1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 63: Tra tấn



      "A --" Gió sớm nhàng xao động, mang theo tiếng trung niên nam tử thê lương quát to.

      Mọi người lập tức theo thanh nhìn lại, chỉ thấy tiểu kim chồn Cầu Cầu đem móng vuốt túm vào đầu vai trung niên nam tử, răng nanh sắc bén gắt gao cắn mũi trung niên nam tử.

      "Ngươi cái con chồn đáng chết, chán sống sao?" Trung niên nam tử rống giận xong, bàn tay nhanh chóng nâng lên. Ngay tại lúc năm ngón tay sắp chạm đến thân hình Cầu Cầu, chuẩn bị đem nó xách lên khỏi mũi mình, hết sức đập mặt đất.

      "Chi chi chi, chi chi. . ." Cầu Cầu nhanh nhẹn nhảy dựng lên, xảo diệu tránh được tập kích của trung niên nam tử. Tiếp theo, nó tựa như bị lửa đốt chạy đến đỉnh đầu trung niên nam tử.

      Tiểu móng vuốt ngoan tuyệt kéo lấy tóc trung niên nam tử, nó nghiêng đầu, răng nanh sắc bén chút lưu tình cắn lỗ tai trung niên nam tử.

      "A --" Cùng với tiếng rống thê lương của trung niên nam tử, chỉ thấy giữa trung xuất đường cong màu đỏ. Tiếp, liền nhìn thấy lỗtai của trung niên nam tử thế nhưng rơi xuống mặt đất.

      "Hí. . ." Nhóm dân chúng đồng thời hít vào mộtngụm khí lạnh, thân hình run rẩy vội vàng tránh sang hai bên.

      "Chi chi chi, chi chi chi. . ."

      -- Bại hoại, cho ngươi khi dễ tiểu chủ tử. Ta cắn chết ngươi, cắn chết ngươi!

      Thân hình Cầu Cầu như tia chớp nhảy lên, vạn phần linh hoạt tránh tập kích của trung niên nam tử, đồng thời răng nanh sắc bén thế nào, nhanh chóng hung hăng cắn thế nào.

      Trung niên nam tử thấy chính mình thể đả thương Cầu Cầu, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn. Nhưng mà, động tác trốn tránh của càng mau, Cầu Cầu lại cắn càng hăng say.

      Chỉ trong nháy mắt, trung niên nam tử lâm vào trạng thái khổ thể tả.

      Tóc của chỉ bị móng vuốt của Cầu Cầu biến thành hình ổ gà, mà mặt cũng có vô số móng vuốt rớm máu, xiêm y bị Cầu Cầucắn thành mảnh lộn xộn khoác người.

      Nhóm dân chúng bên mồ hôi lạnh bùm bùm lăn xuống, khóe miệng co rút nhìn về phía trung niên nam tử bị Cầu Cầu tra tấn cả người máu chảy đầm đìa, đồng thời trong lòng thầm : con chồn này. . . Điên rồi!

      Thấy tình hình như vậy, Dạ Dật Phong cùngTiêu Hàn cũng khỏi nhíu mày.

      Tất cả động tĩnh của Thụy vương phủ bọn họ đều phái người giám thị, bọn họ đương nhiên biết nó chỉ là tiểu chồn đêm qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa mang vào vương phủ. Bất quá, bọn vạn vạn ngờ rằng, năng lực công kích của tiểu chồn này cường hãn như thế.

      "Hình xăm hắc điêu." Trong môi Hiên Viên Diễm tràn ra bốn chữ, hai tròng mắt tản ra hàn khí thị huyết nhìn về phía trước ngực trung niên nam tử.

      Xiêm y của trung niên nam tử bởi vì bị Cầu Cầu cắn xé thành mảnh , hình xăm hắc điêu bay lượn trước ngực , ràng bại lộ dưới ánh mặt trời.

      "Hình xăm hắc điêu? Khó trách ta cảm thấy trung niên nam tử này cử chỉ ngôn hành thập phần cổ quái a, nguyên lai là người của Tây Thần Quốc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhạt nhìn Hiên Viên Diễm, mâu quang u lãnh nhìn trước ngực trung niên nam tử.

      Đêm qua sau khi hồi phủ Diễm cùng nàng qua, mặt nạ nam tử thổi Thiên Ma tiêu trong rừng cây, kỳ thực chính là hoàng đế đương nhiệm Tây Thần Quốc. Bởi vậy, nàng còn hỏi Diễm ít tình hình Tây Thần Quốc, cho nên đối với lai lịch của hình xăm hắc điêu trong lòng nàng cũng thập phần ràng.

      Tương truyền hoàng đế khai quốc Tây Thần Quốc Tư Đồ Ngạo lúc săn bắn ở ngoại ô, gặp phải cái cự mãng hung mãnh tập kích. Ngay tại lúc cự mãng làm cấm vệ quân Tây Thần Quốc choáng váng, chuẩn bị nuốt sống Tư Đồ Ngạo, cái hắc điêu bỗng nhiên từ trời giáng xuống.

      Hắc điêu kia vô cùng dũng giết chết cự mãng, liền nuốt vào mật mãng xà rồi lại bay về lên trời. Sau đó hắc điêu liền trở thành thần điểu của Tây Thần Quốc, vì biểu đạt tôn kính với thần điểu, Tây Thần Quốc cứ có người sinh ra, trước ngực đều khắc hình hắc điêu.

      "Cầu Cầu, trở về." Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch lên độ cong mị, phượng mâu hơi nhíu lại, giọng điệu thỏa mãn cười kêu.

      "Chi chi chi, chi chi chi. . ."

      -- Tiểu chủ tử, người vì sao gọi người ta trở về a, Cầu Cầu còn chưa có cắn đủ đâu.

      Cầu Cầu tuy rằng miệng khó chịu kháng nghị, nhưng thân hình mũm mĩm lại giống như quả cầu lửa rực rỡ nhảy lên hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Hai tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầy cười, cúi đầu, tay ngọc sủng nịch nhu nhu cái đầu của Cầu Cầu vừa mới ghé vào vai nàng, mở miệng nhàng : "Ngoan, tốt xấu cũng để còn hơi thở. Ngươi nếu cắn chết , ta tra tấn ai a?"

      "Chi chi chi, chi chi. . ."

      -- Được rồi, nếu tiểu chủ tử muốn tra tấn ,vậy Cầu Cầu cắn nữa.

      Cầu Cầu quơ quơ cái đuôi xù lông, vươn đầu lưỡi mềm mềm liếm liếm gáy Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Cầu Cầu thực ngoan, buổi tối lại thưởng cho ngươi con vịt lớn ăn nga." Thượng Quan Ngưng Nguyệt điểm cái mũi của Cầu Cầu, phút chốc ngẩng đầu lên, hai tròng mắt phóng ra ánh sáng lạnh sắc bén nhìn về phía trung niên nam tử.

      Cùng lúc đó, Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn hai mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời có khiếp sợ.

      Tuy rằng vừa rồi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đè thấp thanh , nhưng bọn họ vẫn nhận ra Thượng Quan Ngưng Nguyệt kỳ cùng tiểu kim chồn kia chuyện.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng nghe hiểu được chồn ngữ, xem ra. . . Bản lĩnh của người Linh Cung, quả nhiên so với trong tưởng tượng của bọn họ còn khủng bố gấp trăm lần a.

      "Các ngươi thấy ràng, trước ngực trung niên nam tử này có hình xăm hắc điêu, đủ để chứng minh là người Tây Thần Quốc. Người Tây Thần Quốc xen lẫn trong đám người đổ thêm dầu vào lửa, chẳng lẽ các ngươi còn ràng sao? Mục đích hiểm lại ràng, chính là làm cho Long Diệu Hoàng triều chúng ta xảy ra nội chiến." Hai tròng mắt Hiên Viên Diễm lạnh lùng quét qua mọi người, thanh lạnh thấu xương.

      "Hí. . ." Toàn thể dân chúng hít vào ngụm khí lạnh, hai tròng mắt nhất tề trừng về phía hình xăm trước ngực trung niên nam tử.

      Sáng nay khi bọn họ nhìn thấy máu tươi đầy đất cùng với huyết thư, trong thời điểm khủng hoàng nghiêm trọng, đúng là tên trung niên nam tử xa lạ này gõ cửa nhà bọn họ, sau đó triệu tập bọn họ, dẫn bọn họ cùng nhau đến cửa Thụy vương phủ hò hét. ngờ, cư nhiên là gian tế của Tây Thần Quốc? Nhưng mà.. .

      "Nhưng là Thụy. . . Thụy vương, cho dù người của Tây Thần Quốc rắp tâm bất lương, cố ý làm chúng ta xảy ra nội chiến, vậy. . . vậy cũng thể chứng minh Thượng Quan NgưngNguyệt nàng. . . Nàng phải nữ a." Cóngười sợ hãi nhìn mắt Hiên Viên Diễm, thân hình khẽ run giọng .

      "Đúng vậy, Thụy vương. Chúng thảo dân hôm nay rời giường, là chính mắt thấy đầy đất máu tươi, hơn nữa cũng thu được huyết thư. Này ràng chính là phật tổ từ bi nhắc nhở chúng ta, nếu trừ bỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Long Diệu Hoàng triều nhất định gặp phải huyết tẩy a." Cũng có người cắn chặt răng, giơ cao huyết thư trong tay .

      "Phật tổ nhắc nhở? Phật tổ nếu muốn nhắc nhở các ngươi, vì sao trực tiếp báo mộng cho các ngươi, mà lại phí công vẩy máu, cùng với đưa huyết thư cho các ngươi chứ?" Hiên Viên Diễm nheo mắt lại, giọng điệu lãnh .

      Giờ phút này, có loại ảo tưởng lấy đao cạy mở đầu đám người này, xem rốt cuộ trong đầu bọn có phải hay toàn hồ dán.

      " đám ngu xuẩn? Cái chó má gì phật tổ nhắc nhở, ràng là vì sao được ? Trước biết máu tươi cùng với huyết thư rốt cuộc là máu người, hay máu động vật? Các ngươi cũng vừa mới , phật tổ từ bi. Người nếu từ bi, sao lại tâm địa ngoan độc lấy máu người hay máu động vật để nhắc nhở các ngươi chứ?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẻ mặt khinh thường xem xét nhóm dân chúng, lạnh nhạt . Mà trong nàng lại thầm: Long Diệu Hoàng triều, cư nhiên lại có nhiều người ngu như lợn như thế, này quả thực chính là nỗi bi ai lớn nhất của Long Diệu Hoàng triều.

      ", dân chúng Long Diệu ta sáng nay thấy đầy đất máu tươi cùng huyết thư Nguyệt nhi là nữ hại nước hại dân, có phải do Tây Thần quốc các ngươi làm ?" Hiên Viên Diễm lười quan tâm đám dân chúng, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao mang theo sát ý nhìn về phía gian tế Tây Thần quốc.

      Trung niên nam tử nhìn thấy tình sắp bại lộ, mũi chân nhanh chóng điểm cái. Nhưng mà, ngay tại lúc vừa nhảy lên trung, chuẩn bị thi triển khinh công chạy khỏi trường, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng động cổ tay, cái tơ hồng tựa như hỏa long nhảy ra.

      Phanh tiếng vang lên, thân hình tên gian tế Tây Thần quốc nện mạnh mặt đất, mà cổ của bị quấn chặt bởi tơ hồng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa bắn ra.

      "Ngươi nếu thành , ta liền cho ngươi chếtthống khoái chút. Nếu , ta ban cho ngươi cái chết lâu dài mà đau đớn." Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên nét cười mị, nhưng thanh mềm mại lại làm cho tên gian tế Tây Thần quốc run rẩy.

      "Muốn tra tấn ta, nằm mơ ." Trung niên nam tử bị tơ hồng quán quanh cổ có chút hít thở thông, gian nan , tiếp nhanh chóng nâng tay lên, hung hăng đánh về phía đỉnh đầu chính mình.

      " cho phép của ta, muốn thống khoái chết , đối với ngươi mà chính là loại hy vong xa vời vĩnh viễn thể thực được." Hai tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt thị huyết cười, đầu ngón tay khẽ động, tơ hồng rút khỏi cổ tên gian tế.

      Tơ hồng mang theo tú hoa châm tản ra khí lạnh, như tia chớp xuyên qua cái cổ tay đánh về phía đầu mình của tên gian tế.

      "A --" Gân mạch ở cổ tay bị đứt, làm tên gian tế bỗng dưng ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thét vô cùng thê lương.

      "Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta từng cái từng cái đánh gãy tất cả gân mạch trong cơ thể ngươi. Ta nghĩ. . . Tư vị muốn sống được, muốn chết xong, ngươi chắc nguyện ý nếm thử ."

      "Ngươi. . ." Gian tế Tây Thần quốc sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sợ hãi đến cả người run rẩy.

      ", màn dân chúng Long Diệu sáng nay chứng kiến, có phải là Tây Thần đế làm hay ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ động đầu ngón tay, tú hoa châm dính máu ở giữa trung tạo thành độ cong tàn lãnh, phút chốc bắn vào thân hình tên gian tế.

      "A – được, ta ." Cảm giác đau đớn như khoan tim trong cơ thể đánh úp lại, làm tên gian tế thê thảm rống to. . .

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 64: Đây là cái tình huống gì



      "Hôm nay dân chúng Long Diệu . . . chứng kiến, đều là Tây Thần đế thiết. . . Thiết kế ." Gian tế Tây Thần quốc cố nén đau nhức trong cơ thể,ccắn răng đứt quãng .

      " đám ngu xuẩn, nghe rồi chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trào phúng nhếch môi, hai tròng mắt mị lãnh quét về phía dân chúng hai bên dựng thẳng tai lắng nghe.

      "Chúng. . . Chúng thảo dân nhất thời hồ đồ, bị gian tế làm mờ mắt. Thỉnh. . . Thỉnh Thụy vương cùng Thụy vương phi thứ tội a." Bùm tiếng vang lên, toàn thể dân chúng quỳ gối xuống, thanh run rẩy .

      "Chuyện phát sinh hôm nay tuy là do gian tế thiết kế, nhưng các ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ, đem việc này hoàn toàn chôn chặt trong lòng. Nếu bổn vương phát có ai ăn no có việc gì làm, khua môi múa mép khắp nơi, bổn vương chút lưu tình chu di cửu tộc người đó." Trong mắt Hiên Viên Diễm là lãnh mị, lời ra cũng lạnh như băng.

      "Chúng. . . Chúng thảo dân biết." Đám dân chúng rùng mình dập đầu .

      "Cút!" Hiên Viên Diễm lệ phun ra chữ, mọi người cảm giác như hồn lìa khỏi xác.

      "Vâng." Nhóm dân chúng vẻ mặt vô cùng khủng hoảng từ mặt đất đứng lên, tiếp theo toàn bộ quay đầu, chạy trối chết bàn rút lui khỏi đại môn Thụy vương phủ.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh tiếng, ánh mắt khinh thường xem xét đám đân chạy , nhướng mày nhìn về phía gian tế Tây Thần Quốc : ", Tây Thần đế các ngươi ở nơi nào?"

      "Người. . ." Ngay tại thời điểm gian tế Tây Thầnmuốn , vèo tiếng vang lên, quả đạnkhói biết từ chỗ bay ra.

      Ầm, đạn khói nện mặt đất. Khói đen hỗn loạn tràn ngập, đồng thời thanh chủy thủ sắc bén xuyên qua gáy tên gian tế Tây Thần.

      Cùng lúc đó, xa xa truyền đến tiếng cuồng tiếu vô cùng dữ tợn của Tây Thần đế: "Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trò chơi còn chưa kết thúc đâu. Nhanh tiến cung , nơi đó còn có màn càng phấn khích hơn sắp trình diễn."

      Hiên Viên Diễm bỗng dưng nắm chặt quả đấm,liều mạng ức chế nội tâm muốn đuổi theo, nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Nguyệt nhi, xem ra chúng ta phải vào cung."

      Híp mắt xem xét tên gian tế Tây Thần bị mất mạng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cổ tay vừa động, thu hồi tú hoa châm quấn lấy , nàng ngưng mắt nhìn Hiên Viên Diễm, môi đỏ mọng thản nhiên : "Xem ra dân chúng náo loạn với chàng xong, giờ nên đến phiên các đại thần náo loạn với chàng rồi. Bất quá đối với chàng mà , các đại thần náo loạn chỉ là thứ yếu, chỉ sợ. . ."

      "Nguyệt nhi đúng là hiểu ta, có thể đoán được tâm tư của ta." Hiên Viên Diễm mị cười, nâng tay vén mấy sợi tóc vương bên má Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nếu hoàng đế Hiên Viên Ly cũng náo loạn với chàng, chàng dự định làm như thế nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi kéo bàn tay Hiên Viên Diễm trêu đùa tóc mình, giọng điệu ôn nhu hỏi.

      "Nàng như là khí, cùng ta gắn bó sinh tử."Hiên Viên Diễm đem ngón tay rút khỏi bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cánh tay ôm eo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, biểu tình vô cùng nghiêm túc .

      Tiểu kim chồn Cầu Cầu ghé vào vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu lại tư thế lười biếng, tiểu đầu ngẩng lên, chớp chớp điêu mâu xem xét Hiên Viên Diễm. Di, người kia thoạt nhìn đối tiểu chủ tử vẫn rất tốt? Ân, nó có chút thích người kia rồi.

      "Này thi thể của gian tế Tây Thần ở cửa vương phủ chướng mắt, ta trước đem xử lý sạch , sau đó chúng ta cùng nhau tiến cung." Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong lên, tiếp, liền thấy cánh tay nàng hướng thi thể kia vung lên.

      Vòng tay làm bằng huyền băng thiết xoay tròn cực nhanh, thuốc bột ăn mòn trong nháy mắt bay tới thi thể gian tế Tây Thần, làm nhi thể phút chốc hóa thành bãi máu loãng.

      "Quản gia, phái người lau sạch máu loãng đất, đừng để máu của tên gian tế Tây Thần này làm dơ bẩn Thụy vương phủ chúng ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười quyến rũ xong, kéo tay Hiên Viên Diễm, ngẩng đầu về phía trước.

      "Vâng." Quản gia xoay người cung kính ứng tiếng, tiếp khóe miệng run rẩy nhìn bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức phất phất tay với đám thị vệ, cùng đám thị vệ ngồi xổm xuống gần đám máu loãng, miệt mài xử lý.

      Còn lại Dạ Dật Phong phe phẩy quạt trúc tới bên cạnh Tiêu Hàn, cánh tay khẽ chạm vào Tiêu Hàn, trừng mắt nhìn : ", tiến cung từ biệt Long Diệu Hoàng, thuận tiện thưởng thức hồi phấn khích tuyệt luân khác a."

      "Đừng vui sướng khi người gặp họa, trước khi ta và người hoàn toàn rời khỏi Long Diệu Hoàng triều, Tây Thần đế nếu thiết kế đem Linh Cung sứ giả gọi tới, đối với ngươi và ta có chút tốt đẹp nào." Tiêu Hàn xoay đầu lại, tặng cho Dạ Dật Phong câu lạnh như băng, sau đó bỗng dưng phất tay áo về phía trước.

      "Ta có vui sướng khi người gặp họa sao?" Dạ Dật Phong nâng tay nhu nhu cái mũi xong, cũng dời bước về phía trước.

      Được rồi, thừa nhận tuy rằng cũng thực e ngại Linh Cung sứ giả đến, bất quá giờ phút này nhìn thấy Tây Thần đế cùng Hiên Viên Diễm đấu đá, xác thực vẫn là nhịn được vui sướng khi người gặp họa . . .

      Đầm sen ở ngự hoa viên, ánh mặt trời chiếu xuống làn nước trong xanh, tựa như dải ngũ sắc xao động vô cùng huyền ảo.

      Lá sen xanh biếc theo gió nhàng lắc lư, hoa sen kiều diễm cũng nhàng bay múa trong nắng, trong khí tỏa ra mùi thơm làm say lòng người.

      Ở trước hồ sen, tòa kim đình nguy nga lộng lẫy, bốn phía mái hiên vô số bươm bướm dừng lại nghỉ ngơi.

      Lúc này, ở trong đình Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu ngồi chính giữa. Mà ở phía trước bên ngoài kim đình, vô số bàn bạch ngọc được sắp chỉnh tề.

      Dãy bàn bên trái theo thứ tự là Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong, tả thừa tướng cùng với vài đại thần. Dãy bàn bên phải theo thứ tự là Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn, Hiên Viên Diễm,Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hữu thừa tướng cùng với vài đại thần.

      "Hoàng nhi, Bắc Dực thái tử cùng Thương Nguyệt thái tử khi nóng vội về nước như vậy, xem ra chúng ta cũng tiện giữ hai vị thái tử ở lâu." Khương thái hậu nghiêng đầu, hai tròng mắt đầy ý cười nhìn về phía hoàng đế Hiên Viên Ly.

      "Vậy trẫm cùng mẫu hậu liền chúc hai thái tử thuận buồm xuôi gió ?" Hiên Viên Ly nhếch môi cười , nâng ly rượu bàn lên.

      "Cũng chỉ có thể như thế, chúc hai thái tử thuận buồm xuôi gió." Khương thái hậu cũng nâng ly rượu lên, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.

      "Xin nhận lời chúc của Long Diệu Hoàng cùng Khương thái hậu, ngày sau nếu rảnh, bản thái tử nhất định đến bái phỏng Long Diệu Hoàng cùng Khương thái hậu ." Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong trăm miệng lời xong, nâng chén hướng về phía hoàng đế Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu. Tiếp theo liền thấy bọn họ nhanh chóng ngửa đầu, đem ly rượu uống cạn.

      "Thương Nguyệt thái tử, chúc ngài thuận buồm xuôi gió."

      "Bắc Dực thái tử, chúc ngài thuận buồm xuôi gió." Lúc này, hai vị tả hữu thừa tướng cũng giơ ly rượu từ ghế đứng lên, dẫn đầu đám đại thần tới trước mặt Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.

      Còn lại Hiên Viên Diễm im lặng nhìn mọi người nâng chén va chạm, tiếp hai tròng mắt thâm thúy xem xét bốn phía, lỗ tai cũng nhạy cảm dựng lên để ý từng biến dộng .

      cùng Nguyệt nhi tiến cung, cũng phải tới thưởng thức hành động hư tình giả ý của Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn. Lấy bản Tây Thần đế, nếu thực muốn vào hoàng cung, phải là chuyện khó khăn.Tuy rằng tiết mục Tây Thần đế bày ra còn chưa trình diễn, nhưng là cùng Nguyệt nhi kỳ đoán được nội dung.

      Mặc dù Tây Thần đế vạch trần thân phận chân chính của Nguyệt nhi, nhưng hôm nay ở đại môn Thụy vương phủ đám dân chúng kia náo loạn, người của Linh Cung hẳn là rất nhanh cũng tìm tới cửa. Chỉ cần người của Linh Cung vừa xuất , thân phận của Nguyệt nhi vẫn là thể che dấu.

      Cho nên, cũng ngăn cản màn diễn mà Tây Thần đế vì Nguyệt nhi chuẩn bị, thay vào đó hy vọng màn trình diễn nhanh chút bắt đầu. Bởi vì. . . màn này sớm hay muộn cũng phải đối mặt.

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy quả chuối cho Cầu Cầu ghé vào vai nàng, cụp mắt xuống thưởng thức chiếc nhẫn huyền băng thiết.

      Tuyên vương Hiên Viên Kỳ vẫn chưa xuất hiệntrong ngự hoa viên, xem ra biết được hai thái tử sắp rời khỏi Long Diệu Hoàng triều, khẩn cấp bí mật điều động người rồi. Nếu nàng đoán sai, ngày mai Khương thái hậucùng Tuyên vương liền mang theo thất thảithánh lệnh, tiến vào địa hạ cung điện đoạt bảovật ?

      Tướng quân phụ thân cũng lấy cớ thân thể mang bệnh, nằm giường dậy nổi để phải có mặt ở ngự hoa viên, chỉ sợ ông cũng lặng lẽ điều động người, chuẩn bị ngày mai cùng Khương thái hậu chiến tranh kịch liệt đoạt bảo vật ?

      "Chi chi chi, chi chi chi. . ."

      -- tiểu chủ tử, lại cho cầu cầu quả chuối a.

      Lúc này, tiểu kim chồn Cầu Cầu nhanh chóng vứt vỏ chuối trong tay, tiểu móng vuốt bắt đầu làm nũng gãi gãi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu, khóe miệng run rẩy nhìn Cầu Cầu, nàng ràng đem tất cả số chuối bàn cho cái tiểu tha măn Cầu Cầu này. Mà trong lòng nàng lại thầm: đều liên tục ăn sáu quả chuối, bụng nó như thế cũng sợ chống đỡ được sao?

      "Người nào, dám xông loạn vào ngự hoa viên?"Ở phía sau, trong ngự hoa viên bỗng nhiên truyền đến tiếng nhóm cấm vệ quân giận dữ rống to.

      Nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, Thượng quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm lập tức hai mắt nhìn nhau, ánh mắt đồng thời tiếng động : Tây Thần đế rốt cục xuất !

      "Có thích khách, hộ giá."

      Nguyên bản các đại thần kính rượu hai thái tử, lập tức đánh rơi ly rượu trong tay, vẻ mặt kinh sợ chạy về phía mái đình hoàng đế Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu ngồi, dùng thân hình bao quanh kim đình.

      Nhưng mà, có bất luận kẻ nào chú ý tới,ngay tại lúc tả thừa tướng kích động chạy tới kim đình hộ giá, ông lấy tốc độ tia chớp đặt thứ gì đó vào trong tay Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong.

      Lúc này, vèo tiếng vang lên, cái phi tiêu mang theo tờ giấy bắn vào ngự hoa viên. Phi tiêu tốc độ cực nhanh xẹt qua đỉnh đầu chúng đại thần, nhanh chóng rơi xuống bàn trong kim đình.

      "Đuổi theo!" Lúc này ngoài ngự hoa viên, truyền đến tiếng thủ lĩnh cấm vệ quân rống to, tiếp liền nghe thấy vô số tiếng bước chân hỗn loạn của cấm vệ quân.

      Hoàng đế Hiên Viên Ly lập tức hoài nghi xem xét tờ giấy bàn, Đây là cái tình huống gì a? Có người mạo hiểm xông vào hoàng cung, nhưng lại phải vì ám sát, mà chỉ là vì gửi cho phong thư?

      Nhưng mà, khi Hiên Viên Ly thấy ràng chữ tờ giấy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch mảnh. Đem tờ giấy vo lại trong lòng bàn tay, Hiên Viên Ly cả người cứng đờ tựa như bị sét đánh.

      "Hoàng nhi, tờ giấy viết cái gì?" Khương thái hậu phục hồi tinh thần, lập tức rũ mắt nhìn tờ giấy bàn. Nhưng là bà phát tờ giấy bị Hiên Viên Ly lấy , mà Hiên Viên Ly thần thái cực kỳ thích hợp, thất thần rồi.

      Khương thái hậu lập tức vươn tay, cứng rắn mở tay Hiên Viên Ly lấy tờ giấy. Mà khi bà mở tờ giấy ra, nhìn thấy ràng chữ viết đó, sắc mặt của bà nháy mắt cũng trắng bệch.

      Chúng đại thần nhìn thấy biểu tình khác thườngcủa Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu, khôngkhỏi nhìn nhau mấy cái. Hoàng thượng và tháihậu làm sao vậy a?

      Thân hình Khương thái hậu run rẩy ra khỏi kim đình, phóng mắt nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi, tiếp Khương thái hậu cư nhiên cúi người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Khẩn cầu Thượng Quan tiểu thư rời khỏi Long Diệu Hoàng triều."

      "Hí. . ." Chúng đại thần nhất thời hít vào khí lạnh, đây là cái tình huống gì a? Thân phận tôn kính như thái hậu thế nhưng hành đại lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt?

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 65: Trở mặt



      "Tả tướng, thái hậu điên rồi sao?" Lại bộ thượng thư véo véo cánh tay, khóe mắt quét thẳng tới tả thừa tướng. Khương thái hậu thân phận vô cùng tôn quý thế nhưng lại cúi người với nữ nhi của tướng quân, này này này. . .

      Hộ bộ thượng thư cũng ấn huyệt nhân trung (huyệt giữa miệng và mũi) của Binh bộ thượngthư, vất vả mới kéo cái người thiếu chút nữa hôn mê trở nên thanh tỉnh.

      Liều mạng nhu nhu đôi mắt già, Hộ bộ thượng thư ngay cả trán cũng vã mồ hôi lạnh nhìn về phía hữu thừa tướng : "Hữu tướng, ta phải xuất ảo giác ?"

      Nhìn chúng đại thần ngổn ngang trong gió, HiênViên Diễm chỉ cầm chén ngọc bàn, bạc môi khẽ mở nhấp ngụm rượu, ánh mắt u lãnh chút gợn sóng quét về phía Khương thái hậu.

      Còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn nhìn biểu tình kinh hãi của các đại thần, chỉ thấy nàng hơi nghiêng đầu, nhàng vuốt ve đầu Cầu Cầu ngấu nghiến ăn chuối.

      Hoàng đế Hiên Viên Ly thanh tỉnh lại, tay nắm chặt thành quyền hít sâu mấy hơi xong, dời bước tới trước mặt Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn : "Bắc Dực thái tử, Thương Nguyệt thái tử, Long Diệu ta có chút quốc cần xử lý, chỉ sợ. . ."

      "Long Diệu Hoàng, xử lý quốc quan trọng hơn. Bản thái tử vừa vặn cũng muốn nhanh về nước, ở chỗ này lưu lại thêm, bản thái tử bái biệt Long Diệu Hoàng." Tiêu Hàn đầu ngón tay khẽ động, đặt chén ngọc xuống bàn, ôm quyền với hoàng đế Hiên Viên Ly, tiếp liền mặt chút thay đổi khỏi ngự hoa viên.

      "Bản thái tử cũng lòng nóng như lửa đốt muốn về Thương Nguyệt quốc, cho nên cũng ở lại thêm." Dạ Dật Phong hơi hơi cúi người với Hiên Viên Ly, giọng điệu đạm nhu .

      Sau đó xoay người, đặt chén ngọc xuống bàn. Tà mâu ngạo nghễ xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Dạ Dật Phong biểu tình tươi cười cất bước rời khỏi ngự hoa viên.

      Nhìn thấy bóng dáng hai thái tử biến mất trong ngự hoa viên, Hiên Viên Ly chậm rãi tới bên cạnh Khương thái hậu. Nhìn Khương thái hậu giờ phút này vẫn cúi người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng Hiên Viên Ly sâu kín thở dài.

      "Khẩn cầu Thượng Quan tiểu thư rời khỏi LongDiệu Hoàng triều." Trong nháy mắt thanh chua sót chịu nổi của Hiên Viên Ly xuất ra, Hiên Viên Ly cũng cúi người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Trời ạ, thánh thượng cùng thái hậu điên rồi sao?"

      "Mẹ ơi, ai có thể cho ta biết đây rốt cuộc làxảy ra chuyện gì?"

      "Ảo giác, đây nhất định là ảo giác."

      Chúng đại thần vỗ ót vỗ ót, ấn huyệt nhân trung ấn huyệt nhân trung, đặc biệt còn có đại thần chịu nổi màn làm người ta sợ hãi vô cùng này, thân hình ngả về sau, trực tiếp ngất .

      "Nàng chính là đứa Linh Cung thánh chủ cùng Thượng Quan Hạo sinh ra, hơn nữa còn có được linh lực của Linh Cung thánh chủ." Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu quay đầu, hai tròng mắt khủng hoảng nhìn nhau, bọn họ cắn răng đồng thời .

      tờ giấy ràng viết: Thượng Quan NgưngNguyệt, chính là nữ nhi do Linh Cung thánh chủ mất tích cùng Thượng Quan Hạo sinh ra. Hơn nữa Linh Cung thánh chủ đem linh lực truyền cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu để nàng ở lại Long Diệu, các ngươi có biết hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.

      Trước mắt đề cập tới người đưa tờ giấy này là ai, có dụng ý gì? Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu rất tin tưởng, nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt phải là con của Linh Cung thánh chủ mất tích cùng Thượng Quan Hạo, người đưa tờ giấy dám viết bậy.

      thế giới này, có bất luận kẻ nào dámlấy Linh Cung ra giỡn. Nếu người đưa tờ giấy đem thân phận Linh Cung thánh chủ tùy ý cho người bình thường, đó chính là khinh nhờn rất lớn đối với Linh Cung, Linh Cung sứ giả tuyệt đối dễ dàng buông tha .

      "Hí. . ." Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu vừa dứt lời, nguyên bản các vị đại thần ngổn ngang suy nghĩ, trong nháy mắt khuôn mặt cũng mất huyết sắc.

      Chúng đại thần hai chân bỗng dưng mềm nhũn, đồng thời quỳ xuống hướng tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh run run : "Khẩn cầu Thượng Quan tiểu thư rời khỏi Long Diệu Hoàng triều."

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt quyết thể ở lại Long Diệu Hoàng triều, nếu khi Linh Cung sứ giả thần thông quảng đại cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đánh nhau, toàn bộ Long Diệu Hoàng triều hóa thành tro tàn.

      Nhìn thấy màn này, Hiên Viên Diễm phút chốc bóp nát ly rượu trong tay. Từ chỗ ngồi đứng lên tới trước mặt Hiên Viên Ly, đem thân hình Hiên Viên Ly kéo thẳng lên.

      Hai tay đè lại vai Hiên Viên Ly, Hiên Viên Diễm ánh mắt tiếng động : hoàng huynh, Nguyệt nhi từng cứu mạng huynh, vì sao ngay cả huynh cũng hy vọng Nguyệt nhi rời khỏi Long Diệu chứ?

      Hiên Viên Ly bất đắc dĩ mím môi, ánh mắt tiếng động trả lời: Diễm, trong lòng ngươi rất ràng, Linh Cung sứ giả phải người Long Diệu chúng ta có thể trêu chọc được.

      Hiên Viên Diễm rút hai tay khỏi vai Hiên ViênLy, hai tròng mắt u lãnh xẹt qua mặt Hiên Viên Ly, mở miệng lãnh lệ : "Nguyệt nhi tuyệt rời khỏi Long Diệu."

      Nếu Nguyệt nhi rời khỏi Long Diệu, nàng chỉ có thể ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần. Mà Dạ Dật Phong, Tiêu Hàn cùng với Tây Thần đế biết được thân phận của Nguyệt nhi, bọn họ há lại có thể cho phép Nguyệt nhixuất trong quốc gia bọn họ chứ?

      Nguyệt nhi phải ở lại Long Diệu, cũng tin lấy thế lực của , thế lực của đại tướng quân Thượng Quan Hạo, cùng với linh lực quỷ dị của Nguyệt nhi lại đối phó được người của Linh Cung.

      "Diễm, ngươi. . ." Nghe thấy Hiên Viên Diễmnói, hoàng đế Hiên Viên Ly cả người chợt lạnh, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Diễm điên rồi sao? Vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thế nhưng tiếc trả giá bằng toàn bộ Long Diệu Hoàng triều?

      "Hí. . ." Lời trảm đinh chặt sắt của HiênViên Diễm vừa dứt, giống như là sấm sét đánh đầu Khương thái hậu cùng chúng đại thần.

      "Thụy vương, ngươi muốn trở thành tội nhân mất nước của Long Diệu sao?" Khương thái hậu bỗng dưng đứng thẳng lên, hộ giáp khảm bảo thạch mang theo tức giận chỉ hướng Hiên Viên Diễm.

      Bà nhiều năm như vậy tìm trăm phương ngàn kế, chính là muốn cho Kỳ nhi ngồi lên đế vị.Long Diệu Hoàng triều phải là thuộc Kỳ nhi của bà, bà tuyệt để Hiên Viên Diễm hủy hoại nó.

      "Thụy vương muốn để Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời Long Diệu cũng được, xin thánh thượng hạ thánh chỉ triệu cáo thiên hạ: huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương, đem biếm làm thứ dân." Tả thừa tướng cũng đứng lên, biểu tình lãnh tới trước mặt Hiên Viên Ly, khom người .

      " sai, chỉ cần Thụy vương phải làngười trong hoàng thất Long Diệu, cùng Thượng Quan tiểu thư làm đôi vợ chồng bình thường, tin tưởng Linh Cung sứ giả tổn hại Long Diệu Hoàng triều. Thần thỉnh thánh thượng lập tức hạ chỉ, huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương, đem biếm làm thứ dân." Đám vây cánh của tả thừa tướng cũng hùa theo đứng lên, tuy rằng toàn thể bọn họ cung kính thi lễ với Hiên Viên Ly, nhưng giọng điệu lại ràng mang theo uy hiếp.

      "Trẫm hạ chỉ huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương, đem biếm làm thứ dân." Hiên Viên Ly bóp chặt quả đấm, sắc mặt xanh mét quét qua Khương thái hậu cùng phe cánh tả thừa tướng, cắn răng lạnh lùng .

      khi đem Diễm biếm làm thứ dân, giang sơn Long Diệu khác gì vật trong tay Khương thái hậu, làm sao có thể để cho mưu của Khương thái hậu được thực chứ? Dù sao giang sơn Long Diệu sớm hay muộn cũng muốn giao cho Diễm, nếu Diễm vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cố ý muốn vận dụng toàn bộ lực lượng Long Diệu đối kháng Linh Cung sứ giả, . . . ủng hộ Diễm.

      "Hiên Viên Ly, chẳng lẽ ngươi giống Hiên ViênDiễm, muốn hủy hoại Long Diệu Hoàng triều?"Thấy tình hình này, Khương thái hậu cũng kéo xuống ngụy trang ngày thường, hộ giáp khảm bảo thạch mang theo lãnh lệ cùng tức giận chỉ hướng Hiên Viên Ly.

      "Chân chính muốn hủy hoại Long Diệu Hoàng triều, chỉ sợ đều phải là trẫm cùng Thụy vương, mà là người khác ?" Hiên Viên Ly cũng kéo xuống mặt nạ mẫu từ tử hiếu ngày xưa, lạnh lùng híp mắt nhìn Khương thái hậu.

      tại rốt cục hiểu được dụng ý trong tờ giấy, vạch trần thân phận của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nguyên lai người đó muốn lợi dụng thân phận Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kéo xuống mặt nạ hòa thuận mà cùng Khương thái hậu vẫn duy trì. Nay cùng Khương thái hậu trở mặt, chỉ sợ Khương thái hậu rất nhanh phát động nội chiến ?

      "Ngươi. . ." Khương thái hậu lập tức tản ra hơi thở thị huyết.

      "Hậu cung luôn luôn thể can thiệp triều chính, việc huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương là việc triều chính, Khương thái hậu ngài tựa hồ có quyền hỏi đến ?" Hữu thừa tướng phút chốc đến bên cạnh Hiên Viên Ly, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn Khương thái hậu.

      "Tả thừa tướng, ngươi đừng quên, thánh thượng mới là chí tôn nước, phế hay phế danh hiệu Thụy vương là do thánh thượng định đoạt. Ngươi cùng các đại thần cả vú lấp miệng em khiến thánh thượng huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương, hay là các ngươi muốn tạo phản sao?" Hữu thừa tướng nhất cùng những người cùng phe liếc mắt mấy lần, sau đó đồng thời phóng mắt tới phe cánh của tả thừa tướng.

      Thụy vương nếu để Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời khỏi Long Diệu Hoàng triều, đươngnhiên là còn gì tốt hơn. Nhưng hôm nay thái độ của Thụy vương quá ràng, quyết định cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng tiến cùng lui, tiếc hết thảy đối đầu với người của Linh Cung. Nếu là như vậy, bọn họ tự nhiên cũng phải ủng hộ Thụy vương.

      khí trong ngự hoa viên trong nháy mắt đông lại, hai phe đại thần nhìn nhau hừng hực lửa giận, tựa hồ chỉ hận thể đem đối phương đốt cháy thành tro.

      Hiên Viên Diễm lạnh lùng quét mắt qua mọi người, đem bàn tay đặt lên vai Hiên Viên Ly, ánh mắt tiếng động : Ly, ta biết ngươi ủng hộ ta.

      Hiên Viên Ly nhếch môi cười , ánh mắt cũngkhông tiếng động trả lời: Diễm, tuy rằng vận dụng toàn bộ lực lượng Long Diệu đối đầu cùng Linh Cung, kỳ cũng chỉ là đặt cược cho ván bài thôi. Bất quá ta tin tưởng lấy năng lực của ngươi, Long Diệu Hoàng triều chúng ta nhất định thắng, phải ?

      Đúng! Hiên Viên Diễm nắm bả vai Hiên Viên Ly, ánh mắt vô cùng kiên định trả lời.

      "Hiên Viên Ly, Hiên Viên Diễm, các ngươi biết tồn tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đối với Linh Cung là khiêu khích rất lớn, Linh Cung Thánh đế tất phái Linh Cung sứ giả chút lưu tình lấy mạng nàng. Các ngươi thế mà còn lựa chọn đứng về phía nàng, các ngươi muốn Long Diệu Hoàng triều hóa thành tro bụi sao?" Khương thái hậu cắn răng tức giận , mà dung nhan bà giờ phút này càng vặn vẹo thể tả.

      "Ai Linh Cung Thánh đế chúng ta phái sứ giả lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Khương thái hậu đoán bừa tâm tư của Linh Cung Thánh đế ta, chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào kết cục giống hoa sen trong đầm?" Khương thái hậu vừa dứt lời, thanh uy nghiêm thể xâm phạm vang vọng trong ngự hoa viên.

      Tiếp theo, mọi người liền nghe thấy vèo tiếng. hạt châu màu đỏ biết từ chỗ nào bay ra, lấy tốc độ cực kỳ quỷ dị lọt vào trong đầm sen.

      "Xuy --" nguyên bản đầm sen trong suốt nhìn thấy đáy phút chốc dâng lên từng đợt khói trắng, trong nháy mắt lại biến thành mảnh tối đen, mà hoa sen trong ao cũng hoàn toàn biến mất thấy . . .

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 66: Lễ vật cổ quái



      "Hí. . ." Thấy đầy đầm sen nay còn lạichút gì, Khương thái hậu, Hiên Viên Ly cùngvới chúng đại thần Long Diệu nhất thời hít vào ngụm khí lạnh.

      Thân ảnh Hiên Viên Diễm chợt lóe, nhanh như chớp ngồi xuống bàn bên cạnh bàn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi, mở miệngthản nhiên : Nguyệt nhi, nghĩ tới bọn họ lại đến nhanh như thế?

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ ghế đứng lên, mày phượng nhíu lại nhìn về phía Hiên Viên Diễm, ánh mắt tiếng động hỏi: Diễm, người tới là người của Linh Cung sao?

      Hiên Viên Diễm gật gật đầu, ánh mắt cũng tiếng động đáp lại: khẳng định đúng vậy.

      Thứ nhất: thế giới này có người có can đảm giả mạo người của Linh Cung.

      Thứ hai: ngay cả võ công cao cường như Tây Thần đế, lúc trước xuất bên ngoài ngự hoa viên, cũng vẫn làm kinh động đám cấm quân. Mà nay người của Linh Cung xuất , nhóm cấm vệ quân bên ngoài ngự hoa viên lại chưa phát ra thanh gì, như vậy khẳng định là bọn họ bị điểm huyệt ?

      Trừ bỏ người của Linh Cung, ai có thể có năng lực cường đại trong nháy mắt điểm huyệt đạo của nhóm cấm vệ quân đây? Trừ bỏ người của Linh Cung, ai có thể có năng lực cường đại làm hoa sen biến mất vô tung vô ảnh, phảng phấtnhư chưa bao giờ xuất trong đầm đây?

      "Nhưng là ngươi cảm thấy vô cùng cổquái sao, nếu người tới là người của Linh Cung, vì sao lại lấy mạng ta như mọi người a?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nheo mắt lại, trong lòng nổi lên tia nghi hoặc.

      "Điều này. . . Trong khoảng thời gian ngắn ta cũng nghĩ ra." Hiên Viên Diễm lắc lắc đầu, trong môi tràn ra lời tỏ ý nghi hoặc.

      Đúng lúc này, mười hoàng y nữ tử mang mạn che mặt tiến vào ngự hoa viên. Chỉ thấy các nàng ngạo nghễ hạ xuống đất xong, cổ tay bỗng dưng hướng lên trời, vô số dải lụa màu sắc rực rỡ tỏa ra hào quang mộng ảo phấp phới ở giữa trung.

      Vô số dải lụa màu sắc rực rỡ dựng thẳng lên trời, dệt thành bức bình phong rực rỡ, đạo hồng quang xinh đẹp bao phủ làm người ta thể thấy bóng dáng, vèo tiếng từ trời giáng xuống, an tĩnh đứng ở sau bình phong.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ta cảm ứng được ngươi mang theo viên đá thủy tinh của thánh chủ người, đem nó lấy ra ?" thanh lúc lúc giống như thuộc về nhân gian từ sau bình phong vọng đến, theo gió lạnh truyền vào tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Như thế nào, hay là ngươi đến cướp đoạt viên đá thủy tinh?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng khoanh tay, phượng mâu lạnh lùng nhìn hướng bình phong màu sắc rực rỡ.

      "Ta phải đến cướp viên đá thủy tinh, ta bảo ngươi lấy ra viên đá thủy tinh, đơn giản là vì phụng mệnh của thánh đế đến đưa ngươi phần đại lễ." Nam tử thần bí của Linh Cung nhếch môi cười, tiếp mở miệng chậm rãi .

      "Ngươi có ý gì?" Hai tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng thâm trầm, bắn thẳng về phía bình phong.

      "Chỉ sau khi ngươi thành niên, máu trong cơ thể ngươi mới có thể khởi động viên đá thủy tinh. Mà nếu đem máu của ta đưa vào trong viên đá thủy tinh, mười ngày sau ngươi lại đem máu chính mình vào viên đá thủy tinh, liền có thể khởi động viên đá thủy tinh, thuận lợi hấp thu nửa linh lực của thánh chủ trong đó."

      " tồn tại của ta phải là khiêu khích rất lớn đối với Linh Cung sao, theo lý thuyết cái gì Thánh đế kia nên cho ngươi tới khiến ta biến mất, sao nay lại cho ngươi trợ giúp ta?" ThượngQuan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt hỏi, trong khoảng thời gian ngắn thể hiểu nổi hành động khác thường của Linh Cung.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tâm tư của Thánh đế từ trước đến nay đều thể đoán được. Người tuy rằng tại hạ lệnh cho ta lấy mạng ngươi, còn cho ta đến trợ giúp người tăng cường linh lực, nhưng người tùy thời có thể thay đổi chủ ý, bảo ta đến lấy mạng của ngươi, cũng chẳng có gì kỳ quái." Nam tử thần bí Linh Cung cụp mắt xuống, vẻ mặt chút để ý thưởng thức móng tay, chậm rãi gằn từng tiếng .

      "Ý của ngươi là. . . Trước khi Thánh đế còn chưa thay đổi chủ ý lấy mạng ta, ta tốt nhất vẫn là tiếp nhận lễ vật của Thánh đế ban cho ta ngày hôm nay."

      "Hôm nay, Thánh đế hạ lệnh cho ta tặng lễ cho ngươi, lễ vật này ngươi nhất định phải nhận. Nếu , ta tuy rằng lấy mạng của ngươi, nhưng ta làm cho cả Long Diệu Hoàng cung giống tòa kim đình này." Thần bí nam tử vừa dứt lời, hữu chưởng bỗng dưng nâng lên, năm đạo hồng quang dã phóng ra, hướng tới kim đình mà Khương thái hậu cùng Hiên Viên Ly ngồi lúc trước.

      Oanh tiếng vang lên, trong nháy mắt chỉ cả tòa kim đình bị hồng quang biến thành tro tàn, mà hồng quang còn tạo ra cái khe bề rộng chừng thước, bề sâu chừng ba thước.

      Khương thái hậu, hoàng đế Hiên Viên Ly cùng với chúng đại thần lưng đầy mồ hôi lạnh nhìn về phía cái khe kia, thân thể chịu khống chế bắt đầu run rẩy.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu ngươi muốn toàn bộ Long Diệu Hoàng cung hóa thành tro tàn, lập tức lấy đá thủy tinh ra." Thần bí nam tử nhếch đôi môi đỏ mọng tạo thành độ cong lãnh, lạnh nhạt mở miệng.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh như hàn băng ngàn năm. Nàng có thể cảm giác được linh lực người này phóng ra, mạnh hơn linh lực của nàng rất nhiều. Chỉ sợ nếu là thực dùng linh lực phá hủy toàn bộ hoàng cung Long Diệu, cũng chỉ làchuyện dễ như trở bàn tay.

      "Lễ vật có lợi với ta, ta có lý do nào cự tuyệt." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nhếch môi, từ trong tay áo lấy viên đá thủy tinh ra.

      Tuy rằng nàng thực nghi ngờ hành động cổ quái của Linh Cung Thánh đế phái thần bí nam tử tặng lễ vật, nhưng mà dựa theo trí nhớ mẫu thân truyền lại cho nàng, nàng biết thần bí nam tử này .

      Người của Linh Cung đều có linh lực giống nhau, nhưng mà nếu có người có linh lực hoàn toàn giống mẫu thân, đưa máu tươi của vào trong viên đá thủy tinh, quả có thể giúp nàng khởi động viên đá thủy tinh sớm hơn.

      khi như vậy, nàng đương nhiên có lý do cự tuyệt. Bởi vì nàng biết , chỉ khi hấp thu toàn bộ linh lực mà mẫu thân lưu lại cho nàng, nàng mới chân chính có thực lực để chống lại người của Linh Cung.

      "Mở lòng bàn tay ra, đem viên đá thủy tinh đặt ở ." Thanh lạnh lùng của thần bí nam tử từ sau bình phong ra.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng chuyện, nàng cúi đầu, dựa theo lời thần bí nam tử đem viên đá thủy tinh đặt trong lòngbàn tay.

      Bất quá hai tròng mắt nàng lại giấu u quang thị huyết, trong lòng lạnh lẽo : khiến người trong thiên hạ đều sợ hãi người Linh Cung phải , tốt lắm, hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta nhịn các ngươi. Nhưng mà, sau khi hấp thu linh lực của mẫu thân cùng với lấy được bảo vật trong địa hạ cung điện, các ngươi lại đến trêu chọc ta thử xem?

      Cùng lúc đó, thần bí nam tử ở sau bình phong, hữu chưởng cũng tạo ra vết thương .

      Lập tức đem hữu chưởng áp vào bình phong màu sắc rực rỡ, xuyên qua nó tạo thành cái lỗ , cùng ít máu tươi đánh về phía viên đá thủy tinh trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Mà ngay tại thời điểm thần bí nam tử đem máu tươi trong lòng bàn tay, lợi dụng linh lực đưa vào viên đá thủy tinh, nguyên bản Khương thái hậu, Hiên Viên Ly cùng với chúng đại thần nhìn viên đá thủy tinh, trong nháy mắt cảm giác được khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, tựa hồ máu tươi muốn theo cổ phun ra.

      Những người có võ công lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận nội lực điều tức. Mà những người có võ công thể làm gì, chỉ có thể lấy tay bưng kín ngực đau nhức, cúi đầu mãnh liệt phun ra máu tươi.

      Còn lại Hiên Viên Diễm nhíu mày xem xét Hiên Viên Ly ngồi xếp bằng tại chỗ, nhìn thấy trán đầy mồ hôi lạnh, mặt cũng bắt đầu mất huyết sắc. Hiên Viên Diễm lập tức tới sau Hiên Viên Ly, đem song chưởng kề sát lưng Hiên Viên Ly, vận nội lực giúp Hiên Viên Ly điều tức.

      Mà mười hoàng y nữ tử đỡ dải lụa màu sắc rực rỡ, khỏi nhìn nhau mấy cái.

      Hiên Viên Diễm đúng là có nội lực tốt, cần điều tức liền có thể chịu đựng hồng quang phóng thích đánh vào, thậm chí còn có thể vận nội lực giúp Hiên Viên Ly hộ thể. Xem ra trong Long Diệu Hoàng triều, phải ai cũng giống con kiến chịu nổi kích.

      Vèo tiếng vang lên, thần bí nam tử đemhồng quang thu trở về, máu trong lòng bàn tay cũng nhanh chóng rút khỏi dải lụa màu sắc rực rỡ.

      Chỉ thấy nhàng vung ống tay áo lên, vết thương ở lòng bàn tay liền dính chút thuốc bột màu trắng, bàn tay bị thương bỗng dưng nắm chặt, thời điểm mở tay ra, vết thương trong lòng bàn tay khi nãy còn đổ máu quỷ dị khép lại.

      "Rút." Thần bí nam tử ra lệnh xong, thân hình được hồng quang diễm lệ bao phủ, vèo tiếng vang lên, lại lấy tốc độ thể nhìn thấy biến mất tại chỗ.

      Mà cùng với tiếng ra lệnh của thần bí nam tử,mười tên hoàng y nữ tử lập tức tháo xuống dải lụa rực rỡ, trong nháy mắt bị các nàng thu vào tay áo. Chỉ thấy các nàng mũi chân điểm cái, tóc đen tung bay theo gió tạo thành đường cong xinh đẹp, tiếp bóng dáng các nàng cũng biến mất tại chỗ.

      Nguyên bản mọi người khoanh chân điều tức, lúc này lập tức ngừng lại, ôm ngực cực kỳ thoải mái, chậm rãi từ đất đứng lên.

      Bởi vì Hiên Viên Diễm vận nội lực trợ giúp, lúc hoàng đế Hiên Viên Ly đứng dậy thực có gì thoải mái, vỗ bả vai Hiên Viên Diễm, ánh mắt tiếng động : Diễm, cảm tạ.

      Hiên Viên Diễm cũng vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Ly, ánh mắt tiếng động trả lời: đúng là ngốc hoàng huynh của ta, với ta cần gì phải khách khí như thế chứ? Đừng quên, chúng ta là thân huynh đệ.

      "Diễm, nếu người của Linh Cung biết tồn tại của ta rồi. Xem ra. . . Khuôn mặt này cũng cần lại che lấp ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt dời bước đến trước mặt Hiên Viên Diễm, nhướng mày .

      " sai, hình dáng của nàng dấu cũng đủ lâu, vẫn là nên lộ ra hít thở khí ." Hai tròng mắt Hiên Viên Diễm chứa đầy ý cười, giọng điệu dịu dàng trả lời. Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, nâng tay bóc mặt nạ da mặt.

      "Hí. . ." Ngay tại lúc Thượng Quan NgưngNguyệt bóc mặt nạ da, trong khí nhất thời liên tiếp có tiếng hít khí.

      Trời ạ, đây rốt cuộc là dung nhan như thế nào a? Đâu chỉ là tuyệt mỹ làm người ta tê tâm liệt phế, quả thực chính là kinh thiên động địa a!

      Trừ Hiên Viên Diễm từng thấy dung nhan của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, toàn bộ mọi người đều mang vẻ mặt đờ đẫn nhìn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Cho dù Khương thái hậu cũng là nữ tử, cũng đem tầm mắt khó tin ngừng lại mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt . . .
      Billy Nguyễn thích bài này.

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 67: Phong tư kinh thế

      Ánh mặt trời quanh quẩn, mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàng bay múa, ở trong gió tạo ra độ cong làm người si mê.

      Da thịt vô cùng mịn màng, đôi mắt trong suốt, lông mày như vẽ, cái mũi thanh tú, môi đào kiều diễm ướt át, mi tâm lại có đóa hoa sen máu ngạo nghễ. Làm người ta chỉ sợ lơ đãng liếc nhìn cái, đều bị hút hồn.

      Chúng đại thần trong lòng khắc chế được la lên: trời ạ! Tuyệt sắc dung nhan này, chỉ sợ muôn hoa cũng phải xấu hổ , này. . . Đẹp đến thể tả a!

      Hoàng đế Hiên Viên Ly cũng ngây ngốc há hốc miệng, từng nhìn thấy bức họa của Linh Cung Thánh chủ, dung mạo thoát tục của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy rằng giống hệt Linh Cung thánh chủ, nhưng khí chất lại ràng khác nhau.

      Linh Cung thánh chủ toàn thân tản ra tiên khí nhiễm bụi trần, mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại tản ra khí mị hoặc cùng ngạo mạn. dung hợp giữa tiên nhan và tư, càng làm cho bị rung động hơn dung mạocủa Linh Cung thánh chủ.

      Nhưng mà điều làm càng thêm rung động là, mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt có đóa hoa sen máu ngạo nghễ. Này cho dù đánh chết , cũng tuyệt thể đoán được,Thượng Quan Ngưng Nguyệt thế nhưng chính là phượng tinh mà hữu tướng vẫn thầm phái người tìm kiếm a!

      Khương thái hậu cũng bị phong tư tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm kinh hãi cùng rung động, nội tâm bà dữ tợn hò hét: nếu ai gia có thể có được phong tư mê hoặc chúng sinh như vậy, chỉ sợ tiên hoàng năm đó cam tâm tình nguyện vì ai gia giải tán hậu cung, vậy hôm nay đâu cần oán hận chứ?

      Bỗng dưng, ánh mắt Khương thái hậu chuyển thành ngoan độc. Vì sao mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại có hoa sen máu, chẳng lẽ nàng chính là người mà mình phái người thầm điều tra, là phượng tinh tương lai nhất thống thiên hạ?

      Làm sao có thể như thế, Hiên Viên Diễm cư nhiên cưới phượng tinh làm phi? Chẳng lẽ giang sơn Long Diệu nhất định thuộc về Hiên Viên Diễm?

      , bà cho phép chuyện này phát sinh. Giang sơn Long Diệu phải là của Kỳ nhi, nếu bà có thể thuận lợi giúp Kỳ nhi đoạt được đế vị, bà tình nguyện giang sơn Long Diệu hoàn toàn bị hủy, cũng tuyệt để Hiên Viên Diễm xưng đế.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn mọi người bốn phía, ánh mắt u lãnh xem xét mặt nạ da trong tay, đầu ngón tay gảy , làm cho mặt nạ da theo gió rơi xuống đất.

      Linh Cung, ngươi nếu tha ta, ta nhất định cho các ngươi kết cục truyền kỳ làm người kinh sợ. Ta làm cho toàn thể thế giới đều biết, người chân chính bọn họ nên e ngại là Linh Cung, hay vẫn là Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta!

      "Nguyệt nhi, chúng ta hồi phủ chứ?" Hiên Viên Diễm nâng tay vén mấy sợi tóc loạn trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu dịu dàng .

      Nay thái tử hai nước giả ý chào từ biệt, chỉ sợ lão bà Khương thái hậu sớm ngày mai, khẩn cấp dẫn người địa hạ cung điện tìm bảo vật ?

      Xem ra cũng phải lập tức điều động nhân thủ, bảo vật trong địa hạ cung điện là vật Nguyệt nhi muốn, để nó rơi vào tay Khương thái hậu, Tiêu Hàn cùng với Dạ Dật Phong.

      "Chi chi chi, chi chi chi. . ."

      -- đúng vậy đúng vậy, tiểu chủ tử, chúng ta nhanh chút hồi phủ . Ngự hoa viên này chút cũng tốt xem, Cầu Cầu đều nhàm chán đến buồn ngủ. Tiểu kim chồn Cầu Cầu cũng lười biếng vươn tiểu móng vuốt, phát ra chồn ngữ mà chỉ có Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới hiểu.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt gì nhìn Cầu Cầu, trong lòng tức giận thầm: lúc trước thời điểm ngươi ngấu nghiến ăn chuối, như thế nào kêu nhàm chán a?

      "Diễm, hồi phủ ." Lập tức, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, tay phải kéo tay Hiên Viên Diễm, vai trái khiêng Cầu Cầu vừa nghịch ngợm vừa đáng , ngẩng đầu ngạo nghễ ra ngoài ngự hoa viên.

      Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm rời , hoàng đế Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu lạnh lùng nhìn nhau, suất lĩnh hai phe đại thần biến mất ở ngự hoa viên. . .

      Bầu trời mảnh màu xanh, mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời tỏa ra sắc vàng rực rỡ.

      Mà trong ngự hoa viên, cảnh tượng hoa sen bị người của Linh Cung phá hủy vô cùng thê thảm, cũng chẳng hề ảnh hưởng đến những cây hoa xung quanh rung rinh trong gió, chúng vẫn tận tình tỏa ra mùi hương thơm ngát làm động lòng người.

      Lúc này, nhìn thấy mọi người trong ngự hoaviên tản , mái nhà, hoàng y nữ tử mang mạn che mặt mở miệng : "Thánh tôn, nghĩ tới dung mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ giống hệt thánh chủ, mà khí chất còn hơn hẳn thánh chủ."

      "Nàng chỉ có khí chất hơn hẳn thánh chủ, chỉ sợ khi nàng hấp thụ toàn bộ linh lực của thánh chủ, phát ra uy lực ai trong Linh Cung chúng ta có thể bì kịp." Linh Cung thánh tôn cụp mắt xuống, ngón tay thưởng thức mấy sợi tóc bên má, thản nhiên mở miệng. đích xác là thần bí nam tử vừa mới cắt tay, đem máu tươi rót vào viên đá thủy tinh.

      "Cái gì, điều này sao có thể chứ?" Mười hoàng y nữ tử đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Linh Cung thánh tôn, khó tin kinh hô.

      "Như vậy chẳng phải là rất tốt." Khóe môi Linh Cung thánh tôn gợi lên độ cong u lãnh, trong mắt xẹt qua hào quang quỷ dị.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt này, toàn thân tỏa ra hơi thở cuồng ngạo. biết vì sao, thế nhưng cảm thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt so với Thánh đế càng có phong phạm vương giả thống trị vạn vật hơn, nàng tựa hồ mới chân chính là chúa tể vạn vật.

      Nghe được Linh Cung thánh tôn , mười hoàng y nữ tử nhất thời thu liễm vẻ khiếp sợ, các nàng nhìn nhau cười, hoàng y nữ tử lạnh lùng mở miệng : "Thánh tôn rất đúng, nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt có thể đem linh lực phát huy đến mức tận cùng, kế hoạch của chúng ta càng thuận lợi tiến hành rồi."

      "Thuộc hạ tham kiến thánh tôn!" Đúng lúc này, gã hắc y nam tử quỷ mị nhảy lên mái nhà, thanh vô cùng cung kính vang lên, đồng thời cũng nửa quỳ sau lưng Linh Cung thánh tôn.

      "Như thế nào, Thánh đế có phải có hành động?" Linh Cung thánh tôn phút chốc quay người lại, hai tròng mắt thâm thúy nhìn thuộc hạ của mình.

      "Thánh đế vừa biết được tồn tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, liền sai bốn sứ giả Phong Lôi Vũ Điện xuất cung, phỏng chừng tối nay bốn sứ giả đến Long Diệu Hoàng triều." Hắc y nam tử chi tiết bẩm báo.

      "Ta mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần bốn sứ giả Phong Lôi Vũ Điện vừa xuất ở Long Diệu Hoàng triều, các ngươi phải lập tức giải quyết bọn họ cho bản tôn." Linh Cungthánh tôn nhíu mày, thanh lãnh lệ .

      "Thuộc hạ hiểu." Hắc y nam tử cung kính ứng tiếng xong, bóng dáng nhanh chóng chợt lóe, cả người giống như gió khỏi.

      "Thánh tôn, nếu bốn sứ giả Phong Lôi Vũ Điệnkhông thể đúng lúc phục mệnh Linh Cung, chỉ sợ Thánh đế phái càng nhiều sứ giả xuất cung, có khi còn sai cả hộ pháp xuất cung." hoàng y nữ tử nhìn Linh Cung thánh tôn, mở miệng nhàn nhạt .

      "Phái hộ pháp như thế nào? Nhớ kỹ, trước khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến địa hạ cung điện lấy bảo vật, cùng với hấp thu toàn bộ linh lực của thánh chủ, cho dù Thánh đế sai bao nhiêu sứ giả hay hộ pháp xuất cung, các ngươi đều phải giải quyết hết cho ta." Linh Cung thánh tôn lạnh lùng mở bạc môi, hai tròng mắt thị huyết quét về phía mười hoàng y nữ tử.

      "Bọn thuộc hạ biết." Mười hoàng y nữ tử bỗng dưng cúi đầu, thanh vô cùng thần phục đáp.

      "Rút thôi." Linh Cung thánh tôn vung ống tay áo, toàn thân mang khí tức tà lãnh biến mất mái nhà.

      Thánh đế, ta càng ngày càng chờ mong ngươi cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt quyết đấu, tin tưởng nhất định rất phấn khích. Rốt cuộc ngươi tiếp tục là nhân vật truyền kỳ, hay vẫn là bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt cướp mất đây?

      "Vâng." Mười hoàng y nữ tử cùng ứng tiếng xong, mũi chân cũng nhanh chóng điểm cái, bóng dáng quỷ mị biến mất khỏi mái nhà.

      Cùng lúc đó, mái nhà khác. Gió lạnh thổi đến, vô số đóa hoa đào hồng nhạt diễm lệ bay múa, trong khí tản ra mùi hương làm say lòng người.

      "Này quả thực là làm người ta thể tưởng tượng được, người Linh Cung nếu biết tồn tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, còn xuất trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng vì sao lại động thủ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứ?" thị vệ nâng tay gãi gãi đầu, mặt bày ra biểu tình nghi hoặc.

      "Càng làm cho người ta nghĩ ra là, bọn họ những lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà còn đưa máu tươi vào viên đá thủy tinh, giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt hấp thụ linh lực trong nó. Người Linh Cung phải là bị trúng tà , nếu sao lại làm ra hành động như thế?" gã thị vệ cũng nâng tay gãi gãi mặt, khóe miệng giật giật .

      "Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt này phong tư tuyệt sắc, đúng là làm cho ta sâu rung động." Còn lại hai gã thị vệ bỗng dưng ngẩng đầu, trăm miệng lời .

      "Đâu chỉ bị rung động, ta còn cảm giác linh hồn như bị gột tẩy." Nguyên bản hai gã thị vệ còn suy nghĩ hành động khác thường của người Linh Cung, nghe thấy đồng bạn đề cập đến dung mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong đầu ngăn nổi lại hồi tưởng đến lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt bóc mặt nạ da, lộ ra hình dáng kinh diễm.

      Mà giờ phút này, Vô Ngân công tử ngồi trong cỗ kiệu tao nhã, cụp mắt xuống thưởng thức đóa hoa đào hồng nhạt trong tay.

      Linh Cung vì sao lại hành động khác thường như thế, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?

      Gió thổi nhấc lên màn kiệu, bướng bỉnh chuivào trong, làm bạch y của Vô Ngân công tử cũng bay lên. Vô Ngân công tử gảy ngón tay, làm đóa hoa đào bay trong gió, đôi mày thanh tú nhíu lại, mở miệng thản nhiên : "Rút thôi."

      "Vâng, công tử." Bốn gã theo hầu lập tức ứng tiếng, hai tròng mắt cung kính nhìn về phía Vô Ngân công tử.

      Nhưng lập tức, bọn họ liền hít vào ngụm khí lạnh. Trời ạ, công tử nhà bọn họ thế nhưng nhíu mày, đây chính là lần đầu tiên công tử nhíu mày từ trước đến nay sao? Xem ra ngay cả công tử của bọn họ thông minh hơn người, cũng bị tâm tư quỷ dị khó dò của Linh Cung vây khốn rồi.

      Người Linh Cung, các ngươi rốt cuộc là làm cái quỷ gì a? Bốn gã theo hầu khóe miệng run rẩy nhìn nhau vài cái, đưa tay cầm cán kiệu, đạp gió biến mất. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :