1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 252: Trước giờ lấy mạng.

      Trong Hồ Trà các -- Đặt chiếc bàn từ gỗ lê bên cửa sổ. bàn, Bắc trưởng lão sớm xếp hai ly sứ và bình trà Long Tĩnh tỏa ra mùi thơm đậm đà.

      Lúc này Tiêu Hàn ngồi bên phải bàn trà, còn Bắc trưởng lão đứng nghiêm sau lưng Tiêu Hàn, tạm thời làm thuộc hạ bên cạnh . Thấy Tư Đồ Kiệt bước vào phòng nhưng có dấu hiệu ngồi xuống, chỉ khoanh tay đứng ở lối vào lạnh lùng nhìn mình và Tiêu Hàn, tay trái Bắc trưởng lão hướng về chiếc ghế đối diện Tiêu Hàn, làm dấu mời rồi thản nhiên : "Đề phòng người khác quấy rầy, Thái tử nhà ta đặc biệt bao cả Hồ Trà các. Xem xét phần thành tâm của Thái tử nhà ta, Tây Thần đế minh thần võ ngồi xuống chứ?"

      Bắc trưởng lão vừa dứt lời, Tư Đồ Kiệt liếc ông cái, dời bước ngồi trước mặt Tiêu Hàn. Thấy ngồi, Tiêu Hàn lấy hai chiếc ly sứ Thanh Hoa đến trước mặt mình, nhấc bình trà lên rồi rót nước trà vào ly. Trong khí trừ hương trà thơm còn có mùi hoa sen thơm ngát, nhưng chúng thể che kín sát khí người Tư Đồ Kiệt. nhếch mày, nhẫn nại, trực tiếp mở miệng: "Xem thư có đến thư quy hàng. Lúc này trẫm đến đúng hẹn, thư quy hàng đâu?" HNTB.dđLQĐ

      Lời Tư Đồ Kiệt đúng tim đen, che giấu ý đồ dù chỉ chút, ý tứ ràng rồi -- Chỉ bằng thân phận Thái tử Bắc Dực của ngươi chưa đủ tư cách khiến trẫm hạ mình đến chỗ hẹn mà thư quy hàng mới đủ tư cách. Cho nên, đừng lãng phí thời gian quý báu của trẫm, mau lấy thư quy hàng của ngươi ra!

      Tiêu Hàn tựa như nghe thấy Tư Đồ Kiệt gì, cúi đầu rót trà xong rồi bưng ly trà lên. Ánh mắt dao động nhìn Tư Đồ Kiệt, giọng điệu lạnh nóng: "Đa tạ Tây Thần đế nể mặt đến chỗ hẹn. Ta cúi đầu xưng thần trước Tây Thần đế, đây là ly trà ta cực kì thành tâm rót ra, Tây Thần đế cự tuyệt chứ?" Dứt lời, Tiêu Hàn xuất ra nội lực về phía ly trà khiến nó như có bàn tay vô hình cầm lấy đáy, bay đến trước mặt Tư Đồ Kiệt.

      "Trẫm có thể cự tuyệt uống bất kì ly trà nào thế gian, nhưng Thái tử Bắc Dực cúi đầu xưng thần trước trẫm, ly trà này trẫm phải uống cạn còn giọt." Tay phải nhanh chóng đưa ra cầm lấy ly trà, Tư Đồ Kiệt đưa miệng ly đến bên môi, đồng thời lòng bàn tay trái đặt mu bàn tay phải, dùng ống tay áo rộng thùng thình che nửa mặt dưới của mình. Nhìn như tao nhã uống trà, thực ra... sợ trong ly trà này chứa kịch độc mà nhận ra, nên dùng nội lực đổ nước trà trong ly xuống mặt đất.

      Động tác rất nhanh -- Tư Đồ Kiệt đặt ly xuống, khoanh tay nhìn Tiêu Hàn, giương mày : "Trà trẫm uống, tại... Thái tử nên dâng thư quy hàng cho trẫm !?"

      Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão nhìn Tư Đồ Kiệt uống trà, chẳng qua bọn họ lười lật tẩy thôi. Nếu thành tâm mời trà để trì hoãn thời gian, nên trì hoãn tiếp...

      Lúc này, con chim bồ câu màu đỏ bay nhanh qua cửa sổ. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm từng , đợi đến khi bọn họ tới Hồ Trà các cho con chim bồ câu màu đỏ bay nhanh qua cửa sổ. tại, nhìn thấy chim bồ câu, Tiêu Hàn biết cần trì hoãn thời gian nữa, bởi vì bọn họ xử lí xong Dạ Dật Phong, đến rừng cây ngoài Hồ Trà các rồi.

      Tiêu Hàn móc phong thư đóng dấu 'ngọc tỷ' màu vàng của Bắc Dực quốc từ tay áo ra, nhìn Tư Đồ Kiệt rồi mở miệng: "Đây chính là thư quy hàng của Bắc Dực, có điều..."

      Tư Đồ Kiệt thấy phong thư viết ba chữ 'Thư quy hàng' to có dấu ngọc tỷ, cho rằng uổng công làm Tiêu Hàn thực sợ hãi, đưa Bắc Dực cho Tư Đồ Kiệt điều kiện, mặc dù mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh lẽo nhưng trong lòng kích động thể kiềm chế. Nhưng nghe thấy hai chữ 'có điều', Tư Đồ Kiệt đoán trước khi đưa thư quy hàng, Tiêu Hàn lại muốn cầu các loại đối xử với đại quân và dân chúng Bắc Dực nên giọng lạnh xuống mấy độ: "Có điều cái gì?"

      Đợi thống trị Bắc Dực đương nhiên 'đối xử tử tế' với những dân chúng và binh lính thần phục mình, dù sao... còn phải dựa vào dân chúng Bắc Dực sắp trở thành bách tính của TâyThần để đẩy cảnh phồn vinh thịnh vượng của Tây Thần lên tầm cao mới; còn phải dựa vào binh lính Bắc Dực làm quân binh tiên phong đến tiền tuyến nguy hiểm nhất, giúp chinh chiến đại quân hai nước còn lại.

      Về phần dân chúng và binh lính chịu quy hàng, xuất tâm tư khác, dĩ nhiên 'đối xử tử tế' hơn nhiều. Mặc dù lạm dụng hình tượng bạo quân, ngay

      [​IMG]

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 253: Kêu sấm gọi chớp.





      Lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm xuất , sắc mặt Ma Quân đằng sau chiếc mặt nạ hơi biến sắc. dẫn theo thi tôn mai phục trong rừng lâu, vốn dĩ công lực rất thâm hậu lại thể cảm nhận được họ cũng nấp trong bụi cây. Điều này đủ cho thấy, tại công lực của bọn họ những vượt xa , sợ rằng... còn vượt xa phạm vi có thể tưởng tượng.

      Thấy Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc tử y, trong đầu Ma Quân lên bốn chữ: chết cũng thương -- Đây là quẻ gương và quẻ tiền tự gieo cho mình. Quái tượng lên hình ảnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mặc tử y giống hệt trước mặt. Chẳng lẽ... mình thực gặp phải kiếp số chết cũng bị thương nặng như trong quẻ sao? Trước khi đến rừng cây, lại bói cho mình quẻ, quái tượng ra bốn chữ 'khổ tận cam lai' là có ý gì?

      Đối diện -- Tiêu Hàn tức giận nhếch lông mày liếc Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, lạnh nhạt : "Hai ngươi rốt cuộc cũng chịu xuất rồi sao?" Tiêu Hàn ngờ rằng nếu mình nâng cao giọng nhắc nhở họ xuất , liệu bọn họ... có định tìm đại thụ cành lá rậm rạp để nhắm mắt nghỉ ngơi ? Hoặc là thản nhiên chơi đùa lát, đợi đến khi chiến đấu mệt lả rồi mới xuất ?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhún vai: "Bọn người đông thế mạnh, ta và Diễm hơi sợ nên... do dự lát mới xuất ."

      Khóe miệng Tiêu Hàn nhịn được co rút mãnh liệt, suýt chút nữa vì bực mình mà hít thở thông, lại nâng cao giọng điệu lần nữa: "Ngươi sợ?" Tiêu Hàn vạn núi có sụp đổ trước mắt vẫn duy trì được bình tĩnh, khi gặp phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt tùy lúc sụp đổ.

      -- Lỗ tai của mình có vấn đề chứ? Thượng Quan Ngưng Nguyệt gì? đời này lại có chuyện như vậy sao? Tiết mục do nàng sắp xếp, vén màn hay hạ màn đều do nàng thao túng, ngay cả diễn viên cũng do nàng 'dụng tâm' lựa chọn, vậy mà nàng còn sợ? Đây giống như... nàng thanh toán túi bạc lớn cho đồ tể (*), sau đó giao cho con dao sắc để giúp nàng chọc tiết heo rồi lại với : Này, ngươi phanh ngực rạch bụng heo, móc mắt chặt chi, cắt đầu rọc tai nhưng con heo vẫn còn sống, phát ra tiếng gào khóc 'éc éc' dễ nghe nha. Tên đồ tể quanh năm quen thuộc với việc giết bò làm thịt cũng rợn cả tóc gáy ném dao và bạc xuống, nhanh chân chạy mất dép, dám quay đầu lại, quát: Trả bạc lại cho ngươi, ta làm việc này, ngươi tự làm thịt ! Sau đó, nàng hét to với đồ tể: Này, ta ai đó, ngươi phải quay lại tiếp tục làm thịt heo cho ta chứ! Cùng lắm ta trả ngươi bạc gấp đôi, ta dám tự làm thịt heo, bởi ta sợ!!!

      [(*) Đồ tể: Người làm nghề sát sinh như giết bò, giết trâu, giết heo...]

      "Đúng vậy, rất sợ, trái tim đập loạn liên hồi. Chỉ có điều, dựa vào nguyên tắc có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ngay cả có sợ chết nữa..." Sóng mắt nàng chuyển động, tay phải vỗ 'bộp bộp' lên ngực: "Nhưng chúng ta vẫn dũng cảm nhảy ra ngoài gánh chịu nguy hiểm với ngươi."

      Nàng vừa dứt lời, Bắc trưởng lão bỗng ngửa đầu nhìn trời, 'nghiêm túc' tự hỏi -- Chủ tử vừa nhảy ra sao? Hình như là bay ra ngoài chứ? Còn nữa... qua nhiều năm như vậy, khái niệm nhảy với bay đâu có lẫn lộn đâu? Con khỉ ở cây bay lên bay xuống, chim ở trời nhảy tới nhảy lui hay sao?

      Tiêu Hàn cũng cứng đờ cả người.

      -- Có phúc cùng hưởng, có nạn lại cùng chịu? Là mình suy nghĩ nhiều hay là... lời này của nàng có ý nghĩa nào khác? Ám chỉ mặc dù tối nay bọn họ cùng liên thủ diệt trừ kẻ địch chung, nhưng đợi đến khi vận số của Tây Thần và Thương Nguyệt tận, khi đó việc mình đối đầu với bọn họ để giành nhau hai miếng thịt béo này là tình thế bắt buộc?

      Cùng lúc đó -- Tư Đồ Kiệt đứng đối diện với gương mặt điên cuồng như mãnh thú, trong đầu quay cuồng hình ảnh thân thể bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị xé nát thành ngàn vạn mảnh. đưa ngón cái và ngón phải lên môi huýt tiếng sáo xong, ngón tay chỉ về bốn người đối diện, độc ác ra lệnh cho thi tôn: "Giết chúng!"

      Thi tôn nghe lệnh, ánh đao bay lóa mắt, đáy mắt lên tia sáng hung tàn, lập tức vung đao điên cuồng xông về phía bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão chứng kiến cảnh này đều ôm tay, vẻ mặt sóng nước chẳng xao động thưởng thức tuồng hay. Chỉ thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt vuốt ngón tay, mười tia sáng bảy màu bắn ra từ mười đầu ngón tay, xông thẳng lên trời nhanh như tia chớp. Đột nhiên bầu trời bị mây đen giăng kín, tiếp đó tiếng sấm 'ùng ùng' vang lên. Mây đen nhanh chóng

      [​IMG]

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 254: Đại chiến bắt đầu diễn ra.





      Cái khăn lụa kia dùng để làm nhục Dạ Dật Phong, giờ nó làm tròn nhiệm vụ rồi nên chẳng còn tác dụng với nàng, vì vậy trước khi đến đây nàng cảm thấy nhét khăn lụa đó trong áo là gánh nặng, định ném . Kết quả, Diễm nhanh tay lẹ mắt đoạt , tuy khăn này có thể tìm thấy ở khắp phố lớn ngõ nhưng do nàng thêu nên là bảo bối vô giá. xong, Diễm thận trọng cất nó vào tay áo, nhìn môi nàng hơi giật giật. Được rồi, nó là bảo bối của Diễm nàng cũng đành lòng làm dơ nó, cho nên... Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng khoanh tay, nghiêng đầu, ánh mắt xấu xa quét người Tiêu Hàn lượt.

      Hiên Viên Diễm thôi móc khăn ra, nghi hoặc nhìn nàng.

      -- Nguyệt nhi của 'tập trung tinh thần' quan sát Tiêu Hàn làm gì? Chẳng lẽ nàng... muốn mượn khăn tay của ? Khụ khụ, Tiêu Hàn là đấng mày râu, sao người có thể mang theo khăn tay nữ nhi thích dùng được?

      Tiêu Hàn bị ánh mắt của nàng làm rợn tóc gáy, lui về phía sau hai bước, phòng thủ nhìn nàng.

      -- Nữ nhân này... nàng muốn làm gì? Tay nàng dính nước lê liên quan đến mình, chỉ là kiệt tác của bản thân nàng. Tay dơ lấy khăn ra lau , nhìn mình như vậy làm gì? Chẳng lẽ nàng quên mang khăn tay nên định mượn mình? đường đường là nam tử hán, lấy đâu ra khăn lụa người đây?

      "Này, người ta có khăn lụa. Nếu ngươi cũng mang, muốn tìm thứ gì để lau tay..." Tiêu Hàn lùi về phía sau bước dài, khóe miệng mãnh liệt co rút: "Ngươi tùy tiện hái lá sen trong hồ rồi lau là được, hoặc trực tiếp dùng nước hồ rửa tay."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ép lại gần Tiêu Hàn, cười đến dị: "Lúc có thể lười tuyệt đối thể để chân mỏi. Bờ hồ quá xa, muốn làm phiền hai chân ta, cho nên..."

      -- Bờ hồ gần ngay trước mắt cũng gọi là xa? Vậy ngươi chạy từ Tụ Tiên trà lâu đến đây mới gọi là gần sao?

      Tiêu Hàn ngổn ngang trong gió, còn chưa kịp thốt thành lời cơ mặt co giật mạnh, miệng há to có thể nuốt được quả trứng ngỗng, khó tin nhìn tay nàng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất tự nhiên kéo vạt áo của , chậm rãi lau tay. Cằm sắp trật khớp, con ngươi cũng suýt rơi khỏi hốc mắt. HNTB.dđLQĐ

      -- Có nhầm hay ? Nữ nhân này... lại biến áo trở thành khăn lau tay?

      Nàng lau sạch hai tay, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn hóa đá tại chỗ, sau đó dời bước đến trước mặt Bắc trưởng lão. Che môi ngáp hơi, nàng dịu dàng gọi: "Bắc trưởng lão!"

      Bắc trưởng lão lập tức đứng lên, cực kì cung kính đáp lời: "Có thuộc hạ!"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ sau lưng Tiêu Hàn: "Hình như Thái tử Bắc Dực bị trật khớp cằm, người giúp bẻ khớp cằm về vị trí cũ !"

      Bắc trưởng lão cười 'phì phì' rồi bước về phía Tiêu Hàn. Đến trước mặt , ông nâng tay phải lên, định bẻ lại cằm cho Tiêu Hàn giơ tay lên trước, đẩy đẩy hàm gần như trật khớp, tự mình động thủ khép miệng lại. Ngay sau đó, Tiêu Hàn nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng lạnh nhạt : "Lần sau trước khi xuất môn nhớ mang mấy khăn tay, tùy lúc có thể lau tay cho vương phi của ngươi."

      Hiên Viên Diễm cong môi, trả lời: "Ta có mang nhưng ái phi của ta thích dùng khăn tay. Nàng cảm thấy vạt áo của ngươi phù hợp để lau tay hơn, ta cũng còn cách nào."

      -- Người này khó chịu ấy hả? Người khó chịu phải là

      [​IMG]

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 255: "Nguy hiểm giáng xuống"





      Thân thể Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão nghiêng qua, tránh giọt máu tấn công vào điểm trí mạng. Bóng dáng Tiêu Hàn lóe lên như gió cuốn, đứng ngạo nghễ phía trước Tư Đồ Kiệt; tàn ảnh của Bắc trưởng lão như mũi tên nhọn, đứng thẳng sau lưng Tư Đồ Kiệt.

      Trước có Tiêu Hàn, sau có Bắc trưởng lão, Tư Đồ Kiệt rơi vào khốn cảnh phía trước đường tiến, phía sau chẳng đường lui, mũi chân chạm đất như chuồn chuồn lướt nước, tránh khỏi chưởng phong của Tiêu Hàn và Bắc trưởng lão, cơ thể xoay về phía bên phải, ý đồ trốn vào bụi cây.

      Ba tia sáng xanh, vàng, trắng xuyên qua gió như ba ngôi sao băng lóa mắt, mà cực nhanh. Đợi đến khi Tư Đồ Kiệt phát có điều ổn lọt vào hiểm cảnh thể tránh khỏi.

      tiếng 'rầm' vang lên -- Tư Đồ Kiệt kinh hãi há hốc miệng, vẻ mặt sợ hãi, thân thể đột nhiên mềm nhũn, lấy hình tượng nhếch nhác ngã gục xuống đất. Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy cổ xuất ba đốm màu máu, đó cắm ba cây châm. Theo dược thư của Thánh Thủ y vương, khi đồng thời sử dụng ba cây châm màu xanh, vàng, trắng do chế thành để đâm vào ba nơi khác nhau cơ thể người, người bị châm cả người vô lực trong nháy mắt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng dậy, vuốt phẳng làn váy tựa như tiên tử trời bay xuống, bước khỏi thảm lá sen tới gần Tư Đồ Kiệt. Nàng ngồi xuống trước mặt , lười biếng nghiêng đầu, khuỷu tay phải chống xuống đầu gối, lòng bàn tay nâng má phấn, dịu dàng hỏi: "Tây Thần đế uy vũ hiên ngang ơi, ngài vẫn khỏe chứ? Ngã có bị thương chỗ nào ?"

      -- Làm người ta té mất cả hình tượng, sau đó dùng gương mặt thiên sứ và giọng dịu dàng đủ để hòa tan núi tuyết, hỏi 'con mồi' ngã có bị thương .

      Bắc trưởng lão liếc mắt, ngửa mặt lên trời nhìn vài vì sao lấp lánh; khóe miệng Tiêu Hàn mãnh liệt co giật, cúi đầu xuống rồi ngắm nghía vài chiếc lá xanh xào xạc theo gió.

      Tư Đồ Kiệt thử mấy lần nhưng vẫn thể bò dậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười phong tình quyến rũ, dịu dàng : " cho ta biết ngươi để Biến Sắc hoa ở nơi nào, dùng nó làm điều kiện đổi lấy cử động bình thường."

      -- Cử động bình thường sao? Cho dù nàng giải thoát mình khỏi khốn cảnh toàn thân nhức mỏi nhưng sao có thể dễ cho mình rời khỏi rừng cây? Kết cục... còn phải là tới thời khắc thê thảm bị nàng làm thịt sao?

      Tư Đồ Kiệt biết khi rơi vào tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tuyệt đối có kết cục tốt nên gào thét như thú dữ: "Muốn giết cứ giết, còn Biến Sắc hoa ngươi đừng có mơ! Ta có chết cũng mang nơi giấu Biến Sắc hoa xuống hoàng tuyền, bao giờ cho ngươi."

      "Ngươi còn hữu dụng với ta, sao ta có thể để ngươi chết được? Hơn nữa, ngươi nghĩ cắn răng khai có thể bảo vệ được bí mật của Biến Sắc hoa sao? Chẳng lẽ ngươi biết..." Nàng giương mày, ngón tay có thêm hai chiếc dược châm. Nàng cong môi, từng chữ từng câu: "Tim mới là nơi quan trọng nhất phải bảo vệ sao? cạy được miệng ngươi, ta có thể móc tim ngươi."

      "Ngươi..." -- Muốn làm gì?

      Tư Đồ Kiệt trợn mắt nhìn như Hắc Bạch vô thường tới đoạt hồn, khủng hoảng nhìn hai dược châm, vừa mới thốt ra chữ 'Ngươi'

      [​IMG]

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 256: Hậu lễ tử vong.





      Gót sen nhún, tóc bay bay, bóng dáng Thượng quan Ngưng Nguyệt tựa như tia chớp màu tím, vẻ mặt kinh hãi đứng bên cạnh Hiên Viên Diễm.

      Lần trước, Diễm bị khói đen của Ma Quân xuyên qua cơ thể khiến tính mạng treo đầu sợi tóc. Lần này, nàng tận mắt nhìn thấy vô số khói đen tấn công ác liệt hơn trước, đồng loạt xuyên qua đầu Diễm. Tính mạng chàng lại... Đôi tay nàng thấm đầy mồ hôi lạnh, nắm chặt cánh tay, đôi môi run rẩy hoảng sợ : "Diễm, chàng..."

      "Nguyệt nhi, yên tâm, ta sao!" Hiên Viên Diễm nắm tay nàng, dịu dàng trả lời, đồng thời đột nhiên di chuyển khí lưu trong cơ thể. tiếng 'vèo' vang lên, vô số khói đen từ trong đầu vọt ra ngoài sót lại chút nào.

      Bùm -- Khói đen bay vào bụi cây, sau đó bắn mặt đất. 'Phốc' tiếng, vô số khói đen hợp lại, phun ra ngụm máu xuống đất.

      Thấy Hiên Viên Diễm bình an vô , nàng nháy mắt, khóe môi khỏi khẽ co giật, : "Chuyện này..."

      -- Chuyện gì xảy ra? Ma Quân hóa thành khói đen xuyên vào đầu Diễm, kết quả Diễm bị thương chút nào, ngược lại... người bị thương đến hộc máu lại là Ma Quân?

      "Khụ, ta này Diễm..." Sương mù trong mắt ngọc tan , nàng kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm, khóe miệng giật mạnh hơn, hài hước : "Tiềm năng trong cơ thể chàng bùng nổ rất kịp thời nhỉ?"

      Hiên Viên Diễm khẽ cười, đáp lại.

      Khi khói đen xuyên qua đầu , dòng khí lưu ấm áp chợt sinh ra trong cơ thể cách khó lí giải. Khí lưu này những cho khói đen làm bị thương mà còn quỷ dị bày cách bức khói đen ra khỏi cơ thể. tượng khác thường như vậy, nghi ngờ gì nữa, ngoài việc liên quan đến 'Tiềm năng bộc phát' trong miệng ân sư thể tìm ra nguyên nhân thứ hai có thể giải thích được.

      Tại sao trong cơ thể bỗng bộc phát 'tiềm năng' tưởng? Đầu tiên tay trái có thể hóa khí thành lửa rực, tay phải có thể hóa nước thành hàn băng, tối nay lại bạo phát ra 'tiềm năng' mới có thể chống lại tấn công của khói đen. Theo lí mà , sức mạnh kì lạ này bộc phát làm bản lĩnh mình trở nên cường đại hơn là chuyện tốt, nhưng vì sao ân sư lại cố ý cho mình, ngược lại dùng tiêm năng để giải thích, giấu diếm về sức mạnh này? Đến tột cùng, phía sau việc ân sư chữa thương cho mình giấu bí mật gì? Đến khi... tuồng ở Tây Thần này hạ màn hoàn mỹ, phải liên lạc với Võ học thông, bóng gió hỏi bí mật của ân sư.

      Cùng lúc đó, phía đối diện -- Ma Quân bị thương, cười lên vô cùng dữ tợn. vốn tưởng rằng tà công mình tu luyện hơn nửa đủ để đối phó với sức mạnh cường đại của Ma châu, lấy mạng Hiên Viên Diễm, nào có ngờ vẫn thể, chẳng lẽ... Đúng như Ma tịch ghi lại, tà công phải tu luyện đến tầng cao nhất mới có thể vượt qua sức mạnh của Ma châu, chống lại linh lực bảy màu

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :