1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 90: Hái hương

      Edit: Thủy Bách Nhật
      Beta: Alligator



      Dưới ánh nắng chiều tươi đẹp, gió núi lướt , tử y của Hiên Viên Diễm phất phới, tròng mắtđen bỗng chốc híp lại, quả đấm nắm chặt cũngnhẹ nhõm mở ra.

      Quần đỏ như lửa, tóc đen như mực, dung nhan mị hoặc như tiên, dáng người xinh đẹp quyến rũ.Bước chân liên tục theo gió , giống như tinh linh mê người chậm rãi đến đỉnh núi là ai? LàNguyện Nhi, là Nguyện Nhi !

      Cười vui sướng, giống như thủy triều ùa về trênkhóe môi Hiên Viên Diễm. Băng lạnh trong cơ thể như bị thiêu đốt, tràn qua da thịt, quấn lấynội tâm, rồi tan ra làm ấm linh hồn.

      Vèo tiếng, Hiên Viên Diễm nhanh chóng điểm mũi chân, phi thân nghênh đón ThượngQuan Ngưng Nguyệt.

      Mà ở phía sau , các tướng sĩ Hổ Báo Doanh đều đổ mồ hôi lạnh, khóe miệng co quắp ngổn ngang trong gió. Đây. . . Còn là Chiến thần Vương gia bọn quen biết sao?

      Sau khi chúng tướng sĩ giơ tay lau mồ hôi lạnh trán, thân hình liền chen lấn loạn xạ lên trước, ánh mắt cùng lúc đều tập trung nhìn về hướng Hiên Viên Diễm bổ nhào chạy .

      "Hít. . ." Tiếng hút khí liên tiếp, tầm mắt cáctướng sĩ Hổ Báo Doanh trong nháy mắt bị chiếmlấy, tim gia tốc nhảy lên nhịn được thầmkhen: mắt ngọc ôn nhu lưu chuyển, nét mặt tươi cười như hoa nở. Phong thái kiều diễm, thiên tiên hạ phàm. Khó trách Vương gia động tình, nữ tử tuyệt trần như vậy, sợ rằng cho dù là tâm Phật nhiễm thất tình lục dục cũng kìm được a?

      Kít, bước chân tiến tới đỉnh núi bỗng chốc dừng lại. Nhìn về phía Hiên Viên Diễm chạy như bay đến trước mặt bọn họ, Ngân Lang cùng ThanhBáo mím môi len lén cười tiếng, cùng cung kính kêu lên: "Vương gia."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng đầu,thỏa mãn ngọt ngào cười nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng mềm mại nũng nịu kêu: "Diễm."

      Hiên Viên Diễm cũng đáp lại, chỉ mởrộng hai cánh tay, ôm chặt thân thể ThượngQuan Ngưng Nguyệt vào trong lòng, có chút run rẩy : "Nguyện Nhi, ta sợ. . ."

      "Đứa ngốc, ta phải bình yên vô xuấthiện sao?" Ý cười trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng đậm, cũng nhàng mở rộng hai cánh tay, ôm eo Hiên Viên Diễm.

      "Về sau, ta tuyệt đối cho nàng mìnhđi đối mặt với nguy hiểm." Cánh tay Hiên ViênDiễm giống như dốc hết tất cả khí lực ôm chặt thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lời nóirun rẩy vừa dứt, đầu của đột nhiên cúixuống.

      Trong nháy mắt thâm tình nồng đậm theo gióquanh quẩn, môi Hiên Viên Diễm bỗng chốc kề sát đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan NgưngNguyệt. Lập tức, môi Hiên Viên Diễm bá đạocạy mở môi đào của Thượng Quan NgưngNguyệt, thỏa mãn hưởng thụ hương thơm mình khát vọng lâu.

      Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi ngẩn người, tâm bỗng dưng cuồng loạn, gương mặt nhuộm chút thẹn thùng, nàng dùng đôimôi phấn nộn kiều diễm ướt át cùng cái lưỡithơm tho nhiệt tình đáp lại Hiên Viên Diễm.

      Xung quanh gió núi vui vẻ ngâm nga ca hát, mọihào quang của đất trời dường như chỉ tập trungtrên hai người họ, ánh sáng hạnh phúc gìsánh được.

      Trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm hôn ngọt ngào, Ngân Lang và Thanh Báo giật giật khóe miệng ám ngữ : Khụ. . . Ta cái kia? Chủ tử lâm vào triền miên a, hai người khôngkhỏi quá xem hữu của chúng ta ?

      Gặp tình huống này, con ngươi các tướng sĩ Hổ Báo Doanh cũng trừng đến sắp rớt ra ngoài.Nâng tay dùng sức vuốt vuốt con ngươi ngốc nghếch cứng ngắc, chúng tướng sĩ Hổ BáoDoanh bỗng chốc cúi thấp đầu. Mẹ ơi, chúng takhông có nhìn thấy gì cả, có nhìn thấy!

      Cùng lúc đó --

      Ở chỗ khác ngọn núi, dưới gốc cây đạithụ tươi tốt, có hai tròng mắt đen lạnh lẽo lấp trong đó, nhìn thấy tất thảy màn ThượngQuan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm dâydưa ôm hôn.

      hạ lệnh cho mười lăm vạn tinh binh trởvề Bắc Dực quốc, mặt khác đại quân Bắc Dựcquốc chạy tới Long Diệu Hoàng triều , cũng phái người ngựa chạy ngừng vó tớitụ hợp, ra lệnh cho bọn họ lập tức quay đầu trởvề Bắc Dực quốc.

      , thế nhưng vẫn chưa theo mười lăm vạn tinh binh cùng nhau trở về Bắc Dực quốc,ngược lại lên núi chỗ Hổ Báo Doanh của HiênViên Diễm đóng quân.

      tự hỏi chính mình, rốt cuộc quỷ thần xui khiến gì lại tới chỗ này, là muốn chính mắt thấyHiên Viên Diễm cùng Khương Thái hậu nộichiến sao? Hay là. . . Trước khi rời khỏi LongDiệu Hoàng triều, muốn lặng lẽ nhìn người kia đây?

      Nhìn hoa sen máu diễm lệ ở ngay mi tâm, quốcsư ngày sau Phượng Tinh thống nhất thiên hạ? Nhìn nữ tử phong tư xinh đẹp phóng ra hơi thở cuồng ngạo thể xâm phạm? Nhìn nữtủ tuy chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, lạigiống như có thể làm cho người ta khắc ghi cả đời?

      Nhưng, vừa mới đến chỗ này, liền gặp được hình ảnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùngHiên Viên Diễm ôm hôn nhau triền miên. màn này hình như chỉ đâm vào mắt có chút đau, mà tâm dường như cũng đau mộtchút.

      Tiêu Hàn nắm chặt quả đấm, nhanh chóng quayđầu sang bên cạnh, trốn tránh màn này. Giữa hai lông mày kín đáo tản ra chút khổ sở phiền muộn, lòng Tiêu Hàn mờ mịt, điểm mũi chân tiếng động biến mất dưới tàng cây.

      Mà ở nơi khác đỉnh núi, từ phía sautảng đá to lớn cao vút bước ra, cũng yên lặngđứng, bóng dáng có vẻ đơn. Giờ phút này, hai mắt hẹp dài của thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong híp lại, trong mắt chứa nhàn nhạt lo lắng nhìn phương xa.

      Mây mù nhuộm màu xinh đẹp, từng cái nhănmày từng nụ cười đều lộ ra phong tình quyến rũcủa nàng, dịu dàng triền miên cùng người nào đó. Bỗng dưng, chút tư vị đau khổ lặng lẽ tràn ngập trong cơ thể. Cái loại tư vị thoải mái cực độ đó vẫn lan tràn đến từng mạch máucùng chỗ sâu nhất trong linh hồn, cứ như trái tim bị bóp nát vậy.

      Dạ Dật Phong a Dạ Dật Phong, ngươi ngươivung ống tay áo, tiêu tiêu sái sái rút lui khỏiLong Diệu Hoàng triều phải rất tốt sao? Vì sao lại muốn tự mình chuốc lấy cực khổ chạy đến đây?

      Mí mắt Dạ Dật Phong đột nhiên buông xuống,khẽ vuốt ve ngón tay dần chuyển lạnh, nhàng ngẩng đầu lên lần nữa, tròng mắt đenthâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt,bóng dáng nhoáng cái biến mất tại chỗ.

      Chậm rãi tách môi ra, cười cười nhìn những cáiđầu vẫn cúi thấp, hai mắt lặng yên nhìn cáctướng sĩ Hổ Báo Doanh, Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bàn tay lớn nắm bàn tay dời bước đến lều vải.

      Ngân Lang cùng Thanh Báo liếc mắt nhìn nhau,cũng theo đuôi, chỉ cất bước đến chỗmấy đại tướng quen biết.

      Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm tiến vào bên trong lều nghỉ ngơi,Ngân Lang cùng Thanh Báo đồng thời ho tiếng, khỏi mở miệng cười : "Này,Vương gia cùng Vương phi tiến vào lều rồi, mọi người có thể ngẩng đầu lên nha."

      Lời của Ngân Lang cùng Thanh Báo giốngnhư ma chú, phá vỡ cục diện yên tĩnh và lúngtúng này. Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh nhanhchóng nâng đầu lên, nháy mắt bao vây NgânLang cùng Thanh Báo, thanh loạn thất bát tao như cuồng phong truyền vào tai Ngân Lang và Thanh Báo.

      "Ngân Lang, nhanh cho chúng ta chút,lai lịch của tiểu vương phi rốt cuộc ra sao a?"

      "Đúng vậy đúng vậy, Thanh Báo, cho ta biếtnhanh lên, Vương gia cùng Tiểu Vương phi biết nhau như thế nào? Vương gia vì sao lấy nànglàm Vương phi a?"

      Mặc dù chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh từ đáy lòng thừa nhận tiểu Vương phi quả là xinh đẹp thế gian hiếm thấy, nhưng bọn biết,Vương gia phải loại người vì tham luyếnsắc đẹp mà dễ dàng cưới phi. Cho nên tronglòng bọn hết sức khẳng định, Vương gia sở dĩ cưới Tiểu Vương phi, nhất định là có nguyênnhân đặc biệt. Mà nguyên nhân này, bọn họ đợi được muốn tìm ra đáp án ngay bâygiờ.

      Ngoài lều, chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh giốngnhư tra hỏi phạm nhân đối với Ngân Lang cùng Thanh Báo"Nghiêm hình bức cung" , mà tronglều vải --

      "Diễm, Tướng quân phụ thân đâu? Ông ấy phải đồng ý dẫn theo Hắc Ưng Doanh trợgiúp Hổ Báo Doanh sao, vì sao ta có gặpông ấy đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấytư thế lười biếng ngồi ghế, dịu dàng điềmđạm mở miệng hỏi.

      Tuy ngoài lều trại chằng chịt các tướng sĩ,nhưng nàng vẫn khẳng định Tướng quân phụthân ở trong đó . Bởi vì, nếu Tướng quânphụ thân thân ở trong đám người đó, nhất địnhnháy mắt khi thấy bóng dáng của mình xuất hiệnở đỉnh núi, Tướng quân phụ thân nhất định sẽgiống Diễm, chạy như bay đến nghênh đónmình.

      Nếu như Tướng quân phụ thân ở chỗ này, sợ rằng tướng sĩ Hắc Ưng Doanh cũng ở đây a? Chẳng lẽ. . . Tướng quân phụ thân tạm thời thay đổi, muốn dẫn Hắc Ưng Doanhtrợ giúp Hổ Báo Doanh?

      Hiên Viên Diễm cầm cái nồi sắt đựng nước sôi rót vào trong ấm trà, cầm bình trà ngồi đối diệnThượng Quan Ngưng Nguyệt, đem nước sôirót vào lá trà xanh thả sẵn trong chén.

      Hơi nước lượn lờ, mùi hương thơm ngát theo gió ngấm vào lòng người, Hiên Viên Diễm dịu dàng đem ly trà đến trước mặt Thượng Quan NgưngNguyệt, mở miệng tà mị cười : "ThượngQuan Tướng quân quả điều động Hắc Ưng Doanh, mà ông ấy cùng với Hắc ƯngDoanh có xuất ở nơi này, là bởi vì ta để cho ông ấy cùng Hắc Ưng Doanh lặng lẽchuẩn bị vũ khí diệt gió đông."

      "Vũ khí diệt gió đông?" Thượng Quan NgưngNguyệt kinh ngạc trừng mắt, nhíu mày phượngnhìn Hiên Viên Diễm.

      "Cùng Khương Thái hậu minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, tâm tư của bà ta ta sớm đãhiểu như lòng bàn tay. Ta đoán Khương Tháihậu lệnh cho Huyền Sư Doanh tạm thời ánbinh bất động, nguyên nhân là bà ta muốn đợi đợt gió đông đến. Để bảo đảm tướng sĩ Huyền Sư Doanh của bà ta bị tổn thất đến căn cơ, lợi dụng trận gió đông làm Hổ BáoDoanh tướng sĩ ta xương cốt còn."

      Hiên Viên Diễm cười đến rực rỡ, ngón tay chấm vào ly nước trà hơi nguội, viết hai chữ lênmặt bàn.

      " ra là thế." Khóe môi Thượng Quan NgưngNguyệt khẽ nhếch tạo thành độ cong mị hoặc, tròng mắt trong suốt nhàng lưu chuyển mamị cười : "Đúng rồi! Diễm, cho ngươi xem thứ tốt nha."

      "Thứ tốt?" Lần này, đến lượt Hiên Viên Diễm kinh ngạc trừng mắt nhìn, khẽ nhướng mày nhìnThượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ừ, thứ tốt làm cho chàng vui tai vui mắt."Thượng Quan Ngưng Nguyệt chu môi mỉm cười, ngón tay mò mẫm trong ống tay áo.

      Vậy mà, lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa muốn lấy ra hai phần hiệp nghị ký kết cùng Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực quốc xâm phạm lẫn nhau, chuẩn bị cho Hiên Viên Diễmkinh kỉ ngoài ý muốn bên ngoài lều vang lên thanh vang dội của Ngân Lang.

      "Vương gia, Trần tướng quân của Huyền Sư Doanh mình tới, là phụng mệnh Khương Thái hậu, có lá thư muốn đưa tận tayngười."
      neleta thích bài này.

    2. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      thanks

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 91: Lửa cháy lan tràn

      Editor: Thuỷ Bách Nhật
      Beta: Alligator



      "Bảo ở bên ngoài đợi lát." Hiên ViênDiễm lạnh nhạt trả lời, đồng thời hai mắt mịhoặc cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nguyệt nhi phải cho mình xem thứ tốtsao? Đừng tại Trần tướng quân mình đến, cho dù suất lĩnh thiên quân vạn mã đuổi giết đến đây, cũng phải chờ mình và Nguyệt nhi chuyện xong .

      "Diễm, vẫn nên xem thư của Khương thái hậu trước ." Để lại hiệp nghị trong tay áo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bưng ly trà bàn lên uống, khóe môi lên ý cười.

      "Tuân mệnh." Ngữ khí tràn ngập nhu tình, Hiên Viên Diễm cúi mắt nhìn chén trà sớm lạnh. Nhàn nhã đổ nước sôi vào, xong mới mở miệng : "Ngân Lang, bảo Trần tướng quân tiếnvào."

      "Vâng, vương gia." Ngân Lang vừa dứt lời, Trầntướng quân thân mang khôi giáp màu đen nhanh chóng nhảy vào.

      "Mạt tướng tham kiến Thụy vương." Trần tướngquân tuy rằng cung kính thỉnh an, nhưng lại vẫnđứng ngạo nghễ trước mặt Hiên Viên Diễm.

      Nhấp ngụm trà, Hiên Viên Diễm cười yếuớt nhìn về phía Trần tướng quân : "Nước trà vị rất tốt, biết có nhã hứng cùng phẩmmột ly ?"

      "Đa tạ Thụy vương! Nhưng mạt tướng phụng mệnh thái hậu đến truyền thư, chỉ sợ có phúc thưởng trà." Trần tướng quân cứng đờ, rồinhanh chóng cúi người, hai tay cung kính bưngthư đến trước mặt Hiên Viên Diễm.

      Đối với chiến thần Thụy vương, kỳ vẫn rất tôn kính. Nhưng Hổ Báo Doanh cùng HuyềnSư Doanh sắp khai chiến, mà thân là đạitướng của Huyền Sư Doanh, chỉ có thể bất đắcdĩ phục tùng Khương thái hậu, người giữ trong tay Hổ phù, bắt buộc phải đối địch với chiến thần Thụy vương.

      Hiên Viên Diễm nhàng thử chén trà lên mặt bàn, thân thủ tiếp nhận thư Trần tướng quân đưa tới. Nhìn phong thư dày, chút để ý quét qua chữ giấy.

      Giống như dự đoán, Khương thái hậuviết: ai gia cho ngươi cơ hội cuối cùng,ngoan ngoãn giao Long phù ra. Chỉ cần ngươigiao Long phù ra, ai gia tự nhiên tiêu diệt Hổ Báo Doanh. Nếu , ngươi chờhọ tan xác, thân nhân họ mặc áo tang, đau lòngkhóc than .

      Hiên Viên Diễm ném thư lên bàn, từ trong lòng lấy ra phong thư sớm chuẩn bị tốt đưa cho Trần tướng quân, nhàn nhạt cười : "Thưcủa Khương thái hậu bổn vương nhận, bổn vương cũng có phong thư, làm phiền Trầntướng quân giao cho Khương thái hậu."

      "Thư của Thụy vương, mạt tướng nhất định sẽđưa tận tay thái hậu, mạt tướng xin cáo lui."Trần tướng quân nhận thư xong hành lễ với Hiên Viên Diễm, biểu tình chút thay đổixoay người ra ngoài.

      Hiên Viên Diễm trầm mặc nhìn bóng dáng Trầntướng quân, ngay khi Trần tướng quân sắp bướcra khỏi lều, Hiên Viên Diễm bỗng nhiên mở miệng kêu: "Trần tướng quân."

      " biết Thụy vương còn có gì phân phó?"Trần tướng quân phút chốc quay người lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

      Hiên Viên Diễm lại bưng chén trà lên, chén trà nóng bốc lên từng đợt sương mù, mở miệng chậm rãi : " tại Khương thái hậu lựa chọn án binh bất động, ý đồ là muốn tiêu diệt tướng sĩ Hổ Báo Doanh của bổn vương. Mà bổnvương lúc này cũng án binh bất động, Trầntướng quân có biết là vì cái gì sao?"

      "Mạt tướng đần độn, khẩn cầu Thụy vương giảithích." Trần tướng quân cụp mắt xuống, bàn tay nắm thư khỏi xiết chặt hơn.

      Thụy vương vì sao án binh bất động, sao lại biết chứ? Nếu Thụy vương muốnđối phó Huyền Sư Doanh, thân là đại tướngHuyền Sư Doanh, giờ này sao có thể bình bình yên yên đứng ở đây? Chỉ là. . .

      "Bổn vương vì sao án binh bất động, hẳn làtrong lòng Trần tướng quân rất ràng, cho nên cần gì bổn vương giải thích chứ? Khương tháihậu nắm trong tay Hổ phù, tướng sĩ Huyền SưDoanh nếu tuân theo lệnh người cầm Hổ phù, liền trở thành nghịch thần tặc tử của Long Diệu Hoàng triều. Nhưng mà, nếu lòng trung thành của các ngươi cuối cùng lại chính là ngu muội vẽ đường cho hươu chạy, e rằng đâymới là bi ai lớn nhất của Long Diệu Hoàng triều." Hiên Viên Diễm nhấp ngụm trà,mở miệng gằn từng tiếng .

      "Lời của Thụy vương, mạt tướng. . . cânnhắc." Sau hồi trầm mặc ngắn ngủi, Trần tướngquân cứng ngắc , lập tức quay người lại nhanh chóng rời khỏi lều trại.

      "Tâm nếu mê, người đó là gỗ mục. Tâm nếungộ, người này có thể là cái người tài đức."Thượng Quan Ngưng Nguyệt thưởng thức trà,thản nhiên .

      "Nguyệt nhi, phải nàng vừa có thứ tốt cho ta xem sao?" Hiên Viên Diễm bỗng dưng quay đầu lại, cười cười nhìn về phía ThượngQuan Ngưng Nguyệt.

      "Cầm xem ." Khóe môi vẽ lên độ cong mịhoặc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trong tayáo lấy ra hiệp nghị ký kết cùng Bắc Dực quốc và Thương Nguyệt quốc, đưa tới trước ánhmắt tò mò thích thú của Hiên Viên Diễm.

      "Hiệp nghị Bắc Dực, Thương Nguyệt cùng Long Diệu trong năm xâm phạm lẫn nhau?" Nhìn thấy chữ hiệp nghị, bàn tay bưng chén trà của Hiên Viên Diễm bỗng dưngrun lên, nước trà bắn tung tóe mặt đất, mặt lộ ra vẻ khó tin cùng khiếp sợ.

      "Hi. . . Như thế nào, hai phần hiệp nghị nàykhông làm chàng vui sao? Sờ sờ hai phần hiệp nghị này, tận tình hưởng thụ phẫn nộ khi TiêuHàn cùng Dạ Dật Phong hạ ấn ký ." ThượngQuan Ngưng Nguyệt đắc ý nhếch môi lên, cười cười trừng mắt nhìn Hiên Viên Diễm.

      "Nguyệt nhi, nàng cảm thấy ta tại vui, hay là run như cầy sấy a?" Hiên Viên Diễm độtnhiên kéo cái ghế, ngồi cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt tràn đầy hàn ý nhìnthẳng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Khụ, cái kia. . ." Khóe mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật, nhịn được nâng tay gãi gãi đầu.

      "Phần hiệp nghị này có phải là nàng vụng trộmsau lưng ta, trước đó tìm hoàng huynh soạn sẵn, có phải ?" Hiên Viên Diễm xiết chặt nắm đấm, cắn răng gằn từng tiếng hỏi. thừa nhận, hai phần hiệp nghị này đối với Long Diệu Hoàng triều mà thực kinh hỉ lớn. Nhưng đối với , cũng phải là kinh hỉ lớn, mà là sợ hãi lớn.

      Nguyệt nhi đúc đại pháo uy lực vô cùng, mộtkhi mười đại pháo bắn ra, để cho Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong chính mắt nhìn uy lực của nó, hai tên đó nhất định mạo hiểm cônghy sinh ba mươi vạn tinh binh, cứng rắn đối đầuvới Nguyệt nhi.

      Cho nên, bọn họ nhất định phải chật vật luibinh. Cũng bởi vì biết tâm lý của Tiêu Hànvà Dạ Dật Phong, nên lúc trước khi Nguyệt nhi muốn mình sườn núi đối phó TiêuHàn và Dạ Dật Phong, mới miễn cưỡngđồng ý.

      Nhưng tại nhìn thấy hai phần hiệp nghị này, liền hiểu được tất thảy. Khó trách Nguyệtnhi muốn mình sườn núi đối phó TiêuHàn và Dạ Dật Phong, nguyên lai nàng khôngchỉ muốn bức lui Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, mà mục đích chân chính của nàng là ký hai phần hiệp nghị này.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Hiên Viên Diễm nháymắt xanh mét, hai mắt bốc hỏa trừng trừng nhìnThượng Quan Ngưng Nguyệt, vô cùng phẫn nộrít gào: "Chết tiệt, nàng dám lấy mạng mình hạ cờ hiểm với Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong."

      Lợi dụng đại pháo bức Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong lui binh, hoàn toàn là trong dự kiến.Nhưng nếu muốn dùng đại pháo bức bách Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong ký hiệp nghị, khả năng duy nhất chính là Nguyệt nhi đặt cược đồng quy vu tận.

      "Tuy rằng đây là nước cờ hiểm, nhưngchàng cũng biết ràng, Tiêu Hàn cùng Dạ DậtPhong tuyệt đối bỏ được mạng mình." nhìn lửa giận trong mắt Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân mật níu cánh tay Hiên Viên Diễm, mềm mại .

      Nàng sớm đoán được, khi Diễm nhìn thấy hai phần hiệp nghị này nhất định vui mừng. Nhưngmà vui mừng cũng nhanh chóng qua , chuyểnhóa thành phẫn nộ.

      "Nếu Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong thà chết khôngchịu khuất phục sao?" Hiên Viên Diễm lạnhlùng , sợ hãi lan tràn từ chân lên đầu. Vạn nhất lúc ấy Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong lựa chọn thà chết chứ chịu khuất phục, kia hậu quả quả thực dám tưởng tượng.

      "Được rồi, được rồi! Ta đáp ứng chàng, về sau nếu cho phép của chàng, Nguyệt nhi hạ cờ hiểm nữa nha." Cánh tayThượng Quan Ngưng Nguyệt vòng qua ôm lấythắt lưng Hiên Viên Diễm, lười biếng cuộn thân hình nhắn trong lòng Hiên Viên Diễm.

      "Nhớ kỹ những lời này, nếu lại có lần sau. . ."Thanh Hiên Viên Diễm tuy lạnh lùng, nhưng đôi bàn tay ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng có chút run run.

      Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẽ loạn trong ngực Hiên Viên Diễm, khóe môi khẽ nhếch, làm nũng : "Bớt giận chút, cam đoankhông có lần sau nga."

      Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn ThượngQuan Ngưng Nguyệt, đáp lại lời ThượngQuan Ngưng Nguyệt, mà càng ôm chặt thân thểnàng. Nha đầu này, là làm cho giậnđến khí huyết sôi trào, nhưng cũng làm yêukhông thể kềm chế a!

      Mặt trời gay gắt dần rơi xuống, vầng trăng cũng dần nhô lên. Ánh sáng bạc phủ lên vạn vật, giólạnh khe khẽ thổi trong núi tạo lên tiếng xàoxạc.

      Giờ phút này, các tướng sĩ Huyền Sư Doanhđang dựng lều, Khương thái hậu tức giận xé nát thư trong tay. Phong thư này chính là Hiên Viên Diễm bảo Trần tướng quân đưa cho bà, trong đó viết: ngươi nếu khăng khăng phát động nội chiếntrong Long Diệu Hoàng triều, bổn vương nhấtđịnh chuẩn bị tang lễ long trọng cho ngươi.

      Vì bà chuẩn bị tang lễ long trọng? Hiên Viên Diễm, chỉ sợ là ai gia phải chuẩn bị tang lễ long trọng cho ngươi ? Khương tháihậu vứt bức thư bị xé thành mảnh , lãnh lệ : "Kỳ nhi, lập tức truyền lệnh cho các tướng sĩ Huyền Sư Doanh bắt đầu hành động,đưa Hiên Viên Diễm cùng Hổ Báo Doanh địangục đoàn tụ với Hiên Viên Cực."

      "Vâng, mẫu hậu." Hai mắt Hiên Viên Kỳ đầy sát khí, nhe răng cười, tiếp khẩn cấp nhảy ra ngoài. . .

      Qua lúc lâu –

      núi bống nhiên có vô số khói đặc bốc lên. Trong khoảnh khắc khói đen cuồn cuộn bốc lêntận trời, ánh lửa màu đỏ nổi lên giữa màn đêm tạo thành hình ảnh đẹp nhưng thê lương.

      Ngọn lửa hừng hực lan tỏa như vỡ đê, gió thổimạnh càng làm cho ngọn lửa lan nhanh, điêncuồng cháy đỉnh núi. Phàm là những chỗ bịlửa qua, vạn vật chỗ đó đều bị đốt thành trotàn.

      Nhưng mà nhìn cẩn thận chút, ngọn lửa khôngphải lan ra như bình thường, mà nó hình như theo hướng. Hướng mà lửa cháy đến chínhlà hướng Hổ Báo Doanh của Hiên Viên Diễm . ..

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Hóng cháp mới. hồi gay cấn

    5. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 92: Mọi người ngổn ngang trong gió


      Màn đêm đen kịt, bị lửa đỏ thiêu đốt trông vừa xinh đẹp vừa thê lương.

      Gió lạnh run rẩy gào thét, giống như là tiếng khóc than của vạn vật khi bị cháy thành tro tàn, cũng như tiếng kêu rên tuyệt vọng trước khi chết.

      Đột nhiên đầy trời khói đen cùng ánh lửa làm người sợ hãi, đương nhiên cũng làm cho các tướng sĩ Hổ Báo Doanh có chút cảm giác .

      Bọn họ trừng lớn hai mắt nhìn bốn phương tám hướng xung quanh, nhìn ra phương hướng lửa cháy tới chính là nơi họ đứng, toàn bộ bọn họ biến sắc mặt.

      "Vương gia, đại ổn! Khương thái hậu phóng hỏa đốt núi, muốn thiêu chết chúng ta." Ngân Lang vội vàng chạy tới trước lều, có chút hoảng sợ bẩm báo.

      Ngân Lang vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bàn tay to nắm bàn tay , tươi cười thảnh thơi, nhàng chậm rãi từ trong lều ra.

      "Vương gia, ngài mau nhìn xem." Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh đồng thanh hô lên, ngón tay cũng chỉ vào ngọn lửa lan nhanh chóng.

      Hai mắt Ngân Lang và Thanh Báo nhìn đám lửa, mở miệng cẩn thận hỏi: "Vương gia, này phải làm thế nào? Trận hỏa này điên cuồng lan đến đây, chỉ sợ chúng ta muốn tránh cũng thể a."

      "Hoảng cái gì mà hoảng? Khương thái hậu nếu chuẩn bị ánh lửa xinh đẹp như thế cho chúng ta, các ngươi phải bình tĩnh hảo hảo thưởng thức phen." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dã nhếch môi, lười biếng dựa vào Hiên Viên Diễm, cười cười nhìn trận hỏa trước mắt.

      "Nguyệt nhi rất đúng, mọi người ngại nhàn nhã thưởng thức , trăm ngàn lần đừng phụ dụng tâm lương khổ của Khương thái hậu." Hiên Viên Diễm chút để ý quét qua ngọn lửa, lạnh nhạt .

      "Hí. . ." Trong nháy mắt vô số tiếng hít khí vang lên, khóe miệng chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh run rẩy nhìn về phía Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Đây là cái tình huống gì a? Trong trường hợp nguy hiểm như thế, vương gia và tiểu vương phi còn bảo bọn họ tĩnh tâm thưởng thức lửa?

      Trận hỏa này tốc độ như sét đánh, lan ra theo bốn phương tám hướng tập kích đến, cho dù bọn họ đều là những người dũng mãnh thiện chiến, nhưng đối mặt với biển lửa vô tình, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục trốn thể trốn, tránh thể tránh a?

      Hoàn toàn nhìn tới nghi hoặc trong mắt các tướng sĩ, Hiên Viên Diễm nắm lấy eo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng cười : "Nguyệt nhi, tướng sĩ Hắc Ưng Doanh của tướng quân phụ thân của nàng đợi lâu như vậy, rốt cục có thể hoạt động gân cốt rồi."

      Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay vòng, thản nhiên cười trả lời: "An bài các tướng sĩ Hắc Ưng Doanh ở núi hoạt động gân cốt, càng làm cho thể xác cùng tinh thần khỏe mạnh, tướng quân phụ thân thực nên thay các tướng sĩ Hắc Ưng Doanh cảm tạ chàng phen."

      Diễm từng với mình, lão bà Khương thái hậu nhất định án binh bất động, chờ gió đông đến. Khi nhìn thấy Diễm thấm nước trà viết lên bàn hai chữ hỏa công, nàng liền hiểu hết thảy.

      núi nhiều cây khô dễ cháy, khi Khương thái hậu ác độc phóng hỏa, như vậy ánh lửa như vỡ đê thể ngăn cản. Nhưng là nếu Khương thái hậu đợi được gió thích hợp, tùy tiện phóng hỏa, ngọn lửa lớn như thế nhất định lan tới vị trí Huyền Sư Doanh của bà ta.

      núi mỗi lúc đổi hướng gió khác, bởi vậy Khương thái hậu phải kiên nhẫn chờ đợi, đợi “gió đông” có lợi cho bà ta đến, mà tại chính là gió đông nam.

      Vị trí đóng quân của Hổ Báo Doanh đúng ở phía đông nam của núi, khi có gió đông qua, đa mưu túc trí như Khương thái hậu nhất định nhân cơ hội này phóng hỏa, ngọn lửa lớn như vậy đương nhiên bị gió thổi tới chỗ Hổ Báo Doanh dựng lều.

      Chiêu này của Khương thái hậu rất cao minh, có thể bảo đảm tướng sĩ Huyền Sư Doanh của bà ta tổn thương gì, còn người của Hổ Báo Doanh bị cháy thành tro tàn.

      Đáng tiếc, Diễm thông minh tuyệt đỉnh sớm dự liệu Khương thái hậu thừa dịp gió đông tới, cho người phóng hỏa đốt núi, cho nên trước đó sao có thể nghĩ ra kế sách vẹn toàn đối phó chứ?

      "Mọi người nhìn xem, ngọn lửa hình như yếu dần?" Ngân Lang kinh hãi thét lên, chúng tướng sĩ lập tức nhìn xung quanh.

      Di, đây là cái tình huống gì? Ngọn lửa lan đến chỗ bọn họ lại tự nhiên yếu dần? Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh nâng bàn tay đầy vết chai, hai mắt mê man gãi gãi đầu.

      Chỉ thấy đầy trời khói đen, lửa cháy hừng hực, vô số dòng nước trong suốt biết từ đâu mà ra. Chúng lấy tốc độ như tia chớp hướng tới biển lửa, cuối cùng hòa vào lửa.

      Khói đen càng lúc càng dày đặc, còn ngọn lửa càng lúc càng yếu.

      Nguyên lai, ngay khi Khương thái hậu phái người châm lửa, ngọn lửa hừng hực lan theo hướng Hổ Báo Doanh, sáu mươi vạn binh sĩ của Thượng Quan tướng quân cũng là nâng bình nước chuẩn bị sẵn, đúng lúc xuất ở chỗ binh lính Huyền Sư Doanh vừa châm lửa.

      Khi ngọn lửa ngoan lệ đánh úp lại chỗ Hổ Báo Doanh, các tướng sĩ của Hắc Ưng Doanh cũng lập tức ném bình nước trong tay, tạo thành vô số dòng nước, đổ thẳng xuống ngọn lửa.

      Lửa có thể phá hủy vạn vật, nhưng mà nước lại là khắc tinh của lửa, chúng có thể dễ dàng tiêu diệt lửa, đây là định luật mãi mãi thay đổi.

      Vô số dòng nước đổ xuống, giống như trận mưa rào từ trời rơi xuống, tưới lên ngọn lửa hừng hực. Lửa gặp nước, khí thế cuồng ngạo lúc trước còn, mà như là hấp hối.

      "Vương gia, này. . ." Các tướng sĩ Hổ Báo Doanh nghẹn họng trân trối nhìn ngọn lửa ngày càng yếu dần, rồi lại dõi mắt sang Hiên Viên Diễm.

      "Khương thái hậu có nhã hứng, muốn phóng hỏa đốt núi chơi. Như vậy bổn vương vì đón ý của Khương thái hậu, đương nhiên cũng đổ nước chơi, phải sao?" Hiên Viên Diễm nở nụ cười dã, giải thích khó hiểu trong lòng các tướng sĩ.

      Khó trách lúc trước vương gia bảo bọn họ tĩnh tâm thưởng thức ngọn lửa, ra là vương gia sớm đoán được mưu ác độc của Khương thái hậu, cũng làm tốt kế sách ứng phó a.

      Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh sợ bóng sợ gió hồi, hai mắt sùng bái nhìn Hiên Viên Diễm. Vương gia chính là vương gia, ngay cả mưu cao thâm quỷ dị của Khương thái hậu cũng đoán được, còn đưa ra diệu kế hóa giải.

      Cùng lúc đó –

      chỗ khuất nào đó đỉnh núi, Khương thái hậu xem xét ngọn lửa biến mất, trong nháy mắt khuôn mặt vặn vẹo đến dữ tợn, vô cùng phẫn nộ quát: "Làm sao có thể như thế này?"

      Hiên Viên Kỳ đứng bên cạnh Khương thái hậu, trong mắt sát khí cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mẫu hậu, tại chúng ta nên làm thế nào?"

      "Hiên Viên Diễm, ngươi muốn ngọn núi này nhiễm máu của các tướng sĩ Huyền Sư Doanh cùng Hổ Báo Doanh phải ? Được, ai gia thành toàn ngươi." Khương thái hậu nắm chặt nắm đấm vang lên tiếng kẽo kẹt, ngoan tuyệt .

      Các tướng sĩ Huyền Sư Doanh khi khai chiến với các tướng sĩ Hổ Báo Doanh, nhất định máu chảy thành sông, xác chết rải khắp nơi. Bà dùng lửa đốt cháy các tướng sĩ Hổ Báo Doanh của Hiên Viên Diễm, chính là muốn Huyền Sư Doanh chịu thương vong.

      Mà bà muốn bảo tồn lực lượng Huyền Sư Doanh, là vì bà biết , cho dù bà có thể thuận lợi diệt trừ Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly, thành công đưa Hiên Viên Kỳ lên đế vị, vẫn còn phải chiến đấu với ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần.

      Nhưng tại, biển lửa thể diệt trừ Hiên Viên Diễm cùng Hổ Báo Doanh. như vậy, bà cũng còn gì cố kỵ nữa.

      khi Huyền Sư Doanh cùng Hổ Báo Doanh đấu đá nhất định hai bên lưỡng bại câu thương, Bắc Dực, Thương Nguyệt cùng Tây Thần nhất định nhân cơ hội này tấn công Long Diệu Hoàng triều, đến lúc đó Long Diệu Hoàng triều vô lực đánh trả, chỉ có thể tùy ý bị nước khác xâm lược.

      Nhưng bà thể quản nhiều như thế, nếu thể để Kỳ nhi thành công đăng cơ làm vua, vậy bà tiếc tự tay hủy hoại Long Diệu Hoàng triều, lấy nó rửa nỗi cừu hận Hiên Viên Cực để lại trong lòng bà.

      "Kỳ nhi, truyền lệnh xuống, bảo Huyền Sư Doanh lập tức tấn công Hổ Báo Doanh." Móng tay sắc nhọn khảm sâu vào da thịt, hai mắt Khương thái hậu tràn đầy hiểm độc, quyết tuyệt .

      "Chờ chút! Mẫu hậu người xem, ngọn lửa phía tây bị tắt, vẫn cháy tới chỗ Hổ Báo Doanh." Hiên Viên Kỳ xem xét phía tây đỉnh núi, chỉ tay hướng đó, kinh ngạc .

      Khương thái hậu lập tức nhíu chặt chân mày xem xét phía tây đỉnh núi, phỏng đoán: "Hay là. . . Có người thầm giúp đỡ chúng ta đối phó Hổ Báo Doanh?"

      Lúc này ở phía tây đỉnh núi, ngọn lửa chút dấu vết bị tắt, ngược lại càng lúc càng hung mãnh cháy tới hướng Hổ Báo Doanh.

      ra ở phía tây đỉnh núi, có ít thi thể binh lính Hắc Ưng Doanh, mỗi người đều có mũi tên độc cắm sâu vào ngực. Trong tay họ vẫn còn cầm vô số bình nước. Thực ràng, ngay khi bọn họ muốn ném bình nước vào biển lửa, đột nhiên bị tập kích bằng tên độc.

      "Vương gia, ngài mau nhìn phía tây đỉnh núi, ngọn lửa vẫn đánh lại đây." Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh đương nhiên cũng phát tình hình ở phía tây, toàn bộ ngưng mắt nhìn qua.

      "Xem ra, những binh lính của Hắc Ưng Doanh dập lửa ở phía tây gặp bất trắc." Hiên Viên Diễm nhìn ánh lửa ở phía tây, khẳng định .

      "Diễm, ngươi biết tướng quân phụ thân ở hướng nào ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Hiên Viên Diễm, thanh lạnh nhạt lại có chút run run hỏi. Nếu tướng quân phụ thân phía tây dập lửa, vậy chẳng phải là. . .

      "Trong kế hoạch, Thượng Quan tướng quân tại hẳn là ở phía bắc đỉnh núi." Hiên Viên Diễm đương nhiên biết lo lắng trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng đáp.

      "Vương gia, ngọn lửa sắp lan đến chỗ chúng ta, xem ra chúng ta nên lập tức rút lui khỏi nơi này." Thanh Báo xem xét tốc độ của lửa, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

      khi ngọn lửa cắn xé đến nơi này, nhất định lan rất nhanh, đến lúc đó bọn họ muốn trốn cũng kịp. Lúc trước tứ phía đều có lửa, làm bọn họ thể trốn. Nhưng nay chỉ có phía có lửa, bọn họ đương nhiên có thể an toàn rút lui.

      Nhưng mà Thanh Báo vừa dứt lời, thanh lạnh lùng lại uy nghiêm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền vang lên: " thể rút lui, nơi này dễ thủ khó công, vô cùng có lợi với chúng ta."

      "Nhưng. . ." Thanh Báo lập tức kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu rút lui, đợi đến lúc lửa cháy đến, chẳng phải bọn họ bị cháy thành tro sao?

      "Hí. . ." Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh mãnh liệt hít khí lạnh, ánh mắt khiếp sợ ngổn ngang nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tiểu vương phi bình thường bỗng nhiên phát điên cái gì a? lui lại, chẳng lẽ còn chờ lửa cháy toàn thân sao?

      Hai mắt Hiên Viên Diễm cũng nghi hoặc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng ôn nhu : "Nguyệt nhi, nơi này quả dễ thủ khó công, vô cùng có lợi với chúng ta. Nhưng mà lửa sắp cháy đến, chúng ta đủ nước để dập lửa, e rằng chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui."

      "Diễm, muốn dập lửa, nhất định cần đủ nước. Chính là lửa mà thôi, chỉ cần ta muốn diệt nó, vô cùng dễ dàng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng hừ tiếng, kiêu ngạo trả lời.

      "Lời của Nguyệt nhi. . . Tựa hồ rất khó hiểu nga." Ánh mắt Hiên Viên Diễm có chút khiếp sợ, nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nếu Nguyệt nhi khẳng định như thế, nhất định là nắm chắc có thể dập lửa. Nhưng điều nghĩ ra là, ngoại trừ nước có thể dập lửa, rốt cuộc còn phương pháp gì có thể dập lửa a?

      Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch tạo thành đường cong diễm, nàng trả lời Hiên Viên Diễm, đưa tay lên cao, dùng ngón tay cảm nhận gió.

      Sau khi cảm nhận được gió, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười : "Ngân Lang, lập tức cho mười binh lính cầm đuốc, chạy lên phía trước cách năm mươi thước phóng hỏa."

      "Gì?" Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , Ngân Lang thiếu chút nữa cắn phải lưỡi. phải nghe lầm , tiểu vương phi vừa cái gì?

      "Hí. . ." Chúng tướng sĩ Hổ Báo Doanh có cảm giác ngổn ngang trong gió, cơ mặt co quắp cùng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Có lầm hay a, tiểu vương phi ghét bỏ ngọn lửa địch nhân châm lên chưa đủ mãnh liệt, muốn bọn họ châm lửa phía trước cách năm mươi thước để thiêu cháy máu thịt bọn họ sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :