1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 166: Phần Thưởng Kinh Người

      Edit: Alligator

      Thương Nguyệt quốc – lãnh thổ rộng lớn, kinh tế giàu có, dân cư đông đúc, kinh đô càng thêm phồn hoa thịnh vượng.

      Phóng mắt nhìn , khắp phố lớn ngõ đều là gạch khắc hoa màu tím. Phòng ốc phủ trạch, cửa hàng quán rượu toàn bộ đều sử dụng ngói màu tím.

      Dưới đất gạch tím trải dài, giữa trung ngói lưu ly tím cong cong. Ánh mặt trời tỏa nắng, sắc tím lấp lánh, ngụ ý là—màu tím bao phủ đế đô, may mắn đổ xuống Thương Nguyệt.

      Trung tâm của kinh đô Thương Nguyệt là con phố của quý tộc, có tên gọi Cẩm Tú Phường.

      Bởi vì những người sống ở phố này phải quan lại, cũng là người giàu có. Cho nên, các cửa hàng phố này đứng đầu Thương Nguyệt.

      Cừa hàng son phấn, thủ công may mặc, cửa hàng trái cây, đồ cổ tranh chữ, đồ sứ đều có hết. . .

      Lúc này, tiếng rao hàng hai bên đường nối liền dứt.

      Các xe ngựa nạm vàng, nhuyễn kiệu khảm ngọc, những người ăn mặc tơ lụa giá trị xa xỉ nhiều đếm xuể.

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh nắng càng ngày càng gay gắt, làm cho gió cũng ấm áp dần lên.

      Phía đông con phố, nơi có cổng chào làm bằng gỗ tử đàn xuất hai người, tay nắm tay nhay chậm rãi bước .

      Hai người vừa mới vào con phố làm nhiều người phải ngoái đầu lại nhìn.

      lục y nữ tử mới từ trong cửa hàng son phấn bước ra, tay trái cầm hộp trang sức, tay phải che khuôn mặt đỏ ửng, hỏi người bên cạnh: "Tỷ tỷ, vị này là công tử nhà ai, sao có thể ngọc thụ lâm phong như thế?"

      "Muội muội, ngươi hỏi ai?" Nữ tử mặc váy vàng hỏi lại, mặt cũng là hai rặng mây đỏ, đôi mắt đẹp tỏa sáng nhìn chằm chằm phía trước.

      Lục y nữ tử nghe thế tức giận đụng tay nữ tử kia, trái tim bang bang nhảy lên, nũng nịu : "Ai nha, chính là vị công tử cao lớn bên trái đó!"

      Nhìn theo ánh mắt nàng ta xuất nam tử trẻ tuổi, thân cẩm bào màu lam thêu lá trúc.

      Mắt sáng như sao, môi mỏng mũi cao, ngũ quan như ngọc, đai lưng màu bạc thêu hình đám mây.

      Mái tóc tùy ý buộc lại bị gió thổi khẽ tung bay, tản ra vẻ mị hoặc phong tình vạn chủng.

      "Muội còn biết là công tử nhà ai, tỷ tỷ ta nào biết?" Nữ tử váy vàng khẽ lắc đầu, lạnh nhạt trả lời, đồng thời hai mắt lại nhìn sang bên phải: "Ta còn muốn hỏi xem, muội có biết vị mỹ thiếu niên bên phải kia là công tử nhà ai ?"

      Theo ánh mắt si mê của nàng ta là vị mỹ thiếu niên, tuy vóc dáng hơi lùn, tuổi còn , nhưng phong thái thần vận cực kỳ xuất chúng, thua kém nam tử tuấn bên trái chút nào.

      Lông mày như tranh vẽ, mắt như nước hồ thu, môi đào xinh đẹp, dung nhan làm cho thiên nhiên cũng ảm đạm.

      cũng mặc thân cẩm bào màu lam thêu lá trúc. Đai lưng màu bạc thêu hình hoa lan.

      Tóc tùy ý buộc lại, gió thổi vào làn tóc, lướt qua hai má trắng nõn, cả người toát lên vẻ đẹp làm người ta thần hồn điên đảo.

      "Nhìn hai người bọn họ mặc thân giống nhau, nhất định là huynh đệ nhà ? Muội biết ca ca, có thể biết đệ đệ sao?"

      Lục y nữ tử khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thầm hạ quyết tâm.

      Đợi đến khi trở về phủ, nàng nhất định phải vẽ vị công tử cao lớn tuấn kia, lặng lẽ xuất động thế lực gia tộc tra ra lai lịch mới được.

      Sau đó. . . Nàng nghĩ biện pháp làm quen với vị công tử đó, để ái mộ trong nội tâm có thể nảy mầm.

      Làm ngơ ánh mắt ái mộ của các nữ tử, hai vị thiếu niên dắt tay nhau, cười cười về phía trước.

      "Nhìn hai huynh đệ họ, tình cảm tốt." ông già đưa tay vuốt râu, nghiêng đầu nhìn trung niên nam tử bên cạnh : "Ra ngoài dạo phố cũng nắm tay nhau , chỉ sợ người kia bị lạc."

      "Nhìn huynh đệ bọn họ tình cảm thâm hậu, lại nghĩ đến hai cái tiểu tử thối nhà ta." Trung niên nam tử gật đầu, lớn tiếng : " ngày đánh nhau chịu được, nào giống huynh đệ ruột thịt. Nhìn qua còn tưởng hai đứa nó có thâm thù đại hận gì."

      Nhìn bóng lưng hai vị thiếu nên dần xa, các vị trung niên khen dứt miệng, còn những thiếu niên nam tử đầy mặt ghen tỵ.

      Còn đám nữ tử tuổi thanh xuân khác, hai đám mây đỏ ửng má biến mất, thay vào đó là vẻ mặt như đưa đám. Họ trông giống như bị mất vật báu, cả người phiền muộn.

      Nhưng nếu các nàng biết được vị thiếu niên tuấn cao lớn kia dịch dung, mà khuôn mặt sau lớp dịch dung còn khuynh quốc gấp trăm lần lúc này. . . có phải họ ngây ngốc tại chỗ, mà trực tiếp bất tỉnh đây?

      Và nếu như bọn họ biết vị mỹ thiếu niên con là nữ, hơn nữa dung nhan còn xinh đẹp tuyệt luân . . . Các nàng có khi nào tan nát cõi lòng ? Đau lòng phải vì trao nhầm người mà vì ghen tị với sắc đẹp trời cho đó.

      Đúng vậy, vị mỹ thiếu niên cao lớn tuấn làm vô số thiếu nữ ái mộ chính là Thụy vương Hiên Viên Diễm của Long Diệu Hoàng Triều.

      Còn vị mỹ thiếu niên con kia đương nhiên là Thụy vương phi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi.

      Hiên Viên Diễm chậm rãi dạo phố, thỉnh thoảng nhìn trái ngắm phải.

      Thoạt nhìn Hiên Viên Diễm như ngắm cảnh hai bên đường. Nhưng mà đáy mắt lại vô cùng thâm thúy, dường như suy nghĩ cái gì đó.

      Gió ấm áp mang theo từng đợt hương thức ăn thơm nức mũi thấm vào gan ruột.

      Nguồn gốc của mùi thơm này là từ tửu lâu bên trái Hiên Viên Diễm. Tấm biển hiệu làm bằng vàng, bên khắc sáu chữ -- Thương Nguyệt đệ nhất tửu lâu.

      Tấm biển này được chính tay hoàng đế Thương Nguyệt đề lên.

      Hiên Viên Diễm đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười : "Duyệt đệ, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, huynh chợt cảm thấy đói bụng. bằng chúng ta nghỉ chân vào tửu lâu lấp đầy bụng được ?"

      Giọng rất dễ nghe nhưng lại phải là giọng của Hiên Viên Diễm. Đủ để chứng minh, Hiên Viên Diễm chỉ dịch dung, mà còn khéo léo đổi giọng.

      " ra đệ đói bụng lâu rồi, nếu Tuyên ca ca mở miệng đệ cũng kéo huynh vào tửu lâu."

      Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, giọng thiếu niên thanh thúy vang lên, nó phát ra từ Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Rất dễ nhận thấy, nàng cũng dịch dung và đổi giọng rồi.

      Đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc, thái độ phục vụ đương nhiên cũng là hạng nhất. Hai người chỉ mới bước vào bước có tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón.

      "Xin chào hai vị, hoan nghênh hai vị đại giá quang lâm đệ nhất tửu lâu." Tiểu nhị cung kính cúi mình cái mới thẳng người, tươi cười : "Tầng hai, ba và bốn hết bàn, chỉ có lầu còn hai bàn trống, gần cửa sổ, ở chính giữa, biết hai vị chọn bàn nào?"

      Hai người cười với tiểu nhị cái, đồng thanh : "Bàn gần cửa sổ."

      "Hai vị, xin mời." Tiểu nhị thủ thế mời, dẫn hai người ngồi vào bàn trống gần cửa sổ.

      Đợi hai người ngồi xuống, tiểu nhị cung kính đưa thực đơn. Hiên Viên Diễm chọn mấy món nổi tiếng của quán theo khẩu vị của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Xin hai vị chờ chút, món ăn được đưa lên ngay." Tiểu nhị cầm lại thực đơn, lễ phép khom người cái, xong liền xoay người rời .

      Chờ trong thời gian nửa chung trà, sáu tiểu nhị bưng thức ăn tới, nụ cười mặt hề tắt.

      Bọn họ đặt món ăn lên bàn, bày bát đũa, châm trà.

      Làm xong liền đứng thành hàng, cung kính khom người : "Mời hai vị dùng bữa, chúng tiểu nhân quấy rầy."

      Dứt lời, sáu người đồng thời xoay người, chuẩn bị rời .

      Đúng lúc đó, Hiên Viên Diễm gắp cái đùi gà thơm phức bỏ vào bát của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lên tiếng gọi: "Chờ chút."

      Sáu người lập tức quay lại, môi vẫn giữ nụ cười, nhiệt tình hỏi: " biết ngài còn có gì phân phó?"

      "Đệ nhất tửu lâu quả nhiên phục vụ chu đáo hơn so với trong tưởng tượng." Hiên Viên Diễm cười mỉm, tay trái với vào trong tay áo, tiếp: "Phục vụ tốt như thế, làm cho người luôn keo kiệt như ta cũng nhịn được muốn thưởng."

      Sáu người đồng thời : "Tôn chỉ của đệ nhất tửu lâu: khách hàng là thượng đế, phục vụ thượng đế là vinh hạnh của quán. Cho nên ngài cần thưởng, hôm nay có thể phục vụ ngài là vinh hạnh của chúng tiểu nhân."

      "Ta rất ít khi thưởng cho ai, nếu lại thưởng nữa, ta cảm thấy rất mất mặt. Như thế ta thể nào vui vẻ dùng bữa."

      Hiên Hiên Diễm cười đến ý vị sâu xa, nắm chặt tay trái, chậm rãi : "Tôn chỉ của đệ nhất tửu lâu, nhất định là muốn thượng đế vui vẻ dùng bữa chứ?"

      Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, sáu tiểu nhị lập tức khom người, áy náy : "Chúng tiểu nhân kém cỏi, làm cho ngài cảm thấy vui, kính xin ngài tha lỗi. Ngài ban thưởng, chúng tiểu nhân nên vui mừng nhận mới phải."

      xong, sáu người đứng thẳng, liếc mắt nhìn nhau cái --

      tên lớn tuổi trong số đó bước tới gần Hiên Viên Diễm, cung kính đưa tay đến trước mặt Hiên Viên Diễm, thay mặt năm người còn lại nhận thưởng.

      Hiên Viên Diễm chìa tay ra, mở bàn tay.

      Nhìn thấy hai vật trong tay Hiên Viên Diễm, thỏi vàng và . . .

      Sáu người vẫn giữ nụ cười môi nhưng trong lòng lại giật mình. Trời ạ, thể nào! Món đồ trong tay nam tử này, chính là. . .

      Trừ tên đứng lên nhận thưởng, năm tên kia hơi động người, nhìn như vô thức nhưng thực ra là cố ý che tầm mắt của mọi người, cho người khác nhìn thấy món đồ này . . .
      Last edited by a moderator: 23/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 167: Thiếu Bang Chủ Thần Bí

      Edit: Alligator

      "Đa tạ ngài ban thưởng." Tiểu nhị tuy cười hì hì tiếp nhận nhưng trong mắt lại lộ ra kính trọng.

      kính trọng này phải giống như đối với khách hàng -- khiêm tốn hữu lễ, mà là kính trọng xuất phát từ nội tâm.

      Vừa dứt lời liền đưa tay phải tới gần tay trái Hiên Viên Diễm, nhận lấy thỏi vàng và ngọc bội trắng từ tay Hiên Viên Diễm.

      Chỉ mới chạm tay vào miếng ngọc bội, tiểu nhị lập tức nhàng dùng lực, ngọc bội an vị trong tay áo .

      Nếu phải năm tên tiểu nhị kia tạo thành lá chắn cản tầm mắt của mọi người, mấy ddl^qd trăm thực khách trong tửu lâu có thể thấy màn này, nhất định họ kinh ngạc há hốc mồm cho xem.

      ra. . . Tiểu nhị luôn luôn nịnh nọt lấy lòng bọn họ, bị bọn họ kêu tới kêu lui, nhìn qua yếu ớt như trói gà chặt, vậy mà lại là võ lâm cao thủ thâm tàng bất lộ?

      "Hai vị từ từ thưởng thức, có gì phân phó cứ kêu, chúng tiểu nhân tạm thời cáo lui." Sáu người khôi phục vẻ mặt tươi cười lấy lòng, cung kính hành lễ xong liền quay người rời .

      Đợi sáu người rời , Thượng Quan Ngưng Nguyệt gặm hết đùi gà thơm ngát, thưởng thức cá, đột nhiên gắp miếng cá đặt vào bát của Hiên Viên Diễm.

      "Tuyên ca ca, cá hấp là món nổi tiếng của đệ nhất tửu lâu, mùi thơm nức mũi, vừa vào miệng liền tan, mau nếm thử !"

      "Ừm!" Hiên Viên Diễm ôn nhu lên tiếng, cười gật đầu cái, cũng gắp lại cho nàng con tôm sắc vị lưỡng toàn.

      lúc hai người ngọt ngào gắp thức ăn cho nhau, mùi thơm của thức ăn lan ra bốn phía --

      Năm trong số sáu tiểu nhị vừa bưng thức ăn cho hai người lập tức bê thức ăn lên lầu hai, còn người nhận thưởng chạy vội tới lầu bốn.

      Lầu bốn của Thương Nguyệt đệ nhất tửu lâu mặc dù cũng là nơi dùng cơm nhưng phong dien@danleq&uydon cách trang hoàng vô cùng độc đáo, nó giống như vườn hoa thiên nhiên vậy.

      Hành lang trải đầy đá cuội màu sắc khác nhau, cả lầu chỉ có vài gian phòng vẫn khép kín cửa, hơn nữa mỗi gian phòng đều được thiết kế giống vườn hoa.

      Trong phòng tùng trúc ngạo nghễ đứng thẳng, tôn lên vẻ đẹp của núi giả, từ đỉnh núi có dòng suối giả, nước suối chảy chung quanh.

      Bốn bức tường càng đẹp sao tả xiết. Vì phương hướng khác nhau nên cách bày biện cũng khác nhau.

      Vách tường phía đông treo rất nhiều giỏ hoa lan, lá cây dài lay động như cánh bướm rực rỡ, tạo nên bức tranh mùa xuân tuyệt đẹp.

      Tường phía nam vẽ cái ao, trong ao cá chép tung tăng bơi lội, kết hợp với lá sen xanh rì tạo nên bức tranh vào hạ cảnh đẹp ý vui.

      Tường phía tây vẽ hoa cúc, ánh nắng mặt trời bao phủ lên, đích thị là bức tranh mùa thu.

      Tường phía bắc vẽ cảnh tuyết, bông tuyết trắng trong đọng lại những bông mai đỏ, đương nhiên là cảnh đẹp mùa đông rồi.

      Các phòng của lầu bốn trang trí như tiên cảnh, làm người vào đây tâm tình thoải mái, cảm giác thèm ăn cũng tăng lên. Nhưng mà muốn ăn ở lầu dien%danlequydon này chỉ phải đặt trước nửa năm mà giá mỗi món ăn còn đắt hơn gấp trăm lần.

      Cho nên người có thể vào lầu bốn ăn phải là quan lại cũng là phú thương tiêu tiền như nước.

      Nhưng mà trong lầu bốn có gian phòng là ngoại lệ, dù có gia thế hiển hách, vung tiền như rác cũng thể vào.

      Phòng này dành riêng cho đại chưởng quỹ mình hưởng thụ.

      tại đại chưởng quỷ của quán ngồi cạnh vách tường phía đông, nơi xuân ý dạt dào.

      mặt bàn đá cẩm thạch đắt tiền ở giữa phòng đặt sáu món ăn mùi vị thơm ngát và bầu rượu Nữ Nhi Hồng.

      Suối chảy quanh co tạo lên những tiếng róc rách vui tai, nam tử trung niên ngồi trước bàn cẩm thạch, bưng ly rượu uống ngụm lớn.

      Nhìn kĩ, ta là người mập mạp. Ngón giữa và ngón vô danh hai bàn tay đều đeo nhẫn bảo thạch giá trị xa xỉ. Cổ tay béo ú đeo vòng mã não trân quý, cả người toàn là trang sức giá quý giá.

      "Ha ha ha. . ." gắp miếng đưa vào miệng, buông đũa xuống, cúi đầu lật xem quyển sách dầy cộm, ngửa đầu cười hồi, nước miếng tứ tung : "Doanh thu của đệ nhất tửu lâu mấy tháng này lại tăng gấp ba bốn lần. là sảng khoái, sảng khoái quá!"

      lúc bưng ly rượu đưa vào miệng bằng tay trái, tay phải gắp thức ăn, đột nhiên tiếng gõ cửa có quy luật vang lên.

      Tiếng gõ cửa năm lần -- hai nặng ba . Nghe ám hiệu này để đại chưởng quỷ biết người đến phải thực khách nhầm chỗ mà là tiểu nhị của quán.

      đặt sách lên bàn, đợi ăn hết miếng thịt béo trong miệng mới thô thanh đáp: "Vào !"

      Cửa bị người đẩy ra rồi lập tức đóng lại. Vị tiểu nhị vừa nhận được thưởng của Hiên Viên Diễm mặt kích động chạy chậm tới trước mặt đại chưởng quỷ.

      "Xảy ra chuyện gì mà gấp như cháy nhà thế?" Chưởng quầy lại gắp miếng thịt béo nhét vào miệng, uống ly rượu rồi mới trừng mắt tức giận với tiểu nhị : " biết ta uống rượu sao? Nếu làm ta mất hứng, ta nhất định đạp ngươi ra đường!"

      "Chưởng quỷ, ai mà biết ham mê lớn nhất của người là uống rượu." Tiểu nhị hơi giật giật khóe miệng, vẻ mặt vô tội giọng : "Nếu phải chuyện cực kỳ khẩn cấp, tiểu nhân nào dám quấy rầy ngài chứ?"

      "Chuyện cực kỳ khẩn cấp?" Chưởng quỷ đặt đũa và ly rượu xuống, khoanh hai tay, hơi nhướng hàng lông mày rậm, nhìn tiểu nhị : "Chuyện gì, chẳng lẽ còn có người dám đến chỗ chúng ta gây rối? Cho dù có, các ngươi còn xử được à?"

      Ý của chưởng quầy là gì, vị tiểu nhị này hiểu .

      Lão hoàng đế từng đến đây mấy lần, quán có cây đại thụ này dựa vào, còn có kẻ nào ăn gan hùm mật báo dám quấy rối?

      Cho dù có, dựa vào công phu tuyệt đỉnh của đội ngũ tiểu nhị cũng có thể thần biết quỷ hay đánh chết ta.

      Tuy trong phòng cách rất tốt, sợ có người nghe thấy nhưng tiểu nhị vẫn dựng lỗ tai nghe ngóng, thấy an toàn mới móc trong tay áo ra vật, trình lên trước mặt chưởng quỷ : "Đại chưởng quỷ, ngài nhìn thử cái này xem."

      Vật trong tay chính là miếng ngọc bội Hiên Viên Diễm vừa thưởng cho.

      Ngọc bội nhìn qua trắng trong, nhưng bên trong lại có hình cây trúc, phải nhìn kĩ mới thấy được.

      Mà chưởng quỷ thấy cái này, xém chút ngã lăn ra đất.

      "Thiếu bang chủ. . ." Đại chưởng quỷ biểu tình khiếp sợ, thân thể mập mạp vọt cái đứng dậy, dùng hai tay tiếp nhận ngọc bội từ tiểu nhị.

      Trời ạ, ngọc bội này là lão bang chủ tận tay giao cho thiếu bang chủ. Hôm nay ngọc bội xuất , cách khác. . . Thiếu bang chủ tới Thương Nguyệt quốc?

      "Xuỵt --" Nghe thấy chưởng quỷ buột miệng ra, tiểu nhị vội vàng bưng kín miệng , giọng nhắc nhở: "Lúc thiếu bang chủ đưa ngọc bội cho tiểu nhân cũng lấy dung mạo , xem ra là người muốn bại lộ hành tung."

      Chưởng quỷ giọng hỏi: " giờ thiếu bang chủ ở đâu?"

      Tiểu nhị vội vàng đáp: "Lúc tiểu nhân lên đây, thiếu bang chủ dùng cơm ở bàn số năm sát tường phía tây trong đại sảnh lầu ."

      Tiểu nhị vừa dứt lời, chưởng quỷ cất ngọc bội vào trong ngực, điểm mũi chân cái bay , chỉ nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, bay ra bên ngoài, hai mắt dõi xuống lầu tìm kiếm.

      Lúc này, bàn số năm sát tường phía tây trong đại sảnh lầu thỏi vàng lóe sáng, còn Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt biến mất từ bao giờ. . .


      Chương 168: Nước Thuốc Kỳ Lạ

      Edit: Alligator

      Ánh trăng treo cao tận chân trời, như phủ lên vạn vật tầng lụa mỏng màu bạc. Gió mát nhàng đung đưa cành lá, đặc biệt là tiếng của những cây leo mái ngói khách điếm tạo nên những thanh rợn người.

      Duyệt Lai Khách Điếm – cách Cẩm Tú phường khoảng hai mươi dặm, tuy phải là khách điếm nổi tiếng, nhưng lại là khách điếm u tĩnh nhất Thương Nguyệt.

      Khách điếm có ba tầng, bốn phía cây cối um tùm, hoa cỏ ngát hương. Ánh trăng chiếu vào ngói lưu ly tím như phát sáng giữa đêm đen, tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp.

      Nhìn lên lầu ba của khách điếm, cuối hành lang phía tây có tấm biển làm bằng gỗ tử đàn, chữ viết như rồng bay phượng múa -- Thính Tùng cư.

      Trong Thính Tùng cư, bốn vách tường treo tranh sơn thủy, bốn góc có bốn cái kệ làm bằng trúc.

      Hai kệ trong đó đặt bồn hoa hải đường, hai cái còn lại đặt nến.

      Phía tường bên phải có chiếc giường lớn làm bằng gỗ tử đàn. Chăn gối lụa giường thêu hình hoa lan quân tử, trông vô cùng sống động, đẹp đẽ.

      Chính giữa căn phòng có chiếc bàn trúc và hai cái ghế trúc. Kỳ lạ là, bàn hề có bộ đồ pha trà dien@danleq$uydon mà chỉ có cái đĩa tròn làm từ sứ thanh hoa.

      Càng kỳ lạ là, trong đĩa dù đổ đầy nước, nhưng màu nước trong, mà là ba loại màu hồng vàng đen đan xen.

      Tường bên trái có cửa sổ duy nhất của phòng. Cửa sổ có hình cây quạt làm từ gỗ tử đàn, lúc này mở rộng.

      Trước cửa sổ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thân mật ôm nhau đứng song song.

      Tay phải bưng ly trà đưa tới trước mặt Hiên Viên Diễm, đôi mắt vẫn nhìn bầu trời đêm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nhàng hỏi: "Lấy tốc độ của Ngốc Bảo dien^danlequy&don hẳn là tới Tụ sơn trang rồi. Sao mật thám còn chưa phát tín hiệu tới, chẳng lẽ quên liên lạc với chúng ta?"

      Thế khó lường, sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra làm bại lộ thân phận của hai người.

      Hai người vô cùng cẩn thận, dù tại ở trong khách điếm cũng lột mặt nạ, bằng giọng .

      "Chắc là Ngốc Bảo còn chưa tới Tụ sơn trang nên chúng ta mới thu được tín hiệu. Nhưng nếu Ngốc Bảo tới rồi mà mật thám lại quên liên lạc với chúng ta. Làm việc ngu xuẩn như thế. . ."

      Hiên Viên Diễm nâng tay rót trà vào chén cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, ôn nhu cười : "Sao có thể sống dưới mí mắt của Dạ Dật Phong, có lẽ sớm bị lấy mạng từ lâu rồi."

      Tụ Sơn Trang – môn phái bí ở Thương Nguyệt, tổng cộng khoảng vạn người, người người võ công cao cường, dien$danl^equydon bản lĩnh dò thám tin tức lại càng mạnh, họ chính là nằm vùng của Hiên Viên Diễm tại Thương Nguyệt.

      Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong tuy biết Hiên Viên Diễm đặt ít tai mắt ở Thương Nguyệt nhưng tới tận bây giờ, dù điều tra như thế nào vẫn tìm được trụ sở bí mật của Tụ sơn trang, cũng bắt được mật thám nào của Tụ sơn trang.

      Bởi vậy, trừ mật thám của Tụ sơn trang, chỉ có Hiên Viên Diễm biết vị trí cụ thể của nó. Ngay cả Tiêu Dao Môn và phân đà của nó, Ảo Ảnh Cung cũng có ai biết.

      Tuy Ngốc Bảo có thể bay, nhưng thân thể khổng lồ cùng với màu sắc bắt mắt của nó quá gây chú ý.

      Nếu là ban ngày ban mặt để nó cõng Cầu Cầu, Ngân Lang, Thanh Báo và Huyết Tỳ Bà, tiến vào đế đô Thương Nguyệt, rất có thể bị thị vệ canh cổng thành để mắt đến.

      Chỉ có đêm khuya những thị vệ kia mới khó có thể tìm được tung tích của Huyết Bàng Vương.

      Cho nên, đợi khi màn đêm buông xuống, Hiên Viên Diễm mới thầm liên lạc với mật thám của Tụ Sơn Trang, để ta đến núi quanh đó tìm kiếm đoàn người vật và đưa đến Tụ Sơn Trang.

      Mà Hiên Viên Diễm vừa thôi cười, nơi xa xa bầu trời đột nhiên xuất điểm sáng màu tím.

      Ánh sáng này giống như sao băng xẹt qua, kéo thành đường cong dài, rồi hoàn toàn biến mất.

      Vệt sáng màu tím chính là tín hiệu của mật thám Tụ Sơn Trang, nó có nghĩa là Ngốc Bảo thuận lợi đến nơi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhận được tín hiệu, đối mắt lóe lên ý cười, sau đó đồng thời quay người, tới cái bàn ở chính giữa phòng.

      bàn có đĩa đựng nước, nước đó vốn nhiều màu sắc lẫn lộn, giờ bỗng nhiên chuyển sang màu đen.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới trước bàn, nhìn nước đen trong đĩa, đặt ly trà trong tay xuống, móc trong tay áo ra cây châm màu vàng, nhếch môi tà ác : "Diễm, ta mượn chàng làm thí nghiệm được ?"

      Cây châm này chính là cây châm mà Vô Ngân công tử giao cho hai người, là do Thánh Thủ Y Vương đặc chế ra.

      "Thử !" Hiên Viên Diễm đặt mông ngồi xuống ghế trúc, tay phải trắng nõn đưa tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hài hước : "Dù sao nếu thí nghiệm của nàng thất bại, đừng ghét bỏ tay phải của ta là được rồi."

      ra trong lòng hiểu , thí nghiệm này thể nào thất bại, chẳng qua là muốn trêu đùa nàng chút thôi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng biết như thế, mà nàng cũng rất vui vẻ bị trêu đùa.

      Nàng cầm cây châm nhúng vào nước đen, cười xấu xa : "Nếu thí nghiệm thất bại, ta chán ghét tay của chàng, vậy dứt khoát chặt ."

      "Có ác quá ?" Các cơ mặt Hiên Viên Diễm co giật, hai mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vểnh môi : "Nếu chặt tay phải của ta rồi, sau này người ta làm sao bưng trà rót nước, xoa bóp cho nàng chứ?"

      " phải còn tay trái sao? Những chuyện nhặt như bưng trà rót nước, xoa bóp, . . ." Vừa nàng vừa ghim châm dính nước đen vào tay phải Hiên Viên Diễm, rồi mới ngẩng đầu : "Chỉ cần tay trái, cũng đủ rồi."

      "Nhưng mà. . . Những việc này ta làm tay phải tốt hơn tay trái." Nghe nàng như thế, Hiên Viên Diễm nhịn được liếc mắt nhìn nàng cái, buồn bã : "Biết trước thế này, vừa nãy ta đưa tay trái cho nàng thí nghiệm."

      "A! vậy, nếu ta chặt tay phải của chàng chính mình chịu thiệt nhiều rồi." Nàng rút cây châm ra, cười khúc khích : "Ta muốn chịu thiệt! Nếu tay phải của chàng có lợi với ta hơn, vậy ta nhất định phải thí nghiệm thành công, bảo toàn cái tay này!"

      Ngay khi rút châm ra, tay phải vốn trắng nõn của Hiên Viên Diễm đột nhiên biến thành màu đen, hơn nữa còn phát ra ánh sáng màu xanh lá.

      Nhìn thấy thế, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, cực kỳ hài lòng gật đầu cái.

      Chả trách lúc trước Vô Ngân giao cho nàng và Diễm sách thuốc và châm có rằng nó có ích đường tìm kiếm dược liệu.

      Quả nhiên sai, căn cứ theo ghi chép trong sách, hai người chế tạo ra nước thuốc này, phối hợp với cây châm đặc chế của Thánh Thủ Y Vương, ngày mai nhất định có thể kinh động Thương Nguyệt quốc.

      "Nguyệt nhi thân ái, nàng còn mau thi châm tiếp?" Hiên Viên Diễm lắc lư cánh tay phải đen như mực trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nháy nháy mắt, cười cợt : "Ngộ nhỡ quá muộn, dẫn tới thất bại, tay phải của ta bị đứt, nàng chịu thiệt thòi lớn đó."

      "Đừng giục, người quá nhiều châm, tìm đúng cũng phải có thời gian chứ!"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười vui sướng, mò trong tay áo lúc mới lấy ra cây châm màu trắng, khẽ ghim vào tay phải của Hiên Viên Diễm. . .

      Cùng lúc đó --

      Dưới ánh trăng có bốn bóng người mặc y phục dạ hành, chia ra bốn hướng nhảy xuống mái hiên, sau đó vào con hẻm cách khách điếm Duyệt Lai khoảng mười dặm.

      tên trong đó vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, xét thấy có gì bất thường, giọng : "Kim trưởng lão, Ngân trưởng lão, Đồng trưởng lão, là chỗ này."

      Ba vị kia gật đầu, giọng hỏi lại: "Thiết trưởng lão, lúc trước thông báo cho ngươi mang người rồi, phải ngươi quên đấy chứ?"

      Thiết trưởng lão vỗ cái vào cái bọc vai, tức giận đáp: "Thừa lời. Ta vác cái bao to như thế này, phải đựng người, chẳng lẽ đựng gà nướng?"

      "Vậy lên đường thôi!" Kim trưởng lão dứt lời, bốn đạo bóng đen liền biến mất.

      Bốn người đạp gió mà , đủ thấy khinh công trác tuyệt nhường nào. Mà phương hướng họ , chính là nơi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở trong khách điếm Duyệt Lai. . .
      Last edited by a moderator: 9/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 169: Kinh hồn phá đảm

      Editor: Van Tuyet Nhi

      Gió đêm nhàng ngâm ca, hương hoa nồng đậm như cười mời đón, thản nhiên phất vào trong cửa sổ Thính Tùng cư, khiến cho nến đỏ bên trong chiếu sáng cao ngất, ra sức bày ra tư thế múa xinh đẹp hoa mỹ.

      Được Thượng Quan Ngưng Nguyệt thi châm lần thứ hai, tay phải của Hiên Viên Diễm vốn hoàn toàn biến thành màu đen, lúc này khôi phục màu sắc trắng nõn khỏe mạnh.

      Cánh tay trái ôm eo mềm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tay phải Hiên Viên Diễm khẽ cầm cây bút lông, ở trong trám nghiên mực chấm chút mực nước, cúi mắt nhìn vào tờ giấy tuyên thành màu trắng mở ra mặt bàn, viết lên thoăn thoắt.

      Eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng người dựa vào cánh tay Hiên Viên Diễm, liền nhấp vài hớp trong ly trà, đôi mắt ngọc đầy ý cười nhìn tờ giấy tuyên thành màu trắng, chữ viết kia như nước chảy mây trôi (ý chữ lưu loát sinh động) như phiêu dật.

      "Trước đến chiêu kinh hồn kế, sau lại chiêu phá đảm kế." Ngòi bút tiêu sái viết ở tờ giấy tuyên thành màu trắng, bạc môi Hiên Viên Diễm mở ra : " Môn chủ Sinh Tử Môn trong bóng tối, nhất định kiềm chế được, xuất động dò xét đến cùng."

      " chừng. . ." Chén trà nhàng xoay chuyển trong lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi nhấc lên độ cong quỷ dị, : "Phá đảm kế còn chưa thi triển, chỉ là chiêu kinh hồn kế thôi, môn chủ Sinh Tử Môn muốn xuất động rồi."

      Viết xong, Hiên Viên Diễm thả bút lông ở bàn, hai tai bỗng chốc khẽ nhúc nhích cái, đôi mắt đen tràn đầy ý cười nhu tình nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Bốn vị trưởng lão đến đây."

      " Ngón tay giữa của chàng vừa mới viết tốt, bốn vị trưởng lão liền xuất , thời gian đắn đo cũng chuẩn." Đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy diễm ý, thanh cười tràn đầy ma mị kết thúc lưu luyến, nàng và Hiên Viên Diễm trái phải ngồi xuống ghế.

      tiếng va chạm thanh thúy dễ nghe của ly trà vang lên, hai người ăn ý hớp ngụm trà mùi hương thơm ngát, tầm mắt hướng về phía vách tường đối diện, phương hướng cửa sổ bằng gỗ tử đàn hoàn toàn mở rộng.

      Sở dĩ cửa sổ bằng gỗ tử đàn hoàn toàn mở rộng, thoáng gió thoáng khí chẳng qua là chỉ là thứ yếu, khiến bốn gã hắc y nhân che mặt ở bên ngoài khách sạn Duyệt Lai, kinh động đến những người khác trong khách sạn Duyệt Lai, lặng lẽ tiến vào bên trong Thính Tùng cư mới là nguyên nhân chủ yếu.

      Bên ngoài khách sạn Duyệt Lai –

      Mượn bóng đêm cùng hàng thông xanh che dấu khéo léo, Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão lặng yên tiếng động đến dưới góc tường khách sạn, con ngươi đen lóe ra tinh quang sâu sắc, đảo quét nhanh ở hai bên.

      Sau khi xác định cũng có biến động gì khác thường, Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão tới bên cạnh Thiết trưởng lão, dùng tư thế tay hỏi: phòng thiếu bang chủ vào ở, là lầu 3 Thính Tùng cư khách sạn Duyệt Lai sao?

      Thiết trưởng lão gật gật đầu, khẳng định lại chút, rồi lập tức lấy cái bọc ở vai xuống dưới.

      Thiết trưởng lão mở cái bọc ra, ở dưới tình huống phát ra chút tiếng động, từ trong cái bọc lấy ra bốn sợi dây xích bạc vô cùng to dài. Xuyên qua ánh trăng bao phủ chập chờn, có thể thấy ràng đầu của bốn sợi ngân liên tử, các móc bạc hõm vào giống như năm ngón tay cong lại.

      Đợi Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão, đều từ trong tay Thiết trưởng lão tiếp nhận cái dây xích dài, ánh mắt bọn họ nhanh chóng giao nhau chút.

      Tiếp theo, liền nhìn thấy Kim trưởng lão điểm mũi chân, cầm trong tay đầu móc bạc của dây xích bạc dài kia, dùng nội lực ném về phía khung cửa sổ Thính Tùng cư.

      Vèo – lay động tiếng, thân hình từ xích bạc dài nhanh chóng nhảy lên, Kim trưởng lão cùng dây xích biến mất ở dưới ánh trăng mơ màng.

      Cùng lúc đó, Ngân, Đồng, Thiết ba vị trưởng lão mũi chân lần lượt điểm nhàng, cũng dựa theo phương pháp giống nhau như đúc, từ cửa sổ bằng gỗ tử đàn ở Thính Tùng cư hoàn toàn mở rộng kia, thuận lợi tiến vào đến bên trong Thính Tùng cư.

      Gió mát chầm chậm phe phẩy nhàng, trong ánh nến đỏ rực bay múa xinh đẹp, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão xếp thành hàng, nhanh chóng quấn dây xích bạc dài quanh cánh tay, bọn họ quỳ gối xuống mặt đất.

      Hai tròng mắt hé ra màu sắc hết sức cung kính, chỉnh tề nhìn Hiên Viên Diễm ngồi ghế, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão đồng thời mở miệng, thanh đè thấp : "Trời làm chăn gấm đất làm giường, cơm thừa canh cặn trăm nhà nếm. Cười đạp ngũ hồ vui tự tại, chơi khắp tứ hải tâm nhàn hạ. Bọn thuộc hạ tham kiến thiếu bang chủ!"

      Hóa ra, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão thân mang bộ y phục dạ hành màu đen, mặt che miếng vải đen, lại là thiên hạ đệ nhất đại bang, người nhân sĩ võ lâm vô cùng kính trọng trong Cái Bang.

      Cái Bang – từ trước đến nay đều lấy số lượng túi đeo lưng nhiều hay ít, để luận thân phận cao cùng thấp, số túi đếm được nhiều nhất là chín túi, ít nhất là túi.

      Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão trước mắt, thân phận bọn họ ở trong Cái Bang đặc biệt cao, bởi vì bọn họ đều là cửu đại trưởng lão Cái Bang( ở đây chỉ cấp bậc thứ chín chứ phải có chín trưởng lão), địa vị gần với lão bang chủ cùng thiếu bang chủ.

      Nay trong Cái Bang, lão bang chủ ưa thích chơi đùa nhân gian, từ trước đến giờ đều là thần long thấy đầu thấy đuôi. Thiếu bang chủ thân là Thụy vương Long Diệu hoàng triều, lại có rất nhiều việc bận rộn. Cho nên, hai người lão bang chủ cùng thiếu bang chủ, liền giao toàn bộ vụ lớn trong Cái Bang cho nhóm cửu đại trưởng lão quản lý.

      Cửu đại trưởng lão Cái Bang có mười sáu vị, bọn họ bốn người làm tổ, chia ra quản lý vụ trong Cái Bang ở Long Diệu hoàng triều, Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực quốc, Tây Thần quốc.

      hề nghi ngờ, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão thân y phục dạ hành trước mắt, đó là cửu đại trưởng lão quản lý vụ Cái Bang ở Thương Nguyệt quốc.

      Có điều, bên trong Cái Bang lại chia ra hai phái lớn, phân biệt là phái Ô Y và phái Tịnh Y. Đệ tử phái Ô Y, phải duy trì hình tượng bẩn thỉu, y phục lôi thôi, rách rứa.

      Bọn họ trải rộng khắp ngõ ngách các nơi, thường thường ăn xin vài người đường có tiền, ở ven đường ăn xin bọn thương gia mấy bát cơm no ấm, hoặc là nằm lười biếng đất phơi nắng, vui vẻ bắt mấy con rận người.

      Nhưng mà, đây chẳng qua là mặt ngoài ra. ra sau lưng, bọn họ lại quan sát chặt chẽ đến đủ loại hướng trong chốn giang hồ. Nếu phát có ác nhân tàn sát vô tội, kẻ xấu ức hiếp người lương thiện, bọn họ thuận tiện thầm thay trời hành đạo.

      Về phần đệ tử phái Tịnh Y, thân quần áo phải vô cùng sạch , ngụy trang thành các loại nhân vật tích cực ở khắp các nơi, có khi bọn họ là lão bản cùng tiểu nhị ở tửu lâu, có khi là lão bản cùng tiểu nhị ở trà lâu, có khi là lão bản cùng tiểu nhị ở cửa hàng đồ cổ, vân vân vân. . .

      Bọn họ kiếm được khoản tiền, cũng tiêu xài lung tung, ngoại trừ chi tiêu bình thường trong ngoài bang, tất cả bọn họ đều lấy đến thầm cứu giúp người nghèo. Tóm lại câu, trừ phi người phái Tịnh Y tự mình bại lộ thân phận, nếu ngươi tuyệt biết là đệ tử trong Cái Bang.

      Kim, Ngân, Đồng ba vị trưởng lão, đó là cửu đại trưởng lão quản lý vụ phái Tịnh Y trong phân đà Cái Bang Thương Nguyệt quốc. Về phần Thiết trưởng lão, đó là cửu đại trưởng lão quản lý vụ phái Ô Y trong phân đà Cái Bang Thương Nguyệt quốc.

      Khiến cho lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc nhiều lần ngự giá thân chinh, đông thời ban cho bức hoành và đề chữ đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc, tất cả nhóm tửu nhị bên trong đều là đệ tử phái Tịnh Y, đại chưởng quỹ là Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão chính là Kim trưởng lão.

      Buổi trưa hôm nay, trong đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc, Hiên Viên Diễm đưa ra ngọc bội trắng, cũng phải ngọc bội chân chính, mà là chế tạo ngọc bội thành hình dáng Bang chủ lệnh, triệu tập toàn bộ đệ tử Cái Bang.

      Kim trưởng lão nhận được Bang chủ lệnh, biết thiếu bang chủ nhất định có điều chỉ thị, vì thế liền thầm thông báo cho Ngân, Đồng, Thiết ba vị trưởng lão.

      Tuy rằng thiếu bang chủ có lộ ra địa điểm ở lại, nhưng chỉ cần thiếu bang chủ thân lại ở trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, chỗ có đệ tử Cái Bang, sao lại điều tra ra điểm dừng chân của thiếu bang chủ chứ?

      Có điều nếu thiếu bang chủ dịch dung, liền chứng minh thiếu bang chủ muốn để lộ thân phận. Cho nên, đợi đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ lúc này mới che mặt đến bái kiến thiếu bang chủ.

      "Lấy trời làm mái đất làm nhà, thiên địa mênh mông bầu rượu. Mặc cho thế tục nhiều hỗn loạn, thiên địa riêng ta mặc tiêu dao." Hiên Viên Diễm cầm ly trà trong tay nhàng đặt bàn, đồng thời bạc môi khẽ thầm ám hiệu Cái Bang, tay trái ngăn bốn vị trưởng lão quỳ xuống gối: "Bốn vị trưởng lão nhanh đứng lên!"

      Tuy rằng phát ra Bang chủ lệnh, nhưng chỉ dịch dung, mà ngay cả thanh cũng hoàn toàn biến đổi. Bốn vị trưởng lão làm việc hết sức cẩn thận, lúc này mới đọc ra ám hiệu liên hệ chỉ có người từ thất đại trưởng lão trong Cái Bang trở lên mới biết.

      Bốn vị trưởng lão làm như thế, là tự mình phòng bị khi vô ý bị mất Bang chủ lệnh, sau đó bị người vô tình nhặt được Bang chủ lệnh, phân biệt giao cho chủ đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt quốc.

      Cho nên thời điểm bốn vị trưởng lão lễ bái , liền thử dò xét đọc ra ám hiệu liên hệ, nếu thể đọc ra ám hiệu liên hệ chính xác, bọn họ nhanh chóng lắc mình rời .

      Nghe thấy Hiên Viên Diễm đúng ám hiệu liên hệ, xác định người trước mắt quả là thiếu bang chủ của bọn họ, trong đôi mắt của Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão càng thêm chứa đựng tôn kính, lúc này mới dập đầu thần phục Hiên Viên Diễm.

      Tiếp theo, Kim, Ngân, Đồng, Thiết bốn vị trưởng lão đồng thời đứng, lại cùng ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khom thắt lưng hết sức cung kính : "Bọn thuộc hạ tham kiến thiếu bang chủ phu nhân, thiếu bang chủ phu nhân tốt!"

      Hoàn toàn cần Hiên Viên Diễm mở miệng giới thiệu, tuy rằng bọn họ ở Thương Nguyệt quốc, nhưng đệ tử Cái Bang cũng là phân bố rộng khắp thiên hạ, bên trong Thụy vương phủ Long Diệu hoàng triều, chuyện tình nhiều thêm nữ chủ nhân, đương nhiên bọn họ sớm biết hết.

      Nay đêm tối, lúc này mỹ thiếu niên lại cùng phòng chỗ với thiếu bang chủ, vả lại nhìn thiếu bang chủ luôn luôn ngắm nhìn mỹ thiếu niên ánh mắt cưng chiều sủng nịch, bọn họ sao lại đoán được giới tình và thân phận chân chính của mỹ thiếu niên chứ?

      Ngòn tay thon dài nhàn nhạt nhấc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén lên làn tóc đen bay múa theo gió bên má, môi đỏ mọng mềm mại bật ra thanh cười lạnh nhạt: "Bốn vị trưởng lão tốt!"

      Lại lần nữa khom thắt lưng lễ phép hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Kim trưởng lão lấy Bang chủ lệnh từ trong lòng ra, tiến lên bước dài, đồng thời hai tay cung kính đưa Bang chủ lệnh trả lại cho Hiên Viên Diễm, Kim trưởng lão mở miệng hỏi: "Thiếu bang chủ, ngài lặng lẽ triệu bọn thuộc hạ tới đây, nhất định có chỉ thị ?"

      "Để thành công dẫn môn chủ Sinh Tử Môn Thương Nguyệt quốc ra, ta chuẩn bị tạo ra vở kịch kinh hồn phá đảm ở trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc. Cho nên. . ." Hiên Viên Diễm điểm đầu, trước cất Bang chủ lệnh vào tay áo, tiếp theo cầm tờ giấy tuyên thành màu trắng bàn viết chỉ thị mở ra ở bàn, đưa cho Kim trưởng lão đứng gần trước mặt mình.

      "Tối nay cần toàn thể đệ tử Cái Bangxuất động, dựa theo chỉ thị giấy tuyên thành màu trắng ghi lại, ngao du toàn bộ Thương Nguyệt quốc tốt. Để vở kịch kinh hồn phá đảm này, sáng sớm ngày mai có thể trình diễn vô cùng xuất sắc trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc."

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 170: Lo âu thấp thỏm

      Đêm, càng lúc càng khuya.

      Ánh trăng bạc mơ mộng chiếu khắp nơi, tựa như nữ tử kiều mỵ xấu hổ, dấu giữa tầng mây chồng lên nhauc. Giữa màn trời, còn sót lại những ngôi sao lấp lánh, chiếu xuống cảnh vật yên ắng mông lung.

      Lúc này, bốn đạo bóng đen từ trong cửa sổ tử đàn lầu ba Thính Tùng cư, khách sạn Duyệt Lai, bay ra nhanh như sao băng. Gió đêm xao động từ từ chuyển lạnh, bốn đạo bóng đen nháy mắt biến mất dưới bóng đêm.

      Dần dần, chút ánh sáng còn lại cuối cùng của bầu trời đầy sao mờ nhạt, lưu luyến từ biệt thế giới, lẳng lặng biến mất vào giữa tầng mây chồng lên nhau. Cùng với dạ tinh linh lặng yên tiếng động rời , ngày mới bắt đầu –

      Gió buổi sớm nhàng phe phẩy, khí trong lành lượn lờ quanh quẩn.

      Bầu trời xanh như được gột rửa, vòng mặt trời đỏ hé miệng cười sáng lạn, khéo léo rơi từng luồng ánh sáng tràn đầy sắc vàng rực rỡ, khiến vạn vật thế giới phủ thêm tầng vải mỏng xinh đẹp rực rỡ.

      Bầu trời quang đãng trong vắt, nắng ấm. Hôm nay, vốn là các con dân Thương Nguyệt quốc, tâm tình hẳn phải cảm thấy ngày tốt sung sướng dễ chịu.

      Nhưng mà, tình hình lại hoàn toàn ngược lại. Chỉ thấy các con dân Thương Nguyệt quốc, chẳng những mặt mỗi người bao phủ tầng sương mù nồng đậm, tâm lại bị vây vào bên trong sợ hãi cực độ.

      cổng thành lớn của Thương Nguyệt quốc, nhân số binh lính thủ thành, so với ngày trước, lại tang thêm vài lần. Bọn lính thủ thành mặc khôi giáp vừa dày vừa nặng, cầm giáo thương trong tay đứng cổng thành.

      Gió buổi sớm nhàng phe phẩy, chẳng qua là nghịch ngợm quay lại hướng , sắc mặt bọn lính thủ thành cực kỳ trầm trọng, trong hai tròng mắt liền lập tức phóng ra màu sắc vô cùng bối rối, kéo căng tinh thần lên hết nhìn đông tới nhìn tây.

      Trong đế đô phồn vinh Thương Nguyệt quốc, tung hoành các phố lớn ngõ kéo dài, chỉ có nhân số binh lính tuần tra gia tăng, mà mức độ bọn lính tuần tra, cũng so với trước mỗi ngày sáng trưa tối lần, thay đổi thành nửa canh giờ lần.

      Thậm chí, phố lớn ngõ đế đô Thương Nguyệt quốc, còn thường thường lặp lặp lại tiếng vó ngựa vang lên theo gió.

      Chỉ thấy, nhóm ngự lâm quân vốn đóng giữ ở trong hoàng cung Thương Nguyệt quốc, nhóm tiếp nhóm, cưỡi tuấn mã cao lớn mà chạy qua như bay, mặt chút thay đổi xét kĩ tình hình trong thành đế đô.

      phố lớn ngõ của đế đô Thương Nguyệt quốc, những người đường nam nữ già trẻ lui tới, người người đều là bộ mặt cơ thịt run run liên tục, hai tròng mắt phóng ra tràn đầy màu sắc kinh hoảng, dường như bọn họ lo lắng tai ương cảnh máu me, bất cứ lúc nào tai họa xuống đến đầu chính mình.

      sáng tinh mơ này, cuối cùng xảy ra chuyện gì vô cùng kinh khủng bố, mà lại khiến Thương Nguyệt quốc từ xuống dưới, mỗi người đều cảm thấy tinh thần hoảng loạn, bất an sợ hãi chứ?

      Vị trí chính quyền trung ương đế đô Thương Nguyệt quốc, nền đá màu tím kéo dài, giữa trung ngói lưu ly tím vểnh cao, phố quý tộcphía Bắc gọi là đường cẩm tú –

      Dường như giữa lúc mặt trời sáng sớm bao phủ nhễ nhại, tòa trà lâu tương cam ngói tím đón gió cao ngất. Bức hoành trà lâu này là màu vàng kim, sáu chữ bức hoành màu đỏ thắm, sáu chữ to màu đỏ thắm kia – đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt.

      Đúng vậy, đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt và đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt, tình huống hoàn toàn như nhau.

      Sở dĩ bức hoành của đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt màu vàng kim, sáu chữ bức hoành màu đỏ thắm, là vì bức hoành vàng kim này do lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc ban cho, chữ to màu đỏ thắm do đích thân lão hoàng đế Thương Nguyệt quốc đề chữ.

      Đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc, nóc nhà cao cao là màu lam, giữa nóc nhà cao cao màu lam, chạm trổ vô số đám mây trắng tinh, tựa như bức họa mây trắng tuyệt mỹ thản nhiên bồng bềnh trôi bầu trời xanh.

      Bốn phía bức tường đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc, lại tựa như bốn bức tranh phong cảnh vườn trà xanh xanh biếc biếc, ý cây trà xanh kéo dài dằng dặc liên tục, vô số con suối trong suốt uốn lượn ở giữa.

      Đối với đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc, hình dung của dân chúng Thương Nguyệt quốc là như vậy: người giàu có ly trà, người nghèo nửa năm lương. Người giàu có bữa cơm, người nghèo mười năm mồ hôi.

      Giá tiêu phí ở đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc vô cùng đắt, khiến dân chúng bình thường ở Thương Nguyệt quốc, chỉ dám ở xa đứng ngoài quan sát cảm khái. Có thể tiến vào trong đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt quốc, thưởng thức ly trà sáng thơm ngát, hưởng bữa điểm tâm sáng mỹ vị, đều là những người thương nhân giàu bạc vạn ở Thương Nguyệt quốc.

      Đại chưởng quỹ đệ nhất trà lâu Thương Nguyệt, là Ngân trưởng lão, cửu đại trưởng lão Cái Bang, quản lí vụ phái Tịnh Y.

      Rạng sáng đêm qua, Ngân trưởng lão dẫn đầu vô số đệ tử Cái Bang, lặng lẽ khắp lãnh thổ mênh mông ở Thương Nguyệt quốc, hai tai lúc này hoàn toàn nghe thấy trong đại sảnh trà lâu, nhóm thương nhân giàu có bạc vạn ở Thương Nguyệt quốc, kinh hãi e sợ nghị luận đại kinh hồn.

      Ngân trưởng lão mệt mỏi vô cùng, người nào đó lịch tao nhã nằm ở bàn trà cực lớn trong sương phòng, người choàng phủ cái chăn gấm giá trị xa xỉ, tiếng ngáy ngủ lớn liên tục.

      Giờ này lúc trước, sợ chỉ có hai ba thương nhân giàu có Thương Nguyệt quốc, tiến vào trong đệ nhất trà lâu uống trà dùng điểm tâm sáng, cũng có hơn mười vị nữ tử trẻ tuổi thân y phục màu xanh biếc ra, y phục màu xanh biếc xinh đẹp thêu lá trà xanh ngọc biếc.

      Những nữ tử trẻ tuổi thân y phục màu xanh biếc, tay đều giương cái ô hoa màu sắc diễm lệ, khẽ hát bài ca kỹ thuật múa vòng tràn đầy uyển chuyển, thương nhân giàu tiến vào thưởng thức chút trà và điểm tâm sáng.

      Thế mà hôm nay, khiến cho nhóm thương nhân ngồi đầy ở đại sảnh đệ nhất trà lâu, căn bản có tâm tình nghe thanh tuyệt diệu của mỹ nhân, thưởng thức kĩ thuật múa thướt tha của mỹ nhân, cũng càng có tâm tình hưởng trà sáng thơm ngát và điểm tâm sáng tốt đẹp.

      Bọn họ chỉ nhất trí khiển trách cho nữ tử trẻ tuổi giúp vui lui , bàn bày biện trà và điểm tâm sáng, căn bản ngụm cũng đều có động qua.

      Bọn họ giờ khắc này, vây quanh tụ họ lại cùng chỗ, bảy miệng tám lưỡi mà nghị luận kiện, kiện khiến cả Thương Nguyệt quốc từ xuống dưới, lòng người vô cùng kinh hãi, hoảng sợ.

      gã nam tử trung niên ngón cái đeo chiếc nhẫn phỉ thúy cực lớn, sắc mặt hết sức trắng bệch, khóe môi vô cùng run run : "Tại sao lại như vậy, hai năm trước phải Sinh Tử Môn từ trong chốn giang hồ mai danh tích sao, giờ đây tại sao Sinh Tử lệnh lại tái xuất giang hồ rồi?"

      Sinh Tử lệnh, tấm lệnh bài bằng gỗ. Mặt trước lệnh bài có màu đen, mặt có chạm khắc đồ án đầu khô lâu kinh khủng. Mặt sau lệnh bài lại có màu trắng, mặt có chạm khắc đồ án đoản kiếm nhuộm máu u.

      Trước khi người Sinh Tử Môn tiến hành câu hồn đoạt mạng, bình thường đưa trước cho người sắp lấy mạng, tấm lệnh bài Sinh Tử lệnh. Người nhận được Sinh Tử lệnh, ngày sau nhất định bị diệt môn thê thảm.

      gã nam tử trung niên khác bên hông đeo vô số khuyên tai vàng, thịt mỡ mặt ngừng run rẩy, sợ hãi, cổ họng khó khan nuốt nước bọt : "Toàn bộ bang phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc chúng ta, bất luận là đại bang phái tiếng tăm truyền xa, hay là tiểu bang phái yên lặng vô danh, vậy mà tất cả đều nhận được Sinh Tử lệnh. Đây phải có ý nghĩa...."

      Dựa vào thông lệ ngày trước, người trong Sinh Tử Môn tàn ác độc, hễ là đại môn phái trong chốn giang hồ trước bị tiêu diệt, đến phiên cái thứ hai bị huyết tẩy diệt môn , đó là đại thần quyền cao chức trọng nào đó trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc. Sau đó, đến phiên cái thứ ba bị diệt môn, tất vị phú thương giàu có lớn gia thế hiển hách nào đó trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc.

      Nhưng mà bây giờ, môn phái lớn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, đều nhận được Sinh Tử lệnh khủng bố. Nghe được, liền ngay cả thiên hạ đệ nhất đại bang, Cái Bang cũng có ngoại lệ.

      Chẳng phải có ý nghĩa… Tất cả bang phái bị huyết tẩy, đến phiên cái thứ hai bị huyết tẩy diệt môn, đó là tất cả đại thần trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, như vậy đến phiên cái thứ ba bị diệt môn, phải là tất cả phú thương giàu có gia thế hiển hách trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc sao?

      Môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, đa số môn phái đều đề phòng vô cùng sâm nghiêm, canh phòng bên trong quả thực kín kẽ hở, liền ngay cả con ruồi hoặc con muỗi đều rất khó bay vào .

      Nhưng mà, tất cả bọn họ đều có nhận ra được, đến cuối cùng người Sinh Tử Môn đưa Sinh Tử lệnh đến các môn phái như thế nào. Bọn họ chỉ biết chút là, đêm qua vốn có tiếng động gì khác thường, cho đến khi…

      Thời điểm trời bắt đầu mịt mờ, Sinh Tử Môn chế ra Sinh Tử lệnh, lại có thể cắm sâu vào chưởng môn của bọn họ, cái cứng như đá trước phòng ngủ hành lang dài.

      Giờ đây, liền ngay cả những cao thủ võ lâm trong chốn giang hồ này, người người đều cảm thấy lo sốt vó, đứng ngồi yên. Chỉ dựa vào bọn hộ vệ thân thủ bình thường trong phủ của nhóm phú thương, thí sao có thể ngăn cản được Sinh Tử Môn huyết tẩy tàn nhẫn chứ?

      gã nam tử trung niên tay áo và vạt áo gấm, nạm mấy trăm khỏa trân châu lớn tinh tế, mà viên trân châu lớn đều có giá trị vạn kim, hai tay thấm đầy mồ hôi lạnh, huyết sắc mặt mất hết, có chút lo lắng : "Ta vốn có đắc tội người Sinh Tử Môn a, vì sao người Sinh Tử Môn muốn tới cửa diệt môn chứ?"

      thừa nhận, chính mình luôn luôn ngược đãi hà khắc người làm mướn, càng luôn luôn nhái ít hàng hóa làm hàng nhái, bán cho nhóm người ngu xuẩn phân biệt được hàng hóa mua. Chẳng lẽ. . . những nhóm người mua ngu xuẩn bị lừa gạt, giữa lại xen lẫn người Sinh Tử Môn?

      Năm nam tử trong này run run giọng vừa mới hạ xuống, thanh người khác lập tức vô cùng chỉnh tề, lại hết sức sợ hãi mở miệng : "Chúng ta cũng có đắc tội người Sinh Tử Môn a?"

      Lời mặc nhiên dù là như vậy, nhưng những người này lại lo lắng giống nhau thôi. Bọn họ vì muốn mở rộng việc buôn bán của chính mình, từng hại ít người, khiến những người đó thê ly tử tán. Cũng từng tàn nhẫn dùng roi đánh người làm, ác độc nhục mạ nha hoàn.

      Có đôi khi, có người lôi thôi sạch cẩn thận va phải người bọn họ, làm bẩn y phục giá trị xa xỉ của bọn họ, bọn họ cũng từng gọi người tát mạnh người lôi thôi sạch . Hay là. . . trong những người này, liền xen lẫn người Sinh Tử Môn, do đó khiến cho bọn họ sắp bị tử kiếp huyết tẩy diệt môn?

      "Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ a? Sinh tử lệnh vừa ra, người Sinh Tử Môn nhất định lấy mạng, hơn nữa tuyệt thất thủ. Chẳng lẽ. . . Chúng ta cứ sợ hãi chờ người Sinh Tử Môn lấy mạng như vậy?"

      Ngay tại lúc nhóm phú thương trong đại sảnh đệ nhất trà lâu, nắm nắm đầu, kéo kéo tóc, gãi gãi đùi, cào cào hai má, lau mồ hôi lạnh, thảo luận nổi lên lộn xộn tìm kễ ứng đối, tầng cao nhất đệ nhất trà lâu, trong gian sương phòng lịch tao nhã vô cùng –

      nam tử trẻ tuổi thân cẩm phục đẹp đẽ quý giá, giờ phút này vẫn nhúc nhích mà đứng đối diện cửa sổ. Đại sảnh trà lâu truyền đến thanh ồn ào, đều bị người nam tử trẻ tuổi thu vào trong tai.

      Ngay cả khi ánh sáng buổi sớm chiếu vào, màu vàng rực bao phủ tràn đầy ở tại người nam tử trẻ tuổi, nhưng toàn thân nam tử trẻ tuổi này, lại có phóng ra tia lo lắng, trong hai tròng mắt lại chứa đựng sát khí nồng đậm lạnh như băng…

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 171: Môn chủ thân

      Thời gian chậm rãi trôi qua, mảnh lá cây xanh tản ra mùi thơm nhàn nhạt, biết ở chỗ nào mà chầm chậm đến.

      Giữa lúc gió buổi sớm nghịch ngợm vui đùa phe phẩy, thản nhiên từ cửa sổ hoàn toàn rộng mở, lá cây xanh thơm mát lay động theo chiều gió vào trong sương phòng, vui sướng xoay múa ở đầu vai trái nam tử trẻ tuổi.

      Đứng đối diện cửa sổ, hai đôi mắt nam tử trẻ tuổi phủ đầy sương lạnh, thân hình vốn như bị hoá đá, dường như bởi vì cảm thấy mảnh lá cây xanh này quấy rầy, rốt cục động đậy.

      Cổ tay trái bỗng chốc giơ lên, lá cây xanh thơm mát vui sướng múa, bị ngón trỏ trái của nam tử trẻ tuổi kẹp lấy.

      Ngón giữa và ngón trỏ trắng nõn của nam tử trẻ tuổi, nhàng vuốt phẳng cái, lá cây xanh thơm mát vốn xanh ngọc ướt át, trong nháy mắt hóa thành bột phấn rơi xuống mặt đất trong sương phòng.

      Nam tử trẻ tuổi xoay người lại, di chuyển ngồi xuống ghế. Đối diện ghế là cái bàn trà màu xanh biếc, bàn trà đặt ly trà ngọc khắc hoa, sắc màu nước trà trong chén đều đặn, hương vị thơm và tinh khiết.

      Nóc sương phòng, giống với nóc đại sảnh, tựa như bức tranh mây trắng thản nhiên trôi lơ lửng bầu trời xanh tuyệt mỹ.

      Bốn phía vách tường sương phòng, cũng giống với bốn vách tường đại sảnh, tựa như bốn bức tranh phong cảnh vườn trà xanh xanh biếc biếc, trà xanh kéo dài dằng dặc liên tục, vô số con suối trong suốt uốn lượn ở giữa.

      Nếu như đổi lại lúc trước, đặt mình trong hoàn cảnh tú nhã như thế, mũi ngửi thấy hương thơm trà quanh quẩn như thế, nam tử trẻ tuổi sớm cũng trà say người, người tự say rồi!

      Nhưng mà hôm nay, nam tử trẻ tuổi phẩm trà xanh hưng trí dạt dào, đều bị chốn giang hồ trong vòng đêm, bỗng nhiên xuất mộc bài Sinh Tử lệnh hắc bạch, tiêu hủy còn sót lại chút gì.

      Đôi mắt đen híp lại phun ra sát khí nồng đậm, khiến trong sương phòng thấm màu vàng rực tràn đầy từng đợt từng đợt, phảng phất lây dính hàn khí của nam tử trẻ tuổi, từ trong áo lấy ra đồ vật.

      Nam tử trẻ tuổi từ trong áo lấy ra gì đó, đúng là mộc bài Sinh Tử lệnh bỗng nhiên xuất trong chốn giang hồ.

      Ngón trỏ trái thon dài, khẽ bắn tới thân ly trà ngọc khắc hoa cái, vài giọt nước trà màu xanh từ trong chén vọt ra ngoài, bắn tung tóe đến tay phải nam tử trẻ tuổi lúc cầm mộc bài Sinh Tử lệnh.

      Mộc bài Sinh Tử lệnh của Sinh Tử Môn, cho dù chỉ lây dính giọt trà, Sinh Tử lệnh vốn tản ra mùi gỗ, lập tức tăng thêm chút mùi máu tươi nhàn nhạt.

      Tay phải nam tử trẻ tuổi cầm mộc bài Sinh Tử lệnh, sau khi bị lây dính vài giọt nước trà màu xanh, khí tươi mát bên trong có chút lay động, nhất thời nhiều thêm chút mùi máu tươi nhàn nhạt.

      "Ngoại trừ vẻ bề ngoài được tạo ra giống nhau như đúc, liền ngay cả mùi cũng giống." Ngón tay nam tử trẻ tuổi khẽ xoay chuyển tấm mộc bài Sinh Tử lệnh, đôi mắt đen khỏi híp sâu ít : "Ngươi... đến cuối cùng là loại người nào?"

      Nếu là môn chủ Sinh Tử Môn, nếu có môn chủ căn bản có hạ mệnh lệnh này, khiến cho mười đại hộ pháp trong Sinh Tử Môn, đối với các môn phái lớn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, đưa lên Sinh Tử lệnh cảnh cáo thị uy câu hồn đoạt mạng.

      … tuyệt đối cầm tấm mộc bài Sinh Tử lệnh giả mạo trong tay này, khiến cho các thập đại hộ pháp trong Sinh Tử Môn, dùng mộc bài Sinh Tử lệnh để tiến hành thị uy cảnh cáo trước tiên, câu hồn đoạt mạng kẻ chân chính.

      Môn chủ Sinh Tử Môn phía sau màn, là thân phận trong bóng tối dùng đến câu hồn đoạt mạng. Mà thân phận khác trước ánh sáng của , lại là người người trong lãnh thổ Thương Nguyệt đều biết...

      Tấm mộc bài Sinh Tử lệnh giả mạo này, là lúc trước khi đến phái Hoa Sơn, từ tay chưởng môn phái Hoa Sơn rơi vào tay .

      Hôm nay sáng tinh mơ, các môn phái lớn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, đều thả ra bên ngoài tin tức vô cùng kinh hãi, bọn họ nhận được mộc bài Sinh Tử lệnh thị uy cảnh cáo của Sinh Tử Môn.

      Trong lòng cảm thấy kinh ngạc khiếp sợ, lập tức lợi dụng thân phận ngoài ánh sáng của mình, đến phái Hoa Sơn, phái Điểm Thương, phái Động vân vân…, vài môn phái đều nhận được mộc bài Sinh Tử lệnh, vài tên chưởng môn cùng với có giao tình tồi, hỏi ý bọn họ chút đến cuối cùng là nhận được Sinh Tử lệnh như thế nào.

      Khi biết được vài tên chưởng môn võ công tuyệt đỉnh, vậy mà tất cả đều hồn nhiên biết dưới tình huống nào, lúc nào nhận được mộc bài Sinh Tử lệnh giả, kinh ngạc khiếp sợ trong lòng nháy mắt tăng lên tới điểm cao nhất.

      Trước kia, trừ phi môn chủ Sinh Tử Môn tự thân xuất mã, đối với người trong môn phái sắp câu hồn đoạt mạng, đưa lên Sinh Tử lệnh thị uy cảnh cáo, mới có thể hoàn toàn kinh động đến người trong môn phái.

      Nếu là từ thập đại hộ pháp Sinh Tử Môn xuất mã, mặc dù có thể đưa Sinh Tử lệnh thị uy cảnh cáo đến, ít nhiều vẫn kinh động đến người trong môn phái.

      Nhưng mà, người làm ra mộc bài Sinh Tử lệnh giả này, vậy mà…

      Trong đêm lúc đó, khiến các môn phái lớn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, tất cả đều nhận được mộc bài Sinh Tử lệnh giả, hơn nữa dựa vào các môn phái thả ra tin tức bên ngoài, bọn họ đều hồn nhiên biết dưới tình huống nào, nhận được mộc bài Sinh Tử lệnh giả.

      Phải biết rằng, các môn phái lớn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, cho dù cộng lại cũng đến trăm, ít nhất cũng có đến mười cái.

      Hơn nữa, khoảng cách giữa các môn phái này, có các môn phái tuy rằng chỉ cách xa nhau vài chục dặm, có cái cũng cách xa nhau vài trăm dặm, càng thậm chí... có môn phái gần như cách xa nhau tới hai ngàn dặm.

      Mặc dù toàn bộ đệ tử Sinh Tử Môn xuất động, trong đêm lúc đó, nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa đến các môn phái phạm vi trong vòng trăm dặm lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, đưa lên Sinh Tử lệnh thị uy cảnh cáo a.

      Rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế lực lại có thể khổng lồ kinh khủng như thế.

      Có thể ở trong đêm lúc đó, khiến toàn bộ các môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, tất cả đều nhận được mộc bài Sinh Tử lệnh giả, mà còn có làm gì để người trong môn phái phát chứ?

      Lòng bàn tay môn chủ Sinh Tử Môn bỗng chốc nắm chặt cái, cầm mộc bài Sinh Tử lệnh giả trong tay, bóp nát thành từ vụn gỗ lạnh như băng.

      khí xơ xác tiêu điều quanh quẩn, cổ tay trắng nõn giương lên, môn chủ Sinh Tử Môn ném vụn gỗ trong gió sớm, tay phải bưng lên ly trà ngọc khắc hoa bàn, mắt cúi xuống hời hợt nhấp ngụm nước trà hơi lạnh trong chén.

      Người làm giả mộc bài Sinh Tử lệnh, đến cuối cùng có cái ý đồ gì chứ? Chẳng lẽ… người này chuẩn bị ở trong đêm lúc đó, tàn sát huyết tẩy toàn bộ môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc?

      Những môn phái lớn , nhân số cộng lại tuyệt thấp hơn trăm vạn người, mặc dù đến những người này người người đều có thân thủ tuyệt đỉnh, mỗi người ít nhất cũng đều phải là người lương thiện luyện công phu.

      Trong đêm lúc đó, khiến toàn bộ môn phái nhận được mộc bài Sinh Tử lệnh giả, thực khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên khiếp sợ, thể tưởng tượng được.

      Nhưng nếu mà trong đêm lúc đó, khiến toàn bộ môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, từ trong chốn giang hồ hoàn toàn biến mất, mặc dù xuất động toàn bộ quân đội Thương Nguyệt quốc, cũng tuyệt đối có khả năng làm được a?

      Được rồi, cho dù người làm giả mộc bài Sinh Tử lệnh thần thông quảng đại, có năng lực khủng bố ở trong đêm lúc đó, tiêu diệt hết toàn bộ môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc. Nhưng mà… vì sao phải mượn danh nghĩa Sinh Tử Môn, tiến hành câu hồn đoạt mạng đối với toàn bộ môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc chứ?

      Chẳng lẽ… người làm giả mộc bài Sinh Tử lệnh, sở dĩ lại làm ra động tĩnh lớn đến mức như vậy, thực ra mục tiêu chân chính muốn đối phó, là vẫn chỗ trong bóng tối, làm người đời biết được căn cứ biết bí mật của Sinh Tử Môn sao?

      Trước kia Sinh Tử Môn tác phong làm việc, sau khi huyết tẩy mỗi môn phái, tiếp theo nhất định huyết tẩy gia tộc đại thần, sau đó lại huyết tẩy phủ đệ của phú thương giàu có.

      cũng phải là người tàn sát thành tính, lấy thị huyết làm vui. Sở dĩ lại làm đến mức như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân .

      Nếu diệt sạch những người đó, bọn họ sớm hay muộn cũng có ngày tới diệt trừ . Có điều, nguyên nhân này ngoài những người có liên quan ra, người còn lại có cách nào biết được .

      Nay, người làm giả mộc bài Sinh Tử lệnh, khiến toàn bộ môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc đều nhận được Sinh Tử lệnh.

      Mặc dù huyết tẩy môn phái lớn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, nhưng tất cả các đại thần trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, có tâm ứng phó việc triều chính. Tất cả các phú thương giàu có trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, cũng có tâm mở cửa hàng làm ăn buôn bán.

      Mà ngay cả dân chúng bình thường trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, mỗi người cũng bắt đầu cảm thấy bất an, sợ gặp tai họa tử kiếp bất ngờ khó có thể đoán trước được, có người thậm chí cũng dám ra cửa mua đồ .

      Dân tâm đại loạn, quốc gia rung chuyển a!

      Nếu như nhanh thu xếp kết thúc hết, việc này khiến Thương Nguyệt quốc từ xuống dưới, mỗi người đều vô cùng kinh hãi, cần chờ đến quốc gia rình quốc gia như hổ rình mồi, phát động đại quân tới xâm lược đạp lên ranh giới Thương Nguyệt quốc, Thương Nguyệt quốc tự thân sụp đổ.

      Thùng thùng thùng – ngay lúc tâm trạng môn chủ Sinh Tử Môn loạn như ma, thời điểm hai bên huyệt thái dương dần dần nổi lên đau nhức, cửa gỗ màu xanh sương phòng lịch tao nhã, bị người nhàng gõ vang lên.

      Cửa sương phòng kẽo kẹt tiếng bị đẩy ra, hai nam tử trung niên thoạt nhìn hào hoa phong nhã, nhưng trong hai đôi mắt lại tràn đầy lệ khí lạnh lẽo, sau khi cửa bỗng chốc đóng lại, hai bóng dáng nam tử trung niên nhanh như gió nhảy lên trước bàn trà.

      Quỳ gối xuống dưới chân môn chủ Sinh Tử Môn, hai gã nam tử trung niên trông hào hoa phong nhã, kì thực võ công thâm tàng tuyệt đỉnh, thanh đè thấp mở miệng đồng thời : "Thuộc hạ tham kiến chủ tử, thỉnh chủ tử phân phó!"

      Ngửa đầu cái, uống cạn nước trà hơi lạnh trong chén, môn chủ Sinh Tử Môn cầm ly trà trong tay đặt bàn. Đầu ngón tay thon dài của môn chủ Sinh Tử Môn di động qua lại mặt bàn, trong hai đôi mắt chứa đựng sát khí đẫm máu vô cùng nồng đậm.

      Bạc môi môn chủ Sinh Tử Môn cũng có mở, nhưng thanh lạnh lùng của , lại theo gió buổi sớm đánh úp vào trong tai hai gã nam tử trung niên. Để đề phòng tai vách mạch rừng, môn chủ Sinh Tử Môn thúc dục nội lực truyền chỉ thị của mình bằng cho hai gã nam tử trung niên.

      – Trương hộ pháp, điều động toàn bộ ám vệ trong thành đế đô, để cho bọn họ tra xét cẩn thận, gần đây trong thành đế đô có gương mặt xa lạ hay , hoặc dấu vết của khả nghi xuất .

      Nếu có phát gương mặt xa lạ, hoặc bộ dạng người khả nghi xuất , nhớ được đả thảo kinh xà, thầm điều tra nơi ở của người có bộ dạng khả nghi, sau đó nhanh chóng bẩm báo cho bản môn chủ.

      – Lục hộ pháp, ngươi lặng lẽ trở về Sinh Tử Môn chuyến, truyền đạt chỉ thị của ta đến phó môn chủ. Điều động toàn thể đệ tử Sinh Tử Môn, núp chỗ tối ở các đại môn phái trong vòng phạm vi trăm dặm ở đế đô, chú ý chặt chẽ tình hình những môn phái này.

      Nếu có người tập kích tàn sát giết những môn phái này, đệ tử Sinh Tử Môn tuyệt đối được thân. Đợi khi những người tập kích tàn sát giết rút lui, đệ tử Sinh Tử Môn lập tức bám sát theo dõi, xem điểm dừng chân cuối cùng của bọn ở nơi nào.

      – Thuộc hạ lĩnh mệnh!

      Hai gã nam tử trung niên thúc dục nội lực truyền như nhau, lưng vốn thẳng tắp, liền khom lưng cung kính hướng về phía môn chủ Sinh Tử Môn, đồng thời bọn họ từ mặt đất đứng lên, mặt chút thay đổi rời khỏi sương phòng lịch tao nhã…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :