1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Quyền Của Giáo Sư - Dư Lạc Thuần

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Chương 18.

      Hôm nay là ngày nghỉ nên Cố Thanh Vũ ngủ nướng đến hơn 8 giờ mới dậy. Khi mở mắt thấy Lục Tử Ngạn vẫn ngủ. tự hỏi hình như người này nếu được gọi chịu thức?? Cố Thanh Vũ ngồi dậy, leo xuống giường, đột nhiên áo bị nắm lại. nheo mắt quay lại, nhìn bàn tay nắm áo mình, cất tiếng "Nếu dậy rồi đánh răng."

      Lục Tử Ngạn nghiêng người, mở mắt nhìn , mỉm cười "Chào buổi sáng."

      Cố Thanh Vũ: " còn nằm đó."

      ngồi dậy, theo vào toilet, lấy kem đánh răng rồi đưa cho .

      Đánh răng xong, lau mặt sạch , hai tay chống vào bồn rửa mặt, lông mày nhíu lại. hỏi " làm gì vậy?"

      "Thanh Vũ, em xem, là đại mỹ nhân đúng ? Tuyệt... khuyết điểm."

      " nhân phẩm hay bề ngoài."

      hất mặt "Cả hai, em cần suy nghĩ. biết câu trả lời rồi. Haha..."

      tự huyễn đấy à?

      Cố Thanh Vũ mỉm cười, thành trả lời "Về nhân phẩm em nhận xét hai từ 'lưu manh', về bề ngoài có thể cho là 'được'."

      bĩu môi "Em chẳng thành chút nào."

      Là do chịu chấp nhận thôi.

      ***

      ngày đẹp trời, đám bạn của kéo đến nhà chơi, chúng nó may mắn gặp được bạn của Lục Tử Ngạn. Câu đầu tiên đến đây của Phong Hiểu Ái là "Có Ngô giáo sư trong đó ?" - -!

      Bạn ngồi sofa chuyện, bọn vào bếp cười đùa, Bạch Nha cười tươi kể chuyện của nó "Hôm nọ trong công ty, có kia làm quen tao, mặt mũi tệ, gia phả tồi, chỉ tiếc điều..."

      hỏi "Điều gì?"

      Hiểu Ái thay " ta cao có mét sáu mấy còn Phương tiểu thư đây tận mét bảy. Nó cao hơn ta gần cái đầu..haha...lúc đứng cạnh nhau cảm tưởng cứ như chị em ấy...haha..haha..."

      "Fuck... Chị đây cứ tưởng thoát kiếp FA ai ngờ..." Bạch Nha lắc đầu buồn tủi. Ở trong công ty nhà , Bạch Nha giấu thân phận cho ai biết, mọi người rất ít ai biết , chỉ biết Phương thị có con vừa xinh đẹp lại giỏi giang.

      Cố Thanh Vũ an ủi "Cố gắng lên, đời còn dài, 'dzai' còn nhiều, ạ."

      Bạch Nha cười lưu manh "Cố tử , có đứa nào ? Giới thiệu ."

      Hiểu Ái bày tỏ ý kiến "Mày có thấy từ khi sinh ra nó chỉ 'qua tay' người duy nhất thôi ?"

      "Kệ xác tao."

      Thụ cười "Nó có "mối" nhưng chồng của bạn Vũ đây có rất nhiều."

      "Ồ..." Bạch Nha cười hớn hở "Cái cao cao, tóc màu đen nâu, sơ mi xanh kia là ai vậy?"

      Cố Thanh Vũ nghe mà muốn toát mồ hôi lạnh, có cần trơ trẽn thế ? thành trả lời " ấy tên Thẩm duy Thiên, là phó giám đốc công ty Metral."

      "Là cái người giúp mày vào làm nhân đó à?"

      "Ừ."

      "Được đấy." Nó suy nghĩ chút "Nên tấn công hay dụ dỗ?"...

      Hiểu Ái cười tà "Cả hai ."

      "Nhưng tao là tiểu thư, phải cho xíu lòng tự trọng chứ."

      bàn luận sôi nổi, bên ngoài vang lên giọng của Lục Tử Ngạn "Thanh Vũ, hôm nay ra ngoài ăn nhé."

      Hiểu Ái lên tiếng "Giáo sư, thầy mời hay tự túc?"

      "Tôi mời vợ tôi, còn các em tự túc."

      "Sao thầy keo thế?"

      đáp "Đùa thôi, tôi mời."

      Vậy là mọi người cùng , đến nhà hàng, Bạch Nha ngồi đối diện Thẩm Duy Thiên, lúc chờ thức ăn lên, nó hỏi "Này, Thẩm có người chưa vậy, chưa chúng ta làm quen ."

      ngụm nước trong miệng Cố Thanh Vũ nhanh chóng phun xuống đất. Nó còn có thể mặt dày hơn ? Thế mà lúc nãy còn có đứa bảo giữ chút lòng tự trọng, xem ra xíu lòng tự trọng bị nó vứt luôn rồi.

      Thẩm Duy Thiên lịch "Được thôi."

      "Tôi là Phương Bạch Nha, à, cái này để sau . Ăn cơm ."

      Lục Tử Ngạn ghé tai "Bạn em rất có tố

      Buổi trưa, Lục Tử Ngạn ngồi ăn cơm, , “Vợ, hôm nay sinh nhật , tối tặng cái gì đáng giá chút nhé.”

      cũng sắp ba mươi rồi nhỉ.”

      cười tự hào có sao? Em chưa nghe câu: ‘Nam tử tam thập nhất chi hoa*’ à?”

      * Nguyên văn: Nam tử tam thập mất chi hoa, nữ tử tử tam thập lão nhân gia (): Trai ba mươi tuổi (là) bông hoa, ba mươi tuổi, bà già. Trai bao mươi chính là thời kỳ tài hoa phát triển cao độ, còn nữ tuổi ba mươi gần như bước vào tuổi trung niên.

      Cố Thanh Vũ thở dài, còn người cái gì cũng được. “ thích gì?”

      Lục Tử Ngạn giơ ngón tay lên đếm “ vé được Cố Thanh Vũ mát xa toàn thân, vé được Cố Thanh Vũ phục vụ miễn phí, vé được Cố Thanh Vũ tận tình chăm sóc.”

      ngẩng đầu nhìn , cười lạnh “Thêm vé được Cố Thanh Vũ bạo hành nhé.”

      Ai đó gật đầu, hứng thú vô cùng “Được đấy, thể loại SM cũng tồi.”

      , cắm cúi ăn cơm, coi như nghe thấy những tạp bên ngoài.

      ***

      Nằm đọc sách ở trong phòng bên cạnh Lục Tử Ngạn, đột nhiên đưa tay sờ bụng , Cố Thanh Vũ giật mình hét “ làm gì thế?”

      Lục Tử Ngạn tỉnh bơ trả lời “ muốn kiểm tra xem em có tăng ký nào ấy mà.”

      “Để làm gì? Với lại nếu muốn kiểm tra phải dùng cân chứ.” Đây là cố tình có.

      Lục Tử Ngạn mỉm cười “Sắp tới ngày giỗ của bà em, muốn kể cho bà nghe ấy mà. Xem có nuôi em tốt .”

      Cố Thanh Vũ trầm mặc, cũng sắp đến ngày giỗ của bà , mỗi năm đều cùng đến thăm mộ, sau đó làm vài món cùng ăn chung. Cả ngày ở bên vì sợ buồn. Cố Thanh Vũ tựa đầu vào vai “Ừ.” tiếng,

      vuốt tóc , thanh trầm lắng “Vợ, tuy câu này có hơi ngại….”

      “Chuyện gì?”

      “Em sinh con cho nhé, ít thôi, chỉ cần 11 đứa là đủ.”

      Cố Thanh Vũ muốn ngã ngửa, ít của đấy hả “ muốn lập thành đội bóng à?”

      Lục Tử Ngạn thành “Ừ. Nếu sáu đứa cũng được, lập đội bóng chuyền. Hà hà…”

      im lặng, có tinh thần thể thao, còn , chính là loại người ghét vận động tay chân cho các môn thể dục. đến chuyện sinh con, chưa nghĩ tới, có lẽ là do còn quá trẻ để sẵn sàng làm mẹ…. Mà bây giờ cũng thích hợp rồi, nhưng nên ra nếu bị lấy cớ mỗi ngày kéo lên giường.

      ***

      Cố Thanh Vũ chuẩn bị vài thứ sau đó ra xe, hôm nay là ngày giỗ của bà nội, Lục Tử Ngạn xin nghỉ phép cùng đến nghĩa trang.

      “Ngạn tử, hôm nay bạn em cũng đến.”

      mỉm cười “Ừ.”

      Mấy năm trước vì giữ kín chuyện kết hôn nên thường hẹn bọn họ riêng. Bây giờ có thể cùng mọi người đến thăm bà mà cần phải dối.

      Đến nghĩa trang, nắm tay vào, ngôi mộ của bà nằm cạnh gốc cây đào. Cố Thanh Vũ tự tay trồng ở đây, lúc còn sống bà rất thích hoa đào, mỗi năm đến Tết đều tích góp mua cây về trồng, khi bà mất dời chậu cây đó đến đây, nghĩ lại lúc đó, Cố Thanh Vũ vừa khóc vừa trồng cây, còn hàng ngày đến đây chăm bón. mỉm cười, dang tay ôm lấy ngôi mộ “Chào bà, cháu đến rồi này.”

      Lục Tử Ngạn ôm lấy vai , cất tiếng “Khụ…ừm... Bà, cháu hoàn thành trách nhiệm, chăm sóc Thanh Vũ rất tốt, dù về mặt tinh thần lẫn thể xác đều vấn đề.”

      Cố Thanh Vũ húc tay vào hông , gằn giọng “Này, nghiêm túc chứ.”

      nhăn nhó “ ấy chứ.”

      Để nhớ lại xem, năm đầu tiên đến đây, :

      “Mỗi người đều có những thất bại trong cuộc sống và thất bại của chính là khiến em thể mãi vui cười.” Đó là câu khiến rất cảm động vì năm sau khi bà mất luôn rất buồn phiền.

      Năm thứ hai, : “ thay bà chăm sóc, bảo vệ em và thương em luôn cả phần của bà.”

      Năm thứ ba, : “ xin hữa bằng cả danh dự và sinh mệnh của mình: luôn em.”

      Những lời đó giống như lời hẹn ước của trước chứng kiến của bà . Mỗi năm câu khác nhau. , điều đó khiến vô cùng cảm động nhưng cũng cảm thấy nổi da gà…

      Cố Thanh Vũ ngẩn ngơ suy nghĩ đột nhiên thấy khuôn mặt Lục Tử Ngạn kề sát mặt mình, né qua bên hỏi “ định làm gì?”

      Lục Tử Ngạn e thẹn trả lời “Hôn.”

      “Trước mộ bà em!?”

      chứng minh rằng mình dối.”

      Lục Tử Ngạn cúi thấp người, Cố Thanh Vũ muốn tránh né nhưng thể, là người biết cái gì nên và nên làm sao?

      “Này, Lục giáo sư.” giọng phát ra khiến khó chịu ngước lên, là đám bạn của Cố Thanh Vũ.

      “Ở đây là nghĩa trang đấy.” Cả Ngô Phong cũng có mặt.

      Việc làm bị gián đoạn khiến vui, Lục Tử Ngạn thở dài lắc đầu “Ở nơi này mà cũng nhiều bóng đèn * vậy sao? Tốt nhất nên đập hết .”

      *Bóng đèn: Kỳ đà cản mũi.

      “….” Chỉ câu thôi, lòng tự trọng của bao con người bị ‘chà đạp’.

      ***

      Valentine, Lục Tử Ngạn mua tặng bó hoa hồng đỏ, “Tình của dành cho em mãnh liệt và nồng nàn như hoa hồng.”

      Cố Thanh Vũ nhận lấy, mỉm cười. Đặt bàn cửa sổ ngoài phòng khách. Được vài ngày, hoa bắt đầu héo. chỉ vào đóa hoa “Tình của héo rồi này.”

      cười phong tình “Dù hoa có héo tàn tình của luôn là vô tận.”

      Sao lại cảm thấy ớn lạnh và có chút gì đó giả tạo nhỉ? học đâu ra mấy câu sến súa như vậy???

      Ăn cơm cùng , Lục Tử Ngạn than thở “My dear, năm nào cũng tỏ tình sao em phản ứng gì thế?”

      “Em có cảm ơn mà?”

      bỉu môi, bất mãn “Chỉ thế thôi á? Em phải làm gì đó mãnh liệt chứ.”

      nhàm chán đáp “Dù sao valentine cũng qua rồi, nhắc làm gì.”

      tủi thân.”

      “Ừ.”

      “Vợ…”

      Cố Thanh Vũ nhíu mày “ để em ăn cơm, tối em mà đói ngủ ngoài nhé.”

      Ai đó cắm cúi ăn cơm, nữa. thuộc thể loại cuồng ngược à? Phải dùng bạo lực mới nghe.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Chương 19.

      Vợ chồng Lục Tử Ngạn rãnh rỗi ngồi ngoài ban công ngắm trăng, hưởng gió. Cố Thanh Vũ cảm thấy cuộc sống của rất yên bình, có thể ngồi đây cùng ngắm trăng sao. cất tiếng "Trăng tròn đấy."

      Lục Tử Ngạn ngồi bên cạnh, nhàng đáp "Mặt trăng ở xa như thế, chắc gì tròn? vẽ bằng compa còn tròn hơn."

      Câu này nghe quen quen... Nhưng vấn đề là bị làm mất hứng ngắm trăng rồi...

      ***
      Có hôm Lục giáo sư giúp vợ làm bữa trưa ( đúng hơn là dọn chén đũa ra bàn), chẳng may làm rơi vỡ mấy cái chén, chưa kịp trách cất giọng - khá là nghiêm túc "Chậc...lực hút trái đất yếu quá."

      : "..."

      quay sang cười hì hì "Vợ, mai đền em bộ mới."

      Cố Thanh Vũ liếc cái "Vẫn còn chén trong nhà."

      "Thế mà cứ tưởng vỡ hết rồi chứ!"

      châm biếm "Lực hút trái đất phải lúc nào cũng yếu, để đập vỡ đồ đạc."

      cười "Em cũng có lý. Nếu lực hút mạnh em chạy vào tim ."

      "..."

      ***

      Trường đại học tổ chức cuộc thi chạy cho các giáo viên và sinh viên nhằm tạo khí vui vẻ cho tân sinh viên vừa vào trường, Lục Tử Ngạn xui xẻo bị "dính chưởng". Về nhà, mặt mày nhăn nhó, thấy thế Cố Thanh Vũ hỏi "Hôm nay vui à?"

      Lục giáo sư bất mãn kêu ca " bị bắt thi điền kinh."

      "Chẳng phải rất giỏi thể thao?"

      thở dài "Chạy mệt lắm, vừa tốn calo vừa mất nước."

      hết nổi, nghe chung đội với Ngô Phong, giáo sư Diệp và giáo sư Giản. đột nhiên khoác vai , cười tươi "Nếu em cổ vũ cố giành giải nhất."

      "Chỉ là thi cho vui, có giải cũng được."

      nhăn nhó "Ý là muốn em cổ vũ."

      "Em lười lắm." đẩy tay đứng dậy vào bếp. Trường Đại học ngoài những sinh viên mới ra hầu hết ai cũng biết là vợ hơn nữa còn có nhiều người đồn đại luôn thiên vị cho này nọ. rất ngại quay lại đó...

      Lục Tử Ngạn buồn tủi theo "Vợ đại nhân...em mà."

      có tiếng trả lời.

      Khi năn nỉ được nữa, Lục Tử Ngạn tuyên bố "Em đến tham gia." Sau đó tắm.

      Cố Thanh Vũ đứng ở ngoài, trán nổi ba vạch đen, bức ép đấy à?

      Buổi chiều, nhà Lục Tử Ngạn có khách, là Ngô Phong. đến tìm , ngồi ghế sofa, khuôn mặt hết sức nài nỉ "Em dâu, em biết đấy, trường bọn tổ chức lễ, bốc thăm cũng bốc rồi nếu cậu ta tham gia cả đội bị phạt đấy. Hình phạt rất khủng khiếp."

      Cố Thanh Vũ ngạc nhiên, có cả hình phạt sao. tiếp "Ai được chỉ định mà tham gia phải đồ bơi chạy quanh trường đấy. Em biết sân trường đại học rộng bao nhiêu mà!"

      "Gì cơ?!" Mặc đồ bơi chạy quanh trường!?

      Lục Tử Ngạn ngồi bên cạnh, buồn tủi cất tiếng "Vợ, em muốn bán khoả thân trước hàng nghìn người à?"

      "Bình thường tắm biển vẫn thế."

      Lục Tử Ngạn "Lúc ấy là tự nguyện bây giờ là bị ép buộc."

      Cố Thanh Vũ nhìn vẻ mặt sao cảm thấy tội nghiệp. Đành gật đầu "Em ..."

      thở dài "Sao em đồng ý ngay từ đầu , làm tốn calo năn nỉ."

      muốn đập trận.

      Cố Thanh Vũ cùng đám bạn đến trường cổ vũ cho Lục Tử Ngạn, chần chừ mãi mới dám bước vào. Hôm nay là ngày lễ chắc ai để ý đến là ai, ngờ vừa được vài bước, có người vỗ vai, cười tươi "Lục phu nhân, ai da... cũng đến cổ vũ cho chồng à."

      Cố Thanh Vũ khóc lên lời. Là hiệu trưởng!? cười gượng, cúi đầu chào "Chào thầy."

      "Mau, mấy đứa mau vào ."

      Thụ kéo tay thầm "Nổi tiếng nhỉ. Cả hiệu trưởng cũng chuyện thân thiết. Lục phu nhân."

      "Thôi ."

      ***
      Cố Thanh Vũ đứng đầu hàng. Nhìn thấy khởi động, chà, dù lúc nào cũng nổi bật như vậy. Đột nhiên giao mắt với , Lục Tử Ngạn mỉm cười nháy mắt cái. hiểu sao lại đỏ mặt...

      Các giáo sư thi chạy tiếp sức cự li 4x200, mọi người ai cũng hăng say cổ vũ, Cố Thanh Vũ nghe mà lùng bùng lỗ tai, thích những nơi ồn ào như thế này. Bạch Nha lắc đầu "Ôi, hãy coi như tao quen đứa nào tên Phong Hiểu Ái nhé."

      Cố Thanh Vũ hiểu cho lắm, Thụ vươn tay chỉ về phía cạnh , quay lại mới thấy...Phong Hiểu Ái "nhập tâm"

      Cố Thanh Vũ ngập ngừng "Dữ đến nỗi khi có người khác giới chuyện với em tạt axit hay đánh bầm dập.”

      Lục Tử Ngạn bật cười, ôm vai mong điều đó trở thành .”

      liếc cái, đầu chứa đậu phụ à?

      ***

      Ngày nghỉ, Lục Tử Ngạn đưa Cố Thanh Vũ chơi, được quãng rất xa, Lục Tử Ngạn dừng lại đổ xăng, cũng muốn vệ sinh nên xuống xe, mới phát ra “đến ngày”. hết sức kinh ngạc, ràng còn hai ngày nữa vậy mà… hết cách đành phải gọi cho . “Ngạn tử….”

      Đầu dây bên kia cất tiếng “Sao thế?”

      “Ừm….… giúp em tìm xem có cửa hàng tiện lợi gần đó ? Mua… giúp em gói BVS nhé.”

      im lặng chút, khiến muốn tìm lỗ chui vào, quá mất mặt. Sau đó cất tiếng “Quý khách muốn dùng ban đêm hay ban ngày?”

      Cố Thanh Vũ gằn giọng “Loại dùng ngay bây giờ, nhanh lên.”

      “Có cần mua thêm đồ lót để thay ?”

      “Lục Tử Ngạn!? muốn ăn đòn à?

      “Haha… đợi chút. Tính ship giao hàng nhé.”

      Cố Thanh Vũ ngượng chín mặt, dù là vợ chồng vẫn thấy rất ngại, lần trước đột nhiên lôi đống về đủ làm xấu hổ rồi.

      Bên ngoài có tiếng gọi “Thanh Vũ, em ở phòng nào?”

      “Thứ hai, từ ngoài vào.” thắc mắc, mua ở đâu mà nhanh thế?

      thẩy từ xuống, chụp lấy, lát sau bước ra. Lục Tử Ngạn đứng ở bên ngoài. thắc mắc hỏi “ mua ở đâu mà nhanh thế?”

      Lục Tử Ngạn mỉm cười “ mang theo từ nhà.”

      tới tháng?!”

      “….” đanh mặt, mặt mày nhăn nhó “Là lo cho em đấy chứ.” Bắt đầu kể lể “kỳ kinh nguyệt của em sắp tới, em lại hay quên nên mang theo để phòng ngừa ấy mà. Có phải rất chu đáo. Như vậy chuyến chơi mới bị hủy. Hà hà…”

      “….”

      Tất cả đều có ý đồ…

      ***

      Sinh nhật của Cố Thanh Vũ vào tháng 12, sáng sớm, Lục Tử Ngạn mơ màng tỉnh dậy, nhìn bên cạnh thấy vẫn ngủ, nhàng để nằm gọn lại, lấy gối ôm đặt vào chỗ của mình rồi rửa mặt.

      “Aiz…thời tiết sao lạnh đến thế.” Vừa mở cửa ban công, rên rỉ, vậy mà sáng nào vợ cũng phải dậy sớm để làm bữa sáng. Lục Tử Ngạn quyết định dậy sớm làm bữa sáng cho . Hôm qua cả ngày lên mạng tìm cách làm những món Cố Thanh Vũ thích ăn.

      Theo như thói quen Cố Thanh Vũ thức dậy lúc sáu giờ để làm bữa sáng. Ngó sang bên cạnh thấy Lục Tử Ngạn, bước xuống giường, rửa mắt. Thấy trong bếp có tiếng lạch cạch, bước đến “ làm gì thế?”

      Lục Tử Ngạn giật mình, nhanh chóng đến trước mặt , đẩy ra ngoài “Em dậy sớm thế.”

      khó hiểu “Bình thường vẫn vậy.”

      “Sắp xong rồi, em ngồi ở ngoài .”

      Cố Thanh Vũ đầu óc mù mờ, đẩy ra để vào bếp. Lục Tử Ngạn vội chặn lại “My honey, em đừng phá rối. Mau ngồi im ghế .”

      Cố Thanh Vũ hết chịu nổi, quay lưng ra ghế sofa ngồi. Mắt vô tình thấy tấm lịch để bàn, thấy Lục Tử Ngạn khoanh tròn ( đúng hơn là khoanh hình trái tim) vào hôm nay. nhíu mày suy nghĩ, à…. Hôm nay là sinh nhật của .

      lát sau, Lục Tử Ngạn chạy ra phòng khách kéo đứng dậy. Mặt đầy mờ ám “Vợ, nhắm mắt lại.”

      định làm bữa sáng cho em chứ gì.”

      “Ai bảo thế. Mau nhắm mắt lại. Đừng đoán mò.” hừ mũi. Thấy cứ ngẩn ngơ liền đưa tay che mắt dắt vào trong bếp. “Đừng bất ngờ đấy.”

      buông tay ra, Cố Thanh Vũ kinh ngạc, Lục Tử Ngạn làm những món thích, còn đặt món quà bàn, cùng bó hoa hồng, thêm dây ruy băng “Happy Birthday my darling” treo lửng lơ. cười “Thế nào? Có phải rất cảm động.”

      cười “Ừ.”

      “Vậy hôn cái.”

      Lại còn giở trò, mặc kệ , kéo ghế ngồi xuống. buồn tủi ngồi bên cạnh. hỏi “ khoanh tròn tấm lịch em cũng quên mất.”

      “Năm nào em cũng quên thế?” Sau cười hà hà “Nhưng nhớ sinh nhật là được rồi.”

      “….”

      Cố Thanh Vũ ăn thử, tệ. Mà hình như chỉ khi có việc gì mới vào bếp.

      Lần đầu tổ chức sinh nhật cho là ba năm trước, khi ấy, còn nhớ là ngày gì. Lục Tử Ngạn ôm vào lòng, ôn nhu “Sinh nhật vui vẻ. Thanh Vũ, mong em đừng sống vì người khác nữa mà hãy sống cho bản thân mình!”

      Đó là năm đầu tiên nhận được lời chúc mừng sinh nhật ý nghĩa nhất. Vì bà mất chỉ chừng ba tháng nên được vui. vì vậy mà nghĩ mọi cách để có thể vượt qua cú sốc ấy. Quan trọng nhất, lúc đó vẫn là “Lục giáo sư” chưa bị “lưu manh hóa” như bây giờ. - -!

      ăn, bên ngoài có tiếng chuông cửa. Lục Tử Ngạn đứng dậy mở cửa, sáng sớm có người đến!? Vừa mở ra bên ngoài xuất đám người. Lục Tử Ngạn cất tiếng gọi “Thanh Vũ, em có khách.”

      Cố Thanh Vũ ra, đám người bên ngoài cười tươi, lớn tiếng “Vũ Vũ, sinh nhật vui vẻ. We love you!”

      ngẩn ngơ đứng yên. Ngô Phong, Thẩm Duy, Thiên mỉm cười, đặt lên tay hai hộp quà “Sinh nhật vui vẻ, em dâu.”

      Cố Thanh Vũ bật cười, cất tiếng cảm ơn. Lần đầu tiên sinh nhật của nhiều người như thế. Thụ, Bạch Nha, Hiểu Ái, còn có bạn của . cần những món quà sinh nhật, chỉ cần mọi người cùng chúc mừng, sau đó quây quần bên nhau, vậy là đủ.

      Cố Thanh Vũ vươn tay kéo cúi người xuống, thầm “Ngạn tử, cảm ơn .”

      Buổi tối, ngồi trong lòng ngắm trăng. Lục Tử Ngạn “Sau này chúng ta già , con cái trưởng thành, mọi vật thay đổi. Nhưng vẫn muốn cùng em ngồi ngắm trăng hưởng gió như thế này.”

      Cố Thanh Vũ dựa đầu vào lồng ngực “Khi chúng ta già, mỗi sáng cùng nhau đọc báo, xem thời . Buổi tối, cùng nhau ôn chuyện xưa….”

      Lục Tử Ngạn cúi đầu, hôn lên môi em.”

      vô cùng xúc động, đó lên tiếng “ khí thích hợp thế này chúng ta ôn lại chuyện xưa.”

      “Chuyện gì?”

      “Cảm giác ‘đêm đầu tiên’.”

      “….”

      người như , tính tình trầm ổn, rồi mới phát gian tà cỡ nào. Nhưng cũng vô cùng dễ thương, lại sống rất sâu sắc… Đối với tôi luôn lòng dạ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Ngoại truyện 1: phần ký ức.

      Năm thứ nhất đại học tôi gặp người đàn ông tên Lục Tử Ngạn, giáo sư trong trường đại học Thượng Hải. Khi được giúp đỡ, dọn về sống cùng , lần đầu tiên trong đời tôi biết rung động.
      -----

      Khi nhau được năm, cầu hôn, đó là buổi tối tĩnh mịch, đầy lãng mạn, cất tiếng, khuôn mặt có chút hồng hồng "Thanh Vũ, em cầu hôn .

      ngẩn người nhìn , Lục giáo sư tiếp " rất hồi hộp."

      "Em biết." Cố Thanh Vũ dở khóc dở cười, đàn ông ai lại cầu phụ nữ cầu hôn. Chắc chỉ có mình mới dám với bạn như thế.

      Lục Tử Ngạn thở dài "Để vậy." Sau đó, mặt mày nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh ánh đèn, giọng trầm tĩnh: "Thanh Vũ, lấy nhé. Nếu em đồng ý gả cho em cũng được."

      quỳ chân, mở chiếc hộp nhung màu đen ra, có chút bối rối "Ừm...Người phụ nữ của tôi, nếu dùng hai từ để diễn tả tấm lòng này đó là 'chân tình', để minh chứng cho cuộc tình của hai ta là chiếc nhẫn tay , nếu dùng ba từ để thổ lộ, có thể thẳng thắng : em."

      Lúc ấy, mọi xúc động trong lòng Cố Thanh Vũ dâng lên đột ngột khiến bật khóc, cúi người ôm lấy , thầm "Lục Tử Ngạn, em , em chấp nhận lấy nhưng có thể gả cho em, em đồng ý nuôi ."

      phì cười "Cầu hôn cùng lúc thế này, lần đầu thấy đấy."

      Vài ngày sau đó, đưa cùng đăng ký kết hôn. Cục Dân chính lúc sáng sớm còn tĩnh lặng, bây giờ ồn ào, cũng may đến sớm chỉ còn chờ hai người nữa là tới lượt. Cố Thanh Vũ ngồi cạnh , nhìn xung quanh, tự nhiên cảm thấy căng thẳng. Lục Tử Ngạn ngược lại, dáng người thanh cao, khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh lùng cao ngạo. Người ngoài nhìn vào nghĩ là người lạnh lùng, người đàn ông đầy uy nghiêm nhưng chỉ có biết bên ngoài chỉ thế thôi về nhà liền lòi mặt chuột.

      Đến lượt, nắm tay bước . Thủ tục quá khó khăn, nhanh chóng vào cũng nhanh chóng ra, nhưng vấn đề, là có nữ cảnh sát mặt mày hầm hầm, đứng quan sát xung quanh như dò xét gì đó, khiến Lục Tử Ngạn khó chịu. Trước khi về. "Những người trong đó toàn những thành phần uy quyền, thích sai bảo người khác, nhưng thực chất chỉ là làm màu thôi."

      "..." Hình như rất bất mãn.

      Về đến nhà, cầm tờ giấy màu đỏ ngắm nghía, cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Đọc đọc lại mấy lần, thấy thế cười, chọc ghẹo "Em có cần lồng kính treo trong phòng khách ?"

      Cố Thanh Vũ nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc " thấy tờ giấy này rất có giá trị sai?"

      thản nhiên đáp "Tờ giấy đăng ký kết hôn quả rất có giá trị nhưng cũng chỉ là giấy tờ. Em từng thấy có người cầm tờ giấy đó nhưng gọi nhau là vợ chồng chưa?" đưa tay áp vào mặt , ánh mắt thâm trầm "Lời hứa của có giá trị hơn tất cả những thủ tục này, đặc biệt đối với em còn thiết thực hơn."

      Ý của là những lời của với luôn là lòng... Ha...sao lại có cảm giác ngọt ngào như thế. Cố Thanh Vũ cười ngẩn ngơ, Lục Tử Ngạn đột nhiên đè xuống, làm mặt dê "Vậy chúng ta có nên làm nốt giai đoạn cuối của kết hôn ?"

      Cố Thanh Vũ bị doạ cho hoảng sợ lại có chút xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác "Em chưa rút đồ phơi ngoài ban công."

      Lục Tử Ngạn cúi thấp người xuống "Vợ, đừng hòng thoát."


      đâu ngờ được, Lục giáo sư đây bụng đầy mưu kế luôn muốn bắt dưới thân từ từ dụ dỗ….

      ***

      ngày mua thu se lạnh, Lục giáo sư phải dự hội thảo bên mỹ, phải xa vợ tuần. Trước khi , nghẹn ngào, nỡ xa . Cố Thanh Vũ tuy buồn nhưng ra, còn trêu đùa “ chỉ tuần, chứ có phải mười năm đâu mà.”

      Lục Tử Ngạn nhăn mặt “Chỉ xa em ngày thấy dài như thế kỷ, tuần á? Chắc sống nổi.”

      Cố Thanh Vũ phì cười “Có điện thoại để làm gì? Bật video lên là có thể thấy mặt.”

      “Nhưng có ân ân ái ái, ôm ấp, làm ‘chuyện ấy’ được đâu.”

      “….” Lý do của đấy à??

      Ngày hôm sau, ra sân bay, thể tiễn vì cùng Ngô giáo sư, tại thời điểm đó chuyện kết hôn của hai người vẫn chưa công khai.

      ở nhà đứng ngoài ban công, nhìn lên trời xanh, trong lòng buồn man mác, trống trải vô cùng. Điện thoại báo tin nhắn đến “ lên máy bay rồi, ở nhà đừng khóc. nhớ em.”

      tủm tỉm cười, vừa có mấy tiếng thôi mà nhắn là nhớ … Giọt nước trong trẻo nặng trĩu chạm vào màn hình điện thoại. Cố Thanh Vũ giật mình vội lau mắt, vào nhà. nên tập sống xa , đâu phải lúc nào cũng dựa dẫm vào được.

      như vậy nhưng cũng rất buồn chán, đám bạn rủ ra ngoài. Mỗi lần như thế đều đồng ý. Lâu rồi cũng quen, cảm thấy buồn nữa. Có hôm, lúc mười giờ đêm, dọi điện “Em làm gì thế.”

      Cố Thanh Vũ nằm giường, giọng ngái ngủ “ ngủ.” biết là lệch múi giờ sao?

      “Vậy à? Thế ngủ ngon.” Giọng có chút đượm buồn. Nhưng ngủ nên mấy để ý.

      phải vô tâm, là do lệch múi giờ, hơn nữa ở nhà nên ngủ sớm, cố lắm mới ngủ được…

      Sáng thức dậy sớm, nếu có tính toán sai bây giờ bên Mỹ chỉ mới mười giờ, nhắn “Ngủ ngon!”

      Lục Tử Ngạn lập tức gọi lại “Em dậy sớm thế.”

      Cố Thanh Vũ cười “tại tối qua ngủ sớm. ngủ , em cúp máy đây.”

      “Để làm gì?”

      “Em làm bữa sáng.”

      nuối tiếc “Ừ.”

      “Em nhớ .” Cố Thanh Vũ vô tình thốt ra, ra muốn cho biết vì sợ phân tâm. Lục Tử Ngạn bên kia im lặng chút, sau đó trả lời “ về sớm thôi.” Rồi cúp máy… Đó là lần đầu xa nhau nửa vòng trái đất.

      ***

      Lục Tử Ngạn rất thích ăn hải sản. Năm học đại học năm hai, lúc ấy cả trường được cắm trại trong rừng, còn được thi bắt cá bên suối. Lúc đó, tình tình Cố Thanh Vũ được cải thiện, rất hào hứng tham gia. Trong lúc phấn khích vô tình trợt chân ngã đập mặt xuống suối. Máu mũi chảy ròng ròng, làm Lục Tử Ngạn và mọi người phen hoảng hồn. Sau khi đưa cầm máu (với thân phận là giáo sư), nhíu máy, bắt đầu làu bàu “Ai bảo em hăng hái thế, cá đến nổi nỡ bắt mà hôn luôn à?”

      Cố Thanh Vũ xấu hổ, xoa xoa cái mũi “Em trượt chân ấy chứ. Chưa bị nước cuốn trôi là may rồi.”

      gằn giọng “Còn đợi nước cuốn mới sợ nữa á?”

      “Chẳng phải thích hải sản à? Tuy phải ở biển, nhưng cũng là cá. Em định làm cá nướng cho đấy chứ.”

      Nghe thế, mát ruột mát gan, mặt mày từ u ám, cau có, chuyển sang tươi cười, hạnh phúc, ôn nhu “Thế à? Vậy có thể bỏ qua. Nhưng em nên nghỉ ngơi. Lát lấy hẳn con to nhất cho em.”

      bắt à?”

      “Dùng mỹ nam kế được rồi, cần gì phải động tay chân.”

      “…”

      Tối đến, đom đóm đầy bên suối, sáng rực, đầy lãng mạn, nhưng vì sinh viên tụ tập ngắm rất đông nên thể trò chuyện. Cố Thanh Vũ đứng cạnh bạn đột nhiên bị lôi , dừng lại nơi ít người thấy, Lục Tử Ngạn đưa cho cái lọ thủ tinh, đầu được bịn kín. Bên trong đựng vài con đom đóm, là người rất thiên nhiên và tôn trọng quyền tự do sinh tồn của các loài động vật nên sau khi ngắm đủ rồi thả chúng .”

      Cố Thanh Vũ bật cười, cao thượng thế à? mở nắp ra, mấy bóng sáng hình tròn từ từ thoát ra ngoài, lấp lánh từng hàng như vệt trắng kỳ lạ xinh đẹp, huyền diệu…

      ****

      Có lần, bạn bè rủ làm vài chén. Lục Tử Ngạn thẳng thừng từ chối, đến khi dự tiệc, bạn bè có mời cũng nể mặt uống vài ly rồi thôi, có người hỏi, điềm nhiên lý giải “Theo nghiên cứu trang Menhealth rượu bia có khả năng ảnh hướng đến sức khỏe trí não, làm giảm ham muốn tình dục, có thể dẫn đến liệt dương, về lâu dài làm mất chức năng tình dục. Ông đây còn muốn có hậu nhuệ đời sau.”

      Bạn nghe xong, ai cũng sửng sốt, mười phần vì trình độ của cần chứng tỏ cho người khác biết là giáo sư chuyên về tâm lý như thế.

      Còn Cố Thanh Vũ tự hỏi, có cần ở đông người tuyên bố chuyện tế nhị thế ? Lòng tự trọng của ở đâu??
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Ngoại truyện 2: Câu chuyện mang thai.

      Mùa đông năm thứ tư, Cố Thanh Vũ bất ngờ mang thai...

      "Hai vạch!?" Cố Thanh Vũ đưa que thử thai lên xem. Sau đó, khuôn mặt ngơ ngác ra ngoài. Lục Tử Ngạn nằm ngủ giường, kéo tấm chăn ra khỏi người , bò lên giường "Ngạn tử..."

      Lục Tử Ngạn nhíu mày mở mắt, nghiêng đầu nhìn "Chuyện gì thế?"

      " có thai..."

      "Gì cơ?" Lục Tử Ngạn giật mình ngồi bật dậy, Cố Thanh Vũ vội "Em nhầm, ý em là em có thai rồi."

      đưa que thử thai cho , Lục Tử Ngạn cầm lấy, sau đó chậm trãi đứng dậy, vỗ vai "Giỏi lắm, darling."

      Cố Thanh Vũ " có thích trẻ con đâu." Lúc trước tuy tính tình ôn hoà nhưng vẫn chịu nổi phá phách của trẻ con.

      Lục Tử Ngạn mỉm cười "Là con của chúng ta, miễn cưỡng chấp nhận. Phải rồi đợi lát."

      Lục Tử Ngạn cầm điện thoại, bấm bấm vài số rồi cất tiếng "Này, cho biết gia đây sắp có con rồi đấy nhé."

      Đầu dây bên kia truyền đến giọng "Nhanh thế, ui...cơ mà chú lấy vợ bốn năm mới có con. Còn dám khoe?"

      hừ mũi, khinh bỉ đáp "Còn đỡ hơn cái người theo đuổi tám năm mới được cưới, cưới về được hai năm lại phải xa vợ mấy tháng. tu bao giờ thế?"

      Người bên kia bị hạ nhục, giọng điệu có chút tức giận " đây ăn chay!" Sau đó là tiếng tít...tít...

      Cố Thanh Vũ hỏi " gọi cho ai thế?"

      "Triệu Doãn." nhếch miệng cười "Lần trước dám tuyên bố với , năm nay nhất định làm bố, sau đó công tác, thế còn dám coi thường "khả năng vận động" của .

      "...." Hai cái người này, hết chuyện rồi sao?
      ***

      Tin có thai nhanh chóng được những người thân biết. Bố mẹ Lục Tử Ngạn rất vui mừng nên đến thăm “Thanh Vũ thế nào? khám chưa?”

      gật đầu “Con khám rồi, được hai tuần.”

      “Tốt lắm….haha….ta mong chờ mãi.”

      Bố Lục Tử Ngạn cũng “Hay mướn người làm , con mang thai, nên nghỉ ngơi.”

      cần đâu ạ, dù sao cũng nên vận động mới tốt.”

      “Có con được rồi.” Lục Tử Ngạn đáp.

      “Con làm được gì?” Mẹ vừa nghe phản bác, con trai bà từ trước đến nay có bao giờ biết chăm lo nhà cửa? Đừng là dù có sai cũng đụng đến mấy việc lặt vặt này.

      Lục Tử Ngạn đáp “Mẹ xem thường con đấy à? Hỏi Thanh Vũ xem. Rất tốt đấy.”

      “Phải ạ, ấy, lâu lâu có giúp con việc nhà, còn nấu cơm nữa.”

      Bố mẹ hết sức ngỡ ngàng, đúng là chỉ có Cố Thanh Vũ mới khiến Lục Tử Ngạn thay đổi.

      Tuy chuyện có thai chỉ là chuyện thường tình nhưng đối với là chuyện lớn. Nên bạn bè , bạn bè đều biết. Người người chúc mừng, người người chia vui…

      Tối đến, ăn cơm xong, hai vợ chồng Lục Tử Ngạn ngồi xem ti vi, được lúc, lấy laptop ra chơi. Sau đó mặt dày nhăn nhó nhìn “Vợ.”

      Cố Thanh Vũ quay sang “Hử?”

      lộ u buồn “Em có thai rồi, vậy chúng ta tạm thời quan hệ à? có chút buồn phiền.”

      “…” sắp làm bố rồi mà tính tình thay đổi!???

      ***

      Kể từ lúc mang thai, mọi việc trong nhà đều do Lục Tử Ngạn làm thay , dù tất bật với công việc trong trường nhưng rất biết cách sắp xếp thời gian đưa học những khóa học làm mẹ.

      Sáng, Lục Tử Ngạn dậy nấu ăn, hôm qua đọc mạng học hỏi được vài thứ. mải mê nấu nướng. Cố Thanh Vũ từ phía sau đến, ngó qua ngó lại, đứng im lặng đằng sau. than thở “Sao mang thai lại rắc rối thế?”

      đứng đằng sau đáp “Đó là quy luật tự nhiên.”

      Lục Tử Ngạn quay lại nhìn “Sao ngủ thêm. Bây giờ làm công cho em, sau này từ từ trả tiền.”

      bĩu môi “Em đâu có thuê?”

      “Bây giờ thuê vẫn còn kịp.”

      “Em cần.”

      “Chỉ cần bao ăn, bao ở, bao bao ngủ chung, cần trả tiền cũng được.”

      ….

      ***

      Khi bụng Cố Thanh Vũ lớn dần, cơ thể cũng khá khó chịu, lúc nhức lưng, lúc nghén đủ thứ, khiến tâm tình thường xuyên vui. Thấy vậy, Lục Tử Ngạn luôn nhường nhịn và chăm lo chu đáo hơn.

      dạy về liền vào phòng tắm lấy thau nước ấp để giúp rửa chân, còn pha hồng trà. rất cảm động, thút thít mũi “ cần làm thế.”

      cười “Chuyện ấy mà, em mang thai rất mệt, nhưng lại thể chia sẻ nên chỉ có thể làm vậy.”

      “Có phải dạo gần đây em rất khó tính? Em xin lỗi.”

      “Chuyện sinh lý bình thường của người mang thai, sao. rất rộng lượng, em yên tâm.”

      bật cười, Lục Tử Ngạn rửa chân cho xong, đem thau nước đổ rồi ngồi bên cạnh, tay xoa xoa cái bụng to, thầm “Nhóc con, mau mau chui ra để bố mẹ còn ‘ân ái’, bố sắp nhịn hết nổi rồi.” Rồi hỏi “Vợ, sau này có “vách ngăn” giữa chúng ta à? nghĩ mình nên mua cái nôi.”

      “…” có thể để cảm động lâu hơn chút được ? Quá bỉ ổi!?

      Được ngày rảnh rỗi, buổi trưa lại mát mẻ, Cố Thanh Vũ trải tấm thảm dưới sàn rồi ngồi tư thế giống tập yoga, cách này rất hiệu quả cho việc sinh nở, vì vợ ngồi dưới đất nên Lục giáo sư cũng ngồi theo, tay cầm sách đọc chăm chú. Cố Thanh Vũ đột nhiên hỏi “Ngạn tử, nghĩ tên cho con chưa?”

      Lục Tử Ngạn rời tầm mắt khỏi sách, đáp “Tất nhiên là rồi.”

      định đặt tên gì?”

      mỉm cười, tự hào “Lục Vũ Nhi.”

      Ừm, tên này tệ, nhưng nhỡ là con trai thế nào? Dường như đoán được suy nghĩ của , tiếp “Nếu là con trai tên Lục Tử Vũ.”

      Cố Thanh Vũ đùa “Nếu thế nhà chúng ta ngập mất.*”

      “Em yên tâm, đều tính toán hết rồi, dạy em thích nghi với nước” vỗ ngực chắc chắn. Lấy tên bố mẹ đặt quả vừa ý nghĩa vừa sâu sắc, còn chưa nghĩ đến vậy mà chuẩn bị hết rồi. Sau này lo lạnh nhạt với đứa bé.

      *: Thanh Vũ: Có nghĩa là cơn mưa thuần khiết, Vũ Nhi: Cơn mưa , Tử Vũ: Cơn mưa màu tím.

      Buổi tối trước khi ngủ, Lục giáo sư thường giúp vợ xoa bóp lưng và chân, ngồi nắn nắn bóp bóp. chẹp miệng: “Thanh Vũ, sau này phải bồi bổ em chút. Ốm thế này, gió thổi cái là bay mất.”

      Cố Thanh Vũ trừng mắt, thế này mà ốm, cả đứa cộng lại năm mươi ký, thế mà dám bảo ốm. ngày nào cũng cho ăn đồ bổ. chừng sau khi sinh xong, thành bụng ba ngấn. giận dỗi chụp kịp à?”

      Ai đó cười tươi “Trước khi có gió buộc em vào người mình rồi, có bay bay chung.”

      “…”

      mùa hè mát mẻ của năm nào đó, trong ngôi nhà ấm áp, yên bình của vợ chồng Lục giáo sư vừa đón chào sinh linh bé mang tên Lục Vũ Nhi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      #Ngoại truyện 3: Đón chào thanh viên mới.

      Vợ chồng Lục Tử Ngạn lần đầu tiên đón chào con đầu lòng. bé có tám phần giống Cố Thanh Vũ còn hai phần giống . Nhưng vì niết cách chăm sóc trẻ con lại là người thích tiếng ồn em bé nên hầu hết đều do và mẹ chăm nom. Cũng may đứa trẻ này rất ngoan, chỉ ăn rồi ngủ, đêm cũng khóc, được Cố Thanh Vũ và bà nội chăm sóc đến nỗi càng ngày càng mũm mĩm đáng . Thoắt cái lớn được hai tuổi, còn ở tuổi tập .

      Buổi tối, khi cho bé uống sữa xong, Cố Thanh Vũ ngồi xem ti vi cùng chồng. Lục giáo sư mắt liếc thấy hình hài đưa tay vào miệng, nhíu mày vươn tay gỡ ra. Cố Thanh Vũ mỉm cười " bế con ."

      Lục Tử Ngạn lắc đầu " thích."

      Cố Thanh Vũ thở dài, còn dám dối. ràng là rất thích nhưng vì biết cách mà làm đau bé. ra ông bố rất con. Bé con nằm trong lòng mẹ đưa tay dụi mắt, kêu lên "a..aa..."

      Nhận ra bé buồn ngủ, vỗ tấm lưng , bé con rúc đầu vào ngực mẹ, nhanh chóng nhắm mắt.

      Thấy rất thương bé, nhưng dám lại gần, cuối cùng phải bàn với mẹ , giả vờ ra ngoài để ở nhà chăm con. Bà cười "Haha...thằng nhóc đó vì từ có em, nên biết cách chăm sóc trẻ em. Lại sợ mình mạnh tay làm đau con ấy mà. Ngày mai cứ để nó ở nhà với Tử Ngạn, con với mẹ ra ngoài mua sắm."

      "Vâng."

      ***

      "Mai bận soạn giáo án rồi." Lục Tử Ngạn ngồi xem tivi, cất tiếng.

      Cố Thanh Vũ cố gắng dụ dỗ " vừa soạn vừa chăm con. Vũ Nhi ngoan lắm, phá phách đâu. Em và mẹ có công chuyện gấp lắm."

      "Hừ... nhanh về nhanh." Lục Tử Ngạn miễn cưỡng chấp nhận. Mắt liếc vào trong nôi. Tuy muốn nhưng cũng phải đồng ý trông coi.

      Sáng hôm sau, Cố Thanh Vũ làm bữa sáng xong mới ra ngoài, em bé được tắm rửa sạch , thay bỉm thơn tho. Lúc ra ngoài, bé con thức giấc nhưng sau đó lại ngủ tiếp. Lục Tử Ngạn thảnh thơi ngồi đọc tài liệu.

      Đột nhiên, bé thức dậy, lật người đứng lên, nhướn người ra khỏi nôi "A...a..."

      Lục Tử Ngạn quay mặt nhìn, vươn tay bế ra ngoài, đặt ngồi xuống thảm, rồi đổ đống đồ chơi vây quanh. cất tiếng "Chơi ." sau đó quay lại làm việc. Bé con rất ngoan, yên lặng ngồi chơi, lâu lâu "bi ba bi bô..." rất đáng . Hết lăn trái lại lăn phải, lật người đủ kiểu.

      Chơi lúc, cảm thấy đơn, bé bỏ dưới chân bố, níu quần, ngước đôi mắt to trong nhìn ông bố quan tâm “Ố…ố…”

      Lục Tử Ngạn hiểu, bé cố gọi , đột nhiên thấy hứng thú, mỉm cười ngó xuống “Chuyện gì?”

      “măm…ăm…ô…”

      “Muốn uống sữa.” Khuôn mặt lộ thích thú, đặt bé ngồi im, chạy lấy bình sữa được Cố Thanh Vũ pha sẳn, hâm nóng lại rồi ra. Thấy bố cầm sữa, bé vui mừng vươn hai tay đón “a…”

      ngồi xuống sofa, “Gọi bố rồi được uống sữa.”

      Bé con phụng phịu, cái miệng bặm lại “ưm…ưm…”

      “Nếu nhịn nhé.”

      Bị bố bắt nạt, bé con vui nhưng vì sữa nên cũng cố phát . Còn Lục Tử Ngạn đầy hứng thú với cảnh tượng này.

      “Ô…ố…”

      Lục Tử Ngạn trầm tĩnh “Bố.”

      Bé con cố gắng lặp lại “ô…ố…”

      “Bố.”

      “B…Bố…bố….” Cuối cùng đúng, nghe rất mát ruột, cười “Gọi lần nữa.”

      “Bố.”

      “Haha….tốt. Nào, uống sữa.” Lục giáo sư vui vẻ bế bé con đặt lên sofa, đưa bình sữa cho bé tự uống. Nhìn cái miệng bú bình, hệt như lợn con đáng , nhịn được, vươn tay nhéo bên má mịn màng.

      Uống hết sữa, ợ cách thoải mái, bé vui vẻ trèo lên người , dụi cái đầu vào lồng ngực vạm vỡ ấm áp. Khóe miệng cong cong, bế bé xoay người lại ngồi gọn đùi, mắt hướng đến tivi “Cho con ngồi chút đấy.”

      “Hihi…” Bé con thích thú cười khanh khách. Vì đây là lần đầu được chơi cùng bố nên rất hào hứng. Lúc trước, bé toàn chơi với mẹ và bà, lâu lâu bố mới ngó đến mình.

      Thấy con bỏ tay vào miệng, lôi tay ra, nhíu mày “Rất dơ, sau này được làm thế nữa.”

      Bé con gật gù “Ưm…ưm…”

      Ngón tay thon dài bị bàn tay mũm mĩm nắm chặt. Lục giáo sư chợt cảm thấy, đứa trẻ này bé vô cùng đáng . Lại có nét giống Cố Thanh Vũ. chọt tay vào bên má bé, nhìn tay bố to rộng, bé con xòe bàn tay mình đặt vào lòng bàn tay bố, vẻ mặt ngơ ngác, sau đó cười tươi. mỉm cười “Có phải tay bố rất rộng!? Như vậy mới nắm chặt tay mẹ con.”

      Dù bé con nghe hiểu, nhưng lại lúc lắc cái đầu. Rồi ngã nhào vào người .

      Hết chương trình, chợt thấy bé im lặng từ nãy đến giờ, ngó xuống thấy ngủ từ lúc nào, khuôn mặt lúc ngủ càng xinh xắn hơn, nhất là hàng lông mi cong cong và đôi môi xinh. nhàng bế bé lên, xoay người vào phòng. Đặt nằm xuống giường, định ra nhưng áo lại bị bé con giữ chặt chịu buông. Lục giáo sư cũng buồn ngủ nên cũng nằm xuống giường, đặt bé nằm người mình. Ừm… Có con cũng tệ!

      Gần xế chiều, Cố Thanh Vũ trở về nhà, thấy sàn bày đầy đồ chơi vẫn chưa dọn. đặt mấy túi đồ ghế, thấy hai bố con Lục Tử Ngạn đâu mới tìm. Mở cửa phòng ngủ, Cố Thanh Vũ hơi bất ngờ, nhìn Lục giáo sư để con gối đầu lên tay mình, còn tay kia vòng qua ôm lấy bé. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng dâng lâng cảm giác ngọt ngào. Đấy, thế mà bảo thích!!

      đóng cửa, quay ra ngoài dọn dẹp rồi chuẩn bị bữa tối. Vừa nãy lúc mua sắm, có chọn cho bố con vài bộ đồ. Bé con có vài bộ đồ bằng len có nhiều hình dạng như thỏ, gấu.

      Ngủ rồi, bé con mở mắt lật mình lại dùng tay vỗ vỗ mặt “Bố…Bố…”

      Lục Tử Ngạn tỉnh giấc, nhìn nhóc con trước mặt, khóe miệng giương lên “Chuyện gì?”

      “Ma…ưm..m, bố…ưm….da da….a…”

      “Con tiếng ngoài hành tinh đấy à?”

      “Ưm…”Bé con gượng người ngồi dậy, sẵn tiện kéo . Lục Tử Ngạn thấy thích thú, “Nào kéo bố dậy.”

      Bé ngây ngô nhìn chằm chằm, vươn tay vỗ vào mặt rất mạnh, bặm môi lại “Da….”

      sửng sốt, tuy lực mạnh nhìn hành động xem, ràng là muốn đánh . Lục giáo sư, buồn tủi ngồi dậy, bế bé tay, lầm bầm “Bố mách mẹ cho xem.” - -!

      Vừa mở cửa, mùi thơm vây quanh sống mũi hai bố con, bé phấn khích kêu lên “Măm…mă..m.”

      thẳng thừng chê trách “Sao con háu ăn thế? Ăn rồi ngủ suốt ngày.”

      Cố Thanh Vũ phì cười, đưa tay đón con, “Vậy muốn Vũ Nhi làm gì?”

      lắc đầu cười “Em về lúc nào thế?”

      “Mới về thôi.”

      hôn lên má bé con, cười cười “Cưng à, để mẹ tắm cho nhé.”

      Lục Tử Ngạn tí tởn theo “Vợ, tắm cho cả nữa nhé.”

      Cố Thanh Vũ trừng mắt “Đừng có vớ vẩn.” sau đó đóng cửa lại.

      Vì có con nên thời gian cho hai vợ chồng Lục Tử Ngạn rất ít, buổi tối hôm ấy, sau khi đứa bé được ru ngủ, Lục giáo sư nằm giường đọc sách thấy vợ xuất liền quăng quyển sách sang bên, đưa tay vẫy “Cưng à, lại đây cho nựng miếng.”

      Đúng là đồ bỉ ổi….

      Cố Thanh Vũ liếc , đến bên tủ lấy đồ ngủ rồi ra ngoài. Lục giáo sư mặt dày theo , nhăn mặt “ làm gì thế?”

      Lục Tử Ngạn thẹn thùng “Darling, lâu rồi chúng ta chưa “ân ái”.”

      “…”

      “Em mau giúp giải tỏa .”

      thích.”

      “Chậc, vợ, rượu mời uống, em muốn uống rượu phạt à?” Lục giáo sư thở dài, còn chưa kịp lên tiếng bị đè xuống ghế sofa, hôn mê man….
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :