1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143:

      Edit: Alligator

      Lá cây xanh mướt bay phấp phới, từng đợt hương hoa truyền theo gió. Trong Rừng Đào Ma, bên cạnh cây đào --

      Tiểu Kin Chồn Cầu Cầu nhìn thấy mọi người nhai cánh hoa đào, khỏi chảy nước miếng, kéo mấy sợi tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Tiểu chủ tử, người cho Cầu Cầu nếm thử mấy cánh hoa ."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nuốt hoa đào xuống, tặng cho Cầu Cầu cái liếc mắt : "Chúng ta ăn cánh hoa để giải độc, thân thể ngươi bách độc bất xâm, ăn cánh hoa làm gì?"

      Nó trừng mắt khó chịu nhìn Ngân Lang, thấy Ngân Lang quay mặt sang chỗ khác, nhìn thẳng nó nữa, nó lập tức vểnh cái miệng lên làm bộ đáng thương, móng vuốt xoa xoa bụng : "Người ta đói bụng chứ sao."

      Đều do cái tên Ngân Lang đáng ghét này! Lúc trước khi ra khỏi Vương phủ, nó ném cho Ngân Lang rất nhiều chuối tiêu, còn có bao tải nữa.

      Mặc dù Ngân Lang nghe hiểu tiếng của nó, nhưng mà nó khoa tay múa chân diễn tả hồi rồi, hẳn là phải hiểu ý nó chứ. Nó là muốn Ngân Lang nhét chuối tiêu vào bao tải, dọc đường đói bụng có thể thưởng thức mỹ vị.

      Sau đó, bọn họ gặp tiểu chủ tử, vì tiểu chủ tử muốn đến Tuyết Ảnh Các nhanh nhất, liền bảo Ngân Lang bò lên lưng Huyết Bàng Vương, để nó vác bọn họ bay đến đây.

      Trong lúc bay, để giải buồn cho mọi người Thanh Báo có kể mấy chuyện cười. ra mấy cái này, chút cũng buồn cười, nhưng cái tên Ngân Lang này lại cố tình cười đến ngậm miệng được.

      Đợi đến lúc Thanh Báo kể xong, Ngân Lang còn hưng phấn vỗ vai Thanh Báo.

      Bao tải vốn bị Ngân Lang vác vai, kết quả sau cái vỗ này trực tiếp rơi xuống đất.

      Ô ô ô. . . Chuối tiêu mỹ vị của nó a, thức ăn của nó a, cứ thế bị cái tên Ngân Lang đáng ghét này làm mất hết rồi.

      "Ngươi a!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ chọc cái đầu của Cầu Cầu, móc từ trong tay áo quả xoài vàng óng đưa cho nó : "Cầm lấy ăn ."

      Cầu Cầu duỗi móng vuốt bắt được quả xoài, nghiêng đầu cười toét miệng : "Oa, trong tay áo của người sao lại giấu quả xoài to thế này thế?"

      "Ngươi phải cám ơn Ngốc Bảo, đây là nó cho ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, ôn nhu vuốt ve cánh Huyết Bàng Vương.

      Lúc ở trong sơn cốc, Ngốc Bảo mình lấy Huyết Phách Thần Châu, lo lắng nàng đói bụng, nên đưa cho nàng rất nhiều trái cây. Quả xoài này là nàng ăn thừa, thuận tay nhét vào tay áo, giờ lại đúng dịp lấp đầy cái bụng của Cầu Cầu.

      "Cảm ơn nó?" Con mắt Cầu Cầu vòng vo xoay chuyển, ôm quả xoài vào trong ngực, nghiêng đầu trở về bộ dạng cao ngạo ban đầu.

      Con Huyết Bàng to lớn này, sau này tranh sủng của tiểu chủ tử với nó, cho nên dù quả xoài này là của nó thế nào, nó cám ơn đâu.

      Ngươi chảnh cái mông a, ai thèm ngươi cám ơn hả? Dù ngươi cam tâm tình nguyện cảm ơn, Bản Bàng Vương ta còn chẳng nguyện ý đáp lại ngươi đó chứ?

      Huyết Bàng Vương quăng cho Cầu Cầu ánh mắt xem thường, cánh lớn vỗ vào vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cái mỏ dài nhọn hơi vểnh lên hướng về chỗ nào đó trong rừng đào.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cưng chiều vuốt ve cái mỏ của Huyết Bàng Vương, cười nhìn nó gật đầu cái.

      Nàng dĩ nhiên hiểu ý nó, nó nhắc nhở mình phía trước có hơi thở xa lạ đến gần. ra dù nó nhắc mình, mình cũng phát được.

      Lúc này, Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình liếc mắt nhìn nhau, cũng nhận ra có hơi thở xa lạ đến gần, tay phải nắm chặt chuôi kiếm bên hông.

      Gió thổi tung bay làn tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng nhíu mày, lười biếng cười : "Bằng hữu, ra ."

      Lãnh Phong quay về, bùn đất bắn tung tóe. Lúc bụi bặm rơi xuống đất
      cũng là lúc bốn gã nam tử trẻ tuổi tuấn tú mặc tang phục, sóng vai nhau đứng đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bốn người, chính là tứ đại hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện của Tuyết Ảnh Các.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt nhìn bốn người, nhếch môi : “Mặc tang phục đón khách? Đạo đãi khách của Tuyết Ảnh Các, đúng là có phong cách riêng.”

      Rừng hoa đào vô cùng đẹp đẽ nhưng so với nụ cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lúc này, cũng chỉ có thể bị phai mờ, đồng thời cướp mất hồn phách của tứ đại hộ pháp.

      Điện hộ pháp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, mới hít hơi sâu, mở miệng : “Thụy Vương Phi, bọn ta biết ngươi muốn vào rừng đào hội hợp với Thụy Vương Hiên Viên Diễm. Nhưng mà, rất nhanh thôi Thụy Vương Hiên Viên Diễm dẫn người rời . Vì tránh cho Thụy Vương Phi phải vất vả vô ích, bọn ta đặc biệt thân báo cho ngươi, hi vọng Thụy Vương Phi có thể tạm ngừng tiến vào, yên lặng chờ Thụy Vương Hiên Viên Diễm trở ra.”

      Nghe Điện hộ pháp , con mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát ra ánh sáng ma dã, : “Diễm rời , là chuyện của chàng. Ta tiến vào, là việc của ta. Cho nên, các ngươi đặc biệt thân cho ta, hình như là làm điều thừa rồi.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Lôi hộ pháp vội mở miệng : “Thụy Vương Phi, nghe chúng ta lần, vào rừng đào… Đối với ngươi mà cũng có gì tốt. Thế nên, xin hãy chờ Thụy Vương Hiên Viên Diễm trở ra, đừng làm khó bốn người chúng ta.”

      bằng các ngươi cũng nghe ta lần hả? Ngăn cản ta, đối với các ngươi càng có gì tốt. Cho nên a, các ngươi từ đâu tới trở về đó , đừng làm mất nhã hứng ngắm cảnh của ta.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười đến phong tình mị hoặc, toàn thân tỏa ra khí phách cuồng ngạo, khiến tứ đại hộ pháp khó có thể làm ngơ.

      “Nếu như vậy, đắc tội rồi.” Tứ đại hộ pháp đồng thanh đáp, tay áo đột nhiên giương lên.

      Chỉ thấy cây đào hai bên rung lắc dữ dội, vô số cánh hoa đào rời khỏi cây, bị song chưởng của tứ đại hộ pháp cuốn vào.

      Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ chạm vào dây Huyết Tỳ Bà, nhàn nhạt cúi đầu, nụ cười khuôn mặt chứa phần xinh đẹp, hai phần lười biếng, bảy phần ma mị, : “Xem ra… Bốn người các ngươi ghét bỏ màu sắc hoa đào quá mức thanh nhã, đủ tươi đẹp, cho nên muốn làm phiền ta nhuộm chúng đậm hơn chút.”

      Oa, đây là muốn đánh nhau sao? cách khác… Nó có đủ thời gian đợi ở cây, sau đó hái những cánh hoa đào mềm mại ướt át, tiếp tục lấp đầy cái bụng?

      Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu nằm vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt dù ăn hết quả xoài, nhưng nó cảm thấy có chút đói.

      Nhìn thấy có người muốn đánh nhau với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nó vụt cái rời khỏi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chạy đến cành cây.

      Hai cái chân sau đầy lông xù quấn chặt lấy cành cây, lười biếng nằm sấp xuống, bắt đầu hái hoa đào liên tục cho vào miệng.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, cũng làm Huyết Bàng Vương hiểu , chủ tử muốn tự mình ra tay, dạy cho bốn tên biết tự lượng sức mình này bài học.

      Nếu Nguyệt chủ tử muốn hoạt động gân cốt chút, nó đương nhiên cũng vui vẻ đứng bên thưởng thức. Huyết Bàng Vương bắt chéo hai cánh lớn ra sau lưng, thoải mái dựa vào cây đào, con mắt đầy vẻ xem kịch vui cùng trào phúng.

      Nếu Vương Phi muốn tự thân xuất mã, vậy ba người bọn họ làm cái gì? Chỉ có thể giống như Huyết Bàng Vương, tìm cây đại thụ chắc khỏe để dựa vào, yên tâm xem thôi.

      Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình vốn nắm chặt chuôi kiếm, lúc này đồng thời nhún nhún vai, dựa vào gốc cây.

      Bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện trao đổi ánh mắt, đồng loạt ngưng tụ toàn bộ nội lực vào hoa đào trong lòng bàn tay.

      Sau đó bọn họ dùng sức vung những cánh hoa đào mang theo luồng khí lưu mạnh mẽ về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Cùng lúc đó Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng chậm rãi gảy đàn.

      Tiếng tỳ bà thanh thúy như tiếng nước chảy róc rách, lập tức bắn đến những cánh hoa đào mà bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện vung tới.

      Hoa đào chạm vào thanh của tỳ bà, xoay tròn cực nhanh, rồi toàn bộ quay trở lại chỗ bốn người.

      Mà bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện bị tiếng tỳ bà truyền vào tai, thân thể đột nhiên cứng ngắc, vẻ mặt mờ mịt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt tăng chút lực đạo, thanh tỳ bà biến đổi, chuyển thành vô cùng ai oán thê lương. Trong nháy mắt bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện ngồi khoanh chân đất, khuôn mặt toát lên vẻ đau đớn.

      Tiếp đó, chỉ thấy bốn người đồng thời đưa tay trái đè ngực mình, tay phải chậm rãi đưa về phía hai mắt.

      Bọn họ… muốn làm gì?

      Thấy tình hình, ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình nhìn chằm bốn người kia.

      Cho đến khi, tiếng khóc nghẹn ngào của nam tử truyền tới, phiêu đãng trong rừng đào, Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình nhất thời ngổn ngang trong gió…
      Last edited by a moderator: 4/3/15
      angel ofdeath thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 144: Nhiếp Hồn Thuật

      Edit: Alligator

      Bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện đều là nhi, Thánh Thủ Y Vương thương tình thu lưu, trước khi gia nhập Tuyết Ảnh Các bọn họ từng trải qua nhiều chuyện đau lòng.

      Tiếng tỳ bà ai oán thê lương, truyền vào lỗ tai bốn người, làm bọn rơi vào ảo ảnh lúc bữa đói bữa no, cả ngày lẫn đêm bị người nhục mạ.

      Bốn người sớm thấy chua xót, lúc này bắt đầu khóc rống.

      Có người đưa tay lau nước mắt, có người lấy tay áo lau nước mũi, có người lại gắt gao kéo tóc.

      tại, hành động của bốn người, chính là cử chỉ mềm yếu lúc khi bị người bắt nạt, chỉ có thể khóc, có khả năng chống cự.

      Dưới dẫn dắt của tiếng tỳ bà, bốn vị hộ pháp càng khóc mãnh liệt, Huyết Bàng Vương thoải mái dựa vào gốc cây, tròng mắt chứa ý cười châm chọc.

      Mẹ ơi, rốt cuộc bốn người này sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc thê thảm như thế?

      Khụ khụ khụ. . . Tiểu Vương Phi, uy lực tiếng tỳ bà của người có thể đừng kinh người như vậy ? Ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình thầm trong lòng, khóe miệng cùng cơ mặt nhịn được giật giật.

      Về phần Cầu Cầu tham ăn, bây giờ với nó mà , có gì quan trọng hơn việc lấp đầy bụng. Nó giống như nghe thấy tiếng khóc, chỉ lòng vùi đầu vào việc ăn cánh hoa.

      Vì thử nghiệm tiếng tỳ bà có ảnh hưởng như thế nào đến tâm thần con người, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại tăng thêm lực đạo, từ từ truyền vào dây Huyết Tỳ Bà.

      Vốn là tiếng đàn ai oán thê lương, thoắt cái lại biến thành thanh khỏe khoắn hùng tráng. Mặt đất chấn động, bụi đất bay mù mịt, gió đêm lạnh lẽo rít gào, cây đào rầm rầm dao động.

      Tà váy đỏ của nàng tung bay trong gió, ngón tay tấu vang lên thanh, truyền thẳng vào tai bốn người Phong Vũ Lôi Điện, khiến bọn họ nhớ lại chuyện cũ.

      Bốn người mang biểu tình mờ mịt, chậm rãi đứng dậy, khí huyết trong cơ thể đột nhiên trào lên.

      Lục phủ ngũ tạng của họ cứ như nổ tung, hai mắt trống rỗng vô hồn nhắm chặt, hình ảnh thiên quân vạn mã chém giết thảm thiết, thi thể chồng chất khắp nơi, máu chảy thành sông lên trong đầu họ.

      Vó ngựa phá tan cả vùng đất, tiếng kèn báo hiệu liên tục vang lên, tên dày đặc như mưa, đao kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh băng. Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp nơi, đám binh sĩ điên cuồng chém giết.

      Mà bọn họ bị vây khốn tại chính giữa, muốn nhanh chóng tránh , nhưng hai chân nặng như chì, căn bản thể động đậy.

      Muốn dùng hoa đào làm vũ khí, đánh bay đám binh sĩ mở con đường thoát thân, nhưng võ công của họ cứ như bị phế, thể nào làm được.

      Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời, yên lặng chấp nhận, gánh chịu những thanh đao xuyên qua cơ thể.

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa gảy Huyết Tỳ Bà, vừa nện bước đến trước mặt bọn họ.

      lúc bốn người đứng trong núi đao biển lửa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên gảy mạnh bốn dây cung.

      Bốn dây vẫn gắn vào đàn, bốn dây khác lại đứt rời ra, bay tới cổ bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện.

      Tiếng tỳ bà ngưng hẳn, hoa đào vốn bay đỉnh đầu họ đều rơi xuống đất.

      Mà khí tiếng tỳ bà ngừng lại, cũng là lúc bốn người tỉnh táo, mở to hai mắt sưng đỏ.

      Tuy mở mắt, thần chí cũng khôi phục hoàn toàn, nhưng bốn người họ lại vẫn như hóa thạch cứng ngắc tại chỗ.

      "Hí. . ." Bốn vị hộ pháp hít sâu hơi, xiết chặt nắm đấm đến nổi gân xanh, mồ hôi lạnh sau lưng ngừng chảy xuống.

      Tiếng tỳ bà quỷ dị, khủng khiếp!

      Đầu tiên là làm cho thời gian như quay ngược trở lại, đưa bọn họ về quá khứ. Ngay sau đó, lại đưa bọn họ đến chiến trường khốc liệt, để bọn họ bị người chém giết.

      Vậy mà tại, khi tiếng tỳ bà hoàn toàn còn, bọn họ bị người chém giết trong chiến trường, giờ lại bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt ức hiếp.

      Bởi vì, chỗ trí mạng của con người là cổ, lúc này bị bốn dây cung Huyết Tỳ Bà quấn chặt. Chỉ cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi kéo dây đàn cái.

      Như vậy. . . Chỉ có hai trường hợp. Nếu may mắn chút, dây đàn chỉ cắt qua cổ họng. Nếu kém may mắn, đầu lìa khỏi cổ.

      "Nếu hoa đào bị nhiễm máu của các ngươi, có phải càng xinh đẹp hơn ?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị nhếch môi cười, hơi nghiêng đầu sang trái, liếc mắt nhìn bốn người Phong Vũ Lôi Điện. Mà lúc nàng mở miệng chuyện, ngón tay trắng nõn lướt qua mấy dây đàn.

      Bốn vị hộ pháp thả lỏng tay, hai mắt sưng đỏ rũ xuống, mở miệng đồng thanh : "Muốn giết cứ giết, chúng ta tuyệt nhíu mày."

      " ra . . . Ta thích những người có cốt khí. Nhưng mà thích thích, cũng thể đặc xá cho người chủ động khiêu khích người của ta." Nàng khẽ cười, vận linh lực vào đầu ngón tay, ngón tay hơi động bốn dây cung.

      Ý nàng ở ngoài lời, bốn người đó sao có thể hiểu chứ?

      Nàng cho là lúc trước bốn người động thủ, là muốn lấy mạng nàng, mà đối với người muốn lấy mình, nàng tuyệt đối nương tay.

      Nhưng. . . Lúc đó bọn họ ra tay, căn bản phải muốn lấy mạng nàng, bọn họ chỉ là lập uy với nàng, ngăn cản nàng xâm nhập rừng đào thôi.

      Bốn đạo hồng quang chói mắt từ đầu ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắn ra. Truyền qua dây tỳ bà, tập kích cổ bốn vị hộ pháp.

      Hồng quang đến cổ bốn người, sau khi xoay vòng, lại theo dây tỳ bà trở về tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Cùng lúc đó, máu tươi bắn ra tung tóe, dính cả vào dây tỳ bà.

      Khi máu tươi đọng lại thành từng giọt dây cung, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ hất tay ra, máu xuống đất, nhuộm đỏ những cánh hoa đào dưới chân họ.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn những cánh hoa đào dưới chân họ nhiễm máu đỏ tươi, khóe môi nhếch lên thành hình cung cười : "Chậc chậc chậc. . . mau nhìn , những cánh hoa đào dính máu của các ngươi, quả thực đẹp hơn trước nhiều."

      Bốn vị hộ pháp cố nén cảm giác đau đớn nơi cổ, cười khổ : "Hoa đào bị máu nhuộm đỏ rồi, có phải chúng ta nên đến hoàng tuyền ?"

      Bốn người vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức cười : " ra , giết người là loại nghệ thuật bậc nhất, từ trước đến giờ ta đều muốn tùy tiện chà đạp nghệ thuật này. Bình thường ta tiết kiệm chút hơi sức, đồng thời để đối thủ hưởng thụ quá trình đau đớn trước khi chết."

      ràng là việc tàn nhẫn, nhưng từ miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại giống như chuyện tình cảm với tri kỷ vậy.

      Đôi mắt ngọc của nàng xoay chuyển, lại cười : "Nhưng mà, bên trong đợi ta rất lâu rồi, ta phải chạy nhanh vào đây, bây giờ có thời gian bồi các ngươi. Cho nên ta chỉ có thể chà đạp lại nghệ thuật này, mau mau đưa các ngươi xuống hoàng tuyền thôi."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng , đồng thời tay trái khép lại. Bốn vị hộ pháp ngừng thở, nhắm mắt chờ đợi cái chết.

      Nhưng mà, lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt vận mười phần linh lực truyền vào tay trái, chuẩn bị dẫn đến dây tỳ bà, đánh tới bốn người.

      tiếng vèo giòn tan vang lên, mũi tên cắm tờ giấy, bay cực nhanh qua trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà, nhướng đôi lông mày, tạm dừng công kích bốn vị hộ pháp.

      Tay trái bỏ lại bốn dây đàn, nhanh như chớp chộp lấy tờ giấy. Ngón trỏ và ngón cái kẹp chặt tờ giấy.

      Khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn thấy chữ giấy, đầu ngón tay hướng tới bốn mảnh dây cung bắn cái, sợi dây ghì chặt cổ bốn người, ngay lập tức bay trở về Huyết Tỳ Bà. . .
      Last edited: 26/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 145: Thể Ngăn Cản

      Edit: Alligator

      "Mày như lông hồng, nhưng lại chở bốn cái mạng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, mắt quét vòng qua dòng chữ tờ giấy, cười trào phúng : "Mẩu giấy ơi mẩu giấy , đúng là ta vất vả mày rồi."

      Đau đớn vẫn còn nơi cổ, máu tươi thê diễm giọt.

      Nhưng mà lúc này bọn họ bảo vệ được tính mạng, thầm thở phào nhõm trong lòng.

      "Hoa đào nhuộm máu tươi của các ngươi, quả rất đẹp." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhét mẩu giấy vào trong tay áo, đồng thời nhướng mày nhìn bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện, chỉ những cánh hoa đào dưới đất bị dính máu dưới chân bọn họ : "Đừng để máu quý như vậy bị chảy ra vô ích, nhớ trước hết cứ ở lại chỗ này thưởng thức hoa đào nhuốm máu, sau đó mới trị thương nha."

      Nghe giọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu vô cùng, nhưng lại mang theo ý giễu cợt. Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tản ra phong tình vô hạn, có thể mỉm cười quyết định sống chết của người khác.

      Tuy nơi cổ bị dây đàn cuốn chặt, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có chút hít thở thông. die»n。dٿan。l«e。&^%qu»y。d«on Đối với ý câu trào phúng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn người nhất trí trầm mặc.

      "Ai. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên nâng tay lên, lười biếng vuốt tóc mái ra sau tai, hai mắt chút để ý xem xét hướng tờ giấy bay tới, nhếch đôi môi đỏ mọng : "Ta có chút khát nước, lúc sau gặp lại, nhớ phải mời ta uống ly trà ngon nha."

      Dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người, mở miệng : "Cầu Cầu a, ngươi ăn no chưa?"

      Cầu Cầu vụt cái nhảy đến vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, móng vuốt nho xoa nắn cái bụng tròn vo, vểnh râu trả lời: "Tuy lấp đầy bụng, nhưng mà tư vị của cánh hoa thực quá kém, khiến dạ dày Cầu Cầu chịu uất ức rồi."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vứt cho Cầu Cầu ánh mắt xem thường, nhu nhu cái mũi của nó : "Sau khi gặp Các Chủ Tuyết Ảnh Các, để mời ngươi ăn thứ ngon hơn."

      Hai mắt Cầu Cầu xoay mòng mòng, đầu dụi vào má Thượng Quan Ngưng Nguyệt : die»n。dٿan。^%$l«e。qu»y。d«on "Nhưng. . . Cái vị Các Chủ Tuyết Ảnh Các quen Cầu Cầu..., nếu chịu cho Cầu Cầu ăn sao?"

      "Ngươi liền hung hăng cắn đầu ngón tay , cắn đến khi cho ăn dừng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, khẽ vung tay lên, ôm Huyết Tỳ Bà vào sâu bên trong.

      Tại sao phải hung hăng cắn đầu ngón tay , đầu ngón tay bẩn a, đổi thành cắn tai hay mặt có được ?

      Cầu Cầu vểnh cái miệng nhắn lên, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đợi khi gặp Các Chủ Tuyết Ảnh Các, rốt cuộc nên cắn chỗ nào mới sạch chút đây.

      Mà Huyết Bàng Vương nhận được dấu tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kéo người khỏi cây đào, die»n。dٿan。l«e@#$。qu»y。d«on khẽ vỗ cánh sát bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Rốt cuộc tờ giấy kia viết cái gì? Vì sao Tiểu Vương Phi nhìn nó, liền tha mạng cho bốn tên kia?

      Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình giơ tay gãi đầu, hai mắt hoài nghi nhìn bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện cứng ngắc tại chỗ, mới giậm chân đuổi theo.

      Ánh trăng bạc phủ xuống, gió đêm vờn quanh biển hoa.

      Gió thổi bay y phục của nàng, bóng lưng cuồng ngạo uy mãnh thể ngăn cản, cả người bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện đầy mồ hôi lạnh.

      Đến khi cảm nhận được hơi thở của đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt nữa, bốn người đồng thời cúi người, xoa nắn bắp chân mỏi nhừ.

      "Mọi người ổn cả chứ?" lúc bốn người xoa bóp bắp chân, giọng dịu dàng như nước truyền tới.

      Bốn người ngừng tay, đứng thẳng người, men theo thanh nhìn lại, đồng thanh : "Đa tạ Các chủ kịp thời xuất , cứu mạng chúng thuộc hạ."

      "Nếu các ngươi phụng lệnh của ta, ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cũng nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên. . . Cần gì phải cám ơn ta chứ?"

      Trong màn đêm, bốn nam tử mặc tang phục, khiêng cỗ kiệu đến trước mặt Phong Vũ Lôi Điện.

      tên trong số đó vén rèm kiệu lên, mặc dù trán quấn vải trắng, người mặc tang phục, nhưng Vô Ngân công tử vẫn tuấn như thế.

      Chỉ là khóe miệng giật giật, vừa rồi trực tiếp ra mặt, chỉ bắn tờ giấy cho nàng.

      Chẳng lẽ. . . Hành động này làm nàng khó chịu, khó chịu mức xui Cầu Cầu gặp liền hung hăng cắn đầu ngón tay sao?

      Phong hộ pháp mấp máy môi, hành lễ với Vô Ngân công tử : "Nếu có thể ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn người thuộc hạ dù chết, cũng coi như chết có ý nghĩa. Bây giờ ngờ tới, tiếng tỳ bà của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lợi hại như thế, làm chúng thuộc hạ có lực chống cự."

      "Đâu chỉ có các ngươi ngờ tới, ngay cả ta cũng ngờ a." Vô Ngân công tử giơ tay, ôn như lau vết máu bên cổ Phong hộ pháp, nhíu đôi mày thanh tú : "Theo lý mà , với linh lực giờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sao có thể phát huy được uy lực lớn như thế."

      tại Hiên Viên Diễm bị mê trận bao vây, dù tinh thông trận pháp, nhưng gặp phải loại mê trận này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui.

      Nhưng mà, cho dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến, hội hợp với Hiên Viên Diễm, cũng cách nào trợ giúp Hiên Viên Diễm phá giải mê trận.

      Nhưng mà theo như bọn thuộc hạ bẩm báo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn dẫn theo con Huyết Bàng vô cùng to lớn. Có nó, mê trận của chẳng là gì cả.

      khi Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt phá giải được mê trận, rất nhanh đến cung điện của Tuyết Ảnh Các, đến lúc đó nếu hai người liên thủ, ảnh vệ của Tuyết Ảnh Các thể nào chống đỡ được.

      Với tính khí của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu ảnh vệ cố gắng chống cự, e rằng nàng lấy phương thức huyết tẩy Tuyết Ảnh Các, đến bức hoặc là người cha quá cố của "Thánh Thủ Y Vương" thân ?

      khi ra mặt, Hiên Viên Diễm lập tức lấy Kim Phỉ Thúy ra, vì hoàn thành tâm nguyện trả ân của cha, chỉ có thể bất đắc dĩ đem phương thuốc chữa bệnh giao cho Hiên Viên Diễm rồi. Nhưng phương thuốc kia, lưu lại là tốt nhất.

      Cho nên, lúc mới mệnh lệnh cho bốn vị hộ pháp ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rất quen thuộc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đương nhiên hiểu bản lĩnh của nàng.

      Chỉ cần bốn người họ dốc toàn lực, lấy bản lĩnh của bọn họ, dù thể đánh thắng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng cũng có thể trì hoãn nửa canh giờ, như thế là ổn rồi.

      Chỉ cần bọn họ trì hoãn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nửa canh giờ, làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thể gặp Hiên Viên Diễm ngay, thể để Huyết Bàng Vương phá trận.

      Như vậy liền có đủ thời gian, ở trong cung điện của Tuyết Ảnh Các bố trí trận pháp mới, làm cho Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt thể thuận lợi vào trong cung điện.

      Vậy mà, lúc vội vã bày trận, đột nhiên ảnh vệ đến báo, bốn vị hộ pháp còn chưa kịp ra tay, bị tiếng tỳ bà của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm mất thần chí.

      Tiếng đàn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao có thể uy lực như thế? vô cùng khó hiểu, lập tức cùng bốn tùy tùng chạy đến đây, mới kịp thời cứu mạng bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện.

      tên trong đám tùy tùng, móc trong tay áo ra bình thuốc cầm máu, nhìn Vô Ngân công tử : "Các Chủ, có con Huyết Bàng giúp tay, mê trận với Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng còn chút uy hiếp. khi hai người họ qua mê trận, nhiều nhất trong thời gian nén nhang tới cung điện của Tuyết Ảnh Các, thời gian này lẽ đủ để người bố trí trận pháp sao?"

      Vô Ngân công tử cúi đầu, dung nhan như tiên nhiễm nụ cười khổ, vô lực giơ tay trái lên : "Thôi, ta tận lực ngăn trở. tại có cản cũng cản được, vậy trở lại cung điện, thản nhiên nghênh đón bọn họ ."

      "Có lẽ. . ." tên tùy tùng khác gãi gãi đầu, nghiêng đầu : "Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm muốn Huyết Bàng trợ giúp phá trận sao?"

      "Thôi , đừng ngốc nữa." Hai tên còn lại giật giật khóe miệng, đồng thời tức giận đập tên kia cái, trợn trắng mắt : "Bọn họ thông minh như thế, nếu điểm này cũng nghĩ ra, lúc trước Các Chủ đâu cần phái bốn vị hộ pháp tới đây để trì hoãn Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ?"

      Vô Ngân công tử ngẩng đầu, con ngươi phức tạp nhìn quanh rừng đào vòng, khẽ điểm mũi chân, chui nhanh vào trong nhuyễn kiệu, nhàn nhạt : "Hồi cung điện ."

      "Vâng" Bốn người cung kính lên tiếng, đồng thời duỗi tay nắm chặt cán kiệu, vạt áo theo gió bay phấp phới, quay trở lại hướng lúc đến.

      Bốn vị hộ pháp bôi thuốc vòng quanh vết máu nơi cổ, máu ngừng chảy liền đạp gió phi thân theo cỗ kiệu, nơi mà chỉ có người của Tuyết Ảnh Các mới biết, cung điện bí mật của Tuyết Ảnh Các. . .
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 146: Tụ Hội Trong Rừng Đào

      Edit: Alligator

      Vầng trăng treo cao phía chân trời, ánh sáng bạc làm sáng cả vùng đất, hoa đào khe khẽ đung đưa, mùi hương thơm ngát tràn khắp mọi nơi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt sâu vào trong, bên trái là Huyết Bàng Vương, sau lưng là ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình, mà Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu nằm vai, cong đuôi, nghiêng đầu thở dài.

      Rất nhanh, mọi người gặp dòng suối , mặt đất đầy đá cuội cùng với những cây hoa đào--

      "Vương Phi, Vương Gia bảo thuộc hạ ra ngoài chờ người, chính là bởi vì rừng đào này." Lãnh Hình vốn ở đằng sau, lúc này chạy vội lên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giơ tay chỉ về phía trước.

      "Trong rừng đào này có ngân châm, mỗi bước phải giẫm lên hai loại đá cuội màu sắc khác nhau, là đen trắng, trắng vàng, xanh đậm xanh lục và trắng xanh lục. Nếu giẫm đúng, ngân châm lập tức phóng ra. Chỉ là. . ."

      Lãnh Hình mở miệng chậm rãi giải thích, đột nhiên hai mắt quét qua Huyết Bàng Vương bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhếch miệng cười hắc hắc tiếng : "Nếu Vương Gia biết vương phi có Bàng Vương, chắc lệnh cho thuộc hạ chờ Vương Phi rồi."

      Có con Huyết Bàng Vương to lớn uy vũ ở đây, Vương Phi cần gì phải mất thời gian bộ, trực tiếp cưỡi nó bay qua là được.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, khẽ vuốt ve cánh Huyết Bàng Vương, mở miệng : "Đen trắng, trắng vàng, xanh đậm xanh lục và trắng xanh lục sao? thôi, vào rừng."

      Lúc trước, Ngốc Bảo đưa bọn họ đến đây chưa từng nghỉ ngơi, tiêu hao quá nhiều thể lực. m Dù nó vẫn nhẫn lộ ra ngoài, nhưng nhìn ánh mắt mệt mỏi của nó, nàng há có thể nhận ra?

      Giờ tới Tuyết Ảnh Các, đoạn đường phía trước cũng xa, nàng cũng muốn Ngốc Bảo cực khổ nữa, nên mới dẫn mọi người bộ vào trong.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lời của vừa dứt, Huyết Bàng Vương đột nhiên cúi người, cánh lớn đảo qua eo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đẩy nàng lên lưng mình.

      Nó biết Nguyệt chủ tử đau lòng nó, chỉ là tại thể lực của nó khôi phục phân nửa. Nếu cõng cả ba tên này nữa, quả thực rất mệt mỏi, nhưng nếu chỉ cõng mình Nguyệt chủ tử, vậy có gì khó.

      Dĩ nhiên, mặc dù thể lực của nó chưa hoàn toàn khôi phục, trừ phi Nguyệt chủ tử mở miệng, nếu . . . Nó cũng muốn cõng những người khác.

      Vội vàng giương cánh, mang theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay .

      Bị Huyết Bàng Vương vứt bỏ ở dòng suối, Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình co giật khóe miệng liếc nhìn nhau, đồng thời tiến lên, vào trong.

      Tận cùng rừng đào là vách đá, có cây cầu bắc quang qua, đầu là rừng đào, đầu kia là phía đối diện rừng đào.

      Lúc này, ở bên đối diện --

      Dưới ánh trăng, có thể thấy bên trái có mười gốc hoa đào, trồng thành hình tròn đón gió đêm. Mà bên phải cũng có mười gốc cây trồng thành hình tròn, giống hệt bên trái.

      Ngoại trừ 20 cây này ra, chỉ có sương mù màu đen lượn lờ.

      Sương mù màu đen đến từ cây đào, làm người ta thể nhìn bên trong nó là cái gì.

      Hiên Viên Diễm thân cẩm bào màu tím, đứng cạnh những cây đào bên trái, còn chín tên Ảo Ảnh Cung nín thở, sóng vai nhau đứng sau lưng Hiên Viên Diễm.

      Tóc Hiên Viên Diễm bị gió thổi bay tán loạn, ngón tay thon dài vuốt ve cánh hoa đào, nhưng hai mắt lại thâm thúy nhìn mười cây hoa đào trước mặt.

      cùng bọn thuộc hạ nhiều lần xông vào trong đám sương mù, nhưng vô luận hướng nào, kết quả cũng chỉ có , chính là trở lại bên ngoài.

      đột nhiên thả lỏng tay, thổi bay cánh hoa trong lòng bàn tay xong, hai mắt nheo lại, khoanh tay trước ngực.

      Nếu đoán sai, đây chính là Nguyệt Mê Trận biến mất trong giang hồ hơn ba trăm năm?

      Cứ tưởng Nguyệt Mê Trận thất truyền từ lâu, ngờ trong Tuyết Ảnh Các lại có người biết bày trận này, mà người đó ngoài Vô Ngân công tử ra, nghĩ được người nào khác.

      biết bày trận này, nhưng trải qua mấy lần xông vào, phá giải được. Chỉ cần làm mất sương mù màu đen, là qua ải.

      Nhưng mà. . . Cách này dù đơn giản, nhưng thời gian chưa tới, cho nên dù biết cách phá giải, cũng cách nào thi triển.

      Chiêm chiêm -- đột nhiên, đạo thanh từ trời truyền tới.

      Tiếng gì vậy? Chín tên Ảo Ảnh Cung rối rít ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng thanh. Mẹ ơi cứu con, vì sao lại có con chim khổng lồ kỳ quái thế kia, vỗ cánh bay quanh quẩn đầu bọn họ?

      Có phải là nó đói bụng, hơn nửa đêm chạy đến đây kiếm ăn chứ? Bởi vì tìm được thức ăn, nên muốn ăn bọn họ, lấp đầy bụng nó?

      Nhìn thấy nó dường như muốn hạ cánh xuống chỗ bọn họ, khóe miệng mấy người giật giật, tức tốc rút kiếm ra, đồng loạt nhắm vào quái thú bầu trời.

      Chỉ là vừa mới chĩa kiếm nhắm vào nó, chín người liền vội vàng thu kiếm, ngây ngốc nhìn quái thú.

      đúng, chính xác mà , chín người nhìn người lưng quái thú, đột nhiên ngồi thẳng người, ra hiệu với bọn họ -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Là Tiểu Vương Phi, Tiểu Vương Phi nhà bọn họ tới.

      Chỉ là. . . Tiểu Vương Phi ơi Tiểu Vương Phi, bọn thuộc hạ biết người tới, nhưng người cưỡi con chim lớn đến đây ai có thể ngờ được chứ? Người chọn cách xuất oanh động như thế, làm cho bọn thuộc hạ ngổn ngang trong gió a!

      Hiên Viên Diễm cũng nhìn lên bầu trời, đầu tiên là chớp chớp mắt, ngay sau đó nhếch môi cười. Nguyệt Nhi thân ái của , người nhớ nhung xuất .

      Vèo tiếng vang lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vỗ đầu Huyết Bàng Vương, nó lao nhanh xuống mặt đất.

      Thượng quan Ngưng Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Huyết Bàng Vương, nó liền yên lặng yên thối lui đến sau lưng nàng, giống như đại tướng quân uy vũ, lẳng lặng thủ hộ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu vốn nằm ngủ vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì Huyết Bàng Vương bay vòng vo hồi mà tỉnh dậy.

      Khụ khụ khụ. . . Xem ra tiểu chủ tử cùng cái tên Hiên Viên Diễm này, sắp sửa trình diễn cảnh tượng chán ngấy rồi.

      Vì tránh cho Hiên Viên Diễm chê nó chướng mắt, sau đó thô lỗ xốc nó lên, ném xa xa, chắc nó nên thức thời chút, rút lui nhanh chóng khỏi vai chủ tử?

      Con mắt Cầu Cầu quay mòng mòng, cảm thấy tại nên ở vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt tốt hơn. Nó đột nhiên cong đuôi lên, vọt tới vai tên Ảo Ảnh Cung.

      Trong tiếng thầm của gió, tà áo Hiên Viên Diễm tung bay, chạy nhanh về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ánh trăng tỏa bóng xuống mặt đất, tóc cùng hồng y khẽ bay càng làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thêm mị hoặc, khóe mắt chứa ý cười, vội chạy lên nghênh đón Hiên Viên Diễm.

      Ngay cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn ôm Huyết Tỳ Bà, Hiên Viên Diễm cũng để ý, kéo Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong ngực.

      Dù bị ngăn cách bởi Huyết Tỳ Bà, cách nào cảm nhận được độ ấm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng hay tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm chặt , cũng làm ấm trái tim .

      "Nguyệt Nhi!" Thanh dịu dàng như nước tràn ra, dung nhan như hoa hé cười, mắt cũng chớp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Cho dù khắc sâu hình bóng Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong tâm khảm. Nhưng với Hiên Viên Diễm, lúc nào cũng cảm thấy nhớ nàng.

      Nghe Hiên Viên Diễm ôn nhu gọi tên mình, hai mắt chứa tình ý nhìn mình, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức cười đáp: "Ở đây."

      tay Hiên Viên Diễm vẫn ôm nàng chặt, cứ như hận thể khảm nàng vào trong lòng mình, tay còn lại đỡ lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      rời tay khỏi lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời vuốt ve mái tóc rồi đến gò má nàng.

      Ngay sau đó, Hiên Viên Diễm đột nhiên cúi đầu, môi mỏng ấm áp đặt lên đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng. . .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 147: Mê Nguyệt Trận

      Edit: Alligator

      Gió đêm khẽ làm bay tử y của Hiên Viên Diễm và hồng y của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ánh trăng chiếu xuống càng làm nổi bật phong thái của hai người.

      Hai người mặt kề mặt, môi kề môi. Nụ hôn thâm tình triền miên.

      Gió biến mất tăm cứ như thể lỡ quấy nhiễu khung cảnh lãng mạn này. Mặt trăng dường như cũng rung động theo bóng hình hai người.

      Khụ khụ khụ. . . Nguyệt chủ tử a, nơi này còn có nhiều người, đừng hôn quá lâu a.

      Khóe mắt Huyết Bàng Vương giật giật, trong lòng thầm , đột nhiên nó ngửa mặt lên trời, nhìn màn đêm đầy sao.

      Xem ra, e rằng còn lâu mới kết thúc màn hôn nóng bỏng này ? Lúc nhàm chán thế này, die»n。dٿan。l«@e。qu»y。d«on mình nên làm gì tốt nhỉ? Được rồi, dứt khoát ngủ giấc thôi.

      Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu im lặng nháy mắt mấy cái, co mình lại, cụp tai, gục đầu vai Ngân Lang, tiến vào mộng đẹp.

      Chín tên Ảo Ảnh có chút bối rối đứng yên tại chỗ, con mắt giật giật liếc nhìn nhau, vô cùng tự giác quay đầu .

      Hai vị chủ tử, thuộc hạ biết hai người tình thâm. Chỉ là. . . . Hai người có thể tạm dừng hôn, nghĩ cách giải quyết tình huống trước mắt được ?

      Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt chìm đắm trong nụ hôn, thời gian bất tri bất giác trôi qua, đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề vang lên.

      Ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình thở hổn hển, cuối cùng cũng hội hợp với mọi người.

      Mà lúc này, ở đầu bên kia của cầu sắt chính là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Kít! Lúc bọn họ sắp đến cuối cầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngưng động tác chạy như điên, thân thể giống như hoá thạch đứng im cầu.

      Khụ khụ khụ. . . xin lỗi, bọn họ phải cố ý! Vội vã chạy tới hội hợp với mọi người, die»n。dٿan。l)(«e。qu»y。d«on cứ chạy mạch, để ý tới Vương Gia và Vương Phi . . .

      Nhanh chóng điều hòa hơi thở, ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình tiếng động nhìn nhau cái, giống như trộm rón ra rón rén, bước từng bước đến chỗ chín gã Ảo Ảnh.

      lúc ba người tới chỗ chín tên Ảo Ảnh, rốt cuộc Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng ngừng hôn môi.

      Tuy ngừng hôn, nhưng hai người vẫn thâm tình nhìn nhau.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng ôn nhu hỏi: "Diễm, lúc ta cùng với Ngốc Bảo bay trời, die»n。dٿan。%$l«e。qu»y。d«on phát chàng đứng cạnh vòng tròn mười cây đào, tựa hồ suy nghĩ gì đó? Chẳng lẽ. . . Có trở ngại gì sao?"

      Cái gì, Ngốc Bảo? con Huyết Bàng to lớn thế kia, uy mãnh thế kia, vậy mà Nguyệt nhi lại gọi nó là Ngốc Bảo?

      Hiên Viên Diễm có chút đồng tình nhìn Huyết Bàng Vương vẫn ngửa đầu nhìn trời, cười dịu dàng nhìn về Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Đằng trước có Mê Nguyệt Trận, loại mê trận này biến mất trong giang hồ gần ba trăm năm. Bất luận như thế nào, cuối cùng cũng vẫn quay lại chỗ cũ."

      "Thế giới này lại có loại trận pháp kỳ lạ như vậy?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc qua sau lưng Hiên Viên Diễm, con đường này bị sương mù đen bao phủ, chau mày : "Mê Nguyệt Trận này kỳ lạ, chẳng lẽ ngay cả chàng cũng phá giải được sao?"

      "Có thể giải, nhưng thời cơ chưa đến." Hiên Viên Diễm khẽ nắm tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kéo nàng đến gốc cây, mới mở miệng hỏi: "Nguyệt nhi, có phát ra mười cây đào này có gì khác thường ?"

      Rút tay khỏi tay Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vòng quanh mười cây vòng, sau đó đến bên cạnh Hiên Viên Diễm : "Mười cây này có khắc hình ngọc lưu ly."

      "Cây nào cũng có, chỉ là độ cao khác nhau." Hiên Viên Diễm chạm vào thân cây, tiếp tục .

      "Trăng ngày bình thường thể nào chiếu sáng cả hai mươi hình ngọc lưu ly cây, trừ phi là trăng rằm. Hơn nữa phải là trăng rằm đêm trung thu, mới có thể chiếu sáng cả tất cả các hình khắc cây. Khi 20 hình thân cây cùng được chiếu sáng, tạo nên đạo ánh sáng bạc trung, chỉ cần vận nội lực bắn nó về phía khói đen, chúng tản , như vậy có thể phá trận."

      Nghe đến đây, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật khóe miệng : "Hôm nay còn cách trung thu mấy tháng, hơn nữa nếu ngày trung thu mà có mây đen, vậy chẳng lẽ phải đợi đến sang năm mới có thể phá trận sao?"

      Hiên Viên Diễm nhếch môi cười, ánh mắt thâm thúy, : " khi bày Mê Nguyệt Trận, ngay cả người bày trận cũng phải đợi đến trung thu, làm theo cách này mới có thể phá giải."

      Hiểu ý của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp lời: "Cho nên ngoài con đường này, nhất định còn có lối bí mật vào cung điện Tuyết Ảnh Các khác. Nếu , người của Tuyết Ảnh Các sao có thể lại."

      Hiên Viên Diễm nhướng mày, khẽ mấp máy môi hỏi: "Ý của Nguyệt nhi là. . . đường đến đây, nàng cũng bị người của Tuyết Ảnh Các cản trở?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười trào phúng, : "Nếu phải Vô Ngân công tử cầu xin, ta sớm diệt trừ bốn con kiến hôi biết tự lượng sức mình đó rồi."

      Hiên Viên Diễm cũng cười : "Ta ở trong này lâu, vẫn thấy Vô Ngân công tử đâu. Nguyệt nhi có tiếng, mới nhàng hoạt động gân cốt, khiến Vô Ngân công tử phải thân rồi."

      " thân cái mông! Vô Ngân công tử đâu chẳng thấy, chỉ thấy tờ giấy ném tới thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, mở miệng xong, lấy tờ giấy trong tay áo ra, đưa cho Hiên Viên Diễm.

      Nhìn thấy chữ tờ giấy, Hiên Viên Diễm càng nhướng mày cao hơn, : "Rốt cuộc Vô Ngân công tử giở trò gì? Nếu có ác ý, sao còn sai người chặn đường chúng ta, còn bày Mê Nguyệt Trận ở đây?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười lạnh : "Gặp được Vô Ngân công tử, tự nhiên biết thôi."

      "Nếu muốn nhìn thấy , để biết chuyện gì xảy ra, có thể phải khổ cực chút. . ." Hiên Viên Diễm cười, nhìn Huyết Bàng Vương sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Cùng lúc đó, trong rừng trúc --

      Lá trúc xanh mướt rung rinh trong gió, mùi hương thanh mát tràn ngập khắp nơi, lại khó che được tiếng đàn.

      tòa lương đình ở giữa rừng trúc, cành lá trúc xanh rờn phủ xuống hai bên, Vô Ngân công tử mặc tang phục trắng ngần, cười lạnh nhạt ngồi trong đó.

      Ánh trăng nhu hòa xuyên qua lá trúc, chiếu sáng thân mình Vô ngân công tử. khẽ nhếch môi, nhấp ngụm nước trà, xoay ly trà khắc hình hoa đào, con ngươi đen như mực nhìn về phía đối diện.

      Vô Ngân công tử nhìn đến mặt bàn, hai ly trà khắc hình hoa đào nằm ngay ngắn, lá trà ở đáy ly tỏa ra mùi thơm ngát, chỉ còn thiếu nước sôi là thành hai ly trà ngon rồi.

      Người nào kia. . . Ta có chút khát nước, lát sau gặp mặt, nhớ mời ta uống ly trà ngon đó.

      Những lời này, là Thượng Quan Ngưng Nguyệt với lúc cứu bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trà này, ta chuẩn bị tốt rồi. Về phần ngươi có hài lòng hay , ta. . . Cũng biết được." Vô Ngân công tử nhìn nước trà trong chén mình, hít hà hương trà, lại nhấp ngụm.

      bóng dáng thoắt trong lương đình, cúi đầu cung kính bẩm báo: "Các Chủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hội hợp với Hiên Viên Diễm, chắc hẳn bọn họ sắp tới cung điện rồi."

      Vô Ngân công tử đặt ly trà lên bàn, lạnh nhạt : "Nhớ chuẩn bị bữa ăn khuya phong phú, thiết đãi thuộc hạ của bọn họ, con cái con Huyết Bàng kia, cùng với. . . Tiểu Kim Chồn."

      Người của Ảo Ảnh Cung cùng cái con Huyết Bàng kia ăn gì cũng sao, đó phải là trọng điểm. Mấu chốt là, phải cho con Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu ăn no, cũng muốn bị nó cắn đầu ngón tay đâu.

      "Dạ!" Lộ hộ pháp đáp lời, thái độ cung kính. Ứng tiếng xong, Lộ hộ pháp điểm mũi chân, phi thân khỏi lương đình.

      "Bốn người các ngươi, nghênh đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm xong, liền mang họ tới rừng trúc."

      Vừa dứt lời, Vô Ngân công tử lại nhấp ngụm trà, mà bốn tùy tùng đứng sau lưng , đột nhiên bay vút ra ngoài . . .
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :