1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 84: Điều kiện rút quân



      Hai quân giằng co, khí nặng nề.Tình hình chiến đấu kịch liệt, hết sức căng thẳng.

      Từng lớp bụi buồn bã thê lương, dường như đành lòng chứng kiến cảnh huyết tẩysắp xảy ra, tiếng than thở buồn bã hòa vào gió.

      Lúc này, hai mắt Tiêu Hàn cùng Dạ DậtPhong chậm rãi nhìn lên mười đài đại pháo, mặt nộ khí đằng đằng.

      Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt khinh miệt nhìn độc tiễn trận phía đối diện, nhàng bước đến bên cạnh. Chỉ thấy nàng cườimị hoặc, ngồi xổm xuống , ngón tay ngọc lườibiếng đùa nghịch cỏ xanh chập chờn trong gió.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vì sao ngươi hạ lệnh bắn pháo?" Thấy tìnhhuống này, Tiêu Hàn khỏi thâm thúy nhíu mày, cắn răng lạnh lùng hỏi. Ý nàng là gì? Bầukhông khí khẩn trương làm người ta hít thởkhông thông, vậy mà nàng còn chạy đến bên nghịch cỏ?

      " phải các ngươi cũng hạlệnh bắn tên sao? Nếu địch bất động, ta liền vui vẻ ngắm cảnh. Nếu địch vọng động, ta hủydiệt tất cả." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìncũng nhìn Tiêu Hàn cái, giọng vẫn mang theo ý cười, ngắt vài cây cỏ xanh.

      Ngón tay ngọc nhàng đánh rơi chútbùn đất dính cây cỏ xanh, hoàn toàn khôngnhìn hai quân yên lặng giằng co, chút để ý cụp mắt xuống bắt đầu đan cỏ.

      "Ngươi. . ." Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm Tiêu Hàn có loại kích độngmuốn phun máu. Nàng đánh cuộc, đánhcuộc mình và Dạ Dật Phong vứt bỏ sinh mạng, đánh cuộc mình và Dạ Dật Phong khôngdám hạ lệnh phóng tên độc trước.

      Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , lần dầu tiên Dạ Dật Phong có cảm giác hỗn độn. Khi hai quân yên lặng giằng co, khí thế rất quantrọng. thể phủ nhận, về mặt khí thế hắnvà Tiêu Hàn thua triệt để, thậm chí là thất bại thảm hại.

      Trời ạ, đời này vì sao lại có người nhưThượng Quan Ngưng Nguyệt a, tiếc lấy mạng của đánh cược với mạng của kẻ địch?Chiêu này. . . là đủ ngoan độc, đủ tuyệttình!

      "Được, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trận này ngươi thắng. Chúng ta thể vứt bỏ mạng, cho nên chúng ta rút quân, để ngươithuận lợi xuống núi." Mí mắt Dạ Dật Phong buông xuống, chậm rãi mở miệng .

      Mặc dù biết Thượng Quan NgưngNguyệt căn bản thể lựa chọn liều mình, nhưng bọn lại càng muốn chôn mạngcủa mình a?

      Huống chi Thượng Quan Ngưng Nguyệt sai, dù lựa chọn đồng quy vu tận, số người tử trận của Bắc Dực quốc cùng ThươngNguyệt quốc cũng đủ nhận thua rồi. Nếu trước khi đánh cuộc biết mình thua, bọn họsao lại ngu đến mức cùng Thượng Quan NgưngNguyệt huyết chiến đây?

      "Xuống núi, ta vì sao phải xuống núi, trò chơi giữa chúng ta vẫn còn chưa kết thúc đâu."Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng lêntiếng, vẫn rũ mắt đan cỏ.

      "Lời này của ngươi là có ý gì?" Ánh mắtDạ Dật Phong khó tin nhìn về phía ThượngQuan Ngưng Nguyệt, khóe miệng liền co rút hỏi.

      Tình huống gì đây? Bọn họ cũng đồng ýrút quân rồi, nhưng lời của nàng lại có ý,nàng vừa ý bọn họ lui binh? , chínhxác hơn mà , nàng. . . Căn bản chobọn họ rút quân?

      "Cần gì biết còn hỏi chứ? Lời của ta hình như cũng khó hiểu, ta chính là muốn cùng các ngươi đồng quy vu tận." Lời củaThượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang dội trong gió.

      Tinh binh Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc cảm giác lạnh thấu xương, thần kinh rối loạn chịu nổi thầm : thái tử cũng nguyện ý rút quân khỏi sườn núi rồi,Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn chịu.Ma Nữ, nàng quả là Ma Nữ lấy giết người làm thú vui a.

      Bốn gã người hầu củaVô Ngân công tửđồng thời nâng tay lau mồ hôi lạnh rơi xuống bên má, có loại kích động muốn bất tỉnh. Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng. . . Giở trò quỷ gì a, nàng chạy tới sườn núi phảimuốn cùng thái tử hai nước liều mạng chứ?

      Vô Ngân công tử cũng khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ đoán được chút gì đó. Long DiệuHoàng triều có người thông minh tuyệt đỉnh, gan dạ sáng suốt như Thượng Quan Ngưng Nguyệt trấn giữ, thống nhất thiên hạ xem ra là sắp tới rồi.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi chorằng trợ giúp Hiên Viên Diễm diệt trừ ta cùng Dạ Dật Phong, liền có thể thành công bảo vệ Long Diệu hoàng triều sao? Cho dù Bắc Dựcquốc có Tiêu Hàn ta cùng với mười lăm vạn tinh binh trước mắt, Bắc Dực quốc ta vẫn còn đủ binh mã để san bằng Long Diệu Hoàng triều, cuối cùng kiêu ngạo đứng đỉnh caocười thống nhất thiên hạ." Tiêu Hàn nắm chặtquả đấm phát ra tiếng kẽo kẹt, ngoan lệ cắn răngnói.

      "Cười thống nhất thiên hạ? Xin hỏi thái tửBắc Dực quốc, cái gì gọi là thiên hạ?" ThượngQuan Ngưng Nguyệt khẽ chuyển ngón tay đan cỏ, nâng tròng mắt trong suốt cười đến mị hoặc nhìn Tiêu Hàn.

      "Đất trời mưa gió, muôn dân vạn vật, ranhgiới lãnh thổ bốn nước, muôn dân trăm họ đềulà thiên hạ." Thân hình Tiêu Hàn đột nhiên cứng đờ, híp mắt lạnh lùng trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Cái gì gọi là thiên hạ ngươi cũng khôngbiết, còn ở đây lung tung. Bắc Dực quốc có thái tử như vậy, là nỗi bi ai của cả nước."Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt giễu cợt nhìn Tiêu Hàn, khuôn mặt vẫn là nụ cười dã mị hoặc, nhưng lại làm người ta cảm giác như bắt được con mồi, biết mệt mỏi dùng nụ cười tàn nhẫn miệt thị họ.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đãcho rằng Thái tử Bắc Dực quốc sai, vậy ngươi hãy cho chúng ta biết, rốt cuộc cái gì mới gọi là thiên hạ đây?" Ánh mắt Dạ DậtPhong thâm thúy u ám quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng nhàn nhạt hỏi.

      Giờ khắc này đột nhiên cảm thấy,nhân gian tranh đấu thuộc về bốn nước Long Diệu Hoàng triều, Bắc Dực quốc, Thương Nguyệt quốc cùng với Tây Thần quốc rồi, mà thuần túy chỉ thuộc về mình ThượngQuan Ngưng Nguyệt. Ý niệm vừa lóe lên trongđầu, làm khỏi rợn tóc gáy.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem cỏ xanhtrong tay vứt lên trung, cùng lúc đó nhẫnHuyền Băng Thiết đột nhiên nở rộ. Vèo tiếng, ánh sáng lấp loáng thoáng qua trước mặtmọi người, cỏ xanh tràn đầy sức sống trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

      "Nhìn thấy chưa, đây chính là thiên hạ."Đầu ngón tay khẽ chạm vào nhẫn Huyền Băng thiết, đợi hoa sen nở rộ chiếc nhẫn khép lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiêu ngạo khẽnhếch mày phượng nhìn về phía Tiêu Hàn cùngDạ Dật Phong.

      "Giải thích thế nào?" Dạ Dật Phong khoanh tay, híp tròng mắt đen lại hỏi.

      Ánh mắt thâm thúy diễm lệ lưu chuyển,Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng gằntừng tiếng : "Ta chính là thiên hạ, thiên hạchính là ta. Tôn nghiêm của thiên hạ, chính là tôn nghiêm của ta. Thiên hạ ngông cuồng, chính là ta ngông cuồng. Cơn giận của thiên hạ, chính là cơn giận của ta. Thiên hạ vui vẻ, chính là ta vui vẻ. Nếu ta có tôn nghiêm, thiên hạkhông có tôn nghiêm. Nếu ta ngông cuồng, thiên hạ ngông cuồng. Nếu ta tức giận, muôn dân yên bình. Nếu ta vui, muôn dân khóc."

      "Hí. . ." Lời này vừa ra, ba mươi vạn tinh binh Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc bỗng dưng trợn to hai mắt, tâm hồn lạnh lẽo.

      Mỗi chữ câu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều đánh đòn nặng vào lòngbọn họ, đây rốt cuộc là loại tự tin bậc nào, cuồng ngạo bậc nào a?

      Hai mắt Vô Ngân công tử chấn động nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng chính là thiên hạ, thiên hạ chính là nàng? Chỉ dựa vào mười chữ này cũng đủ đoạt hồn địch nhân rồi.

      Còn thân hình Tiêu Hàn cùng Dạ DậtPhong đột nhiên nhoáng lên cái, ánh mắt lãnh giống như độc xà khóa dung nhan Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ý của nàng rất ràng, nàng cảnhcáo bọn họ: cho dù bọn họ vung đao tàn sát, nhuộm máu cả vùng đất, chân đạp lên hài cốt, cũng thể hoàn thành dã tâm thống nhất thiên hạ. Bởi vì. . . Nàng mới là thiên hạ, khiến thể nắm trong tay thiên hạ.

      "Rút lui, lập tức rút lui." Che giấu suy nghĩhỗn loạn, Dạ Dật Phong vung tay lên giữa trung, khóe môi khẽ run .

      muốn ở lại sườn núi này nữa, khí nơi này làm vô cùng thoải mái, ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêumị kiêu ngạo càng làm cho cảm thấy hít thởkhông thông.

      Vậy mà, lời của Dạ Dật Phong vừa dứt, thanh lạnh lẽo thấu xương của Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền vang dội trong gió núi: "Ngươi rút lui? Nếu như ngươi lựa chọn rútquân, ta lập tức hạ lệnh bắn pháo."

      "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta chơi trò đồng quyvu tận?" Dạ Dật Phong nhảy vọt lên, cắn răngnghiến lợi giận dữ hét. Uy nghiêm của thái tử khổ công duy trì vì hành động này, bị diệt sót lại chút gì.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến cùng muốn làm cái gì? Nếu nàng muốn cùng mình đồng quy vu tận, ngay lúc hai quân giằng co hạ lệnh bắn pháo, tại sao phải chờ tới bây giờ đây?

      Nếu nàng cũng muốn cùng mình đồng quy vu tận, hôm nay mình bỏ qua tôn nghiêm rút quân đầu hàng nàng, vì sao nàng còn cho mình rút quân chứ?

      "Điều động quân ngăn ở sườn núi, chặn đường của ta. Hành động khiêu khích nhưthế, làm ta rất khó chịu. Nếu như ngươi rút quân, ta tìm ai phát tiết tức giận trong lòngđây?" Môi đỏ mọng của Thượng Quan NgưngNguyệt diêm dúa lẳng lơ khẽ nhếch, lười biếng cười .

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi muốn như thế nào mới cho chúng ta rút quânkhỏi sườn núi, điều kiện của ngươi ?" Tiêu Hàn lạnh nhạt quét mắt qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng lạnh lùng hỏi.

      "Mang theo tinh binh trở về nước mình, mặc khác hạ lệnh cho quân đội nước các ngươi đường tới Long Diệu Hoàng triều lậptức trở về. Hơn nữa, cùng Long Diệu Hoàng triều ta ký hiệp nghị xâm phạm lẫn nhautrong vòng năm. Nếu như điều kiện ta đưa ra các ngươi có thể làm được, trận này liền cóthể chính thức kết thúc." Thượng Quan NgưngNguyệt che giấu nụ cười trong mắt, bên môi trànra lời chút nhiệt độ.

      Nhóm Ảo Ảnh Cung nấp tại Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc sớm lặng lẽđưa tới cho Diễm hai lá thư cơ mật. Mà từ trênlá thư nàng và Diễm nhận được, chỉ có Hoàng đế Bắc Dực quốc điều động trăm vạn đại quân chạy tới Long Diệu hoàng triều trợ giúpTiêu Hàn, mà Hoàng đế Thương Nguyệt quốccũng điều động trăm vạn đại quân chạy tới LongDiệu hoàng triều trợ giúp Dạ Dật Phong.

      nay nếu Diễm có thể thuận lợi thu hồi binh quyền tay Khương Thái hậu, còncó thể miễn cưỡng ứng phó quân đội hùngmạnh của hai nước. Nhưng nếu thuận lợi thu hồi binh quyền tay Khương Thái hậu,căn bản là có cách nào đối kháng vớiquân đội hai nước.

      Vì vậy phải giải quyết nội chiến Long Diệu Hoàng triều trước, nàng phải nghĩ cách ngăn cảnquân đội hai nước Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc đến.

      Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong là con traiBắc Dực Hoàng cùng Thương Nguyệt Hoàng coitrọng nhất, cũng là người kế vị tương lai củaBắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc. Nếubức bách hai người bọn họ ký hiệp nghị cùngLong Diệu Hoàng triều xâm phạm lẫnnhau trong vòng năm, như vậy tự nhiên BắcDực Hoàng cùng Thương Nguyệt Hoàng cũng sẽtán thành hiệp nghị này.

      Đến lúc đó, Diễm liền có đủ thời gian diệttrừ Khương Thái hậu. Quan trọng hơn là, Diễm có thể nhân cơ hội tấn công Tây Thần quốc trước. Chỉ cần Diễm thành công diệt trừ TâyThần quốc, đem quân đội Tây Thần quốc nắm trong tay, như vậy liền cần sợ ThươngNguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc nữa rồi. . .
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 85: Ngươi Chơi Với Khỉ Sao?

      Edit: Thuyền Thu

      “Nếu chúng ta cự tuyệt điều kiện của ngươi sao?” Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong đồng thanh trảlời, đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt gợnsóng, đáy lòng khỏi buồn bã và phiềnmuộn.

      Ra là… nàng tiếc tánh mạng đánh cuộcvới bọn họ, kỳ thực là muốn bức bọn họ ký kết hiệp ước hòa bình với Long Diệu Hoàng Triều,trong vòng trăm năm được xâmphạm lãnh thổ của nhau. Hiên Viên Diễm à Hiên Viên Diễm, ngươi đến tột cùng may mắn đến cỡnào, cư nhiên cưới được tiểu Vương Phithông minh như vậy.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến bên cạnh đài pháo, ngón tay khẽ phẩy bột phấn màu vàng lên thân pháo, thanh mang theo nửaphần rung động : “Nếu như các ngươi cự tuyệt điều kiện của ta, đại biểu các ngươinguyện ý chết. Như vậy, trận chiến này ta đánhcuộc tính mạng của các ngươi, ta rất vui chơi đùa với các ngươi chút.”

      “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đánh cuộc tánh mạng của ta, ta cũng đánh cuộc mạng củangươi, ta tin ngươi có can đảm hạlệnh nổ pháo.” Dạ Dật Phong cắn chặt răng, sắc mặt khẽ biến .

      “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mặc dù ngươi cam tâm tình nguyện vứt bỏ tính mạng, nhưngnếu ngươi chết, Hiên Viên Diễm cực kỳ bi thương, tinh thần sa sút, làm gì còn tâm trạng chống cự với trăm vạn đại quân Bắc Dực quốc đây? đường đến hoàng tuyền, ngươi chờ mà nhìn Long Diệu Hoàng Triều ngươi bảo vệbằng cả tánh mạng bị san thành bình địa .” Tiêu Hàn hít hơi sâu, thanh mang theo khí lạnh trả lời.

      “Có điều ta quên cho các ngươi biết, cáigọi là đồng quy vu tận chỉ có thuộc hạ của ta và các ngươi, bao gồm Thượng Quan NgưngNguyệt ta. Nếu như các ngươi cự tuyệt điềukiện của ta, ta chờ đạp máu, thân thể cùngxương cốt của các ngươi, con người của ta rất từbi nhất định ta độ hóa vong hồn lạnh lẽo chocác ngươi.” Đầu ngón tay Thượng Quan NgưngNguyệt nhanh chóng rút khỏi thân pháo, theogió môi mọng khẽ cong lên, đầu ngón tay củanàng khẽ chạm lên dây cung của huyết tỳ bà.

      “ Ý của ngươi là ngươi có thể tránh né vô sốmũi tên bén nhọn tập kích?” trong mắt Dạ DậtPhong tràn đầy kinh ngạc, mắt phượng khẽ híplại nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong tay ôm huyết tỳ bà.

      “Huyết tỳ bà chính là bảo vật của Linh Cung,cho dù các ngươi hạ lệnh vạn mũi tên cùng bắn,chỉ cần ta dùng linh lực gẫy huyết tỳ bà, ánh sáng của nó cũng đủ bảo vệ ta. Cho nên, độc tiễn của các ngươi đối với ta mà căn bản chính là thùng rỗng kêu to.” Trong mắt ThượngQuan Ngưng Nguyệt tràn ngập ý cười, bĩu môi .

      Cái gì? Báo vật huyết tỳ bà giấu trong Địa Hạcung điện, cư nhiên là Thánh Vật thần bí củaLinh Cung? Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , sắc mặt của Tiêu Hàn Và Dạ Dật Phongbỗng chốc trắng bệch, thân thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

      “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, điều kiện của ngươi, ta… đồng ý.” Dạ Dật Phong khôi phụcánh mắt sợ hãi, môi tràn ra thanh bất đắc dĩ thỏa hiệp . Khó trách Thượng Quan NgưngNguyệt cố ý muốn dùng tánh mạng đánh cuộc, giằng co cả nửa ngày, ra tánh mạng của nàngbọn họ thể làm gì được. Được rồi, hôm nay xem như chịu thiệt vậy.

      “Thái Tử Thương Nguyệt đồng ý điều kiệncủa ta rồi. Như vậy, Thái tử Bắc Dực, ngươi đồng ý hay còn muốn đánh cược với ta?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở môi mọng kiều diễm , mắt ngọc cười như cười ngừnglại khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Hàn.

      “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khi ta hạ lệnh phóng ra độc tiễn, huyết tỳ bà chỉ có thểbảo vệ được ngươi, nhưng hơn hai trăm người ảo ảnh ngươi mang theo bị độc tiễn xuyên timmà chết. Chẳng lẽ… ngươi quan tâm hơn hai trăm người Ảo ảnh chết vì ngươi sao?”Tiêu Hàn mở miệng chậm rãi , đôi mắt lạnhlẽo nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      “Dùng tánh mạng hèn mọn của chúng ta đổi lấy tánh mạng cao quý của thái tử Bắc Dực vàmười lăm vạn tinh binh, chúng ta cớ sao chịu đây?" Thanh của chúng Ảo ảnh trả lờivang dội, mặt mang biểu cảm quét mắt nhìn Tiêu Hàn.

      “Ngươi có nghe ? Chúng Ảo ảnh của ta rất thích cùng người Bắc Dực quốc xuống hoàngtuyền đấy.” Ngón tay ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ vén mái tóc, dung nhan yêumỵ cười lưu luyến .

      “Như vậy…Vô Ngân công tử cùng với bốn tùy tùng của y sao đây? Vô Ngân công tử giúp ngươi phải ít, ngươi có thể đứng yên nhìn bị vạn tên xuyên tim sao?” Chân mày của Tiêu Hàn chau lại, môi mõng khẽ cong lên thanh lạnh lẽo .

      “Tại hạ cùng với bốn tùy tùng từ lâu xem nhẹsống chết, chết đối với chúng ta mà cũng chỉlà lối giải thoát mà thôi. Thái tử Bắc Dực thìkhác, ngươi dã tâm bừng bừng mưu toan thốngnhất thiên hạ, mục đích của ngươi chưa hoàn thành, ngươi muốn mang theo tiếc nuối mà chết chứ?” chờ Thượng Quan NgưngNguyệt trả lời, Vô Ngân công tử ưu nhã cười, thanh lạnh nhạt ôn nhu như nước nhànghòa vào trong gió.

      “Thái tử Bắc Dực, ngươi là ngươi thông minh,nên căn nhắc kỹ trước khi quyết định. Lấy tánhmạng của mười lăm tinh binh Bắc Dực quốc cùng hơn hai trăm tánh mạng đánh cuộc, rốt cuộc như thế nào mới gọi là đáng giá đây?” Ánh mắt Vô Ngân công tử và bốn người tùy tùng mang theo lạnh lẽo cùng khinh thường nhìn về phía Tiêu Hàn.

      quan tâm lời của chúng Ảo ảnh, Vô Ngân công tử và bốn tùy tùng của y. Ánhmắt của thẳng tắp khóa ở người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, miệng gằn từng chữ : “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chẳng phải ngươi rất thích chơi trò đánh cược sinhmệnh sao? tại, ta liền đánh cuộc, ta khôngngại cho ngươi thưởng thức chúng Ảo ảnh, Vô Ngân công tử và bốn gã tùy tùng bị vạn tên xuyên tim mà chết”

      “Vậy sao?” ánh mắt Thượng Quan NgưngNguyệt chứa nụ cười khát máu, môi đỏ mọnglạnh nhạt tràn ra hai chữ.

      Hai mắt Tiêu Hàn nhìn Thượng Quan NgưngNguyệt, cánh tay giơ lên, mở môi lạnh lùng : “Tinh binh Bắc Dực quốc nghe đây, cung têntrong tay nhắm ngay chúng Ảo Ảnh. Cùng lui về phía sau, chuẩn lui khỏi sườn núi.”

      “Dạ, Thái tử.” Thanh của tinh binh Bắc Dực quốc trả lời vang dội, đồng thời giơ cung tên trong tay lên hướng về phía tim chúng Ảo Ảnh.

      Ngay lúc bọn họ chuẩn bị di động bước chân,thân thể chậm rãi quay ngược lại hướng chân núi, hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiệnra khí lạnh, thanh rét lạnh cực kỳ: “ChúngẢo ảnh nghe lệnh, chỉ cần tinh binh Bắc Dực rời khỏi sườn núi, cácngươi lập tức phát nổ đại pháo.”

      “Dạ, Vương phi.” thân thể chúng Ảo Ảnh đứngthẳng tắp, giọng vô cùng thần phục lên tiếng.

      “Binh lính dừng lại” Hàm răng của Tiêu Hàn lập tức cứng rắn nặn ra bốn chữ, hai mắt khó tin nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng… cưnhiên quan tâm tánh mạng của Vô Ngân công tử với hơn hai trăm người Ảo ảnh?

      “Được rồi, ra ta đùa với ngươi đấy.Ngươi sai, ta đúng là đành lòngtận mắt chứng kiến Vô Ngân công tử cùng vớihơn hai trăm người Ảo ảnh bị vạn mũi tên xuyêntim.” Cùng lúc đó, vẻ mặt Thượng Quan NgưngNguyệt lười biếng nhún nhún vai cái, thanh cười đùa làm Tiêu Hàn tức muốn phun máu.

      “Hí…” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, khóe miệng Dạ Dật Phong co rút hít mộtngụm khí lạnh, bàn tay cũng nâng cao lên, điêncuồng gãi tóc của mình.

      Giờ phút này, nếu như trước mặt bức tường, Dạ Dật Phong nhất định hunghăng mà đập đầu vào đó vài cái. cuối cùng cũng lãnh giáo được bản lĩnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi, nàng cần gì mang đại pháo tàn phá linh hồn của con người, với trình độ củanàng, nàng chỉ cần vài câu, cũng đủ làmngười ta tức đến hộc máu rồi.

      Quả nhiên, giây trước vẫn còn khiếp sợThượng Quan Ngưng Nguyệt, giây kế tiếpsắc mặt Tiêu Hàn trong nháy mắt xanh mét.

      “Thương Quan Ngưng Nguyệt, ngươi chơi với khỉ sao?” Hai mắt Tiêu Hàn bắn ra tia lửa, thanh rống giận từ trong môi tràn ra.

      “Thái tử Bắc Dực, ngươi có ý gì? Sao tự hạ thấp bản thân rồi, ngươi nhìn ngang nhìn dọc cũngkhông giống con khỉ mà? Cho nên… ta làm saolại chơi đùa với khỉ đây?” Thượng Quan NgưngNguyệt đầu khẽ nghiêng hai mắt vô tội chớp chớp vài cái nhìn Tiêu Hàn, vẻ mặt khiến Tiêu Hàn phát điên.

      “Ngươi…” Lời của Thượng Quan NgưngNguyệt theo gió lọt vào tai , trong nháy mắt gân xanh trán Tiêu Hàn nổi lên mãnh liệt, hai quả đấm bóp chặt lại giận đến run người.

      “Ha ha—” Vô Ngân công tử và bốn gã tùy tùng,cùng những người còn lại liều mạng nhịn cười, cuối cùng bọn họ vẫn thể nào nén nổi, màbên này Dạ Dật Phong và thuộc hạ của y đangcố gắng đè nén tiếng cười nhưng vẫn chịunổi mà cười ra tiếng.

      Da Dật Phong nhìn bộ mặt tức đến muốn giết người của Tiêu Hàn, trong lòng cảm thấy maymắn: Cũng may thức thời đồng ý điều kiệncủa Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu lúc này bị Thượng Quan Nhưng Nguyệt đùagiỡn giống Tiêu Hàn, tức giận muốn phun máu.

      Trong thiên hạ, người có thể đồng thời đùa giỡn và Tiêu Hàn trong lòng bàn tay, làm hai người bọn họ tức giận thôi, còn hung phản kích lại bọn họ. Chỉ sợ rằng trừ ThượngQuan Ngưng Nguyệt ra còn người thứ hai

      Nghĩ đến đây trong lòng Dạ Dật Phong có chút chua chát. sao lại có cảm giác này, trong thời gian ngắn khó mà xác định được.

      “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhẫn nại củata có giới hạn. Nếu ngươi khiêu chiến sức nhẫn nại của ta, Tiêu Hàn ta tiếc dùng tánh mạng của bản thân và tinh binh Bắc Dực muốn cùng ngươi và chúng Ảo ảnh đồng vu quy tận.”Tiêu Hàn hoàn toàn tức giận, môi tràn ra lời nóinhư chém đinh chặt sắt.

      “Thái tử Bắc Dực, là ta đành lòng tận mắt chứng kiến chúng Ảo ảnh và Vô Ngâncông tử bị vạn mũi tên xuyên tim, ngươi cũnggiống ta muốn tinh binh Bắc Dực bị ngànpháo nổ chết. Nhưng đây là chiến trường, ta làm sao có thể qua loa kết thúc đây? Nếu hômnay ta truyền chuyện này ra ngoài, cho mọingười biết mười lăm vạn tinh binh Bắc Dực quốclại sợ hai trăm người Ảo ảnh của Long Diệu Hoàng Triều, thảm bại rút lui tại chiến trường. Thử hỏi, mặt mũi người Bắc Dực quốccòn đâu?” Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt thâm thúynhìn Tiêu Hàn, môi tràn ra lời yếu ớt.

      “Ngươi…” Thân thể Tiêu Hàn bỗng nhiên cứng đờ, rất muốn lên tiếng phản bác lời củaThượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng bản thân lại chẳng biết gì.



      “Cho nên, nên suy nghĩ vì mặt mũi của dân chúng Bắc Dực quốc thôi, thế này được ,ta và người cùng tỷ thí”. Mắt phượng mị với đôi chân mày thanh tú, Thượng Quan NgưngNguyệt tà ác .

      “Ta và ngươi cùng tỷ thí?” Hai mắt Tiêu Hàn khóa lại người Thượng Quan NgưngNguyệt, giọng vô cùng kinh ngạc.

      “Đúng! Nếu như ngươi thắng, ta phát nổ đại pháo, cũng sử dụng linh lực củahuyết tỳ bà. Bọn ta đứng yên tại chỗ, mặccho tinh binh Bắc Dực bắn ra ngàn tên, xuyênqua tim chúng ta mà chết.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiều diễm cười, phong tình mị hoặc, tóc khẽ bay trong gió…tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 86: Tỷ thí bắn cung

      Edit: Thủy Bách Nhật
      Beta: Alligator


      "Tiếp tục." Mí mắt Tiêu Hàn buông xuống,thanh lạnh nhạt có chút khàn khàn.

      "Nếu như ngươi thua, liền đáp ứng điều kiện ta đưa ra trước đó, ký hiệp nghị xâm phạmlẫn nhau trong vòng năm cùng Long Diệu Hoàng triều. Như thế nào?" Mắt ngọc trong suốtthông minh linh động nhàng lưu chuyển,Thượng Quan Ngưng Nguyệt hé đôi môi đỏ mọng nhàn nhạt cười .

      "Phải so như thế nào?" Tiêu Hàn nâng tròng mắt đen lên, quan sát dung nhan kiều diễm tuyệt thếcủa Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cảm giác lo lắng quanh quẩn tràn ngập đáy lòng.

      Ngay trước mặt mười lăm vạn tinh binh BắcDực quốc, căn bản có cơ hội cự tuyệttỷ thí cùng nàng, nếu liền cho thấy sợ nàng.

      Muốn cùng tỷ thí vậy sao, được, thànhtoàn tâm nguyện của nàng. để cho nàngthua vô cùng khổ sở, để cho nàng cùngnhóm người Ảo Ảnh Cung đứng yên tại chỗ, nghênh đón đại lễ vạn tiễn xuyên tim ban thưởng.

      "Ngân Lang." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơinghiêng đầu, mở miệng .

      Ngân Lang vốn yên lặng, lúc này nhận lấy tấm chắn màu vàng từ tay gã Ảo Ảnh,cầm tấm chắn màu vàng cung kính đứng ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nếu phải ngươi dẫn theo tinh binh BắcDực quốc ngăn ở sườn núi ý đồ giết ta, chỉ sợ cũng diễn ra trường hợp chiến tranh nhàm chán như thế. Nếu trận chiến này vì mũitên, như vậy ta và ngươi dùng mũi tên để phânthắng bại ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nóixong, đưa ngón tay ngọc chạm đến tấm chắn Ngân Lang cầm trong tay.

      Vèo tiếng, dọc hai bên mặt tấm chắn, sáu đạo ánh sáng màu vàng lộ ra dưới cảnh sắc xinh đẹp.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lướt ngón tay qua sáu mũi tên vàng, cười mị nhìn Tiêu Hànnói: "Sáu mũi tên vàng này là ta đặc biệt chế tạo vì cuộc tỷ thí của chúng ta ngày hôm nay, đầumũi tên có chút kịch độc nào."

      "Chẳng lẽ. . . Tỷ thí mà ngươi , là muốn so tài bắn cung sao?" Tròng mắt đen lạnh lùng củaTiêu Hàn lưu chuyển nhấp nháy, tràn đầy tàn nhẫn bén nhọn.

      "Đúng vậy." Thượng Quan Ngưng Nguyệt yênlặng quét mắt nhìn Tiêu Hàn, lười biếng đáp.

      "So tài bắn cung với ta, ngươi cũng biết đó chính là chịu chết?" Tiêu Hàn khỏi cau mày nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt,lạnh lùng .

      Từ khoảnh khắc mình suất binh chặn ở sườnnúi, nàng tính toán chính xác những việcsẽ diễn ra. Nàng biết cho dù có mười đài đạipháo, cho dù phải đánh cuộc cả tính mạng, mìnhcũng giống Thái tử Thương NguyệtQuốc Dạ Dật Phong lựa chọn khuất phục thỏa hiệp.

      Cho nên nàng đặc biệt chuẩn bị cho mình chiêu phía sau, nàng biết khi đưa ra lời tỷ thí, mình nhất định đồng ý tỷ thí cùng nàng. Vì vậy, trước đó nàng liền chế tạo ra sáu mũi tên vàng dùng để tỷ thí.

      Nếu bỏ qua lập trường đối lập ngày hôm nay, phần tâm tư kín đáo đến giọt nước cũng khônglọt này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, quảthật làm cảm thấy khâm phục từ đáy lòng.

      Chỉ là nàng thông minh tuyệt đỉnh như thế, nhất định hiểu được đạo lý "biết người biết ta mới cóthể trăm trận trăm thắng", nàng nhất định đãđiều tra tất cả bản lĩnh của mình. như vậy,tại sao nàng lại lựa chọn tỷ thí bắn cung với mình đây?

      Nghe được đoạn đối thoại giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Tiêu Hàn, mặt tinh binh Bắc Dực quốc lập tức lộ ra tươi cười. Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng khôngbiết tự lượng sức mình muốn cùng Thái tử so tàibắn cung, xem ra tức giận lúc trước ThượngQuan Ngưng Nguyệt đùa giỡn đưa đến, rốt cuộc cũng có thể sảng khoái phát tiết ra ngoài rồi.

      Lông mày Vô Ngân công tử nhíu lại, tài bắncung của Thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn là đệnhất thiên hạ, căn bản thế gian có ngườinào có thể so. Cho dù là và Hiên Viên Diễmcũng có chút lòng tin nào có thể ở phương diện bắn cung thắng được Tiêu Hàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Tiêu Hàn tỷ thí cái gì được, vì sao lại cố tình lựa chọntỷ thí bắn cung chứ?

      Hai mắt Dạ Dật Phong chấn động nhìn ThượngQuan Ngưng Nguyệt, thậm chí cũng có chúthoài nghi lỗ tai mình nghe lầm. Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng lẽ bỗng nhiên thần kinh rốiloạn, nếu tại sao lại lựa chọn khiêu chiếnbản lĩnh mạnh nhất của Tiêu Hàn đây?

      Chờ chút, mình như thế nào vậy? ràng lúc trước bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt làmcho tức giận suýt chút phun máu, hận thểđem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngũ mã phanhthây. Nhưng hhiện tại nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt muốn tỷ thí bắn cung cùng TiêuHàn, tại sao lại có loại kích động muốn phản đối đây?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa mới , nếu như nàng tỷ thí thua Tiêu Hàn, cho tinh binh Bắc Dực quốc bắn độc tiễn. Mà , thế nhưng giải thích được lại muốn nhìn thấyhình ảnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị độc tên xuyên qua thân thể?

      nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người,Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi mởmiệng : "Hai người chúng ta đứng đối mặtnhau, sau khi đứng vững, hai chân liền được di chuyển nửa bước. Tiếp theo, chúng tađồng thời hướng ba mũi tên về phía đối phương,đầu tên bắn vào vị trí trí mạng, chỉ bắn vềphía vai trái của đối phương. Người nào bị tênvàng bắn trúng vai trái trước, người đó thua."

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lựa chọn so tài bắn cung với ta, đó là hành động ngu xuẩn nhất trong cuộc đời ngươi." Tiêu Hàn lạnh lùng xong, từ trong tay tinh binh Bắc Dực quốc bắtđược hai cây cung từ sắt đen chế thành.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cười, nàngkhông đáp lại Tiêu Hàn, chỉ cúi mắt đem sáumũi tên vàng lấy từ tấm chắn bóp chặt tronglòng bàn tay.

      Tiêu Hàn và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùngdời bước, hai người bình tĩnh đứng đối diện nhau, Tiêu Hàn đem cung tên sắt đưa choThượng Quan Ngưng Nguyệt, mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đem ba mũi tên vàng đưa cho Tiêu Hàn.

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiêungạo nhướng mày phượng nhìn về phía TiêuHàn, mỉm cười giễu cợt : "Có phải hành động ngu xuẩn hay , tỷ thí xong ngươi biết."

      Bầu trời trong xanh phủ xuống cảnh sắc tươiđẹp, phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như màn lụarực rỡ tinh xảo. Thượng Quan Ngưng Nguyệt vàTiêu Hàn im lặng xoay người, cùng dời bước đến hai bên sườn núi, ánh mắt của mọi ngườicũng ngừng bắn về phía hai người.

      Áo lam nhàng bay phất phơ, vẻ mặt Tiêu Hàn ung dung giơ mũi tên lên đứng ở bên tráisườn núi, tóc đen rủ xuống, bị gió thổi bay về phía sau.

      Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứa nụ cười rực rỡ đứng ở bên phải sườn núi, ánh mặttrời chiếu người nàng, làm cho nàng càng trở nên câu hồn đoạt phách.

      Dây cung từ ngón giữa của Tiêu Hàn mở rộng ratạo thành hình cung đầy đặn, mũi tên màu vàngnhắm ngay vai trái Thượng Quan NgưngNguyệt, trong mắt Tiêu Hàn tràn đầy kiêu ngạotự tin cùng cười lạnh. Giống như vai trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là cỏ xanhđung đưa trong gió, tùy thời có thể háixuống.

      Dây cung từ ngón giữa của Thượng Quan NgưngNguyệt dọc theo người tạo thành vòng cung rực rỡ đẹp mắt, đầu mũi tên lộ ra màu vàng sáng bóng giống như tiếng động cảnh cáovạn vật phải nằm rạp dưới chân nàng, mãi mãidâng lên thành kính đối với nàng.

      "Mũi tên thứ nhất." Thượng Quan NgưngNguyệt và Tiêu Hàn đồng thời mở miệng, mũi tên vốn là nằm dây cung bị kéo căng lập tức xé gió mà ra, mang theo sắc bén cùng lãnh lệ hướng về phía vai trái của đối phương.

      Mọi người lập tức nín thở, nắm chặt quả đấm tim đập rộn ràng nhìn hai mũi tên bay nhanhnhư chớp.

      Nhìn ánh sáng rực rỡ bắn ra tung toé từ mũi tên,thả ra hơi thở lạnh lẽo cùng sát khí. Chỉ nghemột tiếng phịch vang dội, mũi tên đụng nhau ở giữa trung. Va chạm mãnh liệt, làm hai mũi tên bể tan tành, rơi mặt đất.

      "Hít. . ." Mọi người hẹn mà cùng hít mộthơi lãnh khí, ánh mắt khó tin nhìn hai mũi tênvỡ tan tành đất.

      Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn lạnh lùng giằng co, vẻ mặt chút dao động nào.

      Nhìn ngoài mặt, hai người bọn họ giống nhưkhông thấy hình ảnh hai mũi tên mới va chạmnhau, tan nát rơi xuống đất. Nhưng mà, trong lòng bọn họ vẫn nhịn được thất kinh, còn nửa phần xem thường tài bắn cung của đối phương nữa.

      Ngón tay giữa lần nữa kéo dây cung thành hình cung đầy đặn, Tiêu Hàn đem nội lực dồn vào mũi tên vàng, mà Thượng Quan NgưngNguyệt cũng đem linh lực trút lên mũi tênvàng.

      "Mũi tên thứ hai." Cánh tay đồng thời chậm rãinâng cao, hai người lạnh lùng lên tiếng. Vèo mộttiếng, mũi tên lấy khí thế sét đánh kịpbưng tai hung ác bắn về phía vai trái của đốiphương.

      Gió núi điên cuồng gào thét, hai bên ngưng mắt đứng nhìn, mọi người nhất thời cảm giác hoamắt, nhưng lại cách nào nhìn được dấu tích của mũi tên vàng. ra mũi tên vàng mà Tiêu Hàn và Thượng Quan Ngưng Nguyệt phóng ra, tạo ra vô số bóng tên giữa khôngtrung.

      Phịch tiếng vang lên, hai mũi tên lần nữa va chạm mãnh liệt.

      Chỉ là, bởi vì hai người rót vào nội lực và linh lực, nên hai mũi tên cũng tan vỡ như lần đầu tiên, mà là va chạm bén nhọn, cấp tốc xoay tròn mấy vòng trung, sau đó mũi tên bắn chính xác về phía Thượng Quan NgưngNguyệt và Tiêu Hàn.

      Tài bắn cung tuyệt đỉnh khiếp người như vậy,tốc độ nhanh đến mức thể đỡ nổi, nếuthay bằng bất cứ người nào trong đó, sợ rằng chỉ có thể ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn mũi tên hung ác xuyên qua bả vai trái thôi?

      Trong lòng mọi người kinh hãi, trán ThượngQuan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn lặng lẽ rịn ra giọt mồ hôi lạnh, hai mắt tập trung nhìn mũitên hướng về phía vai trái của mình với tốc độ cực nhanh.

      Trong nháy mắt lúc mũi tên sắp bắn đến vai tráicủaThượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn,chỉ thấy bọn họ vẫn bất động, thân thể hơinghiêng sang phải, cúi thấp người xuống.

      "Hít. . ." Tiếng hút khí liên tiếp vang lên tronggió, toàn bộ mọi người đếu rợn tóc gáy trừng lớn mắt, có loại cảm giác kinh hãi cực độ vượt ngoàisức chịu đựng của linh hồn.

      Trời ạ, chuyện này. . . chuyện này sao có thể a? Mọi người liều mạng vuốt vuốt hai mắt, quả thậthoài nghi hình ảnh kinh khủng mà bọn họ đangchứng kiến trước mắt. Hai người bọn họ trong phút chốc cúi đầu, dùng răng cứng rắn tiếp nhận mũi tên vàng, mọi người lọt vào trạng thái ngổn ngang trong gió tập thể.

      "Hay!" Sau khi yên tĩnh ngắn ngủi yên tĩnh trôiqua, tinh binh Bắc Dực quốc dẫn đầu tỉnh lại từ trong trạng thái ngổng ngang. Họ, giờ phút nàyhoàn toàn quên mất tình thế đối địch, thế nhưnghô tiếng hay.

      "Thần vạn năng của ta a." Những người còn lạirối rít ngây ngốc vung bàn tay lên.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn cũng để ý đến tiếng vỗ tay như sấm ở hai bên,bọn họ đưa tay lấy mũi tên dùng răng cắn xuống, mặt vẻ gì ném mũi tên lên khôngtrung, thanh chút nhiệt độ: "Mũi tên thứ ba."

      Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn vừa dứt, tiếng vỗ tay hai bên chợt dừng lại, hô hấp của mọi người cũng đột nhiên ngừng lại móng tay khảm sâu vào trong lòng bàn tay. . .
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 87: Lâm trận lùi bước


      Gió núi quấn quanh, ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chế trụ dây cung, nụ cười trênmặt tuy rằng vô cùng quyến rũ, nhưng lại kínđáo lộ ra lạnh lẽo thể diễn đạt bằng lời.

      Linh lực từ lòng bàn tay phóng ra, tề tụ tại đầutên, trong nháy mắt mũi tên cũng phóng ra hồngquang thiêu rụi vạn vật.

      Tiêu Hàn cũng lạnh lùng chế trụ dây cung, y phục màu lam bay phấp phới, đem toàn bộ nội lực dồn vào đầu mũi tên. Ánh mắt thâm thúynhư biển sâu chút gợn sóng, nhưng lại tỏara hơi thở cồng ngạo lạnh lẽo.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn đồng thời chậm rãi nâng cánh tay lên, hai luồng khí phần phật giữa trung, gió núi giống nhưkhông chịu nổi luồng khí cường đại uy hiếp, phát ra thanh run sợ.

      Thấy tình hình như vậy, Vô Ngân công tử thu liễm bộ dáng tươi cười, bàn tay đột nhiên kẹp lại vô số hoa đào màu hồng nhạt.

      nên ngăn cản mũi tên cuối cùng này, ngăn cản đổ máu sao? Tài bắn cung của ThượngQuan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn đều đạt tớiđỉnh cao, tại bọn họ đem toàn bộ linh lực cùng nội lực ngưng tụ mũi tên, uy lực của mũi tên thứ ba nhất định rất cường hãn.

      Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt thể thành công tránh khỏi mũi tên của Tiêu Hàn,xương cốt ở vai trái nàng nhất định vỡ vụn.

      Hai mắt Dạ Dật Phong thâm thúy xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tự chủ được giơ cao quạt trúc trong tay. . . . Có nênngăn cản trận tỷ thí thể đoán trước kếtquả này ?

      Thế gian nữ tử xinh đẹp nhiều như sao trời, thế gian nữ tử thông minh chỗ nào cũng có. Nhưng là nữ tử vừa xinh đẹp lại thông minh,hơn nữa cả hai thứ này đều là độc nhất vô nhị, bản lĩnh sâu lường được. Trong thiên hạ ngoại trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ sợkhông tìm được người thứ hai.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, vô luận là ngoái đầu lại lười biếng cười, hay là cuồng ngạo giơ tay nhấc chân, đều đủ làm người ta sinh ra ýniệm hèn mọn trong đầu, càng ngày càng hãm sâu.

      Tuy rằng nguyện ý thừa nhận, nhưnghắn lại thể thừa nhận, tâm của hắnđã bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt lặng lẽ chiếmlấy rồi.

      Bây giờ tuy thể đoán trước được ai là người thắng trong trận tỷ thí này, nhưng biết , khi mũi tên thứ ba phóng ra, nếu thể tránh thoát, vai trái của Tiêu Hàn cùngThượng Quan Ngưng Nguyệt đều bị vụn nát.

      Tiêu Hàn thể tránh thoát mũi tên củaThượng Quan Ngưng Nguyệt, xương cốt của có bị vỡ vụn, mình mới lười để ý tới đâu. Nhưng mà, vạn nhất Thượng Quan NgưngNguyệt thể tránh thoát mũi tên của Tiêu Hàn sao?

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuyđã kéo căng dây cung, nhưng phóng ngay như hai lần trước.

      Trải qua hai lần trước, nàng đối với tài bắn cungcủa Tiêu Hàn như lòng bàn tay, nàng ngàn vạn lần ngờ tới tài bắn cung của ngang ngửa với mình.

      Bởi vậy, mũi tên cuối cùng này nàng dám dễ dàng bắn ra. Cho dù nàng có thể nắm chắc nó xuyên qua vai Tiêu Hàn, nhưng lại khôngthể nắm chắc nàng có thoát được mũi tên củaTiêu Hàn hay .

      Diễm vẫn nghĩ rằng mình mang theo mười đạipháo lên núi, chỉ là là để uy hiếp Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong phải chật vật lui binh. Đối với việc bức bách Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong kýhiệp ước xâm phạm trong vòng năm với Long Diệu Hoàng triều, Diễm hoàn toàn biết, hiệp nghị này là phần kinh hỉ nàng chuẩn bị cho Diễm.

      Nếu lúc trước Diễm biết mình vì ký hiệp nghị, sẽlựa chọn mạo hiểm cùng Tiêu Hàn tỷ thí tênpháp, nhất định chết sống cũng cho mình đến sườn núi.

      Nếu mình thể tránh thoát mũi tên củaTiêu Hàn, khiến cho xương cốt vai trái bị vỡvụn dẫn đến tàn tật, Diễm nhất định bởi vì chuyện này, mà tự trách cùng hối hận.

      Cho nên nàng chỉ muốn thắng trận này,mà còn muốn bảo đảm an toàn của chính mình.Nhưng mà, rốt cuộc như thế nào mới có thểtrong nháy mắt bắn tên xuyên qua vai Tiêu Hàn, lại vừa có thể thuận lợi tránh khỏi mũi tên củaTiêu Hàn?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét mũi tên tay Tiêu Hàn, trong lòng thầm suy nghĩ tốc độ cùng phương hướng khi Tiêu Hàn bắn nó ra.

      Mà khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem kỹ kim tiên trong tay Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cũnglạnh lùng xem xét kim tiên trong tay ThượngQuan Ngưng Nguyệt.

      chắc chắn có thể tránh thoát mũi tên thứ ba của Thượng Quan Ngưng Nguyệt,Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng nắmchắc có thể tránh thoát mũi tên thứ ba của .

      hiểu vì sao, mình từng rong ruổi trênchiến trường, giết vô số địch nhân cũng nhăn mày cái. Nhưng hôm nay, khi nhắmtên vào vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tâm lại có chút do dự.

      Ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nheomắt, chuẩn bị lợi dụng thính giác bắn tên cùngtránh tên, Tiêu Hàn bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng: "Đợi chút."

      Vừa muốn buông tay bắn tên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút ngẩn người, nàng phútchốc mở mắt, khuôn mặt đầy hoài nghi nhìn Tiêu Hàn.

      "Mũi tên cuối cùng này, ta. . . bắn." Tiêu Hàn hạ tay xuống, hai tròng mắt u lãnh nhìn vềphía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chính là ở chỗ sâu nhất trong hai tròng mắt u lãnh kia, lại có loại cảm xúc phức tạp.

      Cảm xúc phức tạp này chiếm lấy tâm cùng linh hồn , muốn liều mạng kháng cự, nhưngcàng kháng cự, loại cảm xúc phức tạp này càngmãnh liệt.

      "Lâm trận lùi bước, xem như thua." Kinh ngạctrong mắt lóe lên rồi biến mất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chậm rãi .

      "Được, ta nhận thua." Tiêu Hàn mặt chút thay đổi ném cung tiễn trong tay xuống đất, bạc môi phát ra lời làm toàn trường khiếp sợ.

      "Hí. . ." Toàn thể tinh binh Bắc Dực quốc hítvào khí lạnh, nhìn về phía Tiêu Hàn. Trong ánhmắt có kinh ngạc, có sợ hãi, cũng có mê man. Đây là cái tình huống gì, phải là bọn nghe lầm ?

      Tầm mắt của Vô Ngân công tử cùng Dạ Dật Phong cũng khóa mặt Tiêu Hàn, khẩn trương trong mắt phút chốc biến thành vô cùngkhiếp sợ.

      Tiêu Hàn phải loại người dễ dàng nhậnthua, cho dù giữa cái chết cùng nhận thua, TiêuHàn cũng tình nguyện chọn cái chết tuyệt nhận thua. Đối với người cao ngạo như TiêuHàn mà , chưa đánh nhận thua là loại sỉ nhục rất lớn. Nhưng mà tại, lại chủ động nhận thua?

      "Ngươi. . ." Đối với việc Tiêu Hàn nhận thua, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày phượng,trong lòng cũng kinh ngạc thôi.

      Ánh mắt khác thường từ bốn phía phóng đến, Tiêu Hàn ngoảnh mặt làm ngơ. Lạnh nhạt nhìnThượng Quan Ngưng Nguyệt, Tiêu Hàn : "Điều kiện ngươi đưa ra trước đó, ta đáp ứng."

      Thu liễm khiếp sợ trong lòng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vứt cung tên xuống. Mắt ngọc xinh đẹp chứa ý cười quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mởmiệng : " khi như vậy, làm phiền haivị lấy con dấu thái tử ra."

      Dạ Dật Phong vẻ mặt cổ quái xem xét Tiêu Hàn, nhàng tới trước mặt Thượng Quan NgưngNguyệt, nghiêng đầu nghi hoặc : "Còn chưa nhìn thấy Long Diệu Hoàng đâu, vì sao phải lấy con dấu ra a?"

      Ngay cả cùng Tiêu Hàn đáp ứng điều kiện Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ra, nguyện ý ký hiệp nghị năm xâm phạm lẫn nhauvới Long Diệu Hoàng triều. phải nên tiến vào hoàng cung Long Diệu, cùng Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly chính thức ký kết mới có hiệu lực sao? Nếu tại còn chưa thấy Long Diệu Hoàng đâu, vội vã lấy con dấu ra làm gì a?

      Thanh Báo nhận được ánh mắt của ThượngQuan Ngưng Nguyệt, nhanh nhẹn móc ra bốnphần hiệp nghị, mở miệng lạnh lùng : "Đây là hiệp nghị Long Diệu Hoàng ta sắp xếp tốt,Long Diệu Hoàng dùng ngọc tỷ hạ ấn ký trênđó. Bây giờ hai vị thái tử chỉ cần lấy ra con dấu,hạ ấn ký của thái tử, sau đó lấy phần hiệpnghị là được."

      " tại, hai vị có thể lấy con dấu thái tử ra rồichứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt dã cười,mở miệng . Bốn phần hiệp nghị này là nànglặng lẽ gạt Diễm, phân phó Thanh Báo tìm hoàng đế Hiên Viên Ly sắp xếp tốt.

      "Khụ. . . Con dấu đúng là tùy thân mang theo,nhưng mà đúng dịp, quên mang mực đóng dấu rồi." Dạ Dật Phong từ trong ngực lấy ra con dấu của thái tử Thương Nguyệt, trong lòng khỏi sâu kín thở dài. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, ngay cả hiệp nghị cũng đãthảo sẵn?

      "Thương Nguyệt thái tử quên mang mực đóng dấu a? sao, chìa tay ra, ta lập tức biến chút mực đóng dấu độc nhất vô nhị cho ngươi."Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoaychuyển, ý cười mặt càng đậm.

      "Biến?" Dạ Dật Phong cẩn thận chìa taytrước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời cảm giác lạnh sống lưng. Vì sao lại cảmthấy khuôn mặt tươi cười của nàng, tựa hồ ẩnchứa tàn lãnh chứ?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt phút chốc nâng cổ tay lên, nhẫn băng thiết nhẫn đột nhiên nở rộ cắt qua mu bàn tay của Dạ Dật Phong. Dạ DậtPhong cảm giác được mu bàn tay truyền đếntừng đợt đau nhức, ngửi được mùi máu tươi.

      "Ngươi, ngươi, ngươi. . ." Máu đỏ tươi từ mu bàn tay chảy ra, giống như đậu nành giọtxuống đất, Dạ Dật Phong nghẹn họng trân trối nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Trước khinàng ra tay, có thể trước báo cho mình tiếng ?

      "Lấy máu tươi thay mực đóng dấu, càng thểhiện thành ý ký kết hiệp nghị của ThươngNguyệt quốc. Nhanh lấy máu ngươi thay mựcđóng dấu !" Hoàn toàn nhìn biểu tìnhdại ra của Dạ Dật Phong, Thượng Quan NgưngNguyệt mỉm cười .

      "Thành ý?" Dạ Dật Phong vẻ mặt hắc tuyến xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại trợnmắt nhìn Thanh Báo tới. Hỏi thành ýcủa sao? chính là bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng bạo lực bức bách, tâm cam tình nguyện ký kết hiệp nghịvới Long Diệu Hoàng triều a?

      "Bắc Dực thái tử, nếu ngươi cũng quên mangmực, vậy phải mượn máu tươi của ThươngNguyệt thái tử dùng tạm rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ nhìn thẳng Tiêu Hàn, cười .

      Cắt tay lấy máu còn chưa tính, cư nhiên quản có đồng ý hay , liền tựtiện làm chủ đưa máu cho Tiêu Hàn làmmực đóng dấu?

      Dạ Dật Phong vùi đầu chấm máu vào con dấu, chuẩn bị hạ ấn ký xuống hiệp nghị tayThanh Báo. Phút chốc ngẩng đầu lên, các cơ mặt giật giật nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .

      #all: tự dưng hôm nay edit lại thấy Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong luôn cùng nhau, đột nhiên liêntưởng đến đam mỹ a. có nàng nào giống ta ? http://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gif
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 88: Ai dám tranh phong

      Edit: Thủy Bách Nhật
      Beta: Alligator


      "Máu tươi của ngươi rơi đầy đất dù sao cũnglãng phí, cho Thái tử Bắc Dực quốc dùng có làmsao đâu?" Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét qua Dạ Dật Phong, môi đỏ mọng như có như cong lên .

      Dạ Dật Phong liếc mắt xem thường, im lặng cúiđầu đóng dấu vào hai phần hiệp nghị của Thương Nguyệt quốc và Long Diệu Hoàng triều.

      Sau khi đem phần hiệp nghị nhanh chóng nhét vào trong ngực, đầu bỗng chốc ngẩng cao lên, giọng khó chịu : "Bản Thái tửkhông muốn cho mượn, nếu giống ta mang mực đóng dấu, có thể tự cắt mu bàn tay, lấy máu thay mực để đóng dấu biểu thành ý."

      Hai mắt Tiêu Hàn lạnh như băng nhìn Dạ Dật Phong, từ trong tay áo lấy ra con dấu và mựcđóng dấu thuộc về Thái tử Bắc Dực quốc ,chậm rãi dời bước chân đến trước mặt Thanh Báo.

      Mắt nhìn hai phần hiệp nghị đóng dấu, bàn tay nắm chặt phần hiệp nghị của Bắc Dực quốchắn và Long Diệu Hoàng triều, vẻ mặt của TiêuHàn biểu cảm đến trước mặt ThượngQuan Ngưng Nguyệt.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ta và ngươi gặp nhau ở Tây Thần quốc." Ánh mắt của Tiêu Hàn lộ ra thâm trầm u sắc bén, thờ ơ lạnh nhạt mở miệng .

      Mắt ngọc tràn đầy ý cười nhàng nhìn Tiêu Hàn, thanh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy êm ái lại hàm chứa tia trào phúng nhàn nhạt : "Cuộc chiến ở sườn núi, ta thắng.Cuộc chiến ở Tây Thần, kết quả cũng như thế."

      Trong lời của Tiêu Hàn chứa thâm ý, thông minh như nàng sao lại hiểu chứ?Mặc dù hôm nay bị buộc ký hiệp nghị xâm phạm lẫn nhau trong vòng nămvới Long Diệu, nhưng ngu xuẩn cho phép Diễm mở rộng lực lượng quân .

      biết nhất định Diễm trong năm hiệp nghị này, nghĩ cách tiêu diệt Tây Thần quốc mà Long Diệu nhắm từ lâu, nắm trong tay quânđội của Tây Thần, để phục vụ cho năm sau đối kháng với Bắc Dực quốc và Thương Nguyệtquốc. Mà , bất chấp tất cả tiêu diệt Tây Thần quốc trước, để cho Diễm thuận lợiđoạt được quân đội Tây Thần.

      "Cõi đời này, có người thắng vĩnh viễn."Tiêu Hàn cắn răng gằn từng chữ , ánh mắtâm trầm khỏi làm cho cảnh sắc tươi đẹp lâm vào ảm đạm. Bây giờ thua mất phần hiệp nghị, nhưng quân đội Tây Thần, hắnsẽ để thua Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nữa, tuyệt đối !

      "Những lời này đối với ngươi, hoặc là đối với những khác người mà đúng là rất thích hợp,nhưng mà đối với ta. . ." Thượng Quan NgưngNguyệt mị cười khẽ lắc đầu, hé đôi môi đỏ mọng kiều diễm : "Ta ngoại lệ,Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta vĩnh viễn là người thắng. Thiên hạ vạn vật chỉ cần ta muốntranh, nó nhất định thần phục ta. Cho nên vật ta muốn, tốt nhất ngươi đừng cố tranh đoạt, nếukhông chuẩn bị mặc niệm cho quân đội Bắc Dựcquốc ."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Tiêu Hàn cảm giác tiếng gió bên tai thê lương, rồibiến thành luồng khí khó mà kháng cự đánhsâu vào linh hồn của .

      Yên lặng nhìn nụ cười mị của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Tiêu Hàn lựa chọn im lặngkhông . Đối với việc Thượng Quan NgưngNguyệt lười biếng nở nụ cười tà tứ kiêu ngạo, Tiêu Hàn thoáng rùng mình, tâm tự chủđược ngây ngốc.

      Loại si mê thể kháng cự này, làm đáy mắt Tiêu Hàn phủ lên tầng rung động khổ sở khó thành lời. Vì sao, nàng nhất định phải làkẻ địch của đây?

      Sau im lặng nhất thời, Tiêu Hàn chậm rãixoay người tới trước mặt tinh binh Bắc Dựcquốc. Cứng rắn thu lại cảm xúc dao động trong cơ thể, Tiêu Hàn lạnh lùng mở miệng : "Rútvề nước."

      "Dạ, Thái tử." Thanh của tinh binh Bắc Dực quốc vang dội đáp lại, tất cả vô cùng chỉnh tềquay người lại, bước chân nặng nề lần lượt rútlui về phía chân núi. Bụi đất bay lên, cỏ ở haibên sườn núi như tấm thảm xanh chập chờn rung động theo gió, giống như cẩn thận đưa tiễn đại quân Bắc Dực quốc rút khỏi sườn núi.

      lúc từng đợt ánh sáng vàng rực quấnquanh, Tiêu Hàn chợt quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy phức tạp yên lặng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng có chút hoảng hốttrốn trong đại quân rút lui.

      "Tiêu Hàn tuân thủ hiệp nghị, trở về Bắc Dựcquốc rồi. Ngươi, cùng tinh binh Thương Nguyệthình như cũng nên ở lại sườn núi nữa thìphải?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay khẽvén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, khẽ nhíu đôi mày thanh tú nhìn về phía Dạ Dật Phong nhìn tinh binh Bắc Dực quốc rút lui.

      Thu hồi tầm mắt, Dạ Dật Phong nhàng phe phẩy quạt trúc trong tay, dung nhan nhuộm nụcười tươi sáng rực rỡ : "Này, nếu ký hiệpnghị rồi, Thương Nguyệt quốc ta và Long DiệuHoàng triều tạm thời cũng coi như quan hệ hòathuận hữu nghị. Như vậy, với thân phận Thụy vương phi Long Diệu Hoàng triều của ngươi,thân phận Thái tử Thương Nguyệt của ta, có phải nên cho ta thuốc giải ?"

      " phải ta , ta mang thuốc giải trong người." Ánh mắt của Thượng Quan NgưngNguyệt quyến rũ lưu chuyển, môi đỏ mọng nhẹcong lên độ cong yếu ớt cười .

      "Đừng làm tan vỡ linh hồn yếu ớt của ta, trong lòng ta hết sức ràng, ngươi. . . ra có mang theo thuốc giải tới sườn núi." Ánh mắt Dạ Dật Phong chậm rãi đặt dung nhan ThượngQuan Ngưng Nguyệt, có chút chua sót cười .

      Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt thể kýphần hiệp nghị xâm phạm lẫn nhau này, đòi thuốc giải của nàng đương nhiên là hi vọng xa vời. Nhưng hôm nay thành công kýhiệp nghị xâm phạm lẫn nhau, nếu cầu nàng đưa thuốc giải, nàng nhất định giao cho mình.

      Nàng từng với mình tốt nhất đừng xúc động tìm người giải độc, nếu như phải thuốcgiải nàng tự tay nghiên cứu ra, thuốc giải khác khi cùng độc trong người mình dung hợpvới nhau, độc tính thay đổi độc càng thêmđộc làm cho thân thể của mình dần dần thối rữa.

      Nếu như vì muốn giải hết kỳ độc quỷ dịtrong cơ thể, trở thành thi thể tanh hôi vô cùng thê thảm theo lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đối với Thượng Quan NgưngNguyệt mà có chút lợi ích nào.

      Bởi vì trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất ràng, tất cả binh quyền của ThươngNguyệt quốc ở trong tay Dạ Dật Phong ,hiệp nghị cũng là do Thái tử Thương Nguyệtquốc , Thái tử tương lai cùng Long Diệu Hoàng triều ký.

      Nếu như Thái tử Thương Nguyệt quốc chịukhổ bỏ mình, binh quyền Thương Nguyệt quốctự nhiên cũng đổi chủ, như vậy phần hiệpnghị "Hữu nghị" do Dạ Dật Phong tạm thờiký cùng Long Diệu Hoàng triều, sợ rằng trong nháy mắt trở thành có cũng như rồi.

      ra dựa theo lẽ thường mà suy đoán, mặc dùmình mở miệng hỏi thuốc giải, ThượngQuan Ngưng Nguyệt hiểu tất cả cũng nên chủđộng đem thuốc giải giao cho mình.

      Vậy mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại cố tìnhkhông chủ động đem thuốc giải giao cho mình,cố ý chờ đợi mình mở miệng xin nàng thuốc giải. là. . . Coi như nàng ngoan độc a, ngoan độc làm căm phẫn, lại thể làm gì.

      "Được rồi! Vậy ta liền tìm chút xem, có lẽ ta có mang theo thuốc giải bên người,nhưng bởi vì trí nhớ tốt nên quên mất."Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười rực rỡ liên tục nhún vai, khẽ cụp mắt xuống, ngón tay miễn cưỡng đưa vào trong tay áo tìm kiếm.

      Khóe miệng Dạ Dật Phong khẽ co rút, tuy hai mắt yên lặng nhìn về phía Thượng Quan NgưngNguyệt lục lọi tay áo, nhưng trong lòng vô cùng u ám thê lương thầm : ngươi cứ tiếptục giả bộ ! Quên mất? Ngươi mà quên mất,giả bộ quên mất chứ gì.

      Sau hồi thờ ơ tìm kiếm trong tay áo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ bên trong lấy ra viên thuốc màu trăng như tuyết, biểutình mặt có chút áy náy cười : "Xem trí nhớ đáng ghét của ta, quả là có mang theo thuốc giải bên mình."

      "Vậy . . . Đa tạ?" Dạ Dật Phong đưa bàn tay đến trước mặt củaThượng Quan Ngưng Nguyệt,trong mắt mơ hồ có cười khổ .

      Ngón giữa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹnhàng bắn ra, đem viên thuốc màu trắng némđến trong lòng bàn tay mở ra của Dạ DậtPhong, thanh mang theo mười phần tươi cười : " cần cám ơn, cần phải vậy."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi lợi hại! Khóe miệng Dạ Dật Phong liền co rút nhận lấy viên thuốc màu trắng, cũng vội vã nuốtvào. Chỉ thấy xoay chuyển viên thuốc trong tay, môi mỏng chợt nhếch lên mộtđường cong quỷ dị : "Còn nữa, ta còn nợngươi chữ phục, ngươi nhớ sớm ngày lấy được chữ phục này nha. Nếu ở trong miệng ta quá lâu, sợ rằng còn gì thú vị nữa."

      ra tờ giấy kia còn cất dấu bí mật, làchiêu ác độc nhất dùng để đối phó HiênViên Diễm. Thượng Quan Ngưng Nguyệt nếuthật có thể đem bí mật phá giải, đối với có chút ích lợi nào.

      Chỉ là hôm nay bị thân khí thế cuồng vọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chèn ép, trong lòng luôn quanh quẩn ý nghĩ hèn mọn nhỏbé. Cho nên, liền dùng bí mật dấu tờ giấy để áp chế ngạo khí của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm cho nàng biết nàng phải là thần vạn năng vô địch, bởi vì ít nhất bí mật dấu tờ giấy của Dạ Dật Phong ,Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng cáchnào phá giải được.

      "Ngươi cứ thoải mái , chữ phục đó rất nhanh ta đem về. Hơn nữa. . . Bảo đảm cón khiến ngươi rung động tâm can, cả đời khó quên."Ánh mắt trong suốt của Thượng Quan NgưngNguyệt lười biếng quét qua Dạ Dật Phong, dungnhan mị tươi cười rực rỡ so đo trảlời.

      "Được, ta chờ." Dạ Dật Phong bỗng chốc đemviên thuốc màu trắng bỏ vào trong tay áo, môi mỏng cùng lúc chậm rãi , tròng mắt đen thả ra ánh sáng ảm đạm. Lời vô cùng tự tin này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm phong thái vương giả mà vất vả lắm mới lấylại được, trong nháy mắt biến mất lần nữa khôngcòn sót lại chút gì.

      "Như vậy, ta liền tiễn a?" Tay ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng hướngvề vị trí các tinh binh của Thương Nguyệt quốcđang đứng, ánh mắt giống như phủi hạt bụi tầmthường về phía Dạ Dật Phong.

      Thân thể Dạ Dật Phong đột nhiên cứng ngắc,đáy mắt chứa sóng lớn tối tăm quét vòngqua Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hành động và ánh mắt của nàng cực kỳ ràng, ý tứ hết sức khinh thường là: nhanh chóng mang theo nhómtinh binh con kiến của ngươi rút lui khỏi sườn núi trở về Thương Nguyệt quốc , lãnh thổLong Diệu Hoàng triều ta thích hợp cho những con kiến ở lại.

      Nhìn sắc bén trong mắt phượng xinh đẹp của nàng, ngắm ngọc nhan của nàng được điểm lênnụ cười mị, cảm nhận hơi thở dã bứcngười từ nàng, Dạ Dật Phong chợt ghen tỵ sâusắc.

      thế gian vô số đóa hoa tươi ở khắp nơi, vìsao lại chỉ mình Hiên Viên Diễm đoạt đượcđóa hoa tươi kiêu ngạo nhất đây? Ghét Long Diệu Hoàng triều, ghét Hiên Viên Diễm, ghét. . .Thượng Quan Ngưng Nguyệt!

      Vẻ mặt Dạ Dật Phong rất tự nhiên phe phẩy quạt trúc trong tay, dời bước đến chỗ các tinh binh Thương Nguyệt đứng. Hai mắt lạnh nhạt có chút chán chường quét qua các tinhbinh Thương Nguyệt quốc, Dạ Dật Phong tứcgiận lạnh lùng : "Rút về nước."

      "Dạ, Thái tử." Các tinh binh Thương Nguyệt quốc e sợ nhìn Dạ Dật Phong, nhanh chóng chỉnh tề quay người lại, sau lưng chảy ra tầng mồ hôi lạnh chậm rãi rút xuống chân núi.

      Bầu trời trong xanh ánh dương tươi đẹp nhưngọn lửa rực rỡ chiếu rọi nhân gian, nhưng màuvàng rực rỡ chiếu đến mặt Dạ Dật Phong lại giống như rơi vào hàn băng. nắm chặt quả đấm quay người, yên lặng quét qua ThượngQuan Ngưng Nguyệt mặc hồng y cùng tóc đentung bay trong gió, lòng Dạ Dật Phong giốngnhư bị kim châm, nhanh chóng nhảy vào trong đội ngũ tinh binh của Thương Nguyệt quốc rútlui khỏi chân núi.

      nhìn các tinh binh của Thương Nguyệt quốc lần lượt rút lui, Thượng Quan NgưngNguyệt ôm Huyết Tỳ Bà đến trước mặt Vô Ngân công tử. Hơi nghiêng đầu, mắt ngọc rực rỡ cười hỏi: "Kịch vui ở sườn núi kết thúc, biết Vô Ngân công tử cùng bốn thuộc hạxem có nghiền hay ?"

      " đến công! Tiếc nuối chỉcó thể mỉm cười xem, được động thân tiêu sái tham gia diễn trò, là có chút phụlòng ngươi lúc trước nhiệt tình mời." Dung nhan của Vô Ngân công tử tao nhã cười khẽ,thanh ôn nhu như nước trả lời.

      dẫn theo bốn thuộc hạ tới sườn núi, vốn là muốn trợ giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng đánh lui địch. Ai ngờ được, trường hợp chiến tranh kinh tâm động phách như vậy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại lười biếng chơi đùa dễ dàng kết thúc?

      Lúc này, bốn gã tùy tùng của Vô Ngân công tử cũng yên lặng nhìn Thượng Quan NgưngNguyệt, trong lòng cực kỳ bội phục thầm :Tứ Quốc tranh bá, gió nổi mây phun. PhượngTinh thế, ai dám tranh phong?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén mấysợi tóc trán, môi đỏ mọng tươi cười rực rỡ : "Mặc dù trò chơi ở đây kết thúc tốt đẹp,nhưng tuồng kịch đặc sắc khác cũng trình diễn. Ta đây, phải nhanh chóng chạy tớitìm nhân vật trọng điểm cho phần trình diễn tới.Vô Ngân công tử cùng bốn tùy tùng nếu tiếcnuối thể tận tình tham gia trò chơi ở sườnnúi, ngại theo ta, có lẽ cũng có thểđược làm nhân vật khiến các ngươi hài lòng nha."

      Người có ý định xấu chọc giận nàng, nàng tấtnhiên lấy hung ác trả lại. Người có thiện ý đốiđãi với nàng, nàng tự nhiên cũng dùng lễ đáp lại.

      Vô Ngân công tử này chỉ tặng nàngHuyền Băng Thiết vô địch gì thắng nổi vàKim Lũ Y nước lửa bất nhập, còn nhiều lần ra tay trợ giúp nàng. Bằng sáng suốt nhạy bén của nàng đối với con người, trước mắt nàng tìm được chút ác ý nào người VôNgân công tử. Vì vậy, nàng cũng cần thiết cự tuyệt Vô Ngân công tử.

      Dĩ nhiên, nếu Vô Ngân công tử đến gần nàng ra là có mục đích thể cho ai biết,nhưng bởi vì kỹ xảo biểu diễn của đạt tới cảnh giới thuần thục, làm mình tạm thời hoàntoàn nhìn ra mưu của . Như vậy, mình càng cần xa cách trốn tránh .

      Đối với người cao minh rắp tâm hại người,phương pháp thấp kém nhất là xa cách trốntránh, chờ đợi chân chính ra tay, rồi cùngđấu phen. Mà phương pháp đứng đầu chính là trưng ra khuôn mặt tươi cười chào đón, để cho yên tâm bên mình để tùy thời tìm kiếmdấu vết, sau đó tìm đúng thời cơ thích hợp hunghăng phản kích.

      Nhưng nếu Vô Ngân công tử là người có ý định xấu, nàng yên lặng thay cầu nguyện kết quả đừng quá thê thảm. Ngược lại, nếu là người có ý tốt đối với nàng, nàng tự nhiêncũng dùng chân thành đáp lại.

      Nghe được lời của Thượng Quan NgưngNguyệt, dung nhan củaVô Ngân công tử khỏi tràn ra nụ cười tao nhã, dịu dàngnói: "Rất thích cùng ngươi, thuận tiện tìm nhân vật thích diễn trò."

      Vậy mà vừa dứt lời, bên tai chợt truyền đếntiếng nổ quen thuộc. Vèo vèo vèo, Vô Ngân công tử và bốn thuộc hạ lập tức ngưng mắt nhìn theo thanh.

      "Công tử, là pháo bông hoa đào màu đen." Sắc mặt của Bốn gã người hầu bỗng nhiên biến đổi, miệng đồng thanh kinh hoảng hô.

      ra là, ở ngọn núi xa, đột nhiên bắn ra vô số đạo pháo bông. Những đạo pháobông kia chỉ có màu đen nhánh, sau khi nổ vang bầu trời xanh lại tạo thành hìnhhoa đào.

      Sắc mặt của Vô Ngân công tử hơi biến, pháo bông hoa đào là tín hiệu liên lạc của bọn thuộc hạ Tuyết Ảnh các với , nhưng nếu phóng ra pháo bông hoa đào màu đen, ý nghĩa chính làgặp phải nguy hiểm cực lớn.

      Lần này chỉ dẫn theo bốn thuộc hạ ra ngoài,nếu như ra lệnh, bọn thuộc hạ TuyếtẢnh các tuyệt đối dám tự tiện đặt chânvào giang hồ.

      Nhưng hôm nay khi Long Diệu Hoàng triều nội chiến, lại thấy được pháo bông hoa đào màu đen chỉ có thuộc hạ Tuyết Ảnh các của mớicó thể phóng ra. Xem ra nhất định là trong Tuyết Ảnh các có chuyện lớn xảy ra, làm chobọn thuộc hạ thể ứng phó, lúc này mới tự tiện đặt chân vào giang hồ thả tín hiệu cho hắnmau trở về.

      Sau khi đem tiểu kim chồn Cầu Cầu trong ngựcvẫn trong trạng thái hôn mê giao cho NgânLang, Vô Ngân công tử che giấu khiếp sợ trong mắt, con ngươi trong suốt hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt thanh nhã cườinói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xin lỗi. Vốn định đáp ứng lời mời của ngươi, gặpHiên Viên Diễm tìm người thích đùa giỡn. Thế nhưng thuộc hạ của ta phóng ra tín hiệu làm hư nhã hứng, tại hạ sợ rằng phải cùng bốn thuộc hạđi trước bước, lập tức xuống núi cùng thuộchạ phóng tín hiệu hội hợp."

      Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lại VôNgân công tử nụ cười sáng chói rực rỡ, môi đỏ mọng ôn nhu : " như vậy, Vô Ngâncông tử liền trước làm việc . Ngày khác nếu gặp tiết mục trình diễn đặc sắc khác, NgưngNguyệt lại mời Vô Ngân công tử cùng thưởngthức."

      Mặc dù Vô Ngân công tử , chỉ từ vẻmặt đột biến của và bốn thuộc hạ, nàngcũng có thể đoán được những đạo pháo bông hoa đào màu đen kia đối với Vô Ngân công tử mà , cũng phải chuyện tốt đẹp.

      "Ừ." Vô Ngân công tử gật đầu, môi mỏng khẽ cười lên tiếng.

      Bốn thuộc hạ củaVô Ngân công tử hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm quyền, giọng mang theo kính trọng : "Thượng Quan tiểu thư, cáo từ."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng về phía bốn thuộc hạ của Vô Ngân công tử cười gật đầu, môiđỏ mọng : " tốt."

      Vèo tiếng vang lên, Vô Ngân công tử cùng bốn thuộc hạ nhanh chóng điểm mũi chân, tócđen và tay áo phất phơ phiêu dật, bọn họ chânđạp gió biến mất trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt yên lặng nhìn bóng lưng của Vô Ngân công tử theo gió xa, hai mắt nhu hòa quét đến chỗ nhóm Ảo Ảnh Cungđứng yên trước mặt, mở miệng lạnh nhạt : "Ngân Lang và Thanh Báo theo ta tiến về phíaHổ Báo Doanh, những người còn lại mang đại pháo trở về Ảo Ảnh Cung trước ."

      Đại pháo uy lực vô cùng, lấy ra giết địch hiệuquả tất nhiên hoàn mỹ, chỉ là chúng nó cũng có thiếu sót chết người. Bởi vì thân pháo quá mức nặng nề, thuận tiện mang theo nó.Huống chi, nếu dùng pháo đại bác bắn nổ thânthể tám mươi vạn tướng sĩ Huyền Sư Doanh củaKhương Thái hậu thành từng mảnh , đối với Diễm hoặc là đối với Long Diệu Hoàng triều mà đều là tổn thất to lớn.

      Người Diễm muốn diệt trừ là KhươngThái hậu, Tuyên vương gia cùng nghịch thần tặc tử, chứ phải tám mươi vạn tướng sĩHuyền Sư Doanh chỉ nhận binh phù. Tướng sĩ Long Diệu Hoàng triều phải lấy ra để tự giết lẫn nhau, mà là lấy ra bảo vệ quốc gia.

      Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, ánh mắt của nhóm người Ảo Ảnh Cung nhìnThượng Quan Ngưng Nguyệt giống như nhìnthần thánh, thanh vô cùng cung kính lên tiếng: "Dạ, vương phi."

      Tóc đen uyển chuyển bay múa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn theo Ngân Lang, Thanh Báo nhanh chóng rút lui khỏi sườn núi, nhóm ngườiẢo Ảnh Cung cũng lần lượt đẩy đại pháo chậmrãi biến mất khỏi sườn núi.

      Trời xanh mây trắng nhàn nhã lay động, mặt trờiđỏ chiếu xuống cả vùng đất. Ngoại trừ cỏ xanhrì rầm tắm mình trong ánh nắng, giống như thầm tự may mắn chúng nó tan thành mây khói, sườn núi lại khôi phục yên tĩnh như thường lệ.

      Chỉ là, yên tĩnh thường là dấu hiệu cho giông bão sắp tới, nó chứa sát khí nguy hiểm. thể tránh khỏi cuộc huyết chiếntranh chấp nội bộ, sắp bộc phát ở Long DiệuHoàng triều . . .

      Chương 89: Mọi thứ sẵn sàng, chỉ thiếu gióđông


      Nắng chiều tỏa ra ánh sáng vàng rực.

      Dãy núi trùng trùng điệp điệp nhiễm sắc màucủa nắng, tựa như bức họa thần bí đẹp đẽ, loại khí thế bức người truyền trong khí. Tòa núi này phải là nơi tọa lạc củađịa hạ cung điện, mà là nơi Hổ Báo Doanh của Hiên Viên Diễm đóng quân.

      Phóng mắt nhìn, cây cối mênh mông bát ngát,những cây tử đằng mềm mại rủ xuống, tạo thànhnhững tấm nệm xanh biếc, trăm hoa đón giókhoe sắc.

      Vốn là chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng vì gió lạnh thổi, lại tản ra sát khí.

      Mà ở chỗ nào đó đỉnh núi, binh línhHuyền Sư Doanh thân mang khôi giáp im lặngđứng đó. Biểu tình mặt họ lạnh lùng, taynắm chặt binh khí, dưới ánh mặt trời càng lóelên sắc bén cùng lạnh lẽo.

      Mà ở sau lưng bọn họ, có lều trại màu vàng.Giờ này khắc này, Long Diệu Hoàng triềuKhương thái hậu cùng Tuyên vương Hiên ViênKỳ ngồi trong đó.

      Rũ mắt xuống, nhấp ngụm rượu xong,Hiên Viên Kỳ ngửa đầu nhìn Khương thái hậu ởđối diện, có chút trào phúng : "Mẫu hậu, đámthám tử vừa hồi báo, phát Hiên Viên Diễmđang tới Hổ Báo Doanh. Bắc Dực thái tửcùng Thương Nguyệt thái tử thực chỉ là hư danh, dẫn ba mươi vạn tinh binh chặn ở sườnnúi, lại vẫn thể vây khốn Hiên Viên Diễm."

      Khẽ xoay xoay ly rượu trong tay, Khương tháihậu hừ lạnh tiếng : "Hai thái tử đều phải chỉ có hư danh, chẳng qua là HiênViên Diễm thông minh hơn thôi."

      Ngay cả bà cũng có thể đoán được hai thái tử sẽdẫn tinh binh chặn ở sườn núi, người thông minhtuyệt đỉnh như Hiên Viên Diễm sao có thểkhông tính đến chứ? tại nếu thuậnlợi Hổ Báo Doanh, nhất định là như bà dự đoán, trước đó đào thông đạo để xuống núi rồi ?

      Hiên Viên Kỳ nhấc bầu rượu lên, rót đầy chén cho Khương thái hậu, cẩn thận hỏi ra nghihoặc trong lòng: "Mẫu hậu, nhi thần có chuyện hiểu . Người điều động tấtcả tướng sĩ của Huyền Sư Doanh, vì sao khôngchủ động đánh Hổ Báo Doanh của Hiên ViênDiễm, mà lại án binh bất động chứ?"

      Nếu đến Hổ Báo Doanh trước Hiên Viên Diễm,dẫn đầu đội quân dũng mãnh của Huyền Sư Doanh, vậy chẳng phải phần thắng lớn hơnsao? vẫn lo lắng thúc giục mẫu hậu, nhanh hạ lệnh xuất binh bao vây giệt trừ Hổ BáoDoanh, nhưng câu trả lời của mẫu hậu vĩnh viễnchỉ có chữ, chờ.

      Chờ, chờ cái quỷ gì a? tại là thời cơ tốt, để các tướng sĩ của Huyền Sư Doanhxuất chiến, mà còn phải đợi Hiên Viên Diễmcùng Hổ Báo Doanh của xuất . khicó Hiên Viên Diễm chỉ huy, muốn đối phó HổBáo Doanh phải khó càng thêm khó sao?

      Khương thái hậu mở miệng nhấp ngụm rượu, hơi nhướng mày nhìn Hiên Viên Kỳ :"Ngươi nha, luôn gấp gáp như vậy. Những gì ai gia với ngươi, đều trở thành gió bên tai sao? Nóng vội ăn được đậu hủ nóng, muốn thành đại phải chú ý phương pháp cùngsách lược, nếu chỉ vô ích."

      Hiên Viên Kỳ bĩu môi, nghi hoặc trong mắt càng nhiều : "Những lời mẫu hậu , nhi thần đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà, tại khôngphải chúng ta chuẩn bị mọi thứ rồi sao?"

      Hai mắt Khương thái hậu phóng ra sắc bén, mở miệng chậm rãi : "Ai gia phí hết tâm huyết trù tính đến nay, mục đích chân chính là muốn diệt trừ hai người Hiên Viên Diễm vàHiên Viên Ly, để ngươi có thể thuận lợi đăng cơ xưng đế, chứ phải là để hủy hoại Long Diệu Hoàng triều. Nay tuy mọi được chuẩn bị tốt, nhưng vẫn còn thiếu gió đông a."

      Hiên Viên Kỳ ngửa đầu uống cạn ly rượu, cau mày nhìn Khương thái hậu : "Thiếu gió đông?Mẫu hậu lời này giải thích thế nào?"

      "Ngươi ngẫm lại xem, khi Huyền Sư Doanhcùng Hổ Báo Doanh chính thức khai chiến, kết cục nhất định là lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó, ngư ông đắc lợi là Bắc Dực, Thương Nguyệt cùng Tây Thần. Cho dù ngươi có thểthuận lợi đăng cơ xưng đế, nhưng nếu cũng đủ binh lực trong tay, sao có thể ngăn cản dã tâm của tam quốc chứ?" Khương thái hậu buông ly rượu trong tay xuống, cụp mắt khôngchút để ý thưởng thức móng tay màu đỏ.

      "Ý mẫu hậu là. . ." Hiên Viên Kỳ híp mắt lại, có chút nghi hoặc.

      "Hổ Báo Doanh đương nhiên ta muốn tiêu diệt,nhưng binh sĩ Huyền Sư Doanh cũng thể có quá nhiều thương vong. Thế nên ai gia mớitạm thời án binh bất động, là vì chờ gió đôngđến. Chỉ cần gió đông tới, tướng sĩ Huyền SưDoanh chút thương vong, mà binh sĩcủa Hổ Báo Doanh xương cốt còn."Khương thái hậu lạnh lùng nhếch môi, ngón tay chấm vào ly rượu, viết hai chữ mặt bàn.

      " ra là thế, chiêu này của mẫu hậu quả nhiên cao minh a." Nhìn thấy chữ viết mặt bàn, Hiên Viên Kỳ hoàn toàn sáng tỏ. Nhưng lập tức, lại ngưng mắt nhìn Khương thái hậu, giọngđiệu có chút lo lắng : "Nhưng là mẫu hậu, dùbây giờ chúng ta án binh bất động đợi gió đôngđến, cũng có nghĩa là Hiên Viên Diễm cóthể bình thản được a. Vạn nhất, dẫn Hổ BáoDoanh chủ động xuất kích, vậy chẳng phảichúng ta thất bại trong gang tấc sao?"

      Hai mắt Khương thái hậu trở nên dữ tợn, cười tự tin : "Điểm ấy ngươi có thể yên tâm,chúng ta nếu án binh bất động, Hiên Viên Diễm hành động thiếu suy nghĩ."

      Hiên Viên Diễm căn bản muốn nhìn thấyquân đội Long Diệu chém giết lẫn nhau, trừ phimình chủ động dẫn Huyền Sư Doanh xuất kích, nếu , Hiên Viên Diễm tuyệt đối khôngchủ động khơi mào giết chóc.

      Bởi vì, là người ràng nhất, khi HuyềnSư Doanh cùng Hổ Báo Doanh khai chiến, gây ra hậu quả mà Long Diệu Hoàng triềukhông thể gánh nổi. Nàng đúng là bắt được nhược điểm trí mạng này của Hiên Viên Diễm,mới an tâm chờ đợi gió đông đến.

      "Vẫn là mẫu hậu lợi hại, như vậy. . . Nhi thầnliền bồi mẫu hậu nhàn nhã uống rượu, chờ đợigió đông đến." Hiên Viên Kỳ cũng cười đến dữ tợn, lạnh lùng .

      Khương thái hậu lấy ra phong thư từ trongtay áo đưa tới trước mặt Hiên Viên Kỳ, mở miệng lãnh lệ cười : "Ngươi trước đem phong thư này đưa cho Trần tướng quân, bảo mình Hổ Báo Doanh giao cho Hiên Viên Diễm trước, sau đó lại bồi ai gia nhàn nhã uống rượu."

      "Ừ." Hiên Viên Kỳ gật đầu, thân thủ tiếp nhận phong thư của Khương thái hậu, đứng dậy nhanh nhẹn ra ngoài lều trại.

      "Tiên hoàng, ngươi ban cho ai gia ngàn vạn khuất nhục, hôm nay ai gia dùng máu củaHiên Viên Diễm cùng các binh sĩ Hổ Báo Doanh đến rửa. Ngươi nếu có linh thiêng, hãy mở to mắt ra mà xem. Ha ha ha. . ." Khương thái hậu ngửa đầu cười điên cuồng, phút chốc bưng ly rượu lên, vận nội lực bóp nát trong lòng bàn tay.

      Cúi đầu, Khương thái hậu đưa bàn tay nhiễmmáu đến trước mặt, ánh mắt tràn ngập hận ý.

      Hai mươi năm trước, bà làm sao lại phải người đơn thuần như nước, thiên chân vô tà chứ? Danh hiệu hoàng hậu đối với bà là khôngquan trọng, bà gả cho tiên hoàng Hiên ViênCực, thuần túy là vì bà sâu đậm.

      Hiên Viên Cực từng , dù hậu cung ba ngàn mỹ nhân, người chân chính thương chỉcó bà, chỉ có hoàng hậu bà. cho bà tìnhnồng ý mật, cũng khiến bà khăng khăng cho rằng bà là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian.

      Nhưng mà cho đến lúc trước khi băng hà, di chiếu viết huỷ bỏ thái tử Hiên Viên Kỳ, lập HiênViên Ly làm thái tử Long Diệu Hoàng triều, ba ngày sau lập tức đăng cơ làm tân đế.

      Bà mới thống khổ biết rằng, cái gì chó má thề non hẹn biển, nguyên lai đều là lời dối HiênViên Cực tỉ mỉ nghĩ ra. cưới bà làm hoànghậu, hoàn toàn chỉ là vì củng cố đế vị của . Mà nữ nhân chân chính thương, kỳ thậtlại là mẫu phi của Hiên Viên Diễm cùng HiênViên Ly.

      Hiên Viên Cực, là ngươi vô tình đem nỗi hận cắm vào lòng ai gia. Ai gia thề hủy hoại tất cả những người ngươi để ý, ai gia nhất định sẽkhông nuốt lời.

      Nếu người ngươi để ý có thể thức thời, ngoanngoãn dâng máu đến rửa nỗi hận của ai gia. Nếubọn họ thể làm như ai gia mong muốn, như vậy ai gia tiếc để toàn bộ Long Diệu Hoàng triều chôn cùng.

      Trong nháy mắt ly rượu bị nghiền nát rơi xuống đất, máu tươi từ bàn tay Khương thái hậu chảy ra, giọt giọt làm đau đớn tâm bà. . .

      Cùng lúc đó –

      đỉnh núi, tám mươi vạn tướng sĩ của Hổ Báo Doanh thân mang khôi giáp xếp thànhđội ngũ chỉnh tề, lạnh lùng cuồng ngạo đứng tạichỗ.

      Mà sau lưng bọn họ, cũng có cái lều màuvàng. Trong lều trại, chính là chủ tử bọn họnguyện trung thành đến chết -- Thụy vươngHiên Viên Diễm.

      sai, hoàng đế tổ tiên Long Diệu tuy đưa ra quy củ thể sửa đổi, vô luận là binh sĩ Hổ Báo Doanh, Huyền Sư Doanh hay Hắc ƯngDoanh, tuyệt đối chỉ có thể nhận thức binh phù.Nhưng là, ở trong lòng tướng sĩ Hổ Báo Doanh bọn họ, Thụy vương mới chân chính là binh phùvĩnh hằng. Cho dù những người khác cầm longphù xuất trước mặt bọn họ, bọn họ cũngthà chết tiếp nhận.

      Lúc này bên trong lều, gió núi mang theo từng đợt ánh nắng ùa vào, hơi nước lượn lờ tỏa ra mùi hương thơm ngát. Hiên Viên Diễm ngồi trênchiếc bàn ở chính giữa, cụp mắt nhấp ngụmtrà xanh hơi lạnh.

      Đa mưu túc trí như Khương thái hậu rốt cuộc vìsao lại án binh bất động, kỳ đều hiểu . Mà kế sách ứng đối của cũng rất đơn giản, đó là bất biến ứng vạn biến.

      Nay, trong lòng phải là nội chiến của Long Diệu Hoàng triều, mà là Nguyệt nhi mà . Nguyệt nhi , khi bức lui tinh binh của Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, lập tức tới nơi này hội hợp. Nếu thấy được Nguyệt nhi của , căn bản có tâm tình ứng phó Khương thái hậu.

      hối hận, rất hối hận, khôngnên để Nguyệt nhi mình sườn núi đối phó hai người Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong. Dù như thế có chọc giận Nguyệt nhi, cũng có thể mạnh mẽ lưu lại cùng Nguyệt nhi. Nếu tình thế phát triển vượt qua tầm tay của Nguyệt nhi, làm cho Nguyệt nhi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hắnlàm sao có thể chấp nhận a?

      Phịch tiếng vang lên, Hiên Viên Diễm đặtmạnh chén trà lên bàn, thân hình tựa như mũitên lao .

      "Vương gia, có phải ngài thay đổi chủ ý, chủđộng đánh Huyền Sư Doanh ?" Trong nháy mắt nhìn thấy Hiên Viên Diễm lao ra ngoài, gã tướng quân của Hổ Báo Doanhlập tức lớn tiếng hỏi.

      Mà vị tướng quân này vừa dứt lời, các tướng sĩcủa Hổ Báo Doanh lập tức ngưng mắt nhìn HiênViên Diễm. Giống như chỉ cần Hiên Viên Diễm ra lệnh tiếng, cho dù bọn họ phải phơi thây,đó cũng là loại vinh dự gì sánh được.

      Hiên Viên Diễm im lặng lắc lắc đầu, chậm lại cước bộ tới đỉnh núi, hai tay chắp sau lưng, si ngốc nhìn xuống chân núi.

      Lả tả, các tướng sĩ Hổ Báo Doanh đều nghi hoặc nhìn nhau. Vì sao vương gia lại nhìn chânnúi kỳ quái như thế a, Khương thái hậu giờ đangsuất lĩnh Huyền Sư Doanh đỉnh núi đối diệna?

      "Vương gia, ngài đây là. . ." gã đại tướngcủa Hổ Báo Doanh khó hiểu trừng mắt nhìn, khỏi mở miệng tò mò hỏi.

      "Bổn vương đợi người." Hiên Viên Diễm thản nhiên hồi đáp, đồng thời trong lòng cũngxuất bất an. nên ở lại với các tướng sĩHổ Báo Doanh, hay là trở lại tìm Nguyệt nhiđây?

      "Vương gia, ngài. . . đợi ai a?" Đại tướng của Hổ Báo Doanh kinh ngạc nhìn Hiên ViênDiễm. Trời ạ! Vương gia mặt lạnh đổi sắc, cư nhiên lại run run thốt ra lời.

      "Chờ nữ nhân bổn vương thương, Thụy vương phi của các ngươi." Hiên Viên Diễm chậm rãi , nắm chặt nắm đấm mơ hồ có mồ hôi lạnh.

      "Hí. . ." Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, các tướngsĩ Hổ Báo Doanh nhất thời hít vào ngụm khílạnh.

      Má ơi! Vương gia vừa cái gì a, phải làbọn nghe lầm ? Nữ nhân thương,Thụy vương phi của bọn họ? Khụ, trước đều cho rằng nữ tử thế gian lọt được vào mắtvương gia, tại sao sau khi cưới vương phi,vương gia lại động tình a?

      Quân quy cực kỳ nghiêm minh, trừ phi HiênViên Diễm điều động, các tướng sĩ Hổ BáoDoanh mới có thể tiến lên dũng giết địch,nếu bọn họ chỉ có thể đóng quân lâu dài núi, nên đối với tin tức bên ngoài mấy linh thông.

      Cho dù biết được tin Khương thái hậu dẫnHuyền Sư Doanh bỗng nhiên đột kích, nghĩmuốn gây ra nội chiến cho Long Diệu Hoàng triều, tâm của các tướng sĩ Hổ Báo Doanh cũngkhông chút gợn sóng. Nhưng lời Hiên Viên Diễm vừa phát ra, làm bọn họ choángváng.

      Các tướng sĩ Hổ Báo Doanh nghẹn họng trântrối nhìn nhau mấy lần, trận thế uy nghiêm nháy mắt biến mất sót lại chút gì. Bởi vì toànthể bọn họ đều kiễng chân, ánh mắt nhìn xuốnghướng chân núi. Giờ phút này, bọn họ sựmuốn biết, rốt cuộc nữ tử kia là thần thánh phương nào, lại có thể làm vương gia của bọn rơi vào lưới tình. . .
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :