1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 36: Khinh thường ra tay
      Edit: Pemichio
      Beta: Alligator

      "Hai người các ngươi làm cái gì? cái bình cũng cầm nổi, chẳng lẽ gãy tay rồi sao?"Dạ Dật Phong kinh ngạc xem xét mặt đất, trong mắt lên tức giận nhìn về phía hai người thị vệ.

      "Thuộc hạ đáng chết, mới vừa rồi nhất thời trượt tay thể tiếp được bình ngọc, xin thái tử trách phạt." Hai tên thị vệ lập tức quỳ chân đất, biểu tình giống như phạm phải lỗi tày trời.

      "Thương Nguyệt thái tử bớt giận, chớ bởi vì hai tên thị vệ vô tâm sơ suất mà làm hỏng tâm tình. "Hiên Viên Ly mỉm cười , đáy mắt lại xẹt qua tia lãnh khó nắm bắt. Hai tên thị vệ lại đồng thời trượt tay, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. màn này ràng chính là Dạ Dật Phong đạo diễn, rốt cuộc mưu cáigì?

      "Đúng vậy, Thương Nguyệt thái tử ngàn vạn đừng tức giận. Hai tên thị vệ cũng phải là cố ý, Thương Nguyệt thái tử cũng đừng trách phạt bọn họ." Khương thái hậu hai mắt nhìn sang Dạ Dật Phong, cất giọng ôn hòa .

      " có nước thuốc giải độc, đoạn gấm nhiễm độc này làm sao giải được? Độc bươm bướm có thuốc giải vậy phần lễ vật này làm sao dâng cho Khương thái hậu? Thọ lễ này lại bị những kẻ khốn khiếp này làm hỏng, bổn thái tử há có thể dễ dàng tha cho bọn chúng.”Dạ Dật Phong biểu tình khó chịu xong, liền vung quạt tre trong tay gõ lên đầu hai tên thị vệ.

      "Diễn trò cũng là môn nghệ thuật, người có thiên phú cũng làm được.Thương Nguyệt thái tử này, đúng là thiên phú có hạn a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng ánh lên châm chọc.

      Hiên Viên Diễm mím môi cười tiếng, khôngnói gì. hiểu được ý tứ của Nguyệt nhi, rơi đất căn bản phải là thuốc giải, cho nên vô luận Dạ Dật Phong diễn hay cỡ nào, cũng lộ ra sơ hở lớn nhất rồi.

      "Bọn thuộc hạ ngay cả bình ngọc cũng giữ nổi, giữ lại đôi tay này cũng là vô dụng rồi. Bọn thuộc hạ tự chặt cổ tay, để bình ổn lửa giận trong lòng thái tử." Hai tên thị vệ bỗng chốc rút từ trong tay áo cây chủy thủ, chuẩn bị tự làm đứt gân tay của mình.

      "Hí. . ." Nhìn thấy màn này, chúng đại thần lập tức hít ngụm khí lạnh, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra Thương Nguyệt quốc rốt cuộc giỡn cái gì?

      Vèo tiếng vang lên, khi chiếc chủy thủ chuẩn bị hạ xuống thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn vốn uống rượu lại vỗ bàn tay lên bàn. Chỉ thấy hai chiếc đũa đặt ở bát bay lên hướng chủy thủ trong tay hai thị vệ phóng tới, keng, chủy thủ trong tay bọn thị vệ bị đánh rơi, hai chiếc đũa cũng nằm ở đất.

      "Thương Nguyệt thái tử, đây chính là thọ yếncủa Khương thái hậu, thấy máu hình như được may mắn cho lắm phải? Nếu như ngươi muốn trừng phạt thủ hạ, đợi thọ yến kết thúc cũng muộn." Tiêu Hàn nâng chén nhấp ngụm, lạnh nhạt .

      "Bắc Dực thái tử rất đúng, là Thương Nguyệt quốc ta thất lễ rồi." Dạ Dật Phong lúng túng cười tiếng, hai mắt lạnh lẽo quét vòng qua hai thị vệ quỳ dưới đất: "Cút ngay, đợi sau khi thọ yến kết thúc, xem bản thái tử thế nào thu thập các ngươi."

      "Vâng" hai người thị vệ nhanh chóng nhặt chủy thủ đất lên, đứng lên, cúi đầu thối lui ra khỏi đại điện.

      "Khương thái hậu, hôm nay độc thể thuận lợi giải hết, nếu lại đem đoạn gấm phượng hoàng lửa này chúc thọ người, ngược lại trở thành Thương Nguyệt quốc chúng ta hạ độc người. Bản thái tử cũng chỉ có thể tạm thời đem thọ lễ này thu hồi, ngày khác Thương Nguyệtquốc nhất định bổ xung phần thọ lễ cho người.” Dạ Dật Phong cười khổ nhìn Khương thái hậu.

      "Thương Nguyệt thái tử cần để ý như thế,có thể thưởng thức được quá trình ngàn con Huyết Hồ Điệp biến thành phượng hoàng lửa, đối với ai gia mà là thọ lễ rung động nhất rồi. Đến đây, ngồi xuống, chúng ta tiếp tục nâng cốc cười !" Khương thái hậu cười đến rực rỡ, nâng tay lên, bày ra tư thế mời Thương Nguyệt thái tử an tọa.

      "Ai. . . Đem gấm bỏ lại rương, sau đó mang ." Dạ Dật Phong bất đắc dĩ thở dài, hướng hai thị vệ nâng gấm phất phất tay.

      "Dạ!" Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, liền chuẩn bị đem gấm cuộn lại.

      "Chờ chút." Đúng lúc này, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn lần nữa lạnh lùng lên tiếng, mọi người nhất thời ngưng mắt nhìn về phía Tiêu Hàn.

      "Phượng hoàng lửa đại diện cho điềm lành, Thương Nguyệt thái tử lợi dụng ngàn điệp khảm thành phượng hoàng lửa làm thành thọ lễ đưa cho Khương thái hậu, chính là đem điềm lành đến cho Khương thái hậu. Hôm nay cũng bởi vì gấm dính độc, mà phải đem điềm lành thu hồi,như vậy chẳng phải là lãng phí tâm huyết của Thương Nguyệt thái tử, vả lại đối với Khương thái hậu mà cũng là điềm xấu sao?" trong mắt Tiêu Hàn xuất tia cười lạnh.

      "Vậy cũng có cách nào a? Gấm này dính nọc độc của Huyết Hồ Điệp, chỉ có quốc sư của Thương Nguyệt quốc mới có thể giải độc. Đến Long Diệu hoàng triều quốc sư chỉ cấp cho bản thái tử hai bình giải dược, mới vừa rồi lại bị hai tên thị vệ khốn khiếp phá hủy." Dạ Dật Phong mặt như đưa đám .

      "Nhìn hai người này kẻ xướng người họa, diễn thực vui vẻ a." làm tổ trong ngực Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đùa bỡn vòng tay, bên môi lại tràn ra lời lạnh lùng.

      "Hiên Viên Kỳ lập tức cũng muốn tham gia náo nhiệt." Hiên Viên Diễm xong, giơ ly ngọc bàn lên khẽ nhấp ngụm rượu.

      "Đợi Hiên Viên Kỳ tham gia náo nhiệt xong, kế tiếp đến phiên ngươi ra sân." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

      "Nguyệt nhi, ngươi thế nhưng hoàn toàn đoán rahết tất cả mưu của bọn họ." Hiên Viên Diễm nhíu mày, Nguyệt nhi cư nhiên đoán được phần thọ lễ của Thương Nguyệt thái tử, ngoài mặt là đưa cho Khương thái hậu, kỳ thực là vì mà chuẩn bị.

      "Hết cách rồi, ai kêu ta thông minh tuyệt đỉnh chứ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhún vai cái.

      Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn vốn là đối địch, hôm nay bước vào Long Diệu hoàng triều, hai người bọn họ lại thành liên minh. Dụng ý trong này khó đoán ra, đơn giản là Long Diệu hoàng triều là đối thủ lợi hại, bọn họ thể liên minh.

      Tướng quân phụ thân qua, Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc tuy có dã tâm nuốt hết Long Diệu hoàng triều, nhưng vẫn dám vọng động, tất cả đều là bởi vì tồn tại của Diễm. Cho nên rất ràng, Diễm chính là người hai người bọn họ muốn trăm phương ngàn kế diệt trừ.

      "Nghe Thụy vương Long Diệu hoàng triều bản lĩnh phi phàm, phương diện độc thuật càng thêm xuất thần nhập hóa. Huyết Hồ Điệp nhoi của Thương Nguyệt quốc làm sao có thể làm khó được Thụy vương?" Tiêu Hàn nghiêng con mắt liếc nhìn Hiên Viên Diễm, trong môi tràn ra thanh lạnh nhạt.

      "Đúng đúng đúng, bản thái tử cũng nghe Thụy vương đối với độc thuật hết sức tinh thông. Liền phiền Thụy vương phí chút sức lực, giúp bản thái tử đem phần điềm lành này đưacho Khương thái hậu thôi." Dạ Dật Phong trong nháy mắt biểu tình tràn đầy vui mừng.

      "Hai vị thái tử là quá đề cao bổn vương rồi, bổn vương đối với độc thuật chỉ biết sơ qua, sợ rằng giải được độc của Huyết Hồ Điệp." Hiên Viên Diễm mặt cười nhạt, đáy mắt lại giấu u vô tận.

      "Diễm hoàng huynh, huynh cần gì phải khiêm tốn như thế? Độc thuật của huynh luôn luôn siêu phàm, chi đến chút máu bươm bướm độc này, hoàn toàn phí chút sức nào của huynh a.” Hiên Viên Kỳ trong lòng lãnh cười tiếng, bên môi tràn ra lời dương quái khí.

      "Ai. . . Xem ra Thụy vương là cảm thấy thọ lễ Thương Nguyệt quốc đưa cho Khương thái hậu khó coi, cho nên khinh thường ra tay giúp đỡ giải độc a." Dạ Dật Phong lay động quạt trong tay, hai mắt mỉm cười nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Mà lời của Dạ Dật Phong vừa dứt, các đại thần nhất thời biến sắc.. . . . .

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 37: Chơi độc như thế nào, mới càng thú vị
      Edit: Pemichio
      Beta: Alligator

      Gió đêm nhàng thổi, trong khí tràn ngập lạnh lẽo làm người ta hít thở thông.

      mặt Dạ Dật Phong nụ cười rực rỡ vẫn dứt, mặt Hiên Viên Diễm cũng là nụ cười mị. Nhưng ánh mắt của bọn họ trong trung chạm vào nhau lại như tóe lửa, muốn đốt đối phương thành tro bụi.

      "Được, bổn vương hiểu." qua đoạn thời gian ngắn ngủi yên tĩnh, khóe miệng Hiên Viên Diễm ngạo nghễ nhướng lên, nhàn nhạt mở miệng .

      "Vậy làm phiền Thụy vương rồi." Dạ Dật Phong nhếch mày, tay trái hướng đoạn gấm làm tư thế mời.

      "Diễm, ngươi uống hết ly rượu này, rồi giải độc được ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi kéo ống tay áo của Hiên Viên Diễm, biểu tình nũng nịu như hài tử.

      "Thương Nguyệt thái tử xin chờ chút." Hiên Viên Diễm hơi ngẩn ra, hai mắt hướng Dạ Dật Phong nở nụ cười yếu ớt. Nguyệt nhi chợt kéo , nhất định là có nguyên nhân.

      " vội." Dạ Dật Phong khoát khoát quạt tre trong tay, cất bước đến trước mặt đoạn gấm. Cử chỉ này của rất ràng, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta liền chờ ngươi bao lâu cũng được.

      Cùng lúc đó, ánh mắt của Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn lãnh quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rồi lại vùi đầu vào uống rượu. Khương thái hậu nhìn hai người thêm vài cái, khóe miệng lên nụ cười xem kịch vui. Trong lòng Hoàng đế Hiên Viên Ly cũng khỏi đổ mồ hôi, hai mắt rầu rĩ nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      "Nguyệt nhi, ngươi có lời gì muốn ?" Hiên Viên Diễm bưng ly ngọc nhấp ngụm rượu, dùng tay áo che môi lại, hạ thấp giọng khẽ hỏi.

      "Ngươi có thể giải độc của Huyết HồĐiệp?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem cánh tay ôm hông Hiên Viên Diễm, nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đem hơn nửa thân thể dán chặt vào trong ngực Hiên Viên Diễm, cúi đầu khẽ hỏi.

      ra nếu muốn giải độc mảnh gấm có độc Huyết Hồ Điệp này cũng khó, chỉ cần chọn được năm loại hoa mà Huyết Hồ Điệp thường ngày hút là có thể giải được. Nhưng trước mắt, nàng cũng ngửi được mùi hương của năm loài hoa này người Diễm.Nếu như có năm loại hoa độc này, cho dù là nàng cũng biết cách giải độc đoạn gấm này, vì vậy Diễm càng thể giải đượcnó.

      "Giải hết, nhưng mà ta lại có thể vận nội lực đem nọc độc gấm tụ lại điểm, sau đó đem điểm đó hoàn toàn hủy diệt." Hiên Viên Diễm lại nhấp ngụm rượu, mặt ra bộ dáng thưởng rượu nhưng thực tế là trả lời câu hỏi của Thượng Quan NgưngNguyệt.

      Tất cả chuyện này đều là mưu lớn, thái tử hai nước cùng Hiên Viên Kỳ cũng biết trong tay có năm loại hoa độc, cho nên căn bản giải được độc Huyết Hồ Điệp. Nhưng là bọn họ vẫn dùng lời vây khốn , chính là vì bức bách vận nội lực tụ độc gấm lại.

      "Nếu như ngươi vận nội lực tụ nọc độc của Huyết Hồ Điệp lại, nhất định phải đem bàn tay áp lên mảnh gấm, đến lúc đó ngươi trúng độc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày, độc kia tuy làm cho người ta mất mạng, nhưng làm cho người ta đau lòng a.

      "Lấy nội lực thâm hậu của ta, muốn đè nén chất độc kia phát tác, cũng phải chuyện khó. Vả lại chỉ cần cho ta canh giờ, ta liềncó thể thuận lợi đem nọc độc toàn bộ bức ra khỏi cơ thể." Trong lòng Hiên Viên Diểm đầy cảm giác ngọt ngào, ra là Nguyệt nhi lo lắng trúng độc.

      "Vận công bức nọc độc ra, đối với ngươi có ảnh hưởng gì hay ?"

      "Có, nội lực của ta tạm thời tiêu hao hết nửa, ba ngày sau mới có thể hoàn toàn khôi phục."

      "Xem ra bọn họ rất kiêng kỵ võ công của ngươi,cho nên cố ý mượn Huyết Hồ Điệp tới tiêu hao hết nửa nội lực của ngươi. cách khác. . . Trong vòng ba ngày, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong nhất định hành động."

      "Đúng vậy. Chỉ là mặc dù nội lực của ta tiêu tốn nửa, bọn họ muốn đối phó với ta cũng dễ dàng như vậy."

      "Ngươi bây giờ nếu là người của ta, như vậy tất cả của ngươi đều là thuộc về ta, bao gồm cả nội lực của ngươi. có lệnh của ta, ai cũng có tư cách khiến ngươi tiêu hao nội lựchết."

      "Ý của Nguyệt nhi là. . ."

      "Ngươi tại có thể vận nội lực tụ nọc độc gấm rồi. Nhớ sau khi trở về, tạm thời cần vận công bức độc, ta bắt Dạ Dật Phong cam tâm tình nguyện đem thuốc giải đưa tới cho ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, thân thể kéo dãn khoảng cách với Hiên Viên Diễm.

      Trước đó Dạ Dật Phong từng móc thuốc giải độc ra cho hai thị vệ ăn vào. Người dùng độc, vì để ngừa ngộ nhỡ, nhất định chuẩn bị đầy đủ thuốc giải trong người, cho nên người DạDật Phong khẳng định còn có thuốc giải. rất thích chơi độc hay sao? Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng để cho sâu sắc hiểu , độc. . . Rốt cuộc chơi như thế nào, mới có thể càng thú vị.

      Hai mắt Hiên Viên Diễm lộ ra ý cười, xem ra. . .Nguyệt nhi của muốn giáo huấn Dạ Dật Phong rồi. Ngửa đầu đem toàn bộ ly rượu uống cạn, Hiên Viên Diễm từ ghế đứng lên, dời bước đến trước đoạn gấm.

      " biết Thụy vương rốt cuộc dùng biện pháp gì để giải độc gấm đây? Bản thái tử nhất định phải học hỏi tốt." Dạ Dật Phong khoát khoát quạt tre trong tay, nụ cười rực rỡ nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      Hiên Viên Diễm gì, trực tiếp đem song chưởng đè xuống gấm, nhưng mà trong lòng lại giễu cợt tiếng: học? Chỉ có nội lực đạt tới đỉnh điểm, mới có thể đem nọc độc gấm tụ lại chỗ.

      Đương nhiên đời ngoại trừ ra cũng chỉ còn có hoa đào phiêu hương Phong Ngân công tử mới có thể làm được. Nếu phải ngươi và Tiêu Hàn kiêng kỵ nội lực của ta thâm hậu,há lại sử dụng kế sách hèn hạ này để tiêu hao nội lực của ta đây?

      Thụy vương điên rồi sao? gấm này tất cả đều là nọc độc, áp bàn tay vào gấm, chẳng phải là cũng trúng độc? Các đại thần ủng hộ hoàng đế Hiên Viên Ly hai mắt kinh hãi nhìn về phía Hiên Viên Diễm, trong lòng nóng nảy dứt.

      Thái hậu mặc dù cũng có vẻ mặt hiểu, nhưng đa nghi mà vui vẻ cực kỳ: nếu như Thụy vương vì vậy mà trúng độc, vậy là tốt quá. Như vậy kế hoạch lớn của bọn họ có thể thuận lợi hơn.

      Hiên Viên Diễm a Hiên Viên Diễm, ngươi hổ là đối thủ duy nhất kiếp này của Tiêu Hàn ta. Tiêu Hàn cũng ngưng mắt nhìn về phía Hiên Viên Diễm, cặp mắt u lãnh thế nhưng lại toát ra đạo ánh sáng phức tạp.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng chút để ý chuyển động vòng tay ở cổ tay, từ ghế chậm rãi đứng lên, bước tới bên người Dạ Dật Phong.

      "Này, ngươi rất lợi hại nga! Thế nhưng có thể mang nhiều bươm bướm đỏ như thê, chắp ghép thành phượng hoàng lửa xinh đẹp. Ngươi cóthể chỉ cho ta chút hay , như vậy về sau thời điểm ta nhàm chán, cũng có thể dùng bươm bướm ghép thành rất nhiều phượng hoàng lửa xinh đẹp để chơi." Thượng Quan NgưngNguyệt chợt kéo tay Dạ Dật Phong, ngẩng đầulên, mặt bộ dáng hồn nhiên sáng lạnnói, trong mắt càng phát ra ánh ánh sùng bái đối với Dạ Dật Phong.

      Vừa thấy hành động cùa Thượng Quan Ngưng Nghuyệt, nghe được lời từ đôi môi của nàng, chúng đại thần khỏi rối rít liếc mắt nhìn nhau.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng kim châm cắt đứt lưỡi của quản gia Tuyên vương phủ, làm đứt gân tay của thị vệ Tuyên vương phủ, dùng bom nổ hoa viên Tuyên vương phủ, đem Tuyên vương làm cho hộc máu nằm ở giường hôn mê ba ngày ba đêm, bọn họ so với ai khác đều ràng hơn.

      Cho nên ở trong lòng bọn họ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt căn bản phải tiểu hài tử vị thành niên, mà là ma nữ khiến người ta rợn tóc gáy. Nhưng hôm nay, ma nữ này thế nhưng nũng nịu như hài tử, lôi kéo Thương Nguyệt thái tử muốn học tập, trong này nhất định là có vấn đề.

      Dạ Dật Phong nhếch môi, hạ mắt cười nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. lúc vừa định mở miệng chuyện Hiên Viên Diễm ở bên vận nội lực tụ độc lại nhíu nhíu mày, tiếp mở miệng dịu dàng lên tiếng:"Nguyệt nhi, ra vương gia phu quân cũng có thể dạy, sau khi trở về phủ vương gia phu quân dạy ngươi nha."

      " ra là vương gia phu quân cũng có thể dậy a! Vậy cũng tốt, vậy cần dạy, ta thỉnh giáo vương gia phu quân được rồi. "Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt cái, sau đó buông lỏng tay Dạ Dật Phong, xoay người hướng chỗ ngồi tới, cùng lúc đó đáy mắt nàng lộ ra ý cười lạnh dễ dàng phát giác. . .

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 38: Ngứa ngáy khó nhịn

      Khí lạnh lan tỏa, mọi người nín thở trầm ngâm, mắt nhìn chằm chằm về hướng đoạn gấm.

      Gió đêm từng đợt cuốn tới, làm tử y của Hiên Viên Diễm bồng bềnh. Ánh nến mê ly chiếu xuống, tư thái cao quý lạnh lùng làm người ta hít thở thông.

      Hai mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tiếp Hiên Viên Diễm song chưởng tăng thêm lực đạo, áp chặt vào đoạn gấm. Bỗng dưng, đoạn gấm chịu nổi luồng khí do Hiên Viên Diễm phóng ra, lung lay dữ dội.

      Hai tên thị vệ Thương Nguyệt quốc mặt biến sắc, bọn họ hung ác cắn chặt răng, dốc hết tất cả hơi sức kéo căng đoạn gấm. Giờ khắc này, bọn họ chỉ sợ đoạn gấm trải qua chấn động mãnh liệt, tuột khỏi tay.

      Dạ Dật Phong vẫn giữ vẻ mặt trang nhã cười cười phe phẩy quạt trúc, trong lòng cảm khái. ngờ Hiên Viên Diễm có thể vận nội lực tụ độc, nội lực kinh người như vậy, đúng là theo kịp a!

      Nhưng ngay sau đó, thân thể Dạ Dật Phong bỗng dưng cứng đờ. rũ hai mắt xuống, ánh mắt kinh ngạc xem xét tay trái của mình. Sao lại thế này? Vì sao tay trái của mình bỗng nhiên có cảm giác là nóng, cảm giác giống như là bị lửa thiêu đốt?

      Hí. . . Trong lòng Dạ Dật Phong thầm hít vàomột hơi, liền đem quạt trúc nhét vào trong tay áo. Hai mắt lần nữa hoài nghi xem xét tay trái, năm ngón tay phải lập tức gãi bàn tay trái. chỉ có nóng như lửa, hơn nữa còn ngứa ngáy làm khó nhịn?

      A, Thương Nguyệt thái tử sao thế? Thấy Dạ Dật Phong cúi đầu, liều mạng gãi tay trái, chúng đại thần khỏi hồ nghi trừng mắt nhìn.

      Đây là quá kỳ lạ rồi! Thế nào càng gãi càng ngứa, càng ngứa càng nhịn được muốn gãi? Trong lòng Dạ Dật Phong khỏi thầm mắng.

      "Thương Nguyệt thái tử, ngài. . . Đây là làm sao vậy?" Khương thái hậu cùng Hiên Viên Ly chau lông mày, đồng thời mở miệng hỏi.

      "À? A, có gì, chỉ là cảm giác tay hơi ngứa chút." Dạ Dật Phong mặc dù đáp lời, nhưng động tác gãi lại càng nhanh hơn, thậm chí trán cũng chảy ra giọt mồ hôi lạnh. Khương thái hậu cùng Hiên Viên Ly dõi ánh mắt chất vấn nhìn về phía Dạ Dật Phong, nhìn tốc độ gãi ngứa, hình như chỉ là hơi ngứa chút a?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nhạt, biểu tình cười hì hì bưng ly ngọc trong tay lên, mười phần vừa lòng nhấp ngụm. Hừ, cười ! Chờ ngươi đem tay trái gãi hỏng rồi, liền đến phiên tay phải ngứa, sau đó là cánh tay, cuối cùng toàn thân người cũng ngứa.

      Mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dạ DậtPhong nhe răng trợn mắt nhìn lòng bàn tay của mình cùng mu bàn tay, da cũng bị gãi bong rồi, tia máu cũng chảy ra rồi, sao đột nhiên lại ngứa ngáy như thế? Dạ Dật Phong cơ hồ có loại cảm giác muốn nổi điên.

      Mọi người mặc dù cũng là đầu đầy mờ mịt, chỉ thấy Dạ Dật Phong vẻ mặt đau đớn chịu nổi, trong lòng khỏi thầm vui sướng. Bọn họ ai cũng dám mở miệng, mà lựa chọn yên lặng thưởng thức Dạ Dật Phong thô lỗ gãi ngứa.

      Hiên Viên Diễm vẫn còn vận nội lực tụ độc, hai mắt di động, khóe miệng cười mị hoặc, đương nhiên đoán được việc là thế nào rồi. Nhất định là Nguyệt nhi mới vừa kéo Dạ Dật Phong lặng lẽ động tay động chân.

      Nguyệt nhi thần biết quỷ hay hạ độc, là khiến người ta muốn kinh hãi cũng khó a. Chỉ là mặc dù biết Nguyệt nhi mới vừa kéo tay Dạ Dật Phong chỉ là vì hạ độc, nhưng trong lòng cũng khỏi có chút chua.

      Cùng lúc đó, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn cũng híp mắt xem xét Dạ Dật Phong, tiếp bỗng chốc nghiêng đầu, hai mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Dạ Dật Phong bây giờ ngứa tay, chính là sau khi nha đầu này lôi kéo a. Chẳng lẽ Dạ Dật Phong có hành động bất thường, cùng nha đầu này có liên quan? Với tính cảnh giác của Dạ Dật Phong, thế mà lại nhận ra nha đầu này động tay động chân với ?

      Lúc trước cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, vìsao Hiên Viên Diễm luôn luôn gần nữ sắc, lại nguyện ý lập nha đầu dung mạo xấu xí như quỷ làm phi đây, ra là nha đầu này là cao thủ thâm tàng bất lộ a.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt dĩ nhiên nhận ra người bên cạnh Tiêu Hàn lạnh lẽo nhìn mình, nhưng nàng cũng có nhìn lại, mà chỉ lười biếng xoay ly rượu trong tay, khuôn mặt tràn đầy ý cười tiếp tục uống rượu.

      Dần dần, gấm, ngàn con Huyết Hồ Điệp ghép thành phượng hoàng lửa tụ lại thành vòng tròn màu đen, màu đen này là bởi vì Hiên Viên Diễm vận nội lực tụ nọc độc lại.

      Lúc này, Hiên Viên Diễm thu chưởng lại. Tiếp,liền thấy ngón trỏ tay phải của hướng vòng tròn màu đen bắn ra, trong nháy mắt vòng tròn màu đen biến mất, gấm xuất lỗ hình tròn.

      "Thương Nguyệt thái tử, nọc độc của Huyết Hồ Điệp gấm hoàn toàn được loại bỏ, tại ngài có thể mang thọ lễ đưa cho thái hậu rồi." Hiên Viên Diễm hít hơi sâu, dùng nội lực đè nén độc phát tác trong cơ thể, tuyệt sắc dung nhan nhiễm ý cười, giọng điệu lười biếng .

      "Ai. . . Độc mặc dù giải, nhưng gấm lại có cái lỗ lớn, phá hư cảnh phượng hoàng bay lượn trời xanh a. Nghe Thụy vương tài trí hơn người, nhất định là có biện pháp giúp bản thái tử làm cho đoạn gấm này tỳ vết chứ?" Sắc mặt Dạ Dật Phong có chút vặn vẹo liếc nhìn đoạn gấm, trong môi tràn lời làm khó Hiên Viên Diễm, nhưng mà tay của vẫn điên cuồng gãi.

      Ngứa a, mẹ nó, ngứa chết . Vô luận gãi thế nào cũng đều vô dụng, thậm chí vận nội lực tới trong lòng bàn tay, cũng cách nào đè nén cảm giác ngứa hết sức cổ quái này. Hơn nữa, bây giờ chỉ là tay trái ngứa, ngay cả tay phải cũng bắt đầu ngứa. Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?

      Sau đó, thân thể Dạ Dật Phong bỗng dưng cứng đờ, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng. Bỗng dưng, hai mắt Dạ Dật Phong khó tin nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kết quả vừa đúng lúc nhận được ánh mắt nhạo báng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chẳng lẽ. . . là nha đầu này giở trò quỷ? Cảm xúc kinh hãi lập tức lan tỏa toàn thân Dạ Dật Phong.

      "Bổn vương nếu làm được, chẳng phải là phụ niềm tin của Thương Nguyệt thái tử với tài trí của bổn vương sao?" Hiên Viên Diễm nhíu mày, ý cười trong mắt lại giấu hơi thở lãnh. Dạ Dật Phong, tối nay ngươi khiêu khích bổn vương, bổn vương nhịn. Nhưng mà cái giá ngươi phải trả là cả Thương Nguyệt quốc đó.

      Ống tay áo của Hiên Viên Diễm khẽ lay độngmột cái, trong lòng bàn tay xuất mấy miếng Kim phiến hình trăng lưỡi liềm. Cánh tay hướng đoạn gấm vung lên, mấy miếng Kim phiến hình trăng lưỡi liềm cùng nhau dính vào gấm, lại vừa đúng che lại cái lỗ lớn kia. Trong nháy mắt,ánh sáng chói chiếu rọi vào làm phượng hoàng lửa xinh đẹp lóa mắt, cảnh gấm so với lúc trước, càng thêm huyền ảo xinh đẹp.

      " là tuyệt diệu. Thụy vương quả nhiên danh bất hư truyền." Dạ Dật Phong mặt đầy mồ hôi lạnh vì cố nén đau khổ ở đôi tay, phất tay với hai tên thị vệ : "Nhanh đem gấm đưa qua cho Khương thái hậu."

      "Dạ!" Hai tên thị vệ hai mắt lo lắng nhìn thấy tay Dạ Dật Phong chỉ sưng đỏ, mà còn hằn cả tia máu, khom người hành lễ, dời bước đến trước mặt Khương thái hậu.

      Cùng lúc đó, bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhấc tay tiếp nhận ly ngọc ThượngQuan Ngưng Nguyệt đưa tới, cạn chén xong, Hiên Viên Diễm mới mỉm cười khẽ hỏi: "Nguyệt nhi, ngươi . . . Dạ Dật Phong bao lâu mới có thể tới đây?"

      "Trong lòng ngươi thầm đếm đến năm, nếu như còn tới đây, ta liền đem cái bàn trước mặt này ăn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, giọng điệu mười phần tự tin. Nàng điều chế phấn ngứa có bao nhiêu lợi hại, trong lòng nàng hiểu , Dạ Dật Phong chống đỡ đến cực hạn rồi.

      Quả nhiên, Hiên Viên Diễm mới thầm đếm đến năm, Dạ Dật Phong xiêu vẹo bưng ly rượu chạy như bay đến trước bàn của và Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 39: Khiêu khích

      "Nếu phải Thụy vương giúp tay, thọ lễ Thương Nguyệt quốc ta liền cách nào thuận lợi đưa lên rồi. Vì vậy để biểu đạt lòng biết ơn của bản thái tử, ly rượu này. . . Bản thái tử kính Thụy vương." Dạ Dật Phong dơ ly rượu hướng về phía Hiên Viên Diễm, giọng ôn hòa, nhưng mà hai mắt lại lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Thương Nguyệt thái tử khách khí rồi." Khóe miệng Hiên Viên Diễm lộ ra tia cười yếu ớt, dơ ly ngọc từ ghế đứng lên. Phanh, ly rượu ở giữa trung chạm vào nhau, thanh thanh thúy dễ nghe giấu phong ba bão táp. Hai người đồng thời ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly.

      " ly rượu, khó mà bày tỏ lòng biết ơn của bản thái tử. Thụy vương, bản thái tử mời ngươi chén nữa như thế nào?" Dạ Dật Phong dứt lời, bỗng dưng khom người, tay hướng tới bầu rượu bàn.

      Hiên Viên Diễm gì, ngón tay lười biếng xoay cái ly hết rượu, mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại tản ra tia lãnh ý nhìn về phía Dạ Dật Phong. Mời rượu là giả, hướngNguyệt nhi đòi giải dược mới là ?

      "Nha đầu, xem như ngươi lợi hại." Quả nhiên, Dạ Dật Phong chạm tay đến bầu rượu rồi, cũng có nhấc bầu rượu trước tiên, mà là sâu sắc liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng giọng .

      "Còn có thể lợi hại hơn, ngươi có muốn thử chút ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau đôi mày thanh tú, khuôn mặt tràn đầy nụ cười nhàng, chỉ là trong môi tràn ra thanh châm chọc cùng lạnh lẽo.

      "Ngươi khiêu khích ta?" Thân thể Dạ Dật Phong hơi sững lại, cắn răng hỏi.

      "Ngươi cần gì phải hỏi lại, ta ràng là khiêu khích ngươi a!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, mâu trung tươi cười lãnh tới cực điểm.

      " , ngươi như thế nào mới nguyện ý giao ra giải dược?" Dạ Dật Phong thu lại bộ dáng tươi cười, tròng mắt chứa hàn quang hung ác bắn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Lấy dược đổi dược." Mâu trung Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông xuông thưởng thức móng tay, trong môi tràn ra bốn chữ lạnh nhạt.

      "Ngươi cho rằng bản thái tử có biện pháp hết ngứa sao?" Bàn tay cầm bầu rượu của Dạ Dật Phong tăng thêm hơi sức, trong mắt lạnh lẽo càng đậm.

      "Chớ coi thường năng lực của ta, ngươi ngoại trừ gãi chính mình đến chết, có bất kỳ phương pháp nào có thể hết ngứa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngước mắt, ánh mắt tự tin và giễu cợt nhìn về phía Dạ Dật Phong. nếu có biện pháp hết ngứa, làm sao cần tìm đến mình đây? Phấn ngứa nàng nghiên cứu ra, trừ bản thân nàng, trong thiên hạ người nào có thể giải được.

      "Được, lấy dược đổi dược. Bất quá, chúng ta xem xem." Dạ Dật Phong lạnh lùng xong, nhấc bầu rượu lên, rót cho mình chén, tiếp đem bầu rượu cho Hiên Viên Diễm. Nhận lấy bầu rượu, Hiên Viên Diễm cũng rót đầy chén, sau đó đem bầu rượu để lên bàn.

      tiếng "bang" vang lên, ly rượu của hai người ở giữa trung chạm vào nhau lần nữa, chỉ là lúc ly rượu chạm vào nhau, ống tay áo Dạ Dật Phong hạ xuống. viên thuốc màu trắng từ trong tay áo bay ra, lặng yên tiếng động rơi vào trong ly của Hiên Viên Diễm.

      Hiên Viên Diễm sóng mắt lưu chuyển, ngửa đầuuống cạn ly rượu. Tiếp vén vén vạt áo, lại ngồi xuống. biết, cái viên thuốc màu trắng nàychính là giải dược của độc Huyết Hồ Điệp.

      "Nha đầu, thuốc giải cần ta cho, còn thuốc giải ta cần đâu?" Dạ Dật Phong cũng ngửa đầu uống cạn ly rượu, lấy tay áo che miệng, thanh lãnh hỏi.

      "Thuốc giải ta phải cho ngươi rồi sao, chẳng lẽ. . . Ngươi phát cảm giác ngứa tay từ từ mất sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt ve bầu rượu bàn, nhíu mày nhìn về phía Dạ Dật Phong.

      "Ngươi. . ." Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , hai mắt Dạ Dật Phong trở lên thâm thúy. Quả , cảm giác ngứa ngáy đau đớn tay dần dần mất , nhưng nàng ràng có cho mình thuốc giải a? Chẳng lẽ. . .

      Hai mắt Dạ Dật Phong quét qua bầu rượu bàn, ngay sau đó liền hiểu việc. Nhất định là trước khi mình tới đòi thuốc giải, nha đầu này bôi giải dược lên bầu rượu, vì thế thời điểm mình mới vừa nhấc bầu rượu lên để rót rượu, độc được giải rồi. Quả là nha đầu thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng mình làm sao đòi thuốc giải, nàng cũng có tính sai bước.

      "Ha ha ha. . ." Che giấu suy nghĩ khiếp sợ, Dạ Dật Phong chợt ngửa đầu cười điên cuồng. Mọi người chân tướng nhì thấy cảnh này khỏi nghĩ, Thương Nguyệt thái tử này điên rồi sao?

      "Nha đầu, ngươi rất thú vị, bản thái tử vô cùng thích. bằng đạp Hiên Viên Diễm, trở về Thương Nguyệt quốc làm thái tử phi của ta như thế nào?" Dạ Dật Phong khẽ nghiêng người, môi tiến tới bên tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai mắt lóe lên tà khí . Sau khi xong, cũng chờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt phản ứng, xoay người về chỗ mình ngồi.

      Thấy cử động và nghe được lời của Dạ Dật Phong, Hiên Viên Diễm hận được chưởng đánh bay . Nhưng biết giờ phút này vẫn thể động thủ với Dạ Dật Phong, vì vậy chỉ có thể kìm nén lửa giận thiêu đốt trong ánh mắt, quả đấm càng thêm gắt gao nắm chặt.

      "Diễm, ngươi làm sao vậy?" Tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét vòng qua nắm đấm của Hiên Viên Diễm, nắm chặt đến nỗi phát ra tiếng cọt kẹt, kéo kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm hỏi.

      "Nguyệt nhi, ngươi là của ta. Người nào dám đánh chủ ý lên người ngươi, ta liền lấy tính mạng của ." Cánh tay Hiên Viên Diễm gắt gao ôm hông Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng, khí phách mười phần . Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt khỏi co quắp, liếc xéo Hiên Viên Diễm. Vì sao nàng đánh hơi được vị chua nồng nặc đây, chẳng lẽ. . . Người này là ghen?

      " cho ngươi biết chuyện, tay của Thương Nguyệt thái tử mặc dù ngứa. Nhưng mà đầu của . . . Tối nay vô cùngđau đớn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt duỗi ngón tay khẽ chọc chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, khóe môi nhếch lên độ cong đẹp đẽ .

      "Ý của ngươi là. . ." Hiên Viên Diễm trợn to hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nguyệt nhi phải là cho Dạ Dật Phong giải dược, đồng thời lặng lẽ hạ độc khác chứ?

      "Nghe tin tức tốt như thế, trong lòng vẫn phải thoải mái hơn sao?" Tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển động, cho Hiên Viên Diễm ánh mắt hài hước, giọng điệu lười biếng và trêu tức hỏi. Cái tên Dạ Dật Phong này để Huyết Hồ Điệp bay ra ngoài, gợi lên đoạn ký ức đau thương của nàng, nàng há có thể dễ dàng tha cho . Dạ Dật Phong, ngươi phải hảo hảo hưởng thụ tư vị đêm đầu đau nhức, cách nào ngủ an ổn rồi.

      "Uh, trong lòng thoải mái hơn." Hiên Viên Diễm khẽ gật đầu, tươi cười hệt như trăm hoa đua nở. ra là Nguyệt nhi nhận ra mình ghen, cho nên đặc biệt chuyện hạ độc Dạ Dật Phong cho mình, nàng đây là dùng loại phương thức khác giúp mình giải trừ khó chịu đây mà.

      "Vậy tiếp tục xem biểu diễn ! ThươngNguyệt thái tử đưa thọ lễ xong, tại đến phiên Bắc Dực thái tử rồi. Tin tưởng thọ lễ của Bắc Dực thái tử so với thọ lễ của Thương Nguyệt thái tử có thể làm mọi người càng hài lòng hơn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén vén mấy sợi tóc bên quai hàm, cười khanh khách nhìn về phía Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn.

      Quả nhiên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn liền từ ghế đứng lên, mở miệng lạnh lùng lên tiếng: "Khương thái hậu, Bắc Dực quốc ta cũng mang đến phần thọ lễ muốn dâng lên cho ngài, hi vọng thọ lễ của Bắc Dực quốc có thể giống như Thương Nguyệt quốc, có thể làm ngài hài lòng."

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 40: Thất thải thánh lệnh

      "Thọ lễ Bắc Dực thái tử mang đến nhất định cũng giống thọ lễ của Thương Nguyệt thái tử có thể làm ai gia cảm thấy rung động trước nay chưa từng có." Khương thái hậu nhìn thẳng mắt Tiêu Hàn, môi phượng phác hoạ đường cong xinh đẹp.

      Lại đưa? Khóe miệng chúng đại thần co giật nhìn hướng Tiêu Hàn, trong lòng thầm : Bắc Dực thái tử, ngươi phải đưa thọ lễ có độc tính mạnh hơn chứ?

      "Thọ lễ Thương Nguyệt thái tử mang choKhương thái hậu chính là đánh vào thị giác, còn thọ lễ bản thái tử mang cho Khương thái hậu chỉ đánh vào thị giác, mà còn đánh vào linh hồn." Tiêu Hàn lạnh nhạt quét mắt qua Khương thái hậu, từ trong ngực móc ra hộp gấm màu bạc.

      "Đồng thời đánh thẳng vào thị giác và linh hồn? Bắc Dực thái tử làm ai gia rất hiếu kỳ."Khương thái hậu chau mày, hai mắt ngưng tụ hộp gấm Tiêu Hàn vừa móc ra. Trong lòng Tiêu Hàn lạnh lẽo cười thầm, mở hộp gấm ra, lấy ra hai khối lệnh bài.

      "Hí. . ." Lần này, chỉ chúng đại thần hít vào hơi lãnh khí. Ngay cả Khương thái hậu cùng hoàng đế Hiên Viên Ly, thậm chí là Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong cùng Hiên Viên Diễm cũng khỏi hít hơi lãnh khí. Thọ lễ của Tiêu Hàn lại là. . . . . .

      khí trong điện trong nháy mắt yên tĩnh tiếng động, mọi người đều mang biểu tình khó có thể tin.

      "Diễm?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét hai khối lệnh bài trong tay Tiêu Hàn, trong lòng hiểu lôi kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm. phải chỉ là hai khối lệnh bài tinh sảo thôi sao, mặc dù lệnh bài kia có bảy màu, hơn nữa bảy màu sắc này tựa hồ phát sáng, nhưng mọi người cũng cần phải bày ra bộ dáng như nhìn thấy quỷ thế chứ?

      "Nguyệt nhi, ngươi biết thứ Tiêu Hàn cầm tay là cái gì sao?" Hiên Viên Diễm hơi nghiêng đầu, giọng điệu kinh ngạc khẽ hỏiThượng Quan Ngưng Nguyệt. đương nhiên nhận ra nghi ngờ trong lòng Nguyệt nhi, chẳng lẽ Thượng Quan Hạo chưa với Nguyệtnhi về thất thải thánh lệnh trong truyền thuyết sao?

      " phải chỉ là hai khối lệnh bài màu sắc rực rỡ thôi sao, chẳng lẽ hai lệnh bài này rất trân quý?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày, tiếp hai mắt khỏi trở nên thâm thuý. Nhìn nét mặt khiếp sợ của Diễm, hẳn là hai khối lệnh bài màu sắc rực rỡ này rất có lai lịch.

      "Đây là thất thải thánh lệnh, thiên hạ tổng cộng có bốn khối. tay Tiêu Hàn có hai khối, hai khối khác ở trong tay Khương thái hậu. Tập hợp đủ bốn khối thất thải thánh lệnh, liền có thể mở ra tòa Địa Hạ Cung Điện. Mà ở trong Địa Hạ Cung Điện cất giấu bảo vật, truyền thuyết vật này có thể xoay chuyển càn khôn, năng lực kì dị có thể uy hiếp đến vạn vật. Chỉ là… Đến nay vẫn ai biết bảo vật đó rốt cuộc là cái gì!" Hiên Viên Diễm che giấu suynghĩ khiếp sợ trong lòng, môi tiến tới bên tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh thấp giải thích.

      "Nếu thất thải thánh lệnh có tác dụng như vậy, Tiêu Hàn như thế nào có thể đưa nó làm thọ lễ đưa cho Khương thái hậu đây?" Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét kỹ ánh mắt của Tiêu Hàn, mở miệng khẽ hỏi Hiên Viên Diễm. Nếu như tập hợp đủ bốn khối thất thải thánh lệnh liền có thể lấy được vật xoay chuyển càn khôn, uy hiếp vạn vật, Tiêu Hàn hẳn là phải trăm phương ngàn kế lấy được hai khối thất thải thánh lệnh khác mới đúng, như thế nào lại đem hai khối của mình đưa cho Khương thái hậu đây?

      "Truyền thuyết mặc dù gom đủ bốn khối thất thải thánh lệnh có thể mở ra Địa Hạ Cung Điện, nhưng nhất định lấy được bảo vật uy lực quỷ dị này. Bởi vì Địa Hạ Cung Điện cơ quan trùng trùng điệp điệp, cho dù người võ công cao cường đến đâu tiến vào Địa Hạ Cung Điện, cũng chỉ có thể rơi vào kết quả cửu tử nhất sinh." Tròng mắt Hiên Viên Diễm híp lại, mang theo vô tận tối tăm.

      " ra là như vậy, lòng dạ tên Tiêu Hàn này đúng là thâm sâu, thế nhưng nghĩ mũi tên trúng ba con chim." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng nhếch lên, tất cả nghi ngờ trong lòng trong nháy mắt được giải khai.

      tại Khương thái hậu có hai khối thất thải thánh lệnh, nếu như được Tiêu Hàn tặng hai khối thất thải thánh lệnh, như vậy bà ta nhất định tiếc bất kỳ giá nào đến Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật. Cơ quan bên trong cung điện cũng phải điểm mấu chốt, chỉ cần lòng dạ Khương thái hậu đủ độc ác, nguyện ý hy sinh tính mạng của vô số thủ hạ ngăn cản những cơ quan kia, như vậy bà ta có cơ hội tìm được bảo vật.

      khi bà ta có được bảo vật xoay chuyển càn khôn, uy hiếp vạn vật, thực lực của bà ta nhất định tăng nhiều, bà ta liền cần kiêng kỵ tồn tại của Diễm. Mà Diễm nhất định thể để cho Khương thái hậu lấy được bảo vật, cho nên Diễm chỉ có thể chọn trong hai cách. Thứ nhất: trước khi Khương thái hậu xuống Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật, cùng Khương thái hậu chính thức khai chiến. Nhưng nếu như làm thế, hai bên nhất định tổn hại, đến lúc đó Tiêu Hàn liền có thể ngư ông đắc lợi rồi.

      Cho nên Diễm nhất định lựa chọn phương án hai: khi Khương thái hậu vào Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật Diễm cũng đồng thời vào, sau đó vượt lên trước để cướp lấy bảo vật. Cùng lúc đó Thương Nguyệt thái tử khẳng định cũng muốn lấy được bảo vật, cho nên cũng tương tự tiến vào trong cung điện để cướp lấy bảo vật.

      Khi Diễm cùng Khương thái hậu và Dạ Dật Phong vừa muốn ở Địa Hạ Cung Điện đấu đến ngươi chết ta sống, còn phải chịu cơ quan trùng trùng điệp điệp nguy hiểm, đến cuối cùng ba người bọn họ nhất định chỉ biết rơi vào kiệt sức.Tới khi đó, Tiêu Hàn lặng lẽ theo đuôi ở phía sau nghỉ ngơi dưỡng sức chợt thân, như vậy là người thắng lớn nhất.

      "Bắc Dực thái tử, phải là muốn đem hai khối thất thải thánh lệnh này làm thọ lễ đưa cho ai gia chứ?" Khương thái hậu mặc dù liều mạng khắc chế nội tâm kích động, nhưng trong tròng mắt lại vẫn toát ra ham muốn với hai khối thất thải thánh lệnh.

      "Khương thái hậu cần nghi ngờ thành ý của Bắc Dực quốc." Tiêu Hàn mặt biểu cảm xong, đem hai khối thất thải thánh lệnh bỏ vào trong hộp gấm, tiếp bàn tay của bỗng dưng ngưng tụ nội lực. Chỉ thấy hộp gấm xoay chuyển , sau đó rơi xuống bàn trước mặt Khương thái hậu.

      "Bắc Dực thái tử cùng Thương Nguyệt thái tử đưa thọ lễ cùng người khác bất đồng a, ai gia quả rất thích." Khương thái hậu đối với thọ lễ Dạ Dật Phong đưa tới khẽ phẩy, tiếp lập tức dời đến hộp gấm bàn mà Tiêu Hàn đưa tới, cuối cùng bà cũng che giấu ham muốn với thất thải thánh lệnh nữa, dùng tốc độ cực nhanh đem hộp gấm nhét vào trong ngực.

      "Khương thái hậu hài lòng là tốt rồi." Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn đồng thời mở miệng, thanh êm ái như gió, thanh vẫn như cũ lạnh nhạt như băng.

      Giờ phút này, có bất kỳ người nào chú ý tới đại tướng quân Thượng Quan Hạo gắt gao nắm chặt quả đấm. Người trong thiên hạ chỉ biết là gom đủ bốn khối thất thải thánh lệnh mới có thể vào Địa Hạ Cung Điện, ra cũng phải như vậy. Trừ bốn khối thất thải thánh lệnh, còn có thứ có thể vào Địa Hạ Cung Điện, mà vật đó nằm trong tay mình. , chuẩn xác hơn mà , vật đó chính là chuôi quạt mà mẫu thân của Nguyệt nhi trước khi lâm chung giao cho mình.

      Mẫu thân Nguyệt nhi trước khi lâm chung từng , nếu như có ngày Nguyệt nhi để lộ dung nhan , như vậy bảo vật uy lực vô cùng ở trong cung điện có lẽ có thể giúp Nguyệt nhi trải qua kiếp nạn. Hôm nay Nguyệt nhi mặc dù đồng ý mình, dễ dàng lộ ra khuôn mặt, nhưng khó bảo toàn Nguyệt nhi có thể vĩnh viễn lộ ra a. Cho nên bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện thể để bất luận kẻ nào lấy được, việc này quan hệ đến tính mạng của Nguyệt nhi a.

      Cùng lúc đó, ai nhận thấy mái ngói lưu ly của cung điện, vô số hoa đào phiêu theo gió.

      "Công tử, bọn họ nhất định tìm lấy được bảo vật, chúng ta có cần ngăn trở bọn họ hay ?" Bốn gã nam tử trẻ tuổi cung kính hỏi bạch y nam tử trong kiệu. , chính là Phong Ngân công tử vô ảnh chỉ để lại mùi hương hoa đào trong gió.

      " cần, cho dù bọn họ tìm được bảo vật này, cũng có chỗ nào để dùng." Phong Ngân công tử cười nhạt .

      "Thuộc hạ hiểu, bảo vật đó phải có thể xoay chuyển càn khôn uy lực quỷ dị sao? Vì sao bọn họ lấy được cũng có chỗ dùng đây?" Bốn gã nam tử trẻ tuổi gãi gãi đầu.

      "Ân sư từng với ta, nếu muốn bảo vật phát huy uy lực, trừ phi ngươi có thể nắm trong tay vật phóng ra ma tính. Mà trong thiên hạ. . . ai có thể nắm trong tay vật phát ra ma tính."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :