1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 20: Giải độc

      " chút giá trị của nó." Hai mắt chút để ý quét mắt nhìn đồ vật trong tay Hiên Viên Ly, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên . Đó là khối lệnh bài màu vàng óng, phía khắc con rồng vàng bay. Nếu nàng đoán sai, khối lệnh bài này. . .

      Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly bỗng dưng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lên vẻ kinh ngạc. Nàng thân là nữ nhi của đại tướng quân Long Diệu hoàng triều, trước kia lại cố ý giả ngu giả dại, há có thể biết tác dụng của Long Lệnh đây?

      "Đây là Long Lệnh, cả Long Diệu hoàng triều chỉ có , chính là tượng trưng cho quyền lực tối thượng. Nếu như ngươi cầm Long Lệnh trong tay, tựa như trẫm đích thân tới, trong triều vô luận là quan viên lớn nào gặp ngươi đều phải hành lễ. Hơn nữa trừ hoàng thân quốc thích ra, bất luận kẻ nào ngươi cũng có thể tiền trảm hậu tấu." Hiên Viên Ly nhếch môi cười yếu ớt, thanh run rẩy cùng dịu dàng giải thích.

      "Mặc dù hồi báo này làm ta hài lòng, chỉ là thấy ngươi có thành ý, miễn cưỡng có thể tiếp nhận." Nghe xong lời Hiên Viên ly , Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước lên, khuôn mặt bình tĩnh nhận lấy Long Lệnh, sau đó đem Long Lệnh nhét vào trong tay áo.

      Nha đầu, ngươi còn có thể phách lối hơn sao? Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly khóe miệng co rút nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng đồng thời thầm lẩm bẩm. Có Long Lệnh trong tay là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, mặt nàng hề kích động coi như xong, trong miệng còn nàng chỉ là miễn cưỡng tiếp nhận? Ngổn ngang a, nhức đầu a! Bọn họ rốt cuộc là gặp phải người như thế nào a?

      "Nha đầu, ngươi rốt cuộc có biện pháp gì có thể giải vong đằng độc trong cơ thể Ly?" Sau khi che giấu suy nghĩ hỗn loạn, Hiên Viên Diễm mở miệng khẽ hỏi.

      Ngón tay ngọc khẽ trêu chọc mấy sợi tóc trán, Thượng Quan Ngưng Nguyệt trả lời Hiên Viên Diễm, mà dời bước đến đám máu đenmà Hiên Viên Ly phun ra, ngưng mắt cẩn thận quan sát.

      "Trừ vong đằng độc, còn có độc phệ tâm thảo. Vô luận trúng loại độc nào trong này, lập tức đứt từng khúc ruột mà chết. Nhưng nếu đem loại độc này trộn lẫn với nhau, lập tức lấy mạng, mà làm cho người mỗi ngày phải chịu đựng canh giờ đau đớn như khoan tim, năm sau da thịt toàn thân thối rữa mà chết. Xem ra người hạ độc cũng phải muốn tính mạng của !" Thượng Quan NgưngNguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn thẳng tới Hiên Viên Diễm.

      "Nha đầu, ngươi làm ta bội phục." Hiên ViênDiễm ánh mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tán thưởng . Nàng đều đúng, mặc dù cũng có chứng cớ, nhưng biết người hạ độc Ly chính là Khương thái hậu. Bà làm như vậy, là để cho là Ly ngày nào đó thể chịu đựng được đau nhức hành hạ, chủ động giao ra Long phù để đổi lấy thuốc giải.

      Chính là bởi vì ý đổ của thái hậu, cho nên Ly tình nguyện mỗi ngày đau chết, cũng kiên quyết mang Long phù đổi thuốc giải. Mà ra sức suy nghĩ, lại cũng chỉ có thể làm cho Ly giảm bớt ngày phát tác từ mỗi ngày lần đến nửa tháng lần.

      "Ba người các ngươi có thể ra, chuẩn bị chút thạch tín, tiết dê, tiết gà cùng với cái chén sạch đưa đến Ngự Khôn Cung." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tròng mắt chút để ý quét tới nơi nào đó, lạnh nhạt . Mà lời của nàng mới xuống, ba gã nam tử mặc áo đen bỗng chốc chui ra, mà ở mặt của bọn họ đều tràn đầy vẻ khiếp sợ. Bọn họ vẫn cho rằng mình che giấu vô cùng tốt, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt rốt cuộc là làm như thế nào nhận thấy tồn tại của bọn họ đây?

      "Ngươi sớm biết bên trong Ngự Khôn Cung giấu ba người?" Hiên Viên Diễm cũng kinh ngạc nhìn nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ba người này là cấm vệ quân võ công xuất sắc nhất, bản lĩnh núp tuyệt đối hạng nhất, cho dù là nội lực thâm hậu như Tuyên vương mới vừa đợi tại Ngự Khôn Cung cũng thể
      nhận thấy được hữu của bọn . Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng. . .

      "Trừ phi bọn họ là người chết, nếu cho dù bọn họ có cẩn thận nín thở hơn nữa, cũng tuyệt đối tránh được thính giác nhạy bén của ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, thanh giễu cợt . Nàng từ trại huấn luyện với phương thức ma quỷ tàn khốc nhất mà ra, há có thể nhận ra hơi thở xa lạ như thế đây?

      "Theo nàng phân phó mà làm." Hiên Viên Diễm nhíu mày, tiếp tròng mắt quét về phía ba gã cấm vệ quân.

      "Nhưng. . ." Ba gã cấm vệ quân liếc mắt nhìn nhau, mặt toát ra vẻ do dự. Bọn họ biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt là muốn sử dụng phương pháp lấy độc trị độc, nhưng. . . Đâychính là thạch tín làm người ta lập tức tử vong a! Thụy vương cũng từng muốn mạo hiểm sử dụng thạch tín giải độc cho hoàng thượng, nhưng cuối cùng bởi vì sợ hãi độc tính của thạch tín mà lùi bước, bởi vì dù chỉ có chút sai lệch về phân lượng, hoàng thượng cũng lập tức mất mạng .

      "Ly, nha đầu này nếu nhận Long lệnh, nàng nhất định chắc chắn có thể giải độc cho ngươi,cho nên ta lựa chọn tin tưởng nha đầu này, ngươi sao?" Hai mắt Hiên Viên Diễm nhìn về phía Hiên Viên Ly, nhàn nhạt hỏi.

      "Ta cũng tin nàng." Hiên Viên Ly gật đầu cái, trong mắt chứa nụ cười yếu ớt. Nghe được đối thoại của Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly, ba gã thị vệ bóng dáng chợt lóe, giống như quỷ mị rời Ngự Khôn Cung. Nếu hoàng đế cùng Thụy vương đều lựa chọn tin tưởng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ còn có thể cái gì đây?

      "Phụ thân, đứng lâu như vậy, có mệt ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẻ mặt nhàn nhạt quét vòng Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly, sau đó bước bước dài tiến lên, kéo Thượng Quan Hạo đến ghế dựa bên cạnh, sau đó ấn Thượng Quan Hạo ngồi xuống. Tiếp nàng cũng lấy tư thế lười biếng ngồi xuống bên cạnhThượng Quan Hạo, ngón tay vung lên vuốt sợi tóc vương bên má.

      "Chuyện này. . ." Bị ấn ngồi ghế Thượng Quan Hạo lập tức hướng mắt về phía hoàng đế Hiên Viên Ly, nhìn thấy Hiên Viên Ly hướng ông gật đầu, khóe miệng nhịn được co rút , sau đó đưa tay lau giọt mồ hôi lạnh rỉ ra trán. Trong thiên hạ, sợ rằng trừ Nguyệt nhi của ông ra, có người thứ hai dám cuồng vọng như thế.

      "Hí. . ." Chợt, Hiên Viên Ly thở hơi lạnh, sau đó chỉ thấy mắt tối lại gương mặt trong nháy mắt vặn vẹo . dùng lực đem Hiên Viên Diễm đẩy ra, đôi tay gắt gao níu lấy tóc của mình, thân thể ngừng ở long sàng lăn lộn.

      "Ly, chống đỡ, chống đỡ a!" Hiên Viên Diễm liền vội vàng tiến lên đè Hiên Viên Ly xuống, sau đó đem tay níu tóc của Hiên Viên Ly lôi ra, thanh bất đắc dĩ cùng hốt hoảng hô.

      "A!" Kèm theo tiếng hô thê thảm, tròng mắt Hiên Viên Ly trong nháy mắt đầy tơ máu. Độc trong người hoàn toàn phát tác, giống như vô số lưỡi đao lăng trì thân thể .

      "Hoàng thượng. . ." Thấy tình hình như thế, Thượng Quan Hạo sắc mặt cũng chợt biến, vội vã từ ghế đứng lên, tiến lên phụ Hiên Viên Diễm đè cánh tay Hiên Viên Ly, để ngừa Hiên Viên Ly lần nữa kéo tóc.

      "Thượng Quan tiểu thư, đồ ngài muốn lấy tới." Cùng lúc đó, ba gã cấm vệ quân cũng lấy tốc độ nhanh nhất đem mấy thứ lấy ra, đưa vào Ngự Khôn Cung .

      "Đem thạch tín, tiết dê, tiết gà thả vào đất, sau đó cầm chén lấy chút máu của Hiên Viên Ly." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt xong, con ngươi chút để ý quét mắt qua long sàng. Giống như đối với nàng mà , giờ phút này Hiên Viên Ly khổ sở chỉ là tạp kĩ nhàm chán.

      "Dạ!" Ba gã cấm vệ quân lập tức bỏ lại mọi thứ đất, sau đó cùng nhau nhào tới trước long sàng.

      "Các ngươi đè lại hoàng thượng, để bổn vương tới lấy máu." Bên cạnh long sàng, truyền đến giọng lạnh lẽo uy nghiêm của Hiên Viên Diễm. Trong nháy mắt, Hiên Viên Diễm đem bát máu độc từ Hiên Viên Ly đưa đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Đem chén đặt đất, múc ba thìa tiết dê, năm thìa tiết gà bỏ vào trong chén." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đồng thời ngồi xuống, giọng mang theo mệnh lệnh .

      "Được!" Hiên Viên Diễm cũng lập tức ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt chút do dự làm theo .

      "Nha đầu, kế tiếp còn cần ta làm những gì?" Múc xong tiết gà cùng tiết dê, Hiên Viên Diễmngửa đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ở bên đợi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng xong, dùng cái muỗng múc ít thạch tín bỏ vào trong chén. Hiên Viên Diễm khóe miệng co giật nhìn Thượng Quan NgưngNguyệt, gì, ngưng mắt nghiêm túc nhìn.

      "Phốc" tiếng vang , trong nháy mắt bỏ thạch tín vào trong bát, hỗn hợp máu giống như linh xà lăn lộn, tiếp đến tất cả máu trong nháy mắt biến thành màu xanh lá cây. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hướng trong bát múc vào ít thạch tín, màu sắc lại từ xanh lá cây biến thành màu xanh tím, hơn nữa còn lăn lộn lợi hại hơn.

      Hiên Viên Diễm nín thở, ánh mắt thâm thúy ngưng tụ trong bát. biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt là điều chỉnh tỷ lệ thạch tín cùng máu độc. cũng từng điều chỉnh thử,nhưng vô luận cho bao nhiêu thạch vào trong bát máu độc, màu sắc vẫn như , bây giờ nhìn thấy. . . Mấu chốt là ở tiết gà cùng tiết dê.

      Lần thứ năm Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ thạch tín vào trong bát máu biến thành màu xanh lá cây, chỉ là máu trong bát chuyển động nữa.

      "Được rồi, bưng cho Hiên Viên Ly uống thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc đứng lên, thản nhiên . Hiên Viên Diễm hỏa tốc bưng bát từ đất chạy nhanh tới trước long sàng, lo lắng : "Ly, nhanh mở to miệng, uống xong sao."

      Hiên Viên Ly dùng ngón tay gắt gao cấu vào lòng bàn tay, liều mạng khắc chế rung động thân thể, sau đó há to miệng. Thuốc giải chậm rãi vào trong miệng, bỏ sót giọt.

      "A!" Nhưng mà, ngay sau khi Hiên Viên Ly uống xong toàn bộ giải dược, đột nhiên ngửa đầu ra sau, phát ra tiếng hô so với trước kia càng thê thảm hơn, mà hai tay cũng gắt gao chế ngự cổ mình. Đau, quả so với trước kia còn đau hơn gấp mấy lần, nếu trước là đau như vạn đao lăng trì, như vậy giờ phút này chính là đau xé rách tâm hồn, khiến hận được lập tức chết .

      "Tại sao có thể như vậy?" Mọi người trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, rối rít tiến lên đè xuống Hiên Viên Ly có ý định tự sát.

      "Lấy độc trị độc, đương nhiên đau càng thêm đau, đạo lý này cần ta ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt đổi sắc liếc nhìn Hiên Viên Ly đau đến sống bằng chết, trong môi tràn ra lời mang theo chút nhiệt độ.

      "A. . . Diễm, các ngươi đừng cản ta! Cầu xin các ngươi, để cho ta chết !" Hiên Viên Ly đau đến cực hạn ngừng cầu khẩn tìm cái chết.

      "Thời gian nửa nén nhang, tất cả đau đớn tan biến. Nếu như ngươi ngay cả thời gian ngắn như vậy cũng chịu đựng được, ta chỉ có thể ngươi là hèn nhát." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt lạnh lùng cười tiếng, mở miệng chậm rãi . Mới thế muốn chết rồi hả? Nàng từng nếm thử nỗi đau so với như thế này còn đau hơn đây?

      "A!" Hiên Viên ly lần nữa phát ra tiếng kêu bi thảm.

      "Nếu ta là ngươi, ta dùng cái chết trốn tránh khổ sở trước mắt. Ta lựa chọn kiên cường sống sót, đem tất cả thống khổ hôm nay nhận lấy, trả lại kẻ hạ độc ta gấp trăm ngàn lần. Nhớ, nếu như ngươi chống đỡ được, kẻ thù của ngươi cười vui vẻ nhất. Nếu muốn báo thù, chỉ có hai chữ, sống sót." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt biểu cảm xong, đưa tay kéo Thượng Quan Hạo, ngẩng đầu hướng Ngự Khôn Cung ra ngoài.

      Hiên Viên Diễm cùng ba gã cấm vệ quân mặc dù gắt gao giữ Hiên Viên Ly, nhưng ánh mắt lại đồng thời khiếp sợ nhìn về phía bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ta nhất định chống đỡ được." Cùng lúc đó, long sàng Hiên Viên Ly cũng cắn răng nặn ra câu. . .

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 21: Tiễn các ngươi cầu Nại Hà
      (mình nhớ nhầm đây là cây cầu mà người chết phải qua để đến phủ)

      Đêm, lặng lẽ phủ xuống. Trăng rằm treo nền trời u, chăn đệm nằm dưới đất tỏa ra ánh kim chói mắt. Ánh sao cũng chịu yếu thế, đều tỏa sáng chiếu rọi nhân gian. luồng gió đêm nhàng phất qua, mang theo chút hơi lạnh. Kẽo kẹt, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, bóng dáng gầy từ trong lao ra.

      "Tiểu. . . Tiểu thư, ngài đây là muốn làm gì?" Sáu gã thị vệ canh giữ bên ngoài đều dõi ánh mắt hồ nghi nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co giật hỏi.

      "Tối nay bóng đêm tệ, xuất phủ dạo chút." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng vươn cánh tay, nhàn nhạt trả lời.

      "Khụ. . ." Bọn thị vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt ho khan mang ý chất vấn. Che mặt, mặc y phục dạ hành dạo? Tiểu thư coi bọn như đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt sao?

      " cho len lén theo, cũng được bẩm báo với tướng quân phụ thân, nếu . . . Hừ hừ!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ánh mắt bén nhọn quét qua bọn thị vệ, tả chưởng đột nhiên nâng lên, trong tay kẹp tú hoa châm tỏa ra tia sáng lạnh lẽo đâm về phía tròng mắt bọn thịvệ.

      "Thuộc hạ trông thấy." Bọn thị vệ khẩn trương nuốt nước miếng, đồng thanh trả lời. Hôm nay trong sân, màn tiểu thư dùng tú hoa châm dạy dỗ bọn Tuyên vương phủ đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ như in, bọn họ cũngkhông dám trêu chọc tiểu thư.

      "Phụ thân nếu là đột nhiên tới tìm ta, các ngươi nên trả lời như thế nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày hỏi, nàng cũng hy vọng tướng quân phụ thân phát thấy nàng, sau đó mang theo đám lớn thị vệ đầy đường tìm kiếm tung tích của nàng.

      "Tiểu thư ngủ rồi, trước lúc ngủ người phân phó hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy." Bọn thị vệ đưa tay lau giọt mồ hôi lạnh trán, sau đó cùng kêu lên trả lời.

      "Rất tốt." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng gật đầu cái, bóng dáng phút chốc biến mất. Khiêu khích người của nàng, là phải trả giá lớn. Thụy vương, ngươi cố ý muốn nạp ta làm phi sao? Tuyên vương, ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết vậy sao? Ta tiễn hai ngươi đến cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà nga!

      Trong thư phòng Thụy vương phủ --

      Bốn phía góc tường đều đặt giá cắm nến bằng sứ thanh hoa cao sáu thước (1 thước khoảng 0,33m), ở cùng những cây nến cháy giống như hoa lan nở rộ, mỗi cánh hoa là cây nến đỏ chập chờn. Giờ phút này Hiên Viên Diễm ngồi ở ghế, ngưng mắt nhìn bản đồ địa hình nước khác đặt bàn, mà ở phía sau là quản gia nghiêm trang đứng.

      "Vương Gia, giờ còn sớm, ngài còn ngủ sao?" Sắp qua nửa đem, quản gia giọng nhắc nhở. Hiên Viên Diễm cuộn lại bản đồ bàn, từ ghế chậm rãi đứng lên, đem bản đồ thả vào ngăn kín ở vách tường, lần nữa trở lại bên bàn ngồi xuống.

      "Bổn vương chưa buồn ngủ." Hiên Viên Diễm nhàn nhạt , đưa tay bưng ly trà bànthong thả ung dung uống cạn.

      "Vương gia, ngài tối nay hình như có chút là lạ."Quản gia kinh ngạc nhìn mắt Hiên Viên Diễm, nếu là bình thường, vương gia lúc này sớm ngủ rồi a.

      "Người bổn vương chờ còn chưa có tới đâu rồi, đợi được nàng, bổn vương ngủ được." Hiên Viên Diễm khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch, đầu ngón tay ma sát thân ly trà.

      "Người?" Quản gia nhíu lông mày, trễ thế này, ai còn đến thăm Thụy vương phủ nữa à?

      "Chờ nha đầu hết sức thú vị." Hiên Viên Diễm trong tròng mắt phóng ra nét cười ý vị sâu xa, lấy tính cách của nha đầu kia, há có thể dễ dàng mặc cho người định đoạt? Muốn nạp nàng làm phi, sợ rằng còn phải chịu cực khổ giày vò phen ?

      "Chẳng lẽ. . .Người trong miệng vương gia là Thượng Quan tiểu thư?" mặt quản gia có vẻ tỉnh ngộ.

      "Trừ nàng, còn có ai đáng giá để bổn vương chờ đây? Quản gia, nơi này cần hầu hạ, ngươi trở về nhà nghỉ ngơi . Thuận tiện. . . Đem đèn lồng ngoài thư phòng treo lên cao, như vậy nha đầu kia vừa đến liền có thể tìm được bổn vương đầu tiên." Hiên Viên Diễm khẽ nhếch môi, trong mắt chứa ánh sáng mong đợi.

      "Dạ!" Quản gia cung kính khom lưng, dời bước ra ngoài.

      "Nhớ, bất kỳ ai cũng cho phép vào thư phòng xem náo nhiệt." Hiên Viên Diễm mỉm cười xong, vùi đầu tiếp tục uống trà.

      " biết!" Quản gia lĩnh mệnh lên tiếng, bóng dáng biến mất ở trong thư phòng. . .

      Màn đêm giống như là được họa sĩ bậc thầy, vẽ lên Thụy vương phủ vô cùng thần bí mị hoặc.

      Giờ phút này, ở vô số nơi hẻo lánh trong Thụy vương phủ, bọn thị vệ liều mạng trừng mắt, nghe chủ tử nhà mình nha đầu thú vị tới. Nhưng con ngươi cũng trừng đến mức rớt ra rồi, chân cũng đứng mỏi nhừ, nha đầu kia vẫn còn xuất . Chẳng lẽ. . . Chủ tử của bọn họ là thần cơ diệu đoán cũng có lúc tính sai sao?

      Nhưng, bọn họ biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt sớm thành công tránh được tầm mắt của bọn họ, hướng về phía thư phòng treo đèn lồng cao cao của Thụy vương rồi.

      Mới vừa bước vào trong Thụy vương phủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền nhạy bén phát bốn phía núp ít người. Chỉ là bằng năng lực của nàng, há có thể bị người dễ dàng phát chứ? đời này tới kỹ xảo núp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng nếu khiêm tốn xưng thứ hai, tuyệt cóngười đủ tư cách xưng thứ nhất.

      Trong nháy mắt, bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lặng yên tiếng động xuất ở ngoài thư phòng, trong mắt tỏa ra ánh lạnh làm người ta sợ hãi, tiếp nàng giống như ma quỷ tiến sát cửa thư phòng, trong lòng bắt đầu phân vân rốt cuộc là nên lấy loại phương thức nào vào, mới có thể phát đánh trúng.

      Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm bên trong thư phòng cúi đầu uống trà cũng nhạy bén phát ra hơi thở lạnh thấu xương, đem ly trà nhàng đặt bàn, Hiên Viên Diễm lười biếng khoanh tay, hai mắt cười cười nhìn về cửa: "Đợi lâu như vậy mới đến, nha đầu, ngươi đúng là chút nào thông cảm cho người khác nga."

      Ngoài cửa Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng cả kinh, thế nhưng đoán được mình tối nay tìm , xem ra lòng dạ thâm sâu khó lường a. Mặt khác, mình mới vừa đến cửa, nhận ra tồn tại của mình, nhạy bén sáng suốt này chút cũng kém nàng.

      "Ầm!" tiếng vang lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhấc chân đạp cửa thư phòng, bóng dáng như báo săn mồi xông vào. bị phát rồi, vậy đem đánh lén đổi thành quang minh chánh đại đánh !

      " nha đầu nghịch ngợm, trực tiếp tới được sao, cần gì phải đạp cửa chứ. Chân. . . Đau ?" Hiên Viên Diễm hai mắt cười cười, thanh ôn nhu .

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nheo mắt lại, cánh tay đột nhiên nâng lên, năm cái tơ hồng dài từ trong tay phi ra ngoài. Nàng lười cùng nhảm, bởi vì nàng là tới lấy mạng . Ánh nến chập chờn, năm dây tơ hồng đánh úp về phía Hiên Viên Diễm tỏa ra lạnh lùng bức người, mà tú hoa châm ở đầu sợi dây càng tỏa ra ánh sáng lạnh làm người ta sợ hãi.

      "Nha đầu, cần bạo lực như vậy nha, chúng ta. . . chuyện lúc được ?"Bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, tránh được tập kích của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co rút mấy cái . hai lời liền đánh? là khiến người ta đau đầu a!

      "Ngươi tìm Diêm Vương chuyện phiếm ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng , tơ hồng trong tay giống như hỏa long lần nữa quét hướng Hiên Viên Diễm. . .

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 22: nên làm ta bất mãn

      "Ta thích cùng Diêm vương chuyện phiếm, ta chỉ muốn cùng nha đầu ngươi chuyện phiếm." Hiên Viên Diễm khóe mắt tà mị nâng lên, bên môi tràn ra những lời trêu tức. Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt lần nữa dùng tú hoa châm đánh úp lại, có tránh né, mà là thong dong đứng thẳng tại chỗ.

      "Ta và ngươi. . . có gì để ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt hàn quang di động, ra tay nhanh chóng, ba cái tú hoa châm hướng phía mi tâm (điểm ở giữa hai đầu lông mày) Hiên Viên Diễm bắn thẳng đến.

      " chút cũng dịu dàng, bất quá. . . Ta lại thích ngươi như vậy." Hiên Viên Diễm khóe môi khẽ nhếch lên, trong lời mang theo lười biếng cùng nghiêm túc. Ngay tại lúc ba cái tú hoa châm sắp sửa xuyên qua mi tâm , lập tức nhanh như chớp giơ bàn tay trái lên, ba cây tú hoa châm bị dùng ngón tay kẹp lấy.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong lòng cả kinh, hai con ngươi lạnh lẽo bắn về phía Hiên Viên Diễm phát ra tia lửa. vậy mà có thể dùng ngón tay tiếp được tú hoa châm của mình, nội lực là kinh người. Xem ra. . . Nàng đụng phải cao thủ chân chính rồi!

      Hai mắt Hiên Viên Diễm mang theo tia cười yếu ớt thản nhiên nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng trong nội tâm cũng rung động thôi. Điều khiển tơ hồng bên gắn tú hoa châm để đánh người, bất luận là lực cánh tay, bắp thịt, chỉ lực (lực ngón tay) đều phải phối hợp chặt chẽ, đây rốt cuộc là loại cảnh giới như thế nào? Nếu phải mình nội lực thâm hậu, chỉ sợ tối nay phải chết trong tay nha đầu này.

      "Nha đầu, ta phải là vì khống chế Thượng Quan Hạo mới cưới ngươi , ta là tâm muốn lấy ngươi." Hiên Viên Diễm thu liễm vui vẻ trong ánh mắt, biểu lộ rất nghiêm túc ra. Nàng cao cao tại thượng như chói sáng như ánh mặt trời, bị trời xanh hay bất luận cái gì trói buộc, lúc nào cũng sắc bén mạnh mẽ, dám can đảm coi rẻ uy hiếp hủy diệt tất cả của mình. Giống như chỉ có nàng mới là người tồn tại duy nhất thế gian; mặc dù trước mặt trời đất nàng cũng hề cúi đầu. Nàng với là cùng bản chất?

      " tính sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh , vì sao lấy nàng cũng quan trọng, quan trọng là ... Nàng vốn muốn gả cho .

      "Cho ta cơ hội, có lẽ ngươi phát gả cho ta cũng phải là việc ủy khuất." Hiên Viên Diễm tràn ngập ôn nhu ra, ngón tay kẹp lấy tú hoa châm khẽ động, luồng khí cường đại bắn tới toàn thân Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ngay lập tức, thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt như cách nào khống chế được ngã vào trong ngực Hiên Viên Diễm, mà ba sợi tơ hồng trong tay nàng cũng thẳng tắp bay ra ngoài.

      "Muốn cơ hội?" Hai mắt chút để ý nhìn Hiên Viên Diễm dùng hai tay ôm lấy mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chậm rãi cười : "Có thể! Nếu như ngươi còn có mạng sống ."

      Hiên Viên Diễm hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía ngực của mình, chỗ đó có thanh chủy thủ sắc bén. Khóe môi tràn ra nụ cười rực rỡ tươi đẹp mị hoặc, Hiên Viên Diễm chậm rãi mở miệng : "Nha đầu, ngươi là cố ý sao?"

      "Ngươi nghĩ sao?" trong đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy trào phúng. cho là mình thực tránh được nội lực ban nãy của sao? Nàng chẳng qua là muốn kề sát mà thôi. có được nội lực kinh người, nàng lại có chút nội lực nào, bởi vậy đánh từ xa đối với nàng mà rất thiệt thòi, nàng nắm chắc mười phần có thể kích đánh trúng. Nhưng là nếu như công kích ở khoảng cách gần..., động tác của tuyệt đối nhanh bằng nàng.

      "Nha đầu, ngươi quá coi thường ta, thanh chủy thủ này còn chưa đủ để lấy mạng ta. Cho nên. . . Ngươi cần phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn ah, nếu như ta còn sống, ngươi nhất định phải chota cơ hội." Hiên Viên Diễm tà mị cười,trong lời vô cùng tự tin, cánh tay đồng thờiđem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm chặt hơn.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân hình bỗng dưng cứng đờ, tay của nàng giờ phút này chỉ cần dùng sức cái, chủy thủ lập tức xuyên qua ngực . Nhưng khi nhìn khuôn mặt tràn đầy hờ hững kia, phảng phất như trong ngực phải là chủy thủ mà chỉ là ngọn gió nhu hòa mà thôi. đánh giá thấp bản lĩnh giết người của mình sao?

      Cổ tay khẽ dùng sức, chủy thủ trong tay chút lưu tình hướng ngực Hiên Viên Diễm đâm vào. Nhưng lập tức, Thượng Quan NgưngNguyệt kinh ngạc trừng lớn con mắt, bởi vì chủy thủ trong tay nàng chỉ có thể đâm rách xiêm y Hiên Viên Diễm, mà cách nào đâm sâu hơn được chút nào.

      "Ngươi. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngửa đầu lên trừng mắt với Hiên Viên Diễm. Đáng chết, lại là nội lực, vận nội lực chặn chủy thủ của mình tập kích.

      "Nha đầu ngốc, gả cho ta có cái gì tốt sao? Ta cũng khi dễ ngươi, ta luôn thương ngươi, sủng ngươi." Hiên Viên Diễm im lặng cười, bàn tay ôn nhu vuốt ve mái tócThượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nếu như trong tay ta phải là chủy thủ,mà là ám khí chế tạo tại lò rèn Vô Danh, ngươi hẳn phải chết thể nghi ngờ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, giọng điệu mười phần khẳng định . Nội lực thâm hậu của có thể hình thành lớp tường đồng vô hình, cản lại lực do chủy thủ công kích. Nhưng đợi những ám khí kia chế tạo xong, rồi qua tay nàng cải tiến, cho dù dùng nội lực hộ thể, nàng cũng chắc chắn có thể lấy mạng .

      "Ta tin, bởi vì ta cho tới bây giờ vẫn đánhgiá thấp năng lực của ngươi." Hiên Viên Diễm khóe miệng khẽ nhếch , dung nhan tuyệt sắc lên ý cười. Gió đêm thổi đến, làm tử y (tử là màu tím nhé) vung lên, mái tóc đen dài bay bay trong gió, làm cho cả người toát ra vẻ tuyệt mĩ vô song.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khỏi đưa mắt nhìn về phía Hiên Viên Diễm, người này đẹp đến mức làm cho người khác oán hận a, vì sao lại có người đồng thời có cả ba sắc thái tiên, , ma đây? Đến tột cùng là người như thếnào? Trong nội tâm thầm suy nghĩ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem chủy thủ từ trong ngực Hiên Viên Diễm rút ra, lại tránh thoát khỏi cái ôm của , quay người hướng bên ngoài thư phòng mà .

      "Nha đầu, ngươi là chuẩn bị lấy mạng HiênViên Kỳ sao? Thân thủ của ngươi trước mắt muốn giết khó, bất quá nghe ta câu được chứ? Bây giờ còn phải lúc, tạm thời để cho sống lâu thời gian, đợi cho thời cơ chín muồi ta đích thân thu thập ." Hiên Viên Diễm bỗng dưng kéo tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại, giọng điệu ôn nhu . Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm, vậy mà hiểu được tâm tư của mình?

      "Nha đầu, ngày mai ngươi chính là Thụy Vương phi rồi, cho nên nhìn cho mặt của ta. Nhớ kỹ, từ nay về sau vĩnh viễn luôn có ta đứng phía sau ngươi, cho nên tiết kiệm được bao nhiêu hơi sức tiết kiệm. Ai khi dễ ngươi, ta thay ngươi giáo huấn ." Bàn tay Hiên Viên Diễm ôn nhu sờ mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vẻ mặt vô cùng chân thành .

      Thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cứng lại, nhìn vẻ mặt chân thành của Hiên ViênDiễm, nàng phát giác được lấy mình tựa hồ mưu, chẳng lẽ thực tâm muốn lấy mình sao? có được dung mạo hoàn mỹ, đồng thời cũng có được phong thái vương giả, có lẽ tạm thời nhận vương gia xuất sắc là vị hôn phu cũng tính là chịu thiệt?

      "Như vậy ngươi cũng nhìn ràng khuôn mặt ta. Nhớ kỹ, từ nay về sau ngươi là của ta rồi, nên làm cho ta đối với ngươi sinh ra bất mãn, nếu . . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng kéo lụa đen mặt ra, ngạo mạn nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      "Ta nhất định trở thành phu quân khiến ngươi vừa lòng." Hiên Viên Diễm cười tiếng, vươn tay sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu mười phần tự tin .

      "Rất tốt! Ta về nghỉ ngơi, ngày mai nhớ đến phủ tướng quân sớm chút đón ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhạt xong, quayngười hướng phía bên ngoài thư phòng ra.

      "Tuân mệnh!" Hiên Viên Diễm mặt mũi tràn đầy tươi cười nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu nhàng đáp. Hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời , hai con mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu như có đoán sai..., e rằng nha đầu kia. . .

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 23: Chế bom

      Ba ngày sau --

      Trong hoa viên Thụy vương phủ, đình đài lầu các lung linh tinh xảo, nhà thủy tạ (nhà ở giữa ao, hồ) xinh đẹp lại yên tĩnh, các loài hoa đua nhau nở. Sương mù lượn lờ như tấm lụa mỏng mềm mại, khiến cho vườn hoa thêm nét đẹp mông lung.

      Lúc này, trong tòa đình viện sang trọng xây bằng bạch ngọc ngói lưu ly, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhã thưởng thức điểm tâm.

      "Vương phi, đồ ngài muốn bọn thuộc hạ lấy được." Hai thị vệ Thụy vương phủ sau khi đem bao tải to vác vai bỏ xuống, giọng điệu vô cùng cung kính , chỉ là trong mắt lại tràn đầy nghi ngờ.

      Sáng sớm, tiểu vương phi liền hạ lệnh bọn tìm lưu huỳnh, quặng ni-trát ka-li, than củi. Mặc dù hiểu trong hồ lô của tiểu vương phi nghĩ làm gì, nhưng vương gia , từ nay về sau trong phủ tiểu vương phi lớn nhất, bất luận nàng gì, cho dù là để bọn họ tìm chết, bọn họ cũng có chút do dự nào. Vì vậy tiểu vương phi vừa ra lệnh, bọn họ liền lập tức làm theo.

      "Hiệu suất làm việc tệ, đáng được khen ngợi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt phủi phủi mấy mảnh điểm tâm dính tay xong, đứng dậy ra khỏi đình.

      "Tạ vương phi khích lệ." Hai tên thị vệ cúi người, hai mắt ngưng tụ ở người Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tiểu vương phi nhà bọn họ hôm nay mặc thân y phục màu xanh nhạt, ống tay áo thêu hình con bướm trông rất sống động, chỗ vạt áo dùng sợi bạc vẽ đám mây ý nghĩa cát tường, mái tóc chỉ dùng cái dây màu phấn hồng buộc lại lỏng lẻo, dung mạo mặc dù có chút khó coi, nhưng khí chất lạnh lùng cao ngạo lại làm bọn tự chủ được khuất phục.

      "Cởi bao tải, đem những thứ bên trong chia đều ra." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét bao bố xong, thản nhiên .

      "Dạ!" Hai tên thị vệ nhanh chóng đáp, ngồi xuống, lấy tốc độ nhanh nhất đem lưu huỳnh, quặng ni-trát ka-li, than củi chia xong, đồng thời ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vương phi, kế tiếp bọn thuộc hạ cần làm những gì?"

      "Để ý xem ta làm, nếu như các ngươi lĩnh ngộ tốt, nhất định đối với những ngày sau này có ích." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng quét vòng qua hai thị vệ, tiếp mở miệng chậm rãi . Sau đó, nàng cũng ngồi xổm xuống, vùi đầu thực kiệt tác của mình. Bọn họ nếu đối với mình cung kính như thế, nàng cũng ngại để cho bọn họ học thêm chút kiến thức. Chỉ là nàng dạy bọn họ, có thể lĩnh hội được mấu chốt trong này hay , phải dựa vào thiên phú của bọn họ rồi.

      Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, tiếng nào, bọn họ dụng tâm quan sát động tác của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vương gia , tiểu vương phi có rất nhiều bản lĩnh thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ. . . Hôm nay bọn họ lần đầu tiên có may mắn chứng kiến tiểu vương phi thể bản lĩnh thể tưởng tượng nổi chứ?

      Sau nửa canh giờ --

      "Khụ, vương phi, ngài muốn bọn nô tài học cái này?" Hai thị vệ khóe miệng co giật , hai mắt im lặng nhìn về phía nơi nào đó, đống lớn những viên tròn như quả cầu đen thùi lùi. Tiểu vương phi thần bí làm nửa ngày, chính là vì làm cái này? Cái này cũng cần phải dụng tâm học tập a, bọn họ tiện tay xoa xoa là có thể làm ra đống lớn.

      "Hai ngươi đứng ở đó ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày lạnh lùng nhìn hai thị vệ, sau đó chỉ ngón tay về nơi cách đình xa. Hai tên thị vệ nhìn nhau hiểu, hướng trong đình tới.

      "Vương phi, người đây là. . ." Hai thị vệ sau khiđứng ở trong đình, biểu tình mơ hồ nhìn về phíaThượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Xem nó sao? Có tin nó có thể cho hai ngươi tan xương nát thịt ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ khối tròn đen trong tay xuống, sau đó ánh mắt hàm chứa nụ cười giả tạo quét về phía hai thị vệ.
      . . . phải chứ?" Hai thị vệ bỗng dưng trừng lớn mắt, nếu như dùng cái thứ đen này ném bọn họ, đoán chừng bọn họ cũng bị thương. Nhưng. . . Nhìn biểu tình của tiểu vương phi lại rất cổ quái, tại sao bọn họ lại có cảm giác nổi da gà đây?

      " tin sao? Được, vậy hãy để cho nó tự mình cho các ngươi biết !" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong tay kẹp cái ngân châm,chỉ thấy nàng đột nhiên dùng ngân châm chọc cái vào quả cầu trong tay, ngay lập tức nó phát ra tia lửa, tiếp liền thấy tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nhấc, ném khối cầu vào trong đình.

      Cùng lúc đó, trong lòng hai tên thị vệ bỗng dưng có dự cảm xấu, chỉ thấy bọn họ bỗng chốc tháo chạy ra khỏi trong đình. Ngộ nhỡ lời vương phi , vậy bọn họ chẳng phải là tan xương nát thịt sao? Hay là trước cứ chạy rồi hãy !

      "Rầm!" Tiếng vang như sấm vang vọng cả vườn hoa, vốn là đình đài tinh xảo hoa lệ trong nháy mắt sụp đổ, cùng lúc đó hai tên thị vệ chạy khỏi đình, lại kịp trốn xa nên bị nổ cho mặt mày đen thui.

      A, ông trời của ta ơi! Này, này, chuyện này. . . . . . Hai tên thị vệ biểu tình kinh sợ nhìn đình bị hủy, uy lực như thế khỏi làm người ta kinh hãi , lại đem cả tòa đình viện nổ thành hỏng hết? Tay của bọn liên tiếp vỗ vỗ ngực,trong lòng thầm may mắn : may mắn là bọn họ mới vừa rồi chạy nhanh, nếu bọn họ bị như tiểu vương phi -- tan xương nát thịt rồi!

      "Thiếu vật liệu, lại làm uy lực giảm hơn phân nửa. được, ta phải suy nghĩ chút, xem có thể dùng thứ khác thay thế ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng là nhíu lông mày xem xét đình bị nổ xong, bất mãn lẩm bẩm. Cái cổ đại này quả là quá tụt hậu, nàng cần thứ mà bọn họ nghe cũng chưa nghe bao giờ, vì vậy làm nàng tạo ra bom bị giảm uy lực nhiều.

      "Hí. . ." Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt thầm, hai thị vệ thở ra hơi lạnh, tiếp khóe miệng co giật nhìn nhau cái. Bọn họ có nghe lầm chứ, thiếu nguyên liệu mà có thể có uy lực kinh người như thế, nếu là chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu như trong lời vương phi , chẳng phải là tùy tiện ném quả cầu đen thui đó cũng có thể nổ tung nửa toà vương phủ sao?

      Trong lòng thầm nghĩ , hai thị vệ lần nữa xem xét đống đen thui bên chân Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vốn là bọn họ chuẩn bị nghiêm túc học tập, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu vương phi chỉ loay hoay làm mấy quả cầu đen chẳng có gì thu hút, bọn họ cũng chẳng muốn học nữa, bây giờ bọn họ có cảm giác tiếc đứt ruột a.

      ra bọn họ biết, mặc dù bọn họ lĩnh hội được phân lượng chế tạo, bọn họ cũng nổ được quả cầu đen. Bởi vì, cả quả cầu đen chỉ có điểm có thể nổ tung, nếu như tìm thấy cái điểm đó, đồng nghĩa với việc vô dụng rồi.

      "Vương phi, . . . tốt rồi!" lúc này, thị vệ máu me đầy người vọt vào trong hoa viên, thanh run rẩy mang theo nhẫn đau đớn.

      "Truy Phong, xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn về phía thị vệ trước mặt mình, Truy Phong cùng Lãnh Tiêu là hai thuộc hạ tướng quân phụ thân hài lòng nhất, cho nên tướng quân phụ thân đặc biệt để cho hai người bọn họ theo mình tới Thụy vương phủ. Lão thợ rèn , ba ngày là có thể chế tạo được vũ khí nàng cần, hôm nay chính là ngày lò rèn lấy vũ khí. Vì vậy sáng sớm, nàng liền phái Truy Phong cùng Lãnh Tiêu đến lò rèn. Nhưng tại lại chỉ có mình Truy Phong trở về, mà lại còn bị thương rất nghiêm trọng?

      "Thuộc hạ cùng Lãnh Tiêu mới từ chỗ lão già lấy được vũ khí, người của Tuyên vương phủ liền xuất , bọn họ hai lời liền tiến lên giành lấy. Thuộc hạ, Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn đem hết toàn lực bảo vệ vũ khí, Tuyên vương phủ nhân số đông đảo, vả lại đều là thân thủ bất phàm, ba người thuộc hạ căn bản ngăn được. Thuộc hạ đem hết toàn lực mới đột phá vòng vây trở lại báo tin, hôm nay. . . Sợ rằng chỉ có vũ khí bị người của Tuyên vương phủ đoạt , Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn cũng bị bắt rồi." Truy Phong sau khi phun ra búng máu, giọng điệu lo lắng .

      "Vừa lúc ta muốn thử chút bom ta chế tạo có thành công hay đây, dù sao phá hủy hoa viên nhà mình về sau tu sửa cũng lãng phí rất nhiều bạc, vậy đổi đến Tuyên vương phủ làm thí nghiệm ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt môi đỏ mọng lạnh lùng nhếch lên, khom lưng đem những quả cầu đen nhét vào trong bao tải.

      "Vương phi, bọn thuộc hạ cùng ngài." Truy Phong, hai thị vệ Thụy vương phủ cùng lập tức kêu lên .

      " cần, ai cũng được phép theo.Chuyện của ta, tự ta giải quyết!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng xong, bỗng chốc vác bao tải lên, ngẩng đầu hướng ngoài hoa viên mà . . .

      "Xảy ra chuyện lớn rồi, nhanh thông báo cho vương gia ." Đồng thời lau hột mồ hôi lạnh trán xong, ba gã thị vệ nhún người cái biến mất ở hoa viên . . .

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 24: Trực tiếp nổ tung nó

      Gió thổi trong khí, hương trà nhàn nhạt tràn ngập phòng ngủ.

      Hiên Viên Diễm tư thế lười biếng ngồi ở ghế trúc, ngón tay khẽ xoay ly trà làm bằng sứ thanh hoa. Phía sau quản gia vẻ mặt hờ hững đứng nghiêm, mà trước mặt hắcy nam tử đứng thẳng.

      "Vương Gia, đây là nhóm mật thám từ Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc đưa tin tới."Hắc y nam tử cung kính khom lưng, hai tay trình lên lá thư.

      Hàn quang lạnh lẽo từ trong mắt loe lên cái rồi biến mất, ly trà Hiên Viên Diễm chơi đùa chuyển tới sau lưng, quản gia lập tức đưa tay tiếp nhận. Sau đó lòng bàn tay Hiên Viên Diễm hướng hắc y nam tử khẽ hút, lá thư thẳng tắp rơi vào trong tay . Híp nửa con ngươi, khóe miệng hàm chứa cười lạnh nhìn tin tức đám mật thám đưa tới xong, tay Hiên Viên Diễm bỗng dưng bóp cái, lá thư trong nháy mắt hóa thành bụi mất hút trong gió.

      "Trò chơi là càng ngày càng thú vị." Thanh mị hoặc từ trong môi mỏng tràn ra, Hiên Viên Diễm đồng thời từ tay quản gia nhận lấy ly trà.

      "Vương gia, ngài có chỉ thị gì?" Hắc y nam tử mặt biểu cảm hỏi.

      "Yên lặng xem xét." Dung nhan tươi cười xong, tròng mắt Hiên Viên Diễm buông xuống nhìn nước trà trong chén. Gió làm tử y của vung lên, xinh đẹp giống như tiên tử trong tranh.

      "Vâng" hắc y nam tử cung kính đáp, sau đó chỉ nghe cửa phòng ngủ vang lên tiếng kẽo kẹt, hắc y nam tử biến mất thấy. Mà đồng thời lúc hắc y nam tử rời , hai tên thị vệ đầu tóc rối bù chật vật chịu nổi vào trong.

      "Vương gia!" Làm lễ xong, hai thị vệ ngưng mắt nhìn Hiên Viên Diễm.

      "Bên ngoài mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Ngón tay vuốt ve thân ly, tiếp Hiên Viên Diễm ngẩng đầu chút để ý hỏi.

      "Bẩm vương gia, là kiệt tác của vương phi. Người mới vừa ném viên đen thui gì đó vào trong hoa viên, kết quả chỉ có đem Lưu Ly đình ngài thích nhất nổ tung, mà còn đem hai người thuộc hạ nổ thành như vậy." Hai tên thịvệ liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đồng thời co giật trả lời.

      Được rồi, bọn họ thừa nhận, ra là bọn họ nghi ngờ bản lĩnh của tiểu vương phi, cho nêntiểu vương phi mới để bọn họ tự thể nghiệm uy lực của quả cầu này. Nhưng là bọn thể , nếu bị vương gia biết bọn họ là tự mình chuốc lấy cực khổ, nhất định cười nhạo bọn họ.

      "A, ra là vương phi tiến hành thí nghiệm a. Vậy các ngươi hỏi vương phi chút, vườn hoa có đủ cho nàng nổ ? Nếu như đủ, bổn vương lập tức cho người tái tạo hoa viên cho nàng nổ." Hiên Viên Diễm hai mắt cười cười, thanh ôn nhu cưng chiều .

      Đêm qua nha đầu kia với mình, hôm nay muốn tạo ra ít bom mang ra ngoài chơi, còn nếu cẩn thận phá hủy hoa viên, câu oán hận, nếu nàng liền đem bom ném tới người mình. Nhớ tới nha đầu kia đêm qua biểu tình nhe răng trợn mắt uy hiếp , cũng có chút dở khóc dở cười.

      "Vương gia, vương phi rời khỏi vườn hoa rồi." Hai thị vệ hai mắt im lặng nhìn Hiên Viên Diễm, bọn họ biết vương gia là tâm sủng ái tiểu vương phi , nhưng. . . Cũng cần phải cưng chiều quá đáng như thế chứ?

      "Nhanh như vậy hoàn thành thí nghiệm?"Hiên Viên Diễm chau mày, giọng ôn nhu hình như có chút buồn bã. vừa muốn hoa viên mượn nàng mấy quả bom, cùng nhau nổ hoa viên chơi đấy.

      "Khụ. . . Vốn là thí nghiệm có kết thúc nhanh thế kia . Nhưng thị vệ Truy Phong vương phi mang từ tướng quân phủ trọng thương trở lại, là vũ khí gì ở lò rèn người của Tuyênvương phủ đoạt mất, sau đó vương phi nếu phá hủy hoa viên nhà mình, về sau tu sửa lãng phí rất nhiều bạc, cho nên người vác bao tải đen thui gì đó, mình chạy Tuyên vương phủ làm thí nghiệm." Trong đó thị vệ nhìn mắt Hiên Viên Diễm, sau đó giọng điệu thận trọng .

      "Cái gì? Vậy các ngươi còn nhanh đuổi theo vương phi." Hiên Viên Diễm từ ghế nhảy phắt lên, sắc mặt có chút xanh mét.

      "Dạ, bọn thuộc hạ ngăn cản vương phi ngay." Thanh bọn thị vệ vang dội, xoay người liền chuẩn bị rời . Vương gia rồi, trong phủ vương phi lớn nhất, vì vậy vương phi muốn nổ Tuyên vương phủ bọn họ cũng dám ngăn trở. Nhưng tại Thụy vương phủ cùng Tuyên vương phủ thích hợp có quá nhiều xung đột, cho nên bọn họ mới lập tức tới xin phép vương gia, chỉ có vương gia hạ lệnh, bọn họ mới dám chặn hành động của vương phi lại a!

      "Ai cho ngươi ngăn cản nàng? Vương phi nhu nhược thế kia, các ngươi thế nhưng để cho nàng cực khổ vác bao tải? Lập tức đuổi theo giúp vương phi vác bao tải, sau đó phụ vương phi làm thí nghiệm." Hiên Viên Diễm trợn mắt giận dữ nhìn bọn thị vệ, tiếp cắn răng lạnh lùng .

      "Hí. . ." Hai tên thị vệ thở ra hơi lạnh, làm nửa ngày, sắc mặt vương gia trở nên khó coi phải vì vương phi muốn nổ Tuyên vương phủ, mà là bọn họ có chủ động giúp vương phi vác bao tải? Này, này, chuyện này. . .

      "Vương phi hôm nay hưng phấn bừng bừng, bổn vương tuyệt đối thể làm nàng mất hứng.Các ngươi cho vương phi, chỉ cần giết chết Hiên Viên Kỳ, nàng có san bằng cả Tuyên vương phủ cũng được." Hiên Viên Diễm nhíu mày , ra nếu phải vì lấy đại cục làm trọng, đúng là muốn tận mắt nhìn thấy Hiên Viên Kỳ bị khi dễ thành hình dạng gì đây.

      "Bọn thuộc biết." Hai thị vệ khóe miệng co quắp trả lời, bóng dáng nhanh như tia chớp lao ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị triệu tập nhân mã trợ giúp vương phi.

      "Vương Gia, chuyện này nếu động tĩnh quá lớn,sợ rằng thái hậu bên kia. . ." Quản gia vẫn trầm mặc chậm rãi lên tiếng.

      "Cũng nên áp chế nhuệ khí của đám người kia rồi! Yên tâm , trừ phi Hiên Viên Kỳ chết, cái lão bà thái hậu đó mới có thể bị kích thích.Nếu , bà ta còn dám đối với bản vương hành động thiếu suy nghĩ đâu." Hiên ViênDiễm khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, giọng điệu lạnh thấu xương. . .

      Bình minh tản , nắng gắt treo cao bầu trờixanh, ánh mặt trời vàng rực vẽ lên bức họa kiều diễm nền đất. Giờ phút này, trước cửa Tuyên vương phủ hoa lệ, có 20 tên thị vệ Thụy vương phủ đứng nghiêm.

      Mà ở trước mặt bọn thị vệ, là chiếc giường mềm mại tinh xảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giờ phút này lười biếng nửa nằm nửa ngồi ở giường nệm, hai mắt mỉm cười quét qua cửa lớn Tuyên vương phủ vẫn đóng chặt.

      Nàng còn tưởng rằng Hiên Viên Diễm ngăncản hành động của nàng đây, ai ngờ chỉ có ngăn trở, còn sai bọn thị vệ mang chiếc giường êm cho mình. Đứng ném bom rất mệt, vẫn là nằm giường thoải mái hơn. tệ, dựa vào biểu của hôm nay, có thể cho sắp đạt cầu rồi.

      "Vương phi, ngài xin chờ chút, thuộc hạ gõ cửa ngay." Thủ lĩnh đám thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng hướng Thượng Quan NgưngNguyệt cung kính khom lưng, liền muốn cất bước tiến về phía cửa chính đóng chặt cửa.

      "Gõ cửa? Kia chẳng phải là cho mặt mũi Tuyên vương phủ rất lớn sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi nhếch lên cười lạnh.

      "Ý tứ của vương phi là. . . Trực tiếp nổ tung nó?" Hạ Ưng ngưng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thời điểm tiểu vương phi ở trong hoa viên làm thí nghiệm, ra bọn họ cũng lặng lẽ núp trong bóng tối nhìn lén.

      "Mang bom qua đây." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng duỗi cái, bọn thị vệ lập tức cởi bao tải lấy bom giao cho ThượngQuan Ngưng Nguyệt, tiếp trong lòng hả hê thầm : Hiên Viên Kỳ a Hiên Viên Kỳ, tại xem như ngươi gặp phải khắc tinh rồi.

      Lấy ngân châm đâm vào quả bom cái, tia lửa bắn ra tán loạn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vèo cái ném bom ra. tiếng"bang" vang lên, cửa chính Tuyên vương phủ trong nháy mắt bị nổ tung.

      "Nổ như thế, có thể tiến vào ?" Đầu ngón tay vén lên sợi tóc bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày . Bọn thị vệ lần nữa bị uy lực của bom làm khiếp sợ đến mức khóe miệng có rút mấy lần xong, nâng giường êm Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, tư thái ngẩng cao đầu hướng bên trong Tuyên vương tới.

      Sưu sưu sưu -- mới vừa bước vào trong sân Tuyên vương phủ, kiếm quang rét lạnh lập tức cuốn tới. Trong nháy mắt vô số tên thị vệ Tuyên vương phủ đem đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bao vây.

      Thấy tình hình này, thị vệ Thụy vương phủ cũng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, cùng thị vệ Tuyên vương phủ yên lặng giằng co, sát khí kinh người trong nháy mắt tràn ngập nơi đây. Chỉ là bọn thị vệ ai cũng dám động thủ trước, bọn họ cũng biết bản lĩnh của đối thủ. Cao thủ khi tỷ thí, người nào xuất chiêu trước người đó liền ở thế hạ phong.

      "Bổn vương phi ngủ trước, các ngươi nếu đánh thắng, trực tiếp mang bổn vương phi tìm người nào đó. Nếu là các ngươi đánh thua, nhớ trước khi chết kêu bổn vương phi dậy, bổn vương phi thay các ngươi báo thù." ThượngQuan Ngưng Nguyệt lười biếng xong, cuộn mình lại, nàng. . . Thế nhưng vùi đầu vào ngủ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :