1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 25

      Trước khi Nguyễn Ngộ Minh đến An gia, nghĩ có lẽ nên gọi trước cho người bạn An Minh Gia cú điện thoại,"Ba con có ở đó ?"


      "Dạ, có ở đây."


      Nguyễn Ngộ Minh ra cũng biết An Diệc Thành ở đấy, Tứ ca cùng với lão Bát xuất ngoại từ hôm bữa tiệc rồi, bởi vì đại ca được phép xuất ngoại, nên phải có người chống đỡ thương trường, phải lại, kể từ lúc chị dâu mang thai, ngoại trừ xuất tại tổng công ty ngay cả cửa nhà, đại ca nhất định cũng muốn ra khỏi, khó tưởng tượng đại ca lại biến thành bộ dạng của trạch nam. Kỷ Bách Hiên cũng gọi điện thoại hỏi hay , kiên quyết , lão Bát sợ giành cùng Tứ ca danh tiếng, vì vậy lão Bát cảm động đến mức cũng nên lời.


      Nguyễn Ngộ Minh lái xe tới An gia, người bạn An Minh Gia đứng ở cửa biệt thự chờ , nơi này có đãi ngộ quá cao, Nguyễn Ngộ Minh tỏ vẻ cực kì hết sức hài lòng, sau khi xuống xe, liền xoa mặt Tiểu Gia, chứng tỏ tình cảm thích của mình, mặc dù trong lòng An Minh Gia vui, nhưng vẫn cười về phía Nguyễn Ngộ Minh, bọn họ bây giờ là đối tác của nhau, phải đứng ở cùng trận tuyến, thể gây xung đột nội bộ.


      Nguyễn Ngộ Minh ôm Tiểu Gia vào, cố ý nhíu mày, "Chú cho con biết, ba con lại dẫn theo dì kia dự tiệc, chúng ta phải nhanh chóng tìm được mẹ con, nếu con sắp có mẹ kế rồi."


      Tiểu Gia nhướng mày lên, hình như cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, "Chú Thất, làm sao chú biết?"


      "Chú Bát của con gọi điện thoại cho chú biết." Hơn nữa trong điện thoại Kỷ Bách Hiên để lộ ra ý thể tưởng tượng nổi có chuyện như vậy, còn rất vui vẻ, giống như cười nhạo thể nào tìm được mẹ của Tiểu Gia, điều này khiến Nguyễn Ngộ Minh cực kỳ vô cùng tức giận.


      Tiểu Gia lúc này mơ hồ hơi hơi tin chút.


      Nguyễn Ngộ Minh đem Tiểu Gia từ trong lòng ngực thả xuống, để cho bé ngồi ở ghế sa lon bên kia, lấy ra quyển vở, chuẩn bị chuyện cùng với Tiểu Gia với tư cách như người đàn ông, "Bây giờ chúng ta thừa dịp trước khi ba con trở lại, nghiên cứu chút khả năng tìm ra mẹ con."


      Nghe vào là hoành tráng, vì vậy Tiểu Gia gật đầu cái, nhìn chú Thất cầm bút cùng vở.


      cuốn vở Nguyễn Ngộ Minh viết chữ vẽ tranh, dĩ nhiên, cũng quên giải thích, "Chúng ta trước đây phân tích tới điểm này, bây giờ con cũng hơn bảy tuổi rồi. . . . . . Từ số tuổi có thể thấy, đó chính là lúc ba con mười chín tuổi lên chức cha, theo như cách tính người phụ nữ đó phải mang thai chín tháng mười ngày, lúc ba con mười tám tuổi ở cùng chỗ với người phụ nữ đó. . . . . . Bây giờ chúng ta lại xem thời gian con ra đời để suy đoán . . . . . ." Nguyễn Ngộ Minh càng lúc càng phát ra cảm giác mình có tài điều tra trời phú, nhìn vào điều mình mới vừa viết xuống cau mày, " như vậy, lúc học lớp mười hai ba con phải có con. . . . . . đúng, thời gian này, mấy ngày đó vừa vặn là kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học . . . ."


      Nguyễn Ngộ Minh nhìn này thời gian, cảm thấy quả rất thích hợp, chính rất hiểu An Diệc Thành, An Diệc Thành làm sao có thể vào thời điểm kia làm ra chuyện như vậy, vì vậy trịnh trọng nhìn Tiểu Gia, "Con là con ruột của Tứ ca sao? Có phải là nhặt được hay , cho nên con mới có mẹ."


      An Minh Gia dùng sức hung hăng lắc đầu, "Con là con ruột của ba, con nghe ba và dì Hạ chuyện với nhau rồi, dì Hạ cũng hoài nghi con phải là con ruột của ba, nhưng ba con chính là con ruột. . . . . ."


      Nguyễn Ngộ Minh suy nghĩ chút, cũng đúng, nếu như phải là con ruột, năm đó Tứ ca làm sao có thể tự nguyện vì Tiểu Gia hy sinh nhiều như vậy, vì vậy gật gật đầu, bày tỏ tin tưởng theo lời của Tiểu Gia, "Vậy được, chú Thất ngay lập tức lần theo chi tiết này để tìm mẹ của con, hy vọng mẹ con còn tình cảm với ba của con, chú điều tra chút về tình sử của ba con, nhất định tìm ra mẹ cho con."

      Tiểu Gia kiên định gật đầu, " Chú Thất cố gắng lên!"


      **********************************


      Trình Vũ Phỉ và An Diệc Thành cùng nhau ra đại sảnh của bữa tiệc, sau khi ra, An Diệc Thành cũng chút do dự bỏ rơi tay của , " đúng là có trí nhớ lâu."

      Trong giọng của tức giận ra cũng nhiều, hơn nữa là đối với chỉ tiếc rèn sắt thành thép, còn hiểu tại sao lại oán giận như vậy, từ lúc nào cũng biết, liên tưởng mấy chuyện trước đây rồi sau này để suy nghĩ tìm cho ra, cũng khá ràng, lần trước chuyện công ty của , nhất định cũng biết, cho nên mới như vậy, lần đầu tiên mang đến cho phiền phức lớn như vậy, hôm nay còn tự nhiên tiếp tục xảy ra chuyện tương tự. cảm thấy mình hề có lỗi, cũng trêu chọc tới Lê Hoành Diệu, cũng hiểu vì tình gì lại biến thành cái bộ dạng này.


      "Tôi cũng phải là loại người có thể làm chuyện đó với người khác." cắn môi, cũng muốn ra tên gọi loại người phá nát gia đình... Chỉ có chút hiểu, vì sao hề làm gì, trong mắt người khác chính là người làm sai, tất cả đều là lỗi của mình .


      An Diệc Thành nhìn , vốn là muốn nhưng lời lại thoát ra khỏi miệng, cảm thấy mình có làm gì sai. Nếu như muốn gây ra phiền toán, nên gặp mặt Lê Hoành Diệu, hơn nữa nên kiên quyết xử lý triệt để chuyện về Lê Hoành Diệu, mà cũng cần phải giống như cách nghĩ như vậy, chỉ cần để để ý, hỏi tới, chỉ cần Lê Hoành Diệu đến dây dưa với , như vậy chuyện coi như được giải quyết.


      nhìn nữa, mà lấy xe.


      đứng tại chỗ chờ , vẫn tiếp tục cùng với . Lên xe, lúc sau mới mở miệng , "Cảm giác thấy mình rất uất ức?"


      cắn môi, gì, là cảm thấy rất uất ức, hình như mỗi người đều cảm thấy là lỗi của , các đồng nghiệp cũng cảm thấy như vậy, mới vừa rồi người xem náo nhiệt như thế, ngay cả cũng cảm thấy như vậy. . . . . Khiến cũng bắt đầu nhìn lại mình, có là mình làm chuyện giành giật người đó.


      "Tôi thẹn với lòng."


      hình như nở nụ cười, điện thoại di động lại vang lên, cầm điện thoại di động lên nhìn, là Nguyễn Ngộ Minh gọi điện thoại tới, vì vậy đeo dây nghe lên.


      Trong điện thoại Nguyễn Ngộ Minh cười hì hì chuyện, "Tứ ca, nghe hôm nay dẫn theo đẹp dự tiệc?"


      "Cậu có thể chú ý tới tôi trong lúc nào đó ?"


      "Dĩ nhiên em thể, chuyện của Tứ ca, em nhất định chú ý từng giây từng phút." Nguyễn Ngộ Minh cười rộ lên, " xinh đẹp kia. . . . . ."


      "Nếu như cậu gọi điện thoại tới chỉ là muốn hỏi cái này, vậy tôi chỉ có thể với cậu bốn chữ —— thể trả lời."


      Nguyễn Ngộ Minh có chút hiểu cách này của Tứ ca, ví dụ như cuộc chuyện tại này, tình tiết xảy ra tiếp theo chính là chuẩn bị cúp điện thoại, vì vậy cậu ta lập tức lại, "Tứ ca, em là nghĩ là nên cho biết, hôm nay em ở cùng với Tiểu Gia. . . . . . Ừ, có thể cùng xinh đẹp , ừ, hoa ở trước mặt, dưới ánh trăng. . . . . ."


      Đáp lại lời của Nguyễn Ngộ Minh chính là hành động trực tiếp cúp máy của An Diệc Thành, Nguyễn Ngộ Minh nhìn điện thoại bị cúp, cười hừ tiếng: Tôi dễ dàng bỏ cuộc vậy sao?


      Mặc dù An Diệc Thành biểu ra bên ngoài có chút thoải mái, thậm chí còn cắt ngang cúp điện thoại, nhưng Trình Vũ Phỉ vẫn có thể cảm thấy, tâm tình của ra cũng tệ. Nhưng khi nhìn về phía vẻ mặt của có chút cổ quái, người khác chuyện gì khiến cảm thấy vui thích như vậy? An Diệc Thành quay đầu, trông thấy kịp nhìn ra vẻ mặt của mình, vì vậy nhướng mày.


      đổi đường. . . . . . Vốn là chuẩn bị đưa về nhà, bây giờ lại hướng về căn biệt thự kia nơi bọn họ thường gặp mặt nhau, quay đầu lại, vừa nhìn về ra phía ngoài cửa sổ, điều này thể cho cái gì, trong lòng tự nhiên lại hiểu rất .

      Vừa về tới biệt thự, dì giúp việc liền chuẩn bị làm cơm, bọn họ thỉnh thoảng tới đây, còn phần lớn thời gian cũng tới, đối với dì giúp việc tình trạng gặp mặt bất ngờ như thế này thành thói quen, chỉ là lúc dì giúp việc chuẩn bị vào phòng bếp An Diệc Thành gọi lại dì ấy lại, rồi đẩy Trình Vũ Phỉ về phía phòng bếp, " nấu cơm."


      Mặc dù kinh ngạc với hành động của , nhưng vẫn làm theo cầu của làm cơm, đến khi lấy thức ăn ra khỏi tủ lạnh bắt đầu tự khinh bỉ chính mình, tại sao cứ nghe lời đến mức này, kêu nấu cơm, làm liền. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn đàng hoàng trước nấu cơm, sau lại rửa rau. Khi bắt đầu làm hàng loạt động tác nấu nướng An Diệc Thành tựa nửa người vào cửa phòng bếp, đôi tay khoanh trước ngực nhìn , những lúc quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của cũng có che giấu lãng tránh.


      có thể xắc thức ăn rất khéo, khoai tây thực được xắt thành từng lát, từng lát . . . . . . An Diệc Thành nghĩ tới mẹ của mình, hầu như khi xắc thức ăn cũng biết cắt , biết , mẹ cắt được như vậy, chỉ là vì khi xào lên nhìn món ăn nhiều hơn chút, chính vì vậy cũng bị lãng phí thức ăn.

      làm rất thành thạo, động tác tay gọn gàng, rửa rau xắc thức ăn, cắt gọn, rang thức ăn rất nhuần nhuyễn.


      Kể từ lần trước lúc ở nhà trông thấy làm thức ăn, ngay lập tức muốn nhìn bận rộn trong phòng bếp như vậy, thể giải thích nổi vì sao lại nghĩ đến chuyện muốn trãi qua loại cảm giác này, chính là loại cảm giác khiến khao khát, giống như có tảng băng người rất lâu, đột nhiên có ngày, lại tan ra bởi nhiệt độ bên ngoài, vì vậy hết sức muốn được cảm nhận, muốn đến gần hơn nữa.


      Lần thứ ba Trình Vũ Phỉ quay đầu lại thấy vẫn còn nhìn theo mình, nhất thời có chút hiểu được, ngay sau đó liền phát nhưng mà mình mặc dạ phục nấu cơm, bộ dáng như vậy nên rất tức cười, nhưng cũng cười.


      "Rất đẹp mắt sao?" cuối cùng nhịn được đành lên tiếng.


      " cảm thấy rất đẹp mắt?" mở to mắt chờ đợi.


      Ngươi này khó coi còn định nhìn như vậy bao lâu nữa, thầm oán trách. Sau đó lại cảm thấy, chắc nhìn quen mắt xinh đẹp như Hạ Tư Tư, dĩ nhiên cảm thấy vóc dáng của mình ra sao rồi, nghĩ như vậy thậm chí thấy có mấy phần tự ti, vì vậy tạm ngừng động tác xắc thức ăn, thiếu chút nữa cắt vào ngón tay của mình.


      Động tác hạ dao, khiến An Diệc Thành nhanh chóng tiến tới, nắm tay của lên, phát chỉ là bị cắt phạm vào móng ngón tay, lại chút do dự bỏ rơi tay của xuống. vốn hề cảm giác mình đau lòng, nhưng hành động kia của , khiến sửng sốt hai giây, phản ứng của khiến cảm thấy đối với việc tay của mình bị cắt vào, hình như có vẻ rất thất vọng


      nhìn chằm chằm.


      An Diệc Thành cũng cảm thấy giải thích được, "Chính mình cẩn thận nhìn tôi cái gì."


      " xem ra cũng rất tốt đấy!"


      buộc miệng ra, giống như lúc cùng Tiết Giai Nhu cãi nhau với đối phương, người động lòng đổi lại là , cảm thấy có chút kỳ cục, vì vậy tiếp tục cầm món ăn lên tiếp tục cắt, cho phép mình nhìn nữa.


      Ngược lại hơi sững sờ, hình như nghĩ đến thế mà lại như vậy.


      xắc thức ăn xem xung quanh, rang thức ăn vẫn còn ở đó đứng xem, khiến cảm thấy thoải mái đủ đường, " ra ngoài , ở đây tôi cảm giác được tự nhiên."


      "Tôi đối với có ảnh hưởng lớn tới bao nhiêu? hề làm gì cũng có thể khiến cố cảm thấy thoải mái."


      trầm mặc hai giây, tiếp tục rang thức ăn, có ý định tranh cãi với . Nét mặt của nhìn giống như hợp với câu : "Tôi nhẫn nhịn", nhìn cảm thấy khá thú vị, thế còn cố ý dựa dẫm vào , vì vậy thấy mặt hơi ửng đỏ.


      "Rất nóng sao? Mặt đỏ rần."


      "Rang thức ăn dĩ nhiên nóng." tự nhiên mở miệng, chỉ là tốc độ phản ứng quá nhanh.


      chuẩn bị gì đó, nhưng lại đưa món ăn mới vừa xào xong nhờ bưng ra ngoài, nhận lấy món ăn, vẫn là đem món ăn bưng đến phòng ăn để bàn ăn.


      ******************


      Sau khi ăn xong, bọn họ chia ra rửa mặt, An Diệc Thành từ phòng tắm ra, nghĩ tới câu Nguyễn Ngộ Minh "Trước mặt có hoa, dưới có ánh trăng" , nơi này có hoa, cũng có trăng, nhưng cũng có thể làm.


      Trình Vũ Phỉ cũng phát , hôm nay có điểm là lạ, bởi vì hôm nay đặc biệt dịu dàng, khiến người ta cả người vui vẻ, ấm áp . . . . . mở thắt lưng, biết rằng c hôm nay tâm tình của rất tốt.

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 26

      Khi Trình Vũ Phỉ tỉnh lại, trời sáng hẳn, ngủ mạch đến khi tự nhiên tỉnh lại , cảm giác tốt, cũng cần phải suy nghĩ về mấy chuyện muộn phiền của công việc, chỉ cần muốn ngủ là có thể ngủ ngay lập tức, nhớ mới nghĩ đến gần đây cảm thấy mình có phần rất tự do, vào lúc này mới thấy hết tốt đẹp của nó, An Diệc Thành rời , chắc làm.


      vẫn còn ở do dự bây giờ có nên rời giường hay , có điện thoại của Tiết Giai Nhu gọi tới, ý nghĩ đầu tiên của giờ Tiết Giai Nhu nhất định là mới rời giường, cho tới bây giờ Tiết Giai Nhu đều là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, làm cho người ta thể muốn ước ao ghen tị với số mệnh tốt đẹp của Tiết Giai Nhu.


      "Trình Vũ Phỉ, bạn đúng là nghe lời tôi, lại cùng với An Diệc Thành, tôi nên bái phục bạn có bản lĩnh hay là nên trước vì bạn im lặng như vậy bạn bị An Diệc Thành chơi đùa đến mảnh vụn cũng còn?" Tiết Giai Nhu tức giận, sớm cho Trình Vũ Phỉ rồi, nên tìm người đàn ông tốt sống qua ngày, những năm trước đây người đầy đau khổ cay đắng mang theo Trình Gia Đống, tại Trình Gia Đống trưởng thành, nên suy tính chuyện của mình, nhưng cũng làm, giống như có người cầm sợi dây trói lại người của An Diệc Thành.


      Đột nhiên nghe được Tiết Giai nhu như vậy, cảm thấy mình tâm bị thứ gì hung hăng đánh vào cái, Tiết Giai Nhu biết?


      "Mình. . . . . ." cảm thấy giải thích của mình, nghe vào giống như là che giấu, là vì bảo vệ em trai mình bị buộc ở chung chỗ với An Diệc Thành? mình hoàn toàn có lỗi? Chính cũng hoàn toàn tin là vì vậy, tâm tình của , chính nhất hiểu, mà cũng muốn để cho Tiết Giai Nhu biết An Diệc Thành làm những chuyện kia, thà rằng để Tiết Giai Nhu nghĩ rằng muốn ở cùng với . . . . . .


      "Được rồi, bạn cũng đừng giải thích." Tiết Giai Nhu có nghe hay nghe những lời kia cũng đều như nhau, " , bạn rốt cuộc là muốn thế nào?"


      " biết, cứ như vậy !"


      "Cứ như vậy !" Tiết Giai Nhu lặp lại lời của ..., "Trình Vũ Phỉ, đầu tiên, bạn rốt cuộc có biết bạn người đàn ông mà bạn đối mặt là ai hay , là An Diệc Thành, người mà bây giờ Cố Trường Dạ tin tưởng nhất, cuối cùng Cố Trường Dạ cũng biết được thôi. . . . . . Đến lúc đó ta bỏ rơi bạn ngay lập tức, bạn khóc cũng có cách nào khóc được."


      "Mình hiểu biết người mình phải đối mặt là ai, coi như bạn chuyện đó xảy ra, vậy cứ cho là xảy ra , dù sao mình cũng khống chế được."


      "Trình Vũ Phỉ, bạn tỉnh táo , bạn bây giờ hai mươi sáu tuổi, phải mười sáu tuổi, lúc bạn mười sáu tuổi có thể bất chấp hậu quả cùng người đàn ông ở chung chỗ, nhưng bạn hai mươi sáu tuổi, chẳng lẽ còn muốn bắt chính bạn phải đánh cược với cuộc sống ván sao?" Tiết Giai Nhu đem mình tóc vân vê xoa lại, hận thấy được Trình Vũ Phỉ đứng ngay trước mặt, lập tức cầm thứ gì đó đập ấy, làm sao lại để đầu óc cứng đờ như vậy chứ, hết lần này tới lần khác thế nào cũng lại là An Diệc Thành thể khác sao. . . . . .


      "Mình hiểu , cũng biết rất . . . . . ." ôm điện thoại di động, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, cắn môi, cũng ra được nữa.


      Những lời đó quá mức kiểu cách, kiểu cách tới mức khiến muốn nữa. Đúng vậy , người thiếu niên kia, chỉ là chuyện thời còn niên thiếu, nhưng đến khi sau nhiều năm như vậy, lại gặp nhau, thậm chí là dùng luôn cách ở chung chỗ, loại cảm giác nhiều năm mong mỏi nay đó nay trở thành , khiến cách nào phủ nhận đành lừa gạt mình, thích loại cảm giác này. . . . . . cảm thấy mình có nguyện ý vì cảm giác như thế bỏ ra bất cứ giá nào, chỉ cần làm tổn hại người thân của mình, có thể ngừng cố gắng như thế .


      Năm đó phổ biến thời hiệu cầm đồ số tám, các bạn học ở đây đều giúp nhau hỏi đối phương, sẵn lòng lấy cái gì để đổi lấy điều mình mong muốn nhất. . . . . . lúc ấy chỉ có duy nhất ý nghĩ là làm sao có thể lấy tất cả mọi thứ người mình để đổi lấy được tình chân với An Diệc Thành, chính là cố chấp như vậy, cố chấp đến tận xương tủy.


      nghĩ mình đàng hoàng sống được, điều kiện quyết định làm việc đó là đừng cho cơ hội, đừng để nhìn thấy cơ hội khiến có thể thực giấc mộng từ thời còn trẻ kia. Nếu như chút cơ hội, buông tha, qua cuộc sống của mình, nếu như có cơ hội, cho dù là chút như vậy, lập tức muốn tóm chặt lấy. . . . . .


      Giọng của như lộ ra có mấy phần đáng thương, Tiết Giai Nhu nghe, muốn rất nhiều nhưng cũng ra được nữa.


      Trình Vũ Phỉ vẫn rất hâm mộ Tiết Giai Nhu, vui sướng như vậy cuộc sống rất thoải mái, phải ai cũng có thể được như vậy, cần có tính nết của bản thân, hoàn cảnh gia đình, cha mẹ thương, các phương diện tổng hợp mới có thể đạt được cuộc sống như thế. Trình Vũ Phỉ tự mình biết, làm được, rất sớm trước kia cũng biết, vì vậy thích Tiết Giai Nhu quả quyết, thích Tiết Giai Nhu vô tình, thậm chí thích Tiết Giai Nhu lười biếng. . . . . .


      Nhưng còn , vĩnh viễn cũng thể qua cuộc sống như thế.


      Tiết Giai Nhu hơi mím môi, "An Diệc Thành với Hạ Tư Tư. . . . ."


      Đều là bạn học thời đại học, khi đó, trong trường học chuyện An Diệc Thành với Hạ Tư Tư ít người ở đây đều truyền tai chuyện đó, Tiết Giai Nhu tin, Trình Vũ Phỉ lại biết.


      "Bọn họ, cũng giống như những gì truyền thông tới ." Trải qua bữa tiệc lần này, cũng tin tưởng điểm này, hơn nữa bằng lòng tin tưởng là An Diệc Thành phải là loại người kia, dù là biết rằng đó là khoảng thời gian rất dài, muốn nghĩ phải đặc biệt hư, như vậy mình mà có thể toàn thân mà lui, nhưng lại, làm được, vì vậy dứt khoát chịu đựng.


      "Được rồi, tùy bạn." Tiết Giai Nhu cũng muốn khuyên nữa những gì rồi, "Về sau lúc khóc đừng tìm mình."


      "Ừ, nhất định làm phiền bạn."


      "Bạn. . . . . ." Tiết Giai Nhu nghe hết sức buồn bực.


      Trình Vũ Phỉ vẫn suy nghĩ, Tiết Giai Nhu làm sao lại biết chuyện này xảy ra, Tiết Giai Nhu thích xem tạp chí lá cải, bình thường lại rất thích ra ngoài . . . . . Huống chi bữa tiệc hôm qua, Tiết Giai Nhu cũng tham gia.


      "Tiết Giai Nhu."


      "Hả?"


      "Bạn và từ Triệu Luân làm hòa với nhau rồi hả ?"


      phải chỉ có thê thông qua Từ Triệu Luân mới biết sao ?


      " có." Tiết Giai Nhu cúp điện thoại ngay lập tức.


      Trình Vũ Phỉ nhìn mình điện thoại nở nụ cười, nếu quả có, Tiết Giai Nhu nhất định cúp điện thoại liền như vậy.


      *****************************************


      An Minh Gia cảm giác mình là càng tới càng thích chú Thất rồi, chú và những người lớn kia rất khác nhau, chú coi mình là đứa trẻ làm cái gì cũng biết, mà đối xử giống như bạn bè của mình, rất tôn trọng. Ví dụ như bây giờ, Nguyễn Ngộ Minh lại đến với An Minh Gia thành quả nghiên cứu của mình, hơn nữa Nguyễn Ngộ Minh cũng cảm thấy, mình và Tiểu Gia rất có duyên, có cảm giác hiểu nhau cần ra.


      Tiểu Gia ngồi đàng hoàng, chờ chú Thất tự với mình kết quả nghiên cứu, bé đặc biệt nghĩ chú Thất trực tiếp tự với mình, mẹ của bé là ai, nhưng ba thường cho bé biết, làm người phải có được tính kiên nhẫn, như vậy mới dễ dàng lấy được vật mình muốn hơn.


      Nguyễn Ngộ Minh lại lấy quyển vở lúc ra trước viết chữ vẽ tranh ra, đưa tới trước mặt Tiểu Gia, "Chú Thất điều tra qua rồi, hơn nữa điều tra rất ràng kĩ lưỡng, trong quá khứ ba của con chính là học sinh có phẩm chất ưu tú, phần học tập cá nhân rất tốt, thời điểm học đại học trừ việc làm thêm ra cũng chỉ có làm thêm. . . . . . Chỉ là khi đó cũng là lúc con nên ra đời, tạm thời bỏ qua . Lúc ba con học cấp ba, khi đó trong lòng là các bạn học ba con chính là thiên tài, trong lòng thầy giáo tuyệt đối rất thích những học sinh ưu tú. . . . . . Nhưng quá ưu tú, lại sớm vô duyên trong tình ." Nguyễn Ngộ Minh suy nghĩ chút, Tiểu Gia còn tuổi, hiểu lắm, vì vậy tức tốc giải thích thêm, "Nghĩa là trong quá khứ ba con có bạn , thời đại học có bạn , lúc học cấp ba vẫn có bạn . . . . . ."


      Gương mặt Tiểu Gia cũng bắt đầu mặt ủ mày ê rồi, vậy bé là từ đâu tới? Chẳng lẽ giống như nòng nọc cứ như vậy tìm mẹ? Có thể coi là giơ bảng hiệu hỏi ai là mẹ của bé, mẹ của bé chắc có thể cũng quên mất tướng mạo của bé.


      Tiểu Gia còn là nhìn chằm chằm Nguyễn Ngộ Minh, hình như muốn biết những tiến triển khác.


      Nguyễn Ngộ Minh lại lấy vở ra vẽ linh tinh , " Ngược lại ở thời điểm học lớp mười hai ba con có dạy thêm cho rất nhiều học sinh, trong đó có bảy nữ sinh, bốn học sinh trung học, cái này loại bỏ trước, chú khẳng định đối với nữ sinh như vậy ba con xuống tay. . . . . . Ừ, chỉ còn sót ba học sinh cùng học lớp mười hai, chú đều chia ra điều tra qua rồi, họ cũng như nguyện thi đậu đại học, hơn nữa theo thời gian báo danh bình thường, cũng còn cơ hội sinh con. . . . . ."


      Tiểu Gia quyệt miệng, "Ba của con cùng học sinh của ba sinh ra con!"


      "Chú cũng là nghĩ như vậy." Nguyễn Ngộ Minh cất xong vở cùng bút, "Nhưng ba con vừa sớm, sau đó ba của con cũng xảy ra chút chuyện gì với nữ học sinh học thêm, vậy con từ nơi nào ra ngoài?"


      Tiểu Gia cũng suy nghĩ chỗ này, vậy mình từ đâu tới?


      Nguyễn Ngộ Minh suy tư hồi lâu, rốt cuộc nghĩ ra kết quả, "Căn cứ vào quan sát của chú . . . . . Con có thể là từ trong kẽ đá chui ra ngoài. . . . . ."


      Tiểu Gia nhìn , ngay tức khắc con ngươi của bé cũng đều quên chuyển động, chú Thất nghiên cứu lâu như vậy, lại chứng minh mình là con cháu đời sau của Tôn Ngộ . . . . . .


      Nguyễn Ngộ Minh xoa xoa đầu, Tiểu Gia "Chuyện có nhiều thử thách, đừng nản chí, chú Thất nhất định giúp con tìm được mẹ. . . . . ."


      Nguyễn Ngộ Minh càng nghĩ càng hưng phấn, quá dễ dàng tìm được cũng khoa học, chính là muốn tràn đầy loại cảm giác huyền bí này, sau đó vị trinh thám bậc thầy này điều tra kết quả. . . . . .


      Nguyễn Ngộ Minh hưng phấn đến mặt cười cũng che giấu được Hạ Tư Tư từ bên ngoài vào, lúc quay phim ở bên ngoài mua khá nhiều đồ chơi cho Tiểu Gia, vừa vặn đúng lúc đưa tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Ngộ Minh ngồi chung chỗ với Tiểu Gia, theo bản năng liền cau mày, "Tiểu Gia, ba của con đâu?"


      "Ba con làm rồi." Tiểu Gia đối với hạ cần cù cười cười, "Dì Hạ tới."


      Hạ Tư Tư quả thích đứa bé này, vì vậy lập tức tự mình lấy ra mấy món đồ chơi mua ra, Tiểu Gia vừa nhìn thấy nhiều món đồ chơi như vậy, mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng , "Cám ơn dì Hạ."


      Nguyễn Ngộ Minh nhìn thẳng bĩu môi, Hạ Tư tư tâm lý, em bọn họ ai mà có thể biết mấy chuyện này, năm xưa đúng là tưởng rằng Tứ ca cùng Hạ tiểu thư này có cái gì đó thể chuyện tình cảm được,ban đầu bọn họ còn nể mặt vị tiểu thư Hạ này, theo thời gian trôi qua rồi cũng biết, giữa Tứ ca với Hạ Tư Tư tuyệt đối có gì tình cảm riêng tư.


      Nguyễn Ngộ Minh nhìn động tác của Hạ Tư Tư chỉ cảm thấy buồn cười, coi như ấy lấy lòng Tiểu Gia vậy, ở trong mắt Tứ ca cũng giống vậy, đùa.


      Hạ Tư Tư thấy Tiểu Gia rất ưa thích mình mua món đồ chơi, tâm tình cũng khá hơn, tính toán đưa Tiểu Gia chơi, chỉ là trong phòng nhiều cái chướng mắt người, vì vậy cũng chút khách khí, "Tiểu Gia, về sau ít chơi cùng chú Thất của con."


      "Tại sao?" Tiểu Gia hiểu.


      "Chú Thất của con rất bận, con chơi với chú nhiều như vậy, làm trễ nãi rất nhiều việc của chú." Hạ Tư Tư sờ sờ đầu Tiểu Gia, cũng nhớ những ai nắm quyền "Hoàng Thành" , ở đây vị Nguyễn Ngộ Minh này đứng thứ hai, Tiểu Gia thông minh đáng như vậy, nhưng lại ở cùng Nguyễn Ngộ Minh ngốc nghếch kia lâu vậy, ngộ nhỡ ảnh hưởng trí thông minh tốt.


      Nguyễn Ngộ Minh cười hì hì, "Chú Thất có việc gì, tùy thời điểm có thể đến chơi với Tiểu Gia, ngược lại Hạ tiểu thư đây mới là trong lúc cấp bách vẫn bớt chút thời gian đến thăm Tiểu Gia. . . . . . Người khác biết còn tưởng rằng có ý đồ sâu kín nào đó!"


      "Tôi có mưu tính hay cũng nhọc công để tâm." Hạ Tư Tư liếc Nguyễn Ngộ Minh cái, tiếp tục chơi cùng Tiểu Gia.


      Tiểu Gia ghét Hạ Tư Tư, vì vậy tiếp tục chơi cùng với Hạ Tư Tư.


      Nguyễn Ngộ Minh ngồi ở ghế sa lon, nhìn bọn họ, nghĩ tới nếu mình tìm được mẹ cho Tiểu Gia, đến lúc đó Hạ Tư Tư có thái độ là đáng giá với mong đợi của người khác.


      Vì chuyện này, cũng phải giúp Tiểu Gia tìm được mẹ.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 27

      Lúc An Diệc Thành trở về, Hạ Tư Tư với Nguyễn Ngộ Minh đều còn ở đó, giống như tranh tài ai có thể ở lại đây đợi lâu hơn. Sau khi về, Hạ Tư Tư và Nguyễn Ngộ Minh cũng tách ra nhìn về phía An Diệc Thành, mà nhìn thấy bọn họ ở chỗ này, trong mắt tia kinh ngạc, giống như bọn họ nên ở chỗ này là đương nhiên, chỉ là đối với Hạ Tư Tư cùng Nguyễn Ngộ Minh lần lượt gật đầu cái.


      Tiểu Gia cao hứng chơi với Hạ Tư Tư, lập chạy về phía An Diệc Thành,"Ba."


      An Diệc Thành đưa tay lên đầu Tiểu Gia vuốt vuốt,"Ừ."


      Tiểu Gia ngẩng đầu lên nhìn ba, theo thói quen bé vẫn hành động như mọi ngay, hôm nay ở trường học xảy ra chuyện lý thú gì cũng đem cho ba, còn với ba hôm nay thầy giáo mới sắp xếp thay đổi cách sửa đổi bài thi, các bạn học đổi bài thi cho nhau, sửa đổi chỗ sai đối phương, mà Tiểu Gia là đem mình bài thi giao cho nữ sinh viết chữ đẹp mắt nhất trong lớp.


      "Ba, con rất thông minh đúng ?"


      An Diệc Thành khẽ nhếch khóe miệng vểnh lên, xoa đầu con trai hơi mạnh tay, "Con thông minh hay thông minh ba biết, nhưng ba lại biết bạn nữ sinh rất bị thiệt thòi, chữ của con khó coi như vậy."


      Tiểu Gia bĩu môi, "Thầy trẻ con cần chính là khích lệ, chứ phải đả kích."


      "Ba đây là đả kích con sao?"


      Tiểu Gia cúi đầu, trong lòng cam tâm, tinh thần cam chịu mới là lạ, "Đây là khích lệ. . . . . .".


      Hai cha con họ này nọ, còn Nguyễn Ngộ Minh cùng Hạ Tư Tư bên kia lại cố gắng ngồi ở lại, ai cũng có ý định rời , hình như cố đổ thừa định dùng bữa ăn tối này rồi. An Diệc Thành vừa cùng Tiểu Gia chuyện với nhau, vừa phân phó dì giúp việc làm cơm.


      Lúc ăn cơm, bàn cơm tương đối náo nhiệt.

      Nguyễn Ngộ Minh chủ động gắp thức ăn cho Tiểu Gia, "Tiểu Gia ăn cái này, ăn cái này có thể cao lên rất nhanh."


      Hạ Tư Tư cũng chịu thua kém sau ai, "Tiểu Gia, cái này tồi, ăn vào làm cho thân thể khỏe mạnh."


      Vì vậy trong chén Tiểu Gia trực tiếp biến thành tòa núi , ngọn núi này cố tinh vẫn tiếp tục cao thêm, vẻ mặt bé đau khổ nhìn mình ba của mình.


      An Diệc Thành nhìn Nguyễn Ngộ Minh cái, Nguyễn Ngộ Minh lập tức rút đũa tiếp tục gắp thức ăn lại, Tứ ca dùng cái loại ánh mắt này lúc nhìn người khỏi làm cho người ta thấy hoảng sợ.


      Hạ Tư Tư cũng nhìn thấy màn này, bĩu môi, đối với Nguyễn Ngộ Minh ta có thái độ tỏ vẻ khinh thường.


      Bữa cơm này, loại khí quỷ dị nàu rốt cuộc cũng kết thúc.


      Ăn cơm xong, An Diệc Thành bảo Tiểu Gia ở cùng với Hạ Tư Tư, nhìn Nguyễn Ngộ Minh cái, ý bảo theo .


      Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh tâm can lo sợ muốn cam lòng theo sau lưng An Diệc Thành, ngay cả Tiểu Gia cũng biết, ánh mắt của ba nhìn chú Thất có gì đó khác lắm, có chút lo lắng chú Thất, "Hi vọng chú Thất phải gặp chuyện gì."


      Hạ Tư Tư ra vẻ khó hiểu, "Tốt nhất là bị ba của con dạy dỗ trận, cái tính tình này. . . . ." nhún nhún vai, "Con cũng nên ít lui tới chơi cùng chú Thất của con, cẩn thận nếu con bị ngốc dần."


      Tiểu Gia hiểu, "Dì Hạ thích chú Thất của con?"


      Hạ Tư Tư im lặng, loại đàn ông đó, ai thích? Nếu có thể coi trọng ta người phụ nữ đó có bị bệnh hay ? Nhất làm mới vừa rồi, lúc ăn cơm, Nguyễn Ngộ Minh và An Diệc Thành ở bên bàn cơm ngồi xuống, Nguyễn Ngộ Minh quả chính là để làm nền cho An Diệc Thành tăng thêm vẻ uy phong, liếc mắt nhìn Nguyễn Ngộ Minh, nhìn lại An Diệc Thành, lập tức là có thể hiểu tại sao lại An Diệc Thành nhiều năm như vậy.


      Trong thư phòng An Diệc Thành và Nguyễn Ngộ Minh, cả hai đối mặt nhau. Nguyễn Ngộ Minh cũng dám tùy tiện mở miệng, bởi vì vừa nhìn bộ dạng của Tứ ca, cũng biết tâm tình Tứ ca tốt, chỉ là bớt vào lúc này đụng họng súng tốt hơn, vì vậy vẻ mặt vừa quan sát An Diệc Thành, vừa thận trọng hồi tưởng mấy ngày nay có chuyện gì khiến Tứ ca tức giận hay .


      "Nhìn ra tới được cái gì rồi?" An Diệc Thành đôi tay để chồng lên nhau, thờ ơ hỏi Nguyễn Ngộ Minh đứng đối diện.


      Nguyễn Ngộ Minh cười cười, "Tứ ca cái gì, em nghe hiểu."


      "Tôi hỏi cậu, cậu quan sát nửa ngày như vậy, nhìn ra tới chuyện gì rồi."


      Lần này Nguyễn Ngộ Minh dứt khoát câm miệng, lựa chọn lắc đầu.


      "Lá gan trở nên lớn à?" An Diệc Thành nhíu mày, mặt như có như vui vẻ, bỗng dưng lại khiến người ta cảm thấy bây giờ trước đó gây thôi gần như nổi giận.


      Nguyễn Ngộ Minh lại lắc đầu.


      "Cũng dám điều tra chuyện của tôi. . . . . ." An Diệc Thành trực tiếp đứng lên, "Tôi xem như cậu rỗi rãnh, bắt đầu từ ngày mai đem tập hợp các vụ án mà làm cho xong . . . . ."


      "Cái đó phải là lão Bát. . . . . ." Nguyễn Ngộ Minh hạ tiếng thấp xuống, "Dạ, em biết rồi."


      Ai biết Tứ ca làm sao lại nhận được tin tức nhanh như vậy, bất quá chỉ điều tra chuyện tình sử ngày trước của Tứ ca, còn những cái gì cũng có điều tra ra được tí gì, liền bị phát , xem ra con đường tìm mẹ cho Tiểu Gia còn quá là xa xôi



      ***************************************


      Trong khoảng thời gian này Nguyễn Ngộ Minh, cảm giác mình mệt mỏi giống như con trâu, nhưng còn tâm địa xấu xa kia nhất định chịu chết, ngay cả bản thân mình cũng biết vì cái giá này nên mình phải chấp nhận cái cảm giác này, nhất là biết được người phụ nữ mà Tứ ca mập mờ gần đây lại là bạn học trước kia của Tứ ca. Nên mới , cái tên Trình Vũ Phỉ đó càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, nhanh chóng tới trước lật lấy xấp tài liệu, phía có tên tất cả bạn học thời trung học của Tứ ca, nhưng ở trong ghi chép, Tứ ca cùng bạn học Trình này hình như có lui tới gì cả. . . . . . Nhưng Nguyễn Ngộ Minh phát huy trọn vẹn tinh thần trinh thám của mình, buông tha bất kỳ chi tiết nào, nếu có bất kỳ lui tới mới đáng nghi, nếu Tứ ca vì sao cố tình lại tìm người phụ nữ này?


      Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh thừa dịp An Diệc Thành công tác lần nữa, sau đótự mình đưa Tiểu Gia theo tìm người phụ nữ tên Trình Vũ Phỉ kia.


      Khi ở xe, Tiểu Gia cầm tấm hình Nguyễn Ngộ Minh đưa, bé nhìn rời mắt, "Chú Thất, ngươi người này chính là mẹ của con sao?"


      Nguyễn Ngộ Minh cũng dám khẳng định, sợ ngộ nhỡ phải vậy, đứa bé đáng thương hơn, "Cái này. . . . . . ấy chính là người cùng với ba của con, coi như phải mẹ con, cũng có thể là mẹ tương lai của con, bây giờ tạo mối quan hệ với ấy sớm chút, như vậy tốt hơn."


      Tiểu Gia cầm tấm hình nhìn tới nhìn lui, "Chú phải là ấy là bạn học của ba con hả, sao chú điều tra tiếp , xem xem dì ấy có thời gian sinh ra con hay . . . . . ."


      Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu, "Chú dám , lỡ kinh động người điều tra, ba con đem chú ném ra sa mạc Sahara, tấm hình này là do chú phải uy hiếp chú Bát của con mới có được đấy . . . . . ."


      Tiểu Gia bĩu môi.


      Nguyễn Ngộ Minh nhắc nhở lại lần nữa, "Sau khi con thấy được người phụ nữ này, con liền xông tới trước, sau đó gọi ấy là mẹ, nhìn phản ứng của người đó cũng biết là phải mẹ của con ."


      Tiểu Gia suy nghĩ chút, cảm thấy cái phương pháp này tệ, mẹ lãng quên mất bé, nhất định biết mình sanh đứa bé, dù là biết bé, cũng hỏi chuyện về bé.


      Cuối cùng tới chung cư nơi Trình Vũ Phỉ ở.


      Mới xuống xe, Tiểu Gia liền kéo kéo Nguyễn Ngộ Minh, lắc đầu, "Chú Thất, chú nhất định lại tìm nhầm người, nhà mẹ con rất có tiền, ở mấy nơi thế này đâu." bên bé suy đoán, vừa đau lòng , "Hơn nữa, con cảm thấy rằng, dì ấy nhất đinh phải mẹ của con, nếu đúng như là lời chú , ba cùng dì ấy ở chung chỗ, vì sao mang theo dì ấy trở lại đây? Hơn nữa mẹ của con, sinh con xong lập tức cần con nữa, cuối cùng con cảm thấy dì ấy có lẽ cùng người khác ở chung chỗ, sau khi , rời ba xong cùng người có tiền ở chung chỗ. . . . . ."


      Nguyễn Ngộ Minh cảm thấy lời của Tiểu Gia rất có lý, nhưng lại biết nên làm gì để an ủi tên tiểu tử này.


      Lúc Nguyễn Ngộ Minh cùng Tiểu Gia do dự có vào hay là rồi thẳng về nhà trong lúc ấy người phụ nữ kia xuất .


      "Có muốn theo chú Thất hay , chú chỉ cho con cách thử lòng dì ấy chút?" Nguyễn Ngộ Minh cảm thấy nếu tới, thử lần cũng sao.

      Tiểu Gia rối rắm, cực kỳ rối rắm, cứ như vậy chạy lên kêu cái có thể phải là mẹ của mình lại kêu dì ấy bằng mẹ cũng hơi quá . . . . . .


      Khi bọn họ còn bối rối, người đàn ông đuổi theo, sau đó đưa tay đặt lên bả vai của kia, nhìn dáng dấp bọn họ rất thân mật.

      Nguyễn Ngộ Minh lập tức nổi giận, "Cái này, cái này. . . . . ." Lại dám giấu giếm Tứ ca lén gặp người khác. . . . . .


      "Chú Thất, có muốn lên hay ?"


      "Khẳng định phải mẹ con, mẹ con lẳng lơ như vậy." Nguyễn Ngộ Minh tức giận, hết sức tức giận, đoạt lấy bức hình trong tay Tiểu Gia, rất muốn cầm kim lên đâm nát.


      Vì thế Nguyễn Ngộ Minh cùng Tiểu Gia trở về nhà.


      *************************************


      Cuối cùng qua kiểm tra cuối kỳ cách tốt đẹp, học kỳ này Trình Gia Đống học tương đối nghiêm túc, đối phó cuộc thi cuối kỳ quả đơn giản như học sinh học cấp , lần này trở về cậu liền lôi kéo Trình Vũ Phỉ, cùng nhau ra ngoài mua quần áo, loại cảm giác này hề tệ, trước kia luôn là chị dẫn cậu ấy ra ngoài mua quần áo, bây giờ là chính cậu đưa chị mình ra ngoài mua quần áo, cậu thấy mình có chút trưỡng thành, có cảm giác mình ra dáng đàn ông.


      "Chị, thành tích lần này của em có gì thay đổi ngoài ý muốn sang năm em có thể lấy được học bổng chỉ là em biết là học bổng đó ở cấp bậc nào." Mặc dù bây giờ Trình Gia Đống còn phải làm thêm nhiều công việc, nhưng cũng bởi vì làm việc lâu dài, tính tình khá cởi mở, còn quen biết thêm nhiều bạn tốt, ở cùng với bạn học cũng có thay đổi tốt, vì vậy tâm tình của cậu hầu như mỗi ngày đều tệ.


      " tốt như vậy, có cần chị thưởng gì ?"


      "Hay là chờ đến lúc em lấy được hoc bổng rồi hãy ." Trình Gia Đống cười hắc hắc, "Chỉ là nếu như chị sớm đem về cho em ông rể, em cần chị thưởng bất cứ cái gì"


      Trình Vũ Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, mấy ngày qua Trình Gia Đống nhắc tới nhắc lui biết mệt mỏi cái đề tài này, hình như hi vọng lập tức tìm ra người đàn ông, như vậy mới có thể làm cho người em trai này an tâm.


      Trình Gia Đống số lần tuy nhiều, nhưng cũng dây dưa lâu, cậu nhìn chằm chằm phòng trong nhà này bọn họ ở rất lâu, bề ngoài nhìn qua thấy ngay là vô cùng cũ kỹ, điều duy nhất nhìn qua tương đối đại chính là thang máy, điều này làm cho cậu càng muốn nỗ lực thêm, "Chị, em nhất định cố gắng đưa chị vào ở căn phòng lớn, trả lại cho chị người giúp việc để phục vụ chị."


      "Vậy em cũng đừng chỉ mà thôi. Bây giờ chị ghi nhớ, về sau tìm em tính sổ ."


      " thành vấn đề."


      ***********************************


      Sau khi về đến nhà, chị em hai người họ liền cùng nhau nấu cơm, rửa rau xắc thức ăn, phối hợp ăn ý, bao lâu, thức ăn thơm phức cũng làm xong, vì vậy liền mang ra.


      bàn cơm chuyện, có lẽ nó giống như trở thành thói quen.


      "Chị, sau khi nghĩ kĩ em muốn đến công ty M thực tập." Trình Gia Đống ra tính toán của mình, lại lập tức tìm lý do thuyết phục chị mình, "Cái công ty này rất tốt, bây giờ đến đó thực tập, có thể học được rất nhiều việc, về sau này nhất định có lợi . . . . ."


      Trình Vũ Phỉ quả thực nghĩ đền chuyện em trai mình còn muốn ra làm thêm nữa, mấu chốt là ở chỗ cả học kỳ rồi Trình Gia Đống đều ngừng làm thêm, tại rất vất vả, nhưng lại muốn thực tập, như vậy là quá mệt mỏi.


      "Em nghĩ kĩ càng chưa?"


      Trình Gia Đống gật đầu, "Em cảm thấy đây là cơ hội, em phỏng vấn rồi, bọn họ đồng ý để cho em làm thực tập sinh, mặc dù đối xử giống như nhau, nhưng có thể học được rất nhiều việc, em cũng cần cái này."


      Trình Vũ Phỉ thấy em trai mình có quyết định, mặc dù đau lòng em mình phải mệt như vậy, nhưng vẫn là tôn trọng ý kiến của cậu ấy, hơn nữa nửa năm qua này, em ấy giống như trưởng thành hơn rất nhiều, điều này khiến cảm thấy được an ủi nhiều hơn.


      Trước khi ngủ Trình Vũ Phỉ, còn suy nghĩ chuyện Trình Gia Đống thực tập, nghe qua về công ty đó, tệ, nhưng cứ như vậy dễ dàng để Trình Gia Đống làm thực tập sinh, nghĩ như thế có chỗ hợp lí lắm.


      ngủ được, do dự lâu, còn là cho An Diệc Thành nghe điện thoại.


      ngờ lần này tiếp được nhanh như vậy,


      "Có chuyện gì sao?"


      "Chuyện em trai tôi là do sắp xếp?" chỉ mới suy đoán, vì vậy giọng rất thấp.


      bên kia lại cười , "Ừ"


      trả lời quá thản nhiên, để cho biết nên tiếp lời như thế nào mới đúng, dừng vài giây mới , "Cám ơn."


      vừa cười, nhưng mà ràng nụ cười lại phải là vui vẻ gì, " cho rằng tôi làm vậy là vì ?"


      ". . . . . ." á khẩu, còn chưa kịp suy nghĩ vì sao lại làm như vậy.


      "Tôi chỉ muốn mỗi lần gặp , đều đem em trai mình ra lấy đó làm cớ mà thôi. . . . . ."


      Lần này Trình Vũ Phỉ là hiểu, vì sao mỗi lần cảm thấy quan hệ giữa bọn họ hòa hoãn xuống hung hăng cho cú giáng trời, để cho sảng khoái .


      Có lẽ tâm tình của được tốt, tự nhủ như vậy.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 28

      Người bạn An Minh Gia nằm ở giường, lại lấy tấm hình kia đem ra nhìn, tấm hình này là bé lấy từ trong tay chú Thất, mặc dù bé cũng như chú Thất cảm thấy khả năng người này là mình mẹ cực , nhưng khi chú Thất chuẩn bị đem tấm hình này ném vào thùng rác bé lại ngăn cản chú ấy, cầm tấm hình này giữ lại. Bé nhìn lúc lâu, nghe bên ngoài có tiếng xe liền đem hình nhét vào phía dưới gối nằm, sau đó ra khỏi phòng, chạy chậm xuống phía dưới lầu.


      An Minh Gia hôm nay rất là khéo léo, bé cho ba biết bé học rất giỏi, ngày mai cuộc thi cuối kỳ khẳng định là có vấn đề, vào lúc ăn cơm, còn cố ý ngay trước mặt An Diệc Thành, ăn những món bình thường bé ăn, dĩ nhiên quên là muốn được khen ngợi, bé hôm nay có kiêng ăn. . . . . . Đối với việc con trai giống ngày thường An Diệc Thành dĩ nhiên là nhìn ra, Tiểu Gia có biểu này, hơn phân nửa là có chuyện muốn nhờ. Mặt biến sắc nhìn Tiểu Gia làm những việc kia, biết con trai nhịn được mở miệng trước.


      Ăn cơm xong, An Diệc Thành ngồi ở ghế sa lon lên thư phòng ở lầu hai, Tiểu Gia là cười hì hì ngồi vào bên cạnh , "Ba."


      "Hả?"


      An Minh Gia nuốt nước miếng cái, bé biết ba thích mình hỏi chuyện về mẹ, nhưng bé vẫn nhịn được, "Mẹ của con là hạng người gì?"


      Sắc mặt của An Diệc Thành của quả nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn con trai mình cũng có chút biến hóa, chỉ híp mắt mà gì.


      An Minh Gia cúi thấp đầu, cái bộ dáng này khiến nhìn qua thấy hết sức đáng thương, ràng đứa trẻ có mẹ thương trông rất tội nghiệp, "Con chưa từng thấy qua mẹ, con chính là muốn biết hình dáng của mẹ ra sao. . . . . ."


      Bộ dạng của Tiểu Gia hình như là đau lòng, An Diệc Thành thở dài, đưa tay xoa đầu con trai, "Con muốn biết cái gì?"


      "Mẹ con xinh đẹp ?"


      Đây được coi là vấn đề gì? An Diệc Thành cau mày,


      "Rất đẹp."


      "Tính tình của mẹ có tốt ?"


      "Bình thường"


      . . . . . .


      Sau đó An Minh Gia mới bất giác phát , ba , như vậy cũng đồng nghĩ với chưa . Bé vốn là còn cho rằng căn cứ vào câu trả lời của ba, chú ý so sánh chút với người phụ nữ trong hình kia, cũng có thể ba trả lời đầu đủ, dì ấy cũng có thể là mẹ của bé.


      Thấy con trai có vẻ mặt rất thất vọng, An Diệc Thành nhìn vào mắt bé, "Chú Thất lại tới chơi với con?"


      An Minh Gia lập tức lắc đầu, " có, chú Thất chú rất bận, cũng rãnh rỗi chơi với con."


      "Xem cậu ấy còn chưa đủ vội."


      ". . . . . ."


      *******************************


      Vào ngày Tiểu Gia thi vẫn là bộ dạng bình thường, bé tuyệt căng thẳng, bé học rất tốt, bé biết bài thi này đối với bé mà có chút áp lực nào, huống chi về mặt học tập ba của bé cũng chủ động cầu bé phải lấy được thành tích như thế nào, vì vậy bé cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác duy nhất bé thấy là thời tiết rất lạnh, lúc ra cửa dì giúp việc cho bé nhiều mặc nhiều lớp quần áo, hơn nữa hôm nay đáng lẽ là ba chuẩn bị cùng bé tới trường học, nhưng ba tạm thời có chuyện, vậy là ba làm.


      An Minh Gia nghe chú Thất của mình qua, trong khoảng thời gian này ba cũng rất vội, giúp đỡ đại thúc xử lý nhiều chuyện, bé hỏi chú Thất chuyện của chú Đại tại sao chú ấy làm, chú Thất vợ của chú Đại mang thai, bây giờ chú ấy ở nhà cả ngày chăm sóc vợ, cũng chính là thím lớn của bé.


      Chú Thất lúc phụ nữ mang thai cần chồng mình làm bạn, điều này làm cho Tiểu Gia lại có điểm muốn hỏi ba mình, lúc mẹ của bé mang thai, giống như chú Đại là ở cùng với thím ba mình có làm như vậy hay ?


      Tiểu Gia nhéo cái mũi của mình, vào trường thi, những đề bài kia đều khó khăn, bé làm được rất dễ dàng. Sau khí cuộc thi kết thúc, thầy giáo cũng thu xếp bài tập, chỉ là cầm thư thông báo đợi thời gian, đến lúc đó bài tập biết được in ra giấy đưa đến tay phụ huynh, kỳ nghĩ đông này phụ huynh đốc thúc con em mình làm bài tập, phụ huynh kí tên chứng minh mấy ngày nghĩ này con mình ở nhà làm bài theo cầu . . . . . .


      Sau khi thầy giáo dặn dò xong, lập tức cho tan học, Tiểu Gia quảy túi sách từ trong trường học ra. Ba hôm nay đón bé mà sắp xếp tài xế đưa rước, nhưng bé lại từ chối.


      Chỗ bên cạnh trường học của bé có nhà giữ trẻ, mỗi lần đến giờ tan giờ học so với giờ tan học của bé sớm hơn tí, bây giờ nhà giữ trẻ này rốt cuộc cũng có lần trùng giờ tan học giống trường của bé, của mấy em vừa ra tới có rất nhiều phụ huynh lập tức cầm lấy bọc sách giúp mấy bé, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay của đứa bé rồi dắt .


      Bước chân của An Minh Gia dừng lại, phải trước mắt bị hấp dẫn những còn người bạn , mà là bé nhìn thấy người quen, ngày đó chú Thất thúc lấy ra tấm hình của người phụ nữ này. Bé chỉ nhìn cái, liền nhận ra dì ấy, dì ấy mặc bộ áo khoác màu xanh ngọc, mang khăn quàng cổ, nụ cười trông rất dịu dàng, mà trong tay dì ấy ràng dắt tuổi hơn bé.


      bé đó hình như vui, dì ấy vẫn còn ở dụ dỗ bé .


      An Minh Gia mnh cũng biết mình bây giờ ra sao, chính là giờ khắc này bé cảm thấy, giống như là mình bị ném bỏ rồi, mẹ của mình có đứa bé khác, cần bé nữa. Nhưng ràng chính bé cùng chú Thất cũng phân tích qua, khả năng người phụ nữ này là mẹ của bé rất , nhưng bé còn vẫn cảm thấy khó chịu như vậy. Vì vậy lúc bé khó chịu, còn vội vàng theo. . . . . .


      "Dì, mẹ của con chính là người mẹ xấu xa, con muốn để ý đến người đó nữa. . . . . ."


      An Minh Gia nghe được kia cứ ra mấy lời như vậy, dì? kia phải là con của dì ấy, bé giống như thở phào nhõm, sau đó trở về.


      Cùng lúc đó, Trình Vũ Phỉ vẫn còn ở an ủi Nhân Nhân, những người nhà này là kỳ cục, đầu tiên là người lớn giận dỗi, ngay sau đó là đứa giận dỗi, còn cố tình làm giống nhau ai chịu thua ai. Hôm nay ba Nhân Nhân ra khỏi nhà, thể theo bé, bé cũng cần mẹ mình giúp, vì vậy Tiết Giai Nhu phải gọi Trình Vũ Phỉ tới.


      Tiết Giai Nhu đứng ở cách đó xa, nhịn được khi nhìn bộ đôi này so với lúc và Nhân Nhân ở chung chỗ lúc càng giống như mẹ con lớn , "Được rồi được rồi, dụ dỗ cái gì mà dụ dỗ . . . . . ." nhìn Trình Vũ Phỉ, "Đừng để ý tới đứa nhóc đó nữa, muốn ồn ào lập tức náo loạn lên, bây giờ bia đỡ đạn của con bé ở chỗ khác, nhìn coi con bé này làm loạn thành cái dạng gì, con bé còn biết khóc nữa đấy. . . . . ."


      Sau khi Từ Nhân nhân nghe được lời của mẹ, dám khóc, hất mặt, tuyệt muốn nhìn đến mẹ mình, "So với mẹ ba tốt hơn."


      "Đúng vậy đấy, vậy con muốn thấy chuyện lúc trước lặp lại lần nữa ?"


      Từ Nhân Nhân , cái này mẹ bé làm được, lần trước hình như mẹ cũng lời tương tự, mẹ lập tức đem nhét bé vào nhà bà nội, hơn nữa cũng nhìn tới bé, gặp người mẹ như vậy bé lúc ấy quả rất đáng thương.


      Trình Vũ Phỉ chỉ muốn nâng trán, có thể chuyện như vậy sao? Người nghe là khó chịu.


      "Mình đói rồi, hay là chúng ta ăn cơm !" Trình Vũ Phỉ mở miệng được, nguyên nhân tới đây chính là giúp hai mẹ con nhà này ăn cơm. . . . . .


      ***********************


      An Minh Gia về đến nhà, nghĩ tới cảnh lúc nãy, vẫn thể nào ngủ được, chuyện của người lớn bé xen vào, nhưng bé thấy mình là khó chịu, bé biết, mình muốn có người mẹ. Bé rất hi vọng ba mẹ của mình chỉ là giống như trong phim truyền hình nhân vật bởi vì hiểu lầm mà rời ra như vậy, sau khi hiểu lầm được giải quyết, bọn họ trở lại tốt đẹp như xưa. Trong phim truyền hình bé thấy người ta diễn vai rất nhiều người mẹ sinh con ra, ba biết chuyện, sau lại cũng trở về với nhau. . . . . . Chỉ là bé cảm thấy rất đau đớn phát ra mẹ bé quên sinh ra bé chứ?


      Mấy ngày nay tâm trạng của bé rất nặng nề, ngày thứ hai, bé liền quyết định làm chuyện lớn. Đầu tiên là gọi điện thoại cho chú Thất, hỏi ràng cụ thể chỗ ở của dì kia, bé liền nhờ tài xế đưa bé đến nơi đó, mặc kệ dì ấy có phải là mẹ của bé hay , bé đều muốn xem, chú Thất cũng , ba cùng dì này ở chung chỗ, coi như dì ấy phải là mẹ mình, tương lai cũng có thể là mẹ mình.


      Bé càng nôn nóng muốn đứng ở trước mặt dì kia, kể từ sau ngày hôm qua,bé thể ràng cảm giác này là gì, chỉ phát ra mình rất hồi hộp.


      Tiểu Gia xuống xe, ngỏ ý cám ơn chú tài xế, sau khi bé xoay người , tài xế lập tức gọi điện thoại cho An Diệc Thành. Tài xế vốn cho là Tiểu Gia chỉ là tùy tiện dạo chút, cũng địa điểm cụ thể, chỉ là chỉ huy chú ấy phía trái rồi hướng phải, đến cuối cùng tới địa điểm, mới phát có chút đúng, lập tức thông báo An Diệc Thành.


      Tiểu Gia đối với nơi này chưa quen thuộc, vòng vo lúc lâu cũng có tìm được số nhà chú Thất , có cách nào, thể làm gì hơn là hỏi người khác, sau khi hỏi xong, lúc này mới bé tới tòa nhà bên kia, trong miệng thầm số nhà chú Thất thúc , theo số người cùng nhau vào thang máy.


      Bé rất hồi hộp, biết đợi lát nữa dì ấy có ở nhà , bé cũng mơ hồ, biết mình nên cái gì bây giờ . . . . . . Chú Thất ba công tác trở về, hầu như là cùng dì ấy ở chung chỗ. . . . . .


      Ra khỏi thang máy, bé tìm được biển số nhà chú Thất , chính là xuống lượt thang đầu tiên , tuyệt đối khó tìm. Nhưng bé lại hồi hộp, vẫn do dự, nhưng rốt cuộc vẫn chọn gõ cửa, lần, hai lần. . . . . .


      Trình Vũ Phỉ ở trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, nhưng cũng quan tâm, nhà này cũ kĩ hiệu quả cách rất kém, chắc là tiếng gõ cửa của nhà bên cạnh vọng tới. Trình Gia Đống cho hay là từ chỗ học thẳng qua công ty kia, ghé qua nhà, như vậy trong khoảng thời gian này cũng có ai tìm .


      Tiếng gõ cửa vẫn chưa chịu dừng, vẫn tiếp tục vang lên, ngồi yên được đành tới mở cửa thấy người bạn , bé mở to hai mắt nhìn mình, hình như vì đột nhiên mở cửa, động tác này lại dạo tới bé. có chút áy náy, lại mở cửa trễ như thế này. ngồi xổm xuống, nhìn diện mạo khéo léo bé trai này, "Người bạn , con tìm ai?"


      Bé càng lộ ra khẩn trương, "Con tìm ba của con . . . . . ."


      "Ba con sao lại ở đây, có phải con gõ nhầm cửa hay ?" chỉ có thể suy đoán như vậy.


      Bé liều mạng lắc đầu, có tìm nhầm, bé chính là đến tìm , chính là chỗ này, bé mở to hai mắt lắc đầu bộ dạng đáng vô cùng.


      "Con đáng , con bao nhiêu tuổi rồi hả ?"


      chỉ là vừa thuận miệng hỏi có người trả lời,

      "Sáu tuổi."


      Trả lời câu này phải là người bạn đáng , mà là từ An Diệc Thành trong thang máy ra, mặt sa sầm tới, Tiểu Gia ngơ ngác nhìn ba mình tới, "Ba."


      tiến g ba này giống như tiếng sét, khiến Trình Vũ Phỉ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Nhưng An Diệc Thành nhìn tới , cái thôi cũng chưa từng nhìn qua, mà là ôm An Minh Gia rời , nhiều giây cũng muốn nán lại.


      Bọn họ cùng nhau tới thang máy, An Minh Gia phát sắc mặt ba mình vẫn là rất u ám, ba vui, bé thấy ràng.


      Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, bé mới dám mở miệng, "Ba tại sao dối, con ràng bảy tuổi. . . . . ."

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 29

      Cho đến khi hai cha con họ rời lâu, Trình Vũ Phỉ vẫn còn đứng tại chỗ, hình như hoàn toàn hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, có đứa trẻ đứng ở trước cửa nhà , với bé tới tìm ba mình, mà đứa bé kia lại gọi An Diệc Thành là ba.


      tiếng ba của đứa ấy khiến trong lòng giống như có thứ gì đó bị vỡ nát ra, những thứ kia bị nổ tung từng mảnh vụn găm vào ngũ tạng của đau điếng, nó nổ tung chỉ trong cái chớp mắt, hình như nó còn mang đến khí nóng, khiến tim thể chịu nổi đựng nổi sức nóng đó, nhưng khó chịu nhất vẫn là tim , trừ chỗ đó những chỗ khác lại có phần nhiệt độ siêu thấp, vì vậy cực lạnh cực nóng tập trung cùng chỗ, làm cảm giác giây kế tiếp mình cũng té xỉu.


      còn là đứng ở nơi đó, vào giờ khắc này nếu có người thấy nhất định bị dọa, sắc mặt của bây giờ rất nhợt nhạt, thêm nữa thân thể ở đây cũng ngừng run rẩy, cuối cùng cũng chịu đựng được nữa thân thể trượt ngã xuống đất.


      lúc lâu, mới phản ứng được, từ dưới đất đứng dậy, nhớ nổi bao lâu mình bị luống cuống như vậy rồi.


      Đứa bé, sáu tuổi, con của An Diệc Thành.

      Nếu như đứa bé của vẫn còn, vậy bé cũng lớn như thế, có thể gọi là ba, sau đó gọi là mẹ giống như vậy hay ? Có chút đau đớn, bởi vì quá đau, nên cũng muốn nghĩ lại chuyện cũ, tựa hồ có thể tự với mình quên mất, nhưng biết tại sao đến thời điểm nào đó nhắc nhớ lại, đột nhiên cơn đau tràn vào vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của mình.


      Mẹ, danh từ tốt đẹp đến dường nào, hết sức tốt đẹp, khiến nước mắt rơi ướt hết cả mặt.


      đắm chìm trong nỗi bi thương của mình hồi lâu, sau đó mới suy nghĩ đến chuyện đứa bé kia tìm đến mình, có phải trách mình đoạt ba của bé hay ? Bé còn tâm tình suy nghĩ của bé có thể nghĩ người phụ nữ như vậy.


      An Diệc Thành có qua, hề kết hôn, trước mặt hình như vẫn luôn thản nhiên, vì vậy chắc chắn lừa , như vậymẹ đứa bé này là ai? Theo thái độ của An Diệc Thành biểu ra, mẹ đứa bé này cũng thể là Hạ Tư Tư, dù là cực kỳ giống Hạ Tư Tư.


      bây giờ chìm trong mơ hồ suy nghĩ miên man, vừa thể nhịn được suy nghĩ đến vấn đề này, vừa lại cố sức suy nghĩ quá sâu về nó.


      *************************************************


      Sau khi Tiểu Gia về đến nhà, bé sẵn sàng đón nhận việc tra hỏi từ An Diệc Thành, bị ba bắt gặp từ nơi ở của dì kia, là bé biết, tránh được bị ba la trận, nhưng bé sợ, bởi vì bây giờ bé thấy mơ hồ vui sướng.


      Về đến nhà, Tiểu Gia lập tức bắt đầu biết vâng lời. An Diệc Thành lạnh lùng nhìn con trai mình, dù sao bé vẫn biết cảm xúc của ba được tốt, nên làm ra vẻ phó mặc cho việc trừng phạt.


      " ,tại sao con lại tới đó?" Sau lúc lâu, Tiểu Gia mới dám len lén quan sát ba vài lần, bé mới dám mở miệng.


      Tiểu Gia quyệt miệng, "Con chính là muốn xem dì kia hình dáng thế nào."


      "Hả?"


      "Chú Thất ba cùng dì ấy ở chung chỗ, ba ở nhà lâu là vì đều ở chỗ của dì ấy cho nên con muốn…, nếu ba thích dì ấy như vậy . . . . . ."


      "Người nào cho con biết ba thích ấy?"


      "Nếu ba thích dì ấy, tại sao ba lại ở chung chỗ với dì ấy?" nét mặt An Minh Gia cực kỳ vô tội, còn trừng mắt nhìn, "Con cảm thấy ba thích dì đó, con nghĩ dì ấy có thể làm mẹ của con, cho nên con mới đến nơi đó. . . . . ."


      Tiểu Gia cúi đầu, cảm giác mình có lẽ phải đứa trẻ, ngoan bởi vì bé vừa láo với ba mình.


      An Diệc Thành nhìn con trai hồi lâu, mới để cho bé ra, mà Tiểu Gia khó nén hưng phấn, dù sắc mặt của ba nhìn qua cũng tốt như vậy. Tiểu Gia chạy đến phòng của mình, quá muốn lấy tin tức này đưa chia sẻ cùng người khác, bây giờ, ngay lúc này người mà bé có thể chia sẻ chỉ sợ rằng có duy nhất mình chú Thất, vì vậy bé lập tức gọi điện cho chú Thất.


      "Tiểu Gia."


      "Chú Thất, con cho chú biết chuyện, hôm nay con tới nhà của dì mà lúc trước chú dẫn con đến, con cảm thấy rất có thể dì ấy là mẹ của con, nếu như sau đó mà ba con đến, con nhất định có thể biết ràng cuối cùng dì ấy có phải là mẹ của con hay ."


      Đầu tiên Nguyễn Ngộ Minh nghe Tiểu Gia câu "Con đoán dì ấy rất có thể là mẹ của con" lập tức vui mừng, nhưng ngay sau đó lại bị câu "Nếu như mà sau đó ba con tới" của Tiểu Gia khiến kinh sợ, "Tiểu Gia à, ba con biết con đến chỗ của dì ấy hả?"


      "Chú Thất, đây phải là trọng điểm."


      "Tiểu Gia, đây chính là trọng điểm." Nguyễn Ngộ Minh buồn bực, hơn nữa còn là cực độ buồn bực, "Chú bị ba con ném tới Sa mạc Sahara đấy."


      "Chú Thất, con chuyện chú dẫn con tìm mẹ, con chỉ với ba, chú ba cùng dì ấy ở chung chỗ, cho nên con muốn xem người trong lòng của ba chút. . . . . ."


      "Xem ra khả năng tới Sa mạc Sahara này lại được gần thêm chút." lúc Nguyễn Ngộ Minh những lời này, còn đặc biệt đưa ra tay phải của mình, ngón cái cùng ngón trỏ, làm ra khoảng cự ly như vậy để diễn tả.


      "Nhưng mà dì ấy có thể là mẹ của con, dì ấy hỏi con mấy tuổi con định bảy tuổi, nhưng đúng lúc ba tới, ba dám con sáu tuổi. . . . . . Nếu như dì ấy có quan hệ gì với con, làm gì ba con láo như vậy!"


      "Tiểu Gia, con thông minh." Nguyễn Ngộ Minh cũng cảm thấy rất có thể, chỉ là mới vui thoáng qua lại dội cho Tiểu Gia gáo nước lã, "Ngộ nhỡ là ba con sợ người dì ở đó lưu lại ấn tượng xấu, lúc học trường cấp ba làm cho người mang thai, chuyện này lại tốt, đổi lại thời đại học lại rất khác . . . . . ."


      Tiểu Gia bĩu môi, "Dù sao ta cảm thấy được dì ấy rất có thể là mẹ của con, chú Thất hôm nào đó chú cùng con, chúng ta lại quan sát theo dõi. . . . ."


      . . . . . . . . . . . . . . . . .


      "Ngày nào đó" mà Tiểu Gia đến được, bởi vì Nguyễn Ngộ Minh được sắp xếp công tác, chỗ công tác là nơi mà chim cũng bay tới được, là nơi vắng vẻ nhất, nghèo khó nhất cũng quá đáng, Nguyễn Ngộ Minh khắc sâu trong lòng, còn bằng ném tới Sa mạc Sahara! Sau đó thấy vô cùng buồn bực, trước lúc xuất ngoại công tác, mỗi ngày đều mang vẻ mặt đau khổ.


      Kỷ Bách Hiên biết Nguyễn Ngộ Minh phải đến chỗ tồi tàn công tác, nhịn được mấy phần thương hại ta, " Rốt cuộc đắc tội chỗ nào với Tứ ca? Còn đắc tội nặng tới mức phải làm triệt để thế này?"


      " đây chẳng qua là vì Tiểu Gia mà hiến thân,

      dũng cảm giúp nhóc ấy tìm mẹ."


      Kỷ Bách Hiên vừa nghe, ngờ Nguyễn Ngộ Minh là đem chuyện này để ở trong lòng, rước lấy phản ứng lớn như vậy từ Tứ ca, khỏi cảm thông vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ngộ Minh , "Bớt đau buồn , em cúng bái nhan đèn cho ."


      "Cho nhan đèn làm gì, hay là cho đây vàng bạc hay hơn đấy."


      "Vậy được, em lấy thêm cho nhiều vàng bạc hơn, để cho ở dưới thoải mái hơn, tuyệt đối xứng đáng là siêu cấp phú ông."


      Nguyễn Ngộ Minh bày tỏ hết sức cảm động, nắm tay Kỷ Bách Hiên, chỉ còn thiếu hai hàng nước mắt nữa mà thôi, "Chúng ta quả nhiên là em tốt."


      ". . . . . ."


      "Chuyện đó, trước khi cậu đốt vàng mã cho đây, cậu có thể đem quán bowling kia chuyển sang tên của được hay ?"


      ". . . . . ."


      ra cũng cảm thấy phải là quán bowling kia tốt, mà là đó là quán bowling lớn nhất thành phố, cái đó chữ "Nhất" đó nghe cao lớn biết bao nhiêu.


      *********************************


      Lần gặp mặt này, là Trình Vũ Phỉ chủ động gọi điện thoại, nhưng trong điện thoại An Diệc Thành trong chỉ là "Khó gặp" . Tâm tình của hình như chưa từng thay đổi, vẫn giống như trước đây, hoàn toàn khác với mấy ngày nay hàng đêm đều bị mất ngủ. Điều này khiến cảm thấy, tâm tình của mình vài ngày gần đây, giống như câu chuyện cười mà thôi. Chính xác là như vậy, sớm biết đứa con trai, nhưng đến khi gặp được, loại cảm giác đó, phức tạp được khó có thể diễn tả được.


      Bọn họ gặp mặt nhau ở tòa biệt thự , so với trước kia cũng có bất kì khác biệt nào, chỉ là rất hồi hộp, căng thẳng ra được.


      Giống như trước đây bọn họ ăn cơm xong, liền cùng nhau lên lầu hai, chỉ là hôm nay hoàn toàn có hứng thú tiến hành loại vận động giường, sau khi từ trong phòng tắm ra, cố nuốt lời vào trong, nhưng rốt cuộc lại ra, "Đứa bé hôm đó, là con trai của ?"


      tựa vào cửa phòng tắm, nhìn xéo . Khoảng cách như thế này khiến có cảm giác, đó là gì, thể diễn tả khó chịu đó.


      "Ừ"


      Hình như cười , rốt cuộc cũng bật cười, cũng xác định nổi, "Bé con đó đáng . . . . . . Là con trai ruột của hả?"


      "Đúng vậy" ánh mắt liền mắt đều nháy mắt cái phải trả lời.


      cắn môi, "Bé sáu tuổi. . . . . . Vậy mẹ bé đâu?"


      căng thẳng tránh ánh mắt của , hơn nữa loại này căng thẳng này cũng giải thích được, cố ý trầm mặc lúc lâu, " nên biết tình hình gia đình của tôi lúc đó, cảm thấy dựa vào khi đó người như tôi, có phụ nữ nào nguyện ý theo tôi?"


      xong cực kỳ nhàng linh hoạt, lại khiến liên tưởng đến chuyện khác, "Là bởi vì mẹ bé bỏ , mẹ của lại bệnh, mình mang theo đứa bé, vì vậy mà lựa chọn nghỉ học hay sao?"


      An Diệc Thành tự giễu nở nụ cười, "Em kinh ngạc như vậy để làm gì, rất khó khiến người ta hiểu ra sao? Khi đó, tôi nghèo hai bàn tay trắng, có gì cả, người phụ nữ kia chỉ đem đứa bé ném cho tôi...mẹ tôi vừa có công việc, thể làm gì khác hơn là cõng Tiểu Gia cùng nhau ra ngoài nhặt ve chai, Tiểu Gia lúc ấy sữa bột cũng ăn nổi, sau đó mẹ tôi lại sinh bệnh nặng, lúc bệnh viện khám bệnh tiền cũng có. Em , tôi bỏ học tôi có thể làm cái gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể ngồi ở trong phòng học hưởng thụ cái gọi là đực dạy dỗ, bỏ lại con tôi bất kể thế nào?"


      mặt ý châm chọc càng ngày càng đậm hơn, loại cảm giác vô lực đó, cho tới bây giờ vẫn còn có thể nhớ. phải bởi vì nghèo khó mà tự ti, mà vì nhìn mình mẹ mình yếu đuối lúc sao phải lại ngất , nghe Tiểu Gia ngừng khóc vì đói bụng, khắc kia cảm thấy thống hận bất lực của mình vô cùng, lần đầu tiên bởi vì cảm giác nghèo khó chính mình sắp tiếp tục kiên trì được rồi, cũng biết mình phải làm thế nào kiên trì. Tuyệt vọng, khó chịu, khổ sở. . . . . .


      Nhưng thời gian để chán chường khó chịu phát tiết cũng có, đứa bé khóc, mẹ nằm ở giường cần người chăm sóc, ngay cả việc suy sụp cũng được phép làm.


      cả đêm ngủ được, chỉ có vào buổi tối, nhìn Tiểu Gia ngủ say, mới có động lực tiếp tục kiên trì, dám nghĩ đến tương lai, dám nghĩ đến ngày mai, chỉ có thể qua ngày là đỡ ngày, loại cảm giác khó chịu đó mỗi giây đều là đau khổ, nhưng vẫn tới được trong hoàn cảnh như vậy.


      Tất cả đều qua rồi, gắng gượng tới, cho nên mới đến ngày hôm nay.


      Trình Vũ Phỉ khàn giọng, " rất đứa trẻ. . . . . ."


      Giống như câu trần thuật, nhưng lại có chỗ hướng đến câu hỏi.


      "A. . . . . ." bất giác lên tiếng, "Cái này là em thương hại tôi sao?"


      cắn môi dưới, có tư cách gì thương hại . . . . .


      An Diệc Thành cũng đợi phản bác, "Em biết khi đó tôi suy nghĩ gì ?"


      nhìn , ánh mắt tối lại.


      "Tôi nghĩ, ngày nào đó, tôi muốn thăng tiến nhanh rồi xuất trước mặt người phụ nữ kia, khiến cho ta thấy buông bỏ tôi là hành động ngu xuẩn tới cỡ nào." lắc đầu cái, chính cũng từng nghĩ đến ý tưởng ngây thơ như vậy .


      " làm được." Dựa vào địa vị của hôm nay, người coi trọng lời chắc hẳn rất kinh ngạc, huống hồ lại rời bỏ , biết hối hận đến mức nào, " làm được chưa?"


      Hai câu của ý tứ sai biệt lắm, thế nhưng lại có thể hiểu, câu trước là tại làm được việc thăng tiến rất nhanh, câu sau là hỏi có trả thù người phụ nữ kia như vậy hay . . . . . .


      "Tôi suy nghĩ, phải nên làm như thế nào mới được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :