1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc làm bên ngoài cả ngày mệt mỏi chỉ muốn ngủ, dựa vào cửa phòng, uể oải gõ cửa:

      - Em đây.

      Mấy giây sau, cửa phòng mở ra. Tô Căng Bắc chen vào qua khe cửa, nhìn Chu Thời Uẩn mà trực tiếp tới bên giường , để túi xuống, cả người nhào lên chiếc giường mềm mại.

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      - Sáng dậy sớm quá, giờ em mệt lắm.

      Tô Căng Bắc híp mắt :

      - Đúng rồi, tìm em có chuyện gì?

      Chu Thời Uẩn bước qua, tiện tay cầm cái túi bàn bên cạnh, đứng bên giường, từ cao nhìn xuống, quơ quơ cái túi ra phía trước:

      - Đây là gì?

      Tô Căng Bắc phản ứng:

      - Gì là gì?

      Chu Thời Uẩn nhịn, rất kiềm chế:

      - Trưa nay có chuyển phát nhanh đưa tới, ghi người nhận hàng là… Chu bảo bối… cho nên quản gia lấy đưa cho . Tô Căng Bắc, cái này là em mua à?

      chớp chớp mắt, chợt ngồi bật dậy giường:

      - Tới rồi à? Nhanh thế, em mới đặt hàng hôm qua.

      Chu Thời Uẩn đưa tay day trán:

      - Biết ngay là em mà.

      Tô Căng Bắc nhướng mày, lấy cái túi từ tay , hứng thú bừng bừng mở ra xem, còn Chu Thời Uẩn quay đầu với vẻ mặt khó chịu.

      - Túi mở nè, xem rồi hả?

      nhắm mắt.

      Thứ này được đưa tới tay vào chiều nay, lúc đó bên cạnh còn có Chu Chính Hiến, Chu Diễn và Thiệu Tố Oánh. Ban đầu nghĩ chắc là của Tô Căng Bắc nên định mở, nhưng Thiệu Tố Oánh nhìn cái tên, sờ cảm thấy là quần áo nên tò mò mở giúp , ấy nghĩ, hai mà mua đồ mạng ư?

      Chu Thời Uẩn ngăn ấy, dù sao nghĩ cũng phải thứ gì xấu hổ, nhưng sau khi mở ra, vừa liếc mắt liền đơ ngay, đây chính xác là thứ xấu hổ!!!

      Chu Thời Uẩn nhớ, sắc mặt mọi người ở đó rất đặc sắc. Chu Chính Hiến còn trực tiếp bồi thêm câu:

      - Thời Uẩn, ngờ em lại có sở thích này.

      Sở thích này.

      Nội y tình thú quyến rũ...

      Tô Căng Bắc cười cười:

      - Nhìn xấu hổ . Ôi, cái này là A Ảnh đề cử cho em, tuyệt đối phải do em tự chọn, có điều rất đẹp, đúng ?

      Chu Thời Uẩn:

      -...

      Tô Căng Bắc hỏi:

      - thích à?

      Chu Thời Uẩn:

      - Em mua cái này làm gì?

      Đôi chân dài của Tô Căng Bắc nhàng vắt lên, nửa nằm giường, cố ý õng ẹo:

      - Còn phải vì quyến rũ sao?

      Chu Thời Uẩn nheo mắt:

      - Tô Căng Bắc.

      - Nhưng hôm nay thôi , em buồn ngủ quá rồi, giày vò nổi đâu.

      Tô Căng Bắc để nội y tình thú qua bên, lại đổ ập xuống giường.

      Chu Thời Uẩn cúi người, muốn xách dậy khỏi giường, nhưng đỉnh đầu như có mắt vậy, đưa tay kéo cổ xuống. bất ngờ kịp phòng bị, bị kéo ngã xuống giường.

      Khóe môi Tô Căng Bắc lén cong lên, chui vào ngực , ngoan ngoãn nằm im.

      Chu Thời Uẩn sững sờ, rũ mi mắt nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo mang vẻ uể oải của , lòng mềm lại, thuận theo .

      nằm nghiêng để có thể ngủ ngon trong vòng tay , dần dần, tiếng hít thở đều đều vang lên, cúi đầu nhìn, ngủ thiếp rồi.

      chờ thêm chốc lát, xác định ngủ say mới từ từ ngồi dậy. nhớ chưa tẩy trang tuyệt đối ngủ nhưng hôm nay lại cứ thế ngủ thiếp , xem ra rất mệt.

      Chu Thời Uẩn thở dài, khom lưng giúp cởi giày cao gót dưới chân, sau đó lại đắp chăn cho .

      Làm xong những việc này, sang phòng , tìm trong phòng tắm của lát, cuối cùng cũng tìm thấy khăn tẩy trang để bên.

      Chu Thời Uẩn cầm khăn tẩy trang quay về phòng mình.

      Hôm nay Tô Căng Bắc ngủ rất an phận, lúc lau son phấn mặt , có phản ứng gì. Có điều, cũng vì làm quá cẩn thận, dáng dấp của giống như thực ca phẫu thuật cực kỳ quan trọng vậy.

      Từ từ, khăn tẩy trang dơ , gương mặt mộc sạch xinh xắn của Tô Căng Bắc lộ ra, Chu Thời Uẩn lấy khăn lông ướt, lau lại mặt lần cho sạch .

      “Cốc cốc cốc.” Có người gõ cửa phòng , đứng dậy mở cửa, thấy Triệu Tuyết Nhan và quản gia đứng ngoài cửa khẽ gật đầu chào:

      - Dì.

      - Quản gia với dì là phòng Căng Bắc ở sát vách, dì qua xem thấy nó nên muốn hỏi nó có ở chỗ con ?

      Chu Thời Uẩn gật đầu:

      - Vâng, ấy ở đây ạ.

      Triệu Tuyết Nhan cười:

      - Thế nó đâu sao ra?

      Chu Thời Uẩn:

      -... ấy ngủ rồi ạ.

      Triệu Tuyết Nhan chớp chớp mắt, vẻ mặt tức sáng tỏ:

      - Ngủ rồi à, ngủ tốt ngủ rất tốt. Vậy dì quấy rầy hai đứa nữa, dì nghỉ ngơi đây.

      Chia phòng gì đó đều là mây bay, hóa ra ngủ chung phòng! Thảo nào suýt mang thai! Được lắm được lắm, bà rất hài lòng!

      Triệu Tuyết Nhan tươi cười giúp Chu Thời Uẩn đóng cửa, quay đầu nhìn, người giường co người rúc vào trong chăn thoải mái.

      Nửa đầu đêm Tô Căng Bắc ngủ rất ngoan ngoãn, nhưng ngờ nửa sau đêm lại lỗ mãng đến người Chu Thời Uẩn.

      bị cảm giác mềm mềm êm êm người đánh thức, lúc mở mắt, chọn tư thế ngủ ngon nhất tựa vào vai .

      đưa tay muốn đẩy ra nhưng khi đẩy lại chạm vào làn da nhẵn nhụi, sững sờ, hồi lâu mới phản ứng được là mặc quần áo.

      Cái này tưởng ở trong phòng mình à, ngủ mà cởi quần áo.

      Tô Căng Bắc ngủ rất thoải mái, vì cảm thấy ấm áp nên cọ cọ trong ngực . Hơi thở Chu Thời Uẩn hơi gấp gáp, bị hành động vô thức của khơi lên lửa nóng khắp người.

      nhìn , cuối cùng nhịn được, đè xuống dưới. Tô Căng Bắc bị chấn động, mơ màng mở mắt, nhìn Chu Thời Uẩn với vẻ mặt mê man:

      - Sao thế?

      - sao hết.

      Chu Thời Uẩn trầm giọng:

      - Trừng trị em.

      -...

      Tô Căng Bắc chưa kịp phản ứng, hôn khắp người , đẩy ra. thèm để ý, là người gây chuyện, lý nào lại bỏ qua cho .

      - Chu Thời Uẩn...

      Tô Căng Bắc khựng lại, chợt hít sâu hơi, cụp mắt:

      - Đừng...

      Nhưng ngăn kịp nữa, theo cổ và bụng dưới của lần xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi nào đó. Tô Căng Bắc lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ ban nãy quét sạch sành sanh, đỏ mặt giãy giụa nhưng tay đè xuống khiến cử động được.

      run rẩy, những kích thích li ti quét nhận thức của ... hôn từng chút , khi dịu dàng khi thô lỗ.

      - Ngoan, lấy T.

      Chu Thời Uẩn đến trước mặt , giọng đầy mùi cám dỗ.

      TT để trong tủ đầu giường, là do chính tay Tô Căng Bắc để vào đó, nhưng vào lúc này lại muốn lấy, tuyệt đối là cố ý!Chu Thời Uẩn bên tai :

      - Nhanh nào.

      Tô Căng Bắc cắn cắn môi, đưa tay tìm về phía đầu giường. Nhưng vì tay đủ dài nên với tới ngăn kéo.

      - đừng đè em, để em lấy.

      Chu Thời Uẩn cười khẽ ra tiếng, ngã sang bên cạnh. Tô Căng Bắc tranh thủ khoảng trống trở mình lấy, rút từ trong hộp ra cái, cố sức dùng tay kéo.

      - Nè.

      Xong, xoay người, giơ TT về phía Chu Thời Uẩn, ồ, T này còn là big size cơ đấy.

      Chưa đợi Chu Thời Uẩn đưa tay, thình lình nhỏm dậy đeo cho . sững sờ, cơ thể vì hành động của mà càng thêm căng thẳng.

      Tô Căng Bắc có kinh nghiệm, rề rà hồi lâu vẫn đeo được:

      - Thứ quỷ này rốt cuộc làm sao nhỉ?

      Chu Thời Uẩn hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng trực tiếp đứng dậy ngăn :

      - Để .

      nhanh chóng đeo xong, sau đó đưa tay ôm eo Tô Căng Bắc, vì ban nãy nằm sấp giường nên lúc này cả phần lưng đều quay về phía .

      - Nè Chu Thời Uẩn... á!

      thế mà trực tiếp lách vào từ phía sau, tuy cơ thể chuẩn bị xong nhưng nhất thời vẫn thích ứng được! Vẫn trướng đau như trước, nhưng lần này còn mang theo chút tê dại khiến người ta thể kháng cự.

      ...

      Tô Căng Bắc bị giày vò dữ dội, cuối cùng bắt đầu lí nhí xin tha.

      Nhưng thực chứng minh, xin tha hiệu quả, ngược lại chỉ đổi lấy giao lưu càng sâu sắc hơn. giường, đàn ông luôn có dục vọng chinh phục, càng đáng thương càng muốn bắt nạt .

      giữ lấy eo , giọng hỏi:

      - Chừng nào mặc bộ đồ kia?

      Tô Căng Bắc rên rỉ dứt:

      - Đồ gì...

      - Em mua cũng mua rồi, còn mặc?

      Tô Căng Bắc đá cú vào eo :

      - Em mặc vậy rồi, em mà mặc giày vò em thế nào đây?

      Chu Thời Uẩn cong môi, xem như có chút giác ngộ.

      đưa tay nắm chặt mắt cá chân , gấp chân trước ngực, Tô Căng Bắc ai oán:

      - Đừng nữa mà.

      Nữa hay phải do em.

      Liều chết triền miên, đại khái chính là như vậy nhỉ. Chu Thời Uẩn chưa từng nghĩ việc quan hệ nam nữ ép tới mức này, khiến chỉ muốn này, chỉ muốn phóng thích trong cơ thể .

      Đêm dài đằng đẵng, cuối cùng ngủ say trong ngực . Chu Thời Uẩn ôm lấy cơ thể , cúi đầu hôn lên trán , cùng tiến vào mộng đẹp...

      Sáng hôm sau, Thiệu Tố Oánh ra khỏi phòng mình, chuẩn bị đến phòng Tô Căng Bắc gọi dậy ăn sáng. Khi ngang qua phòng Chu Thời Uẩn đúng lúc mở cửa.

      - hai, chào buổi sáng.

      gật đầu:

      - Chào buổi sáng.

      - mau ăn sáng , em gọi Tô Căng Bắc.

      - Đợi .

      Chu Thời Uẩn gọi Thiệu Tố Oánh lại:

      - ấy ở trong phòng.

      - Hả?

      Thiệu Tố Oánh sững sờ:

      - Vậy ở đâu?

      Chu Thời Uẩn trả lời, quay người đóng cửa phòng:

      - thôi, ấy ham ngủ, đợi lát nữa bảo người đưa bữa sáng tới cho ấy là được.

      Thiệu Tố Oánh chớp chớp mắt, chợt phản ứng, phải chứ, hôm qua Tô Căng Bắc ngủ ở phòng hai?

      Sáng sớm dậy nổi, lẽ nào là...

      Thiệu Tố Oánh đỏ mặt, nhớ tới hàng chuyển phát nhanh hôm qua, chậc, Tô Căng Bắc đúng là tự ngược mà.

      Tô Căng Bắc tỉnh lại hơn mười giờ. ló đầu ra khỏi chăn:

      - Chu Thời Uẩn?

      ngồi sofa trong phòng an tĩnh xem sách, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn sang:

      - Dậy rồi.

      Đôi mắt xinh đẹp của Tô Căng Bắc khẽ liếc:

      - Mấy giờ rồi?

      - Mười giờ rưỡi.

      - ...

      Tô Căng Bắc che mặt:

      - Sao gọi em?

      - có gọi.

      Chu Thời Uẩn nhớ tới buổi sáng, càng gọi càng rúc vào chăn.

      Tô Căng Bắc:

      - Tại hết, em như vầy còn ra thể thống gì, nếu mọi người cảm thấy em lễ phép sao đây?

      Chu Thời Uẩn cười khẽ:

      - đâu, họ hiểu mà.

      Tô Căng Bắc:

      -...

      để ý tới , nhìn quanh tìm quần áo của mình:

      - Đồ em đâu?

      Chu Thời Uẩn đứng dậy, đưa quần áo mới của lấy bên phòng sáng nay qua:

      - Đói , bảo người chuẩn bị đồ ăn?

      - Khỏi, em ăn cơm trưa luôn là được.

      Tô Căng Bắc xách đồ lên mặc vào, khi ngồi dậy, chăn rơi xuống đất, làn da trắng nõn như ngọc lộ ra, bên còn có những dấu vết xanh tím nổi bật hôm qua để lại, trông rất đáng sợ.

      Chu Thời Uẩn ngẩn người, ho khan tiếng rồi dời mắt qua chỗ khác. đột nhiên cảm thấy thể nhìn thế này hoài, bằng lại nảy sinh ý nghĩ muốn để xuống giường nữa mất.

      Tô Căng Bắc phát ra điều khác thường ở , tự mình mặc quần áo.

      - Ui da.

      - Sao thế?

      vội hỏi.

      Tô Căng Bắc mím môi, ánh mắt mờ ám:

      - xem, Chu Thời Uẩn, em đau...

      Sau tai đỏ lên, hiểu :

      - Chiều mua thuốc cho em.

      Tô Căng Bắc vịn eo, bước xuống khỏi giường:

      - Bỏ , lần sau nhớ kiềm chế chút là được.

      Chu Thời Uẩn trầm tư, kiềm chế chút? Vẫn là mua thuốc đáng tin hơn.
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Phim điện ảnh chiếu buổi đầu tiên nhận được phản ứng rất tốt, những nhân vật thâm niên trong giới điện ảnh sau khi được mời xem đều viết ra cảm nhận weibo.

      Cảnh chiến tranh trong “Thành nguy cơ” chấn động lòng người, chất lượng kỹ xảo chiến đấu tốt, tình tiết phim hợp lý, cả bộ phim có gì để chê. Mọi người đều khen hổ là tác phẩm của Trương Học Thành, chưa bao giờ khiến khán giả thất vọng.

      Nam chính Hàn Văn Tân cũng rất được khen ngợi, diễn xuất và ngoại hình đều đỉnh, xử lý các biểu cảm tinh tế vô cùng tốt.

      Ngoại trừ Hàn Văn Tân, người còn lại nhận được nhiều lời khen ngợi là Tô Căng Bắc, đây là bộ phim lấy phái nam làm chủ nên đất diễn của nhiều nhưng diễn xuất của trong phim này thực xuất sắc. Nhân vật của trong phim được thể vừa xinh đẹp vừa thê lương.

      Nam chính sắp xếp sang nước địch làm gian tế, quyến rũ chủ tướng nước địch, cuối cùng chết dưới tường thành... từ cảnh này qua cảnh khác, Tô Căng Bắc thể quyết tâm đoạn tuyệt vì tình vô cùng sâu sắc, cảnh chết trở thành điểm nhấn lấy nước mắt trong phim. Khán giả xem xong thi nhau bày tỏ, nhân vật này quá phù hợp với , tuyệt vời hơn bất cứ nhân vật nào từng diễn trước đây.

      Ngoài điện ảnh ra, tin tức lớn nhất mấy ngày nay là về thân phận bối cảnh của Tô Căng Bắc. Sau các tiêu đề quá mức như “quyến rũ đàn ông để trèo cao” “ngoại hình quá gợi cảm chắc chắn có nhiều điều khuất tất sau lưng”, Triệu Tuyết Nhan đột nhiên công khai Tô Căng Bắc là con ở lễ ra mắt phim thể nghi ngờ là bạt tai vang dội cho tất cả những người công kích Tô Căng Bắc.

      Cư dân mạng bày tỏ:

      “Đệch, trước kia bối cảnh Cao Tử Đồng vững chắc nhưng bây giờ so sánh với Tô Căng Bắc hoàn toàn yếu ớt...”

      “Che giấu quá tốt rồi, vậy là Tô Căng Bắc và chàng đại gia kia là môn đăng hộ đối???”

      “Bắc của tôi uy vũ, mấy kẻ xem mặt mà bắt hình dong có thể xéo được rồi chứ?”

      “Thời đại có ngoại hình có tiền có thực lực... che mặt, biết sống tiếp thế nào đây.”

      “Còn leo vào hào môn, tôi lo cho trí thông minh của các người đấy!”

      ...

      Buổi trưa cơm nước xong xuôi, Tô Căng Bắc nhận điện thoại của Hà Địch:

      - Căng Bắc, hai ngày nay kịch bản đưa tới nhiều lắm, em muốn nhận loại thế nào?

      Tô Căng Bắc:

      - Đoàn phim tốt, đạo diễn tốt, kịch bản càng phải tốt, mấy thứ lung ta lung tung chỉ vì tin tức gần đây từ chối hết.

      Hà Địch:

      - Được, chị hiểu rồi. Mấy kịch bản này chị xem xét rồi tự xử lý. À phải, bộ phim điện ảnh của đạo diễn Thẩm Thanh Châu nhận hồi năm ngoái sắp khai máy đấy, tuần sau chúng ta xuất phát.

      - A... dạo này bận quá, chị em cũng suýt quên mất.

      - Phục em luôn, có bác sĩ Chu bên cạnh, em có thể nhớ được gì mới lạ.

      Tô Căng Bắc cười mấy tiếng:

      - Ơ chị hâm mộ em à, khỏi hâm mộ, tự chị tìm bạn trai nhé.

      -...

      Cúp máy xong, tìm Ô Đồng chơi.

      Ô Đồng hiếm khi chạy nhảy lung tung, đuổi theo rất vất vả:

      - Ô Đồng, mày quay lại cho tao. Ui da!

      Ở chỗ rẽ trước mặt, va phải người, bèn lùi lại:

      - Xin lỗi.

      Người đàn ông trước mặt hơi cúi đầu, tựa như quan sát :

      - là Tô Căng Bắc.

      ngước mắt nhìn ta, người đàn ông chưa từng gặp này có tướng mạo xinh đẹp nhưng có chút lẳng lơ khó thuần phục.

      - Chào? là?

      - Chào.

      Người đàn ông cong môi cười, đôi mắt phượng nhìn chăm chú:

      - Chu Duy Ân, trước đây về gặp, ngờ lần này về cuối cùng cũng được gặp chị dâu trong truyền thuyết.

      Tô Căng Bắc chợt hiểu ra, chú hai Chu Thời Uẩn có hai đứa con trai , con lấy chồng sinh con, con trai kém tuổi hơn lại ở bên ngoài suốt. nghe Thiệu Tố Oánh , ta rất ham chơi, chơi tiền chơi , người nhà thèm quản nữa.

      - Ơ, trùng hợp.

      Chu Duy Ân cười híp mắt tới gần :

      - hai có phúc, cưới được xinh đẹp thế này, chị dâu có muốn ra ngoài uống ly nhỉ?

      Tô Căng Bắc khẽ nhíu mày, quả nhiên là công tử bột.

      vừa định lên tiếng phía sau có người kéo cái, quay đầu liền thấy Chu Thời Uẩn đứng đó. Lúc này nhìn Chu Duy Ân, lạnh nhạt :

      - Em về rồi.

      Chu Duy Ân cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ:

      - hai, em rủ chị dâu cùng ra ngoài uống ly, ?

      Chu Thời Uẩn :

      - ấy . cũng rảnh.

      Chu Duy Ân nhún vai:

      - Xì, chán.

      Trở mặt nhanh hơn trở bất kỳ thứ gì, Chu Duy Ân lướt qua họ thẳng về phía trước, lúc ngang qua Tô Căng Bắc, ta còn quên trầm :

      - Chị dâu, hẹn lần sau nhé.

      Tô Căng Bắc:

      -...

      Sau khi ta , nhìn Chu Thời Uẩn với ánh mắt khó tin:

      - Em trai ?

      - Ừ.

      - Đây là đột biến gen à?

      nhớ tới Chu Chính Hiến rồi nhớ tới Chu Thời Uẩn, cảm thấy người tên Chu Duy Ân này thực quá “đặc biệt”.

      Chu Thời Uẩn về phía trước:

      - Lần sau cậu ấy chuyện em cứ lơ là được.

      - Ừm... hóa ra Chu gia các cũng phải quá khuôn phép.

      Chu Thời Uẩn quay đầu nhìn :

      - quá khuôn phép à?

      - Phải.

      xong, Tô Căng Bắc ngớ người hai giây, thình lình đổi giọng:

      - Ờ ha, ở phương diện kia khuôn phép lắm.

      Chu Thời Uẩn:-...

      Sau khi ở Bắc Kinh tuần, Tô Căng Bắc và Hà Địch cùng các nhân viên bay đến nơi quay phim.

      Phim điện ảnh “Giải cứu” của Thẩm Thanh Châu chính thức khai máy, đây là bộ phim hồi hộp gay cấn, Tô Căng Bắc đảm nhiệm vai nữ chính là nữ cảnh sát nổi tiếng.

      Ngày quay phim thứ mười, quay rất mệt mỏi, chỉ chạy tới chạy lui trong hẻm mà còn phải “nhảy lầu”.

      Rất nhiều động tác nguy hiểm đều là cận cảnh, nếu dùng diễn viên đóng thế rất dễ bị lộ. Với nghiêm khắc nổi tiếng của Thẩm Thanh Châu, các tiết mục này diễn viên thể nào tránh được, bất kể tên tuổi to đến mấy, nếu dám ra vẻ siêu sao trước mặt Thẩm Thanh Châu gần như xác định phải rời đội.

      Cho nên sau khi Tô Căng Bắc đóng cảnh súng đạn cả ngày là nằm nhoài ra dậy nổi.

      Qua lát, lấy điện thoại di động ra chụp selfie rồi up weibo: “Đoán xem lần này tôi diễn gì nè?”

      Tô Căng Bắc trong hình chưa tẩy trang, cảnh trước đó đóng là cảnh bị thương nên má phải còn dính “vết máu”.

      Ảnh vừa up, các fan thi nhau bình luận. Lúc lướt xem bình luận của các fan weixin “ting” tiếng.

      Mở ra, là tin nhắn của Chu Thời Uẩn.

      Chu Thời Uẩn: “Mặt sao thế, giả hả?”

      Tô Căng Bắc phì cười, nếu là còn ngồi up weibo à. Nhưng trả lời thế này: “Bị thương, muốn Chu bảo bối thổi thổi, cũng muốn bác sĩ Chu đến khám bệnh.”

      Chu Thời Uẩn trả lời: “Tô Căng Bắc, đừng gạt .”

      Tô Căng Bắc: “ đoán xem có phải em gạt , em chỉ hỏi có tới đây thăm em thôi.”

      quên cảnh lần trước quay “Thành nguy cơ”, ngàn dặm xa xôi chạy tới đưa thuốc cho .

      Hồi lâu Chu Thời Uẩn mới trả lời: “ tới”.

      Tô Căng Bắc gửi loạt icon gào khóc, dứt khoát viết: “Ngủ với người ta là quan tâm người ta nữa!”

      Chu Thời Uẩn:

      -...

      Trưa hôm sau, Tô Căng Bắc xuất phát từ khách sạn tới trường quay.

      - Căng Bắc, đến rồi.

      Người tới là nam chính Giang Ngôn trong phim, ngoại hình xuất chúng, khí chất lạnh lùng, nhưng kỳ thực tính cách rất hòa nhã, hơn nữa còn rất vô lại.

      Trước kia Tô Căng Bắc từng gặp nhưng đây là lần đầu tiên hợp tác. Tuy là lần đầu hợp tác nhưng hai người rất ăn ý, Giang Ngôn vào nghề lúc trẻ, tại tuổi tác lớn nhưng rất có thâm niên, thường xuyên có thể dẫn dắt tâm trạng Tô Căng Bắc, cho nên mấy ngày nay đều nghiên cứu thảo luận với về diễn xuất.

      - Phân cảnh hôm nay có nhiều chỗ tôi cần thương lượng với , rảnh ?

      - Được, qua đây.

      Hai người nghiên cứu kịch bản bên bàn nghỉ ngơi của phim trường.

      Lúc này ở khu đạo diễn.

      Biên kịch Du Vãn Thanh :

      - Chu, vô cùng cám ơn mang bánh và cơm trưa cho mọi người. À đúng rồi, Căng Bắc hình như tới, có qua đó ?

      Chu Thời Uẩn :

      - Sắp bắt đầu quay nhỉ, tôi quấy rầy đâu, xem đến khi ấy kết thúc thôi.

      Du Vãn Thanh gật đầu:

      - Vậy cũng được.

      Bên này có máy quay, Chu Thời Uẩn có thể nhìn cử động của Tô Căng Bắc bên ngoài, lúc này ngồi đối diện người đàn ông, hai người biết gì mà khi nghiêm túc khi nhìn nhau cười.

      Chu Thời Uẩn hơi nheo mắt, tướng tá gã đàn ông này hình như là kiểu ưa thích.

      Chính thức quay phim.

      Chu Thời Uẩn ngồi ở khu bên trong nhìn, đạo diễn Thẩm Thanh Châu ngồi trước máy camera quan sát, cầm cái loa bên cạnh lên:

      - Thợ quay phim chuẩn bị, đợi ... thợ trang điểm trang điểm thêm cho Tô Căng Bắc, nhạt quá.

      Nhân viên bước lên nhanh chóng xử lý, chính thức bắt đầu quay phim.

      Cảnh phim này là Tô Căng Bắc và Giang Ngôn cùng chạy vào nhà xưởng bỏ hoang, sau đó có cảnh đánh nhau với vai phản diện bên trong.

      Chu Thời Uẩn luôn nhìn máy camera quan sát, thấy Tô Căng Bắc leo lên leo xuống, vài động tác còn rất nguy hiểm. Có lúc bị đánh, vẻ mặt vẻ đau đớn lóe qua trong nháy mắt nhưng liền sau đó mau chóng lại nhập tâm vào nhân vật.

      Mày Chu Thời Uẩn dần dần nhíu lại.

      Bên kia, Tô Căng Bắc đối chiếu lại lần với thầy chỉ đạo võ thuật, quay phim cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn nhận ra Chu Thời Uẩn đến.

      Cảnh cuối cùng, phải nhảy từ bên cầu thang xuống.

      - Action!

      Tô Căng Bắc và Giang Ngôn ở cầu thang bắt đầu đánh võ với người ta, đến chỗ đặc biệt, phải nhảy xuống khỏi cầu thang.

      Nhưng lúc nhảy, biết có phải do tư thế đúng hay , va phải lan can bên hông rồi mới rơi xuống tấm đệm xốp bên dưới.

      - Á...

      Tô Căng Bắc kêu lên, nằm đệm xốp hồi lâu dậy nổi.

      - Căng Bắc.

      Giang Ngôn vội vã chạy xuống đỡ dậy.

      Tô Căng Bắc che cánh tay:

      - sao sao, quẹt bị thương thôi.

      - chảy máu rồi còn bảo sao, Đinh Đinh, lấy hộp y tế qua đây.

      rồi, Giang Ngôn bế ngang Tô Căng Bắc lên đưa tới khu nghỉ ngơi lớn nhất.

      - Nè nè, tôi sao mà, để tôi xuống.

      - đừng ẩu, bị thương là được đâu.

      Giang Ngôn vội vàng đưa Tô Căng Bắc , hô lớn ra sau:

      - Đạo diễn Thẩm, tạm nghỉ lát!

      Thẩm Thanh Châu ra hiệu tạm ngừng với mọi người, cầm lấy loa, định bảo nhân viên gọi bác sĩ tới khám người lướt qua.

      Du Vãn Thanh:

      - Em gọi bác sĩ.

      Thẩm Thanh Châu kéo cổ tay ấy:

      - cần đâu.

      - Hả?

      - Bác sĩ nhà ấy tới rồi.
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Giang Ngôn được nửa đường đột nhiên bị chặn lại, ngước mắt, hơi bực bội:

      - Tránh ra.

      - Cậu tránh ra.

      Người đàn ông trước mắt giọng nhàn nhạt nhưng ánh mắt rét lạnh:

      - Đưa tôi.

      - Đưa gì...

      Giọng Giang Ngôn im bặt, ơ, chàng này trông quen quen.

      - Chu bảo bối!

      Đúng lúc này, Tô Căng Bắc trong ngực Giang Ngôn chợt giãy giụa nhảy xuống, sau đó quan tâm gì cả lao vào người đàn ông trước mặt:

      - bảo tới mà, sao lại tới rồi?

      Chu Thời Uẩn đẩy tay ra, cau mày quở trách:

      - Em cẩn thận chút! đau à?

      vừa vậy, Tô Căng Bắc liền nhe răng trợn mắt kêu đau:

      - Ui da đau, bác sĩ Chu mau khám giúp em.

      Chu Thời Uẩn liếc , nghiêng đầu nhìn Giang Ngôn:

      - Lấy hộp y tế ra đây.

      - Ơ, là... vị hôn phu kia à?

      - Hộp y tế.

      - Ờ ờ, được!

      Chu Thời Uẩn để Tô Căng Bắc ngồi xuống bên cạnh:

      - Đưa tay đây.

      Cánh tay bị quẹt mảng lớn, máu chảy ra, nhìn rất kinh khủng. Sắc mặt Chu Thời Uẩn rất tệ:

      - Loại phim này nhất định phải tự mình đóng à?

      Tô Căng Bắc gật đầu:

      - Ừ, sao thế?

      - Đừng đóng nữa, theo về.

      - Hả?

      Tô Căng Bắc dở khóc dở cười:

      - Vậy sao được, ký hợp đồng rồi, muốn em vi phạm hợp đồng à?

      Chu Thời Uẩn gật đầu:

      - Ừ.

      Tô Căng Bắc:

      -... phá sản.

      - Cứ phá.

      Chu Thời Uẩn nhìn , sắc mặt u ám:

      - Thoa xong thuốc liền.

      -...

      Giang Ngôn vội đưa thuốc tới:

      - Nè, hộp y tế, trong đây có thuốc khử trùng và thuốc tiêu viêm.

      Chu Thời Uẩn nhận lấy, mở hộp y tế ra thoa thuốc cho Tô Căng Bắc.

      Giang Ngôn chưa , ngồi xuống bên cạnh:

      - Căng Bắc sao chứ, đạo diễn Thẩm bảo tạm nghỉ quay, hôm nay nghỉ ngơi.

      - Tôi sao.

      - Ban nãy là vấn đề bên thợ cáp, lần sau nhất định phải cẩn thận, nếu nữ chính xảy ra chuyện chúng tôi tìm được người khác tốt như đâu.

      Tô Căng Bắc cười nhìn Giang Ngôn, hoàn toàn là giọng điệu cười đùa bình thường của với đoàn phim:

      - Miệng ngọt lắm chàng trai.

      - Đương nhiên.

      - Á...

      Tô Căng Bắc đột nhiên xuýt xoa, nhìn Chu Thời Uẩn:

      - Đau.

      Chu Thời Uẩn ngước mắt nhìn , tay cầm bông vải lại, lạnh lùng :

      - Còn cười được, tưởng là em đau.

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - chút.

      Chu Thời Uẩn hừ lạnh, nhìn Giang Ngôn:

      - Tôi trông ấy cho, cậu làm việc .

      Giang Ngôn ngây thơ:

      - sao, tôi bận.

      Chu Thời Uẩn:

      - Cậu có thể bận.

      Giang Ngôn:

      -...

      Chu Thời Uẩn thoa thuốc cho Tô Căng Bắc xong muốn trực tiếp đưa về khách sạn. hết nước hết cái mới thuyết phục được cùng chào Thẩm Thanh Châu và Du Vãn.

      Du Vãn nhìn Chu Thời Uẩn trầm phía sau:

      - Ơ, Chu có vẻ rất lo lắng cho nhỉ.

      Tô Căng Bắc cười khan hai tiếng:

      - Cũng tạm, vậy em về trước nhé, mai em lại tới.

      - Đạo diễn Thẩm.

      Chu Thời Uẩn phía sau chợt lên tiếng:

      - có chuẩn bị tuyển nữ chính chưa?

      Thẩm Thanh Châu bị hỏi ngớ người:

      - Chuẩn bị tuyển?

      - Ừ.

      - Sao thế?

      - Tô Căng Bắc…

      - sao!!!

      Tô Căng Bắc vội quay người che miệng Chu Thời Uẩn:

      - sao sao, ấy chỉ hỏi vậy thôi, chúng tôi trước nhé, đạo diễn Thẩm, Du Vãn, tạm biệt.

      Thẩm Thanh Châu:

      - …

      xe, Tô Căng Bắc bày tỏ khó tin:

      - định đưa em à?

      Chu Thời Uẩn nhìn :

      - Em bị thương, quá nguy hiểm.

      - Chút vết thương cỏn con này sao hết.

      Tô Căng Bắc thấy cương quyết bèn vội cọ cọ bên cạnh :

      - Em thích bộ phim này, hơn nữa, đạo diễn Thẩm và Du Vãn đều xem như bạn em, em mà bỏ khó coi lắm.

      Chu Thời Uẩn nghiêng mắt nhìn , trước đây thấy quay phim bị thương chỗ này mảng chỗ kia mảng, lần này ở trường, cảm giác lo lắng càng thêm mãnh liệt.

      - Chu bảo bối, lần sau em bị thương nữa, có được ?

      Chu Thời Uẩn để ý tới .

      - Chu bảo bối?



      - Lần này là ngoài ý muốn, đóng phim đâu thể ngày nào cũng bị thương.

      Tô Căng Bắc nặn nặn cánh tay :

      - Em bảo đảm, lần sau nếu em ôm thương tích quay về em

      - Em thế nào?

      - Em mặc bài bố!

      xong, Tô Căng Bắc lại bổ sung hai chữ:

      - giường!

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Sau khi về khách sạn, Chu Thời Uẩn gần như được dỗ dành xong xuôi, Tô Căng Bắc ung dung chuẩn bị tắm, thay bộ quần áo đầy bụi bẩn này.

      nhắc nhở:

      - được dính nước.
      Tô Căng Bắc nhăn mặt:

      - được, hồi nãy lăn lê bò trườn đất lâu như vậy, tắm em khó chịu.

      Chu Thời Uẩn:

      - Ráng nhịn, tay em mới thoa thuốc.

      Tô Căng Bắc:

      - Vậy em giơ tay lên tắm, chắc chắn văng tới.

      Chu Thời Uẩn:

      - Em cảm thấy có thể ?

      - Có thể chứ.

      Tô Căng Bắc chợt nhìn đầy hàm ý:

      - tắm cho em là có thể ngay.

      Chu Thời Uẩn sững sờ.

      Tô Căng Bắc vừa cởi nút áo vừa về phía phòng tắm:

      - Chu bảo bối nhanh qua đây tắm giúp em nào.

      Chu Thời Uẩn nhìn vào phòng tắm, tiếp đó, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.

      im lặng, do dự chốc lát rồi vẫn nhấc chân vào.

      Tô Căng Bắc cởi áo ngoài, chỉ mặc áo ba lỗ và quần soóc . Thân thể mảnh khảnh thon thả đứng dưới ánh đèn, cánh tay còn quấn băng màu trắng. Xinh đẹp, quyến rũ, vết thương tay lại khiến có mùi cấm dục.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn u ám, dời chỗ khác:

      - Đứng vào , tay giơ cao, cầm vòi sen giúp em.

      - Được.

      Tô Căng Bắc nghe lời vào trong cửa kính.

      Chu Thời Uẩn cầm vòi sen, có chút luống cuống. Phòng tắm rất yên tĩnh, lẳng lặng cởi áo ba lỗ, chỉ còn lại nội y.

      - Nè, cởi giúp em với.

      chỉ có tay tiện, đành bảo Chu Thời Uẩn giúp.

      hơi khựng, đưa tay ra phía sau mở móc kim loại, thanh nhàng vang lên, cũng hoàn toàn trêu chọc trái tim .

      - Xối sơ sơ qua là được.

      quay lưng về phía , tay giơ lên, chờ xối nước.

      Chu Thời Uẩn chỉnh xong nước ấm, từ từ xối lên người . Dòng nước theo đường cong phần lưng gợi cảm chậm rãi chảy xuống, qua chiếc eo thon, chảy tiếp xuống bên dưới...

      Chu Thời Uẩn mím môi, cơ thể hơi căng thẳng.

      chợt trầm giọng:

      - Xoay lại.

      Tô Căng Bắc quay đầu nhìn , phát cũng nhìn .

      Ánh mắt rất sâu, hỏi:

      - cần xối phía trước à?

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - Xối chứ sao .

      Chu Thời Uẩn nghe, đưa tay kéo qua. vô thức đưa tay bị thương che đằng trước, nhưng che kiểu đó còn bằng che, như như lại càng quyến rũ hơn.

      Chu Thời Uẩn ngước mắt nhìn rồi lại từ từ cụp mắt, tay nhàng giúp kỳ cọ, giống như thực chỉ tắm giúp .

      Tim Tô Căng Bắc đập thình thịch, hơi siết chặt tay, đè xuống cảm giác kỳ dị trong cơ thể bốc lên vì .

      - Được rồi.

      Chu Thời Uẩn tắt nước, lấy khăn tắm trong tủ bên cạnh ra quấn lấy . vẫn cụp mắt, cẩn thận lau khô cơ thể từng li từng tí, giống như búp bê sứ dễ vỡ vậy.

      Lau khô cơ thể xong, Tô Căng Bắc định ra ngoài nhưng Chu Thời Uẩn thình lình giữ eo lại, kéo mạnh vào lòng.

      Tiếp đó, nghe giọng khàn khàn hỏi:

      - Muốn à?

      Tô Căng Bắc chống lên ngực , khẽ cong đôi mắt quyến rũ:

      - Sao, muốn làm gì?

      Chu Thời Uẩn nắm chặt tay:

      - Em xem.

      Lời vừa dứt, liền bị bế thốc lên, trực tiếp đè lên tường phòng tắm, hôn môi . Tô Căng Bắc bị nhét giữa bức tường và , hai chân bị ép vòng quanh eo ...

      Ban nãy Chu Thời Uẩn giúp tắm, người cũng bị ướt hơn phân nửa, đưa tay cởi thắt lưng... dù sao ướt rồi, lúc này vừa hay khỏi mặc luôn.

      Nụ hôn của trượt đến bên tai , mà mỗi lần bị cắn vành tai đều trở nên mềm nhũn, dán vào mặt rên rỉ lúc nặng lúc .

      Dần dần, cảm thấy bên dưới có thứ gì đó chống lại.

      rề rà bên ngoài, cảm giác trống rỗng trong người chậm chạp của mà to ra vô hạn, cuối cùng, Tô Căng Bắc chịu nổi nữa:

      - Chu bảo bối, có thể…

      Giọng quyến rũ vang bên tai, Chu Thời Uẩn hít sâu hơi, cảm giác có thể chết người cũng được.

      - Á…

      Cú đâm thình lình, Tô Căng Bắc nằm vai , hồi lâu chưa hồi phục.

      Sắc mặt Chu Thời Uẩn khó nhịn:

      - Căng Bắc, thả lỏng.

      nghẹn ngào, cơ thể run run.



      từng chút từng chút đưa lên đỉnh, vào lúc sắp chống đỡ nổi, lại ấn mạnh vào. Giày vò trong phòng tắm hồi lâu, :

      - Ra ngoài thôi.

      hơi buông , bế ra ngoài, nơi này suy cho cùng vẫn tiện như giường.

      Tô Căng Bắc:

      - để em xuống trước…

      Khóe môi Chu Thời Uẩn khẽ cong, cố ý chơi xấu, để nguyên đồ trong cơ thể , cứ thế bế ra ngoài, Tô Căng Bắc vùi đầu vào cổ , ngón chân bị kích thích co lại.

      Đến bên giường, để xuống, vừa xuống là muốn chạy nhưng ban nãy ở nhà tắm giày vò dữ quá. Chu Thời Uẩn ràng nhìn ra được ý đồ của , tay nắm lấy mắt cá chân , kéo về bên .

      Tô Căng Bắc mếu máo:

      - Đừng đừng, mai em còn phải quay phim, nhóm đạo diễn Thẩm và Giang Ngôn đều chờ em đấy.

      Giang Ngôn?

      Chu Thời Uẩn nghe cái tên này liền khó chịu, cảnh hôm nay họ thân thiết với nhau vẫn trong đầu mất được, đương nhiên, quan trọng hơn là cảm thấy gương mặt Giang Ngôn có sức hút với Tô Căng Bắc.

      - Quan hệ giữa em và Giang Ngôn rất tốt?

      - Hả?

      Đầu óc Tô Căng Bắc mơ màng, chỉ có thể trả lời:

      - Rất tốt.

      - Vậy cậu ta tốt hay tốt?

      Tô Căng Bắc càng khó hiểu, hoàn toàn đâu có gì để so sánh? nghĩ nhiều, dùng chân còn lại đạp tay .

      Nhưng vẫn dễ dàng bị nắm lại. Cơ thể vẫn căng thẳng như cũ, thấy trả lời, con ngươi u ám, lật lại.

      Tô Căng Bắc quay lưng về phía , thế là chút do dự đẩy vào từ phía sau.

      Tô Căng Bắc:

      - AAAA! Cầm thú!

      - , rốt cuộc em và cậu ta có tốt ?

      - Tốt… ư… a…

      - Cái gì?

      Tâm Chu Thời Uẩn co lại, càng tàn nhẫn hơn.

      Tô Căng Bắc hoàn toàn biết mình sai cái gì, thấy như vậy vội vã ngược lại:

      - tốt tốt, hề tốt xíu nào hết!

      Chu Thời Uẩn định buông tha cho , mặc nũng nịu gào khóc thế nào cũng bớt.

      Sau đó, vùi vào ngực ngủ thiếp .

      “Reng reng reng.” Điện thoại tủ đầu giường vang lên, Chu Thời Uẩn cầm lên mới nhận ra đây là điện thoại của Tô Căng Bắc, nhìn tên người gọi, bắt máy.

      - Căng Bắc, Tiểu Oai em bị thương, sao chứ? Nghe bác sĩ Chu cũng tới, tụi em bây giờ ở đâu?

      Chu Thời Uẩn:

      - ấy ngủ rồi.

      - Ờ ngủ rồi… hả?

      Hà Địch chợt phản ứng lại người bắt máy là Chu Thời Uẩn:

      - Bác sĩ Chu?

      - Ừ.

      - Căng Bắc bây giờ ngủ rồi, sớm thế?

      Chu Thời Uẩn nhìn người trong lòng, nhàn nhạt :

      - ấy mệt.

      Hà Địch:

      - …

      Mệt, mệt? Có phải có chỗ nào là lạ nhỉ.
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Hôm sau Tô Căng Bắc vẫn quay lại đoàn phim. Chu Thời Uẩn đưa , trước khi còn quên thảo luận với Thẩm Thanh Châu về vấn đề an toàn của nữ diễn viên.

      - Đạo diễn Thẩm, quá nguy hiểm, hãy dùng diễn viên đóng thế.

      Thẩm Thanh Châu :

      - Có diễn viên đóng thế nhưng hôm qua là cận cảnh nên còn cách nào khác.

      xong, Thẩm Thanh Châu cố ý bổ sung câu:

      - Dạo này cận cảnh nhiều lắm.

      Chu Thời Uẩn đen mặt, kiên quyết dứt khoát :

      - Nếu vi phạm hợp đồng sao?

      Thẩm Thanh Châu nhướng mày:

      - cảm thấy Tô Căng Bắc đồng ý vi phạm hợp đồng à?

      - Tôi có lòng kiên trì là khiến ấy đồng ý.

      Thẩm Thanh Châu nhìn chằm chằm, sắc mặt dần lạnh .

      Hai tòa núi băng giằng co nhau, trong khí như có tia lửa bắn ra bốn phía.

      Du Vãn ho khan, vội bước lên :

      - Chu à, chuyện hôm qua đúng là sơ sót của đoàn phim, chúng tôi chịu trách nhiệm. Tôi bảo đảm, bảo đảm lần sau xảy ra chuyện như vậy nữa, chắc chắn thực biện pháp an toàn vô cùng vô cùng tốt.

      Du Vãn lời hay khuyên giải, sắc mặt Chu Thời Uẩn dịu lại.

      Du Vãn tiếp:

      - đừng nghe Thẩm Thanh Châu bậy, dạo này cận cảnh nhiều nhưng còn động tác nguy hiểm gì nữa cả.

      Thẩm Thanh Châu lạnh lùng :

      - có là có thể có.

      - Thẩm Thanh Châu!

      Bị Du Vãn rống, Thẩm Thanh Châu mím môi, im lặng quay đầu nhìn camera.

      Du Vãn ho tiếng:

      - Chu, chúng tôi rất cần Căng Bắc, tôi là biên kịch, tiếp theo có cảnh gì tôi biết rất , nguy hiểm.

      Chu Thời Uẩn nhìn Thẩm Thanh Châu.

      Du Vãn hiểu ý, vội :

      - ấy cũng phải nghe tôi, kịch bản thể thay đổi tùy tiện, yên tâm.

      Chu Thời Uẩn hơi gật đầu với Du Vãn rồi xoay người ra ngoài.

      rồi, Du Vãn mới vỗ vỗ vai Thẩm Thanh Châu:

      - làm gì thế, dọa người ta làm gì?

      Thẩm Thanh Châu hầm hừ:

      - ta muốn dụ dỗ Tô Căng Bắc hủy hợp đồng.

      Vãn Du:

      - Người ta chỉ quan tâm bạn thôi mà, nếu em cũng vậy làm sao?

      Thẩm Thanh Châu nhìn ấy:

      - Em đâu phải diễn viên.

      - Em là nếu.

      - để em làm chuyện nguy hiểm như vậy.

      Du Vãn nhún nhún vai, so... suy bụng ta ra bụng người.

      Quay phim điện ảnh ba tháng, sau tiệc đóng máy, Tô Căng Bắc trở về nhà Chu Thời Uẩn.

      Lần này về trước thời hạn nên biết. Lúc tới nhà là hơn chín giờ sáng, ở bệnh viện, hơi mệt nên đánh giấc thoải mái.

      Tỉnh lại hơn hai giờ chiều, Tô Căng Bắc bảo Hà Địch lái xe của qua, tự lái xe đến bệnh viện.

      muốn cho Chu Thời Uẩn bất ngờ nên trước tiên đến tìm Lâm Thanh Duy hỏi xem ở đâu.

      Hôm nay tinh thần Lâm Thanh Duy có vẻ tốt lắm, gặp Tô Căng Bắc chỉ cười miễn cưỡng:

      - tìm sư huynh hả?

      - Ừ.

      gật đầu, hơi khó hiểu:

      - Cậu sao thế?

      Lâm Thanh Duy thở dài:

      - Hôm qua bà cụ giường số 03 qua đời, bà cụ ở bệnh viện chúng tôi lâu lắm, rất thích đùa, cực kỳ tốt với chúng tôi.

      Lâm Thanh Duy hơi dừng lại rồi tiếp:

      - Hôm qua bà cụ qua đời, hôm nay ông cụ... tình cảm ông bà rất tốt, đám chúng tôi đều họ già mà còn quăng thức ăn chó (1) cho chúng tôi.

      (1) Thức ăn chó: từ lóng, chỉ hành động ân ái đương trước mặt FA.

      Tô Căng Bắc hỏi:

      - Ông cụ làm sao?

      - Tự sát rồi.

      Tô Căng Bắc sững sờ.

      Lâm Thanh Duy :

      - Thế giới này thực có tình sâu sắc đến mức người này chết người còn lại biết sống tiếp thế nào.

      ...

      - Căng Bắc, nếu muốn tìm sư huynh, tôi nghĩ ấy ở phòng bà cụ, phòng 405 đấy. Sư huynh là bác sĩ chủ trị của bà cụ, bình thường bà cụ thân với sư huynh nhất, lần này bà cụ , ông cụ cũng , chắc sư huynh buồn lắm.

      Tô Căng Bắc cám ơn, vội vã lên lầu.

      Lúc gần , còn nghe Lâm Thanh Duy lẩm bẩm:

      - Ai bảo bác sĩ là nhìn thấu sinh tử chứ...

      Dọc đường, Tô Căng Bắc gặp vài bác sĩ đợt trước cùng vùng núi, chào họ rồi đến phòng 405. đẩy cửa vào, nhìn thấy Chu Thời Uẩn ngồi bên giường.

      nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt rất tĩnh lặng.

      Tô Căng Bắc đóng cửa lại, về phía .

      Chu Thời Uẩn thất thần, phát động tĩnh của , mãi đến khi đến bên cạnh vỗ vỗ vai , mới hoàn hồn.

      ngước mắt nhìn , hơi bất ngờ:

      - Sao em về rồi?

      Tô Căng Bắc cười:

      - Sớm ngày, nôn về gặp .

      Khóe môi Chu Thời Uẩn cong lên, đưa tay nắm lấy tay .

      đứng trước mặt , :

      - Em nghe Tiểu Duy rồi, cậu ấy bà cụ ở phòng này qua đời.

      - Ừ.

      - đừng buồn.

      Chu Thời Uẩn lắc đầu:

      - Con người luôn có lúc chết, bà ấy... sống uổng đời này.

      Tô Căng Bắc gật đầu, cảm khái:

      - Ông cụ quả thực bà lắm, bằng cũng tuyệt vọng đến mức này.

      Chu Thời Uẩn lên tiếng, vẫn nhớ lời ông tối qua khi bà qua đời, ông , ông rất hối hận vì gặp bà sớm hơn.

      Lúc ông câu này, cả người đều trống rỗng, ông cứ lặp lại mãi, cứ đọc mãi tên bà, sau đó... có sau đó nữa rồi.

      Chu Thời Uẩn nắm tay Tô Căng Bắc chặt:

      - hối hận rồi.

      Tô Căng Bắc ngớ người:

      - Gì?

      - Từ ngày em ra đời, lẽ ra nên chủ động gặp em.

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn sâu thẳm:

      - lãng phí hơn hai mươi năm.

      Tô Căng Bắc sững sờ, kiềm được cong khóe môi:

      - Bây giờ cũng muộn, chúng ta luôn gặp nhau mà.

      - Tô Căng Bắc.

      - Hả?

      - Chúng ta kết hôn nhé.

      Chu Thời Uẩn đứng dậy, chợt nghiêng người ôm lấy , khẽ:

      - muốn lãng phí nữa.

      ________________

      Tô Căng Bắc phát , năng lực hành động của Chu Thời Uẩn rất mạnh. Hai ngày trước mới muốn kết hôn mà hôm nay dẫn về Bắc Kinh, cầm hộ khẩu của hai người lái xe tới Cục dân chính.

      - Nè... lấy hộ khẩu của em khi nào thế?

      - Hôm qua.

      Chu Thời Uẩn nhìn :

      - Nếu phải còn cần hộ khẩu của em em tưởng hai ngày nay đợi cái gì?

      Tô Căng Bắc:

      - Lấy thế nào?
      - Dì gửi qua bưu điện.

      Khóe môi Tô Căng Bắc co giật, quả nhiên là chuyện tốt mẹ làm.

      Xe vẫn chạy, ngồi ở ghế phụ, lòng bắt đầu hoang mang vô cớ:

      - Phù...

      Chu Thời Uẩn nghe, quay đầu nhìn :

      - Em căng thẳng?

      Tô Căng Bắc chống đầu:

      - Vẫn, vẫn ổn.

      Chu Thời Uẩn cười:

      - Lấy giấy chứng nhận trước, nghi thức bảo người nhà chuẩn bị rồi, ngoại trừ hôn lễ kiểu Trung Quốc truyền thống của Chu gia em muốn thế nào?

      Tô Căng Bắc suy nghĩ:

      - Em muốn mặc váy cưới trắng ở giáo đường.

      - Được.

      - Ừm... cũng muốn ở bờ biển nữa.

      - Được.

      - Lâu đài của nước ngoài cũng đẹp lắm, rất hợp tâm hồn thiếu nữ.

      - Được.

      Tô Căng Bắc liếc :

      - Sao cái gì cũng được thế?

      Chu Thời Uẩn cong môi:

      - Thứ em muốn là đều được.

      Xe dừng ở bên Cục dân chính, hai người xuống xe.

      Hôm nay ở đây rất đông, trong sảnh có mấy đôi tình nhân chờ đợi.

      Tô Căng Bắc đeo kính râm, lẳng lặng nắm tay Chu Thời Uẩn vào, tìm góc ngồi xuống.

      - Nè, hôm nay hai người cũng tới kết hôn à?

      Phía sau chợt có người vỗ vai Tô Căng Bắc. quay đầu nhìn, khách sáo đáp:

      - Đúng vậy.

      trong đôi tình nhân đó rất hoạt bát, nghe Tô Căng Bắc trả lời :

      - Mẹ tôi hôm nay là ngày tốt nên tôi kéo bạn trai tới, à đúng rồi trong hai người là ai cầu hôn?

      Tô Căng Bắc chỉ Chu Thời Uẩn.

      nhìn mặt nghiêng của :

      - Ồ... Bạn trai đẹp trai quá.

      Dứt lời, ấy quay đầu nhìn chàng trai cạnh mình, bất mãn :

      - nhìn , còn phải để em cầu hôn trước. Người ta đẹp trai như vậy còn biết cầu hôn kìa.

      Chàng trai lườm ấy:

      - Bạn người ta cũng đẹp mà.

      - Hứ, ý là em đẹp hả?

      Chàng trai cười khẽ:

      - Em đẹp em đẹp, em là xinh đẹp nhất lòng .

      - Vậy còn được.

      xong, nhìn về phía Tô Căng Bắc:

      - Úi, tôi thấy trông rất quen nha.

      Tô Căng Bắc đeo kính râm, ấy hưng phấn quá nhận ra, giờ bình tĩnh lại mới phát , trông phải quen bình thường.

      - A!!!

      đột nhiên kêu lên kinh hãi:

      - là Tô Căng Bắc! là Tô Căng Bắc đúng ?

      ấy kêu như thế, người xung quanh đều nhìn sang. Tô Căng Bắc ho khẽ tiếng, lẳng lặng gật đầu.

      - Đúng là Tô Căng Bắc! Hôm nay kết hôn? Trời ơi, tôi thế mà kết hôn chung với Tô Căng Bắc!

      vội vã đưa điện thoại của mình cho bạn trai:

      - Mau lên mau lên, chụp giúp em tấm.

      chỉ ấy mà những người khác cũng đua nhau lấy điện thoại ra chụp ảnh.

      - , điền đơn.

      Chu Thời Uẩn hoàn toàn phớt lờ mọi người, kéo Tô Căng Bắc lên trước. Đám người phía sau vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ, họ may mắn cỡ nào mới có thể tận mắt thấy hai người đó lĩnh giấy chứng nhận!

      Mọi người kích động up ảnh lên weibo, share trong group bạn bè.

      Thế là... khi Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn làm xong tất cả thủ tục, chính thức dùng thân phận vợ chồng bước ra, bên ngoài tụ tập cả đám phóng viên.

      - Căng Bắc, bây giờ chính thức kết hôn rồi chứ? có cảm giác gì?

      - Hai người định khi nào sinh con?

      - Hôn lễ tổ chức ở đâu?

      - Hôm nay kết hôn là có kế hoạch sẵn hay hưng phấn nhất thời?

      ...

      Đèn flash chớp bốn phương tám hướng, Chu Thời Uẩn che vai Tô Căng Bắc:

      - Phiền tránh đường giùm.

      - Chu, là cầu hôn Tô Căng Bắc sao?

      Bước chân Chu Thời Uẩn khựng lại, nhìn vào ống kính:

      - Đúng.

      Tô Căng Bắc sững sờ, ngờ hôm nay lại chịu chuyện với phóng viên, xem ra tâm trạng rất tốt.

      Phóng viên thấy chịu chuyện cũng rất hưng phấn:

      - Lúc trong livestream là vị hôn phu của ấy, vậy từ khi nào quan hệ giữa hai người phát triển từ bạn trai bạn thành vợ chồng chưa cưới?

      - Bạn trai bạn ?

      Chu Thời Uẩn suy nghĩ:

      - Chúng tôi chưa từng có quan hệ này, từ khi biết nhau, chúng tôi là vợ chồng chưa cưới rồi.

      Các phóng viên ngẩn người:

      - Ý là, hôn nhân cũng do trong nhà định ra sao?

      - Phải.

      - Vậy giữa hai người có tình cảm thực ? Hay chỉ là quan hệ liên hôn?

      Câu hỏi của phóng viên sắc bén nhưng Chu Thời Uẩn vẫn thong thả đáp:

      - Tôi chưa từng biết ơn quyết định nào của gia đình như quyết định này.

      nhìn Tô Căng Bắc:

      - Vì nhờ nó, tôi mới có thể nhìn ấy trưởng thành, nhìn ấy đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.

      Ánh mắt Tô Căng Bắc lấp lánh, chỉ nghe Chu Thời Uẩn dịu dàng :

      - Tôi ấy, vì điều gì khác. Chỉ vì, ấy là Tô Căng Bắc.

      __________

      Hot search weibo.

      #Tô Căng Bắc kết hôn#

      Top 1 hot search, weibo nổi tiếng up video phỏng vấn trước Cục dân chính, kèm phụ đề: tôi cũng muốn có bạn trai chờ tôi suốt hai mươi năm!

      Sau đó, Tô Căng Bắc lần đầu share weibo này, đính kèm tấm ảnh selfie của và Chu Thời Uẩn (từ ảnh cho thấy bên nam mấy tình nguyện chụp ảnh gắn tai thỏ này). viết: “lang thang hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn bị Chu bảo bối nhà tôi thu về ~~”

      Cư dân mạng bình luận:

      “Đệch, đôi này đúng là hường tung tóe! Là tiểu thuyết ngôn tình đây mà!”

      “Chu bảo bối? Chu bảo bối!!! Cũng xin ban cho tôi Chu bảo bối với!!!”

      “, Chu bảo bối! Đẹp trai quá xá!”

      “Tôi ấy, vì điều gì khác, chỉ vì ấy là Tô Căng Bắc??? Té ghế! Ăn thức ăn cho chó no quá. [icon lạnh lùng]”

      “Chúc phúc chúc phúc.”

      ...

      Weibo bùng nổ vì chuyện Tô Căng Bắc kết hôn. Mà ở Chu gia lúc này, Tô Căng Bắc ôm Ô Đồng lười biếng cọ cọ trong ngực Chu Thời Uẩn:

      - Hồi nãy em up weibo, mọi người đều rất đẹp trai.

      ừ:

      - Còn gì nữa?

      - Còn nữa là lời chúc phúc.

      Tô Căng Bắc cười:

      - Chúc mừng , trở thành Chu tiên sinh của riêng em.

      Chu Thời Uẩn cong môi:

      - Chu phu nhân, cũng chúc mừng em.

      Tân hôn hạnh phúc.

      ...

      HOÀN CHÍNH VĂN
      đọc xong mọi người like giúp mình mỗi cuối trang truyện nhé, để cho người post bài có động lực mà post những truyện hay nữa, tks m.n

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :