1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 193: "Nhiệt tình đón khách"

      Đột nhiên xuất thanh cười mị hoặc cực kỳ ôn nhu.

      Chỉ là, đối với mười tên nam tử trung niên áo đen cầm ống gỗ tre màu xám tro trong tay mà , thanh theo gió đêm trong vực lướt qua tiến vào hai lỗ tai, da.nlze.qu;ydo/nn lại phải là tiếng cười mị hoặc ôn nhu, mà là vô số cây châm như những cái gai rét lạnh chọc thủng vào lỗ tai.

      Vút vút vút --

      Mười tên nam tử trung niên áo đen, cũng là thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, sắc mặt ngạc nhiên chợt biến hóa, hai mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo, đồng thời theo thanh nhìn quá.

      Ngay phía trước thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn,tại vị trí ước chừng xa chín trượng, có hai bóng dáng màu lam lẳng lặng đứng.

      Nhưng, vừa rồi thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn mới nháy mắt cái, hai bóng dáng màu lam bỗng chốc khẽ động, liền đứng đối diện với thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, tại vị trí ước chừng xa ba thước*.
      * trượng bằng 10 thước, 1 thước bằng 1m

      Ánh trăng bạc sáng chói tận tình vương vấn, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, mặc bộ cẩm y màu lam thêu hoa rất đẹp, dfienddn lieqiudoon gương mặt được dịch dung cũng rất đẹp, toàn thân lộ ra phong thái thần vận (say mê hấp dẫn) lại càng đẹp hơn.

      Vậy mà, vừa nhìn thấy hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, tuấn nam mỹ nữ đẹp như tiên trong họa, tâm tình của thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn, lại vô cùng đẹp.

      Xương sống sau lưng thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn chỉ rét run, hai chân đạp mặt đất rét run, mà tay phải thô ráp cầm ống gỗ tre màu xám tro còn ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.

      Bọn họ bị gió đêm thổi hơn canh giờ, chính là phụng mệnh lệnh của môn chủ, tiến hành hành động "đón khách vô cùng nhiệt tình " với hai người đêm khuya đến cung điện Sinh Tử Môn "làm khách" này.

      Nhưng mà, khi hai người này cũng biết dùng phương pháp gì, vậy mà nhảy qua được khoảng cách rất xa giữa hai bờ vực sâu vạn trượng này.

      Sau đó, dưới tình huống mười người bọn họ hề phát giác, hai người kia lại lặng yên tiếng động xuất ngay tại vị trí ước chừng cách xa mười người bọn họ chín trượng.

      Tiếp, hai người kia lại thi triển khinh công đạt tới đỉnh cao như thế, từ vị trí ước chừng xa chín trượng, trong nháy mắt đến trước mặt mười người bọn họ.

      Nếu mười người bọn họ còn cảm thấy rợn cả tóc gáy, thế não của mười người bọn họ, nhất định là bị gió đêm từ từ xao động thổi gây ra vấn đề lớn.

      "Các ngươi. . ." hộ pháp Sinh Tử Môn trong số đó, sau khi rùng mình mãnh liệt cái, da đầu run run trận mà hỏi: "Hai người các ngươi, rốt cuộc nhảy qua vực sâu vạn trượng thế nào?"

      "Đương nhiên là bay qua. Chẳng lẽ. . ." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng bắt chéo, đôi môi đỏ mọng tà mị cười : "Ngươi nghĩ rằng chúng ta cực khổ đào đất, lấp đầy vực sâu vạn trượng, sau đó từng bước từng bước qua vực sâu vạn trượng hay sao?"

      " bậy!" Hai con mắt của tên hộ pháp Sinh Tử Môn hỏi câu trước đó giống như gặp quỷ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nóng nảy : "Mặc dù khinh công của các ngươi đạt tới đỉnh cao, dieendaanleequuydonn nhưng khoảng cách giữa hai bờ vực sâu vạn trượng rất xa, cũng có bất kỳ chỗ đạp chân nào, làm sao các ngươi có thể bay qua đây chứ?"

      Lúc này, gần bờ vực sâu này, trong sơn động bí mật nào đó ở vực sâu khác --

      Sau lưng dựa vào vách núi lành lạnh, Huyết Thứu* chi vương Ngốc Bảo chôn đầu vào trong cánh lớn màu đỏ, đôi mắt đại bàng khép chặt con mắt mà ngủ mất, cũng có nghe thấy câu hỏi của tên hộ pháp Sinh Tử Môn.

      *Huyết Thứu: đại bàng máu

      Nếu , Huyết Thứu chi vương Ngốc Bảo nhất định vô cùng cuồng ngạo ngẩng đầu lên trời, thanh đại bàng vô cùng trào phúng trả lời: bay qua? Cần bản thứu vương ngậm cổ của ngươi, dẫn ngươi bay tới bay lui gần nghìn chuyến, để cho ngươi nghiền bay qua bay lại luôn ?

      "Ta , cái người nào đó. . ." Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng : "Chúng ta là tới uống trà, cũng phải là tới giải thích hết nghi ngờ cho ngươi. Nếu như ngươi hiếu kỳ, ngại ngẩng đầu hỏi sao trời và trăng sáng câu, chúng ta đến cuối cùng bay qua thế nào, chúng nó thấy rất ràng."

      "Nhưng mà, ngươi tốt nhất vẫn đừng ngẩng đầu hỏi sao trời và trăng sáng. Ngộ nhỡ sao trời và trăng sáng từ bi, mở miệng giải thích hết nghi ngờ cho ngươi, sợ là đợi chúng ta làm khách xong lúc trở về. . ."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cúi đầu, lòng bàn tay trái chậm rãi vuốt ve năm ngón tay phải,
      [​IMG]

      Chương 194: "Lễ phép đáp lễ"


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay trái lên, để bày tay trái trắng nõn khẽ che đôi môi đỏ thắm, miễn cưỡng ngáp cái.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngáp xong, tay trái rời khỏi bờ môi, đôi mắt ngọc khẽ chuyển, lướt qua mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, thanh nhu hòa cười hỏi "Nghi thức đón khách của các ngươi kết thúc rồi sao?"

      Tiếng cười nhu hòa như gió xuân chơi đùa dòng suối , thấm vào trong tai mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, da.nlze.qu;ydo/nn lại giống như hàn băng vạn năm lạnh thấu xương, khiến thân hình mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn càng cứng ngắc hơn so với trước.

      Mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn, người đáp lại lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt .

      Nghi thức đón khách dĩ nhiên chưa kết thúc, kiếm vẫn còn lẳng lặng treo ở hông bọn , có lao ra khỏi vỏ kiếm tắm máu. Nhưng. . .

      tên nam tử áo lam với vóc dáng cao lớn kia, ống tay áo cứ vung lên nhàng như vậy, ống gỗ tre màu xám tro chứa dịch độc thực cốt hủ thi trong tay bọn họ, toàn bộ đều vỡ tan rơi thảm cỏ.

      Công lực xuất thần nhập hóa như thế, đừng bọn họ để kiếm ra khỏi vỏ tắm máu. Sợ rằng nam tử áo lam với vóc dáng cao lớn kia lại nhàng vung ống tay áo lên, bọn họ cũng có cơ hội xuất kiếm ra khỏi vỏ?

      Ngón tay nâng lên, vén lên sợi tóc đen theo gió bay múa bên má, lông mày phượng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị hoặc khiêu lên, : "Các ngươi im lặng, là cho hai người chúng ta biết, nghi thức đón khách kết thúc rồi sao?"

      Nhìn thấy thân hình mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn vẫn cứng ngắc chẳng khác nào bức tượng, trong môi cũng cho người khác đáp lại chút nào, dieendaanleequuydonn Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhún đầu vai, trong đôi mắt ngọc tràn đầy ý cười tươi đẹp : "Nếu nghi thức đón khách kết thúc, hai người chúng ta nên vào điện thưởng thức trà thôi."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, đôi mắt đen của Hiên Viên Diễm ngậm cười, vẫn chút để ý lướt qua ba tên hộ pháp Sinh Tử Môn dùng thân hình ngăn trở đường ở phía trước, trong môi mỏng tràn ra tiếng cười ôn nhu.

      "Đẩy các ngươi ra, hoặc là thi triển khinh công phóng qua từ đỉnh đầu các ngươi, đối với hai người chúng ta mà , là rất lãng phí sức lực. Đối với các ngươi mà , lại là loại hành động rất tôn trọng các ngươi. Cho nên....làm phiền, nhường đường chứ?"

      Nghe thấy lời của Hiên Viên Diễm, thân hình mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn tạo thành trận thế vòng tròn bao vây hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cuối cùng cũng động.

      Nhưng mà, toàn bộ thân hình của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn cũng phải động, chỉ là bộ phận nào đó thân hình bọn họ động, mà bộ phận kia lại chính là tay phải của bọn .

      Tay phải của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn đồng thời nắm chuôi kiếm bên hông. Nhưng, bọn họ cũng có nhanh chóng rút ra trường kiếm bên trong vỏ. Lúc trước môn chủ từng với bọn họ, nếu bọn họ thể lợi dụng được dịch độc thực cốt hủ thi, Die nd da nl e q uu ydo n thành công phá hủy kẻ địch đến hài cốt cũng còn, vậy với võ công của bọn họ, cho dù mười người liên thủ cũng tuyệt đối có cách nào đánh bại kẻ địch.

      Cho nên mười người bọn họ, trước mắt chỉ có việc phải làm, phải lòng dạ đòi lấy tính mạng kẻ địch, mà là tìm mọi cách làm tiêu hao hết thể lực kẻ địch.

      Nhưng vừa rồi bọn họ lĩnh giáo lợi hại của kẻ địch, vì vậy bọn họ dám lỗ mãng rút kiếm ra khỏi vỏ.

      Bọn họ thầm tự hỏi, nên dùng sức đến đâu để cầm chuôi kiếm, mới để kẻ địch mạnh mẽ trước mắt tùy ý vung ống tay áo màu lam lên liền dễ dàng đánh rơi trường kiếm trong tay bọn họ.

      Bọn họ thầm tự hỏi, nên dùng loại chiêu thức nào để tiến hành công kích mới có thể làm kẻ địch mạnh mẽ trước mắt tiêu hao hết nhiều thể lực.

      "Xem ra, mười người này cảm thấy. . ." Đôi mắt ngọc tràn ngập ý cười xinh đẹp, lười biếng lướt qua tay phải của mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn cầm chuôi kiếm lấy tĩnh chế động, Dieenndkdan/leeequhydonnn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      "Bọn họ dùng lễ nghi đãi khách cao nhất của Sinh Tử Môn, vô cùng nhiệt tình hoan nghênh chúng ta. Nhưng hai người chúng ta lại có lễ phép đáp lễ cho bọn họ, cho nên mười người bọn họ có chút vui mừng."

      " là chúng ta thất lễ." Đôi mắt đen của Hiên Viêm Diễm nghênh đón ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đầu khẽ nghiêng, môi mỏng tràn đầy nhàng : "Chú trọng lễ tiết, vốn nên cần chứ sao."

      Đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng khẽ nghiêng, đôi mắt ngọc tràn ngập ý cười xinh đẹp, mị hoặc nháy mắt nhìn Hiên Viên Diễm : "Vì thất lễ với người, chúng ta nên nhanh chóng lễ phép đáp lại phần lễ cho bọn họ chứ?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm bỗng nhiên cúi đầu.

      Hai tay duỗi vào trong tay áo màu lam, sau khi mò đông tìm tây xong, ngón tay Hiên Viên Diễm sờ đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm giọng áy náy lưu luyến phiêu đãng trong gió đêm.

      "Hỏng bét, lúc trước ra cửa quá vội vàng rồi, lại mang trân bảo hiếm có gì người. Bằng . . . đưa chút trân bảo hiếm có cho bọn , bổ sung lễ phép đáp lễ, bọn họ nhất định cảm thấy rất vui vẻ."

      Chân ngọc giẫm đất, thanh tràn ra từ trong môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tràn đầy hơi thở cực kỳ tự trách: "Vậy phải làm sao bây giờ cho tốt? Người ta dùng lễ nghi đãi khách cao nhất vô cùng nhiệt tình nghênh đón chúng ta. Dinendian.lơqid]on Nhưng chúng ta lại tốt, thế mà lại có cách nào lễ phép đáp lễ, chúng ta quả quá đáng!"

      "Đúng vậy, chúng ta quả quá đáng." Trong đôi mắt Hiên Viêm Diễm lên tia "áy náy", môi mỏng lại khiển trách bản thân, đồng thời lòng bàn tay trắng nõn xoa bóp cổ của mình: "Ngay cả gió đêm cũng nhìn thấy ta quá đáng, thổi quát cổ ta đau rồi đây này."

      Lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt che trán, ngửa đầu nhìn trời : "Nhanh nghĩ cách chứ? Ngộ nhỡ ngay cả ông trời cũng nhìn nổi nữa, chờ lát nữa phái Lôi công tới hung hăng chém chúng ta, vậy chúng ta thảm lớn rồi."

      -- Đủ rồi, hai người các ngươi đừng giả vờ giả vị hát hí khúc nữa!

      Trong lòng mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn gào thét ra câu vô cùng điên cuồng dữ dội, tay phải thô ráp dùng hết toàn lực cầm chuôi kiếm cũng có dấu hiệu rục rịch muốn rút kiếm.

      Toàn bộ tay phải mười người bọn họ đều gắt gao đè chuôi kiếm xuống, rất ràng là mười người bọn họ chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, thi triển hành động công kích với hai người trước mắt.

      Nhưng hai người trước mắt kia lại hoàn toàn coi như thấy hành động sắp công kích của bọn họ, vẫn còn ở trước mặt bọn họ cười cười diễn tuồng. dfienddn lieqiudoon Đây quả thực là loại khinh thường trần trụi, vô cùng khinh thường, chút cũng có đặt mười người bọn họ vào trong mắt.

      Kẻ địch ở trước mặt bọn họ, càng bằng chân như vại, bọn họ liền càng phập phồng yên, càng có niềm tin tuyệt đối công kích địch nhân để
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 195: Ma quỷ trong ma quỷ

      Mười tên hộ pháp Sinh Tử Môn có lên tiếng đáp lại, cũng dám lên tiếng đáp lại.

      Tiếng máu tươi chảy xuống, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, khúc nhạc cực kỳ dễ nghe, rung động tâm hồn nhất thế gian? Được rồi, bọn họ thừa nhận những lời này có sai.

      Khi khúc nhạc này là do bọn tấu lên từ người khác -- bọn họ cũng cảm thấy khúc nhạc này, giống như tiên khúc trời, có thể làm cả người bọn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Nhưng lúc khúc nhạc này là người khác tấu lên từ người bọn họ, hoặc là từ người đồng bạn của bọn họ -- Die nd da nl e q uu ydo n như vậy khúc nhạc này, liền thuộc về tiên khúc trời nữa rồi.

      khúc nhạc này là quỷ khúc, quỷ khúc đến từ tào địa phủ, xen lẫn tiếng cười nhạo khe khẽ của Hắc Bạch Vô Thường, tay Mạnh bà nâng chén canh tuyệt tình cười hiểm, Diêm vương ngục tối cười tàn khốc.

      Thân hình chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn rơi xuống đất, đầu cúi thấp xuống.

      Bọn họ rất muốn giải cứu đồng bạn thoát khỏi bể khổ, nhưng bọn họ cũng có sức giải cứu. Đừng có sức giải cứu đồng bạn thoát khỏi bể khổ, ngay cả từ mặt đất đứng dậy, bọn họ cũng thể làm được.

      Tên nam tử áo lam cao lớn, mặc dù chỉ khẽ vung ống tay áo thêu hoa, khiến thân hình bọn nặng nề rơi xuống, cũng có để cho bọn họ bị chút nội thương nào xâm nhập vào thân thể.

      Nhưng tình hình bây giờ, lại khiến trong lòng bọn hiểu rất ràng.

      khi bọn họ cố gắng từ mặt đất đứng dậy, tên nam tử áo lam cao lớn lần nữa khẽ vung ống tay áo thêu hoa, "ban thưởng" vận mệnh nặng nề rơi xuống mặt đất cho thân thể bọn họ.

      Nếu biết hai chân cách nào thành công đứng đất, bọn họ cần gì phải ngu xuẩn thử đây? Như vậy. . . chỉ làm thể diện của môn chủ Sinh Tử Môn bọn họ hoàn toàn có ánh sáng.

      Về phần tên hộ pháp Sinh Tử Môn hai chân đứng đất, cằm bị dây thép của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắm vào bên trong xương nghiễm nhiên trở thành dây đàn, da.nlze.qu;ydo/nn tận tình khảy ra khúc nhạc "tiếng trời", đầu của cũng cúi thấp xuống, hàm răng gắt gao cắn môi.

      Có điều, tay phải nắm chặt chuôi kiếm ngắn ngủn, lại bỗng nhiên giơ cao.

      Chẳng qua, chuôi kiếm ngắn ngủn tay phải tập kích đến chỗ, cũng phải là trái tim của Thượng Quan Ngưng Nguyệt phía đối diện, mà là chính trái tim .

      Từ lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắn ra dây thép màu bạc với tốc độ quỷ dị, trong lòng tên hộ pháp Sinh Tử Môn ràng biết, nếu muốn dùng chuôi kiếm ngắn ngủn công kích, hung hăng xuyên qua trái tim Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ sợ cũng chỉ là phí công.

      Người của Sinh Tử Môn thà nhận lấy cái chết, tuyệt chịu nhục.

      mặc dù cách nào dùng chuôi kiếm ngắn ngủn, hung hăng xuyên qua trái tim Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng có thể dùng chuôi kiếm ngắn ngủn, hung hăng xuyên qua tim .

      Nhìn thấy tên hộ pháp Sinh Tử Môn, muốn chịu đựng tiếng tấu cằm khuất nhục mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt "ban cho", giơ cao chuôi kiếm ngắn ngủn trong tay phải lên, lựa chọ hành động tự sát bi tráng.

      Hai cánh tay lười biếng đan vào nhau, dáng vẻ Hiên Viên Diễm lo lắng thưởng thức vở kịch, ý cười mị hoặc trong đôi mắt đen càng đẹp hơn.

      Hiên Viên Diễm cũng có trong nháy mắt đánh rơi chuôi kiếm ngắn ngủn trong tay tên hộ pháp Sinh Tử Môn đâm về tim này. Nguyệt nhi chơi đùa rất vui, nàng há lại cho phép người khiêu khích nàng, dễ dàng thoát khỏi bể khổ đây?

      Chỉ có người khiêu khích Nguyệt nhi, mới có thể sâu sắc cảm nhận được -- nếu muốn tự sát tính mạng, thành công thoát khỏi bể khổ đau đớn, là việc khó khăn dường nào.

      Môn chủ, thứ cho thuộc hạ có năng lực phục vụ tốt cho người rồi!

      Nhưng , ngay tại lúc tên hộ pháp Sinh Tử Môn cầm chuôi kiếm ngắn ngủn nhắm ngay vào trong ngực bản thân, sau khi từ đáy lòng phát ra tiếng hô hào rồi đâm chuôi kiếm ngắn ngủn vào trong ngực bản thân trong nháy mắt --

      Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt thon thon vẫn chậm rãi lôi kéo dây thép màu bạc như cũ, khiến tiếng đầu khớp xương vỡ vụn lãnh lẽo tấu lên trong gió đêm, đôi mắt ngọc vốn mị hoặc khép lại, bỗng chốc mở ra.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nếu nhanh chóng rút dây thép màu bạc ra khỏi cằm tên hộ pháp Sinh Tử Môn này, sau đó dùng dây thép màu bạc đánh bay chuôi kiếm ngắn ngủn tay phải tên hộ pháp Sinh Tử Môn với ý đồ dùng để tự sát tính mạng, quả chính là dễ dàng.

      Nhưng, khúc ca " tiếng trời tuyệt mĩ" đổ máu vỡ xương này, hôm nay nàng khảy đàn rất hăng say nha.

      Nàng cũng muốn bởi vì dây thép màu bạc đột nhiên rút ra, mà dẫn đến khúc ca tiếng trời "tuyệt mĩ " xuất đoạn tỳ vết nào phá hư nhã hứng.

      Cho nên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng có để cho dây thép màu bạc rút ra khỏi cằm, chỉ là đầu hơi lắc trái lắc phải dao động theo gió, từ đôi môi đỏ cũng bật ra tiếng cười mười phần giễu cợt.

      "Chậc chậc chậc. . . có sức đối địch, tự sát tính mạng, là hành vi hèn nhát. Hóa ra môn chủ Sinh Tử Môn uy hiếp giang hồ,
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 196: Thần kinh sụp đổ

      Ma quỷ, nam tử áo lam thấp hơn này, nhất định là ma quỷ tới từ địa ngục, ma quỷ trong ma quỷ!

      Bởi vì chỉ có ma quỷ trong ma quỷ, mới có thể có loại lực lượng kinh khủng này -- chỉ mở miệng câu thôi, là có thể dọa người sởn gai ốc, hồn bay phách tán.

      Tên hộ pháp Sinh Tử Môn rút dây thép màu bạc khỏi cằm, từng giọt từng giọt mồ hôi to như đậu nành, từ sống mũi tái nhợt rơi xuống, dung hợp với máu tươi chỗ cằm thành dòng máu đỏ thê lương.

      Gió đêm trong vực sâu nhàng phất vào mặt, mồ hôi dung hòa với giọt máu thành dòng máu đỏ thê lương, chậm rãi chảy xuôi dọc theo cổ tên hộ pháp Sinh Tử Môn, nhiễm đỏ vạt áo trước của tên hộ pháp Sinh Tử Môn.

      Thân thể chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại nằm sát đất, gương mặt giống như tro tàn, cũng tụ tập vô số giọt mồ hôi như hạt đậu.

      Nam tử áo lam thấp hơn, tự tay dùng dây thép màu bạc, xỏ xuyên qua cằm của bọn cũng thôi . Nhưng lại tự mình động thủ, Die nd da nl e q uu ydo n mà để cho đồng bạn của bọn họ tình như huynh đệ tới động thủ, . . . là độc ác!

      Nhìn thấy tên hộ pháp Sinh Tử Môn ở phía đối diện, tay phải chỉ nắm dây thép màu bạc, hai chân lại cũng chút dấu hiệu di động.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, đôi môi đỏ mọng cười : "Xem ra. . . quá nguyện ý giúp ta cắm dây thép màu bạc vào bên trong cằm của đồng bạn ."

      Đôi mắt đen Hiên Viên Diễm nghênh đón ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức mở miệng tiếp: "Có lẽ cũng phải là muốn đâu? chỉ biết sau khi cắm dây thép màu bạc vào bên trong cằm của đồng bạn, dieendaanleequuydonn làm thế nào mới có thể khiến xương cốt chỗ cằm, tấu lên khúc nhạc trời dễ nghe! Dù sao. . . . . ."

      Tiếng của Hiên Viên Diễm hơi ngừng lại, lười biếng duỗi thắt lưng, môi mỏng tiếp tục chậm rãi : "Dù sao, phổ nhạc cũng cần thiên phú. có thiên phú lấy xương trắng làm dây cầm, phổ ra tiên , nàng cũng nên làm người khác khó chịu."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai cái đầu, đôi mắt ngọc lại lần nữa cười nhìn tên hộ pháp Sinh Tử Môn phía đối diện.

      Đầu khẽ nghiêng, từ trong môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt bật ra lời ôn nhu mị hoặc: "Này, thả đoạn dây bạc tay phải ngươi ra ! Mức độ tê dại của ngón tay ta, yếu ít. Ta nghĩ. . . mặc dù cần hỗ trợ của ngươi, ta cũng có thể mình phổ nhạc là được rồi."

      Nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt , tay phải tên hộ pháp Sinh Tử Môn, chỉ buông ra dây thép màu bạc, ngược lại còn cầm dây thép màu bạc chặt hơn chút.

      Rất dễ nhận thấy, thử cái cảm giác xương cằm bị vỡ vụn đó, muốn chín tên đồng bạn tình như huynh đệ của nếm thử đau đớn kịch liệt như khoan tim đâm phổi đó.

      Nhưng lại biết ràng, với bản lĩnh có hạn của bản thân , vốn có cách nào đoạt lấy tính mạng của hai người nam tử áo lam này, để hóa giải bể khổ đau đớn mà những đồng bạn sắp gặp.

      Cho nên, chỉ có thể nắm đoạn dây thép màu bạc trong tay phải chặt hơn chút. Dùng cái cách hết sức phí công này, da.nlze.qu;ydo/nn để biểu lộ ý niệm có lòng nhưng đủ lực bảo hộ với chín tên đồng bạn tình như huynh đệ của .

      Cảm nhận được tên hộ pháp Sinh Tử Môn ở phía đối diện dùng tay phải gắt gao nắm chặt đầu đoạn dây thép màu bạc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhướn mày, ý cười chứa đầy trong mắt ngọc càng đẹp hơn, : "Xem ra. . . ngươi nảy sinh ra tình cảm vô cùng sâu đậm với dây thép màu bạc này."

      Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ cần khảy , khiến đầu dây thép màu bạc, bay ra khỏi lòng bàn tay phải của tên hộ pháp Sinh Tử Môn, dễ dàng như bẻ lấy cành cây vậy.

      Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng có khiến đầu dây thép màu bạc, bay ra khỏi lòng bàn tay phải của tên hộ pháp Sinh Tử Môn.

      "Được rồi, con người của ta từ trước đến giờ đều rất hào phóng! Ngươi nảy sinh ra tình cảm vô cùng sâu đậm với dây thép màu bạc này, nỡ trả nó lại cho ta, vậy ta liền đưa nó cho ngươi."

      Tiếng cười dịu dàng vừa dứt, ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt thon thon lười biếng thả ra, khiến đầu dây thép màu bạc, từ ngón tay thon thon rơi vào mặt đất trong gió đêm xao động.

      "Dù sao, dây thép màu bạc trong tay áo ta rất nhiều, mặc dù hào phóng tặng ngươi đoạn dây thép màu bạc. . ."

      Cúi đầu, ngón tay thon thon lại duỗi vào trong tay áo màu lam, đôi môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đỏ mọng câu lên đường cong ma mị : dinendian.lơqid]on "Cũng lo có đoạn dây thép màu bạc khác để phổ tấu khúc nhạc
      [​IMG]

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 197: Gạt người là đúng

      Giữa vách núi giống như đao chém rìu gọt, phía dưới ba chữ lớn rồng bay phượng múa Sinh Tử Môn u ám, cửa đá cung điện vẫn đóng chặt như cũ, chỉ là ngay vị trí chính giữa cửa đá cung điện, xuất thêm cái lỗ thủng cực lớn.

      Tên hộ pháp của Sinh Tử Môn ngồi xổm mặt đất dùng bàn tay che hai lỗ tai lại, nghiêng đầu nhìn cái lỗ cửa đá, Die nd da nl e q uu ydo n đồng thời lúc này bắp chân cũng rã rời, đặt mông ngã ngồi mặt đất lạnh lẽo.

      "Hí. . ." Chín tên hộ pháp của Sinh Tử Môn còn lại, sau khi mũi hít mạnh hơi sâu, cũng giương mắt mà nhìn cái lỗ lớn cửa đá.

      Chín tên hộ pháp của Sinh Tử Môn bị giật mình sợ hãi, lại hồn nhiên quên rút dây thép màu bạc ra khỏi xương cằm bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt mài cắt, khiến máu tươi thê lương chảy xuống.

      Bên ngoài cung điện Sinh Tử Môn mười tên hộ pháp đều kinh hãi đến, bên trong cung điện Sinh Tử Môn --

      Sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn đeo trường kiếm sắc bén bên hông, sóng vai đứng yên, toàn thể cũng dường như bị kinh hãi, ánh mắt bọn họ trừng lớn giống như chuông đồng, miệng há ra quả có thể nuốt trọn hai quả trứng.

      Cửa chính cung điện Sinh Tử Môn, ước chừng dày thước.

      Nhưng mà, cửa đá cung điện cứng rắn ước chừng dày thước, lại yếu ớt dễ vỡ giống như giấy mỏng, bị tên nam tử áo lam cao lớn, dieendaanleequuydonn dễ như trở bàn tay đục ra cái lỗ lớn, mà lại còn là cái lỗ hình người trông rất sống động?

      Mà ở sau lưng sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn, là năm cánh cửa đá nạm vàng khảm ngọc mở rộng.

      Bên trong năm cánh cửa đá nạm vàng khảm ngọc hoàn toàn mở rộng là từng hành lang dài có chiều rộng ước chừng bốn thước, chiều dài ước chừng mười thước, được trải năm tấm thảm với năm màu sắc rực rỡ.

      Gót sen nhàng di chuyển, vạt áo màu lam theo gió khẽ bay cuốn lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng ở trước mặt tên hộ pháp của Sinh Tử Môn.

      Hơi nghiêng đầu, đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị hoặc nháy mắt, trong đôi môi đỏ bật ra tiếng cười nhu hòa=Da.nlze.qu;ydo/nn "Xin hỏi. . . năm cái hành lang trước mắt, chúng ta nên vào hành lang nào mới có thể nhanh chóng nhìn thấy chủ tử của các ngươi, cùng chủ tử các ngươi thưởng thức trà chuyện phiếm đây?"

      Lúc trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy xương trắng làm dây đàn, phổ tấu "tiên khúc trời" làm "đáp lễ", khiến sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn đứng yên trong cung điện, chỉ nghe thấy rất ràng, hơn nữa càng nghe càng khiến mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

      Vì vậy, tiếng cười bật ra từ đôi môi đỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, càng dịu dàng lễ phép, da đầu sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn đeo trường kiếm bên hông, càng cảm thấy vô cùng tê dại.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, tên hộ pháp của Sinh Tử Môn bị hỏi, đầu tiên là lặng lẽ nuốt xuống ngụm nước miếng, lúc này giọng khẽ run run trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Chủ tử chờ ở thư phòng lâu, năm cái hành lang ở phía sau chúng ta, đều có thể thông đến thư phòng của chủ tử. dinendian.lơqid]on Mặc cho các ngươi hành lang nào, chỉ cần tới cuối hành lang, quẹo phải liền có thể nhìn thấy thư phòng của chủ tử."

      Ngón tay thon thon vén lên vài sợi tóc trước trán, đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong cong, tràn ra thanh càng thêm mị hoặc dịu dàng: " Từ trước đến giờ hai người chúng ta đều có tinh thần mạo hiểm, thích hưởng thụ cảm giác kích thích huyết dịch sôi trào. Cho nên, xin hỏi lần nữa, hành lang nào có tính khiêu chiến đây?"

      Nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt , vô luận là tên hộ pháp của Sinh Tử Môn bị hỏi, hay là năm tên hộ pháp của Sinh Tử Môn bị hỏi, trong nháy mắt thân thể đều như hóa đá.

      Ý giễu cợt trong lời của tên nam tử áo lam thấp hơn vô cùng ràng rồi.

      biết tất cả năm hành lang thông suốt đến thư phòng của chủ tử đều bố trí cơ quan nguy hiểm trí mạng. Chỉ là, vốn có nghĩa vụ phải hồi báo về việc cơ quan nguy hiểm trí mạng được bố trí với bọn họ!

      Nhưng nếu kẻ địch thông minh thấy nguy cơ, bọn họ cũng còn cần thiết cố gắng che giấu. Ngu xuẩn che giấu, chỉ khiến ý cười giễu cợt trong mắt kẻ địch càng đậm hơn thôi.

      Sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn che giấu cảm xúc hoảng sợ trong lòng, hai mắt đều đồng loạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, miệng đồng thanh lạnh lẽo trả lời: "Mỗi hành lang đều có tính khiêu chiến, bất luận lựa chọn hành lang nào, di@en*dyan(lee^qu.donnn) tuyệt đối khiến hai vị tràn đầy tinh thần mạo hiểm, hưởng thụ được cảm giác kích thích huyết dịch sôi trào."

      "Vậy , liền hành lang chính giữa này ?" Ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ về phía cánh cửa đá nạm vàng khảm ngọc ở chính giữa, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm : "Đợi chúng ta phẩm trà xong, lúc rời khỏi Sinh Tử Môn, nếu còn chưa cảm thấy mệt mỏi, vậy hết lần tất cả bốn hành lang còn lại ?"

      "Đề nghị tệ." Hiên Viên Diễm mị hoặc nhún vai cái, sau khi môi mỏng nở nụ cười đáp trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt , lúc này mũi chân điểm xuống đất, đồng thời cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào cánh cửa đá ở chính giữa.

      Bên trong năm cái hành lang với chiều rộng ước chừng bốn thước, chiều dài ước chừng mười thước được trải năm tấm thảm với năm màu sắc rực rỡ --

      đỉnh điện được chạm trổ long phượng, khảm hơn mười viên dạ minh châu màu trắng tròn trịa, dùng để chiếu sáng.

      Dưới ánh sáng màu trắng của dạ minh châu, vách tường ở hai bên trái phải hành lang cao ngất, chạm trổ vô số khổng tước với lông vũ chi chít màu sắc sặc sỡ, dáng vẻ trông rất sống động.

      Có điều, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa mới tiến vào bên trong cánh cửa đá nạm vàng khảm ngọc, hai chân đạp mặt thảm sặc sỡ, bước chân thảnh thơi về phía cuối hành lang dài chừng mười thước phía trước, Dieenndkdan/leeequhydonnn bỗng nhiên, hành lang dài chừng mười thước, chợt tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm nhàn nhạt đến từ chính tấm thảm trải mặt đất.

      Cùng lúc đó, tất cả sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn đeo trường kiếm sắc bén bên hông đều tụ tập lại ở bên ngoài cửa đá nạm vàng khảm ngọc, hai mắt u rét lạnh đồng loạt nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cất bước thảnh thơi vào bên trong hành lang.

      -- để cho hai người các ngươi phách lối cuồng vọng, đợi sau khi thân thể hai người các ngươi mềm yếu có sức lực ngã xuống mặt đất, xem chúng ta thu thập các ngươi ra sao?

      Phạm vi khuếch tán của mùi thơm nhàn nhạt càng ngày càng rộng, trong chớp mắt, thảm màu sặc sỡ mặt đất phiêu tán mùi thơm nhàn nhạt ra ngoài, dfienddn lieqiudoon chỉ bao vây Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, còn tràn ngập từng cái ngóc ngách trong hành lang.

      Bên ngoài cửa đá nạm vàng khảm ngọc, sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn mong đợi nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm trúng tô cốt nhuyễn cân hương (thuốc làm tê liệt cử động được), thế nhưng bọn họ lại bị tô cốt nhuyễn cân hương ảnh hưởng chút nào.

      Bọn họ vừa thảnh thơi về phía cuối hành lang, trong môi vừa phát ra tiếng cười hì hì, hai mắt tán thưởng bức tranh chạm trổ vô số khổng tước với lông vũ chi chít màu sắc sặc sỡ rất sống động vách tường hành lang.

      Sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn nhất thời đều trợn mắt lên.

      Xương sống sau lưng sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn bị gió lạnh quét qua, khí lạnh toát ra đỉnh đầu, trong lòng vô cùng hoảng sợ thầm : chuyện gì xảy ra vậy, tại sao hai người kia lại bình yên vô chứ?

      Tô cốt nhuyễn cân hương bao phủ dày đặc, trong chớp mắt trúng tô cốt nhuyễn cân hương, thân thể hai người kia ngay lập tức mềm yếu vô lực, dieendaanleequuydonn cả người phải giống như đống bùn nhão, tê liệt ngã xuống mặt đất hành lang chứ?

      Nhìn thấy tấm thảm phiêu tán tô cốt nhuyễn cân hương ra ngoài, thế mà lại vô ích với hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

      tên hộ pháp của Sinh Tử Môn trong đó nhìn thấy, lúc này ngón tay đưa về phía tấm gỗ hình bầu dục nhô ra bên cạnh cửa đá nạm vàng khảm ngọc, dùng sức xoay.

      Dưới ánh sáng màu trắng của dạ minh châu --

      Bên trong bức tranh chạm trổ vô số khổng tước xinh đẹp vách tường ở hai bên trái phải hành lang, đột nhiên xuất tiếng động vang lên ầm ầm.

      "Bích họa* khổng tước đẹp như vậy, thu hút ánh nhìn như vậy, là đáng tiếc!"

      *bích họa: tranh vẽ tường

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghe thấy tiếng vang ầm ầm, đôi môi đỏ bật ra lời "tiếc hận", đồng thời cúi đầu xuống, Die nd da nl e q uu ydo n ngón tay thon dài luồn vào trong ống tay áo màu lam.

      Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, tiếng vang ầm ầm cũng lập tức biến mất.

      Cùng với tiếng vang ầm ầm chợt yên lặng, bức tranh chạm trổ vô số khổng tước xinh đẹp vách tường ở hai bên trái phải hành lang, nứt ra vô số lỗ tròn .

      Vèo vèo vèo --

      Bên trong vô số lỗ tròn , bắn ra từng đợt ám khí dày đặc. Hình dạng của ám khí giống nhau, chỗ tương đồng duy nhất chính là tất cả những ám khí này đều bôi lên loại độc phấn khiến người ta mất mạng trong nháy mắt.

      Ám khí được bôi độc phấn, bắn ra như mưa từ vách tường ở hai bên trái phải hành lang. Mục tiêu tập kích của ám khí dính độc, da.nlze.qu;ydo/nn tất nhiên là chỗ hiểm trí mạng thân thể hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

      Mặc dù hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm uống thuốc bách độc bất xâm. Nhưng bọn họ chỉ cần sơ ý chút, bị ám khí dày đặc bắn trúng chỗ hiểm trí mạng, cũng khó thoát khỏi cái chết.

      Mà trong nháy mắt ám khí dày đặc bắn ra, đồng thời sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn ở bên ngoài cửa đá nạm vàng khảm ngọc quan sát, trong hai mắt đều lộ ra ý cười trầm và dữ tợn.

      Trừ phi hai người kia có bản lĩnh phi thiên độn địa (bay lên trời, trốn dưới đất), nếu , gặp phải ám khí nhiều như mưa, tốc độ nhanh như gió giật như vậy, làm sao bọn họ có thể còn con đường sống chứ?

      Vậy mà sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn quan sát, trong mắt mới vừa dâng lên ý cười dữ tợn, rồi lại trong nháy mắt biến mất hầu như còn, dinendian.lơqid]on huyết dịch trong người bọn cũng trong nháy mắt e sợ đông cứng lại.

      Tên nam tử áo lam thấp hơn lại hoàn toàn thấy nguy hiểm khi ám khí tập kích, . . .

      lại lấy ra cái dũa móng tay màu bạc từ trong ống tay áo màu lam. Vừa bước thảnh thơi về phía trước, vừa cúi đầu dũa móng tay của .

      Hơn nữa, tên nam tử áo lam thấp hơn, mỗi lần dũa hết móng tay, còn đưa móng tay hướng về phía dạ minh châu màu trắng đỉnh điện, ngửa đầu tán thưởng móng tay hoàn mĩ mà dũa phen.

      Còn tên nam tử áo lam cao hơn, coi như nhìn thấy nguy hiểm khi ám khí tập kích.

      Tên nam tử áo lam cao hơn đánh trả lại từng đợt ám khí dày đặc. Nhưng đánh trả của , lại cũng chỉ là nhàng đung đưa hai tay áo màu lam.

      Vậy mà, chính động tác đung đưa hai ống tay áo thèm đếm xỉa gì của nam tử áo lam cao hơn này, lại khiến tất cả các ám khí độc bay ra liên tục ngừng từ vách tường ở hai bên trái phải hành lang đều tập kích cách vô ích.

      Mục tiêu của ám khí độc dày đặc kia, ràng là chỗ hiểm trí mạng thân thể bọn họ.

      Nhưng khi chúng nó bay đến chỗ hiểm trí mạng hai người kia, khoảng cách chừng hai mét toàn bộ lại đổi hướng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) tốc độ lại càng nhanh hơn, bắn ngược vào trong vách tường ở hai bên trái phải hành lang.

      Tiếng nổ mạnh ầm ầm ầm, liên tiếp vang lên.

      Bích họa chạm trổ vô số khổng tước xinh đẹp vách tường ở hai bên trái phải hành lang, bị ám khí độc nhanh chóng bắn ngược trở về, gây chấn động khiến đá vỡ vụn bay tán loạn như mưa.

      Cho đến khi --

      Hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, lông tóc vô thương, bước thảnh thơi tới cuối hành lang.

      đầu khác của hành lang, sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn ngây ngốc trừng mắt nhìn, lúc này mới nhấn vào cơ quan của đá nạm vàng khảm ngọc, chấm dứt cơn mưa ám khí độc bên trong hành lang.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cất dũa móng tay vào trong tay áo, bỗng chốc xoay người lại, đôi mắt ngọc xuyên qua hành lang dài chừng mười thước, nhìn sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn ở phía đối diện, giọng mười phần giễu cợt: dfienddn lieqiudoon "Đây chính là hành lang mà các ngươi có tính khiêu chiến, có thể làm người ta huyết dịch sôi trào?"

      Hiên Viên Diễm cũng chợt quay người lại, đôi mắt đen nhìn sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn ở phía đối diện, thanh tràn đầy lạnh nhạt : "Gạt người là đúng, nhớ từ bỏ cái tật xấu này nha."

      Sáu tên hộ pháp của Sinh Tử Môn, người nào đáp lại.

      Bọn họ sởn cả tóc gáy, trong lòng chỉ là ngừng lẩm bẩm: trận chiến độc khí dày đặc như thế, lại có thể qua cách bình yên vô ? Hai nam tử áo lam này. . . đến cùng có phải là người hay ?

      Cuối hành lang, là bức tường vàng son lộng lẫy.

      tường hoặc cao hoặc thấp treo nhiều bức họa, lên trong bức họa cũng phải là phong cảnh thiên nhiên đẹp đẽ gì, mà là các loài vật có độc khủng bố như rết, nhện, bò cạp, vân vân....

      Nhìn dọc theo phía bên phải bức tường treo đầy tranh loài vật có độc, là cánh cửa màu đỏ khảm cái vòng sắt màu đen.

      cánh cửa màu đỏ chạm trỗ hai chữ thư phòng, hai bên trái phải cánh cửa, là hai tượng đá sư tử màu vàng với bộ dáng oai phong lẫm liệt, Dieenndkdan/leeequhydonnn trong miệng mỗi con sư tử ngậm viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng trắng chói lọi.

      Ngay phía trước hai tượng đá sư tử màu vàng với bộ dáng oai phong lẫm liệt, là hai nam tử trung niên mặc áo đen đứng thẳng.

      Nhìn thấy hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, lại bình yên vô thông qua hành lang ám khí, hai mắt đầy ý cười bước về phía thư phòng, vẻ mặt hai nam tử trung niên mặc áo đen cũng là khiếp sợ, khó có thể tin được.

      nam tử trung niên áo đen trong đó, lập tức thúc giục nội lực thầm truyền -- bẩm môn chủ, hai người bụng dạ khó lường thông qua hành lang ám khí, sắp đến thư phòng của môn chủ.

      Bên trong thư phòng , ánh sáng dạ minh châu chiếu sáng rực rỡ, ánh nến đỏ lay động --

      cái bàn gỗ tử đàn được trải khăn màu hoa đào xinh đẹp, kề sát là chiếc ghế trúc màu xanh lá.

      bàn gỗ tử đàn đặt khay bạc tròn, bộ trà cụ sứ thanh hoa tinh xảo để ở trong khay, trong ấm còn tỏa ra hương trà khẽ lay động thấm vào ruột gan.

      Vào giờ phút này, Dạ Dật Phong ngồi ghế trúc màu xanh bên cạnh bàn gỗ tử đàn.

      Nội lực của Dạ Dật Phong vô cùng thâm hậu, ngay cả động tĩnh xảy ra bên ngoài cung điện Sinh Tử Môn cũng có thể nghe thấy rất ràng. Da.nlze.qu;ydo/nn Huống chi là toàn bộ động tĩnh xảy ra trong hành lang cách đây rất gần?

      đương nhiên biết cơ quan có độc khí tô cốt nhuyễn cân hương cùng với ám khí độc dày đặc được bố trí trong hành lang thể đủ để đoạt lấy tính mạng của hai người bụng dạ khó lường này.

      Cho nên, đối với thuộc hạ ở bên ngoài thư phòng dùng nội lực truyền , Dạ Dật Phong cũng có mảy may đáp lại.

      Chẳng qua chỉ khẽ cúi đầu, lần lượt lấy ra ba cái ly trà sứ thanh hoa từ trong cái khay bạc, để cái ly trà sứ thanh hoa đặt ở trước mặt mình, hai ly trà sứ thanh hoa khác đặt ở phía đối diện.

      Đợi khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hai mắt tràn đầy ý cười mị hoặc, dừng bước ở bên ngoài của thư phòng, đứng đối diện với hai nam tử trung niên áo đen.

      Ngồi vào chỗ bên trong thư phòng với ánh nến đỏ khẽ lay động, lần lượt bày đặt ly trà xong, lúc này hai mắt Dạ Dật Phong mới nhìn về phía cửa thư phòng đóng chặt, giọng thoáng chút lạnh nhạt: "Mở cửa, mời hai vị khách quý vào bên trong thưởng thức trà."

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 198: "Mang ơn "

      Ngoài thư phòng --

      Nghe thấy lời Dạ Dật Phong , lúc này nam tử trung niên áo đen đứng ở bên trái mới nâng cổ tay lên, kéo vòng sắt màu đen cửa.

      tiếng kẽo kẹt vang lên, trong nháy mắt cánh cửa rộng mở, bàn tay nam tử trung niên áo đen đứng ở phía bên phải nhanh chóng đưa về phía cánh cửa, thân thể hơi khom lại, : "Hai vị, xin mời!"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bước vào bên trong, cánh cửa đỏ đóng lại vang lên tiếng kẽo kẹt lần nữa, cùng lúc đó hai nam tử trung niên áo đen, cũng cất bước biến mất ở ngoài thư phòng.

      Vách tường bên trái thư phòng, treo mấy bức tranh thuỷ mặc.

      Phía dưới tranh thuỷ mặc, xếp đặt chậu sứ cao bằng nhau, trong chậu trồng đủ loại hoa tươi. Bên trong ánh dạ minh châu cùng với ánh nến đỏ rực bao phủ, hoa tươi được phiến lá xanh biếc điểm xuyết, càng lộ vẻ thiên kiều bá mị.

      Bên phải vách tường của thư phòng, cũng treo mấy bức tranh thuỷ mặc.

      Chỉ là phía dưới mấy bức tranh thuỷ mặc, cũng phải bài trí mấy chậu gốm hoa, mà là bàn gỗ tử đàn được trải khăn màu hoa đào xinh đẹp và ba chiếc ghế trúc màu xanh lá.

      Vào giờ phút này --

      Dạ Dật Phong ngồi chiếc ghế trúc đưa lưng về phía bên phải vách tường của thư phòng, trong tay cầm ấm trà mang theo hơi nóng lượn lờ, khẽ cúi đầu, chậm rãi rót nước trà thơm ngát vào trong ba ly trà sứ thanh hoa bàn.

      Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiến vào thư phòng, có mở miệng chuyện, cũng có trực tiếp cất bước về phía bàn trà bằng gỗ tử đàn cách xa bọn họ ước chừng ba mét.

      Hai mắt Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầy ý cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Dạ Dật Phong châm trà, hai người bọn họ đợi, chờ đợi Dạ Dật Phong rót trà xong, mở miệng mời hai người bọn ngồi.

      Thời gian trôi qua nhanh, Dạ Dật Phong rót xong nước trà, đôi mắt đen nhìn Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Tay đưa về phía hai chiếc ghế trúc ở phía đối diện, Dạ Dật Phong mở chiếc mặt nạ vô dụng ra, hoặc là miếng vải đen che giấu gương mặt tuấn tú nhiễm đầy ý cười, môi mỏng bật ra thanh cũng tràn đầy tiếng cười: "Hai vị, mời ngồi!"

      giống như phải người phái mười tên hộ pháp của Sinh Tử Môn cố gắng tập sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở ngoài cung điện, cũng giống như chưa bao giờ thiết lập mưa độc ám khí, cố gắng đoạt lấy tính mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

      "Nước trà rất thơm, mặc dù còn chưa uống, có ba phần say!"

      Hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng đồng thanh cười , vạt áo thêu hoa màu xanh lam, theo gió bay lên, cùng sánh đôi ngồi đối diện với Dạ Dật Phong.

      Ngay cả hai người bọn họ cũng giống như chưa bao giờ lấy xương trắng và máu tươi làm dây đàn, làm "quà đáp lễ" cho mười tên hộ pháp của Sinh Tử Môn "nhiệt tình nghênh đón" ở bên ngoài cung điện Sinh Tử Môn, cũng chưa bao giờ ở hành lang Sinh Tử Môn dài mười mét, gặp phải ám khí độc dày đặc như mưa tập kích.

      "Hai vị ưu ái Sinh Tử Môn như thế, lo lắng Sinh Tử Môn yên lặng giang hồ lâu, khiến võ lâm nhân sĩ hề nhớ Sinh Tử Môn nữa, vì vậy hề tiếc phí công phí sức, khiến uy danh của Sinh Tử Môn trong giang hồ càng sâu. Đại ân đại đức như thế, ta thân là môn chủ Sinh Tử Môn, sao có thể ghi nhớ trong lòng đây?"

      Sau khi Dạ Dật Phong nở nụ cười càng đậm, tay trái đưa về phía ly trà sứ thanh hoa rót đầy nước ở trước mặt hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, giọng cũng càng thêm tao nhã: "Tối nay, hai vị đặc biệt tới Sinh Tử Môn uống trà, nếu Sinh Tử Môn dâng lên loại trà ngon nhất, nhất định áy náy cả đời."

      "Khiến uy danh của Sinh Tử Môn trong giang hồ càng sâu, chỉ là cái nhấc tay thôi, cần gì nhắc đến chứ?" Hiên Viên Diễm mở miệng , đồng thời cổ tay trắng nõn khẽ giơ lên, bưng ly trà sứ thanh hoa ở trước mặt lên.

      "Cũng thể như vậy, có lẽ cái nhấc tay của chúng ta, đối với Sinh Tử Môn mà . . . so với trèo lên trời xanh còn khó hơn đấy?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng bưng ly trà sứ thanh hoa lên, đưa đến gần trước cái mũi ngọc tinh sảo ngửi chút, mở miệng tiếp tục cười : "Cho nên, trong lòng môn chủ có cảm kích, biết chúng ta đặc biệt đến uống trà, chỉ chuẩn bị loại trà thượng hạng, trong vị trà lại càng tăng thêm độc dược thượng đẳng, chỉ sợ thất lễ với chúng ta."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, ý cười gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong trong nháy mắt cứng ngắc hồi.

      Hương trà nồng đậm, che giấu hương vị của độc dược lưu lại chút dấu vết nào. Nhưng tên nam tử áo lam thấp hơn này, vẫn vô cùng nhạy cảm nhìn thấu được trong nước trà bị thêm vào độc dược trí mạng, chuyện này. . .

      " Độc dược của Sinh Tử Môn, đúng là nổi tiếng thiên hạ. Người sống luôn luôn cầu cũng cầu được, trừ phi người chết mới có tư cách hưởng dụng. tuyệt đối ngờ rằng, tối nay. . ."

      Coi như nhìn thấy ý cười cứng ngắc gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Vì quan tâm người sống sờ sờ như hai chúng ta, Sinh Tử Môn lại phá lệ, tiếc lấy độc dược quý giá thêm vào trong trà, khiến hương trà càng thêm nồng đậm, ta nhận lấy rất ngại!"

      "Cho nên, chúng ta nhiều lắm chỉ uống mấy ly trà, như vậy. . . mới khiến độc dược quý giá của Sinh Tử Môn lãng phí vô ích, cũng khiến cảm giác áy náy trong lòng càng ngày càng đậm!"

      Dứt lời, cổ tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng giơ lên, sau khi để ly trà sứ thanh hoa trong tay cụng với ly trà sứ thanh hoa trong tay Hiên Viên Diễm vang lên tiếng thanh thúy, liền ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén.

      "Thơm, thơm thể được." Hiên Viêm Diễm cũng ngửa đầu, uống cạn nước trà trong chén, môi mỏng bật ra tiếng khen lớn, đồng thời cầm ấm trà sứ thanh hoa bàn, lần nữa rót đầy vào trong chén.

      Hình như rất vừa lòng với hành động cướp đoạt ấm trà của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vội vàng cầm ly trà trong tay, đưa tới trước mặt Hiên Viên Diễm, giọng tràn đầy oán giận: "Đừng có mình hưởng dụng chứ, cũng phải rót cho ta nữa."

      Nhìn thấy hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cướp ấm trà cướp tới cướp lui, ngừng rót nước trà vào trong chén sứ thanh hoa, lại ngừng ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén.

      khuôn mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong vẫn tràn đầy ý cười, nhưng ý cười đó còn dịu dàng nữa, mà là loại cười mà khó có từ ngữ nào có thể hình dung được, quả so với khóc còn khó coi hơn nhìn gấp trăm lần.

      Bọn họ, bọn họ biết trà có độc, lại còn ngươi chén ta chén uống ừng ực? Hơn nữa, bọn họ uống vào trà có độc, lại kì lạ là có chảy máu đến chết? Chuyện này. . . . . .

      Trước đó Dạ Dật Phong uống thuốc giải, dĩ nhiên sợ uống xong nước trà có độc, dẫn đến bản thân bị chảy máu đến chết.

      Vì vậy, Dạ Dật Phong rợn cả người, lòng bàn chân cũng lạnh run từng trận, bưng ly trà sứ thanh hoa ở trước mặt lên. Dạ Dật Phong cũng có ngửa đầu uống trà, chỉ yên lặng cúi đầu, từng ngụm từng ngụm , hết sạch nước trà trong chén.

      Nước trà rất thơm, nhưng nước trà có thơm ngát hay , có lúc cũng vì nước trà, mà là tâm tình của người.

      Nếu người có tâm tình vô cùng vui vẻ, cho dù nuốt vào chính là hoàng liên đắng, cũng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Nhưng người nếu có tâm nặng nề, cho dù nuốt vào chính là đường mật ngọt, vẫn cảm thấy cay đắng chịu nổi.

      Giờ phút này, Dạ Dật Phong thuộc về vế sau.

      Bỏ qua độc dược khiến thất khiếu* chảy máu sang bên, trà này quả là cực phẩm nhân gian, nhưng mỗi lần Dạ Dật Phong uống ngụm , là có loại cảm giác đau đến cả ruột gan.

      *thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

      Dạ Dật Phong nhìn như uống trà, thực ra lại ưu sầu.

      Hai nam tử áo lam bụng dạ khó lường này, uống độc giống như uống khí vô hại, lại còn chưa ra ý đồ thực phía sau, Die nd da nl e q uu ydo n cho nên cũng tiện mở miệng hỏi trước.

      Bởi vì trong lòng biết , đến lúc nên làm , hai người kia tất nhiên tự .

      Ngược lại, cho dù chủ động mở miệng hỏi, hai người kia hoặc là giả bộ điếc làm như nghe thấy, hoặc là đổi sang đề tài khác có liên quan.

      Đợi sau khi Dạ Dật Phong uống cạn phần ba nước trà trong chén, thấy trong ấm trà gần như sắp thấy đáy, từng người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm uống đủ sáu chén, lúc này mới dừng động tác giành ấm uống ừng ực.

      "Uống no bụng quá, ta phải vận động chút để giãn gân cốt ."

      Vừa đặt ly trà sứ thanh hoa xuống bàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ ghế đứng lên, tới phía mấy chậu hoa sứ ở vách tường bên trái thư phòng.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm uống no, dĩ nhiên là Dạ Dật Phong lại càng "uống no bụng" hơn.

      Vừa đặt ly trà cầm trong tay xuống bàn, hai mắt đầu tiên là liếc nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngay sau đó lại nhìn Hiên Viên Diễm phía đối diện, đầu Dạ Dật Phong khẽ nghiêng cười hỏi: "Ngươi và đều uống no bụng, có cần đứng lên vận động, giãn gân cốt chút hay ?"

      " chỉ tới uống trà, uống no có việc gì làm, tất nhiên vận động chút để giết thời gian mà thôi."

      Thân thể thoải mái khẽ dựa vào thành ghế, ngón tay Hiên Viên Diễm chơi đùa xoay tròn cái chén , đôi mắt đen đầy ý cười nhìn Dạ Dật Phong : "Ta lại khác, ngoài việc ta tới uống trà, còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, chính là chuyện phiếm với môn chủ."

      "Như vậy. . ." Hai cánh tay đan vào nhau, thân thể Dạ Dật Phong cũng thoải mái khẽ dựa vào thành ghế, giọng lạnh nhạt hỏi: "Ngươi muốn cùng ta tán gẫu chuyện gì đây?"

      Hiên Viêm Diễm xoay tròn ly trà trong tay càng nhanh hơn, ý cười trong đôi mắt đen càng đậm hơn, : "Ngươi hẳn nên biết, tờ giấy lúc trước đưa cho ngươi, ta rất ràng."

      gương mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong vẫn đầy ý cười, nhưng từng chữ bật ra từ trong miệng, lại chứa sát khí u rét lạnh "Sinh Tử Môn vốn quen biết các ngươi, tại sao các ngươi lại phí công phí sức, để uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ?"

      " sai!" Hiên Viên Diễm khẽ gật đầu, môi mỏng cong cong cười câu lên : " ra chúng ta cũng phải là cầu trả ơn, chúng ta nghĩ cách khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ, là còn có lòng riêng."

      Cánh tay vốn bắt chéo thả lỏng ra, lòng bàn tay trái khẽ vuốt ở trước mặt Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong mở miệng : "Còn có lòng riêng? Lòng riêng thế nào, ngươi , tại hạ rửa tai lắng nghe."

      "Chúng ta là vì lấy ân huệ với môn chủ, nghe môn chủ chính là chủ nhân của khấp huyết hoa, biết môn chủ có thể xem ở việc. . ."

      Hiên Viên Diễm kéo dài giọng , ngón tay bỗng nhiên gảy , sau khi khiến ly trà bằng sứ thanh hoa vừng vàng rơi vào mặt bàn, môi mỏng tiếp tục chậm rãi : "Chúng ta khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ, từ đó để môn chủ nguyện ý bỏ những thứ thích, đưa khấp huyết hoa cho chúng ta?"

      Nghe thấy ba chữ khấp huyết hoa, thân hình Dạ Dật Phong đột nhiên cứng ngắc, gương mặt tuấn tú vẫn cố gắng duy trì nụ cười giả dối, trong nháy mắt biến mất còn sót lại chút gì.

      "Nếu như, ta cảm thấy được hành động khiến uy danh của Sinh Tử Môn càng cao hơn trong giang hồ của các ngươi, mặc dù làm ta cảm thấy mang ơn . . ."

      chỉ nụ cười mặt Dạ Dật Phong biến mất, ngay cả giọng cũng có chút ấm áp nào: "Vẫn còn khiến ta mang ơn đến mức nguyện ý bỏ khấp huyết hoa mình thích lấy làm vật báo đáp đâu?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :