1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 30: Phách lối thể tả

      Kim Môn chậm rãi mở ra, đập vào mắt là tòa cung điện hoa lệ.

      Ảo ảnh cung, khí thế hào hùng trong Thanh Sơn, nó là tổ chức sát thủ thần bí nhất trong giang hồ, cũng là thế lực kiêu ngạo nhất HiênViên Diễm sáng lập ra.

      Hiên Viên Diễm dắt tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa bước vào trong đại điện, hộ pháp ảo ảnh cung liền lập tức thân. Hai mắt lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp hướng Hiên Viên Diễm hành lễ, giọng điệu mười phần cung kính : "Thuộc hạ tham kiến vương gia."

      "Đây là vương phi, bắt đầu từ bây giờ nàng chủ tử của Ảo ảnh cung." Hiên Viên Diễm quét mắt nhìn tên hộ pháp kia, sau đó thản nhiên . Nghe được lời của Hiên Viên Diễm, tên hộ pháp kia lập tức đứng thẳng, hai mắt đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      "Tham kiến vương phi." Sau khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, tên hộ pháp kia hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt khom người hành lễ, giọng điệu lạnh lùng chút cung kính, trong mắt càng có vẻ cam lòng. Rất dễ nhận thấy, mệnh lệnh của Hiên Viên Diễm dám chống lại, nhưng có thể khiến lòng đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm chủ tử, lại cách nào làm được, bởi vì cảm thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt căn bản xứng làm chủ tử của .

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhéo tay Hiên Viên Diễm, nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm, ánh mắt tiếng động : nhìn thái độ của tên hộ pháp này, hình như rất thích để ta làm chủ tử Ảo ảnh cung nha.

      Hiên Viên Diễm mím môi cười tiếng, ánh mắt cũng là tiếng động trả lời: nha đầu, bọn họ chỉ biết thần phục với cường giả. Muốn bọn họ cam tâm tình nguyện thừa nhận ngươi là chủ tử, vậy ngươi phải cho bọn họ biết bản lĩnh của ngươi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi, hừ lạnh. Nhìn thấy nét mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt như vậy, Hiên Viên Diễm nhịn được cười khúc khích. hiểu được ý tứ của nha đầu này, nàng là tiếng động giễu cợt : ta nhất định cường giả làm bọn thần phục, nhưng mà bọn sợ rằng có tư cách làm thủ hạ của ta.

      "Những người khác đâu?" Hiên Viên Diễm im lặng nhéo tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong mắt tràn đầy ý cười hỏi tên hộ pháp kia.

      "Bọn họ ở trong ám thất rèn luyện võ công a." Hộ pháp nhanh chóng trả lời.

      "Nguyệt nhi, cho ta chút thể diện, chỉ điểm bọn họ chút được ?" Hiên Viên Diễm nhấc tay dịu dàng vén mấy sợi tóc vương bến má Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lôi kéoThượng Quan Ngưng Nguyệt hướng ám thất đến.

      "Vậy cũng phải xem bọn họ có tuệ căn mới được." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng cao đầu, lạnh nhạt . Nghe được lời ThượngQuan Ngưng Nguyệt , tên hộ pháp kia khóe miệng trong nháy mắt co rút. có nghe lầm , vương gia thế nhưng lại để cho cái tiểu nha đầu chỉ điểm sát thủ của Ảo ảnh cung? Mà tiểu nha đầu này lại vẫn phách lối chỉ điểm có thể, chỉ sợ bọn sát thủ Ảo ảnh cung có tuệ căn?

      Thời gian trong nháy mắt, bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm xuất ở trong ám thất lạnh lẽo. Lúc này ở giữa ám thất, hai hộ pháp tỷ võ, mà bốn phía là sứ giả Ảo ảnh cung vây xem.

      "Nguyệt nhi, như thế nào?" Hiên Viên Diễm ngưng mắt nhìn hai hộ pháp tỷ võ, tiếp có chút kiêu ngạo hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt bên cạnh.

      "Chỉ có thể xem như thế là đủ rồi. Chỉ trong thời gian ly trà, hai người bọn họ lại xuất ra ba mươi mấy loại kiểu dáng múa, vả lại mỗi chủng loại cũng đẹp đẽ làm ta vui tai vui mắt."Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng khoanh tay, giọng điệu đẩy vẻ cười nhạo .

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, đám sứ giả Ảo ảnh cung vốn đứng vây xem lập tức trợn to hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà hai hộ pháp tỷ thí cũng thôi đọ kiếm, ánh mắt mang theo tức giận hung hăng bắn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Khụ, Nguyệt nhi, so sánh như vậy hình như có chút. . ." Lông mày Hiên Viên Diễm cũng dương cao, nàng thế nhưng đem kiếm chiêu bén nhọn đánh đồng với nhảy múa, đây đối với các hộ pháp Ảo ảnh cung mà quả thực là vũ nhục vô cùng lớn a.

      "Chẳng lẽ ta so sánh thỏa đáng sao, kiếm chiêu chậm như vậy phải là múa sao?"Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai , hoàn toàn để ý tới hai hộ pháp kia bắn tới ánh mắt căm thù. Nàng thừa nhận, hai hộ pháp này xuất kiếm quả thực rất cao minh, nhưng bởi vì bọn họ quá chú trọng ở việc biến chiêu, ngược lại lộ ra quá nhiều sơ hở, hơn nữa với nàng mà , tốc độ xuất kiếm của bọn họ quả đủ nhanh.

      "Hí. . ." Hai hộ pháp Ảo ảnh cung hít vào mộthơi lạnh, bọn họ ra chiêu luôn luôn là vừa hiểm vừa nhanh, hôm nay cư nhiên bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt hình dung thành chậm chạp? Nếu phải bởi vì vương gia đứng bên cạnh nàng, bọn họ sớm bổ kiếm về phía nàng rồi. Nàng rốt cuộc có tư cách gì ra những lời cuồng vọng như thế?

      "Nguyệt nhi, bọn họ hình như thừa nhận chiêu thức của mình chậm nha." Hiên ViênDiễm lạnh nhạt quét mắt nhìn hai hộ pháp tức giận, mở miệng chậm rãi . biết đối với việc Nguyệt nhi trở thành cung chủ Ảo ảnh cung bọn họ phục, vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này để cho bọn họ xem chút bản lĩnh của Nguyệt nhi.

      "Bởi vì bọn họ còn chưa thấy ta xuất chiêu, nếu nhìn thấy rồi bọn họ nhất định cam tâm tình nguyện." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét mắt nhìn hai hộ pháp, sau đó mởmiệng thản nhiên .

      "Vậy mời vương phi chỉ giáo !" Hai tên hộ pháp lửa giận hoàn toàn bộc phát, bọn họ bỗng chốc giơ kiếm trong tay lên, thanh lãnh lệ .

      "Thêm mười người nữa , nếu . . . Các ngươi có cơ hội nhìn thấy ta ra chiêu như thế nào." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi ngạo nghễ cười, tròng mắt giễu cợt nhìn về phía hai gã hộ pháp. Các ngươi cảm thấy ta xứng làm Ảo ảnh cung chủ sao? Vậy ta để cho các ngươi biết, các ngươi thậtra xứng làm thủ hạ của ta.

      "Ngươi. . ." Hai hộ pháp tức đến sắp ói máu, lời của nàng ràng là hoàn toàn khinh thường bọn họ.

      "Các ngươi mười người ! Nhớ, cố gắng chống đỡ lát, nếu mặt mũi của bổn vương cũng mất hết." Hiên Viên Diễm mở miệng nóixong, duỗi ngón tay chỉ mười tên sứ giả.

      Mọi người giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh nhìn về phía Hiên Viên Diễm, ý tứ của vương gia rất ràng: cho dù bọn họ mười hai người liên thủ, cũng nhất định thua Thượng Quan NgưngNguyệt, chỉ là thời gian thua dài hay ngắn mà thôi. Chẳng lẽ. . . Thượng Quan Ngưng Nguyệt này có bản lĩnh kinh người như thế?

      "Diễm, cho ta mượn ống tay áo dùng chút. " Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi quỷ dị khẽ nhếch, chiếc nhẫn tay bỗng chốc giống như hoa sen nở rộ, tiếp liền thấy nàng hướng Hiên Viên Diễm vung tay lên, nửa đoạn ống tay áo từ cánh tay Hiên Viên Diễm bị cắt rời, bay vào trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nguyệt nhi, ngươi cắt ống tay áo của ta làm sao?" Hiên Viên Diễm khóe miệng co giật .

      "Thay ngươi giữ lại chút mặt mũi." ThượngQuan Ngưng Nguyệt xinh đẹp cười cười, dùng nửa đoạn ống tay áo che mắt lại, mở miệng chậm rãi : "Lời như vậy, bọn họ có nhiều cơ hội chống đỡ chút."

      "Hí. . ." Lần này, chỉ có bọn hộ pháp sứ giả hít vào hơi lãnh khí, ngay cả Hiên Viên Diễm cũng nhịn được hít theo. Nguyệt nhi khỏi quá phách lối ? Nàng đây là muốn làm tức chết người của Ảo ảnh cung sao?Đám người Ảo ảnh cung xiết chặt quả đấm, trong lòng điên cuồng gào thét: quả là quá để ai vào mắt rồi!

      "Ra chiêu !" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thèm để ý đến tất cả mọi người hít khí lạnh, nàng trực tiếp dời bước đến giữa ám thất, giọng điệu lạnh nhạt . Mười hai tên kia nhìn nhau, tiếp bỗng chốc giơ kiếm nghênh hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, quanh mỗi thanh kiếm tản ra sát khí lạnh lẽo bức người, bọn họ bị hành động cuồng vọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn kích thích rồi. . .

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 31: Thần phục

      Kiếm trong tay mười hai tên kia ngừng động, chia ra các phương hướng khác nhau hung ác đánh úp về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Gặp phải kiếm quang sắc bén công kích, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ nhếch môi tà mị cười tiếng, chút dấu hiệu né tránh nào.

      Nàng đây là muốn làm gì, tìm chết sao? Ngườicủa Ảo ảnh cung nhíu chặt lông mày nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kiếm cũng gần đâm tới thân thể nàng rồi, nàng lại vẫn yên tĩnh đứng tại chỗ?

      Hiên Viên Diễm cũng là híp mắt nhìn về phíaThượng Quan Ngưng Nguyệt, nha đầu này làm cái gì, vì sao còn động? Những người này đều là huấn luyện ra, biết năng lực của bọn họ, nếu Nguyệt nhi vẫn động, kiếm trong tay bọn họ lập tức cắt nàng thành mảnh .

      Trong nháy mắt, toàn bộ mười hai mũi kiếm chạm đến xiêm y của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. xong, lúc này cho dù Nguyệt nhi nghĩ cách ứng phó cũng kịp, Hiên ViênDiễm bỗng dưng biến sắc, song chưởng lập tức giơ lên, muốn dùng nội lực đánh rơi kiếm trong tay bọn thuộc hạ.

      Ngay lúc này, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc chuyển động, trong phút chốc tất cả mũi kiếm chỉ vào Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều chỉ sượt qua xiêm áo của nàng, chứ làm thương tổn Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút nào.

      Bỗng dưng, Hiên Viên Diễm cùng những kẻ đứng ngoài xem trợn to mắt nhìn về phíaThượng Quan Ngưng Nguyệt. Điều này sao có thể, đừng là nàng bây giờ bịt mắt, cho dù nàng có thể nhìn ràng tất cả, căn bản cũng có cách nào tránh được đó a?

      Trong mắt mười hai tên kia là biểu tình thể tin được nhìn mũi kiếm đâm vào khí,tiếp cổ tay xoay chuyển, biến chiêu nhanh chóng lần nữa đánh úp về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Kiếm đâm ngang dọc giữa, ràng mũi kiếm đâm đến người ThượngQuan Ngưng Nguyệt vô số lần, nhưng lần nào cũng bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt quỷ dị tránh được.

      Mà điều khiến mọi người khiếp sợ thôi chính là, bọn họ thế nhưng ai nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc là tránh như thế nào. Bọn họ chỉ biết chữ, đó chính là nhanh! Người Ảo ảnh cung tập kích càng nhanh, động tác né tránh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng nhanh hơn, nhanh đến làm người ta căn bản nhìn thấy.

      "Được rồi, tin tưởng các ngươi cũng mệt mỏi rồi, giờ đến phiên ta ra tay." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười xong, thân thể bỗng dưng xoay tròn, chiếc nhẫn hoa sen trong tay nhanh như tia chớp quét ngang qua.

      Mười hai tên kia liếc mắt nhìn nhau, tiếp đến đồng thời bổ kiếm về phía Thượng Quan NgưngNguyệt. Vậy mà, chỉ nghe keng tiếng vang lên, toàn bộ kiếm trong tay bọn họ đánh vào nhau. Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết khi nào thoát khỏi vòng chiến, đứng yên bên cạnh Hiên Viên Diễm.

      "Ngươi đây là có ý gì?" Mười hai tên kia trừng mắt tức giận nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đây là lâm trận bỏ chạy sao?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt có trả lời bọn họ, nàng cởi xuống ống tay áo bịt mắt, sau đó cánh tay nhàng giương lên, đem nửa đoạn ống tay áo vứt lên giữa trung. Cùng lúc đó, bàn tay Hiên Viên Diễm hướng giữa trung duỗi cái, dùng nội lực xoay tròn nửa đoạn ống tay áo vào lòng bàn tay, đem nửa đoạn ống tay áo nhét vào trong ngực.

      "Thụy vương phủ rất nghèo sao?" Nhìn thấy hành động này của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khỏi chau mày. Nghèo đến phải đem nửa đoạn ống tay áo này mang về, sau đó vá lại để mặc?

      "Giữ lại làm kỷ niệm." Hiên Viên Diễm nhún vai, hai mắt tràn đầy ý cười .

      "Thần kinh." Nghe Hiên Viên Diễm , khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút, tiếp đó lại trợn trắng mắt. cái tay áo có cái gì đáng để cất giữ à? Hiên Viên Diễm trả lời, chỉ giơ ngón tay trước mặt ThượngQuan Ngưng Nguyệt.

      "Ngươi. . ." Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cứng lại, nàng hiểu ý của Hiên Viên Diễm. Bởi vì nàng từng cầm nửa đoạn ống tay áo này, cho nên cảm thấy cần phải giữ lại.

      "Ngươi rốt cuộc có ý gì?" Lúc này, mười hai tên kia lần nữa mở miệng đồng thanh lên tiếng. Nào có ai như vậy, đánh thế nhưng lại chạy trốn?

      "Diễm, đây chính là những thủ hạ mà ngươi hài lòng nhất sao? Tài nghệ bằng người thôi , ngay cả phản ứng cũng chậm chạp nhưt hế." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt giễu cợt đánh giá mười hai tên kia, tiếp khoanh tay, thân thể lười biếng tựa người Hiên Viên Diễm.

      "Thắng bại phân, các ngươi thua, hơn nữa còn thua thê thảm nỡ nhìn." Hiên ViênDiễm quét mắt nhìn mười hai tên thủ hạ, thanh lạnh nhạt .

      "Vương Gia, bọn thuộc hạ hiểu." Mười hai tên biểu tình kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Diễm, những tên khác đứng xem trong đầu cũng vô cùng mờ mịt.

      "Nhìn xem ngực của các ngươi." Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi , trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Trước mắt mười hai tên này, tùy tiện hành tẩu giang hồ, cũng chắc chắn có thể làm người trong giang hồ nghe tin sợ mất mật, nhưng thời điểm bọn họ đối mặt với Nguyệt nhi, lại chịu nổi kích. Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, ngươi rốt cuộc còn cho ta bao nhiêu chấn động đây?

      "Chuyện này. . ." Mười hai tên kia lập tức ngưng mắt nhìn về ngực mình, tiếp liền thấy bọn họ há to miệng. Bởi vì khi bọn nhìn vào phần áo trước ngực, thế nhưng lại có cái lỗ hình cánh sen vô cùng quỷ dị.

      Những tên đứng ngoài xem cũng hoàn toàn cứng ngắc rồi, bọn họ vẫn nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra tay như thế nào, trừ mới vừa rồi nàng thoát khỏi vòng chiến, cổ tay như tia chớp xẹt ngang qua. Này quả thực quá thực tế ?

      "Chiếc nhẫn hoa sen tay Nguyệt nhi làm từ huyền băng thiết." lúc bọn thủ hạ khiếp sợ thôi Hiên Viên Diễm phun ra câu, làm cho tất cả bọn họ từ khiếp sợ chuyển sang giật mình.

      Huyền băng thiết uy lực vô cùng. cách khác. . . Vừa rồi thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ cần dùng thêm chút lực, phải xiêm y của họ có lỗ hình hoa sen, mà là cái lỗ trí mạng ngực rồi.

      "Đa tạ vương phi thủ hạ lưu tình." Mười hai tên kia sắc mặt trắng bệch nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó quỳ gối mặt đất.

      "Bọn thuộc hạ tham kiến vương phi, vương phi về sau nếu có bất kỳ phân phó gì, bọn thuộc hạ nhất định nhảy vào nước sôi lửa bỏng, dù chết cũng từ." Những người còn lại vây xem cũng quỳ chân đất, hai mắt vô cùng cung kính . Giờ khắc này bọn họ dùng lễ tiết quỳ lạy, tâm phục khẩu phục thừa nhận Thượng Quan Ngưng Nguyệt là chủ tử.

      "Mười hai người liên thủ cũng thể thắng, đó là bởi vì trong lòng các ngươi hề ăn ý,chỉ lo xuất chiêu của mình. Xuất chiêu nhiều như vậy là để cho ai nhìn? Gặp phải cao thủ chân chính căn bản chỉ thùng rỗng kêu to, chỉ có con đường chết. Nhớ, giết người là môn nghệ thuật hạng nhất, phải cuộc biểu diễn vụng về. Chiêu thức cần nhiều, chỉ chiêu là đủ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế dựa vào người Hiên Viên Diễm, tiếp hai mắt lạnh nhạt nhìn đoàn người quỳ đất.

      "Tạ vương phi chỉ điểm." Đoàn người đồng thanh , ánh mắt tràn đầy vẻ xấu hổ.

      "Bắt đầu từ bây giờ, đem toàn bộ chiêu thức dung hợp thành chiêu, hơn nữa mọi người phải làm cho trái tim đạt đến độ ăn ý cao. Thời điểm các ngươi chống địch, cần bất kỳ ngôn ngữ hoặc ánh mắt nào để diễn đạt, vẫn có thể cùng đồng bạn phối hợp chê vào đâu được. Ba ngày sau ta tới kiểm tra, người nào đạt tới cầu của ta, ta lập tức lấy mạng của , Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta cần phế vật làm thuộc hạ." Thượng Quan NgưngNguyệt bỗng dưng nhíu mày, thanh giống như băng tuyết vạn năm.

      "Dạ!" Toàn bộ cúi đầu, thanh vang dội và kính sợ .

      "Ta mệt mỏi, trở về phủ thôi." Ánh mắt lạnh nhạt quét qua nhóm người Ảo ảnh cung, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi kéo cánh tay Hiên Viên Diễm hướng bên ngoài ám thất mà .

      "Cung tiễn vương phi." Sau lưng truyền đến tiếng cung tiễn của nhóm người mới bị nàng thần phục, cùng lúc đó Hiên Viên Diễm bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo ra khỏi ám thất khóe miệng khỏi co quắp. Vậy mà chỉ cung tiễn Nguyệt nhi, cung tiễn ? là bị những thuộc hạ tự tay huấn luyện ra hoàn toàn coi như thấy sao?

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 32:Ra oai phủ đầu

      Nửa tháng sau --

      Ánh chiều tà chiếu rọi Thụy vương phủ, làm khung cảnh nhiễm mảnh màu hồng.

      Trong phòng ngủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thảnh thơi nằm ở xích đu, mà bên cạnh xích đu là hai hắc y nam tử an tĩnh đứng, tên trong số đó bưng cái khay lớn, trong khay là các loại hạt châu với đủ màu sắc.

      "Ngân Lang" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng khẽ gọi, ngón trỏ lười biếng hướng tên bưng khay ngoắc ngoắc.

      "Vâng" tên gọi là Ngân Lang lập tức cung kính đáp, thân thể nửa ngồi xuống, đem vật trong khay đưa tới trước mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy đôi vòng tay cổ tay xuống, khởi động cơ quan đem lớp ngoài cùng của vòng tay mở ra, bên trong lộ ra vô số lỗ . Tiếp, liền thấy bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng cái khayNgân Lang bưng lên, đem những hạt châu nhiều màu sắc bỏ vào trong các lỗ .

      "Vương phi, những hạt châu này rốt cuộc có tác dụng gì, người vì sao phải nhét chúng vào trong vòng tay đây?" Trong giọng của Ngân Lang đầy vẻ hiểu hỏi.

      "Đúng vậy a, thuộc hạ cũng vô cùng tò mò. Vương phi, người giúp đỡ bọn thuộc hạ, giải thích cho chúng ta ." tên khác cũng nhíu chặt lông mày xem xét những hạt châu trong mâm, nhặt lên viên màu xanh lá chăm chú quan sát.

      "Thanh Báo, ngươi nên bóp hỏng hạt châu màu xanh lục mà bổn vương phi tỉ mỉ điều chế phấn ăn mòn trong đó a. Ngươi nghiên cứuthì nghiên cứu, ngàn vạn đừng bóp nát nó. Nếu đợi đến lúc cả người ngươi hóa thành vũng máu, cũng đừng oán bổn vương phi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét mắt qua tên gọi là Thanh Báo, mở miệng chậm rãi .

      Nàng từng ra lệnh cho bọn người Ảo ảnh cung, để cho bọn họ đem những chiêu thức học dung hợp thành chiêu trí mạng, vả lại phải làm cho trái tim đạt đến độ ăn ý cao. Ảo ảnh cung hổ là do Hiên Viên Diễm lựa chọn kỹ càng, bọn họ toàn bộ đều đạt tới cầu của mình, mà hai hộ pháp Ngân Lang cùng Thanh Báo hoàn thành xuất sắc nhất. Vì vậy, nàng cho Truy Phong cùng Lãnh Tiêu trở lại phủ tướng quân, đem Ngân Lang cùng Thanh Báo từ Ảo ảnh cung triệu tới bên cạnh, làm thuộc hạ cận thân của nàng.

      "Hí. . ." Thanh Báo hít vào hơi lạnh, nhanh chóng ném hạt châu màu lục vào trong khay.

      "Khụ, vương phi, vậy những màu sắc khác chứa cái gì a?" Trán Ngân Lang rớt xuống giọt mồ hôi lạnh, khóe miệng co giật hỏi.

      "Bên trong hạt châu màu đỏ là phấn ngứa, da thịt của ai cẩn thận dính phải, bảo đảm đem mình gãi đến chết. Hạt châu màu vàng chứa phấn im lặng, khi đầu lưỡi cẩn thận dính vào, từ từ mục nát, từ đó về sau cũng mở miệng được nữa. Hạt châu màu xanh lục chứa. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem hạt châu nhét vào vòng tay, đồng thời mở miệng chậm rãi giải thích .

      "Hí. . ." Thanh Báo cùng Ngân Lang hít vào mấy ngụm lãnh khí, bọn họ tổng kết ra đạo lý sinh tồn: thiên hạ này ai cũng có thể chọc, nhưng nhất định thể chọc vương phi.

      "Vương phi, còn nửa canh giờ nữa thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc đến đường lớn Hoàng Thành. Thuộc hạ theo phân phó của vương gia bao tòa trà lâu bên đường lớn rồi. Tính toán thời gian, vương phi tại đến là kịp lúc." lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem tất cả hạt châu nhét vào vòng tay xong, thủ lĩnh thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng vào.

      "Vậy lên đường !" Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ ghế đứng lên, mang theo Ngân Lang cùng Thanh Báo rời khỏi phòng ngủ. Đường lớn Hoàng Thành, là đường mà vào LongDiệu hoàng cung phải qua. Hôm nay là ngày đại thọ của Khương thái hậu, cũng là ngày thái tử hai nước đến Long Diệu hoàng triều. Nếu biết thái tử hai nước bụng dạ khó lường, nàng đương nhiên phải quan sát trước. Biết người biết ta,mới có thể trăm trận trăm thắng.

      bầu trời, mặt trời tròn trịa. Ánh nắng chiếu xuống đem cả đất trời nhuộm thành mảnh vàng rực, tạo nên khung cảnh vô vùng mỹ lệ.

      Trong nhã gian ở lầu hai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi ở gần cửa sổ, Ngân Lang cùng Thanh Báo cung kính đứng ở hai bên.

      "Thụy vương phi, ngài từ từ dùng, tiểu nhân cáo lui trước." Lão bản quán trà khom lưng tự mình đem nước trà dâng lên, sau đó cúi đầu rời nhã gian như chạy trốn, tốc độ kia giống như là hận cha mẹ thể ban thêm đôi chân cho rồi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem hoa viênTuyên vương phủ nổ tung, hơn nữa tích nàng đem Tuyên vương Hiên Viên Kỳ nổ đến hộc máu bất tỉnh lan truyền trong dân gian. Nàng ngay cả Tuyên vương địa vị tôn quý cũng để ở trong mắt, những tiểu dân chúng hôm nay thấy nàng, trong mắt dám tỏ ý giếu cợt vì diện mạo xấu xí của nàng nữa, cũng dám cùng nàng nhiều nửa câu, nếu cẩn thận mạo phạm nàng, biết bị xử lý thê thảm như thế nào đây.

      Nâng chén khẽ nhấp ngụm nước trà xong,Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngưng mắt nhìn về phía đường lớn Hoàng Thành. Lúc này đường sớm trải thảm đỏ, hai bên cũngcó cấm vệ quân. Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ lưng ngựa, yên lặng nhìn phía trước, mà sau lưng bọn họ là tả hữu thừa tướng cùng số quan viên. Hai vị vương gia đầu, tả hữu thừa tướng cùng với đông đảo quan viên nghênh đón, rất ràng, đối với việc thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc đến thăm, Long Diệu hoàng triều sử dụng lễ tiếp long trọng nhất rồi.

      Nha đầu, nước trà mùi vị như thế nào? Khuôn mặt Hiên Viên Diễm vốn lạnh lùng lại nổi lên nụ cười ôn nhu, hơi nghiêng đầu, hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, nhíu mày tiếng động hỏi.

      So với nước trà của Thụy vương phủ chúng ta, mùi vị nhất định là kém xa. Thượng Quan Ngưng Nguyệt mím môi cười tiếng, ánh mắt tiếng động trả lời. Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng và Diễm mặc dù thời gian chung đụng dài, nhưng giữa họ lại có thể ăn ý như vậy. cần ngôn ngữ, có lúc chỉ dựa vào ánh mắt, là có thể đoán được ý nghĩ trong lòng đối phương.

      Đúng lúc này, trong gió truyền đến tiếng xe ngựa. Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nhau cười tiếng, tiếp nụ cười của cả hai đồng thời biến mất, hai mắt lạnh nhạt theo thanh nhìn lại.

      Đường lớn Hoàng Thành trong nháy mắt xuất hai đội ngũ, dẫn đầu là hai chiếc xe ngựa đẹp đẽ tinh sảo. Phía bên trái nóc xe ngựa có lá cờ màu nâu theo gió chập chờn, phía dùng chỉ vàng thêu hai chữ to "Bắc Dực". Phía bên phải nóc xe ngựa có lá cờ màu xanh, phía dùng chỉ vàng thêu hai chữ "Thương Nguyệt".

      Phóng mắt nhìn , sau xe của thái tử ThươngNguyệt quốc là hơn hai trăm thị vệ, mà phía sau thái tử Bắc Dực quốc lại chưa đủ hai mươi người. đến trước cửa quán trà, hai đội ngũ ngừng lại. Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm cùngHiên Viên Kỳ cũng từ lưng ngựa nhảy xuống, tiếp hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau.

      Bên trong nhã gian Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng buông ly trà trong tay xuống, nhíu chặt lông mày. Theo lý thuyết, Thương Nguyệt quốc phải đến trước Bắc Dực quốc bước. Nhưng hôm nay hai người bọn họ lại cùng tới, như vậy thái tử hai nước là cố tình hạ uy phong của Long Diệu hoàng triều.

      Lúc này, vô luận là nghênh đón thái tử nước nàotrước, nhất định đắc tội với nước còn lại. Thí dụ như, trước nghênh đón Thương Nguyệt quốc sau đó nghênh đón Bắc Dực quốc, vậy chứng minh trong lòng Long Diệu hoàng triều Bắc Dực quốc bằng Thương Nguyệt quốc, ngược lại cũng thế. . .

      Chương 33: thể khinh thường
      Edit: Pemichio
      Beta: Alligator

      "Hí. . ." từ trong gió truyền đến thanh hít khí lạnh của các quan viên Long Diệu hoàng triều, bọn họ rối rít đem ánh mắt tập trung người Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ.

      Trước lên tiếng nghênh đón nước? Hiên Viên Kỳ nhíu lông mày nhìn Hiên Viên Diễm, ánh mắt tiếng động hỏi. Giờ khắc này, vô luận trong lòng đối với Hiên Viên Diễm có bao nhiêu hận thấu xương, cũng phải tạm thời để xuống. Nội bộ Long Diệu hoàng triều chiến tranh là chuyện, cùng chống ngoại chiến lại là chuyện khác.

      Hiên Viên Diễm hai mắt nhìn thẳng ngạo nghễ cười lạnh, sớm ngờ tới thái tử hai nước giở trò này rồi. Chỉ thấy duỗi ra ngón tay chỉ chỉ Hiên Viên Kỳ, rồi lại chỉ xe ngựa của thái tử Thương Nguyệt. Tiếp dùng tay chỉ chính mình, rồi lại chỉ xe ngựa của thái tử Bắc Dực.

      Thân thể Hiên Viên Kỳ khẽ cứng lại , nhất thời hiểu được ám hiệu của Hiên Viên Diễm, Hướng về Hiên Viên Diễm yên lặng gật đầu, hai người đồng thời mở miệng :

      "Thụy vương Hiên Viên Diễm thay mặt Ngô Hoàng nghênh đón thái tử Bắc Dực quốc, thái tử Bắc Dực quốc đường xa mà đến, Ngô Hoàng hết sức vui mừng."

      "Tuyên vương Hiên Viên Kỳ thay mặt Ngô Hoàng nghênh đón thái tử Thương Nguyệt quốc, thái tử Thương Nguyệt quốc đường xa mà đến, Ngô Hoàng hết sức vui mừng."

      Đúng vậy, bọn họ thế nào cũng ngờ được? Đồng thời mở miệng, chia ra nghênh đón thái tử hai nước, như vậy cũng đắc tội với bất cứ nước nào rồi. Tả hữu thừa tướng cùng các quan viên khác khỏi bội phục liếcnhìn cơ trí hơn người của Hiên Viên Diễm. Bên trong nhã gian Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nhạt, cúi đầu khẽ nhấp ngụm trà trong chén, nàng sớm đoán được Diễm dùng chiêu này rồi.

      Màn xe chậm rãi vén lên, thân y phục màu xanh lá cây, nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi bước ra, mà tay còn cầm cây quạt tre, người này là thái tử Thương Nguyệt quốcDạ Dật Phong.

      Bên trong nhã gian Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức híp mắt nhìn về phía Dạ Dật Phong, gương mặt nhẵn nhụi như bạch ngọc, lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt như hoa đào, hai tròng mắt như sao sáng trong đêm, chưa đến nụ cười tuấn nhân ba phần phong lưu. Người này bề ngoài xem ra hết sức phóng đãng kềm chế được, nhưng là cặp mắt kia trong lúc lơ đãng lại tỏa ra hàn quang, làm nàngbiết người này tuyệt đối thể xem thường.

      "Nghênh đón long trọng như vậy, Long Diệu hoàng đế là quá khách khí." Dạ Dật Phong bỗng chốc mở quạt ra, mặt nhuộm đầy ý cười .

      "Thương Nguyệt thái tử đường cực khổ rồi." Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ mở miệng đồng thanh , quà đáp lễ Dạ Dật Phong chuẩn bị sau, tròng mắt đồng thời quét qua chiếc quạt tay Dạ Dật Phong nhàng chuyển động.

      Đó là chiếc quạt làm từ nhiều thanh trúc xanh mỏng như lụa, nhìn tổng thể hết sức tinh sảo. Chỉ là phàm là người có chút hiểu biết đối với Dạ Dật Phong đều biết cây quạt trong tay tùy lúc trở thành vũ khí giết người, bởi vì dù là mặt quạt, hay cán quạt đều chưa ám khí.

      "Vốn là rất mệt mỏi, nhưng khi tiến vào Long Diệu hoàng triều, tất cả mệt mỏi liền bị tẩy rửa hoàn toàn. Bổn cung phỏng đoán, nhất định khí ở Long Diệu hoàng triều có tác dụng khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái. Đợi bổn cung chúc thọ Khương thái hậu xong phải hảo hảo dạo Long Diệu hoàng triều chút.” Dạ Dật Phong khóe mắt hơi xếch lên, trong mắt chứa nụ cười mê người.

      "Bổn vương có thể làm người dẫn đường cho Thương Nguyệt thái tử." Tuyên vương Hiên Viên Kỳ nhếch môi cười, tiếp lời Dạ Dật Phong.

      "Vậy bản cung cần lo lắng bị lạc đườngrồi." Dạ Dật Phong nhếch môi nở nụ cười, hai mắt quét về phía xe ngựa của thái tử Bắc Dực quốc, mở miệng : "Đúng rồi, biết Bắc Dực thái tử có hứng thú cùng nhau dạo chút ?"

      " có hứng thú." Bên trong xe ngựa truyền tới thanh lạnh lẽo, nhất thời khiến khí vốn hài hòa bị đông cứng lại. Màn xe vén lên, thân cẩm y màu xanh dương, nam tử vẻ mặt lạnh như băng khoảng chừng hai mươi tuổi bước ra. nghi ngờ gì, chính là thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn.

      Cùng lúc đó, bên trong nhã gian Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng lông mày cao, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn Tiêu Hàn.

      , tóc đen tùy ý xõa tung, da thịt trắng noãn,mày kiếm tuấn, môi mỏng mặc dù hơi mất huyết sắc, nhưng ngũ quan có thể dùng từ tinh xảo tới cực điểm để hình dung. Chỉ là mâu trung của thế nhưng tỏa ra lạnh lùng xa cách đối với trần thế, đó là đôi mắt hoàn toàn mang chút tình cảm con người, giống như thế gian có bất kỳ chuyện gì có thể làm lộ vẻ xúc động.

      Hiên Viên Diễm cao quý lại tà mị mê hoặc; Phong Ngân công tử phiêu dật thoát tục, tao nhã như thiên tiên; Thương Nguyệt thái tử phong lưu phóng khoáng, bất cần đời. Thế nhưng Bắc Dực thái tử cho nàng cảm giác chỉ có ba chữ: lạnh, lạnh, lạnh!

      " có hứng thú hứng thú nha, chỉ là cái người này thái độ cự tuyệt có thể dịu dàng chút ?" Dạ Dật Phong mặc dù lung túng vuốt vuốt lỗ mũi, mặt vẫn là nụ cườisáng lạng như cũ.

      "Thụy vương, Tuyên vương, có thể vào cung chưa?" Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn nhìn cũng chưa nhìn Dạ Dật Phong cái, hai mắt lạnh nhạt quét vòng Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ, thanh chứa chút độ ấm hỏi.

      "Hí. . ." Chúng quan viên Long Diệu hoàng triều lần nữa hít hơi sâu, trong lòng chút tức giận, Bắc Dực thái tử này quả để ai trong mắt rồi.

      Long Diệu hoàng triều dùng lễ tiết cao nhất,Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong dù gì cũng là người xuống xe ngựa trước, hơn nữa trong miệng cũng khách khí đáp lễ. Nhưng Bắc Dực thái tử này là như thế nào? Ở bên trong xe ngựa nửa ngày mới ra ngoài thôi , sau khi ra ngoài thái độ chuyện cùng Thụy vương vàTuyên vương lại là chất vấn sao?

      "Dĩ nhiên." Hiên Viên Kỳ mặc dù bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng trong lòng cũng đè nén lửa giận. Hiên Viên Diễm gì, chỉ là hai mắt thâm thúy quét qua Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn.

      Nghe được đối thoại của Hiên Viên Kỳ và Tiêu Hàn, chúng quan viên Long Diệu hoàng triều lập tức thối lui qua hai bên. Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Kỳ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tung người nhảy lên lưng ngựa.

      Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong nhún vai cái, khoát khoát quạt tre trong tay, trong mắt phát ra nét cười ý vị sâu xa, khom người chui vào trong xe ngựa. Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn vẻ mặt hề gì quét qua mọi người vòng chợt ánh mắt lóe lên. tiếng động tiến vào xe ngựa.

      Nguyệt nhi, ngươi trở về trước, sau đó ta trở về phủ đón ngươi. phía trước, Hiên Viên Diễm ngửa đầu liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở lầu hai, ánh mắt dịu dàng tiếng động .

      Ân! Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt cười nhạt, hướng Hiên Viên Diễm lặng yên gật đầu.

      Trong nháy mắt, thảm đỏ nổi lên tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe di chuyển. Hiên ViênDiễm cùng Hiên Viên Kỳ trước mở đường, chúng quan viên theo hai bên, dẫn đường cho xe ngựa của thái tử hai nước hướng cửa cung đến.

      Đợi mọi người dần dần xa, hộ pháp Ngân Lang đứng sau lưng Thượng Quan NgưngNguyệt lên tiếng: "Vương gia từng qua, Tiêu Hàn đúng là kình địch lớn nhất đời ngài ấy. Trước đây thuộc hạ vẫn ủng hộ cách nhìn của vương gia, hôm nay nhìn thấy người, thuộc hạ rốt cuộc hiểu vương gia vì sao như vậy, Tiêu Hàn này xác thực thể khinh thường a!"

      "Ngân Lang, chớ đề cao chí khí người khác, diệt uy phong của chính mình." Thanh Báo bĩu môi,vẻ mặt đồng ý, vương gia chỉ là khiêm tốn thôi, ở trong lòng vương gia vĩnh viễn là vô địch.

      "Diễm sai, Bắc Dực thái tử này quả rất khó đối phó." Thượng Quan NgưngNguyệt khẽ xoay ly trà trong tay, mở miệng chậm rãi . Nàng có thể nhìn ra con người, nhưng mới vừa rồi nàng thế nhưng thể nắm bắt được tâm tình của Tiêu Hàn, người này đơn giản a. Nàng dám chắc chắn tối nay tại thọ yến của Khương Thái hậu, tuyệt đối bởi vì thái tử hai nước đến mà náo nhiệt vô cùng. . . . . .

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 34: Ăn hết bọn chúng

      Trăng trong như nước, vẩy ánh sắng bạc xuống khắp thế gian.

      Tối nay, hoàng cung Long Diệu dán đầy chữ thọ những chiếc đèn lồng đỏ lớn, sáng nến sáng ngời cùng sao sáng đan xen, cả hoàng cung nhiễm màu sắc rực rỡ.

      Ở bên trong thiên điện hoàng cung Long Diệu,tiếng cười ngừng, các quan viên mặc dù biểu tình ngà ngà say, vẫn tận tình nâng chén. Ngược lại, trong chủ điện hoàng cung Long Diệu, khí có vẻ có chút lành lạnh quỷ dị.

      nóc điện điêu khắc rồng vàng trông rất sống động, mặt đất lát bằng bạch ngọc, mỗi cây cột có bảy viên ngọc lưu ly, trong lồng đèn ánh nến chập chờn, toàn cảnh kiến trúc vô cùng lộng lẫy diễm lệ.

      Phóng tầm mắt nhìn lại, người mặc hoàng bào hoàng đế Hiên Viên Ly ngồi ghế rồng, Khương thái hậu mặc bộ phượng bào đỏ rực ngồi ở bên cạnh .

      Bên trái, theo thứ tự là thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong, Tuyên vương Hiên Viên Kỳ, tả thừa tướng cùng với vây cánh tả thừa tướng.

      Phía bên phải, theo thứ tự là thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn, Thụy vương Hiên Viên Diễm, Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hữu thừa tướng, đại tướng quân Thượng Quan Hạo cùng với vây cánh của hữu thừa tướng.

      "Hai vị thái tử đường xa đến chúc thọ ai gia, là khiến ai gia vui mừng khôn xiết, xin kính ly rượu này để tỏ lòng biết ơn với hoàng đế hai nước." Khương thái hậu vẻ mặt tươi cười giơ ly ngọc trong tay lên, ngửa đầu uống hơi cạn sạch.

      "Khương thái hậu khách khí rồi." Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn đồng thời mở miệng, thanh dịu dàng mang theo nét cười, thanh lạnh như băng. Dứt lời, hai người nâng ly rượu trong tay lên, uống cạn.

      "Khương thái hậu, Thương Nguyệt quốc ta vì ngài chuẩn bị phần thọ lễ, hy vọng có thể làm ngài hài lòng." Dạ Dật Phong buông ly rượu trong tay xuống, từ ghế đứng lên, tươi cười đầy mặt nhìn hướng Khương thái hậu.

      "Hoàng nhi, Thương Nguyệt thái tử có thể đến, đối với ai gia mà là thọ lễ tốt nhất rồi. Hôm nay lễ càng thêm lễ, ai gia trong lòng cảm động đến biết nên như thế nào rồi. "Khương thái hậu lập tức đặt tay lên ngực, mặt toát ra vẻ cảm động đến lên lời nhìn về phía hoàng đế Hiên Viên Ly.

      "Đúng vậy a, trẫm cùng mẫu hậu cũng biết nên như thế nào cảm tạ Thương Nguyệt hoàng rồi." Hiên Viên Ly vội vàng đưa tay vỗ vỗ sau lưng Khương thái hậu, biểu diện màn "Mẫu từ tử hiếu" vô cùng ấm áp.

      "Diễm, kịch hay rốt cuộc bắt đầu rồi." Nhìn thấy màn này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi cạnh Hiên Viên Diễm dùng tay gõ gõ ly rượu bàn, cúi đầu . Tối nay nàng mặc chiếc váy màu vàng nhạt, vạt áo là đường viền hoa được thêu tỉ mỉ, mái tóc chỉ dùng sợi dây màu bạc tùy ý buộc lại.

      "Ân." Hiên Viên Diễm đưa tay nắm ở hông Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu ôn nhu lên tiếng.

      "Trước a, nếu như màn kịch này quá nhàm chán, ta muốn rời khỏi đây." Thân thể nhắn lười biếng làm tổ trong ngực Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày .

      "Yên tâm , tuyệt đối đủ đặc sắc kích thích." Ngón tay Hiên Viên Diễm im lặng ngắt ngắt chóp mũi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong tròng mắt là ý cười đầy vẻ cưng chiều. Cùng lúc đó Thượng Quan Hạo ngồi ở cách đó xa, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm chung sống hài hòa như thế, tia vui sướng xuất khuôn mặt.

      "Người tới, mau đem thọ lễ của bản thái tử trình lên." Đáy mắt Dạ Dật Phong tỏa ra tia lạnh lùng quỷ dị, bàn tay đột nhiên vỗ ba cái vang dội.

      "Dạ!" Bên ngoài đại điện, truyền đến tiếng của bọn thị vệ Thương Nguyệt quốc, ngay sau đó bốn gã thị vệ Thương Nguyệt quốc mang hai cái rương gỗ cực lớn vào.

      "Mở ra." Dạ Dật Phong dời bước vào giữa điện, giọng điệu mỉm cười xong, từ trong tay áo rút ra quạt tre, mở quạt khẽ đung đưa.

      "Dạ!" cái rương được mở ra, bọn thị vệ từ bên trong lấy ra đoạn gấm, tiếp đem gấm chậm rãi kéo dài ra.

      Mọi người rối rít nhìn nhau thêm vài lần, bọn họcòn tưởng rằng thái tử Thương Nguyệt đưa tới bảo bối giá trị xa xỉ, ra chẳng qua chỉ là đoạn gấm màu xanh dương, phía thêu đám mây màu trắng, là quá kém với thân phận của .

      " là xinh đẹp, ai gia rất thích." Khương thái hậu cũng là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó mặt lập tức nặn ra nụ cười giả dối. Đây chính là thọ lễ Thương Nguyệt quốc đưa tới sao? Loại gấm bình thường này ở Long Diệu hoàng triều quả có thể tùy ý thấy được, Thương Nguyệt quốc phải rất giàu có sao, như thế nào lại đưa ra thọ lễ nhìn nổi như thế?

      "Khương thái hậu, nếu như đoạn gấm này chính là thọ lễ Thương Nguyệt quốc đưa ngài, vậy thái tử Thương Nguyệt quốc ta đây chẳng phải là nên tìm cái lỗ chui vào sao?" Dạ Dật Phong đung đưa cây quạt, thanh mang theo nét cười hài hước.

      "Mẫu hậu, trẫm đoán đoạn gấm này chẳng qua là dùng để làm đẹp thôi, thọ lễ Thương Nguyệt thái tử muốn tặng cho ngài còn ở trong cái rương chưa mở đấy." Hoàng đế Hiên Viên Ly chỉ cái rương khác, cười nhạt .

      "Long Diệu hoàng quả nhiên minh, đoạn gấm này chích xác là dùng để làm đẹp. Đoạn gấm màu xanh dương này mô tả cảnh bầu trời, lúc này bầu trời xanh chỉ có đám mây trắng noãn phiêu đãng. Đợi sau khi cái rương kia mở ra, bầu trời xanh có thêm vật, đó mới là thọ lễ Thương Nguyệt quốc đưa cho Khương thái hậu." Dạ Dật Phong biểu tình tươi cười xong, dời bước đến phía trước cái rương khác.

      "Tiểu tử, tốt nhất đừng làm cho những thứ đó bay đến trước mặt ta, nếu ta bắt tất cả bọn nó nhét vào trong bụng ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn Dạ Dật Phong, tiếp trong môi tràn ra lời nhàng mà lạnh lùng. Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt , thân thể Hiên Viên Diễm bỗng dưng cứng lại, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

      "Nguyệt nhi, chẳng lẽ ngươi biết trong rương chứa vật gì rồi hả?" Hiên Viên Diễm ôm chặt hông Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng hỏi.

      "Bươm bướm độc." Thượng Quan NgưngNguyệt giơ tay vén mấy sợi tóc bên má, trong môi cho ra câu trả lời khẳng định.

      "Cái rương kia đóng kín như thế, ngươi làm sao biết được?" Hiên Viên Diễm bội phục liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vương phi của khỏi quá thần thông quảng đại ?

      "Nếu như ngươi từng ăn bọn chúng rồi, hơn nữa còn là ăn sống, bảo đảm ngươi cả đời cũng nhớ mùi vị của bọn chúng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lãnh .

      "Cái gì?" Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt , Hiên Viên Diễm toàn thân cứng ngắc. phải là nghe sai , Nguyệt nhi mới vừa cái gì? Nàng ăn bươm bướm độc sống rồi, cái này là cái người có thể ăn à?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt trả lời Hiên Viên Diễm, cúi đầu khẽ khởi động nhẫn huyền băng thiết. Dạ Dật Phong đáng chết này thế nhưng gợi lên đoạn trí nhớ chôn sâu trong lòng nàng, đợi đến sau khi thọ yến kết thúc, xem nàng như thế nào trừng trị .

      Bỗng dưng, Hiên Viên Diễm cảm thấy hơithở lạnh thấu xương bao phủ toàn thân, mà hơi thở này là từ Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỏa ra.

      Lòng Hiên Viên Diễm bỗng dưng đau nhói, quả đấm cũng nắm chặt, ra là Nguyệt nhi , nàng từng ăn rồi.

      Cùng lúc đó, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn mựcuống rượu bên cạnh, cũng nhận ra hơi thở lạnh lẽo. ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh nhạt quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong ngực Hiên Viên Diễm, lần nữa cúi đầu uống rượu. . .

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 35: Cố ý

      Quạt tre trong tay Dạ Dật Phong hướng cái rương gỗ vung lên, nắp hòm trong nháy mắt được mở ra. Vô số con bươm buớm màu đỏ từtrong rương bay ra, theo gió bay lượn ở giữa trung.

      "Trời ạ, rất nhiều bươm bướm a!" Bốn phía vang lên tiếng kinh hô của chúng đại thần, nhìnqua e rằng tối thiểu cũng có ngàn con ấy chứ?

      Đối mặt với đầy trời bươm bướm, chúng đại thần quả thực là đầu óc mơ hồ, Thương Nguyệt thái tử rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? đến tột cùng là tới chúc thọ hay là tới quấy rối? Khương thái hậu cùng hoàng đế Hiên Viên Ly cũng kinh ngạc nhìn nhau, trong thời gian ngắn tài nào suy đoán được tâm tư của Dạ Dật Phong.

      "Ngoan, đừng nghịch ngợm bay loạn nữa, mau bay đến đoạn gấm nghỉ ngơi !" Dạ Dật Phong hai mắt nhiễm cười, quạt tre trong tay bỗng dưng xoay tròn, mặt quạt mang theo luồng khí mạnh mẽ quét về giữa trung. Bươm bướm nhất thời giống như được triệu hồi, toàn bộ bay về phía đoạn gấm.

      "Hí. . ." Chúng đại thần hít sâu hơi, khỏi rối rít nhìn thêm vài cái, trong lòng đồng thời thầm : Thương Nguyệt thái tử nội lực thâm hậu a!

      Lúc này, quạt tre trong tay Dạ Dật Phong xoay tròn cực nhanh, mặt quạt bắn ra vô số ngân châm dài . Những ngân châm này phả ra cỗ lạnh lẽo quỷ dị, hướng người bươm buớm bắn .

      Sưu sưu sưu, toàn bộ bươm bướm bị ngân châm đính gấm. Trong nháy mắt, chúng đại thần trợn mắt há hốc mồm, bởi vì tất cả máu của bươm bướm dính gấm tạo thành hình phượng hoàng lửa.

      Hai thi vệ lập tức nâng đoạn gấm lên, hình ảnh vô cùng mỹ lệ ra trước mặt mọi người. bầu trời xanh, mây trắng xa xa phiêu đãng, phượng hoàng lửa giống như rong chơi bay lượn.

      "Đẹp, rất đẹp!"

      "Tuyệt, rất tuyệt!"

      Mọi người đồng thời lên tiếng than thở, sau lưng cũng khỏi chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh. Chỉ lợi dụng nội lực vào ngân châm, liền có thể đem bươm bướm bay loạn trong nháy mắt đính thành con phượng hoàng lửa hoàn mỹ, nội lực của Dạ Dật Phong khỏi cũng quá dọa người ?

      "Phượng hoàng chính là thần điểu trời, tượng trưng cho điềm lành. Tối nay, Thương Nguyệt quốc ta đặc biệt đem thần điểu tới chúc thọ Khương thái hậu, biết phần thọ lễ này Khương thái hậu có thích ?" Quạt tre nhàng đung đưa, hai mắt Dạ Dật Phong nhiễm ý cười hỏi Khương thái hậu.

      "Phần thọ lễ này quả thế gian khó tìm, ai gia há lại có thể thích sao?" mặt khương thái hậu mặc dù ra vẻ kích động vui sướng, nhưng trong đáy mắt lại giấu tia ý lạnh. Phần thọ lễ này xác thực khéo léo tuyệt vời, nhưng là sợ rằng bà vô phúc hưởng thụ a.

      Cùng lúc đó, hoàng đế Hiên Viên Ly cùng Thụy vương Hiên Viên Diễm trao đổi ánh mắt. Người khác có lẽ biết loại bươm bướm này, nhưng là bọn lại biết rất ràng. Huyết Hồ Điệp, chỉ có ở Thương Nguyệt quốc. Theo mật thám tại Thương Nguyệt quốc hồi báo: bươm buớm này mặc dù bề ngoài vô hại, nhưng bên trong lại chứa kịch độc .

      Hôm nay những con bướm này bị Dạ Dật Phong dùng ngân châm đính lên gấm, cho nên khẳng định đoạn gấm sớm nhuôm đầy nọc độc từ bươm bướm, đây là phần thọ lễ có độc. Dạ Dật Phong rốt cuộc là muốn giở trò gì? Lấy tâm kế của tuyệt ngu đến mức ở trong thọ yến của Khương thái hậu công khai hạ độc chứ?

      "Nguyệt nhi, ngươi có đoán được tâm tư của Dạ Dật Phong hay ?" Hiên Viên Diễm giơ tay trêu chọc mái tóc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đè thấp thanh hỏi. biết năng lực hiểu lòng người của Nguyệt nhi cực kỳ mạnh, có lẽ nàng có thể đoán ra ý đồ của Dạ Dật Phong.

      " đoán được, chỉ là lập tức cho chúng ta biết thôi." Thượng Quan NgưngNguyệt hừ lạnh, sau đó mở miệng nhàng .

      "Ngươi vì sao có thể khẳng định như thế?" Hiên Viên Diễm nhíu mày.

      "Bởi vì. . . Hai người nâng đoạn gấm trúngđộc, lập tức phát tác." Thượng Quan NgưngNguyệt vừa dứt lời, bốn phía nhất thời vang lên tiếng ồn ào: "Mọi người mau nhìn mặt của thị vệ Thương Nguyệt quốc?"

      Chỉ thấy hai thị vệ nâng gấm, da mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt biến thành đen kịt, hơn nữa thân thể của bọn họ cũng lắc lư. Rất ràng,bọn họ nhẫn đau đớn vì bị kịch độc phát tác.

      "Thương Nguyệt thái tử, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ gấm này có độc?" mặt Khương thái hậu là biểu tình kinh sợ giả dối, thanh có chút run rẩy hỏi.

      "Cái gì, gấm có độc? Thương Nguyệt thái tử, đây phải là thọ lễ Thương Nguyệt quốc các ngươi mang đến cho thái hậu bổn triều sao, vì sao lại có độc?"

      "Thương Nguyệt thái tử, ngài nên cho LongDiệu hoàng triều lời giải thích chứ?" Các đại thần rối rít đứng lên, ồn ào lộn xộn chất vấn Dạ Dật Phong.

      "Mọi người vì sao kích động như thế, chẳng lẽ các ngươi lầm tưởng bản thái tử muốn hạ độc hại Khương thái hậu sao?" Đối mặt với tức giận của mọi người, Dạ Dật Phong bày ra bộ dáng vô tội.

      " phải phơi bày trước mắt sao?" Chúng đại thần siết chặt quả đấm cắn răng hỏi. Long Diệu hoàng triều, Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực quốc ngoài mặt mặc dù chung sống hòa bình, nhưng hai nước có dã tâm muốn nuốt hết Long Diệu hoàng triều của bọn họ ai ai cũng ràng.

      Chỉ là căn cứ vào tình hình thiên hạ nay, Long Diệu hoàng triều cùng hai nước còn lại thích hợp chính thức giao chiến, vì vậy thái tử hai nước đến chúc thọ, bọn họ mới dùng lễ tiết cao nhất nghênh tiếp. Nhưng là Thương Nguyệt thái tử lại công khai hạ độc trong thọ yến, nếu như bọn họ còn lựa chọn im lặng lên tiếng, chẳng phải bị cho là Long Diệu hoàng triều sợ Thương Nguyệt quốc hay sao?

      " tại người trúng độc là thị vệ ThươngNguyệt quốc ta, bản thái tử nếu như cố ý hạ độc hại Khương thái hậu, cần gì phải hi sinh thị vệ bổn quốc để nhắc nhở các ngươi chứ? LongDiệu hoàng, ngài cho là thế nào?" Dạ Dật Phong khoát khoát tay, hai mắt chứa nét cười nhìn về phía Hiên Viên Ly.

      "Các vị khanh gia sao có thể đối với ThươngNguyệt thái tử vô lễ như thế, trẫm nghĩ Thương Nguyệt thái tử tuyệt có ý hạ độc hại mẫu hậu, gấm có độc nhất định là có nguyên nhân." Hiên Viên Ly cười nhạt tiếng, mở miệng chậm rãi .

      "Vẫn là Long Diệu hoàng minh a! Nhữngcon bướm này toàn thân đỏ tươi, chính là Huyết Hồ Điệp xinh đẹp nhất Thương Nguyệt quốc ta. Chỉ có dùng bọn chúng tới chắp ghép thành phượng hoàng lửa, mới có thể đạt tới độ hoàn mỹ giống như , tin tưởng các vị mới vừa rồi cũng cảm nhận được. . ."

      Dạ Dật Phong kéo dài cuối, tiếp tục mở miệng : "Chỉ tiếc những con bướm này xinh đẹp, nhưng trong cơ thể của bọn chúng lại có nọc độc. Mới vừa rồi ta dùng ngân châm đem Huyết Hồ Điệp đính tại gấm, cơ thể bọn chúng tự nhiên rỉ ra nọc độc ở gấm, vìvậy hai thị vệ nâng đoạn gấm mới có thể trúng độc. Cũng bởi vì gấm có độc, cho nên ta mới cho bọn thị vệ đem thọ lễ trình lên cho Khương thái hậu trước tiên. Bởi vì ta còn cómột bước chưa hoàn thành, đó chính là loại bỏ nọc độc gấm."

      " ra là hiểu lầm a, mới vừa rồi mạo phạm Thương Nguyệt thái tử, kính xin Thương Nguyệt thái tử bỏ qua cho!" Chúng đại thần liếc mắt nhìn nhau, ngoài mặt rối rít ôm quyền thể áy náy, nhưng trong lòng vẫn vô cùng phẫn nộ. hoàn toàn có thể trước, nhưng , đây ràng là cố ý trêu chọc bọn họ, làm bọn họ lâm vào cảnh lúng túng khó xử.

      "Bản thái tử đại nhân đại lượng, há có thể để ý đây?" Dạ Dật Phong nhếch môi cười, quạt tre chập chờn hướng về phía hai thị vệ bị trúng độc. Chúng đại thần nắm chặt nắm tay, đè nén lửa giận trong lòng ngồi xuống. là đại nhân đại lượng, vậy bọn họ phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi sao?

      "Nuốt vào." Dạ Dật Phong từ trong tay áo móc ra hai viên thuốc màu trắng đưa cho hai tên thị vệ, chỉ thấy bọn họ vừa ăn thuốc vào, sắc mặt lập tức khôi phục nguyên dạng.

      "Hai người các ngươi tới đây, đem hai lọ giải dược này đổ lên gấm." Tiếp, Dạ Dật Phonglại móc ra hai bình ngọc đưa cho bọn họ.

      "Dạ!" Hai tên thị vệ dời bước đến trước mặt Dạ Dật Phong, cung kính khom lưng hành lễ, đưa tay ra tiếp bình ngọc.

      Chỉ nghe keng tiếng vang lên, mọi người ràng thấy hai thị vệ tiếp nhận bình ngọc, nhưng biết chuyện gì xảy ra, hai bình ngọc thế nhưng đồng thời từ trong tay bọn họ rơi xuống, vỡ nát đất.

      " nhìn thấy chưa?" Nhìn thấy màn này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, mở miệng khẽ hỏi.

      "Thấy rồi, bọn họ là cố ý đánh rơi bình ngọc."Tròng mắt Hiên Viên Diễm trở nên thâm thuý.

      "Đoán được nguyên nhân bọn họ làm như thếkhông?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay lười biếng vén tóc.

      "Nếu như tại còn đoán được, vậy ta chính là ngu xuẩn đần độn như heo rồi." Hai mắt Hiên Viên Diễm lạnh lẽo bắn về phía Dạ Dật Phong. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :