1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 10: đồng ý

      "Tiểu thư muốn đến lò rèn?" Thanh sáu gã thị vệ chỉnh tề hỏi, nhưng mà hai mắt bọn họ cũng đồng thời quét sang hướng Hiên Viên Diễm. Thái độ của tiểu thư hoàn toàn coi Thụy vương như tồn tại, nhưng mặt Thụy vương lại có chút tức giận nào? Bọn họ có cảm giác ngổn ngang trong gió a!

      "Ừ, ta cần chế tạo mấy thứ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu cái, thanh thản nhiên . việc đêm qua trong rừng cây làm nàng hiểu được, mặc dù nàng muốn cuốn vào bất kỳ thị phi gì, cũng đại biểu rằng người khác tới trêu chọc nàng. Người phạm ta, ta phạm người. Người nếu phạm ta, tất phải giết chết.

      Đối với những nhân vật nhoi kia, lấy bản lĩnh có của nàng cũng đủ ứng phó. Chỉ là nếu gặp phải cao thủ, sợ rằng vẫn cần phải có ám khí . Mà ám khí luôn người nàng là chiếc nhẫn kim cương lại thể theo linh hồn của nàng xuyên , loại vũ khí nàngcũng khinh thường dùng, cho nên tất phải chuẩn bị mấy thứ ám khí giết người.

      Chỉ là lấy điều kiện tại của nàng, sợ rằng tự tay chế tạo hoàn mỹ. Cho nên cần tìm thợ rèn, phải có tay nghề, như vậy mới có thể đạt tới cầu của nàng.

      "Tiểu thư xin chờ chút, bọn thuộc hạ triệu tập các thị vệ khác ngay, sau đó cùng tiểu thư cùng đến lò rèn." Sáu gã thị vệ cung kính khom lưng, liền cất bước triệu tập những thị vệ khác trong phủ.

      "Đứng lại!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe miệng co rút, tiếp đến quát lớn.

      "Tiểu thư, người còn có phân phó gì sao?" Sáu gã thị vệ đồng thời dừng lại bước chân, xoay người nghi ngờ hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Lại phải đánh giặc, kêu nhiều người như vậy làm gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng quét mắt nhìn sáu gã thị vệ .

      "Nhưng. . ." Sáu gã thị vệ vẻ mặt khổ sở nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Trước khi tướng quân vào triều dặn dò, nếu như tiểu thư muốn ra ngoài, bọn họ phải nghiêm mật bảo hộ an toàn của tiểu thư.

      "Ta chỉ cần người quen thuộc đường dẫn ta là được rồi, các ngươi hiểu ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong giọng đặc biệt nhấn mạnh "". Nàng sai lầm rồi, đêm qua nàng trước tiên nên tìm hiểu địa hình Long Diệu hoàng triều, nếu bây giờ còn cần phải cùng bọn thị vệ này nhảm sao?

      "Chuyện này. . ." Sáu gã thị vệ buồn bã nhìn nhau, lời của tiểu thư bọn họ dám nghe, nhưng nếu vì vậy khiến tiểu thư gặp nguy hiểm, bọn họ phải làm sao với giao phó của tướng quân đây?

      "Nếu như các ngươi coi ta là tiểu thư, như vậy từ nay về sau lời của ta chính là mệnh lệnh, được cự tuyệt!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng híp mắt lại, thanh càng thêm lạnh lẽo đến cực điểm. Trong lòng nàng dĩ nhiên biết bọn thị vệ nhất định nhận mệnh của Thượng Quan Hạo, cho nên thái độ mới có thể cẩn thận như thế. Làm ơn, nàng tại là tử thần Thượng Quan Ngưng Nguyệt a, cần phải dùng tới nhiều thị vệ bảo hộ như vậy sao?

      "Dạ! Bọn thuộc hạ đều quen thuộc đường đến lò rèn, xin tiểu thư chọn lựa!" Sáu gã thị vệ thân thể cứng lại, ngay sau đó sống lưng thẳng tắp, thanh vang dội lên tiếng. Giọng của tiểu thư lạnh lùng làm cho bọn họ trong nháy mắt sinh ra lòng kính sợ? Đây là. . .

      "Vậy ngươi !" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng gật đầu cái, hai mắt sau khi càn quét sáu gã thị vệ, ngón tay chỉ hướng thị vệ tương đối trầm ổn.

      "Tuân lệnh!" Tên thị vệ kia cung kính đáp, bước chân di chuyển, đứng nghiêm ở sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nha đầu, ta cũng muốn !" Lúc này, trầm mặc đứng yên ở bên cạnh, Hiên Viên Diễm ánh mắt thầm quan sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt,thanh lười biếng mị hoặc hòa vào gió.

      "Mắc mớ gì tới ngươi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm, nàng mới vừa nãy cũng coi là ‘ngườitrong suốt’ rồi, như thế nào vẫn đứng ở chỗ này đây?

      "Bởi vì ta tại nhàm chán a, cho nên muốn tìm chút việc vui!" Hiên Viên Diễm nhún vai cái, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù đầy ý cười, nhưng là nụ cười này đạt tới đáy mắt.

      Nha đầu này ràng hề ngu ngốc, lại giả vờ điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy mà lại hề có sơ hở, ngay cả cũng bị nàng che mắt, tính nhẫn nại cùng kỹ thuật diễn này xem đủ rồi. Lúc trước vì sao nàng phải giả bộ ngu đây? Hôm nay vì sao lại hề giả bộ ngu nữa chứ?

      " phía trước dẫn đường!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng muốn để ý tới Hiên Viên Diễm cố tình dây dưa, mà là trực tiếp giơ cánh tay lên, ý bảo thị vệ dẫn nàng đến lò rèn!

      "Dạ!" Hai mắt thị vệ lần nữa kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diễm, sau đó cất bước về phía trước. Nhưng, lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhấc chân chuẩn bị đuổi theo thị vệ gã thị vệ dẫn đường đột nhiên cả người giống như tượng!

      "Ngươi. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn mắt giận dữ nhìn hướng Hiên Viên Diễm, nha, thế nhưng ra tay điểm huyệt đạo của tên thị vệ kia, khiến cách nào nhúc nhích, khiêu khích mình sao? Mấy tên thị vệ còn lại nhìn thấy tình hình như vậy, cũng đồng thời thở ngụm khí lạnh, trán giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi xuống.

      "Ngươi nhất định phải đồng ý cho ta cùng , nếu ta cũng để cho dẫn đường cho ngươi!" Hiên Viên Diễm bỗng dưng bắt chéo cánh tay, khóe miệng ra nụ cười tà. Thượng Quan Ngưng Nguyệt hít hơi sâu, nàng nhịn, nàng liều mạng mà nhịn! Vì phụ thân Thượng Quan Hạo, nàng liều mạng liều mạng mà nhịn.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khắc chế nội tâm dâng lên phẫn nộ, sau đó tới trước mặt tên thị vệ bị điểm huyệt, ngón tay đồng thời cũng đâmvề huyệt đạo vừa bị điểm của . điểm huyệt, chẳng lẽ nàng biết giải huyệt sao? Tất cả huyệt đạo thân thể con người, thậm chí chức năng của chúng, nàng so với bất luận kẻ nào đều ràng hơn!

      Nha đầu này thế nhưng hiểu được giải huyệt? Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa động, trong mắt Hiên Viên Diễm nụ cười càng đậm. Phương thức nàng giải huyệt hoàn toàn chính xác, chỉ là. . .

      "Mẹ nó!" Nhìn thấy thị vệ vẫn như cũ phản ứng chút nào, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt lông mày . Nàng tin chắc thủ pháp giải huyệt của mình là đúng, nhưng vì sao lại thể giải khai đây? Chẳng lẽ. . . Đúng, là lực đạo! Thụy vương này có nội lực hùng hậu, cho nên mới vừa lúc điểm huyệt mang theo nội lực mạnh mẽ trong đó, mà nàng lại có chút nội lực nào, cho nên hiệu quả mới cách xa nhau như thế, làm nàng hôm nay cách nào thuận lợi giải khai huyệt đạo cho tên thị vệ kia.

      "Nha đầu, để cho ta cùng ngươi, ta liền giải huyệt cho !" Hiên Viên Diễm nhíu mày , nàng chỉ có bản lĩnh cực kỳ cổ quái, thậm chí còn hiểu được thủ pháp giải huyệt, rốt cuộc người nha đầu này có bao nhiêu bí mật chờ đợi khai phá đây? đối nàng là càng ngày càng hứng thú, đồng thời cũng càng tò mò nha đầu này lò rèn là muốn chế tạo những thứ gì!

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt sắc mặt xanh mét nhìn hướng Hiên Viên Diễm, tiếp đến nàng chợt thản nhiên cười, trong môi nhàn nhạt tràn ra hai chữ: "Thành giao!"

      Người này là người trong hoàng thất, đại biểu cho cả Long Diệu hoàng triều, trước khi nàng có thể chế tạo ám khí cần có, nàng ngu ngốc đấu lại cả quốc gia. Chỉ là đợi nàng chế tạo được ám khí, giám khiêu khích mình lần nữa xem.

      Hiên Viên Diễm bước bước dài về phía trước, nhanh chóng giải khai huyệt đạo cho tên thị vệ, tiếp đó khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch, hai mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Nha đầu, tốt lắm!" giây trước nét mặt của nàng ràng tức giận muốn đánh mình, giây sau nhanh chóng đè nén xuống, thậm chí còn đối với mình lộ ra khuôn mặt tươi cười chào đón, nhẫn nại này cũngkhông phải người bình thường có thể đạt tới.

      "Quá khen!" mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười càng thêm rực rỡ, nàng thông minh há có thể đoán ra trong lời Hiên Viên Diễm giấu hàm ý sao? Thụy vương, hôm nay ta nhẫn nhịn ngươi. Nhưng mà ngươi chờ đó cho ta , ngày sau có thời điểm ngươi phải khóc!

      "Vậy. . . Chúng ta có thể lên đường sao?" Hiên Viên Diễm nhún vai cái, thanh nhu mị hỏi. có coi thường hơi thở lạnh lẽo đằng sau nụ cười hoa mỹ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ là. . . hình như rất chờ đợi được tiếp chiêu của nàng!

      "Dĩ nhiên!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ trêu chọc vài sợi tóc trước mặt, ngẩng đầu về phía trước. Tên thị vệ kia sau khi được giải huyệt khóe miệng liền co rút mấy cái, sau đó bám chặt theo. Hai mắt Hiên Viên Diễm vẫn thâm thúy nhìn bóng lưng Thượng Quan NgưngNguyệt, tiếp khuôn mặt cười cười đuổi theo.

      Trong sân, gió vẫn nhàng lay động, năm tên thị vệ còn lại mắt to trừng mắt , lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần . . .
      nhimxu thích bài này.

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 11: Thiếu dạy dỗ

      bầu trời, ánh vàng lộng lẫy còn vương vấn, Làm những đám mây nhiễm màu sắc rực rỡ.

      Cả vùng đất, hai bên đường phố ở kinh đô, dân chúng đông đúc, đủ loại tiếng rao hàng của những người bán hàng rong dọc phố. Quán trà, khách điếm, tiền trang, hiệu cầm đồ xanh vàng rực rỡ như bức họa được người vẽ ra, miêu tả vô cùng tinh tế Long Diệu hoàng triều phồn vinh thịnh vượng.

      Bỗng dưng, đường phố náo nhiệt trong nháy mắt bỗng yên tĩnh. Nhưng ngay sau đó, đường phố xuất tượng cực kỳ quỷ dị. Đó là loại tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô cùng hưng phấn. Nhưng lại xen lẫn tiếng khinh bỉ, tiếng giễu cợt, phỉ nhổ. Rốt cuộc nguyên nhân là như thế nào, tạo nên khí cổ quái như thế đây?

      "Mau nhìn, là Thụy vương, là Thụy vương a!"

      "Trời ạ, là ta hoa mắt sao? là Thụy vương a!" Ở góc ngã tư đường, các lão bá tính giọng kích động điên cuồng hét lên, thân thể càng thêm liều mạng tiến về đám đông phía trước, muốn nhân cơ hội nhìn thấy phong thái của chiến thần Thụy vương. Xét về dung mạo trong thiên hạ có hai, tồn tại giống như thần thánh Thụy vương thế nhưng phá lệ dạo chợ? A, ông trời a!

      "Mọi người có thể nhường chút ? Các ngươi. . . Cản đường của bổn vương hả?" Hiên Viên Diễm mặc dù vẫn treo nụ cười mê hoặc lòng người, nhưng giọng lại lạnh giống như băng tuyết mùa đông. Thoáng cái ào ào, vốn là dân chúng muốn tiến lên tự giác lui sang hai bên, nhường đường rộng rãi cho Hiên Viên Diễm.

      "Cung tiễn Thụy vương!" Mặc dù sợ hãi Hiên Viên Diễm lạnh lùng vô tình giống như Diêm Vương chốn địa ngục, nhưng bách tính muôn dân còn phát ra tiếng cung tiễn tận đáy lòng.

      Hiên Viên Diễm chậm rãi cất bước về phía trước, đối với việc các lão bá tính sùng bái làm như thấy, bởi vì hai mắt ngưng tụ ở chỗ khác.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi xấu nữ, tại sao lại chạy đến dọa người rồi hả ?"

      "Long Diệu có nữ nhân Thượng Quan Tàn Nguyệt, vừa ngu ngốc vừa điên khùng. Người giống người, làm ô nhiễm phong cảnh bằng tìm chết ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng thị vệ tên Truy Phong giờ phút này bị vô số dân chúng bao vây tầng tầng lớp lớp, thanh châm chọc vang lên như sấm ngớt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau hai hàng lông mày, a, nàng mang tới động tĩnh lớn sao? Những người này cũng là đủ hãnh diện , viết cả thơ tới giễu cợt nàng coi như xong, còn đặc biệt giúp nàng sửa lại tên. Thượng Quan Tàn Nguyệt? Ân, cái tên này hình như còn rất khốc , nàng có nên cám ơn bọn họ ?

      "Cút ngay, còn dám cười nhạo tiểu thư nhà ta, ta khách khí với các ngươi đâu!" Thị vệ Truy Phong bỗng chốc rút ra kiếm đeo bên hông, thanh lãnh lệ quát lớn.

      "Truy Phong, thu hồi kiếm của ngươi. Chó thích sủa loạn, chính là thiên tính, cần gì so đo quá nhiều đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt lười biếng quét mắt nhìn Truy Phong tức giận, sau thản nhiên . đám nhàn rỗi ăn no có việc gì làm, có việc gì lại lấy người khác làm tiêu khiển trò ngu xuẩn, nàng nếu muốn xé nát miệng của bọn họ, quả cần tốn nhiều sức. Chỉ là, nếu xé rách miệng của bọn họ, nàng còn ngại làm bẩn tay mình!

      "Dạ, tiểu thư!" Truy Phong cung kính hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong eo, yên lặng đem kiếm cắm trở về bên hông, chỉ là hai mắt vẫn nhịn được kinh ngạc xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nếu là trước đây, tiểu thư sớm như phát điên nhào tới cắn những người này, nhưng hôm nay tiểu thư là thay đổi quá nhiều!

      "Nữ nhân xấu xí, lại đem chúng ta ví như chó, ngươi chết !" Trong đám người, thanh tức giận lần nữa tuôn ra.

      "Sủa đủ chưa?" Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng lạnh lẽo, thanh lạnh nhạt hỏi. Bọn họ muốn sủa cả đời hả? Tưởng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng lớn lên xấu xí nên phải chịu bọn họ nhục mạ ư?

      "Ngươi mới là chó đó? Ngươi xấu xí đến cả con chó què cũng bằng, cho dù chết rồi, ta còn chê thi thể của ngươi ô nhiễm lãnh thổ Long Diệu hoàng triều chúng ta!" tên trung niên nam tử trong miệng gào thét, đồng thời đem bàn tay hướng tới cái rổ đeo vai vác lên, trong rổ có trứng gà vừa mới mua.

      "Nhanh cút trở về tướng quân phủ của ngươi , nhìn ngươi thêm lần, ta ngay cả ăn cơm đều muốn ói ra!" Nam tử trung niên nhanh tay từ trong rổ lấy ra hai quả trứng gà, hung hăng ném tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể nhanh nhẹn di động, thành công tránh được trứng gà tập kích. Ánh mắt sắc bén, lấy tốc độ sét đánh tiến tới trước mặt nam tử trung niên.

      "Ta cho phép chó ở bên tai ta sủa loạn, nhưngkhông cho phép ngươi giống như chó điên cắn người bậy bạ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thanh lạnh như băng tuyết vạn năm, sau đó liền thấy ngón cái cùng ngón trỏ tay phải của nàng duỗi ra, nhanh như tia chớp kiềm chế cổ tay mới vừa ném trứng gà của nam tử trung niên. Đối với việc bị bọn họ giễu cợt, nàng đều so đo, nhưng bọn họ sao? có chút thu liễm nào, ngược lại càng thêm được voi đòi tiên, vậy cũng thể trách nàng được!

      "A!" Thanh thanh thúy truyền đến. Nam tử trung niên phát ra tiếng kêu thê lương, cổ tay của bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt bẻ gẫy.

      "Về sau nếu nhìn thấy ta nữa, ngàn vạn lần đừng nổi điên giống như hôm nay. Nếu bị bẻ gẫy là nơi này!" Ngón trỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý lướt qua cổ trung niên nam tử, động tác nhàng như gió mát, lại làm cho thân hình gã nam tử trung niên cũng cứng ngắc rồi, cổ tay truyền tới đau đớn khiến rất muốn thét lớn, nhưng đối mặt với ánh mắt cười lạnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh chóng đè nén xuống.

      "Hí. . ." Chính mắt thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt bẻ gãy cổ tay nam tử trung niên, nguyên bản dân chúng bốn phía giễu cợt nhục mạ Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn to hai mắt bộ dáng khó có thể tin, bọn họ há hốc miệng, hình như muốn gì đó, nhưng cảm giác sợ hãi làm cho bọn họ trong nháy mắt đều đóng chặt miệng. Nàng. . . là Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao?

      "Nha đầu, ngươi đả thương người nga!" Ánh mặt trời dần hạ xuống, Thụy vương Hiên Viên Diễm trong mắt đầy ý cười từ trong đám người chen vào.

      "Ta có đả thương người sao? Ta chỉ ngăn trở chó điên cắn người mà thôi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng khẽ hừ, nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      "Thụy vương, ngài phải thay chúng thảo dân làm chủ a! Cái xấu nữ này chỉ đem chúng ta ví như chó điên, còn bẻ gẫy cổ tay Lý lão tứ!" Trong nháy mắt nhìn thấy Hiên Viên Diễm, dân chúng bị kinh hách rốt cuộc hồi hồn lại, bọn họ rối rít thỉnh cầu Hiên Viên Diễm chủ trì công đạo.

      "Vậy thế nào? Chẳng lẽ hành vi mới vừa rồi của các ngươi khác chó điên sao? Các ngươi. . . Quả thiếu dạy dỗ!" Hiên Viên Diễm mâu quang chợt lạnh, lạnh lùng mở miệng . Lời của Hiên Viên Diễm vừa dứt, toàn trường kinh ngạc, yên tĩnh tiếng động!

      "Về sau cần lại học chó điên ra ngoài đường phố sủa loạn, nếu vì duy trì thanh tịnh của Long Diệu hoàng triều, Bổn vương cũng ngại bẻ gảy cổ tay của các ngươi chơi chút." Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi , mỗi chữ tràn ra khỏi môi đều làm mọi người sợ hãi thôi.

      "Thụy vương bớt giận, chúng thảo dân. . . Chúng thảo dân biết sai rồi, chúng ta về sau cũng dám nữa!" Các lão bá tính bùm cái quỳ mặt đất, cúi đầu thanh run rẩy . Trời ạ! Thần thánh mà bọn họ kính ngưỡng Thụy vương lại vì cái xấu nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt này hung ác khiển trách bọn họ? Chuyện này. . . đúng là thời thế thay đổi rồi!

      "Nha đầu, chúng ta nên nga! Xuyên qua con đường này, là có thể tới chỗ thủ nghệ tốt nhất trong kinh nga!" Hiên Viên Diễm mặt chút thay đổi quét mắt nhìn mọi người xong, trong nháy mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười mị hoặc. Hai mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có mở miệng chuyện, mà là dẫn Truy Phong phía trước. Hiên Viên Diễm nhếch môi xinh đẹp cười tiếng, tiếp tục yên lặng theo sau. . .

      Cùng lúc đó, trong nhã gian tại quán trà--

      bạch y nam tử đứng ở bên cửa sổ, khẽn hấp ngụm trà, sau đó hai mắt chút để ý càn quét hướng đường phố ngoài cửa sổ.

      Đó là đôi con ngươi cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả, giống như bao hàm tất cả vẻ đẹp trong trời đất, lại giống như trải qua hết chúng sinh luân hồi. Tóm lại, dù là lơ đãng nhìn cái, làm người ta cả đời khó quên. Cái này. . . Giống như chỉ có thần phật mới có đôi con ngươi như vậy.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chẳng lẽ. . . Người ta muốn tìm kiếm lại chính là ngươi!" Hai mắt hơi nheo lại, ngắm nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt dần dần xa, bạch y nam tử thầm . Ánh mặt trời hắt vào mặt , dung nhan tuyệt mỹ đến mức giống như thuộc về nhân gian. . .

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 12: Ý nghĩ

      Đến cuối chợ, lại qua con hẻm dài bên tay trái, có loạt nhà đá ở trong rừng cây.

      "Tiểu thư, đây chính là lò rèn nổi danh nhất kinh thành rồi." Thị vệ trước dẫn đường dừng ở trước căn nhà đá, ngón tay chỉ bảng hiệu, nghiêng đầu cung kính .

      "Xảo đoạt thiên công?" (khéo léo tuyệt vời) Thượng Quan Ngưng Nguyệt men theo ngón tay thị vệ nhìn lên, nhíu mày đọc bốn chữ lớn khắc tấm bảng.

      "Ở đây chỉ thợ rèn có thể chế tạo gia dụng sắt thép hạng nhất, mà còn chế tạo các loại đao kiếm ám khí càng thêm xuất thần nhập hóa, tin tưởng chỉ có ở đây mới có thể chế tạo ra thứ ngươi hài lòng!" Hiên Viên Diễm hai mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh hài hước .

      "Vậy sao? Vậy vào nghiệm chứng thủ nghệ của bọn họ, xem chút rốt cuộc có khéo léo tuyệt vời , hay là khoác." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên , tiếp cất bước tiến vào bên trong. Hiên Viên Diễm khóe môi khẽ câu, cũng theo đuôi vào.

      Ông trời, Thụy vương hôm nay đổi tính ư, chỉ có lần nữa dễ dàng tha thứ thái độ phách lối của tiểu thư? Hơn nữa vô cùng tinh tế diễn vai người hầu? Truy Phong kéo kéo khóe miệng, sau đó cũng nhanh chóng tiến vào lò rèn.

      " biết Thụy vương đại giá quang lâm, thảo dân có từ xa nghênh đón, kính xin Thụy vương thứ tội." Trong nháy mắt nhìn thấy HiênViên Diễm, chưởng quỷ lập tức dẫn đầu đám thợ rèn cung kính quỳ xuống đất.

      "Trần chưởng quỷ lưu lại, những người khác làm việc của mình !" Hiên Viên Diễm khoát tay áo, thanh lạnh chứa tia nhiệt độ, thanh cùng với khi với Thượng Quan Ngưng Nguyệt là khác biệt trời vực.

      "Dạ!" Đám thợ rèn cùng kêu lên đáp, tiếp bằng tốc độ nhanh nhất trở về làm việc của mình. Thanh kìm sắt với sắt, thanh đại chùy rèn sắt lần nữa vang dội cả lò rèn.

      "Nha đầu, tay nghề của Trần chưởng quỷ xuất sắc nhất nơi này. Ngươi tại cũng nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta, cho ta biết ngươi rốt cuộc muốn chế tạo những thứ gì chứ?" Hiên Viên Diễm lười biếng bắt chéo cánh tay, hai mắt mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Đây phải là Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổi tiếng xấu xí nhất Long Diệu hoàng triều sao? Thụy vương luôn luôn lãnh khốc vì sao thái độ đối với nàng lại hòa ái như thế? Trần chưởng quỷ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn có chút chán ghét, nhưng Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, chán ghét trong tròng mắt lập tức thu lại. . . . Cũng dám đắc tội với Thụy vương!

      "Thượng Quan tiểu thư có gì cầu cứ việc ." Trần chưởng quỷ lập tức cung kính hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong eo, thanh khó có thể đè nén vui sướng. Thụy vương tự mình cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới chỗ chế tạo đồ, tin này nếu như truyền ra ngoài, lò rèn của nhất định danh tiếng càng thêm vang dội rồi.

      "Ta cần chế tạo cái gì đều ở bản vẽ rồi, hi vọng Trần chưởng quỷ sau khi xem qua, vẫn tràn đầy tự tin với tay nghề khéo léo tuyệt vời của mình." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt quét mắt nhìn Trần chưởng quỷ, giễu cợt , tiếp nàng từ trong tay áo móc ra xấp giấy đưa cho Trần chưởng quỷ.

      Nàng cũng phải nhìn thấy Trần chưởng quỷ trong mắt vừa rồi lóe lên chán ghét, cũng hiểu Trần chưởng quỷ hôm nay đối với mình thái độ cung kính dối trá là vì cái gì? Nịnhnọt người như thế, chỉ sợ tay nghề của cũng chẳng ra sao.

      "Thượng Quan tiểu thư yên tâm, cõi đời nàychưa từng có thứ ta chế tạo được." Trần chưởng quỷ vẻ mặt tràn ngập kiêu ngạo nhận lấy tập giấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tới.

      "Thượng Quan tiểu thư, ngài. . . Ngài phải là muốn cùng thảo dân đùa sao? Ngài muốn những thứ đồ này cần gì tới lò rèn chế tạo, chuyến đến tiệm trang sức liền có thể mua được đống rồi." Trần chưởng quỷ sau khi xem xét bản vẽ tay, ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kinh ngạc hỏi.

      "Nha đầu, nửa ngày, hóa ra ngươi muốn chế tạo chiếc nhẫn, vòng tay à? Ngươi có phải là thiếu đồ trang sức, ta đưa cho ngươi, cần gì cực khổ chạy tới lò rèn đây? Chẳng lẽ dùng sắt chế tạo ra chiếc nhẫn cùng vòng tay rất đẹp sao?" Hiên Viên Diễm quét vòng nhìn bản vẽ xong, khóe miệng tiếng động co quắp.

      "Xem chút những bản vẽ sau, phía ta có đề ra cầu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt có để ý tới Hiên Viên Diễm, mà là hai mắt lạnh nhạt quét qua Trần chưởng quỷ. Trần hưởng quỷ chậm rãi nhấc lên từng bản vẽ, mỗi lần nhấc lên , sắc mặt của liền nặng nề phần. Khi nhìn đến bản vẽ cuối cùng sắc mặt chỉ dùng từ khó coi mà miêu tả được, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

      "Cái này. . . Cái này căn bản là thể nào chế tạo ra a? Thượng Quan tiểu thư, ngài. . . Ngài đây phải là cố ý gây khó dễ cho ta sao?" Trần chưởng quỷ giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trán, thanh mang theo chút khó chịu .

      " ngoài dự liệu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười lạnh, từ trong tay Trần chưởng quỷ thu hồi bản vẽ. Nếu quả đơn giản như vậy, nàng cần gì tới nơi này, tự mình động thủ liền có thể chế tạo được rồi!

      "Nha đầu, có thể đưa bản vẽ cho ta xem qua ?" Hiên Viên Diễm kinh ngạc quét mắt Trần chưởng quỷ, tiếp đem bàn tay hướngThượng Quan Ngưng Nguyệt. phải là chế tạo chiếc nhẫn cùng chiếc vòng tay sao? Tay nghề của Trần chưởng quỷ rất ràng, coi như nha đầu này đưa ra chút cầu, theo lý thuyết cũng thể làm khó Trần chưởng quỷ a?

      "Ta việc gì phải cho ngươi xem? Ngươi có tay nghề khéo léo, nhìn có tác dụng gì chứ?"Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm, lạnh nhạt .

      " nên hẹp hòi như vậy nha, ta chỉ là xem chút mà thôi, ngươi lại tổn thất cái gì." Hiên Viên Diễm bỗng nhiên đoạt lấy bản vẽ từ trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngưng mắt lật nhìn . Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, nhưng cũng định đưa tay đoạt lại. Dù sao cho dù có thể chế tạo ra đồ như bản vẽ, nàng cũng là cần lần nữa cải tiến, cho nên cho nhìn chút cũng sao!

      "Cái này. . ." Mỗi lần lật bản vẽ, sắc mặt Hiên Viên Diễm lại tăng thêm phần kinh ngạc.

      bản vẽ chỉ có vẽ ra từng bước để chế tạo, mà còn có nhiều chữ viết: vì để cho chiếc nhẫn cùng vòng tay ánh lên màu trắng bạc, phải dùng sắt tinh khiết chế tạo. Mà chiếc nhẫn kia nhìn ngoài mặt chỉ là cái nhẫn bé bình thường, nhưng khi khởi động cơquan bên trong, nó trong nháy mắt nở rộ thành hình dáng cánh sen, vả lại mỗi cánh sen như lưỡi dao sắc bén vô cùng.

      Về phần chiếc vòng tay, nhìn ngoài mặt cũng là hình dáng tròn tròn bình thường. Nhưng khi khởi động cơ quan, có vô số miếng sắt dài bén nhọn bắn ra bốn phía. Mà sau khi khởi động cơ quan, những miếng sắt dài này mở ra, bên trong còn có vô số những lỗ ngầm.

      "Nha đầu, những thứ này đều là ngươi nghĩ ra sao?" Hiên Viên Diễm ngẩng đầu lên, hai mắt khiếp sợ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. ra là nàng muốn rèn ám khí. tệ, nếu là cùng kẻ địch đánh nhau, tay ngươi cầm kiếm, như vậy kẻ địch nhất định đề cao cảnh giác. Nhưng nếu tay ngươi có bất kỳ vũ khí gì, mà vốn là trang sức đeo người trong giây lát trở thành vũ khí, kẻ địch nhất định kịp trở tay.

      " phải là ta nghĩ ra, chẳng lẽ là ngươi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh tiếng, đem bàn tay hướng Hiên Viên Diễm, ý tứ rất ràng: xem xong rồi chứ? Xem xong rồi vậy vật nên quy chủ rồi.

      "Chỉ sợ cầu của ngươi, cõi đời này ngoài người kia ra, có người thứ hai có thể làm được." Hiên Viên Diễm đem bản vẽ trả lại cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời nhịn được tự mình lẩm bẩm.

      "Người kia thực có thể làm được?" ThượngQuan Ngưng Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Diễm, vàng độ cứng 2.5, bạc độ cứng 2.7, sắt độ cứng 6. Cho nên dùng sắt chế tạo ám khí, mới có thể đạt tới lực công kích tốt nhất.

      Thế nhưng nơi này cũng phải là thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát triển, cho nên phải đem sắt có độ cứng cao nhất theo cầu của nàng chế tạo ra, quả so với lên trời còn khó hơn. Nàng cũng hiểu điểm này, cho nên mới tới lò rèn thử vận khí chút, nếu như vận khí tốt, cũng chỉ có thể hạ thấp cầu.

      "Chỉ là. . . Người này tính tình cực kỳ cổ quái, sợ rằng dù ngươi tìm , cũng chỉ nếm mùi thất bại mà quay về." Hiên Viên Diễm nhún vai cái .

      "Người nọ tại ở nơi nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày hỏi.

      "Nha đầu, nếu như ngươi đối với ta có thái độ thân thiện chút, ta liền dẫn ngươi ." Hiên Viên Diễm nhếch môi tà mị cười tiếng.

      "!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, đưa tay lôi kéo cánh tay Hiên Viên Diễm, đem túm ra khỏi lò rèn. . .

      Cùng lúc đó, bên trong phủ tướng quân --

      "Tiểu thư đâu?" Thượng Quan Hạo sắc mặtnặng nề đứng ở sân viện Thượng Quan NgưngNguyệt, nghiêng đầu hỏi quản gia.

      "Tiểu thư mang theo thị vệ tên Truy Phong xuất phủ rồi, nghe là muốn đến lò rèn chế tạo vài thứ." Quản gia khom lưng cung kính đáp.

      "Lập tức phái người đem tiểu thư tìm trở về."Thượng Quan Hạo nắm chặt tay, giọng điệu vạn phần lo lắng.

      "Tướng quân, xảy ra chuyện gì?" Quản giahai mắt kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

      "Việc ta lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra. Quản gia, ngươi trước cho người gấp rút đem tiểu thư trở về, sau đó nhanh chóng triệu tập tất cả cácthị vệ võ nghệ cao cường trong phủ, để cho bọn họ chuẩn bị vàng bạc châu báu bảo vệ tiểu thư chạy trốn !" Thượng Quan Hạo hít sâu hơi, cắn răng nghiến lợi . . .
      nhimxu thích bài này.

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 13: Huyền Băng Thiết
      ( loại sắt tinh khiết có màu đen)

      Bầu trời vàng rực bao trùm vạn vật, gió cũng giống như tinh linh khe khẽ ca hát, vì nhân gian tạo nên khúc nhạc của tự nhiên.

      Dưới gốc cây đại thụ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay, híp mắt lạnh nhạt nhìn về đối diện.

      Đó chính là căn nhà lá ba gian, ở giữa nóc nhà có lá cờ rách nát bay phấp phới, bốn chữ lá cờ giống như gà bới: Lò Rèn Vô Danh. (nguyên văn là 5 chữ Vô Danh Thiết Thượng Phô, nhưng mình thấy để như thế khó hiểu cho độc giả nên sửa thành Lò Rèn, nghĩa cũng tương tự thôi) Mà khoảng đất trước mặt ngôi nhà, là đống đồ tán loạn phủ đầy bụi nào là búa, đục, chùy, nhìn cái cũng biết bọn họ chưa bao giờ được chủ nhân lau qua.

      "Ngươi xác định lạc đường?" Qua hồi lâu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng nặn ra câu. Mở lò rèn ở nơi chim đẻ trứng, con người tuyệt chủng này? Thậm chí còn đem đồ nghề vứt bừa bãi? Người như vậy có thể chế tạo ra vật nàng cần sao?

      "Ta xác định." Hiên Viên Diễm nhún vai cái, thanh nhàn nhạt mười phần khẳng định.

      "Tiểu thư, ta nghĩ. . . Chúng ta quả có tới sai chỗ." bên thị vệ Truy Phong cũng xem xét phía trước xòng, khóe miệng nhịn được co giật . Khó trách Thụy vương lúc trước người này tính khí cực kỳ cổ quái, tiểu thư nếm mùi thất bại ! Nếu như Thụy vương ám chỉ người này, tiểu thư nhất định là gặp địch thủ rồi.

      Kẽo kẹt, cửa nhà lá bị người kéo ra, ông lão râu tóc trắng phau từ trong ra. Trong nháy mắt nhìn thấy ông lão, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cho dù trời sụp mặt cũng đổi sắc cư nhiên cũng có cảm giác ngổn ngang trong gió.

      Chỉ thấy lão giả kia chỉ có râu tóc loạn như chuồng gà, mà ăn mặc càng thê thảm nỡ nhìn. Ông khoác cái áo bào bẩn thỉu, ống quần bên trái cùng tay áo bên phải đều bị mất nửa, thắt lưng là bó cỏ khô dày, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung ông lão trước mắt mình.

      Cùng lúc đó, ông lão cũng ngạo mạn đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngay sau đó mở hỏa lò ra, trong nháy mắt gió lửa quấn quýt tạo ra tiếng như hò hét, ông lão tay cầm đại chùy mải miết rèn sắt. Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời cất bước hướng ông lão tới.

      "Lão nhân gia, ta muốn chế tạo mấy thứ."Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhu hòa . Mới vừa rồi mặc dù chỉ tiếp xúc với ánh mắt của ông lão giây lát, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng xác định ông lão trước mắt tuyệt đối đơn giản. Ông ít nhất 70 tuổi, nhưng lại mặt mày hồng hào, hai mắt lấp lánh có thần.

      Vả lại khi ông rèn sắt mặc dù tiếng va chạm rất lớn, nhưng lại hề có tiếng gió phát ra, đủ để chứng minh ông là cao thủ thâm tàng bất lộ.

      Lão ngẩng đầu cũng gì hết,ngón tay nhàng dùng kìm dữ cục sắt, tiếp tục dùng sức đập xuống.

      "Lão nhân gia, ngài có thể giúp ta chế tạo mấy thứ đồ ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng khiêm nhường. Nếu như người trước mắt có khả năng chế tạo ra ám khí nàng muốn, như vậy ông liền có tư cách kiêu ngạo.

      " làm!" Lão lạnh lùng phun ra hai chữ, đầu vẫn ngẩng lên.

      Hiên Viên Diễm tay khẽ đụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt cười như cười tiếng động : chuyện này ta trước qua a, người này tính khí cực kỳ cổ quái, là ngươi tự mình muốn tới nếm mùi thất bại . Nếu bị uất ức, cũng ngàn vạn lần đừng trút giận lên đầu ta.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn xong, mặt vẫn cười khanh khách nhìn ông lão : "Lão nhân gia có thể cho lý do hay ?"

      tiếng "bang" vang lên, ông lão ném đại chùy trong tay ra, tiếp khom lưng từ mặt đất nhặt lên tấm vãn gỗ dính đầy bụi đất đưa choThượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Lão nhân gia đây là có ý gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thò tay tiếp nhận tấm vãn, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía ông lão.

      "Lật xem !" Ông lão hai tay chống nạnh, giọng vô cùng kiêu ngạo.

      "Cao hứng làm." Trong nháy mắt lật xem tám ván, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đọc lên bốn chữ lớn khắc đó.

      "Ý tứ là. . . Ông vui mừng làm làm, vui mừng làm làm." Hiên Viên Diễm lông mày nhíu lại, sau đó đặc biệt giải thích choThượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nếu lão nhân gia hôm nay giúp thượng Quan Ngưng Nguyệt chế tạo đồ, vậy Ngưng Nguyệt ngày mai trở lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ mỉm cười, đem tấm ván đưa trả lại cho ông lão.

      "Cút nhanh lên! Còn nữa, cần trở lại quấy rầy lão hủ, vô luận ngươi tới bao nhiêu lần, lão hủ cũng làm " trong nháy mắt ông lão nhận lấy tấm ván, trong miệng thốt ra lời lạnh nhạt.

      "Hôm nay quấy rầy ngài, ngày mai trở lại bái phỏng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như nghe thấy lời của lão, mặt mũi tràn đầy mỉm cười mà đáp, liền xoay người cất bước rời . Ngày xưa Lưu Bị vì muốn mời Gia Cát Lượng rời núi phụ tá, từng ba lần mang dáng vẻ tiều tụy đến mời. Ông lão này thái độ càng cuồng vọng, nàng càng khẳng định ông có thể chế tạo ra vật mình muốn, có việc cầu người, nhất định thái độ phải thành khẩn, phải sao?

      "Nha đầu, ngươi thế nhưng có thể nhịn được a? Ta còn tưởng rằng ngươi sử dụng võ lực uy hiếp chứ?" Hiên Viên Diễm thâm thúy quét mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp bước bước dài tiến lên hài hước hỏi. thị vệ Truy Phong yên lặng theo đuôi ở phía sau cũng bị tiếng như bò rống này làm bội phục liếc nhìnThượng Quan Ngưng Nguyệt, mới vừa rồi ông lão thái độ quá kiêu ngạo, e rằng đời này sợ rằng ai có thể chịu được, tiểu thư lại vẫn có thể bình tĩnh như thế? Tiểu thư là làm cho càng ngày càng nhìn thấu!

      "Ngươi cho là lão nhân kia khuất phục trước võ lực uy hiếp sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn mắt nhìn Hiên Viên Diễm, tiếp tục ngẩng đầu về phía trước. Từ động tác lão rèn sắt, nàng cũng biết người này nhất định biết võ công. Chỉ là nếu nàng muốn động thủ, lão tuyệt đối phải là đối thủ của nàng.

      " , lão thà chết chứ chịu khuất phục." Hiên Viên Diễm khẳng định , hai mắt tán thưởng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nha đầu này giống như có thể hiểu tất cả? lâu trước kia, sử dụng võ lực bức bách lão chế tạo ám khí, lão vẫn kiêu ngạo tặng hai chữ: làm!

      lúc này, trong nhà lá nam tử trẻ tuổi nhảy ra, chỉ thấy kề tai ông lão gì đó, sắc mặt lão lập tức thay đổi, tiếp liền thấy lão cung kính kêu: "Thượng Quan tiểu thư xin dừng bước."

      "Lão nhân gia, chẳng lẽ ngài thay đổi chủ ý, nguyện ý giúp ta chế tạo đồ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía lão.

      "Mới vừa rồi đắc tội, xin Thượng Quan tiểu thư chớ để ý, ngài cần chế tạo thứ gì cứ mở miệng!" Lão mặt áy náy hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong eo.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩn người, hai mắt quét vòng tên nam tử đứng bên cạnh lão, này người này tới thái độ của lão chợt biến chuyển, chẳng lẽ người này có liên quan? Namtử kia cười nhạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhanh chóng xoay người tiến vào trong nhà.

      "Lão nhân gia, đồ ta cần chế tạo ở bản vẽ."Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới trước mặt lão, móc tập giấy trong tay áo đưa cho lão. Tiếp hai tròng mắt của nàng chút để ý quét mắt nhìn căn nhà lá, nam tử kia cùng lão có quan hệ gì? Vì sao vừa ra ngoài mấycâu, thái độ của lão với mình lại xảy ra biến chuyển to lớn như vậy đây?

      "Thượng Quan tiểu thư, đồ mà ngài muốn lão hủ trong vòng ba ngày mới có thể chế tạo xong, đến lúc đó lão hủ đích thân đưa đồ vật đến trong phủ." Sau khi lật xem bản vẽ, cung kính .

      " cần làm phiền lão nhân gia, ba ngày sau vẫn là Ngưng Nguyệt tự mình tới lấy ! Xin hỏi lão nhân gia chế tạo những thứ đồ này cần thu bao nhiêu ngân lượng đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng khẽ hỏi.

      "Lão hủ chỉ có lấy đồng tiền, hơn nữa còn có thể dùng Huyền Băng Thiết chế tạo!" Lão vẫn cong eo, thanh vang dội .

      "Huyền Băng Thiết!" Nghe được ba chữ HuyềnBăng Thiết, Hiên Viên Diễm cùng thị vệ Truy Phong đứng sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều khiếp sợ kêu lên. Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc quét mắt vòng Hiên Viên Diễm cùng Truy Phong, vì sao bọn họ nghe được ba chữ Huyền Băng Thiết lại có phản ứng lớn như thế đây?

      "Huyền Băng Thiết là loại sắt đứng đầu vạn năm khó gặp, đời chỉ có khối. Nghe nếu đem nó chế tạo thành vũ khí, có thể sức mạnh vô địch, chính là bảo vật người đời tha thiết ước mơ. Chỉ tiếc dùng hết các phương pháp, vẫn phát tung tích Huyền Băng Thiết. ngờ. . ." Hiên Viên Diễm giải thích cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời hai mắt càng thêm thâm thúy ở người ông lão. Bảo vật hiếm thấy như thế lại ở trong tay lão, mà lão tại sao đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút đòi hỏi đây? Nếu phải mớivừa rồi nam tử trẻ tuổi từ trong nhà ra, lấy võ công của lại chút nào phát trong nhà có người, đủ thấy nội lực của người này cựckỳ thâm hậu.

      "Lão nhân gia, ta với ngươi chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, ta há có thể nhận hậu lễ như thế?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lông mày vặn chặt nhìn về phía lão.

      "Thượng Quan tiểu thư cần cự tuyệt, ngàivốn là chủ nhân Huyền Băng Thiết mực chờ đợi." Lão vẻ mặt thành .

      " như vậy, Ngưng Nguyệt nếu từ chối bất kính rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai cái , mặc dù giờ phút này trong lòng của nàng cũng rất mờ mịt, nhưng người ta nhất định phải đem bảo vật đưa cho mình, nàngkhông cần chính là đứa ngốc rồi! Cùng lúc đó,hai mắt Hiên Viên Diễm cũng thâm thúy ngừng lại nơi nào đó, mảng màu hồng như cánh hoa đào. Chẳng lẽ. . .

      "Tiểu thư, trong phủ xảy ra chuyện, Tướng quân gọi người mau trở về!" Mấy tên thị vệ phủ tướng quân thị vệ bỗng nhiên xuất ở sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh vô cùng nóng nảy.

      "Trong phủ xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc quay người sang, híp mắt nhìn về phía bọn thị vệ.

      "Chuyện này. . . Tiểu thư hay là trở về phủ trước !" Mấy tên thị vệ hai mắt đồng thời quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm, sau đó lần nữa mở miệng đồng thanh .

      Chẳng lẽ có liên quan tới ngươi? Thượng Quan Ngưng Nguyệt có lơ là ánh mắt của bọn thị vệ, nàng nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Hiên Viên Diễm là lập tức đáp lễ Thượng Quan Ngưng Nguyệt bằng nụ cười vô tội.

      "Lập tức trở về phủ!" Nhìn kỹ mắt Hiên Viên Diễm xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặt lộ vẻ gì dẫn bọn thị vệ rời Lò Rèn Vô Danh.

      "Nha đầu, gặp lại ở hoàng cung nga!" Hiên Viên Diễm khóe miệng tà mị khẽ nhếch, trong môi tràn ra lời hài hước. Tiếp nghiêng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn ông lão rèn sắt, bóng dáng chợt lóe, chỗ đó thấy bóng dáng. . .

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 14: Chặt chẽ bao vây

      Gió khẽ động, tại lò rèn những chiếc lá vàng rơi xuống. Tay của lão chỉ nhàng đập chùy xuống bắn ra tia lửa, lá cây trong nháy mắt biến thành tro bụi.

      Ngẩng đầu lên, hai mắt thâm thúy quét vòng phía trước, xác nhận tất cả mọi người rời , lão buông đại chùy trong tay xuống, xoay người tiến vào trong nhà.

      "Công tử, ràng chỉ trong hôm nay là có thể chế tạo những thứ đó, vì sao ngài lại bảo thuộc hạ ba ngày sau mới có thể chế tạo được chứ?" Lão cung kính gập lưng, nghi ngờ hỏi.

      Từ phương hướng lão thi lễ nhìn lại, có nhuyễn kiệu ở đó. Thân kiệu làm bằng gỗ tử đàn được khắc hoa đào màu hồng nhạt, ý vị tao nhã. Màn kiệu màu thủy lam bị gió thổi tới, chậm rãi nhấc lên góc, thân thể mặc y phục trắng như như bên trong, vài sợi tóc rủ xuống đôi vai, cả người giống như thần tiên trời làm cho người ta có cảm giác khó tiếp cận.

      Mà ở đằng trước kiệu , bốn gã nam tử trẻ tuổi tướng mạo thanh tú chia đều đứng ở hai bên, trong đó có cả tên nam tử vừa mới từ trong nhà lá chuyện với lão.

      "Ta muốn đem Huyền Băng Thiết cùng với ngân tơ (sợi tơ màu vàng kim có thể dùng làm quần áo) đồng thời đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà ngân kim giờ phút này còn đặt ở Tuyết Ảnh các, đến đó lấy vừa đúng mất ba ngày." Người trong kiệu thanh giống như dòng suối mát, giống như con người , thanh nhã dịu dàng thuộc về nhân gian.

      "Huyền Băng Thiết sức mạnh vô địch, ngân tơ nước lửa bất xâm đao thương bất nhập. Hai thứ này đều là bảo vật người đời tha thiết ước mơ, công tử hôm nay muốn đem chúng đưa choThượng Quan Ngưng Nguyệt, xem ra công tử hoàn toàn xác định Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là người chúng ta muốn tìm." Trong mắt lão tràn đầy hưng phấn.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất trong chợ ngọc bội của ta lóe lên hồng quang. Mà mới vừa rồi nàng xuất bên ngoài nhà lá ngọc bội của ta lại lần nữa lóe lên hồng quang. Cái này đủ để chứng minh nàng chính là người chúng ta muốn tìm." Người trong kiệu thanh dịu dàng vô hạn, cho dù băng tuyết vạn năm nghe thấy thanh của , trong nháy mắt cũng phải tan chảy thành nước.

      "Công tử, mới vừa nãy thị vệ phủ tướng quân lo lắng đến tìm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hình như phủ tướng quân xảy ra đại . Thuộc hạ có nên thầm trợ giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt đây?" Lão chợt nhớ tới đoạn đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng bọn thị vệ.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt nếu là người chúng ta tìm kiếm, tin tưởng nàng nhất định có năng lực ứng phó chuyện sắp sửa xảy ra ởphủ tướng quân. Gần đây, Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc hình như có động tĩnh, ngươi cùng Ảnh giữ liên lạc, xem xem hai nước này rốt cuộc mưu đồ những thứ gì." ràng là ra lệnh, nhưng từ trong môi người này tràn ra, cũng là dịu dàng như nước.

      "Dạ!" Lão cung kính cong eo, thái độ vô cùng thần phục. Mà lời của lão vừa rứt, mùi thơm ngát theo gió quanh quẩn trong khí.

      Trong phút chốc, hoa đào bay đầy phòng. Ánh mặt trời chiếu lên những bông hoa kia, vẽ lên bức tiên cảnh tuyệt mỹ. Bốn gã nam tử đứng trước cỗ kiệu nhìn thấy hoa đào bay bay, lập tức nâng cỗ kiệu lên.

      "Cung tiễn công tử." Cùng lúc đó, lão khom lưng thấp hơn, thanh càng thêm cung kính.

      Bốn gã nam tử mũi chân điểm, cánh tay bỗng dưng rung lên. Thân thể của bọn họ cùng nhuyễn mềm đồng thời bay lượn giữa trung. Toàn bộ hoa đào vây quanh cỗ kiệu, im hơi lặng tiếng nhảy múa. Vèo thanh vang lên, gió lưu luyến, bốn gã nam tử mang cỗ kiệu biến mất ở trong nhà, tất cả hoa đào cũng thấy nữa. . .

      Cùng lúc đó, trong đại sảnh phủ tướng quân --

      "Nguyệt nhi, quản gia chuẩn bị xe ngựa,những thị vệ này hộ tống ngươi cùng khỏi phủ. Nhớ, cách xa Long Diệu hoàng triều, trốn càng xa càng tốt. Còn nữa, vô luận ngươi ở đường nghe được bất kỳ tin tức gì của cha, dù làcha vào tù, ngươi tuyệt đối được quay lại phủ." Thượng Quan Hạo vẻ mặt nặng nề , mà ở phía sau là vài hàng thị vệ đứng thẳng vẻ mặt nghiêm túc, vả lại mỗi thị vệ chỉ căm lợi kiếm bên hông, đầu vai cũng đều vác lấy bao nặng.

      "Cha, Nguyệt nhi nơi nào cũng , ngươi mau để cho bọn thị vệ đem bọc quần áo trả về chỗ cũ, sau đó nên làm gì làm !" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng ngồi ở ghế, mở miệng chậm rãi .

      đường trở về phủ, nàng thăm dò ràng đại khái tình huống. ra là hôm nay vào triều, phe của Tả thừa tướng cùng phe của Hữu thừa tướng cãi nhau, mà đầu sỏ làm cho bọn họ cãi nhau chính là mình. Bởi vì Tả thừa tướng xin chỉ lập nàng làm Tuyên vương phi, Hữu thừa tướng lại đồng thời xin chỉ lập nàng làm Thụy vương phi. Thánh thượng vô năng vì để phá vỡ cục diện bế tắc, liền đem quả bóng đá cho mình, muốn cho bản thân vào hoàng cung chuyến tự mình chọn lựa vị hôn phu.

      Mà phụ thân đáng của nàng, vì để cho nàng trở thành con cờ cho hai phe thừa tướng định đoạt, liền quyết định công khai kháng chỉ. mặt gọi bọn thị vệ hộ tống mình thoát rời khỏi Long Diệu hoàng triều, mặt lặng lẽ bắt đầu điều khiển nhân thủ, chuẩn bị chặn lại binh mã đuổi bắt.

      Ông làm như vậy, chính là lấy tính mạng của mình để đổi lấy hạnh phúc của nàng. phụ thân thương mình như thế, nàng sao có thể đan tâm vứt bỏ ông mà chạy đây? Hơn nữa, trong từ điển của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng, căn bản có cái chữ trốn này.

      Những người đó vì sao rất thích khiêu khích mình? Được, nếu bọn họ muốn chơi, nàng lý do gì mà phối hợp, nàng nhất định cùng bọn họ oanh oanh liệt liệt chơi lần.

      "Nguyệt nhi, nghe lời! Cha biết ngươi muốn , là bởi vì lo lắng cho phụ thân. Nhưng nếu như ngươi mau trốn , hạnhphúc cả đời của ngươi hoàn toàn bị chôn vùi, cha tuyệt cho phép tình huống như thế xảy ra." Thượng Quan Hạo mặt khổ sở nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nguyệt nhi là nữ nhi ông hết lòng thương, ông cũng nhẫn tâm cùng nàng chia lìa a!

      "Cha, Nguyệt nhi nắm trong tay hạnh phúc của mình, bất luận kẻ nào cũng có tư cách chôn vùi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt lười biếng xem xét Thượng Quan Hạo, đầu ngón tay khẽ vuốt mấy sợi tóc rủ xuống bên má.

      "Nhưng. . ." lúc Thượng Quan Hạo muốn mở miệng tiếp tục khuyên thị vệ hấp tấp chạy vào trong đại sảnh, vẻ mặt hốt hoảng hô:"Tướng quân, xong rồi, tiểu thư được rồi !"

      "Xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Hạo cắn răng hỏi, trong đầu có dự cảm xấu.

      "Quản gia Thụy vương phủ cùng quản gia Tuyên vương phủ dẫn mỗi người dẫn đoàn binh mã đồng thời xuất , đem phủ tướng quân chặt chẽ bao vậy rồi." Thị vệ lau giọt mồ hôi lạnh trán .

      "Cái gì?" Thượng Quan Hạo bạo rống tiếng, chạy ra khỏi đại sảnh như tên bắn. Mà mấy hàng thị vệ đứng phía sau ông cũng nhanh chóng vứt bọc quần áo vai xuống, cấp tốc đuổi theo.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày, chậm rãi từ ghế đứng lên, vẻ mặt nhàn nhã ra ngoài.

      Trong nháy mắt, bóng dáng Thượng Quan Hạocùng bọn thị vệ xuất ở tiền viện. lúc bọn chuẩn bị lao ra ngoài cửa lớn quản gia Thụy vương phủ cùng quản gia Tuyên vương phủ mỗi người dẫn đầu đội thị vệ mặc khôi giáp dẫn đầu xông vào trong sân. Chỉ thấy những thị vệ kia xách theo lợi kiếm, sắc vàng bao quanh, mỗi cây kiếm đầu bắn ra ánh sáng sắc bén. Vừa nhìn biết bọn họ chính là có ý tốt!

      "Các ngươi. . ." Thượng Quan Hạo sắc mặt tái xanh nhìn phía hai đội thị vệ, gắt gao nắm chặt nắm đấm.

      "Thượng Quan Hạo, thấy bản quản gia trong tay cầm lệnh bài của Tuyên vương sao? Bản quản gia cầm trong tay lệnh bài của Tuyên vương giống như là Tuyên vương đích thân tới, ngươi vì sao hành lễ? Chẳng lẽ ngươi đem quy củ Long Diệu hoàng triều quên còn chút nào sao?" Quản gia Tuyên vương phủ giơ cao lệnh bài trong tay, thái độ phách lối .

      "Chỉ là con chó của Tuyên vương phủ, chạy tới phủ tướng quân của ta giương oai coi như xong, còn cao ngạo khoác lác cái quy củ gì?Ta biết quy củ của Long Diệu hoàng triều, nhưng ta lập tức cho ngươi biết quy củ của phủ tướng quân!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay đứng bên cạnh Thượng Quan Hạo, bên môi tràn ra lời lạnh lùng. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :