1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 35

      Những lời Trình Gia Đống ra cũng đưa tới bất kỳ chú ý nào với chị mình, bởi vì điện thoại của Trình Vũ Phỉ vang lên, mà cùng lúc đó, Tiểu Gia cũng có vẻ phức tạp nhìn qua phía Trình Vũ Phỉ nghe điện thoại, có lẽ là bé ngầm hiểu, Tiểu Gia cảm giác cú điện thoại này chắc là của ba bé gọi tới, mặc dù bé suy đoán như vậy, nhưng vẫn mong tốt nhất phải.


      Trình Vũ Phỉ ở bên này cầm điện thoại di động lên, thấy cái tên đó, tâm tình cũng có chút phức tạp. quên lần trước An Diệc Thành cảnh cáo , vậy mà hôm nay Tiểu Gia ở nơi này, biết ra những lời khó nghe như thế nào. vào trong, muốn ở ngoài để hai người kia nghe được cuộc chuyện của và An Diệc Thành.


      "Tiểu Gia ở chỗ của em sao?" Tiếng của mặc dù rất ổn, nhưng vẫn để lộ ra mấy phần nóng nảy.


      "Ừm. . . . . ." do dự lâu, lại còn .


      cho là An Diệc Thành nổi giận, kết quả lại có chuyện như tưởng tượng. Vào giờ phút này, An Diệc Thành chỉ là thấy khó chịu, ấn ấn hai bên thái dương, khoảng thời gian trước khi về nhà, nghe Tiểu Gia vẫn tự giam mình ở trong phòng, nghĩ tới Tiểu Gia hai ngày nay đều chuyện với , còn quyết định chủ động giảng hòa với Tiểu Gia, kết quả lúc mở cửa phòng Tiểu Gia, phát Tiểu Gia căn bản ở đây. cũng có quá gấp, vẫn tìm Tiểu Gia bên trong nhà, nhưng vẫn thấy bóng dáng bé đâu, lúc này mới lo lắng.


      So với chuyện Tiểu Gia mất tích, Tiểu Gia ở chỗ của Trình Vũ Phỉ, hình như coi chuyện đó là tội ác.


      Chỉ là vừa biết vị trí Tiểu Gia, An Diệc Thành lại có điểm vui, Tiểu Gia lại thích Trình Vũ Phỉ như vậy sao? Vẫn rời nhà trốn tìm ấy, người phụ nữ kia đến tột cùng cho bé cái gì?


      Sắc mặt của lập tức trở nên khó coi, trở nên khó coi phải là bởi vì nghĩ đến việc Tiểu Gia tìm Trình Vũ Phỉ, mà là đem những lời mới vừa nghĩ lúc nãy đổi ngược lại với chính . Người phụ nữ kia cho Tiểu Gia cái gì, Tiểu Gia lại ưa thích ấy như vậy, thậm chí vì mà cáu kỉnh với . Vậy còn sao, người phụ nữ kia lại từng cho cái gì, mà sau nhiều năm như vậy còn hao phí hết tất cả tâm cơ tìm ra ? tự cho mình lý do đàng hoàng, vô tình gặp phải, sau đó muốn bỏ qua nữa, nhưng chỉ có chính hiểu, lúc nào cũng ở đây mong đợi, lúc nào đó con có thể gặp lại , bởi vậy phải nuôi dưỡng rất nhiều thói quen, thích nhìn đám người vội vàng qua lại, rất hay nhìn những người xa lạ —— chỉ có chính nhất, bởi vì nguyên nhân sâu nhất là sau khi nhìn thấy , khắc thôi tâm tình của , vốn là hề bận tâm đột nhiên trở nên đầy nhiệt huyết sôi nổi.


      nhắm lại mắt, ra lệnh mình đừng nữa tiếp tục suy nghĩ.


      Bên kia bỗng nhiên yên lặng, khiến Trình Vũ Phỉ càng thêm thấp thỏm, lúc lâu sau mới thử mở miệng thăm dò, "Tiểu Gia dùng cơm, để cho bé cơm nước xong, tôi đưa bé trở về. . . . . . , đến đây đưa bé về, được ?"


      An Diệc Thành tự nhiên nghe được năng cẩn thận, càng thêm khó chịu , như vậy là sợ ?


      "Được." xong liền cúp điện thoại, sau đó ra nhà xe để lấy xe.


      Hôm nay sao chuyện dễ như vậy?


      Trình Vũ Phỉ nhìn điện thoại ở trong tay, vẫn có phản ứng lại.


      Trình Vũ Phỉ vào phòng nghe điện thoại, Trình Gia Đống nhìn vẻ mặt chị có chút phức tạp, sau khi ánh mắt của chuyển sang Tiểu Gia lại càng thêm phức tạp.


      "Người bạn , con bao nhiêu tuổi?"


      Khóe miệng Tiểu Gia có chút động đậy, có ý lập tức trả lời lại, nhưng ngay sau đó bé lại có điểm cảnh giác, ở trước mặt dì Trình ba dối, mặc dù ba nguyên nhân, nhưng bé cũng thể phá lời dối đó, dù sao bé cũng thương ba quan tâm ba, "Chú đoán xem."


      Trình Gia Đống trong lòng thầm than thở, cái đứa nhóc này, số tuổi cũng lớn, có cần phải có cảm giác cảnh giác nhiều như vậy hay .


      nhíu mày, ra có rất ít khi nhớ lại về chuyện qua, những thứ đó cũng thề chịu nổi, có lẽ đối với trong quá khứ, cuộc sống quá mức tốt đẹp, muốn cái gì có cái đó, vì vậy sau khi gặp những chuyện từ trời rơi xuống, khoảng thời gian rất dài vẫn thể thích ứng cuộc sống mới, nhất là lúc chị mang tới đây ở, lúc ấy nhìn thấy cái gì cũng thoải mái. thay đổi, lúc thấy chị mình càng ngày càng khổ cực, mới biết mình là người hiểu chuyện đến dường nào, vì vậy càng ngày càng ít khi nghĩ tới nghĩ lui chuyện cũ.


      Nhưng lúc mới vừa rồi, lập tức nghĩ về chuyện ngày trước, ra đến bây giờ vẫn hề quên.


      Khi đó cũng chỉ hơn 10 tuổi, vẫn còn học tiểu học, mang túi sách mẹ mới mua cho học về, ở cửa nhà, liền thấy người trai mặc quần áo trắng sạch, lúc đến gần dò xét cẩn thận đối phương chút, phát mặc dù người này dáng dấp tệ, nhưng quần áo mặc người là quá mức nghèo túng, từ được mặc những bộ quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, nên đối với mấy loại quần áo của trai kia có thế nào hiểu nổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra gia cảnh đối phương được tốt.


      " trai, tìm ai?"


      Người thiếu niên kia nhìn lát, cười cười với , vừa muốn mở miệng chuyện, cửa bị mở ra.


      "Gia Đống." Tiếng của mẹ truyền đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt của , " vào."


      Trình Gia Đống muốn điều gì đó, nhưng nghe ra tiếng của mẹ cũng phải vui vẻ gì, vì vậy chậm rãi vào, quay đầu lại, thấy mẹ còn đứng ở nơi đó, cũng có ý muốn cho trai đó vào. nhất thời hiếu kỳ, lại lặng lẽ trở ra, muốn biết mẹ muốn cái gì mà phải , còn cố ý để cho rời trước.


      "An Diệc Thành. . . . . . Đúng ?" Tiếng mẹ có chút cảm giác diễn tả được, có chút khinh thường trong đó. Bà dĩ nhiên từng biết An Diệc Thành, lúc họp phụ huynh cho Trình Vũ Phỉ ba chữ An Diệc Thành này có thể chính là cơn ác mộng của các học sinh khác, lần nào cũng bị chủ nhiệm lớp lấy ra làm tấm gương tựa nhắc nhở, vì vậy trong lớp học, tất cả mọi người đều biết có học sinh thành tích khá vô cùng tên là An Diệc Thành.


      "Thưa bác, con. . . . . ."


      "Được rồi, tôi hiểu biết cậu muốn gì." Mẹ trực tiếp ngắt lời trai kia, "Thầy giáo cậu có tương lai rất sáng lạn, ngày sau nhất định thành người, ngày sau. . . . . . Vậy trong thời điểm này, thành người, loại nào coi như là thành người? Có công việc tốt?" Bà vừa vừa nhìn y phục người An Diệc Thành chút, mặt ý cười ngày càng nồng đậm thêm, "Nghe cậu còn có người thân nhặt ve chai. . . . . . À , người mẹ thu phế phẩm, cậu còn phải chăm sóc bà ấy. Chàng trai, đừng trách tôi hiểu chuyện, cậu và con của tôi, hai người ở hai thế giới khác biệt, con bé sinh ra sống như công chúa, công chúa nên cuộc sống ở trong tòa thành, còn người như cậu. . . . . . Tương lai có thể cậu thành công, cũng với đến được con của tôi."


      Ngay lúc đó Trình Gia Đống vẫn thể hoàn toàn hiểu lời của mẹ mình, nhưng khẳng định biết lời của mẹ mình ra là hay, đưa cái đầu ra, thấy được trai kia mặt nhàng cau lại, mi mắt hạ xuống, vẫn như cũ rất là lễ phép nhìn mẹ của , "Thưa bác, chuyện tương lai, ai chắc được, hơn nữa con chỉ là muốn gặp con bác chút, con có chuyện quan trọng phải với ấy. . . . . ."


      "Tôi qua cầu còn nhiều hơn việc cậu qua đường, người giống như cậu đây, tôi cũng thấy qua nhiều lần, con của tôi trẻ tuổi hiểu chuyện, có lẽ bị cậu mấy câu mê hoặc, nhưng lại biết. Cậu cũng đừng đến nữa, tôi để cho cậu gặp con tôi."


      "Bác. . . . . ."


      "Đôi khi cậu phải thừa nhận rằng, ngay cả người với người cũng có cấp bậc phân chia, mà cậu và con của tôi, cùng tầng lớp . . . . ."


      . . . . . .


      Về sau Trình Gia Đống lại thấy trai kia qua nhà mấy lần, lần cuối cùng nhìn đến lúc rời , thế nhưng cảm thấy có mấy phần khổ sở, hơn nữa cũng thấy cha mẹ mình quá mức vô tình.


      lần cuối cùng, nghe ba , chị mình có vị hôn phu, khi chi ấy đủ tuổi kết hôn, kết hôn với người đàn ông kia.


      Trình Gia Đống hiểu cách làm của cha mẹ, còn mẹ hỏi ngược lại , có muốn để chị mình sau này phải chịu khổ ? tự nhiên lắc đầu, mẹ cho biết, bà làm tất cả, cũng là vì chị ấy, lúc còn trẻ thể phạm sai lầm, nếu về sau hối tiếc cũng kịp.


      Người thiếu niên kia. . . . . .


      Trình Gia Đống nhăn đầu lông mày, ngày đó trong thang máy chính là người đàn ông đó, là ta sao? Nhưng nhiều năm như vậy, cũng nhớ hình đáng người kia ra sao.


      Trình Gia Đống nhìn đứa trẻ trước mắt có chút cảnh giác, nén lòng lại chuyện phiếm, " mình con tới nơi này, sợ người nhà tìm con sao?"


      Tiểu Gia nhìn , nghĩ đến là em trai của dì Trình, chắc phải là người xấu, "Con chỉ có ba có mẹ, ba làm."


      Trình Gia Đống nghe được trong lòng thoáng giật mình chuẩn bị tiếp tục hỏi tiếp, Trình Vũ Phỉ từ trong phòng chạy ra.


      Bởi vì thái độ của An Diệc Thành tính là xấu, nên tâm tình của tồi, đưa mắt nhìn thấy Trình Gia Đống và Tiểu Gia đều nhìn mình, hơn nữa ánh mắt hai người cũng có chút kỳ quái, cảm thấy buồn cười, "Nhìn chị làm gì, ăn cơm ."


      Tiểu Gia nhìn vẫn còn có thể cười, cảm thấy nhất định phải là điện thoại của ba mình, bé an tâm ăn cơm.


      Kết quả Trình Vũ Phỉ ngồi xuống liền nhìn Tiểu Gia mở miệng, "Đợi lát nữa ba con tới đón con, giờ con cứ từ từ ăn cơm."


      Tiểu Gia chợt nhìn về phía , giống như có chút sợ hãi. Chẳng qua Tiểu Gia cảm thấy, ra đây chính là câu của người xưa lời ý nặng như núi. . . . . .


      Tiểu Gia nhìn nét mặt vui vẻ của Trình Vũ Phỉ, cười vui sướng thoải mái.


      Trình Gia Đống nhìn hai người, đối diện lại nghiêm túc so sánh, là càng nhìn càng cảm thấy giống nhau, chị ấy vẫn nghĩ đứa bé kia còn, nên có hướng suy nghĩ này, nhưng vẫn biết đứa bé kia còn sống. . . . . .


      Ăn cơm xong, Trình Vũ Phỉ rửa chén, Tiểu Gia ngồi ở ghế sa lon "đau thương" nghĩ tới đợi lát nữa gặp mình ba thế nào, chính bé chạy đến, khiến ba lo lắng, đây là lỗi của mình, vì vậy đầu càng ngày rủ xuống càng thấp hơn, đứa trẻ phạm sai lầm, ngửa mặt dám đứng lên.


      Trình Gia Đống thừa dịp lúc Trình Vũ Phỉ để ý, cầm điện thoại di động của chị mình, nhanh chóng lật tới nhật ký trò chuyện.


      Là An Diệc Thành. . . . . .


      Cộng thêm đoạn đối thoại mới vừa rồi của chị và Tiểu Gia, An Diệc Thành chính là ba của Tiểu Gia, Tiểu Gia nhìn qua cũng cỡ sáu bảy tuổi, hoàn toàn trùng khớp, điều này làm cho mơ hồ có chút kích động.


      Nhưng lại nghĩ có chỗ đúng, chị mình cho rằng đứa bé kia có, cho nên chẳng phải suy nghĩ, nhưng An Diệc Thành sao, ấy biết ràng đây đứa bé của chị và ấy. . . . . .


      Tiểu Gia và chị có mối quan hệ với nhau, bây giờ An Diệc Thành lại xuất trong cuộc sống của chị, vậy mà cũng báo cho chị ấy chân tướng, ấy đến tột cùng muốn làm cái gì?


      Trình Gia Đống trăm mối lo nghĩ vẫn có cách lý giải, chỉ có thể để điện thoại di động xuống, phải sửa sang lại để tâm tư lộ ra ngoài.


      Trình Gia Đống và Trình Vũ Phỉ cùng nhau đưa Tiểu Gia xuống, Trình Gia Đống thấy hình ảnh Tiểu Gia nắm tay Trình Vũ Phỉ tay, tâm tình càng thêm phức tạp.


      Trình Gia Đống nghiêm túc quan sát người đàn ông trong xe, người đàn ông kia hình như ánh mắt đều dán người Tiểu Gia, chỉ khi chuẩn bị lái xe rời , mới nhìn Trình Vũ Phỉ cái, nhân tiện, nhìn mình chút.


      Tiểu Gia ngồi vào trong xe, còn hướng về phía Trình Vũ Phỉ vẫy tay.


      Xe xa, cho đến thấy nữa, Trình Vũ Phỉ mới xoay người chuẩn bị về nhà.


      Vậy mà nàng lúc xoay người, thấy ánh mắt em trai nhìn về phía mình tràn đầy quái dị, lúc này mới nhớ lại, em ấy hôm nay hình như cũng có chút lạ, "Em làm sao vậy?"


      "Chị."


      "Hả?"


      Bởi vì nét mặt Trình Gia Đống có chút nghiêm túc, Trình Vũ Phỉ cũng thay đổi có chút trịnh trọng hơn.


      "Người đó là người thế nào?"


      "Người nào?"


      "Người đàn ông mới xuất lúc nãy, có phải chính là người mà lúc học trung học chị thích hay ? Chính là cha đứa bé. . . . . ."


      "Gia Đống." Giọng cơ hồ phân nửa là có tiếng gầm.


      Đề tài này, người trong nhà ai cũng đề cập tới, vì vậy từ từ biến thành cấm kỵ.


      "Chị rất thích ấy?" Trình Gia Đống vẫn còn chưa chịu im lặng, "Hoặc là vẫn thích . . . . . ."


      "Gia Đống, em hôm nay sao vậy?"


      Trình Gia Đống lắc đầu cái, nhất định phải biết việc kia, bây giờ còn chưa cho chị mình biết, nếu như chỉ là do nghĩ sai, chỉ khiến chị mình càng khó chịu mà thôi.


      biết chị mình rất thích người thanh niên kia, đó là lần đầu tiên chị ấy chống đối lại với cha mẹ, lúc ấy cũng biết chị mình cũng có thể trở nên bướng bỉnh kiên cường như vậy, mà sao nhiều năm qua, chị cũng luôn đôn thân mình.


      Tác giả có lời muốn : đoạn văn này tuyệt đối là đoạn văn khi viết tôi thấy thống khổ nhất, mỗi ngày dùng sức viết chủ định tựa như, ép mình từng chữ từng chữ nặn ra, mọi người cho tôi động lực ! ! ! ! ! ! ! !


      Khiến Tiết Giai Nhu xuất màn.


      Tiết Giai Nhu hai chân tréo nguẩy: Tại sao cho tôi làm nữ chính nhỉ? ? ?


      Lục Lục: Sợ mình bút lực đủ, viết tốt . . . . . . Chỉ có thể để cho chịu uất ức chút.


      Tiết Giai Nhu: hừ, lấy cớ, còn thành thực khai báo?


      Lục Lục: sức quyến rũ quá lớn, khi là vai phụ lại sáng rỡ bắn ra bốn phí như vậy, khi làm nữ chính còn để cho người ta sống đó thôi. . . . . .


      Tiết Giai Nhu: Mặc dù là lời nịnh hót, nhưng tôi thích nghe. . . . . .


      Lục Lục: hắc hắc, lời tôi , lời .


      Tiết Giai Nhu ngẩng đầu lên, khí chất lên mười phần: cho rằng tôi muốn làm nữ chính sao, nữ chính cái nào phải là bị dìm xuống tận đáy , cho tôi làm tôi còn muốn chứ!


      Lục Lục: dạ dạ dạ, là đúng!


      Tiết Giai nhu: Nịnh nọt tôi Như vậy, có phải có chuyện muốn nhờ hay ?


      Lục Lục cực vui mà khóc: Tôi đói rồi, có thể bảo chồng bố thí cho tôi ít bạc hay , để cho ta sống nữa. . . . . .


      Tiết Giai Nhu lấy ra tấm bảng hiệu đặt ở trước mặt, nghênh ngang rời .


      bảng hiệu viết: Bản thân chuyện ly hôn cũng chính là trong các loại bi thương, chớ quấy rầy.


      Trong lòng Tiết Giai Nhu Tâm thầm : đáng đời, ai bảo viết tôi ly hôn ! ! ! !

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 36

      Tiểu Gia lên xe, đầu vẫn ngoái lại nhìn hướng Trình Vũ Phỉ, sau đó vẫy tay cái, lâu mới từ từ ngồi xuống ngay ngắn. Tiểu Gia cúi thấp đầu, chờ ba dạy dỗ mình, sau đó bé cũng đem mình "hối cãi" tự kiểm điểm lần, về sau thể xin phép trước mà bỏ nhà , được tùy tiện chạy loạn, bé biết thấy bé, ba nhất định là khắp nơi tìm mình, cuối cùng cùng gọi điện thoại cho dì Trình hỏi vị trí của bé. Nhưng mà mặt dì Trình đều nở nụ cười, như vậy ràng ba tức giận với dì Trình.


      Tiểu Gia đợi lúc lâu, kết quả chút phản ứng của ba cũng có, lúc này bé mới lại ngẩng đầu lên, nhìn An Diệc Thành, "Ba, con xin lỗi."


      An Diệc Thành vừa lái xe vừa quét mắt nhìn con trai, lại tiếp tục nhìn về phía trước.

      Tiểu Gia bặm môi, "Lần sau nhất định con loạn chạy."


      Ở phía trước đèn xanh bật thành đèn đỏ, sau đó xe dừng lại, An Diệc Thành mới quay đầu nhìn con trai, "Buổi trưa con ăn cái gì?"


      Tiểu Gia trợn to hai mắt nhìn cha mình, sau đó mới duỗi ngón tay ra đếm, có ớt xanh xào thịt hầm, có ớt xanh xắt mỏng, có nấm hương bầm. . . . . . Tiểu Gia chi tiết từng cái xong, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.


      "Con rất vui vẻ?" Phía trước đèn xanh bật lên, An Diệc Thành tiếp tục lái xe.


      "Dạ." Tiểu Gia gật đầu cái, "Dì Trình đối xử với con rất tốt."


      An Diệc Thành gõ gõ tay lái, khóe miệng có nét cười, "Cái này con cũng biết?"


      "Con có thể cảm nhận được!" Tiểu Gia tự nhiên trả lời.


      Có thể cảm nhận, nắm tay lái tay, càng ngày càng gấp, cho đến gân xanh nhảy loạn.


      nhớ cái ngày kia, từ trường học về nhà, còn chưa kịp mở cửa, chỉ nghe thấy thanh bên trong truyền ra.


      "Đây đều là do con trai của bà làm ra chuyện tốt, muốn phá hủy cả đời con của tôi, tôi cho các người biết, nghèo nghèo cũng nên có chút khí phách, muốn với tay cao đến nhà chúng tôi, chỉ là ý nghĩ thôi cũng đừng nên nghĩ tới, đừng tưởng rằng lừa con của tôi là có thể dựa được vào nhà tôi . . . . ."


      " Hôm nay tôi đem thẳng đến chỗ này, đứa bé này nuôi hay nuôi tùy cho các người, tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Ngày sau cũng đừng mang đứa bé này tới uy hiếp con tôi, chỉ cần mấy người dám xuất ở trước mặt con tôi, tôi lập tức có biện pháp khiến các người sống nổi. Từ nay về sau, con trai bà phải vĩnh viễn được xuất trong cuộc sống của con tôi, nếu tôi kiện con bà tội cưỡng gian. . . . . ."


      "Các người nuôi hay nuôi sống đứa bé này với tôi chút liên quan, tôi đưa đứa bé, coi như là nhân từ lắm rồi, trách các người phá hủy đời con của tôi, là nương tay quá nhiều rồi. . . . . ."


      "A, chớ có trưng ra bộ dáng cam chịu đó, cho rằng tôi cầm tiền đập vào nhà bà sao? Nghĩ khá lắm. . . . . . Ít ra chủ nhà đánh giá tôi, cũng nên nhìn lại mình chút mình là loại người gì."


      . . . . . .


      chuỗi lời kích thích thần kinh An Diệc Thành, khiến cho cũng hoài nghi là mình nhầm cửa rồi, nhưng lấy ra cái chìa khóa, cửa mở sẵn, hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì.


      nhìn thấy mẹ của mình trong đó gần lả ghế ngồi tiếng động khóc thút thít, hốc mắt đỏ như vậy, khiến trong nháy mắt trừng mắt về phía người đàn bà vẫn còn đứng đó chuyện, biết người đàn bà này, là mẹ của Trình Vũ Phỉ.


      "A, cậu về đúng lúc tốt quá, An Diệc Thành, hôm nay tôi đưa đứa bé này tới đây, chỉ là phía nhà tôi muốn đứa bé như vậy phải mất tánh mạng mà thôi, đừng nghĩ mượn cơ hội này uy hiếp tôi. . . . . ."


      " Bà Trần à, nhà tôi lắm, chắc chứa nổi bà."


      Bà Trình vẻ mặt trầm xuống, khóe miệng cười suýt nữa bật ra thành tiếng, "A. . . . "


      Lúc này, mẹ An Diệc Thành lại đột nhiên đứng lên, bà kéo con trai của mình qua, gần như là dùng hết tất cả sức lực "Tiểu Thành, con , rằng đứa bé này và con có quan hệ gì, con của mẹ tuyệt đối làm những chuyện như vậy. . . . . ." Mẹ An trừng mắt về phía mẹ Trình, "Chính con biết kiềm chế, ít trút tội lên người con tôi . . . . ."


      Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . . An Diệc Thành chỉ cảm thấy trong đầu có đồ vật gì đó giống như bị nổ tung, đứa bé, đứa bé của ?


      lùi lại hai bước, thấy được ở bên để chiếc nôi, nôi rất tinh xảo, để trong căn phòng trần trụi này hợp. gần như lảo đảo tới, thấy được đứa bé bình yên nhắm mắt lại ngủ.


      Đêm hôm ấy, rất tỉnh táo, thậm chí nghĩ tới, cho dù là như vậy cũng có quan hệ, lần đầu tiên muốn cân nhắc quá nhiều chuyện thực tế, nhờ vào đứa bé mà có ý định muốn cho kia tương lai.


      Nhưng sáng ngày hôm đó, vẫn thấy , suy đoán trong lòng của , thậm chí vẫn còn hoảng loạn, cho nên đến Trình gia, muốn tìm , khi đó mới phát , ra chuyện về biết quá ít như vậy, nhưng hề gì, định dùng tương lai có thời gian từ từ tìm hiểu ràng nhau.


      Đó là căn nhà rất tinh xảo là biệt thự , nếu là lúc trước, cân nhắc nhiều hơn, thế nhưng sau đêm xảy ra chuyện, có ý định trốn tránh, có thể dùng cả đời sau này vì mà tạo ra cuộc sống thoải mái, cũng muốn chịu trách nhiệm với . Sau đó từng ngày từng ngày đứng chờ đợi, chỉ là chờ đến khi mẹ Trình mẫu sỉ nhục, vẫn lần nhìn thấy mặt , ngày đó lại ngày chờ đợi, đổi lấy cho thất vọng. Thậm chí rất hoài nghi, là công chúa trong tòa thành, công chúa người, công chúa có thể làm việc đó mà hề chùn bước, bởi vì còn có đường lui, còn có tòa thành bảo vệ , còn làm việc đó mà chùn bước, vậy nếu có đường lui, có tư cách thay đổi. . . . . .


      đến tột cùng là lấy tâm tình gì làm mà làm nên chuyện kia, giống như là cách kết thúc sao?


      cảm giác mình hành động vừa tức cười mà vừa buồn cười.


      Có lần Hạ Tư Tư tìm , nguyện ý giúp toàn bộ chi phí đưa ra nước ngoài học, hơn nữa lại cho mẹ cuộc sống an nhàn, thậm chí vì nghĩ đến lòng tự trọng của , Hạ Tư Tư số tiền này đều là cho mượn, về sau bất cứ khi nào cũng có thể trả lại, hơn nữa vì cảm kích nhiều hơn lợi nhuận nên cũng tính lãi.


      Hấp dẫn đến mức nào, khiến người khác động lòng cỡ nào.


      Chỉ là suy nghĩ chút, về sau mẹ cần phải ra ngoài đến từng thùng rác đưa tay tùy ý tìm kiếm có thể tìm được đồ bỏ , nghĩ đến mẫu thân có thể cần khổ cực như vậy, nghĩ đến cuộc đời của phải căng thẳng để mình gục ngã, đều cảm thấy lời đề nghị đó của Hạ Tư Tư là quá tốt đẹp.


      Nhưng rồi cuối cùng, từ chối, bởi vì muốn phụ lòng kia.


      nghĩ muốn gặp kia trong tương lai.


      Vậy mà, vẫn đủ kiên định, đến được tương lai, lúc mẹ Trình trách cứ từng câu, thực lòng bắt đầu hoài nghi mình, có thể thành công ư, cái thế giới này có chia giai cấp hay ?


      Còn , cũng xuất thêm lần nào nữa trong cuộc sống của .


      Vì vậy, cũng có chờ đợi, ngày qua ngày, đại học, vẫn như cũ mỗi đêm làm, khiến công việc của mình lu bù lên, nhưng trong lòng có ý chí sôi sục hùng dũng kích động, nhất định phải thành công.


      bận rộn vượt qua mỗi ngày, từ từ quên mất cái tên Trình Vũ Phỉ của kia . . . . . .


      Nhưng bây giờ đột nhiên cho biết, kia sinh cho đứa bé, buồn cười.


      vừa nghĩ đưa tay chạm đứa bé kia lại hạ xuống, cũng dám, đứa bé xíu này, lập tức khiến tim của mềm ra.


      Mẹ An Diệc Thành vẫn còn ở đó nắm tay kéo ra, " chuyện với mẹ, rằng mấy lời người phụ nữ này bậy, con chưa từng làm chuyện như vậy, con . . . . . ."


      Mẹ Trình vốn là cũng có chút hoài nghi, nhưng thấy biểu này của An Diệc Thành, hoài nghi ít ỏi kia lập tức trở nên vô hình, bà nở nụ cười châm chọc, "Đây là chuyện của các người, tự mình giải quyết ."


      Mẹ Trình xoay người muốn , mẹ An kéo bà lại, cho rời , "Con tôi chắc là làm ra chuyện như vậy, biết. . . . . ."


      Mẹ An nuôi dưỡng An Diệc Thành nhiều năm như vậy, đây chính niềm kiêu ngạo duy nhất cả đời bà, cũng là điều có ý nghĩa lớn nhất, bà dạy con trai mình ngoài việc chỉ biết cố gắng học tập hăng hái vương lên, tuyệt đối thể nào làm ra chuyện như vậy.


      An Diệc Thành xoay người, nhìn về phía họ, "Mẹ, để cho bà ấy . . . . ."


      Tiếng rất , lại đủ để đả kích tất cả tin tưởng mẹ An, vậy là thừa nhận?


      Mẹ Trình lấy tay phủi phủi chỗ tay mẹ An mới vừa nắm tay kéo lại, giống như nơi đó trở nên rất dơ . . . . . .


      Mẹ Trình tự mình ra, bà để cho con của bà ở với gia đình như vậy dây dưa , chừng mấy năm sau trở thành nỗi oán hận, con đều chưa biết có nên hay , đợi đến khi con trưởng thành rồi hiểu, bà làm tất cả việc này là đúng đắn đến mức nào, cũng may, vẫn kịp, con bà vẫn như cũ có thể có tương lai tốt đẹp rực rỡ.


      Mẹ Trình mới vừa , mẹ An mẫu tựa như hơi sức toàn thân cũng bị hút khô vậy, ngã ngay mặt đất. An Diệc Thành lập tức đỡ mẹ của mình, mẹ An tự mình đẩy ra vẫn nghĩ đến kiêu ngạo của con trai. . . . .


      " phải là con của tôi. . . . . ." Mẹ An nhìn chằm chằm, nước mắt rơi đầy mặt.


      vẫn tiếp tục chịu tội với mẹ mình, nghe tiếng khóc của mẹ phát mình cũng chết lặng. phát , thậm chí có lúc hận người tên Trình Vũ Phỉ, cũng bỏ qua, ảo tưởng quá nhiều năm, sau này khi mà thành danh, thăng chức rất nhanh ra xuất tại trước mặt , tại sao có thể đột nhiên sinh ngay đứa bé này làm đảo lộn cuộc đời của như vậy?


      Mẹ An khóc đủ rồi, đứng lên chuyện thứ nhất làm là tát bạt tai, lực độ rất lớn, khiến mặt An Diệc Thành lập tức sưng đỏ lên, đồng thời, mẹ An còn thụt lùi phía sau mấy bước.


      "Quỳ xuống cho tôi." Mẹ An Diệc Thành ra lệnh .


      Sau đó lập tức quỳ xuống nơi đó, để mặc mẹ cầm cây chổi đánh về phía mình, cái lại thêm cái, thế nhưng lại cảm giác mình cảm thấy đau đớn, chỉ còn lại chết lặng, giống như cái thế giới này và mình có bất cứ quan hệ gì.


      Cây chổi đánh hỏng rồi, mẹ An phải tìm cây gậy khác, vừa tiếp tục đánh xuống cái, cây gậy bị gãy ngang, sau đó đổi sang loại công cụ khác. . . . . .


      biết mình bị đánh bao lâu, nhuộm đỏ máu ở sau lưng, giống như còn ý thức, chỉ có thể nhìn đến mẹ mình nước mắt đầy trong hốc mắt, dường như rơi vào trong lòng , đốt đau đến rát lòng.


      Nhưng tư cách kêu đau của cũng có, đây đều là chuyện nên gánh vác, là chính bản thân phạm sai lầm, nên phải gánh chịu hậu quả.


      Sau đó nghe tiếng đứa bé khóc, tiếng lại tiếng tiếng khóc vang lên, nhưng mẹ vẫn còn ngừng tay đánh .


      giống như chuyện, nhờ mẹ mình xem đứa bé chút, nhưng mẹ nghe thấy. . . . . .


      từ dưới đất bò lết lên, tới nhìn đứa bé trong nôi, đứa bé khóc, khóc rất lớn tiến.


      cảm giác được đau đớn, chỉ là đưa tay ôm đứa bé, muốn khiến đứa bé đừng khóc. . . . . .


      Mẹ An rất tức giận, bà muốn trông nom đứa bé này, đứa bé này tồn tại, phá hủy cả đời con trai của bà, nếu đối phương có thể vì con mình cả đời cần đứa bé này, bà cũng có thể vì tương lai của con trai mình, giống như vậy, cũng cần đứa bé.


      Mẹ An Diệc Thành cam đoan với , nhất định vì đứa bé này tìm nhà khá giả, so với con con trai dễ dàng đưa người khác nuôi hơn.


      Trong lúc mẹ An ngừng đến biện pháp giải quyết chuyện này, An Diệc Thành chỉ trầm mặc, sau đó cho bà biết, "Con muốn nuôi đứa . . . . . ."


      Lửa giận của mẹ An khó khăn lắm mới dằn xuống được, bao lâu lửa giận lại bị kích thích, bà tát con trai mình bạt tay, "Con lấy cái gì mà nuôi?"


      "Con muốn nuôi đứa , thế nào nữa con cũng phải nuôi con, trừ khi của con chết thôi."


      Cuối cùng mẹ An đến tiền học phí đại học của An Diệc Thành, An Diệc Thành trực tiếp cho bà biết, nếu như về nhà nhìn thấy Tiểu Gia, như vậy chuyện học đại học cũng cần đọc. . . . . .


      Mẹ An giận đến mức toàn thân phát run, nhưng cũng có cách nào khác. . . . .


      Sau đó cuộc sống nhà bọn họ so với trước kia lại càng thêm túng quẫn, mỗi ngày giống như là đau khổ, thấy được tương lai.


      Cho đến lúc mẹ rời thể chăm sóc cho Tiểu Gia, cho đến khi Mẹ An trước khi chết bắt An Diệc Thành thề phải học học xong đại học nhưng lại lựa chọn nghỉ học. . . . . .


      Nhưng ít nhất làm được việc, nuôi Tiểu Gia khôn lớn.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 37

      Ở nhà Trình Gia Đống vẫn rất yên lặng, yên tĩnh này khiến Trình Vũ Phỉ có chút lo lắng, "Em làm sao thế, có phải công việc có vấn đề hay ?"


      Trình Gia Đống lắc đầu cái, "Em sao, chị đừng lo lắng."


      như vậy, nhưng vẻ mặt kia. . . . . . Trình Vũ Phỉ làm sao có thể tin tưởng lời của cậu ấy, "Buổi chiều phải trở về công ty, muốn mang theo những gì, chị thu dọn giúp em."


      Trình Gia Đống có chút phiền não nhíu mày,"Trở về cũng được mấy ngày, mang cũng có tác dụng." Vẻ mặt cậu ấy đột nhiên khẽ biến hóa,"Chị, trong thời gian em có ở đây, có phải chị có chuyện gì giấu em đúng ?"


      Trình Vũ Phỉ tránh ánh mắt của em trai mình, "Em dang cái gì vậy?"


      "Em chỉ cảm thấy chị phải là người dễ dàng dẫn người lạ về nhà, đột nhiên lại mang theo thằng bé trở về, hơn nữa thằng bé kia lại rất quen thuộc với chị, mà chị còn biết số điện thoại của ba thằng bé. . . . . . Chị, có phải chị qua lại với ba thằng bé hay ?"


      Lúc Trình Vũ Phỉ vừa mới chuẩn bị mở miệng, Trình Gia Đống lại lập tức thêm câu, "Chị, chị được gạt em."


      Miệng mở ra lập tức vểnh lên, mà Trình Gia Đống từ yên lặng của chị mình, cũng biết được đáp án, "Chị, người đó, ta đối tốt với chị sao?"


      nhíu chân mày, đối tốt với sao? thế nhưng cách nào trả lời, ra ngoại trừ lúc tức giận, đối với cũng đến nỗi nào, dù cho mỗi lần đều vài lời uy hiếp ..., nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến , còn tạo cho em trai cơ hội thực tập rất tốt, vì vậy cũng biết nên đánh giá rốt cuộc có tốt hay nữa.


      "Tại sao hỏi cái này? Chừng nào em quay lại công ty?"


      Trình Gia Đống tới trước mặt , " muốn trả lời thôi, đuổi em tính là chuyện gì đây!"


      Trình Vũ Phỉ, ". . . . . ."


      *****************************************************


      An Diệc Thành mở vài cuộc hội nghị, lúc ra xoa trán của mình, Cố Trường Dạ càng ngày càng thích xuất tại công ty, tại có lời đồn đãi là Cố Trường Dạ hành tung bất định, ra muốn tìm Cố Trường Dạ đơn giản đến thể đơn giản hơn, chính là ở trong nhà. Lần trước lão Bát đến nhà Cố Trường Dạ trở về, mắt trợn tròn, Cố Trường Dạ lại trong nhà xâu trân châu, từ đó lão Bát có danh ngôn, đừng xem thường loài sinh vật phụ nữ này, họ biến người đàn ông thành loài sinh vật mà mình cũng biết . . . . . .


      Trái lại, An Diệc Thành cảm thấy thương tâm nhất là Cố Trường Dạ tình nguyện ở nhà xâu trân châu chứ chịu ngồi ở công ty càng khiến người ta kinh ngạc.


      tại lão Thất từ cái gọi là "Sa mạc Sahara" trở về, vừa trở lại đặc biệt đứng trước mặt An Diệc Thành nịnh nọt, " xem, cũng chỉ có em mới có thể xử lý tình thoả đáng như vậy, nếu để cho người khác , nhất định thể làm được nhanh chóng mà hiệu suất lại cao như vậy."


      "Đây cũng là lý do nỡ để cậu quay trở lại."


      Mặt Nguyễn Ngộ Minh lập tức giống như cà tím, "Chúng ta phải cho người trẻ tuổi cơ hội phải sao?"


      An Diệc Thành cười hừ tiếng, gì, lấy điện thoại di động ra, phát đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cùng là số điện thoại lạ, điện thoại di động của bình thường chỉ liên lạc với người quen, mà những người lạ, tất cả đều là chủ động liên lạc với đối phương, vì vậy có để ý lắm, chỉ là cái số điện thoại lạ này còn gửi tới tin nhắn: Rất xin lỗi vì quấy rầy , tôi là Trình Gia Đống - em trai Trình Vũ Phỉ, muốn gặp mặt lần. . . . . .


      Phần sau của tin nhắn có ghi chú, là chuyện liên quan đến Tiểu Gia.


      Trong lúc An Diệc Thành cúi đầu xem tin nhắn Nguyễn Ngộ Minh vẫn ngừng chuyện, cậu ta lần này vùng khác, mang về rất nhiều rất nhiều quà tặng cho Tiểu Gia, phải đem quà tặng đến cho Tiểu Gia.


      "Vậy cậu ."


      Nguyễn Ngộ Minh mở to hai mắt, sao lần này Tư dễ chuyện vậy.


      An Diệc Thành liếc mắt nhìn Nguyễn Ngộ Minh, "Chỉ cần xuất ở trước mặt của , là tốt rồi."


      Trái tim đàn ông của Nguyễn Ngộ Minh, bịch bịch bịch vỡ tan dưới đất.


      ****************************************


      An Diệc Thành vẫn gặp mặt Trình Gia Đống, địa điểm là do Trình Gia Đống lựa chọn, ở nơi cách "Hoàng Thành" xa, xem ra Trình Gia Đống chờ ở nơi đó rồi, An Diệc Thành cũng chủ động gì, bởi vì nhìn ra được Trình Gia Đống vẫn rất băn khoăn, tư thế cầm cốc cà phê thay đổi nhiều lần.


      tại, tâm tình Trình Gia Đống có chút phức tạp, cậu tự nhiên điều tra thông tin về An Diệc Thành, cho dù chỉ là thông tin mạng, nhưng cũng có thể biết là bây giờ An Diệc Thành rất có thế lực, và cũng rất có địa vị. Mà Trình Gia Đống vẫn chưa quên được những lời năm đó mẹ cậu về An Diệc Thành, mẹ của cậu chắc chắn ngờ được rằng, nhiều năm về sau, An Diệc Thành trở thành người có địa vị như hôm nay, mà ta và chị của cậu lại trở thành. . . . . .


      Loại cảm giác đó, thực là rất dễ chịu.


      "An tiên sinh, xin lỗi làm phiền , chỉ là có vài chuyện khiến tôi rất bối rối. . . . . ." Trình gia Đống thậm chí cảm thấy hơi khẩn trương, bởi vì người đàn ông ngồi đối diện lười biếng liếc nhìn cậu, loại cảm giác này giống như căn bản ta để cậu vào trong mắt vậy, "Muốn nhờ An tiên sinh giải đáp nghi hoặc giúp tôi."


      An Diệc Thành cười , ngón tay gõ gõ lên bàn, "Dựa vào cái gì?"


      "Tôi kể câu chuyện cũ cho An tiên sinh coi như là trao đổi."


      An Diệc Thành híp híp mắt, "Cậu xác định tôi muốn nghe sao?"


      "Tôi khẳng định."


      , ấy vẫn thầm mến chàng trai, từng theo dõi chàng trai kia, cũng từng vì mẹ của chàng trai kia có thể nhặt được thêm vài chai nước mà uống nước liên tục, nhưng ấy vẫn rất vui vẻ, bởi vì làm vậy chỉ vì chàng trai kia. Ngày qua ngày, năm rồi lại năm, tình say đắm của với chàng trai hề suy giảm, nhưng vẫn thổ lộ, mãi cho đến lúc kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, ở nhà, mà giống như mất hồn, hơn phân nửa thời gian chỉ yên lặng, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.


      Ba mẹ bảo du lịch, ấy cũng , chỉ muốn ở nhà.


      ấy hề đâu, việc này mặc dù khiến cha mẹ cảm thấy kỳ quái, nhưng họ cũng suy nghĩ nhiều. Thời gian sau, lại càng ngày càng thích mặc váy, và càng thích ra khỏi phòng, lúc này mới khiến cho ba mẹ chú ý, họ muốn đưa bệnh viện, nhưng chịu , lại rất sợ hãi, kết quả sau tháng nữa, béo lên, cha mẹ lại càng bất ngờ.


      Rốt cục mẹ cũng phát ra, là có thai, mẹ của ép bệnh viện, để bỏ đứa bé kia , chịu , tay bám chặt cửa, bước rời. ấy muốn sinh đứa bé này ra, ấy nhất định phải sinh đứa bé này, mẹ của cực kỳ tức giận, muốn lén lút đưa ấy bệnh viện. Sau khi phát ý định của họ, lao về phía bức tường, với họ, nếu như cố ép phải bỏ đứa bé, trừ phi chết.


      Cuối cùng ba mẹ của cũng dám lại ép buộc nữa.


      ấy phải là người ngang bướng, thậm chí cũng phải là người cố chấp, cho dù rất muốn ăn vải, nhưng vẫn mua lê, bởi vì em trai thích ăn, đối với cầu của ba mẹ, cũng ít khi cãi lại, nhưng vì đứa bé kia, vừa kiên trì lại cố chấp, bất kể mẹ khuyên như thế nào, đều chịu bỏ đứa bé kia, giống như trúng phải lời nguyền vậy.


      Những ngày sau đó, bụng càng lúc càng lớn, ba mẹ xin cho ấy tạm nghỉ học năm, đối với bên ngoài bị bệnh, cần ở nhà tĩnh dưỡng, trong năm này, nhà gần như người lạ nào bước vào.


      Rất nhanh liền đến ngày sinh, mẹ tính đưa bệnh viện, sợ rằng người khác biết chuyện của , mà trực tiếp thuê người đỡ đẻ về nhà, để đỡ đẻ, bởi vì mẹ thể để lại vết thương bụng. Mẹ , đây cũng là trừng phạt ấy, nếu muốn sinh đứa bé này ra, như vậy bản thân phải tiếp nhận được hậu quả, hãy thử cảm nhận chút sinh con đến tột cùng đau đớn như thế nào. . . . . .


      Cũng vào ngày kia, em trai của biết, ra những cảnh diễn người phụ nữ sinh con chiếu ti vi đều phải là giả, cậu ta nghe được chị mình đau đến nỗi gần như kêu ra tiếng được, đau như vậy, đau đến nỗi cho là mình sắp chết rồi, sau đó liền ngất vì quá đau.


      Mẹ vẫn khăng khăng bà làm như vậy là đúng, con bà còn có hôn ước với người ta, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, nhất định giữu được hôn ước, vì vậy mặc dù phải chịu đau đớn, nhưng bụng lưu lại vết thương .


      Đứa bé được sinh ra, nhưng vừa ra đời, mẹ liền cho người ôm luôn, may là ngất , nếu có lẽ mẹ bịt miệng đứa bé cho nó khóc ra tiếng rồi.


      Mẹ ôm đứa bé rời , cũng ai biết bà đem đứa bé đâu.


      Sau khi tỉnh lại, mẹ cho ấy biết, đứa bé vừa sinh ra sống được, lúc ở trong bụng là cái thai lưu rồi, thậm chí còn lấy lý do này mà trách cứ tự chủ trương, nên giữ được đứa bé, mà chính cũng phải chịu đau đớn.


      tin, khóc suốt ngày, nhưng người nhà của dưới khuyên bảo của mẹ , cũng đều nhất trí với cách là đứa bé chết, dáng vẻ quá mức thê thảm, vì vậy tự động xử lý, để cho nhìn thấy, sợ bị đả kích.


      Trong thời gian ngắn, nhanh chóng trở nên gầy yếu, mẹ lại như vậy rất tốt, mới làm cho người khác nghi ngờ. Sau đó, trở nên rất yên lặng, dường như tin tưởng vào số mệnh, cho là vì chính mình quá cưỡng cầu, nên mới giữ được đứa bé kia, đó là nỗi đau của , ai cũng dám nhắc tới. . . . . .


      Trình Gia Đống dường như vẫn nhớ câu mẹ cậu nhắc nhắc lại bên tai cậu, "Chẳng lẽ con hy vọng đời này của chị con bị hủy sao? Chưa kết hôn sinh con, người khác đối xử với nó như thế nào, chị con phải đối mặt với cuộc sống sau này như thế nào? Chính nó phạm sai lầm ngu xuẩn này, nhưng mẹ thể nhìn chị con dại dột phá hủy bản thân, con hãy tin mẹ, mẹ làm tất cả, đều chỉ suy nghĩ cho chị em các con, mẹ là người cuối cùng cái thế giới này hại các con."


      Vì vậy từ ngày đó trở , Trình Gia Đống cũng cho rằng đứa bé kia chết rồi, chị của cậu có đứa bé, tất cả những chuyện đó cũng chưa từng phát sinh, mà chị của cậu cũng có vết nhơ nào.


      Trình Gia Đống xong, nhìn người đàn ông ngồi đối diện, vẻ mặt của cậu hết sức thành khẩn, cậu biết điều kiện gia đình An Diệc Thành rất kém, nếu như mẹ cậu đem đứa bé đến An gia, đối với An gia mà , thể nghi ngờ chính là hoạ vô đơn chí. Cậu hiểu gia cảnh của An Diệc Thành, đó là vì cậu từng cùng với chị mình, cậu hiểu, người chị luôn luôn dịu ngoan, làm sao có thể phản nghịch như vậy, làm trái lời của ba mẹ như thế.


      Chị cậu , "Chị chỉ muốn vì mình tranh thủ lần, đây là cơ hội duy nhất của chị."


      Chị rất ràng, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, để chị có mối liên quan với ta, sau đó còn lại chỉ là từng mảng ký ức mà thôi.


      Trình Gia Đống chuyện với chị , từ trong miệng chị mình mà cậu cũng dần dần hiểu biết về chàng trai kia, cũng từ trong đó mà cậu biết đến tột cùng chị mình làm bao nhiêu chuyện vì người mà chị ấy thầm mến, nếu làm sao cậu có thể biết được ràng như vậy?


      An Diệc Thành nhắm mắt lại, ra là như vậy sao? từng hận , nếu như nuôi Tiểu Gia, vì sao lại phải sinh thằng bé ra, rồi sau khi sinh thằng bé, lại vứt cho , khiến cho quỹ đạo của cuộc đời hoàn toàn thay đổi.


      Giọng Trình Gia Đống có chút nghẹn ngào, "An tiên sinh, đối với câu chuyện cũ này, có vừa lòng ?"


      "Cậu hy vọng tôi hài lòng hay ?" An Diệc Thành nở nụ cười, "Cậu cho tôi biết những chuyện này, là muốn làm gì?"


      "Tiểu Gia. . . . . . Có phải là đứa bé của chị tôi ?"


      " phải là cậu vừa mới đó sao, cả nhà cậu đều cho là đứa bé kia chết, mà Tiểu Gia của tôi vẫn còn sống, cậu nghĩ sao?"


      "An tiên sinh." Trình gia Đống đột nhiên kích động, "Cách làm của cha mẹ tôi gây tổn thương cho , thậm chí làm ảnh hưởng đến cuộc sống của , nhưng chị tôi cũng phải chịu đau khổ, thậm chí vì vậy mà có bóng ma trong lòng. Có lẽ ba mẹ tôi rất có lỗi với , nhưng chị tôi . . . . . . Chị ấy , hơn mọi thứ, cho nên tôi xin , đừng làm gì tổn thương chị ấy."


      An Diệc Thành vẫn ngồi yên, gì.


      Trình Gia Đống khổ sở cúi đầu, "An tiên sinh, nếu như bất mãn đối với gia đình tôi, muốn làm gì đó để phát tiết, phải trời cao nghiêng về rồi ư, cha tôi tự sát, sau đó lâu mẹ tôi cũng qua đời. Tôi và chị sống nương tựa lẫn nhau, nhiều năm như vậy, cuộc sống của chị ấy cũng tốt. Bị vị hôn phu vứt bỏ, còn gặp phải những chuyện đồn đại linh tinh. . . . . . Nếu như tuổi trẻ chị ấy làm sai điều gì, chị ấy cũng bị trừng phạt, phải sao?"


      An Diệc Thành siết chặt tay của mình, là như vậy sao, trời cao nghiêng về phía ?


      Nhưng những gì mất sao, đấy cũng là loại trừng phạt sao?


      là buồn cười!


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Khi sáng tác truyện này, tôi có ý định đến những chuyện bi thảm . . . . . .


      Nhà báo trẻ: Xin hỏi câu chuyện này, tác giả bỏ qua bao nhiêu lần rồi?


      Lục Lục: Rất nhiều, cứ xem những truyện tôi viết trước đây là biết. . . . . .


      Nhà báo trẻ bấm đầu ngón tay đếm: ” chỉ là có tiếng có miếng” “ như vậy, hận là như thế” “Rất rất ” “Hôn mien”. . . . . . Oa, rất nhiều . . . . .


      Lục Lục cải chính: , còn thiếu truyện nữa. . . . . .


      Nhà báo trẻ trợn mắt: Còn truyện nào nữa?


      Lục Lục: “Như em”, tôi có thể thà rằng tôi sáng tác truyện này, sau khi viết xong lại giữ lại thêm tháng nữa, cái truyện mới này cũng chưa có viết xong sao?


      Nhà báo trẻ phun ra búng máu: ra tác giả rất ghét truyện này.


      Lục Lục: Tôi thích kín đáo, ông chủ thấy tôi chưa viết xong truyện cũng để ý tới, nhưng riêng với truyện này lại thường xuyên nhắc đến, bỏ qua lần lại được nhắc đến lần. . . . . .


      Nhà báo trẻ: vất vả cho , khổ sở như vậy, tại sao vẫn tiếp tục viết truyện thế?


      Lục Lục nghĩ nghĩ lại: Nhớ lại lần đầu tiên tôi viết truyện, có người đọc bình luận ở phía cuối truyện rằng tốc độ viết văn của tôi chẳng ra sao cả, khi đó còn rằng tính toán gì cả, là muốn cập nhật truyện này, nhưng cuối cùng lại cập nhật. . . . . . Lúc đó cảm thấy hổ thẹn, bởi vì giọng điệu của đối phương rất nghiêm nghị. . . . . . Sau đó, lại có người hỏi tại sao khóa lại, vì vậy lại cảm thấy rối rắm vì đủ loại suy nghĩ có muốn viết tiếp hay .


      Nhà báo trẻ: Vậy trước khi quyết định viết câu chuyện này, trong lòng có cảm xúc gì?


      Lục Lục: Bạn cùng phòng làm đề cương luận văn, rằng nghĩ đến vẽ tranh lại muốn nôn. . . . . . Tôi hồi đó cũng giống ấy, nghĩ đến viết lại từ đầu câu chuyện này cũng muốn nôn. . . . . .


      Nhà báo trẻ: về truyện của mình như vậy, thích hợp ?


      Lục Lục: biết ổn hay , tôi chỉ muốn lúc sáng sớm khi tôi tập trung viết truyện này, tập trung đến mức nội thương. . . . . . Nếu nôn hết ra, tôi bị nghẹn mà chết mất. . . . . .


      Nhà báo trẻ: . . . . . .


      Lục Lục: cần cảm động, cho dù bị nội thương tôi cũng hoàn thành truyện này . . . . . .


      bị nội thương, ghi chép lại thời gian lúc đó ——ngày 08 tháng 06 năm 2014, rạng sáng 1 giờ 40 phút, tiếng động, tôi viết câu chuyện gọi là “ Đẹp nhất chính là em”. . . . . .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 38

      Trình Gia Đống vừa ra khỏi quán cà phê, cậu đột nhiên nhớ đến ý nghĩa cái tên của mình, Gia Đống, trụ cột của gia đình, cậu lắc đầu cười, cậu cảm thấy bản thân mình xứng với cái tên này. Trời rất lạnh, đường mọi người đều mặc quần áo lạnh dày cộm, vô hình chung lại có vẻ hơi cồng kềnh chút, nhưng chủ yếu vẫn là do ảnh hưởng của tâm lý.


      Tiếng chuông điện thoại di dộng vang lên, nhưng cậu lại cảm thấy khó chịu, bởi vì cậu biết là rốt cục An Diệc Thành có ý gì. Nếu như An Diệc Thành muốn quay lại với chị cậu, biết vì sao lâu như vậy rồi vẫn chưa cho chị ấy biết Tiểu Gia là con trai chị ấy, An Diệc Thành đây là muốn làm gì, nghĩ đến thái độ của mẹ với An Diệc Thành năm đó, cậu chỉ hi vọng mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng xấu nhất.


      Cậu thấy do dự, chuyện này, rốt cuộc có nên cho chị cậu biết hay ? Năm đó cậu cùng ba mẹ lừa đối chị ấy, là vì muốn tốt cho chị ấy, nhưng lại ép chị ấy phải sống theo những gì họ cho là tốt, chỉ coi những hành động của chị ấy là hành động dại dột của thời trẻ tuổi hiểu chuyện, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình cũng là trong những kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.


      Cậu lấy điện thoại di động ra, là chị cậu gọi, nhưng cậu lại muốn nghe điện thoại, vì cậu còn chưa nghĩ ra có nên với chị cậu hay .


      Cậu muốn nghe, nhưng chuông điện thoại di động vẫn ngừng vang lên.


      Cậu đành phải bấm phím nghe điện thoại.


      "Bây giờ em ở đâu vậy?"


      Nghe giọng chị cậu có vẻ rất gấp , Trình Gia Đống hơi nhíu mày, "Sao vậy chị? Có chuyện gì may xảy ra ư?"


      Trình Vũ Phỉ khẽ thở dài cái, "Công ty em thực tập có gọi điện thoại tới, là em chưa có quay lại công ty, phài là hôm qua em quay lại đó rồi sao? Em đâu vậy ?"


      ". . . . . ."


      Lúc này cậu mới nhớ ra, thông tin người nhà để công ty liên lạc khi có việc gấp là chị cậu, trước đó, vì chuyện với An Diệc Thành, cậu tắt máy điện thoại di động, vừa mở lại máy chị cậu gọi đến.


      "Tâm trạng em tốt, nên muốn quay về công ty."


      ràng là Trình Vũ Phỉ thể chấp nhận lý do này, nhưng cũng thêm gì nữa.


      Trình Gia Đống quay về công ty, mà chuẩn bị về nhà, lúc ngồi xe buýt, cậu cảm thấy phiền não bất an, hiểu năm đó tại sao cậu lại nghe theo ý kiến của mẹ cậu, hơn nữa còn cho rằng những gì mẹ cậu làm đều đúng, mẹ cậu từng trải qua nhiều rồi, tự nhiên biết nên như thế nào mới có thể sống tốt được. Nhưng thực tế sao, sau khi ba mẹ cậu qua đời, người đàn ông vẫn luôn răng phải chị cậu lấy kia, trong nháy mắt cưới người khác. Khi đó cậu lại cảm thấy may mắn, may mắn là chị cậu thích Lê Hồng Diệu, rất đau khổ.


      Ngồi xe, cậu nhớ lại lần tất cả mọi chuyện xảy ra trong những năm qua, chỉ càng cảm thấy phiền não, đến lúc xuống xe rồi, cậu vẫn nghĩ ra được cái kết luận.


      Về đến nhà, chị cậu ngồi yên lặng, sau khi thấy cậu trở về, mới xoay người nhìn cậu.


      "Ở công ty gặp phải chuyện gì vui sao ?"


      Cậu im lặng .


      "Nếu thấy khó chịu, nhanh vào nhà nghỉ ngơi !"


      còn muốn khuyên em trai mình, nhưng nghĩ rằng bây giờ nó cũng lớn như vậy rồi, càng khuyên nhiều, lại có vẻ như lắm mồm, những nó nghe vào tai, mà còn có thể cảm thấy chán ghét.


      Trình Gia Đống hề di chuyển, vẫn cứ nhìn chị mình, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, cho chị ấy biết, hay cho chị ấy. . . . . . Cậu điều tra thông tin về An Diệc Thành, biết ta có con trai, nhưng vẫn chưa kết hôn, theo như những lời đồn đãi ta và Hạ Tư Tư có mối quan hệ khá thân thiết, nhưng cậu có cảm giác quan hệ của An Diệc Thành và Hạ Tư Tư cũng giống như lời đồn. người đàn ông, mang theo đứa bé, chưa từng kết hôn, lại xuất trong cuộc sống của chị cậu. . . . . .


      Cậu biết nên nghĩ như thế nào nữa.


      Cậu muốn vào phòng, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nếu như là An Diệc Thành muốn trả thù bọn họ, cậu cũng phải nghĩ biện pháp, cậu cũng có thể đưa chị cậu rời khỏi đây. . . . . . Nhưng cậu thể làm vậy, những hành động tự cho là đúng của mẹ cậu nhiều năm trước để lại cho cậu bài học kinh nghiệm nặng nề, đây là cuộc sống của chị cậu, nên để cho chính chị ấy làm chủ mới đúng, cần biết là tốt hay xấu, chị ấy đều có tư cách để quyết định hướng trong tương lai của chính mình. Để người khác quyết định cuộc đời, cho dù là đúng, nhưng làm sao có thể bảo đảm, đó là ý muốn của chị ấy đây?


      Cậu quyết định chủ ý, sau lại nhìn vào ánh mắt chị mình trở nên rất kiên quyết.


      "Chị, em muốn cho chị biết chuyện. . . . . ."


      *******************************************


      Người bạn An Minh Gia làm bài tập, cậu phát ra ba cậu từ lúc trở về nhà có chút yên lòng, cho dù là ngồi bên cạnh cậu, cũng giống như hoàn toàn nhìn thấy cậu vậy, loại cảm giác này là kỳ quái, nhưng cậu vẫn cúi đầu tiếp tục làm bài tập, vì việc hoàn thành xong bài tập nghỉ đông là việc rất có cảm giác thành công, quyển bài tập vốn dĩ dày như thế này, chỉ nghĩ đến mỗi lần cậu lật qua tờ ít tờ, rất có cảm giác thành tựu đó, nhất là cuốn sách tay cậu, chỉ còn hai ba tờ nữa là hoàn thành rồi.


      Tiếng chuông điện thoại di dộng vang lên, Tiểu Gia để ý đến, đó là điện thoại cầm tay của ba cậu. . . . . .


      Nhưng, tiếng chuông điện thoại di động vẫn vang lên, Tiểu Gia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, kết quả thấy ba cậu cầm điện thoại di động, nhưng lại nghe máy.


      Tiểu Gia nhíu nhíu lông mày, lại nhíu nhíu lông mày, vẻ mặt ba cậu. . . . . . Cơ bản là có biểu cảm gì, lại làm cho cậu có loại cảm giác ra lời.


      "Ba, sao ba nhận điện thoại?"


      An Diệc Thành nhìn con trai mình cái, gì, mà lại để điện thoại xuống.


      Nhưng điện thoại di động vẫn còn vang lên.


      Tiểu Gia cảm thấy rất kỳ quái, cầm bút chống lên cằm, nghiêng về phía điện thoại di dộng , là dì Trình gọi điện thoại tới, nhưng ba có ý định nghe điện thoại.


      "Ba, điện thoại di động vẫn đổ chuông."


      An Diệc Thành để ý đến lời của con trai, lại đưa tay chuẩn bị cầm điện thoại di động lên.


      Tiểu Gia nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động, "Ba, con nhận điện thoại giúp ba nhé?"


      Tiểu Gia như vậy, nhưng cũng nghe điện thoại, cậu chỉ cảm thấy kỳ quái, ba cậu muốn nghe điện thoại, tại sao lại tắt máy ? Cảm giác như là ba cậu do dự, cái loại do dự này cũng khác so với việc mấy ngày hôm trước cậu do dự có nên để ý đến ba cậu hay .


      Tay An Diệc Thành đưa ra liền dừng lại, đối với lời của con trai, đồng ý, nhưng cũng có bác bỏ, sau đó đứng dậy, lên lầu hai. . . . . . Bỗng nhiên muốn quan tâm tới nữa, có ý nghĩ muốn mặc kệ, nhất là sau khi nghe Trình Gia Đống kể lại câu chuyện cũ đó. Lúc lái xe về nhà, thậm chí còn ngoài đự đoán mà nhớ lại, bị mẹ mình đánh đập bằng mọi thứ, sau khi mẹ của qua đời lại mình chăm sóc Tiểu Gia, đó là những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, tuyệt vọng, là dựa vào lòng tin thời trai trẻ nhất định sau này phải có cuộc sống tốt hơn để sống tiếp, vì lòng tin thời tuổi trẻ này khiến cho bây giờ thể bình tĩnh đối mặt với những chuyện trong quá khứ. Nhưng còn ấy sao, ấy cố gắng gạt mọi người để cho người khác biết mình mang thai, tâm trạng luôn luôn lo lắng thấp thỏm, sau đó khi bị phát , lại kiên quyết giữ lại đứa bé này, hành động ngỗ nghịch, vâng lời ba mẹ, để rồi sinh ra Tiểu Gia, cuộc đời của cũng vì được che giấu mà tốt hơn, cha mẹ đều qua đời, sau đó còn phải chăm sóc cho em trai.


      đường về nhà, thế nhưng vẫn luôn luôn nhớ lại những chuyện này, sau đó tự với bản thân, có lẽ bọn họ rất công bằng, gặp phải khổ sở, cũng từng chịu đựng qua - suy nghĩ này, lại khiến có cảm giác mình bị điên rồi, vậy mà lại lấy lý do an ủi bản thân, để sau đó quên mối hận ăn sâu bén rễ trong lòng mình, đây là tìm lý do để thuyết phục bản thân.


      Sau đó ngay cả bản thân mình cũng hiểu nổi, cuối cùng đó chỉ là tự mình tìm lý do để thuyết phục bản thân mình thôi, chứ ra có lý do này, cũng thể làm gì . . . . . .


      Loại cảm giác này, khiến mệt mỏi, thậm chí khiến cảm thấy hoang mang.


      Những hành động và việc làm của trong khoảng thời gian trước đó, đến tột cùng là làm gì? Nỗi hận của đâu rồi, chẳng lẽ chỉ là loại hành vi lừa gạt bản thân mình thôi sao?


      quay người lên lầu, cố nén đau đớn nơi ngực.


      Tiểu Gia nhìn theo bóng lưng ba mình, cũng có nghe điện thoại, bởi vì lúc này tiếng chuông điện thoại ngừng, cậu để điện thoại di động xuống, nghĩ rằng nếu như dì Trình lại gọi điện thoại tới, cậu nghe.


      Cậu chỉ nghĩ như vậy mà thôi, nhưng vừa nổi lên suy nghĩ trong đầu, điện thoại di động lại vang lên.


      Tiểu Gia ngẩn người, đặt cây bút trong tay xuống, rồi cầm điện thoại di động lên, nhấn phím nhận cuộc gọi, "Dì Trình. . . . . ."


      Trình Vũ Phỉ có rất nhiều lời muốn , sau khi nghe thấy giọng của Tiểu Gia, mọi lời muốn dường như bị chặn lại, thân thể của run lên, run rẩy đến mức chính đều thể kiềm chế được. rất nhiều năm chưa từng như vậy, trước kia khi ở trong nhóm, mỗi lần nghe thấy các bạn học đến ba chữ An Diệc Thành bởi vì ba chữ này mà khẩn trương đến phát run, nhưng tình huống bây giờ còn nghiêm trọng hơn so với trước kia rất nhiều . . . . . .


      "Tiểu. . . . . . Tiểu Gia?"


      "Vâng, ba con có ở đây, dì tìm ba con sao?" Tiểu Gia nhớ lại dáng vẻ lúc ba cậu nhận điện thoại, "Dì Trình có chuyện gì có thể với con, con lại với ba con cho."


      "Tiểu Gia. . . . . ."


      "Vâng, con vẫn nghe."


      Trình Vũ Phỉ cầm điện thoại di động, lại có cảm giác dường như mình sắp cầm nổi nữa rồi, "Tiểu Gia. . . . . ."


      Tiểu Gia nhăn đầu lông mày lại, chỉ cảm thấy dì Trình lạ.


      "Tiểu Gia, con ở đâu, bây giờ con ở đâu vậy?"


      "Con ở nhà con ạ."


      "Con là. . . . . . Địa chỉ ở đâu, con cho dì biết. . . . . ."


      Tiểu Gia suy nghĩ chút, hay là đọc địa chỉ, nhưng cậu xong rồi, mà dì Trình cũng tính cúp điện thoại, hơn nữa cậu còn nhận thấy được hình như dì Trình khóc. . . . . . Hay là cậu chủ động cúp điện thoại, nếu cúp lại có chút áy náy, dì Trình cảm thấy là cậu thích dì ấy chứ?


      Tác giả có lời muốn : ta tuyệt am hiểu cảnh tượng cha con gặp nhau, mẹ con gặp nhau. . . . . . Tha thứ cho ta...ta tưởng tượng ra được kích động trong trường hợp đó, cho nên cũng đều là miêu tả bên ngoài mà thôi. . . . . .


      Miêu tả được, có lỗi, rất có lỗi. . . . . .

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 39

      Tiểu Gia nhìn chút rồi tắt điện thoại, lại nhìn về phía ba cậu vừa rời , thái độ vừa rồi của ba hơi kỳ quái, cậu nghĩ mãi mà hiểu được, vì vậy thèm nghĩ nữa, chuyện của người lớn quá mức phức tạp. Cậu cúi đầu, thu dọn bài tập, cất vào nơi quy định xong, để bút vào trong ống bút, lúc này mới chạy ra khỏi cửa. Ý của dì Trình là dì ấy tới đây ngay? Bác Cả tới đây, chú Thất chú Bát tới đây, dì Hạ cũng tới đây, nhưng dì Trình thực chưa có tới nơi này, dì Trình muốn đến đây làm cái gì? Gặp cậu hay là gặp ba cậu?


      Tiểu Gia đảo hai tròng mắt, tất nhiên vẫn có bất cứ kết luận gì, nhưng cậu là ông chủ của nơi này, dì Trình đến, cậu ngại đưa dì ấy khắp nơi xem chút, cậu nghĩ thông suốt, dì Trình có thể trở thành mẹ của cậu, cho dù dì ấy sinh ra cậu. . . . . .


      Chú Thất còn cho cậu biết, người khác phái bên cạnh ba của cậu ít lại càng ít, chỉ có dì Hạ, mà quan hệ giữa dì Hạ và ba cậu lại phải là người , còn dì Trình lại là bạn duy nhất của ba. . . . . . Khi chú Thất lời này còn dùng hành động ngầm ra hiệu cho cậu biết hơn rằng cậu có thể sớm lấy lòng ngừơi mẹ kế này, có lẽ mẹ kế cũng ác độc giống như TV vẫn diễn. Tiểu Gia chỉ cảm thấy chú Thất ra ngoài chuyến, biến thành ngốc, ba tốt với cậu như vậy, người nào lại đánh cậu mắng cậu chứ!


      Tiểu Gia suy nghĩ miên man, bên ngoài trời lạnh, cậu lại đeo găng tay, đeo găng tay cầm bút thoải mái, tại cậu ra sức xoa xoa tay, lại hơi lo lắng dì Trình tới, như vậy những cậu uổng công đợi mà còn phải chịu lạnh vô ích nữa, cậu xoa xoa tay, lại dậm chân cái, cậu mặc chiếc áo lông màu xanh, giống như chú gấu con màu xanh mập mạp, toàn thân đều bị bao lấy, chỉ để lộ khuôn mặt nhắn.


      Xe taxi được phép vào, Trình Vũ Phỉ vừa xuống xe xong chạy vào, chạy lát, ngừng thở dốc, sau đó ngừng lại, gió lạnh khiến tỉnh táo hơn chút, vì vậy chạy chật vật như vậy nữa, mà nhanh vào An gia.


      Sau khi Tiểu Gia thấy bóng dáng Trình Vũ Phỉ, ánh mắt lóe lên, chạy chầm chậm về phía Trình Vũ Phỉ, cậu vốn là muốn nhào vào trong ngực Trình Vũ Phỉ, nhưng lại nghĩ đến mình nên làm động tác thân mật như vậy, vì vậy dừng lại trước mặt Trình Vũ Phỉ, "Dì Trình. . . . . . Dì. . . . . ." Những lời mà cậu muốn lại ra được, bởi vì cậu thấy sắc mặt dì Trình hình như rất kỳ quái, "Dì làm sao vậy? Rất khó chịu sao? Có phải lên cơn sốt hay ?"


      Cậu nhớ lúc cậu bị ốm, cũng giống như vậy, mặt đỏ cách bình thường.


      Trình Vũ Phỉ nhìn thằng bé, khóe miệng ngừng rung, nhưng ngay cả câu đều ra được. Con trai của , là diện mạo này, thằng bé có đôi mắt hồn nhiên lanh lợi, cái mũi cao, đôi môi hơi mỏng, lỗ tai cũng nho . . . . . . Con trai của , ra là có hình dáng như vậy, vô số lần tưởng tượng nếu như đứa bé kia lớn lên, có dáng vẻ thế nào, có tính tình như thế nào, mỗi lần nghĩ đến, trái tim đau đớn lần, sau đó lại chết lặng , vì vậy lại khuyên bản thân đừng suy nghĩ, dần dần lăn lộn làm việc trong cuộc sống đầy tục khí, dường như quên mất.


      Nhưng cái cảm giác thống khổ và giải thoát khi đứa trẻ kia từ trong thân thể ra ngoài, lại vẫn nhớ kỹ, đau như vậy, đau đến mức cảm thấy mình chết mất, nhất là khi mẹ đứa bé kia vừa sinh ra chết cảm thấy cuộc sống của mình tiến ngay vào trong động tối, mà cũng nhìn thấy tia sáng nào. Khi đó, tự hỏi, sớm biết rằng kết quả là như vậy, còn có thể kiên trì như thế được , chống đối lại ba mẹ, bỏ qua cơ hội học đại học báo chí, còn sợ hãi dám nghĩ tới tương lai mình mang theo đứa bé, đủ loại vấn đề như vậy nếu như biết trước, vậy hối hận muốn sinh đứa bé kia ra chứ? Nếu như sớm biết tất cả thành , có thể hối hận hành vi của mình hay ?


      Đáp án là, .


      dùng thái độ thành nhất, bảo vệ tình cảm mà nhận định, liều mạng bảo vệ ràng buộc duy nhất cùng với người đàn ông đó mà muôn lưu lại. nhiều năm như vậy, biết năm đó cách làm của mình là đúng hay sai, thậm chí nếu như người bên cạnh xảy ra tình huống như vậy, cũng khuyên bỏ đứa bé kia , nhất là hành vi đúng của , còn trẻ mất trinh, chưa kết hôn mà có con, may mắn gặp được người đàn ông như An Diệc Thành, đáng giá chịu đau đớn như vậy để giữ lại đứa bé này.


      Mà bây giờ, cuộc sống thực tại, lại cho kết quả hòan mỹ nhất, đối với những việc làm cuối cùng Thượng Đế cũng mở ra cánh cửa hy vọng, chưa từng hối hận, mà bây giờ rốt cuộc cũng có thể vì mình chưa từng hối hận mà cảm thấy kiêu ngạo, làm tất cả, đều đáng giá.


      Tiểu Gia, đứa bé đáng này, là đứa bé vất vả sinh ra được, là thịt người rơi xuống, là con trai của . . . . . .


      run rẩy vươn tay, sờ vào ánh mắt của thằng bé, ánh mắt của thằng bé rất giống An Diệc Thành, nhưng cảm giác cũng giống, ánh mắt của Tiểu Gia trong veo, còn đôi mắt của An Diệc Thành lại giống như có tầng sương mù dày đặc, hơn nữa cách nào tản ra, mũi của thằng bé, Gia Đống giống , bọn họ là mẹ con, dĩ nhiên giống nhau rồi. . . . . .


      Tiểu Gia nhìn chăm chú, vẫn hề nhúc nhích, cậu cảm thấy dì Trình cứ mực vuốt mình, loại cảm giác này hề làm cho cậu khó chịu, ngược lại để cho cậu cảm thấy mình được quý trọng, cho dù nhìn nét mặt dì Trình rất kỳ quái.


      Tay của ngừng vuốt mặt của thằng bé, dừng như sờ đủ, nhìn cũng đủ.


      Tiểu Gia, con của , đây là con trai của . . . . . .


      "Dì Trình. . . . . ."


      Tiểu Gia thử gọi tiếng, muốn hỏi dì ấy chút, có phải đến tìm ba hay , nếu là như vậy, cậu có thể gọi ba giúp dì ấy,chắc là ba ở thư phòng, nhưng biết cậu có thể gọi ba đến . Dì Trình tới đây, là vì cãi nhau với ba sao, thảo nào ba chịu nhận điện thoại của dì Trình.


      Dì Trình. . . . . . Dì?


      Trình Vũ Phỉ dừng tay lại, lắc đầu cái gần như sợ hãi nhìn Tiểu Gia, " phải, phải dì. . . . . . Tiểu Gia, đừng gọi dì là dì, đừng gọi dì là dì. . . . . ."


      lắc đầu, hốc mắt lại hơi đỏ lên.


      Tiểu Gia chợt có cảm giác rất khó chịu, cậu nghe người lớn đều rất ít khóc, cậu hỏi ba vì sao lại như vậy, ba đó là bởi vì người lớn kiên cường hơn nhiều, khóc vì chút chuyện , cậu hỏi ba, vậy tại sao có người lớn vẫn khóc, ba người lớn khóc như vậy chứng tỏ là rất đau lòng. . . . . .


      Người lớn kiên cường khóc, như vậy gặp chuyện đau lòng rồi, ngay cả người kiên cường cũng khóc.


      "A. . . . . ." Tiểu Gia căng thẳng nhìn Trình Vũ Phỉ, hình như biết mình làm gì khiến cho khó chịu, có chút lo lắng, lại dám gọi là dì nữa.


      Trình Vũ Phỉ lại ôm cổ Tiểu Gia, làm cho Tiểu Gia dán vào trong lòng , chỉ có vào giờ khắc này, mới có thể cảm thấy cái thế giới này đối tốt với , may mắn như vậy, lại hạnh phúc đến thế.


      Tiểu Gia giãy giụa, bởi vì trán của cậu, có chất lỏng rơi xuống, chất lỏng này từ từ trôi xuống dưới.


      "Đừng gọi dì là dì, dì phải là dì của con. . . . . ."


      "Vâng." Tiểu Gia đồng ý, thậm chí ngọ ngọay gật đầu cái.


      "Gọi dì là. . . . . . Mẹ. . . . . ."


      Tiểu Gia ngay lập tức cảm thấy cơ thể của mẹ mình, cậu ngẩng đầu lên, hình như thể tin những gì mình vừa nghe được, mặt đều là thể tin nổi, nhưng khi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của người này, thể tưởng tượng nổi của cậu lại dần dần bị tiêu tan, vốn là cậu đoán là mẹ của mình, lại còn vì điều này gây gổ với ba, thái độ của ba đối với ấy cũng rất kỳ quái. . . . . .


      ấy là mẹ, là mẹ đẻ của cậu, là người mẹ mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.


      Tiểu Gia cười, lại thấy nước mắt mặt , lập tức cười được nữa, cậu đưa tay bé ra, muốn lau khô nước mắt cho mẹ, nhưng cậu càng lau, nước mắt mặt mẹ càng nhiều, giống như làm thế nào cũng lau hết được, cậu bắt đầu khẩn trương và sốt ruột.


      Trình Vũ Phỉ lại nắm được tay của Tiểu Gia, để cho thằng bé lau tiếp, chính là nhìn thằng bé, nhìn con trai của .


      Hình như Tiểu Gia có thể cảm thấy mong đợi trong mắt .


      "Mẹ. . . . . . Mẹ." Thằng bé hô lên tiếng, tâm tình lập tức trở nên kích động, sau đó khóc lên.


      Con trai dễ dàng rơi nước mắt, nhưng cậu tìm được mẹ, cậu chính là muốn khóc, muốn khóc.


      Trình Vũ Phỉ lại ôm Tiểu Gia vào trong ngực.


      Mẹ, tiếng gọi êm tai nhất thế giới này, làm lòng ấm áp, để cuối cùng tin, ra rất hạnh phúc.


      giường trong phòng của An Minh Gia, Tiểu Gia tựa vào trong lòng Trình Vũ Phỉ, thằng bé lật mình sang trái rồi lại lật mình sang phải, sau đó cười ngốc cùng Trình Vũ Phỉ, sau khi bé cười lúc, ngẩng khuôn mặt nhắn lên hỏi, "Tại sao mẹ lại biết đến tồn tại của con chứ?"


      Trình Vũ Phỉ cắn răng, tại sao tin đây? chỉ nhớ mẹ con của sống được, rồi chỉ biết đau lòng khó chịu, lại chưa từng suy nghĩ đến kết quả khác, là lỗi của , đều là lỗi của , "Tiểu Gia, xin lỗi, mẹ xin lỗi con. . . . . ."


      Tiểu Gia lắc đầu cái, "Mẹ chưa từng muốn con, có phải ?"


      Cậu phải là đứa bé mà mẹ muốn, phải mẹ ghét bé, mẹ cũng muốn bỏ lại bé chán ghét cậu, mẹ là biết đến tồn tại của cậu, cậu biết, mẹ của cậu nhất định rất thích cậu, cậu ngoan như vậy, làm sao mà mẹ của cậu có thể thương cậu được!


      Trình Vũ Phỉ vô cùng khó chịu, nhớ đến Tiểu Gia từng hỏi , có phải cháu ngoan hay , nên mẹ mới có thể bỏ lại cháu, trái tim giống như bị thứ gì đó hung hăng cắn, thể dùng tay gạt , vì vậy chỉ có thể chịu đựng.


      "Ừ, mẹ làm sao có thể quan tâm Tiểu Gia của mẹ được, Tiểu Gia của mẹ đáng như thế, là lỗi của mẹ, đều là sai lầm của mẹ. . . . . ."


      Tiểu Gia lại nở nụ cười, bé vươn tay, lau sạch nước mắt cho mẹ, "Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc. . . . . . Con khó chịu."


      cố gắng khống chế bản thân, để cho chính mình tiếp tục khóc nữa.


      Tiểu Gia của , đây là con của , cuộc đời của vì vậy mà hạnh phúc.


      hôn trán của thằng bé, đây chính là bảo bối của , là tâm can bảo bối của .


      "Mẹ biết đến tồn tại của con sao?" Tiểu Gia thận trọng suy đoán.


      "Ừ, bời vì vài nguyên nhân, nên mẹ tưởng rằng Tiểu Gia. . . . . . Bây giờ mẹ biết, mẹ làm người mẹ tốt, Tiểu Gia cho mẹ cơ hội này sao?"


      Tiểu Gia ra sức gật đầu.


      Tiểu Gia tựa vào trong ngực mẹ, cảm thấy hạnh phúc, là tươi đẹp, mẹ có bỏ rơi cậu, mẹ cậu .


      Tiểu Gia nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ, Trình Vũ Phỉ vỗ vỗ lưng của Tiểu Gia, động tác của hết sức cẩn thận, người trong ngực chính là bảo bối của , khiến thể nào xuống tay được, rồi lại buộc chính mình quan tâm thằng bé.


      Tiểu Gia chợp mắt lát, lại mở mắt, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, chỉ lát sau lại mở ra ngay.


      "Vì sao ngủ được?" nhàng hỏi.


      "Con sợ đây chỉ là giấc mơ, lúc tỉnh lại, con lại có mẹ nữa."


      " , Tiểu Gia yên tâm ngủ , sau khi tỉnh lại, mẹ cũng vẫn ở bên con như cũ."


      Mơ? Đối với , đây mới giống như giấc mộng, vui sướng đến mức căn bản là dám ngủ, chỉ có người trong ngực, mới có thể để cho cảm giác được tính chân , bỏ xuống được tính chân này, bởi vì nó tuyệt vời quá mức.


      Tiểu Gia híp mắt nhìn lúc lâu, vươn tay, ấn ngón tay cái vào ngón tay cái của , sau khi làm hình thức đóng dấu xong, Tiểu Gia mới cười cười, sau đó nhắm mắt lại, sau khi đóng dấu, cho phép ai lừa gạt mình nữa, đây phải là giấc mơ, cậu có mẹ, tỉnh dậy, cậu vẫn là đứa trẻ có mẹ hạnh phúc.


      Trình Vũ Phỉ nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tiểu Gia, yên lặng nhìn, nhìn thế nào cũng đều chán, mà Tiểu Gia mơ mơ màng màng ngủ thiếp , lại vẫn nhìn Tiểu Gia, ở trán thằng bé, nhàng hôn xuống.


      An Diệc Thành đứng ở cửa gian phòng, nhìn đôi mẹ con nằm ở giường, có cơ hội ngăn cản, nhận điện thoại, cho đến nơi này, vì sao muốn để mặc cho đây!


      nhìn thấy, cơ thể của vẫn ngừng run, khẩn trương và sợ hãi như vậy, giống như mọi thứ quan tâm, dường như biến mất trong khoảnh khắc vậy.


      "Dề bài này mình biết, có thể nhờ bạn. . . . . ."


      Lời còn chưa hết toàn bộ, giọng trầm thấp của bị thanh khác lấn át, người khác trực tiếp đặt sách bài tập lên bàn của An Diệc Thành, "Lớp trưởng đại nhân, đề bài này làm như thế nào?"


      quay đầu lại, thấy phải là khuôn mặt của , mà chân ngừng phát run.


      Khẩn trương như vậy, tại sao còn phải tới đây chứ?


      ai chú ý đến , giảng đề cho người khác xong, lại quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của .


      Mặc kệ cho người khác chen sang bên cạnh, lời muốn , mới chỉ được nửa.


      cau mày, muốn suy nghĩ đến cái bạn học quen thuộc như vậy ở trong lớp, đối với , chỉ là học sinh nữ nhát gan sợ phiền phức mà thôi. . . . . .


      người khẩn trương như vậy, là loại sức mạnh nào khiến cho vẫn hướng về đây?


      tại so với tốt hơn nhiều rồi, mà vẫn khẩn trương như vậy, nhưng nằm ở nơi đó, chuyên chú nhìn Tiểu Gia, hình ảnh này, nhìn xem mà cũng khiến ánh mắt hơi cay cay.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tôi vẫn luôn cảm thấy khi viết cảnh mẹ con gặp lại này …. Đây là tổn thương sâu sắc, lại viết tốt lắm, hướng đến tình lớn, cám ơn mọi người khích lệ, khen tôi đều biết xấu hổ ~ cám ơn mọi người cố gắng tìm ra ưu điểm của tôi, tránh đề cập đến khuyết điểm của tôi, mọi người đều là Ngân tốt. . . . . .


      Cám ơn các Bá Vương ~


      Chiều hoàng hôn ném quả mìn


      Tô Diệp ném quả mìn


      Cười tiếng khuynh thành ném quả mìn


      Cười tiếng khuynh thành ném quả mìn


      sher¬ryzhang ném quả mìn


      Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy chuỗi mìn rồi, mọi người, nào nào

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :