1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Cầu Cầu dễ thương quá ^^
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100: Huyền cơ bên trong

      Edit+Beta: Alligator


      Ánh trăng mông lung hòa với ánh nến, chiếu lên dung nhan Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt phượng mê người bắn ra bốn phía : "Nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, được viết tờ giấy Dạ Dật Phong đưa cho Lăng Tiêm Tiêm."

      Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm vội vàng thả quả nho trong tay vào khay, đứng lên, tới chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi.

      Cầu Cầu ngẩng cái đầu đáng , hai mắt quay mòng mòng bắn ra tham quang, còn đợi Hiên Viên Diễm đưa cho nó quả nho thứ tư. Ai biết được, Hiên Viên Diễm lại chẳng gì với nó, đột nhiên đứng lên.

      Mấy cái râu vàng vểnh lên, tiểu móng vuốt vội vàng túm lấy vạt áo của Hiên Viên Diễm, thế này mới bị ngã chổng vó.

      Hiên Viên Diễm dời bước đến chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngón tay dài cầm quả nho bóc vỏ đưa tới bên môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tươi cười như ánh mặt trời : "Nguyệt nhi, cho nàng."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên cười với Hiên Viên Diễm, khẽ hé môi bắt lấy quả nho thương. Nước nho trong vắt mang theo hương vị ngọt ngào của hạnh phúc đến cổ họng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt, mở miệng ôn nhu : "Đừng nóng vội nga, lập tức viết xong."

      rồi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tập trung nhìn vào giấy tuyên thành bàn, ngón tay trắng nõn cầm bút, viết chữ lên trang giấy.

      Ngay khi Hiên Viên Diễm sủng nịnh cười cười, chuẩn bị nhìn chữ viết giấy, Cầu Cầu túm vạt áo dựng đuôi lên, linh hoạt nhảy lên vai .

      Cái miệng nhắn cực kỳ bất mãn chu lên, tiểu móng vuốt lôi kéo làm rối tung tóc đen của Hiên Viên Diễm. Khóe miệng Hiên Viên Diễm co rút, lập tức xoay đầu qua, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Cầu Cầu.

      Miệng chồn bĩu cao, tiểu móng vuốt kéo bàn tay Hiên Viên Diễm về phía cái khay, chồn mâu thập phần ủy khuất nhìn Hiên Viên Diễm.

      Truyện chỉ được post *******************.

      Nhìn ánh mắt đáng thương hề hề của Cầu Cầu, Hiên Viên Diễm nhịn được cười khẽ ra tiếng. Đối với hành động của nó, Hiên Viên Diễm sao có thể hiểu chứ? Ý tứ ràng là: phải lúc trước thương lượng tốt rồi sao, ngươi cho người ta ăn năm quả nho to. tại người ta mới ăn ba quả, còn hai quả chưa ăn a?

      " phục ngươi." Khóe môi Hiên Viên Diễm cong lên, bốc quả nho đưa cho Cầu Cầu.

      Cái miệng vốn chu lên lập tức mở ra, chuẩn xác tiếp lấy quả nho, đồng thời tạo ra thanh bẹp bẹp, cười tít mắt.

      Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng viết xong chữ cuối cùng, lém bút lên mặt bàn.

      Lười biếng bắt chéo tay, cười cười nhìn Cầu Cầu nằm úp sấp vai Hiên Viên Diễm, híp mắt hưởng thụ mỹ vị, khẽ mở miệng ôn nhu : "Cầu Cầu, ngoan! bên cạnh chơi lát, ta và Diễm muốn thảo luận ít chuyện trọng yếu nga."

      Cầu Cầu vươn đầu lưỡi liếm nước nho dính bên môi, vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Diễm, rồi lại chỉ vào khay ngọc trong tay Hiên Viên Diễm.

      --Này, ngươi ngàn vạn lần đừng quên nga, ngươi còn thiếu Cầu Cầu quả nho to nga!

      Miệng chồn kêu xèo xèo với Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu nhảy từ vai Hiên Viên Diễm xuống, nhanh như chớp nhảy tới nhuyễn tháp cách đó xa.

      Tuy rằng Hiên Viên Diễm nghe hiểu tiếng chồn, nhưng dùng tóc suy nghĩ cũng có thể đoán được Cầu Cầu vừa mới ồn ào cái gì, khóe mắt khỏi run rẩy nhìn thân hình lười biếng cuộn tròn nhuyễn tháp, dùng đầu lưỡi khẽ liếm tiểu móng vuốt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị hành động nghịch ngợm của Cầu Cầu làm cho cười ra tiếng, rồi chuyển mắt lên trang giấy, chậm rãi : "Diễm, những chữ bị trong trang giấy Dạ Dật Phong đưa cho Lăng Tiêm Tiêm, ta viết lại toàn bộ rồi."

      Hiên Viên Diễm đưa khay ngọc cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, híp mắt nhìn chữ giấy, có chút khó hiểu thầm: "Nếu nội chiến thất bại, lập tức mang theo dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, trước Pilea cùng Linh Lan*. Nếu nắm chắc lợi thế, bản thái tử tuyệt tha thứ."

      Pilea, Linh Lan: đều là tên hoa.

      "Khụ. . . . Nguyệt nhi, cái này hình như cũng nhắc gì đến nơi của Kim Phỉ Thúy và Thánh Thủ Y Vương a?" Hiên Viên Diễm nhăn mày, hai tròng mắt nổi lên sương mù.

      "Dạ Dật Phong sợ ta lấy tờ giấy, là vì cho dù lộ mặt chữ, cũng thể hiểu hàm ý sau những chữ này. Nếu nghe chàng nhắc tới ba chữ Kim Phỉ Thúy, ta cũng giống chàng, hoàn toàn chẳng hiểu những chữ này là gì, căn bản chỉ là chuyện đâu."

      Bốc quả nho bỏ vào miệng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt lại khay lên bàn. Dung nhan như họa ở nụ cười mị hoặc nuốt quả nho xuống, chỉ tay vào chữ giấy tuyên thành.

      "Khi ta nghe được ba chữ Kim Phỉ Thúy từ miệng chàng, ta đoán chính xác huyền cơ bên trong rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, tiếp tục : "Ý tứ chân chính là. . . Nếu chàng cùng Khương thái hậu khai chiến, khi Khương thái hậu thất bại. Như vậy Tả Thừa tướng liền làm theo mệnh lệnh của Dạ Dật Phong, lập tức mang theo Kim Phỉ Thúy, nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Chỉ cần có được Thánh Thủ Y Vương trong tay, tương đương với việc khống chế tính mạng của mẫu phi chàng."

      "Nếu tính mạng của mẫu phi bị Tả Thừa tướng khống chế, vì để bảo vệ tính mạng của mẫu phi, ông ta đưa ra điều kiện bất lợi gì, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng thôi." Hiên Viên Diễm nhíu mày, dưới ánh nến, khuôn mặt tuyệt mỹ hàn ý lạnh lẽo.

      "Ngân Lang và Thanh Báo bí mật giám thị phủ Tả Thừa tướng, bọn họ chưa truyền đến tín hiệu gì, chứng minh Tả Thừa tướng vẫn chưa có dấu hiệu hành động. Cho nên, chúng ta cần phải trước Tả Thừa tướng, giải quyết nguy cơ." Sóng mắt lưu chuyển, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp như hoa quỳnh nở giữa ban đêm, làm người ta hồn xiêu phách lạc.

      Truyện chỉ được post *******************.

      Hiên Viên Diễm nhìn kỹ giấy tuyên thành, nhàng : "Mang theo dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, trước Pilea cùng Linh Lan?"

      Căn cứ vào giải thích của Nguyệt nhi, dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo ám chỉ Kim Phỉ Thúy, mà Pilea cùng Linh Lan ám chỉ nơi ở của Thánh Thủ Y Vương.

      Nhưng là dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, Pilea cùng Linh Lan đều là thực vật, căn bản chẳng có liên quan gì với Kim Phỉ Thúy và Thánh Thủ Y Vương a? Vì sao Nguyệt nhi nghe được ba chữ Kim Phỉ Thúy, liền có thể đoán chính xác huyền cơ bên trong chứ? Hay là. . .

      Hiên Viên Diễm bỗng nhiêm cầm bút lên, khoanh tròn chữ "Kim", viết chữ “Kim” bên cạnh Chuỗi Hạt Thảo.

      " ra là thế! Chuỗi Hạt Thảo kỳ còn có cái tên khác, là Phỉ Thúy Cảnh Thiên." Hiên Viên Diễm lại vẽ vòng tròn hai chữ "Phỉ thúy", thản nhiên : "Đem chữ Kim ở dây tua vàng kết hợp với chữ phỉ thúy của Phỉ Thúy Cảnh Thiên, liền thành Kim Phỉ Thúy."

      "Cũng như thế, chỉ cần ghép Pilea cùng Linh Lan, liền ra nơi ở của Thánh Thủ Y Vương." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười xinh đẹp, ngón tay duỗi tới cái khay ngọc bàn.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm quả nho cho vào miệng, thích ý nhấm nháp, còn Hiên Viên Diễm viết hai cái tên Pilea cùng Linh Lan lên giấy.

      Hiên Viên Diễm ném bút lên bàn, nhìn những chữ mình viết, nhíu mày : "Pilea còn gọi là Bạch Tuyết Thảo, Linh Lan còn gọi là Quân Ảnh Thảo."

      "Ghép dây tua vàng và Phỉ Thúy Cảnh Thiên, tạo ra Kim Phỉ Thúy. cách khác. . . Chỉ cần đem Bạch Tuyết Thảo cùng Quân Ảnh Thảo ghép lại, là nơi ở của Thánh Thủ Y Vương." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vòng tròn chữ "Bạch" cùng chữ "Quân", ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, : "Bạch quân? Diễm, chàng từng nghe qua chỗ này chưa?"

      "Bạch Quân?" Hiên Viên Diễm vặn chặt chân mày : "Trong Long Diệu hình như có nơi nào tên Bạch Quân, chẳng lẽ. . . Chỗ này ở ba nước khác."

      "Nếu là ở Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần, vậy phải vạn dặm tìm Thánh Thủ Y Vương rồi." Nghe Hiên Viên Diễm , khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt khỏi co rút vài cái.

      " đúng!" Hiên Viên Diễm bỗng nhiên lắc lắc đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt giấy : "Nếu Thánh Thủ Y Vương ở ba nước kia, Dạ Dật Phong bảo Tả Thừa tướng tìm ."

      Thời điểm Dạ Dật Phong đưa tờ giấy cho Lăng Tiêm Tiêm, là trước khi nội chiến giữa và Khương Thái hậu xảy ra. Cái này đủ để chứng minh, thời điểm đó Tả Thừa tướng lấy được Kim Phỉ Thúy từ trong tay Khương Thái hậu.

      Nếu Thánh Thủ Y Vương ở ba nước khác, y theo tác phong cẩn thận của Dạ Dật Phong, nhất định bảo Tả Thừa tướng giao Kim Phỉ Thúy cho , sau đó tự mình tìm nơi ở của Thánh Thủ Y Vương. Nhưng là cũng làm như vậy, ngược lại mệnh lệnh Tả Thừa tướng tìm Thánh Thủ Y Vương.

      Giải thích duy nhất là: Thánh Thủ Y Vương kỳ ở Long Diệu, mà Dạ Dật Phong nếu có hành động khác thường ở Long Diệu, khẳng định bị mình phát . Thế nên mới tự mình tìm người, nên chỉ có thể bất đắc dĩ hạ lệnh cho Tả Thừa tướng bí mật tìm kiếm.

      Truyện chỉ được post *******************.

      Nhưng là, mình đối với Long Diệu hiểu biết rất ràng, trong Long Diệu quả có chỗ nào gọi là Bạch Quân a. Chẳng lẽ. . .

      Híp mắt nhìn chữ giấy, Hiên Viên Diễm bỗng nhiên nhìn đến hai chữ, giương mày tuấn, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Nguyệt nhi, nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, có thể phải là ghép lại chữ thứ nhất của Bạch Tuyết Thảo và Quân Ảnh Thảo, mà là. . ."
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: Cùng chồn tranh thủ tình cảm

      Edit+Beta: Alligator


      Ánh nến đỏ tươi nghiêng ngả theo gió, tận tình chiếu lên mái tóc rối tung của Hiên Viên Diễm, làm dung nhan càng thêm tao nhã tà mị.

      Tuấn mâu tản ra tia sắc bén, Hiên Viên Diễm tiếp nhận bút từ Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Cúi người xuống, giấy tuyên thành vẽ vòng tròn quanh chữ "Tuyết" và chữ "Ảnh".

      "Diễm ý chàng là. . . Nơi Thánh Thủ Y Vương phải lấy từ hai chữ thứ nhất của hai từ Bạch Tuyết Thảo và Quân Ảnh Thảo, mà là hai chữ thứ hai ghép lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt nhìn trang giấy, nhu hòa : "Tuyết Ảnh? Long Diệu Hoàng Triều có nơi tên là Tuyết Ảnh sao?"

      "Chính xác mà , hẳn là Tuyết Ảnh Các. Dạ Dật Phong mệnh lệnh Tả Thừa tướng mang theo Kim Phỉ Thúy, trước Tuyết Ảnh Các tìm Thánh Thủ Y Vương." Hiên Viên Diễm buông bút, ngón tay vuốt ve hai chữ Tuyết Ảnh giấy.

      "Tuyết Ảnh Các?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm.

      "Tuyết Ảnh Các phải là địa danh ở Long Diệu, mà là môn phái thẩn bí ở Long Diệu. Người của Tuyết Ảnh Các ít khi giao thiệp với người trong giang hồ, khi có người vào Tuyết Ảnh các, ngay cả bóng người của Tuyết Ảnh Các cũng thấy, chết tức tưởi. Nghe đồn trong giang hồ, Tuyết Ảnh Các tọa lạc tại u cốc, bốn phía đều là những cánh rừng đào hoa màu hồng nhạt. Rừng hoa đào cực kỳ nguy hiểm, người trong giang hồ gọi là Ma Quỷ Đào Lâm." Hiên Viên Diễm mím môi nhợt nhạt cười, nhấc tay khỏi giấy chuyển sang trêu chọc tóc mai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Hoa đào hồng nhạt? Diễm, nhắc tới hoa đào hồng nhạt, ngươi có nhớ đến người hay ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đùa nghịch nhẫn Huyền Băng Thiết, híp mắt hỏi.

      Ngón tay Hiên Viên Diễm dịu dàng sủng nịnh, vén mấy sợi tóc mai của Thượng Quan Ngưng Nguyệt sang bên tai, mở miệng chậm rãi : "Người Nguyệt nhi nghĩ tới hẳn là Vô Ngân công tử ? Ám khí độc môn của Vô Ngân công tử là hoa đào, mà cũng ít giao thiệp với người trong giang hồ. Kỳ . . . Ta vẫn luôn phỏng đoán, Vô Ngân công tử có phải là Các chủ thần bí của Tuyết Ảnh hay ?"

      "Diễm, ta có dự cảm tốt lắm." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhăn mày, trong đầu lên vài hình ảnh.

      "Như thế nào?" Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt có chút nghi hoặc.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt giãn chân mày, mở miệng : "Lúc trước ở sườn núi, khi ta bức lui Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn, chuẩn bị hội hợp với chàng, Vô Ngân công tử vốn muốn cùng với ta. Nhưng là, đột nhiên nhận được tín hiệu đạn khói hoa đào màu đen, tiếp liền dẫn bốn gã tùy tùng vội vàng xuống núi."

      "Ý Nguyệt nhi là. . ." Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , Hiên Viên Diễm cũng nhăn mày.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt hồi tưởng trước khi Vô Ngân công tử cùng bốn gã tùy tùng rời , trong mắt đầy khẩn trương, mở miệng chậm rãi : "Tuy lúc ấy Vô Ngân công tử , nhưng ta có thể cảm giác được đạn khói hoa đào màu đen, đối với Vô Ngân công tử nhất định là nhắc nhở nguy hiểm. cách khác, Vô Ngân công tử hẳn là gặp phải vấn đề thập phần khó giải quyết."

      Ý tứ trong lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thông minh như Hiên Viên Diễm đương nhiên đoán ra ngay, chỉ thấy nhíu mày : "Nếu Vô Ngân công tử là Các Chủ của Tuyết Ảnh Các, mà Thánh Thủ Y Vương lại vừa vặn ở trong Tuyết Ảnh Các. Như vậy, Vô Ngân công tử gặp nguy hiểm, cũng tương đương với. . ."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn thẳng Hiên Viên Diễm, tiếp: "Cũng tương đương với, Thánh Thủ Y Vương có khả năng bị cuốn vào nguy hiểm."

      "Xem ra, ta phải suốt đêm chạy tới Tuyết Ảnh Các." Hiên Viên Diễm day day huyệt thái dương có chút đau, chỉ mong Thánh Thủ Y Vương đừng có phát sinh gì ngoài ý muốn, nếu tính mạng của mẫu phi có thể. . .

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vươn tay chọc chọc ngọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, ôn nhu : "Diễm, chàng mệt mỏi cả ngày, vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi sai người chạy tới Tuyết Ảnh Các ? Ta nghĩ, lấy bản lĩnh siêu phàm của Vô Ngân công tử, cho dù Tuyết Ảnh Các gặp nguy hiểm gì, tạm thời vẫn có thể ứng phó. Nhưng chàng, nếu kéo thân xác mệt mỏi chịu nổi Tuyết Ảnh Các trợ giúp Vô Ngân công tử, mới làm ta lo lắng a."

      "Được, ta liền nghe theo Nguyệt nhi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đêm rồi mới chạy tới Tuyết Ảnh Các." Hiên Viên Diễm điểm cái đầu, khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.

      Truyện chỉ được post *******************.

      Nguyệt nhi sai, nếu Vô Ngân công tử là Các Chủ Tuyết Ảnh Các, lấy bản lĩnh của , nếu có vài người khiêu khích Tuyết Ảnh Các, chỉ sợ chiếm được chút tiện nghi nào. Nhưng để ngừa vạn nhất, sáng sớm ngày mai phải điều động nhân thủ, lập tức tiến đến Tuyết Ảnh Các có vẻ an toàn hơn.

      Nhưng chỉ trong giây lát, nụ cười mặt Hiên Viên Diễm chợt cứng đờ. Kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng khẽ hỏi: "Nguyệt nhi, ý của nàng là. . . Ngày mai theo ta Tuyết Ảnh Các?"

      "Có chàng Tuyết Ảnh Các tìm Thánh Thủ Y Vương là đủ rồi! Ta a, tối nay phải dưỡng tinh thần cho tốt, chuẩn bị ngày mai đại náo Tả Thừa tướng phủ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dã chớp chớp mắt, khóe miệng gợi lên độ cong tà mị .

      Hiên Viên Diễm khẽ nhếch mày, cười : "Nguyệt nhi ngày mai chuẩn bị trình diễn tiết mục vu oan giá họa phấn khích?"

      "Sớm chút giải quyết bọ chó bẩn thỉu, vì Long Diệu thanh tẩy, còn làm phát triển thể xác và tinh thần khỏe mạnh." Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lưu chuyển, dung nhan tuyệt sắc tươi cười trả lời.

      nhuyễn tháp cách đó xa, vốn cúi cái đầu , dùng đầu lưỡi liếm lông vàng ở tứ chi, nghe được đoạn đối thoại giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, ánh mắt tỏa sáng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Chi chi chi, chi chi chi. . ." -- tiểu chủ tử, ngày mai Cầu Cầu cũng muốn cùng người đại náo Tả Thừa tướng phủ.

      "Ngươi nha, ngày mai phải ở lại Vương phủ. Nếu ngươi dám vụng trộm theo ta, bướng bỉnh đến Tả Thừa tướng phủ, phá hủy tiết mục ta dựng sẵn. Về sau ngươi nếu lại tham ăn hoa quả, ta liền cất hết hoa quả, cho ngươi ngay cả quả cũng được." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Cầu Cầu, uy hiếp .

      "Chi chi chi, chi chi chi. . ." -- ô ô ô! Tiểu chủ tử, sao Cầu Cầu thể cùng người đại náo Tả Thừa tướng phủ nga?

      Cầu Cầu miệng chóp chép, cúi đầu dựng tai xù lông. Tiểu móng vuốt nắm thành quyền đưa vào trong miệng, ủy khuất nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Truyện chỉ được post *******************.

      "Nếu ngày mai Cầu Cầu ngoan ngoãn ở lại Vương phủ, tuyệt chuồn êm chơi. Như vậy, khi tiểu chủ tử làm xong việc trở về, liền thưởng cho Cầu Cầu thiệt nhiều thiệt nhiều chuối nga." Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt dã nhếch lên, lấy thứ Cầu Cầu thích nhất dụ dỗ.

      "Thành giao." Hai tròng mắt quay mòng mòng, Cầu Cầu lập tức có cốt khí đầu hàng.

      Tuy ngày mai tiểu chủ tử đại náo Tả Thừa tướng phủ, nhất định rất phấn khích, làm nó rất muốn chuồn êm xem. Nhưng là, vì chuối mình thích nhất, vẫn nên khắc chế a. Ai kêu nó. . . lại thâm ân đâu?

      "Khụ. . . Ta Cầu Cầu a, ta cùng Nguyệt nhi muốn nghỉ ngơi nga. Ngươi có phải nên rời , trở lại cái phòng của ngươi a?" Hiên Viên Diễm ho , khóe miệng co rút nhắc nhở Cầu Cầu.

      Nguyệt nhi làm riêng cho Cầu Cầu gian phòng ấm áp, nhưng vật này cố tình thích ở phòng chính mình, lại thích ở trong phòng ngủ của và Nguyệt nhi. là cái tiểu tử làm đau đầu a!

      "Muốn nghỉ ngơi sao? Vậy được rồi, Cầu Cầu cũng mệt nhọc, tiểu chủ tử ôm Cầu Cầu cùng nhau ngủ ." Cầu Cầu phút chốc ngẩng đầu lên, làm nũng mở tiểu móng vuốt hướng tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nguyệt nhi, nó cái gì?" Hiên Viên Diễm trừng mắt nhìn Cầu Cầu, nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Tiểu tử này. . . phải là muốn quấn quít lấy Nguyệt nhi ôm nó cùng ngủ chứ? Hiên Viên Diễm đúng là bi ai a, thời thời khắc khắc đều phải cùng chồn tranh thủ tình cảm?

      "Ôm nó cùng nhau ngủ!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười tiếng, khiêu mi trả lời Hiên Viên Diễm.

      Sắc mặt Hiên Viên Diễm cực kỳ khó chịu, lấy quả nho trong khay. Đem nho đến bên miệng Cầu Cầu, Hiên Viên Diễm nghiến răng nghiến lợi : "Thiếu ngươi quả nho, tại lập tức trả lại cho ngươi. Ăn xong rồi, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trở lại phòng mình , bằng . . ."

      Này con chồn đáng giận, quả nhiên lại quấn quít lấy Nguyệt nhi ôm nó cùng ngủ. Nhiều lần, Nguyệt nhi cứng rắn được với Cầu Cầu, đồng ý ôm nó cùng ngủ.

      Kết quả tốt lắm, đến nửa đêm muốn ôm Nguyệt nhi, lại gặp phải trung gian, dùng móng vuốt cào , chết sống cũng cho ôm Nguyệt nhi ngủ. là làm hận đến nghiến răng nghiến lợi a!

      Truyện chỉ được post *******************.

      Hoàn toàn nhìn lửa giận trong mắt Hiên Viên Diễm, tiểu móng vuốt lấy quả nho Hiên Viên Diễm đưa nho, biểu tình thỏa mãn nuốt nho vào bụng, Cầu Cầu nhảy dựng lên.

      "Tiểu chủ tử, Cầu Cầu ngủ mình thấy lạnh lẽo, Cầu Cầu thích được tiểu chủ tử ôm ngủ." Cầu Cầu vội nhảy tới bên chân Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiểu móng vuốt túm làn váy nàng, ánh mắt ngập nước đáng thương hề hề nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Lại bắt đầu trình diễn màn sống chết quấn lấy a? Sắc mặt Hiên Viên Diễm xanh mét trừng trừng nhìn Cầu Cầu, cũng nhảy đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhanh cúi người xuống, tóm lấy Cầu Cầu, Hiên Viên Diễm tới cửa phòng ngủ.

      -- Bại hoại, ngươi cái đại phôi đản, mau buông Cầu Cầu ra! Ngươi nếu buông Cầu Cầu ra, Cầu Cầu cắn ngươi nga?

      Bị Hiên Viên Diễm tóm , Cầu Cầu liều mạng giãy giụa, trong lòng mắng Hiên Viên Diễm vô số lần. Ô ô ô. . . Dựa vào cái gì mỗi ngày có thể cùng tiểu chủ tử ôm nhau ngủ, nó lại thể chứ? Mặc kệ, mặc kệ a, được khi dễ Cầu Cầu như vậy!

      Trong lòng Hiên Viên Diễm cũng mắng Cầu Cầu vô số lần, trừng mắt nhìn Cầu Cầu kêu gào với mình. Lập tức, chỉ thấy duỗi cánh tay ra ngoài cửa, thành công ném Cầu Cầu ra ngoài.

      Phịch tiếng vang lên, cửa phòng ngủ bị Hiên Viên Diễm dùng sức đóng chặt, Cầu Cầu nhảy lên hành lang dài, tiểu móng vuốt bắt đầu phục cào cửa.

      "Ngươi nếu ngừng cào cửa, có tin hay ta chặt móng vuốt của ngươi?" Trong phòng ngủ, Hiên Viên Diễm ôm thắt lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến giường, nghe được thanh cào cửa vô cùng quen thuộc, khỏi hung tợn trừng mắt với Cầu Cầu .

      -- Chán ghét Hiên Viên Diễm, tiểu chủ tử bất công!

      Cũng giống như ngày thường, Cầu Cầu hướng về phía cửa phòng ngủ ồn ào câu, chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo cái đuôi xù lông, ủ rũ về phòng mình . . .
      Billy Nguyễn, tn99Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Cau Cau de thuong ~>_<~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: Thú vui

      Edit: Thủy Bách Nhật
      Beta: Alligator



      Sương mù mờ dần, ánh bình minh lặng lẽ ló ra. Điểm tô cho trời đất thêm tấm màng mỏng mông lung, ra cánh sắc thơ mộng đẹp đẽ.

      Dần dần, màu trắng ngà của bình minh chậm rãi tan . Phía mặt trời từ từ lộ ra ánh sáng màu vàng lóng lánh, khiến bầu trời xanh thăm thẳm và đám mây tinh khiết trở nên rực rỡ chói mắt.

      Cả vùng đất được bao quanh bởi ánh sáng màu vàng tuyệt đẹp, gió sớm khẽ ca hát, cảnh vật chập chờn giống như thức dậy từ giấc ngủ. Giăng khắp nơi đường phố, cửa chính mỗi nhà đều mở rộng vang lên tiếng kẽo kẹt, lá cờ của tiệm cầm đồ, lá cờ của quán trà, lá cờ của tửu lâu các loại, trong nháy mắt giương lên theo gió.

      Bọn tiểu nhị đứng tại trước cửa, mặt treo lên nụ cười nghề nghiệp, nhiệt tình mời chào người qua lại đường phố, trong khí tấp nập, chợt truyền đến tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề vang dội.

      Tất cả bọn tiểu nhị của các cửa hàng lập tức ngừng tiếng cười lôi kéo, người đường cũng nhanh chóng tránh sang hai bên, nín thở tập trung nhìn về phía tiếng động.

      Chỉ thấy từ phía đông đường phố xuất mấy đội thị vệ mang đao bên hông, vẻ mặt bọn họ bình thản về phía tây phố. đầu đoàn, là tám thị vệ khiêng chiếc giường mềm mại tinh xảo.

      Mặc dù bốn phía giường êm bị màn che màu sắc rực rỡ bao quanh, nhưng vì bị gió sớm thổi tới làm góc màn che bay lên, mọi người nhìn chăm chú vẫn có thể mơ hồ thấy được người nửa nằm giường êm.

      Cho đến khi đội ngũ khí thế kia xuyên qua đường phố, dần dần cách xa tầm mắt của tất cả mọi người, trong lòng mọi người đầy nghi ngờ, lúc này mới nhịn được thầm nghị luận.

      "Này, lão huynh, ngươi có biết người bên trong giường êm là ai ?" Người qua đường Giáp khỏi liên tục chớp mắt, nghiêng đầu hỏi người qua đường Ất.

      "Đầu heo! thấy bên trong đám nâng giường êm, có quản gia Thụy vương phủ sao?" Người qua đường Ất trợn mắt nhìn người qua đường Giáp xong, thô lỗ trả lời.

      "Này phải là ta nhìn chằm chằm người bên trong giường êm, có chú ý tớ người khiêng giường sao?" Người qua đường Giáp đối với thái độ thân thiện của người qua đường Ất cũng quá so đo.

      "Người có thể làm cho Đại Quản gia cam tâm tình nguyện khiêng giường, nhất định là Chiến thần Thụy vương của chúng ta. Các ngươi . . . sáng sớm Thụy vương khoa trương như thế là muốn làm gì vậy?" Người qua đường Bính mờ mịt giơ tay gãi gãi đầu, hai mắt đầy nghi ngờ nhìn về người qua đường Đinh.

      "Dứt khoát. . . Chúng ta lặng lẽ theo phía sau đội ngũ, xem đến cùng ?" Nội tâm người qua đường Đinh kiềm chế được tò mò, túm cánh tay người qua đường Bính kéo .

      "Ta dám ." Suy nghĩ của người qua đường Bính lập tức dao động, lỡ như theo sau, chọc giận Chiến thần Thụy vương của bọn họ, chừng đầu của lìa khỏi xác.

      ~~truyện chỉ được đăng tại *******************~~


      "Nhìn bộ dạng sợ chết của ngươi này?" Người qua đường Đinh lập tức khinh bỉ nhìn người qua đường Bính, cười nhạo .

      "Lá gan ngươi lớn? Được, vậy ngươi !" Người qua đường Bính bỗng chốc ngẩng đầu, hừ mũi lạnh lùng với người qua đường Đinh.

      " , ngươi cho rằng ta nhát như chuột giống ngươi sao?" Người qua đường Đinh bĩu môi giễu cợt người qua đường Bính, quả nhiên bước nhanh theo đội ngũ phía trước.

      ", chúng ta cũng theo tham gia náo nhiệt?" số người lá gan hơi lớn hơn nhìn thấy người qua đường Đinh theo đuôi cũng thể khắc chế được tò mò, lấy hết dũng khí giậm chân đuổi theo.

      Cẩn thận theo phía sau đội ngũ, quẹo trái lách phải qua ba con đường đến ngõ hẻm, mấy người này dán sát thân mình vào vách tường bên trái. Chỉ lộ ra nửa cái đầu giống như kẻ trộm, bọn họ đồng thời híp mắt nhìn tòa kiến trúc xa hoa cách đó xa.

      "Mau nhìn, đội ngũ rốt cuộc dừng lại. Ah -- đó phải là Phủ đệ củaTả Thừa Tướng sao? Vì sao đội ngũ dừng lại ở trước cửa lớn Tả Thừa Tướng phủ?"

      " nửa ngày, ra Thụy vương tới tìm Tả Thừa Tướng, đoán chừng bọn họ muốn trao đổi quốc ? Thôi , chúng ta tìm quán ăn gần đây, ăn chút điểm tâm, thưởng thức điểm tâm, trò chuyện việc nhà ?"

      "Ta xem có đơn giản như vậy, nếu Thụy vương chỉ đến tìm Tả Thừa Tướng bàn luận quốc , cần gì phải điều động binh lực như thế chứ? Hơn nữa, cho dù có quốc quan trọng gì cần trao đổi, thảo luận triều đình phải dễ dàng hơn sao?"

      "Hư. . . Muốn chết à, ta mấy người các ngươi có thể hay ?"

      Mấy người trong ngõ ồn ào nghị luận, có người la hét đòi rút lui, có người la hét đòi lặng yên xem tiếp trước cửa lớn của tòa kiến trúc huy hoàng phủ Tả Thừa Tướng--

      Gần trăm tên thị vệ nhanh chóng tản ra, tạo thành trận thế hình tròn, bao vậy Tả Thừa Tướng phủ. Cùng lúc đó, quản gia Thụy vương phủ cùng bảy tên Ảo Ảnh Cung cũng hạ giường xuống.

      Khi bảy tên Ảo Ảnh lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt lạnh lẽo đứng yên phía sau, quản gia Thụy vương phủ hơi khom người hướng về phía giường êm, cung kính : "Vương phi, đến phủ Tả Thừa Tướng."

      Vừa dứt lời, quản gia vươn tay, chậm rãi vén màn che lên. Ngay sau đó, đan màn che thành hình con bướm trông rất sống động, chia ra treo ở hai bên trái phải.

      Màn che mở ra, tự nhiên cũng làm cho mấy người rình coi nằm ở trong ngõ hẻm nhìn thấy bóng dáng nằm giường. Lúc này vẻ mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng lười biếng nằm nghiêng bên trong, thờ ơ chơi đủa ngón tay dài của mình.

      Ánh mặt trời vô cùng tinh tế chiếu lên dung nhan như họa của nàng, bắn ra ma mị dã câu hồn đoạt phách, thần thái cao quý ai bì nổi.

      "Ah -- người giường phải Thụy vương, mà là tiểu nha đầu a?" Trong ngõ , người nào đó kinh hãi chớp hai mắt, chấn động .

      "Hít. . ." Những người khác cũng hít vào vài ngụm khí lạnh, mặt ra vẻ sợ hãi.

      "Đây...! Tiểu nha đầu này là ai mà lại có thể làm cho Đại Quản gia Thụy vương phủ hạ mình, khiêng giường cho nàng?" Mắt người nào đó chớp nhìn chằm chằm dung nhan như tiên như ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng khẽ hỏi người còn lại.

      "Hí. . ." Nghe câu hỏi, người nọ lại hít ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn người vừa hỏi giống như nhìn quái vật.

      "Mấy người các ngươi làm sao thế?" Nghe được bên tai truyền tới tiếng hít khí lạnh, người kia khỏi hoài nghi quay đầu qua, mờ mịt quét mắt vòng qua mấy người bên cạnh. Làm cái gì vậy, sắc mặt của mấy người bọn vì sao đột nhiên biến thành trắng bệch như thế?

      Thân thể cứng ngắc như đá nuốt nước miếng xuống, người trong số đó run rẩy : "Nàng là. . . Thụy vương phi!"

      "Gì? Nàng. . . Nàng chính là Thụy. . . Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng. . . Ngưng Nguyệt?" người khác run đầu lưỡi , khí lạnh thấu xương bao vây toàn thân .

      Gần tháng qua, xa nhà gặp bạn hữu, cho đến sáng sớm hôm nay mới trở về nhà. Mặc dù chưa nhìn thấy diện mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng đường, tích xấu nữ quỷ mị của Long Diệu bất chợt biến thành mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa ngu dại mềm yếu còn, thay vào đó là cuồng ngạo phách lối, lòng dạ độc ác nghe nhiều đến mức thuộc hoàn toàn rồi.

      ~~truyện chỉ được đăng tại *******************~~


      "Tranh thủ rút lui ! Nếu đợi tiếp, cẩn thận quấy nhiễu đến Tiểu Ma Nữ này, chết cũng biết chết thế nào." Thân thể người nào đó cách nào kiềm chế được run rẩy, liền nhấc chân chạy về phía đầu ngõ.

      "Đúng đúng đúng, tranh thủ rút lui !" Những người còn lại liên tiếp gật đầu như gà mổ thóc, nhanh chóng quay đầu rút lui khỏi hẻm .

      Quấy nhiễu đến Chiến thần Thụy vương vẫn còn sao, tối đa cũng là ban thưởng cho bọn họ trầy da sứt thịt, rồi để cho bọn họ rời . Nhưng nếu quấy nhiễu đến ma nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, sợ rằng cho dù người nhà muốn nhặt xác cho bọn họ, cũng tìm được thi thể ?

      Vốn chỉ có chút tò mò, mấy tên dân chúng muốn xem đến cùng hoảng sợ chạy , nhưng sáu tên hộ vệ trước cửa lớn phủ Tả Thừa Tướng dễ dàng chạy thoát như vậy.

      Đối mặt với thế đến khổng lồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể sáu tên hộ vệ cứng ngắc, nhất thời cách nào phản ứng kịp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi lại tư thế thoải mái ưu nhã nằm nghiêng giường êm, sóng mắt xinh đẹp nhìn sáu gã hộ vệ, thanh vô cùng lười biếng : "Được rồi, đừng ngu xuẩn đứng đó. Nhanh vào thông báo cho Tả Thừa Tướng tiếng, Thụy vương phủ mất đồ, mà đồ bị mất tại ở bên trong phủ Tả Thừa Tướng. Hi vọng Tả Thừa Tướng giúp đỡ, để bổn vương phi vào phủ tìm đồ về."

      Thân thể cực độ run rẩy, ánh mắt sáu gã hộ vệ gắt gao nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Liều mạng đè nén sợ hãi trong lòng xuống, tên hộ vệ lớn tuổi trong đó lên tiếng: "Mời Thụy vương phi về cho, Tả Thừa Tướng có lệnh, hôm nay gặp bất luận kẻ nào."

      "Ta khuyên các ngươi đừng quá ngoan cố, nhất là ở trước mặt thế lực lớn mạnh hơn các ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cười rũ xuống, ngón tay ngọc thon dài chút để ý gõ cái vào vòng tay.

      Vòng tay theo gió tấu lên thanh rất , mặc dù là thanh thúy kỳ ảo, nhưng lúc thổi vào lỗ tai của sáu gã hộ vệ, lại giống như sứ giả Câu hồn vô tình của địa ngục mời gọi.

      "Mời Thụy vương phi về! Tả Thừa Tướng hạ lệnh, hôm nay gặp bất luận kẻ nào. Bọn thuộc hạ thân là hộ vệ của phủ Thừa Tướng, tận trung với cương vị." Tên hộ vệ lớn tuổi hít sâu vài hơi, nắm chặt quả đấm .

      Lười biếng nâng cánh tay lên, đem vòng tay cổ tay lại gần chóp mũi, ngửi từng đợt mùi thuốc từ bên trong vòng tay. Mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống như thiên thần nhìn con người bé, chậm rãi quét qua mặt sáu gã hộ vệ: " nhảm cái sọt, sợ cắn đứt đầu lưỡi sao? Nếu bổn Vương phi muốn xông vào, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"

      "Thụy vương phi, ngươi. . ." Linh hồn của sáu tên hộ vệ đột nhiên run lên, ánh mắt ngội lạnh. Bản lĩnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng bọn dĩ nhiên vô cùng ràng. Nếu nàng muốn lấy mạng của bọn , sợ rằng so với bóp chết con kiến còn đơn giản hơn ấy chứ?

      "Nếu các ngươi nhảm thêm câu nữa, ta cũng miễn cưỡng các ngươi vào thông báo. buổi sáng tinh mơ đạp qua thi thể nhuốm máu của các ngươi xông vào phủ Thừa Tướng, mặc dù phá hư phong cảnh chút. Nhưng mà, đối với khát máu của bổn vương phi mà , cũng là thú vui."
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :