1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 97: Đập tan cứng cỏi của ngươi


      Edit+Beta: Alligator



      Hiên Viên Diễm lạnh nhạt quét mắt qua hai bên, ánh mắt lạnh lùng mang theo kiêu ngạo, nhất thời làm chúng tướng sĩ cảm thấy kinh hãi cùng áp lực.

      Lần lượt – Các tướng sĩ Hổ Báo Doanh và Huyền Sư Doanh đều cảm thấy điều ước lúc trước tốt, đồng loạt cúi đầu xuống. Ý tứ rất ràng: đối với việc Thụy vương phi làm trái với luật lệ Long Diệu Hoàng Triều, tự tiện tra tấn Khương thái hậu và Tuyên vương, tất cả bọn họ cái gì cũng nhìn thấy!

      Nhìn thấy phản ứng của các tướng sĩ, Hiên Viên Diễm vừa lòng nhếch môi cười. Đôi mắt đen như mực an tĩnh thưởng thức màn giáo huấn mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuẩn bị cho Khương thái hậu cùng Hiên Viên Kỳ.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi ngươi ngươi. . ." Khương thái hậu cùng Hiên Viên Kỳ đồng thời sợ hãi kêu to, run rẩy lui lại.

      Ngón tay linh hoạt búng ra, tơ hồng xé gió mà . Tú hoa châm ở đầu sợi tơ hồng, lấy tốc độ quỷ dị lường được đánh đến trước mặt Khương thái hậu cùng Hiên Viên Kỳ.

      "A --" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong gió, tú hoa châm xuyên qua môi dưới của Khương thái hậu cùng Hiên Viên Kỳ.

      Mắt phượng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tản ra ý cười sắc bén, cổ tay động cái, rút Tú hoa châm khỏi môi Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ.

      Cùng với tiếng kêu thê lương của Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười : "Ai nha! là ngượng ngùng nga, bởi vì vừa rồi dùng hơi ít lực, nên Tú hoa châm chỉ đâm vào môi dưới các ngươi, đủ khâu miệng các ngươi. Xin tha thứ sai lầm của ta, cho ta cơ hội khâu lại ?"

      Ngân Lang và Thanh Báo vụng trộm ngẩng đầu lên, cẩn thận xem xét khóe môi đầy máu của Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ, da mặt giật giật dùng ám hiệu : sai lầm? Lấy thân thủ kinh hãi thế tục của Vương phi người có thể tạo thành sai lầm như thế sao? Lão nhân gia người. . . ràng chính là cố ý ?

      Ngay khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nâng cổ tay, chuẩn bị xuất ra Tú hoa châm, Hiên Viên Kỳ đột nhiên túm cánh tay Khương thái hậu, khàn khàn : "Mẫu hậu, người ra nơi giấu Kim Phỉ Thúy ?"

      Lấy địa vị tôn quý của cùng mẫu hậu ở Long Diệu Hoàng Triều, cho dù là phạm tội ác tày trời, cũng chỉ bị hoàng đế Hiên Viên Ly nhốt vào thiên lao đợi ngày xử trảm. Như vậy trước khi xử trảm tuyệt đối có ai, bao gồm hoàng đế Hiên Viên Ly dám tra tấn hai người bọn họ như thế.

      Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt này cố tình coi luật pháp Long Diệu Hoàng Triều ra gì, ngay trước mặt trăm vạn đại quân lại cuồng vọng tra tấn cùng mẫu hậu. Nhìn tình hình này, nếu mẫu hậu chết sống cũng chịu ra nơi giấu Kim Phỉ Thúy, chỉ sợ Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy mạng và mẫu hậu mất.

      , muốn chết a! Chỉ cần có thể an toàn tiến vào thiên lao, đám người Tả thừa tướng nhất định nghĩ ra biện pháp đưa và mẫu hậu ra ngoài. Bởi vậy việc cấp bách bây giờ, chính là bảo trụ tính mạng a! Đến lúc đó nếu có thể thuận lợi trốn khỏi thiên lao, lại bắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nợ máu trả bằng máu cũng muộn.

      Truyện chỉ được post *******************

      "Kỳ nhi, ngươi câm miệng cho ta!" Khương thái hậu nâng tay chà lau máu tươi chảy xuống bên khóe môi, tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng lại vẫn ngạo nghễ đứng thẳng.

      tại bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt tra tấn sắp chết, bà cũng tuyệt cho Hiên Viên Diễm biết nơi giấu Kim Phỉ Thúy. Bởi vì bà biết rất , muốn Kỳ nhi thành công ngồi lên ngai vàng, còn khả năng rồi.

      Nếu thể diệt trừ Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly, đưa Kỳ nhi lên ngôi vua, vậy nỗi cừu hận trong lòng bà làm sao rửa sạch? Cho nên dù chết, bà cũng muốn kéo mẫu phi của Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly chôn cùng, để Hiên Viên Diễm và Hiên Viên Ly hảo hảo thưởng thức tư vị đau xót muốn chết.

      Truyện chỉ được post *******************

      "Mẫu hậu, người. . ." Hiên Viên Kỳ thất thanh kêu lên, hai tròng mắt khó tin nhìn Khương thái hậu.

      Mẫu hậu điên rồi sao? là con trai thân sinh của bà a, vì sao bà vì cừu hận trong lòng, mà để ý tới tính mạng của a?

      Nếu bây giờ biết Kim Phỉ Thúy ở đâu, nhất định ra, chỉ tiếc hoàn toàn biết gì cả. Nếu biết sớm như vậy, hỏi mẫu hậu nơi giấu Kim Phỉ Thúy.

      Nghe được Khương thái hậu cùng Hiên Viên Kỳ chuyện, hai tròng mắt xinh đẹp của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lưu chuyển, khóe môi nhếch lên độ cong tàn nhẫn : " ngờ, Khương thái hậu còn cứng cỏi thà chết chứ chịu khuất phục. Bất quá, Thượng Quan Ngưng Nguyệt am hiểu nhất chính là đập tan cứng cỏi của kẻ địch. Khương thái hậu, có muốn nhìn xem cứng cỏi của ngươi có thể duy trì bao lâu ?"

      Vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền động cổ tay. Hai đạo tơ hồng nhanh như chớp bắn ra. Chỉ thấy hai sợi tơ hồng tập kích nhanh đến mức Hiên Viên Kỳ kịp tránh, trong khoảnh khắc hai sợi tơ hồng giống như xiềng xích quấn chặt cổ Hiên Viên Kỳ.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nhấc tay, Hiên Viên Kỳ bị tơ hồng quấn chặt cổ, khống chế được ngã lại đây. Hiên Viên Kỳ đau đớn đến hít thở thông, ngay cả giãy giụa cũng thể, bị hôn mê.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Tay áo Khương thái hậu đột nhiên dựng lên, thanh chủy thủ sắc bén xuất trong bàn tay bà.

      Ngay tại lúc Khương thái hậu chuẩn bị chạy tới đón lấy thân hình Hiên Viên Kỳ sắp rơi xuống đất, dùng chủy thủ cắt đứt tơ hồng, Hiên Viên Diễm vốn ở bên xem diễn bỗng dưng tập kích Khương thái hậu.

      Bùm tiếng vang lên, thân hình Khương thái hậu thẳng tắp bay ra sau, thanh chủy thủ trong tay bà ta cũng bị bắn ra ngoài.

      "Ta muốn xem ở trong lòng Khương thái hậu, rốt cuộc rửa hận quan trọng, hay là tính mạng của đứa con thân sinh quan trọng hơn? Ngoan ngoãn ra nơi giấu Kim Phỉ Thúy, ta liền tha mạng cho ngươi cùng Hiên Viên Kỳ, bảo Diễm nhốt hai ngươi vào thiên lao chờ hoàng đế xử lý. Nếu . . . Khương thái hậu thấy được con ruột của mình, ở trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta muốn sống được muốn chết cũng xong."

      Truyện chỉ được post *******************.

      Tiếng thị huyết vừa dứt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàng tới trước mặt Hiên Viên Kỳ. Tơ hồng vẫn gắt gao quấn chặt cổ Hiên Viên Kỳ, nàng thong thả ngồi xổm xuống. khuôn mặt là nụ cười tàn nhẫn, mắt phượng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ nhìn Hiên Viên Kỳ quỳ rạp mặt đất.

      Bị chưởng lực của Hiên Viên Diễm đánh ngã đất, hai mắt Khương thái hậu đầy đau đớn nhìn Hiên Viên Kỳ, bà nắm chặt nắm đấm đến mức nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi : "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi có dũng khí được phải làm được. cách khác, dù ai gia cùng Kỳ nhi đến địa ngục, thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi."

      Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẽ lên đường cong cuồng vọng, ánh mắt khinh thường nhìn Khương thái hậu : "Thành quỷ cũng bỏ qua cho ta? Hai người các ngươi còn sống thể làm gì ta, cho dù hóa thành quỷ tới tìm ta như thế nào? E rằng cũng chỉ có thể bị hồn phi phách tán, trọn đời thể siêu thoát ?"

      Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, các tướng sĩ Huyền Sư Doanh và Hổ Báo Doanh mực yên lặng cúi đầu, nhịn được toàn bộ ngẩng cao đầu.

      Gió thổi bay tóc cùng y phục của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sắc hồng tỏa sáng trong bóng đêm giống như vị vương giả đến từ địa ngục, các tướng sĩ từng dũng tung hoành chiến trường, lấy mạng vô số địch nhân, lần đầu tiên trong đời được thể nghiệm cảm giác sợ hãi.

      Nhưng mà, điều làm chúng tướng sĩ càng thêm kinh hãi còn ở phía sau, chỉ thấy tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên chậm rãi chạm vào cột sống Hiên Viên Kỳ. Ngay tại lúc các tướng sĩ Long Diệu, Khương thái hậu, Hiên Viên Diễm hoài nghi nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng hoàn toàn biết rốt cuộc nàng muốn làm gì cũng là lúc. . .

      Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt phút chốc ngừng tại bộ vị nào đó cột sống Hiên Viên Kỳ, nhàng nhấn cái, trong gió lập tức truyền đến tiếng xương sườn vỡ vụn. Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng nhanh chóng thu lại tơ hồng quấn chặt cổ Hiên Viên Kỳ.

      "A --" Hiên Viên Kỳ vất vả mới có thể thở, còn chưa kịp khôi phục thần trí, đột nhiên ngửa đầu rống đến tê tâm liệt phế. So với việc bị quấn chặt cổ, gãy xương sườn càng làm Hiên Viên Kỳ đau đớn hận thể lập tức chết .

      "Hí. . ." Các tướng sĩ Long Diệu thi nhau hít khí lạnh, trán đầy mồ hôi to như hạt đậu tương.

      Ánh mắt Hiên Viên Diễm cũng còn vui vẻ xem kịch nữa, mà đầy khiếp sợ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      là người luyện võ, đương nhiên biết những bộ vị yếu ớt cơ thể người. Nhưng có thể làm chuẩn xác như Nguyệt nhi, chỉ nhàng ấn cái có thể làm người ta gãy xương sườn ngay lập tức, đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, rốt cuộc nàng học kiến thức uyên bác này ở đâu a?

      Rũ mắt xuống, miệt thị nhìn Hiên Viên Kỳ đau đến chết sống lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn Khương thái hậu gắt gao cắn môi : "Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức ra nơi giấu Kim Phỉ Thúy. Nếu , chỉ cần ta nhàng ấn cái cột sống Hiên Viên Kỳ, ta cam đoan nhất định trở thành người tàn phế. . ."
      neleta, ChrisBilly Nguyễn thích bài này.

    2. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Nguyệt tỷ làm tới mức đó để xem bà thái hậu có ra chỗ giấu Kim Phỉ Thúy

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 98: Gãy xương lấy máu

      Edit: Thuỷ Bách Nhật
      Beta: Alligator




      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Móng tay của Khương Thái hậu đâm sâu vào da thịt, vẻ mặt thống khổ nhìn Hiên Viên Kỳ nằm kêu gào thảm thiết, run rẩy : "Được, ai gia cho ngươi biết chỗ giấu Kim Phỉ Thúy."

      " !" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu lại ý cười mị xinh đẹp trong mắt, lạnh lùng nhướng mày nhìn Khương Thái hậu.

      "Ai gia sớm đem Kim Phỉ Thúy giao cho. . ." Móng tay nhiễm máu lần nữa đâm sâu vào lòng bàn tay, Khương Thái hậu cắn chặt răng : "Giao cho Tả Thừa Tướng."

      " nên ép người ta hoạt động gân cốt rồi mới bằng lòng , nếu lúc đầu ngươi ra Kim Phỉ Thúy ở nơi nào, Hiên Viên Kỳ có thể tránh được nỗi khổ da thịt rồi a?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng , nhẫn Huyền Băng Thiết ngón tay giữa nở rộ thành hình hoa sen, bỗng chốc hướng về phía bàn tay phải của Hiên Viên Kỳ ngoan lệ cắt xuống. Hàn quang chói mắt lóe lên, nhẫn Huyền Băng thiết sắc bén cắt vò ngón tay cái của Hiên Viên Kỳ.

      "A --" Có câu mười ngón tay ảnh hưởng đến tim, ngón tay cái bị cắt so với xương sườn bị gãy, còn khiến Hiên Viên Kỳ đau đến hồn phi phách tán. Trong phút chốc, nỗi đau như khoan tim tinh tế ăn mòn linh hồn , Hiên Viên Kỳ phát ra thanh vô cùng thê lương. Trước mặt đột nhiên tối sầm lại, Hiên Viên Kỳ hoàn toàn đánh mất ý thức, hôn mê.

      Lạnh lùng miệt thị nhìn Hiên Viên Kỳ hôn mê đất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng thẳng người lên. Ngón tay ngọc chút để ý vén vén mấy lọn tóc đen bên má, nàng nhàng bước đến bên người Hiên Viên Diễm. Hai cánh tay nhanh chóng quấn quít, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng dựa người Hiên Viên Diễm.

      Máu toàn thân lạnh lẽo thấu xương, Khương Thái hậu chạy như điên đến chỗ Hiên Viên Kỳ nằm, ngồi xổm xuống ôm lấy Hiên Viên Kỳ, hai mắt u ám nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Chỗ của Kim Phỉ Thúy ai gia cho ngươi, vì sao ngươi còn hành hạ Kỳ Nhi?"

      "Hành hạ? Nếu ngươi ngoan ngoãn ra chỗ của Kim Phỉ Thúy, giờ phút này Hiên Viên Kỳ chính là phế nhân rồi. Chính là bởi vì ngươi ra chỗ của Kim Phỉ Thúy, ta mới từ bi làm ngất , cho thoát khỏi khổ sở. Đối với việc ta ban cho Hiên Viên Kỳ hôn mê, ngươi. . . Phải cám ơn ta mới đúng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi dã cười, giọng dịu dàng nhưng lại hàm chứa giễu cợt.

      Mà thủ đoạn Thượng Quan Ngưng Nguyệt hành hạ Hiên Viên Kỳ, chỉ làm trăm vạn đại quân ở đây trở nên thận trọng, mà từ sâu thẳm bọn họ càng thêm kính sợ nàng.

      Bầu trời đêm tuy đầy sao, ánh sáng bạc tha hồ phủ xuống cả vùng đất, nhưng giờ phút này ở trong lòng trăm vạn đại quân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới thực là ngọn nguồn ánh sáng rực rỡ của thế gian này.

      "Ngươi...ngươi, ngươi. . ." Tròng mắt Khương Thái hậu tức giận tóe lửa, rồi lại biết dù tiến lên giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cũng chỉ tốn công vô ích, lời mắng chửi còn chưa tới kịp ra, liền cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc cuồn cuộn ở cổ.

      "Phốc --" Khương Thái hậu nóng giận công tâm , rốt cuộc khống chế được mãnh liệt phun máu tươi.

      Coi như thấy Khương Thái hậu phun máu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế thoải mái dựa vào người Hiên Viên Diễm, mắt ngọc ma mị cười : "Lão bà, cho ngươi biết chuyện. ra thời điểm Diễm ra ba chữ Kim Phỉ Thúy này, ta cũng biết chỗ của Kim Phỉ Thúy. Nhưng mà, vì dẫm nát cứng cỏi mà ngươi mực duy trì, nên ta liền cực khổ hoạt động xương khớp, cùng con trai ruột của ngươi chơi trò gãy xương lấy máu."

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ." Nghe được lời lười biếng và tàn nhẫn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, máu tươi trong cổ Khương Thái hậu lần nữa cuồn cuộn nổi lên.

      "Phốc --" Máu tươi từ trong miệng phun ra nhiều hơn, cảm giác được từng cơn đau nhức từ ngực truyền đến.

      Đại não choáng váng hồi, cánh ta ôm thân thể Hiên Viên Kỳ bỗng dưng tuột xuống, Khương Thái hậu cũng hoàn toàn bất tỉnh mặt đất.

      chút thương hại quét qua Khương Thái hậu và Hiên Viên Kỳ hôn mê mặt đất, Hiên Viên Diễm cúi đầu, con ngươi đen như mực vốn lạnh lẽo giờ lại ôn nhu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Nguyệt Nhi, nàng là cố ý dùng lời chọc giận Khương Thái hậu ngất phải ? Còn thời điểm ta ra ba chữ Kim Phỉ Thúy, nàng biết chỗ của Kim Phỉ Thúy sao?"

      ~truyện chỉ được post tại *******************~


      Ngón tay ngọc vuốt ve lọn tóc đen bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, hướng Hiên Viên Diễm dí dỏm mở to hai mắt, cười tà mị : "Chàng đoán xem?"

      Thời điểm Diễm ra ba chữ Kim Phỉ Thúy này, nàng quả biết chỗ của Kim Phỉ Thúy. Chỉ là vì để ngừa ngộ nhỡ, nàng lựa chọn tra hỏi từ trong miệng Khương Thái hậu, chứng minh Kim Phỉ Thúy có hay rơi vào tay Tả Thừa Tướng.

      Hiên Viên Diễm nhếch lông mày tuấn mỹ lên, đầu ngón tay cưng chìu xoa xoa cánh môi đỏ mọng ướt át kiều diễm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt đen lưu chuyển dịu dàng : "Nàng làm sao biết được Kim Phỉ Thúy ở trong tay Tả Thừa Tướng?"

      Hồng y bay bay tựa như loại bướm ca múa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười : "Còn nhớ tờ giấy trắng chứa bí mật của Dạ Dật Phong ?"

      "Ừ." Hiên Viên Diễm yên lặng gật đầu, mỉm cười ôn nhu đáp.

      " ra những chữ tờ giấy đó, ta dùng dược thủy làm chúng ra toàn bộ. Bất qua, chữ viết đó làm ta hiểu. Cho đến vừa rồi, thời điểm nghe được chàng ra ba chữ Kim Phỉ Thúy, ta mới hiểu ra điều huyền cơ trong đó." Ngón tay ngọc vuốt ve mấy lọn tóc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười .

      "Đằng sau những chữ đó có huyền cơ?" Hiên Viên Diễm kinh ngạc trừng mắt nhìn, khẽ nghiêng đầu .

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét mắt qua Hiên Viên Kỳ và Khương Thái hậu hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê mặt đất, miệt thị trào phúng : "Diễm, sau khi trở về phủ ta giải thích cho chàng. Trước mắt, là thời điểm chàng nên xử lý hai con chuột chết này rồi."

      Ngân Lang và Thanh Báo đứng bên vểnh tai lắng nghe đoạn đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, khóe miệng liền co rút, cứng rắn nén cười vào trong lòng thầm : Khương Thái hậu, Hiên Viên Kỳ, nếu hai người giờ phút này tỉnh táo lại, nghe được Tiểu Vương phi uy vũ của chúng ta ban cho hai người các danh hiệu chuột chết, có khi nào phun hết máu trong cơ thể ?

      "Khụ, hai con chuột chết?" Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi Hiên Viên Diễm cũng nhịn được vểnh lên cao.

      Nhìn Đại Tướng quân Thượng Quan Hạo vẫn đứng yên tảng đá lớn mỉm cười xem xét, Hiên Viên Diễm mở miệng điềm đạm : "Thượng Quan Đại Tướng quân, sợ rằng phải làm phiền người vất vả chuyến rồi. Hai người Khương Thái hậu và Tuyên vương này. . . . Khụ, hai người này liền do người và quân sĩ Hắc Ưng Doanh cả đêm áp giải vào trong thiên lao rồi."

      "Lão thần lĩnh mệnh." Thượng Quan Hạo lần nữa kiêu ngạo nhìn ái nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đưa ngón tay vào trong miệng thổi lên vang dội. Ngay sau đó, cánh tay của ông bỗng chốc nâng lên giữa trung, ra dấu tay với quân sĩ Hắc Ưng Doanh.

      Nhận được chỉ thị của Thượng Quan Hạo truyền xuống, đội quân sĩ Hắc Ưng Doanh lập tức đến, khiêng Hiên Viên Kỳ và Khương Thái hậu hôn mê từ đất lên.

      ~truyện chỉ được post tại *******************~


      Cùng lúc đó, Thượng Quan Hạo cũng nhảy xuống từ tảng đá lớn, nhếch miệng hướng phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt sủng ái cười : "Nguyệt Nhi, Tướng quân phụ thân rút lui trước đây."

      "Ừm! Sau khi Tướng quân phụ thân hết bận, nhớ trở về phủ nghỉ ngơi sớm chút nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười hì hì hướng Thượng Quan Hạo khoát tay áo, dáng vẻ tiểu nữ nhi mềm mại hoàn toàn lộ ra trước mặt Thượng Quan Hạo.

      Chờ Thượng Quan Hạo và quân sĩ Hắc Ưng Doanh mang Hiên Viên Kỳ và Khương Thái hậu chậm rãi rời , Hiên Viên Diễm nhìn Trần tướng quân trong Huyền Sư Doanh bị Hiên Viên Kỳ dùng chủy thủ đâm bị thương bả vai, mở miệng quan tâm : "Trần Tướng quân, bả vai ngươi vẫn còn chảy máu đấy. Nhanh tìm cái gì băng bó tạm thời, sau đó trở về Huyền Sư Doanh lập tức rửa sạch vết thương, thoa thuốc mỡ cầm máu lên."

      "Đa tạ Thụy vương quan tâm, vết thương này mạt tướng chịu được." Ánh mắt Trần tướng quân lộ ra tia cảm động nhìn Hiên Viên Diễm, thanh hơi yếu đuối trả lời.

      Chủ tử biết quan tâm thuộc hạ, mới là đối tượng đáng giá để đại quân Huyền Sư Doanh bọn họ chân chính thần phục. Tối nay, toàn thể tướng sĩ Huyền Sư Doanh bọn họ cuối cùng làm trái hiệu lệnh Hổ Phù, thề theo Chiến thần Thụy vương, xem ra lần này quả chọn sai a!

      "Tướng sĩ Huyền Sư doanh nghe lệnh." Dung nhan của Hiên Viên Diễm lộ ra nụ cười xinh đẹp rực rỡ, hai mắt tà mị ôn nhu quét về phía nhóm tướng sĩ Huyền Sư Doanh còn lại.

      "Có thuộc hạ." Thân thể chúng tướng sĩ Huyền Sư Doanh ngạo nghễ thẳng tắp, thanh cung kính vang dội cả trời đất.

      "Tối nay, cực khổ cho mọi người! tại, các ngươi lập tức trở về Huyền Sư Doanh nghỉ . Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi phải ngừng tăng cường rèn luyện, tăng cường tinh thần và thể lực. Bởi vì lâu sau, quân đội Long Diệu Hoàng Triều của chúng ta cùng quân đội Tây Thần quốc đánh trận." Viên Diễm hài lòng nhìn đại quân Huyền Sư Doanh, mở miệng chậm rãi .

      "Vâng" Toàn bộ Đại quân Huyền Sư Doanh đáp lại, lần lượt quay người lại, trùng trùng điệp điệp về phía chân núi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu tiên là quan sát đại quân Huyền Sư Doanh rút lui, tiếp theo là nhếch mày phượng nhìn Hiên Viên Diễm : "Tối nay Khương Thái hậu và Hiên Viên Kỳ ý đồ phát động nội chiến, Hiên Viên Ly xử phạt như thế nào?"

      Hiên Viên Diễm nhíu mày, có chút bất đắc dĩ : "Đối với Ly mà , đây chính là vấn đề khó giải quyết. Nội chiến dù sao cũng có chân chính bộc phát, nếu Ly đột nhiên ra chiếu chỉ thông cáo xử tử Khương Thái hậu và Tuyên vương Long Diệu Hoàng Triều, sợ rằng dân chúng nguyên nhân dị nghị. Nếu vĩnh viễn cầm tù Hiên Viên Kỳ và Khương Thái hậu, Tả Thừa Tướng và người của ông ta nhất định tìm cách cướp ngục. Tuy Khương Thái hậu mất đại quân Huyền Sư Doanh, cỗ thế lực cường đại, nhưng những năm gần đây Tả Thừa Tướng vụng trộm bồi dưỡng cỗ thế lực thể bỏ qua khác, nếu đám người Tả Thừa Tướng cướp ngục thành công, sợ rằng Long Diệu Hoàng Triều lại có hồi gió tanh mưa máu xảy ra. Hơn nữa điều nhức đầu nhất trước mắt là, Kim Phỉ Thúy rơi vào trong tay Tả Thừa Tướng, ta và Ly nếu lấy được Kim Phỉ Thúy, vẫn thể diệt trừ Tả Thừa Tướng."

      Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lưu chuyển, nở nụ cười bí : "Diễm, ta có kế sách viên trúng bốn con chim. Vừa có thể đưa Khương Thái hậu và Hiên Viên Kỳ xuống cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà, lại có thể thuận lợi diệt trừ Tả Thừa Tướng cùng người của ông ta, còn có thể tránh khỏi lão bách tính Long Diệu dị nghị, cũng có thể. . ."
      neletaBilly Nguyễn thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      cuộc chiến còn dài ~a~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Thánh Thủ Y Vương

      Edit: Thu Thuyền
      Beta: Alligator



      Trong phòng ngủ, ánh trăng dịu dàng phản chiếu mặt đất, ánh nến đỏ tươi chập chờn, gió đêm lặng lẽ lọt qua khe cửa, ánh trăng cùng nến dây dưa tạo thành bức màng mỏng, cùng nhau ngâm nga ca hát vui đùa.

      Giờ phút này –

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi trước bàn, ngón tay cầm ngòi búp trá trị xa xỉ, nhàng đặt búp xuống giấy tuyên thành ở bàn.

      Cách đó xa cái giường tinh xảo, Hiên Viên Diễm lười biếng dựa lưng ở giường, nghiêm túc lột vỏ quả nho, đem từng trái nho lột sạch , nhàng bỏ vào trong khay ngọc.

      Tiểu Kim chồn Cầu Cầu nằm đùi Hiên Viên Diễm, nhìn chằm chằm khay ngọc mà chảy nước miếng, mỗi quả nho đều làm nó thèm thuồng. Ô ô ô…quả nho thơm ngọt, màu nho trong suốt, muốn lập tức nhào qua bỏ chúng vào bụng nha.

      Móng vuốt nho hướng miệng chảy nước miếng lau lau, Cầu Cầu hai mắt đảo quanh nhìn nhìn quả được bóc sạch khay.

      Cầu Cầu hơi ngẩng cái đầu nhắn lên, hai mắt đen láy liếc trộm Hiên Viễn Diêm chăm chú bóp vỏ quả nho tay cái. Cầu Cầu vốn là giơ móng vuốtnho lau nước miếng, bắt đầu thận trọng hướng khay ngọc. được, nó là nhịn được rồi, nó phải trộm được vài quả trong khay mới giảm háu ăn của nó.

      ~~

      Vèo, Cầu Cầu lặng lẽ hướng khay ngọc từng chút từng chút , thời điểm sắp lấy được, Hiên Viên Diễm thẳng tay hướng người Cầu Cầu.

      Cầu Cầu cảm thấy khí lạnh bắn tới sau đầu, miễn cưỡng rút móng vuốt về, ngửa đầu cao. Con chồn hướng Hiên Viên Diễm làm bộ dáng đáng thương, ánh mắt như muốn : ô ô ô… trong khay ngọc có nhiều quả nho rồi, ngươi cho ta ăn mấy quả có sao đâu!

      Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Cầu Cầu, ánh mắt đen láy tiếng động như : Những quả nho này ta bóc cho Nguyệt nhi ăn, ngươi dám nghe lời ta trộm ăn, ta liền xách ngươi ném ra ngoài!

      —năm viên! Cầu Cầu đem móc vuốt nhắn nắm thành quả đấm nhét vào trong miệng, mặc kệ Hiên Viên Diễm hiểu ánh mắt của nó hay , mắt nó xoay vòng nhìn Hiên Viên Diễm ý muốn thương lượng .

      —Chờ Nguyệt nhi ăn no, nếu còn dư, tất cả cho ngươi! Hiên Viên Diễm trợn mắt nhìn Cầu Cầu chút nào muốn thượng lượng.

      —Ngộ nhỡ Tiểu Chủ Tử ăn hết sao? Cầu Cầu ngoan như vậy…ngươi cho ta ăn chút xíu có làm sao?

      Nhìn thấy giả trạng đáng thương với Hiên Viên Diễm là thực được, đuôi của Cầu Cầu hướng Hiên Viên Diễm lắc lư, tiến hành chiến lược thứ hai làm nũng.

      cho! Im lặng nhìn động tác làm nũng của Cầu Cầu, hai mắt Hiên Viên Diễm trực tiếp truyền lại cho Cầu Cầu đáp án quả quyết.

      —Ta hận ngươi! Vốn là lắc lư cái đuôi nghe câu trả lời quả quyết của Hiên Viên Diễm lập tức xù lông, hai mắt Cầu Cầu trừng lên nhìn Hiên Viên Diễm, mở ra hai hàm răng sắc bén hung ác hướng Hiên Viên Diễm uy hiếp.

      cho chính là cho, ngươi dám trộm thử xem, ta liền ném ngươi!

      nhìn Cầu Cầu ra sức uy hiếp, hai mắt Hiên Viên Diễn lần nữa nhìn quả nho chưa bóc xong vỏ tay.

      ~~

      Móng Vuốt hết sức khó chịu gãi gãi cánh tay của Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu vụt cái từ đùi Hiên Viền Diễm nhảy ra mặt đất. Tiếp, thân thể Cầu Cầu giống như mũi tên, nhảy đến bên cạch bàn nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt chăm chú viết chữ.

      Móng vuốt kéo làn váy của nàng, Cầu Cầu nặn ra vài giọt nước mắt, ngửa mặt lên nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt kêu lên.

      — Ô ô ô…Cầu Cầu thích nhất Tiểu Chủ Tử, người ta muốn ăn mấy quả nho trong khay ngọc. Đại phôi đản Hiên Viên Diễm sống chết cũng chụi cho Cầu Cầu ăn, ô ô ô…Cầu Cầu rất ngoan, Cầu Cầu rất muốn ăn.

      Bá! Nghe được Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu còn mang theo tiếng nức nở, khóe miệng Hiên Viên Diễm giật giật nhìn Cầu Cầu lôi kéo làn váy Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Mặc dù hiểu biểu ngữ của chồn, nhưng cũng có thể đoán được Cầu Cầu kêu cái gì. khâm phục nó nha, nhìn thấy bản thân thương lượng cùng thất bại, lại làm mặt đáng thương chạy đến bên Nguyệt nhi.

      Thương Quan Ngưng Nguyệt dừng bút, khóe miệng giật giật nhìn Cầu Cầu, mặt đầy hắc tuyến nhìn Hiên Viên Diễm : “ Diễm, cho nó ăn mấy quả !”

      Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt với Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu lập tức nâng móng vuốt nho xoa xoa nước mắt. Đồng thời cái đầu nhắn của nó quay sang nhìn Hiên Viên Diễm, khiêu khích nhìn . Ánh mắt khiêu khích như muốn : Hừ! Cho dù ngươi chết sống chịu cho Cầu Cầu ăn, chỉ cần Tiểu Chủ Tử câu, xem ngươi còn dám cho?

      Vèo, động tác giống như chớp nhảy chở lại đùi Hiên Viên Diễm, đồng thời móng vuốt duỗi ra hướng quả nho trong khay mà lấy.

      Người này móng vuốt vừa mới đạp mặt đất, nếu làm bẩn nho, Nguyệt nhi làm sao mà ăn? Mau thu móng vuốt về, sau đó đem miệng chồn của ngươi há ra, ta cho ngươi ăn.” Hiên Viên Diễm trợn mắt nhìn Cầu Cầu, vui .

      Cầu Cầu phục rút móng vuốt về nhưng vẫn hướng cánh tay Hiên Viên Diễm cào cái, còn lâu Cầu Cầu mới nghe lời , chỉ là vì cái ăn nên nó mới ngoan ngoãn mở miệng ra.

      Nếu ăn được mấy quả mà tấn công , ngộ nhỡ chọc giận cái tên vô loại đáng ghét đó, đem chính mình ném ra ngoài, vậy có ăn rồi.

      ~~

      Đầu ngón tay Hiên Viên Diễm gảy , đem quả ném vào miệng Cầu Cầu, mắt nở nụ cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt lần lữa đặt bút xuống viết, ôn nhu : “ Nguyệt nhi, chúng ta trở về phủ trước, vì sao nàng khẳng địnhTả Thừa Tướng là do Thương Nguyệt quốc phái tới Long Diệu Hoàng Triều làm nội gián?”


      ra lúc Dạ Dật Phong lén lút đưa cho Lăng Tiêm Tiêm, ta chỉ hoài nghi Dạ Dật Phong và Tả Thừa Tướng vì muốn đạt được mục đích nên cùng nhau hợp. Chỉ là, lúc ta phá giải được bí mật viết giấy, ta liền xác định Tả Thừa Tướng nhất định là thuộc hạ của Dạ Dật Phong. Từng câu từng chữ Dạ Dật Phong viết mảnh giấy, tuyệt đối là mệnh lệnh.”


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng trả lời Hiên Viên Diễm, chỉ là đầu của nàng cũng ngâng lên, như cũ cúi đầu ở giấy tuyên thành viết chữ như rồng bay phượng múa.


      “Mấy năm gần đây, Tả Thừa Tướng và trưởng nữ Lăng Tiêm Tiêm quả có biến hóa lớn, ta vẫn luôn suy đoán hai người họ có phải là người khác phái tới.” Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi , đầu ngón tay lần nữa gãy, đem quả nho ném vào miệng Cầu Cầu.

      Trước kia Tả Thừa Tướng, đối với hoàng huynh Hiên Viên Ly nhất mực trung thành. ngờ rằng, vội vàng chuyển hướng sang Khương Thái Hậu, cùng Khương Thái Hậu trăm phương ngàn kế đối phó với hoàng huynh của mình.

      Kể từ ngày Thừa Tướng phủ xảy ra chuyển biến lớn, trưởng nữ của Tả Thừa Tướng Lăng Tiêm Tiêm, vốn là nuôi dưỡng ở khuê phòng, lại bắt đầu ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, thậm trí còn trở thành Chí Tôn Đỗ Thần của Long Diệu Hoàng Triều.

      Hơn nữa, cũng bởi vì thủ thuật đổ xí ngầu tuyệt đỉnh Lăng Tiêm Tiêm trở thành chủ của Chí Tôn Đổ Phường, mới có thể làm Tả Thừa Tướng trở thành người giàu có nhất Long Diệu Hoàng Triều, cũng làm Tả Thừa Tướng có đủ tiền tài thầm khuếch trương thế lực.

      Ngón tay ngọc thon dài cầm bút tiêu sái xoay xoay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cong khóe môi lên : “ Chỉ cần xác nhận được Tả Thừa Tướng chính xác là do Thương Nguyệt quốc phái đến Long Diệu Hoàng Triều làm nội gián, như vậy chúng ta có thể trình diễn tiếc mục ném đá dấu tay hoàn mỹ. chỉ có thể thuận lợi diệt trừ Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ chấm dứt hậu loạn, lại có thể thành công kết thúc lời dị nghị của bách tính.

      “Chỉ tiếc, Kim Phỉ Thúy rơi vào tay Tả Thừa Tướng. lấy được Kim Phỉ Thúy từ trong tay Tả Thừa Tướng, cho dù xác nhận chính là gian tế do Thương Nguyệt quốc phái tới, tạm thời thể vạch trần thân phận của . Nếu , nhất định lén trốn về Thương Nguyệt quốc.” Hiên Viên Diễm mở miệng trả lời, đồng thời ném quả nho thứ ba vào miệng Cầu Cầu.

      “Diễm, ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến mẫu phi, lúc ta tiến vào cung hình như cũng chưa thấy qua mẫu phi của ngươi. Bà ấy…rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn nữa, vì sao Kim Phỉ Thúy và tánh mạng của bà có liên quan?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ quay bút, hởi ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Diễm.

      “Hai năm trước, mẫu phi mắc loại bệnh rất kỳ lạ, ngay cả ngự y trong cung cũng hết cách. Ta và Ly tìm danh y khắp nơi trong thiên hạ, chuẩn đoán bệnh cho mẫu phi cũng có cách. Bọn họ đều , dựa theo tình hình phát triển của bệnh, tánh mạng của mẫu phi nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong năm năm. Vì khống chế bệnh tình của mẫu phi, ta đem mẫu phi an bài đến nơi bí mật tiến hành trị liệu. Chỉ là ta dùng hết tất cả các biện pháp, mẫu phi vẫn như cũ…”

      Hiên Viên Diễm tay run run bóp chặt quả nho, tiếp tục chậm rãi : “ đời này, người duy nhất có thể chữa khỏi bệnh lạ người mẫu phi, cũng chí có Thánh Thủ Y Vương thôi. Chỉ là Thánh Thủ Y Vương mười năm trước trong giang hồ còn tung tích, ai biết tung tích của . May mắn, thời điểm Thánh Thủ Y Vương còn hành tẩu giang hồ, từng thiếu ân huệ của Tiên Hoàng. Bởi vì ân duệ đó, Thánh Thủ Y Vương cho Tiên Hoàng Kim Phủ Thúy, mà bên trong Kim Phỉ Thúy có chỉ nơi ở của . với Tiên Hoàng, nếu ngày sau Tiên Hoàng cần trả ân tình này, chỉ cần mang theo Kim Phỉ Thúy tìm .”

      cách khác…tánh mạng của mẫu phi chàng chỉ còn lại ba năm. Cho nên, chàng nhất định phải lấy cho bằng được Kim Phỉ Thúy tìm những địa điễm mà đến, mới có thể tìm được Thánh Thủ Y Vương cứu mẫu phi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, mắt ngọc khẽ chuyển nhìn Hiên Viên Diễm.

      “Ừ” Hiên Viên Diễm yên lặng gật đầu, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu cười.

      Nhìn thấy được nụ cười nhàn nhạt lại ôn nhu mang theo lo lắng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn môi : “ Diễm, ta muốn…chàng cần gắp gáp lấy Kim Phỉ Thúy từ trong tay Tả Thừa Tướng. Bởi vì, nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, ta có thể cho chàng biết.”

      “Nguyệt nhi ý của ngươi là…” Hiên Viên Diễm thần thái khẽ chấn động, ánh mắt đen lấy sung sướng nở nụ cười nhìn dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt…

      ~~
      Billy Nguyễntn99 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :