1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 138: Ong Đoạt Mạng

      Giọi vào mắt mười tên Ảo Ảnh, là thi thể. Chính xác mà , đây là thi thể bị lợi kiếm bổ làm đôi.

      Đuôi Ong vàng có vòi độc vừa to vừa dài, dưới ánh trăng màu bạc, lóe lên ánh sáng màu xanh lục. Rất dễ nhận thấy, đây là con Ong vàng có vòi độc chứa kịch độc trí mạng.

      Ong Đoạt Mạng của Tuyết Ảnh Các – tuy bề ngoài khác gì các loại Ong thường, nhưng lực công kích mạnh hơn Ong thường cả trăm lần. Hơn nữa, đuôi của mỗi con Ong Đoạt Mạng, đều được bôi phấn độc Thánh Thủ Y Vương điều chế.

      Khi Độc Vương Lục Hoành Thiên dẫn người xông vào nơi này ngay lập tức bị mấy ngàn con Ong Đoạt Mạng tập kích.

      Độc Vương và số thuộc hạ khinh công tốt, miễn cưỡng vung kiếm tránh được công kích của chúng, rồi nhanh chóng thi triển khinh công, chật vật trốn vào sâu trong rừng đào.

      Mà những tên còn lại khinh công kém, chạy được, rơi vào cảnh nguy hiểm.

      Có người, vô tình bị vòi độc của Ong Đoạt Mạng chọc mù mắt và thủng màng nhĩ.

      Còn có người, dưới thế công của vô số Ong Đoạt Mạng, bị những cái vòi độc như cái cưa sắc bén cắt qua ngón tay, cổ, cánh tay và bắp đùi.

      "Khụ. . ." tên trong đám Ảo Ảnh Cung đổ mồ hôi lạnh, mặt co quắp, cứng ngắc : "60 thi thể nguyên vẹn, đổi lấy con Ong Đoạt Mạng chôn cùng, cái này cũng quá dọa người ?"

      Tên này vừa dứt lời, loạt ánh sáng bạc lên. Chỉ thấy chín tên còn lại vội vàng rút kiếm đeo bên hông ra, cảnh giác nhìn xung quanh.

      Ngược với thần sắc nặng nề của bọn họ, Hiên Viên Diễm thu tầm mắt lại, cười : "Mọi người cần khẩn trương, bây giờ có con Ong nào quanh đây hết."

      ra . . . Dù xung quanh có Ong, bọn chúng cũng công kích họ ?

      Trước mắt vẫn chưa chắc chắn Vô Ngân công tử có phải là Các Chủ thần bí của Tuyết Ảnh Các hay . Nhưng mà, có thể khẳng định, Vô Ngân công tử giữ chức rất cao trong Tuyết Ảnh Các.

      Lấy tác phong làm việc của Vô Ngân công tử, tuy ít giao thiệp với người trong giang hồ, nhưng chỉ cần xuất , hoa đào của liền lấy mạng người khác.

      Cho nên, kẻ mà Tuyết Ảnh Các muốn lấy mạng, hẳn là kẻ luôn làm xằng làm bậy. Độc Vương trong giang hồ tiếng xấu truyền xa, đương nhiên bị xếp vào danh sách những kẻ xấu.

      Vì vậy, bọn Độc Vương tự tiện xông vào Rừng Đào Ma, Tuyết Ảnh Các đối đãi bằng chiêu mèo vờn chuột, làm cho Độc Vương và thuộc hạ của y từ từ nhận cái chết toàn thây, điều này cũng ngạc nhiên.

      và thuộc hạ, từ trước đến nay đều là người phạm ta, ta phạm người. Như thế, sao bọn họ có thể nằm trong danh sách những kẻ xấu này chứ?

      Mặc dù bọn họ cũng tự tiện xông vào Rừng Đào Ma, người của Tuyết Ảnh Các cũng nghĩ cách bức lui bọn họ, nhưng mà họ
      sử dụng phương thức độc ác này.


      Có điều cũng phải lại, dù Tuyết Ảnh Các dùng Ong độc đối phó bọn họ sao? Nếu ngay cả mấy con Ong nho này mà cũng thể chống đỡ được, phải quá vô dụng ?


      Chỉ là, có điều nghĩ mãi ra, cũng làm cảm thấy rất kỳ quái.


      Thánh Thủ Y Vương cho Phụ Hoàng cái Kim Phỉ Thúy, chỉ cần người muốn ông trả ơn, dù phải mất mạng, ông cũng làm cho bằng được.


      Thánh Thủ Y Vương là người tuân thủ lời hứa, hôm nay mình đến Rừng Đào Ma là để tìm ông ấy, ông ấy thể biết. Theo lẽ thường, ông ấy phải chủ động thân, sao lại trốn tránh gặp?


      "A --" Đúng lúc này, phía trước cách vị trí đoàn người Hiên Viên Diễm khoảng 500 thước, lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của bọn Độc Vương.


      Xem ra....Lục Thành Thiên và đám thuộc hạ còn lại gặp phải nhóm ma quỷ thứ hai trong rừng đào rồi.


      Hiên Viên Diễm hơi nhíu mày, cười : " biết nhóm ma quỷ thứ hai trông như thế nào? thôi, tiến lên nhìn xem."


      Khi Hiên Viên Diễm và thuộc hạ phi thân vào trong, ba vị hộ pháp Lộ, Sương, Vụ lặng yên đứng đó.


      Sương hộ pháp than thở, nghiêng đầu nhìn Lộ hộ pháp : "Tỷ tỷ, hai vị hộ pháp Lôi, Địa cực khổ dẫn Ong Đoạt Mạng tới đây, đặc biệt bày cảnh tượng thuộc hạ của Độc Vương chết toàn thây nhưng lại vẫn thể ngăn cản bước của Hiên Viên Diễm."


      Lộ hộ pháp cũng thở dài, bất đắc dĩ nhún nhún vai, mở miệng nhàn nhạt : "Chúng ta vốn chỉ ôm chút hi vọng có thể lợi dụng thảm cảnh này, ngăn cản bước của Hiên Viên Diễm. Nếu cái này được, vậy cũng chỉ có thể áp dụng phương án vây hãm thôi."


      Vu hộ pháp xoa cái gáy có chút đau, nghiêng đầu nhìn Lộ hộ pháp : "Nếu bao vây cũng được, ba tỷ muội chúng ta cũng hết cách rồi."


      Lộ hộ pháp vỗ vỗ tay Vu hộ pháp, mở miệng : "Phương án vây hãm hẳn là có thể thành công, dù sao chỗ kia cấu tạo vi diệu, là do chính Các Chủ tỉ mỉ bài bố."


      "Thừa dịp Hiên Viên Diễm còn chưa đến được đó, chúng ta nhanh khởi động cơ quan thôi." Sương hộ pháp mở miệng xong, kéo hai vị Lộ, Vụ rẽ trái.


      được khoảng năm bước, ba người đứng trước cây đào.


      Nhìn qua cây này rất bình thường, nhưng hoa đào cây lại có nhiều hơn và đỏ hơn những cây khác.


      Sương hộ pháp nhếch môi, vỗ sau lần vào chỗ nào đó cây.


      Oanh tiếng rất vang lên, mặt đất chợt xuất cửa động lớn. Dưới ánh trăng màu bạc, có thể nhìn thấy bên trong động có bậc thang.


      Vèo vèo vèo - Ba vị hộ pháp nhảy vào trong động.


      Trong nháy mắt ba người nhảy vào trong động, cửa động đột nhiên khép lại. Mặt đất có chút dấu vết, người biết thể nhìn ra nơi này có cái động.


      Trong lúc ba vị hộ pháp vội vàng khởi động cơ quan, Hiên Viên Diễm dẫn người vào sâu trong rừng đào Thượng Quan Ngưng Nguyệt bận tìm kiếm tung tích của Huyết Bàng Vương.


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà, vòng qua con suối, xuyên qua mảng lớn giống như gấm, bất ngờ đứng trước vách đá.


      Vách đá cao vút hiểm trở, kém gì vách đá trong sơn động mà Tiểu Bàng đưa nàng tới.


      vách đá dựng đứng này cũng có cái sơn động, chỉ là cái sơn động này cách cái ơn động kia khoảng 2000 thước. Hơn nữa, nó chỉ vừa cho người, mà còn phải nghiêng người mới chen vào được.


      "Chiêm chiếp --" Nàng nghe được tiếng kêu đau đớn của Tiều Bàng từ trong vọng ra. Trước mắt vẫn chưa biết Tiểu Bàng xảy ra chuyện gì, vì thế nàng vội vàng lách mình vào trong động.


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa lách mình vào trong vừa lo lắng gọi: "Tiểu Bàng, rốt cuộc là ai khi dễ ngươi, ta giết nó báo thù cho ngươi."


      "A --" bên trong động lại vang lên tiếng kêu bén nhọn kèm sợ hãi của Tiểu Bàng tuy có đau đớn, nhưng sợ hãi lại chiếm ưu thế hơn.


      Ngay sau đó, lại có tiếng vừa hốt hoảng vừa nóng nảy của Tiểu Bàng vang lên, thanh như làm nũng: "Chủ nhân, người mau ra ! Cầu xin người đó, đừng vào!"


      "Ngươi đau đến cái dạng này, ta có thể vào sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn hai mắt trắng dã, tức giận rống lên, rốt cuộc chen được vào bên trong động.


      Chỉ là, khi tới vị trí chĩnh giữa sơn động, nàng lại đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét bốn phía, khóe miệng co rút mãnh liệt


      Sơn động này lớn, chỉ cần nhìn mọt cái liền thấy hoàn cảnh.


      Trừ vài khối đá hình thù kỳ quái, cùng với dây leo nhiều màu sắc vách động và đầm nước đầy sương mù, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn thấy gì khác.


      kỳ quái! Thanh của Tiểu Bàng ràng phát ra từ đây. Nhưng tại lại chẳng thấy bóng dáng của nó đâu, ngay cả tiếng kêu cũng nghe được nữa.


      "Tiểu Bàng?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoài nghi chớp chớp mắt, mở miệng khẽ gọi. Nhưng mà đáp lại nàng, chỉ là tiếng gió.
      Last edited: 28/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Huyết Phách Thần Châu

      Edit: Thu Thuyền

      Nàng bước nhanh về phía trước, ôm huyết tỳ bà tay ngồi xuống hòn đá, nhìn về phía đầm nước đầy sương mù, lần nữa gọi: “Tiểu Bàng nhi?”

      Sương mù dày đặc bao quanh đầm nước, làm tầm mắt của nàng chỉ có thể mơ hồ thấy được tầng ánh sáng, cách nào có thể nhìn tình huống bên trong.

      Nhìn xuyên qua màn sương mù nhàn nhạt , Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát trong đầm rất yên tĩnh, ánh mắt nàng dừng lại ở trung tâm của hồ, ba vị trí này xung quanh tỏa ra từng tầng gợn sóng, ở mỗi tầng còn có hơi nước bay lên.

      Đây là tình huống gì? Nàng cứ tưởng Tiểu Bàng gặp nguy hiểm, cho nên nghĩ gì cấp tốc chạy tới giúp nó. Nhưng Tiểu Bàng nhi lại xảy ra chuyện gì, còn chơi trò trốn tìm với nàng?

      Nàng nhanh chóng đứng lên, ôm huyết tỳ bà phóng qua màn sương, lông mi như cánh bướm dừng lại khối đá tròn nổi mặt nước.
      “Tiểu tử kia, cần nấp, mau lăn ra đây!” Khóe môi lôi chút ý cười, ngồi xổm, đồng thời đem năm ngón tay để vào trong nước.
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm hòn đá thảy vào trong nước bọt nước bắn tung lên, bay vào giữa trung tâm của những gơn sóng, lại bị những gợn sóng này giữ chân, rồi đột nhiên bị đầm nước hút lấy, biến mất.

      Những giọt nước lạnh lẽo văng lên tay nàng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhịn được thở ra hơi, lúc này mới mở miệng kinh hô: “Đúng là đầm nước lạnh thấu xương.”

      Nàng bất đầu suy nghĩ, nếu vừa rồi phản ứng nhanh, rút tay khỏi đầm nước, có phải bàn tay của nàng…..có phải đóng băng rồi .

      Nghe thấy tiếng kêu lên của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thần Điêu vội vàng từ trong đầm vụt lên bay ra ngoài, vỗ hai cánh bay nhanh đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thân thể cao lớn đến bên đầm thăm dò, cung kinh nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh tràn đầy quan tâm hỏi: “Chủ nhân, làm ngài lạnh sao?”

      “Tiểu tử kia, ngươi đến tột cùng là làm cái trò quỷ gì?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa xong quăng cho Huyết Bàng vương ánh mắt khinh thường, tức giận đưa tay dùng sức vỗ lên người Huyết Bàng.

      Nhìn thấy tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt gần đụng tới đầu mình, thành công dọa sợ Huyết Bàng, nó chạy nhanh há ta mồm : “Chủ nhân, ngài thể chạm vào tôi!”

      Bởi vì Huyết Bàng vương nhanh chóng tránh kịp, nên bàn tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chụp vào khoảng , nhưng vì thế mà nàng chịu bỏ qua, tay nàng nhàng đặt lên vai Huyết Bàng vương.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt tức giận đầy kinh ngạc nhìn nhìn lòng bàn tay đỏ ửng lên, khóe miệng run rẩy vô cùng hỏi: “Tiểu Bàng nhi, sao người ngươi lại nóng như lửa đốt vậy?”

      “Vì…” Huyết Bàng vương mốn giải thích cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu, nhưng mới được chữ, cơn đau đớn làm nó thể thốt lên lời.

      Huyết Bàng vương nhanh chóng chìm vào trong đầm nước lạnh như băng, chỉ để miệng nổi lên mặt nước, liên tục kêu gào thảm thiết: “Chiêm chiếp….chiêm chiếp…”
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm thấy sóng mũi hơi cay cay, hai tay cuộn lại thành nắm đắm, nhìn sâu trong ánh mắt của nó chứa đau đớn, xúc động và lo lắng cùng giao nhau tạo ra ánh sáng.

      Nàng….cuối cùng cũng hiểu được xảy ra chuyện gì.

      Nếu Tiểu Bàng nhi muốn thành công lấy Huyết Phách Thần Châu trong cơ thể của nó ra, phải dung hợp linh lực và nâng cao linh lực, còn phải chịu tra tấn hành hạ.

      Lúc Tiểu Bàng nhi vận lực bức Huyết Phách Thần Châu trong người ra, đồng thời Huyết Phách Thần Châu cũng xuất ra năng lượng cường đại, năng lượng này làm cho tiểu Bàng nhi cả người nóng lên giống như lò lửa.

      Cho nên tiểu Bàng nhi phải tìm nơi cực lạnh, để chóng lại nhiệt hỏa trong người.

      Đầm nước này lạnh như băng, nó có thể đóng băng mọi vật, nhưng vẫn thể ngăn cản khí nóng trong người tiểu Bàng nhi, cũng chỉ có thể giảm bớt khí nóng trong người

      mà thôi.


      Lúc trước tiểu Bàng nhi dối nàng trong núi này cực kỳ u, thích hợp cho Thanh Báo và Ngân Lang theo, kỳ là nó muốn cho hai người đó nghe tiếng kêu thống khổ của nó, để tránh tổn hại đến uy phong Huyết Bàng Vương của nó.


      Trước khi vào sơn động này, mình bức Huyết Phách Thần Châu ra, nó dặn dò nàng, nếu nghe được tiếng kêu kỳ lạ nào, ngàn vạn lần cần chạy tìm.


      Việc làm này của nó có hai nguyên nhân, thứ nhất: chính là muốn nàng lo lắng. Thứ hai: Tiểu Bàng nhi rất sĩ diện, nó hy vọng chủ nhân của nó, thấy hình dạng chật vật đau đớn của nó.


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt chân mày đành lòng để Liệt Hỏa hành hạ nó, nhìn đôi con ngươi nổi lên mặt nước : "Tiểu Bàng nhi, ngoan nha! cần bức Huyết Phách Thần Châu ra, mặc dù dung hợp được với Huyết Phách Thần Châu, ta linh lực của mẫu thân để lại, sớm muộn gì ta cũng dung hợp được.


      "Chiêm chiếp..." Lại là tràn tiếng kêu đau đớn, vùi dưới đầm nước băng giá Huyết Bàng Vương kích động vỗ đôi cánh đau đớn làm bọt nước văng lên vô số, thanh run rẩy trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.


      "! Nếu có Huyết Phách Thần Châu hỗ trợ, dù linh lực của chủ nhân thành công dung hợp, vĩnh viễn thể đột phá đến tầng cao nhất. Nếu có Huyết Phách Thần Châu hỗ trợ, những linh lực của chủ nhân được dung hợp, trong nháy mắt tăng nâng cao linh lực lên mấy chục lần. Đến lúc đó kinh lực đột phá đến tầng cao nhất, cũng sắp được rồi."


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu ý của nó, vì tránh sau này có người uy hiếp tính mạng của nàng, nàng vội vàng : "Đứa ngốc, mặc dù thể đột phá đến cực hạn, nhưng lấy thân thủ giờ cũng có thể tự bảo vệ chính mình."


      Huyết Bàng Vương vẫn đáp lại, thanh mang theo đau đớn, thái độ kiên quyết : "Thế khó lường, thể đề phòng. Bảo hộ chủ nhân chính là sứ mệnh, tôi phải giúp chủ nhân ngăn chặn hậu hoạn về sau. Chỉ cần chủ nhân đột phá đến cực hãn, từ nay về sau ai có thể tổn thương đến người."


      "Ngươi ngươi...."' Nhìn Huyết Bàng vương tình nguyện chịu hết tra tấn, cũng phải lấy Huyết Phách Thần Châu ra, hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chống nạnh bước đến gần Huyết Bàng Vương quát lớn: "Này! Tôi lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi, lập tức ngưng lại."


      "Chủ nhân, cần nhìn tôi bằng ánh mắt giết người đó. Huyết Phách Thần Châu sắp ra rồi, nếu ngưng lại, cố gắng của tôi trở nên vô ích sao?"


      Thanh làm nũng mang theo chút hỗn loạn cùng đau đớn xong, Huyết Bàng Vương ra sức vỗ cách, cuốn càng nhiều nước bọt văng lên. Cùng lúc đó, sương mù bao quanh đầm nước, bỗng nhiên biến thành màu đỏ.


      "Ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất đau lòng nhìn Huyết Bàng Vương cố chịu đau đớn vỗ cánh ở trong đầm nước, cuối cùng cũng lựa chọn yên lặng lui về phía sau.


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem Huyết Tỳ Bà run chuyển dịch sang bên ngồi xuống.


      Tiểu Bàng nhi sai, nó muốn bức Huyết Phách Thần Châu ra khỏi cơ thể, nêu cứng rắn bảo nó ngưng lại, chẳng phải công sức của nó....


      Thời gian nửa chung trà qua ....


      Chỉ nghe oanh tiếng vang lên, trong đầm nước nước chảy cuồn cuộn, Huyết Bàng Vương thân hình to lớn chạy ra khỏi đầm.


      Vỗ vỗ đôi cánh ướt, những giọt nước tí tách rơi xuống đất, đôi con ngươi của nó chứa ý cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.


      Ngay lúc này, trong cơ thể nó dòng khí nóng rực tản ra, mà mỏ nó ra viên châu màu đỏ tỏa ra hào quang, viên châu này chính là Huyết Phách Thần Châu mà nó cực khổ bức ra.


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi phiến đá, nhìn Huyết Phách Thần Châu mỏ của Huyết Bàng vương, nhanh chóng đứng lên, vui vẻ chạy đến Huyết Bàng Vương.


      Đến trước mặt Huyết Bàng Vương, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm nó vào lòng, thanh tràn đầy kích động : "Bàng nhi ngốc, ngươi có chuyện gì là tốt rồi."


      Ô ô ô - chủ nhân đúng là người tốt, nó chủ nhân nhất!


      Huyết Bàng vương ngậm viên châu nên thể được, làm nũng ôn nhu ôm vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.


      Nghe lời quan tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nó hạnh phúc vô cùng, nó biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt vui mừng phải vì nó bức ra Huyết Phách Thần Châu, mà vì thấy nó còn chịu đau đớn bởi dòng nhiệt lưu kia.


      A, thiếu chút nữa quên! Sau khi lấy Huyết Phách Thần Châu ra khỏi cơ thể, nếu dể nó tiếp xúc khí quá lâu, năng lượng của nó dần dần mất . được tán gẫu nữa, nó phải nhanh chóng đem Huyết Phách Thần Châu đưa cho chủ tử mới được.


      Nhanh chóng đem đầu ra khỏi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân hình cũng rời khỏi, đem Huyết Phách Thần Châu để lên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt.


      Huyết Phách Thần Châu vừa mới đụng trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đóa hoa sen lập tức nở ra, Huyết Bàng vương liền bị dòng khí cường đại, đánh ra xa chật vật rơi xuống đầm nước lạnh băng...
      Last edited: 25/1/15
      angel ofdeath thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 140: Thử Nghiệm Uy Lực

      Cái nóng trong cơ thể Huyết Bàng Vương tản hết, dĩ nhiên thể chịu được đầm nước lạnh lẽo này.

      Chỉ thấy Huyết Bàng Vương rơi vào đầm, hai cánh lớn đạp nước, tạo ra vô số bọt nước, bơi nhanh vào bờ.

      Mẹ ơi, rét chết mất, rét chết mất! Nếu phải nó lên bờ nhanh, tại trở thành tượng đá rồi.

      Huyết Bàng Vương run lẩy bẩy, khóe mắt giật giật nhìn lông chim người, vì rơi xuống nước mà kết thành băng mỏng, vểnh mỏ lên, chạy vội tới chỗ khác, cọ băng người vào vách đá.

      Mà lúc này, Huyết Phách Thần Châu tiếp xúc với đóa hoa sen trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm nàng nhắm mắt, giống như lọt vào trạng thái ngủ say.

      Huyết Phách Thần Châu chạm tới đóa hoa sen giữa trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tỏa ra sắc hồng chói mắt, làm sơn động rực rỡ khác thường.

      Mái tóc và y phục nàng tung bay trong gió, tay áo lay động, viên đá thủy tinh trong đó bay ra.

      tiếng đinh vang lên, đá thủy tinh lao về phía Huyết Phách Thần Châu, trong nháy mắt chìm vào trong Huyết Phách Thần Châu.

      Khi Huyết Phách Thần Châu hợp thể với đá thủy tinh, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi xoay tròn.

      Qua chút thời gian, sắc hồng trong sơn động càng đậm, càng rực rỡ. Cùng lúc đó, Huyết Phách Thần Châu lấy tốc độ cực nhanh, chuyển động trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thấy thế, Huyết Bàng Vương nín thở, trợn to mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Huyết Phách Thần Châu di chuyển với tốc độ cực nhanh, đột nhiên hóa thành quả cầu khí hình tròn, từ từ thẩm thấu vào đóa hoa sen trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà sắc hồng trong sơn động, cũng hướng tới thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Toàn bộ đều nhập vào hình hoa sen trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Huyết Bàng Vương biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt dung hợp linh lực thành công, nhếch miệng cười vọt tới trước mặt nàng.

      Nó mở rộng cánh ôn nhu vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vui sướng mở miệng : "Chủ nhân, ! ra ngoài vận linh lực thử gảy Huyết Tỳ Bà, xem uy lực như thế nào."

      "Ừ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở mắt, gật đầu cười nhìn Huyết Bàng Vương, ngón trỏ tay trái hướng tới mỏm đá cách đó xa.

      Huyết Tỳ Bà vốn nằm mỏm đá, đột nhiên bị linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt hút vào, bay đến trước mặt nàng.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, lúc ôm Huyết tỳ Bà vào trong ngực nàng phát , với nàng mà Huyết Tỳ Bà khá nặng, tại cầm nó chẳng khác gì cây
      cỏ có trọng lượng.

      Bước như hoa sen, tới cửa động hẹp, thân thể nàng cùng Huyết Tỳ Bà dễ dàng chui ra ngoài.

      Tuy nhiên Huyết Bàng Vương lại dễ như thế, dù nó nghiêng người lach qua, nhưng vẫn bị kẹt ở cửa động.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Huyết Bàng Vương thở hổn hển, liều mạng chui ra ngoài, khóe miệng khỏi co giật hỏi: "Khụ....Cần giúp tay ?"

      Huyết Bàng Vương bị cửa động đè ép vô cùng đau đớn, nhe răng trợn mắt đáp: " cần! Lúc trước có thể chen vào, tại đương nhiên cũng có thể ra."

      "Đừng với ta, lúc ngươi vào, cũng dùng cách này hả?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng nhìn cái bụng của Huyết Bàng Vương, khóe miệng co quắp càng thêm lợi hại nhắc nhở: "Ta này..... ngốc a, sao ngươi biết hóp bụng lại?"

      Huyết Bàng Vương đình chỉ động tác, tròng mắt đen láy như hiểu ra cái gì.

      Ai, đúng đó, sao nó nghĩ đến nhỉ? Nếu hóp bụng lại, cái bụng bự của mình rất nhiều, như thế chắc bị mắc kẹt ở cái chỗ này ?

      Huyết Bàng Vương vội vàng hít mấy hơi, thân thể cao lớn nghiêng trái nghiêng phải, chui ra ngoài.

      Huyết Bàng Vương khẽ vỗ cánh, nghiêng đầu sang nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười ngượng ngập : "Hi hi, vẫn là chủ nhân cực kỳ thông minh."

      Chỉ là hóp bụng thôi, cũng gọi là cực kỳ thông minh? Đỉnh đầu nàng như có đám quạ đen bay qua, hỗn độn trong gió.

      Chẳng qua ngay sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền duỗi tay vuốt ve cái cánh lớn của Huyết Bàng Vương, dịu dàng như nước : "Ngốc Bảo về sau đừng kêu ta chủ nhân, kêu là Nguyệt chủ tử , như vậy có vẻ thân thiết hơn."

      "Được, Nguyệt chủ tử." Huyết Bàng Vương cười hì hì đáp lại, đồng thời dụi đầu vào vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt ý tứ làm nũng, cọ nhè .

      Đợi , Nguyệt chủ tử vừa gọi mình là gì, Ngốc Bảo? Huyết Bàng Vương nhận thấy có gì đúng, kéo đầu ra khỏi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Sao lại từ cái tên Tiểu Bàng diệt uy phong, biến thành cái tên Ngốc Bảo càng diệt uy phong hơn a? phải nó chỉ nhất thời hồ đồ, hóp bụng chen qua cửa động sao, chuyện này....Hình như vẫn chưa được tính là ngốc ?

      Huyết Bàng Vương vỗ đôi cánh lớn, giậm chân : "Nguyệt chủ tử, ngài đừng gọi người ta là Ngốc bảo a. ra người ta vẫn rất thông minh, chỉ là.....Ngẫu nhiên hồ đồ thôi."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thấy bộ dáng đáng này của Huyết Bàng Vương, nhịn được cười khúc khích : "Cái tên Ngốc Bảo này rất dễ nghe a! Bảo bối của ta, bảo bối ngây ngốc. Ta tuyên bố, về sau kêu ngươi là Ngốc Bảo."

      Nó ngốc, cũng phải là biết hóp bụng, mà là do nó đối với mình vô cùng chân thành.

      ra lúc nó tình nguyện đau đớn hành hạ, bức Huyết Phách Thần Châu từ trong cơ thể ra, để mình dung hợp linh lực, mình nghĩ gọi nó là Ngốc Bảo.

      Ngốc Bảo, bảo bối của Nguyệt chủ tử, bảo bối ngây ngốc? Cái tên này có ý nghĩa nhưng mà....Cái tên này còn diệt uy phong của nó hơn cái tên trước ?

      Thôi thôi, Ngốc Bảo Ngốc Bảo. Ai kêu người là tân chủ tử của mình chứ, người thích kêu mình là gì kêu thế đấy.

      Huyết Bàng Vương chu mỏ, ngửa đầu im lặng nhìn trời. Cuối cùng nó vẫn lựa chọn đón nhận cái tên Ngốc Bảo, cánh lớn chỉ vào Huyết Tỳ Bà trong ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Nguyệt chủ tử, vận linh lực gảy thử , xem uy lực như thế nào?"

      "Ừ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu, rũ mắt xuống đặt ngón tay lên dây đàn.

      Nàng khẽ động ngón tay, dây đàn nhảy lên. Hồng quang tỏa ra bốn phía, thành tràn ngập trong sơn cốc.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khống chế dây đàn, tiếng đàn tụ lại, lao thẳng tới thác nước.

      Thác nước giống như cuồng phong, nước bắn lên cao.

      Thác nước phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, lộ ra vách đá phía sau, vụn đá bị nước cuốn .

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày, thu lại ảnh hưởng của Huyết Tỳ Bà vào thác nước.

      Thác nước lại trở về như cũ, nhưng vách đá phía sau nó còn nguyên vẹn, mà trở thành cái hang lớn.

      Đột nhiên tiếng đàn biến chuyển, thanh thâm trầm.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển biến hướng tới chỗ đầy hoa dại màu sắc sặc sỡ.

      Mặt đất nứt ra, bụi đất bay tán loan. Hoa dại giống như bị lửa đốt toàn bộ khô héo tàn lụi.

      Huyết Bàng Vương trợn to mắt cái mỏ hơi run run, trong lòng nhịn được thầm : Khụ khụ khụ.... Nguyệt chủ tử a! Chẳng qua là thử nghiệm thôi, cần phá hủy quang cảnh xinh đẹp như thế chứ?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngừng tay, cười cười quét vòng xung quanh.

      Đối với uy lực của Huyết Tỳ Bà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất hài lòng, cười : "Ngốc Bảo, lập tức đến Tuyết Ảnh Các."

      "A!" Huyết Bàng Vương che giấu cảm xúc trong lòng, thân thể cao lớn hơi lui xuống, cánh lớn quét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ý bảo nàng nằm lưng nó.

      Huyết Bàng Vương ngửa mặt lên trời kêu lên tiếng đầy khí phách, tiếp điểm hai chân, mang theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt bao lên cao....
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      angel ofdeath thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: An Toàn Rời Khỏi

      Edit: Thu Thuyền

      Ánh trăng nhàng chiếu xuống, gió thêm phảng phất, những đóa hoa đào run động trong gió như múa điệu vũ xinh đẹp, mùi hương lan tỏa hòa vào trong gió. Hiên Viên Diễm và mười tên Ảo Ảnh đứng yên nhìn vật cản phía trước, vạt áo màu tím khẽ bay bay, bao bọc mùi thơm ngào ngạt.

      Con suối này cũng rộng bao nhiêu, chỉ cần nhàng nâng chân lên, có thể thoải mái phóng qua.

      Hiên Viên Diễm đứng lại nhìn dòng suối, dòng suối này căn bản cũng phải là chướng ngại vật gì , cũng hạ lệnh cho mọi người dừng lại được hành động thiếu suy nghĩ.

      “Vương gia, chính là Độc Vương, bọn chúng…bọn chúng...” Đôi con ngươi phát sáng, hoảng sợ nhìn bờ bên kia, tên Ảo Ảnh thất thanh, chỉ về bên kia : “Tất cả bọn chúng điều chết rồi sao?”

      Dòng suối trải dài thẳng tắp như cây thông, hàng vạn phấn hoa hé nở, mùi thơm tràn ngập cả rừng đào. Cách bọn họ đứng xa xung quanh điều là hoa đào, xung quanh toàn là bùn.

      Mà bên kia con suối, xung quanh những cây đào lại thấy bùn đâu, chỉ có những hòn sỏi mang màu sắc khác nhau như: đen, trắng, vàng, xanh và lục.

      Đè lên những hòn sỏi đó chính là đám người nằm vật xuống.

      Vị trí của đám người nằm vật xuống, chỉ cách con suối khoảng vài bước. cho nên nương theo ánh trắng, chỉ cần liếc mắt cái có thể nhìn vật bên kia, tổng cộng có bốn mươi mốt người.

      Mà bốn mươi mốt người này, chính là nhóm người may mắn thoát khỏi công kích của Ông Đoạt Mệnh, nằm trong đóng ngổn ngang đó còn có Độc Vương.

      Có thể thấy được toàn bộ hoa đào ở đây, vô cùng xinh đẹp như lạc vào nơi tiên cảnh tao cảm giác ở đây chẳng có mối nguy hiểm nào, kỳ thực nó chứa sát khí làm người ta sợ hãi.

      Gió đêm nhè quất vào má Hiên Viên Diễm, đôi con ngươi tia gợn sóng quét mắt qua bờ bên kia, thanh mềm mại nhu mì kẽ cười : ‘Bọn họ chết cả rồi.”

      “Nhưng là…cái chết của bọn họ phải rất kỳ quái sao?” Tên Ảo Ảnh vừa dứt lời, chớp mắt nghi hoặc, ngón tay vốn chỉ hướng bên kia, cũng nhịn được bỏ vào miệng cắn cắn.

      thể nào ngửi thấy hơi thở của Độc Vương và bọn sát thủ, chút cũng có…cũng hiểu nguyên nhân vì sao bọn họ lại chết.

      người bọn họ, cũng có vết thương do đao kiếm,

      ám khí, cũng thấy máu chảy ra. Vậy …nguyên nhân bọn họ chết, rốt cuộc là do đâu?

      “Muốn biết tại sao bọn họ lại chết, rất đơn giản.” Nghe lời đầy nghi hoặc của chúng Ảo Ảnh, biểu cảm khuôn mặt của Hiên Viên Diễm vẫn thay đổi, sau khi xong giương tay lên.

      luồng khí từ tay của Hiên Viên Diễm phóng ra, bay đến gần vườn đào sau lưng.

      Những phiến đào tươi đẹp, ướt át, lay động rơi xuống.

      Hiên Viên Diễm lập tức dùng nội lực đem những cánh hoa đào rơi xuống, ngưng tụ lại, tỏa ra mùi thơm ngát nhưng sắc bén đầy khí thế, bay thẳng qua rừng đào bên kia, đập thẳng vào mặt đất trải dài đầy sỏi đá.

      Rầm rầm rầm vang lên, những cánh hoa tiếp xúc với những sỏi đá đầy màu sắc, ngay khi những cánh hoa đụng chạm vào sỏi đá, lại vang lên những tiếng động rất lớn.

      Khi sỏi đá và hoa đào rơi xuống đất, những cây đào tráng kiện bỗng nhiên bắn ra vô số ngân châm dài .

      Vô số ngân châm dài tốc độ cực nhanh, công kích mục tiêu, bắn thẳng vào vị trí mà những đóa hoa đào mềm mại kia. Nhìn thấy cảnh tượng này, mười tên Ảo Ảnh lúc này mới hiểu được Độc Vương và thuộc hạ, vì sao vừa mới phóng qua con suối liền phơi thây tại nơi này.

      Nguyên lai là do sỏi đá trong rừng đào, trừ những sỏi đá gần dòng suối, còn lại đều chứa cơ quan tuyệt diệu, nếu đạp lên sỏi đá đó vô tình khởi động cơ quan, vô số ngân châm từ cây đào kia bắn ra,

      Mỗi sỏi đá chính là chốt khởi động cơ quan, cũng thể nào phá hủy được.

      Chỉ cần đạp vào sỏi đá cơ quan tự khởi động, lúc này vô số ngân châm bắn ra, cũng thể nắm bắt được phương hướng chúng tập kích. Hơn nữa tốc độ bắn ra cực nhanh, quan trọng đều bắn vào những huyệt vị trí mạng.

      Mười tên Ảo Ảnh cùng nhìn nhau, sau đó nhất tề đều nhìn Hiên Viên Diễm, đồng thanh : “Vương gia trừ ngài ra, chỉ sợ chúng thuộc hạ…”

      Tốc độ của ngân châm quá nhanh, phương hướng nó bắn ra cũng thể đoán.

      Bằng võ công của Vương gia, ứng phó với chúng quả dễ như lật bàn tay. Nhưng với võ công của bọn họ, đừng là vung kiếm đánh rớt ngân châm, ngay cả muốn tránh đoàn tấn công trí mạng, sợ là có khả năng.

      Mí mắt khẽ chuyển, đôi con ngươi đảo qua mười tên Ảo Ảnh vẻ hổ thẹn, cổ tay Hiên Viên Diễm hướng phía sau, thúc giục dòng khí trong lòng bàn tay nâng cây đào lên.

      Trải lên những sỏi đá đầy màu sắc, trình tự rất lộn xộn, những trái đào cũng nằm lộn xộn đất.

      Nếu đem những quả đào này trải lên sỏi đá, kết hợp chúng lại với nhau, cũng khó để hiểu được ý trong trận pháp.

      Vô Ngân công tử, nếu Bổn Vương đoán sai, cơ quan trận pháp tuyệt diệu này, hẳn là …do ngươi bày ra?

      Hiên Viên Diễm đương nhiên biết cách hóa giải trận pháp này, bất quá để ngừa vạn nhất, quyết định sử dụng hoa đào, an toàn càng cao.

      Gió nổi lên, thổi bay vạt áo màu tím, Hiên Viên Diễm chậm rãi giơ tay lên, đem cánh hoa đào lần nữa tích tụ lại, lại đưa chúng bắn về phía sỏi đá bên kia.

      Những cánh đào bay qua bên kia, nửa phủ lên những sỏi đá màu đen, nửa lại phủ lên sỏi đá màu trắng.

      Những cánh hoa đào còn lại, cũng phủ lên những sỏi đá mang màu sắc khác nhau.

      Chỉ trong nháy mắt Hiên Viên Diễm làm xong, mà phía bên kia dòng suối, trừ gió đêm ngừng thổi ra, cũng phát sinh tình huống gì.

      Đây là… có chuyện gì xảy ra? Vương gia chỉ ngưng tụ cánh hoa sau đó để chúng phủ lên những màu sắc khác nhau, giống như có thể đạp chân bước rồi.

      Nhưng vì sao, ràng tốc độ chúng chạm nhau là khác nhau, nhưng cơ quan vẫn khởi động, trong thân cây đào chứa vô số ngân châm cũng bắn ra? Chẳng lẽ…

      tên Ảo Ảnh gãi gãi đầu, mở miệng phỏng đoán: “Vương gia, mỗi bước chân chúng ta, chỉ cần đạp lên hai sỏi đá có màu sắc khác nhau, chân kia cũng đạp lên hai màu sắc khác nhau, như vậy chúng ta đạp trúng cơ quan?”

      Hiên Viên Diễm nhàn hạ vuốt mười ngón tay, dung nhan tà mị : “Mỗi chân bước , phải dẫm lên hai sỏi đá có màu khác nhau, khởi động cơ quan. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, đạp lên những sỏi đá có màu đen trắng, trắng vàng, vàng xanh, xanh đậm với trắng lục. Nếu đạp vào những màu còn lại, cơ quan khởi động.”

      “Đen trắng, trắng vàng, vàng xanh, xanh đậm, trắng lục…” Nghe Hiên Viên Diễm , mười tên Ảo Ảnh đồng thời nhắc lại, nhớ kỹ những màu này.

      Hiên Viên Diễm biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt tinh thông trận pháp này, lo lắng nàng thể phá giải trận đào, mí mắt khỏi nhíu lại, lập tức chỉ tên Ảo Ảnh.

      “Lãnh Hình, ngươi lập tức trở lại đường cũ, đến chỗ bản khắc bốn chữ toa “Rừng Đào Ma Quỷ”, đợi Vương phi tới, ngươi phải cho Vương phi biết cách hóa giải trận pháp, rồi mới trở lại.”

      “Thuộc hạ tuân lệnh.” Hiên Viên Diễm an bài xong, y phục bay theo gió, mũi chân điểm xuống đất, dẫn đầu phóng qua dòng suối
      Last edited by a moderator: 4/2/15
      angel ofdeath thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 142: Từng Qua Đây

      Bên ngoài rừng đào, trong núi giả --

      Lãnh Hình ngồi khoanh chân, sau hồi đấu tranh nội tâm, rốt cuộc cũng chịu thua, dựa người vào vách núi ngủ gật.

      Ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống, gió đêm dịu dàng thổi qua, mang theo hương hoa đào bay khắp nơi. Thời gian cứ thế trôi qua, đột nhiên tiếng rít gào vang lên, kéo Lãnh Hình khỏi mộng đẹp.

      Tiếng gì vậy? Lãnh Hình đứng dậy, hai tay bám vào vách núi, nghiêng đầu dán tai vào vách núi, ngưng thần nín thở lắng nghe.

      Bên ngoài núi giả, Huyết Bàng Vương vỗ cánh, nghểnh cổ phát ra tiếng kêu dài lãnh lệ, ngay sau đó chậm rãi đáp xuống trước cửa Rừng Đào Ma.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà nhảy xuống, dịu dàng vuốt ve đầu Huyết Bàng Vương, cười : "Ngốc Bảo, tệ lắm! Tốc độ của ngươi, còn hơn cả máy bay nha."

      Máy bay. . . Đó là cái gì, gà bay sao? (máy bay và gà bay trong tiếng trung phát giống nhau).

      Huyết Bàng Vương nghi ngờ, thẳng người, khiến Ngân Lang và Thanh Báo còn lưng nó, phịch tiếng nặng nề chạm đất, lập tức khó chịu ngẩng cao đầu : "Nguyệt chủ tử, tốc độ của gà sao có thể so sánh với ta? Rốt cuộc con gà đó ra sao, người kêu nó tới đây, ta tỷ thí với nó lần."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhịn được khóe môi giật giật, im lặng liếc mắt xem thường nhìn Huyết Bàng Vương. Khụ khụ khụ, cái gà gì a? Làm ơn , nàng vừa đến máy bay, phương tiện giao thông ở thế kỷ hai mươi mốt a.

      Thanh Báo bị Huyết Bàng Vương làm ngã, đứng bật dậy. Khẽ xoa cái mông có chút đau, nghiêng đầu với Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vương phi, đời này lại có con gà nào còn bay nhanh hơn. . ."

      Thanh Báo chưa kịp hết, Ngân Lang nhanh nhẹn đứng dậy, kéo kéo cánh tay , lưng toát mồ hôi lạnh : "Này, phải ngươi bị ngứa da, muốn bị mổ chứ?"

      Lúc trước gặp Tiểu Vương Phi, và Thanh Báo biết được Tiểu Vương Phi gọi Huyết Bàng Vương là Ngốc Bảo, thế nên cũng học theo gọi Huyết Bàng Vương là Ngốc Bảo, thân thiện chào hỏi nó.

      Kết quả sao, bọn họ chỉ cười cười gọi Ngốc Bảo, bị nó trợn mắt nhìn. Sau đó, cổ và Thanh Báo đều bị cái mỏ của Huyết Bàng Vương hung hăng thăm hỏi.

      Cho tới bây giờ, chỗ bị nó hỏi thăm vẫn còn đau đây này.

      Bị dạy dỗ lần, thế nên mới biết được, cái tên Ngốc Bảo này chỉ có Tiểu Vương Phi mới có thể gọi. Về phần bọn , nếu phải bị trầy da sứt thịt, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn gọi nó tiếng Bàng Vương.

      Trải qua nhắc nhở của Ngân Lang, cộng thêm ánh mắt hung tợn của Huyết Bàng Vương, Thanh Báo đột nhiên bưng kín cổ, mồ hôi lạnh chảy xuống trán : "Khụ, Vương Phi, đời này lại có gà bay nhanh hơn Bàng Vương sao? Con gà đó trông như thế nào, có phải lớn hơn gà bình thường rất nhiều ? Sao người đem nó đến Vương phủ, để chúng thuộc hạ mở rộng tầm mắt?"

      Liên thiên cái gì, máy bay và gà vốn chẳng liên quan đến nhau, sao bọn họ có thể chúng liên quan chứ?

      Đỉnh đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt
      đàn quạ đen bay qua, vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng bọn họ chưa từng thấy máy bay, mà vĩnh viễn cũng thể nhìn thấy máy bay.

      Chỉ là, chưa kịp giải thích, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên giơ tay lau má phải, trợn trắng mắt, giận dữ nhìn Cầu Cầu vai, nghiến răng nghiến lợi rống to: “Đáng chết, lau sạch nước miếng của ngươi, đừng để chảy vào mặt của ta.”

      Cầu Cầu vung móng vuốt lên, lau khô khóe miệng dính đầy nước miếng, làm bộ đáng thương : “Ô ô ô , xin lỗi! Tiểu Chủ Tử, người ta phải cố ý…, nghe người nhắc đến gà, Cầu Cầu lúc đói bụng, tự chủ được nhớ đến đùi gà nướng béo ngậy trong phủ.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngổn ngang trong gió, tay trái ôm Huyết Tỳ Bà, tay phải chống hông, trán đầy vạch đen : “Dừng lại hết cho ta! Bắt đầu từ bây giờ, dừng lại hết cho ta. Nếu ai còn nhắc đến gà, ta liền biến người đó thành gà nướng.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Huyết Bàng Vương ngẩng đầu nhìn trời, vểnh mỏ lên. nhắc tới nhắc tới, dù sao sau này nếu nó bắt được con gà thối kia, nó nhất định phải tỷ thí bay nhanh với nó.

      Trong đầu Cầu Cầu đều là đùi gà thơm ngào ngạt, hai lỗ tai nghe thấy lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức cụp xuống, ủy khuất đâm đâm móng vuốt nho , trong lòng thầm : Thôi được, nhắc tới nhắc tới, người ta thầm nghĩ ở trong lòng chút chắc sao chứ?

      Cơ mặt của Thanh Báo co quắp, vội vàng khép chặt miệng. Khụ khụ khụ…gà nướng? Vương Phi, cần phải tàn nhẫn như vậy chứ, thuộc hạ chẳng qua là nhất thời tò mò, mới nhịn được lắm mồm hỏi câu.

      Ngân Lang nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vương Phi a, người đánh mắng ai cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng đánh mắng Ngân Lang nha. Chuyện này liên quan tới Ngân Lang, thuộc hạ tới chữ gà.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng nhìn tất cả im miệng, ngừng cái đề tài gà này lại, lỗ tai nàng chợt nghe thấy động tĩnh, lạnh lùng nhìn về phía núi giả cách đó xa quát: “Ai, ra đây!”

      “Vương phi, là thuộc hạ.” Lãnh Hình lên tiếng, đồng thời chạy nhanh đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thấy Lãnh Hình thân, còn hơi thở khác tồn tại, khỏi nhíu mày nhìn , mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi lại mình lén lút trong núi giả? Diễm ở đâu, sao ở cùng ngươi, chẳng lẽ Diễm xảy ra chuyện?”

      Lãnh Hình cung kính hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, : “Bẩm Vương Phi, Vương Gia và những người còn lại đều bình yên vô , tại vào sâu bên trong. Bởi vì ở đây có bày trận pháp, muốn hóa giải phải dùng phương thức đặc thù, cho nên Vương Gia đặc biệt phân phó thuộc hạ đợi Vương Phi, để Vương Phi thuận lợi qua cửa.”

      ra là thế!” Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết Hiên Viên Diễm bình yên vô , lông mày giãn ra, nhếch môi : “Vậy chúng ta vào , nhanh hội hợp với Diễm.”

      Vương Phi, gió ở đây có độc, cần…” Lãnh Hình chỉ tay vào rừng đào, chợt nhớ tới công phu dụng độc của Vương Phi hơn xa Vương Gia, thế nên nhắc nhở nữa.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt nhìn rừng đào, nở nụ cười : “Cần hái hoa đào, mới có thể giải độc, phải ?”

      Vương Phi nhà bọn họ giỏi về dụng độc, sao có thể cần nhắc nhở chứ? Lãnh Hình gãi đầu, cười hắc hắc với Thượng Quan Ngưng Nguyệt: “Là thuộc hạ ngu dốt.”

      thôi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười tủm tỉm, rồi dẫn đầu vào rừng đào.

      Chỉ là, khi ngang qua cửa có tấm biển khắc chữ Rừng Đào Ma, kẻ tự tiện xông vào ắt phải chết, nàng chợt gảy Huyết Tỳ Bà.

      Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhận ra đạo hồng quang chói mắt bao vây tấm biển, mà nó hình như phát ra từ Vương Phi. Vì thế, ba người dừng bước, hai mắt tò mò nhìn tấm biển.

      “Hí…” Ba người cùng hít vào ngụm khí lạnh, trong phút chốc cảm thấy mình già rồi nên hoa mắt, vội vàng đưa tay dùng sức lau dụi mắt, sau đó lại tự véo bản thân.

      Cảm thấy cánh tay đau đớn, ba người mới xác nhận, màn trước mắt phải là ảo giác, mà là , nhất thời cơ mặt co quắp.

      tại chữ tấm bia hoàn toàn biến mất, thay vào đó tám chữ đỏ càng chói mắt hơn. Đó là: Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từng qua đây!

      Ông trời ơi, thổ địa ơi, Tiểu Vương Phi uy vũ của ta a, ngài còn để cho người ta sống a?

      Van cầu người, sau này nếu phải vạn bất đắc dĩ, người cũng đừng tùy tiện động tay động chân. Nếu , những người trước giờ cho rằng mình võ công tuyệt đỉnh, xấu hổ mà chết đó.

      Ba người cùng đưa tay lau mồ hôi lạnh mặt, run rẩy tiếp.

      Đây coi là cái gì? Lấy linh lực giờ trong cơ thể Nguyệt chủ tử, này còn dùng tới phần linh lực.

      Huyết Bàng Vương ở sau cùng, nhìn bóng lưng của ba người khinh bỉ hồi, mới vểnh đuôi vào theo…
      Last edited by a moderator: 11/2/15
      angel ofdeath thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :