:

      - Trùng hợp quá, từ đâu tới vậy?

      - Hải Nam, còn chị?

      - Tôi từ Bắc Kinh qua, cậu đến đây có công việc?

      Tô Căng Bắc bây giờ gặp cậu hoàn toàn còn cảm giác lúng túng, từng chọc ghẹo nhiều trai như vậy, cũng từng dính nhiều scandal như vậy, sao có thể sợ loại đẳng cấp tiểu thịt tươi như Từ Gia Vỹ chứ.

      - Ừ, phải quay quảng cáo.

      Đôi mắt Từ Gia Vỹ sau kính râm nhìn chằm chằm Tô Căng Bắc, nếu phải bây giờ bên cạnh có quá nhiều người, kỳ thực cậu rất muốn hỏi , nhân vật chính trong scandal trước đó là ai.

      Tô Căng Bắc gật đầu, vừa định gì nữa điện thoại vang lên, chỉ chỉ điện thoại, ra hiệu phải trước bước. Nhưng Từ Gia Vỹ lại rời , :

      - Cùng VIP .

      Tô Căng Bắc lúc này bắt điện thoại, tùy ý gật đầu.

      - A lô.

      - Em đến rồi.

      Giọng nhàn nhạt của Chu Thời Uẩn xuyên qua ống nghe truyền đến. Tô Căng Bắc tức khắc cười tươi như hoa:

      - Phải phải, chưa đến em có thể mở máy sao?

      - Ừ.

      Chu Thời Uẩn hơi dừng lại:

      - Sao ồn vậy?

      - nghĩ xem em là ai, em xuống máy bay nhiều người đón em lắm, có thể ồn sao?

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Lúc này, micro của phóng viên xuyên qua lớp nhân viên bảo vệ xung quanh chĩa tới trước mặt Tô Căng Bắc:

      - Căng Bắc, nghe sắp đóng phim điện ảnh của đạo diễn Trương, vậy sau này có hợp tác gì với Từ Gia Vỹ sao?

      Tô Căng Bắc cười áy náy với phóng viên, che di động:

      - Có hơi ồn. A lô? A lô? Nghe được chứ?

      trả lời, các phóng viên cũng đành chịu, chỉ có thể chuyển sang Từ Gia Vỹ bên cạnh:

      - Gia Vỹ có dự định này ? Hợp tác với nữ thần của chúng ta ấy?

      Quản lý Từ Gia Vỹ ngăn mọi người lại:

      - Xin lỗi xin lỗi, tại chúng tôi tiếp nhận phỏng vấn, có tin gì về công việc chúng tôi thông báo cho mọi người, được ?

      - Còn câu hỏi nữa thôi, có thể trả lời ?

      ……

      Cuối cùng, các phóng viên đều bị ngăn ở bên ngoài, chỉ có nhóm Tô Căng Bắc và Từ Gia Vỹ vào lối VIP.

      Xung quanh yên tĩnh, che di động nữa:

      - Bây giờ nghe được rồi chứ, a lô?

      - Ừ.

      - À đúng rồi, vừa gì, em nghe .

      Chu Thời Uẩn:

      - có gì, chỉ là bà nội muốn xác định xem em tới chưa thôi.

      Tô Căng Bắc ậm ờ:

      - Chỉ có bà nội muốn xác định thôi hả, em còn tưởng là muốn xác định chứ, làm mừng hụt.

      Chu Thời Uẩn im lặng lát, bỗng dưng hỏi:

      - Bên cạnh em bây giờ có người khác à?

      - Có, mẹ sai người tới đón em, ờ… em còn gặp Từ Gia Vỹ ở sân bay nữa, chắc nhớ chứ.

      Đầu kia điện thoại, Chu Thời Uẩn vuốt ve lớp lông mềm của Ô Đồng, đương nhiên nhớ, trước đây ở bệnh viện, còn muốn người đàn ông đó đút ăn cơm mà.

      đợi Chu Thời Uẩn trả lời, Tô Căng Bắc lại tự mình:

      - Lúc em mới xuống máy bay còn thấy lạ sao phóng viên biết hôm nay em về, hóa ra là họ đón máy bay cậu ấy.

      - Tô Căng Bắc.

      Chu Thời Uẩn ngắt lời .

      - Hử?

      - Về sớm chút.
      - Ờ.

      Tô Căng Bắc nhướng mi, cố ý nũng nịu nhõng nhẽo hỏi:

      - Đây là căn dặn hay bà nội căn dặn?

      Chu Thời Uẩn:

      - Cúp đây.

      - Nè!

      “Tút tút tút…”

      Tô Căng Bắc nhìn điện thoại ngắt, lẩm bẩm:

      - cúp là cúp, chẳng lẽ thể câu là tự mình căn dặn à.

      Lúc này, ở Chu gia đế đô.

      Chu Thời Uẩn nhớ tới những lời ban nãy của phóng viên truyền qua điện thoại, hơi cau mày. Hợp tác, và Từ Gia Vỹ?

      sầm mặt lấy đồ ăn vặt trước mắt Ô Đồng , lòng thầm cảm thấy những biểu trước kia của Tô Căng Bắc với Từ Gia Vỹ rất chướng mắt, ấy, từng cái nhăn mày từng nụ cười đều đẹp đến quá đáng.

      Ô Đồng bỗng dưng mất đồ ăn, tức nhảy loi choi lên: “Meo meo meo!!!”

      Chu Thời Uẩn trừng nó, rất uy nghiêm:

      - ấy mày phải giảm béo, mày quên à?

      Ô Đồng ai oán: đồ ăn vặt ban nãy là cho tôi ăn! Chưa ăn xong lấy rồi! Tôi trêu ai chọc ai chứ!

      Tô Căng Bắc với Từ Gia Vỹ:

      - Được rồi, tôi trước, lần sau có cơ hội gặp lại.

      Từ Gia Vỹ gật đầu, nụ cười hơi cứng ngắc:

      - Tạm biệt.

      Tài xế mở cửa xe cho , Tô Căng Bắc vẫy tay với Từ Gia Vỹ rồi lên xe.

      Xe nghênh ngang rời , Từ Gia Vỹ ngẩn ngơ nhìn theo. Lúc nãy gọi điện thoại, từng biểu cảm đều rơi vào mắt cậu. Nụ cười hoặc long lanh hoặc e thẹn của ràng là dáng vẻ đối với người mới có. Người bên kia là ai… Ai có thể khiến toàn tâm toàn ý cười như vậy?

      - Gia Vỹ, sao thế, lên xe .

      Quản lý thấy cậu hồn vía lên mây, thở dài.

      - Gia Vỹ à, bây giờ em nên đặt tinh lực vào chuyện tình cảm.

      Từ Gia Vỹ:

      - …Em có.

      - Em đừng gạt chị, chị biết em rất thích Tô Căng Bắc nhưng chị khuyên em bỏ ý nghĩ này . Em nghĩ thử xem, phụ nữ trong giới showbiz có ngoại hình như ấy có thể có ai che chở sao?

      - Chị có ý gì…

      - Có ý gì em hiểu ư?

      Quản lý vỗ vai cậu đầy thâm ý:

      - Quy tắc ngầm của giới showbiz đâu đâu cũng thấy, hai ngày trước phải tin tức người đàn ông vung tiền như rác cho ấy sao… Gia Vỹ à, đừng tùy tiện có ý nghĩ đương với người trong nghề.

      Từ Gia Vỹ quay đầu chỗ khác, muốn nghe quản lý những lời này nữa, rầu rĩ ngồi vào xe.

      Khoảng thời gian Tô Căng Bắc về nhà ăn Tết này, ông nội và cha mẹ hình như đối xử tốt với hơn rất nhiều, cho đúng là hợp mắt hơn rất nhiều. nghĩ, chuyện này tránh khỏi liên quan tới Chu Thời Uẩn.

      Cũng phải, người luôn từ chối qua lại với vị hôn phu Chu gia kia là đột nhiên có tình cảm tốt đẹp với người ta, bọn họ vui mới lạ.

      Mồng sáu Tết.

      Đầu bên kia điện thoại, Hà Địch lên tiếng:

      - Căng Bắc, chuẩn bị xong hết chưa, nửa tiếng sau chị tới nhà đón em.

      Tô Căng Bắc ngồi trang điểm thoa son trước gương:

      - Xong rồi, chị mau qua đây là được.

      - Ừ, được.

      Hà Địch khẽ ho, hỏi:

      - Đúng rồi, em và bác sĩ Chu sao rồi, em đặc biệt chạy Bắc Kinh là để gặp trưởng bối à?

      - Em đặc biệt chạy Bắc Kinh gì chứ? Là ấy cầu xin em Bắc Kinh.

      - Ờ, cầu xin em là em . phải trước giờ em chưa từng ư, sao cứ thế mà thỏa hiệp vậy?

      Tô Căng Bắc để son xuống, mím môi:

      - Người ta tha thiết cầu xin em như vậy, em nỡ từ chối, thế nào nữa ấy cũng là bác sĩ từng cứu em, đúng ?

      Hà Địch ở đầu kia trợn mắt:

      - Tô Căng Bắc em đừng có ra vẻ, em cứ thẳng cho chị biết có phải em thích người ta rồi hay .

      Tô Căng Bắc:

      - …

      - Chậc chậc chậc, trước đây là ai vô cùng ghét chuyện kết thông gia từ bé, sau này kết hôn rồi, em là em, ta là ta, em vẫn tự do, vẫn ngắm tiểu thịt tươi như thường nhỉ. Còn chồng là cái thá gì, Tô Căng Bắc, mấy cái này phải do em à?

      Tô Căng Bắc chống cằm, nghĩ nghĩ, :

      - sai, tư tưởng trong đầu em có thay đổi lớn, nhưng có thay đổi nho , đó là chồng vẫn đáng giá, dù sao chồng em đẹp trai như vậy, chưng ở trong nhà cũng rất rạng rỡ tổ tông, đúng ?

      Hà Địch:

      - …Tô Căng Bắc, bác sĩ Chu biết em là người như vậy ?

      - ấy biết thôi.

      Hà Địch:

      - Tự dưng chị có chút thương hại bác sĩ Chu.

      Tô Căng Bắc bĩu môi, cúp điện thoại của Hà Địch.

      Chưng ở trong nhà? chỉ thế thôi, chồng đẹp trai như vậy chắc chắn chỉ chưng ở trong nhà!

      Tô Căng Bắc mỉm cười, nhớ tới dáng vẻ ôm mình vào hôm đó trong thang máy trung tâm thương mại. Nhịp tim lúc ấy quá nhanh, sắp làm loạn tiết tấu của bản thân , đó là điều trước giờ chưa từng gặp.

      Thành phố điện ảnh truyền hình, đoàn phim “Thành nguy cơ”.

      Sau khi thu dọn xong hành lý ở khách sạn, Tô Căng Bắc vội chạy tới đoàn phim, vì vấn đề thời gian nên tham dự nghi thức khai máy, bây giờ trực tiếp vào đoàn quay.

      “Thành nguy cơ” là tác phẩm mới của đạo diễn nổi tiếng Trương Học Thành. Nhà sản xuất tốt, đội ngũ diễn viên hào nhoáng, Tô Căng Bắc được chọn đóng nhân vật quan trọng trong phim, trong lòng rất vui vẻ.

      Ban đầu có rất nhiều diễn viên cạnh tranh nhân vật này với , thậm chí có mấy diễn viên hàng đầu nhưng cuối cùng được đạo diễn chọn, phải vì diễn xuất hay hơn diễn viên khác, dù sao nghề chính của cũng phải là diễn viên, mà vì khí chất và khuôn mặt mang đến cảm giác phù hợp với nhân vật trong phim nhất.

      Nhân vật này là người được huấn luyện từ , cuối cùng được chọn làm mỹ nhân mật thám đưa sang nước láng giềng. Kiêu sa quyến rũ, thông minh đều là thứ nhân vật này phải có, thông minh cần diễn nhưng kiêu sa quyến rũ… Tô Căng Bắc đứng đó chính là sách giáo khoa cho mấy chữ này, lý nào lại chọn .

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Phần phim hôm nay quay là chuyện về giai đoạn trước, khi tiếp nhận huấn luyện, Tô Căng Bắc để Hà Địch lo chuyện khác, còn mình và nhân viên vào phòng hóa trang.

      Bây giờ còn sớm, rất nhiều diễn viên đều vừa đến hóa trang.

      - Chào chị Tô, em tên Trần Tâm Ngải.

      Tô Căng Bắc vừa vào cửa bị nữ sinh ngăn lại. Nữ sinh ấy rất xinh đẹp, đại khái cao khoảng 1m63, mặc áo phao và giày trắng, tổng thể có cảm giác rất sạch .

      Vì Tô Căng Bắc cao hơn ấy, lại mang giày cao gót nên chênh lệch chiều cao có chút đáng .

      - Trần Tâm Ngải…

      Tô Căng Bắc nhớ là ai nhưng vẫn vươn tay bắt tay ấy:

      - Chào em, chị là Tô Căng Bắc.

      Khuôn mặt trắng trẻo của Trần Tâm Ngải hơi ửng đỏ, có chút kích động :

      - Chị Tô, em luôn xem show của chị, em rất thích chị, ngờ, ngờ lần đầu tiên đóng phim lại có thể đóng cùng với chị.

      Hóa ra là người mới, hèn gì biết.

      Tô Căng Bắc cám ơn với ấy, lịch hỏi:

      - Em diễn vai gì?

      - Tông Chính Bội Hàm.

      - À, là công chúa đó.

      - Phải phải, chị Tô, em và chị có rất nhiều đoạn đóng chung đấy.

      Nhân vật mà Tô Căng Bắc diễn sau khi bị đưa sang địch quốc luôn từng bước cẩn thận, chưa từng chân chính tin tưởng ai, nhưng lại xem công chúa ngây thơ đáng của địch quốc là bằng hữu. Giống như Trần Tâm Ngải , hai người có rất nhiều cảnh đóng chung.

      - Ừ, chị rất chờ mong.

      Tô Căng Bắc chỉ chỉ bục hóa trang:

      - Chị hóa trang trước, em sao?

      - Em cũng phải hóa trang đây, chị Tô trước .

      - Được.

      Dưới ánh mắt hình trái tim của Trần Tâm Ngải, Tô Căng Bắc ngồi xuống ghế hóa trang, trợ lý Tiểu Oai cười :

      - Chị Căng Bắc, bây giờ chị nam nữ đều ăn sao?

      Tô Căng Bắc nghịch nghịch mái tóc dài, vẻ mặt “bất đắc dĩ”:

      - Trời sinh quyến rũ khó tự vứt mà…

      hóa trang nửa, ngoài cửa vang lên thanh huyên náo…

      Tô Căng Bắc dừng nghịch điện thoại, nhìn phía sau qua kính hóa trang. Ở cửa phòng hóa trang lúc này có mặc áo măng tô màu đen, chân đôi boot cao đến đầu gối được bao vây vào.

      Tô Căng Bắc từng xem phim ấy đóng nhưng chưa từng tiếp xúc với người . ấy tên Cao Tử Đồng, là trong tứ tiểu hoa đán do cư dân mạng bầu chọn. Mấy năm gần đây, danh tiếng Cao Tử Đồng rất thịnh, tuy fan và antifan đều đông nhưng cũng nhờ vậy mà luôn đứng bảng hot topic, hơn nữa chính ấy có bối cảnh để dựa vào, tuyệt đối thiếu nguồn tài nguyên trong giới.

      Tô Căng Bắc ra hiệu cho thợ hóa trang dừng lại, cảm thấy mình nên quay qua chào ấy.

      Nhưng, khi xoay ghế còn chưa kịp mở miệng, Cao Tử Đồng mắt nhìn thẳng lướt qua ngồi xuống ghế hóa trang bên cạnh , hề có ý chào hỏi.

      Tô Căng Bắc cau mày, kiêu ngạo lạnh lùng à… bỏ , dù sao cũng quen.

      - Thợ hóa trang đâu?

      Thợ hóa trang cạnh Tô Căng Bắc lịch :

      - Cao chờ chút, chúng tôi hóa trang cho diễn viên bên này xong tới lượt .

      - Tôi chờ chút? Tôi sắp quay rồi, bảo tôi chờ?

      Cao Tử Đồng cười lạnh:

      - Người quá quan trọng bỏ qua , qua hóa trang giúp tôi.

      Thợ hóa trang hơi khó xử, nhưng vẫn gọi người hóa trang cho Trần Tâm Ngải lại:

      - Tiểu Chính, qua đây hóa trang cho Cao trước .

      - Ơ được.

      - Đợi .

      Cao Tử Đồng bắt chéo hai chân, cho thợ hóa trang nghe nhưng mắt lại nhìn Tô Căng Bắc:

      - Tôi thấy kỹ thuật của tốt hơn, qua hóa trang cho tôi .

      Thợ hóa trang ngẩn người:

      - Bên Tô còn chưa…

      - Hóa trang cho tôi trước, vấn đề gì nhỉ.

      Người bên cạnh Cao Tử Đồng thấy vậy cũng vội :

      - Tử Đồng của chúng tôi là vai chính, chẳng lẽ vai chính phải xếp sau à?

      Thợ hóa trang cau chặt mày nhưng dám phản kháng.

      Lúc này, Tô Căng Bắc luôn tiếp lời chợt cười khẽ, nhàn nhạt nhưng ràng:

      - phải chỉ là vấn đề ai hóa trang trước thôi sao, Cao à, bây giờ vẫn chưa quay, ai hóa trang trước đều làm chậm trễ lịch trình, hà tất phải làm khó thợ hóa trang?

      Trợ lý Cao Tử Đồng :

      - gì thế, Tử Đồng của chúng tôi là vai chính, đương nhiên phải hóa trang trước, thể để xảy ra chút sơ sót nào được.

      Tô Căng Bắc ngước mắt nhìn ấy, đôi mắt quyến rũ tiềm sắc bén như có như :

      - Vai chính? Theo tôi biết phim này lấy phái nam làm chủ, những phân đoạn có chúng ta đều tương đương nhau. Ôi, có phải các xem kỹ kịch bản ?

      - !

      - câm miệng cho tôi.

      Cao Tử Đồng lạnh lùng ngăn trợ lý lại, liếc mắt nhìn Tô Căng Bắc:

      - Dù phải phim lấy phái nữ làm chủ nhưng tính vai của tôi vẫn là nhân vật quan trọng nhất, Tô, thể nhường thợ hóa trang cho tôi à?

      Tô Căng Bắc nhún nhún vai:

      - Xin lỗi, thấy đấy, khuôn mặt tôi hóa trang được nửa, thể thình lình gián đoạn, hơn nữa, Cao nhất định muốn đoạt thợ hóa trang của tôi là ý gì, ban nãy phải phái cho người rồi à?

      Cao Tử Đồng cong môi:

      - Nhưng tôi thích người này của hơn.

      Tô Căng Bắc hơi khép mi, người ta là cố ý tìm cớ, trêu chọc gì ta à? Nhưng nhớ mình và ta chưa từng gặp nhau mà.

      - Thầy Hàn.

      Đúng lúc này, có người lên tiếng kêu về phía cửa.

      Rất nhiều người đứng dậy chào hỏi, ngay cả Cao Tử Đồng luôn trừng mắt đối chọi với Tô Căng Bắc cũng thu lại vẻ mặt sắc bén, cười chào Hàn Văn Tân:

      - Thầy Hàn, đợi thầy lâu lắm rồi, sao giờ thầy mới tới?

      Tô Căng Bắc buồn nôn, trở mặt còn nhanh hơn lật sách à.

      Hàn Văn Tân cười:

      - Dọc đường có chút kẹt xe.- Hóa ra là vậy, thầy Hàn mau ngồi .

      - Cám ơn.

      Hàn Văn Tân ngồi xuống chiếc ghế hóa trang khác, có thợ hóa trang qua hóa trang cho ông, ông khoát khoát tay, lấy kịch bản ra:

      - gấp, làm cho người khác trước , tôi xem chút .

      - Dạ được.

      Hàn Văn Tân ngồi vào vị trí bên kia của Tô Căng Bắc, khi ánh mắt hai người gặp nhau, họ chỉ gật đầu chào hỏi, lời dư thừa.

      Tô Căng Bắc rất sùng kính Hàn Văn Tân. lăn lộn trong giới diễn viên hơn mười năm, đều dựa vào thực lực của mình mà lên. nổi tiếng diễn xuất hay, phim điện ảnh nào có tham gia đều hot cả. Lần này đóng vai nam chính trong phim “Thành nguy cơ” xem như là bảo đảm cho doanh thu phòng vé.

      Sau khi Hàn Văn Tân xuất , Cao Tử Đồng cuối cùng cũng dừng động kinh.

      Tô Căng Bắc hóa trang xong, thay trang phục rồi ra ngoài trước. ngồi ghế ở trường quay, vẫn thể nào lý giải cách cư xử thù địch của Cao Tử Đồng dành cho .

      - Chị Tô.

      Trần Tâm Ngải cũng hóa trang xong ra:

      - Chị sao chứ?

      - Chị? Chị có thể có sao gì chứ.

      Trần Tâm Ngải phồng má:

      - Ban nãy thấy bầu khí giữa chị và Cao Tử Đồng lạ lạ, ràng ta muốn bắt nạt chị.

      Tô Căng Bắc cười:

      - Sao thế, em cảm thấy chị bị bắt nạt?

      - có.

      Trần Tâm Ngải xua tay liên tục:

      - Em chỉ cảm thấy ta quá đáng, ỷ mình có chút tiếng tăm liền làm vậy.

      Tô Căng Bắc hạ mi mắt lật xem kịch bản, :

      - Oh… có chút động kinh, chắc là tới tháng.

      Trần Tâm Ngải:

      - Hở?

      Tô Căng Bắc ngẩng đầu vỗ vai Trần Tâm Ngải:

      - Được rồi, đừng quan tâm ta, tập trung đóng phim . ta trông có vẻ dễ chọc, bình thường em cách xa ta chút.

      Ánh mắt Trần Tâm Ngải nóng rực nhìn Tô Căng Bắc:

      - Chị Tô, con người chị tốt.

      Đuôi mắt Tô Căng Bắc hơi nhướng lên:

      - Đối với em đáng , đây là chuyện nên làm mà.

      Hai người ngồi trò chuyện chốc lát, sau đó Trần Tâm Ngải bị đạo diễn gọi , đoạn phim của Tô Căng Bắc vẫn chưa quay nên ngồi y chỗ cũ chờ.

      Kết quả chính là chờ được điện thoại của Chu Thời Uẩn. rất hiếm khi gọi điện thoại cho , nhìn màn hình hiển thị mà vui như hoa, lúc bắt máy giọng cũng điệu đà hơn:

      - A lô ~ nghĩ sao gọi điện thoại cho em thế, nhớ em hả?

      Chu Thời Uẩn quá quen giọng điệu của Tô Căng Bắc, trực tiếp hỏi:

      - Em ở đâu?

      - Em quay phim, còn sao, có phải về bệnh viện rồi ?

      - Ừ.

      Chu Thời Uẩn :

      - Em ở bên này, thôi bỏ .

      - Nè nè nè, bỏ gì?

      Chu Thời Uẩn:

      - có gì.

      - Như được.

      Lòng hiếu kỳ của Tô Căng Bắc bị khơi dậy:

      - Người chịu xong lời là đáng hận nhất.

      - Ừ.

      Chu Thời Uẩn hề bị lay động:

      - Cúp đây.

      - A lô, thế là cúp, à?

      - Em về rồi sau.

      Tô Căng Bắc nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp tức cong cong ý cười:

      - Hóa ra phải chờ em về à, được thôi, dù sao hai thành phố cách nhau cũng xa, khi nào em nghỉ lén chạy tìm .

      Chu Thời Uẩn trầm mặc chốc lát:

      - phải chuyện lớn lao gì, cần chạy tới.

      - Suỵt, đừng đằng nghĩ nẻo chớ, em biết muốn trước mặt em.

      Tô Căng Bắc nhìn phó đạo diễn ở đằng xa vẫy tay với :

      - Em đóng phim đây, nhớ em quá lên mạng search, em luôn ở đó nhé.

      Chân mày Chu Thời Uẩn co giật, dứt khoát ngắt điện thoại.

      Tô Căng Bắc cười híp mắt nhét điện thoại về trong túi, chợt cảm thấy cuộc điện thoại của khiến tâm trạng bị Cao Tử Đồng phá hoại trước đó đều tốt lên.

      Chậc chậc, trai đẹp quả nhiên là thứ tốt.

      Tô Căng Bắc lâu chưa đóng phim, bộ phim này tiết tấu rất căng, hơn nữa mấy cảnh phim gần đây đều phải treo dây cáp chiến đấu, vì nhiều cận cảnh nên bắt buộc phải đích thân làm. Cho nên sau loạt việc, cảm thấy rất mệt mỏi. Hôm đó lại là cảnh quay với dây cáp. Sau khi hạ xuống, Tô Căng Bắc suýt đứng vững, may mà Hàn Văn Tân bên cạnh đỡ kịp rồi rất ga lăng đưa sang bên nghỉ ngơi.

      - đừng liều mạng như vậy, lúc chịu nổi nhớ tiếng.

      Hàn Văn Tân đưa thuốc trầy da cho , tốt bụng nhắc nhở. Kỳ thực Hàn Văn Tân cũng chỉ khoảng 35 tuổi, hơn nữa ngôi sao vốn rất biết dưỡng nhan, trông họ chênh lệch tuổi tác là mấy. Nhưng tiếng này Tô Căng Bắc nhận, dù sao cũng là tiền bối.

      cám ơn:

      - Thầy Hàn, thầy còn liều mạng hơn em mà, em tính là gì chứ.

      - Đâu so thế được, em là con .

      - Diễn viên vì là con mà hạ thấp tiêu chuẩn, thầy đúng ?

      Hàn Văn Tân nghe vậy cười sảng khoái:

      - Được được được, nghiêm túc là tốt, Căng Bắc à, em rất tốt.

      Tô Căng Bắc cười:
      - Cám ơn thầy Hàn khen ngợi.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Hàn Văn Tân rồi, Cao Tử Đồng ngồi cách đó hơn mấy bước đột nhiên lạnh lùng :

      - Hừ, rất có bản lĩnh quyến rũ người khác đấy.

      Động tác vén ống quần của Tô Căng Bắc khựng lại, nghiêng đầu nhìn ta:

      - chuyện với tôi?

      Ánh mắt Cao Tử Đồng đầy khinh bỉ:

      - Ở đây còn người khác có bản lĩnh như sao?

      Tô Căng Bắc từ từ ngồi thẳng lên, chống đầu đánh giá Cao Tử Đồng:

      - Tôi này, là có ý kiến với tôi hay bẩm sinh cay nghiệt như vậy nhỉ?

      Phim trường chỉ có phòng nghỉ này, bây giờ tuy nhiều người nhưng cũng tuyệt đối chỉ có hai người họ, khói súng vừa bốc lên, các diễn viên ở đây tức khắc đều tập trung chú ý hai người.

      Ánh mắt Cao Tử Đồng rét lạnh:

      - Tôi chỉ là ăn ngay thôi, cho mọi người đều thấy bản mặt .

      Đôi mắt xinh đẹp của Tô Căng Bắc khẽ nhướng lên:

      - Lần đầu tiên thấy có người vô giáo dục của bản thân uyển chuyển như vậy đấy, Cao à, bái phục bái phục.

      Cao Tử Đồng phẫn nộ đứng lên:

      - Tô Căng Bắc!

      - Sao hả, thẹn quá hóa giận?

      - Ha, người nên thẹn là đấy, chỉ biết bám đàn ông để trèo lên, tới vị trí hôm nay, phí rất nhiều công sức nhỉ?

      Tô Căng Bắc nhún nhún vai:

      - Nửa câu đầu đồng ý nhưng đồng ý nửa câu sau, tôi tới hôm nay quả thực vô cùng nỗ lực. Đương nhiên, loại người có bối cảnh, nhờ gia đình vung tiền mà nổi tiếng như Cao đây thể nào hiểu được những nhân vật bé như chúng tôi rồi.

      - ai dựa vào vung tiền mà nổi tiếng hả?

      - A, tôi sai à?

      Tô Căng Bắc cười vô tội:

      - Vậy Cao xem như chưa nghe , tôi cũng là nghe người khác thôi.

      Cao Tử Đồng siết chặt nắm đấm, nhất thời giận nên lời.

      - Chị Tử Đồng, quay phim.

      Trợ lý qua kéo Cao Tử Đồng.

      ta hừ lạnh, trợn mắt hung dữ nhìn Tô Căng Bắc, xoay người rời .

      Sau khi ta , mấy diễn viên có mặt đều nhìn Tô Căng Bắc với ánh mắt khâm phục.

      Bối cảnh của Cao Tử Đồng là bí mật được công khai trong giới showbiz, lúc ta mới vào nghề có gì đặc sắc, nhưng người nhà sẵn lòng vung tiền cho ta chơi, phim điện ảnh, quảng cáo, phim truyền hình… từng bộ từng bộ khiến ta nổi tiếng. Có bối cảnh như vậy, tay nắm nhiều tài nguyên như vậy, người trong nghề thường ngốc đến mức đắc tội ta, càng ai động chạm trực diện với ta.

      Mà Tô Căng Bắc, ban đầu khi mới vào nghề này bị người trong nhà phản đối, Tô gia thích Tô đại tiểu thư xuất đầu lộ diện, cho nên che giấu bối cảnh của rất triệt để, các phóng viên muốn đào bới cũng bới ra, dù ra 80 90% là đồ giả. có thể đến ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào chính mình.

      Trong mắt mọi người, họ người là đại tiểu thư có bối cảnh và người là MC có bối cảnh (nhưng sau lưng có khả năng quyến rũ đại gia gì gì đó). Hai người tuy danh tiếng tương đương nhưng nên nịnh hót người nào nên xa lánh người nào vừa nhìn là hiểu ngay…

      - Chị Tô.

      Trần Tâm Ngải tới, ngồi cạnh giọng :

      - Chuyện hồi nãy em nghe rồi, Cao Tử Đồng lại kiếm chuyện với chị.

      Vì liên quan đến Cao Tử Đồng, rất nhiều diễn viên đều dám quá gần nhưng Trần Tâm Ngải là ngoại lệ, đóng phim xong là cứ thích dính lấy .

      Tô Căng Bắc xoa đầu ấy:

      - Sao hả?

      - Chị Tô có giận , ta chị như vậy.

      Tô Căng Bắc cười:

      - Tâm Ngải, sao em nghĩ biết đâu lời ta là đúng sao?

      - Hả?

      Trần Tâm Ngải giật mình:

      - Em, em tin, chị Tô phải người như vậy…

      - Em đúng là ngây thơ đơn thuần, trong giới này ý, người như em vậy ít lắm.

      Ánh mắt Tô Căng Bắc dịu dàng nhìn ấy:

      - Cám ơn em sẵn lòng tin tưởng chị.

      - Thế, thế chị…

      Tô Căng Bắc nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của ấy, phì cười:

      - Đương nhiên chị như vậy, chẳng lẽ hễ ngoại hình xinh đẹp là nhất định phải quyến rũ người ta để trèo lên à? Chị cho em biết, chị là hoa có chủ rồi, rất có tiết tháo.

      - Có chủ?

      Trần Tâm Ngải hóa kinh hãi thành kinh ngạc:

      - Chị Tô có bạn trai rồi?!

      Tô Căng Bắc nở nụ cười bí hiểm:

      - Chuyện này à… bí mật.

      lâu sau, tất cả mọi người đều biết Tô Căng Bắc và Cao Tử Đồng hợp. Hai người thường xuyên lạnh lùng công kích nhau, nhìn nhau gai mắt xoay người rời

      Còn Tô Căng Bắc bây giờ còn suy nghĩ tại sao Cao Tử Đồng lại ghét mình nữa, dù sao chuyện tới đâu chống tới đó. ta câu, đáp trả ba câu, chọc ta nổi cơn tam bành mới thôi.

      Trưa nay quay phim xong, mọi người bắt đầu ăn cơm.

      - Chị Tô.

      Trần Tâm Ngải cầm hộp cơm qua ăn chung với :

      - Vừa nãy chị có thấy mặc áo hồng ?

      Tô Căng Bắc đau lòng khều thịt kho tàu qua bên, để ý hỏi:

      - áo hồng gì?

      - Em cũng biết ấy là ai, chỉ là thấy Cao Tử Đồng ôm cánh tay ấy vô cùng thân thiết, hơn nữa kỳ lạ là ngay cả đạo diễn Trương cũng có vẻ rất cung kính với ấy.

      Trần Tâm Ngải ngồi xuống tiếp:

      - Mặt ấy rất lạ, phải người trong showbiz, mọi người đều đoán ấy là đại tiểu thư của gia đình rất lợi hại nào đó.

      - Ồ, vậy à.

      Tô Căng Bắc tim như dao cắt khều nửa cơm , phải giữ dáng!

      - Chị Tô, chị có nghe em đấy?

      - Có có có.

      Tô Căng Bắc cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm:

      - màu hồng đúng ?

      Trần Tâm Ngải:

      - …Bỏ , chị cứ ăn cơm .

      Tô Căng Bắc luôn để bụng chuyện màu hồng gì đó mà Trần Tâm Ngải , đến khi ăn cơm xong theo Trần Tâm Ngải đến phim trường mới chân chính biết được màu hồng là gì.

      mà ngay cả đạo diễn Trương cũng cung kính, nhưng Cao Tử Đồng lại rất thân thiết… hóa ra là ấy. Người mà từng gặp mấy lần ở Chu gia, hơn nữa còn nhìn với ánh mắt khó chịu, Thiệu Tố Oánh.

      Thiệu Tố Oánh và Tô Căng Bắc xa xa nhìn nhau, vẻ mặt đều trấn tĩnh, xa lạ “ là ai”.

      Lúc này ánh mắt Cao Tử Đồng nhìn Tô Căng Bắc càng thêm khinh bỉ, thấy tới, ta với Thiệu Tố Oánh bên cạnh:

      - Đây chính là Tô Căng Bắc mà mình với cậu đấy, hồ ly tinh cướp Từ Gia Vỹ.

      - Ồ, chính là chị ta à.

      - Phải, hôm nay cậu qua đây phải là muốn tận mắt xem hồ ly tinh mà mình có dáng vẻ thế nào sao?

      Thiệu Tố Oánh dựa lưng vào ghế:

      - Ờ, đúng vậy, đúng là như vậy, vừa nhìn là thấy phải dạng tốt lành gì.Trong lòng Cao Tử Đồng vui vẻ, vội :

      - đúng lắm, cái mặt lả lơi, kỹ thuật quyến rũ đàn ông nhất định rất cao.

      Thiệu Tố Oánh sầm mặt, nhớ tới hai nhà mình bị “cắm sừng” mà biết:

      - Đồ đáng ghét.

      Cao Tử Đồng thấy vậy, cong môi cười. Bị vị tiểu thư này của Chu gia nhìn gai mắt phải là chuyện tốt đẹp gì, vận xui của Tô Căng Bắc thực đến rồi.

      Cao Tử Đồng ân cần đưa cho Thiệu Tố Oánh ly nước trái cây:

      - Uống ?

      Ánh mắt Thiệu Tố Oánh dõi theo Tô Căng Bắc:

      - Khỏi.

      Cao Tử Đồng bị đối xử lạnh nhạt cũng giận, vẫn vui vẻ ngồi cạnh Thiệu Tố Oánh như cũ. và Thiệu Tố Oánh quen biết nhau ở buổi gặp gỡ thương nghiệp, ban đầu cũng chú ý tới này nhưng sau đó nghe người ta thân phận của ta mới cố tình tiếp cận. Sau đó nữa, hai người thành bạn bè, mới phát điều này rất tuyệt vời.

      Tuy Cao Tử Đồng chưa từng tiếp xúc với người của Chu gia đế đô nhưng từng nghe người nhà , đây là gia tộc mà ngay cả trưởng bối của cũng chỉ có thể nhìn mà ngưỡng vọng, quan hệ tốt với cháu Chu gia khiến gia đình có được lợi ích to lớn.

      - Tiểu Diêu, tôi vừa để kịch bản bên này, có nhìn thấy ?

      Tô Căng Bắc tới khu nghỉ ngơi, lờ Cao Tử Đồng và Thiệu Tố Oánh.

      Nhân viên bị gọi chỉ về phía Thiệu Tố Oánh:

      - Tôi vừa thấy kịch bản để cái ghế kia…

      Tô Căng Bắc quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt đầy địch ý của Thiệu Tố Oánh. nhướng mày, trong lòng rất tự nhiên nghĩ, mình sao mà Cao Tử Đồng hục hặc với mình, hóa ra là Thiệu đại tiểu thư xúi giục.

      Tô Căng Bắc từ cao nhìn xuống Thiệu Tố Oánh, rất lịch :

      - Chào , có thể đứng lên lát , kịch bản của tôi có lẽ bị ngồi đè lên đấy.

      Thiệu Tố Oánh từ tốn :

      - có, nơi khác mà tìm.

      Tô Căng Bắc tốt tính mỉm cười:

      - chừng bị ngồi lên đấy, đứng lên cho tôi xem cái được ?

      Thiệu Tố Oánh:

      - -được.

      Cao Tử Đồng cười đau khổ của người khác:

      - ở đây rồi, Tô Căng Bắc, nghe hiểu hả?

      hít sâu hơi, từ từ cúi người, tay chống lên tay vịn ghế của Thiệu Tố Oánh:

      - Tôi lặp lại lần nữa, , đứng lên cho tôi xem xem.

      Cao Tử Đồng:

      - Tô Căng Bắc!

      Thiệu Tố Oánh híp mắt:

      - Tai điếc à, muốn tôi bao nhiêu lần mới biết là đồ của ở đây… á!

      tiếng hét vang lên, mọi người đều thấy Tô Căng Bắc nhanh như chớp kéo Thiệu đại tiểu thư đứng dậy, quẳng qua bên chút lưu tình. Thiệu Tố Oánh lảo đảo mấy cái, được nhân viên đỡ lại.

      Mọi người đều sững sờ. Sức Tô Căng Bắc rất lớn, lá gan… cũng rất lớn.

      Tô Căng Bắc dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, ung dung thản nhiên lấy kịch bản của mình ghế Thiệu Tố Oánh:

      - xem, tôi là ở đây mà.

      - Tô Căng Bắc, dám đẩy ngã tôi!

      Tô Căng Bắc trợn to đôi mắt hoa đào vừa quyến rũ vừa tà đạo:

      - A, cẩn thận ra tay hơi nặng, sao chứ?

      - !

      - Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?

      Đạo diễn Trương cách đó xa bước qua:

      - Sao cãi nhau rồi, Thiệu tiểu thư, sao thế?

      - Đạo diễn Trương.

      Cao Tử Đồng giả vờ lo lắng chạy tới:

      - Chú xem Tô Căng Bắc kìa, ra tay biết nặng , suýt đẩy ngã Oánh Oánh, phải chỉ là tìm kịch bản thôi sao, người ta cũng đâu biết ngồi kịch bản của ấy đâu.

      - Ồ, tôi thành khẩn mời ấy đứng lên còn gì.

      Tô Căng Bắc rất bất đắc dĩ:

      - Nhưng ấy nghe mà.

      Trương Học Thành liếc Tô Căng Bắc:

      - Căng Bắc, người ta là khách, xin lỗi cho xong chuyện.

      Cao Tử Đồng đắc ý.

      Tô Căng Bắc hơi khép mi, đưa tay ngoắc:

      - qua đây.

      Thiệu Tố Oánh biến sắc mặt:

      - có thái độ gì thế hả?

      Trương Học Thành vội :

      - Căng Bắc, chuyện đàng hoàng.

      Ông làm thế là vì muốn tốt cho Tô Căng Bắc, ngay cả ông cũng dám đắc tội này, Tô Căng Bắc làm sao có năng lực đó chứ. ấy là diễn viên tốt, ông muốn lại phải tìm diễn viên khác thích hợp cho vai này.

      Tô Căng Bắc hề để ý đến ánh mắt những người ở đây, Thiệu Tố Oánh qua qua, hơi khom người, dùng lượng chỉ hai người nghe được :

      - Em còn muốn quậy thế nào, hửm?

      Thiệu Tố Oánh:

      - Là chị quậy, em có.

      Tô Căng Bắc cong môi:

      - Được thôi, nếu em kiên trì vậy, chị đành phải với hai em, rồi lại để hai em với bà nội và cả rằng em ở bên ngoài làm xằng làm bậy thế nào.

      - Chị dám!

      - Sao chị dám, Tố Oánh à, đừng học thói xấu theo người ta, bằng , bà nội cảm thấy gia môn u ám, đưa em về lò đúc lại, ờm… giam mấy tháng chép kinh này, hoặc là nhốt trong phòng này, hoặc là đưa ra nước ngoài này…

      Thiệu Tố Oánh trừng mắt:

      - Tô Căng Bắc, chị dám uy hiếp tôi.

      - dám dám, nhưng dù sao em cũng là em Thời Uẩn, chị muốn em lầm đường lạc lối.

      - Chị, chị…

      - Được rồi, đừng chị chị chị chị nữa. Ngoan, về nhà , đừng ra ngoài quậy.

      Tô Căng Bắc ngoài cười trong cười vịn vai ấy.

      Thiệu Tố Oánh cắn môi, thở hổn hển trừng .

      Đúng lúc này, cao giọng :

      - Thực xin lỗi Thiệu tiểu thư, ban nãy í mà, quả tôi nên như vậy, tại tôi quá để ý tới kịch bản của mình thôi.

      Thiệu Tố Oánh dùng sức hất tay ra, “hừ” rồi sa sầm mặt xoay người rời .

      Cao Tử Đồng sững sờ, ngờ Thiệu Tố Oánh cứ thế cho qua, bèn vội vã đuổi theo:

      - Oánh Oánh!

      Tô Căng Bắc huơ huơ tay:

      - Tạm biệt Thiệu tiểu thư, lần sau lại ghé chơi nhé.
      Tôm ThỏM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Thấy Thiệu Tố Oánh thở phì phò rời , Trương Học Thành vẻ mặt bấc đắc dĩ tiến lên :

      - Căng Bắc, gây chuyện làm gì với bé chứ.

      Tô Căng Bắc cực kỳ vô tội:

      - Đạo diễn Trương, thực cháu có, kịch bản của cháu bị ấy ngồi đè lên, cháu chỉ muốn lấy lại kịch bản thôi.

      Trương Học Thành thở dài:

      - Dù là vậy, cháu cũng có thể chuyện đàng hoàng đừng đắc tội người ta, nếu sau này xảy ra chuyện gì, chú bảo vệ được cháu đâu.

      Tô Căng Bắc cười cảm kích với Trương Học Thành:

      - Cám ơn đạo diễn Trương, lần này là cháu lỗ mãng rồi.

      - Cháu đó, có biết người ta là ai , người sau lưng ấy động ngón tay thôi là sau này cháu thể tồn tại trong showbiz được đâu.

      Tô Căng Bắc ho khan:

      - Dạ… sau này cháu chú ý.

      Trương Học Thành tiếc hận nhìn , xoay người bảo mọi người quay phim. Chỉ mong tiểu thư Chu gia này đừng ghi thù, bằng bộ phim của ông phải tìm diễn viên khác rồi.

      Ngoài phim trường, Cao Tử Đồng đuổi kịp Thiệu Tố Oánh.

      - Oánh Oánh, sao cậu thế?

      Thiệu Tố Oánh cắn môi, mắng:

      - Tô Căng Bắc thối tha!

      - Phải phải phải, ta tốt.

      Cao Tử Đồng :

      - Oánh Oánh, ta đắc tội cậu, mình bỏ qua cho ta.

      Thiệu Tố Oánh liếc ta:

      - Cậu muốn làm gì?

      - Mình muốn chỉnh ta lâu rồi, tìm vài phóng viên bôi nhọ ta ác vào, chuyện .

      Cao Tử Đồng lại :

      - Oánh Oánh, cậu cũng có thể làm chút gì đó, câu của cậu thôi, còn ai dám mời ta đóng phim chứ.

      Thiệu Tố Oánh bĩu môi:

      - Mình cũng muốn làm vậy nhưng nếu mình làm, chuyện này chắc chắn đến tai cả mình.

      - A… ngôi sao nữ nho mà thôi, cả cậu quản chuyện này đâu.

      Thiệu Tố Oánh há miệng, lời muốn lại buồn bực nuốt về trong bụng, bà nội rồi, người Chu gia thể lan truyền lung tung chuyện của Tô Căng Bắc, nếu người nhà biết truyền ra ngoài chắc chắn phạt .

      Thiệu Tố Oánh chỉ có thể qua loa:

      - Dù sao là được, cả mình… cả mình thích mình tham gia loại chuyện này.

      - Vậy cũng được, chuyện tìm phóng viên để mình làm là được, cậu cứ xem , mình chắc chắn giúp cậu trừng trị ta.

      Thiệu Tố Oánh gật đầu lấy lệ:

      - Tùy cậu, đến lúc đó báo mình tiếng là được.

      - thành vấn đề.

      Chuyện Thiệu Tố Oánh đến hồi kết, biết có phải vì Tô Căng Bắc trắng trợn sợ “quyền quý” hay , người trong đoàn phim thầm khen rất ngầu. Có lần vệ sinh, nghe bên ngoài nhân viên bàn tán về , lúc ra, họ sững sờ nhưng sau đó lại mang vẻ mặt bái phục đến chào hỏi

      Tô Căng Bắc đương nhiên thể cho các ấy biết là giáo huấn Thiệu Tố Oánh hề có mảy may áp lực nào, “quyền quý” gì chứ, chẳng qua là em chồng trong nhà nghe lời mà thôi.

      Dạo này Cao Tử Đồng cũng yên tĩnh rất nhiều, đại khái là mấy ngày nay chuyện quay phim tương đối nặng, căn bản có thời gian để công kích ngầm. Tô Căng Bắc cũng vậy, cảnh khiêu vũ cảnh chiến đấu đều có, xong ngày là chân mảng xanh mảng tím.

      Tối hôm đó, quay phim xong về khách sạn. Trợ lý Tiểu Oai đưa thuốc mỡ chuẩn bị xong cho thoa.

      - Chị Căng Bắc, chân chị ghê quá, có đau ?

      Tô Căng Bắc đau lòng muốn chết nhìn đôi chân còn trắng nữa:

      - Chân quá đau nhưng lòng chị đau.

      Tiểu Oai an ủi vỗ vỗ :

      - sao mà chị Căng Bắc, thuốc mỡ này thoa làm tan máu bầm, da thịt chị quá yếu, đụng tí là bị thương.

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - Đưa thuốc cho chị, chị tự làm.

      - Hả?

      - sao, em theo chị cả ngày cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước .

      Tiểu Oai cảm động:

      - Vậy, vậy chị thoa cẩn thận nha.

      - Ừ ừ, mau về .

      Tiểu Oai rồi, phòng khách sạn chỉ còn lại mình Tô Căng Bắc. đặt thuốc mỡ ban nãy Tiểu Oai đưa sang bên, đáng thương cầm di động.

      “Tách tách”.

      Đổi tư thế xinh đẹp, tiếp tục “tách tách”.

      - Úi, chụp như vậy chân có vẻ mập, được được, xóa xóa.

      Tô Căng Bắc lẩm bẩm cầm di động, sau đó điều chỉnh góc độ, tiếp tục mở camera.

      Cuối cùng, mấy phút sau, hài lòng chọn vài bức ảnh, mở weixin, gửi cho bạn tốt có dấu sao (1) duy nhất “Chu Thời Uẩn”.

      (1) chức năng của weixin, khi người dùng xem tư liệu của ai đó nhiều hoặc chat chit tương tác nhiều, weixin gắn dấu sao cho người đó (cũng có thể tự gắn), người được gắn dấu sao được đẩy tên lên đầu danh sách để tiện sử dụng.

      Sau khi gửi ảnh thành công, Tô Căng Bắc nằm nhoài ra giường gõ đoạn chữ: “Bác sĩ Chu, xem chân em thành thế này rồi, đau quá à, đau chết được, cần bác sĩ Chu thổi thổi.”

      Click, gửi .

      thành phố khác, Chu Thời Uẩn ở thư phòng xem báo cáo y học.

      “Ting.”

      Điện thoại di động kêu liên tục, để tài liệu trong tay xuống, đưa tay lấy di động qua. mở màn hình, click xem tin của Tô Căng Bắc.

      Vài tấm ảnh… chân? Chu Thời Uẩn hơi sững sờ, lướt xuống.

      May mà tin cuối cùng là chữ, còn có thể hiểu được nửa đêm nửa hôm gửi mấy tấm hình đó là có ý gì.

      Xem xong đoạn chữ, chân mày từ từ cau lại, lướt lên , mở ảnh ra, phóng to lên. Đôi chân trắng trẻo thon dài mảng xanh mảng tím, đầu gối trầy da loáng thoáng có vết máu.

      Chu Thời Uẩn nhắn lại: “Chân em?”Tô Căng Bắc đầu kia nghẹn, tức giận đáp: “Chân thế này trắng thế này dài thế này phải em còn có thể là ai, đợi … lẽ nào cảm thấy nửa đêm nửa hôm em gửi cho chân của khác à?”

      Chu Thời Uẩn hơi khựng lại, chỉ là tin người cái đẹp như biến mình thành như vậy, cho nên mới cần xác định…

      “Thế nên có chuyện gì vậy?”

      Tô Căng Bắc viết: “Đóng cảnh chiến đấu ở phim trường bị thương, và hôm nay lúc xuống dây cáp tốt, quỳ xuống đất.”

      Chu Thời Uẩn: “Thuốc đâu, thoa chưa?”

      Tô Căng Bắc nhìn thuốc mỡ tủ đầu giường, kiên quyết viết: “ có, em biết phải thoa thuốc gì, cần bác sĩ Chu hướng dẫn.”

      Chu Thời Uẩn nghi ngờ gì, dùng trái tim thầy thuốc viết: “Máu ứ đọng trong 24 giờ có thể đắp nước đá, sau đó dùng cồn xoa bóp hoặc dầu thuốc giúp lưu thông máu, cũng có thể dùng bình xịt Baiyao Vân Nam. Ngoài ra đầu gối em hơi nổi mủ, phải khử trùng trước, sau đó thoa thuốc mỡ Mupirocin.”

      Bình xịt Baiyao Vân Nam:



      Thuốc mỡ Mupirocin:



      Tô Căng Bắc ở giường nhìn mà vui hớn hở: “A… Phiền phức vậy à, gần chỗ em có tiệm thuốc, em cũng tiện xa mua mấy thuốc này.”

      Chu Thời Uẩn: “Bảo quản lý của em mua cho.”

      may, trong nhà quản lý có việc nên rồi, trợ lý cũng được em cho nghỉ rồi, bây giờ chỉ có mình em trong đoàn phim.” Tô Căng Bắc nhắn chuỗi icon đáng thương: “Người ta lạ chỗ, quan hệ với diễn viên đoàn phim cũng tốt lắm, haiz… Em đau chết được.”

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      “Hay là vầy nhé bác sĩ Chu, tới xem giúp em, tiện thể đem thuốc cho em luôn. thấy đó, hai chúng ta cũng xa, lái xe hơn hai tiếng là đến rồi.”

      Chu Thời Uẩn trả lời ngay lập tức.

      Tô Căng Bắc kiên trì viết ngừng: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ mặc em sao, em là vị hôn thê của đó!!! Vị hôn thê của bị thương, phải rất sốt sắng!”

      Bên kia vẫn phản ứng.

      Tô Căng Bắc: “Vị hôn thê bày tỏ rất đau lòng, em mặc kệ đấy Chu Thời Uẩn, phải mang thuốc qua thăm em, nhất định đó!”

      “Đau khóc em rồi, Chu Thời Uẩn mau đến thăm chân-của-em!”

      đến ư, đến ư, có thời gian, bận phẫu thuật? Đúng là như vậy phải chồng của em?”

      Dụ dỗ từ từ có vẻ thất bại, Tô Căng Bắc thê thảm đổi chiêu trò.

      “A… bác sĩ Chu, bác sĩ tốt bụng và có trái tim nhân ái như nhất định bỏ mặc em.”

      “Bệnh nhân gặp nạn, thân là bác sĩ phải dũng cảm đứng ra!”

      ……

      Lúc Chu Thời Uẩn từ nhà vệ sinh quay lại phát tin điện thoại di động chiếm hết màn hình, hơi bất đắc dĩ, mới có lát mà gõ nhiều chữ như vậy, sao nhiều thế nhỉ.

      Mở tin ra, Chu Thời Uẩn lướt xem từng tin , xem rồi xem, nét mặt dần nhuốm ý cười. Trong từng con chữ, dường như thấy dáng vẻ người nào đó thở phì phò lườm nguýt điện thoại di động…

      nơi khác, Tô Căng Bắc quả thực như Chu Thời Uẩn nghĩ, nét mặt hung thần ác sát nằm giường. Chu Thời Uẩn chết tiệt, kiêu ngạo đúng , đắc ý đúng , thanh cao đúng ? tới tới, thứ gì chứ, vị hôn phu gì chứ, thèm lắm à?

      “Ting.” Điện thoại chợt vang lên tiếng thông báo. Tô Căng Bắc bật dậy, nhanh chóng mở tin nhắn ra xem.

      Bên dưới những lời của kín hết màn hình là chữ của Chu Thời Uẩn, viết: “Được”.

      - Aaa!

      Tô Căng Bắc hét lên, ngã thẳng vào trong chăn, được? được?!

      Ý cười khóe môi càng lúc càng đậm…

      Chu Thời Uẩn, xem như thức thời.

      Trong thư phòng, Chu Thời Uẩn lấy hộp gỗ trong ngăn kéo, mở ra, bên trong là viên đá quý màu xanh biếc hình giọt nước. Người nhà , thứ này phải đích thân giao cho Tô Căng Bắc, cũng phải nhanh chóng đưa cho , lần này qua, xem như hoàn thành nhiệm vụ này…

      Hôm sau thức dậy, Tô Căng Bắc bước cà nhắc.

      Tiểu Oai và Hà Địch mua bữa sáng đến phòng , Hà Địch tiến lên đỡ , nhìn cẳng chân bên dưới chiếc áo tắm của :

      - Căng Bắc, hôm qua em thoa thuốc chưa, sao vẫn như vậy thế?

      Tô Căng Bắc mở mắt dối:

      - Ờm, thoa rồi, có lẽ hiệu quả .

      - May hôm nay chỉ quay cảnh trò chuyện, em cần di chuyển.

      Hà Địch kéo ngồi xuống:

      - Em ăn sáng trước , chị thoa thuốc thêm cho em.

      - Ối ối ối! Để yên để yên để yên.

      Tô Căng Bắc ngắt lời Hà Địch:

      - Khụ khụ, Hà Địch à, hôm nay cũng có chuyện gì, hay là chị và Tiểu Oai dạo loanh quanh ha, cần theo em.

      Hà Địch:

      - Hả? dạo? Chị dạo gì?

      - Chị có thể mua quần áo nè, nào, hôm nay em phát lương sớm cho hai người, tiêu xài cho .

      Hà Địch nghi ngờ liếc :

      - Cái quỷ gì?

      Tiểu Oai bước qua :

      - Chị Căng Bắc, có tụi em, mình chị tiện.

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - đâu đâu, chỉ là em cảm thấy mọi người vất vả nên cho mọi người nghỉ thôi.

      Hà Địch:

      - Bỗng dưng niềm nở bất thường, nếu đạo chích cũng phường gian manh. Chuyện này chẳng giống em đâu Tô Căng Bắc. , em có ý đồ gì?

      Tô Căng Bắc nổi giận:

      - Cho nghỉ mà còn chịu, bình thường hay than mệt hoài là ai thế? Mau , quẹt thẻ của em!

      Hà Địch:

      - …

      Tiểu Oai:

      - …Chị Căng Bắc uy vũ.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Cả buổi sáng, trừ lúc đóng phim, Tô Căng Bắc đều có dáng vẻ đứng ngồi yên.

      - Chị Căng Bắc, xảy ra chuyện gì sao?

      Trần Tâm Ngải nghi hoặc bước qua hỏi.

      Tô Căng Bắc giật mình:

      - Hả, chuyện gì? có gì đâu.

      Trần Tâm Ngải:

      - Em thấy chị hồn vía mây, còn luôn nhìn di động nữa nên nghĩ có phải xảy ra chuyện gì .

      - có.

      Tô Căng Bắc cười với ấy:

      - Chỉ là chị đợi điện thoại thôi.

      Trần Tâm Ngải híp mắt, trêu chọc:

      - Điện thoại à, là điện thoại của ai mà chị hóng thế nhỉ, chị Căng Bắc, có vấn đề nha.

      Tô Căng Bắc túm gáy ấy:

      - nhóc ở đâu ra mà lắm lời vậy, mau xem kịch bản .

      Trần Tâm Ngải le lưỡi, đúng lúc này, điện thoại Tô Căng Bắc reo. Trần Tâm Ngải thấy Tô đại mỹ nhân sáng mắt lên, lén la lén lút chạy tới góc

      Trần Tâm Ngải:

      - Hì hì, quả nhiên đoán sai, có vấn đề.

      Tô Căng Bắc nhận cuộc gọi của Chu Thời Uẩn, dịu dàng hỏi:

      - đến đâu rồi, sao em vẫn chưa thấy ?

      Chu Thời Uẩn ngồi trong xe nhìn ra tiệm thuốc ngoài cửa sổ:

      - Gần khách sạn của em.

      - Đến khách sạn à, nhưng lát nữa em còn đoạn phim, bây giờ được.

      - Được, qua.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn dời khỏi tiệm thuốc, gần khách sạn có tiệm thuốc? Năng lực mở mắt dối của người nào đó càng lúc càng mạnh rồi.

      - Vậy em gửi địa chỉ phim trường cho , tới quá đúng lúc, hôm nay ai đưa em về khách sạn.

      - Ừ.

      Cúp điện thoại xong, Tô Căng Bắc nhắn tin địa chỉ cho , sau đó khẽ ngâm nga hát tiếp tục trở lại quay phim.

      Ba giờ chiều, đoàn người Tô Căng Bắc kết thúc công việc.

      Trần Tâm Ngải hỏi:

      - Chị Căng Bắc, sao hôm nay thấy Tiểu Oai và Hà Địch?

      - Chị bảo họ lo công việc giúp chị rồi nên hôm nay ở đây.

      - A, vậy chị về khách sạn thế nào?

      - Chuyện này…

      - đưa em về.

      Hàn Văn Tân thay quần áo thường ngày tới, khuôn mặt cứng nhắc lành lạnh mang theo ý cười nhàng.

      Tô Căng Bắc khoát khoát tay:

      - Khỏi khỏi, cần phiền thầy Hàn đâu.

      - phiền, dù sao cũng cùng khách sạn mà.

      Tô Căng Bắc:

      - Cám ơn thầy Hàn, có điều hôm nay thực cần, em có bạn ghé, cho nên…

      Hàn Văn Tân hơi cau mày:

      - Vậy à, được, vậy tôi trước, hai bé cũng sớm về nghỉ ngơi .

      - Tạm biệt thầy Hàn.

      - Tạm biệt thầy Hàn.

      Trần Tâm Ngải:

      - Chị Căng Bắc, vậy em cũng đây, chị cứ thoải mái hẹn hò với bạn nhé.

      Tô Căng Bắc cười liếc ấy:

      - Hẹn hò gì chứ, nhóc này.

      Hai người chia tay trước phòng nghỉ ngơi, trước khi , Tô Căng Bắc lấy gương ra sửa sang lại chính mình. lau vết son đỏ, sau đó lại thay bằng son màu nude. Ừ, thế này trông tội nghiệp hơn.

      Sửa sang xong, xách túi ra ngoài.

      Phía sau, Cao Tử Đồng luôn ở góc khuất hừ lạnh:

      - Ngay cả thầy Hàn cũng bị ta mê hoặc à?

      Trợ lý:

      - Phải đó, còn muốn đưa ta về nữa, sao thầy ấy muốn đưa chị Tử Đồng về chứ.

      Cao Tử Đồng bị giẫm đúng chỗ đau:

      - Đừng so sánh tôi với ta!

      - …Xin lỗi.

      - Vừa nãy nghe ta gì nhỉ, quản lý và trợ lý đều ở đây, còn có hẹn… Tôi thấy là cơ hội tốt.

      - Chị Tử Đồng, vậy là ý gì?

      - và A Hằng theo ta, ta gặp ai, làm gì, đều lén chụp lại.

      - Được! Em ngay.

      Chỗ này có người ngoài nên Tô Căng Bắc hề xuất với dáng vẻ che che giấu giấu.

      Đầu bên kia di động, Chu Thời Uẩn chỉ huy:

      - Nhìn qua trái, xe màu đen, số đuôi 89.

      Tô Căng Bắc nhìn theo lời , đám xe màu đen, nhìn từng chiếc từng chiếc cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe có số đuôi 89.

      “Cốc cốc cốc”.

      Chu Thời Uẩn hạ kính xe bên ghế phụ xuống:

      - Lên xe.

      Tô Căng Bắc dựa vào khung cửa sổ, tươi cười xinh đẹp:

      - Bác sĩ Chu, nhiều ngày gặp như cách cả đống thu, vẫn đẹp trai như cũ.

      Chu Thời Uẩn bình tĩnh nhìn :

      - Có lên xe đấy?

      - Lên lên lên.

      Tô Căng Bắc kéo mở cửa ra:

      - Trước khi lên xe người ta chào hỏi chút, sao hiểu phong tình thế hả?

      Chu Thời Uẩn để ý đến mà nhìn về phía chân , mặc váy dài, nhìn thấy vết thương, chỉ lộ ra mắt cá chân trắng trẻo:

      - Hôm nay cũng đóng cảnh chiến đấu?

      - có, hôm nay em chỉ ngồi hoặc nằm là được.

      Tô Căng Bắc chú ý tới tầm mắt Chu Thời Uẩn, vội :

      - Nhưng chân em vẫn rất đau.

      gật đầu:- Đem thuốc tới rồi, lúc tới khách sạn đưa cho em.

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - Hửm… Đến phòng em đưa cho em?

      Chu Thời Uẩn nhìn với ánh mắt quái dị:

      - Ở dưới lầu đưa được rồi.

      Vẻ mặt Tô Căng Bắc “căng thẳng” kéo ống tay áo của :

      - A, lẽ nào đưa thuốc cho em xong về liền? Như vậy được, mệt lắm, là bác sĩ, phải biết rằng được lái xe lúc mệt mỏi chứ.

      Chu Thời Uẩn mím môi:

      - Đưa cho em ở dưới lầu có nghĩa là ngay, đặt phòng rồi, mai .

      - Ồ, vậy à, đưa dưới lầu gì chứ…

      Tô Căng Bắc nhướng mi cười, thẹn thùng đẩy cánh tay :

      - Hóa ra ý ngầm của là, người ta đến phòng chứ gì.

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Xe dừng ở ga ra khách sạn, hai người thang máy lên lầu.

      Tô Căng Bắc đeo kính râm vào :

      - Em về phòng em trước, muộn chút tìm .

      Chu Thời Uẩn đưa hộp y tế để xuống trước mặt :

      - Cầm , lát nữa khỏi qua cũng được.

      - để đợi quá lâu đâu.

      Tô Căng Bắc rồi lùi về sau, chịu lấy hộp thuốc:

      - Năm giờ nhớ gọi món, bít tết khách sạn này ngon đấy.

      chạy , Chu Thời Uẩn lắc đầu bất đắc dĩ, bỏ , đợi lát nữa tiện thể đưa trang sức cho ấy luôn.

      Tô Căng Bắc chạy về phòng, nằm nhoài giường đợi thời gian trôi. Nguyên nhân lúc nãy cùng vì khách sạn nhiều người qua lại, mà che đậy rất dễ bị chú ý, nếu bị chụp được có lẽ gây rối cho Chu Thời Uẩn, tuy rằng thoạt nhìn mấy để tâm.

      Đúng năm giờ, Tô Căng Bắc đeo khẩu trang và nón, lén lút ra khỏi phòng. đến trước phòng Chu Thời Uẩn, bấm chuông.

      Cửa nhanh chóng mở ra, đứng sau cánh cửa, hờ hững nhìn dáng vẻ che kín mít sắp thấy mắt.

      - Mau tránh ra cho em vào.

      Tô Căng Bắc chen vào cửa, Chu Thời Uẩn mím môi, đưa tay đóng cửa.

      - Gọi đồ ăn chưa, em đói rồi.

      ngồi xuống sofa rất tự nhiên:

      - Có bít tết ?

      - Gọi rồi.

      Dứt lời, Chu Thời Uẩn chỉ vào hộp thuốc và hộp khác tay:

      - Đợi lát nữa đem , cả cái này nữa.

      - Đây là gì?

      Tô Căng Bắc bị chất liệu cái hộp gỗ hấp dẫn:

      - Tặng em?

      Chu Thời Uẩn:

      - Xem như là vậy.

      Tô Căng Bắc mở hộp, vừa nhìn liền sững sờ:

      - Đá quý???

      Khóe môi từ từ cong thành nụ cười, cuối cùng khép lại được:

      - Chu Thời Uẩn, thế này, thế này quá khách sáo rồi, tiếng nào tặng đá quý.

      hơi khựng lại, ánh mắt rơi bờ môi màu hồng nhạt của .

      cười hề che giấu, hàm răng trắng đều, lấp lánh ánh sáng. lập tức dời tầm mắt, nhàn nhạt :

      - Cái này của cả cho em, đồ mẹ để lại.

      - A?

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - Bảo vật gia truyền?

      - phải, là di vật của mẹ, mẹ muốn để lại cho…

      Chu Thời Uẩn ngừng lại kịp thời, nữa. Tô Căng Bắc nhướng mày sáng tỏ:

      - Em hiểu em hiểu, để lại cho con dâu mà.

      rồi, Tô Căng Bắc lấy viên đá quý màu xanh biếc ra khỏi hộp:

      - Đeo giúp em.

      Chu Thời Uẩn nhìn bóng lưng , biết vì sao lại có cảm giác biết đặt tay chỗ nào, vén hết tóc lên, hướng chiếc cổ trắng mịn dài về phía , hề có chút ý thức phòng bị. đúng, phải có ý thức phòng bị mà là mảy may quan tâm tới mấy tiểu tiết này.

      Chu Thời Uẩn chợt nghĩ, nếu là người đàn ông khác, có phải cũng thế này .

      - làm gì thế, mau lên.

      Tô Căng Bắc định nghiêng đầu nhìn sau cổ có cảm giác mát mát chạm vào. ngẩn người, đột nhiên an tĩnh lại. Tay hơi lạnh, chạm vào da tạo ra cơn run rẩy, ràng là lạnh nhưng cảm thấy mặt mình nóng bừng.

      “Thình thịch.” Tim bắt đầu đập rất nhanh, giống như lần đó trong thang máy, thể khống chế nhịp đập.

      - Được rồi.

      Tô Căng Bắc xoay người, cúi đầu nhìn viên đá quý xanh biếc ở ngực:

      - …Rất đẹp.

      Giọng rất , giống Tô Căng Bắc, Chu Thời Uẩn hơi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn :

      - Em rất thích?

      - Rất, rất thích.

      - Vậy tốt.

      Phòng khách sạn chợt còn tiếng động, hễ Tô Căng Bắc chuyện là môi trường liền trở nên vô cùng yên tĩnh.

      Chu Thời Uẩn nhìn gò má , cảm thấy an tĩnh như vậy là trạng thái rất kỳ lạ, đưa tay sờ viên đá quý, tâm tư biết bay tận phương trời nào.

      Lúc này, chuông cửa lại vang lên, là người đưa thức ăn. Chu Thời Uẩn vì đề phòng nhân viên phục vụ nhìn thấy Tô Căng Bắc nên đặc biệt đứng dậy đến cửa, sau đó đẩy đồ ăn vào.

      - Bít tết của em nè, ăn .

      Tô Căng Bắc ho khan:

      - Ừ.

      Hai người ngồi đối diện bàn ăn, mỗi người phần bít tết, ăn rất yên tĩnh.

      Tô Căng Bắc lúc ăn cơm đương nhiên quên nhìn . Đoán là Chu gia từ dạy dỗ nghiêm khắc, Chu Thời Uẩn ăn rất quy củ, húp canh ra tiếng, dụng cụ ăn để va nhau. Tướng ăn của cũng rất đẹp, ung dung thong thả tựa như thiếu gia công tử quý tộc thời phong kiến.

      Haiz, đều là người, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy. Nhớ đến người kia của ở nhà (1), ăn chơi trác táng, phóng đãng bất kham, tướng ăn chắc chắn bì kịp phần năm của Chu Thời Uẩn…

      (1) Tác giả chú thích: chỉ Tô Doãn Đông, phải Tô Hiển Ngôn.

      Chu Thời Uẩn hiếm khi lên tiếng:

      - Nhìn cái gì, còn ăn .

      Tô Căng Bắc bật thốt:

      - Sắc đẹp đủ no, chỉ nhìn là em no rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :