1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 148: Tuyết Ảnh Các

      Edit: Alligator

      Căn cứ vào những chỉ dẫn dọc đường , chỉ cần làm mất khói đen quanh Mê Nguyệt Trận, là có thể trực tiếp đến cung điện của Tuyết Ảnh Các.

      Đáng tiếc hôm nay phải trung thu, cho nên thể phá giải Mê Nguyệt Trận. Mà lối khác vào cung điện của Tuyết Ảnh Các, nhất định ở sâu trong lòng đất.

      Rừng Đào Ma quá rộng, nếu muốn ở trong này tìm ra thông đạo bí mật dẫn đến Tuyết Ảnh Các, cho dù điều động cả ngàn tên Ảo Ảnh Cung, e rằng cũng phải mất mấy tháng trời mới tìm được.

      Vì vậy, xuyên qua đám khói đen tới cung điện Tuyết Ảnh Các vẫn là cách tốt nhất.

      Nhưng mà, trong làn khói đen dày đặc như thế này, đừng là nhìn thấy cây đào, ngay cả cọng cỏ dại cũng nhìn thấy được.

      Nếu , chỉ cần bên trong Mê Nguyệt Trận có cây đào, với khinh công tuyệt đỉnh của Hiên Viên Diễm, nhất định có thể lấy nó làm điểm tựa bay qua Mê Nguyệt Trận.

      Chỉ là có chỗ nào làm điểm tựa, thể dùng khinh công phi thân qua được. Thế nên ngay cả khinh công tuyệt đỉnh như Hiên Viên Diễm, cũng biết thi triển như thế nào đây?

      Trừ phi. . . Hiên Viên Diễm có đôi cánh, có thể bay lượn trung, mới có thể bay qua được.

      Nhưng tiếc là, Hiên Viên Diễm là người, con người sao có thể có cánh chứ?

      May thay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang đến con chim, đôi cánh to lớn màu đỏ, có thể bay lượn bầu trời -- Huyết Bàng Vương.

      Có nó, Mê Nguyệt Trận tính cái gì.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu vuốt ve đôi cánh Huyết Bàng Vương, cười : "Ngốc Bảo, lại để ngươi vất vả rồi, ngươi đem chúng ta qua Mê Nguyệt Trận chứ?"

      Huyết Bàng Vương hoàn toàn khôi phục thể lực, dụi đầu vào má Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm nũng, ngay sau đó bật người dậy nhảy đến trước mặt đám Ảo Ảnh Cung.

      Quét ngang đôi cánh qua bốn tên, đem bốn tên đó lên lưng, lập tức bay vút lên trời cao.

      Trong lúc tám tên còn lại yên lặng chờ đến lượt, Hiên Viên Diễm nắm tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dựa vào gốc đào, vành tai chạm vào nhau thân mật, mặt ôn nhu tươi cười. . .

      Qua nửa canh giờ --

      Huyết Bàng Vương trở mọi người qua Mê Nguyệt Trận, tất cả tề tụ ở con đường lớn trải đầy đá cuội.

      Hai bên đường vẫn là những cây đào nở hoa khoe sắc, giữa đường có bậc thang bằng đá cuội trắng khắc hình hoa đào.

      Phía cuối bậc thang khỏi làm người ta cảm thán về vẻ đẹp của nó. Đó là bởi vì nơi đó tiếp với tường viện xây bằng gạch bạc khắc hình hoa đào.

      Mà đỉnh điện, đương nhiên cũng xây bằng gạch bạc khắc hình hoa đào rồi.

      Nơi đẹp nhất chính là đỉnh điện, bởi vì dọc theo đó nhìn xuống, cứ như vô số đóa hoa đào màu trắng.

      Mỗi bên cung điện có cây cầu làm từ đá cẩm thạch, bên dưới là hồ nước rộng lớn, bốn phía quanh hồ có vô số dòng suối chảy lớn .

      Dù là cầu đá, hồ nước hay con suối, tất cả đều được thiết kế theo hình hoa đào.

      Đám người Ảo Ảnh Cung giương mắt nhìn, trong lòng khỏi cảm thán: Trời ạ, Tuyết Ảnh Các. . . Rốt cuộc hoa đào tới mức nào, lại xây cái gì cũng làm thành hình hoa đào thế?

      Lông mày Hiên Viên Diễm chau lại, nghiêng đầu sang trái, cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhếch đôi môi mỏng : "Rất đẹp."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn sang, cũng cười : " chỉ rất đẹp, mà còn rất an toàn."

      Ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đương nhiên Hiên Viên Diễm hiểu .

      Cung điện to lớn như vậy đứng sừng sững trước mặt, nhưng ngay cả tên canh gác cũng có, cũng chẳng có ai mai phục. Xem ra. . . Vô Ngân công tử hoàn toàn từ bỏ việc ngăn cản bọn họ rồi.

      " thôi." Hiên Viên Diễm nắm bàn tay bé của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai người dẫn đầu thông qua bậc thang, tiến về phía cửa cung điện.

      Huyết Bàng Vương vỗ cánh, cùng đám người lập tức theo đuôi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, về hướng cửa cung điện Tuyết Ảnh Các.

      Về phần Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu, căn bản nghe thấy gì, vẫn nằm vai người ta, miệng chảy nước miếng, vùi đầu ngủ.

      Trong nháy mắt mọi người đạp lên bậc thang màu trắng, cửa cung điện đột nhiên mở ra, bốn tùy tùng của Vô ngân công tử từ trong chạy ra.

      Năm người xếp thành hàng trước cửa điện, ôm quyền : "Bọn ta đặc biệt phụng lệnh Các Chủ, cung nghênh Thụy Vương và Thụy Vương Phi."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến bậc thang cuối cùng, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, lại quét mắt nhìn bốn người, giọng mang theo ý cười trào phúng: "Cung nghênh? Lễ tiết này miễn , chỉ cần Các Chủ kiến thức uyên bác của các ngươi bớt vài trận pháp, đối với ta và Diễm mà coi như khách khí rồi."

      Bọn họ biết lúc trước Các Chủ ngăn cản, khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt vui.

      Thế nên lời trào phúng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, họ nghe tai trái ra tai phải, người trong số họ khẽ cười : "Thụy Vương, Thụy Vương Phi! Bọn ta phụng mệnh Các Chủ, trong điện chuẩn bị tốt bữa ăn khuya. Mời các hạ cùng thuộc hạ theo bọn ta vào điện, thưởng thức bữa khuya, thuận tiện nghỉ ngơi lát."

      Vừa dứt lời, Tiểu Kim Chồn Cầu cầu vốn ngủ say sưa, hai tai đột nhiên vểnh lên, mở choàng mắt.

      Oa, có đồ ăn ngon. cách khác. . . Nó cần lãng phí tế bào não suy nghĩ, rốt cuộc nên gặm bộ vị nào người Các Chủ Tuyết Ảnh Các mới sạch chứ?

      Nghe bọn họ , Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị nhướng mày, trong lòng trào phúng thầm : ai ôi! Vì tránh bị Cầu Cầu tham ăn gặm ngón tay, ta đúng dâng bữa ăn khuya phong phú lên rồi.

      Hiên Viên Diễm đưa tay vuốt tóc, chút để ý quét mắt nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên đường cong ưu dã : "Ý là. . . Chúng ta cứ nghỉ ngơi, tiếp tục chờ đợi rèn luyện tính nhẫn lại?"

      Nghe được câu đó, hai gã tùy tùng trong số đó cười nhạt, đầu tiên là hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, ngay sau đó đồng thanh : "Thụy Vương, Thụy Vương Phi! Lúc trước Các Chủ thiết kế chướng ngại vật cho các vị, là do người có nỗi khổ tâm. Nếu hai người muốn biết vì sao Các Chủ lại làm như vậy, ngại theo bọn tại hạ đến nơi chứ?"

      Hiên Viên Diễm duỗi tay vén tóc mai bên má Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra sau tai, động tác vô cùng dịu dàng, mở miệng cười hỏi: "Nguyệt nhi, nàng cảm thấy thế nào?"

      Con ngươi xinh đẹp lưu chuyển, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười : "Trà ngon của Tuyết Ảnh Các, e rằng chuyển hết tới chỗ đó rồi. Ta từ trước đến nay rất thích uống trà, vì phẩm trà, nhìn chút có làm sao?"

      Lúc trước, khi hai người chuyện riêng với nhau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt với Hiên Viên Diễm về việc này, vì thế lúc này cười đáp: "Vậy cũng được! Cho dù khát nước, cũng thể ngược đãi cái miệng được. Nếu chỗ đó có thể uống trà ngon thượng đẳng, thể mất chút công sức rồi."

      Nghe hai người kẻ xướng người họa, bốn tùy tùng của Vô Ngân công tử cũng hiểu hai người châm chọc. Họ đồng ý gặp Các Chủ, phải để hiểu nỗi khổ tâm của người, mà chủ yếu là thưởng thức trà ngon.

      Hai người trong số đó làm tư thế mời, nhìn về phía đám người Ảo Ảnh Cung, Huyết Bàng Vương cùng với Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu : "Như vậy. . . Xin mời các vị theo hai người tại hạ vào điện nghỉ ngơi chút được chứ?"

      Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đồng thời gật đầu, mười hai tên Ảo Ảnh, Huyết Bàng Vương và Cầu Cầu mới theo hai người tiến vào trong cung điện.

      lúc bọn họ tiến vào, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nắm tay nhau theo chân hai gã còn lại, hướng rừng trúc. . .

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 149: Cùng Uống Trong Rừng Trúc

      Edit: Alligator

      Ánh trăng màu bạc bao trùm cả cánh rừng, tạo cảm giác như tầng lụa mỏng huyền bí. Gió đêm man mát, làm cành lá khẽ phất phới, vang lên những tiếng sột soạt.

      Hương trúc nhàn nhạt tản mát mọi nơi. Bóng trúc mềm mại đong đưa.

      Trong rừng cây cối um tùm tươi tốt, phong cảnh khiến lòng người vui tươi. Kì thực trong đó lại có trận pháp vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần đặt chân mặt đất, trận pháp lập tức khởi động.

      Nhưng , trong nháy mắt khi hai tùy tùng của Vô Ngân công tử dẫn Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào rừng trúc --

      Vốn cành lá còn đong đưa, đột nhiên lại thay đổi, cây trúc nghiêng nghiêng ngả ngả muốn ngã, giống như gặp phải mưa to gió lớn.

      Đối với người tinh thông trận pháp như Hiên Viên Diễm, đương nhiên biết vì sao rừng trúc bỗng dưng đung đưa mãnh liệt như thế.

      Nhưng mà, và Nguyệt nhi được Vô Ngân công tử mời đến đây phẩm trà, cần phải khổ cực hoạt động gân cốt.

      làm mất nhã hứng của và Nguyệt nhi, hai tên tùy tùng tuyệt đối để cho họ gặp nguy hiểm gì. Hên Viên Diễm ôm hông Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mỉm cười dịu dàng vén mấy sợi tóc mai bên má nàng bị gió thổi loạn.

      Thoải mái dựa vào người bên cạnh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngước đầu lên, cũng giơ bàn tay trắng nõn chỉnh sửa cổ áo cho Hiên Viên Diễm.

      Cùng lúc đó, hai tùy tùng của Vô Ngân công tử hơi động, năm cánh hoa đào nằm gọn trong lòng bàn tay họ.

      Đương lúc vô số cây trúc nghiêng ngả lảo đảo, phát ra những thanh thanh thúy như muốn gãy rời, hai gã bắn những cánh hoa đào trong tay về phía Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Khi mười cánh hoa đào chia nhau bay vào bên trong rừng trúc, cây cối đột nhiên khôi phục tư thế ban đầu, cành lá xanh mướt lại khe khẽ đong đưa.

      Lúc này hai tùy tùng hơi cúi người với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm tư thế mời, : "Hai vị, xin mời!"

      Dứt lời, hai người tiếp tục trước dẫn đường cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Mắt đối mắt thâm tình nhìn nhau cái, Hiên Viên Diễm nắm tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, theo sau hai gã tùy tùng, sâu vào trong.

      Vượt qua mấy con suối , lại rẽ phải, ngoài hương trúc còn ngửi thấy hương trà nồng đậm, như thấm vào ruột gan.

      Lúc này, hai người phía trước đột nhiên dừng chân. Chỉ thấy bọn họ làm lễ với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó cúi đầu trở về theo đường cũ.

      Phía trước có tòa lương đình bằng trúc, mà hương trà làm say đắm lòng người phát ra từ nơi đó.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm liếc mắt nhìn nhau, khỏi đồng thời thầm : chuyện gì xảy ra? Vì sao cả Vô Ngân công tử cũng mặc tang phục, đeo khăn tang?

      Đối với việc những người ngăn cản bọn họ mặc tang phục, hai người nhất trí cho rằng đây chỉ là hành động khiêu khích—tỏ vẻ tiễn đưa kẻ địch thôi. Nhưng tại, lấy tác phong khiêm tốn của Vô
      Ngân công tử, dù có hận kẻ địch tới mức nào, cũng thể mặc tang phục ?

      Chẳng lẽ người của Tuyết Ảnh Các mặc tang phục, cản đường bọn họ, ra phải muốn khiêu khích, mà là vì…

      Hai người nắm tay nhau, thầm trao đổi ý nghĩ, đồng thời chậm rãi vào lương đình, Vô Ngân công tử ngồi bên trong, tang phục theo gió phiêu phiêu, cúi đầu nhìn ngắm hình khắc nắp bình trà.

      Mái đình xanh biếc cong cong, treo mấy chiếc đèn lồng hình hoa đào. Ánh nến trong đèn lồng gieo giắt ánh sáng lên cổ tay trắng ngần của Vô Ngân công tử.

      Chỉ thấy Vô Ngân công tử mở nắp bình, nhàng đặt lên mặt bàn, ngón tay thon dài nắm bình sứ màu hồng. Mở nắp bình sứ dốc ít nước vào bình trà.

      Sau đó, Vô Ngân công tử đậy nắp bình màu hồng lại, bỏ vào trong tay áo xong, mới đậy nắp bình trà, khẽ lắc mấy cái.

      Tiếp theo, đặt bình trà ở phía đối diện.

      Khi đổ nước vào bình, lá trà trao đảo mấy vòng theo dòng xoáy nước, hương trà thơm ngát tức thời tỏa ra càng đậm.

      Nếu hương trà lúc nước thấm vào ruột gan, bây giờ, dù là người rất ghét uống trà, khi ngửi được mùi này, e rằng cũng theo hương thơm tìm đến thưởng thức chén.

      Vô Ngân công tử châm trà cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, mới ngẩng đầu nhìn hai người đướng bên ngoài lương đình.

      Bàn tay chỉ hướng đối diện, Vô Ngân công tử cười dịu dàng : “Hai vị mời ngồi.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nắm tay rời, sóng vai nhau vào trong lương đình. Hai người thâm thúy quét mắt qua Vô Ngân công tử, đồng thời ngồi đối diện .

      Vô Ngân công tử bưng chén trà của mình lên, đổ bỏ nước trong chén, nhấc bình trà lên, tự rót cho mình chém trà.

      khẽ rũ mắt xuống, nhấp ngụm trà, mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, giọng dịu dàng như gió xuân: “Trà của Vô Ngân, biết có khiến hai vị hài lòng ?”

      “Lá trà đương nhiên là cực phẩm, nhưng nước pha trà càng là cực phẩm trong cực phẩm. Cho dù là ly nước lọc vô vị, chỉ cần thêm giọt nước suối lạnh, e rằng cũng trở thành cực phẩm thế gian.”

      Tay trái nắm chén trà, tay phải nâng đĩa, Hiên Viên Diễm mở miệng tiếp: “Huống chi… Vô Ngân công tử dùng để pha trà, đâu phải chỉ có giọt nước suối lạnh. Thế nên, dù còn chưa uống trà, chỉ ngửi hương trà, cũng làm ta cảm thấy quyết định chuyến này là đúng rồi.”

      Nước suối lạnh -- chính là loại nước suối, tan chảy từ băng núi băng xuống.

      Rất nhiều người trà cũng từng muốn lên núi băng, muốn lấy nó để pha trà, nhưng tất cả bọn họ đều phí công vô ích. Bởi vì núi này những gập ghềnh khó trèo, mà còn vô cùng băng giá, còn chưa kịp tới chân núi băng, thân thể đông cứng rồi.

      Chẳng qua là hơn ba mươi trước có thiên tai xảy ra, làm băng đá tan chảy hết.

      Biết được tin tức này, những người hi vọng lấy nó pha trà vô cùng vui mừng, bất chấp nguy hiểm leo lên đỉnh núi. Vậy mà, khi tới đỉnh núi, bọn họ lại phát băng núi tan sạch rồi.

      nghĩ tới, thứ làm bao nhiêu người thất vọng ra về, lại ở trong tay Vô Ngân công tử, vô cùng rộng rãi rót vào trong nước trà, chiêu và Nguyệt nhi.

      Hiên Viên Diễm ngửa đầu, uống cạn chén trà, nhấc bình trà lên rót thêm nước trà vào chén, đồng thời nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười tà mị : “Nguyệt nhi, nhất định phải uống nhiều mấy chén đó! Cực phẩm nước trà này, chỉ có ở Tuyết Ảnh Các, mới thưởng thức được.”

      Tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển mấy vòng, bưng ly trà trước mặt lên, đưa đến bên môi.

      Nàng uống cạn nước trà trong chén, liền cảm thấy hương trà chỉ thấm vào gan ruột, mà ngay cả mệt nhọc bôn ba đường, cũng tiêu tan nhiều rồi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười, nhấc bình trà thêm trà cho mình đồng thời nhếch môi : “Quả là cực phẩm nhân gian! Nếu uống nhiều mấy chén, hối tiếc cả đời.”

      Gió đêm khe khẽ thổi, dưới ánh nến lấp lánh hòa quyện với ánh trăng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thèm nhìn Vô Ngân công tử ở đối diện.

      Chỉ thấy hai người, ta chén ngươi chén, cụng ly với nhau, cười hì hì cùng uống trà.

      Cho đến khi, uống sạch nước trà xong --

      Hai người mới đặt ly trà xuống, nâng tay lên gần mặt đối phương, động tác dịu dàng lau nước trà quanh miệng cho nhau.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lau sạch nước trà dính miệng Hiên Viên Diễm, đôi mắt ánh lên ý cười nhìn Vô Ngân công tử : “Được rồi! Trà này của ngươi, ta và Hiên Viên Diễm uống cạn rồi, bọn ta vô cùng hài lòng.”
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150: Dụng Tâm Lương Khổ

      Edit: Alligator

      Vô Ngân công tử cúi đầu, xoay ly trà trong tay vòng xong, mới ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Hồng y bị ánh sáng trăng phủ lên, càng lộ vẻ cuốn hút. Hai mắt tràn đầy ý cười, dung nhan phong tình vạn chủng, đôi môi đỏ mọng phát ra thanh tà mị mà ôn nhu.

      Nhưng mà, hai chân bắt chéo đặt lên cao rất tao nhã, Vô Ngân công tử vẫn cảm thấy, đằng sau nụ cười kia, lại đầy khí lạnh thấu xương.

      Trong lòng khẽ thở dài, biểu tình có chút được tự nhiên, Vô Ngân công tử giơ tay day huyệt thái dương, nhếch đôi môi mỏng nhàng : "Ta cũng có ác ý."

      "Lời này ngươi rồi, cần lặp lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, lại làm khí lạnh hơn. Vừa dứt lời, nàng nhướng mày, thoát khỏi tay Hiên Viên Diễm, mò vào trong tay áo.

      Lúc trước trong Rừng Đào Ma Vô Ngân công tử bắn cho nàng tờ giấy, nàng móc nó ra, đặt lên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Vô Ngân công tử.

      Dưới ánh sáng trăng và ánh nến, có thể nhìn những chữ giấy: Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thủ hạ lưu tình. Bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện cản đường ngươi, là làm theo lệnh của ta. Mà ta ra lệnh như thế, ra cũng có ác ý, xin ngươi tin tưởng ta. Tuyết Ảnh Các Chủ -- Vô Ngân kính chào!

      "Nếu tin ngươi, lúc ở trong Rừng Đào Ma ta thủ hạ lưu tình." Nụ cười khuôn mặt nàng chợt tắt, mở miệng chậm rãi , ngón tay chạm vào Huyết Tỳ Bà bị nàng đặt bàn.

      Nhớ lúc bên trong Địa Hạ Cung Điện, nếu phải Vô Ngân công tử đột nhiên xuất , nhược điểm trí mạng của người đồng cho nàng biết, giúp nàng thuận lợi tiêu diệt bọn họ, e rằng nàng cũng dễ dàng lấy được Huyết Tỳ Bà.

      kiện ở sườn núi sau đó, Thái Tử Bắc Dực Quốc Tiêu Hàn và Thái Tử Thương Nguyệt Quốc Dạ Dật Phong, dẫn theo 30 vạn đại quân, Vô Ngân công tử biết mình có đối sách, vậy mà vẫn theo giúp đỡ.

      Trong lòng nàng biết , Vô Ngân công tử biết nàng muốn nghênh chiến, lo lắng mình gặp nguy hiểm. Cho nên, ngay cả khi biết bản thân theo nguy hiểm, rất có thể bị vạn tiễn xuyên tim mà chết, lại vẫn cố gắng hết sức bảo vệ mình.

      Bằng vào những chuyện trước đây Vô Ngân công tử làm cho nàng, khi nhận được tòa giấy bắn cho, nàng mới chọn tin tưởng những gì tờ giấy, đối với nàng hề có ác ý.

      Nhưng mà, nếu ác ý với nàng, vì sao phải sai người ngăn cản đường của nàng, chuyện này thực làm nàng khó hiểu?

      "Có điều, tin tưởng ngươi là chuyện." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ tay khỏi Huyết tỳ Bà, tà mị nhìn Vô Ngân công tử : "Đối với hành động này, ta nghĩ. . . Ngươi thiếu ta lời giải thích."

      "Nguyệt nhi rất đúng!" Hiên Viên Diễm rũ mắt xuống, vuốt ve những đốt ngón tay thon dài, cười : "Vô Ngân công tử, ta và Nguyệt nhi lựa chọn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi cũng nên cho chúng ta lời giải thích hợp lí, để chúng ta biết, chúng ta tin lầm người."

      Trong Rừng Đào Ma, Độc Vương và thuộc hạ gặp phải ong độc, chết hơn phân nửa. Nhưng đến phiên , ong độc lại chẳng hề xuất .

      Nếu gặp phải ong độc, dù có thể bảo toàn, nhưng thuộc hạ của khó mà được, có lẽ có thương vong.

      Sau lại đến đoạn đường trải đá cuội, Độc Vương bị ngân châm tập kích, toàn quân bị diệt.

      Nhưng nếu đến đoạn đường đá cuội trước, nhìn thấy những thi thể của Độc Vương và thuộc hạ, e rằng biết được, những viên đá cuội nhìn như vô hại lại giấu nguy hiểm trí mạng.

      Nếu Vô Ngân công tử có ác ý, vậy trước khi mình dẫn thuộc hạ đến đoạn đường đá cuội, phải thu dọn sạch thi thể của bọn Độc Vương mới đúng, làm cho mình có phòng bị, sau đó bị ngân châm tập kích, mà phải lưu lại thi thể ở khắp nơi, để mình đề cao cảnh giác được.

      Việc này đủ để chứng minh, Vô Ngân công tử có ác ý, chỉ tìm cách bao vây bọn họ, để bọn họ biết khó mà lui.

      Nhưng mà, rốt cuộc Vô Ngân công tử có dụng ý gì? đến đây, cũng phải để là hại Tuyết Ảnh Các, mà chỉ tới tìm Thánh Thủ Y Vương cứu mẫu phi. Theo lý thuyết, Vô Ngân công tử có lý do ngăn cản , chuyện này thực là. . . Làm thể nghĩ thông!

      "Các ngươi tin tưởng ta, ta cảm thấy rất vui, rất vui. ra , ta cố gắng ngăn cản các ngươi tiến vào Tuyết Ảnh Các, là muốn. . ."

      Vô Ngân công tử bưng ly trà bàn lên, uống hơi cạn sạch, con ngươi đen như mực nhìn thẳng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm : “ Là muốn hai người các ngươi, cách khác là muốn Long Điệu Hoàng Triều rơi vào nguy hiểm. ”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viễn Diễm liếc mắt nhìn nhau cái, mở miệng đồng thanh : “ Lời này tựa hồ có thâm ý? Có thể đừng giày vò tế bào não của chúng ta, trực tiếp vào đề ? ”

      Vô Ngân công tử vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm càng khó hiểu, chỉ tìm Thánh Thủ Y Vương cứu người, có liên quan gì tới an nguy của Long Điệu Hoàng Triều?

      “ Hiên Viên Diễm, ta biết mục đích ngươi tới đây, là tìm Thánh Thủ Y Vương chữa trị quái bệnh cho mẹ. ” Vô Ngân công tử khẽ thở dài trong lòng, tròng mắt lên vẻ do dự, khẽ mở đôi môi mỏng : “ dối gạt ngươi, Thánh Thủ Y Vương mà ngươi tìm kiếm, ra là gia phụ. ”

      Nghe thấy lời này, Hiên Viên Diễm đột nhiên nhướng mày, giọng điệu mang theo khiếp sợ: “ Thánh Thủ Y Vương, lại là lệnh tôn? ”

      “ Gia phụ thiếu ân nhất định phải trả, đây là nguyên tắc làm người của ông. ” Vô Ngân công tử đứng dậy, chậm rãi tới cây tre bên ngoài lương đình.

      Khẽ dựa lưng vào thân cây, ngước đầu nhìn ánh trăng cao vời vợi, mở miệng tiếp: “ ra năm rưỡi trước, gia phụ biết người tìm kiếm tung tích của ông rồi. Chẳng qua là khi đó mẫu thân ta qua đời, ông vô cùng bi thương. Hơn nữa bệnh của mẫu phi người quá kỳ quái, dù y thuật của cha ta được xưng tụng là thần thông quảng đại, cũng chữa được. ”

      “ Ông thể trả ân, nên mới chủ động thân gặp ngươi. ” ngửa đầu ngắm trăng, tuy vẫn tiếp tục , nhưng ánh trăng trong mắt chuyển thành hình bóng của người cha vừa qua đời.

      Nghe những lời này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên xiết chặt nắm đấm, mặt ngọc đầy lo lắng liếc nhìn Hiên Viên Diễm. thể nào? Ngay cả Thánh Thủ Y Vương mà Diễm khổ cực tìm kiếm, cũng thể trị bệnh lạ cho mẫu phi chàng.

      Mà Hiên Viên Diễm nghe đến đây, bắp thịt toàn thân đều trở nên khẩn trương.

      Cái gì, ngay cả Thánh Thủ Y Vương y thuật tuyệt đỉnh, cũng bó tay với căn bệnh của mẫu phi? Nếu ông ta thể chữa khỏi, vậy trong thiên hạ ... Còn có ai có thể cứu mẫu phi đây?

      Ngay lúc này, Vô Ngân công tử lại đột nhiên mở miệng: “ Cho đến tối nay, cuối cùng gia phụ nghĩ ra phương pháp chữa trị cho mẫu phi ngươi. ”

      Nắm đấm xiết chặt lập tức giãn ra, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng khó chịu trừng mắt nhìn Vô Ngân công tử, trong lòng giận dữ thét lên: Con mẹ nó! Ngươi thể hít sâu, hơi hết sao?

      Hiên Viên Diễm đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt kích động nhìn Vô Ngân công tử. nghe lầm, Thánh Thủ Y Vương nghĩ ra phương pháp chữa bệnh cho mẫu phi? là quá tốt mẫu phi ... Người rốt cuộc được cứu rồi!

      Vô Ngân công tử đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn trời chuyển sang nhìn Hiên Viên Diễm : “ Gia phụ đưa phương thuốc cho ta. Nhưng đồng thời, ông cũng giao cho ta nan đề. ”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày cao, chớp chớp mắt nhìn Hiên Viên Diễm, cả hai đồng thanh : “ Giao cho ngươi nan đề, có ý gì? ”

      “ Báo ân, là tâm nguyện duy nhất của gia phụ. Phương thuốc ông giao cho ta, e rằng là cách duy nhất cứu mẫu phi ngươi, nếu ta cứng rắng giữ lại nó, chẳng khác nào tự tay bóp chết cơ hội sống còn của mẫu phi ngươi. Việc này đối với người luôn tâm tâm niệm niệm trả ơn như gia phụ mà . Vô Ngân là đứa con bất hiếu. ”

      đến trước mặt Hiên Viên Diễm, vừa , vừa đưa tay vào trong tay áo: “ Nhưng các ngươi biết ? Kiếm đủ dược liệu ghi toa thuốc này, là việc vô cùng gian nan. Ta muốn hai người các ngươi, vì tìm kiếm dược liệu mà khiến bản thân hay Long Điệu Hoàng Triều rơi vào nguy hiểm. Cho nên ... ”

      Vô Ngân công tử hơi ngưng lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp lời: “ Cho nên, ngươi mới sai người ngăn cản chúng ta. Chỉ cần chúng ta tìm kiếm tung tích của Thánh Thủ Y Vương nữa, ngươi liền có thể lấy cớ đó để giấu toa thuốc ? ”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm vội tiếp: “ Rốt cuộc phương thuốc đó viết những dược liệu gì, mà làm ngươi cảm thấy vì tìm đủ chúng, ta và Nguyệt Nhi thậm chí Long Điệu Hoàng Triều bị rơi vào nguy hiểm? ”

      “ Đây cũng là lý do ta muốn giữ lại nó. Về phần đó viết cái gì, các ngươi tự xem ! ” Vô Ngân công tử lấy đơn thuốc trong tay áo ra, trực tiếp giao cho Hiên Viên Diễm.

      Thấy dược liệu viết đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngọc liền híp mắt lại.

      Những dược liệu ghi đó, nàng chỉ biết loại, những loại khác nàng chưa nghe thấy bao giờ. Mà vị thuốc duy nhất nàng biết, lại là ...

      Hiên Viên Diễm nhìn toa thuốc, toàn thân cứng ngắc.

      Giờ phút này rốt cuộc hiểu , vì sao Vô Ngân công tử bày chướng ngại vật, ngăn cản tìm kiếm tung tích của Thánh Thủ Y Vương rồi ...
      Last edited: 14/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 151: Dược Liệu Quý Hiếm

      Edit: Alligator

      Cành trúc bị gió đêm thổi khe khẽ đong đưa, hương trúc thoang thoảng khắp nơi, tiếng lá cây nghe xào xạc.

      Ba thị nữ của Tuyết Ảnh Các vào lương đình, tay mỗi người bưng hai đĩa thuộc hàng gốm sứ Thanh Hoa đựng bánh hoa đào mùi hương thơm ngát, tinh xảo đẹp mắt.

      Đặt những đĩa bánh lên bàn, ba người hơi phúc thân, làm lễ cáo lui với Vô Ngân công tử xong, liền cúi đầu yên lặng rời .

      Bánh ngọt trong đĩa trông rất ngon miệng, nhưng mà lúc này chẳng có ai chú ý đến nó.

      Dưới ánh trăng màu bạc, có thể thấy làn tóc của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị gió thổi bay phấp phới, d∞đ∞%l∞q∞đ tròng mắt chăm chú nhìn chữ toa thuốc. Mà Vô Ngân công tử ở bên khoanh tay, nhìn thẳng hai người.

      Trầm mặc hồi lâu, Vô Ngân công tử thở dài, chậm rãi vào trong đình ngồi xuống, ngón tay day day huyệt thái dương : "Hiên Viên Diễm, thấy bảy dược liệu quý hiếm ghi đó, ngươi hẳn là ràng ta ngăn cản ngươi có ác ý chứ? Muốn gom đủ bảy loại dược liệu này, tuyệt đối đơn giản."

      Hiên Viên Diễm nắm tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngồi đối diện Vô Ngân công tử, ánh mắt tuấn bức người nhìn , nhếch môi cười nhạt : "Việc thành bại do người! đời này, có việc gì làm được, chỉ là có làm hay thôi."

      Thấy những dược liệu quý hiếm ghi toa thuốc, Hiên Viên Diễm biết Vô Ngân công tử ngăn cản họ chỉ có ác ý, mà còn suy nghĩ cho an toàn của bọn họ.

      Đúng là, muốn gom đủ những vị thuốc này dễ dàng chút nào. Nhưng mà nó là biện pháp duy nhất cứu mẫu phi, d∞đ$∞l∞q∞đ dù khó khăn hơn nữa, cũng gắng sức gom đủ.

      Vô Ngân công tử hạ tay xuống, khẽ dựa lưng vào ghế, hai tay bắt chéo sau gáy, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn màu xanh lá cây : "Ai nha, đầu của ta. . . Hình như càng ngày càng đau."

      Hiên Viên Diễm hơi giật giật khóe miệng, cầm khối điểm tâm trong đĩa lên, đưa tới trước mặt Vô Ngân công tử : "Chắc ngươi cũng đói rồi, ăn chút điểm tâm giảm đau ."

      "Đây đúng là hoàng đế gấp, thái giám gấp a!" Vô Ngân công tử mở miệng , tay trái vẫn để sau gáy, tay phải tiếp nhận khối điểm tâm Hiên Viên Diễm đưa tới.

      "Ngươi thiến rồi sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc mắt, cũng đưa tay lấy miếng bánh trong đĩa.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nhấm nháp vừa cất tiếng hài hước: "Sau này nếu Tuyết Ảnh Các suy sụp, có cơm ăn, nhớ với ta hay Diễm tiếng, bọn ta bảo Ly tìm chỗ làm tốt cho ngươi trong hoàng cung. Đúng rồi, thái giám tổng quản sao?"

      "Phụt --" Vô Ngân công tử mới cắn miếng điểm tâm, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe thấy lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức phun hết bánh trong miệng ra ngoài.

      Nha đầu này. . . ra lời làm người ta kinh ngạc cũng bị chết đứng!

      Mặt đỏ tim đập về việc thiến với đàn ông thôi , đằng này còn có lòng tốt suy tính tương lai nghèo đến có cơm ăn an bài cho làm thái giám tổng quản?

      "Khụ. . ." Hiên Viên Diễm ho tiếng, ánh mắt chứa nét cười quét qua Vô Ngân công tử, sau đó tập trung vào đĩa điểm tâm.

      "Ta hai ngươi cũng quá đáng, ta vì hai người đau đầu nhức óc, còn hai ngươi lại giễu cợt ta?" Vô Ngân công tử tức giận , đồng thời phủi những mảnh vụn bánh .

      Hiên Viên Diễm nuốt điểm tâm xuống, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn chằm chằm Vô Ngân công tử. Ta giễu cợt ngươi lúc nào, ta gì hết?

      Vô Ngân công tử nghiêng đầu, nhướng đôi lông mày tuấn nhìn Hiên Viên Diễm, giống như tiếng động hỏi: ngươi giễu cợt ta, vậy ngươi vừa ho khan là có ý gì?

      Hiên Viên Diễm nhún vai cái, biểu tình mặt càng thêm vô tội, tựa hồ tiếng động đáp: đừng oan uổng ta, ta ho khan phải vì giễu cợt, mà là đồng tình an ủi ngươi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ăn hết đĩa điểm tâm, cười cười nhìn Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử ngầm đối mắt, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng : "Được rồi! Hai người cũng đừng liếc mắt đưa tình nữa, chút xem muốn góp đủ những vị thuốc này, gặp những khó khăn gì?"

      Vô Ngân công tử và Hiên Viên Diễm đồng thời quay sang nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Đỉnh đầu Hiên Viên Diễm như có đám quạ đen bay qua, thầm trong lòng: Nguyệt nhi, ta muốn liếc mắt đưa tình cũng chỉ có nàng, sao nàng có thể nghi ngờ tình của ta đối với nàng chứ?

      Cơ mặt Vô Ngân công tử co quắp, tự nhủ: liếc mắt đưa tình? Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu Hiên Viên Diễm liếc mắt đưa tình với đại nam nhân như ta, ngươi làm gì? Làm ơn , ta có hứng thú làm người thứ ba, càng thích nam nhân.

      "Được rồi, đùa nữa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên cười, đón lấy phương thuốc từ tay Hiên Viên Diễm, trải tờ giấy lên mặt bàn, nhìn phía Vô Ngân công tử : " về dược liệu , bảy vị thuốc này, rốt cuộc giấu những nguy cơ gì, mà khiến ngươi lo lắng như thế?"

      Nghe được câu này, mặt Vô Ngân công tử càng co quắp, vẻ mặt nghiêm túc : "Bảy vị thuốc này những hiếm có đời, mà mỗi vị còn là độc nhất vô nhị. Dĩ nhiên, cái này quan trọng, quan trọng là chủ nhân của những vị thuốc này rất khó đối phó. Muốn lấy dược liệu tay bọn họ còn khó hơn lên trời."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ vào dòng chữ giọt lệ thảo đơn thuốc, vị thuốc duy nhất mà nàng từng nghe, ngạo nghễ nhướng lông mày : "Dừng! Chủ nhân của giọt lệ thảo phải Độc Tiên Mộng La Yên sao, chỉ bằng nàng ta, có gì khó khăn?"

      Vô Ngân công tử kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chậm rãi tiếp: "Được rồi, ta vừa sai! Trừ Mộng La Yên, chủ nhân của giọt lệ thảo ra."

      chỉ Vô Ngân công tử kinh ngạc, mà Hiên Viên Diễm cũng khó hiểu hỏi: "Nguyệt nhi, làm sao ngươi biết giọt lệ thảo ở tay Độc Tiên Mộng La Yên?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt quệt miệng, lại chỉ sáu vị thuốc còn lại : "Chuyện này rất dài dòng, đợi lát nữa với các ngươi..., bây giờ các ngươi nên về chủ nhân của sáu vị thuốc còn lại cho ta trước chứ?"

      Nàng làm sao biết, phải từ cái tên Nam Cung Tuyết Y sao? Tên kia chỉ cho nàng biết giọt lệ thảo, mà còn đưa tới Tuyết Ảnh Các, trao tận tay cho Diễm đấy.

      Vô Ngân công tử nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ vị thuốc : "Hoa biến sắc, hình giống như con bướm. ngày có mười hai canh giờ, mỗi canh giờ nó biến thành màu, chủ nhân của nó là Môn chủ của Quỷ Chú Môn."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bốc miếng bánh bỏ vào miệng, nghi ngờ hỏi: "Môn chủ của Quỷ Chú Môn? Nghe cái tên này, chắc phải thuộc chính phái."

      Vô Ngân công tử gật đầu cái, chậm rãi giải thích: "Đúng! Quỷ Chú Môn là môn phái độc thần bí của Tây Thần Quốc, ai biết vị trí của môn phái này, cũng ai gặp mặt thực của người trong môn phái. Chỉ biết người của Quỷ Chú Môn am hiểu việc lấy máu nguyền rủa người khác, nếu uống phải máu bị họ niệm chú, toàn thân bốc khói đen mà chết."

      Hiên Viên Diễm lười biếng vuốt ve bàn tay, khẽ mở đôi môi mỏng bổ sung: "Nghe Môn chủ Quỷ Chú Môn bản lĩnh kinh người. Ai uống phải máu niệm chú, toàn thân bốc khói đen mà chết, nếu cẩn thận chạm phải máu niệm chú, máu xâm nhập vào đại não, sau đó điều khiển người đó."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại bốc khối điểm tâm, bỏ vào trong miệng, chớp chớp mi : "Tiếp tục!"

      Dời tay đến chỗ khác, Vô Ngân công tử chỉ vị thuốc : "Khấp Huyết Hoa, hoa này ban ngày màu vàng, nhưng khi trời tối, hoa này chảy ra loại chất lỏng màu đỏ hệt như máu, cho đến trời sáng mới dừng. Mà chủ nhân của nó, là Môn chủ Sinh Tử Môn."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt phủi vụn bánh, nghịch mấy sợi tóc mai : "Môn chủ Sinh Tử Môn? Hình như. . . Cũng thuộc chính phái."

      Đảm đương chức bình luận viên thân phận, Vô Ngân công tử lại gật đầu cái, chậm rãi : "Đúng! Sinh Tử Môn là môn phái độc thần bí ở Thương Nguyệt Quốc, ai biết chính xác nó ở đâu, cũng ai từng thấy mặt thực của người trong môn phái. Chỉ biết người của Sinh Tử Môn chỉ am hiểu dụng độc, mà còn biết làm chén. Trêu chọc người của Sinh Tử Môn, chỉ có kết quả, muốn sống cũng được muốn chết cũng xong."

      Vô Ngân công tử vừa giải thích xong, Hiên Viên Diễm quét mắt qua phương thuốc : "Về phần Ma Hoa, hình dáng chẳng khác gì hoa cúc. Nhưng khi lấy tay sờ, nó phát ra thanh rất dễ nghe. Cho dù hái cánh hoa xuống, nó cũng vĩnh viễn tàn úa, hơn nữa chỉ cần chạm tay vào cánh hoa, nó phát ra tiếng. Chủ nhân của nó, là Môn chủ Dương Môn."

      Hoa Biến Sắc là của môn chủ Quỷ Chú Môn ở Tây Thần Quốc. Khấp Huyết Hoa là của Môn chủ Sinh Tử Môn ở Thương Nguyệt Quốc. Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, khóe môi co giật hỏi: "Như vậy vị Môn chủ Dương Môn này, là của Bắc Dực Quốc? Hay là của Long Diệu Hoàng Triều chúng ta vậy?"

      Còn đợi Hiên Viên Diễm đáp lời, Vô Ngân công tử ho tiếng, tựa như có thói quen của bình luận viên thân phận, lập tức mở miệng trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Là Bắc Dực Quốc."

      Nghịch ngợm quấn mấy sợi tóc mai lên đầu ngón tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển mắt nhìn Vô Ngân công tử : "Ngươi đừng với ta, ngươi chuẩn bị ai biết vị trí chính xác của họ, cũng ai nhìn thấy khuôn mặt của người Dương Môn đó chứ?"

      Nghe đến đây, Vô Ngân công tử nhịn được khẽ cười, nhún vai : " có cách nào khác, chính là như thế! Quả ai biết vị trí của họ, cũng ai từng thấy mặt của họ. Chỉ biết rằng người của môn phái này tinh thông trận pháp. Đặc biệt là vị Môn chủ kia, cho dù là cái cây, chiếc lá, cũng có thể tạo thành trận pháp, bao vây người ta đến chết đói."

      "Được rồi! chủ nhân của những loại này đều là người trong bóng tối." Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co giật lợi hại, trán xuất vô số vạch đen, : "Như vậy chủ nhân của Phiên Vũ Hoa, chắc là ở Long Diệu Hoàng Triều chúng ta. . . ai biết vị trí chứ? , người này có bản lĩnh kinh người gì?"
      Last edited by a moderator: 28/5/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 152: Tiêu Dao Môn chủ

      Edit: Thủy Bách Nhật

      Đôi mắt Vô Ngân công tử tràn ngập thanh nhã, hơi nhếch đôi môi mỏng nở nụ cười phiêu dật : "Phiên Vũ Hoa -- do mười cánh hoa hình cung màu trắng tinh khiết tạo tạo thành, mười cánh cánh hoa hình cung luôn nhảy múa nhàng, cho dù có gió tình cũng thế, cực kỳ vui tai vui mắt."

      Con ngươi tuấn ma mị lưu chuyển, bờ môi xinh đẹp của Hiên Viên Diễm nhiễm ý cười, mở miệng tiếp lời: " Chỉ là dọc theo cánh hoa mọc đầy gai độc giống như châm , khi ngón tay chạm lên cánh hoa màu trắng, gai độc mọc dọc theo cánh hoa bay ra làm người bị thương, người trúng gai độc miệng phun máu đen, nặng mất mạng tại chỗ."

      "Như lúc trước ngươi , chủ nhân của Phiên Vũ Hoa xác thực nấp ở. . . Long Diệu Hoàng triều, vị trí muốn người ta biết." Đôi mắt đen của Vô Ngân công tử nhìn lướt qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu lắng nghe, sau đó tiếp tục mở miệng : "Chủ nhân của Phiên Vũ Hoa chính là Môn chủ Tiêu Dao Môn."

      "So với cái gì kia Tây Thần Quốc Quỷ Chú Môn, Thương Nguyệt quốc Sinh Tử Môn, Bắc Dực quốc Dương Môn. . ." Ngón tay quấn quấn vài sợi tóc lung lay, đôi môi đỏ mọng ma dã của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười : "Tiêu Dao Môn bên trong Long Diệu Hoàng triều chúng ta nghe ngược lại có vẻ lọt tai hơn nhiều."

      "Long Diệu Hoàng triều Tiêu Dao Môn, xác thực nếu so với Tây Thần Quốc Quỷ Chú Môn, Thương Nguyệt quốc Sinh Tử Môn cùng với Bắc Dực quốc Dương Môn, tên nghe có vẻ lọt tai hơn nhiều. Chỉ là người của Tiêu Dao Môn am hiểu tuyệt học(học vấn bị thất truyền), so với tam đại môn phái kia lại thần bí khó lường hơn nha."

      Bỗng nhiêu Vô Ngân công tử che giấu ý cười trong đôi mắt đen, đôi mày thanh tú chau lên nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Trong Tuyết Ảnh các chúng ta có bản tài liệu về giang hồ, tài liệu ghi về bản lĩnh của các đại môn phái giang hồ, hoặc nhiều hoặc ít đều được ghi lại chút. Ngay cả này Linh Cung làm người đời kinh sợ như thần tài liệu về gian hồ của Tuyết Ảnh các cũng có ghi lại về linh lực làm người ta kinh sợ, nhưng duy chỉ Tiêu Dao Môn thần bí ở Long Diệu Hoàng triều, tài liệu về giang hồ của Tuyết Ảnh các, đối với tuyệt học của Tiêu Dao Môn, chỉ ghi lại chín chữ vô cùng đơn giản."

      Bỏ ngón tay ra khỏi mái tóc, cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt chéo nhìn về phía Vô Ngân công tử : "Ghi lại chín chữ vô cùng đơn giản nào đây?"

      Vô Ngân công tử hơi nâng đầu, môi mỏng phác họa hình cung ý vị sâu xa : "Chín chữ đơn giản đó chính là -- uy lực nan trắc thủy châu ám khí(ám khí giọt nước có sức mạnh khó lường)."

      "Uy lực nan trắc thủy châu ám khí?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nháy nháy mắt ngọc nhìn về phía Vô Ngân công tử, môi đỏ mọng cong lên hỏi "Ý của ngươi là. . . người của Tiêu Dao Môn am hiểu sử dụng ám khí, nhưng ám khí ma bọn phát ra uy lực đến tột cùng lớn bao nhiêu là làm ngươi cách nào mở ra được."

      "Việc này đến rất dài dòng rồi." Ngón tay vén lọn tóc theo gió phất phơ bên dưới quai hàm, Vô Ngân công tử mở miệng chậm rãi : "Tây Thần Quốc Quỷ Chú Môn, Thương Nguyệt quốc Sinh Tử Môn cùng với Bắc Dực quốc Dương Môn, mỗi lần có môn đồ thân ở trong chốn giang hồ nhất định kiện máu tanh lấy mạng câu hồn diễn ra. Nhưng duy chỉ Long Diệu Hoàng triều Tiêu Dao Môn, mỗi lần có môn đồ thân ở trong chốn giang hồ mọi hành động đều cực kỳ cổ quái.

      " Từ đĩa sứ Thanh Hoa trong đĩa bốc lên khối bánh ngọt điểm bỏ vào miệng nhai rồi nuốt xuống, Vô Ngân công tử mở miệng tiếp tục chậm rãi : "Bọn họ hình như cũng lấy mạng câu hồn, chỉ là tới vô ảnh vô tung trộm lấy dược hoàn trân quý do trưởng môn các môn phái lớn thu thập và cất giữ, hơn nữa sau khi trộm lấy dược hoàn trân quý do trưởng môn các môn phái lớn thu thập và cất giữ bọn họ còn căn cứ vào danh tiếng của các trưởng môn mà để cho họ vài thứ đồ tốt, rồi lại có thể lấy danh kiếm tuyệt thế, hoặc là đàn tranh cổ có giá trị xa xỉ ra bồi thường."

      Duỗi ngón tay bóp lấy khối bánh ngọt từ trong đĩa sứ Thanh Hoa bỏ vào miệng cắn , Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiên đầu, xen vào : "Hẳn là Môn chủ Tiêu Dao Môn này thích thu thập dược hoàn đến nghiện rồi mới làm ra hành động khiến người ta khó hiểu như thế, làm cho các trưởng môn biết rốt cuộc là nên tức giận hay là nên vui sướng?"

      Đôi mắt đen của Vô Ngân công tử lên ý cười tao nhã, trả lời nghi ngờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà là tiếp lời mình lúc trước:”Thiên hạ đệ nhất trang, chính là sơn trang do minh chủ võ lâm lập lên, bên trong có thể là tụ tập hàng vạn cao thủ. Mà thiên hạ đệ nhất trang đề phòng sâm nghiêm vô cùng, lúc người của Tiêu Dao môn vào trong trộm thuốc để lại bức tranh bồi thường, chỉ duy nhất lần đó bị phát tung tích lần.

      Giọng của Vô Ngân công tử hơi dừng lại, mắt đen chợt nhanh chóng nhìn lướt qua Hiên Viên Diễm lười biếng dựa lưng vào ghế tre màu xanh lá cây giống như vểnh tai nghiêm túc lắng nghe mình , lúc này mới tiếp tục mở môi mỏng.

      “Nhưng khi mấy vạn cao thủ thiên hạ đệ nhất trang bao vây cản ba gã che mặt của Tiêu Dao môn, tên môn đồ của Tiêu Dao môn trong đó móc ra chiếc hộp màu bạc có kích cỡ tương đương quả trứng gà từ trong ngực, khi chiếc hộp vửa mở ra, mấy vạn cao thủ của thiên hạ đệ nhất trang cảm giác trước mắt là tia ánh sáng trắng chói mắt, tiếp đó bọn họ lập tức té nằm mặt đất.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm bánh ngọt thơm ngào ngạt giữa hai ngón tay nhét đưa vào miệng, mắt ngọc nháy liền mấy cái :” phải mấy vạn cao thủ của thiên hạ đệ nhất trang cửa đều bị mất mạng chứ?”

      , bọn họ có bị mất mạng, chỉ là toàn bộ lọt vào trạng thái hôn mê. Đợi sau khi ba gã trộm thuốc của Tiêu Dao môn rời lâu, mấy vạn cao thủ liền lục tục tỉnh táo lại.

      Vô Ngân công tử lắc đầu, xoay chiếc bánh ngọt cắn nửa trong tay, sau mở miệng :”Mà bọn họ lại bình yên vô tỉnh lại mà căn bản cũng biết tại sao mình té xỉu ly kỳ như vậy, điều duy nhất bọn họ biết chính là ót mỗi người bọn đều giọt nước trong suốt.”

      “ý của ngươi là…” Nghe được Vô Ngân công tử lời , Phượng lông mày cao gầy nâng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dung nhan khỏi mang theo bọc bôi kinh ngạc biểu tình :” chiếc hộp màu bạc có kích cỡ tương đương quả trứng gà, bên trong lại bắn ra mấy bạn giọt nước trong suốt. Mà mấy vạn cao thủ của thiên hạ đệ nhát trang chính là bị giọt nước trong suốt dính ót làm cho ứng phó kịp toàn thể bị choáng váng hả?”

      “Bởi vì môn đồ Tiêu Dao môn căn bản muốn đả thương người khác cho nên lực độ bắn ra giọt nước trong suốt từ tronghộp bạc chỉ làm mấy vạn cao thủ của đệ nhất trang hôn mê mà thôi.” Vô Ngân công tử xong, cầm vốn là nửa khối bánh ngọt xoay trong tay đưa vào miệng.

      Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc đan vào nhau, mắt ngọc híp lại, :”Ngụ ý là ngươi cho rằng nếu môn đồ Tiêu Dao môn là người độc ác, như vậy kích cỡ tương đương quả trứng gà bắn ra vạn giọt nước trong duốt có thể có uy lực mạnh hơn làm cho người ta kinh hãi.”

      “Cái này sao, ta cũng chỉ là suy đoán vậy mà thôi. Hiên Viên Diễm, kiện mấy vạn cao thủ của thiên hạ đệ nhất trang bị môn đồ Tiêu Dao môn, bắn ra giọt nước trong suốt làm toàn bộ bị choáng váng oanh động như vậy, chắc hẳn ngươi cũng có nghe qua?”

      Mắt đen lên ý cười,Vô Ngân công tử chợt nhìn về phía Hiên Viên Diễm, từ trong đĩa sứ Thanh Hoa lấy khối bánh ngọt đưa cho Hiên Viên Diễm, môi mỏng ưu nhã nhất nhếch lên :”Ngươi cảm thấy…môn đồ Tiêu Dao môn ngày đó kích cỡ tương đương quả trứng gà bắn ra vạn giọt nước trong suốt có cất dấu uy lực kinh người hay đây?”

      Hiên Viên Diễm đưa tay nhận lấy bánh ngọt từ Vô Ngân công tử, dung nhan tà mị, khẽ cắn bánh ngọt, sau đó đôi mắt tuấn xinh đẹp mang theo ý cười nhìn đôi mắt đen của Vô Ngân công tử:”Quả là cất dấu uy lực kinh người! NHưng nếu môn đồ Tiêu Dao môn gặp phải là người hành hung làm ác, như vậy uy lực lớn nhất của giọt nước trong suốt trong hộp bạc có thể đem thân thể người hành hung làm ác phá thành mảnh trong nháy mắt.”

      “Diễm, sao chàng lại biết về uy lực của ám khí giọt nước của Tiêu Dao môn như thế, chẳng lẽ chàng từng giao thủ cùng bọn họ sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn Hiên Viên Diễm, lắc lắc cánh tay bắt chéo .” Bất quá lại , Tiêu Dao môn này sử dụng ám khí giọt nước, có uy lực hình như cùng Huyết Tù Bà cùng cấp bậc nha. Nếu sau này gặp bọn họ,ta ngược lại rất có hứng thú tỷ thí với bọn họ chút.”

      Khóe môi Hiên Viên Diễm tà mị nâng lên, giơ tay ôn nhu vén vài tóc bay múa theo gió trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng dịu dàng như nước mỉm cười :”Bọn họ tỷ thí với nàng.”

      “Đúng vậy, bọn họ tỷ thí với ngươi.” Nghe được lời của Hiên Viên Diễm, ý nghĩ trong lòng Vô Ngân công tử xác nhân, lúc này mới gật đầu cái mở miệng thay Hiên Viên Diễm bổ sung.

      đến ám khí giọt nước của Tiêu dao môn đồ địch nổi uy lực Huyết Tỳ Bà của ngươi hay . Cho dù có thể địch nổi, bọn họ cũng tuyệt đối dám móc hộp bạc ám khí ra trước mặt ngươi. Bởi vì Môn chủ Tiêu Dao môn…cực kỳ mến phu nhân, vô lễ với phu nhân, cái thiên đại tội danh này, bọn họ tuyệt đối đảm đương nổi nha.”

      “Khụ…Cái gì?? Tiêu Dao môn chủ cực kỳ mến phu nhân?” Nghe được lời hài hước của Vô Ngân công tử, ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc đâm đâm vào đầu vai của Hiên Viên DIễm, hai mắt khỏi trợn lên:” hồi lâu, vị môn chủ Tiêu Dao môn thần bí bên trong Long Diệu Hoàng triều ra chính là vị lão nhân gia gần ngay trước mắt này!”

      “Cái gì, lão nhân gia?” Khóe miệng Hiên Viên Diễm co giật, ôn nhu nắm chặt ngón tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đâm đâm vào đầu vai mình, khó chịu hơi nghiêng đầu:”Này! Nàng rốt cuộc có từng cẩn thận nhìn qua phu quân của mình , dõi mắt nhìn toàn thân phu quân của nàng, rốt cuộc có điểm nào giống lão nhân gia?”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng tặng cho Hiên Viên Diễm ánh mắt xem thường, ngón tay bấm vào lòng bàn tay Hiên Viên Diễm, mân mê môi đào kiều mỵ :”Sao lại chưa từng nghe chàng nhắc qua Tiêu Dao môn hả?”

      Hiên Viên Diễm chớp chớp đôi mắt tuấn tà mị, lúc này vẻ mặt vô tội :”Ảo ảnh cung chính là chi nhánh của Tiêu Dao môn nha, vách tường Mật Điện của Ảo Ảnh cung, phải có khắc giới thiệu chi tiết về Tiêu Dao môn sao? Ta còn tường rằng nàng tiến vào Mật Điện rồi, muốn hỏi ta, lúc nàng ảo ảnh cung, chỉ bề bộn dạy dỗ tài nghệ cho bọn người Ảo Ảnh, ngay cả cửa chính của Mật Điện Ảo Ảnh cung mật điện cũng bước qua nha.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt hếch môi đỏ mọng lên, lần nữa im lặng liếc mắt nhìn Hiên Viên Diễm :”Cả Ảo Ảnh cung lớn như vậy, người nào có thời gian rỗi rãnh nghiên cứu từng điện phòng nha. Mỗi lần ta lần đến Ảo Ảnh cung, chỉ Võ Điện tập võ cho đám người Ảo Ảnh.”

      Dung nhan của Hiên Viên Diễm tràn ngập nụ cười dã, đáp lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt bằng vẻ mặt được rồi, ta sai lầm rồi xin lỗi, mắt đen nhìn về Vô Ngân công tử :”Từ lúc nào đoán ngươi đượcta là Môn chủ Tiêu Dao môn thần bí?”
      Last edited by a moderator: 24/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :