1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp trai là số 1 - Lục Mang Tinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Hôn nồng nhiệt kiểu Pháp? Trái tim Chu Thời Uẩn hơi nhảy lên, loạn nhịp.

      Tô Căng Bắc liếc :

      - Sao, có phải biết , để em dạy .

      rồi, liền nhón chân khẽ cắn môi , thấy phản ứng, lại thè lưỡi ra liếm liếm, thủ thỉ:

      - có xem phim ?

      Con ngươi Chu Thời Uẩn u ám, để mặc càn quấy.

      chống cự chính là chấp nhận!

      Bàn tay Tô Căng Bắc khoác lên vai trêu nơi cổ, mở miệng, giọng thầm quyến rũ chết người:

      - Này, hôn nồng nhiệt kiểu Pháp là em chấp nhận lời xin lỗi của đâu.

      Chu Thời Uẩn hạ mi mắt nhìn , trong lòng đong đưa sóng mắt, muôn vàn quyến rũ. chợt gật đầu, khom người trong ánh mắt khêu gợi của :

      - Được, vậy theo ý em.

      từ từ phủ lấy môi . Từ mơn trớn khẽ cho tới cọ xát, từng chút từng chút dây dưa, xâm lấn lãnh địa của .

      Tô Căng Bắc mừng rỡ đắc ý, tim đập như đánh trống, nhón chân, vòng hai tay qua cổ để chống đỡ chính mình.

      Dần dần, hô hấp nóng rực của hai người quấn quýt vào nhau…

      Nụ hôn này tựa như nước nóng tràn ra, Tô Căng Bắc bị bỏng khó mà hô hấp. Với , lần hôn môi thứ nhất lướt qua rồi thôi, lần thứ hai… chỉ cảm thấy là trong mộng, sau đó cũng cười toe toét hôn môi , nhưng luôn cảm thấy tất cả nụ hôn trước kia đều khác với lần này, lần này ôm lấy , dựa vào lòng , chân chính như hai người nhau.

      - Em thở à?

      Đột nhiên, Chu Thời Uẩn hơi dịch ra, giọng trầm thấp vang lên.

      Tô Căng Bắc có thở, chỉ là đầu óc hỗn loạn, vào thời khắc nào đó vô thức nín thở. Lúc này, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của , vội vã điều chỉnh lại sắc mặt, vờ trấn định :

      - Em có thở mà, có phải quá căng thẳng nên cảm nhận được ?

      Trêu người lại bị người trêu ngược, rốt cuộc là ai căng thẳng đây?

      - Ồ, vậy sao?

      Tô Căng Bắc gật đầu khẳng định.

      Khóe môi Chu Thời Uẩn hơi cong lên, đợi phản ứng, lần nữa cúi đầu xuống. hề tiến công ngay lập tức như ban nãy mà tỉ mỉ vờn quanh cánh môi , từng chút từng chút , từ từ thưởng thức.

      Sắc mặt Tô Căng Bắc vụt đỏ, Chu Thời Uẩn dường như thăm dò, cân nhắc trong lĩnh vực mới của mình! nhịn chốc lát, muốn yếu thế nữa. Thế là nghiêng người đè xuống, trực tiếp cạy môi răng ra, tìm đường móc lấy lưỡi .

      Chu Thời Uẩn bị đụng lùi bước, tựa vào tường sau lưng. Lát sau, đưa tay xoay người , hai người hoán đổi vị trí, biến thành Tô Căng Bắc bị áp vào tường.

      mặc đồ ngủ, lớp vải mỏng manh dính vào tường có chút cảm giác mát. Nhưng cảm giác mát này lại bị lửa nóng hừng hực của người trước mặt xung kích áp đảo.

      Giao hòa tiếng động, thân mật ngọt ngào. Môi tê dại, nhưng nội tâm lại đòi hỏi càng nhiều.

      Chu Thời Uẩn cũng khá hơn là bao, trong lòng mềm mại như xương, thời thời khắc khắc đều chọc tim ngứa ngáy. Bàn tay đặt eo càng lúc càng siết chặt, dường như muốn luôn để trước người mình như thế.

      - Mẹ, mẹ làm gì vậy?

      “Lách cách lạch cạch…”

      - Úi, mẹ! Đổ canh lên người con!

      “Suỵt!!!”

      Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào, Chu Thời Uẩn khẽ cau mày, cuối cùng buông ra, chỉ là con ngươi màu nhạt của vẫn lóe lên ánh sáng dị thường như cũ. Tô Căng Bắc dựa vào ngực hơi thở dốc, hồi lâu vẫn chưa trở lại bình thường.

      Sau yên tĩnh kỳ lạ, giọng khàn khàn của Chu Thời Uẩn vang lên đỉnh đầu:

      - có thói quen ăn khuya, em đem .

      Tô Căng Bắc lùi bước, ừ khẽ. có thể đoán được mặt mình bây giờ chắc chắn cực kỳ đỏ, chính cũng chịu nổi nhiệt độ này, được, phải hạ nhiệt, hạ nhiệt!

      Tô Căng Bắc vội vã bưng bữa khuya định ra ngoài.

      - Đợi .

      Chu Thời Uẩn phía sau gọi lại. Tiếp đó, nghe tiếng bước chân vang lên, đến gần , vịn vai .

      - Son môi lem rồi này.

      Chu Thời Uẩn đưa tay lau vết son màu hồng nhạt lem ra ngoài vì nụ hôn ban nãy. Tô Căng Bắc ngước mắt, thấy môi cũng có màu son của mà hình như ý thức được, chỉ tập trung thu dọn tàn cuộc cho .

      để tay xuống, xoay người lại.

      - Được rồi, ra ngoài .

      Tô Căng Bắc mím môi, đưa tay mở cửa. Chỉ là chú ý tay run run, hệt như trái tim , vì người mà rối loạn.

      mở cửa bước ra, thấy canh vung vãi đầy dưới đất.

      ngước mắt nhìn Tô Doãn Đông và Triệu Tuyết Nhan:

      - Hai người làm gì thế?

      Tô Doãn Đông trừng môi :

      - Em! Em! phải là người hỏi em làm gì thế đấy?

      Môi sưng cả lên!

      Triệu Tuyết Nhan cười ha ha bước lên đón lấy khay thức ăn tay Tô Căng Bắc:

      - Mẹ và con ngang qua, Thời Uẩn ăn khuya xong rồi à?

      liếc Triệu Tuyết Nhan:

      - ấy quen ăn khuya, mẹ đem .

      - Được được được, ăn cũng được, mai dậy sớm ăn sáng.

      Tô Doãn Đông:

      - Tô Căng Bắc! hỏi em đấy, ban ngày ban mặt, còn là ở trong nhà, các em làm gì hả?

      Triệu Tuyết Nhan đánh vào gáy Tô Doãn Đông:

      - Con nhao nhao cái gì, xuống cho mẹ.

      Tô Căng Bắc lườm Tô Doãn Đông:

      - Thứ nhất, bây giờ là nửa đêm nửa hôm chứ phải ban ngày ban mặt. Thứ hai, bất kể tụi em làm gì ở đâu cũng là hợp pháp. Tô Doãn Đông, ở ngoài cửa phòng nghe lén, em chưa đánh thôi, còn biết xấu hổ lớn tiếng với em?

      - nghe lén? Đây là nhà ! cần nghe lén à?

      Tô Doãn Đông nhảy dựng lên:

      - Vả lại, là thấy mẹ lén la lén lút ở đây nên mới lại hỏi, sau đó tiện thể nghe chút mà thôi!

      Triệu Tuyết Nhan ho khan, kéo về phía cầu thang:

      - Ầm ĩ hoài, hơn nửa đêm có cho người ta ngủ hay đây.

      - Mẹ! Mẹ đừng kéo con! Con phải chuyện tử tế với nó, con con đứa như vậy sao được…

      - Con câm miệng cho mẹ.

      Hai mẹ con lải nhải lằng nhằng rồi, Tô Căng Bắc im lặng lắc đầu, nhấc chân về hướng phòng mình.

      Hôm sau, Chu Thời Uẩn dậy rất đúng giờ, xuống lầu, người làm của Tô gia vội vã dẫn ăn sáng.

      - Tô Căng Bắc đâu?

      Người làm vội :

      - Dạ, đại tiểu thư vẫn ngủ ạ.

      - Vẫn ngủ?

      Người làm gật đầu:

      - Dạ, bình thường đại tiểu thư dậy ăn sáng, cũng thích bị chúng tôi gọi dậy ạ.

      Chu Thời Uẩn cau mày, vốn tưởng sửa tật xấu ngủ nướng, ai dè vừa về nhà là quay về như cũ.

      - Thời Uẩn, cháu dậy rồi.

      Tô lão gia tới, Chu Thời Uẩn đứng dậy:

      - Ông nội.

      - Ngồi .

      Tô lão gia :

      - Hiếm khi có người dậy ăn sáng với ông, đám nhóc trong nhà này, đứa nào đứa nấy cũng lười.

      Chu Thời Uẩn cười cười, lên tiếng.

      Tô lão gia:

      - Vẫn là Chu gia nhà cháu lễ nghĩa, quy củ nghiêm khắc.

      Chu Thời Uẩn :- Chỉ là thói quen của Chu gia truyền lại đời đời kiếp kiếp thôi ạ, thực ra thoải mái chút cũng tốt.

      Tô lão gia bất đắc dĩ:

      - Thoải mái, dung túng đám người đó riết chiều hư hết. Căng Bắc nhé, hồi đó cứ nằng nặc đòi vào showbiz, chọc tức hết cả nhà.

      Chu Thời Uẩn hơi cong môi:

      - Thưa ông nội, ấy như vậy rất tốt ạ.

      Tô lão gia nhướng mày:

      - Cháu cảm thấy rất tốt? Con bé Căng Bắc chịu quản giáo, tùy hứng quen rồi, may mà về sau có cháu.

      - Ông nội, sáng ngày ra ông xấu cháu rồi.

      Tô Căng Bắc ngáp tới. Người làm bên cạnh thấy kinh ngạc:

      - Đại tiểu thư, dậy rồi?

      ngồi xuống:

      - Lấy cho tôi bộ dụng cụ ăn.

      - Dạ dạ dạ.

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - Ông như vậy là gây họa cho người vô tội. Dạo này cháu cực kỳ ngoan, theo gia nhà chúng ta như hình với bóng, hề gây rối.

      Tô lão gia hừ lạnh:

      - cả và em trai cháu thế rồi, cháu mà còn gây rối nữa phải là muốn ông tức chết sao.

      Tô Căng Bắc cười:

      - đâu đâu mà.

      Ăn sáng xong, Chu Thời Uẩn và chuẩn bị đến bệnh viện thăm Tô Gia Nam.

      Xe dừng ở bãi đậu xe bệnh viện, Tô Căng Bắc đeo khẩu trang và mũ, khiêm tốn vào bệnh viện.

      - Chị.

      Tô Gia Nam thấy vào, gương mặt tái nhợt nở nụ cười, Tô Căng Bắc đau lòng xoa đầu cậu:

      - Hôm nay cảm thấy thế nào?

      Tô Gia Nam gật đầu:

      - Em khỏe lắm.

      Dứt lời, thấy sau lưng còn có người vội :

      - rể cũng tới ạ?

      Hôm qua Tô Gia Nam lần đầu gặp Chu Thời Uẩn, lúc đó rất nhiều thứ liên quan tới bệnh của cậu với bác sĩ chủ trị, cậu ở bên cạnh nghe rất ràng cho nên vô cùng có thiện cảm với .

      - Ừ.

      - Chị, vậy mấy ngày nay chị có , có bận công việc ?

      - Tạm thời , công việc kế tiếp của chị vừa vặn ở bên này. Chị chờ em khỏe rồi mới .

      Tô Gia Nam :

      - Vậy rể làm sao đây, chị ở lại đây chẳng phải là bỏ rể ở nhà mình sao?

      Tô Căng Bắc cười khẽ, quay đầu nhìn Chu Thời Uẩn:

      - Ê, em trai em có lý nhỉ, phải độc giữ khuê phòng rồi.

      - rể, ở nhà tụi em nhiều thêm mấy ngày là được mà.

      Chu Thời Uẩn mỉm cười:

      - Bệnh viện có việc, ngày mốt phải .

      Tô Gia Nam hơi tiếc nuối:

      - Ờm.

      Tô Căng Bắc:

      - Ngày mốt? Em tưởng ngày mai rồi chứ.

      Chu Thời Uẩn liếc :

      - Em muốn nhanh chút?

      Tô Căng Bắc vội lắc đầu, cười hì hì dán vào người :

      - Sao có thể, là Chu bảo bối nhà em mà, sao em nỡ để sớm được.

      Ba người ở phòng bệnh hàn huyên lâu, sau đó Tô Gia Nam ngủ thiếp , Tô Căng Bắc liền cầm túi xách chuẩn bị rời với Chu Thời Uẩn.

      Đúng lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng bước chân. quay đầu, đúng lúc thấy Tô Hiển Ngôn vào cửa. Hiển nhiên, Tô Hiển Ngôn cũng ngờ trong phòng bệnh có người.

      Tô Căng Bắc thu ý cười lại:

      - cả.

      Tô Hiển Ngôn gật đầu với :

      - Em cũng ở đây.

      - Dạ, em đến lúc rồi. Gia Nam ngủ, tụi em định .

      Dứt lời, phát Tô Hiển Ngôn nhìn Chu Thời Uẩn, bèn ho khan:

      - Ơ, ấy là Chu Thời Uẩn.

      Khóe môi Tô Hiển Ngôn hơi cong lên nhưng ánh mắt lại mấy ý cười, chìa tay ra trước mặt Chu Thời Uẩn:

      - Chu nhị thiếu gia, nghe danh lâu.

      Chu Thời Uẩn bắt tay , giọng vẫn nhàn nhạt như cũ:

      - Cũng vậy.

      Tô Căng Bắc ở bên cạnh bỗng dưng cảm thấy bầu khí có hơi lạnh, hai tòa núi băng???

      lặng lẽ kéo Chu Thời Uẩn:

      - Ơ ừm, cả, đến thăm Gia Nam, vậy tụi em trước đây.

      Tô Hiển Ngôn khẽ gật đầu:

      - Bệnh viện đông người, em chú ý an toàn.

      Tô Căng Bắc cám ơn, kéo cánh tay Chu Thời Uẩn ra ngoài, nhưng được mấy bước, lại quay trở về:

      - .

      Tô Hiển Ngôn quay đầu nhìn .

      Mắt Tô Căng Bắc xẹt qua vẻ tinh nghịch:

      - bé Trình Tư Miên kia đáng lắm, , cố lên.

      Tô Hiển Ngôn sững sờ, ánh mắt dường như vì người kia trong lời lên vẻ dịu dàng.

      - Có điều, hiển nhiên Gia Nam cũng thích bé đó, , có được bé ấy phải kiềm chế chút, đừng bắt nạt em trai.

      Tô Hiển Ngôn:

      - …Em yên tâm.

      Tô Căng Bắc gật đầu:

      - Vậy tốt. Em nhìn nổi Gia Nam thảm quá đâu.

      rồi, yên tâm xoay người định .

      - Em đợi .

      - Sao thế?

      Tô Căng Bắc dừng bước.

      Tô Hiển Ngôn nhàn nhạt :

      - Gọi ấy bằng tên, em thích hợp gọi ấy là bé.

      Tô Căng Bắc:

      - …

      Hả? thích hợp, vậy phải gọi là gì? Chị dâu?

      té mất! nhóc vị thành niên Trình Tư Miên kia hơn năm sáu tuổi lận đó!
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Lần này Tô Căng Bắc sảng khoái về Tô gia như vậy kỳ thực còn có nguyên nhân, chính là có buổi chụp ảnh tạp chí ở thành phố này, thế nên bất kể trong nhà có gọi hay , đều phải về chuyến.

      Hôm nay là ngày chính thức chụp ảnh tạp chí. Hà Địch lái xe đến Tô gia đón , vì tính bảo mật của thân phận Tô Căng Bắc nên bình thường chỉ có mình Hà Địch lại đây.

      Khi Tô Căng Bắc chuẩn bị xuất phát, Chu Thời Uẩn đánh cờ vây với Tô lão gia ở phòng khách.

      đặc biệt đến bên cạnh hai người, :

      - Em hơn sáu giờ tối là có thể kết thúc.

      Tô lão gia chăm chú nhìn bàn cờ:

      - Được rồi, sớm về sớm.

      - Nhấn mạnh lần nữa, là hơn sáu giờ.

      Chu Thời Uẩn ừ tiếng, ngước mắt nhìn Tô lão gia:

      - Ông nội, ông phải cẩn thận đấy.

      Tô lão gia cau mày than thở:

      - Ông chưa bao giờ thắng nổi ông nội cháu lúc còn sống, ngờ kỳ nghệ của cháu còn tinh hơn cả ông nội cháu.

      Tô Căng Bắc lườm hai người, cong ngón tay gõ gõ lên bàn cờ:

      - Có ai nghe đây chuyện ?

      Tô lão gia :

      - Con bé này, đừng thêm phiền nữa. Mau làm việc , lúc về ông bảo Thời Uẩn tới đón cháu.

      Tô Căng Bắc nhướng mày:

      - Ơ ông nội, vẫn là ông hiểu cháu nhỉ.

      - Cháu nghĩ gì đều viết hết lên mặt kìa.

      Tô lão gia lắc đầu bất đắc dĩ:

      - Thời Uẩn à, chúng ta đừng để ý tới nó, tiếp tục chơi cờ.

      Chu Thời Uẩn cười khẽ:

      - Vâng, ông nội.

      Tô Căng Bắc:

      - Chu bảo bối, nhớ nghe lời ông nội tới đón em đấy.

      Chu Thời Uẩn ngước mắt nhìn , nhưng ngón trỏ và ngón giữa vẫn đuổi theo quân cờ đen chuẩn xác chút sai sót bàn cờ:

      - Ừ.

      Tô Căng Bắc nghe đồng ý mới hài lòng về phía Hà Địch đợi:

      - thôi, Hà Địch.

      xe.

      Hà Địch lái xe, Tô Căng Bắc ngồi ở ghế phụ lái.

      - Căng Bắc, chị quên em biết, hôm nay chụp tạp chí xong còn có buổi live stream nữa. Có điều cũng lâu đâu, 40 phút là đủ.

      - Live stream? Live stream gì?

      - Live stream qua điện thoại di động, lần trước em tham gia hoạt động công ích từng làm rồi mà.

      - Ờ, cho nên lần này là chủ đề gì?

      - Nhóm tạp chí họ phát động chủ đề công ích “áo quần thương”, em đến lúc đó cứ chia sẻ với mọi người điều tâm đắc khi mặc quần áo là được.

      Tô Căng Bắc :

      - Ừm, em biết rồi. Vậy đến lúc đó em báo Chu Thời Uẩn tiếng là được, bảo ấy khỏi đến sớm.

      Hà Địch nghiêng mắt nhìn :

      - Căng Bắc, tình cảm giữa em và bác sĩ Chu rất tốt nhỉ.

      - Ờ, có vấn đề gì ?

      Hà Địch ho :

      - mấy tháng rồi mà em vẫn thích người ta như vậy, mấy soái ca trước đây em thích đều quá tháng.

      Tô Căng Bắc sững sờ.

      Hà Địch :

      - Chị thấy em thực ấy rồi.

      Tô Căng Bắc ngẩn ngơ, nhất thời gì.

      ? , chỉ biết thực thích Chu Thời Uẩn, thích hơn tất cả mọi người trong dĩ vãng, muốn ở bên , thích cảm giác trái tim đập loạn vì .

      Tô Căng Bắc hiếm khi trầm tĩnh suy nghĩ, Hà Địch cảm giác mới mẻ của hẳn phải qua rồi chứ, Tô Doãn Đông cũng hỏi sao còn chưa chán… Đúng, vốn là người đứng núi này trông nọ, nhưng với Chu Thời Uẩn, cảm giác mới mẻ và cảm giác say đắm mãi giảm, mà ngược lại, lại thấy chúng ngày càng tăng thêm.

      Chu Thời Uẩn rồi ư?

      - gì?

      Hà Địch vui vẻ:

      - Xem ra là rồi, chậc chậc chậc, nữ thần hiệp hội nhan sắc của chúng ta cuối cùng cũng rung động rồi.

      Tô Căng Bắc chống đầu:

      - Vậy vừa hợp mà, dù sao em và ấy sớm muộn cũng ở bên nhau.

      - Phải phải phải, có điều Căng Bắc này, bác sĩ Chu cũng em à?

      Ánh sáng trong mắt Tô Căng Bắc hơi ngưng trệ.

      - Đương nhiên, phải chị tin vào thực lực của em. Chỉ là chị tò mò người có tính cách như bác sĩ Chu khi thế nào thôi. Ê, hai em đến bước nào rồi? Hôn? XXX?

      - Hôn có hôn rồi, nhưng XXX chưa.

      Hà Địch trêu đùa:

      - Ôi, đối mặt với sắc đẹp cỡ đó mà Tô đại tiểu thư của chúng ta nhịn được kìa.

      Tô Căng Bắc mím môi, cười đùa với ấy như bình thường, chỉ an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. nghĩ đến vấn đề Hà Địch hỏi ban nãy.

      Chu Thời Uẩn ?

      thực, biết.

      Tính tình quá mức đạm nhạt, dường như bất kể chuyện gì cũng kích thích được . nhiều lời, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng mấy thay đổi. Người như vậy, làm sao có thể hi vọng nhìn ra được điều gì từ vẻ ngoài đây chứ.

      Nhưng Tô Căng Bắc lại nghĩ, có lẽ , vì bên cạnh có bất kỳ nào như , được cho phép cùng sống với , được dung túng tùy tiện trêu chọc , hoặc như ngày hôm qua, được đáp trả nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa mãnh liệt…

      thở ra hơi, có chút xoắn xuýt, bởi vì phát những dung túng này hình như đều dựa vào thân phận vị hôn thê của .

      sớm biết thân phận này nên mới cho đến gần. Nếu, chỉ là người chút liên quan sao? Có phải bị đẩy ra xa từ lâu ?

      Tô Căng Bắc hơi bối rối, nhân quả tuần hoàn, biết là có nhân mới có quả hay có quả mới có nhân. Chu Thời Uẩn con người của hay là quen và tiếp nhận thân phận phía sau của đây?

      Nghĩ suốt cả đường, Hà Địch lái xe đến dưới lầu công ty tạp chí. Hà Địch dừng xe xong, :

      - Đến rồi, chúng ta đến phòng trang điểm trước, bên phòng chụp ảnh cũng chuẩn bị xong.

      Tô Căng Bắc phục hồi lại tinh thần, bỏ , nghĩ những vấn đề này làm gì, dù bây giờ , lẽ nào trong những tháng ngày chậm rãi về sau, thể khiến sao?

      Chính thức bắt đầu công việc.

      Trợ lý và các nhân viên chuẩn bị ổn thỏa, Tô Căng Bắc thay đồ, trang điểm rồi tiến hành quay chụp. Chụp hơn nửa buổi chiều, thay mấy bộ đồ, công việc bên tạp chí cuối cùng cũng xong.

      Sau đó, Tô Căng Bắc đến phòng nghỉ thực live stream với fan.

      Tiểu Oai giúp để điện thoại di động, mở live stream. Vì trước đó Hà Địch thông báo qua weibo nên mới bắt đầu live stream có rất nhiều fan theo dõi. nay rất hot chuyện live stream, nhưng Tô Căng Bắc cũng chỉ từng live stream lần, chưa quen lắm.

      nhìn Tiểu Oai:

      - Bắt đầu rồi à?

      Tiểu Oai gật đầu.

      Tô Căng Bắc tiến đến trước màn ảnh:

      - Ơ gì nhỉ, chúng ta tán gẫu nhé, có ai đó ta?

      màn ảnh lên đợt sóng bình luận điên cuồng.

      Tô Căng Bắc cười:

      - Được rồi, các bảo bối chậm chút, tôi thấy mọi người gì.

      ……

      Sáu giờ mười, Chu Thời Uẩn lái xe đến dưới lầu công ty tạp chí.

      gọi điện thoại cho Tô Căng Bắc, đầu kia reo chuông rất lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.

      - A lô.

      - A, là bác sĩ Chu à?

      Hà Địch hỏi.

      - Ừ, ấy đâu?

      - Căng Bắc làm việc, có điều cũng khoảng nửa tiếng là xong thôi, ở cửa à?

      - Phải.

      - Vậy được, để tôi bảo người xuống đón lên.

      Chu Thời Uẩn định tôi đợi ở đây cũng được, nhưng hình như Hà Địch quá bận, vừa xong liền cúp máy.

      Năm phút sau, có bước ra cửa công ty. Chu Thời Uẩn thấy ấy đứng ở cửa nhìn quanh quất hồi lâu xuống xe về phía ấy.

      Khi quay đầu nhìn thấy giật mình:

      - Ơ, là, Chu?

      gật đầu.

      ngớ người, chị Hà Địch thấy người đẹp trai nhất chính là Chu, quả nhiên…

      - Ừm! Vậy theo tôi.

      phục hồi lại tinh thần, vội dẫn . Thực ra biết Chu Thời Uẩn là ai, Hà Địch bảo đón người đón thôi.

      dẫn đến phòng nghỉ của ngôi sao:

      - Ờm, chị Hà Địch bảo dẫn đến đây là được, mời vào, tôi trước.

      Chu Thời Uẩn gật đầu:

      - Cám ơn.

      - cần cần.

      ba bước quay đầu lại. Lúc vẫn nghĩ, đưa thẳng đến phòng nghỉ, chẳng lẽ là đến tìm Tô Căng Bắc, đẹp trai như vậy… phải là bạn trai tin đồn của Tô Căng Bắc chứ?

      Khi Chu Thời Uẩn vào, trong phòng nghỉ chỉ có hai người là Tô Căng Bắc và Tiểu Oai, đứng ở cửa, thấy Tô Căng Bắc đứng cạnh đống quần áo, vừa chọn lựa vừa với Tiểu Oai nhưng Tiểu Oai chỉ im lặng đứng giơ điện thoại trước mặt .

      - Cho nên bộ đồ này tuyệt đối thích hợp với người vóc dáng thấp, có điều nếu nhất định phải mặc mang thêm đôi cao gót 10cm, miễn cưỡng có thể hold được.



      - Áo khoác da màu đỏ này là kiểu mốt giờ, phối với chiếc váy ngắn màu đen đơn giản rất đẹp.

      Tiểu Oai:

      - Chị Căng Bắc, có người hỏi bộ đồ chị mặc có phải đồ chụp tạp chí lần này ?

      - Bộ này à?

      Tô Căng Bắc nhìn vào ống kính lắc đầu:

      - Đây là đồ của tôi, đồ chụp tạp chí hôm nay nhất định phải giữ bí mật.

      Tiểu Oai lại đọc bình luận:

      - Họ rất xinh, còn khen dáng chị rất đẹp nữa.

      Tô Căng Bắc cười khúc khích rất vui vẻ:

      - Quả nhiên là người của tôi, đều rất tinh mắt.

      Hà Địch Tô Căng Bắc làm việc, nhưng Chu Thời Uẩn biết thứ gọi là live stream, cho nên trong mắt , chỉ là tán gẫu với Tiểu Oai mà thôi. nhìn , lẳng lặng bước đến:

      - Bảo hơn sáu giờ tới đón em mà, em làm gì đó?

      Trong màn hình đột nhiên nhiều hơn người, vả lại còn là đại soái ca vô cùng đẹp trai. Tiểu Oai sững sờ, hồi lâu phản ứng lại.

      Cư dân mạng xem live stream càng chấn động! Mọi người hẹn mà cùng bùng nổ:

      - Cmn đây là ai?!

      Vì bình luận bùng nổ trong nháy mắt, video cũng bắt đầu lag.

      Tiểu Oai phản ứng lại, vội vã chuyển ống kính qua hướng khác, nhưng có nhanh đến đâu cũng bằng cư dân mạng, cái gì nên thấy thấy rồi, nên chụp màn hình chụp rồi, dù lúc này xóa hết live stream còn kịp nữa.

      Tô Căng Bắc sững sờ:

      - Sao vào…

      Chu Thời Uẩn:

      - Bảo tới đón em mà, em quên à?

      Tô Căng Bắc chợt hiểu ra:

      - À, hồi nãy em bận quá, quên với là em phải live stream xong mới được.

      - Live stream?

      Chu Thời Uẩn khẽ cau mày:

      - Live stream gì?

      - Live stream qua điện thoại di động.

      Tô Căng Bắc chỉ chỉ điện thoại di động tay Tiểu Oai, giọng :

      - Gì nhỉ, vừa rồi, hình như lọt vào ống kính…

      Chu Thời Uẩn:

      - …

      Tiểu Oai bên cạnh tuôn mồ hôi lạnh sau lưng, dùng khẩu hình : chị Căng Bắc, làm sao bây giờ?

      Tô Căng Bắc khôi phục tinh thần, vội đẩy Chu Thời Uẩn qua bên, hít sâu hơi, quay lại trước ống kính:

      - Khụ khụ, ơ, vừa nãy chúng ta đến đâu nhỉ, tiếp tục nhé?

      Cư dân mạng đâu còn để ý vừa nãy đến đâu, lúc này câu hỏi ùn ùn kéo tới đều là người ban nãy là ai.

      “Đẹp trai quá! Quá đẹp trai, đẹp trai chết mất! Tôi sắp nghẹt thở rồi!”

      “Má ơi, Căng Bắc, đây là bạn trai trong truyền thuyết ư?”

      “Ngọt quá , còn tới đón nữ thần nhà mình tan làm nữa chứ ~ ”

      “Muốn ngắm soái ca! Mời soái ca xuất !”
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Bình luận bùng nổ, cuộc live stream công ích của Tô Căng Bắc đại khái cũng duy trì tiếp được.

      Tô Căng Bắc cười :

      - Mọi người kích động như thế, tôi còn quay nữa đây, mọi người rốt cuộc muốn ngắm tôi hay ngắm ấy?

      Tiểu Oai xem bình luận, :

      - Fan bảo muốn ngắm nữ thần, càng muốn ngắm bạn trai của nữ thần, cầu ấy xuất .

      Tô Căng Bắc:

      - Khụ khụ, chàng vừa nãy tương đối xấu hổ, cho nên

      - Tô Căng Bắc, em thế này là làm việc à?

      Fan nghe thấy bên kia màn hình vang lên giọng nam lành lạnh quyến rũ, :

      - Cho em thêm mười phút đủ ?

      Fan thấy Tô Căng Bắc nhìn sang hướng , ánh nhìn ấy đúng là đong đầy tình cảm, thương muôn vàn…

      - xác định vẫn muốn lên tiếng ư, mọi người đều nghe đấy.

      - Oh - Chu Thời Uẩn dừng lại, hình như hơi nghi hoặc – Vậy sao?

      Tô Căng Bắc nở nụ cười xinh đẹp:

      - sao sao cả, ngại em yên tâm rồi.

      Chu Thời Uẩn nhìn , để ý gì chứ, họ vốn dĩ đúng là quan hệ mà mọi người nghĩ kia mà, càng nhiều người biết phải càng tốt sao, đỡ cho có người ngấp nghé có ý đồ với .

      Hơn nữa, với nhiệt tình của dành cho nhan sắc, Chu Thời Uẩn khó đảm bảo có thể an phận trong tình huống có gã đàn ông nào đó có ngoại hình xuất chúng hợp khẩu vị theo đuổi . Cho nên… sớm gắn nhãn mác cho hơn.

      Fan còn bình luận, Tô Căng Bắc chuẩn bị đến giai đoạn cuối để kết thúc live stream.

      - Họ nhìn em qua điện thoại di động?

      Chu Thời Uẩn biết đến cạnh từ khi nào, hơn nữa chút để ý vẻ mặt sững sờ của và Tiểu Oai, nhìn các bình luận nhanh chóng trôi qua màn hình.

      Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

      - Đúng, đúng.

      Chu Thời Uẩn ồ lên, tựa như có thêm tri thức mới về nghề nghiệp của ngôi sao.

      - Những bình luận này, là ?

      Chu Thời Uẩn hiếm khi có lòng hiếu kỳ.

      Bình luận lúc này:

      “Cmn bạn trai!”

      “Đẹp trai!!!”

      “Bỗng dưng ngọt ngào là chuyện gì thế?”

      “Bạn trai quá! Cao hơn Căng Bắc đoạn, nhìn cũng là 1m8+”

      ……

      Ánh mắt Chu Thời Uẩn khẽ lướt qua, lành lạnh :

      - 1m83.

      Mọi người bên kia màn hình: “!!!”

      Tô Căng Bắc:

      - …

      - Còn nữa.

      Chu Thời Uẩn lại bổ sung:

      - Là vị hôn phu, phải bạn trai.

      Tối hôm đó, Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn ở nhà ăn cơm.

      Tô Doãn Đông lướt điện thoại :

      - Mấy đứa chơi chiêu trò gì thế?

      Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn, trong lòng đoán được vụ live stream hôm nay gây ra vấn đề:

      - Cũng có gì, chỉ là Chu bảo bối nhà chúng ta lên hình thôi.

      Tô Doãn Đông cười:

      - Đúng là có gì, chỉ là weibo bạo nổ thôi.

      Bởi vì Chu Thời Uẩn đột nhiên xuất , số người xem live stream của Tô Căng Bắc tăng đột biến gấp mấy lần, người đến sau hầu như vừa vào là kéo đến đoạn 30 phút 10 giây.

      Bởi vì đó là thời gian tốt nhất, gương mặt đẹp trai nghiêng nghiêng của xuất , mà giọng lành lạnh quyến rũ của cũng vang lên: “Bảo hơn sáu giờ tới đón em mà, em làm gì đó?”

      Cư dân mạng bày tỏ trái tim thiếu nữ bùng cháy, ngược FA thế này xưa nay chưa từng có!!!

      Trong thời gian ngắn, weibo, tiêu đề, hầu như toàn bộ các trang giải trí đều do hai người họ chiếm. Khi về phòng, Tô Căng Bắc lặng lẽ hỏi Chu Thời Uẩn:

      - Cái đó cần xóa à?

      - Ừ.

      khó hiểu:

      - Em còn tưởng đè hết các tin tức giống lần trước chứ.

      - cần thiết.

      - Tại sao?

      Chu Thời Uẩn nghiêng mắt nhìn :

      - Em cảm thấy đủ ăn ảnh?

      - Hả?

      - Hay hoàn toàn ăn ảnh?

      Tô Căng Bắc lắc đầu:

      - phải, đẹp trai thế này đương nhiên vô cùng ăn ảnh.

      biết có phải ảo giác hay , cảm thấy sau khi xong câu đó, ánh mắt Chu Thời Uẩn dào dạt ý cười…

      - Vậy được rồi.

      Chu Thời Uẩn mở cửa vào:

      - Ngủ , ngủ ngon.

      Tô Căng Bắc:

      - …Ngủ ngon.

      Người này, nhất định là uống lộn thuốc…

      Lúc này, trong phòng, Chu Thời Uẩn đưa tay xoa xoa giữa trán, bên môi cong lên ý cười , ngờ có ngày lại cố ý làm chuyện như vậy.

      Hôm sau, về lo chuyện của bệnh viện. Còn Tô Căng Bắc quay quảng cáo.

      Quãng thời gian này rất bận, quay xong hai quảng cáo rồi còn phải bay khắp cả nước vì những hoạt động quay phim chụp hình khác, mà trong những hoạt động này, lần nào cũng bị hỏi về vị hôn phu. Ngay cả những người bạn trong giới showbiz cũng nhắn tin chúc phúc

      Hôm nay, bay đến Quảng Châu tham dự buổi tụ hội thương mại châu báu, vốn nghĩ chỉ cần ló mặt là được, ngờ khi định rời thấy bóng dáng Hạ Lộ. Từ sau lần chia tay trước ở nhà hàng, hai người còn liên lạc nữa.

      Dù vậy, Tô Căng Bắc vẫn biết tin tức về ấy. Trước đó ấy đổi công ty quản lý, cũng nhận được mấy kịch bản tốt.

      Hạ Lộ cũng chú ý tới , hai người nhìn nhau xa xa cách đám đông ăn mặc hoa lệ, hồi lâu, Hạ Lộ gật đầu với , há miệng, mấy chữ.

      Khoảng cách quá xa, Tô Căng Bắc nghe ấy gì, nhưng từ khẩu hình biết, ấy , xin lỗi.

      Tô Căng Bắc mỉm cười, lắc đầu.

      - Nè, chị cười ngốc gì với khí thế?

      Đột nhiên, bên cạnh có người vỗ vai .

      Tô Căng Bắc giật mình, quay đầu nhìn thấy Thiệu Tố Oánh đứng bên cạnh.

      - Sao em lại ở đây?

      Thiệu Tố Oánh hừ khẽ:

      - Đây là sản nghiệp nhà tụi em.

      Tô Căng Bắc:

      - Hèn gì có thể lung tung ở đây, sao, trai cho ra ngoài chơi rồi à?

      Thiệu Tố Oánh trừng :

      - Chị còn nhắc chuyện này?

      Tô Căng Bắc cười khẽ:

      - Về nhà sớm chút, trẻ con đừng ở bên ngoài muộn quá.

      - Này này này, có ai quản người khác như chị đâu.

      - Đó là nể tình em là em của Chu bảo bối nhà chị đấy.

      Thiệu Tố Oánh run lên:

      - Chu bảo bối… thực biết làm sao hai tiêu hóa được cách xưng hô này nữa.

      - Tiêu hóa?

      Tô Căng Bắc như lẽ đương nhiên:

      - ấy rất thích cách xưng hô này.

      Thiệu Tố Oánh cười nhạo:

      - Nè, công việc hôm nay xong chị có về tìm hai nhỉ?

      - , ngày mai ngày mốt bận.

      Thiệu Tố Oánh híp mắt, :

      - Còn hai nhiều, thế mà ngay cả sinh nhật cũng ở cùng ấy.

      - Sinh, sinh nhật?Tô Căng Bắc sững sờ:

      - Sinh nhật khi nào?

      Thiệu Tố Oánh với giọng chẳng mấy thiện cảm:

      - Ngày mốt!

      Lời vừa dứt, Tô Căng Bắc đưa tay xoa đầu , còn dùng ngữ khí đầy từ ái :

      - Chà chà, trẻ ngoan, hiểu chuyện.

      xong, đợi Thiệu Tố Oánh phản ứng, vội vội vàng vàng xách váy lễ phục rời .

      Thiệu Tố Oánh sững sờ hồi lâu:

      - Tô Căng Bắc!!!

      Tô Căng Bắc thực biết ngày sinh nhật của Chu Thời Uẩn, điều này cũng vì quá nhạy cảm với ngày tháng, trong đầu chẳng nhớ được ngày sinh nhật của mấy người. Vả lại, dạo này hai người đều rất bận, điện thoại còn gọi được mấy cuộc nữa là.

      Tối đó, Tô Căng Bắc bảo Hà Địch mua vé máy bay ngày hôm sau cho .

      - Căng Bắc, ngày mốt em phải đến gặp đạo diễn Dương bàn chuyện kịch bản, ngày mai em định chừng nào về?

      Tô Căng Bắc thở dài, vỗ vai Hà Địch lời sâu xa:

      - Địch Địch, chị cho rằng công việc và người , cái nào quan trọng?

      Hà Địch liếc :

      - Em bớt khoe tình cảm .

      Tô Căng Bắc cười trả lời giúp ấy:

      - Là người , sai.

      Hà Địch:

      - Cho nên?

      Tô Căng Bắc túm mớ tóc dài lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rạng ngời:

      - Cho nên em , em muốn hiến thân cho ái tình.

      - Đừng kiếm nhiều cớ lười công việc thế!

      Cớ? Sao là cớ chứ?

      Tô Căng Bắc vui hớn hở bay đến thành phố chỗ Chu Thời Uẩn.

      Lòng ngập tràn thành ý.

      Sau khi đến nhà, lấy chìa khóa mà cho để mở cửa nhưng khi vào lại thấy nhà cửa vắng hoe.

      Tô Căng Bắc đặt hành lý xuống gọi điện thoại cho nhưng kỳ lạ là gọi mấy cuộc vẫn được. tưởng ở phòng phẫu thuật, thế là gọi điện thoại cho Lâm Thanh Duy.

      - Tiểu Duy, bận à?

      Lâm Thanh Duy ngớ người hồi lâu:

      - Căng Bắc?! Tô Căng Bắc?

      - Là tôi.

      - Sao có số điện thoại của tôi?

      - Ờm, đương nhiên là nhìn lén ở chỗ Chu Thời Uẩn rồi.

      Tô Căng Bắc :

      - Chu Thời Uẩn đâu?

      - Hả?

      Giọng Lâm Thanh Duy đầu bên kia rất vui vẻ:

      - Sư huynh biết à, ấy Quý Châu rồi.

      - Quý Châu???

      - Ừ, bệnh viện chúng tôi mấy năm qua luôn có hoạt động khám bệnh từ thiện đến vùng sâu vùng xa, chỗ năm nay là do sư huynh đề nghị, cho nên ấy tiên phong.

      Tô Căng Bắc sững sờ chốc lát, Chu Thời Uẩn đề nghị? Quý Châu… phải là cái sơn thôn từng nhắc, nơi có người bạn ảnh hưởng đến đồng thời khiến muốn làm bác sĩ chứ?

      - Căng Bắc? Căng Bắc?

      - A, tôi đây.

      :

      - Tôi vừa gọi điện thoại cho ấy, sao ấy bắt máy?

      Lâm Thanh Duy:

      - Bên kia tín hiệu tốt lắm. Ngày mai tôi cũng , có lời gì muốn nhắn ? Tôi gửi giúp cho.

      - có lời muốn gửi, nhưng… có người muốn gửi.

      Lâm Thanh Duy:

      -?

      Đội của Lâm Thanh Duy là đội đến sau, chủ yếu mang thuốc .

      Sau khi xuống máy bay, chiếc xe chuyên dụng đến đón họ.

      Mọi người lên xe hướng đến nơi cần đến. Mà lúc này, xe có năm người: hai bác sĩ, y tá, tài xế, và … Tô Căng Bắc.

      - Ơ, đúng là Tô Căng Bắc ư?

      Y tá ngồi ghế trước cuối cùng nhịn được, quay đầu lại hỏi.

      Tô Căng Bắc gỡ khẩu trang xuống, gật đầu thân thiện với ấy.

      - trăm phần trăm.

      Lâm Thanh Duy :

      - Lai Lai, mới tới nên biết, Căng Bắc còn từng ở bệnh viện chúng ta đấy.

      Y tá tên Lai Lai cười e thẹn:

      - Ơ, Tô Căng Bắc và bác sĩ Chu là ư?

      Lâm Thanh Duy:

      - xem tin tức à, đương nhiên là rồi.

      Dứt lời, cậu quay đầu với Tô Căng Bắc:

      - Căng Bắc, biết đâu, từ sau khi sư huynh xuất live stream của , có ít bệnh nhân trong bệnh viện nhận ra đấy.

      - Có ảnh hưởng lắm đến công việc của ấy ?

      - Vẫn ổn, cũng biết mà, cái mặt thối kia của sư huynh, ai mà dám tùy tiện đến gần chứ.

      Tô Căng Bắc chống cằm nhìn ngoài cửa sổ:

      - Cũng đúng ha.

      Y tá thỉnh thoảng xoay đầu lại nhìn , dọc đường, vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu với Lâm Thanh Duy, thời gian trôi qua rất nhanh. Hơn ba giờ chiều, cuối cùng xe lái đến dưới khu núi.

      bác sĩ khác :

      - Vì hôm qua trời mưa nên đường khó , lái xe rất nguy hiểm, chúng ta bộ tốt hơn.

      Y tá Lai Lai nhìn mặt đất lầy lội:

      - Thế, thế phải bao lâu?

      - xa đâu, nửa tiếng là đến thôi.

      - Vậy được, chúng ta vác đồ lên.

      Dứt lời, Lâm Thanh Duy nhìn Tô Căng Bắc:

      - Căng Bắc, được ?

      Tô Căng Bắc xuống xe:

      - Được mà, Tiểu Duy, để tôi giúp mọi người xách ít đồ.

      - cần cần, chúng tôi mang theo lượng đồ cho ba người xách mà.

      Tô Căng Bắc nhìn Lai Lai con nhưng đeo túi to lại còn xách thêm túi, thế là đón lấy cái túi tay Lai Lai:

      - thôi.

      Lai Lai có chút được chiều mà sợ:

      - Tô, Tô… Căng Bắc, cứ để tôi làm cho.

      - Tôi giúp xách chút, đeo nhiều thế cơ mà.

      Lai Lai vội vã cám ơn:

      - Ôi đúng rồi, đôi giày này của

      Mọi người nhìn đôi giày của Tô Căng Bắc, giày cao gót, 10 cm.

      ho khan, vì vội nên mang giày cao gót theo thói quen.

      ngờ, con đường này lại tệ hại dữ thần như vậy.

      - sao, cẩn thận chút.

      rồi, Tô Căng Bắc về phía trước, giày cao gót giẫm vào đất bùn, chớp mắt thay hình đổi dạng.

      - …

      Đám người Lâm Thanh Duy nhìn đại minh tinh Tô Căng Bắc gọn gàng xinh đẹp cẩn thận bước từng li từng tí đất bùn, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút hài hòa nên lời.

      Lai Lai :

      - Bác sĩ Lâm, xem cảnh này có khiến nhớ tới chương trình ?

      Lâm Thanh Duy:

      - Chương trình gì?

      - Biến hình ký…

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      May là Tô Căng Bắc mang giày cao gót đến mức xuất thần nhập hóa, bằng người bình thường thể được mấy bước loại đất này đâu.

      Nửa tiếng sau, bốn người cuối cùng nhìn thấy nhà cửa và đất đai hoàn chỉnh.

      - Căng Bắc, giày của hỏng rồi.

      Y tá Lai Lai rất đau lòng, mang loại giày đó chà đạp thành như vậy đúng là tạo nghiệt.

      Tô Căng Bắc cúi đầu nhìn, chỉ giày bẩn mà chân cũng dính đầy bùn đất. Nhưng điều nghĩ đến phải là giày có bẩn hay mà là người thích sạch như Chu Thời Uẩn nhìn thấy có ghét bỏ chê bai hay .

      - Mọi người đợi tôi lát.

      Đằng trước cách đó xa có mấy căn nhà, Tô Căng Bắc tới căn nhà gần nhất.

      Nhà đơn có cái sân , tuy thoạt nhìn có chút tàn tạ nhưng sạch . Lúc này trong sân có bà lão và cặp vợ chồng, bên cạnh cặp vợ chồng là bé khoảng tám tuổi.

      Trước khi Tô Căng Bắc vào, họ làm việc. Khi vào, ánh mắt họ đều nhìn chăm chú, quên mất công việc tay.

      - Xin chào.

      Tô Căng Bắc đứng ở cổng sân, hỏi bà lão ở gần nhất:

      - Bà ơi, cho cháu hỏi có nước ạ? Cháu muốn xối bùn chân ạ.

      - …

      - Ơ, hoặc là khăn cũng được ạ, hoặc là… giấy ạ?

      Bà lão hồi lâu phản ứng, cuối cùng trẻ bước tới, dùng tiếng phổ thông rặt khẩu địa phương :

      - Có nước, mẹ tôi nghe hiểu tiếng phổ thông lắm.

      rồi, trẻ xách nước tới cho .

      Tô Căng Bắc liên tục cám ơn, tiếp đó lấy nước xối bùn đất chân. Xối sạch xong, đặt chậu nước xuống, lại cám ơn trẻ.

      khoát khoát tay:

      - có gì có gì, cần cám ơn.

      Tô Căng Bắc gật đầu, định ra ngoài. Lúc gần , thấy bé đứng bên nhút nhát nhìn , da bé hơi ngăm đen, mặt hơi hồng hồng, đôi mắt to long lanh, rất đáng .

      Lòng Tô Căng Bắc mềm nhũn, lấy từ trong túi xách ra hộp kẹo trái cây chưa xé vỏ:

      - Cho em nè, ngon lắm đấy, cám ơn cho chị nước.

      dám nhận.

      - sao đâu, ăn được.

      Tô Căng Bắc mỉm cười, đặt hộp kẹo xuống bên cạnh bé:

      - Chị nhé.

      rồi, cả nhà mới hoàn hồn lại. Ánh mắt trẻ đầy hiếu kỳ và hâm mộ, làn da trắng mịn như vậy vốn phải là làn da phụ nữ các hay có…

      Bọn Lâm Thanh Duy đều đợi ở cổng, thấy Tô Căng Bắc ra xuất phát đến chỗ đội y tế. Cả quãng đường, bốn người họ… , chủ yếu là Tô Căng Bắc hấp dẫn ánh mắt của người dân.

      Hai ngày trước nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng tới nên người dân thấy lạ khi nhìn thấy bọn Lâm Thanh Duy mặc áo trắng, chỉ là Tô Căng Bắc quá nổi bật.

      Trang điểm tinh tế, áo khoác đỏ oversize, váy ngắn bó sát người, cộng thêm đôi giày cao gót… với vùng núi cách xa internet mà , cách ăn mặc thời thượng như vậy của có thể là “kinh thế hãi tục”.

      - Thấy bọn sư huynh rồi!

      Lâm Thanh Duy hô lên.

      Tô Căng Bắc ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy trước căn nhà lầu ba tầng cách đó xa có rất nhiều người. Nhóm Chu Thời Uẩn chữa bệnh từ thiện nên có rất đông người địa phương tụ tập lại.

      Bác sĩ khám bệnh đều mặc đồ như nhau, nhưng Tô Căng Bắc vừa liếc mắt là nhìn thấy Chu Thời Uẩn.

      biết có phải vì phải trèo non lội suối mới tìm được hay mà vào khoảnh khắc nhìn thấy , sóng lòng Tô Căng Bắc trào dâng, cảm giác như nỗi nhớ kia trong lòng tuôn trào mãnh liệt. Thế là, chẳng chút nghĩ suy, để ba lô xuống, giẫm đôi giày cao gót nhanh chóng lao về phía .

      Chu Thời Uẩn nghiêm chỉnh bàn giao công việc cho y tá.

      - Chu bảo bối!

      Giọng quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau, Chu Thời Uẩn ngẩn người, hoảng hốt nghĩ rằng đây là ảo giác, sao có thể nghe được giọng Tô Căng Bắc ở nơi này chứ.

      Nhưng vừa xoay người lại, lập tức có người nhào vào lòng , hương thơm quen thuộc, cảm giác quen thuộc, ràng chính là Tô Căng Bắc.

      - Em…

      Chu Thời Uẩn sững sờ.

      Tô Căng Bắc ngước đầu, đắc ý nhìn :

      - Sao, có phải rất bất ngờ ?

      Chu Thời Uẩn ngẩn ngơ hồi lâu. thế mà ở nơi đây, Tô Căng Bắc rành rành sinh động.

      thể thừa nhận, vào lúc này, trong lòng bất ngờ nhiều hơn là chấn động! Vào khoảnh khắc nhìn thấy , trái tim cực kỳ vui vẻ.

      Nhưng Chu Thời Uẩn chung quy vẫn là Chu Thời Uẩn, trong lòng dù có dao động đến đâu nữa ngoài mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng:

      - Em bận công việc mà, sao lại tới đây?

      - Vì hôm nay là sinh nhật , ban đầu em bay từ Quảng Châu về nhà tìm , nhưng ai ngờ chạy tới đây, hết cách, em chỉ có thể đuổi theo thôi.

      Chu Thời Uẩn khựng lại:

      - Sinh nhật ?

      - Phải, em tới là để với câu: sinh nhật vui vẻ.

      Tô Căng Bắc cong môi:

      - Em có mang theo cái bánh ga tô trong túi xách, có điều lúc xe lắc quá, chắc hỏng cả rồi.

      Chu Thời Uẩn cúi đầu nhìn , ánh mắt hơi dao động, chỉ vì ngày sinh nhật mà ngàn dặm xa xôi chạy tới đây...

      - Đường ở đây quá khó , xem giày của em này, hỏng hết cả.

      Chu Thời Uẩn khẽ cau mày, cúi đầu nhìn chân .

      Kỳ thực hoàn cảnh nơi này tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng với loại người luôn sống ở thành thị như Tô Căng Bắc mà cực kỳ ác liệt. Trong lòng thở dài, sao có thể vì mà tới đây chứ.

      - Ai cho em biết là ở đây, mình em tới à?

      Lâm Thanh Duy cách đó xa vẫy vẫy tay, tranh công hô:

      - Sư huynh, là em là em nè, Tô Căng Bắc theo tụi em tới, cần cám ơn em đâu, tuy rằng dọc đường em cực kỳ quan tâm đến ấy.

      Dứt lời, Lâm Thanh Duy phát ánh mắt Chu Thời Uẩn nhìn mình hơi u, bèn lặng lẽ lùi về sau bước, chậc, sai chỗ nào à?

      Tô Căng Bắc lại quay đầu cười với Lâm Thanh Duy, nhưng cười xong mới nhận ra tất cả mọi người có mặt đều đứng hình nhìn và Chu Thời Uẩn. lặng lẽ buông vòng tay ôm eo , chào mọi người:

      - Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là... bạn của bác sĩ Chu.Cảnh dừng lại chốc lát, sau đó ồn ào hẳn lên.

      Đối với người dân nơi đây, Chu Thời Uẩn là nhân vật rất giỏi, chỉ có ngoại hình như thiên tiên mà y thuật còn rất cao siêu. Bác sĩ khác đều là lần đầu tiên tới nơi này, riêng từng tới rất nhiều lần, hơn nữa còn là bạn tốt với bác sĩ Trương Triều sống trong thôn. Thế nên, tuy tính tình Chu Thời Uẩn lạnh nhạt ít nhưng ai cũng rất tôn kính .

      Lúc này, họ đều rất ngạc nhiên. Bác sĩ Chu như thiên tiên ngày xưa đều là tới mình, ngờ lần này còn mang cả bạn theo, mà bạn của bác sĩ Chu cũng vô cùng xinh đẹp.

      Các thôn dân kinh ngạc vì xuất của thân phận bạn , còn các bác sĩ y tá ở đây kinh ngạc là vì... đại minh tinh Tô Căng Bắc chạy tới chỗ họ đành, thế mà còn ôm tòa núi băng của bệnh viện họ - Chu Thời Uẩn.

      Tuy biết qua internet về quan hệ giữa Tô Căng Bắc và bác sĩ Chu nhưng tận mắt chứng kiến vẫn có lực chấn động hơn.

      Chu Thời Uẩn thanh phong đạo cốt và Tô Căng Bắc quyến rũ gợi cảm, tổ hợp mà trước đây luôn cảm thấy kỳ cục hóa ra cũng rất xứng đôi. Quan trọng hơn là, vẻ mặt quanh năm đạm nhạt của Chu Thời Uẩn khi nhìn Tô Căng Bắc lại bừng lên loại sắc thái mang tên dịu dàng.

      bác sĩ nào đó cười :

      - Lần này chung với bác sĩ Chu là quyết định đúng đắn, còn có thể gặp được đại minh tinh đấy.

      - Gặp được nam nữ chính trong lời đồn cùng xuất , có chút kích động, làm sao đây?

      - Có thể xin chữ ký ...

      - Chụp ảnh chung sao?

      ..

      Chu Thời Uẩn quét mắt qua mọi người, trầm giọng :

      - Nên làm gì làm đó , đừng phân tâm.

      Lời này vừa thốt, các bác sĩ y tá đều thu lại vẻ mặt.

      Chu Thời Uẩn nhìn Tô Căng Bắc:

      - theo .

      Tô Căng Bắc ừm, ngoan ngoãn theo sau vào phòng.

      - xem... họ vào phòng mình xảy ra chuyện gì nhỉ?

      Y tá Lai Lai hỏi Lâm Thanh Duy.

      Lâm Thanh Duy chưa đáp bác sĩ khác lên tiếng:

      - Tình nhân gặp lại, đương nhiên trước tiên phải chụt cái rồi.

      Lâm Thanh Duy lắc đầu:

      - Có phải nghĩ nhiều quá , đó là sư huynh tôi đấy, sao có thể hôn hít vào lúc này chứ.

      thực chứng minh, Lâm Thanh Duy còn quá non.

      Trong phòng lúc này chỉ có hai người Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc.

      - Đợi lát nữa đưa em xuống núi.

      Tô Căng Bắc trừng mắt:

      - Em, em mới đến mà bảo em .

      Chu Thời Uẩn mím môi:

      - Điều kiện ở đây tốt, em ở thích hợp.

      - ở được sao em ở được?

      Tô Căng Bắc bĩu môi:

      - Dù sao em cứ đấy.

      - Tô Căng Bắc.

      - Gọi em cũng vô dụng.

      hơi nhướng mày, tới gần , hai tay vòng trước ngực :

      - So với cái này, có phải trước tiên nên thưởng em , em ngàn dặm xa xôi tới mừng sinh nhật mà, nên cảm động chứ.

      Chu Thời Uẩn hơi thay đổi sắc mặt, nắm lấy bàn tay an phận của , nhìn ra ngoài qua cửa sổ:

      - Đừng quậy.

      Tô Căng Bắc thèm để ý, đôi mắt long lanh nhìn , quyến rũ hơn cả tinh.

      - Chu Thời Uẩn, rốt cuộc có thưởng hay , thưởng em giận đấy.

      hạ mi mắt, có chút bó tay.

      Tô Căng Bắc cứ nhìn chằm chằm , còn rất “phối hợp” kiễng chân lên, ràng đạt mục đích bỏ qua.

      Rất lâu, Chu Thời Uẩn khẽ thở dài, xoay người đè ra sau cửa, ở góc độ này, người ngoài thể nhìn thấy.

      - Chu...

      Tô Căng Bắc vừa ngước mắt, Chu Thời Uẩn liền cúi đầu hôn lên môi .

      rơi vào vòng ôm ấm áp của , tay vòng qua lưng , tay khoác lên cổ, lòng bàn tay khẽ cọ làn da mềm mại, tạo nên từng cơn run rẩy. Nụ hôn của từ ban đầu nhàng gặm rỉa đến sâu sắc kiều diễm sau đó, từ từ tiến tới, hầu như khiến người ta khó lòng chống đỡ.

      Bên ngoài có người chuyện, có người cười đùa, trong khi chỗ bọn họ lại yên ắng chỉ còn tiếng hít thở. ràng chỉ cách cánh cửa mà cứ như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

      Tay Chu Thời Uẩn vì nụ hôn này mà dần dần nắm chặt, cũng vì thế mà dựa càng sát hơn, hai người môi răng quấn quýt trông có vẻ hừng hực nhưng thực ra là luôn thầm kiềm chế.

      Hóa ra, thực nhớ . Thời gian qua, hai người chia cách hai nơi, mạnh ai nấy sống, vẫn qua lại giữa bệnh viện và nhà như thường lệ, rất bận, bận giống như có thời gian nhớ , nhưng, cũng chỉ là giống như mà thôi...

      Hai tay Tô Căng Bắc ôm lấy hông , chỉ cảm nhận được hơi thở của khiến lạc lối, ấm áp, mềm mại, như tấm lưới kéo tới từ bốn phương tám hướng, trốn được, chỉ có thể đắm chìm. Hồi lâu, mơ màng mở mắt ra, đôi mắt người trước mặt khẽ nhắm, hàng mi dài từng chiếc ràng, còn dài hơn cả mi . mặc áo bác sĩ, Tô Căng Bắc hoảng hốt nghĩ, đây phải chăng là, sức hấp dẫn của đồng phục?

      - Tô Căng Bắc.

      kéo khoảng cách ra, con ngươi hơi mờ ám, giọng khàn khàn:

      - Đây tính là thưởng nhỉ.

      nhướng mày, lau vệt son đỏ môi .

      - Xem như biểu tệ.

      Chu Thời Uẩn cong môi cười:

      - Được rồi, ngoan ngoãn đợi , còn bận công việc, em nghỉ ngơi trước nhé.

      Tô Căng Bắc gật đầu:

      - Vậy đừng đuổi em , em thoái thác công việc rồi, về cũng chẳng có việc để làm.

      Chu Thời Uẩn đưa tay mở cửa, trước khi ra mới nhàn nhạt :

      - Ừ.
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Tô Căng Bắc ở trong nhà ngồi lát, nghỉ ngơi đủ dạo trong sân, chỉ tùy ý dạo lại thu hút ánh mắt liếc trộm và đánh giá của mọi người.

      Chu Thời Uẩn khám bệnh cho các thôn dân, đuôi mắt thoáng thấy bóng áo đỏ lang thang trong sân, nhấc mắt nhìn , con ngươi lóe ý cười.

      - Bác sĩ Chu, đó thực là người của cậu à?

      phụ nữ trung niên được khám bệnh hỏi.

      Chu Thời Uẩn dừng lại, gật đầu.

      Phụ nữ trung niên cười :

      - ấy đúng là xinh đẹp. Chỉ là mặc đồ hơi ít chút.

      Chu Thời Uẩn:

      -...

      Y tá bên cạnh tiếp lời:

      - Thím ơi, thím biết chứ, bạn của bác sĩ Chu chúng ta là đại minh tinh đấy, rất thời thượng.

      - Đại minh tinh?

      - Đúng vậy đúng vậy, chính là người hay xuất TV ấy.

      Phụ nữ trung niên chợt bừng tỉnh:

      - Hèn gì xinh đẹp như vậy, bác sĩ Chu có phúc.

      Chu Thời Uẩn cười :

      - Cám ơn.

      Phía khác, Tô Căng Bắc nhàn rỗi nhàm chán chọc bọn trẻ chơi.

      - Em mấy tuổi?

      -...

      - Có học chưa?

      Đứa trẻ vẫn trả lời, đứng hơi xấu hổ, bỏ cũng dám bước lên.

      - à, vầy nhé, câu viên kẹo ăn.

      Tô Căng Bắc ngồi xuống tảng đá bên cạnh:

      - Ngon lắm đấy.

      lấy trong túi ra viên sô la, sô la này và kẹo trước đó tặng bé kia đều là thứ dùng để bổ sung thể lực lúc làm việc, nhưng làm việc nữa trong khi kẹo bỏ vào túi chưa ăn, ngờ bây giờ lại có tác dụng này.

      Suy cho cùng cũng là con nít, vả lại còn là ở nơi vùng núi nghèo vật chất thiếu thốn, thấy kẹo có bao bì xinh đẹp mắt sáng cả lên. Tô Căng Bắc lấy viên sô la với cậu bé khoảng tám chín tuổi:

      - Em mấy tuổi rồi?

      Ánh mắt cậu bé đảo theo viên sô la:

      - Mười, mười ba tuổi.

      - Hả?

      Tô Căng Bắc sững sờ, mười ba tuổi? Đứa trẻ trông rất con, chỉ khoảng tám chín tuổi thế mà mười ba tuổi. khẽ cau mày, lòng hơi xót xa.

      - A, cho em nè.

      thu lại ánh mắt, cười đưa sô la cho cậu bé.

      Cậu bé vui vẻ nhận lấy, những đứa trẻ khác thấy vậy cũng nóng lòng muốn thử, Tô Căng Bắc hỏi gì đáp nấy, rất nhanh, sô la được chia hết sạch.

      Bọn trẻ sau khi cầm sô la đều vui vẻ bóc ra ăn, chỉ có cậu bé nhận đầu tiên là cầm trong tay động đến.

      Tô Căng Bắc hơi khó hiểu hỏi:

      - Em ăn à?

      Cậu bé cười xấu hổ:

      - Em trai em cũng chưa được ăn, em muốn đem về cho nó.

      Tô Căng Bắc sững sờ, chợt vô cùng hối hận khi lúc tới chẳng mang theo gì cả ngoài chút đồ ăn vặt.

      Trước đây cũng từng làm hoạt động công ích, nhưng đều là có người làm giúp , chưa từng đích thân đến tận nơi xem. Cho nên lần này đến nơi đây, đứa trẻ nho đủ khiến chấn động.

      - Đào, về nhà thôi.

      cụ khoảng 60 70 tuổi tới dắt cậu bé về. Tô Căng Bắc ngồi nguyên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng họ hồi lâu.

      - Mặc vào.

      biết từ khi nào, Chu Thời Uẩn đến bên . ngẩng đầu, đập vào mắt là chiếc áo khoác dài màu đen.

      Tô Căng Bắc đứng dậy, tiện tay khoác áo khoác cho , giải thích:

      - Sau khi trời tối, nhiệt độ giảm.

      - Ừ.

      - Bây giờ bắt đầu nấu cơm, em đói ?

      - Nấu cơm? Các xong việc rồi?

      Chu Thời Uẩn :

      - Ừ, khám bệnh hôm nay xong rồi.

      - Ai nấu cơm? Cần giúp ?

      Chu Thời Uẩn giữ cổ tay lại, khóe mắt lên ý cười:

      - Em hả? Khỏi hơn.

      Tô Căng Bắc lườm :

      - Em giúp thôi chứ đâu có động vào xẻng cơm!

      Chu Thời Uẩn cười khẽ:

      - Họ có thể làm tốt, em chờ là được, muốn ra ngoài chuyến, em...

      - Em với .

      Tô Căng Bắc vội tiếp.

      Chu Thời Uẩn nhìn :

      - Được.

      Trời dần tối, các căn nhà đều tỏa hương thức ăn. Dọc đường , người trong thôn thấy Chu Thời Uẩn đều tôn kính gọi tiếng bác sĩ Chu rồi dùng ánh mắt tò mò quan sát Tô Căng Bắc.

      - Họ hình như rất quen .

      - Trước đây từng tới mấy lần.

      - Ừ, vậy bây giờ chúng ta đâu?

      - Nhà người bạn.

      Chu Thời Uẩn xách theo túi y tế:

      - Những thứ thuốc này là đưa cho ấy.

      - Là người trước kia nhắc à?

      - Ừ.

      Tô Căng Bắc hứng thú, thực rất tò mò người đàn ông có thể giữ vị trí trong lòng Chu Thời Uẩn kia là ai.

      Năm phút sau, hai người dừng trước gian nhà. Nhà lớn nhưng ở vùng này tính là nhà tốt.

      Tô Căng Bắc theo Chu Thời Uẩn vào, thấy trong sân phơi rất nhiều thảo dược nồng nặc, quả nhiên là bác sĩ...

      - Thời Uẩn, cậu đến rồi.

      Lúc này, người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ bên trong bước ra, ấy ăn mặc mộc mạc, đeo đôi kính viền, dung mạo rất bình thường.

      Nhưng chính người đàn ông bình thường ấy hiến dâng cả cuộc đời mình cho vùng núi này, bình thường, nhưng rất tầm thường.

      - Đây là?

      Tô Căng Bắc gật đầu với :

      - Chào , em tên Tô Căng Bắc.

      Người đàn ông chợt hiểu ra:

      - nhớ ra rồi, em chính là vị hôn thê mà Thời Uẩn từng .

      Tô Căng Bắc:

      - biết em?

      - Đương nhiên, trước đây Thời Uẩn có nhắc.

      xoa xoa tay rồi chìa tay ra:

      - Vẫn chưa giới thiệu, tên Trương Triều.

      Tô Căng Bắc bắt tay .

      Trương Triều dẫn hai người vào nhà:

      - Vào , bên ngoài lạnh. Hai người ăn tối chưa, chưa ở lại ăn.

      - cần đâu, họ có nấu phần của chúng em rồi.

      Chu Thời Uẩn đưa túi tay cho :- Thuốc của Tiểu Nguyên.

      Trương Triều ngẩn người:

      - Sao cậu lại đưa thuốc qua, chuyện này...

      Chu Thời Uẩn nhàn nhạt :

      - khỏi từ chối, đây là cho nó chứ phải cho .

      Trương Triều cười bất đắc dĩ:

      - nợ cậu nhiều quá.

      - nợ em, Tiểu Nguyên trước đây là bệnh nhân của em, em đưa thuốc cho bệnh nhân của em là bổn phận.

      Chu Thời Uẩn :

      - Thằng bé đâu rồi?

      - Chú Chu!

      Đúng lúc này, giọng đứa trẻ vang lên ngoài cửa, Tô Căng Bắc quay đầu nhìn, thấy dắt cậu bé khoảng tám tuổi tới.

      Cậu bé thấy Chu Thời Uẩn ào tới:

      - Chú Chu, cháu tưởng chú bận nên tìm chú.

      Chu Thời Uẩn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi:

      - Tiểu Nguyên, sức khỏe dạo này thế nào?

      - Dạ khỏe lắm ạ, hôm qua cháu còn học đấy.

      Tiểu Nguyên thân thiết nắm tay Chu Thời Uẩn, quay đầu nhìn Tô Căng Bắc:

      - A, thím có phải bạn của chú Chu mà bà Lương ạ?

      Tô Căng Bắc xoa đầu cậu bé:

      - Bà Lương là ai?

      - Chính là bà Lương sát vách ấy.

      Tiểu Nguyên non nớt đáp. Tô Căng Bắc cau mày, ngờ mới tới mà nổi tiếng như vậy.

      Chu Thời Uẩn hỏi:

      - Đúng rồi Trương Triều, chỗ còn phòng ? Phòng bên đội y tế đều chật kín cả, ấy đành làm phiền .

      Tô Căng Bắc:

      - Ối? có chỗ cho em ngủ à?

      - Em tới bất ngờ, phòng bên kia chật kín cả, có dư chăn.

      - Vậy em ngủ chung với .

      Chu Thời Uẩn ho khan:

      - được.

      - Tại sao?

      Chu Thời Uẩn nhìn , trầm mặc.

      Giường của mỗi người họ đều cực kỳ , chỉ đủ ngủ người. Nếu hai người nhất định muốn nhét chung giường... chắc có thể hòa nhã ngủ cùng đêm.

      Ánh mắt Trương Triều mang ý cười đảo qua đảo lại giữa hai người, lúc định gì đó có người lên tiếng trước:

      - Hay là, ở nhà tôi ?

      im lặng từ khi dẫn Tiểu Nguyên vào đến giờ lên tiếng:

      - Nhà tôi có thể để thêm chiếc giường, được, được ?

      Ba người đều nhìn ấy.

      Trương Triều :

      - Đây là ý hay, nhà Đình Đình chỉ có mình ấy, hai ở cùng rất tiện.

      Tô Căng Bắc mỉm cười với tốt bụng, sau đó nhìn chằm chằm Chu Thời Uẩn, thầm:

      - Có người muốn thu nhận em vào phòng, em ghim món nợ này rồi.

      Chu Thời Uẩn cười khẽ bất đắc dĩ:

      - Nhà ấy ở ngay cách vách, rất gần.

      Tô Căng Bắc hừ hừ.

      Chu Thời Uẩn hỏi:

      - Có được ?

      Tô Căng Bắc ừ:

      - Cứ thế nhé, Đình Đình? Cám ơn .

      Đình Đình hơi xấu hổ:

      - Ơ, cần khách sáo.

      Chu Thời Uẩn với Đình Đình:

      - Vậy ấy làm phiền .

      - phiền đâu, bác sĩ Chu.

      Định xong nơi ở, Đình Đình về dọn phòng, Chu Thời Uẩn dẫn Tô Căng Bắc về đội y tế ăn cơm.

      - Nè, muốn em ngủ cùng hả?

      Tô Căng Bắc u nhìn theo bóng lưng .

      quay đầu nhìn :

      - Giường lắm, ngủ được.

      - Thế nếu giường to có đồng ý ngủ chung với em ?

      Chu Thời Uẩn:

      -...

      Tô Căng Bắc thấy trả lời lườm , thở hổn hển về phía trước. Trời tối, lại mang giày cao gót, hơi chú ý liền bị đá vấp chân.

      May mà Chu Thời Uẩn phản ứng nhanh, đưa tay kéo lại:

      - Em cẩn thận chút.

      Tô Căng Bắc nhìn xuống chân:

      - Giày ngâm lâu trong bùn tiện lắm.

      - Cởi.

      - Hả?

      Chu Thời Uẩn tới trước người :

      - Cởi giày , cõng em về.

      Trời tối thế này mà đường như vậy đúng là yên tâm.

      Khóe môi Tô Căng Bắc lên ý cười, có điều giọng điệu vẫn rất dỗi hờn:

      - đừng tưởng như vậy là em tha thứ cho mối thù ngủ.

      Mối thù... ngủ?

      Khóe môi Chu Thời Uẩn co rút, đổi chủ đề:

      - Nhanh lên, em cầm đèn pin.

      Tô Căng Bắc hừ khẽ, giả vờ “rụt rè” chốc lát, cuối cùng cởi giày cao gót ra cầm tay, sau đó nằm lên lưng Chu Thời Uẩn.

      thấy lên thẳng người dậy, cõng vững bước về phía trước.

      Đêm rất yên tĩnh, xung quanh thỉnh thoảng có tiếng kêu của động vật biết tên. Tô Căng Bắc nằm lưng , chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, thậm chí cho rằng cứ thế này mãi cũng rất tốt.

      - Chu Thời Uẩn.

      - Ừ.

      - Chu Thời Uẩn.

      - Hả?

      - Chu Thời Uẩn ơi.

      -...Muốn gì?

      Tô Căng Bắc áp mặt vào vai , khẽ:

      - có gì, chỉ là cảm thấy trời tối thế này hơi ghê ghê.

      Chu Thời Uẩn im lặng chốc lát, :

      - Nhắm mắt lại, nhìn đường là được.

      Tô Căng Bắc cong môi, khẽ :

      - Ừ.
      M è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :