1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      truyện bn chương vậy bạn ơi :)

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Mình chưa biết nữa @manubongdem_263 nhưng mình post tới chương 76 =D

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 41: Chuyển đến ở Thụy vương phủ

      "Cái tên Tiêu Hàn này đúng là đơn giản, thế nhưng lại nghĩ đến lợi dụng thất thải thánh lệnh để bày bàn cờ tinh sảo, đồng thời lấy được bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện, lại thuận tiện cùng lúc tiêu diệt Khương thái hậu, Hiên Viên Diễm cùng Dạ Dật Phong." Bốn gã người hầu nhún vai cái, đồng thời mở miệng .

      Hoa đào xinh đẹp bay giữa trung, màn kiệu hơi vén lên. Chỉ thấy Phong Ngân công tử buông mâu, vẻ mặt thanh nhã lịch vuốt ve những cánh hoa đào rơi xuống lòng bàn tay, thản nhiên : "Cho dù Tiêu Hàn thiết kế bàn cờ tinh diệu hơn nữa, đám người Hiên Viên Diễm cũng phải bình thường, bọn họ nhất định có biện pháp phá giải thế cờ của Tiêu Hàn."

      "Công tử, người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến lúc đó có thể cũng Địa Hạ Cung Điện hay đây?" tên trong đám người hầu híp mắt lại, mở miệng khẽ hỏi.

      "Nếu như nàng cùng Hiên Viên Diễm đivào Địa Hạ Cung Điện, vậy chúng ta ngại yên tĩnh quan sát. Nếu nàng cũng tiến vào Địa Hạ Cung Điện, chỉ sợ chúng ta cũng phải sau nàng, lặng lẽ bảo vệ nàng thoát khỏi nguy hiểm." Phong Ngân công tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt như ngọc lên nụ cười thanh nhã.

      "Bọn thuộc hạ hiểu." Bốn gã người hầu cười nhạt, mở miệng đồng thanh trả lời.

      "Thọ lễ của thái tử hai nước đều đưa ra, thọ yến này cũng sắp kết thúc rồi. Nếu ThượngQuan Ngưng Nguyệt gặp nguy hiểm trong thọ yến, vậy chúng ta cũng nên rút lui thôi."Phong Ngân công tử vừa dứt lời, rèm kiệu liền hạ xuống.

      Cùng lúc đó, hoa đào bay đầy trời. Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi xuống, mỗi đóa hoa đào cũng lóe lên sắc màu mê hoặc, giống như hồng quang giữa bầu trời đêm.

      Bốn gã người hầu tay cầm cán kiệu, mũi chân mái hiên nhàng xoay tròn. Vèo tiếng vang lên, bóng dáng của bọn họ biến mất thấy. Hoa đào rực rỡ cũng giống như nhận được chỉ thị, xoay tròn cực nhanh, tản ra hương thơm vào lòng người, ngay sau đó cũng biến mất dưới ánh trăng. . .

      Trong chủ điện --

      Kể từ lúc Khương thái hậu đem thất thải thánh lệnh cất vào trong ngực, chúng đại thần liền vùi đầu vào uống rượu theo đuổi tâm tư của mình. Ánh nến chập chờn, khí trong điện càng quỷ dị hơn so với lúc trước làm cho người ta cảm thấy hít thở thông.

      "Diễm, xem ra chúng ta có thể rời rồi." Nhìn mọi người yên lặng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      "Ân." Hiên Viên Diễm lặng yên tiếng động gật đầu.

      "Diễm, Nguyệt nhi mệt nhọc muốn ngủ, ngươi nhanh chút đưa Nguyệt nhi trở về phủ ngủ giấc ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi kéo ống tay Hiên Viên Diễm, đồng thời lượng cũng tăng lên.

      Diễm là Thụy vương của Long Diệu hoàng triều, nếu như mở miệng rời trước, chính là bất kính đối với thái hậu. Mà tại, Diễm thích hợp cùng Khương thái hậu xung đột trực diện, cho nên chỉ có thể để nàng mở miệng thôi. Dù sao nàng tại chỉ là tiểu nha đầu vị thành niên, hiểu được lễ nghi cũng rất bình thường, phải sao?

      "Hoàng huynh, thái hậu, Nguyệt nhi tuổi còn , thân thể thích hợp thức khuya. Xem ra bổn vương phải rời trước, đưa Nguyệt nhi trở về phủ nghỉ ngơi rồi." Hiên Viên Diễm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng nhàn nhạt lên tiếng.

      "Thụy vương phi mệt nhọc sao?" Khương thái hậu mặc dù mặt mũi tràn đầy tươi cười hỏi, nhưng đáy mắt lại cất giấu hơi thở ngoan lệ. Đây chính là thọ yến của bà, thọ yến còn chưa có kết thúc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền la hét đòi về phủ, nàng căn bản là đem thái hậu bà để vào trong mắt.

      "Đúng vậy a, buồn ngủ quá buồn ngủ quá, hai mắt nhắm lại ngủ thiếp . tin, ngươi xem nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vểnh cái miệng nhắn lên, cánh tay hướng Hiên Viên Diễm mở ra. Hiên Viên Diễm dĩ nhiên hiểu ý tứ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đứng lên, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm hông HiênViên Diễm, đầu bỗng dưng tựa vào bả vai Hiên Viên Diễm, tiếp mắt nhanh chóng khép lại, cả người giống như lọt vào trạng thái ngủ say.

      Chúng đại thần lập tức nghẹn họng nhìn trân trối về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng hoàng đế Hiên Viên Ly cũng phải cứng rắn nhịn cười, khóe miệng co rút mấy cái nhìn về phíaThượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ý của nàng ràng là: các ngươi là tin ta mệt nhọc sao? Thấy , Diễm vừa đem thân thể làm giường, đem bả vai làm gối cho ta dùng, ta liền lập tức ngủ thiếp nha.

      "Mẫu hậu, thọ yến còn chưa kết thúc, Thụy vương phi muốn rời trước, quả có chút ổn. Chỉ là Thụy vương phi tuổi còn , căn bản hiểu được lễ nghi. Hơn nữa nhìn nàng là buồn ngủ tới cực điểm rồi, xin mẫu hậu đừng để trong lòng, cho phép Thụy vương nhanh ôm nàng trở về phủ nghỉ ngơi ." Hiên Viên Ly liều mạng đè nén ý cười trong lòng, nghiêng đầu nhìn về phía Khương thái hậu.

      "Thụy vương phi chỉ là đứa bé hiểu chuyện, ai gia há có thể cùng nàng so đo lễ nghi đây." Khương thái hậu thanh nhân từ xong, hai mắt chợt nhìn Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, tiếp liền thấy Khương thái hậu đối với Hiên Viên Ly mỉm cười : "Hoàng nhi, thái tử hai nước đường xa đến đây, dọc đường khẳng định cũng mệt muốn chết rồi. bằng thọ yến của ai gia đến đây kết thúc , tất cả mọi người về sớm chút nghỉ ngơi."

      "Như vậy cũng tốt." Hiên Viên Ly cười nhạt, gật đầu cái . Mà trong lòng lại lạnh lùng giễu cợt: lão bà, ý định hôm nay của ngươi căn bản cũng thọ yến này, mà là ở thất thải thánh lệnh rồi. Ngươi muốn sớm chút kết thúc thọ yến nhàm chán này, chỉ sợ là muốn nắm chặt thời gian nghĩ kế Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật ?

      "Long Diệu hoàng, biết bản thái tử có thể ra cầu nho ?" Đúng lúc này, đáy mắt Dạ Dật Phong lóe lên cái, chợt mở miệng .

      "Thương Nguyệt thái tử cứ việc , ngươi ngàn dặm xa xôi đến chúc thọ mẫu hậu, chỉ cần cầu Long Diệu hoàng triều có thể làm, nhất định thỏa mãn ngươi." Hiên Viên Ly biểu tình khó nén cười .

      Chúng đại thần còn lại đồng loạt vặn chặt lông mày nhìn về phía Dạ Dật Phong, trong lòng thầm : Thương Nguyệt thái tử này lại muốn giở trò gì a?

      "Long Diệu hoàng trước an bài bản thái tử vào ở phủ Tả thừa tướng, bản thái tử cũng chút bất mãn. Chỉ là bản thái tử bản lĩnh của Thụy vương vô cùng khâm phục, cho nên rất muốn đổi chỗ ở đến Thụy vương phủ, như vậy bản thái tử có thể dễ dàng cùng Thụy vương trao đổi nhiều chút." Dạ Dật Phong híp mắt cười liếc nhìn Hiên Viên Diễm, hé môi .

      Vậy mà, đợi Hiên Viên Ly mở miệng, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn cũng lạnh lùng lên tiếng: "Long Diệu hoàng, bản thái tử cùngThương Nguyệt thái tử giống nhau, cũng muốn chuyển từ phủ Hữu thừa tướng đến Thụy vương phủ."

      "Chuyện này. . ." Nghe xong lời của thái tử hai nước, Hiên Viên Ly bỗng dưng ngẩn ra, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Thái tử hai nước đều muốn đến ở Thụy vương phủ, nhất định là muốn làm chuyện bất lợi với Diễm a. Hiên Viên Diễm tà mị chau mày, hướng Hiên Viên Ly yên tĩnh gật đầu.

      Thấy được ám hiệu của Hiên Viên Diễm, Hiên Viên Ly dịu dàng cười tiếng, chậm rãi : "Được, hai vị thái tử liền cùng đổi đến Thụy vương phủ ở ."

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rúc ở trong ngực Hiên Viên Diễm, vùi đầu giả bộ ngủ thầm giễu cợt trong lòng: muốn vào ở Thụy vương phủ là giả, muốn quang minh chính đại giám thị hành động của Diễm mới là ? Hai người các ngươi cho là mình rất thông minh sao, biết đụng phải cao thủ chân chính, các ngươi hành động như vậy chỉ biết tự rước lấy nhục sao?

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 42: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

      Đêm, càng lúc càng khuya.

      Ánh sao bầu trời giống như biển xanh lấp lánh, tỏa ra ánh sáng diễm lệ u. Mà trongmột phòng ngủ, ánh nến đỏ rực bay múa trong gió, giống như tinh linh nghịch ngợm chơi đùa ở nhân gian.

      "Ta Diễm a, ngươi nên rời rồi chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở giường êm, vuốt ve lòng bàn tay, giọng điệu lười biếng lên tiếng.

      "Nguyệt nhi, trà này người ta mới uống nửa. Dù gì cũng chờ ta uống xong, ngươi hãy đuổi ta chứ." Hiên Viên Diễm đem ly trà sứ thanh hoa khẽ đặt lên bàn, tiếp đặt mông ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt nửa nằm nửa ngồi giường êm, khóe môi gợi lên độ cong xinh đẹp .

      "Ngân Lang, Thanh Báo." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tặng cho Hiên Viên Diễm cái liếc mắt, sau đó ngón trỏ hướng bên ngoắc ngoắc.

      "Có thuộc hạ." Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức thân, thanh vang dội lên tiếng.

      "Đem người này kéo ra ngoài cho ta." ThượngQuan Ngưng Nguyệt đánh mạnh vào hông HiênViên Diễm, ra lệnh.

      "Khụ. . ." Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , khóe miệng Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức co giật nhìn nhau, tiếp đó lại đồng thời đưa tay lau giọt mồ hôi lạnh trán. Trời ạ, mỗi đêm ở đây đều diễn diễn lại tiết mục giống nhau. Vương gia a, ngài thể đổi mới sao, vì sao hàng đêm đều lấy cớ uống trà, ở trong phòng ngủ của vương phi chịu đây. là bại bởi người rồi!

      "Nguyệt nhi, ngươi lại để cho bọn họ bắt ta ra ngoài?" Khóe miệng Hiên Viên Diễm co giật nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đời này có vị vương gia nào bi thống như sao? cũng chỉ là muốn cùng tiểu vương phi của mình tán dóc lát thôi, kết quả tiểu vương phi của thế nhưng bảo bọn thuộc hạ đem kéo ra ngoài?

      "Ai bảo ngươi uống trà đều vĩnh viễn đến đáy." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi .

      "Được rồi, để tránh kết quả bị bắt ra ngoài, ta vẫn là tự mình ngoan ngoãn rời thôi." Hai mắt Hiên Viên Diễm mười phần uất ức nhìn ThượngQuan Ngưng Nguyệt, từ giường êm đứng lên, vẻ mặt lưu luyến rời tới cửa.

      Đáng thương a, bi ai a! ràng cưới cái tiểu kiều thê, lại thể hàng đêm ôm nàng cùng nhau ngủ. Những ngày đau khổ thu thập tiểu kiều thê của , rốt cuộc khi nào mới có thể chấm dứt a!

      Ngân Lang cùng Thanh Báo kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diễm, biểu tình muốn cười nhưng dám cười, muốn nhịn lại nhịn được, nghẹn đến cơ hồ bị nội thương. Cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bọn họ tại xem như tận mắt chứng kiến rồi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng im lặng xem xét Hiên Viên Diễm, mở miệng khẽ kêu: "Ngân Lang, Thanh Báo."

      "Có thuộc hạ." Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức che giấu ý cười trong lòng, biểu tình cung kính nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Đưa tai tới đây." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng hai người vẫy vẫy tay.

      "Dạ!" Ngân Lang cùng Thanh Báo liếc mắt nhìn nhau, bỗng dưng cúi thấp người, đem lỗ tai tiến tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Khụ khụ khụ. . ." Lúc này Hiên Viên Diễm chậm rãi cất bước hướng cửa bỗng dưng quay đầu lại, chỉ hung hăng trừng mắt về phía Ngân Lang cùng Thanh Báo, mà trong môi cũng phát ra thanh cực kỳ khó chịu.

      nên khi dễ người như vậy chứ? còn chưa có biến mất đâu, thế mà tiểu vương phi của cùng thuộc hạ cứ như hoàn toàn nhìn thấy ? Còn nữa, coi như Nguyệt nhi bảo bọn họ đưa tai tới, bọn họ cũng cần phải dán sát vào như vậy chứ?

      "Hai người các ngươi. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giọng , Ngân Lang cùng Thanh Báo vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, ba người hoàn toàn đem Hiên Viên Diễm trở thành khí.

      "Thuộc hạ hiểu." lúc lâu, Ngân Lang cùngThanh Báo mới đứng thẳng lên, hai mắt tràn đầy khâm phục nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      " tại liền rời khỏi vương phủ, hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó. Nhớ, tuyệt đối thể bị bất luận kẻ nào theo dõi. Nếu là các ngươi thất bại, cũng cần trở về gặp ta. Vẫn là câu kia, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta cần phế vật làm thủ hạ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Ngân Lang cùng Thanh Báo.

      "Vương phi xin yên tâm, bọn thuộc hạ nhất định cẩn thận làm việc. Nếu làm được nhiệm vụ vương phi giao cho, bọn thuộc hạ cũng có mặt mũi sống đời rồi." Ngân Lang cùng Thanh Báo mở miệng đồng thanh , tiếp vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng hướng cửa.

      "Nguyệt nhi với hai ngươi những thứ gì?" Hiên Viên Diễm kinh ngạc nhìn hai hộ pháp.

      " thể trả lời." Ngân Lang và Thanh Báo cùng kêu lên, tiếp bóng dáng lóe lên biến mất ở trước mặt Hiên Viên Diễm.

      Hiên Viên Diễm giương mắt nhìn hướng hai hộ pháp rời , phản rồi phản rồi, là phản rồi. Người mình tự tay huấn luyện ra, hôm nay cư nhiên dám trả lời câu hỏi của mình a?

      "Nguyệt nhi, ngươi rốt cuộc những thứ gì với bọn họ a?" Hiên Viên Diễm miệng co giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Thiên cơ bất khả lộ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai cái, hai mắt tản ra ý cười bí hiểm.

      "Ngươi nha." Hiên Viên Diễm mặc dù im lặng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng trong lòng lại ấm áp. Cho dù Nguyệt nhi cùng hộ pháp Ảo Ảnh Cung giữ bí mật, nhưng vẫn có thể đoán được Nguyệt nhi giao nhiệm vụ gì cho Ảo Ảnh hộ pháp, nhất định là có lợi đối với mình.

      "Ngươi phải là muốn rời phủ làm việc sao, sao còn ở nơi này ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng lông mày.

      "Muốn nhìn ngươi thêm chút chứ sao." Tròng mắt Hiên Viên Diễm vừa chuyển, khóe môi lộ ra nụ cười xinh đẹp. Gió lạnh lưu luyến mà đến, làm tử y của nhàng tung bay, mị lại cao quý, xinh đẹp lại kiêu ngạo.

      "Được rồi, chớ già mồm. Nhanh , chỉ là phải cẩn thận a, ngàn vạn đừng để người của Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong theo dõi." Trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầy ý cười, ngón tay lười biếng vén mấy sợi tóc bên má.

      "Xem thường bản lĩnh của phu quân?" Hiên Viên Diễm ngạo nghễ nhướng mày. Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn cho rằng ở Thụy vương phủ, là có thể giám thị toàn bộ nhất cử nhất động của mình sao? Lấy khinh công của mình, đừng là bỏ rơi thủ hạ của bọn , cho dù bỏ rơi bản thân bọn họ, cũng dễ như trở bàn tay.

      "Thiện ý nhắc nhở." Thượng Quan NgưngNguyệt nhún nhún vai, cười yếu ớt.

      "Tính toán thời gian, đoán chừng Dạ Dật Phong sắp bị độc phát tác nhức đầu rồi. cũng phải là tên đần độn, nghĩ cái liền có thể đoán được là ngươi đối với động tay chân, cho nên nhất định tới tìm ngươi. Ngươi khi dễ Dạ Dật Phong như thế nào, ta đều giơ hai tay tán thành. Chỉ là. . . Khi ngươi khi dễ , đồng thời cũng cần phải giữ chút khoảngcách nha." Vừa nghĩ tới trong thọ yến, Dạ Dật Phong dán môi bên tai Nguyệt nhi chuyện, trong lòng Hiên Viên Diễm nồng đậm tức giận.

      "Nếu là lại đem môi tiến tới bên tai của ta, ta liền dùng Tú Hoa Châm đem miệng vá lại đến gió thổi lọt, ngươi cảm thấy thế nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, khóe miệng co rút .

      "Cái chủ ý này tệ, ta thích." Hai mắt Hiên Viên Diễm tươi cười mị hoặc, tiếp bóng dáng bỗng chốc chợt lóe, biến mất thấy bóng dáng.

      Gió lạnh thổi tới, hương trà thanh u tràn ngập trong phòng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ giường đứng lên, chậm rãi bước về phía cái bàn cách đó xa.

      Vẻ mặt lười biếng bưng lên ly trà Hiên Viên Diễm vừa dùng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe mắt nhu hòa, mím môi uống ngụm nước trà. Vừa nghĩ tới Hiên Viên Diễm mỗi đêm lấy cớ uống trà, nán lại trong phòng ngủ quấn lấy nàng chuyện phiếm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười. ngờ Hiên Viên Diễm này, cũng có lúc đáng .

      Bỗng dưng, lỗ tai Thượng Quan NgưngNguyệt khẽ động, tiếp liền thấy nàng cười khanh khách nhìn nhìn về cửa phòng ngủ, môi đỏ mọng nhàng : "Có phải cảm thấy hương trà này rất thơm , có muốn vào phẩm trà ?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, vèo tiếng vang lên, hắc y nhân nhanh như tia chớp xông vào trong phòng ngủ.

      "A, tối nay đúng là náo nhiệt. Trừ Thương Nguyệt thái tử muốn tìm ta chuyện phiếm bên ngoài, còn có người bịt mặt muốn cùng ta chuyện phiếm?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, hai mắt híp lại . Thân ảnh của người này vì sao lại quen thuộc như vậy? Cái này thể nào a, nếu quả , lý nào lại che mặt đến tìm mình a.

      "Nguyệt nhi, là ta." Hắc y nhân xụ mặt kéo khăn che mặt xuống, bước nhanh về phía trước kéo cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 43:Đá thủy tinh đổi sắc

      "Tướng quân phụ thân, ngờ người mặc y phục dạ hành lại khốc như vậy." Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch lên, giọng điệu hài hước . Chỉ là trong lòng nàng cũng vô cùng kinh ngạc, tướng quân phụ thân hoàn toàn có thể quang minh chính đại tới gặp mìnha, vì sao phải thần bí như vậy đây?

      Nếu đổi lại là quá khứ, Thượng Quan Hạo nhất định cưng chiều xoa xoa đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó mỉm cười trả lời: Nguyệt nhi thích bộ dáng khốc của tướng quân phụ thân, vậy tướng quân phụ thân liền ngày ngày khốc cho Nguyệt nhi nhìn nha.

      Nhưng tối nay, Thượng Quan Hạo hình như cũng có chút tâm tình nào cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đùa giỡn. Chỉ thấy từ trong ngực móc ra viên đá thủy tinh màu trắng, vẻ mặt nặng nề nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Nguyệt nhi, cắt đầu ngón tay của ngươi, sau đó đem giọt máu lên viên đá thủy tinh này."

      "Tướng quân phụ thân, người có thể cho Nguyệt nhi biết, vì sao phải làm như vậy ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể khẽ cứng lại, đem ly trà để bàn, hai mắt hoài nghi nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

      "Nguyệt nhi, trước tiên cứ theo lời cha làm .Chờ ngươi làm xong, phụ thân giải thích với ngươi." Thượng Quan Hạo xong, đem viên đá thủy tinh đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Được rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày, đưa tay tiếp nhận viên đá thủy tinh Thượng Quan Hạo đưa tới. Mặc dù ngôn hành cử chỉ của cha thoạt nhìn rất khác thường, nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng tin tưởng, tướng quân phụ thân tuyệt đối hại nàng.

      Chiếc nhẫn Huyền Băng Thiết trong nháy mắt nở rộ thành hình hoa sen, ngón trỏ tay phải hướng mảnh cánh sen nhàng lướt qua, máu tươi lập tức chảy ra. Tiếp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem máu lên viên đá thủy tinh.

      "Quả nhiên đá thủy tinh có phản ứng." Thượng Quan Hạo chân mày gắt gao nhíu chặt, sâu kín xong, từ trong tay áo móc ra tấm khăn lụa, động tác dịu dàng bao ngón tay chảy máu của Thượng Quan NgưngNguyệt.

      "Tướng quân phụ thân, tại. . . Người có thể cho Nguyệt nhi nguyên nhân rồi chứ?" Tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiên cứu viên đá thủy tinh trong tay, mặt là vẻ hiểu nhìn Thượng Quan Hạo.

      "Nguyệt nhi, về truyền thuyết thất thải thánh lệnh, Thụy vương với ngươi chưa?" Thượng Quan Hạo hít hơi sâu, sau đó ngưng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Uh, Diễm rồi. Gom đủ bốn khối thất thải thánh lệnh, liền có thể tiến vào Địa Hạ Cung Điện, mà bên trong tòa cung điện kia cất giấu bảo vật có uy lực vô cùng quỷ dị." ThượngQuan Ngưng Nguyệt gật đầu cái, mở miệng chậm rãi .

      " ra ngoại trừ bốn khối thất thải thánh lệnh này, còn có thứ có thể mở cửa chính của Địa Hạ Cung Điện. Nếu như dùng thất thải thánh lệnh mở cửa chính Địa Hạ Cung Điện, thời điểm tìm bảo vật, toàn bộ cơ quan trong cung điện bị khởi động. Nhưng nếu như dùngvật kia mở cửa chính Địa Hạ Cung Điện, tất cả cơ quan liền bị khởi động. Mà vật kia là được. . ." Thượng Quan Hạo , đồng thời mắt nhìn vào viên đá thủy tinh trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Chính là nó sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt dĩ nhiên có bỏ qua ánh mắt của Thượng Quan Hạo, nàng quơ quơ viên đá trong tay, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

      Thượng Quan Hạo gật đầu cái, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu. Lần nữa nhìn vào viên đá trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thượng Quan Hạo lên tiếng: "Nó phải màu trắng tinh, mà là màu đỏ của máu."

      "Lời của cha hình như rất thâm ảo?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt lông mày, chẳng lẽ viên đá thủy tinh này còn có thể đổi sắc?

      "Phụ thân với ngươi như vậy, là khi viên đá thủy tinh này biến thành màu đỏ của máu, nó mới có thể chân chính mở ra Địa Hạ Cung Điện. Mà trong thiên hạ chỉ có máu của hai người mới có thể làm nó biến thành màu máu đỏ. là ngươi, người khác chính là. . . Mẫu thân qua đời của ngươi." Thời điểm Thượng Quan Hạo đến hai chữ qua đời, trong mắt cách nào khắc chế được đau đớn trong lòng.

      "Phụ thân, mẫu thân mặc dù còn, nhưng người còn có Nguyệt nhi a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay kéo cánh tay Thượng Quan Hạo, nhàn nhạt cười tiếng, thanh nhu hòa . Nàng có thể cảm nhận được tướng quân phụ thân rất thích rất thích người mẫu thân qua đời đó, sợ rằng nếu phải bởi vì đời còn có Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng tồn tại, tướng quân phụ thân sớm theo mẫu thân.

      "Đúng, phụ thân còn có Nguyệt nhi." Thượng Quan Hạo che giấu đau đớn trong mắt, từ ái vuốt ve gương mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Phụ thân, người phải máu của Nguyệt nhi có thể khiến viên đá này đổi sắc sao? Nhưng Nguyệt nhi đem máu lên, nó cũng hề biến thành màu đỏ a?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch miệng cười, ra nghi ngờ trong lòng.

      "Nguyệt nhi, viên đá này là giấu ở trong chuôi quạt lúc lâm chung mẫu thân ngươi giao cho cha. Mẹ ruột của ngươi , chỉ khi ngươi trưởng thành, máu của ngươi mới có thể khiến nó biến thành màu đỏ như máu. Tới khi đó, Nguyệt nhi nhất định phải dùng viên đá này lấy bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện ra, bởi vì bảo vật có uy lực quỷ dị, có lẽ có thể giúp Nguyệt nhi tránh khỏi kiếp nạn." Thượng Quan Hạo từng câu từng chữ giải thích.

      "Nhưng hôm nay Khương thái hậu gom đủ bốn khối thất thải thánh lệnh, mà bà ta rất nhanh xuống Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật.Phụ thân muốn bảo vật này rơi vào tay Khương thái hậu, cho nên phụ thân liền tới tìm Nguyệt nhi, muốn thử xem máu của Nguyệt nhi có thể làm nó đổi sắc sớm hơn . Nếu như máu của Nguyệt nhi có thể làm nó đổi sắc sớm hơn, như vậy phụ thân liền chuẩn bị cả đêm xuống Địa Hạ Cung Điện, lấy bảo vật cho Nguyệt nhi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét Thượng Quan Hạo thân y phục dạ hành, khẳng định .

      "Uh, chỉ tiếc máu của Nguyệt nhi làm nó đổi sắc sớm hơn được. Cho nên. . . Chỉ có thể đợi đến khi Khương thái hậu dùng thất thải thánh lệnh mở cửa Địa Hạ Cung Điện, chúng ta vào cùng Khương thái hậu cướp bảo vật thôi." Thượng Quan Hạo gật đầu cái .

      "Phụ thân, Nguyệt nhi chỉ cần có tâm chém giết, bảo vật này nhất định là thuộc về Nguyệt nhi. Nhưng trước hết, Nguyệt nhi muốn mời phụ thân trả lời hai vấn đề. Vì sao sau khi trưởng thành, máu của Nguyệt nhi mới có thể làm viên đá thủy tinh này biến thành màu đỏ như máu? Kiếp nạn mà mẫu thân ám chỉ là cái gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

      "Ai. . . Nguyệt nhi, như vậy , chờ ngươi thành công lấy được bảo vật, phụ thân giải hết mọi nghi vấn trong lòng ngươi." Thượng Quan Hạo sâu kín thở dài, đưa tay vuốt tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, phụ thân muốn cho ngươi biết, là muốn ngươi bị cuốn vào trong sợ hãi a.

      "Được." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười yếu ớt. ra nàng đối với bảo vật uy lực quỷ dị cũng cảm thấy hứng thú, nhưng nếu như lấy được bảo vật liền có thể giải đáp tất cả nghi ngờ trong lòng, nàng cũng để ý cùng bọn người Khương thái hậu chơi đùa.

      "Nguyệt nhi, vậy phụ thân trở về phủ tướng quân đây. Viên đá này liền giao cho con giữ, nhớ ngàn vạn đừng làm mất, ngày sau nó đối với con có trợ giúp rất lớn." Thượng Quan Hạo xong, lấy khăn đen lên che mặt, ngay sau đó bóng dáng chợt lóe biến mất ở trong phòng ngủ.

      Cúi đầu, hai mắt thâm thúy xem xét viên đá thủy tinh trong tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem nó nhét vào trong tay áo. Bưng ly trà sứ thanh hoa bàn lên, dời bước ngồi xuống giường êm, vẻ mặt nàng chút để ý uống nước trà lạnh trong chén. Thương Nguyệt thái tử cũng nên tìm đến nàng rồi chứ? Còn xuất nữa, nàng chắc nàng có thể đợi được a?

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi hèn hạ." Đúng lúc này, ở hành lang ngoài phòng ngủ vang lên tiếng hô giận dữ, Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong tay che cái ót đau đớn đến muốn nứt ra, hai mắt bị lửa giận thiêu đốt chạy vọt vào. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :