1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 20

      An Diệc Thành xoa xoa đầu con trai, "Con lên phòng làm bài tập ."


      An Minh Gia ngẩng đầu lên, bĩu môi, cảm thấy trí nhớ của ba mình trở nên kém phải, từ trước tới giờ bé đều làm bài tập xong rồi mới bắt đầu chơi, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của ba mình bé mới hiểu được, đại khái ba muốn mình đợi ở chỗ này, vì vậy bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lên lầu, vào căn phòng của mình.


      Hạ Tư Tư nhìn Tiểu Gia nhảy nhót, ra cũng rất thích đứa bé này, thông minh, dáng vẻ lại đáng , hơn nữa còn rất dễ thân cận, mà vui tính như vậy khiến người khác dễ dàng cảm thấy thích thú. Cho đến khi còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nhóc mới thu tầm mắt của mình lại, nhìn về phía An Diệc Thành, cười với , "Mệt chết được, mới công tác về."


      tới ghế sa lon, " tệ”. ngẩng đầu lên nhìn , “Gần đây phải em có rất nhiều việc phải làm hay sao?" kể từ khi đoạt được giải ảnh hậu, hợp đồng thi nhau mà đến, quảng cáo cũng nhận ít, bây giờ rất nổi tiếng.


      "Cũng như , rất tốt." Bận rộn thêm nữa cũng có thể ứng phó được, thứ duy nhất thể ứng phó đó chính là " Đứa bé là do nuôi nấng nên người, đứa bé đó là người bà con với nhà của hả?"


      Nếu như là người thân thích với nhà đứa bé, vậy là có thể lý giải vì sao đối xử với Tiểu Gia tốt như thế, hơn nữa bé cũng gần giống An Diệc Thành như vậy, tất cả đều được giải quyết, có lẽ là năm đó người nhà an Diệc Thành từng chăm sóc qua đứa bé này, sau này gia đình đứa bé này gặp chuyện may, An Diệc Thành muốn giúp chăm sóc tay, nhận làm con của mình mà nuôi nấng.


      An Diệc Thành nhíu mày, "Tiểu Gia là con trai tôi, con trai ruột của tôi"


      " đừng giỡn." Hạ Tư Tư hoàn toàn tin chuyện này.


      "Có tin hay là tùy , Tiểu Gia là con trai ruột của tôi, điều này ai thay đổi được."


      "Bây giờ Tiểu Gia bảy tuổi, nghĩa là lúc mười chín tuổi bắt đầu làm cha, như vậy trước đó, lúc mười tám tuổi phải có bạn , có khả năng đó sao?" Hạ Tư Tư cười lắc đầu, cuộc sống của An Diệc Thành có gì ngoài việc học tập, làm sao có thể cùng người phụ nữ khác mà sinh ra đứa bé này,ở thời điểm đó đối với người khác có lẽ có chuyện như vậy, nhưng là An Diệc Thành tuyệt đối xảy ra.


      An Diệc Thành nhìn "Em cứ như là hiểu hết vậy?"


      "Cái gì?"


      " có gì." hình như muốn thêm về chuyện vừa rồi chút nào, tựa người vào ghế sa lon, cũng nhìn .


      Thái độ này của cùng với những gì lúc nãy làm cho bắt đầu thấy lo lắng. Quả , Tiểu Gia là con trai ruột của , đối với cũng phải tốt lắm . . . . . . Nhưng vẫn là cách nào chấp nhận được, làm sao có thể có đứa bé lớn như vậy, nhưng muốn thêm cái gì cũng thể làm gì khác hơn là tạm biệt rồi rời .


      Tiểu Gia vẫn núp ở khúc quanh lầu hai nghe lén, sau khi Hạ Tư Tư rời bé lập tức vội vã chạy xuống lầu, đứng ở bên người An Diệc Thành, kéo tay An Diệc Thành lắc lư đến mấy lần. An Diệc Thành mới mở đôi mắt nhắm ra, nhìn chằm chằm con trai, tựa hồ muốn hỏi bé làm cái gì.


      "Ba, ba định để dì Hạ làm mẹ của con đúng ?"


      Người bạn An Minh Gia từ lâu cũng cảm thấy mình chính là đứa bé được ba nhặt về hoặc là nhận nuôi, như vậy mới có thể giải thích vì sao mình có mẹ, mới vừa rồi lúc dì Hạ hỏi, thân thể nhắn của bé đều ở đây phát run, cũng may, ba bé chính là con của ba, là con trai ruột.


      "Đây phải là chuyện con muốn hỏi là hỏi" An Diệc Thành có ý định đề tài này với con trai.


      "Tại sao con thể hỏi?" An Minh Gia nhìn thẳng vào mắt của ba, " Mới vừa rồi ba với dì Hạ con là con trai ruột của ba, nếu ba con là con trai ruột của ba, người khác biết ai là mẹ của con nhất định là ba biết. . . . . . Nhưng mấy chú đều con có mẹ, ba vì con mà tìm người khác. Ba cũng tìm mẹ cho con, cũng chịu cho con biết mẹ của con là ai. . . . . ."


      Tiểu Gia càng càng đau lòng, bé vẫn thể hiểu, vì sao ba chưa hề nhắc tới mình mẹ ở đâu, chưa bao giờ từng cho bé biết, mẹ của bé hình dáng thế nào, mẹ của bé là người ra sao.


      Sắc mặt của An Diệc Thành càng lúc càng sa sầm.


      Ánh mắt của Tiểu Gia cũng càng ngày càng đỏ, nhưng bé vẫn bị sắc mặt của ba hù dọa, "Ba, có phải mẹ hề biết tồn tại của con, cho nên mới chưa có tới tìm con?"


      An Diệc Thành cũng thèm nhìn tới Tiểu Gia, giống như hoàn toàn nghe được bé gì, chỉ nhìn chằm chằm bức tường đối diện.


      Ba trầm mặc khiến Tiểu Gia có chút bối rối, "Ba, có phải là mẹ của con còn nữa rồi đúng . . . . . . Bọn họ cái thế giới này có người mẹ nào cần con của mình, nhất định là mẹ còn . . . . . Nhất định là. . . . . ."


      Tiểu Gia nhào vào trong ngực an Diệc Thành, "Ba, ba đừng tức giận, con về mẹ nữa, ba đừng tức giận, cũng đừng đau lòng." Nếu như mẹ còn mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn lên thiên đường, vậy chỉ là bé có mẹ, ba cũng có vợ. Bé với mẹ chưa từng gặp mặt nhau bao giờ mà đau lòng như vậy, còn ba cùng chung sống với mẹ lâu như vậy nhất định ba cũng rất đau lòng.


      lâu An Diệc Thành mới lấy tay ôm chặt Tiểu Gia, "Chớ lung tung."


      Tiểu Gia nghe được câu này trợn to hai mắt.


      " có chuyện mẹ con còn nữa. . . . . ."


      Ánh mắt của Tiểu Gia lại mở to thêm, như vậy ý ba ba là mẹ của mình còn sống, thực tốt quá . . . . . .


      "Vậy mẹ. . . . . ."


      "Là lỗi của ba ba." Tiểu Gia nghe được ba thanh tràn đầy vô lực, "Là ba ba quá nghèo, làm hài lòng những người trong gia đình của mẹ . . . . . ."


      Tiểu Gia cau mày, ra ba là bị người ta chê? Vậy mẹ của bé là người phụ nữ giàu có thích nghèo khổ? Giống như lúc trước bé có xem chương trình kia, ở trong đó có rất là nhiều người nghèo nhưng tốt bụng, nơi đó ba của đứa bé hoặc là mẹ bỏ . Bé hỏi chú Thất, tại sao những người đó muốn chạy, chú Thất vì quá nghèo, cho nên phải rời ra bên ngoài tìm cuộc sống tốt hơn. . . . . .


      Chú Thất , nghèo khó mới làm cho người khác khó chịu đựng được.


      Tiểu Gia khỏi muốn khóc, khi đó ba nghèo như vậy, nhưng ba cũng gắng gượng qua được, nhưng mẹ lại chê. . . . . . Bé ghét mẹ như vậy


      "Ba, ba còn có con, con vĩnh viễn cũng bỏ ba mà ."


      *********************************************


      Khi Trình Vũ Phỉ lại nhìn thấy An Diệc Thành lần nữa là rất nhiều ngày sau, khoảng thời gian này vẫn có gặp mặt, khiến thầm suy đoán, có thể xuất nữa, giữa bọn họ tồn tại loại quan hệ này, khiến cách nào suy nghĩ đây là mối quan hệ nam nữ bình thường, chưa từng chủ động gọi điện thoại cho , giống như chưa từng với bất cứ lời lẽ nào, nếu cứ như vậy mà cắt đứt liên lạc với nhau, nghĩ mình cũng cảm thấy kỳ quái.


      Sau khi tan tầm, ra nhìn thấy xe của , thế là qua, lên xe ngay chút do dự.


      ngồi xe rồi lại suy nghĩ, bọn họ cuối cùng được coi là gì? Lúc học trường cấp 3, ở trong lớp gia đình cũng được coi là tốt, còn nhà nhất định có thể đứng hàng thứ nhất đếm ngược, tới tìm , đây có phải là loại cảm giác thấy rằng có khả năng khác biệt về chuyện đổi đời hay ? Năm đó cho dù có để mình làm công chúa, còn bây giờ thể cho muốn làm gì làm, trong lòng chuyện mà mong đợi đó biết có thể thỏa mãn hay . Trước kia có nghe những lời của những người kết hôn , đừng tưởng rằng thanh niên nghèo nàn khắc khổ nỗ lực đó nhất định là người tốt, người như vậy khi giàu có, quá khứ có chơi qua cũng nghĩ nên nếm thử, so với loại vốn là giàu kia có người càng chịu đựng nổi. . . . . . cũng nghĩ như vậy, nhờ suy nghĩ đó của mình mà trong lòng , ở chỗ nào đó hình như mới có thể thăng bằng được, việc tâm tính bị hoảng loạn mới có thể dẹp yên, ghét việc mình suy nghĩ lung tung và cái cảm giác mình thể tự giữ mình tiếp, người đàn ông này là thuốc độc của , từ bây giờ phải bắt đầu nghĩ đến càng ngày càng tệ, như vậy mới có thể có dũng khí rời , cuộc đời của mình đến mức phải bị hủy hoại , vẫn luôn là người yếu đuối, so với người khác biết rất ràng.


      An Diệc Thành gì, cứ lái xe đến chỗ biệt thự đó, chuyện này giống như là bọn họ cố định vụng trộm ở đó.


      Sau khi trở lại biệt thự , thím giúp việc làm cơm, bọn họ ăn xong, liền vội vã lên lầu. Trình Vũ Phỉ ngồi ở giường, nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, cảm giác mình quả hết thuốc chữa, ngay cả việc gặp để hỏi chuyện cũng còn do dự hết lần này tới lần khác như vậy. phát mình giống như thuộc về loại người mà Tiết Giai Nhu , nếu như có người bức bách , cứ nghĩ nghĩ lại, muốn thay đổi chút nào, nhìn như bền bỉ, rồi lại có chút an tâm với tình trạng ý tứ trôi tuột như nước chảy, chỉ cần vì chính mình hoặc là người thân bị tổn thương mới dám vươn mình ra mà giải quyết vấn đề.


      thanh trong phòng tắm vẫn còn tiếp tục, điện thoại di động của lại vang lên.


      để ý đến, nhưng điện thoại di động kia kêu ngừng nghỉ, cau mày, nhìn về điện thoại di động.


      Điện thoại di động cứ đổ chuông dồn dập, lần này cảm thấy nó thực lôi kéo được chú ý của , vì vậy tới, cầm điện thoại di động lên, chữ màn hình là "Tiểu Gia" .


      Đây là người nào? Còn là biệt danh. . . . . . nhíu mày nhìn điện thoại di động, hoàn toàn có chú ý tới giờ phút này cửa phòng tắm bị mở ra, An Diệc Thành đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn động tác của , ngay sau đó nhanh chóng tới, đoạt lấy điện thoại di động của mình từ trong tay , "Ai cho biết có thể tùy tiện đụng vào điện thoại của tôi như vậy hả ?"


      Ánh mắt của rất lạnh, khiến nảy ra ý nghĩ cảm thấy lỗi của làm cực kì chán ghét


      bỏ di động qua bên, có dự định xem lại cú điện thoại kia, mà là lạnh lùng nhìn .


      Ánh mắt của như vậy, đột nhiên lại khiến có dũng khí nào đó, cái loại đó dũng khí tương tự với việc bằng nhân cơ hội này, hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ này với , "Xin lỗi, chuyện này tôi đúng. Nhưng mà An Diệc Thành, sắp đặt chuyện của tôi, vậy tính như thế nào đây?"


      Đôi mắt hơi lóe lên chút, ngay sau đó , "Cái gì?"


      "Chuyện em trai tôi." cắn môi, "Chuyện em trai tôi, phải ngoài ý muốn đó chứ? Nó làm chuyện kia, vốn nó cũng chỉ là bị người hại, làm sao có thể gặp phải trừng phạt lớn như vậy, trừ khi có người cố ý hãm hại. . . . . . ra tôi biết , tôi có sức quyến rũ lớn như vậy ư, nhưng mà sao có thể làm phiền ra tay dùng thủ đoạn là em trai tôi để đối phó với tôi. . . . . ."


      "Em đừng coi thường chính mình như vậy." tới trước mặt , đưa tay nâng lên cằm lên, "Em cũng là người có chút nhan sắc . . . . . ."


      Lúc học cao trung, người theo đuổi cũng có ít, chỉ là để ý tới thêm người nào khác mà thôi.


      đưa tay lên, muốn gỡ bỏ tay của , thế nhưng lại dùng tay khác cầm tay bắt lại.


      "An Diệc Thành, tại sao muốn làm như vậy. . . . . ." nghĩ ra.


      "Vì tôi..thích."


      ra ba chữ này, là càng làm cho thêm tức giận, ghét cái loại cảm giác vô lực đó, đáng ghét hơn khi người khác xem mình tùy ý như có thể nghiền chết con kiến, còn mình hết lần này tới lần khác mệt mỏi giãy giụa.


      bất chấp tất cả chỉ muốn rời xa người đàn ông này, hoài nghi , cho tới bây giờ cũng đánh giá được , đến giờ phút này, hiểu tất cả, còn là người làm động lòng như thời thiếu niên áo trắng, có tên mới có thân thế khiến người ta kính sợ, "Hoàng Thành" Tứ thiếu gia, tên tuổi vang dội biết bao.


      muốn chạy, thế nhưng lần này cần tốn nhiều sức giãy giụa thoát ra, mà cũng có đuổi theo.


      "Trình Vũ Phỉ, em còn dám thêm bước, tôi ngại hủy hoại em trai của em đâu, em chắc là biết rất , giờ tôi có năng lực làm như vậy hay "

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 21

      Vào năm lớp mười hai, khi các bạn học khác đều ở đây hăng hái cố gắng phấn đấu vì cái ngày có tên là "Thi tốt nghiệp trung học", hận ngày có được 48 canh giờ để sử dụng, đúng lúc này An Diệc Thành lại có quyết định khiến người ta kinh ngạc, bỏ qua lớp tự học buổi tối, hơn nữa ở chỗ của thầy giáo lại có lệnh gì đó, khi thành tích cuộc thi của giảm xuống, ngay lập tức trở lại lớp tự học buổi tối, quá kiên trì, vì vậy thầy giáo thể đồng ý. Các bạn học nhắc tới hành động này của An Diệc Thành, đều cảm thấy “trâu bò” , trong thời điểm này lại dám đưa ra quyết định như vậy.


      Nghe An Diệc Thành mình tìm công việc riêng, vì số học sinh lớp sơ cấp muốn học thêm, những học sinh đó cũng sắp tham gia thi tốt nghiệp trung học, số phụ huynh cũng hao tổn tâm sức tìm thầy giáo dạy thêm cho con mình, hi vọng con của mình có thể thi đậu vào ngôi trường cao trung tốt, An Diệc Thành liền chủ động liên lạc với những vị phụ huynh đó, ban đầu chỉ là dạy thử, sau khi thấy dạy được, tệ, phụ huynh lần lượt đưa con tới chỗ, nhờ chỉ dạy những đứa bé này.


      Xế chiều, sau khi tan học An Diệc Thành liền cầm bọc sách, vội vã rời khỏi phòng học, còn Trình Vũ Phỉ nhất định phải dán mắt mình lên cả người , nhìn theo . Vào những lúc này Tiết Giai Nhu đều vỗ vỗ bả vai của , "Được rồi, đừng xem, còn thấy bóng dáng của người ta nữa rồi."


      Lúc đầu khi bị Tiết Giai Nhu đánh như vậy cũng thấy thú vị, còn biết đỏ mặt là ra sao, bây giờ bị Tiết Giai Nhu cười đùa nhiều lần, mặt cũng còn da nữa rồi, thấy có chút mất mát nằm dài ở bàn. Kể từ lúc An Diệc Thành còn tham gia lớp tự học buổi tối, thêm nữa sau mỗi lần kiểm tra cũng có thể liên tục phân cao thấp, thầy giáo đối với hành động của chẳng những phản đối mà còn bắt đầu cổ vũ, còn lấy hành động của An Diệc Thành kích thích bọn họ - những học sinh bình thường——“Nếu như các em cũng có thể đạt được thành tích như An Diệc Thành, ngay bây giờ thầy để các em muốn làm cái gì làm cái đó, nếu như có được trình độ đó cũng đừng đến bất cứ cầu gì. . . . . .” Cũng bởi vì chuyện như vậy nên, Trình Vũ Phỉ cảm thấy thời gian mình được nhìn An Diệc Thành càng ngày càng ít, chỉ cần nghĩ đến cả buổi tự học ban đêm cũng thể nhìn thấy , trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái.


      "Được rồi được rồi, người ta biết còn tưởng rằng bạn thất tình! Trưng bộ dạng này để làm cái gì!" Tiết Giai Nhu nhịn được chế nhạo .


      "Aizzzz, hôm nay mình lại thấy được ấy."


      "Thôi , bạn nhìn như vậy có thể được gì?" Tiết Giai Nhu lấy tay hung hăng nhấn đầu của xuống, "Nếu như bạn dám trực tiếp tới trước mặt An Diệc Thành, với ta là em thích ..bạn làm cái gì mình đều ủng hộ bạn, bạn lại dám, tại lại làm ra bộ dạng này. . . . . . Đơn thuần là chỉ lãng phí thời gian."


      Trình Vũ Phỉ lập tức quan sát hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ sợ có bạn học khác nghe được mấy lời này của Tiết Giai Nhu, cũng may, tất cả mọi người đều ăn cơm, trong phòng học cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Tiết Giai Nhu thấy động tác của , hừ lạnh tiếng, mình chuyện như vậy mà có đầu óc ư, đương nhiên là trong phòng học có ai khi đó mới như vậy. . . . . .


      "Mình chính là cái thứ hèn nhát." cũng chỉ dám thận trọng thích người con trai kia, dám để cho biết, thậm chí cũng dám để cho người khác biết.


      "Được rồi, thứ hèn nhát, ăn cơm."


      nhịn được đánh Tiết Giai Nhu cái, Tiết Giai Nhu nhanh chóng chạy, khiến Trình Vũ Phỉ đuổi theo .


      Lúc còn trẻ vui vẻ như vậy, rất thích người đó cho dù ấy hoàn toàn biết, trong lòng cũng vẫn cảm thấy đầy đủ, phải so đo được mất, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy bóng dáng của ấy cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chứ phải giống như bây giờ cho dù ở trước mặt mình, mình vẫn khổ sở như vậy. Trong thế giới này, vĩnh viễn vẫn tồn tại chân lý, có được mới là điều tốt nhất, có được rồi cũng lập tức mất những đều vốn mong đợi.


      *************************************


      "Tại sao?" hiểu, vì sao phải làm như vậy.


      "Tôi , do tôi thích, dĩ nhiên em cũng có thể thử chút khiến tôi vui thỉ biết hậu quả." Lúc những lời này, đuôi lông mày giơ lên, hề có ý nguội lạnh, giống như mới vừa rồi phản ứng của khiến cảm thấy thư thái, vì vậy tâm trạng của cũng biến thành khá hơn.


      Thân thể của khẽ cứng đờ, "Tại sao lại chính là tôi?"


      "Phải cố tình là em thôi." Khóe miệng có ý cười, cứ như vậy nửa liếc nửa nhìn , hơn nữa hết sức chắc chắn dám ra khỏi cửa căn phòng này cửa, tin rằng dám lấy tiền đồ của em trai ra đánh cược.


      "An Diệc Thành. . . . . . coi thường tôi như vậy sao?" cắn môi, lần này hoàn toàn tin, ý hận trong mắt phải là ảo giác của , hận mình, hoặc giả sử từ lúc nào đó mình làm ra chuyện khiến thấy thích, vì vậy mới đối xử với mình như vậy.


      "Coi thường?" chút để ý khạc ra hai chữ, "Vậy coi như thế !"


      rốt cuộc nhịn được nữa vành mắt hồng lên, ngay cả cũng phải ấp a ấp úng, "Nhân tình? . . . . . ."


      Cái tên khiến người ta khinh bỉ biết bao.


      tới bên người , "Nếu như em muốn nghĩ như vậy cũng được, chỉ là nếu biết thân phận của mình như vậy tự giác chút. . . . . . biết nghề nghiệp người tình này căn bản là hành vi thường ngày sao? Đợi cầu từ tôi, mà phải cả ngày tôi phải coi chừng em vậy hỏng việc, cho nên, nếu bây giờ em hoàn toàn nhận ra ràng rồi, cũng nên xin nghĩ việc . . . . . ."


      mở to hai mắt nhìn .


      Dấu tay của lưu lại mặt của , "Khó có thể tin? Tôi lại muốn ra khỏi nhà, tới lúc phát em phát huy nghề nghiệp của mình, cùng với tôi."


      ****************


      Trình Vũ Phỉ từ chức, đây là chuyện mà muốn nghĩ tới nhất. Ngay cả khi công ty rơi vào thời điểm khó khăn nhất, cùng đồng nghiệp chung đụng vui sướng nhất, đều có lựa chọn từ chức, nhưng bây giờ bởi vì câu của An Diệc Thành, từ chức ngay lập tức. Lúc đem chuyện này với Tiết Giai Nhu, Tiết Giai Nhu ở trong điện thoại lại cho biết, nên từ chức sớm, cấp của ấy mỗi lần đều tăng lương, kết quả ba lượt có hai lần là “thả chim bồ câu” thực lời hứa, bị thua thiệt mà còn đợi cái công ty rách nát kia lâu như vậy. Hơn hết, Tiết Giai Nhu muốn thừa cơ hội tốt này ra ngoài chơi chút, vẫn vì công việc, mà quá lãng phí thời gian của chính mình.


      Trình Vũ Phỉ từ chức sếp của ngừng giữ lại, hỏi có phải vì hài lòng về tiền lương hay , nếu như là vì lí do đó, công ty có thể giải quyết cách khác, từ chối, quả nhiên cũng thể tin câu kia, giống như đứa bé phải khóc mới có kẹo ăn, chỉ cần làm ồn ào, chuyện tăng lương cũng rất đơn giản, mà cố gắng làm việc lâu như vậy ngược lại so ra kém những người ồn ào kia.


      Trước khi , gọi điện thoại trước cho Trình Gia Đống biết, cho em trai mình biết mình từ chức rồi, muốn ra ngoài du lịch, trong điện thoại Trình Gia Đống tỏ vẻ ủng hộ mãnh liệt, cũng với rằng, nên sớm làm như vậy. Để cho yên tâm chơi, phải lo lắng cho mình, bây giờ cậu ấy ở đây bình thường đều nghiêm túc học tập, chủ nhật ra ngoài nhiều hơn, cuộc sống rất là đầy đủ.


      Lúc nghe được giọng khá thoải mái của Trình Gia Đống, Trình Vũ Phỉ tin tưởng trong khoảng thời gian này em trai mình rất vui vẻ, cũng thấy yên lòng. Kể từ khi cha mẹ của bọn họ qua đời, cũng chỉ còn lại hai người họ, cũng chỉ có cậu em trai này là người thân duy nhất, đến hôm nay, cuối cùng em trai cũng bắt đầu trở nên chính chắn hơn, chính cũng cảm thấy mình được an ủi.


      Ngày kia lên đường, An Diệc Thành tự mình lái xe tới đón , mang mắt kính to, khiến người ta hoàn toàn thấy được thần sắc với vẻ mặt của , nhưng kì lạ khi nhìn thấy cũng chút lưu tình nào mở miệng hỏi, "Nghề nghiệp của dày công tu dưỡng chính là bày sắc mặt ra với tôi?"


      Tu dưỡng nghề nghiệp? luôn là nhắc tới cái này, khiến tim phải đè nén đau thương.


      chu chu mỏ, muốn bẻ lại, cuối cùng lại lựa chọn . Trước đây rất lâu , có suy nghĩ, thể làm người yếu, phải tranh cãi ồn ào với người ta, phải ầm ĩ với người ta, như vậy mới khiến người khác coi thường mình. Chỉ là vô số ví dụ chứng minh, ra điều này hữu dụng, người mạnh vĩnh viễn là người mạnh, còn người yếu thế vĩnh viễn là người yếu thế, huống chi khi người yếu thế phản kích, khiến uy lực công kích của người mạnh phát ra lớn thêm lớn hơn, vì vậy cuối cùng rút ra được kết luận, gì bằng im lặng.


      muốn trả lời lại, mà xoay đầu ra hướng ngoài cửa sổ, cười nhạo tiếng, nhưng cũng gì thêm.


      Ngồi lên máy bay mới phát ra cực kỳ lâu mình chưa từng ngồi qua máy bay, trong công ty cơ hội công tác nhiều lắm, coi như công tác cũng là hoạt động của người bên kia, tới phiên , vì vậy lần ngồi máy bay gần đây nhất, lại phải quay ngược trở về lúc thi tốt nghiệp trung học xong, cả nhà cùng du lịch. Nhưng ra Tiết Giai Nhu có qua mấy lần rủ chơi, luôn từ chối, thế nên lần cũng hề .


      Vào năm đó, cả nhà cùng nhau ra ngoài du lịch, trong trí nhớ củaTrình Vũ Phỉ đây là hình ảnh tốt đẹp nhất, nơi muốn đến nhất chính là Italia, đặc biệt thích kiến trúc Italy, có thể duy trì nét cổ điển thú vị cho tới bây giờ, hơn nữa tất cả kiến trúc cũng giống như có linh hồn, nó cứ lớn lên ở đó và còn có bất kỳ thay đổi nào.


      Bây giờ vẫn còn nhớ lúc mẹ dắt tay mình, đến những tiệm bán quần áo, chọn lựa quần áo cho , bà còn thi tốt nghiệp trung học cực khổ như thế, chuyến này hoàn toàn là dành cho , chọc cho Trình Gia Đống bên cạnh nghiêm trọng kháng nghị. Trong trí nhớ hình ảnh tốt đẹp đó hình như cũng chính là hính ảnh tốt đẹp cuối cùng của cả nhà bọn họ, về sau quan hệ giữa cha mẹ bắt đầu tốt, sau đó nữa chuyện làm ăn của ba lại xảy ra vấn đề, càng về sau trong nhà liên tiếp gặp nhiều biến cố…….


      máy bay, bọn họ cũng với nhau câu nào, cầm lên quyển tạp chí chăm chú xem, hoàn toàn để ý tới . cũng biết, vì sao lại lựa chọn mang mình theo, chẳng lẽ chính là vì để cho mình thoải mái? Nếu như là vậy, mục đích của đạt được.


      cũng cố tìm lời để trò chuyện với , mà là mơ hồ nghĩ tới quá khứ.


      Máy bay hạ cánh, ngay lập tức liền có người trực tiếp chờ ở nơi đó, đưa bọn họ đến khách sạn tốt nhất được đặt trước, phát những người đó đối với bọn họ rất cung kính, chỉ là nhìn nàng, tất cả đều hoàn toàn nghe theo lệnh của An Diệc Thành, cũng để ý nhiều, chuyện của , tới phiên gì.


      Sau khi đến khách sạn, liền cùng đoàn người ra ngoài, để ở lại bên trong khách sạn. Khách sạn Lục Hóa cực kì đẹp, đến gần hồ, bên hồ là hàng liễu xanh tốt, hoàn toàn tưởng tượng nổi đây chỉ là khách sạn, lắp đặt thiết bị lịch tao nhã, đây thuộc về cuộc sống xa xỉ hào hoa, có khả năng khuấy động cảm giác của người khác.


      Nhưng mà chỉ có mình ngồi đợi ở phòngVIP, cảm thấy trống trải mênh mông, cũng còn nơi nào để , nên đứng ở ban công ngắm phong cảnh.


      Lúc An Diệc Thành trở lại, là giờ cơm, vào cửa sau, chỉ nhìn cái, " ăn cơm."


      Trong ngày hôm nay đây là câu thứ hai với sau khi bọn họ gặp mặt nhau, lúc này mới vội vã về phía , biết nhất định vội, còn tưởng rằng hoàn toàn quên mất mình.


      theo xuống lầu, sau đó trở về khách sạn vào phòng ăn dùng bữa, trong phòng ăn tràn ngập lãng mạn, bàn bày mấy cành hồng, còn hoa văn tường hình vẽ cũng là hoa hồng, nhưng màu sắc nhạt hơn, giống như mấy cành hồng bắt mắt bàn.


      Loại phong cách này, nhất định phải chủ động cầu.


      Thức ăn đưa lên bàn, An Diệc Thành cầm đôi đũa lên, lúc này mới ưu nhã khởi động. Tay của rất đẹp, khớp xương ràng, từng với người khác về cái đề tài nhìn qua bàn tay , ngón tay thon dài xinh đẹp, khiến thể nào nhịn được phải thường thức lâu, khi đó nhìn tay của , còn chưa đủ nhưng vẫn đưa ánh mắt nhìn lên, sau đó lại lén nhìn lát, làm bộ nhìn qua nơi khác, thu hồi ánh mắt mình lại, tiếp tục nhìn, nhưng thận trọng cất giấu tâm tư của mình, sợ bị người phát .


      tại ở trước mặt , vẫn là đôi tay xinh đẹp như vậy, lại muốn nhìn nhiều hơn nữa dù là giây.


      "Mấy ngày này tôi cũng rất bận." Trong phòng yên tĩnh, rốt cuộc cũng mở miệng phá vỡ yên tĩnh của nơi này.


      "Ừ." gật đầu cái, trong lòng nghĩ người kia vội vã vậy, tại sao phải mang mình theo.


      An Diệc Thành nhìn lát, nhưng vẫn cúi đầu ăn cơm, lấy lại tác phong công tác làm việc thường ngày, vào lúc này cũng chỉ có thể ở vội vàng, ở nơi nào mà lúc này còn có thể chạy trở về ăn cơm, luôn là nắm chặt mỗi phút mỗi giây làm tốt công việc.

      lần Kỷ Bách Hiên cùng ra ngoài, làm việc giống như cái máy, khó trách đại ca coi trọng như vậy.


      Nghĩ tới đây, khẽ dao động lắc đầu.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 22
      Ăn cơm xong, cũng rời , Trình Vũ Phỉ cùng với trở lại phòng, gian phòng rất thoải mái, cũng rất sạch , khiến cho lòng người cảm thấy khó chịu. Sau đó bọn họ chia ra rửa mặt, ngồi giường, ở nơi đây có tác dụng lớn, nếu như giá trị sử dụng duy nhất cũng hề có, thế mới thực là thẹn với đây là tu dưỡng nghề nghiệp.

      An Diệc Thành nhướng mày, đứng ngay ở bên giường, nhìn động tác cởi áo ngủ ra, tuyệt nhiên bảo dừng lại, trong mắt cũng lộ ra vẻ gì, thưởng thức, chút nhục dục cũng muốn, lại tự cởi, tay run lên, thích cảm giác lúc này, rất thích, dù là trấn an con tim của mình nhiều lần, vẫn còn tự cởi y phục của mình trước mặt .

      bất động, dù là nhìn tự cởi sạch quần áo, thân thể của cứ như vậy ra ở trước mắt , thể xem là thân thể khêu gợi, có thể chính xác là coi như thuận mắt, da rất tốt, toàn thân tìm ra chút tỳ vết nào, giống như khối ngọc đẹp hoàn hảo, chỉ là khối ngọc đẹp này bây giờ là để chơi đùa.

      ngẩng đầu lên, ánh mắt của nhìn về phía , hình như chờ động tác của , nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có động gì. Thân thể Trình Vũ Phỉ nhịn được lay động, cắn môi, hiểu ý của . . . . . . Nhưng vì tên lắp vào cung, đứng lên, sau đó về phía , cởi dây thắt lưng áo ngủ người , dây áo rơi xuống…..

      Mượn chuyện ra ngoài công tác, còn có thể thỏa mãn hưởng thụ thân thể, chuyện này với , đúng là xa xỉ, nhưng loại cảm giác xa xỉ này hình như tệ.

      còn bất động, giờ khắc này phảng phất có chút hưởng thụ do chủ động mang tới.

      Tay của chạy ở lồng ngực , giống như con sâu mềm mại, ngừng di chuyển cách lành nghề, hết sức hưởng thụ, lúc sau, mới nắm tay của lên, cùng lúc đó cũng nhìn thẳng vào mắt của , ánh mắt của cho đến giờ phút này, cũng rất trong sáng. Loại ánh mắt trong sáng này khiến cho nhịp tim của đập mạnh thêm, thà rằng thấy trong màu mắt có chứa loại sắc dục kia, cần ánh mắt này, tầm mắt của hoàn toàn bao phủ ánh mắt của , giống như trong mắt của chỉ có , trong lòng cũng có , giữa bọn họ tràn đầy tình giống như trong truyện vậy . . . . . . cầm tay của lên, lại đưa đến bên môi của mình mà hôn, thân thể của run rẩy dữ dội hơn, cũng là vì sao.

      buông tay ra, hai tay dâng mặt của , sau đó hôn lên môi của , cực kỳ thuần thục hôn , nước bọt hòa vào nhau, gần gũi thể rời, sau đó tay của từ từ trượt xuống dưới, nhàng ôm lấy , ôm ngang eo , về phía giường cách đó xa. . . . . .

      Triền miên đến mức tận cùng, khiến còn rãnh rỗi để suy tư chuyện khác. . . . . .

      *************************************************

      Đến nơi này, cuộc sống của Trình Vũ Phỉ rất nhàng, nhõm đến mức biết phải làm như thế nào, trong vòng ngày, hơn phân nửa thời gian cũng phải tự mình mà vượt qua, An Diệc Thành ra ngoài rất sớm, về phần làm cái gì, , mà cũng hỏi, nhưng nhìn đến bóng dáng của mệt mỏi trở về, cũng biết, khẳng định gặp chuyện rất khó giải quyết. Nhưng đến xế chiều vào giờ cơm trở lại, cùng ăn cơm với , bình thường sau khi ăn cơm xong, lại rời , có lúc rạng sáng trở lại, có lúc là suốt đêm cũng về.

      Có như vậy mới biết đến đây phải rất bận rộn, việc cùng ăn cơm , giống như đó là loại hành động xa xỉ.

      Cứ như vậy kéo dài suốt tuần lễ, lúc bọn họ ăn cơm cùng nhau, bỗng nhiên chủ động , " có muốn ra ngoài dạo chút hay ?"

      kinh ngạc mà nhìn , ngay cả việc nhai cơm trong miệng cũng quên mất, vẫn luôn bề bộn nhiều việc, thế nhưng lại hỏi chuyện này. lúc lâu, mới cúi đầu đem cơm trong miệng nhai nuốt vào, " hết bận rồi?"

      "Ừ, hết bận."

      Nhưng thời gian cũng còn nhiều, ngày mai lại phải trở về, phải đem tin tức bên này, cẩn thận phân tích cho Cố Trường Dạ, nếu như chỉ có mình ở chỗ này, bây giờ ở sân bay mất rồi, làm theo thói quen của mình, thậm chí chẳng phân biệt ràng được ngày đêm, làm xong chuyện, ngay lập tức chạy trở về, hoàn toàn biết nên ngủ chờ đến lúc rạng sáng.

      Cuộc sống của , hình như vẫn luôn căng thẳng như vậy.

      gật đầu cái, mặc dù ban ngày cũng có ở đây, nhưng cũng chỉ ngồi đợi trong khách sạn, chờ thời gian từng giây từng phút trôi qua, loại cảm giác đó vừa xa xỉ vừa lại rãnh rỗi đến phát hoảng .

      Bọn họ ăn cơm xong, liền cùng nhau ra ngoài.

      Tòa thành thị này, rất thú vị, đường hầu như bằng phẳng, nhìn lại, đường lộ lại có hình dạng tầng tầng lớp lớp, phòng ốc cũng ở cùng mặt bằng, vì vậy ban đêm ánh đèn cũng từng tầng từng tầng, vẻ đẹp này trông rất khác biệt, bởi vì do cấu tạo địa lý làm lộ ra vẻ đẹp này. Nghe người ở nơi này, cũng biết phía ngoài thành thị là mênh mông bát ngát đất bằng phẳng, giống như người bên ngoài biết nơi này phòng ốc đặc biệt như thế, dựa vào núi mà xây, cho dù là trong núi cũng là thành phố trung tâm, con đường tầng tầng lớp lớp, ban đêm đan xen giống như từng tòa nhà vượt qua những vì sao trời đêm mênh mông. . . . . .

      Rất đẹp, đây là cảm giác duy nhất của .

      Gió đêm lướt qua mặt của , khiến cho lòng của cũng trở nên vô cùng êm dịu, " thường tới nơi này sao?"

      Bọn họ chủ đich ở đường phố, vài chiếc xe cách đó nơi xa chạy vút qua bỏ lại thanh vù vù của động cơ.

      "Thỉnh thoảng." trả lời ràng đơn giản

      "Nơi này rất tốt."

      "Hả?"

      "Nhịp sống thong thả, có áp lực lớn như vậy, làm cho người ta nhõm. . . . . ."

      Đúng là như thế, nơi này phát triển rất nhanh, nhưng cuộc sống của mọi người lại phải vội vã, nhanh hơn mà là tốc độ chậm rãi, có cảm giác như nghỉ ngơi an nhàn.

      " thích?"

      gật đầu, "Thích."

      " Về sau có thể lựa chọn nơi này để ở."

      lại lắc đầu, thích là chuyện, nhưng ở lại. . . . . . Đó là chuyện khác, vẫn thích thành phố An Xuyên hơn, đó là nơi sinh ra, rồi lớn lên, tình cảm kia cũng phải là tình cảm thích đơn thuần, mà là sâu tận xương tủy là muốn xa rời, "Thích vật gì đó nhất định phải có được nó."

      tới chỗ này, lại nghĩ tới chuyện khác, tâm tình mới được buông lỏng đột nhiên lại chùng xuống vực dậy nổi.

      lát sau dọc theo con đường , xuất rất nhiều ngã ba, mà ở ngã ba bên cạnh, lại có khá nhiều quán nướng, chủ quán nướng chỗ này tay chân vội vã làm món nướng cho khách đến quán, còn những người khách ngồi ở đó chuyện phiếm, nhìn qua vô cùng huyên náo, người ta đợi những thức ăn kia chờ nướng được đưa lên bàn, khoa trương giải thích thứ gì đó, mặt nét cười vừa chân thành tha thiết vừa rất thoải mái.

      dừng lại nữa, An Diệc Thành cũng dừng bước lại, kỳ quái nhìn , "Sao vậy?"

      "Chỉ là muốn quay lại thời điểm học đại học, tôi với Giai Nhu cũng từng ăn cơm bên ngoài với nhau giống như vậy, biết món nướng ăn nhiều tốt, nhưng vẩn thể ngừng ăn cùng với nhau. . . . . ." Nghĩ đến Tiết Giai Nhu, lại có mấy phần áy náy ra được, Tiết Giai Nhu có nguyện vọng sau khi thi tốt nghiệp trung học, thẳng thắng xác định với , hai người bọn họ thành tích kém nhau nhiều lắm, Tiết Giai Nhu như thế này học đại học cũng có thể ở cùng chỗ, hai người các đương nhiên phải ở chung chỗ, cho nên vào lúc đó Giai Nhu báo danh học đại học, còn báo danh, lúc ấy Tiết Giai Nhu rất tức giận, cho tới suốt cả năm để ý tới .

      An Diệc Thành nghe nhưng lên tiếng, mà là xoay người, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt .

      hình như lại phát ra có chỗ đúng, "Giống như bên ngoài mỗi trường đại học đều là cái phố bán thức ăn ngon, trường học của . . . . ." Vốn mặt còn là có ý cười nhợt nhạt, nhưng khi đó ngay cả chính cũng biết mình sai.

      So với An Diệc Thành hình như hơn thản nhiên hơn, "Tôi nghỉ học. . . . . ." Dừng hai giây, "Tôi đến bây giờ cũng biết ràng dáng vẻ của trường đại học, còn bên ngoài trường. . . . . . có giống vậy hay tôi cũng biết."

      Đối với trường đại học ấn tượng duy nhất của là có thêm việc làm lại muốn thêm việc nữa, bạn học khác vừa vào đại học đều muốn vào tổ chức đoàn, hoặc là gia nhập hội học sinh, còn , việc làm là xem xét thời khóa biểu, bình tĩnh sắp xếp thời gian cho bản thân, sau khi học xong đem tất cả thời gian để sử dụng cho việc dạy thêm cho học sinh cấp 3 học, làm khuyến mãi, phát truyền đơn. . . . . . cái gì cũng làm, chỉ cần có thể kiếm tiền.

      nghe chuyện, hình như càng thêm lúng túng, lại ngược An Diệc Thành chỉ nở nụ cười, chỉ là ở bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, nhưng lại giống như là tức giận hoặc là cảm xúc tốt, "Tại sao lại có nét mặt này? giống như là muốn tôi nghỉ học là bởi vì có liên quan đến . . . . . ."

      "Vậy tại sao lại muốn nghỉ học?" Đây là chỗ mà vẫn cách nào hiểu nổi, nếu như thực có người sinh ra là để học hành, cảm thấy chính là người như vậy, ra bất cứ đề bài nào đó, hướng dẫn nhiều, những thứ ấy đối với người khác vắt hết óc cũng làm giải được đề, còn đặt ở trước mặt cũng chỉ là bài toán cho con nít mà thôi.

      "Tôi thể nghĩ học sao?" nhướng mày.

      " phải. . . . . . Ý của tôi là. . . . . ." Nhất định là xảy ra chuyện lớn gì thôi.

      An Diệc Thành thu lại vẻ mặt, lẳng lặng nhìn , hỏi tại sao nghỉ học, tại sao vậy chứ!

      "Cảm thấy học hành có ý nghĩa mà thôi, ít nhất nếu như vẫn học tiếp, có tôi bây giờ." bình tĩnh mà hết đoạn văn này, "Mới vừa rồi ăn được bao nhiêu, bây giờ có đói bụng ? Có muốn ăn thêm chút hay ?"

      sang chuyện khác, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      ***************************

      Nếu như là nhiều năm trước Trình Vũ Phỉ biết và An Diệc Thành có thể giống như bây giờ mặt đối mặt ngồi bên cái bàn , ấy nhất định tăng thêm kích động mừng rỡ cho đây chính là cách mơ ước trở thành .

      cảm thấy sao mình lại trở nên muốn biết tới từng chi tiết như vậy, nhất định là bởi vì ảo tưởng ngay từ lúc thời thiếu nữ cũng ảo tưởng suốt. Lúc trước bắt đầu cố gắng học tập, còn bị Tiết Giai Nhu cười nhạo, nghêm túc học tập như vậy làm cái gì, cố gắng có thành tích học tập tốt cũng còn thấy được có tiền đồ lớn nào, nhưng chính là muốn nghêm túc như vậy, trước nay chưa từng liều mạng hết sức như vậy. Bởi vì tại thời điểm đó, ý nghĩ cố chấp, nghĩ cứ cố gắng rồi cố gắng nữa, sau đó thi vào cùng trường đại học với . . . . . . từng có lúc hết sức ảo tưởng, và cùng học trường đại học, như vậy mà có thể có cách đến gần hơn nữa, còn có thể mượn cớ là bạn học cùng dùng cơm với nhau, giống như bây giờ vậy, cùng nhau ngồi ở bên quán nướng. . . . .

      Nét mặt của có chút trở nên kỳ quái, chủ quán đem những món nướng ngon đưa lên bàn cho bọn họ, sau đó đủ các loại thức ăn mỗi thứ ít được nướng xong, đặt ở trong mâm, đầy đủ các loại gia vị, chỉ nhìn là có thể kích thích người khác muốn ăn ngay.

      " làm sao vậy?" An Diệc Thành lấy chiếc đũa duy nhất do chủ quán đưa cầm trong tay, sau đó chia ra làm hai, lực độ hình như dùng được đúng, hai chiếc đũa con ràng đối xứng, chuẩn bị đem đôi đũa trong tay đưa cho ý nghĩ đó trong nháy mắt bị bỏ qua, lấy đôi đũa này lưu cho mình dùng.

      " có gì. . . . . ." Chính cũng cầm lấy đũa.

      Khi còn bé rất ưa thích dùng duy nhất chiếc đũa, cảm thấy đó là biểu của sạch , lớn lên lại thích sử dụng duy nhất chiếc đũa nữa, chẳng qua là có trình độ cố chấp thêm.

      ăn miếng, đặc biệt thích rau hẹ nướng với ớt xanh, mùi vị hấp dẫn vô cùng, với khẩu vị tốt, còn An Diệc Thành lại có thái độ nhàn nhạt, tùy ý ăn hai cái hình như cũng muốn động đũa nữa.

      " hợp khẩu vị sao?" nhíu mày, cảm thấy mùi vị hề tệ.

      "Ăn cái này đối với cơ thể tốt, cũng nên ăn ít thôi. . . . . ."

      hơi có chút im lặng, "Tôi hơn nhiều năm chưa từng ăn. . . . . ."

      muốn cũng chính là lúc còn trẻ mới thích, thế nhưng hình như là biến tướng mà mình lần già rồi, vẫn là muốn chủ động thừa nhận mình dần già .

      quay đầu, nhìn về phía mấy bàn ở bên cạnh này, đa số đều là học sinh, vừa ăn vừa tràn đầy nhiệt tình về tiết mục giải trí nổi tiếng, thu hồi tầm mắt, những thứ này đều chưa từng được trãi qua, chưa từng cùng bạn bè ăn cơm bên ngoài, chưa từng cùng bạn học hát K (Karaoke), chưa từng internet suốt đêm. . . . . . Những cái được gọi là năm tháng ngông cuồng chỉ ở mức vừa phải thôi, nhưng tất cả những thứ đó cũng có, ngoại trừ ở trong mắt người khác có được ưu điểm là thành tích hơn hẳn cả khối người, ngoài ra có gì cả, nhưng ngay cả ưu điểm duy nhất này bởi vì nghĩ học nên nó cũng còn sót lại chút gì.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 23

      lát sau ăn xong, lại đưa mắt nhìn , " ăn sao? Đồ ăn thực rất ngon."


      lắc đầu, định tiếp tục cầm đũa nữa.


      cũng lên tiếng khuyên nữa, tự chính mình đem từng món ăn ăn sạch, bụng hình như cũng vì vậy mà thay đổi tròn lên, mong sao đây chỉ là ảo giác. ăn được nhiều lắm, dùng khăn giấy chùi miệng lấy giấy tính tiền. nghiêng đầu, nhìn động tác trả tiền của , trong lòng mềm mại vài phần, lúc và Tiết Giai Nhu cùng nhau ra ngoài ăn cơm, thấy những cặp tình nhân lúc trả tiền rất là ghen tỵ, thời điểm đó học sinh nam trả tiền lại rất có sức hấp dẫn. Con như hai người bọn họ, thấy vậy là ước ao ghen tị.


      thanh toán tiền xong, cũng đứng dậy, bọn họ tiếp tục về phía trước, phát mình rất ưa thích loại cảm giác này, dù là sắc mặt của vẫn như cũ tốt lắm, cho dù bọn họ bây giờ ở bên nhau cũng được coi là rất vui vẻ, nhưng vẫn còn tham lam khoảng thời gian này.


      ngang qua cửa hàng bán đồ dùng bỗng nhiên lập tức chạy vào, mua thứ gì đó ra ngoài, chỉ liếc mắt nhìn, hình như là món đồ rất trong suốt. Sau khi ra ngoài, ngay lập tức hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng biết làm gì. thẳng tới cái góc , cũng tới, còn chưa kịp hỏi muốn làm cái gì, chỉ thấy cởi giày của mình ra, nhanh chóng đem thứ mới mua kia xé ra dính ở gót giầy . . . . . .


      nhướng mày, khó trách mới vừa rồi lại như vậy, ở đường biết xấu hổ làm chuyện như vậy.


      "Làm cái gì vậy?" nhìn động tác tay của .


      "Giầy có chút đau chân, rất đau, dán miếng đệm lên gót đỡ đau hơn.."


      "Giầy thích hợp tại sao còn muốn mua?"


      " phải là thích hợp, chỉ là có chút đau chân."


      "Đó chính là thích hợp. . . . . ."


      mặc kệ dán miếng đệm lên gót giầy, cảm giác thoải mái hơn, tâm tình cũng khá hơn, chỉ là vẫn chưa phải muốn giải thích với . Đàn ông hiểu chuyện của phụ nữ nhiều lắm, đàn ông vĩnh viễn biết nỗi khổ sở của phụ nữ khi mang giày cao gót, cũng biết mỗi tháng có “mấy ngày đó” phải chịu đau nhức khó chịu biết bao nhiêu. . . . . . Về phần đau chân vì giầy, chỉ sợ bọn họ cũng hiểu vấn đề nằm ở chỗ có thích hợp hay .


      Bọn họ tiếp tục về phía trước, đến lúc cần phải về nhưng phải là con đường lúc nãy bọn họ , mà là con đường xa lạ, " Như thế này chúng ta có thể trở lại khách sạn được ?"


      " Vẫn có thể."


      "Vẫn được?"


      gì nữa, cách bố cục thành phố như vẫn luôn là như vậy, luôn là vô số hình lập phương tạo thành, có thể từ vô số con đường tìm được điểm lấy làm mục tiêu, chỉ cần phán đoán chuẩn xác đường là có thể đến được nơi mình muốn.


      lát, Trình vũ Phỉ nhận ra ngay, bọn họ cũng nhanh chóng đến khách sạn, đúng là con đường này.


      đau chân là rất đau phải ?" đột nhiên mở miệng, mới vừa rồi còn đoạn đường dài như vậy, hơn nữa cũng có thấy có nửa điểm khó chịu.


      " cái gì?"


      " có gì."


      còn muốn hỏi, có thể thấy được có vẻ muốn chuyện, vì vậy cũng thôi.


      Trở lại khách sạn, bọn họ chia ra tắm, chỉ là hôm nay ai cũng có ý định làm khó nhau. Trình Vũ Phỉ dường như quá buồn ngủ, còn An Diệc Thành lại ngủ được, hình như lâu lắm rồi có loại cảm giác này, vào lúc công tác mà còn có thể nhàn nhã như vậy, đổi lại trước kia, quả nghĩ cũng dám suy nghĩ nhiều. quay đầu nhìn , phát ngủ, giấc ngủ của hình như vẫn rất tốt, rất dễ dàng ngủ, ra giấc ngủ của cũng kém, điều kiện tiên quyết là mỗi ngày phải bận rộn có thời gian trống, khi hơi rảnh rỗi, đều cho phép dễ dàng ngủ thiếp .


      Có lẽ là do khoảng thơi gian trước kia được nuôi thành thói quen, dễ ngủ, lại dễ tỉnh. Khi đó mỗi ngày trong đầu điều lóe lên chính là tiền tiền tiền, mới bắt đầu chỉ dám nghĩ tương lai, càng về sau, ngay cả nghĩ về chuyện mỗi ngày cũng dám nghĩ.


      lại ngủ được ngon lành như vậy, hận ư, hận sao?


      *******************************************


      Mấy ngày nay, An Minh Gia ở nhà cùng với chú Thất, Nguyễn Ngộ Minh đặc biệt thích Tiểu Gia, cũng còn cách nào khác, mấy em bọn họ có quá ít con nít, bắt đầu với Tứ ca và Tam ca, hết lần này tới lần khác Tam ca cố tình để đứa bé ở bên nước ngoài, ngay cả chính Tam ca quanh năm suốt tháng cũng nhìn thấy được mấy lần, huống chi người nhà của bọn họ, vì vậy Nguyễn Ngộ Minh chỉ có thể ở gần tiếp xúc nhiều với Tiểu Gia, có thể thích cũng chỉ có Tiểu Gia, dĩ nhiên, tuyệt đối nghĩ theo hướng là do bất đắc dĩ mới thích. . . . . .


      "Tiểu Gia, con muốn tìm mẹ mình à?" Ở chỗ An Diệc Thành Nguyễn Ngộ Minh tìm ra được chút thông tin nào, vì vậy muốn moi chút thông tin ở Tiểu Gia.


      Tiểu Gia nghĩ đến lời ba , là mẹ ghét bỏ ba, mẹ là phụ nữ giàu có đáng ghét, bé cần người mẹ như vậy, muốn mẹ đáng ghét trở về với ba ba, bé mặc dù rất muốn mẹ, nhưng bé ba hơn, là ba nuôi dưỡng mình lớn lên.


      Nhóc con suy nghĩ lát, lắc đầu cái.


      Ánh mắt Nguyễn Ngộ Minh trừng lên, hoàn toàn ngờ Tiểu Gia có phản ứng như vậy, "Mẹ của con sinh con ra phải rất khổ sở, bà khổ cực sinh con như thế ... vậy mà con vẫn muốn tìm mẹ?"


      "Sinh con phải rất khổ sở sao? phải là con ở trong bụng chui ra sao?" Tiểu Gia nháy nháy mắt, bộ dáng đơn thuần ngây thơ cực kì vô tội.


      Nguyễn Ngộ Minh lấy tay sờ sờ đầu Tiểu Gia, "Đương nhiên rất khổ sở. . . . . Từ trong bụng chui ra, con xem thân người con lớn thế này mà chui ra, ở bụng mẹ phải cắt vết cắt dài hơn . . . . ."


      Tiểu Gia suy nghĩ chút, cảm thấy có lý, vậy hẳn là rất đau, "Nhưng mà, mẹ lại con."


      " bậy, nếu như mẹ con thương con, sao lại sinh con ra? Sinh con khổ sở như vậy, nhưng vẫn lựa chọn sanh ra con, nhất định là bởi vì mẹ rất thích rất thích con."


      "Có là như vậy ?"


      Nguyễn Ngộ Minh dùng sức gật đầu, còn Tiểu Gia ngừng nháy mắt.


      "Tiểu Gia, chúng ta phải nỗ lực tìm ra mẹ con, nếu ba con cũng bị người đàn bà khác cướp ." Nguyễn Ngộ Minh thở dài, cố ý như vậy, "Chúng ta thể để ba của con bị người đàn bà khác cướp trước khi tìm ra mẹ con, nếu con có mẹ kế, số phận đứa bé có mẹ kế đáng thương nhiều lắm . . . . ."


      "Ba chịu để người đàn bà khác cướp , con nghiên cứu qua, ba hình như thích dì Hạ, có ý định cưới dì ấy." Tiểu Gia rất tự tin, bé đều hỏi ba nhiều lần, hơn nữa ba nếu như muốn cưới dì Hạ, cưới từ trước, chứ chờ đến bây giờ, bé ghét dì Hạ, bởi vì dì Hạ đối xử với bé tốt, nhưng bé vẫn giữ suy nghĩ muốn mẹ của mình.


      " phải dì Hạ của con." Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu, "Ba của con lần này công tác, dẫn theo người dì xinh đẹp khác, phải là dì Hạ con vừa . . .."


      Tiểu Gia mở to hai mắt, thể tin được.


      Nguyễn Ngộ Minh cảm thấy cơ hội này khó có được, "Cho nên chúng ta phải cùng nhau cố gắng, tìm ra mẹ của con, biết ?"


      Tiểu Gia gật đầu.


      Nguyễn Ngộ Minh ôm Tiểu Gia lên, dịu dàng hỏi, "Tiểu Gia con cho chú Thất biết, ba con có qua với con về chuyện của mẹ hay ?"


      "Ba thích về mẹ, con hỏi cũng con biết, nhưng lần trước con lại hỏi. . . . . . Ba có nét mặt rất quái lạ, ba là do ba quá nghèo, lo lắng cho mẹ được nên con mới có mẹ. . . . . ." Tiểu Gia hoàn toàn hiểu hết ý kia, nhưng khi đó vẻ mặt của ba rất đau buồn, khiến cho bé nhìn cũng cảm thấy là khổ sở.


      Nguyễn Ngộ Minh tay ôm Tiểu Gia, tay sờ lên cằm, đây là ý gì đây? Ghét bỏ Tứ ca nghèo nàn, gia đình người phụ nữ đó gia điều kiện cũng hề tệ, nhưng như vậy chắc chắn có lỗi ở chỗ nào đó, địa vị Tứ ca bây giờ, nếu như người phụ nữ kia người giàu có mà ngại kẻ nghèo bây giờ cũng nên xuất tại trước mặt Tứ ca đoạt lại quyền nuôi dưỡng Tiểu Gia mới đúng, dù sao có thể nhờ vào đó vớt nắm tài sản, nhưng lại có. . . . . .


      "Chú Thất, có là chú có thể giúp con tìm ra mẹ ?"


      "Chú Thất nhất định giúp con, để cho Tiểu Gia của chúng ta trở thành đứa bé có mẹ."


      "Được, con tin tưởng chú Thất."


      "Vậy bắt đầu từ bây giờ chúng ta hợp tác." Nguyễn Ngộ Minh đưa ngón tay cái ra, cùng ngón tay phải của Tiểu Gia cái ấn xuống cái, đây chính là con dấu, đóng dấu đó coi như bọn họ cùng cẩn thận ước định chung rồi, "Về sau chỉ cần ba con về chuyện của mẹ con, con phải ngay cho chú Thất biết."


      Tiểu Gia gật đầu cái, bày tỏ đồng ý.


      *******************************************


      Sáng sớm ngày thứ hai An Diệc Thành cùng Trình Vũ Phỉ lên máy bay trở lại thành phố An Xuyên, ngồi ở máy bay, nghĩ tới mấy ngày nay cùng An Diệc Thành ở chung chỗ, tính là đặc biệt tốt, nhưng cũng quá tệ, thậm chí còn khiến thấy có mấy phần lưu luyến, chỉ là biết, sau khi trở lại thành phố An Xuyên, giữa bọn họ cũng còn như vậy, đứa con trai, hơn nữa còn có scandal với bạn Hạ Tư Tư. . . . . .


      Máy bay hạ cánh, bọn họ ra đại sảnh phi trường, hình như có ý che giấu chút nào, điều này làm cho thể nhắc nhở , " phải sợ truyền thông chụp ảnh chúng ta sao?"


      Chụp ảnh cùng với người khác rồi ra sao?


      " có lệnh của tôi, ai dám chụp tôi?" An Diệc Thành nhàn nhạt ra những lời này.


      cho phép? Như vậy những hình giữa và Hạ Tư Tư kia đâu rồi, còn bị truyền thông nhắc tới qua báo chí, như vậy, những thứ kia đều là do cho phép?

      Hạ Tư Tư ở cùng chỗ với , chính xác là ngầm cho phép, dù sao đối với Hạ Tư Tư đề tài này khiến công chúng thảo luận, gia tăng nổi tiếng cho . Khi việc xảy ra, gì, nếu Hạ Tư Tư cần, cũng làm như cá thuận nước giong thuyền, huống chi đối với Hạ Tư Tư là cảm kích bởi từng giúp đỡ nhiều chuyện. Dù là trong quá khứ Hạ Tư Tư làm mấy chuyện này, cũng đều vì Hạ Tư Tư mà làm những việc này, phụ nữ có thể nhiều năm như vậy vẫn câu nệ cho , mặc dù cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm gì, nhưng cũng có mấy phần lộ vẻ xúc động.


      An Diệc Thành chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng biết Trình Vũ Phỉ suy nghĩ gì, nhưng do dự hai giây, vẫn định giải thích điều gì với .


      theo phía sau , sau đó lên xe của .


      Trở lại thành phố An Xuyên, đối với chính là trở lại thực tế, có rất nhiều chuyện đều cần suy tính. . . . . . chưa từng lo lắng cuộc sống của mình, nghĩ tới lúc đợi chủ động khiến mình rời , nhất định làm theo kỳ vọng của em trai , tìm người đàn ông bình thường thẳng tới chuyện kết hôn cùng sống chết với nhau, trải qua cuộc sống cái thế giới này giống như vô số người phụ nữ khác.


      thích nghĩ việc quá bi quan, vì vậy lại tự an ủi mình, ra tại cũng tốt, coi như trời cao giúp hoàn thành những mộng mơ thời thiếu nữ, cho dù là dưới hình thức nào nữa rốt cuộc cũng ở bên , cho nên ít nghĩ đến những chuyện vui kia, vì thế nào nữa cuối cùng bọn họ rồi phải chia ly.


      Chia ly? Hai chữ này nghĩ khiến cho cảm thấy có chút mùi vị riêng biệt, nhưng đúng là có mùi vị nhàn nhạt.


      Tác giả có lời muốn : về chuyện Tiết Giai Nhu củng cố bàn phím. . . . . .


      ngày nào đó, Tiết Giai Nhu nghèo phải đánh chữ lốc cốc lanh canh, vừa uống nước vừa xem phim . . . . .


      Sau đó bi kịch xảy ra, bình nước uống của bị ngã, nước đổ xuống bàn phím. . . .

      .ý nghĩ đầu tiên của Tiết Giai Nhu: mẹ kiếp, nước mắc thế này, mình dám uống nhiều, phải uống từng hớp, kết quả lại bị đổ. . . . . .


      Sau đó, tiếp tục xem phim,. . . . . .


      Phải qua ngày thứ hai, mới nhớ tới, a, bàn phím trong giống như giả bộ bị vô nước, nhưng là, có thể cứ sử dụng như thường ngày. . . . . . Kết quả là, chuyện này làm gì có thể xảy ra. . . . . .


      Bàn phím bày tỏ: Tôi rất kiên cường, đừng lo lắng cho tôi.


      Tiết Giai Nhu: Éc. . . . . . Tôi hình như nghĩ đến cậu luôn!

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 24
      Lần này, khi Trình Vũ Phỉ về đến nhà, phát em trai mình có mặt ở đó từ lúc nào, bọn họ giống như rất lâu có gặp mặt, Trình Gia Đống vốn có kế hoạch đến phi trường đón chị mình trở lại, nhưng vì chị vẫn chưa thời gian chính xác, nên cậu chỉ có thể ở trong nhà đợi. Trình Gia Đống thấy chị mình về, liền đón tiếp, quan sát bề ngoài xinh đẹp của chị phen, "Chị nên du lịch nhiều hơn, bây giờ ngay cả khí chất người cũng thay đổi."


      " trở nên thế nào?"


      "Điềm tĩnh hơn rất nhiều." Trình Gia Đống sờ sờ đầu của mình, chưa tới chuyện trước kia, khi đó cậu cảm thấy chị mình thỉnh thoảng sầu lo thỉnh thoảng cảm xúc lại quá bình tĩnh khiến người ta nghĩ rằng đối với cuộc sống này chị ấy còn bất kỳ mong đợi nào, nên tâm trạng của chị như bây giờ là rất tốt.


      Trình Vũ Phỉ cười, ngay sau đó lắc đầu, đúng là Trình Gia Đống, cả lúc đánh giá cũng để ở trong lòng. Trình Gia Đống nhàng đỡ chị mình ngồi xuống,"Chị, hôm nay em nấu cơm, bộc lộ tài năng cho chị thấy."


      "Em làm được đó?"


      "Có cái gì em lại làm được?" Trình Gia Đống tràn đầy tự tin, "Chị ngồi chờ ăn cơm là được."


      Trình Gia Đống sớm mua sẵn thức ăn, chỉ còn chờ chị ấy về cậu làm cơm, bây giờ cậu biết chị ấy vì cậu mà có thể trưởng thành hơn vì em trai mà phải trả giá nhiều, bây giờ đến lúc cậu nên che chở cho chị mình rồi, khi nhà bọn họ ở giai đoạn khó khăn nhất, khi cậu vẫn thể hoàn toàn tiếp nhận những biến cố đầy bi kịch của gia đình mình, chị ấy vừa chấp nhận vừa ở bên cạnh cậu giải thích cho cậu hiểu, hơn nữa trong nhiều năm như vậy chị vẫn chăm sóc cậu, cái thế giới này ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với người khác cả đời, cho dù là cha mẹ của mình nữa, phải hiểu được rằng mình cần quý trọng họ, hơn nữa phải biết trả ơn. Bây giờ, đây là lúc cậu nên trả ơn chị mình.


      Trình Gia Đống tới nhà bếp đột nhiên quay đầu lại, "Chị, về sau chị cần gửi tiền sinh hoạt cho em nữa."


      Trình Vũ Phỉ cau mày, định cầm lên ly nước lọc bỗng ngẩn người ra, bây giờ cũng còn vui mừng, nhìn về phía em trai mình.


      "Tại vì em thấy chính em có thể làm ra tiền, cũng có thể nuôi sống chính mình được rồi." Trình Gia Đống cười cười, ngay sau đó lại sợ chị mình suy nghĩ nhiều, lại thêm câu, "Em muốn rèn luyện mình nhiều hơn, làm thêm nhiều công việc, như vậy sau này đồi với chuyện tìm việc làm có kinh nghiệm hơn."


      Trình Vũ Phỉ vốn muốn phản đối lại, lời đến khóe miệng, lại gật đầu chấp nhận. Trước kia từng , lúc học đại học, phải có kế hoạch hợp lý, như vậy là có thể tránh khỏi chuyện ngỡ ngàng và thích ứng kịp lúc tìm công việc. Tiết Giai Nhu lúc ấy ra sức bác bỏ lời của , mỗi lứa tuổi khác nhau nên làm những chuyện khác biệt chút xíu, khi còn bé nên buồn lo, khi học trung học nên vừa học tập vừa tránh né người nhà vui đùa sớm chút, về phần đại học, nếu có thể nên ngay, cần du lịch nên du lịch, đem những chuyện mình muốn làm cũng nên làm ngay, bởi vì, cho dù sau này có muốn làm có thể bị công việc hoặc là chuyện khác trói buộc.


      Bây giờ Trình Vũ Phỉ lại cảm thấy, ra cho dù là làm cách nào nữa, chỉ cần là thích hợp với mình, đều được. Hoàn cảnh gia đình khác biệt, nhất định lựa chọn khác biệt, chỉ cần mình cảm thấy thoải mái, mặc kệ là ra ngoài du lịch hay tìm việc làm thêm, cũng nên được tôn trọng, có cách sống nào là tuyệt đối tốt hoặc là tuyệt đối xấu, chỉ là nó có thích hợp với mình hay .


      tôn trọng lựa chọn của em trai mình, dù là muốn để cho em ấy vất vả nhiều, nhưng nếu như khổ cực có thể làm cho cậu ấy thấy bản thân mình có giá trị, hơn nữa để cho em ấy thấy cách làm của mình thua thiệt với ai, đối với em ấy mà , so với bất kì điều gì cũng là đều là chuyện tốt.


      Trong phòng bếp tỏa ra mùi dầu mỡ cùng những thanh nấu nướng vang ra, rốt cuộc khi nghe được những tiếng đó khiến lòng chút cảm giác thõa mãn, đứng dậy, về phía bếp, có ý định giúp tay, chỉ là nhìn em trai làm món ăn xào kỹ món ăn bưng ra phía ngoài bàn ăn, món ăn cũng rất ra hình dạng, chỉ là xào hơi chín quá chút, có lẽ là sợ quen tay.


      mang ra bàn đầy những món nhịn được, còn khen cậu ấy, "Làm ngon lắm, rất có tài bẩm sinh."


      Trình Gia Đống hất cằm lên, "Tất nhiên, cũng biết em là ai sao."


      Lần này, cười vui vẻ.


      Hai chị em cùng nhau ngồi ở bên bàn ăn, ăn cơm, hai món mặn món canh. Xem ra chỉ cần nhìn thấy những thức ăn này, đều có cảm giác hài lòng nên lời, loại cảm giác đó ấm áp hạnh phúc tràn đầy ở chung quanh. Trình Gia Đống còn đích thân vì chị lấy thêm cơm, cầm chén đưa đến trước mặt chị mình, "Nếm thử tài nấu nướng của em ."


      "Ừ." làm ra bộ dáng đánh giá món ăn ngon, đúng là khiến cho Trình Gia Đống hơi khẩn trương.


      "Như thế nào?"


      " tệ tệ, có tương lai làm đầu bếp."


      Trình Gia Đống hài lòng, lúc này mới cùng ăn cơm. Trình Gia Đống hỏi ngắm nhìn được những gì, suy nghĩ chút, cũng đến những khu vực có phong cảnh nổi tiếng, chỉ thấy được phòng ốc bên đó có điểm đặc sắc, giống như nơi nào đều là núi, sau đó nơi nào cũng đều là phòng ốc, phòng ốc lại nằm cùng mặt bằng, ban đêm ngọn đèn tỏa sáng tầng tầng lớp lớp, đẹp sao tả xiết. Trình Gia Đống nghe trong lòng lại muốn được tới đó, cậu cười về sau cũng nhất định phải nơi kia ngắm nhìn chút, để xem rốt cuộc là có đẹp đến vậy hay .


      Sau khi ăn xong, Trình Gia Đống còn chủ động rửa chén, tiếp đó chị em bọn họ hai người chuyện với nhau, ngồi ghế sa lon xem ti vi. Trình Vũ Phỉ hỏi em mình về cuộc sống gần đây, Trình Gia Đống cũng đều đều trả lời lại, thấy như thế, vẫn rất hài lòng, phải đối với những chuyện cậu ấy làm, chỉ là thái độ tại của cậu ấy, ràng thực tế như vậy, nhưng cũng hiểu được thái độ hăng hái về phía trước của em mình.


      "Chị, chỉ có mình chị du lịch?" Trình Gia Đống giống như vô tình hỏi.


      "Ừ, sao vậy?"


      "Chị, chị , có phải chị cùng bạn trai hay ?" Trình Gia Đống còn chớp chớp mắt.


      cau mày, "Tại sao em hỏi như thế?"


      "Tại vì có mấy lần em trở về, lại phát chị có ở đây nữa. . . . . . Cho nên. . . . . . Chỉ là."


      " có." quả quyết bác bỏ.


      Trình Gia Đống còn muốn cãi lại, nhưng lại thấy hình như chị muốn đề tài này nữa, đành phải thôi. Trình Vũ Phỉ quả muốn nhắc tới, chính còn hiểu cùng với An Diệc Thành như thế này được coi là cái gì, trong khoảng thời gian ngắn lúc ở bên ngoài, còn có thể miễn cưỡng an ủi mình muốn nhiều như vậy, sau đó sống chung hòa bình với An Diệc Thành, khi trở lại thành phố An Xuyên thể tiếp tục, rốt cuộc quan hệ của bọn họ được coi là quan hệ gì ?


      biết, vì vậy cũng muốn , càng muốn để cho người khác biết.


      *************************************


      Trở về mấy ngày, Trình Vũ Phỉ làm chỉ có việc, đó chính là ngừng quăng sơ yếu lý lịch, thể nào tìm công việc khác. Chỉ là lúc này lại hỏi mình, trước đó từ chức, đến tột cùng là bởi vì An Diệc Thành cầu, hay là tận sâu trong nội tâm của đối với cái đó công ty cũng có vài oán hận, chỉ là có ngoại lực tác động, hình như cũng muốn tự suy tư về những thứ kia, nên khi có lý do thích hợp, ngay lập tức có thể đưa ra quyết định để giải quyết. Nếu như như vậy, chỉ ưa thích phần công việc đó, cũng ở lại dù chỉ là thời gian ngắn, từ chức ngay tức , ngay cả cũng phản kháng chưa từng có.


      Lúc Trình Vũ Phỉ nhận được cú điện thoại đầu tiên phỏng vấn, cùng lúc cũng nhận được điện thoại của An Diệc Thành, muốn chuẩn bị chút, muốn dẫn đến bữa tiệc.


      mới nghe qua chỉ cảm thấy mờ mịt, lúc lâu mới phản ứng được, từng có chút kinh nghiệm trãi qua các buổi tiệc rượu, chỉ là số lần nhiều lắm, nhưng cũng biết cần phải làm những việc gì, vì vậy lập tức chuẩn bị, nhưng mà lễ phục của nhiều lắm, vì thế phải cố ý mua bộ lễ phục.


      An Diệc Thành cho xe dừng lại ở chung cư của cũng chuẩn bị xong, trong chuyện về thời gian quan niệm kiểu trễ giờ, như vậy tốt rất tuân thủ thời gian, đem toàn bộ mọi chuyện trước mắt làm xong, sau đó chờ đến lúc , mặc dù làm như vậy là cẩn thận, nhưng lại lãng phí thời gian của mình quá nhiều.


      ngồi vào trong xe của suy nghĩ rất nhiều, cũng có rất nhiều thứ muốn hỏi, chỉ là cuối cùng cũng gì. cứ như vậy mang ra ngoài, phải giới thiệu người với người khác sao? Vậy nếu quả có bạn thân là con , chẳng lẽ vì thế mà ghen. . . . . . Trong lòng mơ hồ mong đợi, chẳng lẽ truyền thông báo chí về việc của cùng với Hạ Tư Tư, cũng chỉ là cách suy đoán, cùng với hề đúng?


      Với ý nghĩ này, có thể khiến rất an lòng.


      theo An Diệc Thành cùng tiến vào trong hội trường, có thể nhận thấy được những người này đối xử với An Diệc Thành rất khách khí, vì vậy dính dáng với cũng có khách khí, hơn nữa lại dùng ánh mắt vô cùng nghi hoặc và kỳ quái quan sát . An Diệc Thành rất ít mang bạn xuất ở những trường hợp này, người khác vì chút nguyên nhân nào đó cho dù muốn dẫn theo bạn cũng dẫn theo người, khác, cho dù mang theo, người khác cũng gì, làm việc có chút thuận theo ý thích của .


      bắt đầu có chút thoải mái đối với những thứ kia ánh mắt quan sát kia, ngay sau đó lại thản nhiên nghênh đón. An Diệc Thành phát thay đổi của , khóe miệng hơi cong lên, thuộc dạng người hề nóng vội, khi tập trung tinh thần, rất khó thoát ra tâm trạng đó, nhưng khiến cho căng thẳng như vậy, cũng phải là chuyện dễ dàng.


      "Căng thẳng?" hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh.


      " có. . . . . . Chỉ là có chút kịp thích ứng."


      rất hiểu gật đầu cái, " cũng cần làm gì cả. . . . . ."


      suy nghĩ chút, có thể phải như vậy, người khác căn bản để ý thế nào, bọn họ chỉ để ý người đàn ông bên cạnh , như thế có thể đem mình trở thành khí, hơn nữa còn là loại gánh nặng nào đó.


      lát sau, lại có người về phía này, nhìn dáng dấp có vẻ rất thân quen với An Diệc Thành, hơn nữa xem ánh mắt của bọn họ, chắc là có chuyện muốn riêng với nhau, chỉ rất chủ động mình lên xem phía trước xem chút, An Diệc Thành gật đầu, vì vậy xoay người cùng với người kia qua bên. nhìn bóng lưng , sau đó tự mình cũng tới bên, cố gắng về phía trong góc, tuyệt đối hi vọng mình bị chú ý.


      Nhưng phải khẳng định điều đắc tội với Thượng Đế rồi, bởi khẩn cầu của bị Thượng Đế phớt lờ, lúc chuẩn bị cầm lên quả màu đỏ ở phía bên kia bàn, muốn biết loại trái này là gì Lê Hoành Diệu lại đứng ngay ở trước mặt , hơn nữa vẻ mặt của ta lại hết sức vô cùng bi thương, khiến hoàn toàn có cách nào hiểu nổi.


      "Trình Vũ Phỉ, sao em lại trở thành thế này?" Lê Hoành Diệu càng càng cảm thấy đau lòng.



      Theo bản năng, Trình Vũ Phỉ cách xa người đàn ông bước, bởi vì người đàn ông này khiến gặp nhiều tai tiếng, vì vậy đối với ta cũng còn cảm tình tốt.


      Lê Hoành Diệu lắc đầu, " rồi chỉ vì em mà ly hôn, đến lúc đó lấy em... tại sao em lại chịu chờ ? Lại làm người tình cho người khác . . . . . Em như vậy, là … là làm cho người ta thất vọng."


      Người tình. . . . . .so ra cũng giống như tiểu tam phá nát gia đình ta, vẫn cảm thấy cho dù kết hôn với đàn ông đôi khi thân phận người tình cũng tương đối dễ nghe, lần đầu tiên cảm thấy, hai chữ người tình này, cũng phải là đến mức khó nghe như vậy.


      hoàn toàn muốn có chút nào quan hệ nào với người đàn ông này, gặp rủi ro có lẽ khiến ta có cảm giác muốn cứu giúp mà thôi. còn nhớ lúc đầu khi nhà gặp chuyện mai ta lựa chọn từ hôn rồi dẫn cưới người khác, quả thực, chưa bao giờ ôm lấy bất cứ hy vọng nào đối với người đàn ông này, nhưng khi mình lâm vào thời điểm khốn khổ nhất vẫn bị bỏ rơi chút khó chịu đó mãi mãi quên được, dù là vẫn tự với mình, vừa hay, dù sao cũng muốn gả cho ta.


      Nếu như người bỏ mặc thời điểm khó khăn nhất, như vậy cần gì cho dù về sau có trở thành người thế nào nữa, cũng tiếp nhận bất cứ lời tốt đẹp nào của người này.


      "Ừ, bởi vì mà tôi tỉnh ngộ ra, tôi tình nguyện làm người tình cho người khác cũng muốn ở cùng với ." xong cũng muốn rời ngay.


      Vẻ mặt thương xót của Lê Hoành Diệu lúc này được thay vào bởi gương mặt bừng tỉnh hiểu ra, "Vũ Phỉ, em là vì để cho tôi ly hôn, để cho tôi bị người khác phỉ nhổ, mới làm như vậy. . . . . ."


      là đủ rồi, mặt còn kiên nhẫn nữa, ràng như vậy vẫn nhìn ra sao?


      còn chưa kịp trả lời lại Lê Hồng Diệu Bạch Êm Ái vợ của Lê Hồng Diệu tới, bạch êm ái là nổi giận đùng đùng cả mặt, "Trình Vũ Phỉ, đúng là đàn bà biết xấu hổ, trước kia sau lưng tôi quyến rũ chồng tôi, bây giờ lại trước mặt tôi quyến rũ người đàn ông của tôi . . . . . cái thế giới này tại sao có thể có loại đàn bà đê tiện như vậy."


      Ngay lúc đó Lê Hoành Diệu bộc phát tức giận, nhìn về phía vợ của mình hầm hừ , " câm miệng cho tôi."


      Bạch Khinh Nhu vừa tức giận vừa khó chịu, "Cũng đúng, bây giờ đàn ông chính là thích ngươi loại đàn bà đê tiện này, như vậy mới xứng được với bản tính đê tiện từ trong xương của bọn họ . . ."


      Trình Vũ Phỉ cười, cũng thèm nhìn tới Lê Hoành Diệu, chỉ là nhìn chằm chằm Bạch Khinh Nhu , "Lê phu nhân, mời bà trông coi chồng của bà tốt hơn, chồng bà tự mình đa tình mang đến cho tôi quẫy nhiễu rất lớn, bà cũng , tôi cũng trẻ tuổi xinh đẹp, như vậy, làm sao lại để ý đến người đàn ông như thế. . . . . ."


      Bạch Khinh Nhu càng thêm nổi giận, loại đàn bà đáng chán ghét thế này lại châm chọc mình quản được chồng của mình, ta cái gì cũng lo được rồi, cũng cần biết nơi này có bao nhiêu người nhìn bọn họ làm chuyện cười, ta chỉ muốn cho đôi cẩu nam nữ kia cực kỳ khổ sở, ta chuẩn bị tiến lên tay lại bị người khác nắm được.


      An Diệc Thành nắm tay Bạch Khinh Nhu chuẩn bị liều mạng trút phẫn nộ của mình lên Trình Vũ Phỉ, sau đó tay vung, Bạch Khinh Nhu liền lui về phía sau hai bước.. khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Khinh Nhu và Lê Hoành Diệu, " ra là tôi cảm thấy người phụ nữ của tôi cần phải quyến rũ chồng của người khác để chứng minh sức quyến rũ của ấy."


      sâu kín ra những lời này, lập tức tới trước mặt Trình Vũ Phỉ, hoàn toàn để ý tới ánh mắt của những người bên cạnh, dẫn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :