1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 25: chỉ nổ tung phủ, còn muốn lấy mạng người

      Toàn bộ thị vệ Thụy vương phủ ngẩn người, ánh mắt im lặng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt cuộn người như con mèo lười ở giường êm. Trong nháy mắt, bọn họ có loại cảm giác rối loạn thần kinh. Có lầm hay ? Tình thế chỉ mảnh treo chuông trước mắt, tiểu vương phi lại vẫn có thể an ổn ngủ như thế? Gặp phải tiểu chủ tử bình thường như thế, bọn họ biết tích đức bao nhiêu đời nữa.

      Thị vệ Tuyên vương phủ cũng lả tả dõi mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ cơ hồ có loại kích động bất tỉnh tại chỗ. Cử động này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt căn bản là hoàn toàn khinh thường, cách khác, nàng căn bản coi bọn họ ra gì.

      Mà lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt chon đầu vào cánh tay trông như ngủ, ra hai mắt cũng có nhắm lại, mà khóe môi nàng càng thêm tà mị cười.

      Nàng rồi, việc của nàng, chính nàng giải quyết, nhưng Hiên Viên Diễm cố tình phái bọn thị vệ tới trợ giúp nàng. Muốn trợ giúp nàng cũng có thể, vậy lấy ra chút bản lãnh , để cho nàng biết bọn họ có tư cách hỗ trợ mình. cách khác, nàng cũng chỉ là muốn nhìn chút đám người Hiên Viên Diễm dạy dỗ, xem có phải giống với đám người Hiên Viên Kỳ dạy dỗ thôi, nhưng ra chỉ là đám phế vật cáo mượn oai hùm.

      "Người tự tiện xông vào Tuyên vương phủ, bất luận là ai, giết tha!" Thị vệ Tuyên vương phủ cùng lạnh lùng kêu lên, đột nhiên nhấc kiếm trong tay lên.

      "Ngăn cản đường của vương phi, giết!" Thị vệThụy vương phủ cũng chút yếu thế đáp lại, kiếm trong tay giơ cao.

      "Nếu thể dùng ngôn ngữ khai thông, vậy dùng vũ lực giải quyết. Còn dài dòng nữa, ta đem tất cả các ngươi nổ thành khí!" giường êm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế xong, trong môi đỏ mọng nhịn được trêu tức . Choáng nha, xong chưa, đánh nhau cần nhiều lời dạo đầu như vậy sao?

      Trong nháy mắt, thị vệ Tuyên vương phủ thị vệ bay lên cao, kiếm trong tay đồng loạt đâm về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thụy vương phủ thị vệ cũng nhanh như chớp xoay tròn, bóng dáng như đan thành tấm lưới che chở Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp liền thấy kiếm trong tay bọn họ phóng lên cao, mang theo hàn quang đánh úp về phía thị vệ Tuyên vương phủ. Tiếng kiếm, tiếng vỗ tay, va chạm kịch liệt. Sát khí bao trùm!

      Vèo thanh vang lên, thị vệ Tuyên vương phủ thấy có cơ hội tốt, đem kiếm thẳngtắp đánh úp tới thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Vương phi, cẩn thận a!" Thủ lĩnh thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng cả kinh, hoảng sợ kêu lên. nhanh chóng vung mũi kiếm lên, đánh lui hai tên thị vệ Tuyên vương phủ xong, liền muốn tiến lên bảo vệ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Cùng lúc đó, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn co ro như cũ, chỉ là cánh tay trái của nàng bỗng dưng giương lên. sợi tơ hồng mang theo ngân châm từ trong tay áo bay vụt ra, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đánh vào cổ tay tên thị vệ Tuyên vương phủ tập kích nàng, ngón tay ngọc chợt kéo cái, tơ hồng giống như chưa bao giờ xuất lại lần nữa trở lại trong tay áo Thượng Quan NgưngNguyệt.

      "A!" Kèm theo tiếng kêu thê lương của thị vệ Tuyên vương phủ, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đứng lên. Chỉ thấy nàng dùng tay để sau đầu, tư thế lười biếng nằm nghiêng giường êm. Sau đó dõi ánh mắt lạnh nhạt qua toàn bộ thị vệ Thụy vương phủ, thanh giễu cợt : "Các ngươi nhiều người như vậy, đều cách nào giúp ta an an ổn ổn ngủ, ra là người Hiên Viên Diễm dạy dỗ chẳng qua cũng chỉ như thế, ta thấy các ngươi vẫn nên trở về Thụy vương phủ bắt sâu trong hoa viên thôi!"

      "Hí. . ." Nghe được ý châm chọc trong lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn thị vệ Thụy vương phủ nhất thời hít ngụm khí lạnh. Ý tứ tiểu vương phi rất ràng: bọn họ căn bản có tư cách hỗ trợ người nổ Tuyên vương phủ, bọn họ chỉ có tư cách ở trong hoa viên bắt côn trùng thôi.

      Thị vệ Thụy vương phủ lập tức điên cuồng hét lên tiếng, kiếm trong tay tức biến ảo thành vô số hàn quang hướng tới thị vệ Tuyên vương phủ. Vì để cho vương gia nhà mình mất thể diện, bọn họ đem tất cả bản lĩnh giữ nhà xuất ra.

      Cuồng phong trong nháy mắt xoay tròn, bụi đất bay mù mịt giống như là lơi khí, bén nhọn đánh về phía thị vệ Tuyên vương phủ. Phốc, chỉ thấy bọn thị vệ Tuyên vương phủ ai cũng đều phun ra máu tươi, tiếp đến thân thể đồng loạt ngã mặt đất.

      "Ta có kiên nhẫn tìm Hiên Viên Kỳ, lập tức ở nơi nào, ta liền tha các ngươi mạng, nếu ta khiến cho tất cả các ngươi đều hồn bay phách tán." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt tràn đầy ý cười quét vòng bọn thị vệ Tuyên vương phủ bị trọng thương nằm mặt đất, lạnh lẽo .

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chúng ta là người Tuyên vương phủ, giết chết bọn ta, ngươi cũng biết hậu quả chứ?" tên trong bọn thị vệ Tuyên vương phủ cắn răng .

      "Đừng nghi ngờ lời của ta..., đời này Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta có gì dám làm!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nhếch môi, hai tròng mắt sắc như dao.

      Tướng quân phụ thân của nàng phân tích tình hình của Long Diệu hoàng triều nay, cho nên trước đó thuộc hạ của Hiên Viên Diễm nhắn cho nàng, là nàng có nổ tung Tuyên vương phủ cũng được, nhưng tốt nhất nên lưu lại tính mạng của Hiên Viên Kỳ và nàng cũng đồng ý. Chỉ là điều kiện tiên quyết là Hiên Viên Kỳ làm nàng tức giận, nếu nàng cũng quản tình thế gì hết, cứ giết tha!

      "Vương. . . Vương gia ở trong hoa viên!" Bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm cho kinh hãi,đám thị vệ Tuyên vương phi bỗng dưng rùng mình, giọng điệu run rẩy ra vị trí của Hiên Viên Kỳ.

      "Lập tức đến hoa viên." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ vung lên, thị vệ Thụyvương phủ lập tức khiêng giường đến hoa viên Tuyên vương phủ.

      Lúc này ai nhận thấy ở mái hiên, có bốn gã nam tử trẻ tuổi mặc hắc y, mà ở trung tâm của bốn gã còn có cỗ kiệu, quanh cỗ kiệu có vô số cánh hoa đào bay bay. luồng gió làm màn kiệu bị bay lên, trong mơ hồ có thể thấy bạch y nam tử tuyệt sắc ngồi trong kiệu.

      Ánh trời vàng rực tô điểm cho bầu trời thêm mỹ lệ, trong hoa viên Tuyên vương phủ muôn hoa muôn lá chập chờn trong gió, chỉ vẽ ra phong cảnh mê người, mùi thơm càng thêm lan tỏa khắp nơi. Chỉ là mơ hồ trong mùi hương có xen lẫn mùi máu tanh.

      "Lại dám mở miệng nhục mạ bổn vương, đánh cho ta, đợi khi bọn họ chết, lập tức ném tới hậu viện cho chó ăn ." Bên cạnh chiếc bàn ngọc thạch, tuyên vương Hiên Viên Kỳ ngửa đầu uống ly rượu xong, trong môi tràn ra thanh khát máu.

      "Dạ!" tay cầm dây xích dài nhuốm máu thị vệ lần nữa xuống tay càng hung dữ, phóng tầm mắt nhìn tới, ra là Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn nửa sống nửa chết quỳ mặt đất, mà tứ chi của bọn họ bị chói chặt. Mặc dù mặt cùng y phục sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng dây xích dài vẫn chào hỏi bọn họ thôi, nhưng bọn họ lại vẫn nhắm mắt lạnh lùng, có phát ra thanh đau đớn nào.

      Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng thị vệ Thụy vương phủ bước vào trong hoa viên. Nhìn thấy Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn bị người Tuyên vương phủ của đánh đến máu me khắp người, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc từ giường êm nhảy xuống, hai mắt tản ra khí lạnh thấu xương nhìn về phía Hiên Viên Kỳ : "Trước cướp đồ vật của ta, sau lại đánh người của ta. Hiên Viên Kỳ, hôm nay ta chỉ muốn nổ Tuyên vương phủ của ngươi, mà ta càng muốn lấy mệnh của ngươi!"

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 26: Vô Ngân công tử

      Bàn tay Hiên Viên Kỳ dùng sức bóp cái, ly rượu lập tức hóa thành mảnh vụn. Ngửa đầu phát ra hồi tiếng cười bén nhọn, từ ghế đá đứng lên, ánh mắt hiểm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng gằn từng chữ : " chỉ có tự tiện xông vào Tuyên vương phủ, còn xuất khẩu uy hiếp bổn vương. Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong mắt ngươi còn có vương pháp sao?"

      Mẫu hậu vắt hết sức suy nghĩ, vất vả mới khiến cho cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly trúng độc, ai biết lại bị nha đầu chết tiệt này dễ dàng hóa giải, quả thực là làm cho cùng mẫu hậu căm tức vô cùng, hận được lập tức tương chặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm trăm mảnh.

      Chỉ là nàng hôm nay trở thành vương phi của Hiên Viên Diễm, nếu cứ như vậy giết chết nàng, phủ tướng quân cùng Thụy vương phủ e rằng cũng tha cho . khi ép HiênViên Diễm cùng Thượng Quan Hạo liên thủ, kế hoạch và mẫu hậu khổ tâm tính toán càng khó thực , vì vậy bọn họ phải nhịn. Nửa tháng, chỉ cần đợi thêm nửa tháng, khiến tất cả những người khiêu khích chết có chỗ chôn.

      "Vương pháp? Lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta chính là vương pháp. Thả người, trả đồ,có lẽ ta cho ngươi toàn thây." Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt, giọng điệu lạnh lùng giống như hàn băng vạn năm. Tiếp liền thấynàng cổ tay vừa động, vô số sợi tơ hồng từ tay áo bắn ra tán loạn, giống như rắn quấn quanh cánh tay nàng.

      "Vương phi. . ." Thấy tình hình này, sắc mặt thủ lĩnh thị vệ Hạ Ưng bỗng dưng biến đổi, lập tức thất thanh kêu. Vương gia , tạ Hiên Viên Kỳ vẫn thể chết a!

      "Ngươi dám ngăn cản ta?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hạ Ưng, Lãnh Tiêu là người của tướng quân phụ thân, cũng chính là người của Thượng Quan NgưngNguyệt, đánh người của nàng, nàng há có thể dễ dàng bỏ qua sao?

      "Chuyện này. . . Thuộc hạ dám!" Hạ Ưng bỗng dưng cúi đầu, là muốn ngăn cản, nhưng tận mắt thấy qua bản lĩnh của tiểu vương phi rồi, nếu tiểu vương phi muốn lấy mạng Hiên Viên Kỳ, chỉ sợ cũng vô lực ngăn cản. Vương gia a vương gia, sao người lại cưới vương phi chỉ sợ thiên hạ loạn đây? đau đầu a!

      "Lão thợ rèn này lấy trộm huyền băng thiết của Tuyên vương phủ ta, cầm cùng thuộc hạ của ngươi lén lút giao dịch, bổn vương có đầy đủ lý do để dạy dỗ hai người dám giành đồ của Tuyên vương phủ ta. Muốn bổn vương thả người, có thể, chờ bổn vương giáo huấn xong. Về phần vật này vốn là thuộc về bổn vương, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tại sao ta có thể giao ra đây?" Hai mắt Hiên Viên Kỳ lệ cười tiếng, giọng điệu lạnh lẽo .

      tốn 3 năm tìm vị trí huyền băng thiết, cho đến hôm nay mới biết huyền băng thiết lại ở trong tay lão thợ rèn vô danh. lập tức dẫn người đến lò rèn, đến đó mới phát lão thợ rèn dùng huyền băng thiết chế thành chiếc nhẫn cùng đôi vòng tay, hơn nữa chuẩn bị giao cho thủ hạ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Huyền băng thiết sức mạnh vô địch, vô luận dùng nó chế tạo thành thứ gì, cũng trở thành lợi khí kinh người, cho nên đương nhiên thể để cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy được. Mà lúc cướp được huyền bang thiết lão thợ rèn cùng Lãnh Tiêu thế nhưng mở miệng mắng . Cho nên sau khi thành công cướp đoạt được huyền băng thiết, liền đem lão thợ rèn cùng Lãnh Tiêu trói trở về trong phủ, chuẩn bị hung hăng hành hạ phen sau giải quyết triệt để bọn .

      "Rất tốt, ta cho ngươi cơ hội toàn thây, đáng tiếc ngươi có quý trọng. Vậy ngươi cũng đừng oán trách ta, ta tại lập tức cho ngươi thể nghiệm tư vị chết toàn thây!" ThượngQuan Ngưng Nguyệt cổ tay bỗng dưng động cái, sợi tơ hồng nhanh như tia chớp bắn ra ngoài. Thời gian trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng sợi tơ hồng đem bao tải trong tay đám thị vệ Thụy vương phủ đến trước mặt mình.

      "Hí. . ." Tất cả thị vệ Thụy vương phủ hít ngụm khí lạnh, trán mồ hôi lạnh rịn ra. Xong rồi, tiểu vương phi muốn sử dụng bom nổ Hiên Viên Kỳ rồi. Trời ạ, khi tức giận tiểu vương phi nổ chết Hiên Viên Kỳ, sợ rằng Long Diệu hoàng triều lập tức xảy ra nội chiến, bây giờ còn phải thời cơ khai chiến tốt nhất a! Thị vệ Thụy vương thị vệ cơ hồmuốn hộc máu, nhưng là bọn lại dám ngăn trở Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Theo tình hình trước mắt, nếu bọn họ mạnh mẽ ngăn trở, e rằng tiểu vương phi nổ cả bọn mất thôi!

      Vèo tiếng vang lên, quả bom đượcThượng Quan Ngưng Nguyệt dùng tơ hồng cuốn đến trong tay. Đoạt đồ của nàng, đánh người của nàng, còn mặt dầy vô sỉ đồ vật này ra là của . Người cặn bã như vậy để sống đời, đúng là ô nhiễm khí a.

      "Hiên Viên Kỳ, ngươi con mẹ nó có thể gặp diêm vương rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt , ngón tay đồng thời nắm ngân châm ở đầu tơ hồng, chuẩn bị chọc vào quả bom. Nhưng, đúng lúc này. . .

      "Huyền băng thiết chính là chủ nhân nhà ta đưa cho Thượng Quan tiểu thư , biết khi nào lại thành của Tuyên vương phủ vậy?" Giữa trung chợt truyền đến bốn đạo thanh lành lạnh và chỉnh tề. Mọi người lập tức ngửa đầu nhìn về giữa trung, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng ngưng động tác nổ bom, chau lông mày, theo thanh nhìn qua.

      Chỉ thấy bốn gã nam tử trẻ tuổi tướng mạo thanh tú mang theo cỗ kiệu tinh xảo chậm rãi đáp xuống trong hoa viên, mà bốn phía quanh họ là hoa đào roi xuống. Ánh trời vàng rực quanh quẩn, mỗi cánh hoa đào cũng xinh đẹp chói mắt, giống như tinh linh cảm giác hư hư vô cùng mê hoặc.

      "Thuộc hạ cung nghênh Vô Ngân công tử!" Cùng lúc đó, lão thợ rèn té quỵ dưới đất bị đánh đến cơ hồ còn nửa cái mạng, trong miệng tràn ra thanh vui sướng. Nghe được lời lão thợ rèn , thị vệ Thụy vương phủ rối rít liếc mắt nhìn nhau. Hoa đào đầy trời tỏa hương, bốn gã nam tử khiêng kiệu. Trời ạ, người trong kiệu phải là Vô Ngân công tử trong truyền thuyết chứ? Lão thợ rèn tính tình cổ quái lại là thuộchạ của Vô Ngân công tử? tại Hiên Viên Kỳ đúng là chọc phải người nên dây vào rồi!

      Màn kiệu chậm rãi được vén lên, nam tử tuyệt sắc từ trong ra. Phút chốc, tầm mắt toàn bộ mọi người như ngừng lại người .

      Chỉ thấy áo trắng như tuyết, vạt áo phiêu dật. Làn da trắng nõn, sống mũi thanh tú, đôi tròng mắt trong suốt lẫn tạp chất, cảngười giống như tiên nhân xinh đẹp tuyệt trần sao kể hết, chỉ có thể sáu chữ thánh khiết gì sánh được để hình dung .

      "Hoa viên yên tĩnh tao nhã như thế, Tuyên vương lại khiến nó dính máu, là đáng tiếc a!" Bạch y nam tử nở nụ cười ấm áp nhìn hướng Hiên Viên Kỳ, thanh ôn nhu giống như chỉ là văn sĩ ngắm cảnh, trong lúc vô tình phát hoa viên Tuyên vương phủ phong cảnh tệ, cho nên liền bất giác đến chỗ này.

      "Công tử, cần gì đối với thứ người như khách khí như thế chứ?" Bốn gã nam tử theo hầu cùng kêu lên , sau đó bóng dáng nhanh chóng chợt lóe, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, bọn họ thế nhưng từ trong tay thị vệ Tuyên vương phủ thành công giải cứu lão thợ rèn cùng Lãnh Tiêu.

      "Hai người các ngươi có sao chứ?" Đem lão thợ rèn cùng Lãnh Tiêu mang tới phía sau bạch y nam tử, bốn gã thị vệ thay bọn họ cởi trói, tiếp lạnh lùng trừng mắt về phía Hiên Viên Kỳ. Muốn cướp đoạt huyền băng thiết cũng thôi đo, còn ác độc như thế đánh sứ giả của Vô Ngân công tử cùng thuộc hạ của Thượng Quan tiểu thư, Hiên Viên Kỳ quả thực là chán sống rồi.

      " có việc gì." Lão thợ rèn cùng Lãnh Tiêu đồng thời lắc đầu cái, hơi thở yếu đuối trả lời.

      "Tuyên vương muốn thưởng thức huyền băng thiết hiếm gặp Vô Ngân có thể hiểu, chẳng qua nay Thượng Quan tiểu thư chính là chủ nhân của huyền băng thiết, Tuyên vương thưởng thức rồi, giờ cũng nên vật quy nguyên chủ thôi." Bạch y nam tử mỉm cười xong, song chưởng chậm rãi nâng lên, ngưng tụ chân khí hướng về phía lão thợ rèn cùng Lãnh tiêu. Trong nháy mắt, hai người nọ vốn là sắc mặt trắng bệch khôi phục màu sắc vốn có.

      "Ngươi. . ." Hiên Viên Kỳ sắc mặt tái nhợt nhìn hướng bạch y nam tử, quả nhiên là cái Vô Ngân công tử thần bí khó dò, mà huyền băng thiết lại là đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao?

      "Ngươi tên là Vô Ngân, huyền băng thiết là ngươi đưa cho lão thợ rèn tặng cho ta?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt dời bước đến trước mặt Vô Ngân, nhíu mày hỏi.

      " tính là đưa, chủ nhân mà huyền băng thiết tìm kiếm vốn là ngươi, ta trước đây chỉ là thay ngươi bảo quản mà thôi." Vô Ngân công tử thanh nhã cười tiếng, mở miệng chậm rãi .

      "Chuyện này lát sau hãy , ta trước giải quyết Hiên Viên Kỳ ." Hai mắt thâm thúy quét qua Vô Ngân, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt lần nữa giơ tay cầm ngân châm lên, chuẩn bị nổ tung giết Hiên Viên Kỳ. Nàng cũng giống Phong Ngân công tử có thể nhẫn nại như thế,dịu dàng như thế khuyên can Hiên Viên Kỳ giao ra huyền băng thiết. Nàng trực tiếp nổ tung Hiên Viên Kỳ, sau đó tìm vị trí huyền băng thiết, huyền băng thiết khẳng định giấu ở trong Tuyên vương phủ, chạy thoát được đâu.

      "Nha đầu, ta có lời muốn với ngươi, nghe xong lời của ta rồi động thủ lần nữa cũng muộn." Vô Ngân công tử vươn tay kéo cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại, giọng điệu dịu dàng .

      "Hí. . ." Bốn gã theo hầu Vô Ngân công tử cùng lão thợ rèn đều đồng thời hít ngụm khí lạnh. Công tử có tính phiết phích (bệnh sạch quá mức đó), ngoại trừ Tuyết Ảnh Các, chân của cũng chạm đất, hơn nữa cũng cũng cho bất luận kẻ nào đụng chạm thân thể . Nhưng hôm nay chỉ chân dính vào bùn đất, còn chủ động đưa tay kéo cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chuyện này. . . Há có thể làm bọn họ khiếp sợ sao?

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 27: Đây là dạy dỗ ngươi

      "." Môi đỏ mọng lạnh lùng thốt ra chữ xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Phong Ngân công tử. Tay từ người Thượng Quan Ngưng Nguyệt dời , Phong Ngân công tử hơi khom người, môi chậm rãi tiến gần tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể cứng lại, nàng có cự tuyệt môi Phong Ngân công tử tới gần. Xem ra điều muốn rất quan trọng, quan trọng đến mức thể để cho người của nghe được?

      "Chỉ còn nửa tháng nữa, Khương thái hậu củaLong Diệu hoàng triều tổ chức tiệc mừng thọ, đến lúc đó thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc đến chúc thọ." Phong Ngân công tử đè thấp thanh .

      "Vậy sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh.

      "Theo ta được biết, những ngày gần đây lãnh thổ Long Diệu hoàng triều liên tục xuất vô số nhóm người thần bí võ công cao cường. Ngươi đoán. . . Những người đó rốt cuộc từ đâu đến?" Phong Ngân công tử mỉm cười khẽ hỏi.

      "Ý của ngươi là. . ." Thượng Quan NgưngNguyệt bỗng dưng híp mắt, chẳng lẽ thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc ngoài mặt là đến chúc thọ, nhưng ra họ lại thầm phái thủ hạ núp ở Long Diệu hoàng triều?

      "Hiên Viên Kỳ là con trai duy nhất của Khương thái hậu, chết, Khương thái hậu nhất định tức giận, Long Diệu hoàng triều lập tức xảy ra nội chiến. Khi thái tử Bắc Dực quốc cùng thái tử Thương Nguyệt quốc đến Long Diệu hoàng triều nhìn thấy Long Diệu hoàng triều nội chiến, ngươi . . . Bọn họ khuyên can, hay vẫn là dứt khoát tham gia náo nhiệt cùng nhau đánh đây?" Phong Ngân công tử lạnh nhạt quét mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt,thanh êm ái hỏi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt trả lời Phong Ngân công tử, nàng chỉ là khẽ xoay quả bom trong tay. Nếu như Phong Ngân công tử , như vậy tại Hiên Viên Kỳ xác thựcvẫn là thể chết.

      " ra ngươi cần vội vã đòi mạng của Hiên Viên Kỳ, đến khi thời cơ thích hợp, Hiên Viên Diễm tự nhiên vì Hiên Viên Kỳ chuẩn bị tang lễ long trọng." Phong Ngân công tử xong, đem môi nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp dung nhan nhuộm đầy ý cười ấm áp nhìn Hiên Viên Kỳ : "Các hạ Tuyên vương, đem huyền băng thiết lấy ra ."

      "Các ngươi coi hoa viên Tuyên vương phủ là chợ sao, xông vào liền xông vào? Cút ngay, nếu bổn vương dùng thi thể của các ngươi làm phân bón cho hoa." Hiên Viên Kỳ lạnh lùng xong, cánh tay bỗng dưng vung lên.

      "Tuyên vương, ngươi là muốn trong hoa viên có trăm tên sát thủ núp sao? xin lỗi, quên cho ngươi biết, bọn họ bị bốn người chúng ta điểm huyệt ngủ rồi, tại nằm ở trong bụi hoa ngủ mơ đấy." Bốn gã theo hầu Phong Ngân công tử đồng thanh , trong mắt nhiễm đầy nụ cười trào phúng.

      Ách, Hiên Viên Kỳ cùng thị vệ Thụy vương phủ vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Phong Ngân công tử. Bốn người này chỉ là khiêng kiệu cho , lại có thể thần biết quỷ hay điểm huyệt ngủ của trăm tên sát thủ? Vậy chẳng phải võ công của Phong Ngân công tử so với trong truyền thuyết còn lợi hại hơn sao?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng lạnh nhạt quét mắt qua Phong Ngân công tử, khó trách thời điểm nàng vừa bước vào trong hoa viên, liền nhận thấy có gì đó là lạ. ràng núp vô số sát thủ, nhưng bọn họ lại tản ra hơi thở say ngủ. ra là. . . Là bảo thủ hạ điểm huyệt ngủ của bọn chúng trước.

      "Hiên Viên Kỳ, nếu như ngươi bây giờ giao huyền băng thiết ra, ta nguyện ý từ bi tha ngươi mạng. Nếu , ngươi rơi vào kết cục giống như cái đình này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dời mắt hướng Hiên Viên Kỳ, giọng điệu lạnh nhạt xong, ngân châm trong tay đâm vào quả bom cái, đem bom ném tới hướng tòa đình cách đó xa. tiếng "bang" vang lên, đình viện trong nháy mắt bị nổ tung!

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Thânthể Hiên Viên Kỳ bỗng dưng cứng đờ, sắc mặt tái xanh nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng rốt cuộc là ném cái thứ quỷ quái gì, vì sao lại có thể có uy lực kinh người như thế?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cổ tay vừa động, dùng tơ hồng lần nữa lấy bom tới trong tay, tiếp hai mắt hàm chứa nụ cười nhìn về HiênViên Kỳ : "Ta đếm tới ba, nếu như ngươi còn chịu giao huyền băng thiết ra, vậy quả bom này thăm hỏi ngươi rồi."

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xem như ngươi lợi hại, bổn vương lập tức đem huyền băng thiết trả lại cho ngươi!" Hiên Viên Kỳ hít hơi sâu, từ trong lòng móc ra cái hộp gấm, cắn răng xong, đem hộp gấm ném về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nàng chỉ có bom uy lực kinh người, còn có Phong Ngân công tử võ công thần bí tương trợ, mà trăm tên sát thủ bị điểm huyệt ngủ, chỉ dựa vào sức lực của mình căn bản có chút phần thắng nào, cho nên chỉ có thể đem huyền băng thiết trả cho nàng.Chỉ là. . . Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi hãy chờ bổn vương, nửa tháng sau, ngươi nhất định vì hành động hôm nay mà phải trả giá đắt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở hộp gấm ra, nhìn nhìn chiếc nhẫn cùng đôi vòng tay xong, đem hộp gấm nhét vào trong tay áo, vẻ mặt cười mị nhìn về phía Hiên Viên Kỳ : "Đồ trả lại, mạng của ngươi hôm nay ta tạm thời giữ lại, chỉ là. . ."

      "Ngươi còn muốn thế nào? Cái gì cũng cho ngươi, ngươi có thể cút ra khỏi Tuyên vương phủ rồi." Hiên Viên Kỳ xiết chặt quả đấm, sắc mặt tái xanh .

      "Ta chỉ tha mạng của ngươi, cũng tha cho Tuyên vương phủ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, dùng ngân châm châm vào bom, tiếp cánh tay giơ lên, đem bom ném ra ngoài.

      Sau đó Thượng Quan Ngưng Nguyệt trực tiếp ngồi xổm trước bao tải, ngừng chọc vào quả bom, hướng hoa viên ném loạn xạ. Tiếng nổ mạnh rầm rầm rầm liên miên dứt vang dội trong Tuyên vương phủ.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Hiên Viên Kỳ tức đến run rẩy cả người kêu lên, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ném đến vui sướng căn bản lười phản ứng lại Hiên Viên Kỳ, nàng tăng nhanh động tác ném bom.Mặt đất rung động, bùn đất giống như bọt song xoay tròn ở giữa trung, kiến trúc trong hoa viên ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số bụi đất theo gió tứ tán.

      Thị vệ Thụy vương phủ khóe miệng co giật tránh né, chỉ sợ cẩn thận đứng sai chỗ, bị tiểu vương phi ném bom nổ thành bụi. PhongNgân công tử cùng với thủ hạ của cũng tránh sang bên, mỉm cười thưởng thức kiệt tác Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổ hoa viên.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi điên rồi, ngươi. . ." Hiên Viên Kỳ tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, máu thẳng hướng ót xông lên. mở miệng mắng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vậy mà đợi mắng xong, quả bom được ném tới chiếc bàn bên cạnh .

      Hiên Viên Kỳ vội vàng dừng lại việc chửi rủa, bóng dáng nhanh chóng tránh xa chiếc bàn. tiếng "bang" vang lên, bàn bị nát bấy. Hiên Viên Kỳ mặc dù kịp thời chạy ra ngoài, nhưng bởi vì động tác chậm bước, thân thể vẫn bị bom ảnh hưởng. Chỉ thấy trong miệng phun ra ngụm máu tươi, sau đó cả người bất tỉnh.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ném xong quả bom cuối cùng, đầu tiên là bộ mặt tươi cười rực rỡ xem xét thành tích phá hoa viên, tiếp hai mắt lười biếng quét về phía Hiên Viên Kỳ, mở miệng gằn từng chữ : "Đây là dạy dỗ ngươi!"

      "Vương. . . Vương phi, thí nghiệm làm. . .Làm xong, chúng ta nên trở về. . . Trở về phủ?"Thủ lĩnh thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng lau mồ hôi lạnh đầy đầu, sau đó mới cất giọng cà lăm hỏi.

      Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén lên mấy sợi tóc vương bên má, trả lời Hạ Ưng, mà vẫn nhìn Phong Ngân công tử đứng cách đó xa. Chơi lâu cũng đói bụng rồi, nên trở về phủ dùng bữa thôi. Chỉ là trước khi trở về phủ nàng phải làm ràng chuyện, vì sao lão thợ rèn cùng Phong Ngân công tử đều mình là chủ nhân mà huyền băng thiết tìm kiếm đây?

      lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuẩn bị dời bước đến trước mặt Phong Ngân công tử, bóng dáng Phong Ngân công tử bỗng quỷ mị chợt lóe, xông vào trong kiệu. Tiếp, lần nữa hoa đào nhảy múa đầy trời, bốn gã người hầu cùng lão thợ rèn nâng cỗ kiệu Phong Ngân công tử lên, đạp hoa đào biến mất ở trong tầm mắt của mọi người. Nha, chạy cái gì mà chạy a, lời của nàng còn chưa có hỏi đâu? Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng trừng mắt hướng cỗ kiệu của Phong Ngân công tử biến mất còn chút dấu vết.

      "Nha đầu, đây là Kim Lũ Y. Nó thủy hỏa bất xâm, tin tưởng nhất định có thể trợ giúp ngươi. Ta biết trong lòng ngươi có nhiều nghi ngờ, đợi lần sau gặp mặt, ta giải thích với ngươi!" Từ nơi xa truyền đến thanh của Phong Ngân công tử dịu dàng như nước, tiếp liền nghe được vèo tiếng vang lên, chiếc áo lóe ánh vàng kim xuất giường của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 28: Bị hôn

      Trăng sáng treo cao trời xanh, ánh bạc bao phủ cả mặt đất. Vạn vật giống như được phủ thêm tấm lụa mỏng mộng ảo, tản ra vẻ đẹp thần bí.

      Trong phòng ngủ --

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vểnh hai chân nằm ở giường trúc mềm mại màu tím,hai mắt lười biếng thưởng thức chiếc nhẫn cùng vòng tay chất lượng vô cùng tốt. Mà cách giường xa cái ghế, Hiên Viên Diễm nhíu chặt chân mày.

      "Nguyệt nhi, ngươi biết Phong Ngân công tử?" Hiên Viên Diễm xem xét Kim Lũ Y trong tay xong, nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ngươi lặp lại những lời này, ta liền dùng ngân châm đem miệng ngươi vá lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đeo vòng tay vào, tiếp vẻ mặt khó chịu trừng mắt về phía Hiên Viên Diễm. Mẹ nó, cũng hỏi mười mấy lần rồi, có phiền hay a?

      "Huyền băng thiết cùng Kim Lũ Y đều là bảo vật thế gian hiếm thấy, nếu ngươi biết Phong Ngân công tử, tại sao lại vô duyên vô cớ tặng cho ngươi chứ?" Hiên Viên Diễm trăm mối vẫn có cách giải, tin tưởng Nguyệt nhi biết Phong Ngân công tử, như vậy mới làm cảm thấy kỳ quái a!

      "Ta làm sao biết? Nhưng mà rồi, lần sau gặp mặt cho ta lời giải thích." ThượngQuan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, sau đó đem chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón giữa. đường trở về phủ, nàng từ trong miệng bọn thị vệ cũng biết chút về Phong Ngân công tử.

      Nghe hai năm trước, ma giáo công khai khiêu chiến với người trong giang hồ, võ lâm minh chủ suất lĩnh các đại môn phái nghênh chiến, kết quả lại rơi vào thảm cảnh tử thươngvô số. lúc võ lâm minh chủ cho rằng vận mệnh của bạch đạo hết, hắc đạo sắp hoành hành, bầu trời hoa đào nổi lên, cùng với thanh Phong Ngân công tử giá lâm, bốn gã nam tử mang theo cỗ kiệu từ trời giáng xuống.

      Tiếp màn kiệu khẽ nhấc lên, người trong kiệu bắn ra vô số hoa đào, tất cả người của ma giáo trong nháy mắt bị mất mạng. Cho đến khi bốn gã nam tử mang cỗ kiệu biến mất ở trước mặt mọi người, cũng có bất cứ người nào thấy dung nhan người trong kiệu, mọi người chỉ mơ hồ nhìn thấy người trong kiệu mặc bạch y. Từ đó về sau, Phong Ngân công tử cũng xuất trong giang hồ nữa, nhưng vẫn trở thành truyền thuyết mà người trong võ lâm tôn kính.

      "Lần sau gặp mặt? cách khác còn biết cách tìm ngươi? Phong Ngân công tử rốt cuộc muốn giở trò gì?" Hiên Viên Diễm càng nhíu chặt lông mày, có loại dự cảm xấu, Phong Ngân công tử lần nữa bước chân vào giang hồ, tuyệt đối là vì Nguyệt nhi mà đến. rốt cuộc vì sao lại đem huyền băng thiết cùng KimLũ Y đưa cho Nguyệt nhi đây, xem ra phải phái người điều tra thân phận của Phong Ngân công tử rồi.

      "Ta . . . Bây giờ việc ngươi cần quan tâm phải là Phong Ngân công tử giở trò quỷ gì, mà là thái tử Thương Nguyệt quốc cùng thái tử Bắc Dực quốc muốn giở trò quỷ gì chứ? Bọn họ ngoài mặt là tới chúc thọ, nhưng lại thầm bố trí cao thủ nấp ở Long Diệu hoàng triều, hẳn là có ý tốt a!" Thượng Quan NgưngNguyệt bĩu môi .

      "Nguyệt nhi, ngươi làm sao biết chuyện này?"Hiên Viên Diễm kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tin tức thái tử Thương Nguyệt quốc cùng thái tử Bắc Dực quốc phái cao thủ núp trong Long Diệu hoàng triều, sáng nay nhận được lá thư của mật thám mới biết, theo lý mà Nguyệt nhi thể nào biết a?

      "Phong Ngân công tử cho ta biết." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai cái , tiếp cả người nhanh chóng từ giường êm nhảy xuống, dời bước đến bên bàn, bốc quả nho chuẩn bị bỏ vào miệng.

      "Còn chưa có bóc vỏ!" Hiên Viên Diễm đem Kim Lũ Y vứt ghế, bóng dáng nhanh như tia chớp chạy đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đưa tay đoạt lấy quả nhoThượng Quan Ngưng Nguyệt cầm.

      "Ta cũng phải là người mù, dĩ nhiên biết còn chưa có bóc vỏ." Thượng Quan NgưngNguyệt khóe miệng co giật .

      "Vậy ngươi còn định cho vào miệng?" Hiên Viên Diễm trừng mắt với Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, tỉ mỉ vùi đầu vào bóc vỏ nho.

      Ta lại muốn ăn vỏ, ngươi mới vừa nếu giành, ta chỉ cần ép hai ngón tay cầm nho lại, phải thịt của quả nho tách biệt với vỏ rồi hả? Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng mắt trợn trắng, trong lòng thầm .

      "Tiểu trư lười, có thể ăn rồi." Hiên Viên Diễm đem quả nho bỏ vỏ đưa tới bên môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Khụ, bóc cho ta ăn?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể khẽ cứng lại, nàng còn tưởng rằng bóc cho chính ăn chứ.

      "Ngươi nghĩ sao?" Hiên Viên Diễm nhíu mày hỏi, nàng cho là mình đem quả nho đoạt lấy, là để bản thân hưởng dụng chứ?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười hắc hắc xong, mới mở miệng ngậm quả nho Hiên Viên Diễm đưa tới. Hiên Viên Diễm tức giận liếc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giơ tay lấy quả nho bàn lần nữa bóc vỏ.

      "Diễm, thái tử Thương Nguyệt quốc cùng thái tử Bắc Dực quốc nhất định có mưu đồ, ngươi có biện pháp nào ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi xong, mở miệng nhận lấy quả nho Hiên Viên Diễm lần nữa đưa tới.

      "Nguyệt nhi, ngươi là quan tâm ta sao?"Hiên Viên Diễm hai mắt mảnh vui sướng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ngươi bây giờ là người của ta, há có thể cho phép người ngoài khi dễ sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hất đầu, ngạo khí mười phần .

      "Vậy. . . Nếu như ta bị người khác khi dễ, ngươi làm như thế nào đây?" Hiên Viên Diễm nhíu mày hỏi.

      "Đầu tiên, đương nhiên là hung hăng đánh trả,sau đó. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài giọng, hai mắt mang ý cười vô cùng cổ quái nhìn hướng Hiên Viên Diễm.

      "Sau đó ngươi liền bỏ danh hiệu Thụy vương phi xuống, phủi mông bỏ sao? Bởi vì ngươi cho là nếu như ta dễ dàng bị người ta khi dễ, như vậy ta cũng có tư cách trở thành vị hôn phu làm ngươi hài lòng rồi." Hiên Viên Diễm duỗi ra ngón tay ngắt ngắt chóp mũi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cả khuôn mặt đều mang ý cười.

      "Ngươi có thể đoán được?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Diễm, xem ra. . . Người này so với trong tưởng tượng của mình còn thông minh hơn nha.

      "Tiểu nha đầu, ta cho ngươi có cơ hội vứt bỏ ta đâu. Bởi vì người của ta sớm an bài tốt rồi, khi thái tử Thương Nguyệt quốc cùng thái tử Bắc Dực quốc vọng động, người của ta hảo hảo dạy dỗ bọn họ." Hiên Viên Diễm hai mắt xinh đẹp tươi cười rực rỡ, vén mấy sợi tóc bên má Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên.

      "Thôi , đám người ngươi dạy dỗ căn bản chịu được kích, cũng chỉ có thể lấy ra đối phó với mấy tên tiểu miêu tiểu cẩu ở Tuyên vương phủ thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi, giọng điệu giễu cợt mười phần . Hôm nay ở Tuyên vương phủ, nàng thấy bản lĩnh của bọn thị vệ Thụy vương phủ, bản lĩnh chẳng có gì, sợ rằng khi gặp được cao thủ, ngay cả chết thế nào cũng biết.

      "Ngươi a! , với ta đến nơi!" Hiên ViênDiễm tức giận vuốt đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó dắt tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt vì sao lại như thế, nhất định là biểu của bọn thị vệ hôm nay ở Tuyên vương phủ làm nàng rất hài lòng. Vì để cho nha đầu này xem thường mình, xem ra nhất định phải mang nàng đến nơi đó dạo chút.

      " đâu?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, biểu tình tình nguyện theo.

      " đánh nhau." Hiên Viên Diễm hai mắt xoaytròn, mỉm cười .

      "Đánh nhau?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe miệng co rút , hai mắt hoài nghi nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      "Uh, đánh nhau!" Hiên Viên Diễm dịu dàng lên tiếng, cánh tay bỗng dưng ôm chặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong lòng, tiếp mũi chân điểm, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt chạy trong ánh trăng.

      "Nha, ngươi thế nhưng lại hôn trộm mặt của ta?" Gió lạnh nổi lên, trong màn đêm truyền đến thanh tức giận của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Được rồi, ta sai lầm rồi! bằng ngươi cũng hôn trộm mặt của ta , như vậy chúng ta coi như huề nhau." Thanh trầm thấp mị hoặc của Hiên Viên Diễm ngay lập tức vang lên. . . . . .

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 29: Ngươi từ nơi nào học được

      Những ngôi sao lấp lánh bầu trời, cái thác nước chảy róc rách tử đỉnh núi xuống, cùng với cây cối xanh tươi tạo nên bức tranh thủy mặc thanh nhã.

      Giờ phút này Hiên Viên Diễm đứng ở tảng đá nhô ra ở thác nước, gió núi phất tới, tóc đen như mực cùng tử y phiêu đãng trong gió, phong thái vô cùng mị hoặc. Mà người ở trong ngực , Thượng Quan Ngưng Nguyệt co ro sắp ngủ.

      "Nguyệt nhi?" Hiên Viên Diễm hai mắt mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng dịu dàng kêu.

      "Rốt cuộc đến nơi?" Đầu rời khỏi lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, hai mắt im lặng xem xét bốn phía, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngửa đầu nhìn về phía Hiên Viên Diễm, khóemiệng co giật hỏi.

      "Ân!" Hiên Viên Diễm gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị mình ôm. Kỳ lấy khinh công của sớm đến nơi, chỉ là vì muốn ôm nàng nhiều hơn chút, nên mới cố ý thả chậm tốc độ.

      "Đánh nhau với ai? khí, cây cối, hay là thác nước này?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm. phải đánh nhau sao? Nơi này đừng là người, ngay cả bóng dáng của quỷ cũng thấy được con a.

      " vào biết." Hiên Viên Diễm nhếch môi cười, cánh tay trái càng đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm chặt hơn, hữu chưởng đột nhiên đánh tới thác nước.

      Oanh tiếng vang lên, dòng nước rống như hóa rồng bay lên, mà bức tường vốn giấu ở trong thác nước thế nhưng di động về hướng, tạo thành cái cửa động hình tròn.Vèo tiếng vang lên, Hiên Viên Diễm điểm chân, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh như tia chớp xông vào bên trong sơn động. Mà trong nháy mắt bọn họ tiến vào sơn động, vách núi bỗng chốc khép lại, thác nước lại lần nữa chảy xuôi xuống.

      nóc sơn động treo vô số đèn lồng màu đỏ, bên trong động bày đủ loại vũ khí màu sắc hình dạng khác nhau, mà vách động lại có cái Kim Môn (cửa nhà quyền quý), Kim Môn còn điêu khắc con hùng ưng bay lượn. Giờ phút này Kim Môn mặc dù đóng chặt, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn là nhạy bén đánh hơi được hơi thở lạnh lẽo tầm thường, những thứ này làm thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu nguyên nhân Hiên Viên Diễm mang nàng tới đây.

      Bên trong Kim Môn có rất nhiều người, hơn nữa hình như mọi người đều là tuyệt đỉnh cao thủ.Trước đó mình giễu cợt Hiên Viên Diễm dạy dỗ nên bọn thị vệ chịu nổi kích, HiênViên Diễm vì để cho nàng xem , đặc biệt dẫn nàng tới đây gặp thủ hạ tốt nhất huấn luyện.

      "Khinh công tệ." Thượng Quan NgưngNguyệt liếc xéo Hiên Viên Diễm, tiếp mở miệng tán thưởng . Ôm nàng từ thác nước vào bên trong sơn động, lại để xiêm áo nhiễm giọt nước, vị hôn phu vương gia của nàng khinh công xác thực hạng nhất, đáng giá được chút khen ngợi.

      "Trừ lời khen ngợi, có còn những thứ khác hay , thí dụ như. . . Phần thưởng là cái hôn ngọt ngào?" Hiên Viên Diễm giọng điệu hài hước xong, đem mặt tiến tới bên môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ánh nến chập chờn, mặt Hiên Viên Diễm tràn đầy vẻ phong tình mị hoặc.

      "Phần thưởng cái đầu ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, tiếp duỗi ngón tay hung hăng chọc chọc lồng ngực Hiên ViênDiễm.

      " là hẹp hòi, ngươi nếu cho phần thưởng, vậy. . . Dứt khoát để ta tự mình tới đòi lấy !" Hiên Viên Diễm hai mắt cười tà ác, sau đó đầu đột nhiên cúi thấp. Bẹp! Bên trong sơn động vang lên đạo thanh thanh thúy cùng mập mờ, Hiên Viên Diễm thế nhưng hôn trộm môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ngươi. . . . Đủ rồi a! Ngươi hôn trộm ta nữa thử xem?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng ra, thời điểm rời khỏi Thụy vương phủ bị hôn trộm vào mặt, tại lại bị hôn môi, rất muốn hôn trộm phải ?

      "Người ta chỉ là muốn xúc tiến tình cảm với ngươi, cần phản ánh dữ dội như vậy chứ?" Hiên Viên Diễm ai oán , trong lòng kì thực cười trộm. Cảm giác trêu chọc nàng là vui a!

      " có lệnh của ta, được phép hôn trộm ta. Nếu có ngày ngươi làm ta hoàn toàn hài lòng, có lẽ ta suy tính chủ động. . . Hôn ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày , đồng thời duỗi ngón tay ra chạm vào môi đỏ mọng của Hiên Viên Diễm. Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt , thân thể Hiên Viên Diễm bỗng dưng cứng ngắc, tiếp liền thấy ngửa đầu phá lên cười.

      "Này, ngươi cười cái gì a?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoài nghi xem xét Hiên Viên Diễm, nàng rất buồn cười sao? Người này là bị bệnh thần kinh! Nhưng trong giây lát, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền đoán được Hiên Viên Diễm vì sao mà cười rồi, nhất định cho là mình chỉ là tiểu nha đầu vị thành niên, hôn là cái gì sợ rằng cũng ràng,lại vẫn cuồng vọng chủ động hôn môi .

      Nhìn thấy Hiên Viên Diễm cười đến thở ra hơi, tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển cái, khóe miệng nổi lên đường cong : "Ngươi cười đủ chưa?"

      Hai mắt Hiên Viên Diễm nhiễm ý cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lúc chuẩn bị mở miệng trả lời ba chữ cười đủ rồi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên đem đôi môi mềm mại dán lên môi Hiên Viên Diễm.Trong nháy mắt Hiên Viên Diễm trợn to hai mắt, trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Chẳng lẽ mình cười làm nha đầu này bị kích thích?

      luồng gió thổi đến, làm tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt phất qua mặt Hiên Viên Diễm, mái tóc tỏa ra hương thơm thanh nhã, làm cho Hiên Viên Diễm cảm giác bị kích thích mãnh liệt.

      kịp ngẫm nghĩ nữa, Hiên Viên Diễm lập tức đổi bị động thành chủ động. Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng chút nào yếu thế, càng cường thế tiến công đoạt lại quyền chủ động. Qua hồi lâu, Thượng Quan NgưngNguyệt cùng Hiên Viên Diễm giống như hẹn trước đồng thời tách ra.

      "Tư vị tệ, chỉ là kỹ thuật của ngươi. . . ra gì a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể giãy giụa, từ trong ngực Hiên ViênDiễm nhảy xuống, tiếp đầu hất cao, giọng điệu mười phần khiêu khích . Lại dám giễu cợt nàng biết hôn? Nàng cho biết, cõi đời này có chuyện Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng biết làm!

      "Đáng chết, ngươi từ nơi nào học được?" Hai mắt Hiên Viên Diễm tóe lửa trừng mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng nghiến lợi hỏi. Nàng tuổi còn , ngờ kỹ xảo hôn môi lại thuần thục như vậy? So với nàng, kỹ thuật của quả vụng về chịu nổi.

      "Cái này còn cần học sao? Với trí thông minh của ta cần thầy dạy cũng biết." ThượngQuan Ngưng Nguyệt nhún vai cái, vẻ mặt hả hê . Nàng là ai, thiên tài đặc công ở thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cũng đại biểu nàng có kiến thức về phương diện này.

      "Làm trò, ngươi nhanh thành khai báo cho ta, rốt cuộc ngươi từ nơi nào học được?" Hiên Viên Diễm chống nạnh, trong mắt là ngọn lửa tức giận hừng hực thiêu đốt, giọng điệu càng thêm nồng nặc mùi dấm chua.

      " a! Nhanh mang ta nhìn chút những thủ hạ xuất sắc nhất bản thân ngươi huấn luyện ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khúc khích, đưa tay kéo cánh tay Hiên Viên Diễm, lôi hướng Kim Môn trước mặt tới. Khai báo cái p a (mình nhớ nhầm p là cái mông), chẳng lẽ cho biết những thứ nàylà từ sách vở ở thế kỷ hai mươi mốt họcđược?

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đừng định đổi chủ đề a, lập tức giải thích ràng cho ta. .." Thân thể Hiên Viên Diễm mặc dù ngoan ngoãn để yên cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi , nhưng trong miệng vẫn còn cực kỳ khó chịu kêu gào. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :