1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: Dạy ngươi chơi cắt thịt

      Edit: Thủy Bách Nhật
      Beta: Alligator



      Gió núi mang theo cảm giác mát lạnh nhàng xoay quanh, làm chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh tỉnh dậy từ trong trạng thái ngẩn người. Sau khi bọn họ nhìn nhau cái, thanh vang dội đầy kính sợ : "Bọn thuộc hạ có chỗ nào mạo phạm, kính xin vương phi tha tội."

      Nghe được lời tràn đầy tôn kính của các tướng sĩ Hổ Báo Doanh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng lười so đo với thái độ vô lễ lúc trước của bọn họ. Sau khi mắt ngọc lạnh nhạt quét qua chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh, môi đỏ mọng của nàng thoáng lên nụ cười mị nhàn nhạt : "Tha cho."

      "Tạ vương phi." Sau khi chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh chỉnh tề kêu lên, toàn bộ ánh mắt sùng bái phóng đến mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      tại, rốt cuộc bọn họ hiểu vì sao Vương gia từ trước đến giờ gần nữ sắc, lại phá lệ động lòng với tiểu Vương phi rồi. Bởi vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt người. . . Đúng như theo lời của Ngân Lang và Thanh Báo, là kỳ nữ vạn năm khó gặp!

      Vừa lúc đó, trong gió bỗng nhiên vang lên thanh đinh tai nhức óc. Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh nhanh chóng thu hồi tầm mắt tôn kính nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt về, rối rít nhìn theo hướng thanh truyền đến.

      "Nguyện Nhi, lão bà Khương Thái hậu dẫn theo Huyền Sư Doanh tới khiêu khích chúng ta." Lông mày tuấn của Hiên Viên Diễm khẽ nhíu lại, con ngươi đen như mực nhìn về phía thanh mang theo nhàn nhạt lãnh ý.

      "Khiêu khích chúng ta là trò chơi nguy hiểm nhất, mà bà ta. . . Căn bản có bất kỳ tư cách gì cùng chúng ta chơi trò chơi này, phải sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt giễu cợt bĩu môi, mắt ngọc lóe lên, lười biếng cười.

      Môi mỏng của Hiên Viên Diễm vẽ lên độ cong dã, bỗng nhiên kiêu ngạo vung cánh tay lên trung. Nhận được chỉ thị, các tướng sĩ Hổ Báo Doanh nhanh chóng thay đổi vị trí, nâng cao vũ khí trong tay giống như hợp thành thể với bầu trời, chỉnh tề nhắm vào bóng đêm mông lung phía đại quân Huyền Sư Doanh sắp đến. . .

      Núi xanh bị tàn phá bời nhiều ngọn lửa hừng hực, tại khí thế hào hùng sớm mất khí thế lúc đầu. Khói đen nồng nặc bao phủ, cỏ cây xanh tươi bị lửa mạnh đốt cháy hầu như còn, thứ còn lưu lại chỉ là bụi đất màu nâu tung bay khắp trời, tiếng gió than thở buồn bã thê lương, tùy thời có thể bị nhiễm máu của người chết.

      Lúc này vô số tướng sĩ Huyền Sư Doanh mặc khôi giáp màu đen, giống như thần chết từ địa ngục, bước chân chỉnh tề trùng trùng điệp điệp bước đến vị trí của Hổ Báo Doanh.

      Đại quân Huyền Sư Doanh đứng trước mắt, hai vị dẫn đầu đương nhiên là Khương Thái hậu và Tuyên vương Hiên Viên Kỳ của Long Diệu Hoàng triều. Chỉ thấy Khương Thái hậu trưng ra khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ, mặc dù là tô son điểm phấn nhưng vẫn che giấu được phấn khích và hơi thở khát máu.

      Càng đến gần Hổ Báo Doanh của Hiên Viên Diễm, hận ý khắc cốt ghi tâm trong máu bà ta lại càng dâng trào mãnh liệt. Trăm phương ngàn kế lập mưu nhiều năm như vậy, trận chiến này bà ta nhất định phải thắng, nếu bà ta. . . chết nhắm mắt!

      Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống, khuôn mặt Tuyên vương Hiên Viên Kỳ lạnh lùng dữ tợn. Từ khi ra đời, nhận danh hiệu Thái tử chói lọi, là Thái tử duy nhất của Long Diệu Hoàng triều.

      Vậy mà đến cuối cùng mới đau lòng biết được, tiên hoàng đối với ngàn vạn sủng ái đều là dối trá. Đả kích trí mạng như thế bảo làm sao có thể oán, hận?

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, đại quân Huyền Sư Doanh giống như thủy triều thuận lợi đến. Trong nháy mắt, sát khí tràn ngập trời đất. Huyền Sư Doanh cùng Hổ Báo Doanh giằng co nhìn nhau.

      Hiên Viên Diễm chút để ý giơ tay vén vén tóc đen ra phía sau, hai mắt cười mị quét vòng qua Khương Thái hậu và Hiên Viên Kỳ, lười biếng : "Xem ra. . . Hai người các ngươi chuẩn bị tốt cho việc phải chết?"

      Còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoải mái dựa vào cánh tay của Hiên Viên Diễm, giọng điệu hàm chứa ý cười lười biếng : "Ta lão bà a, theo ánh mắt thiện ý của ta chẩn đoán, ta chắc chắn ngươi và con trai ruột của mình đấn thời kỳ nguy kịch, có thuốc nào cứu được rồi. Chi bằng nhân hôm nay hai người các ngươi còn chưa hoàn toàn đánh mất thần trí, ngoan ngoãn dứt khoát tự sát ? Tránh cho bệnh trạng lan tràn trong máu, làm hại các tướng sĩ vô tội của Huyền Sư Doanh."

      Mắt Hiên Viên Kỳ tràn ngập lửa giận, sắc mặt xanh mét : "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . ."

      đợi Hiên Viên Kỳ chửi bới, tay ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh nhẹn vỗ lên ngực mình, mở miệng cướp lời : "Hư. . . Ngàn vạn lần được lớn tiếng gầm thét với ta a, như vậy kinh sợ đến ta đấy. khi ta bị dọa sợ, ngươi và mẫu hậu của ngươi lập tức khổ sở khóc rống. Biết , ra người ta thích nhất là giết người trong bóng đêm kín đáo, bởi vì bóng tối có thể che đậy hoàn mỹ máu tươi dính tay ta."

      Lời khiêu khích đến cực điểm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, Khương Thái hậu nắm chặt quả đấm đến mức nổi gân xanh, cắn răng nghiến lợi hét lên: "Tướng lĩnh Huyền Sư Doanh nghe lệnh, lập tức dẫn binh tiến lên đem Hổ Báo Doanh giết chừa ai."

      "Vâng" Mấy tên tướng lĩnh Huyền Sư Doanh phía sau cùng hô to trả lời, vung tay lên, dẫn theo đại bộ phận điên cuồng nhằm về phía Hổ Báo Doanh.

      "Khoan ." Ở thời điểm nguy cấp chỉ mành treo chuông này, bỗng nhiên thnanh vang dội như sấm vang lên.

      Thanh đó xuất ra từ trong miệng của đại tướng quân Thượng Quan Hạo, ông đứng khối đá lớn bên phải bên phải cách Huyền Sư Doanh xa khối đá lớn cao ngất. Đại tướng quân Thượng Quan Hạo vừa dứt lời, ánh sáng sắc lạnh bắn tản ra từ kiếm của đại quân Hắc Ưng Doanh, từ phía sau Huyền Sư Doanh nhanh chóng chạy ra.

      Giờ phút này, đại quân Hổ Báo Doanh đứng ngạo nghễ ở phía trước, đại quân Hắc Ưng Doanh yên tĩnh đứng thẳng ở phía sau, mà đại quân Huyền Sư Doanh còn lại là bị vây ở chính giữa tại vị trí bất lợi.

      "Cho dù Huyền Sư Doanh dũng mãnh thiện chiến, nhưng nếu Hắc Ưng Doanh của bản tướng quân và Hổ Báo Doanh của Thụy vương đánh từ hai phía, thử hỏi Huyền Sư Doanh làm sao có thể ngăn cản được?" Tròng mắt đen của Thượng Quan Hạo ngừng quét qua mấy tên tướng lĩnh của Huyền Sư Doanh, lạnh lùng tiếp: "Trần tướng quân, Lý phó tướng, Trương phó tướng, Vương phó tướng, chẳng lẽ đến giờ khắc này, trong lòng các ngươi vẫn sao? Thụy vương sở dĩ vẫn án binh bất động, phải là nắm chắc đánh thắng Huyền Sư Doanh, mà là muốn đại quân Long Diệu Hoàng triều chúng ta tàn sát lẫn nhau a."

      Trần tướng quân của Huyền Sư Doanh thầm kín thở dài, bất đắc dĩ : "Tâm tư của Thụy vương bọn ta há có thể ? Chỉ là hôm nay Khương Thái hậu có Hổ phù trong người, đại quân Huyền Sư Doanh phải tuân theo mệnh lệnh của người, đây chính là quy củ Tiên đế lập ra."

      "Đừng ngu muội khiến lòng trung thành của các ngươi bị lợi dụng, Khương Thái hậu vì bản thân mà phát động nội chiến Long Diệu, muốn đem Tuyên vương Hiên Viên Kỳ đẩy lên ngôi vua để phát tiết thù hận ấp ủ trong lòng bà ta. Đại quân Huyền Sư Doanh được lập ra, phải để cho người ta lấy ra làm con cờ tùy ý khống chế, mà là để bảo vệ nước nhà. Ba nước Thương Nguyệt, Bắc Dực, Tây Thần từ trước đến giờ luôn nhìn chằm chằm vào Long Diệu Hoàng triều, nếu bây giờ Long Diệu Hoàng triều chúng ta xảy ra nội chiến tàn sát lẫn nhau, dẫn đến ba nước ngư ông đắc lợi rục rịch ngóc đầu dậy, thử hỏi Long Diệu Hoàng triều chúng ta có ích lợi gì?" Đại tướng quân Thượng Quan Hạo khẽ lắc đầu, nhanh chóng mở miệng .

      "Chuyện này. . ." Trần tướng quân, Lý phó tướng, Trương phó tướng, Vương phó tướng liếc mắt nhìn nhau cái, bọn họ yên lặng rũ đầu xuống.

      "Khốn kiếp, mấy người các ngươi muốn chết sao? Cùng lão thất phu Thượng Quan Hạo dài dòng cái gì chứ, còn nhanh dẫn binh tiến lên tập sát Hổ Báo Doanh?" Trong mắt Hiên Viên Kỳ toàn là tức giận, bước nhanh về phía trước hung ác tóm lấy Trần tướng quân cúi thấp đầu do dự, nắm cổ áo .

      Nhìn thấy Trần tướng quân cho bất kỳ câu trả lời nào, cũng có ý muốn dẫn binh tiến lên chém giết, trong cơn giận dữ Hiên Viên Kỳ bỗng dưng lật cổ tay cái, chủy thủ sắc bén từ trong tay áo bay ra hung ác đâm thẳng đến trái tim của Trần tướng quân.

      "Kỳ Nhi, dừng tay!" Cùng lúc đó, Khương Thái hậu la lên thất thanh, bà ta lập tức đưa tay ra cố gắng chặn lại Hiên Viên Kỳ, nhưng. . . còn kịp rồi.

      Nhìn thấy tình hình này, sắc mặt của Khương Thái hậu chợt biến, trong lòng khổ sở lặng lẽ : đáng chết, Kỳ Nhi sao lại thiếu kiên nhẫn như thế? tại lòng quân Huyền Sư Doanh có chút dao động, nếu đao kia của ngoan tuyệt đâm xuống, hậu quả nhất định là tưởng tượng nổi a!

      "Tuyên vương, ngươi. . ." Trần tướng quân đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt bỗng dưng tái , đối với việc Hiên Viên Kỳ bất thình lình đâm chủy thủ xuống, mặc dù Trần tướng quân nhanh chóng di chuyển, miễn cưỡng tránh khỏi tay Hiên Viên Kỳ, nhưng vai trái vẫn bị chủy thủ của Hiên Viên Kỳ hung hăng đâm qua.

      Máu tươi xinh đẹp thê lương giống như suối từ vai trái của Trần tướng quân chảy ra, làm chúng tướng sĩ Huyền Sư Doanh lập tức ồn ào, tức giận trừng mắt nhìn về phía Hiên Viên Kỳ.

      "Lập tức tiến lên công kích Hổ Báo Doanh, nếu như người nào lựa chọn đứng yên bất động, Bổn vương lập tức lấy mạng của ." Hiên Viên Kỳ bỗng chốc rút chủy thủ từ vai trái của Trần tướng quân tra, khuôn mặt vặn vẹo cầm chủy thủ nhuốm đầy máu tươi hướng về phía các tướng sĩ của Huyền Sư Doanh.

      Chúng tướng sĩ Huyền Sư Doanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ tiến lên chém giết, ngược lại toàn bộ vứt đao kiếm trong tay xuống.

      Mắt thấy phản ứng của đám tướng sĩ Huyền Sư Doanh, móng tay bén nhọn của Khương Thái hậu khỏi đâm sâu vào trong da thịt, hai mắt lộ ra sợ hãi cùng tuyệt vọng.

      "Được, vẫn lựa chọn bất động sao? Như vậy. . . Bổn vương thành toàn quyết tâm muốn chết của các ngươi." Hiên Viên Kỳ bỗng nhiên giơ tay cầm chủy thủ dính mau lên, nhanh như chớp, ngoan lệ đâm về phía vô số tướng sĩ của Huyền Sư Doanh đứng bất động.

      "Hít. . ." Binh lính Huyền Sư Doanh đột nhiên hí vào ngụm khí lạnh, lập tức chật vật lui về phía sau tránh né.

      "Ai u, đâm vào tim trí mạng có cái gì tốt để chơi hả? Đem thịt người từng chút từng chút cắt mới nghiền a. Nếu Tuyên vương chê, ta ngại kiên nhẫn dạy dỗ ngươi nha." Ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên ý cười mị, nhẫn Huyền Băng thiết ngón giữa đột nhiên nở rộ.

      Ánh sáng chói mắt nhoáng lên, dung nhan xinh đẹp nhuộm tầng ý cười, thân thể nàng giống như mũi tên vọt về phía Hiên Viên Kỳ. . .
      Chris thích bài này.

    2. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      tks nàng

    3. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Thượng Quan Ngưng Nguyệt <3<3<3

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Tự Mình Hại Mình

      Edit: Thu Thuyền
      Beta: Alligator



      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ xoay tay, nhẫn Huyền Băng Thiết ở ngón giữa nở thành hình hoa sen cắt vào cổ tay Hiên Viên Kỳ.

      “Phanh—” Hiên Viên Kỳ cảm thấy đau nhói, máu từ vết cắt ở cổ tay văng tung tóe, tay vốn là nắm chặt chủy thủ bởi vì đau mà làm rơi mặt đất.

      “Ngươi…” vung ống tay áo, tay kia giống như chim ưng sắc bén chộp tới vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hận thể bóp nát vai nàng tế cánh tay bị thương của .

      Nàng nhanh nhẹn di chuyển, dễ dàng tránh đoàn công kích của Hiên Viên Kỳ, tay ngọc nhanh như chớp, nhẫn Huyền Băng Thiết hướng má phải Hiên Viên Kỳ cắt .

      “A —” Hiên Viên Kỳ thống khổ kêu lên, tay vốn tấn công Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức che má phải lại, máu từ từ chảy xuống.

      “Sao phải che mặt, chẳng lẽ Tuyên vương chê thủ pháp của ta đủ hoàn mỹ? Còn có…Tuyên vương thấy vết cắt mặt, so với vết cắt tay cái nào thoải mái hơn?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà ác cười, y phục tung bay trong gió mơ hồ thấy được vẻ mặt khát máu của nàng.

      “Ngươi…” Thân thể Hiên Viên Kỳ run rẩy sợ hãi lui về sau mấy bước, hô hấp cực kỳ khó khăn, nhất thời cảm thấy khi trêu chọc tiểu ma nữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, có lẽ tự sát là giải thoát tốt nhất.

      phải ngươi rất thích chứng kiến cảnh đỗ máu sau? Ta ngại dạy ngươi, làm như thế nào để ngắm người khác đổ máu càng thêm thú vị. Trước tiên ngươi hãy ngoan ngoãn để ta dùng nhẫn Huyền Băng Thiết ân cần hỏi thăm mặt của ngươi, sau đó lại chăm sóc thân thể mảnh mai của ngươi. Ta mài dũa ngươi thành tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, đến lúc đó ngươi có thể rời .” Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén vén vài sợi tóc mai, mắt ngọc tà ác cười nhìn Hiên Viên Kỳ.

      Nhìn thấy Hiên Viên Kỳ bị thương, sắc mặt của Khương Thái Hậu lập tức trắng bệch. Hít sâu ngụm khí lạnh, hai mắt Khương Thái Hậu mù mịt : “Các tướng sĩ Huyền Sư Doanh nghe lệnh, người nào lấy được mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ai gia và Tuyên vương nhất định bảo vệ , cùng người đó hưởng vinh hoa phú quý cả đời.

      Vút vút — Khương Thái Hậu vừa dứt lời, tròng mắt đen láy của chúng Huyền Sư Doanh lập tức trừng mắt nhìn Khương Thái Hậu, vẻ mặt tức giận ánh mắt lạnh thấu xương.


      Hôm nay Hổ phù ở trong tay người này, các tướng sĩ Huyền Sư Doanh phải làm theo mệnh lệnh của người này sao? Tuyên vương Hiên Viên Kỳ dùng chủy thủ giết Trần tướng quân, Thái Hậu khiển trách cũng thôi .

      Lại còn dùng vinh hoa phú quý bôi nhọ lòng trung thành của bọn họ với Long Diệu Hoàng Triều, ra lệnh cho bọn họ lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Điều này là đáng hận!

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý nhìn Khương Thái Hậu, nụ cười châm chọc cùng đồng tình : “Lão bà à lão bà, ta thấy bà đáng thương. Bà cũng biết dùng vinh hoa phú quý dụ bọn họ, để bọn họ cam tâm tình nguyện bảo hộ bà, bà vũ nhục nhiệt huyết các chiến sĩ sao?”

      “Ngươi…” Khương Thái Hậu thân thể đột nhiên chao đảo, gương mặt tô son điểm phấn tận lực duy trì tỉnh táo, mặc dù trong lòng sớm bị sợ hãi sâm chiếm.

      Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dời bước đến bên người Hiên Viên Kỳ, lông mày khẽ nhíu, mở miệng lạnh nhạt : “ Khương Thái Hậu, giao ra Hổ phù! Cho dù Hổ phù trong tay ngươi, cũng vô dụng thôi.”

      “Mau đem Hổ phù giao cho chiến thần Thụy vương, ngươi xứng có nó!” Chúng tướng sĩ Huyền Sư Doanh nhìn nhau, vung ta rối rít hô to. Đại tướng quân Thượng Quan Hạo và Hổ Báo Doanh nhìn thấy màn này, trong lòng vui sướng nở nụ cười.

      Sắc mặt Hiên Viên Kỳ khó coi vô cùng nhìn vòng chúng tướng sĩ Huyền Sư Doanh hô to, đôi mắt u tối hơi thở khó khăn nhìn Khương Thái Hậu, kinh hãi : “Mẫu hậu…”

      Các tướng sĩ Huyền Sư Doanh tập thể phản bội, khiến sắc mặt Khương thái hậu trắng bệnh. Nhưng ngay lập tức, Khương thái hậu nở nụ cười quỷ dị : “ Hiên Viên Diễm, ngươi muốn Hổ phù sao? Được, ai gia cho ngươi.”

      Khương thái hậu đột nhiên vung tay áo lên, khối đồng thau điêu khắc hình mãnh hổ bay tới trước mặt Hiên Viên Diễm. lúc Hiên Viên Diễm tiếp lấy hổ phù Khương thái hậu bỗng dưng ngẩng đầu, phát ra tiếng cười cực kỳ dữ tợn: “Ha ha ha…”

      “Hiên Viên Diễm, ngươi cho rằng chinh phục được tâm của bọn chúng, trận chiến này ngươi thắng sao? Nếu Hổ phù giao cho ngươi, như vậy ai gia cũng cho ngươi biết, mặc dù ngươi dễ dàng giải quyết nội chiến của Long Diệu Hoàng Triều, nhưng ngươi vẫn thua ta trận.” Khương thái hậu thu lại nụ cười dữ tợn, ánh mắt lạnh sắt bén bắn về phía Hiên Viên Diễm.

      “Bổn vương thua ngươi trận?” Hai con ngươi đen như mực của Hiên Viên Diễm nghi ngờ nhìn Khương thái hậu, chỉ lúc sau liền đoán được ý trong lời của bà ta. Hai mắt cụp xuống, tay nắm chặt Hổ phù.

      Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Hổ phù còn chứa huyền cơ? Nếu …Diễm từ đầu đến cuối muốn lấy Hổ phù từ trong tay Khương thái hậu, cũng phải dùng điều binh khiển tướng, mà là bên trong Hổ phù chỉ nơi cất giấu báo vật?

      Nhìn Hiên Viên Diễm chợt dùng sức bóp chặt Hổ phù, phương mi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhạt rũ xuống, trong lòng thầm suy đoán.

      Nhìn bên trong Hổ phù trống rỗng, con ngươi đen láy của Hiên Viên Diễm bắn ra ánh sáng bén nhọn nhìn Khương thái hậu, thanh băng lãnh : “Nếu ngươi chịu giao ra Kim Phỉ Thúy, Bổn vương thay hoàng huynh cam kết với các ngươi, đặc xá tội mưu phản cho ngươi và Hiên Viên Kỳ. Nếu …”

      Chính xác là muốn lấy Hổ phù từ trong tay của Khương thái hậu, mặc dù hôm nay có Hổ phù, tướng sĩ Huyền Sư Doanh cũng tuân theo mệnh lệch của . Chỉ là, Hổ phù dù sau cũng giúp Long Diệu Hoàng Triều điều binh khiển tướng, vì để ngừa vạn nhất có chuyện xảy ra nên bảo quản Hổ phù là tương đối an toàn.

      Nhưng là, Hổ phù trừ điều binh khiển tướng ra, còn cất giấu bảo vật Kim Phỉ Thúy mà và Ly muốn giữ. Vậy mà, cứ nghĩ rằng bí mật của Hổ phù chỉ có hai người bọn biết, và Ly ngàn tính vạn tính cũng nghĩ tới, lão bà Khương thái hậu phát ra.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt, mờ mịt nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng ôn nhu hỏi: “Diễm, tình huống thế nào?”

      Hiên Viên Diễm đem Hổ phù bị bẽ làm hai nắm chặt, thu lại hơi thở lạnh lùng người, ôn nhu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng giải thích: “ Bên trong Hổ phù còn cất giấu Kim Phỉ Thúy liên quan đến tách mạng của nữ tử, mà nử tử kia chính là mẫu phi của Ly. Chuyện này ta cho Nguyệt nhi biết, ta muốn Nguyệt nhi vì ta mà lo lắng.”

      “Mặc dù ai gia đưa Kim Phỉ Thúy cho ngươi, đối với việc ai gia phát động nội chiến với Long Diệu Hoàng Triều, ngươi và Hiên Viên Ly sử lý như thế nào đây? Xem như ai gia và Tuyên vương xác thực là có tâm mưu phản, nhưng nội chiến của Long Diệu Hoàng Triều chính xác là chưa xảy ra, dưới tình huống như thế Hiên Viên Ly nhiều lấm cũng chỉ có thể đem ai gia và Tuyên Vương vĩnh viễn nhốt trong nhà lao, cũng đối với ai gia và Tuyên vương dụng hình, càng chiêu cáo thiên hạ xử tử ai gia và Tuyên vương.” Khóe môi Khương thái hậu lạnh lùng nhếch lên, hai mắt bắn ra hàn quang bén nhọn .

      “Hiên Viên Diễm, nội chiến hôm nay chỉ là khiến Bổn vương và mẫu hậu chuyển sang nơi khác sống mà thôi. Mà ngươi và Hiên Viên Ly cũng giống nhau, nội chiến hôm nay các ngươi phải trả giá chính là nổi đau mất mẫu thân. So sánh với ngươi mà , Bổn vương cảm thấy như vậy cũng đủ rồi.” Hiên Viên kỳ dữ tợn hiểm cười, trào phúng .

      và mẫu hậu phạm vào đội mưu phản thế nào? vị là Vương Gia, cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly và Thụy Vương là huynh đệ cùng cha khác mẹ. người là Thái Hậu Long Diệu Hoàng Triều, danh nghĩa chính là mẫu hậu của cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly.

      Đối với bách tính Long Diệu Hoàng Triều mà , chữ hiếu đứng đầu, huynh đệ như tay chân. Nếu cẩu hoàng đế Hiên Viên Ly vẫn muốn làm minh quân, nội chiến căn bản bùng nổ, tất nhiên chiêu cáo với thiên hạ xử tử và mẫu hậu, nếu phân xử ràng chắc chắn trở thành đề tài cho bách tính trong trà dư tửu hậu.

      “Ha ha…Hoàng đế dụng hình với các ngươi, càng chiêu cáo thiên hạ xử các ngươi?” Nghe thấy lời của Hiên Viên Kỳ và Khương thái hậu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khỏi nhếch . Thông minh tuyệt đỉnh như nàng, cớ sau lại hiểu khiêu khích đằng sau lời đó chứ?

      Mắt ngọc khẽ chuyển, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười mị : “ Mau giao ra Kim Phỉ Thúy, nếu ta liền dùng Tú Hoa Châm đem miệng của hai ngươi vá lại, sau đó cắt từng miếng từng miếng thịt người các ngươi, hành hạ các ngươi cho đến chết.”

      “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi dám…” Sắc mặt Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ lập tức biến đổi, thân thể đồng thời lùi về phía sau, trừng mắt khó tin nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      “Ta dám? đời này, cũng chưa có việc gì mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta dám làm.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ hai cách tay lên , hai sợi tơ hồng từ trong tay áo bay vọt ra.

      “Thụy vương, ai gia và Tuyên vương là người trong hoàng thất. Cho dù hai người bọn ta phạm vào tội mưu phản, cũng chỉ có ngươi và Hiên Viên Ly có quyền xử phạt bọn ta. Người này có tư cách xử phạt bọn ta, huống chi ta còn là phi tử của vua?” Khương thái hậu gắt gao nắm chặt tay, mở miệng điên cuồng thét lên .

      Sưu sưu sưu – hai sợ tơ hồng dài dài bắn ra, mà ở đầu dây có chiếc ngân châm, nhanh như chớp tập kích miệng Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ.

      Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm lười biếng khoanh tay, mở miệng lạnh lùng : “Có ai nhìn thấy Vương phi của Bổn vương cầm ngân châm khâu miệng của bọn ngươi chưa hả? Ta thấy…người ở chỗ này điều tận mắt chứng kiến, là Khương thái hậu và Tuyên vương biết nổi điên cái gì, lại dùng ngân châm tự hại mình ?
      Billy Nguyễn thích bài này.

    5. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Ngưng Nguyệt tỷ quá cường hãn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :