1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Đọc cái văn án ta thấy n9 và n9 iu nhau quá

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương133: Trúng Độc Chết Trong Ngục

      Edit: Thu Thuyền
      Beta: Thủy Bách Nhật

      Bầu trời phản chiếu những tia sáng đỏ lên từng đám mây, tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp.


      Giữa bầu trời oi bức, gió mang theo ấm áp bao quanh mọi người, nhưng đối với những người bán hàng rong mà , cơn gió này so với mặt trời nóng bức còn lạnh thấu xướng. Người tự chủ được run cầm cập, mặt sợ hãi, người mồi hôi lạnh bắt chảy như thác.


      Thụy vương phi dẫn theo trăm tên thị vệ náo loạn phủ Tả tướng bọn họ thấy sợ lắm rồi, vậy mà ngay cả Hoàng Thượng kính của bọn họ cũng dẫn vạn tên cấm vệ quân bao vây cả phủ Tả tướng? việc phát triển vượt xa phạm quy tính toán của bọn họ, chuyện này…..rốt cuộc là chuyện gì thế?


      Vạn con ngựa cuối đầu thở phì phò, những tên cấm vệ quân mặt lạnh như tiền kéo cung tên, Hiên Viên Ly nhanh chóng tung người xuống ngựa, tay cầm roi ngựa màu vàng kim tùy ý ném về phía lưng ngựa, nhàng bước đến bên cạnh giường.
      Thấy Hiên Viên Ly đến, Phương quản gia lên cung kính khom lưng, sau đó nhìn Vương phi của bọn họ biết là giả vờ ngủ hay ngủ, khẽ : “Vương Phi….”


      Nghe Phương quản gia khẽ gọi, lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt vùi đầu vào nhuyễn tháp khẽ cử động, lười biếng duỗi lưng. Tay nhàng nhu nhu mắt ngọc mệt mỏi, sau đó nở nụ cười mê hoặc chúng sinh bước xuống nhuyễn tháp, làn môi mị : “Thánh Thượng, sao ngài lại dẫn cấm vệ quân bao vây Tả tướng phủ?”


      Thương Quan Ngưng Nguyệt tỏ thái độ gì với Hiên Viên Ly, lời phải của thần tử cung kính với đế vương, mà như bằng hữu vô tình gặp lại, giống như là chuyện gì đó rất bình thường của gia đình vậy.


      Đối với việc Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỏ thái độ gì với Hiên Viên Ly, bọn người bán hàng rong và dân chúng Long Diệu cảm thấy rất bình thường.


      Bởi vì…Thụy vương phi có Long Lệnh trong tay, người có Long Lệnh trở thành người của gia tộc Long Diệu, cho nên Thụy vương phi đối với hoàng đế của Long Diệu cung kính thi lễ cũng là lẽ đương nhiên.


      “Thụy vương phi sao cũng dẫn theo thị vệ ngăn trước cửa phủ Tả tướng?” Hiên Viên Ly nhàn nhạt nhếch môi, cười cười, trả lời câu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ném trở lại cho nàng.


      Vì sao Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn theo thị vệ gây náo loạn ở phủ Tả tướng làm sao Hiên Viên Ly lại biết chứ? HIên Viên Ly dẫn theo cấm vệ quân bao vây Tả tướng phủ, trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại hiểu vô cùng. Vì…tất cả đều là kịch do nàng tự bày ra mà.


      Cho nên, giờ phút này bọn họ đặt ra câu hỏi, ngoài mặt là nghi ngờ lẫn nhau, kỳ thực là để cho bọn người bán hàng rong và người dân Long Diệu vểnh tai lên nghe cái mà bọn họ hiểu.


      Thương Quan Ngưng Nguyệt buồn phiền thở dài, chậm rãi : “ ra, sợ làm chuyện cười cho Thánh Thượng. Sáng nay bảo bối tiểu kim chồn của Nguyệt Nhi chạy mất, mà bọn thị vệ tận mắt thấy nó chạy vào Tả tướng phủ, muốn đến tìm bảo bối đem về. Lại ngờ người của Tả tướng phủ nghĩ đến chuyện cũ, đem bảo bối của Nguyệt nhi rửa hận.”


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Ly ngạc nhiên hỏi: “Đem hận ý trút lên người con chồn , Thụy vương phi đây là có ý gì?”


      “Người của phủ Tả tướng đem chồn giấu ở nơi ai biết, rồi hành hạ nó, Nguyệt nhi hoàn toàn tìm ra.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỏ ra phẫn hận, mắt cũng lên ngọn lửa, nghiến răng : “Vì vậy, trong lúc tức giận, ra lệnh cho bọn thị vệ bao vây phủ Tả tướng. Nếu người của phủ Tả tướng giao con chồn ra, Nguyệt nhi cho bất cứ người nào trong phủ ra ngoài, để tránh bọn họ giấu con chồn trong người, lặng lẽ ra khỏi tướng phủ hủy thi thể.”


      Hien Viên Ly nén cười, trong lòng khâm phụ tài diễn suất cao siêu của nàng, lạnh lùng : “ chỉ ngược đãi sủng vật của Thụy vương phi, còn muốn sát hại người của hoàng thất, người của phủ Tả tướng thể tha thứ được.”


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạc nhiên, giọng hơi lớn hơn lặp lại lời của Hiên Viên Ly: “Thánh Thượng, ngài gì? Ngài ….người của phủ Tả tướng chỉ ngược đãi bảo bối của Nguyệt nhi, cư nhiên…cư nhiên còn muốn sát hại người của hoàng tộc?”
      Cái tên dịch dung kia, đưa ánh mắt đầy kinh thường nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng nhịn được thầm: Khụ…ta cái đó, ngươi nên tiết kiệm hơi sức chút . Ngươi cần phải lớn tiếng như thế chúng ta cũng có thể nghe sót chữ nào rồi.


      Những người dân cùng nhóm người bán hàng rong đều vểnh tai lên nghe cuộc đối thoại của Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức hít ngụm khí lạnh.


      Mẹ ơi, cứu con, đây rốt cuộc là chuyện gì. Người của phủ Tả tướng lại muốn sát hại người của hoàng thất? Khó tránh….Hoàng Thượng đột nhiên đều động mấy vạn cấm vệ quân bao vây phủ Tả tướng đến cả gió cũng lọt.”


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét vòng dân chúng và những người bán hàng rong, khóe môi cong lên nở nụ cười dễ dàng phát , tiếp tục giả vờ hỏi: “Thánh Thượng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      Hiên Viên Ly khẽ thở dài, bất đắc dĩ : “Thái Hậu và Tuyên vương vì tư lợi của bản thân phát động nội chiến Long Diệu. May nhờ có hoàng đệ Thụy vương dự kiến trước, thành công hóa giải nội chiến. Mặc dù tránh khỏi nội chiến, nhưng thái hậu và Tuyên vương có lòng mưu phản nên trẫm đem hai người nhốt vào thiên lao.”


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ

      tay vuốt vuốt tóc, biểu tình hiểu : “Thái hậu và Tuyên vuông phạm vào tử tội, Thánh thượng niệm tình ban cái chết cho hai người, chỉ đem nhốt vào thiên lao. Thái hậu và Tuyên vương may mắn thoát tội chết, Thánh Thượng đúng là minh quân. Nhưng, chuyện này có liên quan gì với phủ Tả tướng sao?”

      Nhóm người bán hàng rong và người dân vô cùng nghi hoặc nhìn nhau mấy lần, trong mắt dâng lên đám sương mù nhìn Hiên Viên Ly.

      Thái hậu và Tuyên vuông bởi vì phạm vào tội mưu phản mà bị giam vào trong thiên lao, mọi người đều biết.

      Dù sao, nội chiến cũng có bộc phát. Vì vậy Thái hậu và Tuyên vương có mưu phản hay bị hãm hại trong lòng người dân vẫn còn phân vân.

      Hoàng thượng đem Thái hậu và Tuyên vương nhốt vào trong thiên lao nhưng chiêu cáo thiên hạ ban cho họ tội chết cho nên bọn họ luôn khen ngợi Hoàng thượng, người có tấm lòng rất nhân từ. Nhưng hôm nay… phủ Tả tướng độc sát người trong hoàng thất, chuyện này với Thái hậu và Tuyên vương ở trong thiên lao có quan hệ gì?

      “Thái hậu và Tuyên vương phạm phải tội mưu phản, trẫm đành lòng xử tử nhưng phải đem hai người nhốt vĩnh viễn trong thiên lao. Chỉ là…” Hiên Viên Ly cố ý kéo dài, lại tiếp tục .

      “Hai người ở trong thiên lao thành tâm hối cãi, cho nên đối với hai người, trẫm mở mắt nhắm mắt, chỉ xử lý . Trẫm định ngày mai chiêu cáo thiên hạ tước danh hiệu của hai người, sau đó thả ra, ban thành dân thường, tiếp tục sống ở Long Diệu. Vậy mà, trong lúc trẫm sắp xếp lại chiếu thư, thị vệ canh giữ thiên lao và bẩm báo, Thái hậu và Tuyên vương trúng kịch độc, sắp chết.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm vẻ mặt giật mình, nghiêng đầu : “Tại sao có thể như vậy, thiên lao phải luôn có trọng binh canh giữ sao? Có người xông vào thiên lao độc chết Thái hậu và Tuyên vương, sao lại dễ dàng như thế?”

      “Theo những cấm vệ quân bẩm báo, kể từ khi bắt hai người đó vào thiên lao có bất cứ người nào vào thăm bọn họ. Trừ…” đến đây Hiên Viên Ly dừng lại, trầm nhìn cửa phủ Tả tướng.

      “Trừ cái gì?” cần cũng biết người hỏi là ai, ngoài Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn ai vào đây.

      Hiên Viên Ly hít hơi sâu, thanh cũng cao hơn : “Trừ nửa canh giờ trước, Tả thừa tướng vào thiên lao thăm hai người họ. Sau khi Tả thừa tướng rời khỏi thiên lao bao lâu cấm vệ quân phát Thái hậu và Tuyên vương có biểu lạ nên mời thái y đến, kết quả là thái y cũng có cách vì hai người đó đều trúng kịch độc.”

      Hiên Viên Ly vừa dứt lời, Phương quản gia biết đến lúc mình lên sàn rồi, cao giọng : “Thánh Thượng, ý người là… Tả Tướng vào thiên lao hạ độc Thái hậu và Tuyên vương? Cái này thể, lúc bọn thuộc hạ tới Tả tướng phủ tìm chồn , lúc thuộc hạ vào phòng ngủ của Tả tướng nhìn thấy Tả tướng mệt mỏi nằm giường nghỉ ngơi. Nhưng trong lúc chúng ta tìm chồn , nếu Tả tướng lặng lẽ rời khỏi tướng phủ khi Vương phi cho người vây tướng phủ nhất định bẩm báo với Vương phi, nhưng lại thấy ai bẩm báo cả.”

      Nhóm người bán hàng rong nghe đến đây cũng tụm lại bàn tán xôn xao.

      “Trong việc này nhất định có hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng đổ oan cho Tả thừa tướng. Tả thừa tướng trước nay luôn trung thành với Long Diệu, sao có thể chú ý pháp lệnh, cả gan vào thiên lao sát hại Thái hậu và Tuyên vương được chứ?”

      “Nhất định là hiểu lầm, Tả thừa tướng chưa rời phủ bao giờ, sao có thể sát hại Thái hậu và Tuyên vương được?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, căn bản là đúng.”

      Hai mắt tên dịch dung kia thâm trầm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh vang dội : “Vậy cũng chưa chắc! Có lẽ bên trong Tả tướng phủ có thông đạo bí , mà thông đạo kia thông với bên ngoài. Cho nên, chúng ta cứ nghĩ Tả tướng phủ bị vây quanh thể ra ngoài được, nhưng sớm thần biết quỷ hay rời phủ, đến thiên lao độc Thái hậu và Tuyên vương.”

      Người dịch dung vừa xong, khóe miệng Ngân Lang Ảo Ảnh Cung giật giật. Đây là tình huống gì thế này, những lời này phải là sao? Sao hôm nay bị người này cướp mất lời thoại của y rồi?

      Hiên Viên Ly kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt mang theo sương mù nhì Thượng Quan Ngưng Nguyệt, như muốn hỏi, khụ… Nguyệt nhi, ngươi cho người sửa lại tiết mục sao?

      Theo như kịch bản trước đây của Nguyệt nhi, lời vừa rồi phải do Ngân Lang sao? Sao lại nổi hứng đổi người, lại cho những người bán hàng rong ra lời này chứ?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý nhìn tên bán hàng rong vừa mới lên tiếng, cười cười nhìn Hiên Viên Ly nhún nhún vai, khẻ lắc đầu.

      Cái gì? Tên này phải do Nguyệt nhi sắp xếp sao?

      Nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt lắc đầu, Hiên Viên Ly khỏi cứng đờ, hai mắt híp lại trầm nhìn kỹ tên bán hàng rong mới vừa lên tiếng…
      Last edited: 27/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 114: Kẻ xướng người họa

      tiểu thương giơ tay gãi gãi đầu, nhún vai : "Này còn đơn giản sao? Nếu muốn biết Tả Tướng có ở trong phủ , vào phủ tìm phải liền biết sao?"

      tên khác gật đầu như gà mổ thóc, mở miệng : "Đúng đúng đúng! Chúng ta suy đoán nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích gì, việc cấp bách bây giờ, nên tra Tả Tướng có ở trong phủ hay mới đúng a?"

      Nam tử Linh Cung quét mắt vòng rồi nhìn Hiên Viên Ly, nở nụ cười ý vị sâu xa : "Hoàng thượng, bằng để chúng thảo dân vào phủ tìm ? Nếu Tả Tướng thực có ở trong phủ, chúng thảo dân có thể làm chứng việc Tả Tướng độc chết Thái hậu và Tuyên vương."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc nheo mắt, ánh mắt u lãnh và phức tạp xem xét nam tử Linh Cung. Chuyện gì xảy ra, người này. . . Hình như như lòng bàn tay vở kịch của nàng?

      Nếu muốn giang sơn vững như bàn thạch, thân là Đế Vương nên lấy bạo trị thiên hạ, mà nên lấy nhân trị thiên hạ.

      Nếu được các lão bá tính tôn kính, quân dân đồng tâm, giang sơn vững mạnh. Nếu bị các lão bá tính sợ hãi, như vậy quân dân đồng lòng, căn cơ quốc gia dao động.

      Mặc dù Thái hậu, Tuyên vương và Tả Thừa Tướng phạm vào tội mưu phản, nhưng nội chiến có chân chính bộc phát, nếu Hiên Viên Ly tiêu trừ bọn họ, dân chúng tự nhiên sinh lòng sợ hãi với .

      Nhưng mà, nếu như mượn tay Tả Thừa Tướng diệt trừ Khương Thái hậu và Tuyên vương, sau đó vạch trần thân phận của Tả Thừa Tướng là gian tế Thương Nguyệt Quốc trà trộn vào Long Diệu. Như vậy. . . chỉ có thể thuận lợi diệt trừ tai họa ngầm, còn có thể biến sợ hãi trong lòng bách tính thành bất mãn với Thương Nguyệt quốc.

      Nàng gọi nhiều tiểu thương tới nơi này, mục đích chân chính là vì để cho bọn họ vào trong phủ, sau đó tận mắt thấy Ly cùng mình làm sao vạch trần thận phận nội gián của Tả Thừa Tướng cùng Lăng Tiêm Tiêm, sau đó bọn họ đem chuyện xảy ra hôm nay truyền ra ngoài.

      Nhưng đợi Ly chủ động mở miệng, người này thay Ly ra, tên này tâm tư vô cùng kín đáo. . . Rốt cuộc là ai?

      Thấy sát khí lạnh lẽo trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nam tử Linh Cung lập tức ngửa đầu, mực nhìn mây trời.

      Hiên Viên Ly nhăn mày, nắm tay trái che miệng, ho khan cái xong, đè thấp thanh hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Có biết lai lịch người này , đến tột cùng là địch hay là bạn?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu, giơ tay trêu chọc vài sợi tóc bên má, đồng thời lấy tay che miệng đáp lời: "Lai lịch chưa thăm dò, biết là địch hay là bạn."

      "Vậy. . . Bây giờ nên làm gì?" Hiên Viên Ly tiếp tục ho khan, khóe miệng khẽ co giật hỏi.

      Tiết mục hôm nay là do Nguyệt nhi tỉ mỉ bày ra, tự dưng bây giờ lại xuất tên gia hỏa lai lịch, đương nhiên phải hỏi ý Nghuyệt nhi trước.

      Mặc dù Nguyệt nhi còn là vị tiểu nha đầu, nhưng trong lòng và hoàng đệ, Nguyệt nhi phải tiểu nha đầu chưa trưởng thành, nàng tuyệt đối là nhân vật truyền kỳ ai có thể thay thế ở Long Diệu.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, cười có phần giễu cợt : "Tất cả tiến hành như cũ, nhưng nếu người này là tới phá đám, ta rất thích ý để lãnh giáo bản lĩnh gặp chiêu phá chiêu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Ly khẽ hé môi, giương cao giọng : "Các cấm vệ quân canh giữ bên ngoài Tả Tướng phủ, những người còn lại lập tức theo Trẫm vào phủ."

      Chúng tiểu thương giơ tay móc móc lỗ tai, nét mặt kích động. thể nào, Long Diệu Hoàng đồng ý để cho bọn họ cùng vào phủ? Chuyện này. . . Tuyệt đối là vinh dự to lớn a!

      Bọn họ có may mắn theo sau lưng Đế Vương, cùng tiến vào Tả Tướng phủ điều tra chân tướng? Việc này nếu mọi người biết được, nhất định hâm mộ đến nước mắt rơi đầy đất.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Ly nhìn nhau cười trong gió, sóng vai nhau bước vào Tả Tướng phủ.

      Quản gia Phương Hoành cùng bảy tên Ảo Ảnh Cung thâm thúy quét mắt nhìn nam tử Linh Cung cái xong, mới yên lặng theo đuôi vào Tả Tướng phủ. Chúng tiểu thương Long Diệu ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, lôi kéo nhau, vẻ mặt vui sướng tiến vào Tả Tướng phủ.

      Trong nháy mắt đám người bước vào trong, loạt tiếng bước chân hỗn loạn từ hành lang dài truyền tới.

      Theo nhìn sang, ra là Độc Tiên "Lăng Tiêm Tiêm" cùng hai đứa con trai của Tả Thừa Tướng và tất
      Cả thiếp thất của Tả Thừa Tướng, chạy vội tới.

      "Hoàn Thượng vạn tuế, vạn tuế,vạn vạn tuế!" Độc Tiên hết sức che giấu sợ hãi trong lòng, dẫn theo toàn gia cung kính quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Ly.

      Hiên Viên Ly lạnh lùng nhìn Độc Tiên, phát ra thanh chút độ ấm: "Mọi người bình thân."

      "Tạ ơn Hoàng Thượng." Độc Tiên vẫn quỳ mặt đất, cũng kính dập đầu với Hiên Viên Ly lần nữa, sau đó run rẩy đứng lên.

      Ánh mắt Hiên Viên Ly như lưỡi dao sắc bén lướt qua Độc Tiên, đồng thời mở miệng hỏi "Hôm nay Tả Tướng ở chỗ nào?"

      Hai đứa con trai của Tả Thừa Tướng chẳng hay biết gì, cho rằng Độc Vương "Tả Thừa Tướng" còn trong phòng ngủ, lập tức đồng thanh : "Bẩm Hoàng thượng, gia phụ bởi vì thân thể mệt nhọc, sau khi uống thuốc liền ngủ."

      "Hoàng Dế đích thân tới, đừng Tả Thừa tướng thân thể mệt nhọc, cho dù chỉ còn lại hơi thở..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài giọng, lười biếng khoanh tay, nhướng mày cười : "Hình như cũng nên làm tốt bổn phận của thần tử, chống đỡ ấy hơi thở cuối cùng, bò cũng phải bò qua ra mắt Hoàng thượng chứ"

      "Chuyện này..." Hai đứa con của Tả Thừa Tướng run rẩy, rối rít gục đầu xuống.

      ra lúc chạy tới nghênh giá, bọn họ cũng hỏi Lăng Tiêm Tiêm, có muốn thông báo với phụ thân tiếng hay , nhưng Lăng Tiêm Tiêm lại cần quấy nhiễu phụ thân. Đều do Lăng Tiêm Tiêm tự chủ trương, tại tốt rồi, bị Thụy vương phi gián cho tội bất kính với Hoàng Thượng.

      "Lăng tiêm Tiêm, Tả Tướng thực ngủ trong phòng ngủ sao? Nếu đúng vậy, Tả Tướng từ trước đến nay công vụ vất vả công lao vô cùng to lớn, Trẫm nên đến thăm Tả Tướng mới phải." Hiên Viên Ly lạnh lùng nhếch môi, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Độc Tiên.

      Móng tay Độc Tiên khảm sâu vào lòng bàn tay, có chút run rẩy : "Bẩm Hoàng Thượng, ra .. ra gia phụ ở trong phủ."

      Cái gì, hôm nay phụ thân ở trong phủ sao? Độc Tiên vừa dứt lời, hai con trai của Tả Thừa Tướng lập tức khó tin trợn to hai mắt.

      Sao có thể như thế, rốt cuộc lão gia rời khỏi phủ khi nào a? Tất cả thiếp thất của Tả Thừa Tướng giống như bị sét đánh, nghẹn họng trân trối nhìn Độc Tiên.

      "Hí...." Nhóm tiểu tướng đứng sau Hiên Viên Ly hẹn mà cùng hít vào ngụm khí lạnh, lần lượt đưa mắt về phía
      Độc Tiên "Lăng Tiêm Tiêm". ra Tả Tướng có ở trong phủ a, như vậy, cách khác...

      "A, chuyện này có chút thể tưởng tượng nổi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười giễu cợt : "Thị vệ Thụy vương phủ ta canh giữ bốn phía bên ngoài Tả Tướng phủ, nhưng bọn họ lại hề phát , chẳng lẽ Tả Tướng.... Còn có bản lĩnh thông thiên sao?"

      "Bẩm Hoàng Thượng, chuyện là như vậy." Độc tiên nuốt xuống ngụm nước miếng, mở miệng chậm rãi : "Thụy vương phi sáng sớm mượn cớ tìm con chồn vào Tả Tướng phủ, sau đó bởi vì tìm được, liền cứng rắn cho phép người của Tả Tướng phủ tự tiện rời phủ, nếu giết tha. Gia phụ biết được chuyện này, nhất thời giận dữ phun vài búng máu tươi, làm bệnh tình trở nặng."

      Hiên Viên Ly trong lòng cười lạnh, nhướng mày nhìn Độc Tiên : "Cho nên?"

      "Gia phụ biết bệnh nặng, phải lập tức cầu y, nếu bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Nhưng Thụy vương phi bao vây Tả Tướng phủ, gia phụ cách nào ra ngoài cầu y. May mắn thay, gia phụ từng đào mật đạo, phòng ngừa kẻ thù ám sát. Gia phụ vì tránh xung đột chính diện với Thụy vương phi, mới bất đắc dĩ lặng lẽ theo mật đào rời phủ, xuất ngoại cầu y chữa bệnh." Đọc Tiên hít hơi sâu, ra lý do chuẩn bị tốt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nghiêng đầu, cười : "Xuất phủ cầu y chữa bênh? Sợ rằng Tả Tướng nhân cơ hội vào thiên lao, độc chết Thái hậu và Tuyên vương ?"

      Tâm Độc Tiên đột nhiên run lên, mơ hồ hiểu mưu của Thượng Quân Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, mắt sắc tối tăm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Thụy vương phi, ngươi cũng nên ngậm máu phun người. Gia phụ ràng là xuất ngoại cầu y chữa bệnh, thế nào lại thành thiên lao độc chét Thái hậu và Tuyên vương chứ?"

      Hiên Viên Ly liếc Thượng Quan Ngưng Nguyệt cái, sau đó lạnh lùng giương cao giọng : "Vì sao Tả Tướng vào thiên lao giết người diệt khẩu, chỉ sợ Lăng Tiêm Tiêm ngươi ràng hơn ai hết, phải vì giữ danh tiếng tốt cho Thương Nguyệt thái tử sao?"

      Độc Tiêm nghe thấy bốn chữ Thương Nguyệt thái tử, thân thể lập tức lui về phía sau bước, vẻ mặt hoảng sợ : "Hoàng thượng, ngài... Ngài có ý gì?"

      Mà Hiên Viên Ly vừa dứt lời, chúng tiểu thương Long Diệu rối rít gãi đầu.

      Đây là cái tình huống gì? Trước Tả Tướng vào thiên lao độc chết Thái hậu cùng Tuyên vương, cho dù Tả Tướng làm thế , cũng có liên quan gì với Thương Nguyệt thái tử chứ?
      Last edited: 29/10/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 115: Có chứng cứ

      Edit+Beta: Thủy Bách Nhật+Thu Thuyền

      "Việc Tả Tướng vào Thiên Lao độc chết Thái hậu và Tuyên vương có liên quan đến thái tử Thương Nguyệt quốc? Hoàng thượng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hé đôi môi kiều mị, khuôn mặt đầy kinh ngạc, hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.

      "Khi biết Thái hậu và Tuyên vương trúng kịch độc trẫm lập tức mang theo ngự y đến Thiên Lao. Vậy mà, khi trẫm và ngự y đến Thiên Lao, Tuyên vương mất mạng vì độc, chỉ còn Thái hậu vẫn giữ được hơi thở. Chỉ tiếc. . ."

      Hiên Viên Ly thở dài buồn bã, tiếp tục mở miệng : "Thái hậu bị trúng kịch độc thế gian hiếm thấy, các ngự y hoàn toàn bó tay hết cách. Trước khi độc trong người bộc phát hết, Thái hậu cho trẫm biết người hạ độc nàng và Tuyên vương chính là Tả Tướng. Thái hậu lẽ ra ban đầu nàng nên nghe Tả Tướng giật dây, mưu toan lật đổ đế vị, để Tuyên vương lên ngôi xưng đế."

      " nên nghe Tả Tướng giật dây? Chẳng lẽ. . . kẻ đầu sỏ làm Thái hậu phát động nội chiến Long Diệu, ra là Tả Tướng?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt liên tục chớp chớp mắt, nghiêng đầu : "Chuyện này lại làm người ta khó hiểu, địa vị của Thái hậu vô cùng tôn quý tại sao lại phải nghe theo lời của thần tử chứ?"

      Nét mặt và lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt phối hợp chê vào đâu được, làm Hiên Viên Ly nhịn được thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, khóe miệng khẽ co giật : "Thụy vương phi có điều biết, ra nếu phải trước khi chết Thái hậu ra trẫm cũng có hay biết gì đâu? Tả Tướng và Lăng Tiêm Tiêm ra sớm bị giết hại, Tả Tướng và Lăng Tiêm Tiêm tại chính là nội gián mà Thương Nguyệt thái tử trăm phương ngàn kế đưa vào Long Diệu."

      Cái gì, chuyện này cũng quá dọa người ? Hiên Viên Ly vừa dứt lời, nhóm người bán hàng rong lập tức hoảng sợ há hốc miệng, biểu tình kinh ngạc nhìn về phía Độc Tiên.

      Bùm -- lời vừa dứt, hai đứa con trai cùng với tất cả thiếp thất của Tả Thừa Tướng chỉ thấy hai mắt tối sầm, ngã ra sau.

      Nếu Lăng Tiêm Tiêm là người giả mạo còn chịu được, đằng này ngay cả phụ thân tôn kính của bọn họ, người cùng chung chăn gối thân mật với các nàng, cũng là nội gián của Thương Nguyệt quốc?

      Trời ạ, còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này nữa sao? Hai đứa con trai cùng với tất cả thiếp thất của Tả Thừa Tướng ngã xuống đất bất tỉnh, nghe được tin tức lớn như thế, quả thực chỉ muốn nhanh chóng tự tử.

      Hiên Viên Ly lạnh nhạt quét mắt qua hai đứa con trai và thiếp thất của Tả Tướng vì chịu nổi kích thích mà ngã xuống đất ngất xỉu, tiếp tục mở miệng : "Bụng dạ Thái tử Thương Nguyệt quốc khó lường, để Tả Tướng giả cũng chính là nội gián của Thương Nguyệt quốc giật dây Thái hậu, ý đồ làm Long Diệu máu chảy thành sông. Tả Tướng giả với Thái hậu, chỉ cần Thái hậu có lòng giúp Tuyên vương cướp đế vị thái tử Thương Nguyệt quốc tiếc tất cả mà giúp đỡ bà."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ chau mày, kích động : “Sau khi mọi chuyện thành công, phải Thương Nguyệt thái tử muốn Thái hậu hồi báo chứ?”

      “Đúng vậy, cầu của Thương Nguyệt thái tử là….” Hiên Viên Ly đến đây ngừng lại, tiếp tục theo kịch bản mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt giao cho : “Khi Tuyên vương thuận lợi đăng cơ, phải dâng nửa quân đội cho Thương Nguyệt quốc, để đem quân đánh chiếm Bắc Dực và Tây Thần. Thái hậu và Tuyên vương tuy biết Tả Tướng là nội gián, nhưng vẫn cưỡng lại sức hấp dẫn của đế vị, vì vậy nên mới có tình cảnh ngày hôm nay.”

      “Thái hậu thất bại, Tuyên vương thể kế vị. Tả Tướng thấy Hoàng Thượng hạ chỉ ban cái chết cho hai người đó, liền lo lắng Thánh Thượng vì thương tiếc cho Thái hậu và Tuyên vương mà ân xá cho họ, vì cảm kích mà tiết lộ cho Hoàng Thượng trong triều có nội gián. Nếu Tả Tướng bị vạch trần thân phận nội gián, danh tiếng của Thương Nguyệt thái tử bị ảnh hưởng. Vì muốn giữ danh tiếng cho Thương Nguyệt thái tử, Tả Tướng……” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý kéo dài giọng, chờ Hiên Viên Ly tiếp.

      Hiên Viên Ly sao lại hiểu ý tứ của nàng chứ, lập tức tiếp: “Mới vào Thiên Lao giết Thái hậu và Tuyên vương, tránh bọn họ những chuyện nên .”

      Nghe Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt , những người có mặt ở đó nhất thời siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi kêu gào.

      “Đầu tiên là giết hại Tả Tướng, lại giết Thái hậu và Tuyên vương, Thương Nguyệt thái tử khinh người quá rồi.”

      “Tâm tư độc ác như vậy, muốn Long Diệu chúng ta nội chiến, Long Diệu và Thương Nguyệt đội trời chung.”

      “Hoàng Thượng, Thương Nguyệt quốc ngờ lại nham hiểm như thế, muốn Long Diệu chúng ta nội chiến, quả xem Long Diệu chúng ta ra gì. Long Diệu của chúng ta nhất định phải cho Thương Nguyệt quốc biết tay, cho Thương Nguyệt quốc biết muốn tính kế Long Diệu dễ đâu.”

      Thấy mọi người phẫn nộ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly im lặng cười trong lòng. thành công rồi, đúng ?

      Các lão bách tính thích chiến tranh, bọn họ khát vọng cuộc sống yên bình ấm no. Đối với bách tính mà , chiến tranh là điều đáng sợ nhất.

      Cho nên bọn họ hi vọng lãnh thổ của quốc gia mình bị các quốc gia khác tùy ý xâm phạm, cũng hi vọng quốc gia của mình chủ động khiêu khích các quốc gia khác, từ đó dẫn đến nội tâm của họ vô cùng căm hận chiến tranh.

      Nhưng mà đối mặt với Thương Nguyệt, Bắc Dực và Tây Thần chuẩn bị đánh chiếm nước nhà, Hiên Viên Diễm, Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết máu chảy thành sông là điều thể tránh khỏi.

      Hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly diễn vở kịch này, là muốn cho dân chúng Long Diệu hiểu, mặc dù Long Diệu có ý xâm chiếm nước khác, những nước khác cũng bỏ qua cho Long Diệu. Đợi đến khi, Diễm dẫn mọi người tấn công tam quốc, các lão bách tính chính là động lực vững mạnh nhất.

      “Lăng Tiêm Tiêm…..”Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàng mở miệng, nở nụ cười tà mị đến trước mặt Độc Tiên, kiều diễm : “ đúng, ta phải gọi ngươi là nội gián của Thương Nguyệt quốc. Chuyện đến nước này, ngươi còn lời gì để ?”

      Thu lại vẻ mặt kinh hoàng luống cuống, Độc Tiên lạnh lùng phun ra câu: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì có lý do?”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý vuốt vuốt tóc của Lăng Têm Tiêm, phong tình vạn chủng : “Gán tội cho người khác?”

      Độc Tiên nhấc tay lên, giận dữ gạt tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra khỏi tóc của mình, lạnh lùng : “Thái Hậu và Tuyên Vương bị nhốt trong Thiên Lao, Hoàng Thượng muốn ban cho họ tội chết, nhưng lại sợ lão bách tính nghị luận. Nếu giết bọn họ, thể nhổ cỏ tận gốc, nhất định lưu lại hậu hoạn về sau.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoa hai bàn tay vào nhau, cười giễu cợt: “Cho nên?”

      “Cho nên, Hoàng Thượng liền liên kết với Thụy Vương Phi bày kế, đầu tiên là làm phụ thân tức đến hộc máu, khiến gia phụ bất đắc dĩ phải xuất phủ cầu y. Nhân lúc đó, Hoàng Thượng cho người độc chết Thái hậu và Tuyên vương trong Thiên Lao, sau đó chạy tới Tả Tướng phủ hỏi tội.”

      Thân thể Độc Tiên thẳng tắp, mắt nhìn những người vểnh tai lên nghe sau đó tiếp: “ Kế này quả nhiên cao minh, giết Thái hậu và Tuyên vương đem tội gán lên đầu gia phụ. Có thể thuận lợi tiêu diệt Thái hậu và Tuyên vương diệt trừ hậu hoạn, lại có thể thành công loại bỏ những lời dị nghị của lão bách tính.”

      Độc Tiên vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền cười : “Thuộc hạ của Thương Nguyệt thái tử quả thể khinh thường! Sắp chết đến nơi rồi còn phát huy bản lĩnh lẻo mép như vậy, thay chủ mình gây sóng gió cho Long Diệu, mưu tính phá hư quan hệ của dân chúng đối với Long Diệu.”

      “Hoàng Thượng, lúc nào ngài mở miệng cũng gia phụ chính là nội gián của Thương Nguyệt quốc, vậy ngài có chứng cớ ?” nhìn nụ cười trào phúng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Độc Tiên hiểm nhìn Hiên Viên Ly : “Từ đầu tới cuối, Thái hậu và Tuyên vương bị Độc chết trong Thiên Lao, ta với gia phụ là nội gián của Thương Nguyệt quốc, đều do tay Hoàng Thượng ngài định đoạt. Lăng Tiêm Tiêm ta có thể khẳng định, tất cả đều do Hoàng Thượng và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý gán cho chúng ta.”

      Hiên Viên Ly cũng dời bước đến trước mặt Độc Tiên, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhàng, nhưng đối với Độc Tiên, nụ cười này hàn làm nàng lạnh thấu xương.

      “Muốn có chứng cớ sao?” Đôi con ngươi đen lạnh lùng nhìn Độc Tiên, chậm rãi : “Rất đơn giản, ngươi có dám cùng trẫm vào thư phòng của Tả Tướng, có chứng cớ chứng minh điều trẫm hay là vu oan cho ngươi.”

      “Ngươi…” Độc Tiên có dự cảm chẳng lành, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn xung quanh.

      “Ngươi nên chạy trốn, nếu trẫm ra lệnh, những cấm vệ quân quanh đây phóng tên vào người ngươi, mũi tên lưu tình mà ân cần hỏi thăm thân thể ngươi.” Hiên Viên Ly đứng bên trái Độc Tiên, hạ thấp thanh cười nhạt , tiếp ngẩng cao đầu về hướng thư phòng của “Tả Tướng”.

      “Tất cả bị người của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta bao quanh rồi, chút may mắn nào xảy ra đâu. Cho nên, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cùng bọn ta vào thư phòng, có giãy giụa cũng được gì đâu. Nếu , ngươi chết thảm đến thể nhìn được.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng bên phải, cũng hạ thấp thanh cười tà mị, ngón tay lười biếng vuốt ve tóc mai tới thư phòng.

      Nàng ta nhìn bảy tên Ảo Ảnh, tay để bên hông, chỉ cần nàng ta có dấu hiệu muốn chạy trốn, lập tức rút kiếm công kích nàng ta. Lại nhìn cấm vệ quân kéo cung xung quanh bốn bức tường, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo, nhắm mũi tên ngay thân thể nàng.

      Nàng biết muốn thuận lợi thoát thân, chỉ có thể dùng mưu trí, tuyệt đối thể động thủ. Cắn răng hít sâu hơi, bất đắc dĩ cử động đôi chân cứng ngắc, tâm tình thấp thỏm theo sau Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly ở phía trước, tên bán hàng rong đưa tay ra chọc người bên cạnh, yếu ớt hỏi “Này, chúng ta có thể vào thư phòng à?”

      “Dĩ nhiên là có thể, Hoàng Thượng bắt chúng ta ở ngoài, tức là ngầm cho phép chúng ta vào chứng minh rồi.” Tên bán hàng rong bị hỏi trợn mắt , sau đó cất bước lên phía trước.

      “Ngươi hỏi câu này, thấy mình ngu à?” Những người bán hàng rong còn lại cười giễu cợt , cũng theo sau Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      theo mọi người cũng bao gồm tên dịch dung, nhưng lúc này khóe miệng kéo ra nụ cười ý vị sâu xa.

      “Thôi , các người chắc thông minh hơn ta?” Người bán hàng rong bị mọi người rất khó chịu bĩu môi hỏi lại, nhưng vẫn vội vàng đuổi theo….

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 116: Huyết Sắc Hắc Châm

      Edit: Thu Thuyền + Thủy Bách Nhật
      Beta: Thủy Bách Nhật


      Gió thổi qua bức tường vôi trắng của thư phòng, những đóa hoa lất phất trong gió như nhảy múa. Bên trong phòng, tường treo những bức tranh sơn thủy (Sơn Thủy: hình vẽ mây núi, phong cảnh) đẹp vô cùng, nghiên mực còn mùi hương.

      Lúc này, bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng để lên bức tường đối diện, bước tường treo bức họa Lục Trúc (lá trúc), xung quanh là hoa cỏ, khe suối quanh co róc rách, sương mù như di động bồng bềnh tạo bức tranh phong cảnh đầy sinh động.

      Ngoảnh đầu mắt ngọc ủy mị cười nhàng thưởng thức, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi gật đầu, giống như nhìn thấy quan cảnh trước mắt vậy rất sống động thích vô cùng.

      Ở vách tường bên kia, nhóm người bán hàng rong xếp thành hàng ngang dám đụng vào thứ gì, đứng ở giữa gian phòng hai mắt nhìn chằm chằm, hai tay Hiên Viên Ly vốn chắp sau lại buông ra. Hoàng thượng mới , bên trong thư phòng có chứng cứ chứng minh Tả Thừa tướng là nội gián của Thương Nguyệt quốc, bọn họ chờ đợi Hoàng thượng đem chứng cứ ra.

      Những người bán hàng rong hiếu kỳ nhìn xung quanh, nhưng lẫn trong đó có người, đôi con ngươi thâm thúy nở nụ cười nhìn Độc Tiên.

      “Chứng cứ ở đâu? Nếu Hoàng thượng tìm ra được chứng cứ người khác khó lòng mà tin, mặc dù Hoàng thượng đem uy quyền ra cố ý đem tội danh đổ lên đầu của gia nữ và phụ thân, chỉ sợ các lão bách tính khó lòng mà nghị luận đúng ?”

      Độc Tiên lạnh lùng , hai mắt đồng thời nhìn về bốn phía.

      Giờ phút này, Phương quản gia và bảy tên Ảo ảnh chia ra đướng ở bốn phía. Có thể bao quanh Độc Tiên, vừa đúng tạo thành vòng tròn.

      Bị vây quanh, Độc Tiên vẫn bình tĩnh, mở miệng . Phương quản gia lên trước rút trường kiếm bên hông ra, mũi kiếm bén nhọn lạnh lẽo chỉ thẳng vào Độc Tiên.

      Bọn họ hiểu tâm tư của Độc tiên, nàng kiếm mọi sơ hở, ý muốn lấy khí thế sét đánh kịp tẩu thoát. Chỉ là, bọn họ cho Độc Tiên cơ hội bỏ chạy nào. Chỉ cần Độc Tiên có ý nghĩ muốn thoát, bọn họ rút trường kiếm trong tay chút lưu tình mà giết nàng ta.

      Mẹ kiếp, rốt cuộc là làm thế nào mới có thể rút lui an toàn?

      Xung quanh Độc Tiên đều là mũi kiếm lạnh lùng chỉa về phía mình, nàng hung hăng thầm mắng trong lòng, thân thể bất động dám lộn xộn.

      Nàng biết rất , nếu như thể nắm chắc, nàng tuyệt đối hành động. Vì nếu nàng cố phá vòng vây dù có thành công bỏ trốn, chờ đợi nàng chỉ có kết cục – đó chính là chết!

      “Ngươi có kiên nhẫn chờ đợi, trẫm đây sao có thể phụ lòng ngươi đây?”

      Hiên Viên Ly giơ tay vén lên vài sợi tóc rơi xuống, nở nụ cười nhạt nhìn người đứng trước bức tranh Lục Trúc, nghiêng đầu giống như chìm đắm trong cảnh sắc ở trước mắt: “Thụy vương phi, ngươi có cách lấy chứng cứ, vậy ta giao cho ngươi lấy chứng cứ ra đây !”

      Bỗng nhiên Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay lưng lại, mắt ngọc vốn thưởng thức bức tranh lại kinh ngạc nhìn Hiên Viên Ly: “Ta có thể lấy chứng cứ? Thánh thượng, ngài có thể giải thích ?”

      “Trước khi độc tố của Thái hậu tái phát, người trút hơi thở cuối cùng với trẫm, bà từng thừa lúc đêm khuya, lén lút vào thư phòng Tả tướng gặp mặt. Hành động của Tả tướng làm mọi người rất tức giận, đều là do thái tử Thương Nguyệt gửi thư chỉ huy.”

      Hiên Viên Ly vì muốn tránh ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngừa mình nhịn được mà cười ra tiếng, khóe miệng co quất tiếp tục : “Vì muốn lấy được ủng hộ của Thái hậu, cho nên mỗi lần Tả tướng hành động, bí mật gập nhau ở thư phòng, đem chỉ thị của thái tử Thượng Nguyệt cho Thái hậu xem. Cho nên, Thái hậu cũng biết nơi Tả tướng cất giấu những lá thư đó. Mà thư của thái tử Thương Nguyêt gửi cho Tả tướng chính là bằng chứng tốt nhất.”

      “Thánh thượng mới thần thiếp có thể lấy được chứng cứ, chẳng lẽ….”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt, chậm rãi xoay người qua. Ngón tay vô tình ấn ấn tường, đây là bộ dáng lúc nàng thưởng thức bức tranh đó, nhàng : “Chẳng lẽ chứng cư giấu ở đây, ở sau bức tranh này?”

      Hiên Viên Ly im lặng chút, lập tức tiếp: “Những bức thư mà thái tử Thương Nguyệt gửi cho Tả tướng, đều giấu ở sau bức tranh Lục Trúc.”

      “Thần thiếp đối với bức tranh này là cực kỳ thích, lại ngờ trong đó lại giấu giếm vật bẩn thỉu như vậy. chỉ phá hoại nhã hứng của ta, còn làm hỏng bức tranh đẹp, nội gián của Thương Nguyệt quốc đáng ghét mà.”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khó chịu nên giọng điệu cũng có vài phần tức giận, tay cầm góc dưới của bức tranh, kéo cả bức tranh xuống.

      Nghe lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn nàng phẫn hận kéo bức tranh xuống, Phương quản gia và bảy tên Ảo Ảnh, hẹn mà cùng nhau giật giật khóe miệng.

      Có thể diễn tới cảnh giới hoàn mỹ như vậy, trừ Vương phi của bọn ra, chỉ sợ tìm ra người thứ hai! Nếu phải bọn họ sớm biết nội tình, sợ rằng cũng bị kỹ thuật diễn xuất của Vương phi đánh lừa đúng ?

      Từ lúc nào Vương phi của bọn họ có hứng thú với tranh vậy, đến nổi có nhã hứng chạy thưởng thức? Nàng mới nghiêng đầu thưởng thức tranh là giả, kỳ chính là kiểm tra xem tranh này có bị ai động tay động chân hay .

      Dù sao, người Ảo Ảnh cũng thuận lợi treo bức tranh này ở thư phòng, thần biết quỷ hay rút khỏi Tả tướng phủ. Cho nên khi bọn họ tiến vào thư phòng, cũng hơn nữa canh giờ.

      Nhưng đối với Tả tướng và Lăng Tiêm Tiêm, nửa canh giờ phát bức họa này biết ở đâu mà ra, những chứng cứ bọn họ tiêu hủy hết rồi. Nên bọn họ tương kế tựu kế, dẫn Hoàng thượng và Vương phi vào trong thư phòng. Đợi Vương Phi và Hoàng thượng mở bức tranh ra, lại phát bên trong rỗng tuếch, giống như lời “Lăng Tiêm Tiêm” .

      Nếu Hoàng thượng tìm ra chứng cứ làm người khác tin phục, chính là đem tội danh áp đặt cho “Lăng Tiêm Tiêm” và “Tả tướng”, đến lúc đó những người trong thư phòng này, đối với lời của Hoàng thượng sinh lòng hoài nghi.

      Vì vậy để phòng chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nên vừa mới vào trong thư phòng đóng kịch giống như bị bức tranh này hấp dẫn, mượn cơ hội kiểm tra xem có ai giở trò.

      Nhưng nếu có người giở trò, thông minh như Vương phi tất nhiên có biện pháp, làm những người bán hàng rong thể phát giác ra chuyện gì, đem những thứ chuẩn bị sẵn nhét sau bức tranh.

      điểm này, bọn họ rất tin tưởng nghi ngờ gì. Vì, bản lĩnh quỷ dị khó lường của Vương phi, bọn họ tuyệt đối dám chất vấn.

      Ánh nắng vàng chiếu vào, gió nhàng thồi qua. Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm bức tranh tường kéo xuống, hoa sen đều bị vỡ vụn, Hiên Viên Ly đến bên cạnh bàn đọc sách.

      Ưu nhã vung ống tay áo, bức tranh được trải mặt bàn. Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dời bước đến bên cạnh bàn đọc sách, ngón tay thon dài rãi rãi bước tranh.

      Bước tranh quay cuồng, bức ảnh bàn đọc sách, đập vào tầm mắt của mọi người chính là giấy Tuyên thành, lênh chính là khe hở.

      Lúc tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt dò vào trong khe hở, lấy vật ở bên trong - cái gọi là chứng cứ ra, mặt Độc Tiên phủ lên từng tầng tro tàn.

      Bên trong thư phòng Độc Vương, vách tường phía nam, quả vẫn luôn treo bức họa lục trúc, nước chảy, mây trắng chiếu rọi lẫn nhau. Chỉ là, đó chỉ là bức họa phong cảnh bình thường, trong đó căn bản có cái gì tường kép (hai lớp), chớ chi là thư tín bí mật liên lạc giữa Dạ thái tử và Độc Vương.

      tệ, nàng và Độc Vương ở Long Diệu hoàng triều hoạt động rất nhiều, quả đều hành động dựa theo chỉ thị bí mật của Dạ thái tử. Nhưng mà, mỗi phong lá thư Dạ thái tử bí mật gửi đến từ Thương Nguyệt quốc, sau khi bọn họ xem xong lập tức tiêu hủy. Cho nên làm gì có bức họa tường kép có lá thư truyền đạt chỉ thị của Dạ thái tử bên trong, toàn bộ đều do Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly ngụy tạo.

      Nhưng nàng có chút hiểu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly rốt cuộc đổi xà thay cột khi nào, thay bức họa cảnh sắc hoàn toàn giống nhau treo cùng vách tường? Bên trong Tả Tương Phủ từ trước đến giờ canh phòng sâm nghiêm vô cùng, nếu có người tiến vào thư phòng đổi bức họa, tuyệt đối có khả năng làm tính cảnh giác mười phần của bọn hộ vệ hề phát giác. Chẳng lẽ. . .

      Nàng hiểu, rốt cuộc nàng cũng hiểu . Thượng Quan Ngưng Nguyệt trước giả mượn chuyện con chồn mất tích, ra lệnh quản gia Phương Hoành qua dẫn người trắn trợn lục soát Phủ Tả Tướng. Đoán ra ra tâm tư của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng, vẫn theo sát đội ngũ tìm kiếm con chồn. Độc Vương cũng ra tâm tư Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tự nhiên cũng thầm lặng lẽ theo đuôi đội ngũ của quản gia tìm kiếm con chồn.

      Mà tất cả bọn hộ vệ trong phủ, mặc dù ngoài mặt nàng quát ra lệnh cho bọn cho giám thị đội ngũ, nhưng ra nàng hướng về phía bọn hộ vệ làm dấu tay, là lệnh bọn theo đuôi đội ngũ, nghiêm mật quan sát hành động bất thường của đám người quản gia Phương Hoành.

      ra là, Thượng Quan Ngưng Nguyệt để quản gia vào phủ tìm con chồn , kỳ mục đích chính là vì dời trong phủ chú ý của mọi người. Khi tất cả bọn họ đều đem lực chú ý nhìn chằm chằm từng hành động của quản gia tìm con chồn tự nhiên liền buông lỏng quan sát những nơi khác.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý dụng kế bức bách Độc Vương rời phủ trước để đủ chứng minh nàng sớm biết bên trong phủ có mật đạo bí mật thông với bên ngoài, mà Thụy vương Hiên Viên Diễm đối với cách bài trí của Độc Vương bên trong thư phòng lại như lòng bàn tay.

      Khi bọn họ đem toàn bộ lực chú ý tập trung lên từng hành động của quản gia tìm con chồn thuộc hạ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhân cơ hội mang theo bức họa chuẩn bị trước đó, từ mật đạo bên trong giếng cạn lẻn trống vào phủ, đem bức họa bên trong thư phòng đổi xà thay cột, để lại bức họa làm nàng dù có trăm cái miệng cũng thể bào chữa. hay cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thông minh tuyệt đỉnh, trận đánh này nàng và Độc Vương thua, thua cách thê
      Thảm nỡ nhìn.

      Khi Độc Tiên buông mí mắt xuống, khi suy nghĩ ngừng chạy trong đầu Thương Quan Ngưng Nguyệt đen từng lá thư mỏng manh từ bên trong bức họa tường kép lấy ra, nhất vuốt thẳng rồi đập mặt bàn gỗ đàn.

      “Ở bên trong Long Diệu hoàng triều mở rộng song bạc, quán rượu, hiệu cầm đồ chờ các loại buôn bán xây dựng có thể thu lợi, khéo léo lấy tiền tài của bách tính Long Diệu để, quốc khố Thương Nguyệt ngày càng dồi dào.”

      ‘Giật giây Khương Thái Hậu của Long Diệu hoàng triều, để nàng lặng lẽ hạ độc Long Diệu hoàng, uy hiếp Long Diệu hoàng và Thụy Vương đưa ra Long Phù điều binh khiển tướng,”

      “Xúi dục Tuyên Vương bắt sống nữ nhi của đại tướng quân Thượng Quan Hạo - Thương Quan Ngưng Nguyệt, để uy hiếp Thượng Quan tướng quân giao ra ưng phù có thể điều khiển tướng.”

      “Nếu Khương Thái hậu và Tuyên Vương phát động nội chiến thất bạ, bọn họ cũng còn giá trị lợi dụng. vì thế để tránh cho hai người họ tiết lộ ra thân phận nội gián của các ngươi, phải diệt khẩu hai người bọn họ.”

      Thương Quan Ngưng Nguyệt dùng ngón tay ngọc khẽ vuốt ve chữ màu đen tờ giấy, mở miệng chậm rãi thầm, nhóm người bán hang rong Long Diệu cũng rối rít đến gần bàn đọc sách, mắt trợn tròn nhìn nhìn chữ màu đen tờ giấy.

      Từng lá thư mỏng manh trải bàn, tờ giấy chỉ có ‘Chỉ thị” của Thương Nguyệt thái tử giao cho giả Tả Tướng mà còn có “Ghi chéo” của Tả Tướng giả nhiều năm qua và chuyện tình của Long Diệu.

      Thí dụ như : “Tính tình nhược điểm, sinh hoạt tập quán, bình sinh thích cái gì.. của từng quan viên Long Diệu. Lại thí dụ như : quan viên kia là tâm phúc, trọng dụng. Quan viên kia là chướng ngại, thuê dệt tội danh diệt trừ, hoặc tiến hành ám sát.

      Thấy vẻ mặt cuat Thương Quan Ngưng Nguyệt và nhóm bán hàng rong của Long Diệu đầy tức giận, nghe được “Chứng cớ” mà Thương Quan Ngưng Nguyệt và nhóm người bán hang rong Long Diệu cắn rang nghiến lợi đọc lên, mồ hôi lạnh khắp người Độc Tiên, móng tay cũng sâu khảm vào trong máu thịt.

      tệ, chứng cứ tờ giấy này là Thương Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly ngụy tạo. Mặc dù chính xác hết, nhưng cũng chênh lệch nhiều lắm. Bởi vì trừ chuyện diệt khẩu Khương Thái hậu và Tuyên Vương, những chuyện khác đều là .

      Đôi mắt của Hiên Viên Ly lạnh lùng nhìn Độc Tiên, nhàn nhạt mở miệng : “Nội gián Thương Nguyệt Quốc, tại… người còn gì để ?”

      đợi Độc Tiên mở miệng chuyện, nhóm người bán hang rong Long Diệu hoàng triều cũng vô cùng tức giận vung cái quả đấm, kiềm được tức giận mở miệng.

      “Thánh thượng, nhiều cùng nội gián Thương Nguyêt quốc này như vậy làm gì, giết nàng!”

      “Đúng, giết nàng.Ở Long Diêu ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, chỉ có giết nàng mới có thể rửa hết tức giận của Long Diêu ta.

      “Giết nàng, giết nàng, giết nàng.!”

      “Chứng cớ xác thực, cách nào phủ nhận.” Độc Tiên vốn vẫn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Ly, thanh lạnh lùng : “Nhưng mà, chứng cớ này chỉ có thể Tả Tướng là nội gián Thương Nguyệt quốc, hình như liên quan gì với Lăng Tiêm Tiêm ta phải?”

      “Đúng là những chứng cớ này chỉ có thể Tả Tướng là nội gián Thương Nguyệt quốc, hề liên lụy đến người bên trong đó. Nhưng ngươi cũng cách nào phủ nhận mình phải là nội gián Thương Nguyệt quốc, bởi vì…” Môi đỏ mọng khẽ nhếch, Thương Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi đến trước mặt Độc Tiên, mở miệng cười : “Lớp da mặt ngươi chính là chứng cớ tốt nhất, phải sao?”

      Nhìn Thương Quan Ngưng Nguyệt về phía mình, trong mắt Độc Tiên lộ ra chút ngoan độc dễ dàng phát giác. ống tay áo đột nhiên huy động, năm phiến huyết sắc hắc châm từ ngón tay Độc Tiên phóng ra hướng về phía Thương Quan Ngưng Nguyệt lệ lãnh tập kích.

      biết bởi vì Thương Quan Ngưng Nguyệt phớt lờ, hay bởi vì Độc Tiên tốc độ bắn huyết sát hắc châm quá nhanh, nhanh đến mức làm Thương Quan Ngưng Nguyệt thể tránh kịp. Sưu sưu sưu – năm phiến huyết sắc hắc châm chứa kịch độc trí mạng, trong nháy mắt, toàn bộ bắn vào cơ thể Thương Quan Ngưng Nguyệt.

      “Ngươi bị huyết sắc hắc châm của ta bắn vào cơ thể nhiều nhất cũng vượt qua thời gian nửa ly trà , bởi vì máu động công tâm mà bị mất mạng. chò du công phu dùng độc của Thương Quan Ngưng Nguyệt ngươi kém hơn ta chút nào, ngươi cũng, đủ thời gian để nghiên cứu ra thuốc giả.”

      Hoàn toàn thấy quản gia Thụy Vương phủ - Phương Hoành cùng với bảy tên ảo ảnh, làm lơ vật đặt ở cổ họng mình, bỏ qua sát khí lạnh lẽo tiwf mũi kiếm truyền vào.

      Độc Tiên khẽ nhếch môi khát máu, cười cực kỳ độc ác: “Nếu ngươi muốn chết, ngay lập tức uống cạn nửa chén trà và đưa ta bình yên vô ra khỏi Phủ Tả Tướng. Nếu … cho dù chết, ta cũng khiến Thương Quan Ngưng Nguyệt ngươi chôn theo ta.”
      Last edited by a moderator: 18/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :