1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 132: Rừng Đào Ma

      Thánh Thủ Y Vương lại giơ tay lên, bàn tay lạnh băng run rẩy vươn tới khuôn mặt Vô Ngân công tử, dù hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy ý cười : "Ngân nhi, cha muốn tìm mẹ con. Con. . ."

      Vô Ngân công tử cất phương thuốc vào tay áo, cầm tay Thánh Thủ Y Vương áp vào gò má, che bi thương mặt.

      "Ngân nhi, con nhất định phải. . ." Mũi môi Thánh Thủ Y Vương bắt đầu có máu tươi chảy ra, khiến ông mất hết sức lực thể tiếp, năm ngón tay cũng có dấu hiệu buông xõng xuống.

      Tuy giờ phút này Thánh Thủ Y Vương thể hết lời, nhưng Vô Ngân công tử há có thể hiểu?

      Tay bắt lấy bàn tay sắp buông xuống của Thánh Thủ Y Vương, liều mạng đè nén đau thương, cứng rắn nở nụ cười : "Cha yên tâm tìm mẫu thân , Ngân nhi nhất định tự chăm sóc tốt cho mình."

      Vô Ngân công tử vừa dứt lời, Thánh Thủ Y Vương nở nụ cười, nhắm hai mắt lại.

      Thiến Nhi, cách nhau quá xa, nhớ nhung quá đau khổ. Cho nên ta đuổi theo nàng, ta và nàng. . . Gặp nhau cầu Nại Hà, hẹn kiếp sau làm phu thê.

      "Lão Các Chủ, ngài yên tâm an nghỉ ." Hai thị nữ sau lưng Vô Ngân công tử phịch tiếng quỳ mặt đất, dập đầu ba cái với Thánh Thủ Y Vương.

      Cuối cùng Vô Ngân công tử cũng nhịn được nữa, hai hàng nước mắt lăn dài má.

      đặt tay Thánh Thủ Y Vương xuống, ôm lấy ông rồi phi thân khỏi Trúc Lâu.

      Trước cửa Trúc Lâu --

      Bốn tùy tùng đứng im bên cỗ kiệu, nhìn Vô Ngân công tử ôm Thánh Thủ Y Vương ra, lại nhìn thấy hai thị nữ nâng tay lau nước mắt, bọn họ biết Lão Các Chủ qua đời.

      Phịch tiếng quỳ gối xuống, bốn người dập đầu : "Bọn thuộc hạ cung tiễn Lão Các Chủ."

      Vô Ngân công tử xoay người nhìn hai thị nữ : "Ta muốn đến nghĩa trang, hợp táng phụ thân với mẫu thân. Hai người các ngươi lập tức lấy chìa khóa nghĩa trang, rồi đưa đến đó."

      Ngay sau đó, lại xoay người, nhìn bốn tùy tùng : "Ta muốn. . . Phụ thân và mẫu thân thích thanh tịnh, muốn bị người khác quấy rầy. Bốn người các ngươi thông báo tin Lão Các Chủ qua đời cho mọi người, để bọn họ mặc tang phục bày tỏ niềm thương nhớ là được, về phần tế lễ miễn ."

      "Bọn thuộc hạ hiểu." Bốn người và hai thị nữ đồng thanh đáp, cúi gập người hành lễ với Thánh Thủ Y Vương trong lòng Vô Ngân công tử, xong mới thực mệnh lệnh Vô Ngân công tử vừa phân phó.

      Mà họ vừa khỏi, Vô Ngân công tử liền ôm Thánh Thủ Y Vương tới nghĩa trang chỉ cách đó năm mươi thước, nữ tử trẻ tuổi dung mạo thanh tú bỗng nhiên xuất sau lưng .

      Nữ tử này chính là trong Bát Đại Hộ Pháp của Tuyết Ảnh Các, bản lĩnh có thể xếp vào ba vị trí đầu trong các hộ pháp.

      Lúc nàng gặp bốn tùy tùng, biết được tin tức Thánh Thủ Y Vương qua đời. Nàng quỳ hai gối, cung kính dập đầu : "Thuộc hạ cung tiễn Lão Các Chủ."

      "Lộ hộ pháp, khách mời mà đến xuất rồi?" Vô Ngân công tử bỗng nhiên xoay người, thu liễm cảm xúc bi thương, con ngươi đen như mực nhìn nữ tử quỳ đất.

      Nữ tử tuy ngẩng đầu lên, nhưng vẫn quỳ gối đất đáp: "Đúng vậy."

      Tới đúng lúc! Trong lòng Vô Ngân công tử lặng lẽ câu, có chút khổ sở lắc lắc đầu, nhàng : "Tổng cộng tới mấy nhóm, theo thứ tự là ai dẫn đầu?"

      Lộ hộ pháp nhìn Vô Ngân công tử, thành bẩm báo: "Tổng cộng ba nhóm! Có hai nhóm sắp đến khu rừng đào, trong đó nhóm dẫn đầu là nội gián Thương Nguyệt quốc, nhóm còn lại là Thụy Vương Hiên Viên Diễm."

      Nghe Lộ hộ pháp đáp lời, Vô Ngân công tử khỏi nhíu mày.

      đường trở về Tuyết Ảnh Các, nhận được bồ câu đưa thư của lão thợ rèn, biết chuyện xảy ra ở Tả Tướng phủ. ra, Tả Tướng và con y Lăng Tiêm Tiêm, lại là nội gián mà Thương Nguyệt Thái Tử Dạ Dật Phong bố trí Long Diệu.

      Cho nên, Tả Tướng giả và Thụy Vương Hiên Viên Diễm tìm đến, còn có thể hiểu được. Chỉ là. . . nhóm người nữa thân phận ra sao, vì cái gì bọn họ lại đến đây?

      Trong lòng Vô Ngân công tử đầy nghi hoặc, mày nhíu chặt hơn, có chút lạnh lùng hỏi: "Nhóm thứ ba là ai dẫn đầu, ở đâu?"

      "Nhóm thứ ba đều che mặt, bọn thuộc hạ tạm thời
      Còn nhìn ra lai lịch của họ. Còn có, việc làm người ta hết sức kỳ quái là..." Lộ hộ pháp khẽ lắc đầu, tiếp: "Bọn họ đứng ở bên thác nước cách rừng đào hai mươi dặm, hình như trước mắt định xông vào rừng đào."

      Chẳng lẽ, nhóm thứ ba chính là...

      Vô Ngân công tử mày giãn ra, ánh mắt có chút suy tư, trầm mặc lát, mới : "Lộ hộ pháp, ngươi cùng Sương, Vụ hai vị hộ pháp lập tức đến rừng đào. Nên lấy loại hình thức đãi khách nào, trong lòng các ngươi nên hiểu ."

      Lộ hộ pháp đầu tiên là ngạc nhiên liếc nhìn Vô Ngân công tử, ngay sau đó nghi ngờ hỏi: "Các Chủ, phương thức đãi khách với ba nhóm người đều giống nhau sao?"

      "Nhóm Tả tướng giả và nhóm thân phận kia, các ngươi cứ theo các quy mà đón tiếp." Vô Ngân công tử hơi cụp mắt xuống, thở dài hơi, tiếp: "Về phần... Hiên Viên Diễm, các ngươi tận lức tránh động đao thương, khuyên giải bọn họ trở về."

      Lộ Hộ Pháp chắp tay, mở miệng hỏi: "Các Chủ, nhưng nếu Hiên Viên Diễm chịu rời , mà cố ý xông vào Tuyết Ảnh Các sao?"

      Vô Ngân công tử tâm tình phức tạp, u ám thở dài hơi : "Tránh phải huyết chiến, tìm cách bao vây Hiên Viên Diễm, để biết khó mà lui."

      "Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh." Lộ hộ pháp cung kính ứng tiếng, đứng dậy, nhanh nhẹn phi thân . Chỉ là, trong lòng nàng đầy nghi hoặc.

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu Lão Các Chủ lựa chọn qua đời ngày hôm nay, vậy chứng minh người nghĩ ra phương thuốc chữa trị cho mẫu phi Hiên Viên Diễm.

      Đối với hai nhóm người có ý tốt kia, Tuyết Ảnh Các tự có đạo đãi khách đặc biệt. Nhưng mà... Đối với Thụy Vương Hiên Viên Diễm, phải Các Chủ nên giao phương thuốc cho họ, sau đó tiễn biệt Hiên Viên Diễm sao?

      Nhưng bây giờ Các Chủ những nhắc đến phương thuốc, mà còn có ý định đuổi Thụy Vương Hiên Viên Diễm là sao chứ? Kỳ quái a, rất kỳ quái a, kỳ quái làm nàng thể lí giải!

      Mà Vô Ngân công tử ôm Thánh Thủ Y Vương trong ngực, tiếp tục đến nghĩa trang của Tuyết Ảnh Các, bạch y phiêu dật, bóng lưng đó tràn đầy hơi thở bất đắc dĩ.

      Phụ thân, cha sai. Tuy người có lòng báo ân Hiên Viên Cực, nhưng mà e rằng dốc toàn lực Long Diệu Hoàng Triều, cũng có khả năng.

      Hiên Viên Diễm ơi Hiên Viên Diễm! Nếu như ngươi có thể dẫn người rời , từ nay về sau đặt chân đến Rừng Đào Ma nữa, để ta có thể lưu lại đơn thuốc chữa trị bệnh của mẫu phi ngươi, vậy đương nhiên còn gì tốt hơn. Nếu ...

      Cùng lúc đó --

      Ánh sao rải rác khắp trời, ánh trăng phủ bóng xuống mặt đất, giống như khoác áo len rừng đào, tấm lụa tuyệt đẹp, so với ánh mặt trời lúc ban ngày còn đẹp hơn.

      Dõi mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, cách nào đếm được số cây đào trong rừng.

      Chỉ thấy mỗi cánh cây màu nâu, lại điểm đầy hoa đào. Làn gió đêm khẽ thổi qua, mùi hương hoa đào như thấm vào gan ruột.

      Vốn là bức họa đẹp như tiên cảnh, nhưng lại có cái tên làm người trong giang hồ mới nghe đến sợ hãi, đó chính là --

      "Rừng Đào Ma, tự tiện xông vào ắt phải chết." Thụy Vương Hiên Viên Diễm nhún nhún vai, vừa vừa đưa tay sờ khối đá lớn màu trắng.

      Dưới ánh trăng, có thể nhìn giữa khối đá lớn, có khắc mười chữ màu đỏ. Mà mười chữ này, chính là câu Hiên Viên Diễm vừa .

      Mười người đứng sau Hiên Viên Diễm liếc mắt nhìn khối đá này xong, khỏi mở miệng khẽ hỏi: "Vương Gia, phải đồn đại Rừng Đào Ma của Tuyết Ảnh Các nguy hiểm trùng trùng sao, sao bọn thuộc hạ lại cảm giác được chút nguy hiểm nào?"

      Hiên Viên Diễm chau mày, hai mắt hàm chứa ý cười. Ngay sau đó, chỉ thấy cổ tay lật cái, cây ngân châm từ trong tay áo phóng ra bắn vào gốc hoa đào.

      Vị trí của bọn họ, cách rừng đào hai thước.

      Mà cây đào bị ngân châm của Hiên Viên Diễm bắn trúng, cũng là cây gần bọn họ nhất, cho nên bọn họ có thể nhìn thấy ngân châm màu bạc trong nháy mắt chuyển sang màu đen.

      Sắc mặt mười người khẽ biến, đồng thanh kinh hô: "Cây có kịch độc."

      Hiên Viên Diễm nhếch môi cười khẽ, lắc đầu : "Cũng phải cây có độc, mà là gió trong rừng có độc. Nhưng mà, trình độ dụng độc của chủ nhân khu rừng này cực cao, chỉ cần bước vào bên trong bị gió độc xâm hại."

      "Cũng may trước đó, Vương phi cho mỗi người chúng ta viên thuốc có thể giải bách độc." Mười người vỗ ngực, tiếp liền tìm thuốc trong tay áo.

      "Đừng dễ dàng lãng phí viên thuốc trân quý của Nguyệt nhi, trong rừng tuy có gió độc, nhưng chỉ cần..." Hiên Viên Diễm chỉ nửa, rồi bỗng dừng lại.

      Hai lỗ tai nhạy bén hơi động, Hiên Viên Diễm thủ thế với bọn thuộc hạ. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy mấy tiếng bước chân vang lên, Hiên Viên Diễm và đám thuộc hạ biến mất còn bóng dáng....
      Last edited: 3/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 133: Cần Gì Chịu Chết

      Edit+beta: alligator

      bia có khắc Rừng Đào Ma, kẻ tự tiện xông vào ắt phải chết, cái bia đứng sừng sững trước tòa núi giả.

      Tòa núi giả này có hình dạng rất kỳ quái, hơn nữa hình dạng các khối đá cũng giống nhau, tạo thành hang động.

      tại, Hiên Viên Diễm và mười thuộc hạ Ảo Ảnh Cung đều ở trong hang động kỳ lạ.

      Gió đêm thổi mạnh, làm tung bay làn tóc của Hiên Viên Diễm. Trong đầu lên hình bóng xinh đẹp của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bất giác nở nụ cười, ánh mắt ánh lên hạnh phúc.

      Lần trước lúc xông vào Địa Hạ Cung Điện cũng từng gặp biển hoa độc.

      Lúc ấy Nguyệt nhi : vạn vật thế gian tương sinh tương khắc, nếu trong biển có vô số loại hoa độc, ắt hẳn xung quanh cũng có những loài cây tương khắc với chúng. Mà cây đó, đương nhiên là thuốc giải tốt nhất.

      Cũng giống thế, hoa đào trong Rừng Đào Ma quanh năm có độc, vậy trong đó nhất định có cây tương khắc với nó. Vừa rồi cẩn thận xem xét, ngoài những cây đào ra, trong Rừng Đào Ma chẳng có loài cây nào khác.

      Mà mỗi gốc hoa đào, cũng chẳng khác gì cây đào bình thường.

      Theo lý mà , quanh năm nhiễm gió độc, cây đào thể sinh trưởng. Như vậy. . . Chỉ có thể là, trong Rừng Đào Ma có loại cây có thể chống lại gió độc.

      Vì sao cây hoa đào bình thường, lại có thể chống lại gió độc chứ? Trong đó nhất định có huyền cơ, chính là hoa đào rồi.

      Vô Ngân công tử dùng hoa đào làm vũ khí, thấy nhiều lần.

      Nhưng hình dáng hoa đào cũng rất bình thường, chỉ là mùi hương nồng hơn hoa đào bình thường, hình như còn thoang thoảng màu thuốc.

      Mà mùi hương của hoa đào trong rừng đào này, giống hệt mùi hương hoa đào Vô Ngân công tử sử dụng.

      Xem ra. . . và Nguyệt nhi đoán sai, Vô Ngân công tử chính là người của Tuyết Ảnh Các, chính xác mà , Vô Ngân công tử rất có thể là Các Chủ thần bí của Tuyết Ảnh Các.

      Căn cứ vào tin đồn trong giang hồ: những người chết dưới tay Vô Ngân công tử, đều có dấu hiệu trúng độc, tất cả bọn họ chết vì mùi hương hoa đào.

      Như vậy đủ để chứng minh, mùi hương hoa đào của Vô Ngân công tử phải do độc phấn. Nếu phải độc phấn, vậy vì sao Vô Ngân công tử lại tẩm thuốc bột vào hoa đào, chẳng lẽ chỉ là vì làm tăng mùi hương sao?

      Đây chính là mối nghi ngờ trong lòng , nhưng khi đứng trước Rừng Đào Ma, nghi ngờ liền tan thành mây khói.

      Vô Ngân công tử tẩm thuốc bột vào hoa đào, chính là thuốc giải gió độc tốt nhất. Vì thế, chỉ cần lấy vài


      cánh hoa đào, sợ bị gió độc xâm hại thân thể.


      Nhưng khi tới đây, lại lập tức dẫn thuộc hạ tiến vào, mà đứng bên ngoài núi giả, là bởi vì nghe được vô số tiếng bước chân.


      Những tiếng chân này phải phát ra từ trong rừng đào, mà là từ bên ngoài truyền đến. Người tới đến tột cùng là ai, trong lòng đương nhiên ràng.


      phải dọc đường cố ý chậm, kiên nhẫn chờ đợi cái tên nội gián Thương Nguyệt Quốc, Tả Tướng giả sao?


      Nguyệt nhi "nhân từ" thả , giá họa cho giết Thái hậu và Tuyên Vương, thuận lợi bảo toàn phong phạm minh quân của Hoàng huynh, đồng thời thanh trừ sạch Tả Tướng phủ.


      đặc biệt lấy tốc độ của rùa để , còn "mỏi mắt chờ mong" nội gián Thương Nguyệt quốc đuổi kịp, "hết sức tốt tính" tặng vị trí người tiên phong cho nội gián Thương Nguyệt thôi.


      Hiên Viên Diễm lười biếng tựa lưng vào núi giả, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần.


      Hiên Viên Diễm khẽ gảy mũi chân, mấy cục lập tức bay lên, toàn bộ nằm gọn trong tay .


      Gió thổi qua khuôn mặt hoàn mỹ chút tỳ vết của Hiên Viên Diễm, chỉ thấy cầm mấy cục , mạnh mẽ ném vào rừng đào.


      Chúng bị nhiễm gió độc, trong nháy mắt hóa màu đen.


      Chỉ thấy mấy cục giống như lò xo, liên tục nhảy mặt đất, mang theo vô số bùn đất xoay tròn giữa trung.


      Chỉ là ngay lập tức, nó hoàn toàn vùi mình vào trong bùn.


      Khôi phục yên tĩnh, mặt đất có thêm mấy dấu chân nam tử.


      Hiên Viên Diễm lấy tay che múi, sau đó lại chỉ tay về bên ngoài núi giả, cuối cùng lắc lắc ngón tay với thuộc hạ.


      Hiên Viên Diễm liên tục làm ba dấu tay, mười tên thuộc hạ liền hiểu ý. Bọn họ im lặng gật gật đầu, lập tức làm theo mệnh lệnh của Hiên Viên Diễm che dấu hô hấp.


      ra, Hiên Viên Diễm vừa ra dấu, y bảo bọn họ: nhóm người kia sắp vào Rừng Đào Ma, các ngươi tạm thời nín thở, đừng để bọn họ cảm nhận được hơi thở của các ngươi.


      Vèo vèo vèo, bên ngoài núi giả gió thổi mạnh, Độc Vương dẫn theo mấy trăm sát thủ, chạy khắp mọi nơi.


      Tuy Độc Vương có chút tin tưởng về lời đồn về Rừng Đào Ma, nhưng đương nhiên lộ sợ hãi cho bọn thuộc hạ thấy.


      "Rừng Đào Ma, kẻ tự tiện xông vào ắt phải chết?" Độc Vương lạnh lùng hừ mũi cái, khinh thường : "Tối nay, Lục Hoành Thiên ta càng muốn xông vào, xem Tuyết Ảnh Các các người có thể làm gì được ta?"


      Độc Vương vừa vừa nhìn mặt đất. Khi thấy vết chân đất, cho là Hiên Viên Diễm dẫn người xông vào trong rồi.


      Mà lúc này Hiên Viên Diễm nghe được lời của Độc Vương, lập tức nhíu mày. Lục Hoành Thiên? ra.... nội gián của Thương Nguyệt Quốc, Tả Tướng giả lại là Độc Vương mai danh tích nhiều năm.


      chê vào đâu được, đây chính là lời bình về thuật dịch dung của Độc Vương. Khó trách dù nghi ngờ Tả Tướng có thể là giả, nhưng vẫn tìm ra sơ hở.


      Độc Vương đột nhiên hít sâu mấy hơi, rất nhanh nhận gió trong rừng đào khác thường.


      đời này, có thể làm cho gió độc chỉ thổi trong rừng đào, mà thổi ra bên ngoài. Trừ người của Linh Cung, chỉ có thể là Thánh Thủ Y Vương.


      Cái này làm người ta ngờ tới a! nhiều năm như vậy, Thánh Thủ Y Vương chỉ có thân y thuật xuất thần nhập hóa, mà phương diện độc thuật cũng đạt thành tựu , ngang hàng với Độc Vương ta rồi.


      Chỉ là đối phó mình Hiên Viên Diễm khó, giờ lại có thêm Các Chủ thần bí của Tuyết Ảnh Các và Thánh Thủ Y Vương.


      Hy vọng tối nay có thể hoàn thành nhiệm vụ Dạ Thái Tử giao phó trong lòng Độc Vương càng xuống thấp.


      Tuy chắc chắn thành công, nhưng Độc Vương vẫn lựa chọn lùi bước.


      đột nhiên giơ cánh tay lên cao, dẫn đầu xông vào, bỏ lại câu: "Gió trong rừng có độc, hoa đào chính là giải dược, mọi người hái mấy bông hoa đào để dùng."


      Rầm rầm rầm -- song chưởng đánh tới thân cây, trong nháy mắt thanh vang dội liên tục vang lên.


      Hoa đào bị chưởng lực mạnh mẽ đánh tới, thoát khỏi cành cây, bay đến tay Độc Vương Lục Hoành Thiên và mấy trăm thuộc hạ của .


      Mọi người lấy cánh hoa, vứt nhụy hoa xuống đất, sau đó ngậm cánh hoa trong miệng.


      Sau khi hoàn thành công tác giải độc, Độc Vương lạnh lùng nhìn khắp rừng đào xong, giơ tay lên cao : "Lập tức về phía trước, tìm kiếm tung tích Hiên Viên Diễm và Thánh Thủ Y Vương."


      "Vâng" Mấy trăm tên sát thủ đồng thanh đáp, động tác nhanh nhẹn rút lợi kiếm sau lưng ra.


      Nhưng mà, lúc Độc Vương và thuộc hạ chuẩn bị cất bước, phía trước chợt truyền đến hai đạo thanh êm ái nhưng lại thiếu phần uy nghiêm.


      "Khắp nơi đều có thể chôn thân, các vị cần gì phải mệt mỏi tới đây chịu chết chứ?"


      "Chẳng lẽ các vị có điều biết, nếu chưa được Tuyết Ảnh Các Các Chủ cho phép, tự tiện xông vào Rừng Đào Ma là đúng, nhất định gặp phải phen hành hạ vô cùng thê thảm, mới có thể giải thoát sao?"
      Last edited: 4/1/15
      angel ofdeath thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 134: Tẩy Sạch Linh Hồn Dơ Bẩn

      Vừa dứt lời, ba nữ tử trẻ tuổi xuất . Bọn họ chính là ba vị hộ pháp Lộ, Sương, Vụ.

      Ba người nhàng đáp xuống đất, Độc Vương và thuộc hạ chỉ cảm thấy mấy bóng trắng chợt lóe, ba vị hộ pháp Lộ, Sương, Vụ đứng cách họ chưa đầy ba thước.

      Tóc như tuyết, mặt như phù dung, mắt sáng môi đào. Lướt qua như gió động cành liễu, an tĩnh như bóng hoa dưới mặt nước.

      Ba vị hộ pháp của Tuyết Ảnh Các dung mạo xinh đẹp, bản lĩnh cao cường đứng trước đám người Độc Vương càng nổi bật đối lập.

      Giờ khắc này, Độc Vương và bọn thuộc hạ cả người cứng ngắc, đồng loạt giương mắt nhìn ba vị hộ pháp.

      Nhưng điều làm họ giương mắt nhìn, phải là vì dung mạo xuất chúng của ba người, mà là vì. . .

      Dưới ánh trăng, ba người ngạo nghễ khoanh tay, song song mà đứng, chỉ mặc y phục giống nhau, mà khăn cũng giống nhau.

      Y phục của họ chỉ màu trắng, hoàn toàn có hoa văn gì.

      Cái khăn quanh trán của ba người màu trắng tinh. Hơn nữa chất vải rất thô, chỉ thô, mà còn rất dài, rủ xuống ngang hông.

      "Hí. . ." Độc Vương và thuộc hạ vất vả mới hồi thần, đồng thời hít vào ngụm khí lạnh.

      Ba người này mặc tang phục đến? Cái này quá ràng, các nàng chuẩn bị tang lễ cho những người tự tiện xông vào Rừng Đào Ma.

      Độc Vương Lục Hoành Thiên đè nén nội tâm giật mình, hai mắt lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi : "Ba vị mặc tang phục cũng quá sớm , rốt cuộc là ai chôn cất ai, giờ vẫn còn chưa biết ?"

      Vi biểu đạt niềm thương nhớ với qua đời của Thánh Thủ Y Vương, ba vị hộ pháp mặc tang phục, việc này lại làm Độc Vương hiểu nhầm.

      Chỉ thấy Lộ hộ pháp chậm rãi thả hai tay xuống, ánh mắt nhiễm chút bụi trần quét qua đoàn người trước mặt, lạnh lùng nhếch môi : "Tuyết Ảnh Các có người các vị muốn tìm, xin khuyên các vị câu, lập tức thức thời rời . Nếu , Rừng Đào Ma trở thành địa ngục, tẩy sạch linh hồn dơ bẩn của các ngươi."

      Lộ hộ pháp vừa dứt lời, hai vị hộ pháp Vụ, Sương đồng thời chút để ý quét mắt về phía núi giả sau lưng Độc Vương.

      Hiên Viên Diễm ơi Hiên Viên Diễm, câu "Tuyết Ảnh Các có người các vị muốn tìm" của Lộ hộ pháp, tuy là với những người này, nhưng kì thực là cố ý cho ngươi nghe đó.

      Các chủ , chúng ta phải tận lực tránh động thủ với ngươi. Cho nên, bọn ta lòng hi vọng ngươi tốt nhất đừng vào Rừng Đào Ma, buông tha việc tìm kiếm Lão Các chủ.

      Độc Vương Lục Hoành Thiên cười lạnh, quanh thân tản ra hơi lạnh : "Nếu bởi vì chút đe dọa, dễ dàng rút lui, chẳng phải làm uy danh Tuyết Ảnh Các tăng lên bậc sao? Đối với việc có lợi cho người khác, còn bản thân lại chẳng có chút lợi lộc, phải là việc Long Diệu Tả Thừa Tướng ta thích làm."

      "Long Diệu Tả Thừa Tướng?" Lộ hộ pháp nhếch môi cười giễu cợt, nhướng mày : "Xem ra tin tức của các hạ đúng là linh thông a! Ngươi là tay sai của Thương Nguyệt Thái Tử, chạy
      tới Long Diệu Hoàng Triều giả trang Tả Thừa Tướng, làm bao nhiêu chuyện ác, sớm truyền khắp phố lớn ngõ rồi."


      "Ngươi cái gì?" Nghe được lời của Lộ hộ pháp, thân thể Độc Vương chấn động, nhịn được bạo rống. Thân phận của , sao đột nhiên bị lộ chứ?


      tại, lời trào phúng của Độc Vương, dù làm y có chút phẫn nộ. Nhưng mà tức giận này, còn kém xa việc thân phận bị vạch trần, trong lòng khó tránh khỏi kinh hãi.


      Chẳng lẽ... Độc Tiên Mộng La Yên chỉ thể thoát khỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, còn bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng cực hình, ra thân phận cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt?


      Mộng La Yên này, thành có, bại có thừa, phải nàng vẫn luôn kín miệng, trung thành với Thương Nguyệt Dạ Thái Tử, trong Thương Nguyệt quốc ai có thể sánh bằng? Sao đụng phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trung thành của nàng liền biến mất tăm chứ?


      Thân phận của hai người bị lộ, thiên hạ Dạ Thái Tử là người hiểm ác độc, khiến thanh danh của Dạ Thái Tử bị tổn hại.


      Mộng La Yên ơi Mộng La Yên, dù ngươi có sống trở về Thương Nguyệt quốc nữa, Dạ Thái Tử cũng giao trọng trách cho ngươi nữa.


      Nghĩ đến đây, kinh hãi trong mắt Độc Vương chợt tắt, thay vào đó là nét cười dữ tợn và hiểm. Độc Tiên Mộng La Yên đáng chết, lúc trước luôn ỷ vào được Dạ Thái Tử coi trọng, luôn đặt vào trong mắt.


      tại tốt rồi, lần này Mộng La Yên phạm phải sai lầm lớn. Nếu như có thể thuận lợi bắt sống Thánh Thủ Y Vương, sau đó giao Thánh Thủ Y Vương cho Dạ Thái Tử, Dạ Thái Tử có Thánh Thủ Y Vương làm ưu thế, lấy được thứ cần trong tay Thụy Vương Hiên Viên Diễm và Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly, như vậy sau này Dạ Thái Tử càng trọng dụng mình.


      Đến lúc đó, chỉ cần mình càng tận tâm tận sức làm việc cho Dạ Thái Tử, người nhất định ban cho chức quan cao. Từ đó, có thể sống trong vinh hoa phú quý, hưởng thụ cả đời cũng hết.


      Bị vinh hoa phú quý hấp dẫn, Độc Vương Lục Hoành Thiên liền phấn chấn hẳn lên.


      "Các ngươi, lên!" Độc Vương đột nhiên giơ tay lên, lạnh lùng : "Trước lấy mạng ba nữ tử này, sau đó tìm kiếm tung tích Thánh Thủ Y Vương."


      "Vâng" nhận được chỉ thị, mấy trăm sát thủ vung kiếm, vẻ mặt hung thần ác sát điên cuồng xông tới ba vị hộ pháp Lộ, Sương, Vụ.


      Ba người nhìn đám người điên khùng vọt lên, đồng thời nhếch môi khẽ cười.


      Thanh của các nàng dù nhàng êm ái, nhưng lại hàm chứa cuồng ngạo: " đám kiến biết tự lượng sức mình, chờ tiếp nhận trừng phạt của Rừng Đào Ma ."


      Ba người vừa dứt lời, tay áo màu trắng nhàng phất cái trước mặt bọn sát thủ.


      Tay áo phóng ra luồng khí cường đại, số sát thủ nội lực coi như thâm hậu, liền thả chậm tốc độ.


      Mà những tên nội lực yếu, nhất thời bị cuồng phong quét tới, thân thể lắc lư mãnh liệt hồi, rồi đồng loạt ngã ra sau.


      Lúc này, chỉ thấy ba vị hộ pháp khẽ cười, điểm mũi chân, biến mất trong nháy mắt.


      Tình huống gì vậy? Nhìn bản lãnh của ba nữ tử này, tuyệt đối thể khinh thường.


      Nhưng mà, vì sao bọn họ chỉ bỏ lại câu đe dọa, liền lập tức rời , rốt cuộc.... Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì a?


      Độc Vương Lục Hoành Thiên chau mày, nghi hoặc nhìn hướng ba vị hộ pháp rời .


      Ngay sau đó, lại thấy Độc Vương giơ tay lên, lạnh băng : "Mọi người tiếp tục tiến lên, nếu là gặp phải người cản đường, lập tức lấy mạng."


      "Vâng" hồi thanh vang dội đáp lại, Độc Vương Lục Hoành Thiên và mấy trăm thuộc hạ điểm mũi chân, vọt vào Rừng Đào Ma.


      Mà ngay lúc đoàn người Độc Vương khuất bóng, Hiên Viên Diễm và mười tên Ảo Ảnh Cung liền xuất .


      Lòng bàn tay duỗi ra hướng tới cành hoa đào, mười đóa hoa đào lập tức thoát cành cây, rơi vào tay Hiên Viên Diễm.


      Mười người vội vàng bước lên, lấy đóa hoa trong tay Hiên Viên Diễm, tên trong số đó hỏi: "Vương Gia, chúng ta là lập tức theo vào, hay đợi lát nữa?"


      Hiên Viên Diễm búng tay, ném hoa đào vào trong miệng.


      Ánh mắt Hiên Viên Diễm lóe lên tia sáng, trả lời, mà quét mắt về chỗ nào đó trong Rừng Đào Ma : " ra !"


      "Thính lực của Thụy Vương tốt a! Ba người chúng ta tự nhận núp rất hoàn mỹ, nghĩ đến, lại thể thoát khỏi thính giác nhạy bén của Thụy Vương."


      Vèo tiếng vang lên, ba vị hộ pháp Lộ, Sương, Vụ, đột nhiên bay vọt tới trước mặt Hiên Viên Diễm.


      Giơ tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, Hiên Viên Diễm khẽ cười : "Ba vị quay lại, có phải là có lời khuyên bảo tại hạ?"


      "Bọn ta quay lại, đích xác là có mấy lời muốn với Thụy Vương. Ta muốn , là được...." Lộ hộ pháp cười nhạt, kéo dài , đồng thời chỉ vào Rừng Đào Ma.


      "A --"


      Trong nháy mắt từ trong Rừng Đào Ma vô số tiếng kêu gào thê thảm vang lên, truyền đến tai Hiên Viên Diễm và thuộc hạ....
      Last edited by a moderator: 6/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 135: Tỷ Thí Nội Lực

      "A -- màng nhĩ của ta, màng nhĩ của ta hỏng rồi, ta nghe thấy gì cả!"

      "A -- mắt của ta, mắt của ta mù rồi, ta nhìn thấy gì cả!"

      "A -- hai chân của ta, chân của ta đứt gân rồi, ta thể đứng lên được nữa!"

      Trong Rừng Đào Ma liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết, tiếng sau thê lương hơn, kinh khủng hơn tiếng trước.

      Những tiếng kêu này vọng vào lỗ tai mười tên Ảo Ảnh Cung, bọn họ nghe đến mồ hôi lạnh khắp người, lông măng dựng đứng. Trời ạ! Đằng trước. . . Rốt cuộc xảy ra chuyện kinh người gì?

      Chỉ trong giây lát, những tiếng kêu thảm còn. Ngay sau đó, kèm theo từng tiếng rên rỉ đau đớn, là mùi máu tươi nồng đậm.

      Hiên Viên Diễm nhíu mày, nhìn ba vị hộ pháp nhàn nhạt : "Nguyên nhân ba vị quay lại, chính là muốn nhắc nhở tại hạ nghe mấy tiếng kêu thảm thiết này sao?"

      Lộ hộ pháp cười khẽ, thu tay về, chậm rãi : "Sở dĩ rừng đào này được gọi là Rừng Đào Ma, là bởi vì bên trong có vô số ma quỷ. Bọn họ thích làm phiền người khác, nhưng cũng thích bị người khác quáy rầy. Nếu bọn họ bị quấy rầy, nổi giận lôi đình."

      Lộ hộ pháp vừa dứt lời, Vụ hộ pháp liền mở miệng tiếp: "Lục Hoành Thiên và bọn người của quấy nhiễu ma quỷ trong rừng đào, cho nên bọn họ đương nhiên phải tiếp nhận trừng phạt."

      Vụ hộ pháp vừa dứt lời, Sương hộ pháp vội tiếp: "Nhận trừng phạt của đám ma quỷ, dù còn chưa tiêu diệt hoàn toàn đoàn người Lục Hoành Thiên, nhưng chắc chắn làm bọn họ chết hơn phân nửa. Nếu Lục Hoành Thiên bị trừng trị, mà còn mạnh mẽ xông vào, phía sau đương nhiên có những ma quỷ tính khí nóng nảy hơn trừng trị ."

      Hiên Viên Diễm tử y phiêu phiêu, hai mắt dã, tà mị nhếch môi : "Ý của ba vị là. . . Nếu tại hạ cố tình xông vào, chắc chắn cũng bị đối xử như thế. Vì vậy, tại hạ nên biết khó mà lui?"

      "Tuyết Ảnh Các thực có người Thụy Vương muốn tìm." Lộ hộ pháp tiến đến trước mặt Hiên Viên Diễm, đưa mắt nhìn : "Vì vậy, Thụy Vương cần gì phải đặt mình vào nguy hiểm, làm việc căn bản có chút ý nghĩa nào chứ?"

      Hiên Viên Diễm lười biếng vuốt ve bàn tay, cười tà : "Tới cũng tới, nếu tự mình kiểm chứng rốt cuộc Thánh Thủ Y Vương có ở Tuyết Ảnh Các hay , phất tay rời , chẳng phải tiếc nuối mà chết sao?"

      Hai vị hộ pháp Vụ Sương nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nhau cái, chậm rãi bước lên chia nhau đứng hai bên trái phải Lộ hộ pháp, đồng thời mở miệng ôn nhu : "Tỷ tỷ, xem ra. . . Thụy Vương quết ý xông vào. E rằng dù có khuyên nhủ nhiều hơn, cũng chẳng ích gì."

      Trong lòng Lộ hộ pháp bất đắc dĩ thở dài hơi, cười nhạt : "Nếu Thụy Vương cố ý xông vào, ba người chúng ta khuyên nữa. Nhưng mà, chúng ta phụng mệnh trông chừng rừng đào, thể để Thụy Vương dễ dàng vào, nếu chính là bỏ bê công việc."

      " như vậy, tại hạ cũng rất vui lòng luyện tập võ nghệ với ba vị nương chút." Hiên Viên Diễm nhún vai, cười ôn nhu, nhưng lại xen lẫn cuồng ngạo.

      Ngoài mặt, Hiên Viên Diễm tỷ thí thành luyện tập võ nghệ.

      Nhưng
      thực tế, ý tứ của Hiên Viên Diễm là: nếu muốn đánh nhau, như vậy đừng lãng phí thời gian. Ba người các ngươi cùng lên , Bổn Vương ngại bồi các ngươi chơi chút.


      Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, trong lòng Lộ hộ pháp khỏi u ám thở dài. Võ công của Hiên Viên Diễm đến đâu, trong lòng các nàng đương nhiên ràng.


      Dù cả ba người liên thủ đánh Hiên Viên Diễm cũng nắm chắc phần thắng.


      Vừa phải tận lực tránh động đao thương với Hiên Viên Diễm, vừa phải bao vây , khiến phải chủ động rút lui. Các Chủ ơi Các Chủ, ngài quả giao cho chúng thuộc hạ mệnh lệnh khó làm rồi!


      Ba vị hộ pháp liếc nhìn nhau cái, liền hiểu ý nhau.


      Chỉ thấy ba người khẽ gật đầu, Lộ hộ pháp tha mặt ra ý tưởng: "Nghe nội lực của Thụy Vương từ lâu đạt đến đỉnh cao, bọn ta rất muốn thưởng thức nội lực của ngươi, xem xem có danh xứng với thực ."


      Lộ hộ pháp ngừng lại, mắt lóe lên tia sáng, nhìn Hiên Viên Diễm tiếp: "Thụy Vương thấy như thế được ? Chúng ta ngại lấy cánh hoa ra tỷ thí nội lực, nhưng nếu nội lực của ba người chúng ta may mắn cao hơn Thụy Vương, xin Thụy Vương lập tức rời khỏi đây. Ngươc lại, nếu nội lực của chúng ta thấp hơn Thụy Vương, ba người bọn ta.... Đương nhiên còn tư cách ngăn cản Thụy Vương nữa."


      Người của Tuyết Ảnh Các từ trước tới nay đều lấy hoa đào làm vũ khí, cho nên sử dụng hoa đào, đối với họ mà lợi thế.


      Vì ngăn cản Hiên Viên Diễm tiếp, ba vị hộ pháp Lộ, Vụ, Sương khỏi nghĩ đến lợi dụng vũ khí mình am hiểu nhất, nên cầu tỷ thí nội lực với Hiên Viên Diễm.


      Chỉ bằng nội lực so với Hiên Viên Diễm, đương nhiên khó có thể chống đỡ được. Nhưng mà, nếu phối hợp với thủ pháp tốt, Hiên Viên Diễm cũng chưa chắc có thể thắng các nàng.


      Chỉ cần ba người các nàng thắng Hiên Viên Diễm, đương nhiên có chơi có chịu dẫn thuộc hạ rút lui.


      Hiên Viên Diễm chút để ý chơi đùa mấy sợi tóc bên má, nở nụ cười, thanh đầy ma mị: "Lấy canh hoa tới tỷ thí nội lực? Đấu như thế nào, phiền ba vị tỉ mỉ."


      "Rất đơn giản." Thấy Hiên Viên Diễm sảng khoái đồng ý, ba người nở nụ cười, duỗi bàn tay hướng tới cây đào gần đó.


      Sau đó họ thu tay lại, ngón giữa mỗi người kẹp đóa hoa đào.


      "Đây là đóa hoa đào đầy đủ, nếu chúng ta có làm lá, cánh hoa, ngụy rơi xuống, nó nát thành từng mảnh."


      Lộ hộ pháp mở miệng xong, liền nhìn hoa đào nát vụn trong tay.


      Lộ hộ pháp ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Diễm, tiếp: "Chúng ta ai có thể dùng nội lực, làm đóa hoa nát thành từng mảnh này trở nên hoàn chỉnh năm cành cây. Như vậy.... Liền coi như người đó thắng."


      Hiên Viên Diễm nhún vai cái, cười : "Tỷ thí thú vị như thế, tại hạ há có thẻ đồng ý? Nếu ba vị nương là chủ, vậy để ba vị thể trước ."


      "Chờ chút!" Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, người đứng cạnh Hiên Viên Diễm lạnh lùng liếc nhìn ba vị hộ pháp, sau đó mở miệng : "Nếu cả Vương Gia và ba người các ngươi, đều thể làm được. Như vậy.... Trận tỷ thí này, tính như thế nào?"


      Hai vị hộ pháp Vụ, Sương lập tức mở miệng đồng thanh cười : "Như vậy liền tính theo thủ pháp thực . Người nào có thủ pháp hoàn mỹ hơn, người đó thắng. Thụy Vương, ngài sao?"


      Hiên Viên Diễm khẽ gật đầu, tay phải làm tư thế mời, : "Mời ba vị làm trước."


      Ba người mở lòng bàn tay, nhắm ngay cành cây bọn họ lấy hoa đào xuống.


      Tay còn lại vận nội lực, chỉ thấy lá, cánh hoa, nhụy từ lòng bàn tay ba người nhảy lên, lần lượt bay tới cành cây.


      Tiếng vèo vèo vang lên rất , mười tên Ảo Ảnh Cung nín thở nhìn cành cây, trong lòng thầm kinh hô: Người của Tuyết Ảnh Các quả nhiên danh bất hư truyền, nội lực mạnh mẽ, ra tay chuẩn xác!


      Lá cây khéo léo khảm vào cành cây. Ngay sau đó, cánh hoa, nhụy cũng khảm vào lá cây.


      đóa hoa đào, lại hoàn hảo bám vào cành cây.


      Nếu phải tận mắt chứng kiến, nhất định cho rằng đóa hoa đào này chưa từng rơi khỏi cành.


      Ba vị hộ pháp hài lòng nhìn đóa hoa đào cành cây, nở nụ cười, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Hiên Viên Diễm : "Thụy Vương, ới phiên ngươi. Hi vọng Thụy Vương hết lòng tuân thủ quy tắc tỷ thí, nếu ba người bọn ta thắng, xin Thụy Vương lập tức rút lui."


      Hiên Viên Diễm chỉ cười , duỗi tay hướng tới cành cây.


      Chỉ thấy đóa hoa đầy sức sống bỗng nhảy lên. Ngay sau đó, bị nội lực của Hiên Viên Diễm đánh cho nát vụn giữa trung.


      Hiên Viên Diễm để nó rơi vào lòng bàn tay, mà khẽ phất tay áo cái, lá, cánh hoa, nhụy đồng loạt bay trở lại cành cây.


      Tiếp, chỉ thấy Hiên Viên Diễm cụp mắt xuống, lười biếng vuốt ve các ngón tay.


      Cùng lúc đó, tất cả mọi người tập trung nhìn vào cành cây, khống chế được giật mình kinh hô: "Này...."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 136: Toàn Thắng

      Edit: Thu Thuyền


      Ba chiếc là dài, đụng vào gió, chỉ cái đụng phân thành chín chiếc lá, khảm vào cành cây. Tuy hình dạng thay đổi, nhưng lại xanh hơn trước.


      Cùng lúc đó, mỗi cánh hoa, mỗi nhụy hoa phân làm năm khảm vào lá cây.


      Chín chiếc lá, năm bông hoa tạo thành hình trăng tròn, tỏa ra mùi hương thơm ngát.


      Lúc này ba vị hộ pháp đứng hình, nghẹn họng trân trối nhìn những bông hoa kia.


      Chỉ cái phất tay, năm cánh hoa rời khỏi nhụy, mà làm nát cánh hoa, cái này đủ khiến các nàng kinh hồn bạt vía rồi.


      Những đóa hoa đào vẫn bảo toàn số lượng, năm đóa hoa đào này hợp lại, chút dư thừa nào, thậm trí còn rất sinh động.


      Nội lực của làm cho người ta sợ hãi, Lộ hộ pháp thầm so sánh độ chuẩn của từng bông hoa, quả rất chuẩn. Điều này đánh tan kiêu ngạo của các nàng, còn làm các nàng cảm thấy xấu hổ, chỉ sợ…ngay cả Các Chủ tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy mình bằng…đúng ?


      Theo tình báo của Tuyết Ảnh Các, nội lực của Hiên Viên Diễm đúng là rất thâm hậu, cao thâm đến mức ngang bằng với Các Chủ mà các nàng vẫn luôn sùng bái.


      Nhưng giờ các nàng lại phát , những gì các nàng biết dường như chính xác. Nội lực của Hiên Viên Diễm bằng Các Chủ, mà hơn Các Chủ vài phần, đúng là người thâm tàng bất lộ!

      [ Thâm tàng bất lộ: Giấu tài, để lộ tài năng. ]


      Bọn họ theo Vương Gia lâu, hình như cũng lâu rồi tỉ thí với Vương Gia, cũng biết nội lực của Vương Gia nhà mình cao thâm đến đâu. Cả đám Ảo Ảnh đồng loạt nhìn Hiên Viên Diễm, nhịn được giơ ngón tay cái, trong lòng liên tục thở dài : Vương Gia chính là Vương Gia, ra tay thôi, khi ra tay là làm cho người ta sợ hãi! Nhưng là….


      Cả đám Ảo Ảnh hạ tay xuống, nhìn hoa đào nở như trăng rằm kia, hẹn mà cùng giật giật khóe miệng.


      Khụ khụ khụ, nhưng mà a! Vương Gia, người mới xa Tiểu Vương Phi bao lâu ? Nhanh như vậy...mà người nhớ Tiểu Vương Phi rồi?


      Mặc dù Hiên Viên Diễm võ nghệ cao cường, nhưng lại hiểu được mười tên Ảo Ảnh, mà mười tên này lại có thể đoán được bảy tám phần dụng ý của Hiên Viên Diễm.


      Năm bông hoa đào, khéo léo tạo thành vầng trăng xinh đẹp, đâu phải là do Vương Gia tùy ý tạo ra.

      Cũng vì Vương Gia quá nhớ nhung Tiểu Vương Phi, nên mới tạo ra cái này.


      Khóe môi mười người co quắp, quả nhiên Vương Gia nhà bọn họ quá nhớ Tiểu Vương Phi mà.


      Đôi con ngươi chứa nét cười rũ xuống, nhàng vuốt ve các ngón tay, trong lòng ngừng gọi tên Thượng Quan Ngưng Nguyệt.


      Nguyệt nhi ơi Nguyệt nhi, tính toán thời gian, nàng cũng đến Tuyết Ảnh Các mới phải, sao giờ còn chưa thấy nàng?


      Tuy mới xa nhau được bao lâu, nhưng ta thể khống chế được mà nhớ nàng. Nhớ nàng, rất nhớ nàng. biết…giờ phút này, Nguyệt nhi có nhớ đến Diễm ?


      Ba vị hộ pháp thu lại vẻ kinh hãi, nụ cười có chút chua xót dễ phát , : “Nội lực của Thụy Vương quả nhiên cao thâm, khiến ba người chúng ta hổ thẹn. Vừa rồi quả khiến Thụy Vương chê cười rồi.”


      Đây là cái tình huống gì? Thụy Vương…ngài ấy sao thế? Ngài ấy nghe bọn họ gì sao?


      Sau khi ba vị hộ pháp xong, rất lâu vẫn thấy Hiên Viên Diễm phản ứng, ngay cả động tác tay cũng ngừng lại, giống như suy nghĩ cái gì đấy.


      Cử chỉ này làm khóe môi ba vị hộ pháp khẽ co quắp, hoài nghi nhìn năm đóa hoa đào khoe sắc, rồi lại nhìn Hiên Viên Diễm bất động thanh sắc đứng đó.


      Nhìn thấy tình hình này, trán chín tên trong số người Ảo Ảnh Cung xuất ba đường hắc tuyến, đồng thời nắm tay thành nắm đấm kê lên miệng, liên tục ho khan: “Khụ khụ khụ…”


      Vương Gia, thần trí của ngài phải rời khỏi thân xác rồi chứ? Chẳng lẽ…thân xác ngài ở đây, nhưng tâm hồn ngài chu du đến bên cạnh Tiểu Vương Phi rồi sao?


      tên còn lại đến bên cạnh Hiên Viên Diễm, giơ tay lên, véo vào hông Hiên Viên Diễm, mở miệng : “Vương gia, người ta chuyện với ngài đấy.”


      Hiên Viên Diễm suy nghĩ miên man, cảm giác được đau đớn bên hông, lập tức khó chịu trừng mắt giận dữ nhìn thủ phạm.


      Dám cả gan véo hông của ? Hơn nữa…là dùng sức véo ? Mấy tên thuộc hạ này, lá gan càng ngày càng lớn phải?


      Tên kia nhanh chóng rút tay về, cúi đầu tránh ánh mắt giận dữ của Vương Gia nhà mình, trong lòng lẩm bẩm: Sao ngài có thể oán trách thuộc hạ chứ? Nếu thuộc hạ cố hết sức véo hông ngài, sao ngài có thể hồi phục tinh thần nhanh như vậy chứ?


      Ba vị hộ pháp nhìn thấy Hiên Viên Diễm rốt cuộc cũng có phản ứng, lập tức ôm quyền, : Thụy Vương, trận này ngài thắng, chúng ta khâm phục khẩu phục. Theo như quy tắc trước khi tỉ thí , ba người chúng ta có tư cách chặn Thụy Vương.”


      Ba vị hộ pháp vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cũng ôm quyền với ba người các nàng, môi nhếch lên khách khí : “Đa tạ ba vị nương.”


      “Thụy Vương quá khiêm tốn rồi!” Hai mắt Lộ hộ pháp chứa ý cười, khẽ mím môi, tiếp tục : "Có điều, trước khi ba người chúng ta rút lui, xin Thụy Vương cho chúng ta mấy câu.”


      Hiên Viên Diễm ưu nhã phẩy tay cái, cười : “Mời nương chỉ giáo.”


      Lô hộ pháp rũ mắt xuống, trong lòng thầm thở dài, chậm rãi : “Từ đây đến Tuyết Ảnh Các, còn đoạn dài nữa. Nếu càng sâu vào Rừng Đào Ma, nguy hiểm càng lúc càng nhiều. Nếu Thụy Vương muốn thuận lợi đến Tuyết Ảnh Các, nhất định phải cẩn thận.”


      Sao Hiên Viên Diễm có thể hiểu ý của các nàng chứ, lời nhắc này, cũng chỉ là muốn bọn họ biết khó mà lui thôi.


      Gió đêm lành lạnh phả vào mặt Hiên Viên Diễm, dung nhan tuấn lãng nhất thời nở nụ cười trả lời: “Xin nương yên tâm, tại hạ cùng với các thuộc hạ của mình nhất định cẩn thận, nhất định phụ lòng nhắc nhở của nương.”


      “Cáo từ.” Ba vị hộ pháp nhìn Hiên Viên Diễm đầy phức tạp, nhàng phun ra hai chữ cáo từ, rồi điểm mũi chân, rút lui.


      Nhìn ánh mắt xem xét của ba vị hộ pháp, Hiên Viên Diễm dùng nội lực truyền khẽ hỏi: “Vừa rồi…! Có chuyện quên thỉnh giáo ba vị nương, biết Vô Ngân công tử, có chức vụ gì trong Tuyết Ảnh Các?”


      “Nếu Thụy Vương có thể thuận lợi qua khỏi Rừng Đào Ma vào được Tuyết Ảnh Các, tự nhiên biết người giữ chức vụ gì trong Tuyết Ảnh Các.” Cũng giống Hiên Viên Diễm, Lô hộ pháp dùng nội lực truyền , trả lời vấn đề của Hiên Viên Diễm, sau đó biến mất.


      Cùng lúc đó, tại chỗ khác —


      Trong sơn cốc


      Khắp nơi sắc hoa đua nở, dòng suối trong xanh quanh co, thác nước đổ xuống tạo thành bọt nước văng tung tóe, bảy sắc cầu vòng bắt ngang qua, đúng là phong cảnh tuyệt đẹp.


      U cốc tuyệt đẹp này, trăm ngàn năm qua có ai có thể vào được.


      Ánh trăng chiếu xuống, có thể nhìn thấy bốn phía sơn cốc đều là vách đá. Phong cảnh trong u cốc xinh đẹp như tranh, đứng từ đỉnh căn bản thể nhìn thấy đáy.


      Gió đêm thổi vào u cốc, có vách đá, thác nước chảy thành ba đường, vô số bọt nước màu bạc văng tung tóe, tạo thành dòng suối chảy róc rách đất.


      Bên cạnh thác nước, có cửa sơn động.


      Lúc này, bên trong sơn động, có thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp.


      Mái tóc dài tùy ý xõa vai, hồng ( Hán-Việt của màu đỏ là hồng) y bay trong gió, lúc này toàn thân tỏa ra luồng sáng, làm phật cũng nhịn được mà say đắm.


      Nữ tử như tiên nữ hạ phàm này, đột nhiên vô cùng văn nhã khoanh chân lại.


      Ngón tay thon dài ném hạt lê vào dòng suối, khó chịu rời khỏi chỗ ngồi xem thường : “Tiểu Bàng, rốt cuộc ngươi giở trò quỷ gì!”

      Chương 137: Thê Thảm Nỡ Nhìn

      Edit+beta: alligator

      Lúc trước trong rừng cây, Tiều Bàng nhi từng với nàng: nơi cần đến là nơi cực kỳ hàn, Ngân Lang và Thanh Báo có linh lực hộ thể, đến đó thân thể lập tức đóng băng.

      Kết quả sao. . . Tiểu Bàng nhi lại dám lừa nàng, nơi này lạnh sao?

      Thác nước chảy mạnh, tiếng suối chảy róc rách, trăm hoa đua nở, mùi thơm thấm vào lòng người. Đừng chút hơi lạnh cũng có, ngay cả gió đêm thổi qua cũng rất ấm áp.

      Sau khi mang theo mình hạ xuống đáy sơn cốc, Tiểu Bàng nhi liền dùng cánh đẩy mình vào trong sơn động, d∞@đ∞l∞q∞đ rồi nhanh như chớp bay ra ngoài.

      lúc mình biết làm sao, nó lại chạy vào.

      Cánh đại bàng có táo, lê, xoài, vải, tất cả rơi xuống dưới chân mình, nó còn với nàng --

      Chủ nhân, nếu ngài đợi thấy đói bụng, ăn những trái cây này. Nếu đợi thấy mệt, ngài chịu uất ức ngồi đá, dựa vào vách động ngủ lát nha.

      Huyết Phách Thần Châu để ngài dung hợp linh lực, ta phải lấy .

      Chủ nhân, ngài nhất định phải nhớ, nếu đột nhiên nghe được thanh kỳ quái, ngài vạn lần được chạy tìm. d∞#đ∞l∞q∞đ Đợi đến khi ta lấy được Huyết Phách Thần Châu, người ta chạy đến tìm ngài.

      Sau khi xong, nó liền giương cánh, bay nhanh ra khỏi sơn động. Sau đó. . . Nó dường như biến mất thế gian, chẳng thấy tăm hơi đâu.

      Được rồi, đợi đợi. Vấn đề là đợi đến bây giờ, cũng qua mấy canh giờ rồi.

      Đợi từ trời sáng đến tối mịt, đợi đến khi trăng sao lặn hết. Kết quả sao, Tiểu Bàng nhi còn chưa xuất .

      Huyết Phách Thần Châu ở trong bụng Tiểu Bàng nhi, nó muốn đến nơi đặc biệt mới lấy ra sao?

      Lấy bằng cách nào, là vận lực nhả Huyết Phách Thần Châu ra, hay là. . . Giống như gà mẹ đẻ trứng, sinh Huyết Phách Thần Châu ra?

      Nếu là là giống như gà mẹ đẻ trứng, sinh Huyết Phách Thần Châu ra. Như vậy, thời gian lâu như vậy, d∞đ∞l)∞q∞đ đừng là sinh viên Huyết Phách Thần Châu. Cho dù là sinh Tiểu Tiểu Bàng, cũng sinh hạ rồi chứ?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt chéo chân, nhàm chán đung đưa cái chân phía , nhìn đống hoa quả, rồi đột nhiên khom người, cầm hai quả táo.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt buồn bực, lấy hai quả táo giải trí, ném hai quả táo lên trung, đồng thời đứng lên.

      Chỉ trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra khỏi sơn động, đặt mông ngồi cỏ. Nàng hơi cúi người, bỏ tay vào dòng suối mát.

      Dưới ánh trăng, dòng suối gợn sóng lăn tăn. Nàng rửa sạch táo xong, liền đặt lưng nằm lên cỏ.

      Tay
      trái cầm quả táo đưa đến bên môi cắn miếng, vừa nhai táo, vừa đếm sao

      Ánh sáng của các vì sao phản chiếu trong mắt nàng.

      Mái tóc tán loạn vai Hiên Viên Diễm, tử y phiêu dật, dung nhan xinh đẹp tuyệt luân nở nụ cười dịu dàng thâm tình..

      Trong đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt hiên lên hình bóng Hiên Viên Diễm, tự chủ được khẽ cười, ôn nhu : "Diễm..."

      biết hôm nay Diễm tới Rừng Đào Ma, tìm kiếm tung tích Thánh Thủ Y Vương có thuận lợi ?

      Diễm! Đợi ta dung hợp linh lực xong, lập tức tới Tuyệt Ảnh Các hội hợp với chàng.

      Cái con Tiểu Bàng này rốt cuộc lúc nào mới đưa Huyết Phách Thần Châu tới cho mình chứ.

      Cho dù nó phải đến nơi đặc biệt, lấy Huyết Phách Thần Châu trong cơ thể ra. Nó cũng có thể đem mình cùng , vì sao phải thần thần bí bí như thế? khó hiểu!

      "Chiêm chiếp --" Đúng lúc này, có tiếng đại bàng từ xa truyền tới.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vứt hột táo , ngồi dậy. Nàng quay đầu lại, híp mắt nhìn hướng thanh truyền tới.

      Tiếng kêu đau đớn vừa rồi, hình như là Tiểu Bàng phát ra. ra Tiêu Bàng nhi, đâu xa mà chỉ ở quanh đây sao?

      Chờ chút, sao Tiểu Bàng nhi lại phát ra tiếng kêu đau đớn như thế? Chẳng lẽ...Lâu như vậy nó vẫn chưa trở lại, là vì nó gặp phải cái gì bất trắc sao?

      Hình như có gì đó đúng! Tiểu Bàng nhi rất cường hãn, nàng tận mắt chứng kiến. Dù người hay mãnh thú muốn đả thương nó, e rằng còn khó hơn lên trời chứ?

      Huống chi sơn cốc này, Tiểu Bàng với nàng ít.

      Theo như lời nó : sơn cốc này nằm ở đáy cốc, nó sống ở đây mấy ngàn năm. Trừ phi loài người có thể bay lượn, nếu thể nào vào trong cốc. Mà nơi này trừ nó ra, cũng thấy có mãnh thú nào khác.

      Cho nên, dù Tiểu Bàng có bản lĩnh cao cường, cũng thể có người hay mãnh thú tấn công nó chứ?

      -- Chủ nhân, người nhất định phải nhớ, nếu đột nhiên nghe được tiếng gì kỳ quái, ngàn vạn lần được theo thanh . Đợi người ta lấy được Huyết Phách Thần Châu trong bụng ra, tìm ngươi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên nhớ lại lời của Tiểu Bàng trước khi , ánh mắt trở nên thâm trầm.

      Nàng có chút hiểu ra, thanh kỳ quái mà Tiểu Bàng , phải là thanh đau đớn này chứ?

      "Chiêm chiếp chiêm chiếp--" Thanh đau đớn lại truyền tới tai nàng, chỉ số lần ngày càng nhiều, mà còn vang hơn tiếng trước.

      Tiếng kêu càng lúc càng thê lương, giống như Huyết Bàng Vương rơi vào tình huống rất bi thảm vậy, cái này khỏi làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt sợ hết hồn hết vía.

      Chờ chút, nếu mình đoán sai sao?

      Vạn nhất cái thanh kỳ quái Tiểu Bàng phải là tiếng này sao? Vạn nhất trong cốc có mãnh thú lợi hại, ngay cả Tiểu Bàng cũng địch lại sao?

      được, nàng vẫn nên xem chút. Bây giờ nàng là chủ nhân của nó, nếu nó gặp phải nguy hiểm gì, sao nàng có thể bỏ mặc chứ?

      Vèo tiếng vang lên Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy lên chạy vào trong sơn động.

      Nàng vội vàng ôm Huyết Tỳ Bà vào trong ngực, khẽ điểm mũi chân, biến mất còn bóng dáng....

      Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm và thuộc hạ cũng đứng trong Rừng Đào Ma --

      Vốn là nơi nhân gian tiên cảnh, giờ lại giống như mười tám tầng địa ngục. Vẻ đẹp thanh u còn, thay vào đó là hình ảnh máu chảy thành.

      Hiên Viên Diễm chắp tay sau lưng, nhìn thi thể mặt đất.

      Lúc trước ba nữ tử kia quả sai, dù nhóm ma quỷ đầu tiên trong đủ tiêu diệt hết bọn Độc Vương, nhưng ít nhất cũng giết được hơn phân nửa.

      "Hí..." Nhìn khoảng 60 thi thể nằm ngổn ngang mặt đất, trong lòng mười tên Ảo Ảnh Cung nhịn được, liên tiếp hít vào khí lạnh.

      Các thi thể này quả thê thảm nỡ nhìn. chỉ hoàn toàn bị biến dạng, mà thi thể của họ còn nguyên vẹn.

      Có người lỗ tai và mười đầu ngón tay đầy máu đen, rời khỏi thân thể, phân tán mặt đất.

      Có người, chân tay giống như bị cưa , cũng biết con ngươi ở đâu, làm người ta nhìn thấy mà sợ hãi.

      Còn có người, chỉ đầu lìa khỏi xác, mà ngực còn có lỗ thủng lớn. Nhìn vào đó có thể nhìn thấy trái tim của người đó biến thành màu đen.

      tên Ảo Ảnh rùng mình, cơ mặt giật giật, lạnh sống lưng : "Trời ạ, khó trách ba nữ tử kia trong này có ma quỷ. Dùng từ ma quỷ để hình dung, cũng khoa trương."

      Hiên Viên Diễm khẽ lắc đầu, chăm chú nhìn thi thể mặt đất, hai mắt thâm thúy, mở miệng : "Ngươi sai rồi! Nhìn kĩ, ngươi phát đám người này chết, ra phải bị người của Tuyết Ảnh Các giết."

      Nghe Hiên Viên Diễm đặc biệt nhấn mạnh năm chữ "người của Tuyết Ảnh Các", bọn thuộc hạ liếc mắt nhìn nhau, nhìn theo tầm mắt của Hiên Viên Diễm.

      Ngay sau đó, bọn họ đột nhiên trợn mắt, kinh hô: " thể nào? cái chết của những người này, lại là do...."
      Last edited by a moderator: 17/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :