1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 103: Độc Vương Độc Tiên

      Edit: Thu Thuyền
      Beta: Alligator


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lời vừa dứt, sáu gã hộ vệ phủ Tả Thừa Tướng nhất thời lui về phía sau mấy bước. Thân thể run rẩy dựa sát vào cửa phủ khép chặt, bọn họ hoảng sợ nhìn nhau, mồ hôi trán đổ xuống hơi thở khó nhọc.

      Làn váy lay động trong gió, lông mi cong dài như muốn bay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười : “ Trong sáu người các ngươi, ta…nên lấy mạng của ai trước đây?”

      Tay ngọc ưu nhã, nhẫn Huyền Băng Thiết phút chốc nở rộ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhíu mày quét mắt nhìn sáu gã hộ vệ, thản nhiên : “ Hay là các ngươi tự sát ? Nếu để ta tự mình ra tay, các ngươi nếm đủ tất cả hành hạ ở người, thống khổ tới chết.”

      “Hí…” Sáu gã hộ vệ hít ngụm khí, khuôn mặt trắng bệch : “ Thụy…Thụy vương phi, xin…xin hạ thủ lưu tình.”

      “Nếu muốn Bổn vương phi hạ thủ lưu tình, ngay lập tức vào thông báo cho Tả Thừa Tướng. Nếu thêm chữ, ta lập tức giết các ngươi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, lười biếng vuốt ve mấy cánh sen nhẫn Huyền Băng Thiết, chỉ động tác đơn giản cũng đẹp như tiên, nhưng nụ cười cùng thanh lại làm người ta rợn cả tóc gáy.

      ~Truyện chỉ post *******************~


      Sáu gã hộ vệ cắn chặt hàm răng, bất lực run lên. Hoảng hốt đẩy cửa ra, sợ hãi trốn vào trong.

      Giờ phút này, vốn là trong phủ tràn đầy mùi thơm ngát, trong thư phòng Tả Thừa Tướng lại tràn ngập hắc ám cùng sát khí.

      “Hôm nay trong triều, có thương thảo về việc xử phạt Khương Thái Hậu và Tuyên Vương hay ?” bàn đọc sách, Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay, lạnh lùng nhìn nam tử trung niên mặt áo gấm, người đó chình là Tả Thừa Tướng.

      người cũng có.” Tả Thừa Tướng khẽ lắc đầu, bưng trà Long Tĩnh khí nóng lượn lên nhấm nháp.

      “Hiên Viên Ly đối với Khương Thái Hậu cùng Tuyên Vương từ trước tới giờ hận thấu xương, thế mà lại vội vã xử tử hai người này, rốt cuộc muốn làm cái gì?” Lăng Tiêm Tiêm khẽ nhíu mày, tà mị nhìn Tả Thừa Tướng.

      “Vộ luận Khương Thái Hậu và Tuyên Vương phạm vào tội lớn gì, trong mắt những người dân ngu xuẩn dốt nát kìa, Khương Thái Hậu và Tuyên Vương cũng là người trong hoàng thất. Nếu Hiên Viên Ly chiêu cáo thiên hạ xử tử hai người này, dân chúng Long Diệu Hoàng Triều nhất định nghị luận ầm ĩ. Vì trấn an dân tâm, Hiên Viên Ly dù có hận Khương Thái Hậu và Tuyên Vương, bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời lưu lại mạng của hai người này” Tả Thừa Tướng khẽ xoay xoay chén trà, nhếch môi lãnh cười tiếng .

      ~Truyện chỉ được post *******************~


      “ Kim Phỉ Thúy rơi vào tay của chúng ta, Long Diệu Hoàng Triều, Thụy Vương cùng Khương Thái Hậu cũng dám động đến chúng ta. Việc cấp bách nhất bây giờ, là lập tức điều động mọi người tìm Thánh Thủ Y Vương, như vậy dù chúng ta ở Long Diệu Hoàng Triều gây sóng gió gì, bọn người Long Diệu Hoàng Triều và Thụy Vương cũng chỉ có thể buồn bả than thở, mà thể làm gì chúng ta.” Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng , đồng thời trong mắt nhanh chóng lóe ra tia độc ác.

      “Độc Tiên, ngươi nên chú ý lời , nên dùng giọng điệu ra lệnh để chuyện với ta. Độc Vương ta cũng phải là thuộc hạ của ngươi, ta và ngươi chỉ là cùng chung hướng dốc sức giúp Dạ Thái Tử thôi.” xong dùng sức đặt ly trà lên bàn, tiếng “bang” vang lên, mặt xanh mét nhìn Độc Tiên “Lăng Tiêm Tiêm”.

      Hôm nay lâm triều, lấy cớ thân thể bị ốm, xin Hiên Viên Ly nghỉ nữa tháng bồi dưỡng cơ thể tốt. Hiên Viên Ly hỏi nhiều, lập tức ân chuẩn cho trong vòng nữa tháng cần vào triều.

      Xin dưỡng bệnh chỉ là ngụy trang, ra là muốn ở trong phủ Thừa Tướng, điều động nhân mã Tuyết Ảnh các bắt sống Thánh Thủ Y Vương.

      Nhưng hôm nay Độc Tiên này lại lên giọng ra lệnh làm rất khó chịu, Độc Vương cùng Độc Tiên nàng điều là thủ hạ của Thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong, địa vị chẳng phân biệt được cao thấp. Nhưng nàng, lại thích ra lệnh cho người khác, nếu phải lo lắng nàng phá hư kế hoạch lớn của Thái tử, sớm ra tay dạy dỗ Độc Tiên này rồi.

      Xem như thế sắc mặt xanh mét của Độc Vương “Tả Thừa tướng”, Độ Tiên “Lăng Tiêm Tiêm” chút để ý vén vén mấy sợi tóc mai, lạnh lùng nhếch môi : “ Độc Tiên ta từ trước tới giờ điều chuyện như vậy, Độc Vương ngươi nếu nghe lọt tai, có thể hạ độc đối phó ta. Nhưng mà đừng trách ta nhắc nhở ngươi, bản lĩnh dùng độc của Độ Tiên ta thua gì người. Nếu chúng ta bởi vì nội chiến mà tổn hại hai bên, dẫn đến phá hỏng kế hoạch của Dạ thái tử, khi chúng ta đối mặt với thái tử, ai chiếm được chút tiện nghi nào.

      ~Truyện chỉ post *******************~


      “Đêm nay ta mang theo Kim Phỉ Thúy Tuyết Ảnh các trước tìm nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, khi bắt sống được Thánh Thủ Y Vương, ta lập tức cho người phát tín hiệu. Đến lúc đó, ngươi mới có thể làm tốt phận của mình.” Độc Vương đè nén nội tâm tức giận, nghiến răng nghiến lợi .

      “Người yên tâm, chỉ cần ngươi thuận lợi bắt sống Thánh Thủ Y Vương, ta nhất định thành công lấy mạng của Khương Thái hậu cùng Tuyên Vương.” Độc Tiên lạnh lùng khẽ hừ mũi, lời tràn đầy sát khí.

      Dạ thái tử từng , khi Long Diệu Hoàng Triều có nội chiến, Khương Thái Hậu nhất định thất bại, nàng và Độc Vương nhất định phải nghĩ biện pháp chia rẽ quan hệ của dân chúng đối với Long Diệu Hoàng Triều

      Long Diệu Hoàng Triều nội chiến cũng chân chính bộc phát, Hiên Viên Ly cho dù nhốt Khương Thái Hậu và Tuyên vương trong thiên lao, trong thời gian ngắn cũng thể lấy mạng của hai người đó được.

      Nhưng nếu nàng nắm bắt được thời cơ chính xác chia rẽ quân dân trong Long Diệu Hoàng Triều, thần biết quỷ hay lẻn vào trong thiên lao giết Khương Thái Hậu và Tuyên Vương, nhân cơ hội đó tung tinh đồn Long Diệu Hoàng Triều có nội chiến.
      ~Truyện chỉ post *******************~
      Nàng Khương Thái Hậu và Tuyên vương chết oan ức, hai người đó căn bản cũng có lòng mưu phản. Hiên Viên Ly vì muốn độc tài quân quyền, cho nên mới muốn hại Khương thái hậu và Tuyên vương, hơn nữa còn che giấu dân chúng, xử tử hai người họ trong ngục.

      Như vậy, trong lòng dân chúng nhất định bàng hoàng, nghĩ ra Hiên Viên Ly chỉ giả phong phạm minh quân, vì muốn đạt được mục đích, từ thủ đoạn nào tàn sát người thân nhất định là bạo quân. khi dân chúng mất lòng tin đối với Hiên Viên Ly, xem còn có thể tiếp tục an ổn ngồi đế vị hay ?

      “Nếu còn gì, xin mời Độc Tiên rời thư phòng! Ta cần yên tĩnh chút, nghĩ đối sách đối phó với Tuyết Ảnh các.” Độc Vương giận dữ nhìn thái độ ngạo mạn của Độc Tiên, mở cửa thư phòng . khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ Dạ thái tử giao phó, thuận lợi rút về biên giới Thương Nguyệt quốc, hảo hảo “chăm sóc” nàng tốt.

      “Vậy ta làm phiền Độc Vương nghĩ cách đối phó với Tuyết Ảnh các, với bản lĩnh siêu phàm của Độc Vương ngàn vạn lần đừng làm Thái tử thất vọng, hi vọng là ngài thuận lợi bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Nếu , liên lụy tới ta.” Độc Tiên từ ghế chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nhàng hướng cửa thư phòng tới, nở nụ cười châm chọc

      “Ngươi…” Độc Vương nấm chặt quả đấm, chuẩn bị hạ độc dạy dỗ Độc Tiên ngoài hành lang thư phòng vang lên tiếng bước chân hoảng loạn của hộ vệ.

      Độc Vương vội vàng thu lại ống tay áo, ngồi xuống ghế. Cùng lúc đó, vốn là rời khỏi thư phòng, Độc Tiên lập tức quay đầu lại, nhanh chóng chạy tới sau lưng Độc Vương.

      Thu lại ánh mắt khinh thường ngạo lãnh đối với Độc Vương, Độc Tiên vội vàng đấm bóp vai cho Độc Vương, dịu dàng : “Phụ thân,người thấy nữ nhi đấm bóp cho người có thoải mái ? Phụ thân cũng là, người ốm, còn cực khổ ở trong thư phòng xử lý quốc sao!”

      “Khụ khụ khụ…rất tốt, thủ pháp đấm bóp của Tiêm Tiêm càng ngày càng thuần thục. nhờ Tiêm Tiêm, cha sao có thể chống đỡ bên trong thư phòng, thay Ngô Hoàng sử lý chút quốc chứ.” Độc Vương giả bộ ho vài tiếng, thở hổn hển trả lời.

      Sáu gã hộ vệ cực kỳ sợ hãi chạy thẳng vào trong thư phòng, khom người hành lễ với phụ tử “Tả Thừa Tướng” và “Lăng Tiêm Tiêm”, thanh run rẩy bẩm báo: “ Tả Tướng, xong rồi. Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn theo trăm tên thị vệ bao vậy phủ Tả Tướng rồi, còn phách lối chặn cửa đại môn phủ Thừa Tướng.”

      “ ‘Tả Thừa Tướng’ và ‘Lăng Tiêm Tiêm’ kinh ngạc nhìn nhau, ‘Lăng Tiêm Tiêm’ lập tức giả vờ kéo đầu vai ‘Tả Thừa Tướng’ nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn sáu gã hộ vệ : “ Thụy vương phi sao lại càn quấy như thế?”

      gã hộ vệ thận trong xem xét sắc mặt của Lăng Tiêm Tiêm, thành trả lời: “Bẩm đại tiểu thư, Thụy Vương Phi trong phủ Thụy Vương mất đồ, mà đồ bị mất đó lại ở trong phủ Thừa Tướng. Thuộc hạ biết Thừa Tướng trong người khỏe, muốn quấy rầy Thừa Tướng. Nhưng Thụy Vương Phi , nếu mở cửa cho nàng vào tìm, nàng cho người xông vào phủ. Bất đất dĩ bọn thuộc hạ, chỉ có thể bấm báo với Thừa Tướng.”

      Trong mắt Lăng Tiêm Tiêm chợt lóe lên ánh sáng dễ phát , lãnh đãm : “Phụ Thân, thân thể ngài thoải mái, nên trở về phòng nghĩ trước ! Nữ nhi thay phụ thân, gặp Thụy Vương Phi.”

      “ Tả Thừa Tướng yên lặng suy nghĩ, ánh mắt nhìn Lăng Tiêm Tiêm muốn : Thượng Quan Nguyệt đến tuyệt đối có ý tốt, ngươi phải cực kỳ cẩn thận xử lý…
      Chris thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 104: Lấy cớ mà thôi

      Edit+Beta: Alligator

      Càng lúc mặt trời càng tỏ, thỏa thích chiếu rọi mặt đất bao la. Gió mang theo từng đợt từng đợt ánh sáng vàng rực, lướt qua phủ Tả Thừa Tướng, làm tăng thêm mấy phần xinh đẹp cho phủ đệ nguy nga.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sáng sớm tinh mơ ngươi ở Thụy vương phủ, chạy tới Thừa Tướng phủ tìm phiền toái gì?" tiếng rống giận theo gió vang lên, cả tòa Thừa Tướng phủ được ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, phút chốc trở nên đầy hàn khí lạnh lẽo.

      Lăng Tiêm Tiêm vẻ mặt tức giận, dẫn hai mươi mấy hộ vệ võ công cao cường nhất phủ Thừa Tướng, từ trong phủ đột nhiên nhảy ra. Sưu sưu sưu -- kiếm quang chói mắt vô cùng sắc bén, hai mươi mấy hộ vệ phủ Tả Thừa Tướng rút kiếm chỉ về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nhưng mà, thời điểm Lăng Tiêm Tiêm cùng hai mươi mấy hộ vệ ra khỏi cổng lớn, liền hoàn toàn cứng ngắc tại chỗ, toàn bộ bọn họ đều dõi ánh mắt khó tin nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nằm nhuyễn tháp.

      "Vô lại, các ngươi chán sống sao? Nghĩ đại môn phủ Thừa Tướng là chỗ nào, lại dám làm càn chạy tới đây bày bán?" Tay trái Lăng Tiêm Tiêm chống nạnh, ngón trỏ tay phải phẫn nộ chỉ về phía sau nhuyễn tháp.

      Chỉ thấy phương hướng Lăng Tiêm Tiêm chỉ tay, xuất loạt bàn. Mà bàn ngoại trừ bày sủi cảo tôm, nem ránvàng óng ánh xốp giòn, xíu mại hình hoa, còn có bát mì nước nóng hổi, nước dùng nồng đậm vị giò heo truyền theo gió làm lòng người nhàng khoan khoái.

      Nhìn hai bên bàn, còn có ít tiểu thương. Các tiểu thương này có người khiêng kẹo hồ lô, có người bưng khay điểm tâm đủ các loại màu sắc, còn có người cầm giỏ trúc đựng đầy hạnh nhân, hạch đào, táo đỏ và quả khô. tóm lại, cảnh tượng dồi dào, giống như cái chợ vô cùng náo nhiệt.

      Nghe được tiếng rống giận của Lăng Tiêm Tiêm, các tiểu thương có chút sợ hãi run run người, nhưng mà bọn họ cũng thoát khỏi chỗ tại.

      Bọn họ có người cúi đầu nhìn đất, có người ngẩng cao đầu nhìn trời, còn có người cúi đầu vẩy bột mì lên mặt bàn, chuẩn bị cho ra mẻ bánh bao.

      phải bọn ăn tim hùm gan báo, cũng phải trong lòng họ có quỷ, sợ chết chạy tới đại môn phủ Thừa Tướng, nơi này đối với dân chúng chính là nơi cấm buôn bán.

      Bọn họ vốn ở quán của mình bán hàng, nhưng thủ lĩnh thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng bỗng nhiên tìm tới bọn họ, cho bọn họ mỗi người mấy đĩnh vàng làm bọn họ hoa mắt.

      Truyện chỉ được post *******************.

      Hạ đại thị vệ , Thụy vương phi có lệnh, bảo bọn họ lập tức đến đại môn phủ Tả Thừa Tướng bày quán. Nếu bọn họ ngoan ngoãn làm theo, được ban cho nhiều vàng hơn. Nếu vì sợ hãi uy nghiêm của Tả Thừa Tướng, lớn mật cãi lại mệnh lệnh của Thụy vương phi, hậu quả ra sao bọn họ rất ràng.

      Dân chúng Long Diệu ai chẳng biết, trong thiên hạ đắc tội bất luận kẻ nào đều có thể, nhưng mà trăm ngàn lần thể đắc tội Thụy vương phi. Nếu là đắc tội người khác, nhiều lắm cũng chỉ là chết, nghiêm trọng nhất cũng là trảm cả nhà. Nhưng nếu đắc tội Thụy vương phi, nàng nhất định cho ngươi chết dễ dàng, nàng đùa bỡn ngươi cho đến chết, làm ngươi đau khổ sống bằng chết.

      Chết, đương nhiên đáng sợ. Nhưng sống bằng chết, so với dứt khoát gọn gàng chết, càng làm người ta nổi da gà a.

      Vì thế, Thụy vương phi bảo bọn họ đến đại môn Tả Thừa Tướng phủ bày bán, dù cho bọn hoàng kim, bọn họ cũng tuyệt dám đến. Cho nên, khi Thụy vương phi chưa mở miệng cho bọn họ rời , bọn họ ngàn vạn lần dám tự tiện rời .

      Thấy mình quát lớn như thế, các tiểu thương lại vẫn bình thản, Lăng Tiêm Tiêm biến sắc, vô cùng tức giận rống lên: "Người tới, lập tức đập bể những sạp hàng này, sau đó đưa toàn bộ bọn họ vào đại lao, hung hăng tra tấn cho ta."

      "Vâng, đại tiểu thư." Hai mươi mấy hộ vệ phủ Tả Thừa Tướng đứng thẳng, thanh to và chỉnh tề, bọn họ liền chuẩn bị đến chỗ các tiểu thương bày hàng.

      Bảy tên Ảo Ảnh đứng sau nhuyễn tháp của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lạnh lùng nhìn hai mươi mấy hộ vệ phủ Thừa Tướng, trăm miệng lời : "Ai dám đập sạp hàng của các tiểu thương, chúng ta liền cắt đầu ."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nằm nhuyễn tháp, tay trái đỡ đầu, tay phải chút để ý thưởng thức mấy sợi tóc mai. Khóe môi nhếch lên độ cong xinh đẹp, cười khanh khách nhìn hai mươi mấy hộ vệ phủ Tả Thừa Tướng.

      "Cắt đầu dù sao cũng là loại hung ác, thuộc hạ của bổn vương phi đều là người tao nhã. Trăm ngàn lần nên ép bọn họ khống chế được tính tình, trình diễn màn máu me nha." Dung nhan tuyệt sắc, phong tình vạn chủng. ràng là tiếng cười ôn nhu như nước, nhưng khi truyền vào tai hai mươi mấy hộ vệ phủ Tả Thừa Tướng, lại giống như độc dược, tập kích linh hồn họ.

      Hai mươi mấy hộ vệ phủ Tả Thừa Tướng vốn muốn tiến lên đập quán, cứng ngắc tại chỗ.

      Truyện chỉ được post *******************.

      Bọn họ kiêng kị võ công của bảy tên Ảo Ảnh, dám tiến lên đập quán bắt người, mà là sợ hãi nụ cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chính xác mà , bọn họ sợ sát khí đằng sau nụ cười kia.

      Hai mươi mấy hộ vệ dừng lại hành động, làm hai mắt Lăng Tiêm Tiêm lóe lên hung dữ, trong lòng nhịn được hung hăng mắng câu phế vật. Nếu phải tại còn chưa bắt sống Thánh Thủ Y Vương, nàng thể bại lộ thân phận, nàng sớm ra tay giáo huấn xú nha đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt này.

      Xiết chặt hai nắm đấm, hít hơi sâu, sắc mặt Lăng Tiêm Tiêm xanh mét nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng lạnh lùng hỏi: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu ta đoán sai, đàn tiểu thương này là ngươi làm ra ?"

      Ánh mắt càng phóng ra dã ma mị, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ mở miệng : "Chuyện ràng như thế, còn cần đoán sao?"

      "Ngươi. . ." Lăng Tiêm Tiêm càng xiết chặt nắm đấm, mắt đầy hàn quang : "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đem đám tiểu thương tới cửa phủ Thừa Tướng ta, rốt cuộc muốn giở trò gì?"

      "Ta muốn giở trò gì a? Ta bảo đám tiểu thương tới đây, chỉ là vì ta cảm thấy đói bụng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn thưởng thức tóc mai, chút để ý rút tay ra, nhàng vuốt ve bụng mình.

      "Ngươi đói bụng?" Lăng Tiêm Tiêm nhướng mày, khỏi cao giọng .

      "Lăng đại tiểu thư phải ngu xuẩn như heo chứ, cái này còn ràng sao? Ta đói bụng, đương nhiên phải ăn. Mà Thừa Tướng phủ cùng Thụy vương phủ dù sao cũng có chút khoảng cách, nếu lộn trở lại Thụy vương phủ lấp đầy bụng, sau đó lại chạy tới Thừa Tướng phủ, có chút ép buộc. Cho nên, ta bảo nhóm tiểu thương tụ tập ở đây, để ta có thể tùy thời an ủi cơn đói." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày quét mắt qua Lăng Tiêm Tiêm, ngoắc ngoắc tay với quản gia Thụy Vương phủ.

      "Xin Vương phi phân phó." Nhìn thấy thủ thế của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, quản gia đứng bên cạnh lập tức khom người, cung kính .

      Lười biếng chỉ về phía sau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nhàng : "Quản gia, mang mâm to sủi cảo nóng đến."

      "Vâng, Vương phi." Quản gia nhanh chóng ứng tiếng, xải bước tới vị trí nhóm tiểu thương bày hàng.

      Truyện chỉ được post *******************.

      Mặc dù trong lòng tràn ngập lửa giận, nhưng Lăng Tiêm Tiêm vẫn cứng rắn ngăn lại. Ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất tàn độc, sắc mặt nàng ta có chút vặn vẹo : "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi vênh váo đến cửa Thừa Tướng phủ, rốt cuộc muốn làm cái gì?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, nháy mắt : "Hay là hộ vệ Thừa Tướng phủ mồm miệng , thông báo hết ý đồ của ta? Cũng hoặc là. . . Lăng đại tiểu thư có bệnh nghễnh ngãng, cho nên nghe hết những lời của nhóm hộ vệ?"

      "Ta biết Thụy vương phủ ngươi đánh mất cái gì, nhưng ta có thể khẳng định với ngươi, bên trong phủ tuyệt đối có thứ mất của Thụy vương phủ. Cho nên, Thụy vương phi đừng ở đại môn phủ Thừa Tướng lãng phí thời gian, vẫn là nên nơi khác tìm kiếm thứ Thụy vương phủ mất !" Lăng Tiêm Tiêm mở miệng gằn từng tiếng , vung tay lên, bày ra tư thế tiễn khách.

      Thụy Vương phủ đánh mất cái gì, mà quăng vào phủ Thừa Tướng? Cái này chính là Thượng Quan Ngưng Nguyệt khiêu khích phủ Tả Thừa Tướng, lấy cái cớ thôi.

      Nhưng mà điều nàng nghĩ ra là, Kim Phỉ Thúy trong tay Độc vương, theo lý thuyết Thượng Quan Ngưng Nguyệt phải nên xung đột gay gắt với Tả Thừa Tướng sao? Chẳng lẽ. . . Thứ mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị mất, chính là Kim Phỉ Thúy? cách khác, dụng ý chân chính của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là tới trong phủ mạnh mẽ tìm kiếm Kim Phỉ Thúy?

      "Ai, hộ vệ Thừa Tướng phủ đúng là thiếu dạy dỗ a! Bổn vương phi ràng bảo bọn họ thông báo cho Tả Thừa Tướng, tại người chạy đến lại là Lăng đại tiểu thư. Chẳng lẽ. . . Lăng đại tiểu thư mới là chủ chân chính của Thừa Tướng phủ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ý vị thâm trường nhìn lướt qua Lăng Tiêm Tiêm, tiếp tục mở miệng cười : "Ta xác định thứ Thụy vương phủ mất ngay bên trong Thừa Tướng phủ, nếu Lăng đại tiểu thư mới là chủ chân chính trong phủ, vậy xin mời Lăng đại tiểu thư giúp đỡ, cho ta vào phủ tìm kiếm Kim. . ."

      "Kim cái gì?" Nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý kéo dài chữ Kim, lại hoàn chỉnh, Lăng Tiêm Tiêm khỏi thất kinh, lạnh lùng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng. . . Quả nhiên là đến tìm Kim Phỉ Thúy?
      Chris thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 105: Rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì?

      Edit: Thủy Bách Nhật
      Beta: Alligator


      Trong mắt Lăng Tiêm Tiêm lên chút hoảng hốt rồi nhanh chóng biến mất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tự nhiên bỏ qua. Mắt ngọc lưu chuyển, chút để ý quét qua Lăng Tiêm Tiêm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng cười : "Kim Chồn Cầu Cầu, sủng vật bảo bối của bổn vương phi ."

      "Kim Chồn?" Lăng Tiêm Tiêm bỗng chốc ngẩn người, cao giọng kinh ngạc thốt lên. Nàng, ra phải đến tìm Kim Phỉ Thúy? Nàng. . . Rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì?

      "Đúng nha, Kim Chồn. Nếu , Lăng đại tiểu thư cho là Thụy vương phủ đánh mất cái gì chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, chau mày phượng nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm.

      "Nực cười, sủng vật Kim Chồn của ngươi bị mất, có quan hệ gì với phủ Tả Thừa Tướng ta? Bên trong phủ Tả Thừa Tướng căn bản có sủng vật Kim Chồn gì cả." Vẻ kinh ngạc trong tròng mắt mặc dù thu lại hết, nhưng trong lòng Lăng Tiêm Tiêm vẫn có cách giải. Càng đoán ra ý đồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng cảm thấy gió lạnh sau lưng thổi đến vù vù.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thay đổi tư thế lười biếng nằm nghiêng nhuyễn tháp, dung nhan tuyệt sắc cười lên càng thêm phong tình mị hoặc : "Sáng nay, sủng vật Tiểu Kim Chồn của ta bởi vì nghịch ngợm gây , cắn hỏng tử y mà Diễm thích nhất. Thế nên, ta mới hung hăng quát nó mấy câu. Có thể vẻ mặt của ta lúc đó quá dữ tợn, Tiểu Kim Chồn tưởng lầm ta muốn đánh nó, cho nên liền kinh sợ chạy ra khỏi vương phủ."

      "Vậy sao? Long Diệu hoàng triều lớn như vậy, coi như Tiểu Kim Chồn của ngươi sợ hãi chạy ra khỏi Thụy vương phủ, tại sao ngươi lại mực chắc chắn Tiểu Kim Chồn trốn vào bên trong phủ Tả Thừa Tướng?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng mở miệng, hai tròng mắt kín đáo nổi lên chút rét lạnh nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Khẽ chớp chớp mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi mở miệng : "Lúc Tiểu Kim Chồn chạy khỏi Thụy vương phủ, bọn thị vệ cũng đuổi theo. Nhưng Tiểu Kim Chồn bởi vì kinh sợ quá độ, sợ hãi bị thị vệ bắt được phải chịu trừng phạt. Vì vậy, bọn thị vệ càng đuổi sát, nó trốn càng mau. Khi bọn thị vệ đuổi đến cửa sau của phủ Tả Thừa Tướng tận mắt nhìn thấy Tiểu Kim Chồn nhảy lên tường rào của phủ Tả Thừa Tướng, chạy vào trong phủ đệ Tả Thừa Tướng. Chức vị của bọn thị vệ hèn mọn, sao dám quấy nhiễu Tả Thừa Tướng đây, chỉ có thể vội vàng trở về Thụy vương phủ bẩm báo bổn vương phi. Cho nên, vì tìm về Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu đáng , bổn vương phi đương nhiên phải xuất ở đại môn phủ Tả Thừa Tướng."

      "Nếu Thụy vương phi chỉ vì tìm Tiểu Kim Chồn về, tại sao lại điều binh, dẫn theo trăm tên thị vệ Thụy vương phủ bao vây Tả Thừa Tướng phủ?" Hai mắt Lăng Tiêm Tiêm bỗng chốc nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang theo dò xét.

      "Bao vây phủ Tả Thừa Tướng?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén vén mấy lọn tóc đen trán, tròng mắt mang theo ủy khuất : "Lời của Lăng đại tiểu thư nghiêm trọng rồi, chẳng phải đả thương đến hòa khí Thụy vương phủ và Tả Tướng Phủ sao? Trăm tên thị vệ trông coi bốn phía vách tường đá của phủ Tả Thừa tướng, chỉ là vì lo lắng Tiểu Kim Chồn lại nhảy lên tường rào phủ Thừa Tướng lần nữa, chạy tới nơi khác thôi."

      "Có lẽ khi Thụy vương phi đến trước cửa chính phủ Thừa Tướng, Tiểu Kim Chồn này từ trong phủ Thừa tướng chạy tới nơi khác rồi ?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhếch môi, hai mắt tối tăm sâu như biển nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Bên trong phủ Tả Thừa Tướng, từ trước đến giờ đều đề phòng nghiêm ngặt. Đừng con chồn chạy vào, cho dù là con ruồi bay vào, cũng khó trốn được cái tai của bọn hộ vệ phủ Thừa Tướng.

      Sáng nay, nàng và Độc Vương căn bản nghe được bất kỳ hộ vệ nào bẩm báo, có cái Tiểu Kim Chồn đột nhiên nhảy vào trong phủ. Vì vậy rất ràng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là láo. Rốt cuộc. . . Trong hồ lô của nàng bán thứ gì?

      "Trực giác." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ném cho Lăng Tiêm Tiêm nụ cười rực rỡ, khẽ miệng : "Trực giác của bổn Vương phi từ trước đến giờ rất chuẩn xác, bây giờ Tiểu Kim Chồn nhất định cuộn tròn trong góc nào đấy ở phủ Thừa Tướng, cả người run lẩy sám hối việc sáng nay nghịch ngợm phá phách đắc tội đây mà."

      "Trực giác?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhướng mày, mắt đầy hàn ý : "Thụy vương phi chỉ bằng trực giác hoang đường của mình , liền mực chắc chắn Tiểu Kim Chồn nấp trong phủ Tả Thừa Tướng, lại ngạo mạn muốn xông vào phủ Tả Thừa Tướng để lục soát, chuyện này. . . khỏi quá mức buồn cười ? Đường đường là phủ Tả Thừa Tướng, há có thể để Thụy vương phi soát liền soát?"

      "Lăng đại tiểu thư, tuổi ngươi còn trẻ, chẳng lẽ bị chứng trì độn của người già sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc nghiêng đầu, ý cười trong mắt tiêu tán : "Khi nào Bổn Vương phi ngạo mạn xông vào phủ Thừa Tướng, bổn vương phi rất khách khí phân phó hộ vệ phủ Thừa Tướng vào thông báo, để cho Tả Thừa Tướng giúp đỡ, cho phép bổn vương phi vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu về nha."

      thèm để ý lời giễu cợt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm kiêu ngạo lạnh lùng bắt chéo hai tay, gằn từng tiếng : "Nếu gia phụ muốn cho ngươi vào, để ngươi tìm sủng vật Tiểu Kim Chồn về. Như vậy. . . Thụy vương phi lại muốn làm thế nào đây?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhún vai cái, nụ cười xinh đẹp càng thêm ma mị : "Nếu Tả Thừa Tướng chịu mở rộng cửa, bổn vương phi tự nhiên cũng xông vào. Bổn vương phi luôn luôn giữ ở bên ngoài của lớn phủ Thừa Tướng, cho đến khi con chồn bảo bối của ta ra ngoài mới thôi."

      "Ngươi. . ." Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lòng của Lăng Tiêm Tiêm bỗng dưng căng thẳng. Hai mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bắn ra lửa giận hận thể đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt đốt cháy.

      Tối nay Độc Vương lặng lẽ dẫn người rời phủ, Tuyết Ảnh các bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Nếu như, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngăn ngoài cửa lớn phủ Thừa Tướng, như vậy trăm tên thị vệ Thụy vương phủ khẳng định cũng rút lui. Đến lúc đó. . . Độc Vương làm sao có thể lén lút vụng trộm rời phủ Thừa Tướng đây?

      Lúc này, Phương Hoành quản gia Thụy vương phủ bưng bàn sủi cảo hấp nóng hổi tới. Cung kính khom người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Phương Hoành cái khay bạc trong tay lên cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt: “Vương phi, sủi cảo hấp ngài muốn đây.”

      Đưa tay nhận cái khay bạc bày đầy sủi cảo hấp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt cười. Cầm đũa lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt đầu nhìn đến tồn tại của Lăng Tiêm Tiêm, thong thả ung dung thưởng thức sủi cảo hấp thơm ngát trong mâm.

      “Ừ, mùi vị tệ nha.” Sau khi nuốt xuống miếng sủi cao hấp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngửa đầu cười hì hì nhìn về phía Phương Hoành: “Quản gia, hỏi chút trăm tên thị vệ yên tĩnh canh giữ bốn phía phủ Thừa Tướng có đói bụng . cho bọn biết mùi vị của sủi cảo hấp rất tốt, nếu bọn họ cảm thấy đói bụng, có thể thay phiên tới đây ăn sủi cảo hấp nha.”

      Hai mắt Phương Hoành quản gia chút để ý quét qua Lăng Tiêm Tiêm, mở miệng chậm rãi : “Vương phi, sáng nay bọn thị vệ dùng đồ ăn sáng rất no, tin tưởng nhanh đói như vậy. Dù sao Tả Tướng cũng chịu mở rộng cửa, cho chúng ta vào phủ tìm kiếm sủng vật bảo bối Cầu Cầu của vương phi, bọn thị vệ vẫn trông coi bốn phía phủ Thừa Tướng. như vậy đợi đến lúc bữa trưa và bữa tối, hoặc là đợi đến đồ ăn sáng ngày mai, vương phi lại giới thiệu sủi cảo hấp cho bọn họ cũng muộn.”

      “Như vậy, như vậy…. Quản gia nhớ dặn dò nhóm người bán hàng rong, để cho bọn họ chuẩn bị nhiều sủi cảo hấp chút, để bọn thị vệ ăn trưa cùng tối hôm nay, hoặc là đồ ăn sáng ngày mai, có thể tận tình hưởng dụng nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười mở miệng, lại thoải mái thưởng thức sủi cảo hấp trong cái khay bạc.

      “Dạ!” Thanh Phương Hoành quản gia vang dội và cung kính lên tiếng, thân thể lại lần nữa đứng thẳng bên trái nhuyễn tháp.

      Nghe được đọan đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và quản gia Phương Hoành, sắc mặt Lăng Tiêm Tiêm từ xanh chuyển thành đen, lại từ đen chuyển thành tím. Nàng, rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ…. Nếu để cho nàng tiến vào phủ mát, nàng ngăn ở cửa lớn Thừa Tướng sao?

      Nhưng trong lòng mình vô cùng ràng, trong phủ Thừa tướng căn bản thể có cái gì sủng vật. Tiểu Kim Chồn, đây ràng là Thượng Quan Ngưng Nguyệt bừa bãi a. Nếu bên trong phủ có Tiểu Kim Chồn tồn tại, như vậy Thượng Quan Ngưng Nguyệt vì sao cố ý muốn vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn đây? Trong này nhất định cất dấu mưu lớn mà nàng cách nào suy đoán ?

      Cánh tay Lăng Tiêm Tiêm vốn đan chéo thả lòng ra, bóp chặt bàn tay thành nắm đấm, nàng cắn rang lạnh lùng hỏi: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt sủng vật Tiểu Kim Chồn của ngươi quả có trong phủ Thừa Tướng. Chỉ là, nếu ngươi mực chắc chắn nó núp ở trong phủ Thừa tướng, gia phụ Tả Thừa Tướng tự nhiên cũng thể vứt mặt mũi của Thụy vương. Phủ Thừa Tướng nguyện ý mở rộng cửam để ngươi như nguyện vào phủ tìm tung tích của Tiểu Kim Chồn. Chỉ là, nếu ngươi thể tìm được Tiểu Kim Chồn, như vậy mời lập tức rút lui khỏi phủ Thừa Tướng?”

      Ngửa đầu, dung nhan tuyệt sắc hướng về phía Lăng Tiêm Tiêm lộ ra nụ cười rực rỡ xinh đẹp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị : “Nếu bổn vương phi thể tìm được con chồn trong phủ Thừa tướng, liền chứng minh trực giác của bổn vương phi là sai. Đến lúc đó, bổn vương phi chỉ lập tức rút lui khỏi phủ Thừa Tướng, hơn nữa còn bời vì vô cớ quấy rầy yên tĩnh của phủ Thừa Tướng, trước khi rút lui khỏi phủ Thừa Tướng nhất định nhận lỗi với Tả Thừa Tướng cùng Lăng đại tiểu thư.”

      Lăng Tiêm Tiêm như bị vây trong sương mù, hai mắt lần nữa thâm thút xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ngay sau đó, thân thể nàng vốn ngăn trở cửa lớn bỗng chốc dời sang bên cạnh. Cánh tay trái hướng bên trong cửa, nàng đưa tay ra dấu xin mời với Thượng Quan Ngưng Nguyệt: “ như vậy….Xin mời Thụy vương phi vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn ?”

      “Quản gia, ngươi dẫn theo bảy tên Ảo Ánh vào phù tìm kiếm con chồn trước. Đợi bổn vương phi thưởng thức hết sủi cảo hấp trong khay bạc, vào phủ tìm kiếm con chồn cùng các ngươi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt lãnh đạm nhìn Phương Hoành quản gia, rồi lại cúi đầu thưởng thức sủi cảo hấp trong khay bạc.

      Vẻ mặt Phương Hoành quản gia cung kính đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm : “Lăng đại tiểu thư, chúng ta đối với hoàn cảnh trong phủ Thừa tướng chưa quen thuộc, làm phiền ngươi trước dẫn đường cho chúng ta?”

      Lăng Tiêm Tiêm nhăn mày lại, lặng lẽ làm dấu tay với hai mươi mấy tên hộ vệ cầm kiếm ở cửa. Dấu tay kia có ý tứ là: các ngươi ở bên ngoài giữ cửa, cẩn thận quan sát từng hành động của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ngay sau đó, Lăng Tiêm Tiêm liền ngẩng đầu tiến vào trong phủ. Phương Hoành quản gia cùng bảy tên Ảo Ảnh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra chút cười lạnh quỷ dị dễ dàng phát giác, cũng nhanh chóng đuổi theo Lăng Tiêm Tiêm tiến vào trong...
      Last edited by a moderator: 7/9/14
      tn99Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106: Dấu Mưu

      Edit: Thu Thuyền
      Beta: Alligator

      ngày đẹp trời, ánh tịch dương chiếu xuống mọi vật, xa xa bầu trời những đám mây trắng bồng bềnh trôi dạt.

      mặt đất, những cơn gió tùy ý chơi đùa với nhau, hai mươi mấy tên hộ vệ phủ Thừa Tướng cầm kiếm, mắt chớp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng tay cầm trường kiếm sớm thấm đẫm mồ hôi.

      Trong lòng bọn họ thầm cầu nguyện, cầu nguyện quản gia của phủ Thụy Vương nhanh chút mau mau tìm ra Tiểu Kim chồn, rồi rút khỏi phủ Thừa tướng, bọn họ sợ Thụy vương phi rồi.

      Lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nằm nghiêng giường, đối với cái nhìn của hai mươi gã hộ vệ này, nàng hoàn toàn có phản ứng.

      Nụ cười ranh mãnh theo gió khẽ nâng lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, tự nhiên thưởng thức sủi cảo tản ra mùi thơm lượn lờ trong khay ngọc.
      Cùng lúc đó, ở gian hàng rong xa Thượng Quang Ngưng Nguyệt nằm —

      Trong giang hàng bán mì phở, người nhìn tướng mạo xấu xí, thuần thục nhào nặn bột mì đột nhiên hơi dừng lại. Khóe môi nâng lên nụ cười mang ý vị sâu xa, tên bán hàng rong liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ánh mắt mang theo nụ cười vừa thưởng thức vừa đùa giỡn, nhưng trong mắt kia xẹt qua tia bén nhọn dễ dàng phát ra. Đối với việc Thượng Quang Ngưng Nguyệt làm náo động phủ Thừa Tướng, những người dân thể nào đoán được rốt cuộc là có chuyện gì, thế nhưng tên bán hàng rong này giống như sớm biết trước màn như vậy xảy ra.
      Nàng an bài nhiều người bán hàng rong đến đây, có là chỉ tùy ý lót đầy dạ dày của nàng thôi ? Sợ rằng lót đầy dạ dày là giả, mà mục đích của nàng là muốn mượn bọn người bán hàng rong này, đem mọi chuyện mà bọn họ thấy truyền bá cho tất cả mọi ngưởi ở Long Diệu Hoàng Triều đấy chứ?

      Dù sao, chính mắt thấy nhóm người bán hàng rong truyền miệng , còn hơn tờ chiếu thư Hoàng thượng ban xuống, càng làm cho người ta thêm khâm phục. phải sao?

      Khó trách Thánh Đế phái sứ giả linh cung đến Long Diệu Hoàng Triều tìm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đều bị Thánh Tôn giết hết, ngay cả tin tức cũng có. Thánh Tôn, ngươi lợi dụng thông minh tuyệt đỉnh của nàng đối phó với Thánh Đế, quả là cao minh a. Chỉ tiếc, ngươi trăm tính ngàn tính cũng nghĩ tới, Thánh Đế phái ta tới Long Diệu Hoàng Triều để gây nội chiến đây?

      Người của Linh cung dịch dung thành người bán hàng rong, hai mắt đen láy khẽ chau lại, quanh thân thể phát ra ánh sáng. Chỉ là trong ánh sáng đó, chứa sát khí cuồng vọng mạnh mẽ.

      Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngoan ngoãn cùng trở về Linh cung. Như vậy lần xuất cung này của , kết thúc trong vui vẻ. Ngược lại, tay dính đầy máu tươi, tuyệt đối để Thượng Quan Ngưng Nguyệt thắng.

      Thượng Quang Ngưng Nguyệt nằm nghiêng nhuyễn tháp, nở nụ cười lười biếng, cúi đầu thưởng thức sủi cảo. Đũa trúc trong tay nàng khẽ ngưng lại, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên.

      Đây là ý gì, vì sao nàng mơ hồ cảm thấy luồng sát khí cực mạnh? Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoài nghi nhíu lại, lạnh lung nhìn hai mươi hộ vệ phủ Thừa Tướng.

      Lăng Tiêm Tiêm ra lệnh, phải quan sát mọi hành động của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai mươi mấy gã hộ vệ thân thể cứng lại, hai mắt như tin nhìn đối phương. Này Thụy vương phi làm sao thế? Vì sao đột nhiên nhìn bọn họ, chỉ là ánh mắt làm tâm hồn bọn rung sợ đến rợn cả tóc gáy?

      đúng, sát khi cường đại này thể nào có người hai mươi mấy gã hộ vệ của phủ Thừa Tướng được. Quản gia và bảy tên Ảo Ảnh vào phủ tìm Tiểu Kim chồn Cầu Cầu ‘mất’, bọn họ giấu sát khí rất tốt, nếu có cũng chỉ là tinh thần keo sơn gắn bó thôi.

      Chẳng lẽ…sát khí cực mạnh này, là đến từ những người bán hàng rong? Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng quay đầu, mắt ngọc lạnh lùng càn quét, chăm chú nhìn kỹ nhóm người bán hàng rong.

      Nàng nhìn sang, tên khiêng cây mứt quả, ngồi xuống mặt đất đưa lưng dựa vào vách tường, nhàm chán cắn móng tay.

      Mà mấy tên tay cầm khay ngọc chứa bánh ngọt đầy đủ màu sắc, còn có vài tên kia lắc lắc hạnh nhân, quả hạch đào, táo đỏ, quả khô. Đám người còn lại thuần thục vân vê, nhào nặn, băm nhân bánh, cảnh tượng rất nhộn nhịp.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt được sát khí, khỏi nhíu mày, quay đầu lại, lần nữa thưởng thức sủi cảo hấp. Chỉ là, lúc nàng quay lại, mắt chút để ý lướt qua những người bán hàng rong lần nữa.

      Trong giây phút Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay đầu lại, có tên bán hàng rong, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt đầy tán thưởng.

      Trong long hơi động sát khí chút, bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận ra. May mắn là nhanh chóng thu lại, nếu bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát ra , nhất định đem đánh ra ngoài.

      nghĩ đến, đối với sát khí nàng lại nhạy bén như vậy, nhạy cảm của nàng làm giật mình. Nha đầu này lợi hại, hổ là người chảy trong mình dòng máu cao quý của Thánh chủ a!

      Ở nơi này tên giả dạng làm người bán hàng rong, trong long tự an ủi chính mình nhanh chóng giấu sát khí cũng để ý đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt cuối đầu thưởng thức sủi cảo, mắt của nàng nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly mang theo tia khát máu.

      là im lặng a! Ngươi…cho là kịp thời thu lại sát khí, ta phát ra ngươi sao? Ngươi đừng tự cho mình là người thông minh, ngươi biết là cái đuôi của ngươi lòi ra rồi, còn ở đó vui sướng vì nhanh nhạy của m
      http://***************.com/downloads/posts/2080076.gif

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 107: Nhận lỗi

      Edit+Beta: Alligator

      Bầu trời xanh, khảm những áng mây trắng muôn màu muôn vẻ, biến hóa khôn lường.

      Hai mươi mấy tên hộ vệ Thừa Tướng phủ mê man ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt như bị thần kinh, lười biếng cuộn mình lại, giống như đắm chìm trong giấc mơ.

      Mây trắng lững lờ, làm người ta mơ mơ hồ hồ. Nhưng tâm tư của Thụy vương phi, so với đám mây trắng kia, chỉ có hơn có kém a.

      Nàng thưởng thức bàn mỹ vị xong, phải nên cùng quản gia vào phủ tìm kiếm Tiểu Kim Chồn sao? Sao tại, nàng tùy tiện ném cái khay thức , gục đầu xuống ngáy o o chứ?

      Phía sau nhuyễn tháp, người linh Cung dịch dung thành tiểu thương ở Long Diệu, gì chớp chớp mắt, khóe môi nổi lên nhàn nhạt ý cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt điềm nhiên vào giấc ngủ.

      Hành động hôm nay, đối với người thường có thể hồi máu tanh. Nhưng mà, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng mà , lại phảng phất như nhàn chán đến cực điểm, tùy ý tìm trò chơi giải sầu thôi. Trò chơi này, nàng thích chơi. Những người bị nàng bức tham dự trò chơi, chỉ có thể run sợ trong lòng a.

      Nhóm tiểu thương còn lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngủ, cái trán có mồ hôi lạnh chảy xuống.

      Mệnh lệnh cho bọn họ tới đây bày bán, còn phải mang theo nguyên liệu nấu ăn, kết quả chỉ ăn mâm sủi cảo hấp. Luôn mồm muốn tìm bảo bối đánh mất. Nhưng người vào phủ tìm kiếm cũng là Phương Hoành quản gia, nàng là chủ nhân của con chồn lại lười nhác ngủ nhuyễn tháp, biểu tình vô cùng thờ ơ. Thụy vương phi này. . . Rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, làn gió mát thổi tới đại môn phủ Tả Thừa tướng. Tiếng kẽo kẹt vang lên, Lăng Tiêm Tiêm dẫn đầu đoàn người xuất , theo sau là hai con trai cùng vài sủng thiếp của Tả Thừa tướng.

      "Thụy vương phi, Phương quản gia vào tìm có kết quả, tại ngươi nên rút khỏi đại mộ Thừa Tướng phủ . Đương nhiên, trước khi Thụy vương phi rút khỏi Thừa Tướng phủ, trăm ngàn lần đừng quên thực hứa hẹn, xin lỗi ta cùng gia phụ." Lăng Tiêm Tiêm Khoanh tay, ánh mắt mười phần lạnh lẽo nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Giả bộ ngủ? Nghĩ giả bộ ngủ liền có thể trốn tránh việc nhận lỗi sao? Lại , trước mặt mọi người chính mồm nàng ra. Nếu tìm thấy Tiểu Kim Chồn trong phủ, nàng xin lỗi vì vô cớ quấy rầy Tả Thừa Tướng phủ.

      vất vả mới có cơ hội hạ uy phong của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm nàng há lại dễ dàng buông tha, vậy phải làm chính mình thất vọng sao?

      mặt hai con trai của Tả Thừa tướng và mấy sủng thiếp đầy vẻ châm chọc, trăm miệng lời : "Thụy vương phi, mau mau nhận lỗi , chúng ta dựng thẳng màng nhĩ chờ nghe đây?"

      Thấy tình hình này, trong mắt người dịch dung thành tiểu thương Long Diệu nhất thời có chút đồng tình cùng thương hại, kì thực là ý cười hèn mọn khinh miệt. đám ngu xuẩn, sắp chết đến nơi rồi, còn hồn nhiên biết. là đáng thương a, bi ai a!

      Đám tiểu thương còn lại liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nâng tay lau mồ hôi lạnh chảy xuống bên má. Nhận lỗi? Thụy vương phi luôn luôn cuồng ngạo, chẳng coi ai ra gì nhận lỗi sao?

      Ta Lăng đại tiểu thư a, ngươi đừng buông tha người, thức thời chừa lại đường lui cho mình ? Tác phong làm việc của Thụy vương phi ngươi cũng phải biết, đừng là nàng chịu nhận lỗi, với tính tình của nàng, chắc chắn cho ngươi nếm mùi đau khổ.

      Lúc này, quản gia Thụy vương phủ Phương Hoành và mấy tên Ảo Ảnh từ trong phủ Thừa tướng ra. mặt lộ ra biểu tình uể oải, bọn họ cúi thấp đầu, đồng loạt khom người bẩm báo: "Vương phi, bọn thuộc hạ vô năng. Dù biết con chồn ở trong Thừa Tướng phủ, nhưng lại tìm được tung tích của nó."

      Diễn , các ngươi cứ tiếp tục diễn . Nhưng là. . . Cầu xin các ngươi đừng diễn đạt như thế a? cách khác, ta còn thực lo lắng mình nín được, ôm bụng cười thoải mái trận a!

      Người Linh Cung dịch dung thành tiểu thương nhịn được khóe miệng co rút, hai tay giữ chặt hông nhịn cười.

      Lười biếng duỗi tay, lại nhu nhu mắt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, chậm rãi vuốt vuốt mấy sợi tóc có chút hỗn độn, thần thái mị hoặc ngồi thẳng nhuyễn tháp.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười quyến rũ, mở miệng chậm rì rì : " ngượng ngùng, đêm qua ngủ hơi trễ. Mới rồi chống đỡ được, có chút thất lễ."

      "Nếu Thụy vương phi thiếu ngủ, nhanh nhận lỗi ? Như vậy. . ." Khóe miệng Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng khẽ nhếch, nhíu mày trào phúng: "Ngươi liền có thể rút khỏi Thừa Tướng phủ của ta, hồi phủ của người lại ngủ bù."

      "Nhận lỗi?" Ý cười mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu liễm lại, nhăn đôi mày thanh tú, giống như hiểu lời của Lăng Tiêm Tiêm.

      Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng hừ mũi, cao giọng : "Như thế nào? Hay là Thụy vương phi lo lắng tổn hại mặt mũi, quyết định phủ nhận hứa hẹn? Lời hứa hẹn của ngươi, cũng phải là ta lập lên. Ở đây nhiều người như vậy, đều nghe được ràng, cần bọn họ lặp lại cho ngươi sao?"

      Che miệng lại, ngáp dài cái, Thượng Quan
      Ngưng Nguyệt cười hì hì trả lời: “Nếu cuối cùng tìm được con chồn bảo bối trong phủ, bổn vương phi xin lỗi vì vô cớ quấy rầy Thừa Tướng phủ. Bổn vương phi nếu dám , há lại có thể phủ nhận chứ?”

      Hai mắt Lăng Tiêm Tiêm trào phúng quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh vô cùng vang dội: “Quản gia Phương Hoành bẩm báo với ngươi, tìm được tung tích của Tiểu Kim Chồn. Nếu như vậy, tại Thụy vương phi nhận lỗi, chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý cười cười nhìn Lăng Tiêm Tiêm, nhếch môi chậm rãi : “Người ta phải đột nhiên bừng tỉnh, chưa nghe được bẩm báo của quản gia sao?”

      “Ngươi…” Lăng Tiêm Tiêm tức giận, nghiến răng, ngón tay chỉ thẳng Phương Hoành quản gia : “Phương quản gia, Thụy vương phi chưa nghe được ngươi bẩm báo, ta nghĩ ngươi ngại lặp lại lần ?”

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cụp mắt xuống, vuốt ve ngón tay, tươi cười nhìn Phương Hoành : “Quản gia, các người xác thực tìm được Tiểu Kim Chồn trong phủ Thừa Tướng?”

      “Đúng vậy.” Phương Hoành quản gia khẽ gật đầu, lời tuy ràng, nhưng lại có chút vô lực.

      “Như vậy a! Được rồi, nếu Tiểu Kim Chồn ở trong Thừa Tướng phủ, bổn vương phi lại bởi vì trực giác sai lầm mà quấy rầy Thừa Tướng phủ, bổn vương phi nên tuân thủ hứa hẹn, nhận lỗi với Tả Thừa Tướng cùng Lăng đại tiểu thư.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng , đồng thời đứng dậy.

      cẩn thận nín thở, nghẹn họng nhìn trân trối từng bước , Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, đám tiểu thương đầy mồ hôi lạnh chảy xuống. thể nào, Thụy vuong phi đột nhiên đổi tính sao? Nàng… nhận lỗi với Lăng Tiêm Tiêm?

      Người Linh Cung trà trộn vào đám tiểu thương càng ấn chặt hông, trong lòng nhịn được thầm : đúng là chỉ có ngươi a, trước cười hì hì nâng người ta lên tận trời, rồi lại tàn nhẫn ngoan độc ném người ta vào vực sâu vạn trượng. Lăng Tiêm Tiêm dù bị ngươi đùa chết, cũng bị ngươi làm tức chết.

      Quả nhiên, ngay khi Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay, kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ mũi với nàng, đợi nàng nhận lỗi là lúc…

      Kẽo kẹt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên dừng bước, tao nhã gãi đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Phương Hoành.

      Nguyên bản gãi gãi đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên chỉ vào nhóm người quản gia cùng Ảo Ảnh : “, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy! Di… Số người đúng nha?”

      Lăng Tiêm Tiêm làm bộ ngạo mạn, chuẩn bị nghênh đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhận lỗi, lập tức trừng mắt giận dữ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi : “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rốt cuộc ngươi có chịu nhận lỗi ?”

      “Đương nhiên là chuẩn bị nhận lỗi a, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta là nữ chủ nhân của Thụy vương phủ, nếu là ta lời giữ lời, chẳng phải làm Thụy vương phủ chịu tiếng lời giữ lời sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt nhìn Lăng Tiêm Tiêm, mở miệng ôn nhu đáp.

      “Vậy ngươi vì sao đột nhiên đếm người, mượn cớ kéo dài a?” Lăng Tiêm Tiêm đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt xanh mét .

      Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch lên tạo thành độ cong dã, mở miệng cười hỏi: “Nghe những lời này của ngươi, quản gia ràng mang theo bảy tên thuộc hạ vào phủ, nhưng tại lại chỉ có sáu người theo ra. Thiếu người, chẳng lẽ ta nên hỏi quản gia xảy ra chuyện gì sao?”

      “Tên kia là Ngân lang, thời điểm ra phủ bỗng nhiên đau bụng, muốn mượn nhà vệ sinh phủ Thừa Tướng dùng lát. cầu nho như thế, nếu ta quả quyết cự tuyệt, cũng quá cho Thụy vương phi mặt mũi ? Cho nên ta liền cho hộ vệ đưa nhà vệ sinh, tin tưởng khi Thụy vuong phi nhận lỗi xong, tên kia cũng ra.” Hai mắt sắc bén, Lăng Tiêm Tiêm cắn răng lạnh lùng .

      Chỉ sợ cái tên kia mượn nhà vệ sinh là giả, muốn ở bên trong phủ làm cái gì mới là ? Nhưng mà, mấy chục tên hộ vệ trong phủ đều di theo Ngân Lang nhà vệ sinh, chỉ bằng mình , có năng lực làm lên cái gì chứ?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng tới trước mặt Lăng Tiêm Tiêm, cười mị hoặc : “ ra là thế. Lăng đại tiểu thư đối với thuộc hạ của ta tốt như thế, ta lại quấy rầy Thừa Tướng phủ, ta đây nên chân thành xin lỗi Tả Thừa Tướng cùng Lăng đại tiểu thư mới phải.”

      Lăng Tiêm Tiêm nhíu mày, hai mắt xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt : “Chân thành xin lỗi liền miễn , việc sáng sớm tinh mơ quấy rầy Thừa Tướng phủ, cho qua .”

      “Lăng đại tiểu thư hào phóng.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, giống như muốn cho tất cả mọi người nghe thấy, nàng dương cao giọng : “Đối với việc quấy rầy Thừa Tướng phủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta là…”

      “Khoan ! Vương phi, người của Thừa Tướng phủ căn bản có tư cách để ngài xin lỗi.” Ngay khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa muốn ra ba chữ thực xin lỗi. Ngân Lang đột nhiên hô to…
      Last edited: 10/9/14
      tn99 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :