1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 122: Cố chấp
      Editor: Thủy Bách Nhật



      Bên trong sương mù mịt mờ, ngoại trừ tiếng gió rừng vi vu chẳng có tiếng người nào đáp lại.

      Mai Sứ giả nhướng mày, môi đỏ mọng lạnh lùng phát ra lời : "Mặc dù trong rừng sương trắng dày đặt bao quanh, lá rụng bay tán loạn, các hạ cũng cách nào tránh giấu. tại các hạ ở bên phải cách ta trăm mét, là qua đường vô ý lầm nhiễu, hay là cố ý khiêu khích?"

      Lời của Mai Sứ giả phiêu tán trong gió, nhưng nhận được vẫn là mảnh tĩnh lặng. Điều này khỏi làm Mai Sứ giả mất mặt, trong mắt phóng ra dày đặt sát khí.

      "Nếu các hạ thích chuyện, vậy ta ngại thưởng cho ngươi cái chết, để ngươi mãi mãi im lặng."

      Mai Sứ giả thấy đối phương thủy chung muốn cho đáp lại, trong lòng biết người tới nhất định bất thiện. Đối phương cố ý tới cửa khiêu khích, như vậy nàng cũng cần cùng người tới nhảm.

      Đột nhiên lật cổ tay, đạo khí lưu cực mạnh từ lòng bàn tay phải của Mai Sứ giả bắn ra. Đạo khí lưu mạnh mẽ lấy thế lôi đình cắt vỡ sương mù dày đặc, ngoan lệ tập kích nơi đột nhiên xuất địch nhân cách đó chừng trăm mét.

      Cùng lúc đó, người thần bí vẫn yên tĩnh đứng cách đó trăm mét bình thản đưa tay trái ngón trỏ cùng ngón gảy cách, sương trắng dày đặt nhất thời diệu lóe lên đạo ánh sáng màu đỏ như máu tươi đẹp.

      Mặt đất hơi chấn động, lúc này, đạo khí lưa mạnh mẽ từ long bàn tay Mai Sứ giả bắn ra bị người thần bí gảy ngón tay bắn ra mũi nhọn máu đỏ tươi hoá giải dễ như trở bàn tay.

      Sương mù tuy vô cùng dày, nhiều đến mứa thấy mặt trời, che đất cản cây. Nhưng mũi nhọn máu đỏ tươi từ ngón giữa tên người thần bí kia bắn ra lại hoa mỹ làm sương trắng dày đặt vô lực che giấu.

      Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ vẫn được thấy người thần bí thân hình, nhưng hai mắt đem mũi nhọn máu đỏ tươi trong sương mù thu hết vào.

      biết thân phận người tới, sắc mặt Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ chợt biến đổi, nhanh chóng dời bước đem thân thể Độc Tiên Mộng La Yên vẫn nằm sấp dưới đất vây lại, cúi đầu dùng thanh run rẩy cung kính : "Thuộc hạ tham kiến Thánh Tôn."

      "Hít. . ." Thân thể Độc Tiên Mộng La yên rơi đất, sắc mặt thê thảm trắng bạch cũng rút vài hơi lãnh khí, cơ hồ có loại kích động to lớn muốn đem lấy chính mình đánh cho hoàn toàn bất tỉnh.
      Hôm nay, Nàng Mộng La Yên rốt cuộc gặp được cái vận gì vậy? Chẳng những nhận được " mến" từ Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ của Linh Cung thần bí người, hơn nữa còn gặp được vị Thánh Tôn "Thần có địa vị gần Thánh Đế của Linh Cung thần bí này."

      ". . ." Thanh lãnh lệ của Thánh Tôn hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục mở môi mỏng : "dể bốn người các ngươi cướp Mộng La Yên từ trong Phủ Tả Tương đến tột cùng là có dụng ý gì?"

      Thân thể Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ đột nhiên cứng đờ, khí thế cuồng ngạo trong mắt hoàn toàn giấu kỹ, cúi đầu càn thấp xuống, môi ấp a ấp úng : "Chuyện này. . ."

      "Được rồi, dù các ngươi , bổn tôn cũng có thể đoán được."

      Lời lãnh lệ của Thánh Tôn vừa dứt lời, bóng dáng liền giống như ma quỷ cực kỳ nhanh chóng phi thân nhảy vào sương mù dày đặc. Trong thời gian nháy mắt, Thánh Tôn mặt đeo mặt nạ dứng cách đó trăm mét, tại đãn đứng yên ở cự ly cách Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ chừng hai mét.

      Cúi đầu, đầu ngón tay Thánh Tôn khêu đạo sương mù dày đặc trước mặt, lần nữa mở miệng lãnh lệ : "Chỉ cần bốn người các ngươi đem mạng của Mộng La Yên ngoan ngoãn giao cho bổn tôn phá hủy, nể -dđlqđ- tình bốn người các ngươi là thuộc hạ của , bổn tôn xuống tay lưu tình với các ngươi ."

      "Hít. . ." Nghe được lời của Thánh Tôn, thân thể Độc Tiên Mộng La Yên rơi đất khỏi mãnh liệt hít vài hơi lãnh khí.

      Bốn sứ giả của Linh Cung này cứ nàng về từ vạn mũi tên của cấm vệ quân Long Diệu hoàng triều là muốn nàng làm việc cho Linh Cung.

      Nhưng Linh Cung Thánh Tôn này lại muốn phá hủy mạng của nàng. Rất ràng, Linh Cung Thánh Tôn muốn mình làm việc cho Linh Cung, chẳng lẽ. . . Linh Cung làm người đời sợ như thần cũng xảy ra nội chiến?

      Mà nghe được lời của Linh Cung Thánh, Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ cũng chỉ rũ thấp đầu hơn chút nữa, cũng có cho Thánh Tôn đôi câu vài lời trả lời. Thánh Tôn trong thủ hạ lưu tình với bốn người các nàng, họ há hiểu là có ý gì đây?

      Võ công của bốn sứ giả bọn họ ở bên ngoài dĩ nhiên được xem là sâu lường. Nhưng trước mặt Thánh Tôn cũng chỉ có thể miễn cưỡng xưng là có chút tài mọn mà thôi. Nếu phải nể mặt , Thánh Tôn căn bản nhiều lời cùng họ mà sớm ra tay khiến các nàng đối với các nàng tiến hành câu hồn tác phách (chết), sau đó đánh gục Mộng La Yên.

      Vì ngăn trở Thánh Đế đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt trở về Linh Cung làm người nối nghiếp đế giả tương lai, Thánh Đế phái ra vô số sứ giả Linh Cung nhưng sớm bị Thánh Tôn lòng dạ độc ác này phá hủy đến hài cốt còn. Vì vậy, Thánh Đế mới bất đắc dĩ phái ra – người có quan hệ vô cùng phức tạp cùng Thánh Tôn, hi vọng có thể đủ để chữa khỏi bệnh "Phát rồ" của Thánh Tôn.

      Nhưng ngay cả khi Thánh Đế phái ra vẫn thể cản lại việc Thánh Tôn trả thù điên cuồng. tệ, Thánh Tôn đối với việc xuất cung quả có chút kiêng kỵ, từ việc Thánh Tôn thủ hạ lưu tình với bốn người các nàng liền có thể nhìn ra.

      Nhưng hận ý trả thù của Thánh Tôn đối với Linh Cung lại như cũ giảm chút nào, từ việc Thánh Tôn muốn hủy sạch tính mạng Mộng La Yên, phá hư kế hoạch của cũng có thể nhìn ra được.

      Nhìn thấy Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ vẫn dùng thân thể che chắn cho Mộng La Yên, Thánh Tôn tăng lại làm ánh sáng đỏ lấp lánh trong bàn tay lên, dùng thanh lãnh lệ trầm : "Lập tức tránh ra để bổn tôn phá hủy mạng diễ↕n☾đ↕ànⓞ☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Mộng La Yên. Nếu các ngươi cố ý dùng thân thể bảo vệ Mộng La Yên, như vậy. . . Cho dù mặt mũi của , bổn tôn cũng nể, bổn tôn để cho bốn người các ngươi lìa hồn cùng với Mộng La Yên trong rừng cây."

      Thay đổi trầm mặc, Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ đột nhiên ngẩng đầu lên. Ngưng tụ toàn bộ linh lực xuống song chưởng trong nháy mắt, Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ đồng thanh : "Nếu thể hoàn thành nhiệm vụ, bọn ta tình nguyện lìa hồn trong rừng cây."

      Họ tất nhiên biết minh , bằng thực lực của bốn người họ, căn bản phải là đối thủ của Thánh Tôn. Chỉ là, nếu bốn người họ dùng toàn lực mà liều mạng vẫn có thể trì hoãn ít thời gian. Chỉ cần có thể trì hoãn đến khi đến, như vậy. . . Bốn mạng của bốn người họ cùng Mộng La Yên tự nhiên bị Thánh Tôn phá hủy.

      "Được, vậy bổn tôn liền thành toàn tâm nguyện của các ngươi."

      Ống tay áo của Thánh Tôn đột nhiên run động, ánh sáng máu tươi đẹp lập tức bắn ra từ bàn tay trái của . Đầu ngón tay phất về phía ánh sáng đỏ, đạo ánh sáng đỏ trong nháy mắt chuyển hóa thành bốn đạo, đồng thời hướng về phía tim của Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ bắn tới.

      Tay trái Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ nhanh chóng bảo vệ vị trí trí mạng ở ngực, tiếp theo, tay phải và tay trái dựa sát vào nhau tạo thành hình chữ thập, bốn đạo khí lưu mạnh mẽ cũng chia ra từ tay phải của các nàng bắn ra.

      Phanh -- tiếng va chạm như sấm nổ vang khắp khu rừng rậm!

      Trong nháy mắt, khắp rừng cây là khung cảnh phong sầu địa hoảng (ý chấn động mạnh mẽ khiến phong sầu (gió buồn) địa hoảng (đất hoảng sợ)), cảnh tượng sương mừ cuốn bụi bay lạnh lẽo kinh khủng. Sát khí nồng đậm lâm ly lưu chuyển càng ngày càng mạnh, giống vạn tòa núi lửa bộc phát, cắn nuốt hủy diệt, khắp rừng cây tràng đầy lệ khí.

      Lúc này, tia sáng đỏ từ bàn tay trái của Thánh Tôn bắn về phía ngực Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ càng tới càng tươi đẹp, mà khí lưa bên trong tay phải của Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ càng lúc càng yếu, vả lại thân thể của các nàng cũng bắt đầu lắc lư.

      "Người cản trở bản tôn, toàn bộ đều phải chết. Cho dù là , cũng ngoại lệ." Thánh Tôn ngửa đầu cười điên cuồng trận, tay phải vốn vẫn bất động cũng giơ lên cao lên.

      Nhìn thấy Thánh Tôn nâng cao tay phải, khóe miệng Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ bắt đầu có tia máu chảy xuống, hàm răng cắn chặt lấy môi đỏ mọng, thân thể lay động mạnh mẽ hơn. Thánh Tôn chỉ vận dụng -lqđ- chưởng, họ cũng khó có thể chống đỡ. Nếu đồng thời song chưởng, bốn người họ nhất định rơi vào kết quả gân mạch đứt đoạn.

      lúc Thánh Tôn chuẩn bị nhất tề phát động song chưởng, trước giết chết Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ, sau đó đòi lấy mạng Độc Tiên Mộng La Yên, trong gió chợt truyền đến tiếng than sâu kín từ nơi xa.

      Trong nháy mắt, đạo bóng dáng nhanh như tia chớp xuyên qua sương mù trắng.

      Chân đạp gió xoay tròn giữa, tên nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu kia đứng yên ở vị trí cách Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ chưa đủ hai thước.

      "Ta. . . cũng phải là ngoại lệ sao?" Môi mỏng tràn ra tiếng cười nhạt, tên nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu kia vung ống tay áo về phía Thánh Tôn. chỉ đem hữu chưởng Thánh Tôn này mới vừa nâng cao đánh rơi xuống, cũng thành công làm mất tia sáng máu đỏ tươi dày đặc từ bàn tay trái Thánh Tôn bắn loạn ra.

      Trong mắt Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ lên vui mừng, lập tức hướng về phía nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu nam tử cung kính cong eo, thanh cực kỳ thần phục : "Chủ tử, ngài cuối cùng cũng xuất ."

      Cuối đầu, lòng bàn tay êm ái vuốt ve ngón tay thon dài, nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu mở miệng : "Trước mang theo Mộng La Yên rời khỏi rừng cây, sau đó tự ta liên lạc cùng các ngươi."

      "Vâng" Đưa tay kéo cánh tay Mộng La Yên nằm dưới đất, Mai Sứ giả lần nữa xách Mộng La Yên như con gà con trong lòng bàn tay, lúc này dẫn theo ba Sứ giả khác biến mất tại chỗ.

      Hai tay Thánh Tôn nhanh chóng hướng về phía Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ rời phương hướng rời huy động, cùng lúc đó nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu cũng đồng thời vươn song chưởng hướng về phía Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ vung lên, lần nữa đem song chưởng bắn ra tia đỏ lấy mạng người của của Thánh Tôn hóa giả sạch .

      Nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu rút hai tay về, môi mỏng đạm bạc truyền ra thanh giống như đến từ cửu thiên: "Buông tha ! Có ta ở đây, ngươi cách nào câu hồn tác phách Mai Lan Trúc Cúc tứ sứ và Mộng La Yên."

      Bên trong mặt nạ, sắc mặt Thánh Tôn chợt biến thành xanh mét, đùi giống như buộc chặt tảng đá ngàn cân từng bước từng bước chậm rãi dời đến trước mặt Nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu, cắn răng nghiến lợi hỏi "Tại sao? So với Thánh Đế, bổn tôn mới phải ngươi thân nhất với người. Nhưng ngươi vì Thánh Đế tiếc đối nghịch với bản tôn."

      Nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu cũng trả lời câu hỏi của Thánh Tôn ngay, ánh mắt quét qua Thánh Tôn, sau đó mới mở miệng lạnh nhạt : "Đừng cố chấp nữa, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp."

      "Ngươi. . . Cố ý muốn đối nghịch với bản tôn sao?" Thánh Tôn nắm chặt quả đấm nổi gân xanh, sắc mặt dưới mặt nạ vô cùng vặn vẹo, thanh vạn phần lãnh lệ trầm : "Bổn tôn muốn tổn thương ngươi...ngươi đừng ép bổn tôn."

      "Ta cũng vậy, muốn đối nghịch với ngươi, nhưng là. . ." Nam tử Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong Long Diệu bỗng chốc bước chân về phía trước bước, ngưng mắt nhìn mặt nạ mặt Thánh Tôn : "Ngươi cũng đừng buộc ta!"
      angel ofdeath thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 123: Uy Hiếp

      Edit: Thu Thuyền

      “Ha ha ha…” Thánh Tôn đột nhiên ngửa đẩu cười điên cuồng, tiếng cười làm chấn động cả rừng cây. Nhưng, mặt Thánh Tôn lộ chút vui mừng nào mà ngược lại vô cùng dữ tợn, đôi con ngươi giống như cái đầm sâu đáy, người tỏa ra hơi thở vô cùng đáng sợ có thể làm người khác sợ hãi.

      “Nam Cung Tuyết Y, lấy võ công giờ của ngươi, ngươi cho là mình có thể đánh lại bản tôn sao?”

      Sau khi Thánh Tôn xong, tiếng cười cũng dừng lại, bên trong mặt nạ là đôi con ngươi chứa sát khí nhìn chăm chú Nam Cung Tuyết Y, mở miệng , thanh băng lãnh giống như Tu La (địa ngục) vậy: “Nếu như ta có lòng muốn giết bọn họ, lúc bọn họ đem theo Mộng La Yên ta ra tay rồi, ngươi thể ngăn cản ta được.”

      Nghe Thánh Tôn , sâu trong mắt Nam Cung Tuyết Y thoáng qua tia sáng nghi ngờ, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Lúc ngươi xuất chiêu ban thưởng cho bọn họ, phải là bị ta dễ dàng hóa giải sao?”
      “Nếu, bản tôn ban cho bọn họ chiêu đó, mà là…” Thánh Tôn cố ý kéo dài thanh , bàn tay trái chậm rãi nâng lên, đạo ánh sáng lên trước mặt Nam Cung Tuyết.

      “Hắc mang?” (màu đen) Nam Cung Tuyết thấy trong lòng bàn tay của Thánh Tôn lóe lên anhá sáng màu đen ngừng lưu chuyển, Nam Cung Tuyết bất động tại chỗ, thất thanh : “Linh lực của ngươi đột phá đến tầng thứ chín?”

      Linh lực của Linh Cung, được chia thành bốn giai đoạn.

      Giai đoạn thứ nhất, là từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm, ở tầng này linh lực có màu đỏ. Số tầng đột phá càng cao, hồng mang(màu đỏ) thả ra uy lực càng mạnh, mạnh đến nổi khi xuất chiêu có thể tàn phá mọi thứ.

      Mười bốn năm trước, người có thể đột phá đến tầng thứ năm, cũng chỉ có ba người. chính là: Thánh Đế, Thánh Tôn, và Thánh Chủ - cũng chính là mẫu thân của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Giai đoạn thứ hai, là từ tầng thứ sáu đến tầng thứ tám, màu sắc của tầng này chính là màu trắng (vô hình).

      Mười bốn năm trước, trong Linh Cung, vốn chẳng có ai có thể đột phá đến tầng thứ sáu, mười bốn năm sau, hộ pháp và Mai Lan Trúc Cúc bốn sứ giả đột phá được đến tầng thứ sáu, mà Nam Cung Tuyết đột phá đến tầng thứ tám. Giai đoạn này, chỉ cần chưởng, là có thể dễ dàng đánh rơi vạn mũi tên.

      Giai đoạn thứ ba, chính là thầng thứ chín, màu sắc của tầng này chính là màu đen. Tầng này uy lực, có thể đạt đến cường đại gọi thú.

      Cứ nghĩ rằng chỉ có Thánh đế đột phá đến tầng thứ chính, ngờ ngay cả Thánh Tôn cũng thế. Dù sao, Thánh đế cũng là người nắm giữ sinh tồn của mọi người, cho dù Thánh tôn cũng đột phá đến tầng thứ chín, cũng thể nào chống lại Thánh đế.

      Vì, linh lực của Thánh đế và Thánh tôn đều đột phá đến tầng thứ chín có thể điều khiển thú. Nếu, trong tay Thánh đế vẫn giữ ngọc ấn (nắm trong tay sinh mệnh của mọi người), có thể dễ dàng hóa giải phản công của Thánh tôn.

      Giai đoạn thứ tư – giai đoạn cuối cùng, là tầng thứ mười, màu sắc của tầng này là hồng, cam, lục, lam, xanh đen, giai đoạn này uy lực rất mạnh, nhưng trong tuyệt kỹ võ công thần bí của Linh Cung chỉ viết đúng hai chữ: .

      Từ mấy ngàn năm trở lại đây, Thánh đế của Linh cung, chưa từng có người nào có thể đột phá đến tầng thứ mười, nên cũng thể dự đoán được rốt cuộc uy lực đó mạnh như thế nào.

      “Ngươi đột phá đến tầng thứ chín, như vậy…” Mí mắt Nam Cung Tuyết rũ xuống, mở miệng nhàn nhạt hỏi: “Tại sao lúc nãy ngươi lại xuống tay lưu tình?”

      “Ngươi là người nhất mới phải, cần gì phải hỏi ta? Trong phút giây ngắn đó, nếu bổn tôn dùng linh lực của tầng thứ chín, lấy linh lực tầng thứ tám của ngươi, mặc dù ngươi có thể cho bốn sứ giả đem Mộng Yên La thuận lợi rút lui, nhưng là…..”


      Thánh Tôn thu lại ánh sáng màu đen, lãnh mị nhìn Nam Cung Tuyết, tiếp tục : “Ngươi bị linh lực của ta cắn nuốt, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của ngươi.”

      “Cho dù ảnh hướng đến lục phủ ngũ tạng như thế nào? Đối với ta, thời gian điều trị chỉ cần ly trà, nội thương khỏi hằn.”

      Giơ tay vén sợi tóc vui đùa với gió vén lên, Nam Cung Tuyết bỗng chốc nhìn sang bên phải, tránh ánh mắt của Thánh Tôn nhìn mình.

      “Đủ rồi!” Thánh Tôn quát lớn, đưa mắt nhìn Nam Cung Tuyết lại càng thâm sâu hơn : “Bời vì, ngươi muốn Mai Lan

      Trúc Cúc cứu Mộng Yên La, cho nên bổn tôn thành toàn cho ngươi. Nhưng bổn tôn cảnh cáo ngươi, nên ngưng kế hoạch lại . Nếu , cho dù là ngươi bổn tôn..."
      Thánh Tôn đột nhiên ngừng lại, nhưng ngay sau đó, đôi con ngươi đen láy tràn đầy tức giận : "Bổn tôn tuyệt đối lưu tình với ngươi."
      "Hoặc là, ngươi nên ra tay với ta, chôn thân ta tại nơi này. Nếu ..." Đôi con ngươi của Nam Cung Tuyết lạnh lùng nhìn Thánh Tôn, mặc dù thanh cao, nhưng rất kiên định: "Ta tuyệt đối dùng kế hoạch, ta nhất định mang Thượng Quan Ngưng Nguyệt về Linh Cung, để Thượng Quan Ngưng Nguyệt trở thành Thánh Đế tiền nhiệm của Linh Cung."
      Trong mắt Thánh Tôn chứa đủ lệ tức (rất nhiều tức giận), nhưng thanh lại mang chút phiền muộn: "Tuyết Y, vì sao ngươi luôn đối địch với ta?"
      "Vậy còn ngươi vì sao lại đối nghịch với ta?" Đôi tay Nam Cung Tuyết nắm lại thành quả đấm, quăng lại cho Thánh Tôn câu mà hỏi.
      "Tuyết Y, .... ngươi nên ép ta động thủ." Thánh Tôn nâng tay lên, nhanh như tia chớp chưởng bóp cổ Nam Cung Tuyết.
      ra Nam Cung Tuyết có thể trách, nhưng có lựa chọn nào khác, mặc cho Thánh Tôn bóp cổ mình.
      Ngay lúc này, chỉ cần Thánh Tôn tích tụ ánh sáng đen phòng nó ra, mà Nam Cung Tuyết Y có vận dụng linh lực bảo vệ, nếu xuất ra chưởng này Nam Cung Tuyết Y nhất định hóa thành bột phất.
      Năm ngón tay của Thánh Tôn càng bóp chặt cổ Nam Cung Tuyết Y, nhận ra Tuyết Y sử dụng linh lực bảo vệ bản thân, khỏi tức giận nghiến chặt hàm răng, hung ác : "Ngươi đánh cuộc sao? Đánh cuộc xem ta có xuống tay với ngươi, hay là buông tay tha mạng cho ngươi sao?"
      Khóe môi kéo lên nụ cười nhạt, Nam Cung Tuyết Y chỉ cười cũng trả lời lại, yên lặng nhắm hai mắt lại.
      Lúc này Nam Cung Tuyết Y, mặc dù khuôn mặt trắng như tờ giấy, người lại mang y phục của người bán hàng rong. Nhưng bao quanh là những dãy sương mờ trắng lưu luyến quay quanh , toàn thân xuất ra khí chất bất phục, lại giống như bầu trời trong xanh nhàng áp bức .
      Thấy Nam Cung Tuyết Y ý định trả lời câu hỏi của mình, ngược lại vẻ mặt lại bình tĩnh chờ cái chết đến với mình, Thánh Tôn nhăn nhó hít sâu vài lần đem ánh sáng đen trong tay dần dần biến mất.
      "Thánh Đế quả nhiên rất lợi hại, dùng ngươi để khắc chế bổn tôn. Ngươi nhất định muốn đối nghịch với bản tôn, chuẩn bị mọi kế hoạch muốn đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt về kế nhiệm, vì vậy... bổn tôn nhất định lấy mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bổn tôn cũng dùng nàng đối phó với Thánh Đế nữa. Bổn Tôn quyết định giữ nàng trước, còn về phần Thánh Đế, bổn tôn nghĩ cách khác."
      Nam Cung Tuyết Y mở mắt ra, khó khăn hít lấy từng ngụm khí xem xét nhìn Thánh Tôn, mở miệng khàn khàn : "Trừ khi ta chết, nếu ta tuyệt đối cho ngươi tổn thương đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt."
      "Đừng có dùng tánh mạng của ngươi uy hiếp bổn tôn, ngay bây giờ bổn tôn giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nếu ngươi cứ khiêu chiến lòng nhẫn nại của bản tôn, khó có thể bảo đảm bổn tôn mất kiên nhất, đến lúc đó mạng của ngươi ta cũng tha." Từ trong môi Thánh Tôn tràn ra thanh băng lãnh, mũi chân điểm , bóng dáng chạm mặt đất tung bay biến mất trong màn sương dày đặc.
      Nam Cung Tuyết Y cũng nhanh chóng điểm , bóng dáng lập tức đuổi theo Thánh Tôn. biết rất , lời vừa rồi của Thánh Tôn, phải là muốn khiêu khích mình, mà muốn lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
      Mặc dù linh lực của , thể chống lại Thánh Tôn đột phá đến tầng thứ chín, nhưng nếu xuất hết toàn lực, miễn cưỡng cũng chỉ liều cái mạng với Thánh Tôn.
      Huống chi tin, hận ý có thể che mờ mắt Thánh Tôn, hủy hoại tính mạng của chính mình. Dù sao, và Thánh Tôn là....
      Cùng lúc đó, ở chỗ khu rừng nào đó --
      Bên trong khu rừng sương mù dày đặc, ba bóng dáng như như , nhanh chóng xuyên qua từng gốc cây đại thụ. Vì sương mù dày đặc nên ánh mặt trời thể chiếu vào, nhìn chẳng thấy gì ngoài sương với sương, nên người bình thường tuyệt đối ai dám xông vào.
      Vì vậy, ba người trong sương mù như như , cũng vì ngửi được phấn truy tung người Nam Cung Tuyết Y nhàn nhạt tản ra trong gió, Thượng Quan Ngưng Nguyệt theo mùi hương vào khu rừng đầy sương mù này, cùng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt là hai người thuộc hạ thân cận Ngân Lang và Thanh Báo.
      Ngân Lang ngửi mùi truy tung mấy lần, nhàng : "Vương Phi, hình truy tung phấn ở trong gió càng ngày càng nặng, nam tử Linh Cung cách chúng ta xa."
      "Hư, đừng chuyện!" Ngân Lang vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm tỳ bà, cũng nhìn về phía trước. Sát khí cường hãn! Hơn nữa sát khí này rất giống Tu La trong địa ngục, hình như hướng về phía ba người các nàng đánh tới......
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      angel ofdeath thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 124: Ma Xà Xuất Động

      Edit+Beta: Alligator

      (Ma: ma quỷ, Xà: rắn ==> rắn ma, nhưng mà để rắn ma “oách” nên ta để nguyên Hán-Việt)

      "Ha ha ha. . ." Gió mạnh thổi bay những chiếc lá xanh, mang theo cả tiếng cười tàn tới khắp mọi nơi.

      "Bản Tôn còn chưa tự mình tìm tới cửa, có người chán sống, chủ động chạy tới đây chịu chết. Rất tốt, rất tốt!"

      Thánh Tôn ngoài cười nhưng trong cười, vạt áo khẽ tung bay cái, thân mình đối diện với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngân Lang và Thanh Báo.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhăn mày, hừ lạnh tiếng, muốn mở miệng trả lời, bên tai lại truyền đến thanh đạp gió.

      Trong lớp sương trắng mờ ảo, Nam Cung Tuyết Y đuổi theo Thánh Tôn, nhàng đáp xuống đất, dùng bóng lưng kiêu ngạo che chở cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nam Cung Tuyết Y nhàn nhạt quét mắt qua Thánh Tôn, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, mở miệng : "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn bóng lưng của Nam Cung Tuyết Y, cười đáp: "Rảnh rỗi quá, chạy tới đây ngắm sương."

      Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng Nam Cung Tuyết Y giật giật, trong lòng thầm : chạy tới đây ngắm sương? Ngắm cái gì sương a, ràng là theo dõi đến chỗ này.

      Chỉ là, lúc mình đến đây, cũng phát được có người đuổi theo a? Chẳng lẽ. . .

      Nghĩ đến điểm này, Nam Cung Tuyết Y khỏi gục đầu xuống, con mắt đen bóng nhìn tay trái mình đầy hoài nghi. Xem ra, cái này với Tú Hoa Châm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thoát khỏi quan hệ a.

      "Sương trắng trong rừng, hay là đợi kiếp sau ngắm tiếp !" Thánh Tôn nhướng mày, lạnh lùng : " tại, ngươi nên ôm Huyết Tỳ Bà, dẫn hai thuộc hạ của ngươi Cầu Nại Hà ngắm hoa Bỉ Ngạn ."

      Thánh Tôn vừa dứt lời, song chưởng lập tức nâng lên ngưng tụ ánh sáng màu đen, hung hăng đánh tới ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngân Lang và Thanh Báo.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ba người các ngươi cũng phải đối thủ của Thánh Tôn, mau chạy ." Nam Cung Tuyết Y di động, song chưởng mang theo toàn bộ linh lực nghênh đón Thánh Tôn.

      Ầm ——

      Song chưởng của hai người đụng nhau, làm cho bụi đất cuốn bay cao tới hơn hai thước.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị đẩy lui về sau bước, híp mắt phượng xem xét Nam Cung Tuyết Y. Mà Ngân Lang và Thanh Báo cũng bị đẩy lui về sau, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau.

      Đây là cái tình huống gì? Bọn họ đuổi tới đây, vốn là muốn điều tra mưu Linh Cung nam tử và bốn thủ hạ cướp Độc Tiên Mộng La Yên là gì?

      Nhưng tại, chỉ điều tra được gì, còn bị Linh Cung Thánh Tôn tập kích. Hai người họ phải đều là người của Linh Cung sao?

      Vì sao Linh Cung Thánh Tôn muốn dồn vương phi vào chỗ chết, cái tên nam tử có ý tốt cướp Độc Tiên Mộng La Yên này, lại tận lực che chở vương phi như thế chứ?

      Thánh Tôn hơi lắc lư, hai tay tê dại, cắn răng nghiến lợi : "Nam Cung Tuyết Y, ngươi nhất định cứng đầu cố ý cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầu Nại Hà ngắm hoa sao?"

      Thân thể Nam Cung Tuyết Y cũng lắc lư mấy cái, hai tay đau nhói, trán đổ mồ hôi : "Ta từng , trừ phi ta chết, nếu ngươi đừng mơ tưởng thương tổn nàng."

      "Tốt, rất tốt!" Thanh ngang ngược, lạnh lùng của Thánh Tôn vừa dứt, song chưởng tỏa ra ánh sáng đen càng mạnh hơn.

      Trong nháy

      ĐẶC CÔNG TÀ PHI- ẢNH LẠC NGUYỆT TÂM

      Chương 124: Ma Xà Xuất Động

      Editor + Beta: Alligator

      Trong nháy mắt, Nam Cung Tuyết Y địch lạiThánh Tôn, cảm giác được song chưởng củaThánh Tôn hung ác xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của .

      Cùng lúc đó, mái tóc củaThánh Tôn bị gió thổi, vô cùng quỷ dị dựng ngược.

      Vèo vèo vèo – bá đạo thanh vang lên trong gió, chỉ thấy ba sợi tóc đen từ đầuThánh Tônbay ra, bắn tới cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngân Lang và Thanh Báo.

      Nam Cung Tuyết Y vẫn dốc toàn lực đối chưởng vớiThánh Tôn, nhìn thấy cái này, vội lên nhắc nhở: “Tránh tóc của , nếu bị sợi tóc bắn trúng, các ngươi nhất định chết.”

      Chỉ là tiếng vừa dứt, liền phun ra ngụm máu.

      Nam Cung Tuyết Y tuyệt thể ngờ Linh CungThánh Tôn vừa đối chưởng với mình vừa bắn ra ba sợi tóc có thế lấy mạng người khác.

      Mà qua lời nhắc nhở của Nam Cung Tuyết Y, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngân Lang vàThanh Báo hiểu , sợi tóc này tuy rằng mỏng manh, nhưng lại có uy lực kinh người.

      Chỉ thấy Ngân Langvà Thanh Báo lập tức phi thân tránh sang hai bên.

      Thế nhưng, Ngân Lang và Thanh Báo có thể tránh được cái chết, lại tránh khỏi bị thương.

      Máu mặt là do sợi tóc sượt qua vai bọn họ bắn vào. Sắc mặt Ngân Lang và Thanh Báo chợt biến, lập tức đưa tay vuốt máu mặt, trong lòng hoảng sợ thầm nhủ: Linh CungThánh Tôn, quả nhiên kinh khủng a!

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hề tránh né.

      Nàng rũ mắt, ngón trỏ tay phải tiếp cận dây đàn, sợi tóc đánh tới nàng lập tức bị hồng quang từ dây đàn hoà tan.

      Linh CungThánh Tôn muốn giết nàng là điều nàng điều bình thường.

      Mà cái tênThánh Tôn gọi là Nam Cung Tuyết Y này, sai người cướp Độc Tiên Mộng La Yên, mặc dù có mưu, nhưng tại, có hết sức bảo vệ nàng cũng phải là giả.

      Thế nên, rốt cuộc Nam Cung Tuyết Y này mưu cái gì, chỉ có thể tìm hiểu sau. Việc cấp bách bây giờ là nên liên thủ với hắnThánh Tôn.

      Ngay lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà, chuẩn bị bước lên kề vai chiến đấu cùng Nam Cung Tuyết Y

      Thánh Tôn dồn sức hất mạnh Nam Cung Tuyết Y cái rồi đột nhiên thu chưởng lại, mặt đầy sát khí : “ Nam Cung Tuyết Y, ngươi cố chấp như thế, vậy… Bản tôn liền đưa ngươi vàThượng Quan Ngưng Nguyệt đến Hoàng Tuyền uống canh Mạnh Bà.”

      Chỉ thấyThánh Tôn đưa tay ra trước ngực, mười ngón tay bắn ra vô số luồn sáng đen như mực. Chúng phóng lên cao, tụ lại chỗ như bầu trời khi cơn mưa.

      Khoé môi Nam Cung Tuyết Y ngừng chảy máu, nhưng lại có thời giàn bận tâm đến nỗi đau của bản thân. vội quay người lại, đột nhiên lôi kéo Thượng Quan Ngưng Nguyệtnói: “ được, mau trốn !”.

      phải hết sức chống lạiThánh Tôn sao, sao giờ lại đến trốn chạy?

      Khoé miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật, hoài nghi nhìn Nam Cung Tuyết Y, vừa muốn mở miệng chuyện, Nam Cung Tuyết Y đột nhiên bỏ tay nàng ra, thở dài : “Xong đời! Trốn thoát, chỉ có thể tiếp nhận trận huyết chiến rồi.”

      Mà Nam Cung Tuyết Y vừa dứt lời, lỗ tai Ngân LangThanh Báo hơi động, sau lưng rợn tóc gáy, đồng thanh mở miệng : “Có gì đó đúng! Vương Phi, người có nghe thấy ?”.

      Trong tiếng gió mơ hồ có vô số tiếng khác.

      Tuy tiếng , nhưng lại người ta sởn da gà. thanh này càng ngày càng gần, cùng lúc đó, thân mùi tanh vô cùng kinh khủng tràn ngập cả rừng cây.

      “Ha ha ha… “Thánh Tôn thu tay lại, bắt tay sau lưng, lạnh lùng : “Vạn con Ma Xà xuất động, toàn bô các ngươi chờ bị chôn trong bụng Ma Xà .”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng bình tĩnh. Nàng hơi nghiêng đầu, mở miệng hỏi Nam Cung Tuyết Y: “Ma Xà là cái gì?”.

      “Mỗi Ma Xà so với rắn độc các ngươi gặp dưới Địa Hạ Cung Điện…” đợi Nam Cung Tuyết Y hết,Thánh Tôn thay trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt: “Thân thể lớn gấp mười lần, độc tính cao hơn nghìn lần, tốc độ công kích nhanh hơn vạn lần.”

      “Hí…” Nghe được lời củaThánh Tôn, Ngân Lang cùng Thanh Báo hẹn mà cùng hít vào ngụm khí lạnh.

      Cho dù ở nơi nhìn ràng, với số lượng nhiều và lực sát thương mạnh như vậy cũng khó ứng phó rồi. Huống chi, tại bọn họ bị sương mù dày đặc che mắt, chỉ có thể dùng tai xác định vị trí của hàng vạn con Ma Xà?

      Nam Cung Tuyết Y nắm chặt đến mức nổi đầy gân xanh, khó tin nhìnThánh Tôn.

      Thánh tôn vì hận, nhẫn tâm hạ sát thủ với mình? Phải làm mới được, Thượng Quan Ngưng Nguyệt là hy vọng của Linh Cung, nàng tuyệt thể chết.

      Nhưng mà dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt có Huyết Tỳ Bà, dù nàng dung hợp linh lực mẹ nàng để lại. Uy lực của Huyết Tỳ Bà vẫn thể chống lại vạn con Ma Xà của Thánh Tôn a?

      “Nuốt bọn họ”.

      Thánh Tôn lạnh lùng phun ra ba chữ, vạn con Ma Xà màu sắc sặc sỡ giống như vỡ đê, điên khùng trào nhào lên tập kích đoàn ngươi Thượng Quan Ngưng Nguyệt…
      Last edited by a moderator: 3/12/14
      angel ofdeath thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 125: Nhân Xà Đại Chiến

      Nghe thấy tiếng rắn, mắt nhìn thấy bóng rắn mờ ảo trong lớp sương mù dày đặc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, lập tức : "Lên cây."

      Vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm mũi chân, bóng dáng xinh đẹp ngạo nghễ đứng thẳng cành cây cao.

      Cùng lúc đó, Nam Cung Tuyết Y, Ngân Lang, Thanh Báo cũng phi thân lên ba cây cao.

      Mà khi bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy lên cây, mặt đất nơi bọn họ vừa đứng phủ kín Ma Xà.

      Chỉ thấy mỗi Ma Xà đều vô cùng to lớn, hình như cực kì khó chịu vì có con mồi.

      Thân thể Ma Xà chồng chất lên nhau, ngẩng cao cái đầu to xấu xí, thè cái lưỡi đỏ tanh hôi ra, hướng tới những cái cây bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng mà thét gào: "Tê tê tê. . ."

      Những Ma Xà khác vung vẩy cái đuôi, làm bụi đất mù mịt, bọn họ nhanh như chớp nhảy lên mấy gốc đại thụ đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng.

      Ngân Lang và Thanh Báo xem xét bầy rắn, cổ tay vừa động, trong bàn tay đầy mồ hôi lạnh có thêm cái roi.

      Nếu vừa rồi kịp thời nhảy lên cây cao, chỉ sợ bây giờ bọn họ bị Ma Xà cắn nuốt, yên lặng nằm trong bụng Ma Xà rồi.

      Nhưng mà dù nhảy lên cây, cũng chỉ có thể an toàn tạm thời, bởi vì vô số Ma Xà tùy thời có thể nhảy lên cây, tập kích bọn họ.

      Nghĩ đến đây, Ngân Lang và Thanh Báo cảnh giác nhìn phía dưới gốc cây, trường tiên trong tay chắn trước ngực, làm công tác chuẩn bị ứng chiến.

      Mà Thánh Tôn đứng sau đám Ma Xà, chắp tay sau lưng, rũ mắt xuống, nhàng vuốt ve dây cung Huyết Tỳ Bà.

      Ngay sau đó, Thánh Tôn lại nhìn Nam Cung Tuyết Y đầy chua sót.

      Nhìn thấy Nam Cung Tuyết Y định nhìn mình, chỉ cúi thấp đầu, ngón tay thon dài thưởng thức lá cây xanh biếc, hai mắt y lên ý cười làm người ta run sợ.

      Tuyết Y, Bản Tôn mới là người thân nhất của ngươi, vậy mà địa vị của Bản Tôn trong lòng ngươi, lại bằng kính trọng của ngươi với Thánh Đế. Bản Tôn nghĩ tới, bất nhân lấy mạng ngươi, nhưng. . . Vì sao ngươi lại ép Bản Tôn vội vã đây?

      Thánh Tôn bỗng khép hai tay lại, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu đen bao phủ cả vạn Ma Xà, gạt bỏ tình cảm với Nam Cung Tuyết Y, lạnh lùng : "Vạn Xà nghe lệnh, lập tức tấn công."

      Thánh Tôn vừa dứt lời, Ma Xà lập tức bay vọt lên, thân thể mang theo mùi tanh hôi đánh tới vị trí bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ngân Lang và Thanh Báo quét ngang trường tiên, hai Ma Xà lập tức đầu lìa khỏi thân thể. Máu rắn văng tung tóe khắp nơi, hai người lại càng ra chiêu nhanh mạnh hơn.

      Ma Xà nối nhau vọt lên, động tác thần tốc.

      Nam Cung Tuyết Y cũng dám lơ là, liên tục bắn lá cây ra, lá cây mỏng manh hóa thành lợi khí chém sắt như chém bùn, bắn tới bộ vị trí mạng của Ma Xà.

      Rầm rầm rầm -- bị Nam Cung Tuyết Y bắn lá cây tới, thân thể Ma Xà liên tiếp nổ tung, thân rắn nổ thành

      những mảnh văng khắp nơi, mùi máu tanh hôi nhiễm đỏ cả màn sương trắng.

      Nhưng mà ngửi thấy mùi máu tanh hôi đồng bạn lưu lại, những con khác càng lao lên nhanh hơn, mắt rắn càng thêm lạnh lùng.

      “Thanh Báo, cẩn thận sau lưng.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt qua, lên tiếng nhắc nhở, đồng thời cổ tay hướng tới phía sau Thanh Báo.

      Ba sợi tơ hồng có Tú Hoa Châm nhanh như chớp bắn tới sau lưngThanh Báo, vèo vèo, vèo, ba cái Tú Hoa Châm đâm vào mấy con Ma Xà định đánh lén Thanh Báo.

      Ngón tay kéo sợi tơ hồng quấn quanh thân thể Ma xà. Nàng đột nhiên nâng cổ tay lên, ba sợi tơ hồng buộc chặt Ma Xàvào thân cây.

      Ngaysau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt gảyHuyết Tỳ Bà, chăm chú đối phó với Ma Xà tấn công từ bốn phía. Gió thổi lay động vạt áo, vô số đạo hồng quang từ dây cung bắn ra.

      Hồng quang mang theo uy lực mạnh mẽ, lập tức xuyên qua nơi trí mạng của vô số Ma Xà thân rắn rơi lả tả. Trong thời gian ngắn, sương trắng nồng đậm bị máu rắn nhuộm thành màu đỏ trông vô cùng thê lương.

      Ngân Lang, Thanh Báo quét ngang trường tiên, Nam Cung Tuyết Y bắn lácây ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khảy Huyết Tỳ Bà, càng ngày càng nhiều Ma xà bị đánhgục.

      Nhưng mà, số lượng Ma Xả tử trận càng nhiều, lực công kích của những con còn lại càng mạnh. Bọn nó giống như tre già măng mọc, điên cuồng tiến lênThánh Tôn vốn khoanh tay xem trận chiến thấy tình cảnh này chợt ngưngtụ ánh sáng đen vào lòng bàn tay, mở miệng lạnh lùng : “Bản Tôn xem các ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu.”

      Vừa dứt lời, Thánh Tôn nâng song chưởng, đánh về phía mấy cây đại thụ nơi bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng.

      Rắc rắc - đại thụ bị chưởng lực của Thánh Tôn làm gãy lìa.

      Tuyệt đối thế chạm đất, nếu Ma Xàsẽ lập tức tấn công, đợi đến lúc bọn họ còn sức chống cự, bị Ma Xà cắn nuốt mà chết.

      Bốn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm mũi chẩn cái, nhàng xoay tròn giữa trung, lập tức bay đến mấy cây to khác.

      Vậy mà, lúc bốn người vừa đứng vững, chưởng phong của Thánh Tôn lại lần nữa đánh tới.

      Chỉ trong nháy mắt, bốn người đổi đến mấy chục cây to.

      Vừa phải đối phó Ma Xà vừa phải đềphòng Thánh Tôn. Dù bốn người bản lĩnh cao cường hơn nữa cũng khó mà chống đỡ.

      Số lượng Ma Xà quá nhiều, mà thể lực của bọn họ lại có hạn. tạiNgân Lang tiêu tốn quá nhiều sức lực, mà lại bị Ma Xà đánh lén sau lưng.

      Ngân Lang xoay mình, trườngtiên trong tay quất tới đầu Ma Xà.

      Dùng sức kéo mạnh trường tiên, đầu và thân rắn lập tức lìa nhau. Khi thân rắn rơi xuông đất, đầu rắn đột nhiên há to miệng, phun độc khí hôi tanh về phía Ngân Lang.

      Ngân Lang vội vàng ném trường tiên , bởi vì ngửi được độc khí, nhất thời cảm thấy tứ chi vô lực, thân thể rơi xuống đất.

      “Ngân Lang –“Thanh Báo nghiêng đầu nhìn thấy Ngân Lang rơi vào nguy hiềm, sợ hãi hô.

      Chỉtiếc chỗ Thanh Bảo đứng tuy xa Ngân Lang nhưng phải đối phó vớivô số Ma Xà, bản thân cũng khó bảo toàn, càng cách nào bay qua cứu Ngân Lang.

      Vèo tiếng vang lên, Nam Cung Tuyết Y nhanh như chớp chạy vềphía Ngân Lang sắp ngãxuống đất, ôm ngang hông Ngân Lang, đỡ đứng đại thụ bên trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nam Cung Tuyết Y nhàn nhạt đáp, tay ôm Ngấn Lang tay tiếp tục bắn lá cây đối phó Ma xà.

      “Thuốc này có thể giải bách độc.” Tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà, ống tay sao trái bỗng chốc giương lên, đem viên thuốc màu đỏ bào chếtừ máu của Tiểu KimChồn ra, ném cho Nam Cung Tuyết Y.

      Nam Cung Tuyết Y vừa bắt được viên thuốc, con ngươi đên như mực giật giật, thất thanh hét lớn: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tránh mau.”

      ra, thừa dịp Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắn thuốc giải cho Nam Cung Tuyết Y, nhất thời đề phòng, Thánh Tôn lại hung ác đánh tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm mũi chân cái, thân ảnh bay vọt đến cái cây khác. Nhưng mà, dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt tránh kịp thời, vẫn bị chưởng phong của Thánh Tôn làm thương tổn tới lục phủ ngũ tạng.

      “Phốc ---“ Quan Ngưng Nguyệt đau đớn phun ra ngụm máu. Máu văng mọi nơi, trong đó có giọt rơi vào dây đàn.

      Chợt, dây Huyết Tỳ Bà dính máu Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên lay động. Vèo tiếng vang lên, dây đàn phát ra ánh sáng.

      Ánh sánh này, chỉ Nam Cung Tuyết Y chấn động há miệng, mà còn làm cho Thánh Tôn xiết chặt nắm đấm, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, mặt nạ lạnh lẽo tản ra hơi thở giận dữ cùng giật mình khó tin...
      Last edited by a moderator: 9/12/14
      angel ofdeath thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 126: Huyết Bàng Vương *

      Edit: Thu Thuyền
      (* Huyết BÀng Vương: Đại bàng có bộ lông màu đỏ nhé....nếu sai gì mọi người góp ý cho)


      Khi máu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rơi trúng dây đàn, ánh sáng đỏ như mũi nhọn bắn ra tứ phía. Huyết sắc tản ra ngăn sương trắng bên ngoài, hình thành vòng tròn đỏ chói giống như ánh mặt trời muốn thiêu đốt tất cả.

      Nhìn vòng ánh sáng như lửa, Thánh Tôn bất giác nắm thành quả đấm mạnh đến nổi móng tay đâm vào da thịt, nghiếng răng : "Tại sao có thể như vậy? Chuyện này là có khả năng xảy ra.”

      Khi linh lực ngưng tụ thành vòng tròn như lửa, đó là chính là thời điểm gọi linh thú.

      Trừ phi người đó đột phá đến giai đoạn thứ ba, lúc này linh lực có màu đen như mực, khi ánh sáng đen có thể ngưng tụ thành vòng tròn màu đen như mặt trời đó là lúc gọi linh thú.

      Vả lại trong cơ thể của Thượng Quan Ngưng Nguyệt giờ chỉ có nữa linh lực của Thánh chủ, dù nàng sở hữu nữa linh lực, cũng chỉ có thể đột phá đến giai đoạn thứ hai.

      Cho dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt có đột phá đến giai đoạn thứ hai, cũng tuyệt đối có khả năng gọi linh thú có năng lực cường đại được. Nhưng…..vì sao khi máu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô tình rơi trúng dây đàn, lại có thể tạo thành quả cầu đỏ rực?


      Nam Cung Tuyết Y cũng giống Thánh Tôn, trợn mắt há hốc mồm nhìn quả cầu lửa di chuyển kia, vất vả lấm mới khắc chế nội tâm kích động, đôi con ngươi đen như mực chứa vui mừng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.


      Lục Dao Cầm có linh khí cường đại nhất Linh cung, mà Huyết Tỳ Bà nối nghiệp linh khí của Lục Dao Cầm.


      Nhưng mấy ngàn năm nay, Lục Dao Cầm và Huyết Tỳ Bà phải tự động nhận chủ, mà là dựa theo quy củ của Linh Cung, đều được truyền lại cho Thánh đế.

      Mười sáu năm trước, ở Linh Cung có thánh linh châu có thể tuyên đoán tương lai, từng lên số hình ảnh thay lời tiên đoán.

      Hình ảnh đó lúc lên bóng hình xinh đẹp, bóng hình xinh đẹp đó ra khuôn mặt đẹp như tiên giáng trần. Linh châu chỉ ra bóng dáng xinh đẹp, còn ra hàng chữ rất dài, đó viết: Nếu Huyết Tỳ Bà tự động nhận nàng làm chủ, Huyết Tỳ Bà phát huy hết uy lực của nó, hỗ trợ nàng đột phá đến tầng cao nhất.

      Lúc linh châu tiên đoán, chỉ có Thánh đế ở đó. Nhìn thấy lời tiên đoán cùng hình ảnh của nàng, phải là Thánh đế mừng như phát điện, bởi vì hình dáng xinh đẹp như tiên giáng trần đó, chính là con của Thánh đế.

      Thánh đế liền đem Huyết Tỳ Bà giao cho con của mình, phong nàng làm Thánh chủ, rồi cho Huyết Tỳ Bà nhận chủ. Nhưng tiếc là, Huyết Tỳ Bà vẫn tự động nhận chủ, đem linh lực đột phá đến tầng cao nhất.

      Lời tiên đoán của Linh Châu tuyệt đối sai, cho nên Thánh đế nghỉ rằng, Huyết Tỳ Bà nhận chủ, vì linh lực của Thánh chủ chưa đủ cao.

      lần ngẫu nhiên lật xem sách sử của Linh cung do Thánh đế ghi lại, trong lúc xem vô tình phát ra có thể tim ra Huyết Bàng Vương, nếu như trong cơ thể có Huyết Vương linh châu, trong nháy mắt linh lực tăng lên mấy chục lần.

      Căn cứ vào sách sử ghi lại, Huyết Bàng Vương chính là linh thú giúp Thánh đế đảm nhận chức vụ bảo vệ Thần Điểu. Đến khi Thánh đế qua đời, Huyết Bàng Vương liền bay khỏi Linh cung, từ đó đến nay vẫn có tâm tích.

      Bắt đầu từ đời thứ hai đến đời thứ hai mươi Thánh đế từng xuất cung tìm kiếm Huyết Bàng Vương, hy vọng có thể nhờ vào nó kích hoạt Huyết Vương Thần Châu, đột phá lên tầng. Nhưng, cho dù bọn họ có cố gắng tìm kiếm như thế nào, đều giống nhau, đều chút tung tích nào.

      Đến sau này, Thánh đế cũng có ra ngoài tìm nữa. Bởi vì bọn họ hiểu được, trừ khi họ với Huyết Bàng Vương có duyên, nó mới chủ động xuất , nếu bọn họ cũng tìm được Huyết Bàng Vương.

      Thánh đế đương nhiệm cũng đều này, cũng vì muốn gia tăng linh lực, đem linh lực kia đột phá lên tầng cao mới, nên Thánh đế đương nhiệm vẫn ôm tia hy vọng nhoi nhanh vì thế hạ lệnh cho Thánh chủ tìm. Hai năm trước Thánh chủ nhận nhiệm vụ, rời cung tìm kiếm Huyết Bàng Vương.

      Thánh chủ rời cung năm mười bảy tuổi, trước lúc Thánh chủ rời , Thánh đế luôn nhắc Thánh chủ, hai năm sau nếu tìm ra Huyết Bàng Vương hay , cũng phải trở về linh cung.

      Nhưng mà trăm tính ngàn tính Thánh đế cũng nghĩ đến, tới kỳ định hai năm, Thánh chủ cũng về báo cáo, giống như chưa từng xuất nhân gian biến mất biệt tâm biệt tích.

      Người linh cung, thể ở bên ngoài lâu được, nếu trở về chết chính là kết cuộc khó tránh. Đến nay nguyên nhân vì sao người Linh cung ở bên ngoài quá lâu mà chết bất đắc kỳ tử, người biết bí mật này cũng chỉ có Thánh đế.

      Đến khi Thánh chủ hai mươi tuổi vẫn chưa trở về Linh cung, nàng chắc chắn thể tránh khỏi cái chết. Vì tin Thánh chủ chết, Thánh đế vẫn tìm kiếm Thánh chủ. Thánh đế biết cho dù Thánh chủ có giấu kín thế nào, cũng thể

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :