1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 5: Cuộc xuyên qua ngoạn mục

      "Nha đầu, là nhanh nhẹn." Nam tử thần bí chậm rãi nâng lên đầu ngón tay, động tác ưu nhã xuyên qua làn khói đen, đến trước mặt Mị thần,trong môi tràn ra thanh ôn hòa.

      "Giết người, cần phải nhanh. Động tác người nào nhanh hơn, người đó có thể sống ." Mị thần mặt chút thay đổi quét mắt nhìn mặt nạ nam tử, lạnh giọng . Chỉ là trong lòng của nàng lại quanh quẩn đám sương mù, mới vừa rồi nàng bắn ra viên đá khống chế lực đạo, vốn nên trực tiếp lấy mạng người kia. Nhưng ngay khi nàng bắn đá ra, bỗng nhiên bị choáng, tiếp đến chút trí nhớ ràng giống như những đợt sóng tràn vào trong đầu. Việc này làm nàng thất thần, vì vậy cũng làm cho viên kia bắn ra sai lệch. Gặp quỷ, vì sao trong đầu của mình xuất đoạn trí nhớ xa lạ như vậy đây? Giống như là trí nhớ thuộc về tiểu nha đầu tên là Thượng Quan Ngưng Nguyệt?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Giống hệt tên nàng trước khi nàng tiến vào tổ chức? Nha đầu ngu dại xấu xí này bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, khinh bỉ, khi dễ? Nếu là nha đầu kia đáng thương, cũng hoàn toàn đúng, bởi vì nàng lại có người cực kỳ sủng ái nàng, tướng quân phụ thân thương nàng như mạng.

      "Ta nghĩ… Ta rốt cuộc có thể hiểu Thượng Quan tướng quân vì sao coi ngươi như bảo bối rồi. Nha đầu, có lẽ ngươi là niềm kiêu ngạo lớn nhất cả đời của Thượng Quan tướng quân." Mặt nạ nam tử chau mày, bên môi nở nụ cười bí nhìn Mị thần. Gió đêm thổi qua y phục của nàng, ánh trăng bao phủ xuống, bóng dáng của nàng mặc dù có vẻ mỏng manh, nhưng lại toát ra hơi thở bức người, khỏi làm cho mặt nạ nam tử bị mê hoặc.

      Từ lúc nàng bắn ra viên đá kia liền biết nha đầu này có chút nội lực nào, nhưng nàng lại có bản lĩnh cực kỳ cổ quái cùng với sát khí kinh người. Sát khí như vậy ngay cả cũng cách nào vượt qua ? Đây quả thực là thể tưởng tượng nổi! Thuộc hạ của về phương diện thăm dò tin tức tuyệt đối là hạng nhất, vì sao bọn họ hoàn toàn có thăm dò được bí mật của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ? Mặt khác, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bản lĩnh xuất sắc như thế, tại sao lại bị bọ thuộc hạ của nam nhân này dễ dàng bắt cóc khỏi tướng quân phủ đây?

      "Nha đầu? Ngươi kêu ai là nha đầu?" Mị thần trợn mắt giận dữ nhìn mặt nạ nam tử, giọng lạnh lẽo. Nàng là tử thần lấy mạng mà giới hắc đạo chỉ nghe tin sợ mất mật, là thiên tài đặc công mà giới bạch đạo cực kỳ tôn sùng. Hôm nay thế nhưng lại bị người khác kêu là nha đầu?

      "Long Diệu hoàng triều người nào biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt nữ nhi bảo bối của Thượng Quan tướng quân còn chưa đến tuổi cập kê? Ngươi chưa trưởng thành, tại sao lại thể gọi ngươi là nha đầu đây?" Mặt nạ nam tử lười biếng khoanh tay, mỉm cười .

      "Đợi chút, ngươi. . . Mới vừa cái gì?" Mị thần nhăn mày nhìn về phía mặt nạ nam tử, giọng có chút khiếp sợ. Mặt nạ nam tử cùng mấy người lúc nãy đều mặc trang phục cổ đại? Bây giờ mặt nạ nam tử còn mình là nữ nhi của Thượng Quan tướng quân Long Diệu hoàng triều? Còn cả đoạn trí nhớ xa lạ lên trong đầu lúc trước?

      "Thế nào, chẳng lẽ ta sai? ra ngươi qua tuổi cập kê?" Mặt nạ nam tử chút để ý quét mắt nhìn gương mặt Mị thần, ôn nhu hỏi.

      "**" Mị thần cắn răng, nhịn được mắng câu. Nàng nghĩ… Nàng tại rốt cuộc có thể hiểu rồi. Có lầm hay , nàng lại bị tia chớp đánh cho xuyên rồi, mà lại còn xuyên đến thân thể nha đầu ngu dại xấu xí, phải chứ?

      "Khụ. . . Ngươi cái gì? Ngàn vạn lần đừng cho ta biết, ngươi là chửi ta a!" Mặt nạ nam tử kinh ngạc nhìn Mị thần, xác định mình nghe hiểu lời của nha đầu này, nhưng là từ nét mặt của nàng, có thể nhận thấy nàng bất mãn cùng tức giận. Mình dù gì cũng được tính là nửa ân nhân cứu mạng của nàng chứ? Nàng sao có thể dùng thái độ ác liệt như thế kêu mình đây?

      Sau khi hít hơi sâu, Mị thần vẫn là tỉnh táo đón nhận thực mình xuyên qua. Việc này xảy ra, nàng có khiếp sợ cũng có ích lợi gì đâu, còn bằng thản nhiên tiếp nhận thực tế. Đối với nàng mà , vô luận ở nơi nào, cho dù là đặt chân tại địa phủ u làm người ta rợn tóc gáy, nàng cũng tuyệt đối tự tin mình có thể tự nhiên đối mặt, huống chi chỉ là đổi thế giới khác mà sống chứ?

      "Mới vừa rồi người kia vì sao muốn giết ta?" Mị thần, , tại nên xưng hô nàng là Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt quét mắt qua mặt nạ nam tử, xác định cũng gây nguy hiểm với mình, mới mở miệng chậm rãi hỏi.

      "Chính xác mà , người kia vốn là muốn bắt ngươi làm con tin. Bởi vì ngươi là điểm yếu duynhất của Thượng Quan tướng quân, chỉ có bắt ngươi mới có thể uy hiếp Thượng Quan tướng quân, thế nên mới cho ai biết mục đích của . Chỉ là. . . Ngươi cũng ngoan ngoãn phối hợp với , thậm chí còn khiêu khích , chắc hẳn là vì thế mới nổi sát tâm muốn giết ngươi." Mặt nạ nam tử thầm nhìn sâu vào mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng kiên nhẫn giải thích.

      "Ha ha. . . Xem ra ta là bị cuốn vào tranh đấu chính trị nhàm chán rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi nổi lên độ cong lạnh lùng, tướng quân luôn là người cầm binh quyền trong triều đình, có địa vị hết sức quan trọng. Bắt nàng uy hiếp tướng quân phụ thân, dụng ý trong đó cũng khó suy đoán.

      "Nha đầu thông minh." Mặt nạ nam tử quét mắt vòng qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu nhàn nhạt thở dài . Nếu nàng là nữ nhi của Thượng Quan Hạo, trước kia giả bộ điên khùng ngu dại, vậy có thể đoán chắc được mục đích của nam tử kia, ra cũng có gì ngạc nhiên, phải sao?

      " cho ta biết thân phận của ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía mặt nạ nam tử, nàng có hứng thú với mưu chính trị, nhưng nàng tuyệt đối cũng cho phép người khác lấy mình làm con cờ, cho nên phải hiểu kẻ địch của mình.

      "Ta nghĩ. . . Tướng quân phụ thân của ngươi hẳn là ràng hơn ta, ngươi có thể hỏi a! Chỉ là, tên vừa rồi chỉ giết được ngươi, mà còn bị thương nặng. Chỉ sợ ôm hận mà đến tìm ngươi báo thù a, ngươi cũng nên cẩn thận!" Mặt nạ nam tử đầu tiên là ngẩn người, tiếp nhún vai cái . Nha đầu này đúng là vô cùng thú vị, thế nhưng mang theo giọng điệu ra lệnh muốn từ trong miệng mình biết thân phận của người kia? Thái độ này cũng khỏi quá coi rẻ mình ?

      "Chỉ sợ người ta phải cẩn thận chỉ là tên kia chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt chút để ý nhìn mặt nạ nam tử .

      "Nha đầu ngươi hình như là ý tại ngôn ngoại a! Ta phải kẻ địch của ngươi, ngược lại ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi. Thời điểm ngươi hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa bị người ngũ mã phanh thây rồi, nhưng ta ra tay cứu ngươi a!" Dưới mặt nạ, nam tử thần bí dương lông mày cao.

      "Vậy sao? Mang mặt nạ ra ngoài cứu người? Chắc hẳn ngươi và người kia rất quen thuộc , ngươi muốn phát thân phận chân chính của ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trực tiếp trả lời mặt nạ nam tử, mà là sau khi quan sát kỹ , khẳng định .

      "Ngươi cảm thấy mang mặt nạ ra ngoài cứu người, rất có vẻ đẹp thần bí sao?" Mặt nạ nam tử cũng có trả lời ngay, mà là nhếch môi cười hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Vậy chỉ sợ ngươi phải nhanh biến mất trước mắt ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giễu cợt .

      "Vì sao? Ta dù gì cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi keo kiệt đến mức câu cám ơn cũng có, còn kịp chờ đợi muốn đuổi ta ?" Mặt nạ nam tử giọng mang theo tia uất ức.

      "Ngươi phải là muốn giữ cảm giác thần bí sao? Thuốc đổi thanh cùng hình dáng của ngươi sắp hết hiệu lực, nếu ngươi trễ, chẳng phải là bị ta phát bí mật của ngươi sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nghịch tóc trán.

      "Ngươi. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, thân thể mặt nạ nam tử liền cứng ngắc…
      nhimxu thích bài này.

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 6: Lạc đường

      "Nha đầu, ngươi như thế nào biết ta dùng dược có thể thay đổi thanh cùng hình dáng?" Mặt nạ nam tử ánh mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nếu ta muốn cho ngươi biết đáp án, ngươi định như thế nào đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, trong mắt thoáng ýcười lạnh. Nàng là thiên tài đặc công toàn năng, cho nên làm sao mà chỉ biết giết người đây? Người trước mắt này vì che dấu thân phận chân chính của mình, chỉ có đeo mặt nạ, mà còn lợi dụng dược vật thay đổi thanh cùng ánh mắt hình dáng. Chỉ tiếc bản lãnh dùng thuốc của vẫn kém mình chút. Loại thuốc dùng mặc dù hiệu quả rất tốt, nhưng lại phát ra loại mùi thơm thoang thoảng, mà từ loại mùi thơm này liền biết được, đó là thuốc dịch dung mà ba năm trước mình bỏ, tại thuốc dịch dung mà nàng nghiên cứu ra, sớm đạt tới cảnh giới mùi vị rồi.

      "Tối nay ánh trăng hình như tệ, rất đáng được người ta tinh tế thưởng thức." Mặt nạ nam tử che giấu khiếp sợ, ngửa đầu nhìn ngắm bầutrời đêm, trong môi tràn ra lời ý vị sâu xa. Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt biến thành người bí , làm muốn vénlên bức màn bí này thăm dò chân tướng.

      "Nhiều lời vô nghĩa, ta mặc kệ ngươi rốt cuộc là ai, ta cũng mặc kệ lúc trước ngươi cứu ta rốt cuộc là từ thiện tâm hay vẫn là có mưu khác. tại ta chỉ muốn cho ngươi biết, trước kia Thượng Quan Ngưng Nguyệt có lẽ mặc người chém giết, nhưng hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn là người mà bất kỳ ai cũng có thể trêu chọc. Nếu như ngươi phải là kẻ địch của ta, vậy quá tốt. Ngược lại, ngươi phải trả giá đắt đó." Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn về phía , thanh lạnh nhạt theo gió phiêu du trong khí.

      "Nha đầu, cần nghiêm túc như thế , như vậy phá hư khí tốt đẹp." Mặt nạ nam tử nhếch môi, trong tròng mắt chứa nét cười ý vị sâu xa.

      "Lời của ta xong, ngươi bây giờ có thể biến mất trước mặt ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt phất tay trái, bày ra tư thế tiễn.

      "Nha đầu, nhớ! Ta phải là kẻ địch của ngươi, thậm chí ta rất mong trở thành bằng hữu của ngươi nha. Nếu như ngươi tin tưởng thành ý của ta, ta có thể cởi mặt nạ xuống, để cho ngươi xem dung nhan chân chính của ta a!" Mặt nạ nam tử bắt lấy cánh tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bước chân đột nhiên di chuyển, thân thể càng thêm gần sát đến trước mặt nàng.

      " có hứng thú." Thượng Quan NgưngNguyệt bỗng dưng rút cánh tay về, mặt ra vẻ tức giận. Người này thấy mình muốn sao?

      "Là có hứng thú để ta trở thành bằng hữu của ngươi, hay là có hứng thú nhìn thấy dung nhan của ta?" Mặt nạ nam tử nhàng nghiêng đầu cái, hài hước . cũng biết là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy thái độ nha đầu này đối với mình càng bất thiện, đối nàng hứng thú càng nồng đậm.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng thèm để ý tới , chỉ thấy tóc của nàng phiêu dật vung lên, tặng cho bóng lưng hoa hoa lệ lệ. Tiếp nàng quét mắt vòng bốn phía rừng cây, mày nhíu lại. Chủ nhân trước của thân thể này cũng thiệt là, để lại cho mình rất nhiều trí nhớ xa lạ, nhưng lại có truyền cho mình vị trí tướng quân phủ. như vậy, coi như mình ra khỏi cánh rừng rậm này, phải làm thế nào để trở lại phủ tướng quân đây?

      Được rồi, nàng thừa nhận cho dù trở về phủ tướng quân, bằng với tài học uyên bác của nàng cũng có thể từ những thứ trong rừng, chế tạo cho mình nơi an thân. Chỉ là nàng cũng ngốc, có sẵn nhà cửa thoải mái dễ chịu, vì sao phải phí sức xây dựng lần nữa đây? Hơn nữa, hôm nay linh hồn của mình sống nhờ trong thân thể của người ta, nếu như cứ như vậy mang thân thể người ta biến mất, hình như cũng có chút phúc hậu nga!

      "Nha đầu, nếu ta đoán sai, ngươi khôngphải là . . Lạc đường chứ?" Khóe miệng đầu tiên là giật giật nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp môi mỏng nhịn được nhếch lên, mỉm cười hỏi.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên quay người sang, hai mắt tức giận trừng , tiếp thanh có chút lúng túng : "Khụ, ngươi. . . Có thể cho ta biết như thế nào mới có thể trở lại phủ tướng quân ?"

      "Ha ha ha. . ." Nhìn vẻ mặt này của ThượngQuan Ngưng Nguyệt khỏi kinh ngạc, thể khống chế mà ngửa đầu lên trời cười to.

      "Cười cái đầu ngươi a, thôi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhịn được mắt trợn trắng, nàng phải là lạc đường thôi sao? cần gì phải cười hả hê như thế?

      "Được rồi, ta sai lầm rồi! Nha đầu ngươi ngàn vạn lần đừng tức giận, ta rất áy náy về hành động vừa rồi." hướng Thượng Quan NgưngNguyệt khom lưng, bày ra tư thế hết sức thành khẩn. thề, phải cố ý giễu cợt nàng. chỉ là nhất thời thể nào tiếp thu được cái tính ngạo mạn lạnh lùng của nàng, trong giây lát chợt biến thành chú cừu non lạc đường chứ sao.

      "Nhàm chán!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi, lần nữa trợn mắt giận dữ nhìn .

      " ra . . . Ta vốn là chuẩn bị tự mình hộtống ngươi hồi tướng quân phủ, chỉ là tính toán thời gian, hẳn là vị tướng quân phụ thân của ngươi tìm đến rừng cây này rồi." chút để ý đến thái độ ác liệt của nàng, trong thanh ôn nhu có nét cười.

      "Ngươi vì sao khẳng định cha ta tìm đến rừng cây này?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày .

      "Bởi vì ta là người tốt a, ta biết tối nay có người bắt ngươi ra khỏi phủ tướng quân, đương nhiên phải mật báo cho cha ngươi, để cho cấp tốc tới đây cứu ngươi a. Chỉ là tướng quân phụ thân của ngươi tuổi tác cao, cho nên động tác tương đối chậm chạp, nha đầu ngươi sợ rằng còn phải chờ chút nữa nga!" nhún vai cái . Tối nay, thuộc hạ của báo có mấy tên che mặt bắt cóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra khỏi phủ, cho nên bọn họ liền lặng lẽ theo dõi đến bên ngoài khu rừng này, sau đó liền truyền tín hiệu cho . Mà sau khi nhận được tín hiệu của bọn thuộc hạ, lập tức đoán được là thế nào cũng có chuyện xảy ra. Cho nên mặt kêu thuộc hạ lập tức báo cho Thượng Quan Hạo, mặt tự mình xuất phát đến trong rừng cây cứu người. làm như vậychỉ là muốn mưu của bọn bắt cóc được thực , ngờ tới lại có được thu hoạch ngoài dự đoán.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng liếc mắt nhìn , lúc nàng mở miệng chuẩn bị chuyện, trong rừng cây chợt xuất ánh sáng cách chỗ này xa, ngay sau đó truyền đến thanh cực kỳ lo lắng: "Nguyệt nhi, bảo bối của ta Nguyệt nhi, ngươi ở đâu a, ngươi ngàn vạn lần được hù dọa phụ thân a, ngươi nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, phụ thân sống thế nào a!"

      "Nha đầu, ngươi xem ta có lừa gạt ngươichứ? Tướng quân phụ thân của ngươi cuối cùng cũng tìm tới rồi." hài hước cười .

      "Nếu người tìm tới, chỉ sợ cũng là lúc ngươi. . . Lăn chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng bắt chéo hai tay, lạnh nhạt .

      "Được rồi! Nha đầu ngươi muốn ta biến, vậy ta liền ngoan ngoãn cút !" tà mị cười , tiếp xoay tròn cái, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Thần kinh!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nơi biến mất, khóe miệng co giật . Nhưng, lời của nàng vừa phát ta, lập tức truyền đến thanh mị hoặc: "Nha đầu, ngày mai gặp lại nga!"
      nhimxu thích bài này.

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 7: Thuật dịch dung

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó khinh thường hừ lạnh tiếng. Ngày mai gặp lại? Gặp cái gì mà gặp? Nàng cùng rất quen sao?

      "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi. . ." Tiếng kêu sợ hãi cùng nóng nảy lần nữa xuyên thấu khí, quanh quẩn bên tai Thượng Quan NgưngNguyệt.

      "Nơi này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét mắt về phía trước, lạnh nhạt đáp lại.

      "Nguyệt nhi, hình như là thanh của Nguyệt nhi." Trong nháy mắt, vô số thị vệ xách theo đèn lồng đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà người dẫn đầu tướng mạo tuấn, nam tử trung niên vọt lên, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực chặt. Đối với hành động của nam tử trung niên Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng có kháng cự, trí nhớ trong đầu cho nàng biết, người này chính là tướng quân Thượng Quan Hạo.

      "Nguyệt nhi, ngươi hù chết phụ thân rồi, hù chết phụ thân rồi!" Thượng Quan Hạo ánh mắt lấp lánh, thân thể run rẩy thầm . Tối nay, nằm tại giường cầm cây trâm ngọc của người vợ quá cố mà nhớ người, bỗng chốc thanh vang lên, cái phi tiêu cùng với tờ giấy phá cửa sổ mà bắn vào đầu giường của . Phủ tướng quân luôn luôn đề phòng nghiêm ngặt, làm sao lại có thể có người xông vào mà bị phát ? Điều này khỏi làm Thượng Quan Hạo thất kinh.Nhưng, khi nhìn thấy dòng chữ tờ giấy kia sắc mặt lại biến thành trắng bệch. tờ giấy viết: Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị bắt, nhanh đến rừng cây bên cạnh hồ Thương Linh cứu nàng.

      Việc này tuyệt đối thể nào, Nguyệt nhi ở trong viện, luôn luôn đều do thị vệ võ công cao cường nhất bảo vệ, làm sao có thể có người kinh động bất kỳ người nào bắt Nguyệt nhi đây? Thượng Quan Hạo vội vàng mặc lại quần áo rời phòng ngủ, trước đến viện của Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét tình hình. Khi bước bước vào viện, liền thấy la liệt thị vệ bị hôn mê nằm đất, lập tức bị sợ đến hồn bay phách tán. hoàn toàn mất ái thê, cách nào chịu đựng nỗi đau khổ mất Nguyệt nhi nữa, vì vậy lập tức thống lĩnh đám thị vệ chạy vào trong rừng cây.

      "Phụ thân người đừng lo lắng. Nguyệt nhi phải vẫn rất tốt sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chậm rãi , từ sợ hãi của Thượng Quan Hạo, nàng có thể cảm nhẫn Thượng Quan Hạo đối với chủ nhân thân thể này đúng là lòng thương. Có mái nhà vẫn là khát vọng sâu trong nội tâm nàng, lần này xuyên qua mặc dù cũng nàng mong muốn, nhưng nếu vì đó mà có phụ thân cực kỳ sủng ái mình, có lẽ cũng coi như là uổng công chuyến này.

      "Nguyệt nhi, ngươi có bị thương ? Nếu như bị đau ở đâu, nhất định phải cho phụ thân biết a!" Thượng Quan Hạo nhanh chóng buông lỏng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cẩn thận kiểm tra toàn thân Thượng Quan NgưngNguyệt, giọng càng giống như dỗ dành đứa bé.

      "Phụ thân yên tâm, Nguyệt nhi có bị chút thương tổn nào." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười nhạt . Bỗng dưng,Thượng Quan Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt thẳng thắp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. đúng? Nếu trong quá khứ Nguyệt nhi đụng phải tình huống như thế này, nhất định sợ hãi oa oa khóc lớn a?

      "Nguyệt nhi, con. . . con. . ." Thượng Quan Hạonâng mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên,thanh khiếp sợ mang theo run rẩy vui sướng. Nguyệt nhi trước mắt trấn định như thế, trong giọng cũng có chút nào ngây ngốc. Đây phải là ảo giác của mình chứ?

      "Phụ thân, người phát Nguyệt nhi ngốc rồi sao? Nguyệt nhi ra cũng hiểu việc này là thế nào, dù sao từ khi tỉnh lại sau hôn mê, cả đầu óc liền ràng rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai cái , nàng thông minh như thế há lại có thể phát được suy nghĩ của Thượng Quan Hạo giờ phút này đây? Chỉ là nàng cũng biết nên giải thích như thế nào, chẳng lẽ cho biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt trước kia chết, sau đó linh hồn của nàng sống nhờ ở trong thân thể này? ra sợ rằng Thượng Quan Hạo cũng tin, hơn nữa nàng cũng nhẫn tâm kích thích Thượng Quan Hạo vì cái chết của nữ nhi.

      "Ai Nguyệt nhi của ta ngu ngốc, Nguyệt nhicủa ta vốn là ngu, Nguyệt nhi của ta thông minh nhất." Thượng Quan Hạo lần nữa kích động ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nguyệt nhi của chỉ vì bị ngốc, mà phải chịu bao nhiêu người cười nhạo? Nhưng trong lòng , Nguyệt nhi chưa bao giờ là kẻ đần, bởi vì bất luận Nguyệt nhi là người như thế nào, vĩnh viễn đều là nữ nhi thương nhất.Đối với biến chuyển khổng lồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thượng Quan Hạo cũng có chút hoài nghi nào, mà là thản nhiên đón nhận.

      "Tướng quân, thi thể bốn tên áo đen nằm mặt đất, chắc chắn là bọn họ bắt cóc tiểu thư. Chỉ là sau khi thuộc hạ lột khăn che mặt của bọn họ xuống, phát toàn bộ đều là người xa lạ." Thị vệ bên cạnh bẩm báo.

      "Hừ, bọn người kia muốn bắt cóc Nguyệt nhi để uy hiếp ta...ta tuyệt đối bỏ qua cho bọn họ." Thượng Quan Hạo buông lỏng ThượngQuan Ngưng Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bốn thi thể cách nằm đất, cắn răng nghiến lợi . Trong lòng biết ràng người tối nay bắt Nguyệt nhi là ai, cho dù bọn họ có sử dụng thủ đoạn gì đối phó mình, đều có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng là tối nay bọn họ lại ngốc nghếch động đến Nguyệt nhi, xem ra cũng nên im lặng nữa.

      "Nguyệt nhi, những tên này là bị ai giết chết?"Thượng Quan Hạo nghiêng đầu hỏi ThượngQuan Ngưng Nguyệt. Chẳng lẽ. . . Là người thần bí tối nay mật báo cho mình?

      "Nếu như con cho phụ thân, những người này là bị Nguyệt nhi giết chết, như vậy phụ thân phản ứng sao đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu cái, nhếch môi cười hỏi. Mà sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, thân thể Thượng Quan Hạo bỗng dưng cứng đờ, hai mắt kinh ngạc xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhận thấy được nét mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt giống giỡn, ngửa đầu sảng khoái cười tiếng: "Phụ thân tin tưởng!"

      Bởi vì Nguyệt nhi con của cùng với nàng, cho nên bất kỳ kỳ tích gì cũng có thể xảy ra người Nguyệt nhi. Thí dụ như Nguyệt nhi chợt ngốc nữa! Lại thí dụ như. . . Nguyệt nhi chợt có bản lĩnh thể tưởng tượng nổi!

      Ánh trăng dần dần thu liễm bớt ánh sáng, lặng lẽ vào trong tầng mây. Đêm khuya tựa như cái đầm nước, chỉ có gió lạnh đung đưa cành hoa.

      Trong phòng ngủ phủ tướng quân ánh đỏ của nến chập chờn --

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoa cánh tay, khóe miệng co giật quét mắt vòng nhìn bọn thị vệ, rốt cuộc nhịn được lên tiếng: "Ta . . . Các ngươi có thể ra ngoài ?"

      "Tiểu thư, xin lỗi! Bọn thuộc hạ phụng lệnh của tướng quân, phải cận thân bảo vệ an toàn của tiểu thư." Bọn thị vệ cung kính đáp. Kể từ sau khi xảy ra kiện bắt cóc, Thượng Quan Hạo tăng cường phòng thủ nghiêm ngặt hơn, đặc biệt là ở chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt. chỉ có đám thị vệ đứng chật sân, ngay cả trong phòng ngủ cũng ngoại lệ.

      "Tướng quân ra lệnh cần tuân thủ, tiểu thư ra lệnh có thể làm trái sao? Các ngươi lập tức đira ngoài cho ta!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt có loại kích động muốn tục. Nàng biết Thượng Quan Hạo làm như vậy hoàn toàn là có ý tốt, lo lắng mình lần nữa bị người bắt cóc. Nhưng cũng cần phải khiến việncùng phòng ngủ đầy thị vệ chứ? Nàng tạinghiêng người hay lại trong phòng ngủ, đều là chuyện hết sức khó khăn. Nàng. . . Có thể nổi điên sao?

      "Nhưng. . ." Bọn thị vệ đồng thời cúi đầu xuống.

      "Lập tức ra ngoài cho ta, nên ép ta phải nổi giận!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng nặn ra lời này. Bọn thị vệ canh cửa ngẩng đầu yên lặng liếc mắt nhìn nhau, toàn bộ chen nhau vọt ra khỏi phòng ngủ. Người nào biết trong phủ địa vị của tiểu thư là lớn nhất, lời của tướng quân có thể nghe, nhưng lời của tiểu thư nhất định phải nghe.

      Im lặng trợn trắng mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiến lên đem cửa phòng ngủ đóng chặt, sau đến trước gương đồng bàn trang điểm, trong gương phản chiếu gương mặt tiểu nha đầu xa lạ cực kỳ xấu xí. Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày, sau đó đem mặt càng thêm gần sát với gương đồng.

      Ở trong rừng cây nàng cũng cảm giác mặt có gì đó khác thường, lúc đầu nàng cho là do mặt dính đầy bùn đất. Nhưng sau khi nàng dùng nước rửa sạch khuôn mặt, cảm giác khác thường vẫn tồn tại, nàng liền khẳng định gương mặt này tuyệt đối có vấn đề. Nếu nàng có đoán sai, gương mặt này hẳn là bị dịch dung. Nàng luôn luôn cho là mình đối với thuật dịch dung đạt tới cảnh giới cao rồi, nhưng hôm nay gương mặt này ràng cho nàng, ra là đời còn có người có thuật dịch dung cao minh hơn nàng.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu hồi tâm trạng, mười ngón tay từ từ vuốt ve nổi lên cả khuôn mặt, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ ngừng lại.Cánh tay chậm rãi nâng lên, làn da mỏng manh tinh xảo từ mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tróc xuống.

      "Hí. . ." Gương mặt phản chiếu trong gương nhất thời làm nàng khiếp sợ thở ra hơi lãnh khí. Đây là gương mặt tỳ vết giống như từ ngọc khắc mà thành, cũng làm bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng tự ti mặc cảm. Nhưng, làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt khiếp sợ cũng phải là gương mặt tròn hoàn mỹ này, mà là gương mặt này chính là thuộc về nàng đó a?

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 8: Bí mật thể

      "Đông đông đông. . ." Lúc này, ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa có tiết tấu.

      "Ai?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cất giọng hỏi, vẫn ngưng mắt nhìn dung mạo giống y hệt kiếp trước của mình trong gương đồng bàn trang điểm.

      "Nguyệt nhi, là cha." Ngoài cửa truyền đến thanh dịu dàng của Thượng Quan Hạo.

      "Vào !" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày. Tới đúng lúc, mình cũng vừa định hỏi ông chút đấy. ràng nàng trời sinh quốc sắc thiên hương, vì sao phải dùng mặt nạ da xấu xí che lại đây? Cửa kẽo kẹt cái bị đẩy ra, tiếp đó lại bị khép lại.

      "Nguyệt nhi, bọn thị vệ con chịu để bọn cận thân thị vệ canh giữ ở phòng ngủ? Cha cũng biết như thế quấy rầy yên tĩnh của con, nhưng. . ." Thượng Quan Hạo bất đắc dĩ quét mắt nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cúi đầu sâu kín .

      "Nguyệt nhi hiểu tâm ý của cha, chỉ là Nguyệt nhi càng muốn cho cha, Nguyệt nhi hôm nay hoàn toàn có năng lực bảo vệ bản thân." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi quay người lại.

      "Cha biết Nguyệt nhi tại rất lợi hại, nhưng nhóm người kia thủ đoạn ác độc, vẫn là cẩn thận tốt hơn a!" Thượng Quan Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt trìu mến nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chẳng qua là ngay khi tầm mắt của ông nhìn đến khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sắc mặt trở lên trắng bệch.

      "Nguyệt nhi, bí mật mặt con bị phát rồi hả ?" Thượng Quan Hạo hít sâu hơi, sau khi quét mắt vòng nhìn tấm da mặt trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh run rẩynói.

      "Uh, bí mật này khiến trong lòng Nguyệt nhi hiểu, cho nên muốn xin cha giải thích." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười nhạt, chậm rãi tới trước mặt Thượng Quan Hạo. Trước đây Thượng Quan Ngưng Nguyệt từng bởi vì tấm da xấu xí này, nhận hết lời giễu cợt của bá tính Long Diệu hoàng triều. Hôm nay mặc dù thời gian nàng cùng Thượng Quan Hạo tiếp xúc dài, vẫn có thể tin chắc Thượng Quan Hạo đối với nữ nhi của ông Thượng Quan Ngưng Nguyệt sủng ái là tâm. Như vậy tại sao Thượng Quan Hạo tình nguyện để Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang khuôn mặt xấu xí bị toàn bộ người trong thiên hạ giễu cợt, cũng chịu để dung nhan chân chính của Thượng Quan Ngưng Nguyệt phơi bày đời, trong này nhất định có tình gì chứ?

      "Nguyệt nhi, con cái gì cũng cần hỏi. Hơn nữa con nhất định phải đồng ý với cha, tuyệt đối để cho người khác nhìn thấy hình dáng chân thực của con." Bàn tay Thượng Quan Hạo run run đặt bả vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc nặng nề .

      "Cha, người cũng biết nữ hài tử đều coi nhan sắc như mạng. Nữ nhi nếu có dung nhan tuyệt thế xinh đẹp như vậy, vì sao phải dùng nhan sắc xấu xí che dấu đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thầm nhìn kỹ biểu tình mặt ông, thản nhiên . ra mặc dù chân chính dung nhan của nàng có xấu xí, nàng cũng chút nào để ý. Bất quá chính là bộ thân xác thối tha, sau trăm tuổi cũng hóa thành bộ xương khô thôi. Nàng như vậy, là muốn bức Thượng Quan Hạo ra chân tướng, bởi vì nàng cảm thấy giờ phút này nội tâm Thượng Quan Hạo giống như chất chứa rất nhiều khổ sở.

      "Nguyệt nhi, mọi người châm chọc con nhan sắc xấu xí, cha biết con rất uất ức. Nhưng phụ thân làm như vậy là có nỗi khổ tâm , nếu như con lộ ra khuôn mặt chân chính, cha hoàn toàn mất con. Con là chỗ dựa duy nhất của phụ thân, khiến cha có thể kiên cường sống tiếp. Cho nên đồng ý với cha, cần lộ ra chân chính dung mạo của con. Có được hay ? Coi như cha van xin con!" Thượng Quan Hạo mặt buồn bã nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh bi thương .

      "Chẳng lẽ. . . Dung mạo của ta mang đến cho ta họa sát thân sao?" Thượng Quan NgưngNguyệt hai mắt khẽ híp, bên môi tràn ra lớn mật suy đoán.

      "Nguyệt nhi, nên ép cha ra nguyên nhân, cha chắc chắn cho con. Nếu như con cũng thương cha, hãy đồng ý cầu của cha. Có được hay ?" ThượngQuan Hạo nắm chặt quả đấm, hai mắt cầu xin nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Được rồi! Nguyệt nhi đồng ý với cha, trừ phi được cha cho phép, nếu Nguyệt nhi tuyệt lộ ra dung mạo chân chính." Thấy Thượng Quan Hạo sống chết chịu ra nguyên nhân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng chỉ có thể buông tha.

      " là nữ nhi ngoan của cha." Thượng Quan Hạo kích đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực, giọt lệ từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

      "Chỉ là Nguyệt nhi cũng muốn cha đồng ý cầu!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi thản nhiên cười, nàng ra vẫn rất thích Thượng Quan Hạo , bởi vì ông cho nàng cảm nhận tình cảm gia đình ấm áp, thứ mà nàng chưa bao giờ có được.

      "Nguyệt nhi có cầu gì cứ việc , chỉ cần Nguyệt nhi vui vẻ, cha cái gì cũng đều đồng ý ngươi." Thượng Quan Hạo cưng chìu vuốt ve sợi tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      " cần phái nhiều thị vệ bảo vệ Nguyệt nhi như vậy nữa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàng kéo giãn khoảng cách với Thượng Quan Hạo, ôn nhu lạnh nhạt . Mặc dù thị vệ trong phòng ngủ bị mình đuổi ra ngoài, nhưng nàng biết ràng, trong sân lúc này vẫn đầy thị vệ như cũ. Bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, làm nàng có loại cảm giác đè ép đến thở được.

      "Chuyện này. . ." Thượng Quan Hạo thân thể cứng ngắc, vẻ mặt khổ sở nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Con bảo vệ tốt bản thân, tin tưởng Nguyệt nhi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ cười, cầm trong tay tấm mặt nạ da mỏng nhanh chóng dán lại lên mặt.

      "Cha đồng ý rút thị vệ trong sân, chỉ là. . . Vì để cho cha an tâm, vẫn là nên lưu lại mấy tên thị vệ chứ?" Thượng Quan Hạo thận trọng trưng cầu ý kiến của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ân!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu cái, nàng há lại nhẫn tâm cự tuyệt tấm lòng thương con của người cha đây? Nếu như chỉ là lưu lại mấy tên thị vệ, vậy coi như xong !

      "Vậy cha quấy rầy Nguyệt nhi nghỉ ngơi nữa!" Thượng Quan Hạo vuốt vuốt đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xoay người, trong mắt chứa nét cười tới cửa.

      "Phụ thân hảo!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ánh mắt như mỉm cười cáo biệt Thượng Quan Hạo, im lặng tiễn Thượng Quan Hạo rời , tay của nàng vuốt ve vết dán gương mặt mình,tự lẩm bẩm: "Ngươi. . . Đến cùng là cất giấu bí mật kinh người gì đây?"

      Ánh trăng biến mất ngày mới bắt đầu, luồng sáng vàng rực chói mắt chậm rãi ló ra sau tầng mây, thản nhiên phả ra hơi ấm. Vạn vật nhiễm ánh mặt trời, giống như bức họa cuộn tròn làm nhân gian thêm mỹ lệ, ngày mới bắt đầu.

      Cửa phòng ngủ từ từ mở ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trong nhà ra. Lười biếng giang hai cánh tay, Thượng Quan NgưngNguyệt ngửa đầu hít sâu hơi khí tươi mới.

      "Tiểu thư chào buổi sáng!" Thanh ân cần thăm hỏi chỉnh tề vang lên, quấy rầy ThượngQuan Ngưng Nguyệt hưởng thụ buổi sáng tốt đẹp.

      "Chào buổi sáng!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe miệng co giật mấy cái, vẫn lễ phép đáp lại. Sáu gã thị vệ cung kính đối Thượng Quan Ngưng Nguyệt gập thắt lưng, hai mắt vui sướng ngắm nhìn hướng Thượng Quan NgưngNguyệt. Hôm nay tiểu thư mặc cái váy dài thủy lam thêu hình con bướm trắng, bên hông dùng cái thắt lưng bằng gấm màu trắng nhàng buộc lại , tóc đen tùy ý búi lên, phía đơn giản cắm cây trâm hình hoa lan màu xanh lục. Gió mát êm ái thổi qua bên người nàng, dung nhan vẫn là như trước, nhưng toàn thân hiểu sao lại tản mát ra loại phiêu dật khó tả. Tiểu thư chỉ có ngốc nữa, mà còn. . . Bọn họ là thay tướng quân vui vẻ a, sáu gã thị vệ trong lòng thầm tự .

      "Này! Ngưng Nguyệt nha đầu, buổi sáng tốt lành!" Bỗng dưng, đạo thanh mị hoặc theo gió vang lên, sáu gã thị vệ thân thể lập tức cứng đờ, hai mắt khiếp sợ theo thanh nhìn lại. Khi nào trong sân lại nhiều hơn người? Vì sao bọn họ chút cũng nhận ra chứ?

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 9: Chiến thần Thụy vương

      "Người nào, lại dám xông vào phủ tướng quân, cút xuống dưới ngay!" Sáu gã thị vệ bỗng chốc rút kiếm treo ở bên hông, ánh mắt tập trung đến chỗ cành lá rậm rạp cây to, đồng thời quát lớn. Bọn họ vẫn thủ hộ ở trong sân, chưa từng rời nửa bước, người này lại dưới mí mắt bọn họ lặng yên tiếng động nấp cây, như vậy chỉ có khả năng, võ công của người này cao hơn bọn họ rất nhiều!

      "Buổi sáng tươi đẹp như thế, mà tính khí các vị cũng quá nóng nảy rồi. Như vậy được, được!" Thanh tà mị mang theo tiếng cười hài hước tràn ngập trong khí, cây lá rậm rạp bị người dùng ngón tay nhàng vén ra, đột nhiên thấy ràng tử y nam tử cổ áo và ống tay áo được thêu bằng màu vàng kim lười biếng nằm ở thân cây.

      -- khuôn mặt trắng noãn, tròng mắt thâm thúy mê người, lông mày như vẽ, sống mũi cao thẳng, môi đào tuyệt mỹ. Mỗi đường cong mặt đều vô cùng tinh xảo, chút tỳ vết nào, giống như là vị thần điêu khắc phải trải qua ngàn vạn năm, dốc hết tâm huyết mới điêu khắc ra kiệt tác vĩ đại như thế.

      Dung nhan tuyệt sắc chân chính, phải là dung nhan hoàn mỹ cùng phong tư tuyệt thế kết hợp, mà tên nam tử này hội tụ đầy đủ. Đầu tóc đen cũng gò bó, chỉ dùng sợi tơ màu bạc tùy ý buộc lại. Gió mát lưu luyến mà đến, vài sợi tóc của tử y nam tử nhàng bay bay, cùngvới đai lưng màu bạc đan vào nhau dây dưa nhảy múa, làm người tỏa ra cỗ quý khí bức người lại thêm mấy phần hơi thở mị hoặc mê người.

      Kiếp trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng gặp ít mỹ nam, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận, tên nam tử trước mắt vô luận là dung mạo hay phong thái, đều là người xuất sắc nhất . Đó là loại vẻ đẹp có thể trong nháy mắt đốt cháy người khác, cũng là vẻ đẹp khiến vạn vật cam nguyện cúi đầu.

      Trong nháy mắt thấy ràng tử y nam tử, sắc mặt sáu gã thị vệ bỗng dưng biến đổi, sau đó đều quỳ gối mặt đất. Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc quét vòng qua sáu gã thị vệ, sau đó lại nhíu mày nhìn về phía nam tử cây. Đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao bọn thị vệ cung kính với người này như thế? Chẳng lẽ . . . Lai lịch ?

      "Tham kiến Thụy vương!" lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt mờ mịt, thanh vang dội của sáu gã thị vệ cho nàng biết đáp án.

      ra là tử y nam tử tên là Hiên Viên Diễm,chính là Thụy vương của Long Diệu hoàng triều. chỉ có dung mạo có hai trong thiên hạ, mà còn là thiên tài. Mười sáu tuổi liền lãnh binh xông pha chiến trận, lấy hai vạn binh lính đánh bại 10 vạn quân địch, từ đó uy danh hiển hách thiên hạ được mệnh danh là chiến thần. Bây giờ thiên hạ chia làm bốn, quân chủ của ba nước kia vẫn có dã tâm thống nhất thiên hạ. Nhưng vô luận là nước nào khai chiến,vẫn dám xâm phạm lãnh thổ Long Diệu hoàng triều, nguyên nhân lớn nhất chính là vị chiến thần Hiên Viên Diễm này.

      Thụy vương? Người trong hoàng thất? Vẻ lạnh nhạt mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn mất, chỉ có lông mày hơi chau lại. Được rồi! Nàng thừa nhận Thụy vương này có loại mị hoặc đặc biệt, mà loại mị hoặc này có lẽ đủ để cho bất kỳ nữ nhân trong thiên hạ nào động lòng, chỉ là. . . Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng nằm trong số đó. Sắc đẹp có thể làm cơm ăn sao? ràng, sắc đẹp nhiều lắm cũng chỉ làm người ta vui tai vui mắt mà thôi tuyệt đối thể làm cơm ăn . Huống chi ai biết dưới sắc đẹp của , có hay giấu tâm hồn mục nát đây?

      "Đứng lên !" Hiên Viên Diễm lười biếng quét mắt nhìn sáu gã thị vệ, khóe miệng miễn cưỡng cười . Tiếp đến thân thể đột nhiên nhảy lên, từ cây hạ xuống đất. Vô số ánh người tỏa ra, nhưng ngay cả những ánh sáng có sáng ngời chói mắt thế nào, cũng che đậy được phong thái của Hiên Viên Diễm.

      "Thụy vương đại giá quang lâm phủ tướng quân, biết là có việc gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét mắt nhìn HiênViên Diễm, cũng thi lễ, ngược lại là đem cánh tay bắt chéo cách ngạo nghễ, thanh kiêu ngạo tự ti mà hỏi. xin lỗi, nàng là người đến từ thế kỷ hai mươi, cho nên có cái thói quen hướng người hèn mọn hành lễ.

      "Hí. . ." Sáu gã thị vệ đứng dậy nhất thời ra ngụm lãnh khí. Đại tướng quân của bọn họ ở trong triều quả có địa vị hết sức quan trọng, nhưng thế cũng chưa với tới người địa vị tôn quý như Thụy vương. Cho nên cho dù là đại tướng quân gặp Thụy vương, cũng phải hành lễ, nếu chính là phạm vào tội bất kính. Hôm nay tiểu thư lại dùng thái độ kiêu ngạo càn rỡ cùng Thụy vương chuyện, chuyện này. . .

      "Nha đầu, ngươi cũng phúc hậu. Hôm qua chúng ta ràng hẹn ước hôm nay gặp mặt , ngươi lại ngủ trễ như thế mới rời giường, hại ta nằm ở cây đợi ngươi lâu vậy a! Ngươi xem chút. . . Xiêm y của ta cũng bị sương sớm làm ướt rồi." Hiên Viên Diễm khóe môi xinh đẹp lên nụ cười, thân thể bỗng chốc nhảy đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Hí. . . Hí. . ." Sáu gã thị vệ lần nữa thở ra hơi lãnh khí, tiếp đến bọn họ đồng thời móc móc lỗ tai, hai mắt khiếp sợ quét hướng Hiên ViênDiễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thụy vương lúc nào quen thuộc tiểu thư như vậy? Còn có. . . Đây là Thụy Vương mà bọn họ từng biết sao? Người nào biết Thụy vương dung mạo tuyệt sắc nhưng tính tình lại lãnh khốc như diêm vương, ở Long Diệu hoàng triều trừ đương kim thánh thượng cùng Dung thái phi ra, Thụy vương đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt, chớ chi là chủ động cùng người khác chuyện? Nhưng hôm nay thái độ của Thụy vương với tiểu thư nhà họ lại. . .

      "Thụy vương chẳng lẽ mắc chứng suy tưởng? Ta với ngươi rất quen thuộc sao? Ta có hẹn ngươi hôm nay gặp mặt sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lông mày dựng đứng .

      kêu mình là gì, nha đầu? Đêm qua trong rừng cây, mặt nạ nam tử thần bí kia trước khi từng ném lại câu, : nha đầu, ngày mai gặp nga! Chẳng lẽ. . . Thụy vương chính là mặt nạ nam tử thần bí hôm qua? đúng là hồn bất tán a, lại tự ý chạy tới cùng bản thân nàng gặp mặt?

      "Hí. . . Hí. . ." Sáu gã thị liên tiếp thở ra lãnh khí. thể nào? Nghe thanh của tiểu thư căn bản cùng Thụy vương chính là người dưng, nhưvậy cách khác Thụy vương là cố ý tới làm quen với tiểu thư sao? Ông trời a, bọn họ phải là nằm mơ chứ?

      "Nha đầu, mau quên như thế chứ? Cẩn thận suy nghĩ lại chút nga?" Hiên Viên Diễm hơi nghiêng đầu, ngón tay nâng tóc đen tán loạn tại đầu vai Thượng Quan NgưngNguyệt, thanh nhu hòa quỷ mị .

      "Quả nhiên là ngươi?" Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng lui về sau hai bước, nhanh nhẹn tránh được ngón tay Hiên Viên Diễm muốn đùa giỡn tóc mình, trừng mắt lạnh lẽo về phía Hiên Viên Diễm. Mẹ nó, đùa giỡn mình sao? Vương Gia thế nào? Nàng căn bản là coi vào đâu! Chỉ là hôm nay nàng là nữ nhi tướng quân Thượng Quan Hạo sủng ái như mạng, vốn cho rằng thể làm khó Thượng Quan Hạo, nên mới vừa rồi quyền đánh bẹp cái mũi của Thụy vương!

      "Hư! Đây chính là thân phận kiêm chức tước của ta, chỉ có thể cho mình nha đầu ngươi biết nga!" Hiên Viên Diễm nhếch môi cười, thậm chí còn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt vài cái.

      “Tuyến ngu ngốc!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, đỉnh đầu đoàn quạ đen bay qua.

      "Cái gì?" Hiên Viên Diễm móc móc lỗ tai, thể hiểu ý tứ trong lời vừa rồi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chỉ là từ nét mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, có thể đoán được cũng phải là lời lẽ tốt đẹp gì. Quái? luôn luôn cho là mình học rộng tài cao, vì sao lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại làm nghe hiểu đây? Xem ra sau khi trở vềphủ phải học bổ túc kiến thức mắng chửi người!

      "Các ngươi có biết lò rèn nào trong kinh thành có thủ nghệ tốt nhất ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng thèm để ý tới Hiên Viên Diễm, lần nữa trợn trắng mắt, sau đó dời bước đến trước mặt sáu gã thị vệ, biểu tình nghiêm túc hỏi. . .
      nhimxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :