1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 79: mưu của Thánh tôn


      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ nhìnmười hoàng y nữ tử, mắt phượng mang theo dã ma mị : "Cửa địa ngục mở, Diêm Vương chờ các ngươi tới báo danh. Nhớlấy, đừng để vong hồn của mình ở lại nhân gianquá lâu, nếu Diêm Vương mất hứng."

      xong, tay nàng phất qua Huyết Tỳ Bà. Mộtdây đàn dựng lên, mang theo hồng quang trímạng xuyên qua ngực hoàng y nữ tử.

      Mới vừa rồi, chính là người này năng lỗ mãng với Diễm, thái độ kiêu ngạo bảo Diễm cút xa cấm địa. Ngươi bảo Diễm cút xa cấm địa phải , ta đây khiến ngươi cút vào tàođịa phủ.

      Hoàng y nữ tử này mới ngã xuống, vừa địnhđứng lên né tránh hồng quang công kích. Song, hồng quang bắn tới quá nhanh, nàng ta còn chưakịp lắc mình tránh né, bị dây đàn như mũi tênxuyên qua ngực.

      Phanh tiếng vang lên, thân hình nàng ta bayvào vách tường phía sau. Trước ngực đóa hoa máu thê diễm nở rộ, trong cơ thể truyền đếntiếng xương cốt vỡ vụn.

      Nàng ta ngay cả tiếng kêu đau đớn cũng khôngkịp phát ra, cả người chậm rãi trượt xuống từmặt tường, ngủ giấc ngủ vĩnh viễn mặt đấtlạnh lẽo.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cụp mắt xuống,nhìn thẳng vào mắt hoàng y nữ tử vừa mất mạng, cảm giác như nhìn lá rụng.

      Biểu tình tươi cười, Thượng Quan NgưngNguyệt nâng mắt lên, ánh mắt chút để ý quét qua chín hoàng y nữ tử còn lại, môi đỏ mọng khẽ mở : " tại, đến phiên cácngươi."


      "Diêm Vương có hứng thú với mạng củacác nàng." Đúng lúc này, Linh Cung Thánh tôn đột nhiên mở miệng. Thanh lạnh lẽo tràn ra, đồng thời dung nhan sau khăn che mặt giấu được tia nghi hoặc.

      Linh lực tại của Thượng Quan NgưngNguyệt, quả có thể khảy Huyết Tỳ Bà,nhưng cách nào phát huy cực hạn uy lực của Huyết Tỳ Bà.

      Theo lý thuyết đám sứ giả có linh lực hộ thể, uy lực của Huyết Tỳ Bà, nhiều lắm cũng chỉ làm họ trọng thương, làm sao có thể trong nháy mắt lấy mạng họ chứ? Điều này quả thực rất kỳ quái.

      "Tức là, Diêm Vương có hứng thú với mạng của ngươi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướngmày, ngạo nghễ nhìn Linh Cung Thánh tôn. Ngữ khí tuy rằng ôn nhu như nước, nhưng lại chứ lạnh lùng cùng sát khí, làm khí nhất thời đọng lại.

      ", Diêm Vương có hứng thú với mạng củangươi." Bạc môi của Linh Cung thánh tôn tànhếch lên, lòng bàn tay mơ hồ lóe lên hồng quang.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi cho rằng cóđược Huyết Tỳ Bà có thể đánh lại ta sao? Trong cơ thể ngươi giờ chỉ có nửa linhlực của thánh chủ, mà linh lực của ta lại tương đương với thánh chủ.

      Nghe Linh Cung thánh tôn , Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi tạo nên độ congyêu dã, đầu ngón tay nhanh chóng gảy Huyết TỳBà. Tóc đen bay múa giữa trung, từ dây đàn rất nhiều hồng quang tuôn ra, lạnh lùngđánh về phía Linh Cung thánh tôn.

      Linh Cung thánh tôn cũng tránh né, độtnhiên nâng cổ tay lên, mười ngón tay phóng ra linh lực tạo thành cái lưới hoa mỹ.

      Phanh tiếng vang lên, hồng quang từ HuyếtTỳ Bà va chạm với cái lưới của Linh Cung Thánh tôn. Hồng quang của Huyết Tỳ Bà khôngthể xuyên qua lưới, mà cái lưới cũng thể đánh lui hồng quang của Huyết Tỳ Bà.

      Thấy tình hình này, tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt nắm Huyết Tỳ Bà, tay trái gảy dây đàn, chậm rãi tới trước mặt Linh CungThánh tôn.

      Tóc đen bay múa, ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt gảy đàn với tốc độ nhanh hơn.Càng lúc càng nhiều hồng quang tuôn ra, trùng trùng điệp điệp đánh tới Linh Cung thánh tôn.

      Hai mắt Linh Cung thánh tôn lạnh lẽo, thân hình cũng tới trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt,mà mười ngón tay cũng phóng ra nhiều hồng quang hơn.

      Hồng quang phóng lên cao, quấn quanh cả đạiđiện. Giờ khắc này, chỉ có mặt tường bịlinh lực của hai người làm lắc lư thôi, mà những người còn lại cũng cảm giác khí huyếtcuồn cuộn trong cơ thể, trái tim mãnh liệt nhảylên, có cảm giác như bị xé rách vô cùng đau đớn.

      Chín hoàng y nữ tử lập tức dựa người sát vách đá, đồng thời nhắm chặt hai mắt, các nàng dùng linh lực bảo vệ tâm mạch. Hiên Viên Diễm cùng Vô Ngân công tử nhìn nhau cái, cũng ngồi xếp bằng đất, vận nội lực bảo vệ tâm mạch.

      Ngân Lang cùng bốn người hầu của Vô Ngâncông tử, tuy tại cũng ngồi xếp bằng trênđất, vận nội lực bảo vệ tâm mạch. Nhưng mà nội lực của bọn họ thể bì kịp chủ tử, cái trán có mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu chảy xuống, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

      Còn tiểu kim chồn Cầu Cầu biết khi nào đến bên góc tường, chỉ thấy nó cắn cắn tiểumóng vuốt, thân hình run run cuộn lại ở chỗ.

      Xong rồi xong rồi, nó sắp chết a. chỉ cảmthấy khí huyết cuồn cuộn, mà đầu cũng đau đếnsắp nứt ra a.

      Ô ô ô, tại nên làm gì mới thấy đau chứ? Haimắt Cầu Cầu đáng thương hề hề chuyển động, chỉ thấy nó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hunghăng đập đầu vào tường.

      Hiên Viên Diễm cùng Vô Ngân công tử ngheđược thanh truyền đến, lập tức ngưng mắt nhìn qua. Khi hai người nhìn thấy tiểu kim chồnCầu Cầu nằm chổng vó lên trời, khóe miệngkhông khỏi co rút.

      Này phải là tiểu kim chồn vì trốn tránhđau đớn, cho nên tự làm mình bất tỉnh chứ?

      Cùng lúc đó năm ngón tay Thượng Quan NgưngNguyệt càng nhanh hơn, dây Huyết Tỳ Bà phóng ra càng nhiều hồng quang, chúng tựa như rồng lửa phẫn nộ đánh tới Linh Cung thánh tôn.

      Bất quá, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dù có Huyết Tỳ Bà, nhưng linh lực trong cơ thể có hạn. Dùng Huyết Tỳ Bà đối phó Linh Cung sứgiả thừa sức, còn nếu đối phó với người có linh lực như Thánh đế Thánh tôn, lại thập phầnkhó khăn.

      Chỉ thấy Thánh tôn đột nhiên giơ song chưởnglên, phóng ra toàn bộ linh lực trong cơ thể. Phanh tiếng vang lên, hồng quang của Huyết Tỳ Bà nháy mắt bị đánh lui. Ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt lùi lại, Huyết Tỳ Bà trong lòng nàng bị lòng bàn tay Thánh tôn hút bay giữa trung.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm mũi chân,khi nàng còn định đoạt lại Huyết Tỳ Bà, LinhCung thánh tôn nhanh hơn thu Huyết Tỳ Bà vào lòng.

      "Chúc mừng chủ tử thuận lợi lấy lại Huyết Tỳ Bà." Nhìn thấy tình hình này, chín hoàng y nữtử vô cùng vui mừng, bước nhanh đến bên cạnh Thánh tôn.

      "Nguyệt nhi." Nhìn thấy Thượng Quan NgưngNguyệt bị mất Huyết Tỳ Bà, Hiên Viên Diễm lập tức tiến lên, dùng thân hình bảo vệ ThượngQuan Ngưng Nguyệt.

      Vô Ngân công tử cũng biến sắc, vội vàng lắc mình đến bên cạnh Hiên Viên Diễm, cùng HiênViên Diễm bảo vệ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.Lập tức, hai người bọn họ nhìn nhau, ngưng tụmười phần nội lực đánh về phía Linh Cung thánh tôn.

      Thân hình Linh Cung thánh tôn cùng chín hoàngy nữ tử quỷ mỵ chợt lóe, tránh được công kíchcủa Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử, lạnh lùng mở miệng: " cần tranh tìm cáichết, bản tôn tiễn các ngươi đến hoàng tuyền."

      Nhưng mà, khi nâng cổ tay trái lên, chuẩn bị phóng thích linh lực lấy mạng Hiên Viên Diễm,Vô Ngân công tử cùng Thượng Quan NgưngNguyệt, Huyết Tỳ Bà trong lòng bỗng nhiênxoay tròn, bay ra ngoài.

      Huyết Tỳ Bà ở giữa trung vẽ lên mộtđường cong xinh đẹp, rồi bay tới chỗ ThượngQuan Ngưng Nguyệt. Thượng Quan NgưngNguyệt kinh ngạc nhướng mày, thân thủ tiếpđược Huyết Tỳ Bà.

      "Hí. . ." Chín hoàng y nữ tử lập tức hít vào ngụm khí lạnh, hai tròng mắt khó tin nhìn Huyết Tỳ Bà bay trở về trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vì sao lại phát sinh chuyện quỷdị như thế?

      Sao lại thế này? Sắc mặt Thánh tôn cũng đột nhiên biến đổi, hai mắt khiếp sợ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Hôm nay vào địa hạ cung điện, cũng phải vì lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.Mà là nghe cơ quan trong địa hạ cung điện rất nguy hiểm, lo lắng Thượng Quan NgưngNguyệt thể thuận lợi lấy bảo vật, nên mớiâm thầm giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Trong giang hồ có lời đồn, bảo vật trong địa hạcung điện có lực lượng thần bí làm người sợ hãi.Nếu giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấyđược bảo vật, tương đương với việc làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt tăng thêm linh lực. Sau này khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đốiđầu với Thánh đế, trò chơi mới càng thêm thúvị.

      Nhưng mà ngàn vạn lần ngờ tới, bảo vật trong địa hạ cung điện, lại chính là Huyết TỳBà mà Thánh đế luôn thầm phái người tìm kiếm.

      Khó trách lúc trước Thánh đế ngừng gảyLục Dao Cầm, vẫn thể cảm ứng được sựtồn tại của Huyết Tỳ Bà. Thánh chủ quả nhiênlợi hại a, thế mà lại giấu Huyết Tỳ Bà khéo léo như thế.

      Cấm địa nằm dưới lòng đất ước chừng mấythước,bốn phía lại có vô số trận pháp, hơn nữacon suối trong cấm địa phải con người tạora mà hoàn toàn do thiên nhiên, cùng với khốihắc thạch kia cũng là tinh hoa của đất trời. Đủloại nhân tố vô tình cấu tạo lên, đích thực có thể ngăn Lục Dao Cầm cảm ứng Huyết Tỳ Bà.

      hao tổn tâm tư diệt trừ những sứ giả Thánh đế phái xuất cung tìm kiếm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mục đích chỉ là muốn ngày sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Thánh đếcàng chém giết kịch liệt.

      Thánh chủ đem toàn bộ linh lực để lại cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà linh lực của thánh chủ gần với Thánh đế, khi ThượngQuan Ngưng Nguyệt tranh đấu với Thánh đế,cho dù Thánh đế muốn lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cũng bị tiêu hao quá nhiều linh lực. Đến lúc đó nhân cơ hội ra tay giải quyết Thánh đế, đó là chuyện dễ dàng.

      Huyết Tỳ Bà tuy là linh khí truyền lại qua các đời Thánh chủ, nhưng trong Linh Cung, ngoại trừ hộ pháp cùng sứ giả cấp thấp, những người khác đều có thể vận linh lực gảy Huyết Tỳ Bà.

      Nay phát tồn tại của Huyết Tỳ Bà,mà Huyết Tỳ Bà lại là vũ khí duy nhất có thểđối phó Lục Dao Cầm của Thánh đế. Như vậy, cũng cần mưu làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Thánh đế chém giết nhau nữa, chỉ cần có được Huyết Tỳ Bà trongtay, lấy năng lực của đủ đối phó Thánh đế rồi.

      Nhưng bây giờ là cái tình huống gì a, rõràng nắm được Huyết Tỳ Bà trong tay, vì saoHuyết Tỳ Bà lại quỷ dị bay trở về trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt a?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt đè nén giật mình khi Huyết Tỳ Bà tự động bay trở về, hai tròng mắt đầy ý cười nhìn về phía Linh Cung Thánh tôn, giọng điệu trào phúng : " ngượngngùng, Huyết Tỳ Bà ghét bỏ ngực ngươi dơ bẩn, nó vui hơn khi nằm trong lòng ta."

      "Ngươi. . ." Linh Cung thánh tôn xiết chặt nắm đấm, khuôn mặt dưới mặt nạ cũng trở nên xanh mét. . .
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 80: Trước lúc đại chiến


      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta thất bại, Thánh đế nhất địnhvô cùng tức giận. Nếu người đích thân tới, ngươiđến cả xương cốt cũng còn." Linh Cung thánh tôn lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu u lãnh .

      Linh lực tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho dù có Huyết Tỳ Bà, nếu muốn lấy mạng nàng cũng phải việc khó.Chẳng qua tới lấy mạng Thượng QuanNgưng Nguyệt, hoàn toàn là vì đoạt Huyết TỳBà, nhưng tại sao Huyết Tỳ Bà lại chịunằm trong tay ?

      Nếu thể có được Huyết Tỳ Bà, liền chắn chắn có thể đối phó được Thánh đế hay . Nếu Huyết Tỳ Bà nhận thức Thượng Quan Ngưng Nguyệt là chủ nhân, vậy cứ tiến hành theo kế hoạch cũ . Làm cho Thánh đế cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đấu đến lưỡng bại câu thương, ngồi bênngư ông đắc lợi.

      "Trở về hỏi Thánh đế của các ngươi, cần ta gióng trống khua chiêng nghênh đón đích thân tới lấy mạng sao?" Thượng Quan NgưngNguyệt dã nhướng mày, cười hỏi.

      Linh Cung thánh tôn trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười lạnh, điểm mũi chânmột cái. Trong gió sát khí dày đặc, đồng thờihắn cũng nhảy đến hướng cửa ra.

      "Rút!" Chín hoàng y nữ tử nhìn nhau, cũng lậptức lắc mình theo đuôi Thánh tôn rời khỏi cấmđịa.

      Lạnh nhạt nhìn Linh Cung thánh tôn rời , Vô Ngân công tử vặn chặt lông mày nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Có cảm thấycó chút kỳ quái , người này tựa hồ khôngmuốn lấy mạng ngươi, mà là lấy Huyết Tỳ Bà trong tay ngươi?"

      "Hay là. . . Linh Cung nội chiến?" Hiên ViênDiễm cũng nhíu nhíu mày, đồng tình .

      Lấy tác phong làm việc của Linh Cung, nếuthực phụng chỉ Thánh đế đòi mạng Nguyệtnhi, lý nào lại dễ dàng rút lui như thế? Nhưng mặt nạ nam tử kia vừa nhìn thấy HuyếtTỳ Bà quỷ dị bay trở về trong lòng Nguyệt nhi, liền dẫn nhóm Linh Cung sứ giả rút lui, hành động này có chút quái dị a.

      "Diễm, trước cần quản Linh Cung. Cái lão bà Khương thái hậu kia nhất định bắt đầu hành động, chúng ta cũng phải nhanh rútkhỏi chỗ này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cụpmắt xuống, bàn tay khẽ vuốt ve Huyết Tỳ Bà, thản nhiên .

      Vô luận Linh Cung có có nội chiến haykhông, có việc cần nghi ngờ, chính làThánh đế thực muốn lấy mạng nàng. Linh Cung cho phép người của cung có tìnhcảm với người bên ngoài. Mẫu thân là Linh Cung thánh chủ chỉ cùng tướng quân phụthân nhau, mà còn sinh hạ nàng.

      Cho nên tồn tại của nàng với Thánh đế mànói, chính là khiêu khích cùng châm chọc rất lớn, Thánh đế cho phép ai làm bẩn huyết thống cao quý của Linh Cung. Nếu Thánhđế cố ý muốn cùng nàng chơi trò lấy mạng, vậy nàng phụng bồi.

      "Ta xem nhóm Ảo Ảnh cung tỉnh chưa,nếu bọn họ vẫn hôn mê, ta phải nghĩ biện pháp làm bọ họ tỉnh lại." Hiên Viên Diễm gật đầu, nhảy lên hướng về phía đám người Ảo Ảnhcung.

      Nay tất cả thị vệ của Khương thái hậu, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng nhóm Ảo Ảnh cungđều bị người của Linh Cung làm cho hôn mê, nếu bọn họ cứ như vậy rời , vạn nhất đámngười Khương thái hậu tỉnh lại trước, nhóm ẢoẢnh cung chắc chắn phải chết.

      Thủ hạ phải là quân cờ để mình thành công, mà là đồng bọn thân mật khăng khít. Nếuđem nhóm thủ hạ trở thành quân cờ tùy thời có thể vứt bỏ, như vậy thủ hạ cũng chỉ xem mìnhnhư người chơi cờ. Lúc nguy nan, bọn họ lựa chọn lùi bước, mà phấn đấu quên mìnhcùng bản thân mình kề vai chiến đấu.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười nhìnHiên Viên Diễm xem xét đám người Ảo Ảnh cung, tiếp tầm mắt nàng chuyển đến gócnào đó.

      "Ngươi cái tiểu tử kia, vì trốn tránh đau đớn, thếmà lại tự làm mình hôn mê." Khóe miệngThượng Quan Ngưng Nguyệt co rút, cất bước đitới chỗ Cầu Cầu nằm chổng vó lên trời.

      Mới vừa rồi đấu linh lực với mặt nạ nam tử,nàng cũng bỏ lỡ động tĩnh bên ngoài. Khinàng nhìn thấy hành động của Cầu Cầu, lần đầutiên nàng có cảm giác hỗn độn trong gió. Kẻ làm việc dở hơi này, đúng là chỉ có nó a!

      Ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồixổm xuống, ôm Cầu Cầu vào lòng, bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, trở lại cấm địa, mặt có chút xanh mét.

      "Diễm, làm sao vậy?" Thượng Quan NgưngNguyệt đứng lên, khẽ nhíu mày, tay trái nàng ôm Cầu Cầu, tay phải ôm Huyết Tỳ Bà tới chỗ Hiên Viên Diễm.

      "Bọn họ phải bị linh lực đánh cho hôn mê, mà toàn bộ đều bị đánh chết." Hiên ViênDiễm cắn răng nghiến lợi xong, hai mắt cũnglạnh như băng.

      Nghe Hiên Viên Diễm , ánh mắt ThượngQuan Ngưng Nguyệt chút dao động, nàngmở miệng thản nhiên : "Diễm, nợ máu ngày hôm nay ngày sau nhất định chúng ta đòi lại. tại phải lập tức rời khỏi cấm địa, bồiKhương thái hậu hảo hảo chơi chút."

      "Ừ." Hiên Viên Diễm gật đầu, tay ôm Cầu Cầu hôn mê trong lòng Thượng Quan NgưngNguyệt.

      Kỳ còn muốn giúp Nguyệt nhi ôm Huyết Tỳ Bà, nhưng mà ngay cả người LinhCung cũng khống chế được Huyết Tỳ Bà, càng thể. Cho nên, chỉ có thể ômCầu Cầu, giúp Nguyệt nhi giảm bớt gánh nặng .

      "Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt,ta thưởng thức các ngươi cùng Khương thái hậu chơi đùa đâu." Lúc này, Vô Ngân công tử nhợt nhạt cười, mở miệng .

      Hiên Viên Diễm và Thượng Quan NgưngNguyệt nhìn nhau cười, đồng thời mở miệng : "Cự tuyệt thưởng thức, nhưng mà. . . Ngươi nếu có hứng thú, chúng ta có thể mời ngươicùng tham dự."

      "Có thể được các ngươi mời tham dự, là vinh hạnh của ta." Vô Ngân công tử nhún vai, dung nhan là ý cười thanh nhã.

      Đoàn người tới cửa cấm địa, qua dũng đạo ngoằn nghèo, bọn họ bước bậc thang kéodài. Sau lúc lâu, cùng với cửa đá mở ra, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất đỉnh núi.

      Giữa bầu trời xanh mặt trời đỏ tỏa nắng, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đón gió núi, tới hội hợp cùng đại tướng quân ThượngQuan Hạo.

      Cùng lúc đó, ở sườn núi –

      Gió thổi qua cây cỏ quanh sườn núi, làm chúng tựa như dây đàn triền miên, gió như những ngón tay vô hình, tấu ra khúc nhạc của tựnhiên.

      Nhưng mà nếu là cẩn thận lắng nghe, có thể cảmgiác được tiếng nhạc kỳ ảo này mơ hồ làm người ta hít thở thông.

      Đó là bởi vì tại có ba mươi vạn tinh binh mặc khôi giáp, dùng thân hình tạo thành lá chắn ở sườn núi, bọn họ đứng xếp thành hàng dài uy nghiêm. Trong đó mười lăm vạn quân mặc khôigiáp màu đen là của Bắc Dực quốc, mười lăm vạn còn lại mặc khôi giáp màu xám là củaThương Nguyệt quốc.

      Sát khí mà họ tỏa ra, làm người ta khó nhìn ra bọn họ đều là dũng sĩ được tôi luyện trênchiến trường. Chỉ thấy lúc này mỗi tinh binh đều giơ cao cung tiễn trong tay tùy thời có thể lấy mạng người, mũi tên lạnh lẽo nhắm hướng đỉnh núi.

      Mà ở phía trước ba mươi vạn tinh binh, có hai cái ghế cùng cái bàn. ghế chính là BắcDực thái tử Tiêu Hàn và Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong, mặt bàn bày bộ bàn cờ bằngcẩm thạch giá trị xa xỉ. Giờ khắc này, Tiêu Hàncùng Dạ Dật Phong cúi đầu đánh cờ.

      Phóng mắt nhìn vị trí của quân cờ đen trắng, cũng để lộ chút sát khí, nước cờ rất hòathuận. Nhưng sau hòa hợp đó, chính là hồi kiếp nạn mà Long Diệu Hoàng triều sắp phải gánh chịu.

      "Ngươi , chúng ta có thể chờ hay , có lẽ Hiên Viên Diễm sớm bị ngườicủa Linh Cung lấy mạng rồi?" Dạ Dật Phong lắclắc quạt trúc trong tay, nhặt quân cờ trắngđặt vào bàn cờ.

      "Thương Nguyệt thái tử nếu thực cho rằng HiênViên Diễm là người đoản mệnh, sao còn dẫnmười lăm vạn đại quân chạy tới sườn núi, hợptác cùng ta chặn đầu Hiên Viên Diễm chứ?"Tiêu Hàn lạnh lùng nhếch môi, nhặt quân cờ đen đặt vào bàn cờ.

      Ba mặt núi đều là vách đá, nơi này là đường duy nhất có thể xuống núi, Long Diệu Hoàng triềuKhương thái hậu dẫn đại quân bao vây HổBáo Doanh của Hiên Viên Diễm rồi.

      đương nhiên rất thích ý thầm trợ giúpKhương thái hậu phen, dẫn tinh binh chặn sườn núi chặn đường của Hiên Viên Diễm, cho Hiên Viên Diễm thuận lợi xuống núichạy tới Hổ Báo Doanh.

      Chỉ cần có Hiên Viên Diễm chỉ huy, đại quân của Khương thái hậu cùng lực lượng mạnhnhất sau lưng Hiên Viên Diễm là Hổ Báo Doanh nhất định đấu đến lưỡng bại câu thương, tới lúc đó giang sơn Long Diệu cũng lung lay.

      Thực lực của quân đội Long Diệu kỳ hơn xa ở ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần, tiếc là vì nội chiến, nên quân đội cường đại bị phân tán.

      Dạ Dật Phong vì sao dẫn mười lăm vạn đại quân chạy tới sườn núi, liên thủ cùng mình đối phó Hiên Viên Diễm, há lại ràng chứ?

      Bởi vì Dạ Dật Phong biết khi Hiên ViênDiễm hoàn toàn diệt trừ Khương thái hậu, thu hồi binh lực trong tay Khương thái hậu. Nhưvậy. . . Hiên Viên Diễm trở thành kình địchmà Thương Nguyệt quốc khó đối phó nhất.

      nguyện ý hợp tác cùng Dạ Dật Phong,cũng vì như thế. Hiên Viên Diễm mưu trí hơnngười, dụng binh như thần, trước phải làm tan rãlực lượng sau lưng Hiên Viên Diễm, nếu đây là trở ngại lớn nhất khi Bắc Dực quốc nhất thống thiên hạ.

      "Dù sao mười lăm vạn tinh binh của ta cũngnhàn rỗi, nhìn thấy ngươi ở sườn núi chặn HiênViên Diễm, liền dẫn bọn đến đây góp vui.Hy vọng Hiên Viên Diễm phải người đoản mệnh, nếu ta cùng đám tinh binh phải chuyến tay rồi." Dạ DậtPhong lại lắc lắc quạt trúc, nhặt quân cờ đặt bàn cờ.

      "Thương Nguyệt thái tử hứng trí bừng bừng chạy tới sườn núi giúp vui, Hiên Viên Diễm sao có thể nhẫn tâm để ngươi thất vọng ra về chứ?"Tiêu Hàn nhíu mày lạnh lùng nhìn Dạ Dật Phong, hạ quân cờ xuống. Dạ Dật Phongchỉ mím môi cười, cũng hạ xuống quân cờ.

      Ngay lúc hai người này ở sườn núi đánh cờ, trong biển hoa đỉnh núi –

      "Vương gia, toàn bộ giống như dự đoán củangười, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong dẫn tinh binh chặn ở sườn núi." Thanh Báo cung kính cúi người với Hiên Viên Diễm, mở miệnghồi bẩm.

      "Còn lão bà Khương thái hậu sao?" Hiên Viên Diễm lạnh lùng nhếch môi, sát khí trongmắt như thủy triều ùa về.

      "Bà ta dẫn đại quân Hổ Báo Doanh."

      "Diễm, nên tỉ mỉ an bài tiết mục cho bọn họ, chào cảm ơn với mưa máu ." Thanh Báo vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền lười biếng . . .
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 81: Chỉ mảnh treo chuông


      "Vô Ngân công tử, con chồn này tạm thời giao cho ngươi, ta cùng Thượng Quan tướngquân lập tức xuống núi Hổ Báo Doanh." Hiên Viên Diễm khẽ cười, đem tiểu kim chồn CầuCầu đưa cho Vô Ngân công tử.

      Quân đội Long Diệu nhận thức người, chỉnhận thức binh phù. Mà Long Diệu Hoàng triềucó ba khối binh phù, là long phù, sư phù (sư tử), ưng phù (chim ưng).

      Long phù trong tay , có thể hiệu lệnh támmươi vạn tướng sĩ của Hổ Báo Doanh. Sư phù trong tay Khương thái hậu, có thể hiệu lệnh támmươi vạn tướng sĩ của Huyền Sư Doanh. Ưng phù trong tay đại tướng quân Thượng Quan Hạo, có thể hiệu lệnh sáu mươi vạn tướng sĩ củaHắc Ưng Doanh.

      Lúc trước Hiên Viên Kỳ bắt Nguyệt nhi từ phủtướng quân, chính là muốn lợi dụng tính mạng của Nguyệt nhi uy hiếp Thượng Quan Hạo giao ra Ưng phù. Bởi vì chỉ cần có được Ưng phù trong tay Thượng Quan Hạo, Khương thái hậu chắc chắn thắng .

      Nhưng mà bà ta đem hết thủ đoạn ra, cũngkhông lấy được Ưng phù trong tay ThượngQuan Hạo. Hơn nữa còn để Huyết Tỳ Bà rơi vào tay Nguyệt nhi, cái lão bà Khương thái hậu kia hết kiên nhẫn rồi.

      Bà ta điều động Huyền Sư Doanh bao vây diệttrừ Hổ Báo Doanh của mình, mà Thượng Quan Hạo thương Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng ý lấy ra Ưng phù, điều động sáu mươivạn binh của Hắc Ưng Doanh hỗ trợ Hổ BáoDoanh đối phó Khương thái hậu.

      Khương thái hậu nếu muốn điều động Huyền SưDoanh, vậy bà ta phải mang theo Sư phù. Nếu thừa dịp Hổ Báo Doanh cùng Hắc ƯngDoanh chế trụ được Huyền Sư Doanh, nghĩ biện pháp đoạt Sư phù người Khương thái hậu,như vậy Huyền Sư Doanh nghe theo mệnh lệnh của Khương thái hậu, có thể giúpLong Diệu thoát khỏi hồi tương tàn.

      "Hiên Viên Diễm, ba mươi vạn tinh binh củaBắc Dực quốc và Thương Nguyệt quốc chặn ở sườn núi, ngươi cùng Thượng Quan tướng quân làm sao xuống núi Hổ Báo Doanh a?" VôNgân công tử thân thủ tiếp nhận Cầu Cầu, haimắt đầy kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diễm.

      Giờ phút này thuộc hạ của Hiên Viên Diễm và thị vệ của Thượng Quan Hạo tới trăm người, nếu muốn lấy trăm người tấn công ba mươi vạn tinh binh của Bắc Dực quốc vàThương Nguyệt quốc, chẳng phải là lấy trứngchọi đá sao? Nếu bọn họ thể thuận lợixuống núi, làm sao chỉ huy Hổ Báo Doanh cùngHắc Ưng Doanh a?

      "Diễm nếu đoán trước được Tiêu Hàn cùng DạDật Phong chặn đường ở sườn núi, há lại chuẩn bị sao, chàng sớm thầm phái người đào hầm từ đỉnh núi xuống chân núi rồi."Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển mắt, mởmiệng .

      " ra là thế, chiến thần Thụy vương quả nhiêndanh bất hư truyền a." Vô Ngân công tử hơinhếch mày, khâm phục .

      Khương thái hậu điều động Huyền Sư Doanh bao vây tiêu giệt Hổ Báo Doanh, hẳn là đoánđược Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong giúp bà ta chặn Hiên Viên Diễm ở sườn núi. Nếu có Hiên Viên Diễm chỉ huy, Huyền Sư Doanhđột nhiên bao vây Hổ Báo Doanh, nhất định toàn thắng.

      Nhưng mà Khương thái hậu ngàn vạn lần cũngkhông ngờ tới, Hiên Viên Diễm cùng ThượngQuan Hạo bị chặn lại ở đỉnh núi, cư nhiên lặng lẽ xuống núi, phản kích làm bà ta kịp trở tay. Xem ra, trận này Khương thái hậu chắcchắn rồi.

      "Nữ nhi bảo bối a, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong dễ đối phó, con nhất định phải cẩn thận a." Thượng Quan Hạo phút chốc nhảy đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vẻ mặt lo lắng .

      "Tướng quân phụ thân, nữ nhi con cũng làm chuyện nắm chắc. Người yên tâm cùng Diễm xuống núi , nữ nhi đợiđược muốn làm cho Tiêu Hàn và Dạ Dật Phonghảo hảo hưởng thụ tư vị da bay thị bong rồi."Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng, khuônmặt lên ý cười xinh đẹp ma mị.

      "Nguyệt nhi. . ." Nghe Thượng Quan NgưngNguyệt , Hiên Viên Diễm nâng tay vén mấysợi tóc nàng bị gió thổi bay, vẻ mặt muốn lạithôi.

      Vốn là, dự định xuống núi cùng Nguyệt nhi. Nhưng mà Nguyệt nhi , Tiêu Hàn và Dạ DậtPhong phải ngu xuẩn, nếu bọn ở sườn núi chặn nửa ngày, vẫn thấy họxuống núi, nhất định có thể đoán được xảy ra chuyện gì.

      Đến lúc đó Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong chắc chắn lập tức điều động ba mươi vạn tinh binh, giúp đỡ Huyền Sư Doanh của Khương thái hậu, phá hư kế hoạch đoạt lại Sư phù của mình.

      Cho nên, Nguyệt nhi liền quyết định sườn núi chế trụ tinh binh của Bắc Dực quốc cùngThương Nguyệt quốc. biết Nguyệt nhi chuẩn bị vũ khí bí mật để đối phó với Tiêu Hàncùng Dạ Dật Phong, mà vũ khí bí mật vừa ra,Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong nhất định bị hồnphi phách tán.

      Chỉ là tuy rằng như thế, nhưng để Nguyệt nhiphải nguy hiểm đặt mình trong thiên quân vạn mã, vẫn rất lo lắng a. Vạn nhất phát sinhviệc ngoài ý muốn a? Cho nên tại muốn thay đổi chủ ý, cho Nguyệt nhi sườn núi chế trụ Tiêu Hàn và Dạ Dật Phongnữa.

      "Diễm, chàng nếu còn ở chỗ này , chính là nghi ngờ năng lực của ta a?" ThượngQuan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn Hiên ViênDiễm.

      "Lập tức xuống núi." Thân hình Hiên Viên Diễm có chút cứng đờ, nhìn thẳng Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, xoay người dẫn đám người Thượng Quan Hạo ly khai, tới chỗ đỉnh núi đào hầm trước.

      vô cùng ràng tính tình của Nguyệt nhi, phàm là chuyện nàng quyết định, trong thiênhạ ai có thể sửa đổi, bao gồm cả phu quân .

      Hơn nữa Nguyệt nhi rất đúng, mình nên nghi ngờ năng lực của nàng. Nàng chuẩn bị vũ khí bí mật tiếp Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, quả lợi hại làm người ta run sợ.

      Cho dù tại mình dẫn người của Hổ Báo Doanh đến sườn núi, nếu đụng phải vũ khí bímật của Nguyệt nhi, e rằng cũng chỉ có thể đầuhàng.

      Vô Ngân công tử khỏi nghiêng đầu, giậtmình nhìn Hiên Viên Diễm rời . Hiên Viên Diễm Thượng Quan Ngưng Nguyệt như thế, vậy mà tại lại an tâm rời , để lại ThượngQuan Ngưng Nguyệt ứng phó ba mươi vạn tinh binh ở sườn núi? Này. . .

      Bốn gã người hầu của Vô Ngân công tử run rẩykhóe miệng, bây giờ nơi này chỉ còn lại ThượngQuan Ngưng Nguyệt cùng hai thuộc hạ NgânLang, Thanh Báo. Cho dù tính cả công tử cùngbốn người họ, toàn bộ cũng chỉ là tám người a?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt phải lấy tám người bọn họ, nghênh đón ba mươi vạn tinh binh ở sườn núi chứ? Đùa giỡn cái gì a, đây phải là chịu chết sao?

      "Này, ta cùng Ngân Lang, Thanh Báo muốn sườn núi. Năm người các ngươi muốn thay đổichủ ý hay , tham dự chiến tranhgiữa ta cùng Bắc Dực quốc, Thương Nguyệtquốc?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt diễm cười, nhíu mày nhìn về phía Vô Ngân công tử.

      "Nếu đáp ứng lời mời của ngươi rồi, há lại cóthể dễ dàng đổi ý chứ?" Vô Ngân công tử thanh nhã cười, mở miệng thản nhiên . Nhìn nhađầu kia tự tin như thế, nhất định là chuẩn bị ngoài dự đoán của mọi người ?

      " khi như vậy, xuất phát ?" ThượngQuan Ngưng Nguyệt cười đến rực rỡ, dẫn Ngân Lang, Thanh Báo đầu. Hai mắt Vô Ngân công tử chứa ý cười nhìn Thượng Quan NgưngNguyệt, cũng yên lặng theo sau.

      Bốn người hầu của Vô Ngân công tử liếc nhìn nhau cái, rồi vội vàng đuổi kịp chủ tử nhàmình, nhưng mà trong lòng bọn họ vẫn vô cùngnghi ngờ.

      Rốt cuộc Thượng Quan tiểu thư muốn làm cáiquỷ gì chứ? Nàng nếu dám sườn núi, nhấtđịnh nắm chắc có thể đối phó ba mươi vạn tinh binh. Nhưng mà lấy tám người họ, sao có thể đánh thắng ba mươi vạn tinh binh đây?

      Mặt trời đỏ rọi xuống, gió núi khẽ thổi. Tám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt giẫm bùn đất thơm ngát, biểu tình thích ý thảnh thơi đứng ở sườn núi.

      Nhìn thấy đám người Thượng Quan NgưngNguyệt đến, đứng yên ở sườn núi, ba mươivạn tinh binh lập tức cầm dây cung, cung tiễnkéo thành hình trăng tròn.

      Giờ phút này chỉ cần Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong ra lệnh tiếng, mũi tên lạnh lẽo bắntới đám người như mưa.

      Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn vẫn ngồi ghế chơi cờ, đồng thời xoay xoay quân cờ trong tay, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sao lại chỉ cómột mình ngươi a, Hiên Viên Diễm chạy đâu?" Dạ Dật Phong đặt quân cờ trắng trong tay xuống bàn cờ, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Vô Ngân công tử, nguyên lai Thương Nguyệt thái tử bị mù, cư nhiên chỉ nhìn thấy ta, hoàn toàn nhìn thấy bảy người các ngươi tôntại?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt nhìn, xoay đầu sang, nhếch môi cười nhìn VôNgân công tử.

      Vô Ngân công tử thanh nhã cười, trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ là ánh mắt ôn nhu như nước lại lên nét uy nghiêm.

      Nhìn tư thế kéo cung của những tinh bình này, khó nhìn ra bọn họ đều là người có tài bắn cung số trong thiên hạ. Hơn nữa ánh nắng mặt trời chiếu xuống, mũi tên ánh lên màu xanh. Hiển nhiên, tất cả mũi tên đều tẩm kịchđộc.

      "Bắc Dực thái tử cùng Thương Nguyệt thái tửthật có nhã hứng, cư nhiên ngồi ở sườn núi chơi cờ. Kỳ nghệ của ta cũng kém, khôngbiết ta có thể cùng hai vị đánh ván ?"Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay vén mấysợi tóc bị gió thổi loạn, hai mắt chứa ý cười trong suốt quét về phía bàn cờ cẩm thạch.

      "Chỉ có người sắp chết mới đủ tư cách chơi cờcùng bản thái tử và Thương Nguyệt thái tử, ngươi nếu chạy tới sườn núi chịu chết thay Hiên Viên Diễm, bản thái tử cùng Thương Nguyệt thái tử đương nhiên keo kiệt cho ngươi cơ hội chơi cờ." Hai mắt mị hoặc của Tiêu Hàn quét qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tối tămnói. Vì sao Hiên Viên Diễm lại xuất hiệnở sườn núi, chẳng lẽ. . .

      " là khéo a, ta bình thường cũng chỉ nguyện ý đánh cờ với người sắp chết. nghĩ tới, hai vị thái tử lại có cùng sở thích với ta?" Ý cườitrong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt càngđậm, lười biếng .

      Tiêu Hàn đột nhiên nắm chặt tay, khi chậm rãi mở lòng bàn tay ra,quân cờ vốn bị nắm biến thành bột phấn, theo gió phiêu tán mặt đất.

      Hành động này ý tứ rất ràng, tiếng động trào phúng mạng của Thượng Quan NgưngNguyệt lập tức giống như quân cờ đen, pháttán trong gió.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cung tiễn trong tay ba mươi vạn tinh binh của chúng ta chính làquân cờ, ngươi muốn đánh cờ với chúng ta phảikhông? Được, chúng ta liền khách khí,chúng ta quyết định ra quân cờ trước." Tiêu Hàntừ ghế đứng lên, hai mắt lạnh như băng nhìn thẳng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cánh taygiơ lên giữa trung. . .
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 82: Vạn quang tề chiếu

      Ánh mặt trời vô cùng tinh tế bao phủ mặtđất, vô số hạt bụi nhàng bay trong gió, làm hai tấm thảm cỏ càng thêm rực rỡ.

      Gió núi quanh quẩn, hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhìn Tiêu Hàn giơ cao cánh tay, đôi con ngươi trong suốt mị lưuchuyển, : "Bảo tinh binh Bắc Dực quốc của ngươi thả cờ đúng giờ, nếu kỳ nghệ quá thấp, truyền ra ngoài trở thành trò cười trong thiên hạ."

      "Yên tâm , bọn họ thả cờ rất chính xác. Chính xác đến trái tim của ngươi ngừng đập, cũng chút cảm giác đau đớn." Hai mắt Tiêu Hàn tối tăm liếc Thượng Quan Ngưng Nguyệt,bạc môi lãnh lệ : "Lập tức phóng. . ."

      Vậy mà, lời còn chưa đứt. Vèo tiếng vang lên, mười lăm vạn tinh binh Thương Nguyệt quốc kéo chặt cung tiễn trong tay bỗng nhiênquay lại, nhắm ngay mười lăm vạn tinh binh BắcDực quốc.

      Cục diện trong nháy mắt nghịch chuyển, làm Tiêu Hàn ngưng cười. nghiêng đầu, ánh mắthơi chấn động nhìn về phía Dạ Dật Phong.

      Cùng lúc đó, tinh binh Bắc Dực quốc kinh ngạc, mũi tên trong tay vốn hướng về phía ThượngQuan Ngưng Nguyệt lập tức thu về, chỉnh tề nhắm về phía tinh binh Thương Nguyệt quốc.

      Bốn người hầu của Vô Ngân công tử nghi hoặc trừng mắt nhìn, khóe miệng run rẩy nhìn trậnchiến trước mắt. Đây là cái tình huống gì? Thái tử Thương Nguyệt quốc phải cùng phe với thái tử Bắc Dực quốc sao, sao tại lại đột nhiên đảo phe cánh chứ?

      "Dạ Dật Phong, ngươi. . . giở trò quỷ gì?" Hai mắt Tiêu Hàn lãnh mị híp lại, cắn răng giận dữhỏi.

      "Hết cách rồi, ta cũng là thân bất do kỷ a. Ai kêu ta bị nha đầu kia hạ độc đây, cái mạng củata còn bị nàng nắm trong tay đây." Dạ DậtPhong nhàng lắc lắc quạt trúc trong tay, từtrên ghế chậm rãi đứng lên, vẻ mặt bất đắc dĩ hướng Tiêu Hàn nhún nhún vai.

      Đêm đó trong thọ yến của Khương thái hậu,Thượng Quan Ngưng Nguyệt hạ độc . Khi chạy đến phòng ngủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đòi thuốc giải, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng ngón tay thấm nước trà trong chén viết hai chữ to mặt bàn, mà hai chữ to kia chính là: Tiêu Hàn.

      là người thông minh, sao lại hiểu ý tứ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ? Nàng đãsớm đoán được cục diện ngày hôm nay, cho nên dùng giải dược áp chế mình, khiến mình thànhphản tướng.

      Nghe Dạ Dật Phong , hai mắt Tiêu Hàn càng sâu thẳm. Thượng Quan Ngưng Nguyệt dụngđộc tất nhiên lợi hại, nhưng thủ hạ của Dạ Dật Phong rất nhiều người tài ba, cái độc nho nhỏnày cũng dễ dàng làm khó Dạ Dật Phongchứ?

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giao dịch ta thực , nửa viên thuốc giải kia nên cho tađi?" nhìn ánh mắt dò xét thâm thúy củaTiêu Hàn, Dạ Dật Phong chậm rãi dời bước đếntrước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Thuốc giải? mang." Hai tròng mắt chút để ý quét qua Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng .

      "Ngươi đùa giỡn ta?" Dạ Dật Phong ngừng lại cước bộ, thân hình cứng ngắc đứng nguyên tạichỗ, da mặt giật giật nhìn Thượng Quan NgưngNguyệt.

      "Đúng là đùa giỡn ngươi, sao?" ThượngQuan Ngưng Nguyệt kiêu ngạo khiêu mi, dung nhan nhiễm ý cười trào phúng .

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tình huống trước mắt ngươi cũng thấy đấy. Ngươi nên hiểu , lúc này nếu ta liên thủ cùng Tiêu Hàn, cho dù ngươi có cánh cũng khó trốn thoát." Dạ DậtPhong khoanh tay, hai mắt bất mãn cùng khóhiểu quét về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.Nàng. . . Trong hồ lô của nàng rốt cuộc chứa cái gì a?

      "Ha ha, ta ngu xuẩn như vậy. Nếu ta thậtsự đem nửa viên thuốc giải kia cho ngươi, ngươi giúp ta đối phó Tiêu Hàn sao?" ThượngQuan Ngưng Nguyệt tà mị nhếch môi, hai mắt lãnh diễm .

      Dạ Dật Phong này cho rằng mình ngây thơ vậysao? Cùng giao dịch giống như bảo hổ lộtda*, nếu đem giải dược cho , cungtiễn trong tay tinh binh Thương Nguyệt quốc sợrằng còn phóng ra nhanh hơn tinh binh Bắc Dựcquốc.

      *Bảo hổ lột da (Dữ hổ mưu bì): thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sống còn của đối phương.

      "Nếu ngươi nghi ngờ thành ý hợp tác của ta vớingươi,vì sao lại dùng thuốc giải giả vờ hợp tác với ta?" Dạ Dật Phong ánh mắt phức tạp quét về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệngnhàn nhạt hỏi.

      Nha đầu này, rất thông minh. sai, cho dù nàng đem thuốc giải cho mình, cũngsẽ giúp nàng đối phó Tiêu Hàn.

      "Ta nếu dùng thuốc giải giả vờ hợp tác với ngươi, bây giờ ngươi dẫn mười lăm vạn tinh binh Thương Nguyệt quốc chặn ở sườn núisao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười đến dã ma mị, châm chọc .

      dẫn mười lăm vạn tinh binhThương Nguyệt quốc ngăn ở sườn núi, nơi này có mười lăm vạn tinh binh Bắc Dực quốc ngănđã đủ, dẫn mười lăm vạn tinh binhThương Nguyệt quốc chặn ở đường đến HổBáo Doanh.

      Mục đích khác là ngộ nhỡ phụ thân tướng quân cùng Diễm có thể thuận lợi xuống núi, nhất định trước điều động sáu mươi vạn Hắc Ưng Doanh. Mà dẫn mười lăm vạn tinh binhThương Nguyệt quốc chặn ở đường đến HổBáo Doanh, đương nhiên phải muốn chiến đấu với Hắc Ưng Doanh của phụ thân.

      Mười lăm vạn tinh binh của Thương Nguyệt quốc muốn đối phó với tướng quân phụ thân sáu mươi vạn Hắc Ưng Doanh, căn bản là có khả năng. ngu xuẩn đến mức liều mạng, chỉ tận lực trì hoãn Hắc Ưng Doanh đến trợ giúp Hổ Báo Doanh thôi.

      "Cho nên, ngươi. . . Là cố ý dẫn ta đến sườn núi hay sao?" Dạ Dật Phong híp mắt đánh giá Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nếu đem ngươi đưa tới sườn núi, làm sao có thể lưới bắt hết tinh binh của ngươi cùng Tiêu Hàn đây?" Thượng Quan NgưngNguyệt ôn nhu cười, ánh mắt nhìn Dạ Dật Phong lóe lên tia khát máu.

      " lưới bắt hết tinh binh của ta cùng TiêuHàn, chỉ bằng tám người các ngươi sao?" Thân hình Dạ Dật Phong có chút cứng ngắt, nhưnglập tức liền ngửa đầu cuồng vọng cười lớn.

      Độc tiễn trong tay mười lăm vạn tinh binh của Tiêu Hàn đủ làm cho tám người các nàngkhông còn xương cốt rồi, huống chi còn có độc tiễn trong tay mười lăm vạn tinh binh củaThương Nguyệt quốc chứ?

      Thu lại cụ cười cuồng vọng, Dạ Dật Phong dời bước trở lại bên cạnh Tiêu Hàn. Hai tròng mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Tiêu Hàn, Dạ Dật Phongmở miệng : "Đối với việc ta lâm trận phản bội lúc trước, sau này ngươi tính với ta cũng muộn."

      Tiêu Hàn quan sát Dạ Dật Phong, gì, hiểu được ý tứ của Dạ Dật Phong.

      Mười lăm vạn tinh binh của Thương Nguyệt quốc cầm trong tay cung tiễn có tẩm kịch độc,mà mười lăm vạn tinh binh Bắc Dực quốc cũngthế. Nếu tại cùng Dạ Dật Phong tínhsổ, rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi chính là Thượng Quan NgưngNguyệt.

      Huống hồ tại Hiên Viên Diễm xuấthiện ở đây, nhất định tìm được cách xuốngnúi rồi. Cho nên vẫn nên liên thủ với DạDật Phong, đồng tâm hiệp lực giải quyết tám người trước mắt, rồi nhanh chóng xuống núi Huyền Sư Doanh của Khương thái hậu. Nếu , khi Hiên Viên Diễm thuận lợi thuhồi binh quyền trong tay Khương thái hậu, sau này muốn đối phó còn khó hơn lên trời.

      "Bất quá chỉ là ba mươi vạn tinh binh có độctiễn trong tay mà thôi, có cơ hội bắn tên hay vẫn còn là vấn đề đây. Ảo Ảnh Cung, cácngươi nên thân rồi." Thượng Quan NgưngNguyệt vừa dứt lời, cây cỏ hai bên mang theo bùn đất nhảy ra.

      Trăm tên Ảo Ảnh nấp trước đó, ôm miếng vải đen trong ngực nhảy đến sau lưng ThượngQuan Ngưng Nguyệt.

      Bá, ngoại trừ Ngân Lang cùng Thanh Báo đãbiết, ánh mắt của Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, VôNgân công tử cùng với bốn gã người hầu của Vô Ngân công tử lập tức kinh ngạc bắn đến người trăm tên Ảo Ảnh.

      Bốn gã thị vệ của Vô Ngân công tử liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm : ra ThượngQuan tiểu thư sớm cho người mai phục ởsườn núi a? Nhưng mà, cho dù có trăm tên ẢoẢnh mai phục có là gì a? Gặp phải độc tiễntrong tay ba mươi vạn tinh binh của Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc, còn phải là ngang với chịu chết sao?

      Vô Ngân công tử ngưng mắt xem xét miếng vải đen trong ngực trăm tên Ảo Ảnh, nếu đoán sai, bên trong miếng vải đen chính là vũ khí đối phó độc tiễn , rốt cuộc là cái gì đây?

      Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong híp mắt xem xét trăm tên Ảo Ảnh mới nhảy ra, khỏi trăm miệng lời : "Thượng Quan NgưngNguyệt, ngươi lo lắng đường đến HoàngTuyền quá tịch mịch, cho nên gọi trăm tên Ảo Ảnh cùng ngươi chịu chết sao?"

      "Ta gọi trăm tên Ảo Ảnh ra, là vì kiềm chế được lòng từ bi, muốn chuẩn siêu độ vonghồn cho hai người các ngươi cùng ba mươi vạn tinh binh phía sau." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt u vừa chuyển, khóe môi khát máu nhếch lên .

      "Bắn tên." Sau khi Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong trao đổi ánh mắt, lập tức giơ cánh tay lên cao,lạnh lùng ra lệnh.

      "Vâng." Tinh binh Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc vốn cầm độc tiến giằng co lâu,nghe thái tử ra lệnh, lập tức đem mũi tên hướngvề phía đám người Thượng Quan NgưngNguyệt.

      "Mở vải." Cùng lúc đó, tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt có ý cười, lãnh ngạo bật ra hai chữ.

      Ngay lúc tinh binh hai nước nheo mắt nhìn đúngmục tiêu, ngón tay chuẩn bị kéo dây cung bắntên, trăm tên Ảo Ảnh Cung nhanh chóng mở miếng vải đen ra.

      ra thứ bị miếng vải đen che lại chính là tấm chắn được làm từ vàng, chỉ thấy phần ba người Ảo Ảnh cầm tấm chắn màu vàng hướngvề phía tinh binh hai nước, phần ba ngườiẢo Ảnh cầm tấm chắn hướng thẳng lên trời, mộtphần ba còn lại nghiêng về phía đối diện ngườiẢo Ảnh cung.

      Trong nháy mắt, dưới phản xự của ánh nắng mặt trời, tấm chắn vàng cứ như phóng ra vô số ngọn lửa chói mắt. Chúng giống như sóng dữmãnh liệt tầng tầng lớp lớp thêu dệt ra, tinh tếcuốn lấy tinh binh hai nước.

      Tinh binh hai nước vừa muốn bắn cung tiễn trong tay ra, lập tức cảm thấy mắt đau đớn vô cùng, trong nháy mắt có cảm giác như bị mù.

      Cảm giác đau đớn làm mắt họ thể chịu được, khiến họ phải hạ cung tiễn xuống thấp, rối rít nhắm chặt mắt.

      Gặp kim quang mãnh liệt tập kích vẫn còn tự nhiên chỉ có Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn, chỉ thấy bọn họ lập tức hơi nghiêng người, vội vàngdùng bàn tay che hai mắt.

      Tuy rằng bọn họ hiểu vì sao nhứng tấm chắn màu vàng kia lại phóng ra chói mắt như thế, nhưng bọn họ có thể khẳng định, nếu nhìnthẳng kim quang, nhất định bị mù chỉ trong nháy mắt.

      "Hí. . ." Vô Ngân công tử cùng với bốn gã người hầu hít vào ngụm lãnh khí, khóe miệng nhất thời co rút, có cảm giác hỗn độn trong gió.Chuyện này. . . Là cái tình huống gì, ai tới giải thích cho bọn a?

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi cho là như vậy có thể ngăn cản vạn tiễn cùng bắn sao? Tinhbinh của Bắc Dực quốc ta cho dù nhắm mắt, cũng có thể chuẩn xác bắn xuyên qua ngựcngươi." Tiêu Hàn lấy tay che mắt, đồng thời tức giận .

      "Ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ,nếu ngươi, Dạ Dật Phong cùng với ba mươi vạn tinh binh phía sau nháy mắt hóa thành tro tàn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừadứt lời, hai bên sườn núi truyền đến tiếng vang ầm ầm. . .
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 83: Lấy mạng đánh cược


      Gió núi xao động, mặt đất bị con người giẫm đạp.

      Chỉ thấy hai bên sườn núi có trăm tên Ảo Ảnh thân, mười người tạo thành đội ngũ,mỗi đội đều đẩy khối kim sắc khổng lồ mà chưa ai từng thấy.

      Mười khối kim sắc khổng lồ được đẩy tới xếp ngay ngắn trước mặt Thượng Quan NgưngNguyệt, mỗi khối đều có cái lỗ đen nhưmực nhắm ngay ba mươi vạn tinh binh của Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc.

      "Vải đen che lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệtra lệnh tiếng, nhóm người Ảo Ảnh cungkiêu ngạo vung miếng vải đen trong tay lên, miếng vải đen trở thành lá chắn che kín cái lỗ.

      Bá – Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng ba mươi vạn tinh binh nhu nhu mắt, toàn bộ nhìn mười khốikim sắc khổng lồ kia.

      Tiêu Hàn nháy mắt, ánh mắt lãnh nhìn khối kim sắc trước mặt. Y theo lời của ThượngQuan Ngưng Nguyệt, mười khối gì gì này, chính là lợi khí có thể làm cho tinh binh Bắc Dực hóathành tro tàn?

      "Đây. . . là cái gì vậy?" Dạ Dật Phong cũngthâm thúy nhìn mười khối kim sắc khổng lồ, thân hình cứng ngắc đồng thời miệng lẩm bẩm.

      Đúng vậy, đây là cái gì vậy a? Ba mươi vạn tinh binh hai nước, Vô Ngân công tử cùng bốn gã người hầu cũng nghiêng đầu, nghi hoặc xem xét những khối kim sắc khổng lồ.

      "Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, bảo bọn tinh binhphía sau buông độc tiễn xuống, nếu pháo của ta phát uy, bọn họ lập tức bị máu thịtvăng tứ tung, chết vô cùng thê thảm." khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt toàn là ý cười, ánh mắt lãnh bắn về phía Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.

      Vì ngày hôm nay, nàng chỉ đạo người Ảo Ảnh cung tạo ra mười đại pháo. Tuy rằng thời đại này tư liệu có hạn, khiến nàng thể làm ra đại pháo uy lực như thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cũng đủ đối phó Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong rồi.

      Giờ phút này, mỗi thân pháo đều chứa vô số đạnpháo, uy lực lớn hơn gấp trăm lần lúc nàng tạc bom ở hoa viên Tuyên vương phủ.

      Chỉ cần nhàng ấn vào cơ quan, đạn pháo lập tức bắn ra, tốc độ nhanh đến mức làm địchnhân nhìn được phương hướng. Ngay cảlà tường thành vững chắc cũng bị pháo tạc nổtung, huống chi là con người bằng xương bằngthịt?

      "Đạn pháo?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong trăm miệng lời kinh hô, sắc mặt có chút có chútxanh mét.

      Lúc trước bọn họ phái người điều tra ThượngQuan Ngưng Nguyệt, biết được tin tức, ThượngQuan Ngưng Nguyệt từng ném thứ gì đen thuitrong hoa viên Tuyên vương phủ, làm cho toànbộ hoa viên Tuyên vương phủ nổ tung, mà cái thứ đen thui đó hình như gọi là bom.

      Bom? Đạn pháo? Theo Thượng Quan NgưngNguyệt bọn họ mơ hồ cảm giác được, tên hai thứ này khác nhau, nhưng tác dụng hẳn làgiống nhau.

      "Đúng vậy, đạn pháo. quả bom có thể hủy tòa lương đình của Tuyên vương phủ, mộtquả pháo có thể hủy trăm tòa lương đình củaTuyên vương phủ. Mà hôm nay để đối phó các ngươi, ta mang đến ngàn quả pháo." ThượngQuan Ngưng Nguyệt lạnh lùng xem xét TiêuHàn cùng Dạ Dật Phong, mở miệng chậm rãi .

      Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong thầm pháingười điều tra nàng, người Ảo Ảnh cung sớm đãbẩm báo với nàng. Nay, nghe được mình hai chữ đạn pháo, bọn họ nhất định liên tưởng đến bom ?

      "Ngươi. . ." Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong bị đoán trúng tâm tư, mặt xanh mét. Nàng. . . Cư nhiên hiểu suy nghĩ của bọn họ?

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đe dọa chúng ta sao?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong xiết chặt nắm đấm, đồng thời .

      Lúc trước nghe thuộc hạ hồi báo Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng bom tạc hoa viên Tuyên vương phủ, bọn họ kỳ vô cùng khiếp sợ. Chỉ có viên tròn đen thui, làm sao có thể cóuy lực kinh người như thế chứ, nhưng mà việc này sớm truyền khắp phố lớn ngõ ởLong Diệu, làm bọn thể nghi ngờ.

      Nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn nàngđưa đến đạn pháo, uy lực còn khủng bố gấp trăm lần so với bom trong truyền thuyết, quả thực làm người ta khó có thể tin ?

      Nàng. . . Nhất định là biết mình phái người điều tra nàng, cho nên cố ý phóng đại uy lực củađạn pháo, làm kinh sợ để chế trụ bọn họ ?

      "Ta có đủ vốn để đe dọa các ngươi." Hai mắtThượng Quan Ngưng Nguyệt miệt lãnh quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, tiếp nghiêng đầunhìn Ngân Lang : "Ngân Lang, để hai thái tử cảm thụ bổn vương phi rốt cuộc nóingoa."

      "Vâng, vương phi." Ngân Lang cung kính hành lễ, bước đến cỗ pháo, mở miệng lạnh lùng : "Chín cái khác bất động, cái này đổi hướng,hướng tới đỉnh núi phóng quả pháo đầu tiên."

      "Vâng." Mười tên Ảo Ảnh nhanh chóng đẩy mạnh cỗ pháo, khi miệng pháo chuyển hướng đến đỉnh núi, Ngân Lang ấn cơ quan ở phầncuối pháo.

      Ngoại trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu thưởng thức móng tay thon dài, cùng nhữngngười Ảo Ảnh cung phụ trách chín cỗ pháo khácđang nhắm vào tinh binh hai nước. Lần lượt, tất cả những người khác đều dõi mắt nhìn đỉnh núi.

      Chỉ thấy viên đạn pháo màu đen cực lớn mang theo lửa, từ miệng pháo bật ra, lấy tốc độmọi người kịp nhìn bắn thẳng về phía trước.

      Phanh, thanh kinh thiên động địa vang lên,khắp núi kịch liệt lắc lư. Trong nháy mắt đạnpháo màu đen rơi xuống đất, đất đá tựa nhưthủy triều bắn tung tóe.

      "Hí. . ." Mọi người đột nhiên hít vào khí lạnh, giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ từ trán rơi xuống.

      Bởi vì đỉnh núi trước mặt, chợt sụp đổ tạo thànhmột cái động lớn. Mà cái động sâu bao nhiêu,bởi vì khoảng cách hơi xa, nên mọi người cũng thể nhìn .

      Nhưng là, nhìn nó lan rộng ra cả hai bên sườnnúi, mà chiều dài tối thiểu cũng hơn cây số.

      Thấy tình hình này, hai mắt Vô Ngân công tử nổi lên ý cười dứt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thực hổ là phượng tinh ân sư , ngày sau bình định tứquốc, nhất thống thiên hạ tạo phúc cho dân chúng. dám khẳng định, đời này ngoạitrừ nàng, có người thứ hai có thể tạo ra vũ khí uy lực làm người ta sợ hãi như thế.

      Bốn gã người hầu của Vô Ngân công tử run rẩykhóe miệng nhìn nhau, đồng thời hướng tớiThượng Quan Ngưng Nguyệt giơ cao ngón tay cái.

      Trâu bò a, là trâu đến ai địch nổi. Gặp phải pháo có lực sát thương cường đại như thế, đích thực ba mươi vạn tinh binh Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc đủ lực uy hiếp a.

      Cái gì võ công cái thế, cái gì độc tiễn trận khổng lồ? Đấu với mười cỗ pháo trước mặt, e rằng chỉ cần kích cũng rơi vào kết cục chật vật chịu nổi ?

      "Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, nếu tại ta dùngtấm chắn kim sắc chiếu vào các ngươi, lại hướng đại pháo vào các ngươi, ngừng bắnpháo. Cho dù võ công của các ngươi có cao tớiđâu, chỉ sợ có bản lĩnh bay lên trời hay độn thổ, cũng tuyệt đối chịu nổi kích ?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay, khôngchút để ý vuốt ve mấy sợi tóc bên má, ánh mắt trào phúng ngạo nghễ quét qua Tiêu Hàn cùngDạ Dật Phong.

      Ánh mặt trời bao phủ bầu trời xanh, tiếng gió rì rào truyền đến tai Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, nháy mắt ngưng kết thành yên tĩnh đáng sợ. Chỉ có thanh pháo nổ lúc trước đánh vào lòng bọn họ, cuốn lấy linh hồn họ.

      Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, tròngmắt Tiêu Hàn sâu thẳm như nước biển nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng lạnh lùng : "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu haibên chúng ta muốn khai chiến, cho dù chúng ta thắng, ngươi cũng thắng được."

      Dạ Dật Phong cũng thu hồi suy nghĩ, hai mắt xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "BắcDực thái tử đúng, nếu hai bên chúng ta thậtsự muốn khai chiến, chỉ có thể rơi vào kết cục cùng thua."

      Tấm chắn kim sắc của nàng tuy chói mắt vô cùng, nhưng lấy tài bắn cung tuyệt đỉnh của các tinh binh này, dù nhìn thấy cũng có thể nhắm trúng mục tiêu.

      Đại pháo của nàng tuy uy lực vô cùng, lúc nàng bắn pháo, đạn pháo có thể làm bọn họ nổ thànhtro tàn, nhưng độc tiễn trong tay ba mươi vạn tinh binh cũng đồng thời bắn ra, làm cho cácnàng xương cốt cũng còn.

      "Làm sao có thể xuất cục diện cùng thuachứ? Đạn pháo của ta bắn ra, lấy mạng củahai người cùng ba mươi vạn tinh binh. Còn độc tiễn các ngươi bắn ra, lấy mạng ta, Vô Ngâncông tử, bốn người hầu của Vô Ngân công cùnghai trăm tên Ảo Ảnh. Cho dù là đồng quy vu tận, theo số lượng tử thương, các ngươi vẫn thua." Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp khẽ nhếch, hai tròng mắt đầy ý cười dã.

      "Ngươi vì giúp Hiên Viên Diễm bảo vệ LongDiệu Hoàng triều, tiếc dùng mạng củamình cùng chúng ta?" Tiêu Hàn tối tăm nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn khiếp sợ cùngkhó tin.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm biết ngươi nếu đến sườn núi khai chiến với chúng ta, có khả năng còn sống rời . Mà vẫn để ý tới an toàn của ngươi, mặc cho ngươi ở sườn núi mạo hiểm,người ích kỷ như vậy đến tột cùng có cái gì đáng giá để ngươi lấy mạng mình bảo vệ?" Dạ DậtPhong cũng nheo mắt lại, mở miệng chậm rãi .

      " cần châm ngòi ly gián, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta để mình bị mắc bẫyđâu. sai, ta lấy mạng mình đáng cược với mạng của các ngươi. Bất quá. . . Cũng bởi vì lấy mạng đánh cược, trận này ta nhất định thắng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị nhướng mày, giọng điệu vô cùng tự tin .

      "Ngươi có ý gì?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phongcứng đờ, mở miệng đồng thanh hỏi.

      "Ta cá là các ngươi mạng sống, muốntự tay chôn vùi chính mình." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, ánh mắt diễm giống như hiểu tâm tư của Dạ Dật Phongcùng Tiêu Hàn.

      "Nếu chúng ta nguyện ý tự chôn vùi mạng mình, cùng ngươi đồng quy vu tận sao?" Móng taycủa Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong khảm sâuvào lòng bàn tay, sắc mặt dị thường khó coi trảlời.

      Cư nhiên lần lại lần bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt đoán đúng tâm tư, này làlàm bọn họ giận giữ thôi a.

      Mà bọn họ vừa dứt lời, ba mươi vạn tinh binhphía sau lập tức giương cung, mũi tên tẩm độctản ra sát khí nhắm ngay đám người ThượngQuan Ngưng Nguyệt.

      Cùng lúc đó, nhóm người Ảo Ảnh cung cũngnhanh chóng đưa tay đặt nút bắn. Mặt trờirực rỡ chiếu xuống, miệng pháo tối như mực tỏara ánh sáng lạnh lẽo.

      Đầy trời sát khí, làm gió núi cũng phải sợ hãi run run.

      Chỉ cần Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong ra lệnhmột tiếng, vạn tên liền bắn ra, sườn núi lập tức nhiễm màu máu. Chỉ cần Thượng Quan NgưngNguyệt ra lệnh tiếng, ngàn viên đạn pháo liền bắn ra, nháy mắt biến sườn núi thành mảnh vụn. . .
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :