1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 10

      Tối hôm qua Trình Vũ Phỉ ngủ được ngon giấc, An Diệc Thành đem giày vò lặp lặp lại giường, dùng các loại phương thức, làm cho phải hét lên muốn , mặc kệ là đối với chuyện này có vui vẻ hay vẫn bị dày vò thể cầu xin tha thứ, muốn thỏa mãn , mặc kệ có đồng ý hay .


      Cho đến cuối cùng, Trình Vũ Phỉ hiểu được do bỗng nhiên lương thiện buông tha cho , hay do thanh của mình quá mức chói tai, nhưng toàn thân bủn rủn chịu được, nhưng vẫn ngất , thậm chí choáng váng đầu kịch liệt, làm thế nào cũng ngủ được.


      ngừng suy nghĩ của mình lại, nhưng vẫn thể tập trung xử lý công việc, mấy chữ cái màn hình máy vi tính kia, biến thành từng con nòng nọc , thậm chí còn chuyển động, tự hỏi mình có nên xin phép nghỉ , loại trạng thái này của làm được bất kỳ chuyện gì. Cuối cùng khi quyết định nhờ người làm giúp chuyện thể tưởng tượng nổi lại xảy ra.


      Chỉ là Trình Vũ Phỉ cảm thấy rất buồn cười lại xem mình như khách xem kịch để xem trò cười này, bởi vì người tới là Bạch Khinh Nhu, bước vào lập tức la hét gọi Trình Vũ Phỉ ra ngoài, dám làm dám chịu, núp ở chỗ nào. Trình Vũ Phỉ tựa vào bên, nhìn chằm chằm bóng dáng của Bạch Khinh Nhu, cảm giác như mình tham gia vào trò cười đầy khoa trương lại giả tạo này.


      Bạch Khinh Nhu ở đây gào thét, làm cho Trình Vũ Phỉ phải ra ngoài, Trình Vũ Phỉ đứng nơi đúng lúc có thể nhìn thấy Bạch Khinh Nhu, nhưng Bạch Khinh Nhu lại thể nhìn thấy . Bạch Khinh Nhu gây rối lúc, kéo đến rất nhiều khán giả, bắt đầu chút kiêng nể gì mắng lên, trước mắng Trình Vũ Phỉ biết nhục nhã, ghê tởm, quyến rũ đàn ông có vợ, loại phụ nữ này nên róc xương lóc thịt, phá hoại gia đình người khác. . . . . .


      Vốn tất cả mọi người xem kịch hay, sau khi nghe Bạch Khinh Nhu mắng chửi người, vài người liền nhìn về phía Trình Vũ Phỉ, đối với người thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác, mặc dù người đứng xem thể mắng chửi được gì, nhưng muốn giúp vợ chính thức người ta phải là thể. Trình Vũ Phỉ khỏi khẽ cười, cái thế giới này luôn có số người như vậy, nghe chút chuyện, lập tức liền nhận định người khác phạm tội, cho dù là sai, cũng chỉ trách tội người khác thể kiềm chế được, cũng nghĩ lại hành động của mình.


      Khi Trình Vũ Phỉ ra, Bạch Khinh Nhu nhìn thấy lập tức chạy tới, muốn đem Trình Vũ Phỉ xé rách thành mấy múi. Trong khi Bạch Khinh Nhu chạy tới Trình Vũ Phỉ thuận tay cầm bình hoa bên cạnh, ôm vào trong tay, mắt thẳng tắp nhìn về phía Bạch Khinh Nhu.


      Từ có cách sống người phạm ta, ta phạm người, thậm chí còn có tính thỏa hiệp với người khác, cho rằng nhiều chuyện bằng bớt chuyện, nhưng cuộc sống dạy cho đạo lý, rất nhiều chuyện, nếu như mình lùi bước, người khác tiến bước, cho đến khi bức mình đến đường lui.


      "Phu nhân Lê phu nhân phải chưa nghe thấy tội phỉ báng chứ?" hôm nay thân thể tốt, cho nên cũng còn tính nhẫn nại đối với người này, ràng biết rằng làm ầm ĩ lớn tốt, nhưng vẫn nhịn được, "Công khai phỉ báng như vậy, là sợ có nhân chứng chứng minh tội của sao?"


      Bạch Khinh Nhu nhìn bình hoa trong tay Trình Vũ Phỉ , cũng có ý định đến gần, " cho rằng tôi hù dọa sao? Dám quyến rũ chồng tôi sao lại dám thừa nhận? A, còn muốn có mặt mũi à, tôi nhổ vào, muốn mặt mũi còn làm chuyện biết xấu hổ như vậy."


      Trình Vũ Phỉ cười cười mỉa mai, "Tùy , muốn mắng cứ mắng , cứ tiếp tục, tốt nhất làm cho nhiều người nghe hơn , để cho tất cả mọi người biết chông vì sao cần nữa”.

      ……..” Lúc này Bạch Kinh Nhu cũng nhịn được vọt tới.

      Trình Vũ Phỉ trược tiếp ném bình hoa vỡ thành nhiều mảnh vụn dưới chân Bạch Kinh Nhu, tiếng ầm đột nhiên vang lên. Bạch Kinh Nhu sửng sốt giây bỗng khóc lên.

      Trình Vũ Phỉ nhìn Bạch Kinh Nhu lập tức lấy điện thoại động ra gọi an ninh, nhường cho người có trách nhiệm xử lí, hơn nữa những người này có tới đây gây rối cũng biết tới xử lý.

      Bạch Kinh Nhu khóc đến đau lòng, ngồi dưới đất vừa khóc vừa : “ bây giờ hài lòng chưa, ấy muốn ly hôn với tôi ……. Chúng tôi kết hôn nhiều năm rồi, tại sao vẫn bỏ qua cho tôi ……”

      có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ Trình Vũ Phỉ rồi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn . Mà lúc này, lãnh đạo của cũng ra, thấy trường hợp này, gọi người đưa Bạch Kinh Nhu đến phòng tiếp khách, chuyên với Bạch Kinh Nhu lúc, mới gọi người đưa Bạch Kinh Nhu rời .

      Chưa được bao lâu, Trình Vũ Phỉ bị mời đến văn phòng.

      cũng biết mình hơi kích động chút, dù sao cũng bởi vì mình, mói gây ra trò cười này cho nên bày tỏ áy náy trước, sau mới giải thích mình phá hoại gia đình nhà người khác. Vị lãnh đạo trẻ tuổi này chỉ mấy câu, cũng thêm gì, nhưng Trình Vũ Phỉ lại cảm thấy lo lắng, thái độ của cấp như vậy, giống như vẫn trách cứ mình, dù sao gây ồn ào lớn như vậy, đối với danh dự công ty cũng bị ảnh hưởng.

      Hôm nay là đủ xui xẻo rồi, nghĩ.

      Mà khi rời công ty được bao lâu, lại nhận được điện thoại của Lê Hồng Diệu, ta nhận lỗi với , cũng tình nguyện gặp lãnh đạo của để giải thích rang.

      Trình Vũ Phỉ nghe Lê Hồng Diệu , khỏi cảm thấy phiền, “Tại sao muốn ly hôn?” đợi đối phương trả lời trực tiếp thốt lên: “ và vợ xứng đôi như vậy, ly hôn rồi biết tìm đâu người thích hợp như vậy, đôi hiếm gặp.” xong trực tiếp cúp điện thoại.

      Đàn ông luôn tự cho mình đúng, phụ nữ cũng khá hơn chút nào.

      Trình Vũ Phỉ bỗng nhiên cảm thấy phiền não, có lẽ là choáng váng đầu, thân thể cũng tiện, làm cho cả người tinh thần sa sút.

      Mà khi lang thang lát, lại nhận được điện thoại của An Diệc Thành, là ghét cái gì tới cái đó, hôm nay chắc chắn là ngày may của .

      An Diệc Thành để đứng tại chỗ chờ , cũng hỏi thời gian làm việc sao ở công ty, có lẽ hoàn toàn quan tâm, cái muốn là nghe theo mệnh lệnh của , về phần nghĩ như thế nào, hoàn toàn quan trọng.

      quên mất bản thân bao lâu, hình như cũng chưa lâu, sau khi dừng xe lại, bước đến ngồi vào chỗ, từ đầu tới đuôi có bất kì thái độ gì.

      Chỉ là lái xe tốc độ ngày càng nhanh, cho đến khi cuối cung nắm chặt chỗ ngồi mình, chịu đựng nổi tốc độ như vậy, nhìn chằm chằm vào , cũng gì.

      An Diệc Thành đánh giá từ xuống dưới, nở nụ cười: “ học được cách làm người khác thay đổi sắc mặt, có tiến bộ”

      Hai tay Trình Vũ Phỉ siết chặt, hàm răng cắn vào môi, vẫn lời, chịu đựng tốc độ của làm cho dạ dày ngừng đảo lộn.

      Trải qua lúc lâu, khi chịu đựng nổi nữa An Diệc Thành cuối cùng cũng dừng xe lại, gần như cùng lúc đó, đẩy cửa ra lập tức xuống xe, ngừng nôn ở ven đường.

      Sau lúc, xử lý tốt mình mới lên xe lại.

      “Thời gian là bao lâu?” nhàng những lời này, còn nở nụ cười: “dù sao cũng nên cho thời hạn chứ?”

      An Diệc Thành nhìn , cũng chuyện.

      hơi nóng nảy, “ cứu em trai tôi, tôi nên báo đáp , chỏ là cho thời hạn , bao lâu?” thấy lời nào cười lên “Cũng phải là muốn tôi cả đời chứ?”

      Sắc mặt càng ngày càng trầm, Trình Vũ Phỉ quan sát , “ý của tôi là . . . . . thanh xuân của người phụ nữ cũng được bao lâu, xung thể để cho tôi đến khi hoa tàn bướm ít mới đuổi chứ, định kì hạn, đối với chúng ta đều . . . . .” tốt.

      An Diệc Thành khởi động xe, nhanh chóng lái xe ra ngoài, rồi lại hung ác đạp thắng xe, cơ thể bởi vì quán tính bổ nhào tới trước. Xe chạy lúc lâu mới dừng hẳn, thế nhưng dán sát mặt mình vào mặt , quan sát hồi lâu, “ muốn rời tôi như vậy?” xong lập tức trở lại vị trí của mình, cũng nhìn cái, tiếp tục lái xe, “Tôi cho được như ý.”

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 11. Khi tôi (1)
      Mấy ngày ăn uống thỏa thích, Tiết Giai Nhu nằm giường nhìn trần nhà, để tay cái bụng tròn vo vì ăn no của mình, nghĩ đến vẻ mặt than vãn của chị Dương khi nhìn mình, có phải bình thường? Chồng của , đúng, ngày mai chồng trước đính hôn với người phụ nữ khác, từ nay về sau cái chữ "Trước" kia vĩnh viễn theo nữa. Còn con của , mấy ngày trước đều ầm ỹ đòi về với ba, vì vậy có cách nào, đành đưa Nhân Nhân đến chỗ người đàn ông kia.


      Bây giờ , có chồng, cũng chẳng có con.

      Ở trong mắt người khác, trong hoàn cảnh tại, có lẽ nên khóc lớn trận mới làm mình thất vọng? vuốt vuốt hai mắt của mình, khóc nổi, chính là khóc nổi. Ngoại trừ bên ngoài có chút phiền muộn, kỳ cũng quá đau lòng. bò dậy từ giường, liếc mắt thấy cái cân cách đó xa, đứng lên cân, MD (mẹ nó), mắng tiếng, vậy mà tăng thêm năm cân (2,5 kg).


      Đều tại tên khốn Từ Triệu Luân kia, muốn đính hôn đính hôn, sao phải để cả thành phố đều biết? Khiến cho giống như người đàn bà bị chồng ruồng bỏ vậy, tại biểu chút đau lòng dường như có lỗi với thân phận của chính mình, cố tình cười, người khác lại cho là cố nén thương tâm. Khốn kiếp khốn kiếp… Trong lòng chửi loạn trận, vẫn chưa hết giận.


      lục lọi mấy tờ báo đưa tin về lễ đính hôn của Từ Triệu Luân, tờ báo giới thiệu đủ các loại thông tin về vị hôn thê tại của Từ Triệu Luân, gia thế thân phận là điều tất nhiên, nhưng ngay cả thông tin về chiều cao nhóm máu tính tình sở thích của vị hôn thê kia đều thiếu.


      mỹ nhân, Tiết Giai Nhu quăng tấm ảnh người phụ nữ mặc váy cưới , cũng phải là kết hôn, long trọng như vậy làm gì, giống như muốn toàn thế giới biết Từ gia nhiều tiền có chỗ tiêu, vì vậy chút chuyện đâu cũng tốn kém như thế.


      ném tờ báo , "Từ Triệu Luân, tôi nguyền rủa lấy được người bên ngoài đằng bên trong nẻo, trước mặt dịu dàng, còn sau lưng đổi trắng thay đen…" hầm hừ tức giận, trừng mắt liếc người đàn ông trong tờ báo nằm đất, còn lấy chân đạp vài cái, cuối cùng mới hả giận.


      Chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc sống chính là hết ăn lại ngủ, ăn uống thỏa thuê rồi, tiếp theo nên làm chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời, ngủ, dù là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện quấy rầy .


      Hôm sau, Tiết Giai Nhu bị tiêng chuông điện thoại đánh thức, kẻ nào quấy rầy giấc ngủ của người khác nên xuống Địa ngục , vừa cầm điện thoại muốn mắng đối phương.


      "Phu nhân, có chuyện hay xảy ra…" Tiểu Trương cầm điện thoại giọng , Tiểu Trương là trợ lý bên cạnh Từ Triệu Luân, cũng chỉ có trí nhớ cậu ta mới kém muốn chết như vậy, bọn họ ly hôn, lại vẫn gọi là phu nhân.


      Tiết Giai Nhu mở mắt, chuẩn bị nổi giận, Tiểu Trương lại lập tức tiếp, "Nhân Nhân bị thương…"


      "Cái gì?" Tiết Giai Nhu lập tức ngồi dậy, " địa điểm."


      Khi Tiểu Trương địa điểm, Tiết Giai Nhu liền liền nhảy xuống từ giường, hấp tấp tìm quần áo mặc vào, nhanh chóng chạy tới địa điểm mà Tiểu Trương .


      Địa điểm ấy là nhà hàng cao cấp bậc nhất. Hôm nay, Từ gia bao trọn gói nơi này. Tiết Giai Nhu quan sát nơi chuẩn bị làm lễ đính hôn chút, tầm thường, tầm thường chịu được, trình độ thưởng thức nghệ thuật của Từ Triệu Luân là xuống dốc trầm trọng, tốt khi mình ly hôn ta, đến nỗi để ta ảnh hưởng tới trình độ thưởng thức của mình. đánh giá bừa bãi lát, rồi trực tiếp lên tầng năm.


      Mọi thứ trang hoàng lộng lẫy, đáng tiếc tại có tâm tình thưởng thức.


      Hôm nay, nữ chính của buổi lễ, Bạch Hiểu Dĩnh, vốn thử lễ phục đính hôn lần cuối cùng, nhưng giờ phút này lễ phục lại bị ai đó lấy cây kéo cắt thành lổ hổng lớn, mà trước mặt Bạch Hiểu Dĩnh là , hai người đối mặt nhìn nhau.


      Biểu tình mặt Bạch Hiểu Dĩnh tràn đầy uất ức, đối với bé này tự thấy bản thân vô cùng ưu đãi, còn định coi bé như con mình mà nuôi dạy. Mấy ngày trước mọi chuyện đều tốt, nhưng biết sao hôm nay lại như vậy, Từ Nhân nhân cố ý theo , lấy tất cả lễ phục của cắt nát. Hôm nay là lễ đính hôn của , nhưng tất cả lễ phục đều mặc được nữa, kìm được tức giận mới Từ Nhân Nhân mấy câu, ai ngờ Từ Nhân Nhân khóc òa lên, muốn cắt quần áo của mình để bồi thường, kết quả bé cầm cây kéo chắc tự làm mình bị thương.


      Từ Nhân Nhân còn , nhưng lúc này quật cường nhìn người phụ nữ sắp đính hôn với ba mình, "Người đàn bà xấu xa, cướp ba ba."


      Bạch Hiểu Dĩnh giận thể tả, nhưng đối phương chỉ là bé hơn năm tuổi, cũng thể làm gì , hơn nữa mới hơn năm tuổi, sao có thể hiểu những thứ này, khỏi nghĩ đến vợ trước của Từ Triệu Luân lại dạy con bằng loại phương pháp này, "Dì đưa con bệnh viện nhé, tay con bị thương rồi."


      " cần lo, người đàn bà xấu xa."


      "Mẹ mày mới là đàn bà xấu, vậy mà giáo dục con của mình… mày xem lại bộ dạng mày, như vậy có tâm kế, đáng sợ…" Dù là tiểu thư nhà quyền quý, gặp phải chuyện như vậy, khỏi trở mặt.


      Tiết Giai Nhu đứng lát, tới, đứng lại bên cạnh Từ Nhân Nhân, đánh giá con mình lượt, " xin lỗi."


      Nhân Nhân ủy khuất nhìn mẹ mình, "Con xin lỗi, con sai, ta chính là người đàn bà xấu…"


      " xin lỗi."


      Nhân Nhân quật cường cúi đầu, nhưng khi ngước mắt nhìn phát ánh mắt Tiết Giai Nhu lộ ra lãnh ý, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Bạch Hiểu Dĩnh, "Con xin lỗi."


      Tiết Giai Nhu tiếp tục nhìn con mình nữa, quay lại nhìn Bạch Hiểu Dĩnh, "Con tôi được giáo dục ra sao cần quan tâm, cũng cần người khác giáo dục…" xong liếc nhìn trang phục của Bạch Hiểu Dĩnh với vẻ ghét bỏ, dương cằm lên, đúng bộ dáng cao ngạo.


      Bạch Hiểu Dĩnh tức giận phát tiết được, "Các người cố ý."


      Tiết Giai Nhu muốn tát Bạch Hiểu Dĩnh bạt tai, có hai nguyên nhân, hôm nay trong lòng khó chịu, còn bị người vu cáo, nguyên nhân khác là có thể tác thành cho Bạch Hiểu Dĩnh, ủy khuất có thể tìm người đàn ông kia kể khổ, đó là cơ hội tốt cỡ nào, chậc chậc.


      " còn đợi ở đây, có tin tôi biểu diễn cho xem cái gì là cố ý hay ?"


      Bạch Hiểu Dĩnh bị ánh mắt Tiết Giai Nhu hù dọa, ủy khuất chạy ra. Mặc dù thoải mái, nhưng Tiết Giai Nhu phải thừa nhận, người phụ nữ này tệ, ít nhất lòng dạ xấu, tính cách cũng tốt… Nghĩ xong khỏi bĩu môi, liên quan gì đến mình.


      Tiết Giai Nhu nhìn ngón tay bị thương của con mình, ở đó vẫn còn ứa máu, quan trọng là bé còn chịu đựng kêu đau. Tiết Giai Nhu đột nhiên liền nở nụ cười, "Có bản lĩnh lớn nha?"


      Ngu ngốc, biết vì sao có nhiều người sẵn lòng làm mình bị thương để cho người khác áy náy, tuyệt đối có khả năng làm như vậy, nếu bị thương cũng là để cho người khác bị thương, áy náy có thể mang lại mấy phần tiền, quan trọng là bản thân phải thoải mái.


      Nhân Nhân nhìn thấy sắc mặt mẹ được tốt , "Con muốn bọn họ đính hôn, con muốn ta cướp mất ba ba." Bé thà rằng người phụ nữ kia tốt, đối với mình vô cùng xấu xa, như vậy có thể tố cáo với ba ba, nhưng người phụ nữ kia xấu chút nào, còn đối với mình tệ, nhưng bé ghét, dù thế nào cũng ghét.


      "Vậy con cứ tiếp tục đùa giỡn, mẹ chưi cùng con được." xong liền muốn .


      Nhân Nhân kéo tay mẹ lại, "Mẹ đừng , đừng quan tâm con."


      Sắc mặt Tiết Giai Nhu cũng thả lỏng hơn, ngược lại càng thêm nghiêm túc, “Có khi nào mẹ cần con nữa? Con lựa chọn theo mẹ, mẹ liền chăm sóc con, con muốn ở với ba, mẹ đưa con gặp ba, mẹ đúng chỗ nào?"


      Nhân Nhân chợt muốn khóc, lôi kéo tay mẹ buông, "Con muốn mẹ, cũng muốn ba, con muốn ba mẹ ở chung với nhau… Giống như những đứa bé khác vậy, là có ba mẹ ở cùng, giống con, nếu muốn mẹ có ba ba, muốn ba ba được ở cùng mẹ."


      "A, điều này thể thỏa mãn được con rồi."


      Nhân Nhân vẫn khóc, "Mẹ đừng để ba ở cùng với người phụ nữ kia nữa, con muốn gia đình chúng ta ở với nhau."


      Tiết Giai Nhu hất tay con ra, "Tại sao? Tại sao mẹ phải vì con mà để người đàn ông kia trở lại? Tại sao mẹ chỉ vì con phải làm cả đời mình uất ức? Từ đến lớn mẹ để con ủy khuất cái gì? Con muốn cái gì, chỉ cần mẹ có thể làm được, cái gì mẹ chưa từng cho con… Từ Nhân Nhân, mẹ cho con biết, mẹ là mắc nợ con. Mẹ phải là người mẹ mà con hy vọng, vì bảo vệ con cái mình mà cam tâm cả đời bị ràng buộc bởi hôn nhân, muốn trách chỉ có thể trách con đầu thai nhầm nhà."


      Nhân Nhân cái hiểu cái , nhưng càng khóc lớn hơn.


      Tiết Giai Nhu chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao, tại sao con cái có thể cầu cha mẹ mình thỏa mãn nguyện vọng về gia đình tốt đẹp của chúng, mỗi người đều phải tồn tại độc lập, có người nào phải vì ai đó mà bất chấp tất cả. Bất luận là tình thân, tình bạn, hay là tình . đối xử với mọi người lòng, nhưng cầu đối phương cũng lòng đối tốt với mình, nếu như gặp được người tốt, vậy là có lãi, còn gặp được thế giới của cũng vĩnh viễn sụp đổ.


      Tiết Giai Nhu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con mình, "Nhân Nhân, vĩnh viễn đừng so sánh với cái gì đó, để bản thân mình vui vẻ mới là quan trọng nhất, mẹ phải con đường của mình, con cũng phải con đường riêng của bản thân."


      Nhân Nhân gần như sụp đổ khóc lớn, bé đẩy Tiết Giai Nhu, "Mẹ phải là người mẹ tốt, phải…"


      Tiết Giai Nhu thở dài, cười trào phúng. thế giới này, người hạnh phúc chỉ là thiểu số, tại sao cho rằng mình trong số những người hạnh phúc kia, cũng ép buộc người khác.


      đứng lên, muốn quan tâm. Nhưng Nhân Nhân lại đuổi theo, ngừng đánh đá lung tung vào người , Tiết Giai Nhu im lặng, đẩy bé cái, Nhân Nhân liền ngã mặt đất.


      Nhân Nhân ngừng khóc, nhưng Tiết Giai Nhu định tiến lên đỡ, nhớ đến thời điểm mình lớn bằng đấy, cũng khóc như vậy, lúc đó mới hiểu được, khóc là vô dụng, nước mắt ngoại trừ có thể bài tiết độc tố, đúng là có tác dụng nào khác.


      Từ Triệu Luân bước nhanh tới, đỡ con mình dậy, ôm trong lòng, ngừng an ủi, "Đừng sợ, ba dẫn con gặp bác sĩ." Lướt qua Tiết Giai Nhu khỏi trừng mắt liếc Tiết Giai Nhu cái.


      Tiết Giai Nhu nhìn hai cha con xa dần, trong lòng khỏi nguội lạnh.


      năm ấy, và Trình Vũ Phỉ cùng nhau ngồi sân thể dục, nghe Trình Vũ Phỉ về cuộc sống vui vẻ của gia đình Trình gia, cảm thấy có người em trai, gia đình hòa thuận, là chuyện rất vui vẻ hạnh phúc.


      Khi đó Tiết Giai Nhu muốn nhớ tới gia đình mình, chị em, có vô số.


      Nhưng Tiết Gia Hòa bao dưỡng rất nhiều phụ nữ nhưng người nào là vợ cả, nên cũng phân biệt vợ cả với vợ bé, vậy cũng coi như Tiết Gia Hòa có chút lương tâm, sinh con cái, nếu nguyện ý trở về, đều được nuôi dưỡng trong tòa biệt thự lớn này. Mỗi lần thực tụ họp luôn gặp nhiều người xa lạ như vậy, cũng miễn cưỡng được coi là hoặc chị của Tiết Giai Nhu.


      Đó là gia đình vô cùng trọng nam khinh nữ, Tiết Gia Hòa thích con , chỉ nguyện ý bồi dưỡng con trai. Nhưng ông thích con cũng chỉ là phần, mọi việc đều có ngoại lệ, trong đó chính là Tiết Tĩnh Nhu cùng Tiết Giai Nhu.


      Tiết Tĩnh Nhu được Tiết Gia Hòa đối xử đặc biệt, chỉ vì Tiết Tĩnh Nhu ngoại hình dịu dàng, dáng dấp tiêu chuẩn của tiểu thư quyền quý, quan trọng hơn là Tiết Tĩnh Nhu cũng chịu thua kém, sử dụng thuần thục các loại nhạc cụ, thành tích cũng rất xuất sắc, khiến Tiết Gia Hòa vô cùng hài lòng.


      Mà Tiết Giai Nhu được Tiết Gia Hòa coi trọng, đơn thuần do vận khí, Tiết Giai Nhu là đứa con nhất của Tiết Gia Hòa, cũng chính là về già lại có con, nên vô cùng thương Tiết Giau Nhu, cũng dưỡng tính tình thành vô câu vô thúc. ra Tiết Giai Nhu cũng ràng, được cưng chìều còn có nguyên nhân khác, mẹ của là người phụ nữ trẻ đẹp nhất trong những người đàn bà của Tiết Gia Hòa, đàn ông mà, cũng chỉ như vậy, thích phụ nữ trẻ tuổi lại xinh đẹp.


      Lâm Nghễ là phụ nữ xinh đẹp, năm ấy bà mười chín tuổi theo Tiết Gia Hòa lúc đó năm mươi lăm tuổi, hai năm sau sinh ra Tiết Giai Nhu, sau nhiều năm như vậy, Lâm Nghễ vẫn là người đàn bà được Tiết Gia Hòa thương nhất, năm 36 tuổi, thương ấy dần ít , cũng thể tránh khỏi cách biệt về tuổi tác.


      Lúc trước mỗi lần cùng Từ Triệu Luân trở về, thấy Từ Triệu Luân gọi cái người bằng tuổi ông ngoại bằng cha thấy khỏi châm chọc.


      Sinh ra trong gia đình như vậy, có thể làm sao đây? Tiết Giai Nhu chán ghét tất cả gia đình mình, lúc nào cũng lừa tôi gạt, những người đàn bà kia minh tranh ám đấu hoàn toàn khác gì với phim ảnh.


      chán ghét, Lâm Nghễ thấy điều đó nhưng lại chỉ với con “Con có thể chán ghét tất cả ở đây, nhưng con có tư cách khinh bỉ đối với thân phận cho con vật chất."


      Nếu phải còn đường để chọn, ai lại nguyện ý theo người đàn ông như vậy. Lâm Nghễ phải là ai, quá trình cũng giống như vô số ngôn tình cẩu huyết, bà làm cung cấp nuôi dưỡng người đàn ông kia học, sau khi học hành thành đạt, người đàn ông ấy lại lựa chọn người con khác, chỉ vì theo đuổi nghiệp của . Coi như vậy, Lâm Nghễ cũng tuyệt vọng. Chân chính tuyệt vọng là khi người đàn ông kia vì phát triển nghiệp của mình, trực tiếp bán bà, bán cho Tiết Gia Hòa.


      Năm ấy, người đàn ông kia với Lâm Nghễ, " cũng đừng trách tôi, đàn ông là như vậy, đều hi vọng nghiêp của mình phát triển, tất cả mọi người như nhau thôi."


      Đúng vậy, đàn ông đều giống nhau, vậy đòi hỏi cái gì chứ ? Lâm Nghễ theo Tiết Gia Hòa, đối với Tiết Gia Hòa cũng chăm sóc hơn, khi rời cũng có bất kỳ nhớ nhung gì, bình thường đánh mạt chược sau đó spa, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, khi có hi vọng đối với bất cứ thứ gì cuộc sống cũng rất đơn giản.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 12

      Lần này An Diệc Thành tức giận, tức giận ràng lên trong ánh mắt. Trình Vũ Phỉ nhếch môi gì, sợ khi mở miệng An Diệc Thành trực tiếp đặt mình xuống ven đường rồi lái xe rời luôn. Có lẽ, chuyện xảy ra hôm nay quả làm cho Trình Vũ Phỉ thoải mái, còn chuyện gì nữa phải đợi đến khi sắc mặt An Diệc Thành thay đổi rồi tiếp.


      mình rời mà An Diệc thành lại phản ứng lớn như vậy. Có lẽ, nguyên nhân phải tại hai chữ “rời ” mà là bởi vì do chính ra. Đàn ông mà thích đàn bà nữa cũng phải do chính đàn ông đuổi , cho phép đàn bà chủ động rời . Tuy kết quả khác nhau nhưng ý tứ lại kém hơn rất nhiều. khỏi suy nghĩ có lẽ An Diệc Thành tức giận vì nguyên nhân này.


      Còn là chuyện kia, là về ngôi biệt thự.


      Đối với sắc mặt ràng tốt của An Diệc Thành, Trình Vũ Phỉ phải thừa nhận mình cũng có tâm trạng tốt. Đúng ra có thể lấy thân phận tại làm nũng để thay đổi sắc mặt lạnh lùng nhưng ngay cả bản thân mình cũng tự an ủi được. Trình Vũ Phỉ tự nhận mình phải là người tốt hoàn toàn, nhưng cũng phải người trong bụng đầy ý nghĩ xấu. Gặp được chuyện như vậy, tất cả các đồng nghiệp đều có thành kiến, có biện pháp nhàng giải thích rằng nguyên nhân là chồng ta thích ta. Chạy đến tìm mình, đối phương lại tức giận. Cũng nên làm rối loạn sinh hoạt của , phải thánh nhân, tại chỉ có thể suy xét tại sao để mình lâm vào cảnh ngộ gay go này.


      Xe dừng, cho là trực tiếp xuống xe, giống như lúc trước ném xuống. Nhưng cú điện thoại vang lên đúng lúc có lẽ cắt ngang tính toán của . thể tiếp tục ngồi xe mà cũng thể trực tiếp xuống xe, điều này khiến cả người thoải mái. Mấy giây sau, vẻ mặt trầm của An Diệc Thành lên nét dịu dàng, giống như làn gió xuân thổi qua, băng tuyết mặt trong nháy mắt hoà tan. Điều này khiến rất tò mò, rốt cục điện thoại của ai mà có ảnh hưởng lớn như vậy?


      Cố tình nghe chuyện cũng nghe ra điều gì, câu trả lời của chỉ vẻn vẹn có tiết “Ừ”.


      An Diệc Thành để điện thoại di động xuống, tâm trạng xấu lúc trước còn. Trình Vũ Phỉ thầm thở ra hơi, tâm tình của cũng quá tồi nên khi đối xử với cũng quá đáng giận, hạnh phúc kéo dài, giành được ít ưu việt.


      ra cũng là suy nghĩ nhiều.


      giường An Diệc Thành có bá đạo nhưng cố tình dịu dàng mà tấn công. Ánh mắt trần trụi nhìn , phải buộc kêu lên những lời khiến người khác nghe dược đỏ mặt tím tai nếu cũng cố ý hành hạ mà càng thêm dịu dàng…


      Trình Vũ Phỉ ngủ được đêm cực kỳ yên ổn. Thậm chí khi làm chuyện nam nữ, vào giây phút cuối cùng, thân mật ôm chặt người đàn ông này để thân thể tỉnh lại từng tế bào. Nhiệt tình, nóng bỏng hòa quyện vào cảm xúc so với trước kia còn kịch liệt hơn. Động tác giống như những đôi tình nhân thực khiến cho thân thể họ hoà vào làm , chỉ có lẫn nhau.


      Phụ nữ có trí nhớ tốt thiệt thòi, bởi vì tỷ lệ gặp được người đàn ông có trí tốt giống mình vô cùng thấp. Mà cũng chẳng có cách nào thay đổi, trí nhớ của từ trước đến giờ vốn rất tốt.


      Chỉ là lẽ ra nên chọn khoa báo chí mà lại quyết định sai lầm chọn khoa tự nhiên.


      năm nào đó bầu trời rất xanh, giống như được khảm thủy tinh lên, chút vết bẩn, giống như tâm hồn của thiếu nữ có nửa điểm trần tục cùng các thứ trang hoàng.


      Trình Vũ Phỉ nhớ mình và mọi người ngồi ở trong hội trường, buổi lễ tựu trường cũng giống như hồi tiểu học cũng có tiếng trống, tiếng reo hò dứt hướng về sân khấu, đâu đâu cũng vui vẻ, rộn ràng. bục có người sục sôi, phía dưới hừng hực lửa nóng chuyện.


      “Này này này, nghe người thi đạt điểm cao nhất học trường chúng ta…”


      “Người ta ghi danh trường chúng ta, nhưng nghe hiệu trưởng trường A đến mời mà ta đồng ý.” Bây giờ các trường cạnh tranh gay gắt, ít hạt giống tốt ngay trong thời điểm đầu bị trường chuyên cấp ba nhìn trúng thoả thuận với cha mẹ cho dù kết quả thi hết cấp có tốt xấu ra sao cũng đến chỗ bọn họ học. Những thứ này tuy tốt nhưng vẫn khiến người ta tặc lưỡi tiếc rẻ khi hạt giống tốt đạt điểm tuyệt đối.


      “Cái này cũng là do hiệu trưởng trường chúng ta mời, miễn toàn bộ học phí ba năm…”


      “Nhưng mà nghe ta là người con có hiếu, trong nhà có mẹ nên chọn học gần nhà…”





      Trình Vũ Phỉ bỏ qua khí vui vẻ, mình kiểu cúi người xuống chơi trò chơi đơn giản điện thoại. Tuy bị Tiết Giai Nhu châm chọc nhiều lần nhưng vẫn thích chơi loại trò chơi tốn chỉ số thông minh này. oai ra là thông minh để dùng trong học tập còn bình thường cần lãng phí.


      Khi ngẩng đầu lên nhìn về khán đài nhìn thấy . Lúc ấy tuấn, lịch , tao nhã, thân hình cũng chẳng cường tráng mà còn có phần văn nhã giống thiếu nữ. Đập vào mắt tấm áo trắng tinh. Điều khiến cho nghĩ đầu tiên là dùng bột giặt hãng nào mà có thể khiến áo trắng như vậy?


      Trang phục của tuy giặt rất sạch rồi cũng tới nỗi trắng như vậy. vẫn theo bóng áo trắng kia giống như nghiện. Nhưng mà tạp chí phải cũng thích chính là loại nghiện, khi ta phát bị nghiện ta vào tình trạng thể cai được rồi.


      Ở trong phòng ăn, luôn có thể nhìn ra bóng áo trắng ấy. Coi như có theo bản năng tìm nhưng khi nhìn lại tầm mắt lại đặt ở người .


      Trong giờ thể dục, cũng luôn luôn dõi theo bóng áo trắng. Nhìn bị bạn cùng lớp mời lâu mới đồng ý chơi bóng rổ. ngoan ngoãn ngồi nhìn, mà cũng làm nam sinh quá nổi bật. Hai bên sân bóng đều có đám nữ sinh, nam sinh phần lớn đều ngẩng cao đầu đánh bóng, gắng hết sức ném bóng vào rổ. Nhưng lại như vậy …


      Lúc nghỉ giải loa mười phút, cũng rất niềm nở. Lớp học được phân lớp theo thành tích thi đầu vào, trường học xếp lớp cách nhà vệ sinh xa. Hơn nữa cả tầng đều phải từ bên ngoài hành lang qua, chỉ cần nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ nào đấy trong ngày có thể nhìn thấy mấy lần.


      tưởng tượng bản thân mình như nổi điên. Thích ? Thích vì cái gì?


      Khi đó các nữ sinh khác cũng để ý tới . Nghe nữ sinhh thích nhiều vô số, rất nhiều người tặng quà cho . Tất cả đều từ chối, chấp nhận bất cứ ai kể cả người tốt tính. nghe mấy lời đồn đại này vui mà cũng vui. Vui vì phải là người tuỳ tiện, vui vì sao lại khó gần như vậy?


      Cho đến lúc theo bóng áo trắng kia tới nghiện mà cũng biết.


      Năm lớp 11 trường học chia ban. Trình Vũ Phỉ do dự lâu vẫn buông tha môn Ngữ văn mà am hiểu. Bởi vì lớp chuyên Văn và lớp tự nhiên được học ở cùng tầng. May sao vận khí của tốt, khi ấy việc thị sát giáo dục đối với khối lớp được làm hết sức nghiêm khắc, nghiêm cấm trường học theo kết quả học tập mà phân ban, thậm chí còn phái người đến tận trường học giám sát. Cứ như vậy học cùng lớp với An Diệc Thành.


      Khi Trình Vũ Phỉ mở mắt, An Diệc thành vẫn ngủ bên cạnh. hiểu sao đột nhiên muốn khóc, phải vì đau lòng, càng phải khổ sở, dĩ nhiên cũng phải vì vui vô cùng mà khóc. từng có mơ ước lớn nhất chính là cùng người đàn ông này ở chung chỗ, cùng sinh con, nuôi con, thậm chí là đứa con luôn luôn nghe lời hiểu chuyện như cũng vì mà cùng cha mẹ cãi vã. ra làm gì cho nhưng tên lại theo cả tuổi thanh xuân.


      nghĩ mình vì bài vật lý thế nào cũng làm ra được, lại giám ngồi ngay trước mặt bạn học khóc đành nằm gục xuống lặng lẽ rơi nước mắt. Sau đó viết trong sách luyện tập vật lý như điên tên người như thể khắc vào trong lòng.


      vẫn luôn luôn hiểu đạo lý, cầu làm cho điều gì, tất cả đều là do can tâm tình nguyện. Vì vậy có đáp lại hay đều liên quan. Nguyên nhân chính là cùng tình mà tên gọi là tình đơn phương.


      Trình Vũ Phỉ cười ra tiếng.


      Ở cách vách nhà đôi vợ chồng cùng con , bé rất đáng . Có lần mẹ bé cho bé ti vi rất nhiều thứ đều là do máy vi tính chế tác. Kể như có lần bé rất thích hồ ly cũng là do máy vi tính chế tác trong quá trình hậu kỳ. Bé liền kéo tay mẹ hỏi “Mẹ, cái đó cũng là do máy vi tính chế tác có đúng ?”


      Mẹ bé cũng tò mò, nhìn lát thấy cảnh nam nữ chính đến cạnh giường, ra là giống với việc tắt đèn ngủ, cùng lắm nhiều hơn chỉ là cái hôn mà thôi. Mẹ bé có chút kinh ngạc, hỏi tại sao.


      Bé nhìn mẹ “Bởi vì bọn họ làm chuyện vợ chồng mới có thể làm.”


      Chuyện vợ chồng mới có thể làm…Trình Vũ Phỉ ngày đó được mời ăn cơm, ngờ bé mà lại được học thêm chút chuyện. Trình Vũ Phỉ cách nào ra được xã hội nay chuyện này sớm biến thành chuyện phải chỉ vợ chồng mới có thể làm. Trong lòng sao lại khó chịu như vậy, người khác chỉ cảm thấy thể tưởng tượng nổi trẻ con sao mà trưởng thành sớm vậy, còn lại cảm thấy như thương tiếc chuyện hề thuần tuý kia.


      hít vào hơi dài, tiếng động mà khóc…

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 13 Khi tôi ( hai )

      Từ Triệu Luân ôm Tiểu Nhân Nhân tới đến phòng khám bệnh gần đó, Tiểu Nhân Nhân ôm ba ba, vẻ mặt ủy khuất, mẹ lại quan tâm bé, càng nghĩ càng tủi thân, mẹ tốt, mẹ trứng thối.


      "Còn đau ?" Từ Triệu Luân ân cần hỏi con , lấy tay lau nước mắt còn đọng khóe mắt bé.


      Nhân Nhân lắc đầu, " đau."


      Từ Triệu Luân đặt Nhân Nhân xuống, để cho bé ngồi chiếc ghế , còn ngồi xổm xuống bên cạnh bé, nhìn con mình uất ức, "Về sau đừng làm những chuyện này, biết ?"


      vừa như vậy, Nhân Nhân cảm thấy mình ủy khuất hơn, nước mắt lại chảy ra, cũng gật đầu, ngước mắt nhìn ba mình.


      “Làm sai chuyện còn biết xấu hổ ngồi khóc” Triệu Luân lắc đầu "Về sau được làm mẹ tức giận, biết ?"


      Lúc này Từ Nhân Nhân khóc òa lên, "Mẹ phải người mẹ tốt, đối với con tốt chút nào… Mẹ xấu xa, mẹ nghi ngờ, đáng ghét."


      Từ Triệu Luân thở dài, cầm lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi mặt con "Ừ, mẹ tốt, vậy đổi mẹ khác được ?"


      Nhân Nhân lần này mực lắc đầu, " cần."


      Từ Triệu Luân nở nụ cười, chăm chú nhìn con của mình, "Nhân Nhân, con phải hiểu điều, con muốn làm việc gì có thể với ba mẹ, nhưng con thể tự làm mấy việc này, như việc cắt nát tất cả quần áo của dì Bạch , đây là lỗi của con… Nếu như con thích dì Bạch, con có thể cho ba, mà phải làm chuyện như vậy."


      Nhân Nhân hít hít cái mũi , bĩu môi, muốn chuyện.


      Từ Triệu Luân cực kỳ bất đắc dĩ, ôm lấy con , lúc này mới đến phòng bệnh. lúc lâu sau Nhân Nhân mới dùng hai tay ôm lấy cổ ba, nhàng hỏi, "Nếu như con muốn ba với dì Bạch kết hôn, ba kết hôn sao?"


      "Con thử chút làm sao biết?"


      "Vậy ba với dì Bạch đừng kết hôn."


      Từ Triệu Luân vỗ vỗ lưng con "Ừ."

      Mẹ Từ vẫn luôn thích Tiết Giai Nhu, thấy cuối cùng con trai cũng quyết định ly hôn với Tiết Giai Nhu, liền trăm phương ngàn kế tác hợp với Bạch Hiểu Dĩnh. Hôm nay vốn là bữa tiệc đính hôn, kết quả con trai của bà chỉ vì cú điện thoại, hủy bỏ liền hủy bỏ. Lúc này Từ lão phu nhân vẫn còn tức giận, thấy Từ Triệu Luân ôm Nhân Nhân lại đây, nhưng vẫn như cũ để ý tới.


      Nhân Nhân trượt xuống từ người Từ Triệu Luân, nhảy nhót chạy tới bên bà nội “Bà nội, Nhân Nhân rất nhớ người."


      Nhân Nhân cười đến rực rỡ, làm nũng với bà nội, khuôn mặt Từ lão phu nhân cũng kìm được nhu hòa, lập tức ôm Nhân Nhân lên. Mặc dù bà hài lòng với Tiết Giai Nhu, nhưng cũng phải thừa nhận, người phụ nữ kia tướng mạo tệ, sinh ra đứa bé tinh nghịch đáng , khiến người ta thể chán ghét được, chỉ là điều này làm ảnh hưởng đến cái nhìn của Từ lão phu nhân đối với con dâu.


      Kể ra cũng phải Từ lão phu nhân cố ý làm khó người khác, mà là con dâu thảo. Ban đầu Từ gia và Tiết gia có hợp tác, nên muốn dựa vào kết thân để quan hệ hai nhà khăng khít hơn. Quả thực Từ lão phu nhân mất phen công sức, trong số con nhà họ Tiết chọn được Tiết Tĩnh Nhu, bà rất hài lòng về kia, học thức nhân phẩm đều có gì phải . Hơn nữa tính tình Tiết Tĩnh Nhu khiến cho lão phu nhân rất hài lòng, có nàng con dâu như vậy bà nằm mơ cũng có thể cũng có thể mỉm cười.


      Ai biết, người con dâu như vậy…, con vịt nấu chín lại có thể bay mất.


      con trai bà đính hôn với Tiết Tĩnh Nhu nhưng ngày hôm sau lại trở thành con út Tiết gia Tiết Giai Nhu, khiến lão phu nhân tức giận thôi. Nhưng khi bà hỏi con trai, Từ Triệu Luân lại với bà là do uống say, phạm sai lầm, nên kiểm điểm lại mình. Con trai cũng như vậy, bà làm mẹ cũng tiện gì. Mà bên phía Tiết gia cũng sao cả, chỉ cần là con Tiết gia là được.

      Lão phu nhân hài lòng với cách ở chung của con trai với con dâu, sau khi cưới, phát con dâu hoàn toàn để ý đến con trai mình, chút ý thức làm người vợ đúng nghĩa, lúc này mới thực bất mãn.


      Mãi cho đến gần đây bà phát con trai và con dâu hình như ra ở riêng đúng như truyền thông đưa tin, lúc này mới gọi con trai trở về, người phụ nữ như vậy, dứt khoát ly hôn . Bây giờ Tiết gia còn giống như mấy năm trước nữa, tại ly hôn cũng có vấn đề gì. Bà cho là con trai phản đối, nhưng ngờ lại gật đầu đồng ý.


      Từ lão phu nhân ôm lấy cháu "Ngoan, bà nội cũng nhớ Nhân Nhân."


      Nhân Nhân vùi trong ngực bà nội cười khanh khách, Từ lão phu nhân cũng cười với bé, đột nhiên thấy tay Nhân Nhân bị thương " có chuyện gì thế này?"


      " Đó là do cái dì xấu xa làm… dì xấu xa, còn muốn gả cho ba." Gương mặt Nhân Nhân vô cùng căm phẫn.


      Từ lão phu nhân khỏi nhìn về phía con trai mình, Từ Triệu Luân liếc mắt nhìn Nhân Nhân "Ừ." Con vậy cứ coi là như thế .


      Từ lão phu nhân ra được cảm giác của mình là như thế nào, bà rất hài lòng Bạch Hiểu Dĩnh, tính khí tướng mạo đều tệ, gia thế cũng tương đối, thế nhưng làm tổn thương cháu của bà thể tha thứ, xem ra đây mới là nguyên nhân Triệu Luân hủy bỏ lễ đính hôn, lập tức bà gì về lễ đính hôn đó nữa.


      Từ Triệu Luân trở lại phòng của mình, khỏi nhàng thở dài. Từ gia cùng Tiết gia kết thân, cũng có cảm giác gì, từ được cha bồi dưỡng làm người nối nghiệp, biết cả đời mình thương trường mà tranh đấu, vì vậy việc gì cũng phải gắn liền với lợi ích, chưa từng coi trọng tình nam nữ, luôn mang ý niệm những người nặng về nam nữ tình trường đều là hạng người vô dụng.


      Vì vậy mẹ chọn cho người vợ cũng có cảm giác gì, dù sao chỉ cần người phụ nữ, tính tình tốt chút, gây , tệ rồi, dành nhiều tâm tư cho gia đình lắm, cho nên người phụ nữ này tốt nhất đừng làm ầm ĩ. gặp qua Tiết Tĩnh Nhu, bình tĩnh mà xem xét hay lấy ánh mắt của đàn ông ra mà rất tốt, hẳn là trong suy nghĩ của đại đa số đàn ông chọn người vợ như vậy.


      Vì vậy cũng đồng ý.


      Nhưng ngay bữa tiệc độc thân bạn bè tổ chức cho lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Ở thành phố này, đính hôn mang ý nghĩa phi phàm, đó là đại biểu cho hứa hẹn, giống bình thường. cũng chỉ là muốn từ chối ý tốt của bạn bè, huống chi lần mọi người tụ họp, cũng có gì xấu. Đám bạn bè có ý tốt cứ chuốc rượu ngừng.


      uống đến ba phần say, liền lấy cớ toilet, thực tế là ra ngoài hóng gió chút.


      Ngày đó trăng rất tròn lại sáng, ánh sáng bạc trải đầy đất, đến phía bên kia ban công. ngờ nơi đó bị người chiếm lĩnh, là người con , người con rất xinh đẹp. Từ Triệu Luân đứng tại chỗ, nghĩ tới người phụ nữ này có mục đích. biểu … rất ràng, xoay người nhìn đến , cười với , che giấu mục đích của mình chút nào.


      e sợ như vậy lại khiến có chút hứng thú, ít nhất có vẻ tốt hơn so với nũng nịu ngại ngùng bên ngoài, nghĩ như vậy liền tới, " chờ người?"


      tay bưng ly rượu, "Ừ, chờ ."


      Mỹ nhân như rượu, từng giây từng phút khiến người ta say mê. Dù là thời gian qua lâu, cũng nguyện ý thừa nhận, bị mê hoặc, say, thể trách rượu kia gây chuyện, nếu muốn trách chỉ trách chính là rượu làm say.


      quên ngày đó bọn họ cùng hàn huyên những gì, chỉ nhớ khỏa thân, biểu ràng cảm thấy hứng thú với , chính là mục đích của hôm nay, động tác hành động của vụng về, nhưng lại vẫn mắc câu. nguyện ý thừa nhận, mình cũng như những người đàn ông khác, bị người phụ nữ xinh đẹp câu hồn, nguyện ý thừa nhận chính cũng là gã đàn ông tầm thường đến mức tận cùng.


      Nhưng cách nào phủ nhận, khi rong ruổi cơ thể cả thể xác và tinh thần như tiến vào Thiên đường, đặc biệt khi trong lúc cao trào, càng làm cho nhiệt huyết dâng cao, tự với mình, đây chính là người phụ nữ của .


      Sáng sớm ngày hôm sau, tỉnh lại, nằm ở người , hai tay ôm lấy cổ của , " thích em sao?" Cũng đợi trả lời, " lấy em có được ?"


      Cứ như vậy vì câu , vốn nên cưới Tiết Tĩnh Nhu, lại cưới Tiết Giai Nhu, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất trực tiếp kết hôn.


      Nếu như câu chuyện vẫn cứ phát triển như vậy, cũng coi là có nửa tình ý lâu dần thành thân thuộc. có quá nhiều cầu với người vợ của mình, chỉ cần đừng làm ầm ĩ là tốt rồi, thầm nghĩ khi mình về nhà, có kiều thê đợi mình. căn bản hề để ý đến chuyện tình .


      luôn luôn nghĩ, đến tột cùng cũng là mình đối với ấy tốt như vậy, còn cái gì cũng bằng lòng cho.


      thông minh cỡ nào, lúc nào cũng lựa chọn con đường dễ dàng nhất, biết mẹ thích , vì vậy nhanh chóng mang thai, sau đó sinh đứa bé, mẹ của nhắm con mắt mở con mắt với . Mà nhà bên kia, bị mọi người thúc giục nữa rồi.


      nghĩ tới cái gọi là tình , nhưng tại sao khi phát người khác, lại khó chịu như vậy.


      Nếu như biết vợ mình có người trong lòng, nếu như thành như vậy, có thể mọi thứ thay đổi? Khi hỏi liền buột miệng ra.


      Tiết Giai Nhu Mạnh Thành, đúng ra người kia là rể . Khi Tiết Giai Nhu Mạnh Thành, Mạnh Thành lại Tiết Tĩnh Nhu. Tiết Giai Nhu là hạng người gì, phải là tận dụng cơ hội, dù Mạnh Thành trở thành bạn trai Tiết Tĩnh Nhu. Nhưng Mạnh Thành ngay trước mặt Tiết Giai Nhu đời này cưới ai ngoài Tiết Tĩnh Nhu.


      Tiết Giai Nhu vĩnh viễn nhớ lời của mình khi đó: Mạnh Thành, nên cảm thấy khổ sở vì đời này bỏ lỡ tôi… Mất tôi là tổn thất của .


      Lời dù hoa mỹ nữa như thế nào. Con nhà họ Tiết vĩnh viễn chỉ có tác dụng để củng cố Tiết gia, Mạnh Thành thanh bạch như vậy, Tiết gia nhìn chướng mắt, cái gì năng lực, cái gì tiềm lực trong tương lai, tất cả những thứ đó buồn cười. Hơn nữa lúc ấy Tiết Tĩnh Nhu cãi vã với Mạnh Thành, sau đó chia tay, tình của hai người chân chính đến tuyệt lộ, nếu như Tiết Tĩnh Nhu gả cho Từ Triệu Luân, bọn họ còn khả năng trở về với nhau nữa.


      Tiết Giai Nhu tự nhận mình là người ích kỷ, vì vậy quyến rũ cái người sắp trở thành rể của mình, hơn nữa còn thành công đem biến thành chồng của mình.


      Làm tất cả mọi người mắng bỉ ổi, đê tiện, chỉ có Tiết Tĩnh Nhu nhìn , với , "Cám ơn."


      Tiết Giai Nhu làm ra chuyện như vậy, ở Tiết gia cuộc sống cũng thoải mái. Mẹ của Tiết Tĩnh Nhu từng đứng trước mặt Tiết Giai Nhu mắng là hồ ly tinh, ngay cả người đàn ông của chị mình cũng quyến rũ. Dĩ nhiên Lâm Nghễ cũng phải ngồi , chỉ trả lại câu, " Tự mình quản được người đàn ông của mình, quan hệ gì đến người khác?"


      Tiết gia quan tâm những chuyện đó, bất kể là đứa con nào, chỉ cần có thể kết thân với Từ gia, tất cả đều dễ chuyện.


      Cứ như vậy, Tiết Giai Nhu gả cho Từ Triệu Luân.


      Từ Triệu Luân thường nghĩ, tại sao có thể thành như vậy, tại sao có thể ở trước mặt mình thừa nhận, ở chung với nhau là vì thành toàn cho người ?

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 14


      Edit: Lamlamchy


      Beta: August97



      Ngày hôm sau Trình Vũ Phỉ trở lại công ty thấy mấy đồng nghiệp xúm lại gì đó, sau khi thấy Trình Vũ Phỉ bước đến đồng loạt tản ra, cùng lấy ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn , dần dần, ánh mắt mang theo khinh bỉ. làm như nhìn thấy, ngồi vào vị trí của mình, chú tâm vào bản báo cáo ngày hôm qua vẫn chưa hoàn thành, mà vài người đồng nghiệp thường ngày có quan hệ khá tốt với “Chào” tiếng, hình như cũng phát bầu khí trở nên tế nhị.

      Có người quan tâm mở miệng, “Người khác thế nào tôi biết nhưng tôi ghét nhất chính là loại nữ nhân ghê tởm chuyên phá hoại gia đình người khác.”


      Bàn tay đặt bàn phím của Trình Vũ Phỉ cứng lại, trong lòng hơi mất mát nhưng nhanh chóng hồi phục lại bình thường. Đều ở cổ đại sống bằng chết, chút tiếng xấu cũng có thể khiến người ta tự sát, bởi chỉ như vậy mới có thể chứng minh trong sạch của bản thân. Lời là thanh đao sắc, hơn nữa, nó có thể vô hình mà giết chết người ta. Đổi lại đại/ bây giờ, ra cũng như vậy, chẳng qua những lời đó chuyển từ vũ khí giết người sắc bén sang mềm dẻo hơn mà thôi .


      Khổ sở sao? Trình Vũ Phỉ tự hỏi chính mình, đương nhiên đáp án là , đều trải qua tất cả những gì gọi là thống khổ nhất, từ mối tình đầu tan vỡ đến gia đình phá sản, nếu dễ dàng bị đánh bại như vậy, sớm đầu hàng số phận từ lâu rồi. Huống chi những kẻ xấu sau lưng , có mấy người thực là người tốt? làm việc ở công ty này lâu như vậy, lại chuẩn bị tăng lương, sao có thể vì những chuyện này ảnh hưởng tới công việc.


      Buổi trưa, những người thường cùng Trình Vũ Phỉ dùng cơm do dự lâu vẫn bước tới gọi cùng . Trình Vũ Phỉ cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo, cũng phải thực bị tổn thương, chỉ là hơi cảm thán, mối quan hệ giữa đồng nghiệp có lúc mỏng manh như giấy.


      Trình Vũ Phỉ mình ăn cơm bọc lá sen, có điều đầu bếp hôm nay nấu hơi quá tay, khiến ăn cơm được thoải mái, mà thoải mái hơn chính là lúc trở về công ty, vừa khéo đứng ở cửa phòng rửa tay nghe thấy có người bàn luân về .


      biết lúc trước ai vừa nhìn Trình Vũ Phỉ biết là người hiền lành lương thiện chứ? Tôi vừa nhìn biết ngay ta chính là loại người đơn giản, cũng từng đó tuổi rồi, vậy mà hề vội vàng tìm bạn trai, cần nguyên nhân cũng biết… Nhưng lần này vợ người ta cũng tìm tới cửa, là mất mặt.”


      “Nếu ngày hôm qua có người tìm đến tận cửa, có ai nghĩ ta là người như vậy chứ? Chẳng trách mỗi lần chúng ta rủ ta ra ngoài ta đều cự tuyệt…”


      “Có khi nào là hiểu lầm , tôi vẫn cảm thấy ấy giống loại người như vậy.”


      “Chẳng lẽ làm người thứ ba lại còn viết chữ lên mặt ư?

      ………..


      Trình Vũ Phỉ yên lặng lắng nghe, sau đó xoay người rời , cần thiết phải để ý những điều đó, càng cần thiết phải giải thích, con người chỉ nguyện ý tin tưởng thứ bọn họ cho là , còn về phần chân tướng có ai quan tâm đến, dù sao người bị hại cũng đâu phải bọn họ. Nếu cố tình giải thích, chừng bọn họ nóiTại sao lại chỉ có mình bị kéo vào chuyện này mà phải ai khác, tất yếu chính là do nhân phẩm của có vấn đề.


      Việc khiến người ta vô cùng thoải mái là trước khi tan sở, quản lý mở cuộc họp , lúc kết thúc, giống như vô ý mà , tinh thần của công ty là đoàn kết hướng về phía trước, nghiêm cấm hành vi lan truyền tin đồn bôi nhọ nhân viên khác.


      ************


      Trình Vũ Phỉ cảm thấy mình là người theo chủ nghĩa AQ (lạc quan – Lấy từ cuốn tiểu thuyết “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn), tự an ủi mình, làm việc thẹn với lương tâm của mình ngại người khác nghĩ thế nào, bọn họ cũng chẳng phải người thân của , dù có nghĩ xấu về như thế nào cũng liên quan gì đến đâu. mang suy nghĩ này trở về biệt thự của An Diệc Thành. Khi Trình Vũ Phỉ trở về, An Diệc Thành vẫn chưa về, nghĩ đến phản ứng hôm qua của , hình như rất tức giận, nếu như đắc tội , đó cũng phải là việc tốt, nhưng làm thế nào để cứu vãn, Trình Vũ Phỉ nghĩ mãi cũng ra.


      Trong thời gian ngồi đợi An Diệc Thành trở về, Trình Vũ Phỉ đột nhiên thông suốt, gặp phải phiền toái lại trút giận lên người An Diệc Thành, đây là chỗ sai của , có lý gì phải chịu oán giận của .


      Trình Vũ Phỉ mơ hồ ngồi nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, đề xuất với An Diệc Thành về thời hạn của quan hệ giữa hai người, vì vậy tức giận, cho tới giờ vẫn hiểu được tại sao lại tức giận, lại càng biết nguôi giận chưa bởi buổi sáng khi thức dậy, sớm rời .


      Trong phòng rất an tĩnh, hai dì giúp việc đều là người ít , dù thấy ngồi sa lon ngẩn người mình cũng có ý định tiến lên bắt chuyện.


      Cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe, Trình Vũ Phỉ mới bỏ điều khiển ti vi trong tay xuống, xoay người bước ra cửa.


      An Diệc Thành vừa dừng xe liền thấy ra, bước chân hơi lộn xộn, ánh mắt thấp thỏm nhìn , mang theo mấy phần cẩn thận quan sát. An Diệc Thành cảm thấy buồn cười, chính cũng nhận ra hôm qua làm tức giận sao, nhưng bây giờ tính làm gì?


      qua , phát sắc mặt tốt lắm. chu môi, muốn gì đó, nhưng vẫn lên tiếng, chỉ im lặng theo vào nhà.


      vừa về, dì giúp việc lập tức vội vàng bắt đầu nấu cơm, mà trực tiếp bước lên thư phòng lầu hai.


      Mãi cho đến lúc ăn cơm, Trình Vũ Phỉ mới lại thấy An Diệc Thành, vẻ mặt bình thản làm đoán ra được cảm xúc tại của . Mà điều chính phát ra là, sắc mặt khó coi hơn nhiều.


      An Diệc Thành dùng cơm xong, cầm khăn giấy lau tay, cuối cùng mới , “Nếu hài lòng với công việc hiên tại, có thể từ chức.”


      Trình Vũ Phỉ khẽ nhíu mày, bình tĩnh ra mấy lời này khiến quan sát lúc lâu, có ý gì? biết chuyện ở công ty? Biết vì những chuyện đó mà cảm thấy khó chịu? ✣LQD✣


      có thể xác định dường như tâm trạng tệ, vì vậy nhàng đáp lại, “ muốn nuôi tôi sao?”


      nhìn , khuôn mặt lại mang ý cười, “Điều này cũng hẳn là thể.”


      sửng sốt hai giây, lại nghe , "Ít nhất trở thành người chu cấp cho , đến nỗi bị mặt nặng mày ."


      Lời này khiến Trình Vũ Phỉ hơi lúng túng, ngay sau đó lại cảm thấy đúng, phải là luôn phải nhìn sắc mặt mới đúng.


      chuẩn bị phản bác, điện thoại di động của lại vang lên.


      Cũng biết có phải suy nghĩ nhiều hay , nhưng cảm thấy, lúc cầm điện thoại di động lên sau khi nhìn hàng chữ điện thoại, dùng ánh mắt tế nhị nhìn , lúc này mới bước ra ngoài nghe điện thoại. tới cửa, nhấn trả lời, Trình Vũ Phỉ nghe giọng của nhưng có thể cảm nhận được, rất dịu dàng, kỳ giọng của tính là dịu dàng, nhưng lại khiến người nghe biết mười phần lưu tâm đến người đầu dây bên kia.


      Là Hạ Tư Tư sao? Truyền thông nhiều lần đưa tin đó là xứng đôi nhất với An Diệc Thành.


      Trình Vũ Phỉ biết phải hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào, nghe có vài người đàn ông, luôn đối xử rất tốt với vợ mình nhưng vẫn ra ngoài tìm tình nhân, lòng khẽ chua xót, chưa từng nghĩ, và An Diệc Thành gặp lại nhau trong tình huống như thế, cũng như chưa bao giờ nghĩ đến, ngày lại ở trong thân phận lúng túng như vậy.


      Trình Vũ Phỉ muốn suy nghĩ lung tung, vì vậy bước vào phòng tắm.


      Mỡ hỗn độn kia cứ quanh quẩn trong đầu Trình Vũ Phỉ mãi ngừng, cảm thấy mình phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng, vì sao những năm gần đây lại chịu ra ngoài hẹn hò? Nếu chịu đương, em trai cũng cho rằng mà làm vậy, Tiết Giai Nhu cũng cho rằng vẫn si tình chưa dứt, có lẽ vận số may mắn còn có thể gặp được người tốt để kết hôn, những chuyện này cũng xảy ra.


      Vậy nên, kết quả ngày hôm nay chẳng phải là chính tự làm tự chịu ư.


      *******


      Thời điểm An Diệc Thành lên lầu, tắm xong, ngồi yên giường chờ , sau khi tắm xong, đặt cuốn sách tay xuống, đôi mắt nhìn dời, cho là muốn gì, kết quả chỉ chủ động cởi quần áo cho .


      Nam và nữ, trắng ra cũng chỉ có ít chuyện, là bản năng, cũng là ham muốn.


      Lần này Trình Vũ Phỉ biểu hết sức thản nhiên, nhăn nhó hay trì hoãn thời gian như trước kia, thông suốt, dù sao cũng phải chịu lần, còn bằng chết sớm siêu sinh sớm, huống chi cũng phải là chưa từng làm qua, nếu cứ tiếp tục như vậy, chính cũng cảm giác thấy mình làm kiêu. ✣D✣


      Cuối cùng cũng xong, thậm chí Trình Vũ Phỉ có cảm giác thở phào nhõm.


      An Diệc Thành thấy bộ dạng xem việc này là nhiệm vụ, mặc dù vừa rồi trong nháy mắt vẻ sung sướng, bây giờ tâm tình lại trở nên tốt, sắc mặt cũng lạnh lùng, hình như vô cùng hài lòng biểu của .


      Tiếng thở dốc của hai người còn chưa bình tĩnh, sắc mặt sớm còn nửa điểm vui mừng như lúc nãy. Mồ hôi thấm ướt cơ thể , nhưng cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó, vạm vỡ nhưng săn chắc. Khí chất của từ nho nhã thời trẻ biến chuyển thành đàn ông thành thục, Trình Vũ Phỉ mỗi lần nhìn , tự chủ được mà ghép với người thiếu niên trong trí nhớ lại chỗ. ♫

      nửa tựa vào người , lại nghĩ tới cú điện thoại lúc mới ăn xong, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo.


      " Lúc nãy chuyện điện thoại với người nào?" Suy nghĩ của , ngờ lại thực ra, nhìn thấy ánh mắt sáng lên hiểu nhưng sau đó rất nhanh khôi phục bình thường.


      nhướn mày, "Hửm?"


      "Lúc nghe điện thoại, vẻ mặt vô cùng…Ừ, rất dịu dàng.”


      "Cho nên?" ✣D✣


      Trình Vũ Phỉ cắn môi dưới, mãi thể thốt nên lời. cảm thấy khó chịu, nếu như thừa nhận phải làm sao đây? Nếu thực như vậy, sao có thể đối mặt với tình huống này, rằng theo người đàn ông có gia đình, phải đối mặt với chính mình như thế nào? Chẳng lẽ lại tự lừa mình dối người, chỉ cần hỏi, cũng liên quan gì đến lễ nghi đạo đức.


      Nuốt nước miếng, Trình Vũ Phỉ vẫn hỏi, “ Ừm…. Là vợ của sao?”


      Trong nháy mắt An Diệc Thành bén nhọn nhìn , sau đó khóe miệng khẽ vẽ lên đường cong giễu cợt, đưa ngón tay của mình ra, nâng cằm của , "Hả? Đúng thế nào? phải gánh lưng tội danh quyến rũ đàn ông có vợ sao, lần nữa mang lấy cái danh này, cũng đâu phải việc gì lớn…"


      Trình Vũ Phỉ đẩy tay ra, nhưng nơi nào đó trong lòng, đau nhói.


      cảm thấy vào giờ khắc này, còn có biện pháp lừa gạt mình nữa, nhớ , rất muốn rất muốn trở thành người của ... Hồi tưởng lại, tình cảm của vẫn như trước đây, khi mười bảy mười tám tuổi, dường như năm tháng chưa từng thay đổi. ✣✣


      Thiếu niên trong lòng , biến thành người như vậy sao? Tâm hồn của dường như sụp đổ, chỉ cảm thấy mình toàn thân vô lực, những mong đợi của sụp đổ, sụp đổ hoàn tàn.


      còn muốn gì đó, lại thấy mắt đỏ lên, sau đó nước mắt yên lặng chảy xuống, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vì vậy khẽ thở dài, lật người đè lên người , dùng môi hôn những giọt nước mắt của , " có, chưa từng kết hôn, cũng có vợ…" ♫


      chuyện lời này, cũng nhịn được tự phỉ nhổ mình. An Diệc Thành, mày phải rất hận ấy sao? Tại sao thừa cơ hội này để hành hạ chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :