1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 40

      Tay Trình Vũ Phỉ vẫn vỗ đều sau lưng Tiểu Gia, cái lại thêm cái , y hệt máy móc thể dừng lại. Mà ràng ôm Tiểu Gia rồi, lại hình như vẫn cảm thấy đủ, muốn ôm thêm chút, chặt chút nữa. Ôm quá gấp, rồi lại sợ Tiểu Gia cảm thấy thoải mái, vì vậy ngừng mâu thuẫn. Tiểu Gia dám ngủ, sợ tỉnh lại thấy đâu, nhưng bây giờ còn hơn bé, hơn ai hết cũng dám nhắm mắt, sợ chuyện này chỉ biến thành giấc mộng, sợ khi tỉnh táo lại tất cả lại chỉ do ảo tưởng mà thôi.


      Bây giờ thế này, khiến cho là mình chỉ là giẫm ở đám mây, lâng lâng , biết là , rồi lại mang theo vài phần cảm giác chân , loại cảm giác này rất ngọt ngào, rồi lại như thể là trong mộng ảo.


      Tiểu Gia là đứa bé của và An Diệc Thành, chỉ là những lời này, có thể là cần đến nửa ngày vẫn phản ứng kịp. Đây từng là hy vọng xa vời của , khi loại hy vọng xa vời thực tế này đến với vậy mà chút tức giận chút căm giận cũng có, chỉ thấy mình muốn cảm ơn, chỉ thấy là may mắn. còn kịp trách tội cha mẹ mình năm đó hành động như thế nữa, thèm nghĩ đến chuyện An Diệc Thành cố ý để cho nàng nhận mặt Tiểu Gia mang hàm nghĩa gì nữa, chỉ muốn ôm Tiểu Gia, cứ ôm như vậy là tốt rồi, đây là đứa bé của , là đứa bé trong người sinh ra.


      Trong lòng đứa bé này thiếu sót phần, làm mọi cách từ từ đền bù .


      biết mình ngủ lúc nào, nhưng so với người đứng ở cửa phòng kia so lại biết rất .


      đêm này, đối với An Diệc Thành mà , mới gọi là thể chợp mắt cả đêm, nhìn người phụ nữ kia ôm Tiểu Gia, người từng tế bào hình như cũng đầy vết thương lòng, khiến lâu vẫn bình tĩnh được.


      ngồi trong thư phòng, cửa sổ mở rộng ra, gió đêm lạnh lẽo thổi vù vù vào, trong tay chấm lửa của tàn thuốc vẫn có màu đỏ sáng kỳ quái, điếu thuốc, nhanh chóng cháy hết, trong khí có nhàn nhạt mùi thuốc lá, thứ mùi này theo gió phả vào mặt tới tấp, khiến càng ngày càng tỉnh táo.


      bạn học tên Trình Vũ Phỉ đó, là từ lúc nào chú ý tới vậy? Hạ Tư Tư đúng, đối với bạn học nữ luôn luôn có ấn tượng gì, người nào có ấn tượng chính bản thân quá ràng, thể có mối quan hệ nào khác với các , bạn học khác có thể lén lén lút lút để chuyện đương, thế nhưng lại thể, sớm hoạch định cuộc sống của mình, mỗi bước hình như cũng thể có sai lệch, thời cấp ba chính là cố gắng học tập, nhưng thế này vẫn còn chưa đủ, phải tự mình kiếm tiền, thể hoàn toàn dựa dẫm vào mẹ .


      ít nữ sinh đưa tới cho những bức thư tỏ tình, thư cũng gấp thành hình dáng xinh đẹp, nhưng mà đối với những bức thư kia có cảm giác gì, cũng như mỗi lần thấy ai đó động lòng rồi thích ... Tự nhìn lại mình, đều đặc biệt muốn hỏi câu, rôt cuộc những thứ thích đâu rồi, có thích cái gì đáng giá , thành tích ư, cái đó cũng chỉ là mặt khác nổi bật hơn với thôi, hoặc là sau này cái đó cũng cơ bản cũng có thể coi như là ưu thế, quá rồi. . . . . .


      lòng hay giả vờ, đều cần.


      Cho đến khi phát loại ánh mắt rơi người mình, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cũng thể hỏi, tại sao bạn lại muốn nhìn tôi?


      Sau đó, rốt cuộc cũng tìm được nguồn gốc ánh mắt kia, lám thế nào lại là ánh mắt của ?


      Các bạn nam khác cùng tụ tập chỗ, thích về mấy trong lớp, dĩ nhiên Tiết Giai Nhu là tên bị đến nhiều nhất, Trình Vũ Phỉ cũng bị đến ít, bọn họ thích đem Tiết Giai Nhu so với loại hoa hồng rực rỡ. . . . . . Còn Trình Vũ Phỉ kia, chính tìm từ, cảm thấy giống như là gió , chính là loại cảm giác, nhàn nhạt, hình như gây cho chú ý cho người khác, nhưng lại lấy đó làm cách thức để thể tồn tại của mình.


      phải loại người hay tự kỷ tự chính mình, vừa bắt đầu phát bạn này đối với mình có tâm ý ra cũng suy nghĩ gì nhiều, lí do là từ đầu mấy đề ý.


      Nhưng hôm khi về nhà, đột nhiên phát mình để quên chìa khóa ở trường học, liền xoay người lấy.


      Đó là lần đầu tiên phát theo mình, vẫn cảm giác gì, chỉ là có lẽ hoàn toàn nghĩ tới lập tức quay trở lại, hơn nữa là trở về trường học, nên vẻ mặt khó xử của nửa ngày cũng vẫn khôi phục bình thường được, khi từ bên cạnh lướt qua người mặt của đỏ hồng đến cực độ đến mức bình thường. chào hỏi, vẫn xem như người xa lạ, với thái độ này của , khiến thở phào nhõm.


      Ngày thứ hai, tiếp tục xuất , có cảm giác gì, nghĩ tới cũng rất bình thường.


      Nhưng ngày thứ ba, xuất lần nữa, bắt đầu hoài nghi, có nhà ở bên cạnh hay còn theo ? cảm giác mình có suy nghĩ này quả được gọi là quỷ dị, bởi vì cái đó buổi chiều, lại bị loại ý nghĩ này hành hạ lặp lặp lại, vì vậy sau khi đến nhà, làm chuyện mà chính mình cũng thể tin được, từ trong nhà lại ra, sau đó giữ khoảng cách gần xa theo , bước chân của nhàng, trong miệng giống như ngâm nga bài hát, vẫn theo , mãi cho đến khi về đến nhà.


      Nhà của , cách nhà rất xa, hai hướng hoàn toàn ngược nhau. cũng nhìn thấy, khoảng cách nhà và nhà mình quá xa. ra đến ngày kia, đứng yên lặng bên cạnh nhà của lâu lâu, trước kia từng nghe qua lòng sông luôn thấp hơn mặt biển những chữ này, khi đó cảm nhận được hết ý nghĩa của nó


      Chính là loại cảm giác, ấy và mình, sống ở hai thế giới.


      theo , ra rất ít theo tới gần nhà , nghĩ, chắc cũng chưa biết nhiều, trong mắt người khác thành tích ưu tú đó, diện mạo thiếu niên tuấn tú, lại ở trong con hẻm , trong ngõ hẻm là có thể nghe thấy được mùi ẩm mốc rất nặng, có thể thấy , cho nên cũng cách xa.


      Nhưng, có.


      vẫn theo như vậy, mãi cho đến khi về đến nhà .


      Cảm giác rất kỳ quái, mỗi lần vào thời điểm này này, theo phía sau , cho đến khi ra khỏi này khu nhà cũ này.


      Ra khỏi khu nhà cũ, lập tức u như vậy, hai bên cũng thường xuyên có người, đến nỗi gặp nguy hiểm.


      Có thay đổi là từ bắt đầu mùa đông, tiết trời thay đổi, trời tối cũng bắt đầu nhanh hơn, hình như cũng có e sợ, hề theo vào khu phố nhà cũ nữa, còn cũng cần phải trở về đến nhà sau đó lại ra cửa.


      Loại cảm giác đó rất kỳ quái, như trở thành thói quen vậy, đột nhiên cần sau khi về nhà rồi lại ra. . . . . .


      trong phòng của mình, đối với hành động mình làm tỏ vẻ nghi ngờ, biết mình làm gì, hoặc là mình làm cái gì, cũng suy nghĩ biết mình tại sao lại làm như vậy.


      Có lẽ là khi trong lúc vô tình nhìn đến ánh mắt của lại lóe lên tia hốt hoảng, cẩn thận, lại cứ như vốn cố chấp đứng tại chỗ, khiến nhịn được rất muốn quay đầu xem chút.


      cảm giác mình thích ứng cũng trở nên rất kỳ quái, vừa bắt đầu thích loại ánh mắt kia luôn dừng lại người mình, dần dần đón nhận, sau đó trở thành chuyện đương nhiên?


      bắt đầu vừa học vừa tìm học sinh để dạy thêm, cũng chỉ nhận học sinh cấp 3, ý định nhận học sinh của có hạn, cho nên học phí cũng rất thấp, dù vậy cũng nhận, ít nhất vẫn có thể tự chính mình kiếm tiền.


      Ngày đó cũng là sau khi tan học, lại quên sách lớp học, trở lại phòng học, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa ra, liền nghe được tiếng chuyện bên trong truyền ra.

      "Được chưa Trình Vũ Phỉ, bạn xem chút bạn làm những gì, mất mặt, quá mất mặt. . . . . . Mình tại sao có thể có người bạn thân như vậy?" Hành động của Tiết Giai Nhu đối với Trình Vũ Phỉ bây giờ là phỉ nhổ có thêm ghét bỏ, "Thích liền đuổi theo , vậy đến tột cùng bạn tính làm gì?"


      "Mình . . . . . Sợ. . . . . ."


      "Sợ cái gì? Sợ bị cự tuyệt? Bị cự tuyệt cũng tốt, bạn cũng sớm thu hồi tim của mình, cần tiếp tục lãng phí thời gian."


      "Mình phải sợ bị cự tuyệt. . . . . . Mình chỉ muốn ảnh hưởng đến ấy, nếu như mà mình thổ lộ điều gì, ấy thích mình...mình hành động như vậy đối với ấy mà cũng là quấy nhiễu. . . . . . Hơn nữa ấy. . . . . . Dù sao bạn cứ coi như mình có dũng khí !"


      " phải bạn có dũng khí, mà vốn là bạn hề có dũng khí."


      Trình Vũ Phỉ cười cười, nhưng phản bác lại.


      "Đến tột cùng bạn thích ấy vì cái gì, ra , thành tích tốt biểu điều gì, cũng chắc chắn về sau thành công, huống chi điều kiện gia đình của ấy . . . . ." Tiết Giai Nhu nhún nhún vai, "Mặc dù thể cầm tiền bạc để cân nhắc, nhưng bạn suy nghĩ chút, bạn trai của mình có thể mua cho mình các loại quà tặng, nhưng bạn trai của bạn cái gì cũng thể mua cho ban, thể dẫn bạn ăn bữa tiệc lớn, thể giúp bạn mua quần áo xinh đẹp, hơn nữa bạn vẫn thể trách cứ ấy, ấy nghèo nha, mua nổi. . . . . ."


      Trình Vũ Phỉ khẽ cắn răng, cho nên mới muốn ảnh hưởng đến .


      "Mình cũng biết thích ấy là vì cái gì, bạn cứ coi mình như tẩu hỏa nhập ma !"


      Tiết Giai Nhu lấy tay dùng sức xoa tóc người bạn tốt này, biểu đạt bất mãn của mình.


      Trình Vũ Phỉ chẳng qua là cảm thấy, thích người này, ra thể là có áp lực nặng nề, vừa chân chính vừa đầy đủ tâm ý mình bỏ ra, khiến điều này càng ngày càng tăng thêm. thích người thiếu niên kia vì điều gì đây, thích ngồi ở chỗ đó, người khác thế nào nhất định vẫn sáng bằng phần của , cho dù người khác có cười nhạo nghề nghiệp của mẹ , cười nhạo mặc quần áo như bần hàn, đều có thể đường đường chính chính ngồi, sống lưng so với ai khác cũng thẳng hơn.


      nghĩ vĩnh viễn cũng làm được như vậy, nhưng những chuyện kia vẫn làm ảnh hường đến người thích, hơn nữa mỗi lần nhớ đến đĩnh được chính trực mà ngẩng cao đầu, cảm thấy rất đau lòng, Đúng vậy, người khác đều gia đình có điều kiện quá kém, vậy mà với điều kiện đó, oán trời trách đất, tự giận mình, nguyện ý dùng sức cố gắng của mình thay đổi tất cả, như vậy người khác nên tôn trọng sao?


      Huống chi, như vậy, dễ dàng.


      Mỗi lần nhìn đến dáng vẻ nhàng của , đều đau lòng, phải đối mặt với bao nhiêu chuyện khó khăn mới có thể trở nên như vậy?


      An Diệc Thành xoay người rời , cũng cầm theo quyển sách kia.

      rốt cuộc biết, vì sao ghét thích , chính là cơn gió, ảnh hưởng , để cho sống theo cuộc sống của , chỉ cần xem là tốt rồi, căn bản có tính toán làm ảnh hưởng , cũng có tính toán để đạt được điều gì.


      Kỳ thi lần sau, có kết quả.


      An Diệc Thành biết thành tích xếp hạng của mình thay đổi, chỉ cần làm xong bài thi, dường như là có thể tính toán ra điểm số của bản thân, đây đối với , tập mãi thành thói quen. Thành tích bảng thông báo luôn là được vây quanh bởi rất nhiều người, tầng lại tầng, đứng ở hành lang, tựa vào lan can, nhìn bóng dáng của những bạn học kia.


      Sau đó, nhìn thấy .


      xem lâu lâu, đầu tiên là bị người khác đẩy ra ở bên ngoài, cũng tranh, mà là chờ người khác nhìn xong sau đó tiến lên nữa, có người có người tới, hình như vẫn luôn là chen vào được.


      nhìn trong chốc lát, đột nhiên liền nở nụ cười.


      Rốt cuộc, người dần dần giải tán, đứng ở nơi đó nhìn rất lâu.


      tựa vào lan can tay, nắm chặt.


      ở đây là nhìn thành tích của sao?


      Cái suy đoán này, đột nhiên liền chui vào đầu óc của .


      bài thi viết văn của An Diệc Thành được dán vào bảng thông báo để bạn học xem xét, chữ của viết tệ, về sau đính vào nơi đó để mọi người tới xem.


      Ngày đó viết bài thi vẫn được đính ở nơi đó rất lâu, đột nhiên có ngày, thấy bài thi viết.


      Hôm đó An Diệc Thành vốn là muốn đến chỗ dạy thêm cho học sinh kia nhanh, đối phương đột nhiên có chuyện, chạy tới nhà của đối phương mới hay tin, chỉ còn cách trở về trường học, về đến nhà nếu như bị mẹ nhìn thấy, chyện dối học thêm bị phát . vào trường học được bao lâu, liền nhìn thấy người đứng ở bảng thông báo làm cái gì đó, nhìn trong chốc lát, sau đó rời .

      Khi đó chính là thời gian lên lớp, làm gì?


      Các bạn học cũng biết dạy thêm cho người khác, tự học buổi tối có thể có mặt, nhưng trở lại, các bạn học cũng cái.


      ngồi xuống bao lâu, Trình Vũ Phỉ liền tiến vào, trong tay nắm cái gì.

      Nàng đau bụng, vệ sinh, nửa đường lại nhớ ra cái gì đó, đến chổ bài thi viết văn đó thận trọng kéo xuống . Bảng thông báo nơi đó, căn bản tránh gió mưa, lần trước xuống cơn mưa , tự thể cũng bị ẩm rồi, muốn nhìn thấy tờ giấy kia cũ rách nát đến cuối cùng cái gì đều nhìn được. . . . . .


      Sau khi kéo xuống tới, mới phát giác được mình lá gan trở nên lớn, nếu như bị người khác nhìn thấy, chuyện như vậy cũng là bị trừng phạt, nhưng tất cả mọi người học, có nhìn người thấy chứ?


      vô tình nhìn lướt qua phòng học, thế nhưng thấy được An Diệc Thành. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, trông giống như đứa bé làm sai việc gì. . . . . .


      An Diệc Thành thấy mình rất kỳ quá, ràng lấy ra quyển sách, làm ra bộ dạng nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, vì sao ánh mắt lại hướng về phía bên kia nhìn ? lát lại len lén quay đầu liếc mắt nhìn, lát khẩn trương biết như thế nào cho phải nằm xuống lại ngẩng đầu, đây là thẹn thùng?


      thể hiểu, mặt nhanh chóng lướt qua tia cười.


      Sau lại, lúc vẫn cảm thấy ánh mắt của kia lại rơi người mình cảm thấy mất mác, ngay cả chính cũng thể tin được.


      Cho tới bây giờ vẫn cảm thấy, đối với những ngươi thích mình biết mù tịt về họ.


      Nhưng vào thời điểm khi trong lòng tràn ngập cảm giác mất mác, khó chịu dâng lên, đột nhiên hỏi chính mình, đây phải coi là gì! Tại sao chính lại biến thành như vậy, tại sao lại có loại tâm tình này?


      Bọn họ thậm chí chuyện với nhau được mấy câu , thậm chí có chung đụng, thậm chí cũng biết đối phương có tính tình ra sao. . . . . .

      Nhưng tại sao lại như vậy chứ?


      suy nghĩ cực kỳ lâu mới hiểu được, chính là khiến lý trí hề thay vẫn đổi mặt bình thản trong cuộc sống, xuất hện xung quanh, khiến cuộc sống căng thẳng của có chút thả lỏng ít, có xuất như mất thói quen và chút tiếng cười vui vẻ.


      Thích , lẽ như vậy sao?


      nghĩ, có lẽ, mình cũng lờ mờ hiểu ra.


      Tác giả có lời muốn : còn tiếp, nhiều lời góp ý, tôi ghi nhận!


      Đây là đoạn văn tôi viết bình tĩnh, tôi cảm giác mình rất dụng tâm, cũng hy vọng có mọi người thấy thích.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 41

      Cuối cùng kì thi tốt nghiệp trung học cũng kết thúc, những bạn học khác đều có gương mặt như được giải phóng, hận được trở về trường lập tức đem tất cả sách xé toang sau đó muốn tung chúng lên bay lượn đầy trời, còn An Diệc Thành vẻ mặt nhõm lại hề xuất , đối với , đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, ngày mai sau khi thi xong, lập tức muốn bắt đầu ra ngoài tìm thêm việc làm ngắn hạn, đắn đo, nghe những người tuyển nhân viên thích tuyển những người chỉ làm trong dịp hè, chỉ có thể mình chính là tìm công việc, sau đó nhanh chóng báo danh đại học trước, tìm lý do từ chối. nghĩ trước tìm việc chút, tìm được tính cách khác


      trở lại trường học, lập tức nhìn thấy mấy bạn học ôm chồng sách lớn bán, mà bên ngoài phòng ngủ trường học, tung bay ít giấy sách vở. nhíu mày, tất cả sách của mình cũng vẫn giữ lại nhà, sau đó lại bị mẫu thân xem như vật thần thánh mà giữ lại, mặc dù cũng cảm thấy thế này hoàn toàn cần thiết, có giá trị gì nhiều để cất giấu, còn muốn là cũng chỉ là vật vô dụng bỏ , nhưng nếu mẹ làm như vậy, cũng phản đối.


      Có người mừng rỡ, có người khổ sở, tất cả đều là vì trận thi cử này vừa vặn qua , thế nhưng lại rất nặng nề, hình như so với người khác cảm xúc hợp nhau.


      Thi tốt nghiệp trung học xong, hình như ai cũng ý nghĩa giải phóng, các bạn học ba năm người vây tại chỗ, bày kế hoạch nơi nào chơi, có người muốn ngủ suốt đêm, có người đề nghị KTV, có người là muốn trượt băng. . . . . . Những thứ đó, tất cả với đều chút liên quan, nghĩ về nhà, mẹ ở nhà trong chờ , cuộc thi này rất quan trọng, mẹ cố hỏi tình hình của buổi thi


      vừa mới chuẩn bị , có người ngăn cản bước chân của .


      Nhìn ở trước mặt mình là nữ sinh này, hơi hơi nhíu dưới lông mày, biết ấy, bởi vì là bạn tốt của Trình Vũ Phỉ , ra có chút hiểu, Trình Vũ Phỉ này tính tình nhàn nhạt, làm sao lại có cùng tác phong làm việc như thế khoe khoang bạn này là bạn tốt? thẳng ra Tiết Giai Nhu này, chỉ cần liếc thấy là biết được, nhìn ấy tới để chuyện, khỏi khiến có cảm giác thoải mái.


      "An Diệc Thành, tôi có chuyện muốn với bạn." Tiết Giai Nhu hướng bốn phía nhìn chút, hình như hy vọng có người nhìn đến bọn họ ở chung chỗ chuyện.


      An Diệc Thành do dự mấy giây, sau đó gật đầu cái.


      theo Tiết Giai Nhu tới dãy phóng học thí nghiệm lâu sau lưng, khu nhà lâu có làm trường thi hay dạy học, cộng thêm các khóa khác cũng nghỉ sau thi tốt nghiệp trung học, nơi này bây giờ khá yên tĩnh, cùng so với những chỗ huyên náo kia hoàn toàn khác biệt.


      và Tiết Giai Nhu lúc này có chuyện gì, vì vậy đoán được, Tiết Giai Nhu muốn chuyện, phải là chuyện có liên quan về Trình Vũ Phỉ, đây cũng là ý định của cùng với ấy tìm cho được nguyên nhân.


      "An Diệc Thành." Tiết Giai Nhu cũng cảm thấy có chút biết nên bắt đầu như thế nào, thậm chí cũng biết mình làm chuyện này là đúng hay sai, biết mình là tự bản thân mà làm, cũng cho Trình Vũ Phỉ biết, chỉ là suy nghĩ, Trình Vũ Phỉ thích người này thích lâu như vậy, nếu như ấy từ đầu đến cuối cũng biết, đó cũng quá đáng buồn, "Tôi muốn cho bạn chuyện có liên quan đến Trình Vũ Phỉ."


      "Ừ."


      thể nét mặt gì, điều này làm cho Tiết Giai Nhu có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là mở miệng cười, "Trình Vũ Phỉ thích bạn, rất thích bạn, từ lớp mười đến bây giờ, vẫn luôn thích bạn."


      Người khác thi tốt nghiệp trung học rất nhanh, nên thương cũng đừng cãi nhau, thầm mến cũng đừng thổ lộ, bây giờ sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, lại giúp bạn mình tuyên bố chuyện này, cũng tính là có lỗi chứ? Hơn nữa cho Trình Vũ Phỉ, như vậy coi như An Diệc Thành đối với Trình Vũ Phỉ có bất kỳ ý định nào, Trình Vũ Phỉ cũng cảm thấy có điều ổn, khó chịu hay thất vọng, nếu như An Diệc Thành có ý định kia . . . . .


      Tiết Giai Nhu quan sát lâu, mới nhìn thấy gật đầu cái, sau đó cũng chưa có phản ứng khác.


      , Tiết Giai Nhu rất thất vọng. Đối với An Diệc Thành cảm giác được, hề giống như bạn học nam khác chút nào khi thấy ánh mắt sáng quắc, cảm thấy ánh mắt nhìn mình so với nhìn cọc gỗ khác biệt lắm, nhưng lại thấy có chút nào cảm thấy thất bại.


      gật đầu, chẳng lẽ cũng biết chuyện đó rồi hả ?


      Tiết Giai Nhu nghĩ đến này, vì Trình Vũ Phỉ khó khăn chịu, ra cũng có thể nghĩ thông suốt, An Diệc Thành là ngườ lý trí, đối với , lo cho cuộc sống quan trọng hơn nhiều so với những thứ trăng, hoa, gió, tuyết kia. Tiết Giai nhu lấy ra vật, đưa cho An Diệc Thành, "Mặc dù tôi nên thúc đẩy cái gì, nhưng vẫn là muốn đem vật này cho bạn."


      Tiết Giai Nhu đưa cho An Diệc Thành xong, liền xoay người rời , vài bước, quay đầu lại nhìn ấy, vẫn thấy còn đứng ở tại chỗ, đột nhiên cảm thấy, có lẽ hề giống Trình Vũ Phỉ nghĩ, biết bất cứ chuyện gì, bị người thích lâu như vậy, có lẽ dù sao cũng nên vào lúc nào đó phát thôi. . . . . .


      Tiết Giai Nhu đưa cho An Diệc Thành chiếc máy ghi hình con thỏ hình, đó chính là đoạn chuyện giữa Tiết Giai Nhu và Trình Vũ Phỉ .


      An Diệc Thành cầm lên con thỏ này trong tay bề ngoài dễ thương, tâm trở nên nặng nề, nhưng vẫn nhịn được, lúc đường trở về, lựa chọn nghe. . . . . .


      Xuất đầu tiên là tiếng của Tiết Giai Nhu, "Tôi hiểu bạn, thích người kia bao lâu, tại sao cũng muốn cho ấy biết? Bạn nên cho ấy biết, cho người ta biết, bạn vì muốn tiếp xúc với người ta, vẫn theo người ta về nhà. Còn tất cả mọi thứ về ấy, bạn vẫn nghiêm túc giữ lại. . . . . . ràng thành tích của bạn học khoa Văn tốt hơn, lại lựa chọn học khoa tự nhiên, cũng phải bởi vì muốn gần ấy hơn chút sao? Bạn nỗ lực học tập, chính là muốn cùng học chung trường với ấy . . . . . Bạn làm nhiều điều như vậy, nếu như bạn muốn cho ấy biết, như vậy bạn làm tất cả những thứ này có ý nghĩa gì !"


      " như thế nào? Có thể thay đổi cái gì ?" Trình Vũ Phỉ thanh trước sau như bi quan.


      "Bạn cho người ta biết tâm ý của bạn á, nếu như ấy cũng thích bạn, vậy các bạn dẵ có thể ở cùng chỗ rồi. . . . . . Bạn vì ấy làm nhiều điều, nhiều chuyện như vậy, ấy nhất định thấy cảm động. . . . . ."


      Trình Vũ Phỉ lại trầm mặc lâu, "Giai Nhu, bạn sai lầm rồi, tôi cũng làm gì cho ấy. Tôi thích, ra ấy cũng có bất kỳ chỗ nào tốt, cũng chưa từng làm cái gì cho ấy, thậm chí nếu như tôi vừa bắt đầu chủ động, chắc chỉ là quấy nhiễu ấy. Tôi cố gắng học tập, đạt được lợi ích cho chính mính, tôi theo ấy. . . . . . Cũng chỉ là thỏa mãn ham muốn của chính mình, ấy lấy được cái gì đâu, ra có gì cả. . . . . ."


      Đối với cách này của Trình Vũ Phỉ, Tiết Giai Nhu còn sức lực để châm chọc.


      Nhưng Trình Vũ Phỉ có lẽ là ngại Tiết Giai Nhu đủ bực tức, rốt cuộc lại bổ sung thêm đoạn văn, "Ngược lại mình cảm thấy mình được đến rất nhiều, bởi vì ấy, kích phát động lực học tập, thành tích có tiến bộ rất lớn . Khoảng thời gian thích ấy, mình rất vui vẻ, chỉ là nhìn ấy thôi, cảm thấy trong lòng đầy đủ . . . . . Có lẽ ý nghĩ của mình quá ngây thơ, mình lại cảm thấy mình thích người ta nhất định phải có kết quả với ấy mới gọi là ý nghĩa, dù là mình có ảo tưởng về những chuyện đó, nhưng ý nghĩa lớn nhất là ấy khiến cuộc sống của mình thêm phong phú, hơn nữa mình rất thích hưởng thụ ấy mỗi ngày mỗi giây, mình rất vui vẻ. Hơn nữa, ấy đáng giá để mình thích, ấy đáng giá để mình muốn thích ấy . . . . . Đây đối với mình mà , vậy là đủ rồi, mình may mắn nên mới có thể gặp phải như vậy người tên là An Diệc Thành, ấy khiến mình biết động lòng là cảm giác tuyệt vời như thế, mình sợ nhìn thấy rồi lại mong đợi, ấy khiến mình cảm thấy mỗi ngày đều tuyệt vời như thế. . . . . . Cho nên, như thế đủ rồi, mình có được cảm giác tuyệt diệu như thế, hơn nữa như thế này là đáng giá để sau này mình nhớ lại, đây chính là gia tài của mình. Dù là chỉ thuộc về duy nhất trí nhớ của mình."


      thanh thông qua con thỏ phát ra, sắc phải rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn nghe được, thế nhưng vành mắt lại dần đỏ, có thể cảm thấy, khi những lời kia, nhất định rớt nước mắt. . . . . .


      rơi nước mắt, sau đó lại làm bộ cậy mạnh cười đối với bạn tốt , chính là tài sản quý giá nhất. . . . . .


      Đêm hôm ấy, dù thế nào nữa vẫn ngủ được, thậm chí đem đoạn chuyện kia, nghe lại biết bao nhiêu . . . . . .


      đột nhiên phát , ra đây cũng là tài sản quý giá thuộc về trân, khi đơn trong cuộc sống, màu sắc rực rỡ duy nhất, chính là cơn gió đó.

      Ngày thứ hai là thi , buổi tối ăn bữa cơm chia tay.


      Khi Trình Vũ Phỉ chủ động tới mời rượu nhìn vài giây, phải cho là đối với cảm thấy xa lạ, còn lại nghĩ vì sợ tự mình biết hiểu tâm tư của , cực kỳ lâu chưa từng xuất trước mặt , hôm nay đứng trước mặt của mọi người chủ động đến gần , có phải do dự lâu mới dám bước chân ra hành động?


      Dù là có thể đục nước béo cò, là lớp trưởng tất cả mọi người ở mời , cũng mời rượu liền như vậy sao có thể thấy được.


      Đột nhiên nghĩ, có thể tự tin chút. . . . . .


      Cho nên ly rượu đó, uống rất sảng khoái.


      Vào buổi tối kia, đối với , chính là loại phóng túng, cũng giống như là loại lựa chọn. nghĩ vì mình muốn có cuộc sống hoàn toàn phóng túng lần, cần lý trí suy tư chính xác hay , mà là nghĩ làm như vậy cứ như vậy làm, nghĩ vì gánh chịu tương lai. . . . . .


      Sau đó sao, đến nàh tìm , nhưng lần cũng nhìn thấy .


      Khi mẹ hết lần này tới lần khác dùng ngôn ngữ đâm vào làm tổn thương mỗi lần như vậy cũng tự với mình, đây chẳng qua là bọn họ biết mình mà thôi, nhưng ngày này qua ngày kia, phát , ra mình giống như cách mà mình biểu ra là thèm để ý.


      để ý, đáng chết là có để ý.


      vẫn còn có vị hôn phu. . . . . . thậm chí suy nghĩ, đến tột cùng từng được xem là gì? vẫn muốn thổ lộ, có lẽ so với những người khác cũng ràng, cũng chỉ là điểm sáng trong cuộc sống thời thanh xuân của cơn gió kia, với cuộc sống của chút liên quan, vì vậy sau này cơn gió đó, cùng người khác kết hôn, sau đó mình biến thành dạng kí ức xuất trong trí nhớ của người kia . . . .

      .

      Vậy cuối cùng từng được coi là gì?

      Loại ý nghĩ này, khiến rơi vào điên cuồng, đem con thỏ đáng kia, con thỏ mà lúc nào cũng thấy như tài sản quý giá, ném vào trong nước. . . . . .


      Lúc ném , lập tức hối hận. . . . . .



      Trình Vũ Phỉ tỉnh lại rất sớm, ngày vẫn còn chưa sáng, vẫn còn tối u, chuyện đầu tiên làm là sờ người bên cạnh, Tiểu Gia vẫn ở chỗ cũ trong ngực , hơn nữa ngủ rất say.


      Đây phải là mộng, phải nằm mơ, điều này khiến cảm động đến mức muốn khóc.


      hôn lên trán của Tiểu Gia, đây là đứa bé của , là con của .


      Gió thổi, cửa vang dội tiếng ken két ken két, lúc này mới phát , ra là vẫn chưa đóng cửa, gió to, cau mày, cẩn thận để Tiểu Gia để qua bên, đắp kín chăn, mới đóng cửa.


      Bởi vì sợ Tiểu Gia tỉnh lại, ngay cả đèn cũng mở.


      tới cửa, vào lúc vừa định đóng, phát cánh cửa khác, ở đấy cũng vang lên ken két ken két, quỷ thần xui khiến, tới.


      Vì vậy nhìn thấy đứng ở bên cửa sổ cái kia có bóng người, trong tay của cầm điếu thuốc, biết hút bao nhiêu, mà chỉ là đứng ở ngoài cửa thôi, là có thể nghe thấy được mùi thuốc lá rồi.


      vẫn nhúc nhích, đứng trong đêm đen, tựa như đường viền, nhưng bóng dáng kia lại rơi vào ánh mắt của , khiến cảm thấy có cảm giác chua xót, mắt ê ẩm, sau đó liền muốn rơi nước mắt.


      đứng đầy lát, nhịn được, khẽ hít mũi.


      thanh rất , nhưng người bên cửa sổ xoay người lại, nhìn về phía .

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 42:

      Trình Vũ Phỉ cảm thấy nhìn thẳng vào mình, mặc dù căn bản là thấy được vẻ mặt của , điếu thuốc trong tay run lẩy bẩy, đám tro lửa nhanh chóng rớt xuống, tàn lửa còn chưa rơi xuống đất hoà cùng thể với màn đêm.


      Trình Vũ Phỉ nhìn người đàn ông cách đó xa, cố thể ra bên ngoài thái độ bình thường, nhưng lại cách nào khống chế được cõi lòng cuồn cuộn phập phồng trong lòng, giống như trở lại cái thời trung học, muốn nhìn thêm cái, rồi lại sợ nhìn lâu quá phát , tâm tình mâu thuẫn cách kì dị, vừa cảm thấy xa lạ vừa lại thấy quen thuộc, nhưng bây giờ, tâm tình và quá khứ chồng chất lên nhau….



      Gió vẫn còn thổi, thấy lạnh nhưng vẫn bất động.



      đứng ở đó bao lâu rồi, vừa rồi suy nghĩ về điều gì?



      ... ngủ?’’



      Giọng của rất tựa như lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan thành những mảnh vụn , thế nhưng lại có thể nghe ra ân cần cùng thấp thỏm trong đó, dập tắt điếu thuốc trong tay, gì.



      Trình Vũ Phỉ lại bước từng bước nhớ về quá khứ của , em trai của cho biết tất cả những chuyện xảy ra, có thể đoán được mẹ mình những lời đả thương như thế nào, càng biết mình nuôi lớn Tiểu Gia là việc dễ dàng chút nào, điều kiện gia đình ra sao sợ rằng có ai có thể ràng hơn , cách thuần khiết thiếu niên áo trắng chói mắt, nhưng đằng sau vẻ chói mắt kia chính là gian khổ, có tốt hay xấu xa, đều sẵn lòng chấp nhận. đều ràng so với bất kì ai, khó khăn như thế nào.


      Cho nên, dù tại cũng hiểu, đồng thời cũng rất hiểu rằng lúc đó trong ánh mắt khi nhìn mang theo hận ý, hận , bởi chính thay đổi cuộc đời của . vẫn luôn hi vọng rằng mình trở thành gánh nặng nào của , ảnh hưởng đến tương lai của , trong mắt người khác vẫn là thiếu niên tiền đồ vô lượng, còn , từng có những ngày hạnh phúc khi được chăm sóc , cũng đủ rồi.



      Đáng tiếc, những chuyện đó là thể nào thực được, thế nên hận cũng là lẽ đương nhiên thôi.



      vẫn nhìn , nhìn từng bước về phía mình.


      Trình Vũ Phỉ của ngày trước, vĩnh viễn bao giờ làm được động tác này, nghĩ đến tột cùng là thay đổi hay chỉ là cho rằng thay đổi.



      lên tiếng khiến càng lộ vẻ khẩn trương. “Xin lỗi, em cho biết, liền đến đây…. Lúc đó chỉ là em quá kích động…… Em rất nhớ Tiểu Gia”.



      Tâm tình của vẫn tiếp tục phập phồng như cũ.



      An Diệc Thành nhíu mày, “ trách sao?”



      Trách cứ cho gặp Tiểu Gia, biết Tiểu Gia là con của lại lừa tuổi của Tiểu Gia, cố tình khiến lệch hướng, căn bản cũng nghĩ rằng Tiểu Gia gặp , càng hy vọng hai mẹ con nhận nhau, những chuyện xảy ra, tất cả đều để ý ư, trách sao?


      Trình Vũ Phỉ suy nghĩ rất nhiều cuối cùng lại hé ra nụ cười khổ, “ Trong mắt . Em xứng đáng làm người mẹ đúng ? Càng có đủ lập trường và tư cách để trách cứ ’’.


      Hốc mắt chợt đỏ, nhịn được, chính là do cảm xúc đột nhiên tới khiến đôi mắt nhanh chóng ướt át.


      sinh con ra, nhưng lại thực được bất cứ nghĩa vụ làm mẹ nào, cũng chưa từng cho Tiểu Gia uống giọt sữa mẹ, có mặt để dỗ dành lúc con khóc, đỡ Tiểu Gia khi nó bị ngã, xuất vào thời điểm mà nó cần mẹ nhất, người mà luôn bên cạnh Tiểu Gia những lúc ấy đều chính là người đàn ông đứng trước mặt lúc này, làm sao có lập trường cùng tư cách gì mà trách cứ chứ!


      “Ừ” lúc lâu sau mới lên tiếng. nghĩ như vậy, trong nháy mắt kia lúc Tiểu Gia được đưa tới nhà , nghĩ người phụ nữ kia vô trách nhiệm cỡ nào, nhìn Tiểu Gia bởi vì đói bụng mà khóc lớn hận người phụ nữ kia quan tâm tới và con trai mình, lúc Tiểu Gia ngã bệnh sốt cao oán hận người phụ nữ kia đem Tiểu Gia ném cho rồi thấy bóng dáng…..


      Oán hận, tức giận, sau đó là cảm giác cam lòng sâu trong tâm hồn, trở thành khúc mắc thể nào gỡ ra được, sau đó mong đợi có ngày, xuất trước mặt với tư thái cao ngất, để cho phải hối hận, phải khó chịu……


      đáng hận cỡ nào, trước trêu trọc rồi lập tức mất tích, coi là cái gì, trò chơi sao?


      Vì vậy tất cả cảm xúc gộp lại thành_____________Hận.



      hận , là như thế.



      Trình Vũ Phỉ chỉ có thể cười khổ, có cách nào để phản bác, cho dù có thể hiểu được lòng chua xót của khi phải mình nuôi dưỡng Tiểu Gia, nhưng lại có cách nào để bù đắp lại, thể nào phủ nhận rằng trong đó có phần là trách nhiệm của .



      “Em….” cắn cắn môi, “Em liều mạng sinh ra Tiểu Gia,khoảnh khắc đó rất đau, rất khó chịu, cảm thấy như mình sắp chết đến nơi, nhưng mà em chết, em sinh ra đứa con của hai chúng ta, khoảnh khắc ấy em tự với bản thân mình rằng tất cả đau khổ đều đáng giá, tất cả đều đáng giá…… Nhưng lúc em tỉnh dậy mẹ lại với em, đứa bé mà em sinh ra chết, em tình nguyện để mình tỉnh lại nữa, tình nguyện mình chết để phải tiếp nhận cái “ ” đó….. xin lỗi, em cho rằng con chúng ta chết, nếu như em biết Tiểu Gia còn sống, em có thể liều mạng sinh hạ nó cũng nhất định liều mạng chăm sóc con thương con.



      Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đây là Thượng Đế trừng phạt tự cho chủ

      trương của mình là đúng, những gì đánh mất , vĩnh viễn thể nào bù đắp lại,

      nhìn thấy quá trình Tiểu Gia lớn lên, bỏ lỡ từng khoảng khắc Tiểu Gia lớn lên từ ………Những điều đó, vĩnh viễn đều thể nào lấy lại được.



      An Diệc Thành đan chặt hai tay lại, biết, cái gì cũng biết, cho nên thế

      này, tất cả đều là đáng đời thôi.


      Có lúc cảm thấy mình là đáng đời, đêm hôm ấy, vì sao lựa chọn để mặc bản

      thân, vì sao lại lựa chọn phóng túng chứ?


      Nếu như mọi chuyện lại xảy ra lần nữa, lựa chọn như thế nào? Đáp án dĩ nhiên là, vẫn làm như vậy…….rồi có cơ hội để hối hận, sau đó chỉ có con đường là đâm sầm vào màn đêm.



      Trình Vũ Phỉ đến gần , đưa tay đụng vào cánh tay , “Em biết em gì cũng vô dụng, nhưng An Diệc Thành, em chưa bao giờ có ý nghĩ là làm ảnh hưởng tới cuộc đời , chưa bao giờ muốn phải gánh cái trách nhiệm nặng nề như vậy. Em lựa chọn sinh ra Tiểu Gia chuẩn bị sẵn, em sẵn sàng bỏ ra bất cứ giá nào để nuôi dưỡng con, em có thể bỏ học, cũng có thể lấy chồng, chỉ cần nuôi con lớn là tốt rồi. Em chính là ngây thơ như thế, ý tưởng ngu xuẩn như thế, nhưng cho dù tại em 26 tuổi rồi vẫn cam đoan như thế, cho dù đây là ý tưởng ngu xuẩn như thế nào, em vẫn kiên trì tới cùng……”



      Cũng giống như lúc Trình Vũ Phỉ mười sáu tuổi ái mộ , bây giờ Trình Vũ Phỉ hai mươi sáu tuổi vẫn như cũ có bất kì năng lực nào để chống cự lại được người đàn ông này.



      An Diệc Thành cúi đầu, cảm thấy cái tay của mình bị kéo như có chất lỏng nóng bỏng nào đó dính vào.


      Mà trong đầu lại lên hình ảnh, là khuôn mặt đầy nước mắt của .



      giật tay ra, lại ngẩng đầu lên nhìn , “Cho nên bây giờ, cố thể rằng mình vĩ đại như thế nào à? Thích người lại cứ yên lặng mà thích để cho ta biết. Ngay cả lúc mang thai cũng như cũ lẳng lặng làm tất cả, cũng cho ta biết, cái gì cũng nguyện ý mình chịu đựng. Trình Vũ Phỉ, rốt cuộc là có thích người đàn ông này , hay là chỉ lợi dụng ta chỉ để thoả mãn cái tình ảo tưởng của mình? Người đàn ông này cũng chỉ là món đồ để thoả mãn tình của , đổi lại dù là ai cũng có thể làm như vậy, đúng ?”.



      Trình Vũ Phỉ trợn to hai mắt nhìn , theo bản năng lui về phía sau, “…. phải, phải như vậy, thể suy nghĩ như vậy”.



      “Vậy tôi phải suy nghĩ như thế nào đây?” nhướng mày, thể thấy nét mặt của , mà cũng muốn thấy.



      “Em muốn biết em thích bởi vì em biết rất , thể nào đương được, tận dụng tất cả thời gian của mình để khổ cực kiếm tiền như vậy, em muốn chỉ bởi vì xuất của em mà làm ảnh hưởng đến . Về phần đứa bé……… Ba mẹ em cho em bước ra khỏi nhà, em làm ra chuyện như vậy, bọn họ cho rằng em làm bọn họ mất mặt, cảnh cáo cho em ra ngoài, nếu họ liền cưỡng chế mang em bệnh viện….Rồi sau đó, em còn mặt mũi nào xuất trước mặt nữa, em giữ được đứa con của hai chúng ta, mà đối với em đó là cơ hội duy nhất, là cơ hội duy nhất để có thể có cơ hội dính líu tới chút, nhưng em lại mất rồi, em bảo vệ tốt cho đứa bé của chúng ta……… Khi đó em nghĩ đây nhất định là trời cao trừng phạt em, mà cũng là ý trời bảo em đừng mực khăng khăng nữa, vì vậy em quyết định, nếu như Thượng Đế an bài em cũng nên hoàn toàn quên tất cả những gì liên quan tới . Cho nên em đến trường đại học báo cáo bình thường, học bình thường, sau đó sống cuộc sống bình thường. Tựa như em biết , cũng góc khác trải qua cuộc sống của chính mình, vẫn như cũ là thiên chi kiêu tử*( con cưng của trời ), vẫn là thiên tài trong mắt mọi người, mãi luôn lóng lánh, giống như người luôn tồn tại trong lòng em vậy….”



      nhiều lời thêm nữa, giọng của lại khàn khàn.



      Làm sao có thể nghi ngờ tình của với chứ, tại sao?


      Người kia chính là An Diệc Thành, là An Diệc Thành , đổi người khác, ngay cả nhìn thêm cái cũng thể.



      là người mang quần trắng áo trắng lên phát biểu ở bục giảng buổi lễ tựu trường, là người mà lúc có ai khác khích lệ thành tích của mình tối ưu cũng bày tỏ bất kì biểu tình gì, là người khi đối mặt với hâm mộ việc học tập của người khác có bất kỳ hứng thú gì, chỉ là ừ mà thôi…… nhớ từng chi tiết về , tất cả đều thuộc về -An Diệc Thành.


      .

      An Diệc Thành nhìn bóng dáng lùi lại kia, khoé miệng nhàng kéo ra


      Thừa nhận, rốt cuộc cũng dám thừa nhận thích sao?



      Qúa khứ chịu cho biết, gặp lại cũng chưa từng đến, vào giờ khắc này rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rồi sao?



      Mà lúc này châm chọc như vậy, cũng chỉ là cố ép bản thân thừa nhận mà thôi. Vô luận là từng hận hay oán hận , thậm chí tự với mình sau nhiều năm nhất định phải xuất trước mặt , đây chỉ là nghĩ muốn tiếp tục dây dưa với mà thôi, vì vậy mới có thể cố ý gài bẫy em trai của , buộc đến với .



      ràng trong nội tâm


      Mình luôn tự nhủ cả trăm ngàn lần là mình hận , vì vậy nên hành hạ , nhưng mỗi lần khi lộ ra vẻ mặt khổ sở đều có cách nào hạ quyết tâm được.



      Vì cho là có vợ mà khó chịu, để nhận thấy mình hề có chút thân phận nào, cho rằng kẻ phá hoại gia đình người khác, để cho cứ cảm thấy tự trách như thế mới là hành hạ lớn nhất, nhưng đụng phải nước mắt của lại chịu được, vẫn là cho biết chưa kết hôn.



      làm sao có thể kết hôn, dù lặp lặp lại nỗi giày vò lần như vậy, nhưng vẫn luôn hi vọng dây dưa cả đời với .



      làm sao mà chịu kết hôn với người khác được chứ.



      “Trình Vũ Phỉ.”



      lúc này như mới phục hồi lại tinh thần, muốn giải thích với nhưng mà tại sao giống như càng ngày càng hỏng bét hết vậy? lắc đầu: “An Diệc Thành, em thích , quá khứ như thế, tại cũng vậy... phải vì mến mà thích, phải vì cảm độgn cho nên mới tự cho là đúng bảo đó là tình , phải là vì cái gì, chính là tình từ trong bản thân xuất phát ra, chính là , nếu như , tất cả đều tồn tại. Ngươi em thích chính là .”



      như ngừng thở hơi. tiếng động hồi lâu, sau hồi mới mở miệng, “ xem Tiểu Gia thế nào !”



      chỉ nhìn , “Em muốn Tiểu Gia sau khi tỉnh lại, nghĩ rằng tất cả đều chỉ là mơ, cho rằng mẹ ở đây à?”



      Trình Vũ Phỉ chợt tỉnh, lúc này mới bất đầu sốt ruột, nếu như Tiểu Gia tỉnh nên làm cái gì bây giờ? Nếu như Tiểu Gia cho rằng rồi phải làm sao?



      như là chạy về phòng của Tiểu Gia, cũng may Tiểu Gia chưa dậy, lòng nôn nóng rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh lại.



      Đột nhiên nghĩ những lời mình mới hồi nãy, mặt nóng ran lên.



      gì vậy?



      hai mươi sáu tuổi rồi, sao lại kích động rồi cố kị gì thổ lộ thế chứ?



      biết ra mình có thể như vậy.



      ôm lấy Tiểu Gia, ra còn có thể ôm con trai của mình, như vậy hai mươi sáu tuổi trở thành nữ sinh mười sáu tuổi chút kiêng kị gì thổ lộ cũng phải được chứ?



      Ngày mai tốt hơn, tin chắc là như vậy.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 43

      Khi Tiểu Gia thức dậy, Trình Vũ Phỉ vẫn còn ngủ, đầu tiên bé chỉ mở mắt hi hí, sau đó lập tức thấy mẹ của mình, bé nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm vài lần nữa, loại cảm giác này quá tuyệt vời, bé mở to hai mắt nhìn mẹ mình, dáng dấp mẹ của bé chính là như thế này, chuyện bé luôn mong muốn xảy ra nhất đó chính là buổi sáng lúc thức dậy đều có thể nhìn thấy mẹ của mình, rốt cuộc bé đạt được ý nguyện này, bé cảm giác mình hạnh phúc rất hạnh phúc, loại cảm giác tuyệt vời này khiến bé cười khúc khích ngừng lại được.


      Tiểu Gia cựa mình nhè , nghĩ là quan sát tư thế ngủ của Trình Vũ Phỉ, ngờ vào lúc này lại thức dậy.


      Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Gia mặt cười đến rực rỡ, cho dù mùa đông này lạnh đến cỡ nào, bé cũng đều thấy ấm như mùa xuân. Tiểu Gia ngồi dậy, còn lấy tay vỗ lên người Trình Vũ Phỉ cái, "Mẹ, chào buổi sáng."


      Trình Vũ Phỉ cũng nhìn về phía Tiểu Gia cười tươi, "Tiểu Gia, chào buổi sáng."


      Tiểu Gia ngồi dậy, cảm thấy có chút thoải mái, sau đó lại nằm lên người của Trình Vũ Phỉ, "Trời sáng, đây tất cả đều là , phải là nằm mơ, con có mẹ."


      Lời của Tiểu Gia khiến thấy có mấy phần chua xót, "Ừ, phải là nằm mơ."


      có đứa bé, đứa con của vẫn còn, giờ phút này còn nằm ở trong ngực của , thứ cảm giác tuyệt diệu này khiến lòng giống như bị tan chảy ra. đem Tiểu Gia ôm chặt thêm chút nữa, sau đó hôn lên trán của Tiểu Gia. Tiểu Gia an yên hưởng thụ tình thương của mẹ, nghe tiếng tim của mẹ đập, nhịp tim của bé giống như đến từ chính mẹ mình vậy, điều này khiến Tiểu Gia cảm thấy bình an, thoải mái.


      Thời gian của mẹ con họ giống như là ngưng đọng, chỉ còn lại nhàn nhạt tiếng hít thở.


      Tiểu Gia nhìn mẹ, giọng hỏi, "Mẹ, mẹ và ba có phải gặp chuyện gì thể giải quyết phải , tại sao ba cho con biết, mẹ chính là mẹ của con!"


      Tiểu Gia nghĩ đến thái độ của ba, lại thấy có chút khó chịu, rốt cuộc bé tìm được mẹ, nhưng nếu như ba muốn để mẹ trở thành mẹ của bé, bé nhất định khó chịu rất khó chịu, bé muốn duy nhất người mẹ ruột này là mẹ của mình thôi. Nhưng bé càng muốn lựa chọn giữa ba và mẹ, nếu như có mẹ có thể có ba, bé nhất định khó chịu chết được, nhưng nếu như phải buông tha mẹ, bé cũng khó chịu khó chịu, bé thể lựa chọn giữa ba và mẹ.


      Bé có bạn học rơi vào tình trạng như thế, muốn có mẹ thể có ba, muốn có ba thể có mẹ, bé muốn mình lại giống như bạn học kia.


      Trình Vũ Phỉ nghĩ tới Tiểu Gia nhạy cảm như vậy, xoa xoa đầu Tiểu Gia, "Là mẹ sai rồi, khiến cho ba con tức giận, nhưng ba con có ác ý, ba của con chỉ là . . . . ." cũng tìm được từ thích hợp.


      "Mẹ, mẹ mau xin lỗi ba , ba rất dễ mềm lòng, mỗi lần con làm sai việc gì, chỉ cần xin lỗi, ba tha lỗi cho con. Mẹ xin lỗi ba , đừng cảm thấy mất mặt, con là đàn ông trẻ tuổi mà còn thấy sợ mất mặt."


      Tiểu Gia xong vẻ mặt rất thành , khiến Trình Vũ Phỉ chỉ cảm thấy buồn cười, "Nếu như ba con còn chưa chịu tha thứ cho mẹ, Tiểu Gia có thể giúp mẹ tay hay ?"


      Tiểu Gia suy nghĩ chút, trịnh trọng gật đầu, "Muốn, con giúp mẹ, ở trước mặt ba tốt cho mẹ ."


      Trình Vũ Phỉ bật cười.


      ************


      Lúc Trình Vũ Phỉ cùng Tiểu Gia chuẩn bị rời giường, cũng là buổi trưa, Tiểu Gia còn đặc biệt làm nũng, khiến Trình Vũ Phỉ phải thay quần áo cho bé. Tiểu Gia ngoan ngoãn đưa tay, để mẹ bé cởi áo ngủ của bé ra, mặc áo mới vào. Sau đó ngoan ngoãn ngồi, để mẹ bé cởi quần, sau đó mặc mới quần vào.


      Đây là mơ ước từ trước tới nay của Tiểu Gia, hôm nay rốt cuộc được toại nguyện, bé luôn cười híp mắt.


      "Bình thường ai là người thay quần áo cho con?" Trình Vũ Phỉ lấy áo ngủ của Tiểu Gia xếp chỉnh tề.


      "Bình thường đều là do con tự mặc." Tiểu Gia hồn nhiên , nghĩ nghĩ lại, "Khi còn bé là ba mặc cho con, ba vừa mặc nhanh vừa mặc đẹp nữa."


      Trình Vũ Phỉ khẽ ngừng tay lại, khi Tiểu Gia còn bé tất cả đều tự tay An Diệc Thành chăm sóc, người đàn ông kia đem hết tình thương của mình dành cho Tiểu Gia, sau đó nuôi dưỡng Tiểu Gia lớn lên, còn tham dự chút gì trong khoảng thời gian đó. Chỉ cần nghĩ tới việc An Diệc Thành vì mình chăm sóc Tiểu Gia mà phải chủ động nghỉ học, lập tức chịu được, cảm giác trong lòng giống như nổi lên tầng mây đen, ngọn gió nào cũng thể thổi tan nổi. luôn suy nghĩ, nếu như thầm mến, nếu như chủ động, nếu như cố chấp sinh ra Tiểu Gia, cuộc sống An Diệc Thành có thể bị thay đổi như vậy hay , nghe theo cầu của mẹ trở thành người có năng lực có thể hơn hẳn tất cả những người đàn ông khác?


      Tương lai đó có quá nhiều điều thể biết được, biết tất cả có thể xảy ra như vậy hay , nhưng biết, nếu như chuyện xảy ra lần nữa, nhất định vẫn động lòng với người có tên gọi là An Diệc Thành, sau đó thích ấy đến mức có thuốc chữa chính là con đường bây giờ. hối hận bởi lựa chọn của mình, chuyện duy nhất khiến cảm thấy khó chịu là biết lắm ý nghĩ của An Diệc Thành, có nguyện ý có được cuộc sống như hôm nay hay .


      Tiểu Gia thay đồ xong, liền ngoan ngoãn cùng Trình Vũ Phỉ xuống lầu.


      Dì giúp việc làm cơm xong, Tiểu Gia dắt tay Trình Vũ Phỉ, ngồi vào bên cạnh bàn ăn.


      An Diệc Thành ngồi ở bên bàn ăn từ sớm đợi hai mẹ con họ, ánh mắt của nhìn hai mẹ con dắt tay nhau , vẫn thể ra ý gì, phân phó dì giúp việc mang thức ăn lên, sau khi món ăn được mang lên, Tiểu Gia nhìn về phía ba mình, rồi lại nhìn về phía mẹ chút, bé cảm giác mình hạnh phúc vô cùng hạnh phúc, ba và mẹ đều ở đây cùng với mình.


      Trình Vũ Phỉ nhìn người đàn ông đối diện, thái độ của giờ là gì, giờ phút này có chút thấp thỏm.


      Trước tiên Tiểu Gia gắp thức ăn cho ba, bé biết ba rất thích món xào thịt bò này.


      Sau đó Tiểu Gia lại tiếp tục gắp thức ăn, khuông mặt nhắn ấy gần như bị căng thẳng. An Diệc Thành nhìn con trai rối rắm thôi, chân mày cũng khẽ nhướng lên.


      Vốn là Trình Vũ Phỉ có chút lo lắng đối với Tiểu Gia, thấy hai cha con động tác giống nhau, Tiểu Gia giống như là phiên bản thu của An Diệc Thành, trong nháy mắt cảm giác ngọt ngào đó cứ chảy xuôi xuống trong lòng .


      "Tiểu Gia sao vậy?" giọng hỏi con trai.


      "Con biết mẹ thích ăn món gì." Tiểu Gia bặm môi.


      "Tiểu Gia gắp món nào, mẹ cũng thích ăn." chủ động cầm chén đưa đến trước mặt Tiểu Gia.


      Tiểu Gia suy nghĩ chút, gắp hai món ăn, bé sợ mình gắp món mẹ thích nên dám gắp quá nhiều.


      Trình Vũ Phỉ thấy trong chén đầy những món ăn do Tiểu Gia gắp, cảm thấy vô cùng thích thú. Còn Tiểu Gia nhìn với vẻ chờ đợi, thấy mẹ ăn món mình gắp, gương mặt bé cười tươi hài lòng.


      An Diệc Thành nhìn ánh mắt của con mình, thấy trong lòng có rất nhiều thứ phải kiềm lại Đúng vậy, vì sao bây giờ nỗi hận đến tột cùng của lại biến mất, muốn Trình Vũ Phỉ phải khổ sở? đau khổ, chính có thể dễ chịu hơn sao? Huống chi giữa bọn họ còn có Tiểu Gia, cuối cùng hiểu được, nghĩ điều muốn phải là khiến khổ sở, chỉ là muốn dùng cách khác cùng dây dưa ngớt, hơn nữa Tiểu Gia cũng muốn có . . . . . . Đủ rồi, những thứ kia cam tâm để chúng cứ ở mãi trong lòng, đến lúc buông chúng xuống.


      Tiểu Gia ngây ngốc nhìn Trình Vũ Phỉ, An Diệc Thành nhíu mày, dùng chiếc đũa gõ xuống chén của Tiểu Gia.


      Tiểu Gia lập tức định thần trở lại, sau đó thanh thản yên tâm ăn cơm.


      Ăn cơm xong, Tiểu Gia rất hăng hái muốn dẫn Trình Vũ Phỉ chung quanh thăm biệt thự, bé ra dáng giống như nhân viên hướng dẫn du lịch tuổi. An Diệc Thành đứng ở bên ngoài cửa, nhìn bóng dáng của hai người nắm tay cao thấp, khóe miệng khẽ nở nụ cười.


      biết bây giờ mặt Tiểu Gia nhất định mang theo cười, còn người phụ nữ kia, cũng mang theo ý cười đó chứ?


      yên lặng nhìn, có lẽ trong lòng ngoài Tiểu Gia ra còn trống chỗ, chỉ có chính mới biết.


      ************************************************************


      Hạ Tư Tư lúc ở phi trường đụng phải Nguyễn Ngộ Minh, khi gặp phải người này tâm tình thể tốt lên được, Hạ Tư Tư liếc Nguyễn Ngộ Minh cái, là ghét, ở chỗ này cũng có thể gặp, đeo mắt kính lên, tâm tình tốt nên chào hỏi Nguyễn Ngộ Minh qua loa, tốt nhất là nhìn thẳng.


      nghĩ tới Nguyễn Ngộ Minh trực tiếp về phía , " là trùng hợp."


      Khéo cái đầu á.


      " là đúng lúc ." Hạ Tư Tư vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười.


      "Hạ tiểu thư mang kính mát lớn như vậy, là muốn biểu mình có phong cách Đại ca xã hội đen sao."


      " mới là người có khí chất đó." Hạ Tư Tư lột mắt kính đeo xuống, khóe miệng nhếch lên, là ghét.


      khí yên bình, chính xác hơn là khí giữa hai người họ.


      Kết quả đến lúc Hạ Tư Tư lái xe ra ngoài, lại thấy Nguyễn Ngộ Minh, Nguyễn Ngộ Minh đưa tay cản lại xe của lại, " phiền cho tôi nhờ xe chút chứ ?"


      Bực mình bực mình bực mình vô cùng bực mình.


      "Bước nhanh lên đây !"


      Nguyễn Ngộ Minh cãi lại lời .


      xe Nguyễn Ngộ Minh nhiều lần muốn tìm cách chuyện với Hạ Tư Tư, đều cùng để ý tới, chỉ cảm thấy người này cực kỳ chán ghét. Nguyễn Ngộ Minh bĩu môi, bao lâu lại lấy được cái giải thưởng ảnh hậu đó, lấy được cái giải lớn như vậy để được gì.


      Hạ Tư Tư lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tiểu Gia, bây giờ được nghỉ, có thể đưa Tiểu Gia chơi.


      Kết quả lại bị Tiểu Gia từ chối.


      "Tại sao con muốn ra ngoài? Sợ ba con cho sao? Dì có thể với ba của con . . . . ."


      "Dì Hạ, phải ba cho phép, là chính con muốn ra ngoài."


      Hạ Tư Tư cau mày, được chơi nhưng lại muốn ra ngoài?


      "Tại sao con muốn ? Con bị bệnh sao?"


      " phải, con muốn ở nhà với mẹ của con . . . . ."


      Con muốn ở nhà với mẹ của con. . . . . .


      Những lời này giống như liều thuốc trợ tim cực mạnh, khiến Hạ Tư Tư dường như quên mất ngôn ngữ, mẹ. . . . . . Tiểu Gia có mẹ?


      đột nhiên dẫm phanh lại, khiến Nguyễn Ngộ Minh nhào đầu về phía trước, còn chưa kịp nổi giận, nghe thấy thanh thể tưởng tượng nổi của Hạ Tư Tư, "Mẹ? Làm sao con biết. . . . . ."


      "Dì Trình chính là mẹ của con, chính là người sinh ra con, con rốt cuộc tìm được mẹ của con rồi." Tiểu Gia giống như là reo lên .


      Hạ Tư Tư tin được, nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện trước, biết này trong phạm vi nào đó lại có vẻ hợp lí .


      Còn Nguyễn Ngộ Minh vô cùng vui vẻ, đoạt lấy điện thoại, quả muốn cùng Tiểu Gia ăn mừng, quán bowling của thằng đệ thứ tám kia thuộc về , chuyện này đáng mừng.


      Nguyễn Ngộ Minh cúp điện thoại, sau đó mới chuẩn bị an ủi người phụ nữ bên cạnh này, "Ừ, nén đau khổ."


      " cút cho tôi."


      " đau lòng cái gì? Tiểu Gia có mẹ, là chuyện tốt."


      Nguyễn Ngộ Minh bĩu môi, để cho nằm mơ giữa ban ngày, Tư chắc chắn thích , bây giờ nằm mơ giữa ban ngày thôi, nên tỉnh lại chứ ?


      Đôi mắt Hạ Tư Tư đỏ ngầu , Nguyễn Ngộ Minh cũng nghiêm chỉnh kích thêm lần nữa.


      "Này, phải khổ sở đến mức tắt tiếng luôn đó chứ?"


      Hạ Tư Tư hung hăng đánh cái.


      Nguyễn Ngộ Minh thu hồi bộ bộ dáng giậu đổ bìm leo kia xuống, "Hạ Tư Tư, Tiểu Gia có mẹ, là chuyện đáng để ăn mừng, Tư cũng có thể có người ở bên cạnh với ấy, cùng ấy ở chung chỗ chăm sóc cho Tiểu Gia." Nguyễn Ngộ minh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt nghiêm túc từ trước tới nay chưa từnng có, "Năm đó Tư vì chăm sóc Tiểu Gia, chủ động nghỉ học, làm nhiều loại công việc cùng lúc, sợ mệt mỏi sợ khổ ải, đem thân thể mình chịu đựng đến độ muốn suy sụp.

      Nhưng bọn cuộc sống của bọn họ cũng tốt lên chút nào, Tiểu Gia ngã bệnh, ấy đưa Tiểu Gia đến bệnh viện, nhưng ấy có tiền, đương nhiên bệnh viện chịu chữa bệnh cho Tiểu Gia. . . . . . Nếu như lúc ấy gặp phải Cả, có lẽ Tiểu Gia qua khỏi. Qua nhiều năm như vậy, bên cạnh Tư vẫn có ai, bây giờ bên cạnh ấy cuối cùng cũng có người rồi, người kia còn là mẹ củaTiểu Gia, có lẽ đối với Tư mà , người ấy có khả năng tiếp nhận cũng chỉ có mẹ ruột của Tiểu Gia mà thôi. Bây giờ giống như những năm đó, bên cạnh có ai giúp đỡ, bên cạnh ấy cuối cùng cũng có người có thể cùng ấy chăm sóc Tiểu Gia."


      Hạ Tư Tư lại cắn môi dưới, cảm thấy khó chịu tột đỉnh.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 44

      Hạ Tư Tư nghe Nguyễn Ngộ Minh xong, lại càng cam tâm, nếu như Trình Vũ Phỉ là mẹ của Tiểu Gia, cuộc sống của An Diệc Thành chính là bị người phụ nữ kia phá hủy, chẳng lẽ vì Trình Vũ Phỉ là mẹ của Tiểu Gia, nên An Diệc Thành mới phải chấp nhận người phụ nữ kia, để từ nay về sau nhà ba người sống cuộc sống hạnh phúc viên mãn? Vậy quá khứ phải chịu đau khổ của An Diệc Thành phải tính toán với ai? Cho dù người phụ nữ kia được An Diệc Thành tha thứ, ta cũng phải trả cái giá tương ứng mới đúng, mà phải giống như tại đường hoàng trở thành mẹ của Tiểu Gia như vậy, nhiều năm trước chưa từng phải trả giá, nhiều năm sau lại trực tiếp tới hưởng thụ thành quả của An Diệc Thành, chuyện này quá công bằng.


      Sắc mặt của tốt, Nguyễn Ngộ Minh cũng nhìn ra đầu mối," cũng đừng quá khó chịu."


      Nguyễn Ngộ Minh than thở tiếng, cho dù Tiểu Gia tìm được mẹ, chuyện gì cũng tới phiên Hạ Tư Tư.


      "Con mắt nào của nhìn thấy tôi khó chịu? mới khó chịu, cả nhà đều khó chịu." Hạ Tư Tư dừng xe lại, "Xuống xe."


      Nguyễn Ngộ Minh hậu tri hậu giác phát có lẽ mình giẫm lên mìn rồi, được rồi, xuống xe xuống xe.


      Hạ Tư Tư chỉ cần vừa nghĩ tới thích An Diệc Thành nhiều năm như vậy, lại bị cái người phụ nữ chính cũng biết nhanh chân đến trước, luồng khí tức ở ngực tiêu được. làm nhiều chuyện vì An Diệc Thành như vậy, tìm việc làm cho mẹ , lập học bổng ở trường cho , thậm chí bằng lòng đưa ra nước ngoài du học cùng, trong nhiều năm vẫn thủy chung lòng với như vậy, tất nhiên cũng từng nghĩ An Diệc Thành có lẽ người phụ nữ khác, có thể chấp nhận, điều kiện tiên quyết là người phụ nữ đó khiến thấy tự ti, người phụ nữ đó còn An Diệc Thành hơn , nhưng Trình Vũ Phỉ có thể làm được những điều này sao?


      Đừng Trình Vũ Phỉ An Diệc Thành nhiều hơn, chỉ bằng việc ta khiến An Diệc Thành chịu nhiều khổ sở như vậy, cũng xứng đứng bên cạnh An Diệc Thành rồi. Hạ Tư Tư càng nghĩ càng giận, khó chấp nhận nhất là An Diệc Thành bỏ học vì phải chăm sóc Tiểu Gia, là vì ngừơi phụ nữ kia để lại phía sau cục diện rối rắm, dồn ép An Diệc Thành phải nghỉ học.


      này khiến Hạ Tư Tư như nghẹn ở cổ họng.


      Hạ Tư Tư lái xe thẳng đến An gia, toàn thân đều là bực bội, nhưng dừng xe lại, vào trong sân, nhìn thấy An Minh Gia đánh cầu lông cùng Trình Vũ Phỉ, An Diệc Thành đứng bên nhìn. Hạ Tư Tư nhìn người đàn ông kia, mặt có ý cười nhợt nhạt, cười đủ nồng cũng đủ sâu, lại cứ đâm vào mắt của .


      Chẳng lẽ cũng bởi vì Trình Vũ Phỉ là mẹ của Tiểu Gia, An Diệc Thành liền nguyện ý bao dung tất cả sao?


      Nhưng hình ảnh này, lại khiến người ta thấy tốt đẹp như vậy.


      Tiểu Gia thấy Hạ Tư Tư đầu tiên, chạy về phía Hạ Tư Tư, "Dì Hạ, dì đến rồi."


      Dì Hạ đối với cậu rất tốt, hơn nữa mỗi lần tới đều mua quà tặng, cảm giác của Tiểu Gia đối với Hạ Tư Tư cũng tệ. Hạ Tư Tư vươn tay, xoa xoa tóc Tiểu Gia. Tiểu Gia chơi rất vui, hơi thở dốc, sương trắng ngừng phun ra từ trong miệng.


      Hạ Tư Tư vừa nhìn về phía người phụ nữ cách đó xa, nguyện ý thừa nhận người phụ nữ kia chính là mẹ của Tiểu Gia, mà An Diệc Thành lại còn cùng ngừơi phụ nữ kia sinh ra Tiểu Gia.


      Tiểu Gia cũng nhìn thấy ánh mắt Hạ Tư Tư, kéo Hạ Tư Tư tới trước mặt Trình Vũ Phỉ.


      "Dì Hạ, đây là mẹ của cháu, chính là người mẹ sinh ra cháy, mẹ đẻ của cháu." Khuôn mặt Tiểu Gia tươi cười, hận thể tuyên bố cho toàn thế giới biết, cậu có mẹ, cậu còn là đứa bé có mẹ nữa.


      Hạ Tư Tư hơi mím môi, "Chào ."


      "Hạ tiểu thư, cũng vậy."


      Trình Vũ Phỉ có thể cảm thấy Hạ Tư Tư có địch ý với mình, lại chỉ làm như biết.


      Buổi trưa, tất nhiên là Hạ Tư Tư ở lại nơi này ăn cơm. Hạ Tư Tư mua rất nhiều quà cho Tiểu Gia, Tiểu Gia hết sức vui sướng, Hạ Tư Tư còn rất cẩn thận, mua đồ chơi lại còn đích thân giải thích sử dụng thế nào cho Tiểu Gia, vì vậy Tiểu Gia ở cùng với Hạ Tư Tư vô cùng hòa hợp, mà Hạ Tư Tư còn đích thân che giấu cho Tiểu Gia, cái món đồ chơi mới mua này phải sử dụng như thế nào, bởi vì thứ này là tay lái cảm ứng, nhìn liền biết thuộc loại cao cấp.


      Hạ Tư Tư chơi với Tiểu Gia cực kỳ vui vẻ, Trình Vũ Phỉ cắn răng đứng ở bên, Hạ Tư Tư rất biết đùa, có thể đầy lý thú về Đại Bài khứu mà Tiểu Gia hơi biết đến, khiến Trình Vũ Phỉ đứng bên nhìn mà trong lòng ê ẩm.


      An Diệc Thành nhìn lát, đứng bên cạnh Trình Vũ Phỉ, đưa cốc nước cho Trình Vũ Phỉ, "Tiểu Gia chỉ là đứa bé."


      Vẫn chỉ là đứa bé mà thôi, thích những món đồ chơi này …….. Đồ chơi gì đó, vốn rất hấp dẫn.


      Trình Vũ Phỉ nhìn về phía , đây là an ủi ư, biết ý nghĩ lúc này của sao?


      An Diệc Thành liếc nhìn cái, thêm gì nữa.


      Vai trò của người mẹ, ai cũng thể thay thế.


      Hạ Tư Tư chơi cùng với Tiểu Gia lúc nào rảnh rỗi, nhưng cũng tìm Trình Vũ Phỉ, "Tôi muốn chuyện với chút."


      Vì vậy trong ngày này, Trình Vũ Phỉ chủ động đề nghị muốn về nhà chuyến, phải trở về tốt mọi chuyện với Trình Gia Đống, ở lại đây vài ngày rồi, nhất định em trai ở nhà rất lo lắng, mặc dù đại khái mọi việc qua điện thoại lần rồi.


      "Vậy xin làm phiền Hạ tiểu thư, cho tôi nhờ xe chuyến." Trình Vũ Phỉ cười cười với Hạ Tư Tư.


      Hạ Tư Tư cũng cười, " thành vấn đề."


      Mà Tiểu Gia thấy Trình Vũ Phỉ phải , lập tức liền khó chịu, lôi kéo tay Trình Vũ Phỉ, vẻ mặt hết sức rối rắm.


      "Mẹ chỉ về nhà chuyến, trở lại."


      Lúc này Tiểu Gia mới chịu buông tay.


      Hạ Tư Tư nhìn hai mẹ con dường như khó chia lìa này, trong lòng có cảm giác thoải mái nên lời.


      lúc lâu sau, Trình Vũ Phỉ mới lên xe của Hạ Tư Tư, Hạ Tư Tư lái xe, lại vẻ mặt hề tốt hơn, mà thậm chí có chút khó coi, "Trình Vũ Phỉ, tôi thích chút nào."


      Hạ Tư Tư là người hận ràng,


      Trình Vũ Phỉ hơi mím môi, Hạ Tư Tư thích , vốn là chuyện có khả năng.


      Hạ Tư Tư giống như tức giận cười ngược lại cái, "Tôi biết năm đó dùng phương pháp gì sinh ra Tiểu Gia, nhưng phải , rất lợi hại, có thể sinh hạ Tiểu Gia, còn làm mọi người phát . Nhưng hành vi của mang đến cho An Diệc Thành cái gì đây, gia cảnh của ấy vốn tốt, Tiểu Gia xuất chính là khiến ấy họa vô đơn chí, biết mẹ của ấy chết như thế nào sao? Lao động quá mức mà chết, phải chỉ ra ngoài nhặt phế thải lúc trời mưa to gió lớn, mà còn phải chăm sóc Tiểu Gia, vừa hao tâm tổn trí lo học phí của An Diệc Thành, vừa lúc nào cũng suy tính Tiểu Gia nên uống sữa bột rồi. Mà An Diệc Thành đâu, đối với ấy mà , mọi suy nghĩ của ấy đều tập trung cố gắng học tập, thi đậu vào trường đại học tốt, hoàn thành tâm nguyện của mẹ ấy. Nhưng kết quả của ấy là gì nào, ấy nghỉ học. . . . . . Người thân duy nhất của ấy chết , mà giấc mộng của ấy bị bỏ dở, Trình Vũ Phỉ, đây chính là những gì mang đến cho An Diệc Thành."


      Trình Vũ Phỉ càng nghe tâm càng lạnh.


      Hạ Tưu Tư lại vẫn cứ ra sức , " mang cho An Diệc Thành chính là những thứ kia, biết tôi làm tất cả vì ấy sao?" toàn bộ những gì làm vì An Diệc Thành từng việc từng việc , sau đó cười, "Trình Vũ Phỉ, tôi làm nhiều việc vì ấy như vậy, nhưng ấy vẫn quan tâm đến tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, ấy tiếp nhận tôi. Tôi biết năm đó và An Diệc Thành xảy ra chuyện gì, nhưng ấy lựa chọn , mà là mẹ của Tiểu Gia, các ngươi sống cuộc sống hạnh phúc của nhà ba người. Nhưng xin hãy, làm tất cả vì An Diệc Thành vượt qua những gì tôi làm vì ấy. . . . . . Như vậy tôi mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn, mới có thể cảm thấy tôi thua có ý nghĩa, dù là ngay từ đầu tôi thua rồi."


      Trình Vũ Phỉ vốn muốn phản bác gì đó, lại nghe được lời sau cùng của Hạ Tư Tư, ra miệng, Hạ Tư Tư An Diệc Thành với thái độ như vậy sao?


      Hạ Tư Tư vừa lái xe, lại vừa náo loạn, "Trình Vũ Phỉ, rốt cuộc là tại sao, dựa vào cái gì lại cùng An Diệc Thành sinh đứa bé. rốt cuộc dựa vào cái gì? có xinh đẹp như tôi ? có thương ấy như tôi sao? Tại sao lại trở thành mẹ của Tiểu Gia, dựa vào cái gì mà sau nhiều năm như vậy lại hưởng thụ hết mọi thành quả của An Diệc Thành? khiến cho ấy trải qua cuộc sống hèn mọn nhất, vất vả bây giờ ấy trở nên nổi bật rồi, dựa vào cái gì để tới hưởng thụ? , dựa vào cái gì đến hưởng thụ tất cả những thứ này đây?"


      Hạ Tư Tư xong lời cuối cùng, mắt cũng đỏ lên.


      Trình Vũ Phỉ đường yên lặng, mãi cho đến lúc xuống xe, bỗng nhiên Trình Vũ Phỉ nhìn Hạ Tư Tư. và Hạ Tư Tư cũng quen, cảm giác quen thuộc duy nhất, có lẽ đến từ những lần Hạ Tư Tư thỉnh thoảng đến tìm An Diệc Thành lúc học Trung học, hoặc giả ngẫu nhiên các kênh giải trí ghép đôi Hạ Tư Tư và An Diệc Thành với nhau, biết Hạ Tư Tư, thể này tốt hay xấu, nhưng Hạ Tư Tư đối với Tiểu Gia rất tốt, đối tốt với trẻ con, có xấu cũng đến mức quá xấu.


      "Vậy còn ?" Trình Vũ Phỉ nhàng mở miệng, " dựa vào cái gì mà lại những lời này với tôi?"


      Trình Vũ Phỉ nhìn Hạ Tư Tư lâu, mà vẻ mặt bình tĩnh, "Cám ơn đưa tôi về."


      Ngồi ở trong xe Hạ Tư Tư gắt gao cắn môi, muốn cái gì, cũng rất bi ai phát Trình Vũ Phỉ sai, lấy thân phận gì những lời đó đối với Trình Vũ Phỉ? có quan hệ gì với An Diệc Thành sao, cái gì cũng phải, nhiều nhất miễn cưỡng cũng được cho là bạn bè, có liên hệ thế nào với Tiểu Gia, cũng chỉ là người dì có thể gọi đầy đường phố.


      tại, Hạ Tư Tư giống như quả khinh khí cầu được lấp đầy bởi khí tức giận, bây giờ đột nhiên bị bỏ qua tất cả khí thể, còn gì cả. Mà Trình Vũ Phỉ, dù sao cũng là mẹ của Tiểu Gia, dù thế nào nhiều năm trước cũng với An Diệc Thành từng có chuyện bí mật chung thuộc về bọn họ.

      Thậm chí Hạ Tư Tư cảm thấy mình đáng thương, trách Trình Vũ Phỉ hủy diệt cuộc sống của An Diệc Thành, nhưng người phụ nữa có được sức ảnh hưởng như vậy, cũng là chuyện đáng kiêu ngạo, giống Hạ Tư Tư đây, cả đời này chưa bao giờ ảnh hưởng đến An Diệc Thành được.


      *********************************************************


      Về đến nhà, tâm tình Trình Vũ Phỉ nặng nề, tâm tình Trình Gia Đống cũng rất trầm trọng, mấy ngày này Trình Gia Đống ở nhà vẫn rất thấp thỏm, biết sau khi cho chị, kết quả xem như là tốt hay xấu, nhất là bây giờ thấy dáng vẻ của chị, để cho cậu càng thêm lo âu.


      Trình Vũ Phỉ giống như hiểu được em trai lo âu điều gì, "Đừng lo lắng, chị sao."


      " ta đối với chị. . . . . ."


      Trình Gia Đống do dự mở miệng.


      Trình Vũ Phỉ nghĩ đến thái độ của An Diệc Thành, ra cũng xác định đến tột cùng thái độ của An Diêc Thành là như thế nào, hề ngăn và Tiểu Gia ở chung chỗ, hình như còn mặc kệ cho phát triển, nghĩ đến Tiểu Gia chơi đùa ầm ĩ cùng với Hạ Tư Tư ngược lại An Diệc Thành còn an ủi , điều này làm cho an lòng ít, " ấy đối với chị rất tốt."


      chưa từng chuyện úp mở, rốt cục Trình Gia Đống cũng yên lòng, "Vậy tốt."


      Trình Vũ Phỉ rất lo lắng em trai ở nhà mình, huống chi hai ngày nữa chính là tết lịch, đây là cái tết đầu tiên biết Tiểu Gia là con của , muốn cùng trải qua với Tiểu Gia, khi còn bé chỉ hy vọng ở cùng người nhà trong ngày đó, nghĩ nhất định Tiểu Gia cũng mong đợi như vậy. Chỉ là lại yên lòng để Trình Gia Đống ở nhà mình, hơn nữa trong nhà còn chưa mua gì cả, dựa vào Trình Gia Đống chắc chắn thể rồi .


      Trình Vũ Phỉ ở lại nhà đêm, hẹn Tiết Giai Nhu hôm sau gặp mặt.


      Ngồi trong quán trà Trình Vũ Phỉ có chút thấp thỏm, lâu chưa từng thấp thỏm như thế, nhưng đối mặt Tiết Giai Nhu khi có chút bí mật cho đối phương biết, chung quy vẫn cảm thấy có cảm giác phản bội Tiết Giai Nhu, loại cảm giác này dễ chịu, mà hôm nay mọi chuyện với Tiết Giai Nhu.


      Tiết Giai Nhu đến sau khi thấy Trình Vũ Phỉ lập tức liền nhíu mày. Các cũng rất nhiều ngày chưa gặp nhau rồi, dường như Trình Vũ Phỉ bận bịu việc gì đó, mà bản thân Tiết Giai Nhu cũng có chuyện.


      Thần sắc Tiết Giai Nhu rất tốt, đến ngồi đối diện Trình Vũ Phỉ, nhìn dáng vẻ Trình Vũ Phỉ, cũng rất ràng, tuyệt đối phải là gặp nhau dạo phố bình thường, mà là Trình Vũ Phỉ có chuyện muốn .


      " , chuyện gì, thời gian của mình nhưng là cực kỳ quý báu." Tiết Giai Nhu lắc đầu cái, "Cũng chỉ có cậu có thể hẹn được mình ra ngoài thôi."


      Phong cách chuyện điển hình của Tiết Giai Nhu, khiến Trình Vũ Phỉ lập tức thoải mái hơn, tâm tình hề trầm trọng như vậy nữa, "Cậu. . . . . . Biết An Diệc Thành có người con trai chứ!"


      Tiết Giai Nhu gật đầu cái, người biết chuyện này nhiều lắm, nhưng cũng ít, chỉ cần để tâm thăm dò chút, đều ràng chuyện này.


      Trình Vũ Phỉ cúi đầu, sau khi thở ra hơi mới ngẩng đầu nhìn về phía bạn tốt của mình, "Con trai của An Diệc Thành gọi là An Minh Gia, nhũ danh Tiểu Gia, tại bảy tuổi, là tớ cùng An Diệc Thành sở sinh."


      bình tĩnh ra lời này, khiến Tiết Giai nhu mở rộng tầm mắt, ngay cả cái ly bên cạnh cũng bị đổ, "Cái gì. . . . . . Cậu lặp lại lần nữa."


      "Tiểu Gia là tớ cùng An Diệc Thành sinh ra, nay bảy tuổi rồi."


      Tiết Giai nhu đột nhiên đứng lên, ngay cả quần áo bị nước thấm ướt cũng để ý, thử tính toán thời gian, sau khi thi tốt nghiệp trung học mang thai hay sao? Khi đó làm gì? Sau khi thi tốt nghiệp trung học, có năm cũng liên lạc được với Trình Vũ Phỉ, sau đó lại liên lạc được, Trình Vũ Phỉ là bị ốm, năm đó cũng chưa từng liên lạc với ai cả. . . . . .


      Tiết Giai Nhu đứng dậy muốn , Trình Vũ Phỉ đuổi theo , kéo tay Tiết Giai Nhu.


      Sắc mặt Tiết Giai Nhu lạnh lùng, "Chuyện lớn như vậy, thế nhưng cậu lại gạt mình."


      Trình Vũ Phỉ nhắm mắt, nhưng vẫn buông tay, đơn giản giải thích chút chuyện năm đó, cha mẹ của cho phép sinh con, nhưng cố chấp muốn lưu lại đứa bé, sau đó mẹ đưa đứa bé , cũng lừa gạt con vừa sinh ra chết rồi. . . . . .


      Tiết Giai Nhu nghe đến cuối, mới đẩy tay Trình Vũ Phỉ ra, lại ngồi xuống.


      Trình Vũ Phỉ thấy sắc mặt Tiết Giai Nhu thay đổi tốt hơn chút, tất cả mọi chuyện cho Tiết Giai nhu, bao gồm cả việc gặp lại An Diệc Thành ở đây.


      "Tại sao lúc trước cho tớ?" Tiết Giai Nhu canh cánh trong lòng đối với vấn đề này.


      Trình Vũ Phỉ do dự chút, "Chuyện đứa , là vết thương trong lòng tớ, tớ muốn . . . . . ." nhắm mắt lại, phảng phất có chút khổ sở, nhưng cũng còn tốt, Tiểu Gia còn sống, đó chính là điều may mắn.


      Hình như Tiết Giai Nhu vẫn còn muốn trách cứ, nhưng cứ nghĩ tới lúc ấy Trình Vũ Phỉ tự mình gánh chịu toàn bộ đau đớn, cũng nỡ, dù cho tức giận nhất chính là khi Trình Vũ Phỉ trải qua những ngày khó khăn nhất kia, lại có bên cạnh ấy.


      Ngón tay Tiết Giai Nhu gõ lên bàn, "Bây giờ bạn vẫn xác định được thái độ của An Diệc Thành với bạn sao?"


      Trình Vũ Phỉ gật đầu cái.


      Tiết Giai Nhu cũng suy tư lát, "Trình Vũ Phỉ."


      "Hả?"


      "Bạn nghĩ nhiều như vậy có ích gì đâu? Cho dù người khác đối xửa với bạn như thế nào, nghĩ về bạn như thế nào, có thể cho rằng chuyện năm đó bạn đối nghịch là sai, cũng đều có quan hệ, bạn chỉ cần biết đến thái độ của Tiểu Gia và An Diệc Thành là tốt rồi, người khác cũng thể giúp bạn sống qua ngày, có thể làm cho bạn sống tốt hay tốt, chỉ có . . . . . . Ừ, người nhà của bạn mà thôi."


      Trình Vũ Phỉ nhìn Tiết Giai Nhu, yên lặng lâu.


      Tiết Giai Nhu nắm tay Trình Vũ Phỉ, "Cần gì phải suy nghĩ lung tung đâu, nếu xác định hỏi cái người có thể khiến cho bạn yên tâm, tìm An Diệc Thành, ta mới là người có thể ổn định tâm trạng của bạn."


      Vốn trong lòng Trình Vũ Phỉ còn bối rối toàn bộ đều trấn định lại, Đúng vậy a, có thể quyết định cuộc sống của chỉ có An Diệc Thành mà thôi.


      Cuối cùng Trình Vũ Phỉ cũng nở nụ cười, "Hôm nay tớ cho bạn nhiều chuyện như vậy, bạn lời, vẫn nên báo đáp lại chút, tớ hỏi bạn vấn đề. Bạn và Từ Triệu Luân, kết hôn lại rồi hả ?"


      Tiết Giai Nhu lập tức bỏ tay Trình Vũ Phỉ ra, nhưng thấy Trình Vũ Phỉ vẫn cười nhìn mình, vẫn là gật đầu cái.


      ***************************************************


      Tiểu Gia ghé vào bàn trong phòng sách , biết suy nghĩ cái gì.


      An Diệc Thành đứng ở cạnh cửa, gõ cửa, Tiểu Gia nghe được tiếng vang lập tức quay đầu nhìn sang, nhìn thấy là ba, thế là vẻ mặt lại càng tủi thân, "Ba, mẹ , có thể trở lại hay ."


      An Diệc Thành nhướng chân mày, muốn dạy dỗ Tiểu Gia loại trạng thái này, nhưng nghĩ tới Tiểu Gia mới tìm được mẹ, cuối cùng lại đành lòng.


      " ."


      "Vậy sao mẹ vẫn chưa trở lại?"


      An Diệc Thành cầm điện thoại di động, về phía ngoài ban công, nhưng là tâm tình được tốt lắm, gọi điện cho người phụ nữa kia, cũng biết gọi tới, người phụ nữ đáng ghét.


      chuẩn bị tìm danh bạ liên lạc, vừa ngẩng lên nhìn, liền thấy bóng dáng quen thuộc kia tới cửa chính của biệt thự, cuối cùng trong lòng cũng ổn định lại, quay đầu nhìn Tiểu Gia, "Mẹ con tới."


      Tiểu Gia hoan hô tiếng, cũng chạy đến ban công, vung tay bé, "Mẹ, mẹ con ở đây, con ở chỗ này. . . . . ."


      Trình Vũ Phỉ ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai bóng dáng lớn ban công lầu hai, lòng của đột nhiên ấm áp, dòng nước ấm chảy qua ấm áp, ra là chính là cảm giác hạnh phúc.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: viết về Hạ Tư Tư là vì tình tiết phía sau, cho nên thể giản lược được. . . . . . Cái tình tiết kia là trong những động lực để tôi viết câu truyện này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :