1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 127: Thu Thập Thánh Tôn

      Huyết Bàng Vương – Đệ Nhất Thần Điểu đảm nhận bảo vệ Thánh Đế.

      Thân dài 1,6 m, toàn thân lông vũ, móng vuốt sắc bén đều là màu đỏ. Chỉ thấy Huyết Bàng Vương bay lượn giữa trung mấy vòng mới hạ xuống, móng vuốt sắc bén đứng ngạo nghễ cây to gần nơi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng.

      Mắt đại bàng nhìn vòng Ma Xà điên cuồng rục rịch dưới đất, Huyết Bàng Vương đột nhiên giương cánh. Cây cối trong rừng lắc lư dữ dội, lá cây rơi xuống nhìn thấy mặt đất.

      Cùng lúc đó, đám Ma Xà cũng bị hất về phía sau.

      "Tê tê tê. . ." Đuôi rắn vội vàng quấn chặt lấy rễ cây, tránh bị hất ra xa, đồng thời lưỡi rắn thò ra phát ra thanh lạnh lùng dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy Huyết Bàng Vương, mắt rắn lập tức lộ ra vẻ khó tin cùng sợ hãi.

      Đại bàng, vốn là khắc tinh của loài rắn, huống chi đây còn là Huyết Bàng Vương? Đại bàng là vua trong các loài, mà Huyết Bàng Vương lại là vua trong trong đại bàng, bọn nó có thể kinh sợ sao?

      Huyết Bàng Vương, thực là Huyết Bàng Vương? Huyết Bàng Vương xuất , làm Thánh Tôn nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống.

      Nó, phải biến mất mấy ngàn năm sao, sao có thể xuất trong rừng cây này? Chẳng lẽ. . . Huyết Bàng Vương bị tiếng đàn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt gọi tới sao?

      Sao có thể như thế chứ? Dù linh lực của đột phá đến tầng thứ ba, có bản lĩnh kêu thú, nhưng thú mà gọi chỉ có thể là mấy loại này.

      Mà bây giờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ có nửa linh lực của Thánh Chủ, có thể khảy Huyết Tỳ Bà gọi Huyết Bàng Vương, nếu như nàng có toàn bộ linh lực của Thánh Chủ, chẳng phải là. . .

      Huyết Bàng Vương xuất , cũng làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt dừng tay.

      Nàng hơi nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Huyết Bàng Vương. Nhìn tình hình, nó bị thanh của Huyết Tỳ Bà gọi tới. Mẫu thân giữ lại Huyết Tỳ Bà cho mình, quả bảo bối tốt nha.

      Huyết Bàng Vương vốn cao ngạo, nhận ra ánh nhìn chăm chú của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lúc này ngừng vẫy cánh, đột nhiên cung kính cúi chào Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ông trời ơi..! phải là mình hoa mắt chứ? Nhìn thấy Huyết Bàng Vương cung kính hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Tuyết Y nhịn được đưa tay dụi dụi mắt.

      Trong sử sách của Linh Cung có ghi lại, tuy Huyết Bàng Vương từng là Đệ Nhất Thần Điểu bảo hộ Thánh Đế, nhưng dù ở trước mặt Thánh Đế, nó vẫn cực kỳ kiêu ngạo. Thế mà tại, nó lại cung kính hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt?

      Sau khi hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Huyết Bàng Vương bỗng lạnh lùng nhìn Thánh Tôn, mở cái mỏ như móc câu : "Mang theo đám xà thối của ngươi, cút!"

      Ngân Lang và Thanh Báo đương nhiên nghe hiểu, tiếng của Huyết Bàng Vương lọt vào tai hai người, chỉ là trận tiếng kêu lãnh thôi.

      Nhưng tiếng của Huyết Bàng Vương vừa dứt, hai người lại tự chủ được rùng mình.

      Khí thế của nó mạnh a, cặp mắt băng lãnh bắn về phía Thánh Tôn, tỏa ra khí phách khiến người ta thể làm ngơ.

      Tuy hai người họ hiểu tiếng đại bàng, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Tuyết Y và Thánh Tôn, ba người có linh lực, lại nghe hiểu tất cả.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, ôm Huyết Tỳ Bà vào ngực, đặt mông ngồi cành cây cao.

      Nàng khẽ dựa người vào cành cây, cười cười nhìn Huyết Bàng Vương. Rất tốt, Huyết Bàng Vương này hợp khẩu vị của nàng, nàng rất thích!

      Nam Cung Tuyết Y nhìn Thánh Tôn, sau đó cúi thấp đầu xuống, ngón tay thon dài chút để ý vuốt ve lá cây.

      Linh Cung có

      ghi lại, bản lĩnh của Huyết Bàng Vương chỉ kém Thánh Đế. Nếu Thánh Tôn muốn đối đầu với Huyết Bàng Vương, chỉ sợ phải là đối thử của nó.

      Đợi đến khi Thánh Tôn bị Huyết Bàng Vương đánh trọng thương, mình có nên ra tay cứu đây?

      ghét Thánh Tôn vì để phát tiết thù hận cứ khăng khăng đánh đổ Thánh Đế, mưu đứng đầu Linh Cung. Nhưng mà, nếu trơ mắt nhìn Thánh Tôn bị Huyết Bàng Vương đánh trọng thương, quả thực thể nào làm được. Dù sao, Thánh Tôn cũng là....

      Hơn nữa Thánh Đế cũng , năm đó người hổ thẹn với Thánh Tôn, nếu phải vạn bất đắc dĩ, Thánh Đế cũng muốn xung đột gay gắt với Thánh Tôn.

      Đây chính là lí do vì sao Thánh Đế biết Thánh Tôn tự tiện xuất cung, tìm mọi cách ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt hồi Linh Cung tiếp nhận chức vụ Thánh Đế, cũng tự mình ra tay đối phó Thánh Tôn.

      Thánh Tôn hít sâu hơi, nắm chặt tay đến nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi trả lời Huyết Bàng Vương: "Nếu như Bản Tôn chịu mang Ma Xà cút khỏi đây sao?"

      "Đợi mấy ngàn năm, rốt cuộc chờ được vị chủ tử thứ hai. Nếu ngươi cố ý ra lệnh đám xà thối tha này công kích tân chủ tử của ta, vậy .... Ngươi cùng bọn chúng vĩnh viễn có đường lui."

      Huyết Bàng Vương xong, ngẩng đầu kêu lên tiếng vang vọng cả rừng. Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng truyền đến vô số tiếng rít gào vọng lại.

      Ngay sau đó, gần trăm con đại bàng đen thân dài hơn 1.2m, bay nhanh qua. Đại bàng bay quanh quẩn trung, hung ác trừng mắt nhìn đám Ma Xà.

      Huyết Bàng Vương lại kêu tiếng, những con đại bàng kia nhận được mệnh lệnh, lập tức điên cuồng bổ về phía đám Ma Xà.

      Ma Xà vốn quấn chặt rễ cây, nhìn thấy cảnh này liền mở rộng miệng, lao về phía trước, ý đồ nuốt đại bàng vào bụng.

      Nhưng mà, tốc độ của Ma Xà tuy nhanh, cũng bì kịp tốc độ của đại bàng, chúng công kích nhanh đến nôi Ma Xà có cách nào phản kháng.

      Từng trận tiếng kêu vang lên trong gió, hàng trăm con đại bàng khổng lồ đột nhiên lao xuống.

      Nhanh nhẹn tránh khỏi hàm răng và cái đuôi của Ma Xà, cái mổ như móc sắt hung hăng mổ thân thể Ma Xà. Mỗi lần có con Ma Xà nằm thoi thóp, sau đó bị đại bàng nuốt vào bụng.

      Trong rừng gió lạnh thổi, lá cây điên cuồng rơi. Chỉ trong nháy mắt, nửa số Ma Xà bị giết chết, máu văng tung tóe mặt đất.

      Thánh Tôn bị kích thích, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay chảy máu, hai mắt băng lãnh nhìn Huyết Bàng Vương.

      Ý đồ để Ma Xà cắn nuốt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bị Huyết Bàng Vương hoàn toàn phá hủy. Giờ phút này, nên nhanh chóng rút lui, hay là nên đánh cuộc lần đây?

      biết bản lĩnh của Huyết Bàng Vương rất lớn, với tình cảnh giờ của , nếu gắng gượng đối đầu với Huyết Bàng Vương, rất có thể bị trọng thương.

      Nhưng mà, nếu có thể may mắn hạ gục Huyết Bàng Vương sao?

      Như vậy, có thể lấy được Huyết Phách Thần Châu trong cơ thể Huyết Bàng Vương, có nó linh lực của tăng lên mấy chục lần. Đến lúc đó, dù thể đột phá đến tầng cao nhất, tối thiểu cũng như tại, chỉ có thể gọi mấy loại thú, mà là có thể gọi trăm thú ?

      lúc Thánh Tôn ngổn ngang suy nghĩ, Huyết Bàng Vương giống như hiểu ý tưởng của Thánh Tôn, lạnh lùng nhìn : "Vốn muốn chờ bọn Hắc Bàng diệt trừ hết lũ rắn kia trở lại thu thập ngươi, nếu ngươi muốn lấp đầy dạ dày ta, ta thành toàn ngươi."

      Huyết Bàng Vương vừa dứt lời, Thánh Tôn liền hạ quyết tâm đánh cuộc lần. Trong nháy mắt nâng tay lên.

      Song chưởng mang theo toàn bộ linh lực, chuẩn bị đánh Huyết Bàng Vương.

      Nhưng mà, Thánh Tôn còn chưa kịp đánh ra, Huyết Bàng Vương thần tốc nhảy đến trước mặt y.

      Cái mỏ sắc bén mãnh liệt mổ hai tay Thánh Tôn, rồi tới sau lưng, trước ngực, đầu vai và cánh tay, tốc độ nhanh ngoài tưởng tượng của Thánh Tôn, làm cho thể phản kích.

      Chỉ thấy Thánh Tôn chật vật tránh né, máu toàn thân phun ra như suối. Huyết Bàng Vương chút lưu tình, đột nhiên hung ác mổ hai chân Thánh Tôn, sau đó vung đôi cánh to lớn.

      Bùm - Thánh Tôn mình đầy thương tích, bị cánh của Huyết Bàng Vương quật ngã đất.

      Thánh Tôn cố nén cảm giác đau đớn xuống, thử đứng lên. Nhưng mà, chưa kịp đứng vững, cả người lại ngã xuống đất.

      Những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dài trán, Thánh Tôn cúi đầu nhìn bắp đùi chảy máu.

      biết , gân cốt hai chân bị Huyết Bàng Vương đả thương, nếu lập tức vận động trị thương, chỉ e đôi chân này bị phế! Nhưng mà, nhìn tình hình trước mắt, Huyết Bàng Vương nhất định cho cơ hội trị thương.

      "Thịt của ngươi, ta thích ăn. Dù sao đại bàng cũng thanh trừ sạch bầy rắn rồi, mà chúng nó tuyệt đối ghét bỏ thân thể bẩn thỉu của ngươi, cho nên... Thưởng ngươi cho bọn chúng !"
      Last edited by a moderator: 16/12/14
      angel ofdeath thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 128: Thành Toàn

      Edit: Alligator

      Huyết Bàng Vương đột nhiên vỗ cánh bay, động tác nhanh đến kinh thế hãi tục.

      Chỉ trong nháy mắt, Huyết Bàng Vương lại đứng ngạo nghễ cành cây. Cùng lúc đó, hàng trăm đại bàng đen cũng vỗ cánh đáp những cành cây xung quanh.

      Huyết Bàng Vương phát ra tiếng rít gào, nhận được mệnh lệnh của nó, các Hắc Bàng lập tức hung ác nhìn Thánh Tôn, đồng thời vỗ cánh hướng tới con mồi.

      Gió xào xạc, lá buồn bã rơi, giống như xót thương cho Thánh Tôn sắp phải mất mạng.

      Hai chân bị Huyết Bàng Vương mổ trọng thương, muốn tránh lại thể tránh, muốn trốn cũng thể trốn, mồ hôi lạnh cuốn theo máu tươi giọt, khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ trở nên trắng bệch.

      Nhìn Hắc Bàng sắp bay tới, Thánh Tôn biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, cam lòng nhắm chặt hai mắt.

      Nhưng mà, ngay lúc bọn chúng sắp bay tới, chỉ cách Thánh Tôn mét.

      Vèo tiếng vang lên, bóng dáng nhanh như chớp nhảy lên, lẳng lặng đứng trước mặt Thánh Tôn, bóng dáng đó chính là Nam Cung Tuyết Y.

      Thấy thế, Hắc Bàng có chút chần chờ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Huyết Bàng Vương.

      Huyết Bàng Vương híp mắt nhàn nhạt nhìn Nam Cung Tuyết Y, mở cái mỏ sắc như móc câu : "Ngươi muốn cứu ?"

      Nam Cung Tuyết Y ôm quyền, đôi con ngươi đen như mực đầy khổ sở : "Bàng Vương, quả hôm nay Thánh Tôn phạm phải sai lầm lớn. Chỉ là nể tình Thánh Tôn là người Linh Cung, hi vọng Bàng Vương cho Thánh Tôn cơ hội hối cải."

      "Ta biết quan hệ giữa ngươi và Thánh Tôn tầm thường, ngươi muốn cứu Thánh Tôn cũng là điều dễ hiểu." Hai mắt Huyết Bàng Vương thâm thúy nhìn Nam Cung Tuyết Y, chậm rãi : "Nhưng mà. . . Trách nhiệm của ta là bảo hộ chủ nhân, người nào mưu tổn thương chủ nhân, chắc chắn ta nghiêm trị, cho dù là Thánh Đế đương nhiệm của Linh Cung cũng ngoại lệ."

      "Nhưng. . ." Nam Cung Tuyết Y đột nhiên quay đầu, ánh mắt phức nhìn Thánh Tôn cả người đầy máu, sau đó quay đầu lại, thở dài : "Nếu ta thay Thánh Tôn chịu phạt, nguyện làm mồi cho Hắc Bàng, biết Bàng Vương có thể cho Thánh Tôn con đường sống ?"

      Thánh Tôn vốn nhắm mắt chờ đợi, nghe thấy những lời này, lập tức trừng lớn hai mắt, lắp bắp: "Tuyết Y, ngươi. . ."

      Ngân Lang sau khi ăn đan dược khôi phục lại bình thường, nghe được lời của Nam Cung Tuyết Y cũng khỏi kinh ngạc nhìn .

      Lúc trước bắt tay với bọn họ đối phó Thánh Tôn, còn mạo hiểm cứu mình dưới miệng Ma Xà, hiển nhiên là lập trường đối lập với Thánh Tôn a.

      Nhưng tại, khi Thánh Tôn gặp nạn, vì sao lại tình nguyện hy sinh bản thân cũng muốn cứu bằng được Thánh Tôn chứ? . . . và Thánh Tôn rốt cuộc có quan hệ gì?

      "Ha ha ha. . ." Thánh Tôn che giấu khiếp sợ trong lòng, ngửa đầu cuồng tiếu, sau đó lớn tiếng thét: "Nam Cung Tuyết Y, cút sang bên cho Bản Tôn. Ngươi thương hại Bản Tôn

      sao? Bản Tôn dù bị thịt nát xương tan, cũng cần ngươi hy sinh bản thân để cứu ta."
      Nam Cung Tuyết Y bỏ ngoài tai lời của y, nhìn thẳng Huyết Bàng Vương : "Bàng Vương ta nguyện lấy mạng đổi mạng, hi vọng người có thể thành toàn."
      Huyết Bàng Vương quét mắt qua Nam Cung Tuyết Y, mở cái miệng móc câu : "Nếu ta thành toàn sao?"
      "Như vậy... Ta cũng chỉ có thể lấy cứng đối cứng. Ta biết , ta tiêu hao quá nhiều linh lực, tại nếu cứng đối cứng, e rằng có khả năng. Nhưng mà dù biết như thế, ta cũng dốc toàn lực thử lần."
      Nam Cung Tuyết Y vừa dứt lời, tay trái túm chặt Thánh Tôn, tay phải ngưng tụ linh lực hướng tới đám Hắc Bàng.
      Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Bàng nhi, nếu Nam Cung Tuyết Y nhất định phải cứu Thánh Tôn, vậy tác thành cho ."
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Ngân Lang và Thanh Báo lập tức liếc mắt nhìn nhau.
      Tên này lòng muốn hại vương phi, vì sao vương phi thừa dịp này loại trừ mà lại thả , đây phải là lưu lại họa lớn sao?
      Chẳng lẽ... Vương phi từng với bọn họ, nếu biết dùng mưu trí, có khi kẻ địch lại là con cờ mang lại lợi ích cho mình. Xem ra, vương phi lưu lại Thánh Tôn, nhất định là có ý.
      Tiểu Bàng nhi? Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, hàng trăm con đại bàng chờ lệnh của Huyết Bàng Vương lập tức ngừng vỗ cánh, thân thể to lớn ngã mặt đất lạnh lẽo.
      Sau khi đứng lên, bọn chúng khỏi vùi đầu vào cánh, liều mạng đè nén tiếng cười.
      Bọn chúng đương nhiên biết Tiểu Bàng nhi trong miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt là ai, nhưng mà Vương của bọn chúng uy vũ như thế, sao có thể trở thành Tiểu Bàng nhi "đáng " Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa chứ? Chuyện này... sao bọn chúng có thể buồn cười chứ?
      Cùng lúc đó, Huyết Bàng Vương nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt gọi, cả người liền chao đảo.
      Nó chậm chạp bay đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai mắt buồn bã nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bất mãn : "Đừng gọi người ta Tiểu Bàng nhi!"
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khúc khích, duỗi ngón tay túm lấy cái cánh nó : " gọi ngươi Tiểu Bàng nhi, vậy gọi là gì a?"
      "Tất cả mọi người đều gọi là Bàng Vương, xưng hô như thế oai phong cỡ nào a!" Huyết Bàng Vương cao ngạo thốt ra câu, nhưng sau đó liền ngượng ngùng cúi đầu, giọng tiếp.
      "Nhưng mà, người là chủ nhân của ta, dĩ nhiên người thể gọi ta là Bàng Vương, như vậy.... tổn hại thân phận cao quý của chủ nhân. Chủ nhân có thể ban thưởng cho ta cái tên, chỉ là đừng lấy cái tên mất uy như Tiểu Bàng nhi, tốt nhất hãy ban cho ta cái tên khí phách nha."
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọc chọc cánh Huyết Bàng Vương, mở miệng tà mị : "Được rồi! Tạm thời cứ gọi ngươi Tiểu Bàng nhi, sau đó ta động não nghĩ cho ngươi cái tên khí phách."
      Ngượng ngùng trong mắt Huyết Bàng Vương lại chuyển lạnh lùng nhìn Thánh Tôn sau lưng Nam Cung Tuyết Y : "Chủ nhân có lệnh, hôm nay tha cho ngươi mạng. Nhưng nếu ngày sau ngươi còn dám khiêu khích chủ nhân, ta nhất định tha."
      Đối với Thánh Tôn mà , lời và hành động của Huyết Bàng Vương, quả thực là sỉ nhục to lớn.
      Nhưng mà, giờ làm gì được Huyết Bàng Vương, dù có hận, cũng chỉ có thể giả câm điếc, nén giận trong lòng.
      Nam Cung Tuyết Y nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm kích, mở miệng : "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đa tạ!"
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt trêu đùa mấy sợi tóc bên má, bỗng nhiên nghiêng đâu, nở nụ cười xinh đẹp nhìn Nam Cung Tuyết Y
      " cần cảm ơn! Ta có thể tha cho Thánh Tôn, cũng để ngươi chịu chết thay y. Nhưng mà, ta cũng thích làm giao dịch lỗ vốn, vì vậy trước khi rời , ngươi nên cho ta ít chuyện chứ?"
      Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , thân thể Nam Cung Tuyết Y cứng đờ. Dù trong lòng đoán được ý tứ trong đó, vẫn nhịn được hỏi: "Ngươi... Muốn ta chuyện gì?"
      "Lúc trước ngươi sai người cướp Độc Tiên Mộng La Yên , đến tột cùng là vì cái gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày tiếp: "Tốt nhất ngươi nên , con người của ta tính khí tốt. Nếu ngươi chọc giận ta... ta chắc chắn thu lại lời trước đó."
      Nam Cung Tuyết Y khẽ nhếch môi, ra dụng ý của mình: "Mộng La Yên có thứ, mà thứ đó rất cần cho Hiên Viên Diễm sau này. Ta sai người cướp Mộng La Yên, là muốn lấy thứ đó trong tay nàng ta giao cho Hiên Viên Diễm."
      Sợ rằng ngoài mặt là ý tốt, ra là dùng nó để uy hiếp Diễm ?
      Bằng , nếu có lòng muốn tặng cho Diễm, có thể ép Mộng La Yên giao cho mình, sau đó để mình giao cho Diễm, cần gì phải hao tâm tổn sức như thế?
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, híp mắt nhìn Nam Cung Tuyết Y : "Cái thứ mà ngươi ... ngày sau Diễm cần đến, rốt cuộc là vật gì?"
      Last edited: 17/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 129: Tích Lệ Thảo

      Edit: Alligator

      Nam Cung Tuyết Y buông mắt xuống tránh ánh nhìn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời nặn ra ba chữ: "Tích Lệ Thảo."

      "Tích Lệ Thảo?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thâm thúy nhìn Nam Cung Tuyết Y, cao giọng : "Tại sao sau này Diễm lại cần đến nó?"

      "Nếu ta đoán sai, ngươi rất nhanh đến Tuyết Ảnh Các hội hợp với Hiên Viên Diễm. Đến đó, ngươi tự nhiên biết tầm quan trọng của nó với Hiên Viên Diễm."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn Nam Cung Tuyết Y, tiếp tục : "Đợi Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ thuận lợi lấy được Tích Lệ Thảo, họ mang Mộng La Yên tới Tuyết Ảnh Các."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm chặt Huyết Tỳ Bà vào trong ngực, nhảy xuống mặt đất.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười quyến rũ, mở miệng : "Nên cũng rồi, ngươi có thể mang Thánh Tôn rời khỏi đây. Đừng quên tìm chỗ thanh tịnh để có thể an tâm dưỡng thương."

      Mặc dù nàng cười, thanh ôn nhu như nước, nhưng lại chứa hơi thở lạnh băng, khiến Nam Cung Tuyết Y thể làm ngơ.

      "Cáo từ." Nam Cung Tuyết Y hít thở thông, nhàng nặn ra hai chữ, cúi người xuống.

      Tay trái túm vai Thánh Tôn, tay phải ôm hông Thánh Tôn, Nam Cung Tuyết Y đạp gió mà , trong nháy mắt thấy bóng dáng.

      Nhìn Nam Cung Tuyết Y biến mất, Ngân Lang và Thanh Báo khẽ điểm mũi chân cái, chia nhau đứng hai bên trái phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Tuy đoán được phần nào dụng ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng bọn họ vẫn nhịn được nghiêng đầu, đồng thanh hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vương phi, vì sao người bỏ qua cho Thánh Tôn?"

      Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, mắt ngọc chút để ý quét qua nơi Nam Cung Tuyết Y biến mất, lười biếng : "Thánh Tôn là kẻ địch của ta, cũng là kẻ địch của Linh Cung. Tạm thời giữ lại mạng , để Linh Cung tiếp tục nội chiến, đối với ta mà cũng phải là chuyện xấu."

      Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , Thanh Báo và Ngân Lang lập tức nhìn nhau cười, đồng thời trong lòng thầm : nguyên nhân Vương phi tha cho Thánh Tôn, quả nhiên giống như bọn họ dự đoán.

      Nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Thanh Báo nhíu chặt chân mày, lo lắng : "Vương phi! Thuộc hạ luôn cảm thấy, Nam Cung Tuyết Y tuy hại người, nhưng lại có ác ý với Vương gia. Chúng ta có nên lập tức lên đường đến Tuyết Ảnh Các hội hợp với Vương gia ?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, cười : "Về Vương phủ trước , đem Cầu Cầu theo, sau đó lại Tuyết Ảnh Các."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Ngân Lang và Thanh Báo còn chưa kịp lên tiếng, Huyết Bàng Vương giành trước: "Chủ nhân, có thể chậm chút ?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người, kinh ngạc nhướng mày, nhìn Huyết Bàng Vương : "Tại sao Tiểu Bàng nhi lại như thế?"

      Lại nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt gọi mình là Tiểu Bàng nhi, mỏ nó đột nhiên co quắp, ngay sau đó ngẩng đầu phát ra tiếng kêu uy nghiêm.

      đời uy phong, lại bị ba chữ Tiểu Bàng nhi này hủy hoàn toàn rồi.

      Nó thề, trước khi chủ nhân nghĩ cho nó cái tên khí phách, nó bao giờ kêu bọn thuộc hạ xuất nữa. Nó. . . muốn bị bọn thuộc hạ nghe được cái tên Tiểu Bàng nhi "đáng " này


      a?


      Bọn Hắc Bàng cứng rắn ngăn cười ra tiếng, nghe thấy tiếng kêu uy nghiêm của Huyết Bàng Vương, chúng vội vàng bay .


      Nhanh nhanh thoát khỏi đây! Bàng Vương tính khí tốt, vạn nhất trốn chậm chút, bọn họ thể bảo đảm có bị Bàng Vương mổ sạch lông a!


      Bàng Vương lạnh lùng nhìn đám đại bàng chạy chối chết, sau đó ánh mắt chuyển nhu hòa, nũng nịu vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chậm rãi mở cái mỏ sắc nhọn.


      "Chủ nhân, ta cảm ứng được ngài trong người ngài có viên thủy tinh. Hay là người với ta trước, chỉ cần cho ta thời gian đêm, ta chỉ có thể giúp người dung hợp linh lực, mà còn có thể làm uy lực của người cao hơn mấy chục lần. Nhưng mà..."


      Huyết Bàng Vương kéo dài giọng , liếc mắt nhìn Ngân Lang và Thanh Báo cái, mới tiếp tục : "Chỗ đó cực kỳ hàn, hai người bọn họ có linh lực hộ thể, chỉ nháy mắt bị đóng thành băng. Cho nên, người thể dẫn bọn cùng ."


      "Như thế a!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt ve cánh Huyết Bàng Vương, nghe nó thế, trong lòng khỏi thầm suy nghĩ


      Chỉ là kéo dài thời gian đêm, có gì đáng ngại chứ?


      Lấy bản lĩnh và thông minh của Diễm, mà Tuyết Ảnh Các cũng nguy hiểm trùng trùng, bốn phía cũng có ít tên bụng dạ khó lường nhất định Diễm ứng phó được.


      Nhưng nếu mình có thể dùng đêm này dung hợp linh lực, còn làm uy lưc tăng gấp mấy chục lần, như vậy đợi đến lúc mình đến Tuyết Ảnh Các hội hợp với Diễm, rất có ích.


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghĩ xong, lập tức mở miệng gọi: "Ngân Lang, Thanh Báo!"


      "Có thuộc hạ." Ngân Lang và Thanh Báo lập tức đứng thẳng, đồng thời lên tiếng.


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười tiếng, chậm rãi : "Tiểu Bàng nhi muốn dẫn ta dung hợp linh lực, nhưng mà hai người các ngươi thích hợp đến đó, hai ngươi về vương phủ trước. Sau khi dung hợp linh lực, ta phát tín hiệu cho hai ngươi. Đến lúc đó, hai ngươi nhớ đưa Cầu Cầu theo."


      "Thuộc hạ tuân lệnh." Ngân Lang và Thanh Báo cung kính hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, lập tức đạp đất mà .


      "Chủ nhân, lên !" Cùng lúc đó, Huyết Bàng Vương khẽ nghiêng người, lên tiếng ý bảo Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi người nó.


      Mũi chân điểm, nhảy len lưng Huyết Bàng Vương. Nàng vỗ vỗ đầu nó, ôm cổ nó, cười : "Lên đường , Tiểu Bàng nhi."


      Ô - - còn gọi người ta là Tiểu Bàng nhi, chủ nhân a, lúc nào người mới nghĩ cho ta cái tên uy phong khí phách chứ.


      Mỏ Huyết Bàng Vương liên tục giật giật, trong lòng thầm , ai oán giương đôi cánh lớn, cõng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay lên trời cao.


      Giờ khắc này, nếu Huyết Bàng Vương biết cái tên "Vừa uy phong vừa khí phách" mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghĩ cho nó, nó nhất định oán hận cái tên Tiểu Bàng nhi này, mà còn vô cùng hài lòng.


      lúc Huyết Bàng Vương cõng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay giữa những đám mây, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng cúi đầu nhìn chân, cảnh vật nên thơ, đẹp sao tả xiết --


      Cùng lúc đó, Nam Cung Tuyết Y ôm Thánh Ton đáp xuống dòng suối .


      Dìu Thánh Tôn đến bên gốc cây, nhàng đỡ Thánh Tôn ngồi xuống, lại săn sóc để Thánh Tôn dựa lưng vào thân cây, Nam Cung Tuyết Y mới quay người lại, nhìn Thánh Tôn mà : "Yên tâm vận linh lực trị thương , trước khi chữa trị xong, ta vẫn bảo vệ ngươi."


      Thánh Tôn vô cùng suy yếu, gian nan hít thở mấy lần, sau đó trợn mắt giận dữ nhìn bóng lưng Nam Cung Tuyết Y, lạnh lùng : "Ngươi cút . Bản Tôn cần ngươi bảo hộ."


      cần Nam Cung Tuyết Y bảo hộ, chính xác mà , cũng muốn hình ảnh mình chật vật chịu nổi bị Nam Cung Tuyết Y nhìn thấy.


      "Tiết kiệm chút tức ! Nếu như ngươi vận linh lực chữa thương, sợ rằng hai chân chỉ tàn phế, mà ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn. Ta cứu ngươi, đương nhiên muốn nhặt xác ngươi."


      Lúc Thánh Tôn vận linh lực trị thương, thể bị quấy nhiễu, nếu trở thành kiếm củi ba năm thiêu giờ, hộc máu mà chết.


      Vì phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn xảy ra, Nam Cung Tuyết Y xong, hai tai lập tức vểnh lên nghe ngóng động tĩnh, vô cùng cẩn thận nhìn xung quanh.


      "Ngươi...." Thánh Tôn đột nhiên há to mồm, vừa muốn gì với Nam Cung Tuyết Y, cảm thấy như có ngàn vạn lưỡi đao sắc bén đâm vào cổ họng.


      Thánh Tôn vô cùng đau đớn, thân thể khống chế được run rẩy, chỉ có thể nhắm mắt lại, khép tay tạo thành hình chữ thập vận linh lực trị thương.


      Thời gian lặng lẽ trôi qua, vết thương của Thánh Tôn cũng dần khép lại, thân thể đau đớn run rẩy cũng trở lại trạng thái bình thường.


      Sau nửa canh giờ, Thánh Tôn thở dài đứng dậy.


      Thánh Tôn chắp tay sau lưng, tay áo hơi động, trong lòng bàn tay xuất hai viên thuốc màu đen biết có tác dụng gì, con ngươi lãnh và phức tạp nhìn Nam Cung Tuyết Y : " đối nghịch với ta, cần gì phải cứu ta?"
      angel ofdeath thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      P/s: Nam Cung Tuyết Y và Thánh Tôn là cha con, nhưng quan hệ của hai người này gần như đối địch nhau nên cách xưng hô cũng xa lạ.

      Chương 130: Tuyết Ảnh Các

      Editor: Alligator

      Nam Cung Tuyết Y chậm rãi xoay người, quét mắt nhìn Thánh Tôn.

      Nhìn thấy Thánh Tôn giấu hai tay sau lưng, trong lòng khỏi u ám thở dài, ngửa đầu nhìn những đám mây nhàn nhã trôi, mở miệng : "Cứu ngươi, là hiếu. Đối nghịch với ngươi, là trung."

      "Ha ha. . ." Thánh Tôn lạnh lùng cất tiếng cười, bàn tay giấu sau lưng càng nắm chặt hơn, nhìn Nam Cung Tuyết Y : "Vừa trung thành với Linh Cung, vừa tận hiếu với Bản Tôn. Chẳng lẽ ngươi biết, với ngươi mà , trung và hiếu thể nào lưỡng toàn sao?"

      Nam Cung Tuyết Y đếm những đám mây trời, thanh phiền muộn bay trong gió: "Nếu ngươi chịu quay đầu, sao ta lại thể bảo toàn trung hiếu? Cũng chỉ tại ngươi làm khó ta thôi."

      Thánh Tôn bóp nát hai viên thuốc trong tay, nghiến răng nghiến lợi : "Làm khó ngươi phải là Bản Tôn, mà là Thánh Đế. Nếu phải lúc trước vô tình, sao ta có thể trở thành kẻ tràn ngập hận thù như hôm nay chứ?"

      Nam Cung Tuyết Y chuyển mắt nhìn Thánh Tôn, mở miệng gằn từng chữ : "Ngươi vì cái chết của người , giận lây sang Thánh Đế. Vậy cái chết của mẹ, ta nên giận chó đánh mèo lên người nào đây?"

      "Nữ nhân vô. . ." Vì bận tâm cảm thụ của Nam Cung Tuyết Y, Thánh Tôn cứng rắn nén lại chữ sỉ, lạnh lùng : "Nữ nhân kia chết, là gieo gió gặt bão."

      "Nữ nhân kia?" Nam Cung Tuyết Y giương cao giọng, hai mắt đầy tức giận. Nhưng ngay sau đó, hít hơi sâu, đè nén tức giận trong lòng.

      Nam Cung Tuyết Y bình tĩnh nhìn thẳng Thánh Tôn, mở miệng : "Được rồi, ta với ngươi cùng suy nghĩ, thêm nữa e rằng cũng khó kết thúc được. tại ngươi sao, ta cũng nên rời ."

      Nam Cung Tuyết Y xong, xoay người, cất bước .

      Nhưng mà còn chưa được ba bước, Nam Cung Tuyết Y lại dừng bước, quay người lại nhìn Thánh Tôn : "Trước khi rời . . . Vẫn muốn nhiều lời khuyên ngươi vài câu. Bàng Vương nhận Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm chủ, nếu như ngươi còn có ý định thương tổn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kết cục của ngươi rất thảm. Cho nên, ngươi nên thức thời buông tay , tránh cho Linh Cung có thêm ngôi mộ!"

      "Trừ phi Thánh Đế chết, nếu Bản Tôn vĩnh viễn dừng tay." Thánh Tôn vội đáp, tay áo đột nhiên bay lên, hai tay vẩy thuốc bột về phía Nam Cung Tuyết Y.

      "Ngươi. . . đúng là còn thuốc chữa rồi!" Nam Cung Tuyết Y xiêu vẹo sắp đổ, vô cùng khổ sở và bất đắc dĩ ra câu, lúc này thân thể ngã về phía sau, té xỉu mặt đất.

      "Bản Tôn hết thuốc chữa, là do Thánh Đế ban tặng. Bản Tôn còn sống nhất định phải giết Thánh đế, nếu chết nhắm mắt." Thánh Tôn ngửa đầu gào thét, thanh vô cùng thê lương, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ vô cùng dữ tợn, nhưng lại khống chế được hai giọt lệ đau khổ lăn dài má.

      Thánh Tôn giơ tay lau hai giọt nước mắt, đến bên người Nam Cung Tuyết Y.

      nửa ngồi xuống, bàn tay vuốt ve khuôn mặt dịch dung của Nam Cung Tuyết Y, thê lương lại băng giá : "Tuyết Y, ngươi chưa từng ai khắc cốt ghi tâm, cho nên sao ngươi có thể cảm nhận được loại đau đớn tê tâm liệt phế này? Càng cách nào hiểu được. . . Hận đến xương tủy!"

      Thánh Tôn che giấu cảm xúc trào dâng trong lòng, hai mắt khôi phục lạnh lùng vốn có.

      đột nhiên đứng lên, tay phải hướng lên trời, vận linh lực ngưng kết lại thành ám hiệu màu đen.

      Chỉ trong thời gian ly trà, tiếng gió xào

      xạc, sáu hắc y nhân che mặt nhanh như chớp xuất trước mặt Thánh Tôn. Bọn họ quỳ gối đất, sợ hãi đồng thanh : "Bọn thuộc hạ tham kiến Thánh Tôn, cung lĩnh mệnh lệnh của Thánh Tôn!"


      Thánh Tôn lạnh lùng nhìn Nam Cung Tuyết Y mê man, sau đó điểm chân cái, lập tức biến mất còn bóng dáng.


      Cùng lúc đó, từ nơi xa truyền tới thanh lạnh lùng của Thánh Tôn: "Nhốt Thánh Quân vào ám ngục của Bản Tôn, mỗi ngày trước khi tỉnh lại, phải làm tiếp tục hôn mê. Cho đến khi.... Bản Tôn hoàn thành kế hoạch, mới ngừng lại."


      "Thuộc hạ tuân mệnh!" Sáu hắc y nhân cung kính trả lời, lúc này mới đứng lên. Phủi bụi đất đầu gối xong, sáu người lập tức đứng xung quanh Nam Cung Tuyết Y.


      "Thánh Quân, đắc tội. Đây là mệnh lệnh của Thánh Tôn, bọn thuộc hạ thể làm trái." Bọn họ bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Tuyết Y, ôm quyền xin lỗi xong, mới khom người, chuẩn bị mang Cung Tuyết Y .


      Nhưng mà, bọn họ mới chạm vào Nam Cung Tuyết Y, lại đột nhiên mở choàng mắt.


      Nam Cung Tuyết Y khẽ phẩy tay với bọn họ, chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, sáu hắc y nhân liền ngã đất.


      "Thánh Tôn, cha của ta. Đích thực ta chưa từng trải qua tình khắc cốt ghi tâm như ngươi , cho nên có lẽ ta cách nào hiểu được nỗi đau tê tâm liệt phế cua ngươi, càng hiểu được nỗi hận thấu xương của ngươi với người kia."


      Nam Cung Tuyết Y châm rãi đứng dậy, nhìn hướng Thánh Tôn biến mất, nhàn nhạt : "Nhưng mà.... Ta lại hiểu rất thứ, dù tình của ngươi có nồng nàn đến đâu, dù nỗi hận thù của ngươi có sâu đậm đến đâu, cũng thể trở thành lý do để ngươi tổn thương những người vô tội. phải sao?"


      ra lúc Thánh Tôn trị thương xong, giấu hai tay sau lưng, Nam Cung Tuyết Y nhận ra ý đồ của .


      Vì vậy, Nam Cung Tuyết Y sớm vận lưc hộ thể, phấn gây mê mà Thánh Tôn dùng với , căn bản là gì.


      vẫn giả bộ bất tỉnh, chỉ là tránh xung đột trực tiếp với Thánh Tôn thôi.


      Nhưng nếu giả bộ bất tỉnh, dù đánh trận với Thánh Tôn, sợ rằng cũng trận võ mồm kịch liệt. Dù là cái nào, cũng muốn tận lực tránh . Thánh Tôn mệt, nhưng .... Còn ngại mệt a!


      Quét mắt nhìn sáu tên ngã đất lượt, tuy rằng dùng thuốc mê nhưng liều lượng lớn, trong thời gian nửa chung trà họ tỉnh lại. vung tay lên, điểm mũi chân, biến mất còn bóng dáng.


      Thánh Tôn, cha của ta. Mạng thuộc về chính ngươi, nhưng nếu ngươi cố tình tiếc mạng sống, nhất định khiêu khích Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà bị Bàng Vương ăn thịt, Như vậy.... Ta cũng chỉ có thể vào tiết Thanh Minh hàng năm, tảo mộ cho ngươi thôi.


      Bóng đêm lẳng lặng phủ xuống, nắng chiều dần xuống núi, vẽ lên bức tranh xinh đẹp huyền ảo.


      Lúc này, trong rừng cây nào đó ở Tuyết Ảnh Các - -


      Từng cây trúc xanh vươn thẳng, gió đêm nhàng phất qua, lá trúc mềm mại đong đưa, tấu lên khúc nhạc thanh thúy.


      Phóng mắt nhìn sang, chính giữa rừng trúc Ngũ Hành Bát Quái trận này có Trúc Lâu.


      Trong Trúc Lâu có vô số đèn lồng đỏ, làm người ta có thể nhìn ràng tình huống bên trong.


      Chỉ thấy bên trong rải rác rất nhiều lò thuốc to màu sắc khác nhau, trong các tủ đồ có vô số bình thuốc tinh xảo.


      Theo cầu thang lên, có thể ràng tình huống ở lầu ha.


      mặt đất cũng toàn là lò thuốc, tủ đồ cũng toàn là bình thuốc. Nhưng nơi này lại có thêm chiếc giường trúc.


      Lầu là thuốc độc. Còn lầu hai chứa thuốc giải.


      Nhưng muốn lên lầu hai phải qua lầu có độc dược, chỉ cần ngửi chất độc dươc, chắc chắn độc tính phát tác, lập tức mất mạng.


      Như vậy có thể thấy được, mùi của độc dược ở lầu và giải dược ở lầu hai có công dụng khắc chế lẫn nhau. Người dùng thuốc cao minh như thế, cũng là chủ nhân của tòa Trúc Lâu này, chính là Thánh Thủ Y Vương mà Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly nóng lòng tìm kiêm.


      Nhưng mà, Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly nhất định thể ngờ rằng, Thánh Thủ Y Vuong mà bọn họ nóng lòng tìm kiếm, tại năm thoi thóp giường.


      Thánh Thủ Y Vương chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch, đôi môi thâm tím, vô cùng suy yếu lên tiếng: "Các Chủ... Các Chủ còn chưa trở về... Trở về sao?"


      Hai thị nữ đứng bên cạnh nghe Thánh Thủ Y Vương hỏi, nhàng đáp lại: "Lão Các Chủ, ngài nhất định phải cố gắng chống đỡ, Các Chủ lập tức trở lại."


      Hai người vừa dứt lời, nôn nóng dõi mắt nhìn ra ngoài.


      Thực ra họ đều biết , nếu phải vì gặp mặt Các Chủ lần cuối, Lão Các Chủ thể chống đỡ tới tận bây giờ. Các Chủ ơi Các Chủ, ngài mau trở lại !


      Cùng lúc đó, lá trúc phất phơ, bốn thuộc hạ biểu tình bi thương khiêng cỗ kiệu, cấp tốc chạy tới Trúc Lâu....
      angel ofdeath thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 131: Phương Thuốc Kinh Người

      Edit: Alligator

      Từ trong cỗ kiệu tản ra mùi thơm của hoa đào.

      Dưới ánh chiều ta, có thể nhìn thấy những cánh hoa đào bị vò nát từ trong kiệu bay ra, theo gió bay khắp nơi.

      Người ngồi trong kiệu, chính là Các Chủ thần bí của Tuyết Ảnh Các, cũng chính là người ít giao thiệp với giang hồ, rồi lại vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà bôn ba hồng trần, Vô Ngân công tử.

      Mang theo bụi đất, cỗ kiệu hạ xuống trước cửa Trúc Lâu.

      thuộc hạ lấy tay xốc màn kiệu lên, đồng thời mở miệng : "Công tử, vào thôi, Lão Các Chủ ở trong phòng đợi ngài."

      Vô Ngân công tử thả lỏng tay, hoa đào trong bàn tay rơi xuống đất, đạp gió nhảy lên Trúc Lâu.

      Hai thị nữ nóng nảy chờ đợi, nhìn thấy Vô Ngân công tử tới, kinh hỉ : "Lão Các Chủ, Các Chủ trở lại rồi."

      Thánh Thủ Y Vương nằm ở giường, khuôn mặt trắng bệch lên ý cười.

      Gian nan nghiêng đầu sang trái, mắt nhìn Vô Ngân công tử, đồng thời vươn tay ra muốn sờ khuôn mặt , Thánh Thủ Y Vương suy yếu hổn hển : "Ngân nhi, về rồi?"

      Vô Ngân công tử vội vàng đến trước giường, đặt mông ngồi bên giường, hai tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Thánh Thủ Y Vương, chỉ khạc ra chữ: "Ừ."

      Tuy chỉ có chữ, nhưng trong đó lại chứa ngàn vạn bi thương, sao Thánh Thủ Y Vương có thể nhận ra chứ?

      Thánh Thủ Y Vương cười càng tươi hơn, giơ tay còn lại lên.

      Lòng bàn tay vỗ cánh tay Vô Ngân công tử, Thánh Thủ Y Vương đứt quãng : "Ngân nhi, con cũng biết. Có thể sớm ngày xuống hội hợp với mẫu thân con, đối với phụ thân mà có gì vui hơn. Vì thế, con đừng đau lòng, mà nên vui mừng cho phụ thân."

      Trong lòng Vô Ngân công tử rất ưu thương, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, mở miệng ôn nhu đáp: "Phụ thân, Ngân nhi thương tâm."

      sai, biết rằng. Có thể sớm ngày gặp mẫu thân dưới hoàng tuyền, là tâm nguyện lớn nhất đời của phụ thân. tại người bị như thế này, là bởi vì kịch độc tiềm tàng trong cơ thể phát tác.

      Vô số kịch độc trong cơ thể phụ thân, vốn là người tự mình nghiên cứu ra, dù trong cơ thể người chứa rất nhiều kịch độc, thân là Thánh Thủ Y Vương, muốn giải kịch độc có khó khăn gì chứ?

      Nhưng mà phụ thân lòng muốn chết, muốn giải độc, cũng cho phép con trai là , giải độc cho.

      Nguyên nhân của việc này, phải kể đến hơn hai mươi năm trước --

      Lúc người còn là Các Chủ bí của Tuyết Ảnh Các, người lấy danh hiệu Thánh Thủ Y Vương hành tẩu giang hồ, rồi quen biết mẫu thân xinh đẹp dịu dàng.

      Sau đó, vì muốn có thời gian bồi mẫu thân, người liền giao tất cả mọi việc cho hộ pháp tín nhiệm nhất xử lý. Hai người cư trong cốc động.

      Phụ thân hành y cứu chữa rất nhiều người, nhưng cũng vì vậy mà có ít kẻ thù. Những kẻ đó thấy kẻ thù của họ bị trọng thương, đều được phụ thân cứu chữa, nên muốn trút giận lên đầu phụ thân.

      Vào năm, khi phụ thân cùng mẫu thân ngắm hoa trong cốc, chợt có hai mươi mấy tên bịt mặt võ nghệ cao cường xông vào.

      Dù phụ thân tung độc phấn làm những kẻ bịt mặt chết tại chỗ, nhưng vẫn có tên võ công cao cường nhất trong số đó, trước khi mất mạng đánh mẫu thân chưởng trí mạng.

      chưởng kia chỉ phá hủy lục phủ ngũ tạng, mà còn làm thoi thóp trong bụng mẹ. Nếu phải vì y thuật của phụ thân cực kỳ cao minh, sống được quá ly trà.

      Tuy tạm thời bảo vệ được mạng của hai mẹ con, nhưng phụ thân biết , nếu tìm được Vãn Hồn Thảo, tính mạng của mẫu tử hai người chỉ giữ được trong vòng hai tháng.

      Phụ thân cũng biết, gốc cây quý hiếm ngàn năm chỉ có đó, bị Long Diệu Hoàng ban cho vị Thái Tử năm đó là Hiên Viên Cực, cũng chính là cha của Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly.

      Vì vậy phụ thân cả đêm lẻn vào phủ Thái Tử, muốn trộm Vãn Hồn Thảo ngàn năm. Nhưng khi người vào dược phòng phủ Thái Tử tìm kiếm lại thấy.

      lúc phụ thân chuẩn bị rời , thử những nơi khác tìm kiếm, chợt ngửi thấy mùi hương của Vãn Hồn Thảo từ căn phòng truyền tới.

      Người vui mừng vào phòng, lại phát nữ nhân thanh tú cầm trong tay Vãn Hồn Thảo, chuẩn bị cho Hiên Viên Cực ăn, lúc đó Hiên Viên Cực bị các hoàng tử khác thuê sát thủ cắt đứt gân chân,
      Đặc công tà phi 131

      Đau đớn nằm giường.

      Chỉ cần ăn Vẫn Hồn Thảo, chân khỏi hẳn. Mà với y thuật của phụ thân, cũng có thể chữa trị cho .

      Điểm khác nhau là ăn Vãn Hồn Thảo lập tức khỏi hẳn mà bị đau đớn.

      Nhưng nếu để phụ thân chữa trị, Hiên Viên Cực phải chịu đau đớn ba canh giờ. Bởi vì trong quá trình chữa trị, nhất định phải dùng đến mấy chục lạo độc phấn mà lại thể dùng giải dược khống chế.

      Từ trước đến giờ phụ thân luôn làm việc thiện, người biết nếu cướp Vãn Hồn Thảo, thể cứu mạng mẫu thân và mình. Nhưng nếu trắng trợn cướp , Hiên Viên Cực trở thành phế nhân.

      Trong lòng phụ thân rất mâu thuẫn, vì thế người ý tưởng này ra với Hiên viên Cực, khẩn cầu Hiên Viên Cực cùng nữ tử kia cho ông Vãn Hồn Thảo, đồng thời để cho ông chữa trị cho Hiên Viên Cực.

      ra trong lòng phụ thân cũng biết, như thế có hơi ích kỷ, nhất định họ đồng ý đề nghị hoang đường của người.

      ràng có thể khỏi ngay lập tức, lại đổi thành phải trị liệu ba canh giờ và chịu đau đớn suốt quá trình trị liệu, e rằng bất luận là ai, cũng chấp nhận.

      Nhưng vì cứu tính mạng mình và mẫu thân, phụ thân quyết định, nếu hai người chấp nhận , người trắng trợn cướp đoạt.

      Nhưng mà phụ thân thể ngờ, người kia sau khi nghe người , chỉ liếc mắt nhìn nhau cái xong, chút do dự đưa Vãn Hồn Thảo ngàn năm cho phụ thân.

      Vì thiếu đại ân tình, phụ thân đưa cho Hiên Viên Cực khối Kim Phỉ Thúy

      Phụ thân với Hiên Viên Cực, khi người còn sống, chỉ cần Hiên Viên Cực muốn người trả ân, hãy tìm người theo địa chỉ trong Kim Phỉ Thúy. Bất luận Hiên Viên Cực cần người làm chuyện gì, người đều chấp nhận, dù chết cũng từ.

      Thế nhưng phụ thân ngờ tới, Hiên Viên Cực vốn muốn phụ thân trả ân, xem địa chỉ trong Kim Phỉ Thúy mà lại đem nó khảm vào Hổ Phù.

      Tuy Kim Phỉ Thúy giá trị xa xỉ, nhưng trong mắt Hiên Viên Cực lại chẳng là gì. Nguyên nhân thực khiến Hiên Viên Cực cất giấu Kim Phỉ Thúy, là bởi vì Kim Phỉ Thủy hàm chứa tình của Thánh Phủ Y Vương với thê tử.

      Cho đến hơn mười năm sau, phụ thân chưa kịp trả ân Hiên Viên Cực, nghe tin Long Diệu Hoàng Hiên Viên Cực băng hà.

      Lại qua mấy năm, phụ thân biết được phi tử Hiên Viên Cực thích nhất, cũng chính là nữ tử năm đó người gặp trong phòng Hiên Viên Cực dính phải quái bệnh, được Thụy Vương Hiên Viên Diễm bí mật đưa đến nơi kéo dài mạng sống.

      Phụ thân biết Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly vẫn luôn tìm người, cũng biết bệnh mà mẫu phi hai người mắc phải.

      Nhưng phụ thân chủ động thân, bởi vì bệnh trạng mà mẫu phi Hiên Viên Diễm có ghi lại trong cuốn sách y của người, nhưng phương pháp chữa trị lại chỉ có hai chữ: biết!

      Người tinh thông y thuật như phụ thân, cũng cách nào chữa trị. Nhưng vì trả ân tình năm đó người thiếu Hiên Viên Cực, phụ thân liền bắt đầu dốc hết tâm huyết nghiên cứu cách chữa trị.

      Hơn năm trước, mẫu thân qua đời, phụ thân vốn muốn theo mẫu thân. Nhưng vì còn thiếu nợ ân tình, người quyết định trả hết nợ, rồi mới gặp mẫu thân.

      Vì nghiên cứu phương pháp chữa trị bệnh lạ, phụ thân tự mình thử mấy ngàn loại độc dược cùng giải dược.

      Cho đến tháng trước, phụ thân dùng giải dược nữa, mà dùng độc dược khắc chế lẫn nhau.

      biết, phụ thân nghĩ ra biện pháp. cũng biết, khi nghiên cứu ra phương thuốc, độc trong cơ thể phụ thân lập tức phát tác mà chết.

      Chỉ là ngờ tói, ngày này lại tới nhanh như vậy.

      tại độc trong cơ thể phụ thân phát tác, có lẽ...người nghiên cứu thành công phương pháp chữa trị cho mẫu phi của Hiên Viên Diễm rồi.

      Phụ thân, Ngân nhi biết kể từ khi mẹ qua đời, người dù còn sống, nhưng cũng nhưng chết.

      Dù hôm nay Ngân nhi có giải độc cho người, người cũng thừa dịp Ngân nhi chú ý, cố chấp làm bạn với mẫu thân.

      Đối với người mà , còn sống chỉ thêm đau khổ.

      gặp mẫu thân, mới là hạnh phúc người ngày đêm mong ngóng. Cho nên dù Ngân nhi có luyến tiếc phụ thân, cũng sao có thể làm trái ý người đây?

      “Ngân nhi, đây là phương thuốc trả ân của mẫu thân, đó viết phương pháp chữa trị cho mẫu phi Hiên Viên Diễm” Thánh Thủ Y Vương càng lúc càng suy yếu, rút tay khỏi Vô Ngân công tử móc tờ giấy đưa cho .

      “Chỉ tiếc, phụ thân tuy có lòng báo ân Hiên Viên Cực, lại thể bảo vệ Long Diệu Hoàng Triều mà Hiên Viên Cực dốc hết tâm huyết cả đời a!”

      Vô Ngân công tử đưa tay nhận lấy, nghe Thánh Thủ Y Vương , con ngươi đen như mực kinh ngạc nhìn chữ viết tờ giấy.

      Trong phút chốc, Vô Ngân công tử cứng ngắc, hai mắc vô cùng kinh hãi. Trời ạ! Phụ thân dốc hết tâm huyết suy nghĩ ra phương pháp duy nhất chữa trị bệnh lạ này, lại là...
      Last edited: 27/12/14
      angel ofdeath thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :