1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu (Full 48c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28

      Người bạn An Minh Gia nằm ở giường, lại lấy tấm hình kia đem ra nhìn, tấm hình này là bé lấy từ trong tay chú Thất, mặc dù bé cũng như chú Thất cảm thấy khả năng người này là mình mẹ cực , nhưng khi chú Thất chuẩn bị đem tấm hình này ném vào thùng rác bé lại ngăn cản chú ấy, cầm tấm hình này giữ lại. Bé nhìn lúc lâu, nghe bên ngoài có tiếng xe liền đem hình nhét vào phía dưới gối nằm, sau đó ra khỏi phòng, chạy chậm xuống phía dưới lầu.

      An Minh Gia hôm nay rất là khéo léo, bé cho ba biết bé học rất giỏi, ngày mai cuộc thi cuối kỳ khẳng định là có vấn đề, vào lúc ăn cơm, còn cố ý ngay trước mặt An Diệc Thành, ăn những món bình thường bé ăn, dĩ nhiên quên là muốn được khen ngợi, bé hôm nay có kiêng ăn. . . . . . Đối với việc con trai giống ngày thường An Diệc Thành dĩ nhiên là nhìn ra, Tiểu Gia có biểu này, hơn phân nửa là có chuyện muốn nhờ. Mặt biến sắc nhìn Tiểu Gia làm những việc kia, biết con trai nhịn được mở miệng trước.

      Ăn cơm xong, An Diệc Thành ngồi ở ghế sa lon lên thư phòng ở lầu hai, Tiểu Gia là cười hì hì ngồi vào bên cạnh , "Ba."

      "Hả?"

      An Minh Gia nuốt nước miếng cái, bé biết ba thích mình hỏi chuyện về mẹ, nhưng bé vẫn nhịn được, "Mẹ của con là hạng người gì?"

      Sắc mặt của An Diệc Thành của quả nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn con trai mình cũng có chút biến hóa, chỉ híp mắt mà gì.

      An Minh Gia cúi thấp đầu, cái bộ dáng này khiến nhìn qua thấy hết sức đáng thương, ràng đứa trẻ có mẹ thương trông rất tội nghiệp, "Con chưa từng thấy qua mẹ, con chính là muốn biết hình dáng của mẹ ra sao. . . . . ."

      Bộ dạng của Tiểu Gia hình như là đau lòng, An Diệc Thành thở dài, đưa tay xoa đầu con trai, "Con muốn biết cái gì?"

      "Mẹ con xinh đẹp ?"

      Đây được coi là vấn đề gì? An Diệc Thành cau mày,

      "Rất đẹp."

      "Tính tình của mẹ có tốt ?"

      "Bình thường"

      . . . . . .

      Sau đó An Minh Gia mới bất giác phát , ba , như vậy cũng đồng nghĩ với chưa . Bé vốn là còn cho rằng căn cứ vào câu trả lời của ba, chú ý so sánh chút với người phụ nữ trong hình kia, cũng có thể ba trả lời đầu đủ, dì ấy cũng có thể là mẹ của bé.

      Thấy con trai có vẻ mặt rất thất vọng, An Diệc Thành nhìn vào mắt bé, "Chú Thất lại tới chơi với con?"

      An Minh Gia lập tức lắc đầu, " có, chú Thất chú rất bận, cũng rãnh rỗi chơi với con."

      "Xem cậu ấy còn chưa đủ vội."

      ". . . . . ."

      *******************************

      Vào ngày Tiểu Gia thi vẫn là bộ dạng bình thường, bé tuyệt căng thẳng, bé học rất tốt, bé biết bài thi này đối với bé mà có chút áp lực nào, huống chi về mặt học tập ba của bé cũng chủ động cầu bé phải lấy được thành tích như thế nào, vì vậy bé cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác duy nhất bé thấy là thời tiết rất lạnh, lúc ra cửa dì giúp việc cho bé nhiều mặc nhiều lớp quần áo, hơn nữa hôm nay đáng lẽ là ba chuẩn bị cùng bé tới trường học, nhưng ba tạm thời có chuyện, vậy là ba làm.

      An Minh Gia nghe chú Thất của mình qua, trong khoảng thời gian này ba cũng rất vội, giúp đỡ đại thúc xử lý nhiều chuyện, bé hỏi chú Thất chuyện của chú Đại tại sao chú ấy làm, chú Thất vợ của chú Đại mang thai, bây giờ chú ấy ở nhà cả ngày chăm sóc vợ, cũng chính là thím lớn của bé.

      Chú Thất lúc phụ nữ mang thai cần chồng mình làm bạn, điều này làm cho Tiểu Gia lại có điểm muốn hỏi ba mình, lúc mẹ của bé mang thai, giống như chú Đại là ở cùng với thím ba mình có làm như vậy hay ?

      Tiểu Gia nhéo cái mũi của mình, vào trường thi, những đề bài kia đều khó khăn, bé làm được rất dễ dàng. Sau khí cuộc thi kết thúc, thầy giáo cũng thu xếp bài tập, chỉ là cầm thư thông báo đợi thời gian, đến lúc đó bài tập biết được in ra giấy đưa đến tay phụ huynh, kỳ nghĩ đông này phụ huynh đốc thúc con em mình làm bài tập, phụ huynh kí tên chứng minh mấy ngày nghĩ này con mình ở nhà làm bài theo cầu . . . . . .

      Sau khi thầy giáo dặn dò xong, lập tức cho tan học, Tiểu Gia quảy túi sách từ trong trường học ra. Ba hôm nay đón bé mà sắp xếp tài xế đưa rước, nhưng bé lại từ chối.

      Chỗ bên cạnh trường học của bé có nhà giữ trẻ, mỗi lần đến giờ tan giờ học so với giờ tan học của bé sớm hơn tí, bây giờ nhà giữ trẻ này rốt cuộc cũng có lần trùng giờ tan học giống trường của bé, của mấy em vừa ra tới có rất nhiều phụ huynh lập tức cầm lấy bọc sách giúp mấy bé, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay của đứa bé rồi dắt .

      Bước chân của An Minh Gia dừng lại, phải trước mắt bị hấp dẫn những còn người bạn , mà là bé nhìn thấy người quen, ngày đó chú Thất thúc lấy ra tấm hình của người phụ nữ này. Bé chỉ nhìn cái, liền nhận ra dì ấy, dì ấy mặc bộ áo khoác màu xanh ngọc, mang khăn quàng cổ, nụ cười trông rất dịu dàng, mà trong tay dì ấy ràng dắt tuổi hơn bé.

      bé đó hình như vui, dì ấy vẫn còn ở dụ dỗ bé .

      An Minh Gia mnh cũng biết mình bây giờ ra sao, chính là giờ khắc này bé cảm thấy, giống như là mình bị ném bỏ rồi, mẹ của mình có đứa bé khác, cần bé nữa. Nhưng ràng chính bé cùng chú Thất cũng phân tích qua, khả năng người phụ nữ này là mẹ của bé rất , nhưng bé còn vẫn cảm thấy khó chịu như vậy. Vì vậy lúc bé khó chịu, còn vội vàng theo. . . . . .

      "Dì, mẹ của con chính là người mẹ xấu xa, con muốn để ý đến người đó nữa. . . . . ."

      An Minh Gia nghe được kia cứ ra mấy lời như vậy, dì? kia phải là con của dì ấy, bé giống như thở phào nhõm, sau đó trở về.

      Cùng lúc đó, Trình Vũ Phỉ vẫn còn ở an ủi Nhân Nhân, những người nhà này là kỳ cục, đầu tiên là người lớn giận dỗi, ngay sau đó là đứa giận dỗi, còn cố tình làm giống nhau ai chịu thua ai. Hôm nay ba Nhân Nhân ra khỏi nhà, thể theo bé, bé cũng cần mẹ mình giúp, vì vậy Tiết Giai Nhu phải gọi Trình Vũ Phỉ tới.

      Tiết Giai Nhu đứng ở cách đó xa, nhịn được khi nhìn bộ đôi này so với lúc và Nhân Nhân ở chung chỗ lúc càng giống như mẹ con lớn , "Được rồi được rồi, dụ dỗ cái gì mà dụ dỗ . . . . . ." nhìn Trình Vũ Phỉ, "Đừng để ý tới đứa nhóc đó nữa, muốn ồn ào lập tức náo loạn lên, bây giờ bia đỡ đạn của con bé ở chỗ khác, nhìn coi con bé này làm loạn thành cái dạng gì, con bé còn biết khóc nữa đấy. . . . . ."

      Sau khi Từ Nhân nhân nghe được lời của mẹ, dám khóc, hất mặt, tuyệt muốn nhìn đến mẹ mình, "So với mẹ ba tốt hơn."

      "Đúng vậy đấy, vậy con muốn thấy chuyện lúc trước lặp lại lần nữa ?"

      Từ Nhân Nhân , cái này mẹ bé làm được, lần trước hình như mẹ cũng lời tương tự, mẹ lập tức đem nhét bé vào nhà bà nội, hơn nữa cũng nhìn tới bé, gặp người mẹ như vậy bé lúc ấy quả rất đáng thương.

      Trình Vũ Phỉ chỉ muốn nâng trán, có thể chuyện như vậy sao? Người nghe là khó chịu.

      "Mình đói rồi, hay là chúng ta ăn cơm !" Trình Vũ Phỉ mở miệng được, nguyên nhân tới đây chính là giúp hai mẹ con nhà này ăn cơm. . . . . .

      ***********************

      An Minh Gia về đến nhà, nghĩ tới cảnh lúc nãy, vẫn thể nào ngủ được, chuyện của người lớn bé xen vào, nhưng bé thấy mình là khó chịu, bé biết, mình muốn có người mẹ. Bé rất hi vọng ba mẹ của mình chỉ là giống như trong phim truyền hình nhân vật bởi vì hiểu lầm mà rời ra như vậy, sau khi hiểu lầm được giải quyết, bọn họ trở lại tốt đẹp như xưa. Trong phim truyền hình bé thấy người ta diễn vai rất nhiều người mẹ sinh con ra, ba biết chuyện, sau lại cũng trở về với nhau. . . . . . Chỉ là bé cảm thấy rất đau đớn phát ra mẹ bé quên sinh ra bé chứ?

      Mấy ngày nay tâm trạng của bé rất nặng nề, ngày thứ hai, bé liền quyết định làm chuyện lớn. Đầu tiên là gọi điện thoại cho chú Thất, hỏi ràng cụ thể chỗ ở của dì kia, bé liền nhờ tài xế đưa bé đến nơi đó, mặc kệ dì ấy có phải là mẹ của bé hay , bé đều muốn xem, chú Thất cũng , ba cùng dì này ở chung chỗ, coi như dì ấy phải là mẹ mình, tương lai cũng có thể là mẹ mình.

      Bé càng nôn nóng muốn đứng ở trước mặt dì kia, kể từ sau ngày hôm qua,bé thể ràng cảm giác này là gì, chỉ phát ra mình rất hồi hộp.

      Tiểu Gia xuống xe, ngỏ ý cám ơn chú tài xế, sau khi bé xoay người , tài xế lập tức gọi điện thoại cho An Diệc Thành. Tài xế vốn cho là Tiểu Gia chỉ là tùy tiện dạo chút, cũng địa điểm cụ thể, chỉ là chỉ huy chú ấy phía trái rồi hướng phải, đến cuối cùng tới địa điểm, mới phát có chút đúng, lập tức thông báo An Diệc Thành.

      Tiểu Gia đối với nơi này chưa quen thuộc, vòng vo lúc lâu cũng có tìm được số nhà chú Thất , có cách nào, thể làm gì hơn là hỏi người khác, sau khi hỏi xong, lúc này mới bé tới tòa nhà bên kia, trong miệng thầm số nhà chú Thất thúc , theo số người cùng nhau vào thang máy.

      Bé rất hồi hộp, biết đợi lát nữa dì ấy có ở nhà , bé cũng mơ hồ, biết mình nên cái gì bây giờ . . . . . . Chú Thất ba công tác trở về, hầu như là cùng dì ấy ở chung chỗ. . . . . .

      Ra khỏi thang máy, bé tìm được biển số nhà chú Thất , chính là xuống lượt thang đầu tiên , tuyệt đối khó tìm. Nhưng bé lại hồi hộp, vẫn do dự, nhưng rốt cuộc vẫn chọn gõ cửa, lần, hai lần. . . . . .

      Trình Vũ Phỉ ở trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, nhưng cũng quan tâm, nhà này cũ kĩ hiệu quả cách rất kém, chắc là tiếng gõ cửa của nhà bên cạnh vọng tới. Trình Gia Đống cho hay là từ chỗ học thẳng qua công ty kia, ghé qua nhà, như vậy trong khoảng thời gian này cũng có ai tìm .

      Tiếng gõ cửa vẫn chưa chịu dừng, vẫn tiếp tục vang lên, ngồi yên được đành tới mở cửa thấy người bạn , bé mở to hai mắt nhìn mình, hình như vì đột nhiên mở cửa, động tác này lại dạo tới bé. có chút áy náy, lại mở cửa trễ như thế này. ngồi xổm xuống, nhìn diện mạo khéo léo bé trai này, "Người bạn , con tìm ai?"

      Bé càng lộ ra khẩn trương, "Con tìm ba của con . . . . . ."

      "Ba con sao lại ở đây, có phải con gõ nhầm cửa hay ?" chỉ có thể suy đoán như vậy.

      Bé liều mạng lắc đầu, có tìm nhầm, bé chính là đến tìm , chính là chỗ này, bé mở to hai mắt lắc đầu bộ dạng đáng vô cùng.

      "Con đáng , con bao nhiêu tuổi rồi hả ?"

      chỉ là vừa thuận miệng hỏi có người trả lời,
      "Sáu tuổi."

      Trả lời câu này phải là người bạn đáng , mà là từ An Diệc Thành trong thang máy ra, mặt sa sầm tới, Tiểu Gia ngơ ngác nhìn ba mình tới, "Ba."

      tiến g ba này giống như tiếng sét, khiến Trình Vũ Phỉ kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Nhưng An Diệc Thành nhìn tới , cái thôi cũng chưa từng nhìn qua, mà là ôm An Minh Gia rời , nhiều giây cũng muốn nán lại.

      Bọn họ cùng nhau tới thang máy, An Minh Gia phát sắc mặt ba mình vẫn là rất u ám, ba vui, bé thấy ràng.

      Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, bé mới dám mở miệng, "Ba tại sao dối, con ràng bảy tuổi. . . . . ."





      ** tốc độ edit khá rùa bò, mong các nàng thứ lỗi, cố định tuần 3 chương, có tên lửa up ào ào ầm ầm, thank các bạn xem, mong được ủng hộ thêm ợ ^^ `````**
      Phiên NhiênHà Hoàng thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29

      Cho đến khi hai cha con họ rời lâu, Trình Vũ Phỉ vẫn còn đứng tại chỗ, hình như hoàn toàn hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, có đứa trẻ đứng ở trước cửa nhà , với bé tới tìm ba mình, mà đứa bé kia lại gọi An Diệc Thành là ba.

      tiếng ba của đứa ấy khiến trong lòng giống như có thứ gì đó bị vỡ nát ra, những thứ kia bị nổ tung từng mảnh vụn găm vào ngũ tạng của đau điếng, nó nổ tung chỉ trong cái chớp mắt, hình như nó còn mang đến khí nóng, khiến tim thể chịu nổi đựng nổi sức nóng đó, nhưng khó chịu nhất vẫn là tim , trừ chỗ đó những chỗ khác lại có phần nhiệt độ siêu thấp, vì vậy cực lạnh cực nóng tập trung cùng chỗ, làm cảm giác giây kế tiếp mình cũng té xỉu.

      còn là đứng ở nơi đó, vào giờ khắc này nếu có người thấy nhất định bị dọa, sắc mặt của bây giờ rất nhợt nhạt, thêm nữa thân thể ở đây cũng ngừng run rẩy, cuối cùng cũng chịu đựng được nữa thân thể trượt ngã xuống đất.

      lúc lâu, mới phản ứng được, từ dưới đất đứng dậy, nhớ nổi bao lâu mình bị luống cuống như vậy rồi.

      Đứa bé, sáu tuổi, con của An Diệc Thành.
      Nếu như đứa bé của vẫn còn, vậy bé cũng lớn như thế, có thể gọi là ba, sau đó gọi là mẹ giống như vậy hay ? Có chút đau đớn, bởi vì quá đau, nên cũng muốn nghĩ lại chuyện cũ, tựa hồ có thể tự với mình quên mất, nhưng biết tại sao đến thời điểm nào đó nhắc nhớ lại, đột nhiên cơn đau tràn vào vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của mình.

      Mẹ, danh từ tốt đẹp đến dường nào, hết sức tốt đẹp, khiến nước mắt rơi ướt hết cả mặt.

      đắm chìm trong nỗi bi thương của mình hồi lâu, sau đó mới suy nghĩ đến chuyện đứa bé kia tìm đến mình, có phải trách mình đoạt ba của bé hay ? Bé còn tâm tình suy nghĩ của bé có thể nghĩ người phụ nữ như vậy.

      An Diệc Thành có qua, hề kết hôn, trước mặt hình như vẫn luôn thản nhiên, vì vậy chắc chắn lừa , như vậymẹ đứa bé này là ai? Theo thái độ của An Diệc Thành biểu ra, mẹ đứa bé này cũng thể là Hạ Tư Tư, dù là cực kỳ giống Hạ Tư Tư.

      bây giờ chìm trong mơ hồ suy nghĩ miên man, vừa thể nhịn được suy nghĩ đến vấn đề này, vừa lại cố sức suy nghĩ quá sâu về nó.

      *************************************************

      Sau khi Tiểu Gia về đến nhà, bé sẵn sàng đón nhận việc tra hỏi từ An Diệc Thành, bị ba bắt gặp từ nơi ở của dì kia, là bé biết, tránh được bị ba la trận, nhưng bé sợ, bởi vì bây giờ bé thấy mơ hồ vui sướng.

      Về đến nhà, Tiểu Gia lập tức bắt đầu biết vâng lời. An Diệc Thành lạnh lùng nhìn con trai mình, dù sao bé vẫn biết cảm xúc của ba được tốt, nên làm ra vẻ phó mặc cho việc trừng phạt.

      " ,tại sao con lại tới đó?" Sau lúc lâu, Tiểu Gia mới dám len lén quan sát ba vài lần, bé mới dám mở miệng.

      Tiểu Gia quyệt miệng, "Con chính là muốn xem dì kia hình dáng thế nào."

      "Hả?"

      "Chú Thất ba cùng dì ấy ở chung chỗ, ba ở nhà lâu là vì đều ở chỗ của dì ấy cho nên con muốn…, nếu ba thích dì ấy như vậy . . . . . ."

      "Người nào cho con biết ba thích ấy?"

      "Nếu ba thích dì ấy, tại sao ba lại ở chung chỗ với dì ấy?" nét mặt An Minh Gia cực kỳ vô tội, còn trừng mắt nhìn, "Con cảm thấy ba thích dì đó, con nghĩ dì ấy có thể làm mẹ của con, cho nên con mới đến nơi đó. . . . . ."

      Tiểu Gia cúi đầu, cảm giác mình có lẽ phải đứa trẻ, ngoan bởi vì bé vừa láo với ba mình.

      An Diệc Thành nhìn con trai hồi lâu, mới để cho bé ra, mà Tiểu Gia khó nén hưng phấn, dù sắc mặt của ba nhìn qua cũng tốt như vậy. Tiểu Gia chạy đến phòng của mình, quá muốn lấy tin tức này đưa chia sẻ cùng người khác, bây giờ, ngay lúc này người mà bé có thể chia sẻ chỉ sợ rằng có duy nhất mình chú Thất, vì vậy bé lập tức gọi điện cho chú Thất.

      "Tiểu Gia."

      "Chú Thất, con cho chú biết chuyện, hôm nay con tới nhà của dì mà lúc trước chú dẫn con đến, con cảm thấy rất có thể dì ấy là mẹ của con, nếu như sau đó mà ba con đến, con nhất định có thể biết ràng cuối cùng dì ấy có phải là mẹ của con hay ."

      Đầu tiên Nguyễn Ngộ Minh nghe Tiểu Gia câu "Con đoán dì ấy rất có thể là mẹ của con" lập tức vui mừng, nhưng ngay sau đó lại bị câu "Nếu như mà sau đó ba con tới" của Tiểu Gia khiến kinh sợ, "Tiểu Gia à, ba con biết con đến chỗ của dì ấy hả?"

      "Chú Thất, đây phải là trọng điểm."

      "Tiểu Gia, đây chính là trọng điểm." Nguyễn Ngộ Minh buồn bực, hơn nữa còn là cực độ buồn bực, "Chú bị ba con ném tới Sa mạc Sahara đấy."

      "Chú Thất, con chuyện chú dẫn con tìm mẹ, con chỉ với ba, chú ba cùng dì ấy ở chung chỗ, cho nên con muốn xem người trong lòng của ba chút. . . . . ."

      "Xem ra khả năng tới Sa mạc Sahara này lại được gần thêm chút." lúc Nguyễn Ngộ Minh những lời này, còn đặc biệt đưa ra tay phải của mình, ngón cái cùng ngón trỏ, làm ra khoảng cự ly như vậy để diễn tả.

      "Nhưng mà dì ấy có thể là mẹ của con, dì ấy hỏi con mấy tuổi con định bảy tuổi, nhưng đúng lúc ba tới, ba dám con sáu tuổi. . . . . . Nếu như dì ấy có quan hệ gì với con, làm gì ba con láo như vậy!"

      "Tiểu Gia, con thông minh." Nguyễn Ngộ Minh cũng cảm thấy rất có thể, chỉ là mới vui thoáng qua lại dội cho Tiểu Gia gáo nước lã, "Ngộ nhỡ là ba con sợ người dì ở đó lưu lại ấn tượng xấu, lúc học trường cấp ba làm cho người mang thai, chuyện này lại tốt, đổi lại thời đại học lại rất khác . . . . . ."

      Tiểu Gia bĩu môi, "Dù sao ta cảm thấy được dì ấy rất có thể là mẹ của con, chú Thất hôm nào đó chú cùng con, chúng ta lại quan sát theo dõi. . . . ."

      . . . . . . . . . . . . . . . . .

      "Ngày nào đó" mà Tiểu Gia đến được, bởi vì Nguyễn Ngộ Minh được sắp xếp công tác, chỗ công tác là nơi mà chim cũng bay tới được, là nơi vắng vẻ nhất, nghèo khó nhất cũng quá đáng, Nguyễn Ngộ Minh khắc sâu trong lòng, còn bằng ném tới Sa mạc Sahara! Sau đó thấy vô cùng buồn bực, trước lúc xuất ngoại công tác, mỗi ngày đều mang vẻ mặt đau khổ.

      Kỷ Bách Hiên biết Nguyễn Ngộ Minh phải đến chỗ tồi tàn công tác, nhịn được mấy phần thương hại ta, " Rốt cuộc đắc tội chỗ nào với Tứ ca? Còn đắc tội nặng tới mức phải làm triệt để thế này?"

      " đây chẳng qua là vì Tiểu Gia mà hiến thân,
      dũng cảm giúp nhóc ấy tìm mẹ."

      Kỷ Bách Hiên vừa nghe, ngờ Nguyễn Ngộ Minh là đem chuyện này để ở trong lòng, rước lấy phản ứng lớn như vậy từ Tứ ca, khỏi cảm thông vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ngộ Minh , "Bớt đau buồn , em cúng bái nhan đèn cho ."

      "Cho nhan đèn làm gì, hay là cho đây vàng bạc hay hơn đấy."

      "Vậy được, em lấy thêm cho nhiều vàng bạc hơn, để cho ở dưới thoải mái hơn, tuyệt đối xứng đáng là siêu cấp phú ông."

      Nguyễn Ngộ Minh bày tỏ hết sức cảm động, nắm tay Kỷ Bách Hiên, chỉ còn thiếu hai hàng nước mắt nữa mà thôi, "Chúng ta quả nhiên là em tốt."

      ". . . . . ."

      "Chuyện đó, trước khi cậu đốt vàng mã cho đây, cậu có thể đem quán bowling kia chuyển sang tên của được hay ?"

      ". . . . . ."

      ra cũng cảm thấy phải là quán bowling kia tốt, mà là đó là quán bowling lớn nhất thành phố, cái đó chữ "Nhất" đó nghe cao lớn biết bao nhiêu.

      *********************************

      Lần gặp mặt này, là Trình Vũ Phỉ chủ động gọi điện thoại, nhưng trong điện thoại An Diệc Thành trong chỉ là "Khó gặp" . Tâm tình của hình như chưa từng thay đổi, vẫn giống như trước đây, hoàn toàn khác với mấy ngày nay hàng đêm đều bị mất ngủ. Điều này khiến cảm thấy, tâm tình của mình vài ngày gần đây, giống như câu chuyện cười mà thôi. Chính xác là như vậy, sớm biết đứa con trai, nhưng đến khi gặp được, loại cảm giác đó, phức tạp được khó có thể diễn tả được.

      Bọn họ gặp mặt nhau ở tòa biệt thự , so với trước kia cũng có bất kì khác biệt nào, chỉ là rất hồi hộp, căng thẳng ra được.

      Giống như trước đây bọn họ ăn cơm xong, liền cùng nhau lên lầu hai, chỉ là hôm nay hoàn toàn có hứng thú tiến hành loại vận động giường, sau khi từ trong phòng tắm ra, cố nuốt lời vào trong, nhưng rốt cuộc lại ra, "Đứa bé hôm đó, là con trai của ?"

      tựa vào cửa phòng tắm, nhìn xéo . Khoảng cách như thế này khiến có cảm giác, đó là gì, thể diễn tả khó chịu đó.

      "Ừ"

      Hình như cười , rốt cuộc cũng bật cười, cũng xác định nổi, "Bé con đó đáng . . . . . . Là con trai ruột của hả?"

      "Đúng vậy" ánh mắt liền mắt đều nháy mắt cái phải trả lời.

      cắn môi, "Bé sáu tuổi. . . . . . Vậy mẹ bé đâu?"

      căng thẳng tránh ánh mắt của , hơn nữa loại này căng thẳng này cũng giải thích được, cố ý trầm mặc lúc lâu, " nên biết tình hình gia đình của tôi lúc đó, cảm thấy dựa vào khi đó người như tôi, có phụ nữ nào nguyện ý theo tôi?"

      xong cực kỳ nhàng linh hoạt, lại khiến liên tưởng đến chuyện khác, "Là bởi vì mẹ bé bỏ , mẹ của lại bệnh, mình mang theo đứa bé, vì vậy mà lựa chọn nghỉ học hay sao?"

      An Diệc Thành tự giễu nở nụ cười, "Em kinh ngạc như vậy để làm gì, rất khó khiến người ta hiểu ra sao? Khi đó, tôi nghèo hai bàn tay trắng, có gì cả, người phụ nữ kia chỉ đem đứa bé ném cho tôi...mẹ tôi vừa có công việc, thể làm gì khác hơn là cõng Tiểu Gia cùng nhau ra ngoài nhặt ve chai, Tiểu Gia lúc ấy sữa bột cũng ăn nổi, sau đó mẹ tôi lại sinh bệnh nặng, lúc bệnh viện khám bệnh tiền cũng có. Em , tôi bỏ học tôi có thể làm cái gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể ngồi ở trong phòng học hưởng thụ cái gọi là đực dạy dỗ, bỏ lại con tôi bất kể thế nào?"

      mặt ý châm chọc càng ngày càng đậm hơn, loại cảm giác vô lực đó, cho tới bây giờ vẫn còn có thể nhớ. phải bởi vì nghèo khó mà tự ti, mà vì nhìn mình mẹ mình yếu đuối lúc sao phải lại ngất , nghe Tiểu Gia ngừng khóc vì đói bụng, khắc kia cảm thấy thống hận bất lực của mình vô cùng, lần đầu tiên bởi vì cảm giác nghèo khó chính mình sắp tiếp tục kiên trì được rồi, cũng biết mình phải làm thế nào kiên trì. Tuyệt vọng, khó chịu, khổ sở. . . . . .

      Nhưng thời gian để chán chường khó chịu phát tiết cũng có, đứa bé khóc, mẹ nằm ở giường cần người chăm sóc, ngay cả việc suy sụp cũng được phép làm.

      cả đêm ngủ được, chỉ có vào buổi tối, nhìn Tiểu Gia ngủ say, mới có động lực tiếp tục kiên trì, dám nghĩ đến tương lai, dám nghĩ đến ngày mai, chỉ có thể qua ngày là đỡ ngày, loại cảm giác khó chịu đó mỗi giây đều là đau khổ, nhưng vẫn tới được trong hoàn cảnh như vậy.

      Tất cả đều qua rồi, gắng gượng tới, cho nên mới đến ngày hôm nay.

      Trình Vũ Phỉ khàn giọng, " rất đứa trẻ. . . . . ."

      Giống như câu trần thuật, nhưng lại có chỗ hướng đến câu hỏi.

      "A. . . . . ." bất giác lên tiếng, "Cái này là em thương hại tôi sao?"

      cắn môi dưới, có tư cách gì thương hại . . . . .

      An Diệc Thành cũng đợi phản bác, "Em biết khi đó tôi suy nghĩ gì ?"

      nhìn , ánh mắt tối lại.

      "Tôi nghĩ, ngày nào đó, tôi muốn thăng tiến nhanh rồi xuất trước mặt người phụ nữ kia, khiến cho ta thấy buông bỏ tôi là hành động ngu xuẩn tới cỡ nào." lắc đầu cái, chính cũng từng nghĩ đến ý tưởng ngây thơ như vậy .

      " làm được." Dựa vào địa vị của hôm nay, người coi trọng lời chắc hẳn rất kinh ngạc, huống hồ lại rời bỏ , biết hối hận đến mức nào, " làm được chưa?"

      Hai câu của ý tứ sai biệt lắm, thế nhưng lại có thể hiểu, câu trước là tại làm được việc thăng tiến rất nhanh, câu sau là hỏi có trả thù người phụ nữ kia như vậy hay . . . . . .

      "Tôi suy nghĩ, phải nên làm như thế nào mới được."
      Chương 30

      Lại thêm lần an ủi nữa, kỳ quái là bọn họ cũng buồn ngủ, vì vậy lại có hứng thú chuyện phiếm với nhau. Những ngày này mối quan tâm của hình như luôn luôn đặt ở người con trai , nghe mấy câu cũng gần như hiểu cuộc sống cùng cảnh ngộ của đứa bé.

      " để thằng bé ở nhà mình như vậy có ổn ?" nhàng mở miệng, mặc dù mới chỉ gặp đứa bé kia lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu, là bé trai rất xinh đẹp, trong mắt có chút lanh lợi nhiệt tình của trẻ , khiến người khác nhìn lần sinh ra hảo cảm .

      "Cho nên phải về sớm chút."

      Thế nên mới biết, ra sớm như vậy, cũng phải là đến công ty hay nơi nào khác, mà về nhà để khi con trai thức dậy có thể nhìn thấy , cho dù chỉ là để ăn sáng cùng nhau, hành động này, khỏi làm cho có mấy phần cảm động.

      "Thằng bé là tay nuôi nấng ư?"

      "Ừ."

      So với rất nhiều người đàn ông, ngay cả mặc quần áo, nấu cơm cho con mình cũng làm được, nghe đến những việc từng làm đúng là thể tưởng tượng nổi, ai biết An Diệc Thành cao cao tại thượng của hôm nay,vậy mà ngay cả chăm sóc trẻ con cũng rất giỏi, giống như có người tin vậy, trước đây An Diệc Thành là học sinh ưu tú về cả nhân phẩm và học vấn. Bây giờ ở trong mắt người khác, An Diệc Thành là đại diện của "Hoàng Thành" , có vài người chuyện ác nào làm, có vài người lại hèn hạ vô sỉ giúp người xấu làm việc ác, cũng có ai quan tâm quá khứ như thế nào.

      "Chăm sóc trẻ con, cảm thấy thế nào?"

      "Em chăm sóc em trai mình có cảm giác gì?" nhìn , phải là có nghe qua cuộc sống về sau này của , thời điểm biết cha mẹ của cùng qua đời, ngồi ở văn phòng, mất hồn nhìn những tư liệu kia. hề nghĩ tới như vậy, so với những gì gia đình gặp phải, thà rằng vẫn là sống trong gia đình hạnh phúc, biết việc đời, có lẽ điều khổ sở nhất trong đời người chính là tình được đáp lại.

      Nhưng gia đình trải qua biến cố như vậy, có cách nào lấy cái gì để hình dung được cảm xúc khó chịu đó, chưa tới nghiêm trọng như vậy, chỉ là có cảm giác gì trong lòng. Khi đó tự với mình, chủ động tìm , trừ phi có ngày, bọn họ tình cờ gặp nhau, như vậy, chính là trời cao an bài, để cho đừng bỏ qua .

      Khi Nguyễn Ngộ Minh gặp hai trong lúc vô tình nhìn thấy giống chị dâu, vừa vặn bị cả nghe được. Vì vậy năm đó giải quyết việc của chị dâu, ba Lạc Minh Khải bị cả gọi vào đánh trận, mà bị cả sai tìm kia, khi đó mặc dù cả rất bình tĩnh, thế nhưng lại có thể nghe ra được chút lo âu, cái loại lo âu này là sợ điều mình chờ mong thành, lúc đó nghĩ, nhất định cả hi vọng kia chính là chị dâu ?

      Chính là chị dâu, mất nửa ngày thời gian điều tra được, vì vậy tự mình chuyến, nghĩ chị dâu rất ràng ý tứ của , nếu xuất , tự nhiên đại biểu rằng cả biết trở lại. Nhưng An Diệc Thành nghĩ tới là, nhìn thấy Trình Vũ Phỉ ở đó, đây là loại cảm giác gì? Có lẽ cũng giống như lúc cả nghe được có người rất giống chị dâu vậy, ra sức khống chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng để ngoài mặt được thản nhiên.

      An Diệc Thành cảm thấy, hình như chính mình cũng nên chứng tỏ tồn tại của bản thân chút, cho nên đứng dưới lầu của bệnh viện chờ , lúc xuất ra trước, "Trình Vũ Phỉ, lâu gặp." cũng biết, những lời này, giấu trong tim lâu lâu rồi, lâu đến mức cho là đời này cách nào ra khỏi miệng, thời điểm xuất , lại dùng phương thức ngoài dự đoán như vậy.

      Thành phố này lớn lớn, , có thể cả đời này hai người cách nào gặp lại, vậy mà lại có khả năng đột nhiên gặp gỡ.

      Cho nên, ra tay.

      Trình Vũ Phỉ nghĩ tới cảm giác mình chăm sóc em trai, chính là hi vọng cố gắng để em trai sống được tốt, rất tốt nhưng đồng thời lại cũng sợ cậu bé bị biến cố của gia đình ảnh hưởng, sợ bản thân làm được đúng chức vị người chị , đủ loại lo âu và khó chịu, khi đó chỉ nghĩ, bản thân dù có cố gắng hết sức cũng phải để em trai sống cuộc sống tốt. Em trai của , khi đó thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng con trai của , khi đó vẫn còn như vậy, lại chỉ có thể dựa vào .

      Khi còn bé từng ghen tỵ em trai ra đời, mẹ với như thế này, đói bụng biết ăn, đau đớn biết kêu, nhưng em trai như vậy, bố mẹ chỉ có thể quan tâm nhiều hơn. Thực tế chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

      "Rất vất vả, nhưng cảm giác có người dựa vào mình, hình như cũng rất tốt." đánh giá việc chăm sóc em trai như thế, là như vậy, nếu như chỉ có mình , có lẽ suốt ngày đều chỉ biết đắm chìm trong bóng ma của việc bố mẹ qua đời, nhưng bởi vì có em trai, thể ích kỷ để ý chết sống của em trai mình, thể làm gì khác hơn là kiên cường đối mặt với cuộc sống.

      " cũng giống vậy." An Diệc Thành nhàng , sau đó nhắm mắt lại, hình như tính chợp mắt lát.

      ********************************

      Giản Ngưng sinh con, An Diệc Thành đưa Tiểu Gia đến bệnh viện, đứa bé chào đời, là , nhìn qua bé. Tiểu Gia nhìn nhắm mắt, nhìn ra bao nhiêu diện mạo trong tương lai kia, kéo tay áo An Diệc Thành, "Ba, lúc con sinh ra, cũng như thế này ư?" xíu như vậy, để cho chính cậu bé cũng dám chạm vào, sợ khiến bé bị dọa.

      "Ừ, cũng xíu như vậy." An Diệc Thành cũng nhìn bé, nhìn qua là trầm ổn đây.

      "Ba vĩ đại, có thể nuôi con lớn thành như vậy." Người bạn An Minh Gia nhất thời có chút cảm động.

      Trong lúc hai bố con họ chuyện, bé đột nhiên mở mắt, sau đó khóc òa lên, bé khóc rất , lại khiến người nghe càng thêm khó chịu. Vốn là chuyện với mọi người, Cố Trường Dạ nghe thấy tiếng khóc, lập tức tới giường con , hình như dám bế con của mình, do dự mấy giây, vẫn là bế lên, nhưng tư thế cực kỳ cứng ngắc.

      An Diệc Thành nhìn lát, vỗ vai Cố Trường Dạ, cũng là lần đầu tiên thấy Cố Trường Dạ có biểu như này, hốt hoảng đến biết làm sao, biết nên làm cái gì. Vì vậy ý bảo Cố Trường Dạ đưa bé cho mình, Cố Trường Dạ dám động, sợ rằng mình làm cái gì cũng sai, chỉ có thể thận trọng thả bé vào trong ngực An Diệc Thành.

      An Diệc Thành ôm bé, nhàng dỗ dành, động tác cẩn thận, bé từ từ nín khóc, nhắm mắt vào, dường như lại ngủ. Chờ bé ngủ say, nhàng đặt bé lên giường ngủ, sau đó dắt Tiểu Gia ra khỏi phòng, tránh cho lại đánh thức bé.

      Tiểu Gia ra đến cửa kéo tay An Diệc Thành lại, "Con muốn quay lại xem em chút." Đây vẫn là lần đầu tiên cậu đến bên em ở khoảng cách gần như vậy, có cảm giác kỳ diệu nên lời.

      An Diệc Thành gật đầu cái, Tiểu Gia cười hì hì quay vào phòng, cùng lúc đó, Cố Trường Dạ ra.

      Cố Trường Dạ liếc mắt nhìn Tiểu Gia, lúc này mới nhìn An Diệc Thành, "Cậu vẫn dây dưa cùng người phụ nữa kia?"

      "Hả?"

      "Nên làm như thế nào, cậu nên hiểu ràng, nhất là chứng kiến cảnh ngộ của Minh Khải cũng nên ràng, đừng xem thường phụ nữ, phụ nữ chính là thanh lò xo có lực rất lớn, nếu cứ đè liên tục lên nó, đè đến cuối cùng chỉ có hai loại kết quả, hoặc là lò xo hỏng, hoặc là ta dùng hết toàn lực bắn ngược trở lại, đem tất cả những gì cậu đè lên đều trở lại trong tay của cậu, mà hai loại kết quả này, đều phải điều mà người đàn ông muốn nhìn đến." Cố Trường Dạ tới đây, vỗ vỗ bả vai An Diệc Thành.

      "Em và mọi người giống nhau." bỏ qua cái đề tài này, hình như cũng nghĩ nhắc lại.

      Cố Trường Dạ cười cười, dường như cũng suy nghĩ nhiều, về phía bên kia. An Diệc Thành nhìn theo bóng lưng Cố Trường Dạ, chắc là giờ ấy gặp chị dâu, mới gặp con xong, cũng nên gặp vợ rồi.

      Có con, có vợ, như vậy mới là người nhà.

      cười khổ tiếng, khóe miệng nâng lên nụ cười trào phúng.

      Năm đó cả đối xử với chị dâu như vậy, dưới giúp đỡ của Lạc Minh Khải và Từ Triệu Luân, thế nhưng chị dâu rời , bên Lạc minh Khải giúp đỡ ổn định cả, bên Từ Triệu Luân an bài mọi chuyện ở bệnh viện, nếu Lạc Minh Khải dùng người ở trong bệnh viện táy máy tay chân, Cố Trường Dạ nhất định phát , nhưng Lạc minh Khải lại chưa từng dùng, mà để cho Từ Triệu Luân ra tay, tất cả thần biết quỷ hay, ai cũng đoán được, Từ Triệu Luân sao lại đồng ý ra tay cùng với Lạc minh Khải vô thân vô cố.

      Chị dâu rồi, nhưng cả lại thay đổi, Đúng vậy, cả hận chị dâu như vậy, chị dâu rời , phải cả nên vui vẻ sao? Nhưng cả chẳng những vui, ngược lại còn bị bệnh.

      tại An Diệc Thành vẫn còn nhớ , khi thăm cả vẻ mặt cả tái nhợt nằm giường bệnh với , " có thể đồng ý ấy. . . . . ." phải là ấy muốn để lại đứa bé kia ư, có thể đồng ý, chỉ nặng lời chút, nhưng lại để cho ấy trực tiếp bệnh viện xử lý đứa bé, tức là trong lòng lui bước rồi, có thể đồng ý. . . . . .

      An Diệc Thành biết lời này của cả là có ý gì, nhưng lại biết, nhất định có liên quan đến chị dâu.

      Sau này khi chị dâu cuối cùng cũng trở về, mặc dù cả vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng so với trước kia có sức sống hơn nhiều, cần biết giữa cả và chị dâu xảy ra chuyện gì, hôm nay bọn họ ở bên nhau, còn có con đáng , tất cả cũng coi như là hạnh phúc.

      ba đâu?

      ba coi như là thất bại lớn nhất phải, giống như ai nghĩ đến, chị dâu nhìn qua như người phụ nữ yếu ớt dịu dàng, lại làm mọi chuyện đến tuyệt tình như vậy. Khi biết mục đích của ba, Nguyễn Ngộ Minh còn từng lo lắng người phụ nữ kia nên làm gì bây giờ, kết quả lại ngờ, người phải chịu tội lại chính là Lạc Minh Khải, cho tới tận bây giờ, ngay cả gặp mặt con trai mình ba cũng gặp được mấy lần. . . . . .

      Nhưng cảm thấy và bọn họ giống nhau, là chỗ nào giống đây? An Diệc Thành cười chính bản thân, phải cũng nghĩ tới muốn trả thù người phụ nữ đó sao? để cho trải qua cuộc sống thống khổ nhất, làm rối loạn tất cả kế hoạch của , nhưng cố tình lại hoàn toàn biết chuyện, vì vậy liền thoát khỏi liên quan đơn giản như vậy sao?

      Khi ngồi trong gian phòng ẩm thấp kia, ôm Tiểu Gia khóc lại hận như thế đấy, hận đến lục phủ ngũ tạng đều đau, tự với mình, mọi thứ mình phải chịu đựng, cũng phải làm cho nếm thử lần. Vậy mà thực tế đau là đứa bé, ngay cả khi mẹ chết, đều thể phí thời gian đau lòng, như vậy quá xa xỉ, chỉ có thể kiên trì tiếp tục, để trong tã lót của đứa bé.

      vẫn đứng đó, khắp người tản mát ra lãnh khí, khiến Tiểu Gia tới nhìn cha mình hồi lâu, cũng dám đến gần.

      "Ba."

      An Diệc Thành lúc này mới phục hồi lại tinh thần, "Thế nào?"

      Tiểu Gia lắc đầu cái, "Vừa rồi dáng vẻ của ba làm cho người ta cảm thấy là đáng sợ. . . . . ." Giọng của tiểu Gia càng ngày càng .

      An Diệc Thành cười, ngoắc ngoắc tay, gọi con trai tới gần.

      Tiểu Gia tới dắt tay của ba, "Em đáng ."

      "Ừ."

      "Ba, con cũng muốn có em ."

      "Hả?" An Diệc Thành liếc mắt nhìn con trai mình.

      "Con lớn như vậy, nhất định có thể bảo vệ được em của mình, đối tốt với em. . . . . ."
      Phiên NhiênHà Hoàng thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30

      Khi vô số phim điện ảnh về thời thanh xuân xuất tại các rạp chiếu phim lớn hôm nay, hoài niệm từ từ biến thành giai đoạn bất tử trong quá khứ, với Tiết Giai Nhu nhất định là sinh ra để cùng đồng cảm với nhau, cũng thể tùy ý xem qua chút, tiếp tục sống cuộc sống của mình, thanh xuân có vô số kiểu, có người thích đem tình làm điểm chính, có người thích đem tình thân làm điểm chính, mà có người thích đem tình bạn làm điểm chính. Tới hôm nay, Trình Vũ Phỉ phát , giai đoạn đó của mình chỉ còn lại có tình bạn vẫn còn tồn tại.

      Trình Vũ Phỉ thường nhớ tới lúc cùng Tiết Giai Nhu ở giờ thể dục dạy đánh vũ cầu, cho tới khi tổng kết bốn năm học đại học đánh vũ cầu đối với lại bằng góc năm học cấp ba. giờ học thể dục, phát An Diệc Thành ít tham dự bất kỳ hoạt động nào, giống các bạn nam khác, cùng đá banh với nhau, cũng chơi bóng rổ với ai, ngay cả bóng bàn và vũ cầu cũng đều đụng tới, dù là lúc đó còn vui vẻ cầm dụng cụ theo, Tiết Giai Nhu lập tức đánh giá, cá là thích vận động người, bình thường thích vận động tính cách của người đó thiên hướng về hướng nội, Trình Vũ Phỉ lại cảm thấy như vậy, bởi vì nếu như muốn chơi như lời người khác , cũng ngồi ở bên thao trường nhìn người khác chơi, lúc đó có thể trở lại trong phòng học, nhưng cũng phản bác lại lời của Tiết Giai Nhu.

      luôn ngồi yên tĩnh ở chỗ đó, thỉnh thoảng cũng có nữ sinh qua chủ động chuyện với nhau, muốn hành động giống như trong những nữ sinh đó, chỉ thuộc loại ngồi yên lặng ở bên, cùng Tiết Giai Nhu đánh vũ cầu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang bên kia, đây là loại cảm giác kỳ diệu, giống như bọn họ cũng ở đây cùng nhau.

      ra cho Tiết Giai Nhu biết, luôn ở lại muộn hơn sau giờ tự học buổi tối, làm vậy là vì có nguyên nhân khó . Đến buổi tối, phòng học bên trái, cửa sổ có thể chiếu ra cảnh tượng trong phòng học, mặc dù có hơi mờ do bị ngược ánh sáng, nhưng có thể lợi dụng điều này, quang minh chánh đại mà nhìn, cần lo lắng bị phát , cũng cần lo lắng có người phát bí mật của , loại cảm giác đó bé và ngọt ngào.

      Sau này, giờ tự học buổi tối còn là ngọt ngào của nữa, rất mong đợi mỗi tuần hai tiết học thể dục, trong lớp có rất nhiều bạn thích học, cho dù là giờ thể dục, cũng dùng để làm việc khác hoặc là học bài, làm bài tập, nhưng lại như vậy, hơn nữa hình như cũng cần làm như vậy, mặc dù rất cố gắng, nhưng lại khiến người ta biết, thành tích của là do thiên phú cùng cố gắng kết hợp mà có. Trong giờ thể dục, nhìn qua có vẻ khá lặng lẽ, nhưng cũng phải là hoàn toàn, ngồi ở chỗ đó, thái độ cũng nhạt nhẽo, điều này làm cho luôn suy nghĩ, biết lúc đó suy nghĩ điều gi.

      Nếu như An Diệc Thành biết lúc ấy suy ngĩ, có lẽ cho biết, lúc đó suy nghĩ chuyện gì. phải muốn đá banh và chơi bóng rỗ, chẳng qua là sau khi chơi những trò đó xong, vết bẩn quần áo có nhiều hơn, mẹ giặt quần áo lúc đó bộ dáng rất tốn sức khiến đành lòng, từ đó về sau, lập tức đụng đến bất kỳ vận động nào nữa, hơn nữa ngay cả cầm bút cũng rất cẩn thận, để cho đầu ngọn bút đụng phải áo lưu lại dấu vết. muốn mang đến cho người phụ nữ đó bất kỳ phiền phức nào nữa, thêm nữa còn muốn vì mẹ giảm bớt gánh nặng, có khả năng làm mọi chuyện.

      Trình Vũ Phỉ ngay cả chuyện hỏi , cũng chưa từng tìm An Diệc Thành, dù vẩn đề đó rất muốn biết, rất muồn hỏi như thế nào, rối rắm chần chừ đến thứ n lần, nhưng đúng là vẫn còn làm được. suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như như vậy hỏi vấn đề, có thể là quấy rày hay , có thể hay làm xáo trộn kế hoạch được sắp xếp trước của . Còn nữa, cố ý hỏi mấy vấn đề như vậy, có thể phát ra bí mật của hay . . . . . . Dù là nghĩ rất kỹ nghĩ việc đến gần , khoảng cách gần muốn xem ràng bộ dáng của , loại cảm giác đó nhất định khiến cảm thấy hạnh phúc, chỉ rất là nhanh lại tìm được cho mình lý do nên hỏi vấn đề đó, sợ mình tới trước mặt , mình lại đột nhiên đỏ mặt, như vậy cần che giấu, mọi người đều biết là có chuyện gì xảy ra.

      Trong lớp cũng có mấy chuyện mà bạn học , ai đó thích An Diệc Thành, bị nhắc tới tên là bạn nữ đó luôn là đỏ bừng cả khuôn mặt cùng người chuyện náo loạn lên. Như vậy như lại bày ra dáng vẻ như vậy, khiến xấu hổ, làm sao mà làm được?

      Thỉnh thoảng lúc ngủ, cũng thường suy nghĩ, như vậy đến tột cùng là tính làm chuyện gì. Cứ như vậy liên tục, Trình Vũ Phỉ và An Diệc Thành hoàn toàn có bất kỳ quan hệ nào, cái này chẳng lẽ chính là điều muốn sao? Có lẽ, lúc này mới coi là đuổi theo ai đó là dạng bi kịch, nghĩ như thế.
      Giữa , có khả năng chuyển biến, có, khó chịu khi nghĩ tới chuyện tiếp nhận thực tế này.

      Nhưng nếu như cuộc sống vì mình điên cuồng lần, nhất định hận mình. Đúng là tốt nghiệp rất chuyện buồn, là từ khi bắt đầu bài hát 《 bằng hữu , tất cả mọi người khóc bù lu bù loa , khi đó nhìn qua khe hở mà xem vẻ mặt của , phát còn chút nhàn nhạt, phút kia biết suy nghĩ điều gì.

      Thi tốt nghiệp trung học, thi vần đáp xong, sau đó là cuối cùng là ăn tiệc chia tay.

      Đó là lần đầu tiên dũng cảm tới trước mặt của , lại là mượn cớ lấy danh nghĩa là tiệc chia tay, mời lớp trưởng uống rượu, ra ít người mời uống rượu, phải người đầu tiên, cũng phải là người cuối cùng, nhưng khi đứng ở trước mặt vẻ mặt của là khiếp sợ và kinh ngạc, chuyện này khiến cảm thấy tổn thương rất nhiều, có phải là cũng biết là ai hay ?

      Có lẽ khi tốt nghiệp sau, phải nhìn nữa, cũng biết cũng là bạn học của thời trung học, ý nghĩ này khiến hết sức khổ sở.

      Tâm tình của rất sa sút, nhưng đó là tiệc chia tay, tất cả mọi người hăng hái cao, Tiết Giai Nhu cũng có chú ý tới tâm tình của mình. Các bạn học đều ở đây tính toán kế tiếp nơi nào điên cuồng chút, các địa điểm đều có người đề nghị, ăn cơm xong, lục tục có người rời . vẫn nhúc nhích, cũng còn cùng Tiết Giai Nhu cùng KTV ca hát, chỉ là nhìn ở bên kia quán có chút lợi hại, biết uống bao nhiêu, cũng nhiều, có lẽ là có thế nào biết uống rượu, nhìn đứng lên ổn.

      "Ai biết nhà lớp trưởng ở đâu ?"

      Sau đó có mấy người trong đám bạn học có người hỏi.

      có người trả lời, Trình Vũ Phỉ do dự hồi lâu, rốt cuộc ra tiếng, "Tôi biết ."

      cùng theo , biết nhà ở nơi đâu, chỉ là vào ngõ hẻm kia sợ, khi sợ, là lại có suy nghĩ, biết mỗi lần xuyên qua nơi đó với tâm trạng gì.

      "Vậy bạn dẫn đường, chúng ta đưa trưởng lớp trở về." Bạn học trai như thế.

      Tiết Giai Nhu gật đầu cái.

      Chỉ là khi vừa ra cửa xa, bạn học nam có điện thoại của người gọi tới, vì vậy nhìn Trình Vũ Phỉ với ánh mắt cực kì ái ngại, chính bạn ấy cũng cảm thấy để trưởng lớp cho bạn học nữ đưa về, như vậy tốt lắm.

      " có gì đâu, bạn , tôi đưa lớp trưởng về." cười cười, bạn nam kia phát , ra có chút vui sướng thoáng qua.

      Bạn học nam do dự lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy người của mình tương đối quan trọng, dặn dò ít lời, rồi rời .

      Chỉ có giờ khắc này, mới cảm thấy được thỏa mãn, bọn họ hai người đơn độc ở chỗ rồi, tình cảnh như thế nhiều lần rất nhiều lền tưởng tượng ra.

      Sau đó sao? Đây đối với , là lần dũng cảm, nhưng ngay sau đó, cũng là chính lại thấy lòng tự trọng của mình bị coi thường.

      Nhưng lúc đó lựa chọn đưa về nhà, chẳng qua nhìn tương đối khổ cực, lúc này mới đưa đến quán trọ gần đây, thuê căn phòng đơn. Sau khi vào cửa, mặt của cũng nóng rang có chút hốt hoảng, sau đó dìu đến giường, bắt đầu dùng khăn lông thấm ướt nước, lau mặt cho .


      Đây là lần đầu tiên nhìn hình dáng của ở khoảng cách gần ràng đến như vậy, ngũ quan rất đẹp chỉ là bình thường dáng vẻ thư sinh che đậy ít nét tinh xảo, lông mi rất dài, da cũng rất đẹp, nhìn nhìn, khỏi bật cười.

      Sau khi giúp xử lí mấy chuyện cơ bản, liền chuẩn bị , ra cửa, phải đóng cửa lại cái trong giây phút kia, đột nhiên ngồi xổm xuống cứ thể khóc ồ lên, bước chân rời khỏi gian phòng này phòng trong nháy mắt, cái ý nghĩ lóe ra, điều này cũng cho phép lần cuối cùng thấy , cho dù thi tốt nghiệp trung học điểm số còn chưa lên, nhưng có thể lên mạng kiểm tra thành tích, ngay cả điền bảng nguyện vọng cũng chỉ có thể điền web, ngay cả cơ hội gặp mặt thêm lần nữa cũng có cơ hội. . . . . .

      lần cuối cùng.

      cam tâm như vậy, loại cam lòng này cũng thích rất lâu, đối với chuyện tương lai lại quá mịt mù, muốn cứ như vậy mà từ bỏ cho qua, thế nên lại vào phòng với .

      cảm thấ , nếu như đem lần đầu tiên trân quý nhất của mình cho , như vậy đời này nhất định tiếc, loại này ý nghĩ đầy tội lỗi này tiến sâu vào đầu , xua được. ra biết nên làm thế nào, khi trời xui đất khiến biết loại phương thức này có thể sinh ra đứa trẻ nàng phản ứng đầu tiên là hoài nghi, có thể ?

      cũng biết mình nên làm sao, chủ động hôn , hơn nữa nước mắt liền chảy xuống ở mặt của , biết mình về sau có thể hối hận hay , nhưng khắc này, tuyệt đối hối hận.

      Chuyện rất thuận lợi, làm xong trong nháy mắt, là kéo đau đớn dứt thân thể chạy , vừa khóc vừa chạy, vì mình sa ngã , hoặc cứ giả là đối với mình có chán ghét mà vứt bỏ.

      Sau hôm ấy, còn gặp lại .

      **********************************

      Tối hôm đó, và An Diệc Thành dĩ nhiên là cũng làm gì, chuyện với lại lâm vào ngõ cụt, loại ngõ cụt này phải lần đầu tiên, nhưng vậy cũng phải là lần cuối cùng. mơ mơ màng màng ngủ thiếp , khi tỉnh lại vẫn còn rất sớm, sắc trời vẫn đen nhánh như cũ, ngay cả tia nắng ban mai cũng có, mà bên người cũng có ai. lấy tay sờ qua , cả nơi ấm áp cũng còn, rời lâu, là ngay lập tức sao?

      từ giường xuống, muốn mở đèn, giày vào, hướng về phía cửa mà tới, mới vừa kéo cửa ra, chuẩn bị tiến tới vừa vặn đối mặt An Diệc Thành, trong bóng tối hai người ẫn nhận thấy được đối phương sau đó tự mình nhanh chóng đứng lại. người có mùi thuốc lá đậmm đặc, mới vừa rồi là ra ngoài hút thuốc?

      Quả nhiên trước khi mấy chuyện quan trọng, cách nào lại phán đoán này.

      "Chuẩn bị ra ngoài?" An Diệc Thành giọng hỏi.
      lắc đầu, suy đoán có thể nhìn thấy động tác của mình, " có." Chẳng lẽ lại , chỉ là muốn xem có rời hay .

      "Ừ." cần phải nhiều lời nữa.

      lướt qua người , hình như còn có ý muốn tiếp tục ngủ, cũng phải, bề bộn nhiều việc, dù thích biểu ra, nhưng biết thời gian đối với từ trước đến giờ đều rất quý báu, cho dù là dùng để ngủ.

      "An Diệc Thành." gọi lại.

      "Hả?"

      " đứa trẻ hay ?" Khi hỏi đến vấn đề này hàm răng gắt gao cắn môi.

      lâu, vẫn nghe được câu trả lời của , vấn đề này rất khó trả lời sao? có thích đứa bé hay , thích con trai hay con ?

      "Tôi chỉ con của của tôi."

      thanh của rốt cuộc cũng truyền đến, nhíu chặt lông mày, ra câu này có ý gì? Giống như có hàm nghĩa khác tương tự như vậy. chỉ là nhìn , bóng đêm che giấu rất tốt những cảm xúc vương mặt .

      An Diệc Thành tới bên giường ngồi xuống, lúc này mới nhìn về phía , "Em mệt mỏi sao?" nhảm nhiều như vậy.

      hình như có chút bất mãn, lúc này mới tới phía . đến gần tay của bắt được , ôm vào trong lòng ngực của , cằm của đặt vai của , hướng về phía cổ của bật ra hơi thở. Đột nhiên lại mập mờ tới quá mức, cảm thấy tâm tình của mình giống như là ngồi xe cáp treo, lát lên lát xuống, hoàn toàn biết vui vẻ hay là tức giận hoặc là khổ sở.

      Miệng của cắn lỗ tai của , chính xác là cắn xé, dùng sức hết sức, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hơi ngứa chút, "Em hôm nay hình như vẫn hỏi tôi chuyện đứa ."

      lúc sau, đột nhiên lên tiếng, hơn nữa đưa tay để bụng của .

      cũng nhanh chóng biết suy đoán điều gì, lập tức gấp, " có."

      mang thai.

      Phiên NhiênHà Hoàng thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31

      Lại thêm lần an ủi nữa, kỳ quái là bọn họ cũng buồn ngủ, vì vậy lại có hứng thú chuyện phiếm với nhau. Những ngày này mối quan tâm của hình như luôn luôn đặt ở người con trai , nghe mấy câu cũng gần như hiểu cuộc sống cùng cảnh ngộ của đứa bé.

      " để thằng bé ở nhà mình như vậy có ổn ?" nhàng mở miệng, mặc dù mới chỉ gặp đứa bé kia lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu, là bé trai rất xinh đẹp, trong mắt có chút lanh lợi nhiệt tình của trẻ , khiến người khác nhìn lần sinh ra hảo cảm .

      "Cho nên phải về sớm chút."

      Thế nên mới biết, ra sớm như vậy, cũng phải là đến công ty hay nơi nào khác, mà về nhà để khi con trai thức dậy có thể nhìn thấy , cho dù chỉ là để ăn sáng cùng nhau, hành động này, khỏi làm cho có mấy phần cảm động.

      "Thằng bé là tay nuôi nấng ư?"

      "Ừ."

      So với rất nhiều người đàn ông, ngay cả mặc quần áo, nấu cơm cho con mình cũng làm được, nghe đến những việc từng làm đúng là thể tưởng tượng nổi, ai biết An Diệc Thành cao cao tại thượng của hôm nay,vậy mà ngay cả chăm sóc trẻ con cũng rất giỏi, giống như có người tin vậy, trước đây An Diệc Thành là học sinh ưu tú về cả nhân phẩm và học vấn. Bây giờ ở trong mắt người khác, An Diệc Thành là đại diện của "Hoàng Thành" , có vài người chuyện ác nào làm, có vài người lại hèn hạ vô sỉ giúp người xấu làm việc ác, cũng có ai quan tâm quá khứ như thế nào.

      "Chăm sóc trẻ con, cảm thấy thế nào?"

      "Em chăm sóc em trai mình có cảm giác gì?" nhìn , phải là có nghe qua cuộc sống về sau này của , thời điểm biết cha mẹ của cùng qua đời, ngồi ở văn phòng, mất hồn nhìn những tư liệu kia. hề nghĩ tới như vậy, so với những gì gia đình gặp phải, thà rằng vẫn là sống trong gia đình hạnh phúc, biết việc đời, có lẽ điều khổ sở nhất trong đời người chính là tình được đáp lại.

      Nhưng gia đình trải qua biến cố như vậy, có cách nào lấy cái gì để hình dung được cảm xúc khó chịu đó, chưa tới nghiêm trọng như vậy, chỉ là có cảm giác gì trong lòng. Khi đó tự với mình, chủ động tìm , trừ phi có ngày, bọn họ tình cờ gặp nhau, như vậy, chính là trời cao an bài, để cho đừng bỏ qua .

      Khi Nguyễn Ngộ Minh gặp hai trong lúc vô tình nhìn thấy giống chị dâu, vừa vặn bị cả nghe được. Vì vậy năm đó giải quyết việc của chị dâu, ba Lạc Minh Khải bị cả gọi vào đánh trận, mà bị cả sai tìm kia, khi đó mặc dù cả rất bình tĩnh, thế nhưng lại có thể nghe ra được chút lo âu, cái loại lo âu này là sợ điều mình chờ mong thành, lúc đó nghĩ, nhất định cả hi vọng kia chính là chị dâu ?

      Chính là chị dâu, mất nửa ngày thời gian điều tra được, vì vậy tự mình chuyến, nghĩ chị dâu rất ràng ý tứ của , nếu xuất , tự nhiên đại biểu rằng cả biết trở lại. Nhưng An Diệc Thành nghĩ tới là, nhìn thấy Trình Vũ Phỉ ở đó, đây là loại cảm giác gì? Có lẽ cũng giống như lúc cả nghe được có người rất giống chị dâu vậy, ra sức khống chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng để ngoài mặt được thản nhiên.

      An Diệc Thành cảm thấy, hình như chính mình cũng nên chứng tỏ tồn tại của bản thân chút, cho nên đứng dưới lầu của bệnh viện chờ , lúc xuất ra trước, "Trình Vũ Phỉ, lâu gặp." cũng biết, những lời này, giấu trong tim lâu lâu rồi, lâu đến mức cho là đời này cách nào ra khỏi miệng, thời điểm xuất , lại dùng phương thức ngoài dự đoán như vậy.

      Thành phố này lớn lớn, , có thể cả đời này hai người cách nào gặp lại, vậy mà lại có khả năng đột nhiên gặp gỡ.

      Cho nên, ra tay.

      Trình Vũ Phỉ nghĩ tới cảm giác mình chăm sóc em trai, chính là hi vọng cố gắng để em trai sống được tốt, rất tốt nhưng đồng thời lại cũng sợ cậu bé bị biến cố của gia đình ảnh hưởng, sợ bản thân làm được đúng chức vị người chị , đủ loại lo âu và khó chịu, khi đó chỉ nghĩ, bản thân dù có cố gắng hết sức cũng phải để em trai sống cuộc sống tốt. Em trai của , khi đó thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng con trai của , khi đó vẫn còn như vậy, lại chỉ có thể dựa vào .

      Khi còn bé từng ghen tỵ em trai ra đời, mẹ với như thế này, đói bụng biết ăn, đau đớn biết kêu, nhưng em trai như vậy, bố mẹ chỉ có thể quan tâm nhiều hơn. Thực tế chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

      "Rất vất vả, nhưng cảm giác có người dựa vào mình, hình như cũng rất tốt." đánh giá việc chăm sóc em trai như thế, là như vậy, nếu như chỉ có mình , có lẽ suốt ngày đều chỉ biết đắm chìm trong bóng ma của việc bố mẹ qua đời, nhưng bởi vì có em trai, thể ích kỷ để ý chết sống của em trai mình, thể làm gì khác hơn là kiên cường đối mặt với cuộc sống.

      " cũng giống vậy." An Diệc Thành nhàng , sau đó nhắm mắt lại, hình như tính chợp mắt lát.

      ********************************

      Giản Ngưng sinh con, An Diệc Thành đưa Tiểu Gia đến bệnh viện, đứa bé chào đời, là , nhìn qua bé. Tiểu Gia nhìn nhắm mắt, nhìn ra bao nhiêu diện mạo trong tương lai kia, kéo tay áo An Diệc Thành, "Ba, lúc con sinh ra, cũng như thế này ư?" xíu như vậy, để cho chính cậu bé cũng dám chạm vào, sợ khiến bé bị dọa.

      "Ừ, cũng xíu như vậy." An Diệc Thành cũng nhìn bé, nhìn qua là trầm ổn đây.

      "Ba vĩ đại, có thể nuôi con lớn thành như vậy." Người bạn An Minh Gia nhất thời có chút cảm động.

      Trong lúc hai bố con họ chuyện, bé đột nhiên mở mắt, sau đó khóc òa lên, bé khóc rất , lại khiến người nghe càng thêm khó chịu. Vốn là chuyện với mọi người, Cố Trường Dạ nghe thấy tiếng khóc, lập tức tới giường con , hình như dám bế con của mình, do dự mấy giây, vẫn là bế lên, nhưng tư thế cực kỳ cứng ngắc.

      An Diệc Thành nhìn lát, vỗ vai Cố Trường Dạ, cũng là lần đầu tiên thấy Cố Trường Dạ có biểu như này, hốt hoảng đến biết làm sao, biết nên làm cái gì. Vì vậy ý bảo Cố Trường Dạ đưa bé cho mình, Cố Trường Dạ dám động, sợ rằng mình làm cái gì cũng sai, chỉ có thể thận trọng thả bé vào trong ngực An Diệc Thành.

      An Diệc Thành ôm bé, nhàng dỗ dành, động tác cẩn thận, bé từ từ nín khóc, nhắm mắt vào, dường như lại ngủ. Chờ bé ngủ say, nhàng đặt bé lên giường ngủ, sau đó dắt Tiểu Gia ra khỏi phòng, tránh cho lại đánh thức bé.

      Tiểu Gia ra đến cửa kéo tay An Diệc Thành lại, "Con muốn quay lại xem em chút." Đây vẫn là lần đầu tiên cậu đến bên em ở khoảng cách gần như vậy, có cảm giác kỳ diệu nên lời.

      An Diệc Thành gật đầu cái, Tiểu Gia cười hì hì quay vào phòng, cùng lúc đó, Cố Trường Dạ ra.

      Cố Trường Dạ liếc mắt nhìn Tiểu Gia, lúc này mới nhìn An Diệc Thành, "Cậu vẫn dây dưa cùng người phụ nữa kia?"

      "Hả?"

      "Nên làm như thế nào, cậu nên hiểu ràng, nhất là chứng kiến cảnh ngộ của Minh Khải cũng nên ràng, đừng xem thường phụ nữ, phụ nữ chính là thanh lò xo có lực rất lớn, nếu cứ đè liên tục lên nó, đè đến cuối cùng chỉ có hai loại kết quả, hoặc là lò xo hỏng, hoặc là ta dùng hết toàn lực bắn ngược trở lại, đem tất cả những gì cậu đè lên đều trở lại trong tay của cậu, mà hai loại kết quả này, đều phải điều mà người đàn ông muốn nhìn đến." Cố Trường Dạ tới đây, vỗ vỗ bả vai An Diệc Thành.

      "Em và mọi người giống nhau." bỏ qua cái đề tài này, hình như cũng nghĩ nhắc lại.

      Cố Trường Dạ cười cười, dường như cũng suy nghĩ nhiều, về phía bên kia. An Diệc Thành nhìn theo bóng lưng Cố Trường Dạ, chắc là giờ ấy gặp chị dâu, mới gặp con xong, cũng nên gặp vợ rồi.

      Có con, có vợ, như vậy mới là người nhà.

      cười khổ tiếng, khóe miệng nâng lên nụ cười trào phúng.

      Năm đó cả đối xử với chị dâu như vậy, dưới giúp đỡ của Lạc Minh Khải và Từ Triệu Luân, thế nhưng chị dâu rời , bên Lạc minh Khải giúp đỡ ổn định cả, bên Từ Triệu Luân an bài mọi chuyện ở bệnh viện, nếu Lạc Minh Khải dùng người ở trong bệnh viện táy máy tay chân, Cố Trường Dạ nhất định phát , nhưng Lạc minh Khải lại chưa từng dùng, mà để cho Từ Triệu Luân ra tay, tất cả thần biết quỷ hay, ai cũng đoán được, Từ Triệu Luân sao lại đồng ý ra tay cùng với Lạc minh Khải vô thân vô cố.

      Chị dâu rồi, nhưng cả lại thay đổi, Đúng vậy, cả hận chị dâu như vậy, chị dâu rời , phải cả nên vui vẻ sao? Nhưng cả chẳng những vui, ngược lại còn bị bệnh.

      tại An Diệc Thành vẫn còn nhớ , khi thăm cả vẻ mặt cả tái nhợt nằm giường bệnh với , " có thể đồng ý ấy. . . . . ." phải là ấy muốn để lại đứa bé kia ư, có thể đồng ý, chỉ nặng lời chút, nhưng lại để cho ấy trực tiếp bệnh viện xử lý đứa bé, tức là trong lòng lui bước rồi, có thể đồng ý. . . . . .

      An Diệc Thành biết lời này của cả là có ý gì, nhưng lại biết, nhất định có liên quan đến chị dâu.

      Sau này khi chị dâu cuối cùng cũng trở về, mặc dù cả vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng so với trước kia có sức sống hơn nhiều, cần biết giữa cả và chị dâu xảy ra chuyện gì, hôm nay bọn họ ở bên nhau, còn có con đáng , tất cả cũng coi như là hạnh phúc.

      ba đâu?

      ba coi như là thất bại lớn nhất phải, giống như ai nghĩ đến, chị dâu nhìn qua như người phụ nữ yếu ớt dịu dàng, lại làm mọi chuyện đến tuyệt tình như vậy. Khi biết mục đích của ba, Nguyễn Ngộ Minh còn từng lo lắng người phụ nữ kia nên làm gì bây giờ, kết quả lại ngờ, người phải chịu tội lại chính là Lạc Minh Khải, cho tới tận bây giờ, ngay cả gặp mặt con trai mình ba cũng gặp được mấy lần. . . . . .

      Nhưng cảm thấy và bọn họ giống nhau, là chỗ nào giống đây? An Diệc Thành cười chính bản thân, phải cũng nghĩ tới muốn trả thù người phụ nữ đó sao? để cho trải qua cuộc sống thống khổ nhất, làm rối loạn tất cả kế hoạch của , nhưng cố tình lại hoàn toàn biết chuyện, vì vậy liền thoát khỏi liên quan đơn giản như vậy sao?

      Khi ngồi trong gian phòng ẩm thấp kia, ôm Tiểu Gia khóc lại hận như thế đấy, hận đến lục phủ ngũ tạng đều đau, tự với mình, mọi thứ mình phải chịu đựng, cũng phải làm cho nếm thử lần. Vậy mà thực tế đau là đứa bé, ngay cả khi mẹ chết, đều thể phí thời gian đau lòng, như vậy quá xa xỉ, chỉ có thể kiên trì tiếp tục, để trong tã lót của đứa bé.

      vẫn đứng đó, khắp người tản mát ra lãnh khí, khiến Tiểu Gia tới nhìn cha mình hồi lâu, cũng dám đến gần.

      "Ba."

      An Diệc Thành lúc này mới phục hồi lại tinh thần, "Thế nào?"

      Tiểu Gia lắc đầu cái, "Vừa rồi dáng vẻ của ba làm cho người ta cảm thấy là đáng sợ. . . . . ." Giọng của tiểu Gia càng ngày càng .

      An Diệc Thành cười, ngoắc ngoắc tay, gọi con trai tới gần.

      Tiểu Gia tới dắt tay của ba, "Em đáng ."

      "Ừ."

      "Ba, con cũng muốn có em ."

      "Hả?" An Diệc Thành liếc mắt nhìn con trai mình.

      "Con lớn như vậy, nhất định có thể bảo vệ được em của mình, đối tốt với em. . . . . ."
      Hà Hoàng thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32

      Trình Vũ Phỉ nghĩ tới, nhanh như vậy nhìn thấy thằng bé kia, cậu đứng ở trước cửa nhà , khi mua thức ăn trở về nhìn thấy cậu kinh ngạc lâu, mặc dù loại kinh ngạc này sớm nghiêm trọng bằng lần đầu tiên nhìn thấy cậu nữa, nhưng cũng vẫn làm cho toàn thân nhịn được mà cứng đờ lại, nếu như phải là tim khỏe mạnh, đồ ăn trong tay , có thể rơi xuống đất. chậm rãi bước tới gần cậu, hé miệng muốn gì đó, lại muốn đưa tay ra chạm vào cậu, nhưng mà đều có làm.

      An Minh Gia cũng nhìn , lại nhìn đồ ăn trong tay , "Dì ơi, con đói bụng."

      Cậu xoa bụng của mình, cậu đợi ở nơi này được lúc lâu rồi. được nghỉ đông từ lâu, ba lại công tác, chú Bảy có lẽ Sa mạc Sahara rồi, cũng đều có gọi điện thoại cho cậu, cậu ngẩn ngơ ở nhà quá nhàm chán, vì vậy năn nỉ chú lái xe đưa cậu tới nơi này, cậu cam đoan với chú lái xe, đợi lát nữa nhất định về nhà, để chú lái xe ngàn vạn lần đừng cho ba cậu, cậu còn cùng chú lái xe đóng dấu nữa, chú lái xe thể đem chuyện này ra.

      Nhưng mà cậu cũng biết, chú lái xe hơn phân nửa nghe theo cậu, cho nên cậu dùng giọng nghẹn ngào với chú lái xe, "Con muốn tìm mẹ của con, nhưng ba con nhất định cho phép, nhưng con muốn tìm bà ấy, con muốn làm đứa bé có mẹ. . . . . ." Cậu năn nỉ rất lâu, chú lái xe mới đồng ý, nhưng lại làm cho cậu hết lần này đến lần khác bảo đảm là chạy loạn, đợi lát nữa nhất định phải về nhà.

      Tiểu Gia đợi rất lâu, mệt mỏi ngồi luôn mặt đất, đến bây giờ mới đứng lên, cứ như vậy làm bộ đáng thương nhìn Trình Vũ Phỉ.

      Trình Vũ Phỉ cảm giác tim đập với tiết tấu nhanh dần lên, đập nhanh khiến hốt hoảng, đập đến mức cảm thấy đau đớn trận, "Con. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?"

      "Ba con công tác, con ở nhà mình, rất thú vị." Tiểu Gia quyệt miệng, "Con tên là An Minh Gia, dì có thể gọi con là tiểu Gia."

      Ánh mắt của cậu long lanh nước, nhưng lại tinh khiết vô cùng, rốt cuộc cũng vươn tay ra, sờ lên mặt của cậu. Tiểu Gia có trốn tránh, cậu cảm giác ánh mắt dì ấy nhìn mình rất đặc biệt, giống như nhìn cái gì đó rất quý báu, loại ánh mắt này khiến cho cậu có ấn tượng tốt đối với dì ấy. Nhưng mà, dì ấy có thể là mẹ của cậu sao?

      Cậu hướng về phía dì ấy cười ngọt ngào, "Con có thể ăn cơm ở nhà của dì ?"

      lâu sau Trình Vũ Phỉ mới thoát ra khỏi cái loại cảm xúc mờ mịch đó, đối với cậu gật đầu cái, "Dĩ nhiên là có thể."

      Tiểu Gia ngoan ngoãn đứng ở sau lưng , nhìn lấy chìa khóa ra để mở cửa. Bọn họ cùng nhau vào nhà, Tiểu Gia quan sát chung quanh ngôi nhà, cậu chỉ liếc mắt cái cũng biết, nơi này và nhà cậu có cách nào so sánh.

      Thế nhưng Trình Vũ Phỉ biết phải giao tiếp với cậu như thế nào, ánh mắt nhìn về phía cậu rất cẩn thận, chỉ sợ khiến cậu cảm thấy thoải mái, "Khát nước , dì rót cho con cốc nước nhé."

      Tiểu Gia lắc đầu cái, nhìn ngọt ngào.

      Trình Vũ Phỉ lục lọi tìm ra vài món đồ chơi trước đây của Trình Gia Đống, để cậu trước tiên chơi lát, phải nấu cơm. Nhưng mà khi lấy những thứ đồ chơi kia ra lần đầu tiên cảm thấy tự ti như vậy, mấy thứ này, thằng bé thích sao? An Diệc Thành nhất định mua cho thằng bé những món đồ chơi tốt hơn lớn hơn, những món đồ chơi này, cảm giác cũng giống như mặc quần áo lỗi thời xuất ở trong tiệc rượu, băn khoăn, lo lắng, thế nhưng cũng chỉ là đối mặt với thằng bé, thằng bé mới sáu tuổi.

      "Dì ơi. . . . . ." mình tiểu Gia ở phòng khách, nhướng mày lên gọi tiếng.

      Trình Vũ Phỉ chọn mấy món đồ chơi lấy ra, đặt xuống trước mặt tiểu Gia, "Con trước chơi lát , dì nấu cơm, lúc là xong."

      "Cám ơn dì, con ngoan ngoãn chơi ở đây." Tiểu Gia cúi đầu, miễn cưỡng chơi những món đồ chơi này, cậu có quá thích đồ chơi, nhưng cũng ảnh hưởng việc cậu chơi đồ chơi lúc nhàm chán, chỉ là chưa bao giờ nghiện, cũng có đặc biệt thích món đồ chơi nào, bất kể là xe ô tô hay là đạn châu..., người khác đưa tới, cậu vui vẻ tiếp nhận, cũng chơi, nhưng cũng chưa từng chân chính đặc biệt thích.

      Tiểu Gia chơi lát, lại lòng vòng trong phòng lát, mặc dù phòng ốc tốt lắm, nhưng rất sạch và thoải mái, cậu long vòng lúc lâu, liền chạy tới phòng bếp, "Dì ơi. . . . . ."

      "Rất đói bụng sao? Xong ngay đây." cho là cậu bé thúc giục làm cơm nhanh chút.

      Tiểu Gia cười lắc lắc đầu, "Ba con ăn cơm ở đây sao?"

      Trình Vũ Phỉ quay đầu lại nhìn kỹ cậu, lại cảm thấy mình quá nhạy cảm, giống như dưỡng thành thói quen, chỉ cần An Diệc Thành câu, đều tận lực lý giải câu này đến tột cùng là có ý tứ gì. tại đối mặt chỉ là đứa trẻ mà thôi, cậu bé chỉ là vừa vặn hỏi như vậy, căn bản chưa từng nghĩ tới ý nghĩ sâu xa gì.

      suy nghĩ chút, "Cũng có lần!"

      Tiểu Gia gật đầu cái, "Vậy nhất định là dì làm cơm ăn rất ngon."

      Cái này. . . . . . Trình Vũ Phỉ cười , "Chắc là cũng đến mức quá khó ăn."

      Tiểu Gia nháy mắt mấy cái, sau khi thấy múc đồ ăn đặt vào trong mâm, lập tức từ trong phòng bếp ra, đến ngồi ngoan ngoãn bàn ăn. Cậu ngồi ghế, hai tay đặt bàn ăn, hai chân ngừng đung đưa. Khi bưng món ăn tới, cậu rất chủ động đặt miếng lót cách nhiệt lên, vì vậy cười với cậu, hình như rất hài lòng với động tác của cậu.

      Món ăn đều bưng lên đủ, xới cho cậu chén cơm nữa.

      Tiểu Gia rất đói bụng, nhưng cho dù rất đói bụng, lúc ăn cơm cũng ăn hết sức ngoan ngoãn, có ăn như hổ đói. Trình Vũ Phỉ lại nghĩ đến, An Diệc Thành hẳn là dạy dỗ cậu rất tốt, cậu rất ngoan ngoãn.

      "Dì ơi, sao dì ăn cơm?" Tiểu Gia ngẩng đầu kỳ quái nhìn .

      Lúc này mới cười cười, lại cầm lấy chiếc đũa, cũng chuẩn bị ăn.

      "Dì làm đồ ăn ăn ngon." Tiểu Gia tỏ vẻ rất hài lòng, "Dì ở đây mình sao?"

      " phải, còn có em trai của dì nữa."

      "Em trai?" Tiểu Gia mở to hai mắt, "Là em trai ruột sao?"

      "Ừ, em trai ruột."

      "Chính là em trai ruột cùng ba mẹ sinh ra sao?"

      Trình Vũ Phỉ bởi vì hình dung của cậu lại nở nụ cười, "Đúng vậy, chính là em trai ruột cùng ba mẹ sinh ra."

      Tiểu Gia nhớ đến ngày đó cậu và chú Bảy cùng đến đây, thấy Dì sống cùng người đàn ông, người đàn ông kia chính là người em trai mà dì nhắc đến sao? Lúc đó chú Bảy còn tức giận như vậy, bây giờ suy nghĩ chút, đáng giá.

      "Dì ơi, dì là bạn học thời trung học của ba con, vậy quan hệ của hai người nhất định rất tốt, có đúng hay ?" Tiểu Gia nháy mắt, nhìn qua tràn đầy linh khí.

      "Cái này. . . . . ." Điều này làm cho Trình Vũ Phỉ nhíu chân mày, bọn họ như vậy có thể coi như quan hệ tốt ? Mặc dù là học cùng lớp, nhưng chuyện cũng qua mấy câu, "Có khỏe !"

      Giọng của có chút miễn cưỡng, Tiểu Gia cũng nghe được có chút nhăn lông mày rồi, "Dì có biết ba con từng thích ai hay ?"

      Trình Vũ Phỉ kinh ngạc nhìn cậu, cũng nhíu mày giống cậu.

      Tiểu Gia cũng phát ra câu hỏi của mình có chút kỳ quái, lại dứt khoát cũng uốn cong câu hỏi, "Dì, con muốn biết mẹ con ở nơi nào, nhưng chú Bảy tìm giúp con, mà vẫn tìm được, cho nên con nghĩ nếu dì là bạn học của ba con, có lẽ biết mẹ của con là ai." Khi cậu những lời này, vẫn luôn luôn nhìn , đặc biệt muốn giống như trong phim truyền hình diễn vậy, bởi vì khống chế được cảm xúc mà đứng lên —— dì chính là mẹ của con.

      Nhưng như vậy, chỉ là lắc đầu cái, "Dì biết."

      Tiểu Gia khó nén thất vọng, nghĩ đến cậu lớn như vậy rồi, cũng còn chưa từng thấy qua mẹ, vì vậy càng thêm khó chịu, nghĩ nghĩ lại mắt liền đỏ lên, "Con muốn tìm được mẹ, muốn hỏi mẹ tại sao quan tâm con, tại sao nhiều năm như vậy nhìn cũng nhìn con cái. . . . . . Con là đứa trẻ ngoan, rất làm người khác thích, cho nên mẹ mới có thể bỏ lại con, mới có thể quan tâm con sao?"

      Cậu xong, nước mắt liền rơi xuống.

      Nhìn mắt cậu đỏ lên, cảm thấy trái tim mình cũng sắp vỡ nát rồi, theo bản năng liền dùng tay lau nước mắt của cậu, "Tiểu Gia ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời, mẹ con nhất định là có nỗi khổ tâm gì đó mới đến thăm con. . . . . ."

      "Làm sao dì biết." mắt Tiểu Gia vẫn còn hồng hồng, chỉ là ép buộc bản thân khóc, "Nếu như dì có con, dì bỏ mặc nó sao?"

      Câu hỏi vặn này, khiến khuôn mặt Trình Vũ Phỉ bỗng chốc tái xanh, nếu như có con, sinh ra nó xong liền mặc kệ sao? , nghĩ là, cho dù và đứa bé kia sống nương tựa lẫn nhau, cả đời này đều muốn nuôi dưỡng nó nên người, dù cho phải chịu vất vả khổ cực cả đời, cũng cố gắng làm việc để cho đứa bé được sống cuộc sống tốt nhất. chỉ vì con của mình, mà còn vì nó là đứa bé của người kia, chỉ bằng điểm này, cảm thấy cuộc đời này của vậy là đủ rồi.

      Thân thể của run rẩy, sắc mặt cũng rất khó coi, Tiểu Gia ngẩng đầu lên phát khác thường của , "Dì ơi, dì làm sao vậy?"

      Trình Vũ Phỉ lắc đầu cái, nhưng ngay cả hơi sức để cười cái cũng có, "Dì có việc gì."

      Tiểu Gia cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại biết kỳ quái ở chỗ nào, "Dì ơi, dì từng có con sao?"

      Thằng bé mong đợi câu trả lời của , nhưng chỉ gắt gao cắn môi, thậm chí đôi môi cũng bị cắn đến chảy máu. Tiểu Gia quên cả khóc, mà lấy khăn giấy, đưa vào trong tay của , nhưng lại có tiếp nhận. Tiểu Gia nhảy xuống khỏi chỗ ngồi của cậu, giúp lau vết máu miệng, sau đó tay của cậu thấm ướt nước mắt chảy ra trong mắt của .

      "Dì. . . . . ." Thằng bé trở nên khẩn trương, "Có phải con sai cái gì ?"

      lấy tay lau nước mắt của mình, " có, chẳng qua là dì nhớ đến chuyện đau lòng của mình, liên quan đến con."

      vươn tay, siết chặt mặt của thằng bé, " cái thế giới này đại đa số cha mẹ đều thương con của mình, mà con lại ngoan như vậy, khẳng định mẹ của con cũng thương con, có lẽ mẹ con rời bỏ con, nhưng trong đó có lý do khiến cho ấy thể rời . . . . . ."

      Tiểu Gia gật đầu cái, "Vâng, con khó chịu, dì cũng đừng khổ sở."

      Khổ sở? Thằng bé nhìn ra được là khổ sở.

      Khó kìm lòng nổi , liền ôm thằng bé vào trong lòng, ôm chặt.

      Con của , nếu như còn sống, có phải hay cũng ngoan ngoãn như vậy, có phải hay cũng đáng như thế? Cái cảm giác khó chịu này, tràn ngập trong từng tế bào cơ thể , hơn nữa còn rất ngoan cố, khiến cho có sức sắp xếp.

      Tiểu Gia ngoan ngoãn mặc cho ôm, thằng bé thích được ôm trong lòng, rất thích.

      Ăn cơm xong, Tiểu Gia muốn giúp đỡ rửa chén, bị Trình Vũ Phỉ ngăn cản. thu dọn bát đũa xong, liền dắt thằng bé xuống lầu, tiễn thằng bé rời .

      Bọn họ vẫn tay nắm tay, Trình Vũ Phỉ vuốt bàn tay nho của thằng bé, trong lòng thậm chí có loại cảm giác thỏa mãn, "Công việc của ba con vẫn luôn bận rộn như vậy sao?"

      Tiểu Gia gật đầu, "Rất bận, thường xuyên công tác."

      "Vậy con hãy thông cảm hơn với ba con, ba con cũng rất vất vả."

      "Con biết, chú Bảy , ba vất vả kiếm tiền như vậy, cũng là vì để cho con sống cuộc sống tốt."

      "Con có thể hiểu cho ba con như vậy, đứa bé ngoan."

      Tiểu Gia được khen, có mấy phần ngượng ngùng.

      Khi hai người tới bên cạnh xe Trình Vũ Phỉ buông lỏng tay của thằng bé ra, Tiểu Gia mở cửa xe, nhưng có chui vào trong xe, thằng bé quay đầu lại, "Dì ơi, con có thể thường thường tới tìm dì sao? Dạ, những lúc ba con có ở đây."

      "Dĩ nhiên có thể, dì cũng rất thích Tiểu Gia."

      Lúc này Tiểu Gia mới nở nụ cười thỏa mãn, ngồi vào trong xe, để chú lái xe lái xe rời .

      Trình Vũ Phỉ vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe kia lâu, chỉ cảm thấy nơi ngực, càng thêm đau đớn.
      Last edited: 18/2/15
      Phiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :