1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108: Giết tha

      Edit+Beta: Alligator

      Gió lạnh thổi tới, giống như muốn vẩy tia nắng mặt trời rực rỡ xuống nhân gian.

      Ngân Lang từ trong phủ Thừa Tướng nhảy ra, vẻ mặt lạnh lùng đứng thẳng bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tức giận : "Vương phi, ngài có vô cớ quấy rầy Tả Thừa Tướng phủ, Tiểu Kim Chồn thực ở trong phủ."

      Ngân Lang đúng thời điểm nhảy ra, đều do Thượng Quan Ngưng Nguyệt thiết kế chuẩn xác. Nhưng mà, nếu diễn trò, đương nhiên phải diễn cho xong a.

      Kinh ngạc chớp chớp mắt, giọng điệu trách móc : "Ngân Lang, ngươi sao lại thế? Quản gia vừa bẩm báo, vẫn chưa tìm được Tiểu Kim Chồn trong phủ Thừa Tướng. Trước đó Bổn vương phi nghi ngờ Tả Tướng phủ, làm Tả Tướng phủ vô cớ chịu ủy khuất. cách khác. . . dân chúng Long Diệu nhất định cho rằng Bổn vương phi bá đạo."

      "Vương phi, quản gia dẫn chúng ta vào phủ tìm ra kết quả, phải bởi vì Tiểu Kim Chồn ở Tả Tướng phủ, mà là vì. . ." Ngân Lang lạnh lùng quét mắt qua Lăng Tiêm Tiêm, cắn răng gằn từng tiếng : "Người của Tả Tướng phủ tàn nhẫn ngược đãi Tiểu Kim Chồn, dấu ở chỗ mà chúng ta thể nào tìm kiếm được."

      Đột nhiên lui về sau mấy bước, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy tay ôm ngực. Biểu tình giống như thể thừa nhận việc Tiểu Kim Chồn bị người ngược đãi, cao giọng : “Ngân Lang, ngươi cái gì? Ngươi . . . Người của phủ Tả Tướng tàn nhẫn ngược đãi con chồn bảo bối của Bổn vương phi?"

      "Hí. . ." Những tiểu thương vốn ngừng thở, dựng thẳng màng nhĩ lắng nghe. Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý dương cao giọng, hẹn mà cùng hít vào ngụm khí lạnh.

      thể nào, người phủ Tả Tướng ngược đãi con chồn bảo bối của Thụy vương phi? Má ơi, cái này là chuyện lớn a! Có khi nào Thụy vương phi vì con chồn, mà huyết tẩy toàn bộ phủ Tả Tướng ?

      "Ngân Lang, ngươi người phủ Tả Tướng ta ngược đãi Tiểu Kim Chồn, vậy chứng cớ đâu?" Lăng Tiêm Tiêm phẫn nộ chỉ tay vào mặt Ngân Lang, lạnh lùng : "Nếu ngươi lấy ra chứng cứ thuyết phục, chính là xấu phủ Thừa Tướng. Cho dù người có Thụy vương cùng Thụy vương phi làm chỗ dựa, Tả Tướng phủ cũng bán phần mặt mũi, nhất định bắt ngươi phải trả giá đắt vì lời vô căn cứ ngày hôm nay."

      Miệng phun ra những lời ngoan độc, nhưng trong lòng Lăng Tiêm Tiêm lại giống như cái gáo múc nước – vô cùng bất ổn.

      Nàng và Độc Vương có Kim Phỉ Thúy trong tay, theo lý thuyết Thụy vương Hiên Viên Diễm cùng Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly vì lấy đại cục làm trọng, tạm thời dám đắc tội Tả Tướng phủ . Bởi vì trong lòng bọn họ đều biết, nếu Độc Vương hủy hoại Kim Phỉ Thúy, việc tìm Thánh Thủ Y Vương liền giống như mò kim đáy biển. Nếu tìm thấy Thánh Thủ Y Vương, vậy chẳng khác nào bóp chết mạng sống của mẫu phi bọn họ.

      Nhưng hôm nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cao giọng tìm Tả Tướng phủ gây phiền toái, hai tên Hiên Viên Ly cùng Hiên Viên Diễm có khả năng hoàn toàn biết a, vì sao bọn họ ngăn cản chứ? Này. . . Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a?

      "Chứng cứ?" Nghe Lăng Tiêm Tiêm , Ngân Lang đột nhiên nhíu mày. Tay trái mò mẫm thứ gì đó trong ngực, lạnh lùng : "Lăng đại tiểu thư muốn chứng cứ phải ? Được, như vậy ta liền lấy chứng cứ ra, nghe xem Lăng đại tiểu thư giải thích như thế nào?"

      Gió nhè thổi, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi, mà mùi máu từ trong ngực Ngân Lang bay ra. Ngân Lang nắm chặt tay rút ra, chậm rãi mở lòng bàn tay, mà ngón tay cũng vội vàng đè lại nhúm lông vàng dính máu.

      "Vương phi, người xem ." Ngân Lang cung kính xoay người hướng tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đem nhúm lông dính máu trong tay dâng lên cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp nhận nhúm lông vàng, nhàng vuốt ve, nàng nhướng mày nhìn Ngân Lang: "Đây là lông người Cầu Cầu, mà còn dính máu? Ngân Lang, sao ngươi tìm được?"

      "Thuộc hạ vì ăn phải điểm tâm hỏng nên bị đau bụng, thế này mới mượn nhà vệ sinh phủ Thừa Tướng dùng lát. Sau khi tiến vào nhà vệ sinh, thuộc hạ vô tình phát nhúm lông vàng dính máu này ở góc nhà vệ sinh." Ngân Lang lạnh lùng quét mắt nhìn Lăng Tiêm Tiêm, mở miệng tiếp tục : "Trong Thụy vương phủ, ngoại trừ vương phi, Tiểu Kim Chồn thân cận nhất với thuộc hạ. Bởi vậy, thuộc hạ liếc mắt cái liền nhận ra nhúm lông dính máu này là

      của nó.”
      Rũ mắt xuống, dã nở nụ cười, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Lăng Tiêm Tiêm : “Trước đó ngươi đúng lý hợp tình Tiểu Kim Chồn ở trong Tả Thừa tướng phủ, như vậy ta hỏi ngươi… Vì sao Ngân Lang phát nhúm lông trong phủ ngươi, thậm chí còn dính máu?”
      “Ha ha ha…” Lăng Tiêm Tiêm ngửa đầu cười to, trào phúng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
      Ý tứ trong mắt của nàng rất ràng, thủ đoạn hãm hại người vụng về như thế, thực mệt ngươi biết xấu hổ lấy ra tự làm mất mặt? Nhúm lông vàng này, ràng là do ngươi phân phó Ngân lang giấu trong ngực trước.
      Nhưng mà, Lăng Tiêm Tiêm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt với ánh mắt khinh thường, nhưng nàng ta cũng mở miệng phản bác.
      Bởi vì trong lòng nàng rất ràng, hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn gây phiền toái cho Tả Tướng phủ. Nếu nàng mực chắc chắn Tiểu Kim Chồn ở trong phủ Tả Thừa Tướng, vậy nàng phản bác có ý nghĩa gì?
      Coi như nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Lăng Tiêm Tiêm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thương tiếc cất nhúm lông vào tay áo, mở miệng thản nhiên : “Lăng Tiêm Tiêm, chỉ cần người Tả Tướng phủ nguyện ý trả lại Tiểu Kim Chồn cho Bổn vương phi. Bổn vương phi có thể cam đoan với ngươi, tuyệt truy cứu người ngược đãi nó.”
      “Tiểu Kim Chồn có thực ở trong phủ Thừa Tướng hay , Thụy vương phi hẳn là biết hơn ai hết. Nếu Thụy vương phi cứng rắn Tả Tướng phủ giấu Tiểu Kim Chồn , như vậy Tả Thừa Tướng phủ liền mở rộng cửa, tùy thời để Thụy vương phi vào phủ tìm kiếm. Về phần Lăng Tiêm Tiêm ta… có nhiều thời giờ rảnh rỗi bồi Thụy vương phi.”
      Lăng Tiêm Tiêm phẫn nộ phất ống tay áo, khoát tay với hai tên con trai của Tả Tướng, cùng với mấy thị thiếp và hai mươi mấy hộ vệ, ý bảo bọn họ lập tức cùng mình vào trong phủ.
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lùi lại, khoanh tay ngồi nhuyễn tháp, phát ra thanh chút độ ấm: “Tả Tướng phủ nếu có tâm giấu Tiểu Kim Chồn , Bổn vương phi sao có thể tìm được chứ? Nếu Tả Tướng phủ ngươi rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách Bổn vương phi tâm ngoan thủ lạt.”
      Lăng Tiêm Tiêm vốn muốn vào phủ, nghe được những lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đột nhiên đứng lại. Quay đầu, lạnh lùng : “Tâm ngoan thủ lạt? Như thế nào… Chẳng lẽ Thụy vương phi còn muốn huyết tẩy Tả Tướng phủ?”
      “Vậy sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ nhướng mày, phát ra hơi thở bức người mở miệng : “Ngân Lang, lập tức truyền lệnh của Bổn vương phi, bảo trăm tên thị vệ bao vây phủ Thừa Tướng. Nếu Tả Tướng phủ chịu giao Tiểu Kim Chồn ra, vậy toàn bộ Tả Tướng phủ trở thành cái nhà giam. cho phép của Bổn vương phi, vô luận là ai cũng thể tự tiện bước ra, nếu giết tha.”
      “Vâng, thuộc hạ truyền lệnh.” Ngân Lang ứng tiếng, thân ảnh tựa như mũi tên lao .
      “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho dù ngươi có thân phận Thụy Vương Phi của Long Diệu Hoàng Triều, cũng có tư cách nhốt người Tả Tướng phủ, càng có tư cách hạ thủ người của phủ Thừa Tướng.” Lăng Tiêm Tiêm xiết chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét : “Đương nhiên, nếu ngươi cố ý muốn nhốt hoặc là huyết tẩy toàn bộ Tả Tướng phủ, như vậy cũng phải thể. Mời ngươi tiến cung xin thánh chỉ nhốt hoặc huyết tẩy Tả Tướng phủ, sau đó lại đến Tả Tướng phủ diễu võ dương oai. Nếu làm được, người Tả Tướng phủ ta quyết thể bị người dùng vũ lực.”
      Lăng Tiêm Tiêm nhẫn nhiều rồi, nàng thể nhịn được nữa, mà cũng cần nhịn nữa. Đến giờ này khắc này, nàng hiểu được chuyện gì xảy ra. Nguyên lai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giả bị mất con chồn tới đại náo Tả Tướng phủ, dụng ý chân chính là lấy cái cớ đến giam hãm Tả Tướng phủ.
      , đúng hơn, người nàng muốn giam cầm là Độc Vương. Xem ra… Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết tối nay Độc Vương rời Tả Tướng phủ, dẫn người đến Tuyết Ảnh Các bắt Thánh Thủ Y Vương.
      “Bổn vương phi vì sao phải tiến cung xin thánh chỉ?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, chút để ý vuốt ve bàn tay, tươi cười lạnh lùng : “ tại Bổn vương phi chính là đại diện cho Long Diệu Hoàng, cho nên Bổn vương phi có đủ tư cách giam hãm hoặc là huyết tẩy Tả Tướng phủ.”
      “Ngươi…” Lăng Tiêm Tiêm giật mình, hai mắt đầy tức giận, trong khoảng thời gian ngắn biết nên làm thế nào.
      “Thụy vương phi đại biểu cho Long Diệu Hoàng, lời đại nghịch bất đạo như thế, Thụy vương phi cũng dám ra?” Lăng Tiêm Tiêm muốn lại biết sao, nhưng mà hai đứa con trai cùng đám sủng thiếp của Tả Thừa Tướng thay nàng tiếp. Nhưng mà, bọn họ vừa dứt lời, thân hình lập tức cứng ngắc tại chỗ.
      Cùng lúc đó, đám tiểu thương liều mạng nhu nhu ánh mắt, bùm tiếng quỳ mặt đất, thanh vang dội hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…”
      Last edited: 11/9/14
      tn99 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 109: Ức Hiếp Người Khác, Là Sở Trường Của Ta

      Edit: Thu Thuyền
      Beta: Alligator

      Gió nhàng thổi qua mọi ngõ ngách, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm lệnh bài vàng óng ánh trong tay, bàn tay khẽ vuốt lệnh bài.

      Ánh tịch dương chiếu xuống, lệnh bài khắc hình rồng phát sáng dưới ánh nắng mặt trời. Lệnh bài màu vàng khắc hình rồng – tượng trưng cho quyền lực tối cao của Long Diệu Hoàng triều. Nhìn thấy lệnh bài, giống như nhìn thấy Hoàng Thượng.

      Vô luận là quan viên lớn , hoặc là các lão bách tính, thấy lệnh bài như thấy vua tất vả mọi người đều phải hành lễ. Nếu trong tay có lệnh bài này, trừ hoàng thân quốc thích ra, bất luận là kẻ nào cũng có thể tiền trảm hậu tấu.

      Lệnh bài này, chính là lúc trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt giải độc cho Hiên Viên Ly mà có được.

      Lúc này, người Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong, phịch tiếng quỳ xuống mặt đất, cung kính nằm sắp miệng hô to — Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

      Mặc dù cùng mọi người đồng dạng quỳ xuống, nhưng mà bắp thịt mặt lại giật giật. , ở Linh Cung dưới người, vạn người. Chỉ là Long Diệu Hoàng Triều tính là cái gì chứ?

      Nếu ra thân phận sực của mình, đừng là Hiên Viên Ly, dù là Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực quốc, Tây Thần quốc, chỉ sợ cũng run rẩy cung kính hành lễ với .

      Xui xẻo a, bi thống a! Mình giấu ở nơi, len lén đùa giỡn phải là rất tốt sao? Vì sao phải dịch dung trà trộn vào đám người bán hàng rong này, khoảng cách này rất gần làm sao mà đùa giỡn đây?

      tại tốt rồi, nếu để Thánh Đế biết mình vì muốn xem Thượng Quan Ngưng Nguyệt diễn trò, mà người cao quý như phải uất ức quỳ xuống, lại vì cái Long Diệu Hoàng Triều nho mà làm đại lễ. Thánh Đế lão nhân gia…nhất định là cười đến mắt và miệng điên cuồng giật,còn cười đến rụng hết cả tóc và chòm râu ?

      tay Bổn Vương phi chính là lệnh bài của Hoàng Thượng, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy Hoàng Thượng. Vậy mà, bọn ngươi cư nhiên quỳ? Chính là đại nghịch bất đạo, các ngươi để Bổn vương phi vào mắt, chỉ dựa vào Tả Tướng phủ cũng muốn chống lại ta sao?”

      Thanh lười biếng, đồng thời Thượng Quan Ngưng nguyệt ưu nhã đem ngón tay ngọc cầm lệnh bài, chậm rãi xoay. Dưới ánh nắng mặt trời sáng rực, Long lệnh tỏa ra từng đạo hoàng kim chói mắt, chỉ làm máu trong cơ thể bọn người Tả Tướng phủ như bị đông cứng lại, còn làm chúng mù đui mù, làm lòng đau nhói.

      Nhón người tiểu thương, quản gia và bảy tên Ảo Ảnh đầu tiên là ngây ngốc mở to hai mắt nhìn tau của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngừng xoay lệnh bài, ngay sau đó đầu đầy mồ hôi lạnh bùm bùm quỳ xuống.

      Hai đứa con của Tả Thừa Tướng, cùng mấy ái thiếp và hai mươi mấy gã hộ vệ của phủ Thừa tướng, phịch tiếng quỳ xuống, thanh chỉnh tề cùng sợ hãi : “Hoàng Thượng vạn tế, vạn tế, vạn vạn tế!”

      Thân thể Lăng Tiêm Tiêm cũng lung lây, trong mắt lóe ra tia hung ác. Con bà nó, bà đây giết chết cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly, dám giao quyền lợi cao nhất của Long Diệu Hoàng Triều cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Mặc dù trong lòng nàng coi trong Long lệnh và Hiên Viên Ly, nhưng nàng và Độc Vương còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thái tử giao cho. Tuy nàng muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏa ra cung kính với Long Diệu Hoàng Triều.

      Chỉ là, nếu hành lệ với Hiên Viên Ly, Lăng Tiêm Tiêm nàng hành lễ, hèn mọn quỳ xuống cũng thôi . Nhưng muốn nàng hành lễ với con tiểu nha đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, nàng là… cam lòng!

      Đôi mắt ưu diễm lưu chuyển của Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét qua Lăng Tiêm Tiêm nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của nàng, nhếch môi tà ác gọi: “Lăng Tiêm Tiêm…”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt , mang theo hàn khí lạnh lẽo, truyền tới làm Lăng Tiêm Tiêm lạnh cả sống lưng. Tâm hốt hoảng, cắn môi nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ánh sáng vàng rực bao lấy người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lông mi như cánh bướm muốn bay bỗng chốc rũ xuống, tay cầm chặt lệnh bài, phun ra chữ: “Quỳ.”

      “Ngô Hoàng vạn tế, vạn tế…” Lăng Tiêm Tiêm nhanh chóng quỳ xuống, thân thể bất đắc dĩ nằm sắp xuống hít hơi sâu, cắn răng nghiến lợi : “Vạn Vạn tuế!”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm thấy thỏa mãn liền đem lệnh bài bỏ vào trong tay áo, miễn cưỡng vuốt ve ngón tay, cười cười nhìn người mọi người quỳ xuống đất : “ Được rồi, tất cả mọi người đứng lên .”

      Mọi người dập đầu tạ ơn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lục đục đứng lên, ngay lúc đó Thượng Quan Ngưng Nguyệt lai phun ra năm chữ: “Trừ Lăng Tiêm Tiêm ra”

      Vút vút — trong phút chốc, ánh mắt của mọi người nhất tề bắn về phía Lăng Tiêm Tiêm.

      Lăng Tiêm Tiêm mới từ mặt đất đứng lên, phủi bụi ở làn váy, lập tức dừng lại. Sắc mặt vặn vẹo cực kỳ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngón tay thon dài cũng khảm sâu vào lòng lòng bàn tay.

      “Lăng Tiêm Tiêm tiếp tục quỳ. Những người còn lại trong phủ Tả Thừa Tướng, toàn bộ cút vào trong cho ta. Nếu được cho phép của ta, người nào dám tự ý chạy ra, giết tha"

      Thanh băng lãnh khát máu vừa dứt, hai người con trai, cùng mấy vị ái thiếp và hai mươi mấy người phỉ thừa tướng, nhấc chân chạy nhanh vào phủ.

      Nếu chỉ dựa vào thân phận Thụy vương phi tới Tả tướng phũ gây chuyện, muốn nhốt cùng giết chết bọn họ. Căn bản là thể.

      Nhưng hôm nay, tình hình hoàn toàn giống nhau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có lệnh bài trong tay. Cầm trong tay Long lệnh của Long Diệu Hòang Triều, nắm giữ mạng sống của bọn họ. Bọn họ chọc nổi, cho nên ... chỉ có thể luống cuống trốn vào bên trong Tả tướng phủ.

      Gió khẽ đùa giỡn xiêm áo cùng vài sợi tóc nàng, thân thể nàng lắc lư giống như là đứng trong biển lớn, tùy thời có thể bị sóng lớn nuốt chửng.

      Lăng Tiêm Tiêm cam lòng quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo, hai mắt tức giận nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi... cần khinh người quá đáng."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ nhuyễn tháp chậm rãi đứng lên, dung nhan xinh đẹp mị hoặc cưới cười nhìn Lăng Tiêm Tiêm. Giống như thần thánh cao cao tại thượng, như thưởng thức chơi đùa nhìn vẻ mặt giận giữ của Lăng Tiêm Tiêm, khóe môi tràn ra thanh khát máu.

      "Hết cách rồi, nếu ngày nào cũng có việc để làm thế ta móc meo buồn chán mà chết mất, nên ta phải nhanh chóng tìm chút niềm vui chứ? Sở thích của ta chính là ức hiếp người. Hôm nay, tay mới phát ra ức hiếp người khác rất thú vị, đương nhiên có lý do gì mà ta buông tha bất kì thú vui nào.

      Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt , hai mắt Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhíu lại, ngón giữa xuất cây ngân châm .

      Huyết sắc hắc châm, chính là vũ khí lợi hại nhất của độc tiên nàng. mũi châm tẩm loại kịch độc, khi bắn Huyết sác hắc châm vào cơ thể, thân thể lập tức cứng ngắc. Thời gian tới nửa chung trà, người trúng ngân châm bị máu độc công tâm mà chết.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ ngón tay vén vài sợi tóc lên, đồng thời chút để ý nhìn tay trái Lăng Tiêm Tiêm, cười khẽ tiếng truyền với Lăng Tiêm Tiêm: "Tin tưởng ta, ngươi cần so tốc độ giết người của ai nhanh hơn, chỉ làm bản thân ngươi thêm nhục nhã mà thôi."

      "Ngươi..." Lăng Tiêm Tiêm đột nhiên cứng đờ, ánh mắt như thể tin nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Động tác lấy châm của nàng thuần thục tiếng động, vậy mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại nhận ra, gia2c quan của nàng ta lại nhạy bén như vậy sao?

      Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổi lên tia khát máu, đến bên cạnh Lăng Tiêm Tiêm, nở nụ cười, dán sát vào tai Lăng Tiêm Tiêm : "Lúc ta tám tuổi, tay ta bắt đầu dính máu. đến lúc ta mười tuổi, những người chết trong tay ta thể đếm hết. Những người đó toàn bộ đều phải là người yếu, nhưng bọn họ toàn bộ đều chết thảm dưới tay ta, ngươi biết vì sao ? Vì..tốc độ của bọn họ vĩnh viễn đều thua ta bước."

      Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , sắc mặt của Lăng Tiêm Tiêm khẽ biến, vô cùng kinh hãi nhìn m6i Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời khỏi tai của mình. Nàng ta vừa mới cái gì? lúc nàng ta tám tuổi, tay dính máu. Lúc mười tuổi. thể đếm được nàng lấy mạng bao nhiêu người?

      Nàng ta cố ý lấy tích giết người đe dọa mình sao?

      , nàng ta . Bởi vì...từ trong lời của nàng ta, mình bắt được mùi máu tanh người nàng ta.

      Ngón cái cùng ngón trỏ mắm chặt Huyết sắc hắc châm, nhưng tâm Lăng Tiêm Tiêm vô cùng sợ hãi, cuối cùng nàng vẫn bắn Huyết sắc hắc châm ra.

      "Yên tâm , ta cho ngươi quỳ quá lâu, đợi ta ăn xong xâu mứt quà, ta cho ngươi bình yên vô trở lại Tả tướng phủ. Thậm chí, ta cho ngươi biết ý đồ của ta. Cho nên ngươi tạm thời chịu uất ức chút, đối với ngươi mà cũng thua thiệt nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị cười với Lăng Tiêm Tiêm xong, bước chân của nàng nhàng mà uyển chuyển như đóa sen hướng về nhóm tiểu thương.

      Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới, toàn bộ đều cuối xuống. Giống như sợ ánh mắt của mỉnh làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt khó chịu, bị nàng trừng trị

      Khẽ nở nụ cười xinh đẹp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dừng bước tại người cuối xuống.

      Lười biếng bắt chéo tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng cười : "Mới vừa khiến ngươi hành lễ, chỉ là tạm thời tăng thêm chút nhạc đệm. Mà vẻ mặt đùa cợt xem cuộc vui của ngươi đâu rồi? ra ta vì ngươi mới cố ý làm nhạc đệm, ngươi biết tại sao ?"

      Người này đầu càng cuối thấp hơn, lắp ba lắp bắp : "Thụy..Thụy vương phi, Ngài, Ngài cái gì? Tiểu nhân, tiểu nhân hiểu."

      " ngươi hiểu sao? được rồi, vậy ta cho ngươi hiểu. Muốn nhìn người khác đùa giỡn, cũng dễ dàng như thế. Nếu cho phép của ta, tự tiện chạy tới xem trò vui là phải trả giá rất cao."
      Last edited: 16/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 110: Trò chơi, vừa mới bắt đầu

      Nam tử Linh Cung cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khanh khách. thể nào, hình như mình có lộ ra chút sơ hở nào a?

      Vội vàng thu liễm cảm xúc kinh ngạc trong lòng, cố gắng thay vào hơi thở sợ hãi, lắp lắp : "Thụy. . . Thụy vương phi, lời ngài quá thâm. . . Thâm sâu, tiểu nhân, tiểu nhân. . . thể hiểu."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, cười trào phúng : "Nhìn đôi tay của ngươi, bảo dưỡng trắng nõn non mềm như thế, có thể giống bàn tay của người cả ngày làm bạn với bột mì sao? Lần sau nếu kiềm được tò mò, muốn dịch dung xem trò hay, nhất định phải rút kinh nghiệm, tân trang hai tay nga."

      "Khụ. . ." Nam tử xấu hổ ho , khóe miệng nhịn được co rút mấy cái.

      Được rồi, thừa nhận xem năng lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. dự đoán được, ánh mắt của nha đầu kia lại lợi hại như thế.

      "Nếu mời mà đến, vậy cũng đừng vội." Mắt phượng xoay tròn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng tiến sát nam tử kia, mở miệng : "Vừa rồi quỳ hành lễ, xem như là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi. Đợi chút, chờ ta chơi với Tả Tướng phủ xong, keo kiệt đưa ngươi lễ cáo biệt nga."

      "Đương nhiên muốn làm gì cũng được." Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nam tử nhún nhún vai, thản nhiên đáp.

      Nhưng mà, trong lòng cũng thầm : chỉ có ngươi a. Quỳ xuống đất hành lễ, là quà gặp mặt ngươi tặng ta? Như vậy. . . Quà tặng sau đó, có thể là rút gân lột da ta hau ?

      Buông thõng tay, nhẫn Huyền Băng Thiết mang theo hàn ý, khẽ chạm vào vị trí trái tim của nam tử, đồng thời cười quyến rũ : " cần tự mình phỏng đoán, so với lễ gặp mặt mà , lễ cáo biệt tuyệt làm ngươi thất vọng."

      Thế mà lại bị nàng nhìn thấu tâm tư? Nam tử hơi nhướng mày, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến chỗ tên bán kẹo hồ lô, tóc đen phiêu dật trong gió.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng quét mắt nhìn tên khiêng kẹo hồ lô run rẩy, cười cười : "Mọi người cần quá câu lệ, ngoại trừ được tự tiện rời , các ngươi hoàn toàn có thể chuyện trò vui vẻ."

      xong, ngón tay nàng tháo xuống sâu kẹo hồ lô, xoay người tới đại mộ phủ Tả Tướng.

      Hai bên má chúng tiểu thương đầy mồ hôi lạnh chảy xuống, khóe mắt giật giật nhìn bóng dáng phiêu dật của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng hẹn mà cùng thầm: cần quá mức câu lệ, hoàn toàn có thể chuyện trò vui vẻ?

      Thụy vương phi uy vũ a, dù chúng ta có mượn gan trời, cũng dám cười quấy rầy ngài a? Tóm lại, cuối cùng ngài có thể cho chúng ta bình yên vô rời khỏi cửa Tả Tướng phủ, chúng ta cũng cảm động đến tạ ơn trời đất, trong miệng niệm a di đà phật rồi.

      Trở về chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng đặt mông ngồi nhuyễn tháp, lười biếng bắt chéo chân.

      Ngoại trừ tiếng gió rất , chỉ có tiếng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn kẹo hồ lô, cố ý phát ra tiếng chậc chậc khen dứt miệng.

      Lăng Tiêm Tiêm vẫn quỳ mặt đất, móng tay thon dài khảm sau vào lòng bàn tay, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi chờ cho ta. Lúc trước ở chí tôn đổ phường, ngươi cho ta nếm mùi đau đớn vì bị tú hoa châm đâm vào bàm tay, hôm nay ngươi lại bắt ta khuất phục quỳ đất. Thù cũ hận mới, ngày sau Độc tiên ta nếu trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần, thề bỏ qua.

      Ăn kẹo hồ lô xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay lau chút mảnh vụn còn sót lại bên môi. Ngay sau đó, nàng đứng lên, đến trước mặt Lăng Tiêm Tiêm.

      Đột nhiên nửa ngồi xuống, tay phải chống bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt trêu chọc đám tóc đầu Lăng Tiêm Tiêm.

      "Được rồi, ngươi cũng quỳ khá lâu rồi, cũng nên cho ngươi đứng dậy. Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta là người lời giữ lời. Trước khi cho ngươi đứng dậy, ta ra ý đồ chân chính ngày hôm nay, từ đầu đến cuối." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng ôn nhu , đồng thời ngón tay trêu chọc tóc Lăng Tiêm Tiêm.

      Lăng Tiêm Tiêm nhẫn quỳ, cái mũi lạnh lùng hừ tiếng, híp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Ngươi , Lăng Tiêm Tiêm ta chăm chú lắng nghe."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị liếc mắt qua Lăng Tiêm Tiêm, rồi nhếch môi cười : "Như lúc trước ngươi , con chồn bảo bối của ta quả sáng nay

      Cào Tả Tướng phủ. Nó tại ăn chuối mà nó thích nhất, ở trong phòng ngủ của Thụy vương lười biếng ngủ đấy. Mà ta dối là mất tích con chồn, chay tới đây quấy rầy Tả Tướng phủ, mục đích chân chính là vì muốn chặt đứt đường tìm y của Tả Thừa Tướng.”

      Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm có chút trùng xuống. Đường tìm y?

      Xem ra . . . . . Quả nhiên mình đoán sai a, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn thị vệ bao vây Tả Tướng Phủ, là vì biết tối này Độc Vương rời khỏi phủ, chuẩn bị trươc Tuyết Ảnh Các bắt Thánh Thủ Y Vương.

      Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhếch môi, lãnh lệ đáp: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Kim Phỉ Thúy nay trong tay Tả Thừa tướng, cho dù ngươi chặt đứt đường tìm y của gia phụ như thế nào? Gia phụ giấu Kim Phỉ Thúy ở nơi cực kỳ bí mật, ngươi có huyết tẩy Tả Tướng phủ, lật tung Tả Tướng phủ, cũng tuyệt tìm Kim Phỉ Thúy cho Long Diệu Hoàng và Thụy vương.”

      Ý tứ trong lời của Lăng Tiêm Tiêm ràng là: Nếu Hiên Viên Ly và Hiên Viên Diễm chiếm được Kim Phỉ Thúy, biết được Thánh Thủ Y Vương ở đâu. Đến lúc đó, có mẫu phi của hai người họ chôn cùng tả Tướng phủ, cũng xem như là cuộc buôn bán có lời.

      Thả mấy sợi tóc của Lăng Tiêm Tiêm ra, mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười như gió xuân : “Quên cho ngươi biết, sáng nay khi ta xuất phát từ Thụy vương phủ, đồng thời Diễm cũng xuất phát. Biết Diễm đâu ? Chàng. . . trước bước, đạp tuyết tìm y.”

      có khả năng.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Lăng Tiêm Tiêm lập tức khó tin thất thanh kêu lên.

      Nàng thập phần khẳng định, Kim Phỉ Thúy chứa nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, tại vẫn nằm trong ám cách bí mật của Độc Vương. như thế, Hiên Viên Diễm sao có thể biết được Thánh Thủ Y Vương ở đâu?

      Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa ra bốn chữ đạp tuyết tìm y. Bốn chữ này, ý tứ rất ràng: đường đến Tuyết Ảnh Các, tìm Thánh Thủ Y Vương.

      Vén mất sợi tóc bị gió thổi loạn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười : “Có khả năng, làm sao có thể có khả năng chứ? Nhưng mà, ngươi cho rằng có khả năng, toàn bộ đều là công lao của Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong nga. Nếu phải bởi vì tự cho mình thông minh, ta cùng Diễm sao có thể biết nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, mà tốn chút công phu chứ?”

      “Ngươi. . . .” mặt Lăng Tiêm Tiêm toàn là sợ hãi, nếu nàng phá giải được bí mật tời giấy, như vậy nàng. . . Có thể cũng đồng thời khám phá được thân phận chân chính của mình cùng Độc Vương ?

      “Được rồi, mục đích chân chính của ta tới đây, cho ngươi. Vì ngăn cản Tả Thừa Tướng dẫn người Nguyệt Ảnh Các, phá hủy nhã hứng của Diễm nhà ta. tại, ngươi có thể đứng lên, sau đó tiến vào phủ diễn vai khốn thú a.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thủ vỗ vai Lăng Tiêm Tiêm, đứng thẳng người lên.

      Hít sâu mấy hơi, Lăng Tiêm Tiêm xoa bót hai đầu gối vì quỳ lâu mà bị tê, thế này mới đứng lên. màu xám tro trùm lên mặt Lăng Tiêm Tiêm, hai mắt u nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khập khiễng vào phủ.

      “Đúng rồi!” hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút ý cười giả tạo dễ phát , mở miệng gọi Lăng Tiêm Tiêm: “Có chút lời thiện ý quên nhắc nhở ngươi.”

      Kẽo kẹt. . . Lăng Tiêm Tiêm đừng cước bộ, ngoảnh đầu lại, lạnh lùng hộc ra chư: “.”

      Mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt tung bay trong gió, nàng đến trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, hạ giọng : “Nhớ đem mục đicg chân chính của ta, thuật lại cho Tả Thừa Tướng nghe nga. Nếu Tả Thừa Tướng nghe được, lại vẫn cố tình rời khỏi Tả Tướng phu đạp tuyết tìm y, vậy. . . ta cũng chỉ có thể chờ thu máu của Tả Thừa Tướng thôi.”

      Lăng Tiêm Tiêm yên lặng quay đầu lại, năng nề vào trong phủ, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt mà trước nay chưa từng có.

      Nàng lại dám ra mục đích chân chính đến đây. Làm địch nhân tinh thần sa sút, cười nỗi đau khổ của người khá. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, cũng phải cường đại bình thường a.

      Nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêm Tiêm biến mất, quản gia Thụy vương phủ Phương Hoành đứng bên canh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng hỏi: “Vương phi, Tả Thừa Tướng nghe xong, có khi nào án binh bất động hay ?”

      , lão hồ ly Tả Thừa Tướng sau khi nghe xong, nhất định phụ kì vọng của ta làm theo kịch bản ta dựng sẵn, mở màn kịch phát triển đặc sắc, cùng với kết thúc hoa lệ.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, tự tin đáp.

      Tả Thừa Tướng, Lăng Tiêm Tiêm, trò vừa rồi chỉ làm nên thôi, trò chơi chân chính vừa mới bắt đầu nga. Giết người là loại hình nghệ thuật hoàn mỹ nhất, ta để minh phải tiếc nuối, ta ban cho các người cái chết oanh động. . .
      Last edited: 18/9/14
      tn99 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 111: Tái Ông Mất Ngựa, Họa Phúc Khôn Lường.


      Edit: Thu Thuyền
      Beta: Thủy Bách Nhật

      Bên trong phủ Tả Tướng—

      Cảnh sắc tươi đẹp như tranh, gió nhàng đung đưa những phiến lá. Những đóa sen tranh nhau đua nở, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. nơi phong cảnh hữu tình như thế, lại bị khí ảm đạm bao trùm.

      Ông là Thừa Tướng của Long Diệu Hoàng Triều, cũng là Độc Vương mai danh tích lâu nay trong chốn giang hồ, chỉ cần nghe tên của ai sợ. Trong thư phòng, người đứng cạnh cửa sổ.

      Sau lưng là bàn đọc sách, khuôn mặt tuy già, nhưng năm tháng vẫn làm mất vẻ cương nghị. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, luồng ánh sáng màu xanh ngọc chiếu lên người , lập tức tản ra hào quang sắc bén.

      Bên trong thư phòng yên lặng đến quỷ dị, ngay cả làn gió nô đùa khi cảm nhận cái khí vô vị tẻ nhạt cũng từ từ rút lui.

      Cầm bình trà từ bàn sách lên, tao nhã rót đầy ly trà, khí nóng bốc lên lượn lờ. Rũ mắt uống vài hớp trà nóng, nhưng khí lạnh trong cơ thể vẫn cuồn cuồn sôi trào :“Lăng Tiêm Tiêm” vẻ mặt xanh xao yếu ớt gọi.

      “Thương Quan Ngưng Nguyệt giải được bí mật trong tờ giấy, Hiên Viên Diễm nhanh hơn chúng ta bước, Tuyết Ảnh Cung tìm thánh thủ Y Vương. Xem ra….nhiệm vụ của thái tử, thất bại rồi.”

      Nam tử áo đen nhìn Độc Tiên và Độc Vương, nhịn được thận trong hỏi “Chủ tử, chúng ta có nên mở đường thoát thân để quay về Thương nguyệt quốc hay ?”

      Trừ y nhân vừa mới lên tiếng ra, bên trong thư phòng còn có ba mươi hắc y nhân khác. Ba mươi mấy hắc y nhân này võ nghệ cao cường, chỉ là hộ vệ của phủTả tướng, mà còn là những thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Độc Vương và Độc Tiên.

      Độc Vương và Độc Tiên, từ trước đến giờ làm việc luôn thận trọng. Mặc dù bên trong Phủ Tả Tướng có rất nhiều hộ vệ, nhưng khó bảo đảm có gian tế của Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly phái tới. Vì ngừa có chuyện xảy ra, tránh Long Diệu Hoàng gây bất lợi cho , phái ba mươi mấy thủ hạ điều tra, sau đó báo cáo lại cho .

      Giờ khắc này, những nam tử mặc áo đen đều nhìn Độc Vương, chỉ cần cử chỉ, bọn họ nhất định nhảy ra ngoài dù cho thịt nát xương tan.

      Độc Vương đứng gần cửa sổ, trầm tư lâu bỗng giơ tay lên, lạnh lùng : “Mọi người đợi chút, để ta nghĩ kỹ .”

      Lăng Tiêm Tiêm vỗ lên bàn, hai mắt lạnh lùng nhìn Độc Vương : “Còn muốn nghĩ gì nữa, từ khi nào Độc Vương trở nên thiếu quyết đoán như vậy?”

      Trước mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt án binh bất động là vì phòng thái tử, hay còn mưu nào khác.

      Nhưng nếu Hiên Viên Diễm Tuyết Ảnh Cung trước bọn họ cũng tìm được thánh thủ Y Vương, nên Thương Quan Ngưng Nguyệt phải giữ lại tính mạng của Độc Vương, bởi vì chỉ có nàng và Độc Vương là người duy nhất biết tung tích của thánh thủ Y Vương.

      Điều này, trong lòng nàng và Độc Vương hiểu rất , về việc Dạ thái tử gửi giấy báo tung tích của thánh thủ Y Vương là , như vậy Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao lại có thể bỏ qua Tả Tướng phủ đây? Thay vì chờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt huyết tẩy Tả Tướng Phủ, bằng chủ động đánh cho nàng ta kích?

      Độc Vương chậm rãi quay lại, nhìn bộ mặt tức giận của Độc Tiên nhíu mày : “Độc Tiên ngươi có từng nghe qua câu, “Tái Ông Mất Ngựa, Họa Phúc Khôn Lường” chưa? Dù Hiên Viên Diễm trước chúng ta như thế nào, cuối cùng thánh thủ Y Vương rơi vào trong tay ai, cũng chưa biết.”

      “Ngươi…có ý gì?” Thân thể Độc Tiên có chút cứng ngắt, lạnh nhạt nhìn Độc Vương thấy hai mắt của lóe lên ánh sáng khó thấy.

      Độc Vương ngồi xuống bàn đọc sách, lòng bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt lên bao kiếm, cúi đầu chợt cười : “Muốn vào Tuyết Ảnh các trước hết phải vượt qua được rừng đào, mà rừng đào này nguy hiểm chồng chất, phải muốn vượt qua là vượt qua được. Nếu đám người Hiên Viên Diễm thành công phá được rừng đào đó, thay chúng ta trừ nguy hiểm ở rừng đào, phải rất tốt sao?”

      Nghe được ngụ ý của Độc Vương, Độc Tiên dĩ nhiên là hiểu. ra là, chuẩn bị đêm nay rời khỏi Tả Tướng Phủ, thầm đến Tuyết Ảnh các bắt sống thánh thủ Y Vương.

      Ánh mắt tức giận nhìn Độc Vương, Độc Tiên hừ mũi, lạnh lùng : “Ngươi thấy, bốn phía Tả Tướng phủ của chúng ta đều bị thị vệ bao vây sao? Dù chúng ta có thể phá vòng vây thoát ra, nhưng chúng ta vẫn phải đánh trận với Thượng Quan Ngưng
      Nguyệt, nếu động đến cấm vệ quân của Long Diệu Hoàng Triều. Đến lúc đó… Sợ rằng chúng ta chỉ có thể lẩn trốn, nào có cơ hội Tuyết Ảnh các cùng Hiên Viêm Diễm bắt thánh thủ Y Vương?”


      Bàn tay của Độc Vương kéo dài mặt bàn rồi chầm chậm lướt qua bao kiếm, cầm bình trà rót thêm vào ly, mùi thơm của trà lập tức xông vào mũi thơm ngát. Ngửa đầu uống hơi, mặt Độc Vương trầm nở nụ cười : “nếu như ta có thể thuận lợi dẫn người ra khỏi Tả Tướng Phủ sao?” Độc Tiên khoanh tay lại, ngồi xuống, khẽ dựa vào ghế, hai mắt như híp lại nhìn Độc Vương: “ý của ngươi là...”


      Tay khẽ xoay ly trà rồi bỏ xuống bàn, Độc Vương dựa vào ghế khẽ : “bản lĩnh dùng độc của ta, phải là hư danh.” “Đêm nay gió yên biển lặng chỉ là tạm thời.” Lăng Tiêm Tiêm giễu cợt, thanh châm biếm : “Trong lòng người rất , khi phun khí độc ra ngoài dược liệu duy trì lâu đươc. Khi những thị vệ kia tỉnh lại, bẩm báo cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhất định nàng ta hoài nghi. Đến lúc … kế hoạch của chúng ta phải là thất bại sao?”


      “Cho nên, hai người chúng ta tuyệt đối thể ra khỏi phủ, dẫn người Tuyết Ảnh các được. Cho nên…” Độc Vương kéo dài chữ cuối, nhìn Độc Tiên tiếp tục : “Người phải ở lại phủ Tả Tướng, để tiêu trừ hết nghi ngờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.”


      Nghe lời của Độc Vương vốn ngồi thong thả ghế, lập tức bật dậy. Hai mắt như có hàng ngàn mũi nhọn bắn ra bốn phía, sắc mặt khó coi : “Ở lại phủ Tả Tướng để đối phó với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hình như phải chỉ có mình ta, phải ngươi cũng giống ta đó sao?”


      Nàng thừa nhận, đến Tuyệt Ảnh các bắt sống thánh thủ Y Vương, là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu đến đó, chỉ đói phó với Hiên Viêm Diễm, mà còn đối phó với cao thủ của Tuyết Ảnh các. Cho dù là Hiên Viên Diễm, hay các cao thủ thần bí của Tuyết Ảnh các, đều là những đối thủ rất mạnh.

      Nhưng nàng tình nguyện Tuyết Ảnh các đối phó với Hiên Viêm Diễm và cao thủ của Tuyết Ảnh các, cũng muốn ở lại phủ Tả Tướng hợp đối phó với Thương Quan Ngưng Nguyệt. Đối với nàng, Hiên Viêm Diễm và cao thủ Tuyệt Ảnh các có liên thủ lại, tuyết đối thể so với việc phải đối mặt với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy.


      Nếu trêu trọc Hiên Viêm Diễm và Các chủ thần bí của Tuyết Ảnh các, mặc dù bại trong tay bọn , cùng chỉ đao lấy mạng rồi thôi. Nhưng nếu là Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trêu trọc nàng ta, sau đó lại bại trong tay nàng ta, nàng ta nhất định chỉ giết nàng.


      Trước của phủ Tả Tướng, hành động và lời của Thương Quan Ngưng Nguyệt, nàng khắc sâu chuyện. Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất thích chơi trò mèo vờn chuột, trước tiên nàng ta hung hăng chà đạp tôn nghiêm, sau đó giày xéo linh hồn của người. Nàng ta cho ngươi biết chỉ có cái chết mới có thể giải thoát được, dù trong lòng ngươi muốn chết, nhưng có cách nào có thể chết được


      có biện pháp, đây là ngươi muốn. Lúc bọn hộ vệ vào bẩm báo...” Độc Vương khẽ cong khóe môi, giọng điệu mười phần châm chọc : “Bọn hộ vệ ràng Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn gặp ta, ai bảo ngươi cứ muốn gặp Thượng Quang Ngưng Nguyệt đây?”


      “Độc Vương, ngươi…” Lăng Tiêm Tiêm bóp chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh vô cùng tức giận nhìn Độc Vương.


      Hoàn toàn nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Tiêm Tiêm, Độc Vương phủi phủi tà áo đứng lên. Đem kiếm bào đeo vào bên hông, nổi hứng tiếp tục giễu cợt Lăng Tiêm Tiêm. “Ngươi cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt “thân thiện” trao đổi, như vậy ngươi ra mặt đối phó với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dĩ nhiên nếu là ta ra mặt đối phó với Thượng quan Ngưng Nguyệt, nhất định nàng ta càng nghi ngờ hơn, phải sao?”


      Độc Vương vừa xong, Lăng Tiêm Tiêm giơ tay lên hướng mặt bàn đánh tới, đem tất cả đồ bàn đánh rớt xuống rất. Trong nháy mắt phát ra tiếng vỡ giòn tan, ánh mắt Lăng Tiêm Tiêm phát ra hàn lệ dữ dội, phun ra chữ “Cút.”


      Mặc dù biết Độc Vương có ý tốt, còn lấy cơ hộ trả thù, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể làm theo kế hoạch của , bình tĩnh ở lại phủ Tả Tướng tiêu trừ nghi ngờ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.


      Vì nàng biết rất , Độc Vương nghĩ ra kế này để trả thù nàng, nhưng ta cũng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của thái tử.


      Nhưng nếu nàng và Độc Vương thể nào hoàn thành nhiệm vụ của thái tử, cho dù nàng và Độc Vương thành công quay trở về Thương Nguyệt quốc, thái tử nhất định nghiêm nghị trừng phạt.


      Độc Vương ngửa đầu cười lớn phát tiết cho hả giận, rồi , khóe miệng ba mươi mấy hắc y nhân giật giật nhìn hai người nội chiến, sau đó cũng theo Độc Vương .


      Sưu sưu sưu, gió lưu luyến xoay chuyển, Lăng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm, Độc Vương dẫn ba mươi mấy hắc ý biến mất.
      Last edited by a moderator: 22/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 112: Tự đào hố chôn thân
      Edit+Beta: Thủy Bách Nhật



      Thời gian từ từ trôi qua, cảnh sắc nở rộ tươi đẹp. Ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ khắp nơi, tô điểm cho cả vùng đất trở nên rực rỡ như tấm lụa.

      Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng dựa vào giường êm tinh xảo, đôi mắt rũ xuống mang theo phong tình mị quyến rũ, bình thản cắt tỉa móng tay.

      Mà phía sau giường êm tinh xảo, nhóm người bán hàng rong đưa tay vò đầu, vuốt mặt, hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầy theo nghi ngờ. Khụ, ai có thể cho bọn họ biết, Thụy vương phi cầm tay . . . rốt cuộc là cái thứ gì vậy?

      Nếu móng tay vừa mắt, phải cầm kéo cắt tỉa lại sao? Nhưng Thụy vương phi lại cự tuyệt, lấy từ trong tay áo ra …, căn bản là bọn họ chưa hề thấy đồ chơi cắt móng tay kia.

      Gió mang theo ấm áp tiếng động xoay quanh thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm tóc nàng lay động giữa trung tạo thành độ cong mỹ lệ thần bí.

      "Vương phi." Cùng với thanh cung kính, bóng dáng của Thanh Báo Ảo Ảnh giống như mũi tên nhảy đến bên giường êm.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt dừng việc cắt tỉa móng tay, xoay xoay cái vật mà người dân Long Diệu biết là gì, chỉ có người đại mới biết đó là cái bấm móng tay bằng bạc, mở miệng dùng thanh mà chỉ có Thanh Báo mới nghe được, cười hỏi: "Lão hồ ly xuất động rồi sao?"

      Bên trong Phủ Tả Tương, dưới giếng khô có đào mật đạo, lão hồ ly này cho rằng cả Long Diệu ai biết sao? biết ngay từ đêm đầu tiên phái người tiến vào giếng cạn thầm đào mật đạo bị mật thám của Diễm điều tra được toàn bộ.

      "Dạ." Thanh Báo gật đầu cái, dùng thanh chỉ có Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới nghe được giọng : "Tất cả như vương phi đoán, lão hồ ly quả dẫn theo đám tiểu hồ ly xuất động rồi, thuộc hạ tới để nhận chỉ thị tiếp theo của vương phi."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, mắt ngọc lưu chuyển, ma mị : "Chắc hẳn Hoàng đế Diệu Long đợi đến hết bình tĩnh rồi, ngươi nhanh chóng vào cung thông báo cho Hoàng đế Long Diệu , đến lượt ra sân rồi."

      "Vâng" Thanh Báo cung kính cúi đầu, sau đó giống như mũi tên biến mất bên giường êm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Dung nhan tuyệt sắc tràn đầy nụ cười xinh đẹp nhìn Thanh Báo biến mất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong ngón trỏ phải. Đầu tiên là điểm xuống trán của mình, sau đó lại điểm xuống ngực của mình, cuối cùng lại điểm xuống hai đầu vai.

      Từ xuống dưới, từ trái sang phải vẽ ra hình chữ thập hoàn mỹ, hai mắt lộ ra khát máu, môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười tàn lạnh: "Lăng Tiêm Tiêm, linh hồn hèn nhát của ngươi có phúc. Bởi vì. . . Nó may mắn sắp nhận được an ủi từ tử thần."

      Tiếng cười giễu cợt đến cực điểm từ đôi môi đỏ nhàng vang lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế càng thêm lười biếng tựa vào giường êm .

      nhàng xoay tròn bấm móng tay bằng bạc trong tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt ngọc, bình thản tiếp tục cắt tỉa móng tay.

      Mặc dù bầu trời tươi đẹp rực rỡ chói mắt, nhưng đối với quản gia Phương Hoành phủ Thụy vương cùng bảy tên Ảo Ảnh cung vẫn đứng yên lặng bên cạnh giường êm mà , cho có bầu trời có rực rỡ lóng lánh bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ có thể làm nền cho vương phi.

      Vương phi làm loạn chặn trước cửa lớn Phủ Tả Tướng là vì muốn dẫn dụ lão hồ ly Tả Thừa Tướng kia lộ ra số sát thủ tiến về phía Tuyết Ảnh Các.

      Vương phi đoán chính xác lão hồ ly dẫn người đổ máu xuất phủ, mà theo mật đạo bên dưới giếng cạn lặng lẽ rời phủ. Nhưng cho dù xuất phủ từ mật đạo dưới giếng cạn cũng phải qua tường rào phía bắc Phủ Tả Tướng.

      Nhưng nếu muốn kinh động đến bọn thị vệ canh giữ ở tường rào phía bắc, cách tốt nhất là bỏ thuốc mê toàn bộ bọn thị vệ. Vì vậy, bọn thị vệ yên lặng canh giữ ở tường rào phía bắc Phủ Tả Tương sớm sớm bịt kín mũi cho gió lọt.

      Thử hỏi, khi cơ quan phiến đá bên trong mật đạo khởi động, bọn thị vệ bịt kín mũi, khép miệng lại, làm ra các biện pháp nín thở tạm thời, làm sao có thể dễ dàng trúng chiêu?

      Người ta người tính bằng trời tính, nhưng đối với cho bọn họ mà , trời tính cũng coi là thần. Mà tiểu vương phi nhà bọn họ đem Thiên Địa Vạn Vật nắm trong tay. Lão hồ ly ơi lão hồ ly, cho dù ngươi có nằm mơ cũng đoán được, ngươi cho người đào mật đạo bên trong giếng cạn lại biến thành tự đào hố chôn thân chứ?
      Cho dù mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp của ngươi đối với vương phi thần thánh nhà chúng ta mà , cũng chỉ là con bọ chét ngu xuẩn đến cực hạn, từ rước lấy nhục mà thôi.

      Cho nên loài người tốt nhất đừng bao giờ làm trò ở trước mặt thần. Bởi vì đối với thần vạn năng mà , loài người vụng về thê thảm nỡ nhìn. . .

      Sau nửa canh giờ, Phủ Tả Tướng, bên trong phòng ngủ Độc Tiên"Lăng Tiêm Tiêm" --

      "Ngươi , Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng. . ." Độc Tiên híp mắt nhìn hộ vệ khom lưng, thời điểm đến cái tên Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng tự chủ run lên mãnh liệt, lúc này mới tiếp tục mở miệng mà hỏi: "Vẫn yên lặng ngăn trước cửa lớn Phủ Tả Tướng, có dấu hiệu muốn vào phủ điều tra?"

      "Vâng, thưa đại tiểu thư." Hộ vệ gật đầu, giọng khẳng định trả lời.

      Tiền viện lặng lẽ quan sát nhiều lần, Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng đồ chơi hiếm lạ cổ quái cắt tỉa xong móng tay, dùng tư thế lười biếng nằm giường êm vùi đầu ngủ say.

      Mà quản gia Phương Hoành Thụy vương phủ cùng với này bảy tên thị vệ Thụy vương phủ lại cúi đầu ăn sủi cảo hấp, ngồi chồm hổm nhai vắt mì, trò chuyện vui vẻ. Càng làm mở rộng tầm mắt hơn là thị vệ Ngân Lang Thụy vương phủ lại coi ai ra gì giương kiếm bắt đầu luyện tập kiếm pháp.

      Độc Tiên cố gắng duy trì vẻ mặt trấn tĩnh, phất tay về phía hộ vệ : "Được rồi, ngươi tiếp tục đến Tiền viện quan sát. khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt có dấu hiệu muốn dẫn người vào phủ, lập tức báo cho ta ."

      "Vâng" Hộ vệ khom lưng, cúi đầu nhanh chóng lui khỏi phòng ngủ của Độc Tiên.

      Khi bóng dáng của hộ vệ vừa biến mất, Độc Tiên hoảng sợ loạng choạng lui về phía sau vài bước. Ngã ngồi đặt mông ghế, nàng lắc đầu khó tin tự lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? thể nào, thể nào!"

      Trong lòng Độc Tiên hiểu rất , phóng khí độc màu trắng bên trong bình sứ màu đen của Độc Vương ra ngoài, nhiều lắm là cũng chỉ khiến bọn thị vệ Thụy vương phủ canh giữ ở tường rào phía bắc hôn mê nửa canh giờ.

      Nửa canh giờ qua, bọn thị vệ Thụy vương phủ sớm tỉnh lại rồi. Mà bọn họ tỉnh lại, phát mình quỷ dị ngã xuống đất ngất , nhất định lập tức bẩm báo cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt là người thông minh tuyệt đỉnh, khi nàng biết được chuyện bọn thị vệ quỷ dị té xỉu, nhất định đoán được có điều kỳ lạ bên trong. Theo lẽ thường mà , bây giờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt phải dẫn người vào phủ tiến hành điều tra phải sao?

      Nàng nghĩ đến ngàn, vạn lý do giả ngu trả lời qua loa với Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại dẫn người vào phủ tiến hành điều tra. Chuyện này. . . rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Trong lòng Độc Tiên khỏi dâng lên tức giận và sợ hãi, tức giận vì cảm giác bị giày vò khi gặp phải trường hợp địch bất động ta bất động này, là làm nàng tức giận ngớt. Sợ hãi vì tâm tư của Thượng Quan Ngưng Nguyệt quá thâm sâu làm cho người ta nhìn thấu, làm cho nàng như đứng đống lửa, cả người rợn tóc gáy.
      Độc Tiên từ ghế đứng dậy, giống như kiến bò chảo nóng, sốt ruột tới lui trong phòng ngủ.

      Từng đợt ánh nắng rực rỡ chói lọi xuyên qua cửa sổ, vô cùng tinh tế quẩn quanh người Độc Tiên. Nhưng Độc Tiên cảm thấy ánh nắng ấm áp chút nào, nàng chỉ cảm thấy khí lạnh cuồn cuộn bốc lên trong cơ thể. . .

      Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn Tả Phủ Tướng--

      Mặt đất chợt nổi lên tiếng nổ vang, mắt nhóm người bán hàng rong lập tức tình theo tiếng động. Chỉ thấy bụi đất quay cuồng, phía bên phải cửa chính Phủ Tả Tướng, chợt lao vụt ra vô số ngựa, mà ngồi mỗi con ngựa là người mặc khôi giáp màu cam.

      Ở Long Diệu hoàng triều, chỉ có đội cấm vệ quân dưới trướng Hoàng đế Long Diệu mới có tư cách mặc khôi giáp màu cam. Nhóm người bán hàng rong mặc dù biết bất cứ người nào ngựa, nhưng có lẽ về màu sắc khôi giáp bọn họ vẫn có thể biết người tới là người ai.

      Trời ạ, đây phải là đội cấm vệ quân Long Diệu hoàng triều bọn họ sao? Lính cấm vệ chức trách từ trước đến giờ là bảo vệ an toàn cho hoàng cung, tuyệt đối tùy ý rời hoàng cung. Nhưng hôm nay, bọn họ. . . Lại có thể thúc ngựa chạy đến Phủ Tả Tướng?

      "Khàn --" Sau hồi tiếng ngựa hí kinh thiên động địa, gần mấy vạn ngựa xếp thành hàng dài thẳng tắp, đồng loạt dừng đường lớn rộng rãi bên phải Phủ Tả Tướng.

      Mẹ ơi cứu con, người dẫn đầu lại là bọn họ Hoàng đế Long. . . Long Diệu? Nhóm người bán hàng rong liều mạng xoa mắt mấy cái, đột nhiên hít khí lạnh.

      Tất cả bọn họ chưa từng gặp qua Long nhan của Hiên Viên Ly, nhưng có thể làm cho cấm vệ quân Long Diệu thần phục theo phía sau, hơn nữa Kim Long Diễn Châu Vương miện đầu Hiên Viên Ly cùng với Cửu Long Tường Vân Hoàng bào người, nếu bọn họ còn ngu xuẩn nhận ra thân phận của Hiên Viên Ly, vậy nên dứt khoát đập đầu vào tường mà chết .

      Trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn vùi đầu ngủ giường êm như cũ, nhóm người Long Diệu hoàng triều bán hàng rong, quản gia Phương Hoành Thụy vương phủ và bảy tên Ảo Ảnh cung lập tức quỳ gối cao giọng hô: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

      Tên người của Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong khó chịu kề cái trán sát đất.

      đây là tạo cái nghiệt gì, phải chỉ nhất thời cao hứng chạy tới nơi này thưởng thức kịch hay, sao lại hai ba lần uất ức đầu gối cao quý của mình như thế? Lúc trước tâm cam tình nguyện quỳ bái Long Lệnh của Hiên Viên Ly, bây giờ Hoàng đế Long Diệu Hiên Viên Ly tự mình đến, lại làm thần kinh co giật dập đầu lạy lần nữa.

      "Bình thân." thanh uy nghiêm từ trong môi Hiên Viên Ly tràn ra, bàn tay giơ lên giữa trung.

      Nhận được chỉ thị của Hiên Viên Ly, mấy vạn cấm vệ quân Long Diệu nhanh nhẹn tung người xuống ngựa, nhanh chóng lấy xuống mũi tên màu đen treo sau lưng. Chỉ nghe vài tiếng sưu sưu sưu vang vang, bóng dáng cấm vệ quân Long Diệu giống như tia chớp chạy .

      "Tạ chủ long ân." Nhóm người bán hàng rong khấu đầu tạ ân, khi đứng lên từ mặt đất, các cấm vệ quân lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai bao vây cả Phủ Tả Tướng, mũi tên lạnh lẽo trong tay đồng loạt nhắm ngay Phủ Tả Tướng . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :