1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 56.2 Thiệp mời lấy mạng



      Bỗng dưng, bởi vì có năm mươi huyết sĩ gia nhập, cuộc tỷ thí giết người giữa Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong còn thoải mái nữa. Khôngthể tưởng tượng được mặt nạ nam tử này thế nhưng còn có năm mươi thủ hạ võ công cao cường như thế, trong lòng hai người thầm .

      Bất quá, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong đều phải là kẻ đầu đường xó chợ, chỉ có chút lo lắng rồi chợt tắt, chiêu thức giết địch càng hung ác hơn.

      Trong nháy mắt, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đồng thời giết được mấy tên hắc y nhân, gió lạnh mang theo mùi máu tươi tràn ngập bốn phía.

      Muốn lấy mạng mấy hắc y nhân chỉ trong nháy mắt là có thể, nhưng là muốn trong nháy mắt đòi lấy mạng của mấy chục huyết sĩ, quả có chút khó khăn.

      Võ công của năm mươi tên này cao cường hơn nhiều so với bọn người kia, hơn nữa bọn họ nhân số lại đông. Cho nên, cho dù Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong có võ công cao tới đâu, nội lực cường đại tới đâu, nhất thời muốn hoàn toàn giải quyết bọn họ, cũng phải là chuyện dễ.

      "Bày trận." Đúng lúc này, trong số huyết sĩquát lớn. Trong khoảnh khắc, đám huyết sĩ đồng loạt lùi lại mấy bước, dùng thân làm thành cái lưới, đem Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn bao bao vậy ở giữa trận.

      Tiếp theo, liền thấy bọn họ cực kỳ ăn ý xoay tròn, kiếm khí trong tay nhanh như chớp quấn lấy nhau, tỏa ra sắc bén đánh về phía Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.

      Cùng lúc đó, đám hắc y nhân điểm mũi chân, mũi kiếm rạch đường giữa trung, ngoan lệ hướng về phía Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn, trong khí nhất thời tràn đầy hơi thở trí mạng khiến người ta hít thở thông.

      Phải tốc chiến tốc thắng, nếu thời gian càng lâu, đối bọn họ càng có lợi. Đối thủ nhân số quá đông, mà thể lực của bọn họ chung quy là có hạn.

      Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong nhìn nhau, hai người quay lưng vào nhau để tránh bị tập kích,vũ khí trong tay càng lưu tình chút nào hướng về phía địch mà chém giết. Từ lúc Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong phối hợp vô cùng hoàn mỹ, mặt đất thi thể hắc y nhân càng ngày càng nhiều . . .

      Cùng lúc đó, nam tử mặt nạ kia híp mắt, nhìn về phía cây đại thụ chọc trời cách đó xa. Oanh tiếng vang lên, đánh chưởng về phía cái cây um tùm, cây cối nhất thời chịu nổi nội lực cường đại của mặt nạ nam tử, yếu ớt chịu nổi đổ xuống.

      Mà trong nháy mắt cây đại thụ ngã xuống, nguyên bản hai người nấp trong cậy, bỗng phi thân ra ngoài, hai người này chính là HiênViên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Chỉ thấy Hiên Viên Diễm ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở giữa trung xoay người cái, chậm rãi rớt xuống mặt đất.

      Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Hai người họ vì sao đến đây? Là theo dõi bọn họ đến đây, hay là hai người họ cũng nhận được thư của tên mặt nạ nam tử thần bí kia?

      chưởng đánh tới địch nhân, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đồng thời quay qua nhìn Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng lập tức, bọn họ liền che dấu nỗi lòng, tiếp tục ngưng thần chăm chú đối địch.

      "Ai u, ta cái kia a, chúng ta bất quá là nằm ở cây xem diễn trò mà thôi, lại trở ngại ngươi giết người. Cho nên, ngươi cần gì phải xuất chưởng làm bọn ta sợ hãi chứ?" Thượng quan Ngưng Nguyệt từ trong lòng Hiên Viên Diễm nhảy xuống, nâng tay vén vén tóc bị nội lực của mặt nạ nam tử làm cho có chút hỗn độn, giọng điệu trào phúng .

      "Nguyệt nhi, chúng ta vẫn là trốn xa chút xem diễn , đừng vì xem diễn mà mất mạng, thực là đáng giá." Hiên Viên Diễm cũng bĩu môi, bỗng dưng kéo cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bước sang bên cạnh mấy bước tượng trưng.

      "Diễm, sớm biết rằng trận đấu này phấn khích như thế, ta nên mang chút hạt dưa, lạc tới a. bên cắn hạt dưa, ăn lạc, bên xem diễn mới nghiền a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt phối hợp lách vài bước, nghiêng đầu, hai tròng mắt chứa ý cười quyến rũ .

      "Bằng . . . Nguyệt nhi ngươi trước ở trong này xem diễn trò, Diễm hồi phủ lấy hạt dưa và lạc lại đây được ?" Hiên Viên Diễm cũngnghiêng đầu, biểu tình tươi cười có chút bối rốitrả lời.

      Phía trước, đánh đến nghiêng trời lệch đất, tràn đầy máu tươi. Mà ở bên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm lại giống như ở thế giới khác.

      Nhìn biểu tình của bọn họ, nghe bọn họ đối thoại, giống như đối với họ mànói, phía trước phải là chiến trường giết tróc, mà là hoa viên với những bông hoa nở rộ đung đưa trong gió. Mà bọn họ trùng hợp ngang qua, cảm thấy phong cảnh là đẹp sao tả xiết, cho nên dừng lại cước bộ, nhân cơ hội thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên.

      "Quên quên , vạn nhất đồ ăn vặt ngươi còn tới, bọn họ chết hết, vậy ngươi chẳng phải là chuyến vô ích? Ta còn khống chế được cơn thèm ăn đồ ăn vặt, cứ như vậy xem diễn thôi." Thượng quan Ngưng Nguyệt nhún vai, thân hình lười biếng dựa vào Hiên Viên Diễm, ngưng mắt xem xét phía trước.

      "Người ta quá hung ác, cho chúng ta thoải mái nằm ở cây xem diễn, khiến chúng ta phải vất vả đứng xem. Nguyệt nhi a, nếu ngươi đứng mệt, nhớ tiếng nga, Diễm xoa bóp chân cho ngươi." dung nhan dã của Hiên Viên Diễm lên nụ cười quỷ dị, tay vuốt ve tóc Thượng Quan NgưngNguyệt.

      "Xuỵt, đừng nữa. Mau nhìn, lại có đám hắc y nhân chết rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng cánh tay huých huých Hiên Viên Diễm, giọng điệu lười biếng .

      "Ai nha, ta vừa mới vội vàng ân cần với Nguyệt nhi a, cư nhiên bỏ lỡ màn kích thích như thế, là rất đáng tiếc." Hiên Viên Diễm lập tức phối hợp ngưng mắt nhìn theo, tiếp mang biểu tình uể oải, trong môi tràn ra thanh tiếc hận.

      " có việc gì có việc gì, còn có nhiều người chết nữa a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giọng điệu mềm mại đáng an ủi, hai người bọn họ kẻ xướng người họa, hoàn toàn nhìn đến ánh mắt lãnh của tên nam tử mặt nạ.

      "Tối nay, ta chỉ định mời Thương Nguyệt thái tử cùng Bắc Dực thái tử hai người cửu tuyền. Thế nhưng Thụy vượng gia Long Diệu vương triều lại đến, chủ động tới nộp mạng. Như vậy cũng rất tốt, bổn tọa liền giải quyết ba người các ngươi, tránh cho sau này phải vất vả chạy đến Thụy vương phủ, đưa thư mời Thụy vương. "Mặt nạ nam tử lãnh nhìn Hiên Viên Diễm, giọng điệu tàn ác .

      Bất quá trong lòng nghi hoặc, cái tiểu nha đầu vô cùng xấu xí bên cạnh Hiên Viên Diễm là ai? Nghe Hiên Viên Diễm cùng xấu nha đầu kia chuyện, tựa hồ quan hệ giữa HiênViên Diễm cùng xấu nha đầu kia thực bình thường ?

      Xem bộ dạng nha đầu kia, ràng còn là tiểu hài tử vị thành niên a. Nhưng lời của nàng, vì sao lại như vậy . . .

      Thôi, mặc kệ xấu nha đầu này là ai, nếu nàng cùng Hiên Viên Diễm có quan hệ bình thường, như vậy tối nay khiến cho nàng cùng Hiên Viên Diễm có đến mà có về.

      "Mẹ kiếp, ta người nào đó a, Diễm nhà ta nhàm chán, thuận tiện mang theo ta cũng nhàm chán chạy tới nơi này xem diễn trò mà thôi, ngươi sao lại muốn giết a?" ThượngQuan Ngưng Nguyệt xoa xoa thắt lưng, tâm tình tựa hồ cực kỳ khó chịu .

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xem diễn là ý tứ gì, tự mình diễn trò phải tốt hơn sao?"Lúc này, Dạ Dật Phong dùng quạt trúc giết hai tên hắc y nhân xong, nghiêng đầu, cư nhiên đuổi kịp tán gẫu với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Đương nhiên, lời trêu tức của ý tứ là: Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xem người khác giết người có ý nghĩa gì đâu, chính mình động thủ giết người mới kích thích a.

      "Ta Thương Nguyệt thái tử a, ngươi vẫn là hảo hảo làm nhân vật diễn trò . Ngươi nếu là chào cảm ơn, ta quên vỗ tay cho ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lướt qua Dạ Dật Phong, giọng điệu lưu luyến mang theo ý cười .

      Giống vậy, trong lời Thượng Quan NgưngNguyệt cũng có ý tứ là: Dạ Dật Phong a, ngươi vẫn là đánh nhanh chút a, giết người a. Nếu ngươi giết địch nhân, ngược lại bị địch nhân giết chết, như thế ta xem mới nghiền a.

      Hai mắt Hiên Viên Diễm tuy rằng đầy ý cười nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Dạ Dật Phong đối thoại, trong lòng thầm suy tư. Mặtnạ nam tử thần bí rốt cuộc là ai a? vì sao phải giết Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, thậm chí là chính mình đây? Mục đích của đến tột cùng là cái gì?

      "Huyết sĩ phòng chữ thiên, lập tức rời khỏi vòng chiến, giết Hiên Viên Diễm cùng nha đầu bên cạnh cho ta." Mặt nạ nam tử híp mắt, hai tròng mắt thâm thúy xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp lạnh lùng phát ra mệnh lệnh.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Nữ nhi của đại tướng quân Thượng Quan Hạo của Long Diệu Hoàng triều, thiên hạ đệ nhất xấu nữ? Trong truyền thuyết, nàng phải là người ngu sao, vì sao nhận thấy nàng có chút dấu vết si ngốc nào đây?

      "Tuân mệnh." Mặt nạ nam tử vừa dứt lời, mười tên huyết sĩ lập tức rời khỏi vòng chiến chỗ Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn, nhanh chóng giơ kiếm bổ về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm.

      "Diễm a, Nguyệt nhi luôn luôn là người tay thể xách, vai thể gánh, ngay cả con gà cũng dám giết. Cho nên việc giết người này, toàn bộ giao cho ngươi nga, ta vẫn nên tiếp tục ngoan ngoãn ở phía sau xem diễn thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giọng điệu làm nũng xong, bóng dáng nhanh chóng chợt lóe, thối lui đến sau lưng Hiên Viên Diễm. Tiếp theo, khoanh tay, ngẩng đầu thưởng thức màn diễn.

      Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong lơ đãng quét mắt qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co rút. Đối với chiến tích Thượng Quan Ngưng Nguyệt tạo ra ở Long Diệu Hoàng triều, bọn họ phái thuộc hạ điều tra ràng rồi.

      Nổ hoa viên Tuyên vương phủ, cắt lưỡi của quản gia Tuyên vương phủ, cắt gân tay của bọn thị vệ Tuyên vương phủ. Nàng lại còn tay thể xách, vai thể gánh, ngay cả gà cũng dám giết? Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lời này ngươi chút xấu hổ sao?

      "Được." Hiên Viên Diễm ứng tiếng, thanh nhuyễn kiếm theo tay áo bay ra. Mũi kiếm ở giữa trung tỏa ra sát khí, mâu trung Hiên Viên Diễm mất ý cười, tản ra sữ lạnh lung khiến người sợ hãi.

      Lập tức, nhuyễn kiếm trong tay đánh tới mười tên huyết sĩ. Vô số đạo ngân quang tựa như hỏa long điên cuồng phun ra, luồng khí cường hãn như cắn nuốt thiên địa, tiếp chỉ thấy mũi kiếm của lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, giết chết huyết sĩ.

      Mũi kiếm lại lần nữa giương lên, đón đòn tấn công của chín tên huyết sĩ còn lại, đồng thời còn quên dùng lưng của mình, bảo hộ cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt phía sau.

      "Nha, nghĩ tới thời điểm Diễm nhà ta giết người, dung mạo vô cùng mị hoặc. Thời điểm giết người, mỹ mạo thực làm người ta kinh tâm động phách a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày cười cười, trong môi tràn ra lời khen Hiên Viên Diễm.

      " , vậy Nguyệt nhi thích Diễm giết người, hay là giết người a?" Mũi kiếm của HiênViên Diễm quét tới, xuyên qua gáy tên huyết sĩ, đem địch nhân trước mặtvào mắt, quay đầu vẻ mặt tươi cười tán gẫu với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Vẫn là lúc giết người uy phong lẫm lẫm, làmNguyệt nhi thích hơn chút nga." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lông mày dương cao, mở miệng trả lời.

      "Như vậy a, xem ra. . . Diễm phải ra sức chút rồi." Hiên Viên Diễm trừng mắt trêu tức Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rồi quay đầu lại. Cùng lúc đó, ý cười trong mắt biến mất, thay vào đó là sát khí.

      Tên mặt nạ thần bí này rốt cuộc là ai? đến tột cùng vì sao phải gửi thư dụ dỗ Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong tới đây để giết bọn họ a? Còn có, nếu cũng có ý định giết mình, vì sao lúc trước gửi thư cho mình chứ?

      Chẳng lẽ. . . trong lòng Hiên Viên Diễm có phỏng đoán, có thể Thương Nguyệt thái tử, Bắc Dực thái tử cùng với Hiên Viên Diễm là địch nhân , chỉ sợ trừ bỏ người kia, có người thứ hai ?

      Nghĩ lại, khẳng định là người kia. Nay Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong lấy thân phận khách quý làm khách ở Long Diệu Hoàng triều, nếu hai người bọn họ bỗng nhiên ly kỳ chết trong rừng cây ở Long Diệu Hoàng triều, như vậy hoàng đế Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc làm như thế nào đây? Nhất định họ hợp tác khởi binh, tấn công Long Diệu Hoàng ?

      "Huyết sĩ phòng chữ địa, lập tức rút khỏi vòng chiến, lấy mạng nha đầu kia cho ta." Tròng mắtâm lệ của mặt nạ nam tử xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, phát ra mệnh lệnh.

      "Vâng." Năm huyết sĩ phòng chữ địa cũng nhanh chóng rời khỏi vòng vây Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, vung kiếm chút lưu tình về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 56.3: Thiệp mời lấy mạng



      "Chỉ có mấy con kiến này, bọn họ cũng xứng lấy mạng của ta? Xem ra. . . Ngươi vẫn là bảo bọn họ lấy mạng lá cây ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã, phun ra lời .

      Lấy mạng của nàng, xứng? Vẫn là lấy mạng của lá cây mệnh? Mức độ trào phúng đạt đến cảnh giới vô địch a, Nguyệt nhi nhà quả nhiên đủ cuồng ngạo a, chính là vừa xong hai câu, tự tin của nhóm sát thủ trước mắt hoàn toàn bị dập tắt.

      Hiên Viên Diễm cùng tám huyết sĩ phòng chữ thiên chém giết, nghe được thượng Quan Ngưng Nguyệt , là hận thể bỏ nhuyễn kiếm trong tay xuống, tìm cây đại thụ làm chỗ dựa mà ngửa đầu cười to.

      Cùng lúc đó, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong kịch liệt đánh địch cũng nhịn được giật giật khóe miệng. Trong lòng thầm : Thượng Quan Ngưng Nguyệt a Thượng Quan Ngưng Nguyệt a, nha đầu ngươi, đúng là đủ tuyệt.

      "Dám ta là kiến, xem ta đem ngươibầm thây vạn đoạn." Năm tên huyết sĩ phòng chữ địa, đè nén tức giận muốn phun máu, cắn răng mở miệng đồng thời vung kiếm bổ về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ai u, ta là rất sợ đó nga." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khinh thường bĩu môi , hai tròng mắt tỏa ra nét cười nồng đậm trào phúng.

      Nhìn thấy năm tên huyết sĩ sắp tới gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tay phải Hiên Viên Diễm giơ kiếm đánh úp về phía địch nhân trước mặt mình, tả chưởng cũng bỗng dưng dương lên. , là muốn vận nội lực, chuẩn bị đánh bay năm tên muốn giết Nguyệt nhi.

      "Diễm, ngươi làm việc của ngươi. Năm người này khi đe dọa ta, ta đây cũng ngại tự mình ban cho bọn họ giấy thông hành xuống địa ngục." Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt qua tả chưởng của Hiên Viên Diễm,giọng điệu kiêu ngạo mang theo ý cười mở miệng.

      "Ân." Hiên Viên Diễm nhanh chóng thu tả chưởng về, đánh tới địch nhân trước mặt. Ý tứ của Nguyệt nhi quá ràng, nàng chuẩn bị tự mình đại khai sát giới.

      "Muốn chịu chết phải ? Rất tốt, vậy tốc độ phải nhanh hơn chút, mau chạy tới trước mặt ta đón nhận cái chết ân huệ ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng nhếch đôi môi đỏ mọng, cười đến tà ác, cổ tay nàng bỗng dưng giơ lên, cái tú hoa châm từ trong tay áo bay ra, quấn quanh cổ tay nàng.

      Vèo tiếng vang lên, huyết sĩ phòng chữ địa nhanh chóng đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thời điểm mũi kiếm của sắp chạm đến ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bóng dáng nàng bỗng quỷ mị chợt lóe, dễ dàng tránh được mũi kiếm.

      Tiếp theo, tú hoa châm quấn quanh tay nàng bỗng nhiên bay lên, mang theo ánh sáng hủy diệt, cây châm trong nháy mắt xuyên qua gáy gã.

      Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tú hoa châm thoát khỏi gáy tên kia. Phốc, máu tươi như suối phun ra, khó có thể tin trừng to mắt, thân hình thẳng tắp ngã về phía sau.

      "Hí. . ." Ở bên bốn gã còn lại cũng cứng ngắc tại chỗ.

      Bọn họ căn bản là thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra tay như thế nào, đồng bọn chết dưới chân nàng, thậm chí ngay cả cơ hội phát ra tiếng kêu trước khi chết cũng có. Này. . .

      Nhưng chỉ trong giây lát, bốn gã che dấu hoảng sợ trong lòng, đồng thời vung kiếm bổ vềphía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bất quá, bọn họ có kinh nghiệm từ tên vừa chết, trực tiếp đưa mũi kiếm đến trước ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà là bóng dáng xoay tròn cực nhanh, chia làm bốn hướng đánh về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng trốn tránh, biểu tình nhàn nhã khoanh tay, đợi bốn tên đó tới gần.

      Ngay tại lúc mũi kiếm của bốn tên huyết sĩ đồng thời đâm đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ý cười mặt nàng càng đậm. Đồng thời, hàn ý trong ánh mắt nàng lại càng lạnh hơn.

      Mũi chân điểm cái, thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt như chuồn chuồn lướt nước nhảy lên giữa trung.

      Năm ngón tay vũ động, tơ hồng như khiêu vũ. Tú hoa châm tỏa ra ngân quang lóa mắt, trong nháy mắt sát khí lãnh lệ bức người thổi về phía bốn gã huyết sĩ phòng chữ địa.

      " , tiễn." Thượng Quan NgưngNguyệt thủy mâu lưu chuyển, nét cười dã tựa như hoa bỉ ngạn dẫn lối đến địa ngục.

      Gió lạnh thổi đến, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng khẽ động ngón tay. Tơ hồng tựa như huyết long xoay tròn, nhanh đến mức làm người hoa cả mắt, mà tú hoa châm biết khi nào đánh gục bốn gã huyết sĩ phòng chữ địa.

      Tơ hồng thu lại, quấn quanh cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ánh trăng sáng tỏ, đất bốn gã huyết sĩ chết, theo thứ tự bị tú hoa châm xuyên qua ngực, gáy, mi tâm, trán. Giờ phút này, toàn bộ bọn họ đều kinh sợ trợn to mắt, biểu tình chết nhắm mắt.

      "Đều tại các ngươi a, người ta chính là đến xem diễn, vì sao cứ ép người ta cùng diễn trò a, là đáng ghét a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giọng điệu mềm nhũn xong, đồng thời hai tròng mắt tản ra tà lãnh xem xét mấy thi thể.

      Mà tú hoa châm trông cực kì bình thường quấn quanh cánh tay nàng, giờ phút này cũng tựa như là sứ giả câu hồn, tỏa ra ánh sáng lạnh, làm lòng người sợ hãi. Nó giống nhau ở chỗ tiếng động cảnh cáo cùng uy hiếp: nếu ai tới gần, người đó nhất định phải chết.

      Tên đeo mặt nạ khó tin nhìn về phía ThượngQuan Ngưng Nguyệt. Mà đồng thời, Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn cũng bị kinh hãi. Cho dù là Hiên Viên Diễm biết chút về bản lĩnh của nàng cũng bị rung động mãnh liệt.

      Nàng. . . Xác thực có chút phóng đại, nhóm sát thủ đó với nàng mà , là con kiến. , có lẽ ngay cả con kiến cũng được.

      "Ta đúng là người từ bi a, cho các ngươi chết thống khoái như thế, ta cũng bị lương thiện của mình làm cho cảm động rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi, ôn nhu như nướcnói.

      Mà ba người Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong,Tiêu Hàn nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng nhịn được co rút.

      Nàng từ bi, thiện lương? Thần vạn năng a, người vừa mới lấy mạng người khác, cư nhiên khen chính mình từ bi thiện lương? Diêm Vương gia nếu nghe thấy lời của nàng, chỉ sợ cũng phải tặng vị trí địa ngục vương giả tặng cho nàng ?

      ", các ngươi cứ như vậy đáng thương hề hề nằm mặt đất, có thể có dã thú lui tới cắn nuốt thi thể bọn họ hay a? Thôi thôi, ta là người tốt, ai kêu con người ta lại luôn từ bi đâu.Vì tránh cho thi thể các ngươi bị dã thú cắn nuốt, ta thay các ngươi đem thi thể hảo hảo đứng lên nga." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị xong, nhẫn huyền băng thiết cùng vòng tay bỗng nhiên xoay tròn, vô số bột phấn bắn về phía thi thể hắc y nhân, trong nháy mắt, toàn bộ thi thể chỉ còn là bãi máu loãng hôi tanh.

      Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong nhìn thấy màn này, khóe miệng càng ngừng co rút.

      Nội tâm vô cùng từ bi? Đúng vậy, ngươi đúng là vô cùng từ bi. Bọn họ giết người tốithiểu còn để người ta toàn thây, mà nàng gọn gàng dứt khoát, làm cho người ta thi cốt còn. . .

      "Ta người nào đó a, nhóm con kiến của ngươi là vì lấy mạng ta a, nếu bọn họ phải tới lấy mạng ta, ta đây thu tú hoa châm lại, tiếp tục xem diễn nga." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày nhìn về phía mặt nạ nam tử, mang theo ý cười kéo dài .

      "Ngươi. . ." Mặt nạ nam tử gắt gao nhíu chặt chân mày, mâu quang càng thêm trầm.

      Nàng chỉ dùng chiêu, chỉ chiêu thôi a, những huyết sĩ này là những môn hạ võ công cao cường nhất của , cư nhiên kịp phản kháng mất mạng? Thậm chí, ngay cả cũng nhìn thấy ràng, nàng rốt cuộc ra tay như thế nào? Này quả thực là rất tư nghị rồi!

      "Nha đầu, ngươi chỉ có chiêu thức giết người quỷ dị khó lường, công phu dụng độc tựa hồ càng xuất thần nhập hóa nga. Cổ tay chỉ vừa lật , toàn bộ bọn thủ hạ của ta biến thành máu loãng, tại hạ đối với ngươi đúng là phục được a." Mặt nạ nam tử hai tròng mắt thâm thúy như hàn băng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thế nhưng mỉm cười mở miệng.

      "Đối với việc thủ hạ chết toàn thây, các hạ cư nhiên còn có thể chút keo kiệt khen ngợi ta. Các hạ tâm địa lãnh huyết, cũng làm ta thể bội phục a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai, hai tròng mắt tà mị nhìn về phía mặt nạ nam tử.

      Thanh mang theo ý cười, ánh mắt chậm nhau giữa trung. Nếu phải trong khí tràn đầy mùi máu tươi, người khôngbiết, còn tưởng rằng hai người bọn họ là đôi tình nhân chia lìa lâu, vất vả mới gặp mặt, liếc mắt đưa tình, trút xuống nỗi nhớ thương trong lòng chứ.

      "Bọn họ chết toàn thây kỳ giải thoát tốt, đương nhiên, nha đầu người nếu cảm thấy ta thờ ơ với giải thoát của bọn họ, tâm địa lãnh huyết, ta đây liền hảo hảo siêu độ vong hồn cho bọn họ." Mặt nạ nam tử chậm rãi xong, bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra bích tiêu dài. Tiếp theo, giơ bích tiêu lên, đem đến bên môi.

      "Nguyệt nhi, nhanh che lỗ tai của ngươi, trăm ngàn đừng nghe thổi tiêu." Ngay tại lúc mặt nạ nam tử nhàng khẽ động đầu ngón tay, môi đỏ mọng vừa mới tấu ra tiêu . Hiên Viên Diễm cũng kiếm xuyên qua gáy của tên tử sĩ, khẩn trương nhắc nhở Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Chẳng lẽ mặt nạ nam tử thần bí là người kia? Trong nháy mắt nhìn thấy mặt nạ nam tử lấy bích tiêu ra, tròng mắt Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn cũng bỗng dưng trở nên lạnh lùng, đáp án trong lòng giống của Hiên Viên Diễm. . .

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 57.1: Mạng của ngươi, do ta bảo hộ



      Ánh trăng lay động, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, rớt xuống mặt đất. Tiêu nhào nặn làm ánh trăng trở nên mông lung, nhàng xao động trong bóng đêm.

      Tiêu chìm nổi trôi giạt, tản ra vô tận thê lương cùng ai oán, quanh quẩn bên tai mọi người, như xiềng xích trói chặt trái tim mọi người.

      "Chủ tử tấu Thiên Ma tiêu , nhanh ănthuốc mất thính giác vào." Hắc y nhân lập tức đình chỉ động tác giết chóc, vẻ mặt hoảng sợ từ trong lòng lấy ra viên thuốc màu trắng, lấy tốc độ nhanh nhất nuốt vào trong bụng.

      Quả nhiên là ? Trong nháy mắt nghe đượcThiên Ma tiêu , Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong trầm mặc liếc mắt nhìn nhau cái, phỏng đoán trong lòng được nghiệm chứng. đời này, chỉ có người kia mới có thể tấu ra Thiên Ma tiêu .

      Bị Thiên Ma xâm nhập, đầu tiên khí huyết cuồn cuộn, sau đó là xương cốt đau nhức, cuối cùng tâm mạch đứt đoạn mà chết.

      Nhưng, Thiên Ma là loại tà công vừa đả thương người vừa đả thương mình. Người đeo mặt nạ vận nội lực tấu vang ma trong thời gian càng dài, nội thương của cũng càng nghiêm trọng. Người đeo mặt nạ thế nhưng tiếc tự mình hại mình, cũng muốn lấy mạng bọn họ, đúng là đủ ngoan độc a?

      " người ngươi có nhạc khí ?" Trong nháy mắt ánh mắt Dạ Dật Phong thâm trầm như biển, sắc mặt xanh mét quay đầu lại, cắn chặt hàm răng hỏi Tiêu Hàn.

      Lấy nội lực thâm hậu của , Tiêu Hàn cùng với Hiên Viên Diễm, chỉ cần có người mang theo nhạc khí, sau đó lại vận nội lực tấu nhạc, chỉ cần lấn át Thiên Ma tiêu của mặt nạ nam tử, như vậy lực sát thương của Thiên Ma tiêu chỉ như thùng rỗng kêu to.

      Nhưng, người có nhạc khí. Mà mới vừa rồi, Hiên Viên Diễm vừa thấy mặt nạ nam tử lấy bích tiêu ra, liền lập tức khẩn trương bảo Thượng Quan Ngưng Nguyệt che tai lại.

      Này đủ để chứng minh, người Hiên Viên Diễm cũng có nhạc khí gì, nếu lập tức lấy nhạc khí ra, vận nội lực tấu ngăn chặn Thiên Ma tiêu của mặt nạ nam tử.

      " mang." Tiêu Hàn mặt chút thay đổi nhìn Dạ Dật Phong, lạnh nhạt phun ra hai chữ. Hỏi quả thực là vô nghĩa, nếu mang theo nhạc khí, còn sớm lấy ra sao?

      "Cái này thảm." Dạ Dật Phong bỗng dưng nắmchặt trúc ti, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

      Nếu người , Tiêu Hàn cùng với HiênViên Diễm đều có nhạc khí, vậy có cách nào ngăn chặn Thiên Ma tiêu của mặt nạ nam tử rồi.

      Giờ phút này biện pháp tốt nhất là ngưng thần, vận nội lực bảo vệ tâm mạch chính mình. Như vậy, bọn họ mới bị Thiên Ma tiêu xâm nhập, làm cho tâm mạch đứt đoạn mà chết.

      Nhưng là tình hình trước mắt căn bản cho phép bọn họ ngưng thần chăm chú, nhóm sát thủ sau khi ăn vào thuốc mất thính lực, bị Thiên Ma tiêu xâm nhập, bọn họ lập tức xông lên tiếp tục đánh.

      Thiên Ma tiêu càng thêm vô cùng nhuần nhuyễn khuếch tán trong bóng đêm, giống như trận mưa tầm tã, vô cùng lạnh lẽo.

      Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong nhất thời cảm giác khí huyết cuồn cuộn, giống như lão nhân thê lương chờ đợi cái chết, quét qua thể xác, tinh thần cùng linh hồn của bọn họ.

      "Giết." Cùng lúc đó, nhóm hắc y nhân rống lên tiếng, vung kiếm chém tới. Mũi kiếm tản ra luồng khí giống như ma trơi địa ngục, khí tức tàn, tựa hồ muốn đem bọn người Hiên Viên Diễm đốt cháy.

      "Xong rồi, xem ra chúng ta chết, cũng bị thương." Dạ Dật Phong khóe miệng co rút, bóng dáng nhanhchóng xoay tròn, đánh nhau cùng đám hắc y sát thủ.

      Tiêu Hàn chỉ lạnh lùng nhìn Dạ Dật Phong, bỗng dưng vung kim tiên trong tay lên, xông lên cùng nhóm hắc y sát thủ giết tróc.

      đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Dạ Dật Phong, nếu bọn họ muốn bị Thiên Ma cắt đứt gân mạch, cũng muốn bị nhóm hắc y nhân giết chết, vậy chỉ có thể dùng phần lớn nội lực bảo vệ tâm mạch, dùng phần nội lực giết địch.

      Nhưng là đám hắc y nhân này võ công đều rất cao cường, nếu bọn họ chỉ dùng phần nội lực giết địch, vậy có hai khả năng xảy ra.

      Khả năng thứ nhất là: bọn họ chết dưới kiếm của đám hắc y sát thủ; khả năng còn lại chính là: mặc dù bọn họ có thể đem hắc y nhân toàn bộ tiêu diệt, bọn họ cũng nhất định bị trọng thương.

      Cùng lúc đó, ở bên khác –

      "Nguyệt nhi, nhanh che lỗ tai của ngươi lại."Hiên Viên Diễm cũng vận nội lực hộ bảo vệ tâm mạch, chỉ dùng phần nội lực đánh về phía nhóm hắc y nhân, mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt được bảo hộ ở sau lưng.

      "Vì sao?" Thượng quan Ngưng Nguyệt biểu tình mờ mịt, khẽ nhíu mày hỏi. Diễm vì sao lại khẩn trương như thế, chẳng lẽ tiêu này có cái gì kỳ quái sao?

      "Bị Thiên Ma tiêu xâm nhập, khí huyết cuồn cuộn, xương cốt đau nhức, cuối cùng tâm mạch đứt đoạn mà chết. Ngươi có chút nội lực, thể dùng nội lực bảo vệ tâm mạch, chỉ có thể lấy tay che lỗ tai, tránh cho Thiên Ma tiêu truyền vào tai." Hiên Viên Diễm rất nhanh xong, nhanh chóng xuất kiếm, dùng kiếm đẩy lui đòn tấn công của đám hắc y nhân.

      Nếu đổi lại là lúc trước, chiêu kiếm này, đám hắc y nhân chết cũng bị thương. Nhưng hôm nay, phần lớn nội lực đều bảo vệ tâm mạch, cho nên nội lực ngưng tụ kiếm chỉ có hạn. Đám hắc y nhân chỉ bị kiếm bức lui mấy bước, liền ngoan cố đánh tiếp.

      "Tựa vào!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghi ngờ lời của Hiên Viên Diễm, lập tức lấy tay che lỗ tai, đồng thời thét lên hai tiếng.

      Mẹ nó, khi dễ nàng nội lực phải ? Mặt nạ nam tử, tối nay nếu ta có việc gì, ngươi liền hảo hảo chờ cho ta, ta cam đoan làm ngươi muốn sống được, muốn chết cũng xong.

      Gió lạnh điên cuồng gào thét, cả trời đất như là bị kiếm khí làm cho chấn động.

      Mấy sợi tóc đen nhánh của Hiên Viên Diễmgiữa trung bay loạn, tạo nên độ cong lãnh dị thường, kiếm trong tay lóe ra ravô số đạo ngân quang chói mắt, trong nháy mắt giết chết ba hắc y nhân. Nhưng cùng lúc đó, thân hình cũng đột nhiên lắc lư.

      bên khác, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong cũng đồng thời nhanh như chớp xuất chưởng, đều tự mình giết hai gã hắc y nhân. Nhưng lập tức, bên khóe miệng bọn họ cũng tràn ra tơ máu.

      vận phần lớn nội lực bảo vệ tâm mạch bị Thiên Ma hủy hoại, đồng thời vừa dùng phần ít nội lực còn lại để đối phó đám hắc y nhân, chuyện này đối với bọn họ thập phần nguy hiểm. Bởi vì chỉ thoáng thất thần, nội lực trong cơ thể liền trở nên hỗn độn, khiến cho nội lực cắn trả lại chính mình.

      Sát khí khiếp người tràn ngập bóng đêm, gió lạnh rì rào, bụi đất cũng thoát ly mặt đất, chúng tựa như bọt sóng bắn thẳng lên trời. Mà vô số cây đại thụ ầm ầm ngã xuống, nguyên bản rừng cây um tùm trong nháy mắt biến thành tòa địa ngục nhân gian.

      Mặt nạ nam tử ánh mắt lệ vạn phần quét về cảnh chém giết phía trước, tốc đọ ở đầu ngón tay nhanh hơn, tiêu so với lúc trước, lại càng thê nhu tàn lạnh.

      "Mẹ nó." Bị Hiên Viên Diễm che ở sau lưng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai tay che tai, khỏi mở miệng mắng câu, nhưng nàng lập tức cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

      Thiên Ma tiêu quá cường hãn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút nội lực, cho nên nàng mặc dù che tai lại, tiêu lại vẫn cứ truyền vào tai nàng. Giờ phút này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm giác khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, giống như muốn xuyên thấu da thịt của nàng ra.

      Phịch tiếng vang lên, Hiên Viên Diễm vung kiếm đâm vào gấy bốn hắc y nhân. Ngay tại lúc bốn gã hắc y nhân ngã xuống, Hiên Viên Diễm quay đầu lại, hai tròng mắt đỏ như máu khẩn trương nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      xong, thân hình Nguyệt nhi tựa hồ có chút run run, xem ra mặc dù nàng bưng kín lỗ tai, cũng ngăn cản được Thiên Ma tiêu xâm nhập.

      Tuy rằng Hiên Viên Diễm chuyện, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng nhìn thấy được lo lắng trong ánh mắt , nhìn thấy lo lắng cho mình như vậy. Thượng Quan Ngưng Nguyệt hít hơi sâu, cắn răngnói: "Diễm, ta. . . có việc gì."

      Nhưng là, ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể nàng phát ra tiếng kẽo kẹt. Cùng lúc đó, khóe miệng của nàng cũng có tia máu chảy ra.

      tốt, khí huyết của Nguyệt nhi bắt đầu cuồn cuộn, xương cốt cũng bắt đầu vặn vẹo.Lập tức nàng cảm giác được xương cốt kịch liệt đau đớn, sau đó tâm mạch đứt đoạn mà chết.

      Hiên Viên Diễm sắc mặt bỗng dưng biến đổi, chút chần chờ, lập tức lắc mình đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ngay lập tức, Hiên Viên Diễm đem lòng bàn tay trái đặt sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp tay phải vung nhuyễn kiếm quét ngang về phía trước, đẩy lui ý đồ tập kích cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt của đám hắc y nhân.

      Nhất thời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm giác được luồng khí ấm áp tiến vào trong cơ thể. Nguyên bản khí huyết cuồn cuộn cũng ổn định lại, mà cảm giác đau nhức xương cốt cũnglập tức biến mất.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông lỏng tay che lỗ tai, ánh mắt khiếp sợ nhìn phía Hiên Viên Diễm. . . . Là vận nội lực bảo vệ tâm mạch của nàng sao?

      Vận nội lực giết địch, vận nội lực bảo vệ tâm mạch của bản thân, đồng thời cònvận nội lực bảo vệ tâm mạch của nàng, lúc ba việc, có thể chịu đựng được sao?

      Kim tiên sắc bén xuyên qua gáy hai gã hắc y nhân, Tiêu Hàn lơ đãng quét mắt về phía Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Bỗng dưng, Tiêu Hàn nhíu mày lại, ánh mắt lạnh nhạt thế nhưng lại xuất vẻ khiếp sợ. Hiên Viên Diễm điên rồi sao? vì bảo trụ nha đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia, cư nhiên ngay cả mạng cũng cần?

      bên Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn sóng vai giết địch, nhìn thấy Tiêu Hàn bỗng nhiên đình chỉ động tác, hơn nữa thân hình cứng đơ tại chỗ, đôi mắt xem xét về hướng nào đó, nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, khó chịu mở miệng : "Uy, bây giờ là lúc nào, ngươi còn có thể thất thần?"

      Được rồi, cùng Tiêu Hàn kỳ cũng là địch nhân. Nếu bình thường Tiêu Hàn liều chết, tự nhiên vô cùng hưng phấn.

      Bất quá đôi khi, vì đạt tới lợi ích nào đó, địch nhân cũng là có thể trở thành bằng hữu.

      Thí dụ như tình huống trước mắt, Tiêu Hàn tại là bằng hữu của , hy vọng Tiêu Hàn đứng yên chờ chết. Bởi vì Tiêu Hàn khi chết , mình người ứng phó được nhiều sát thủ như vậy, dù sao bây giờ chỉ có thể dùng hơn nửa nội lực giết địch a.

      " nghĩ tới. . . Người luôn luôn cuồng ngạo vô cùng, đem bất luận kẻ nào đặt ở trong mắt Hiên Viên Diễm, lại coi mạng của nha đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt kia còn trọngyếu hơn mạng chính mình." Tiêu Hàn xoay đầu qua, nhìn Dạ Dật Phong bên cạnh, trong mâu trung tràn đầy khiếp sợ, lạnh nhạt mở miệng.

      "Ngươi cái gì?" Quạt trúc trong tay Dạ Dật Phong quét ngang qua, đẩy lui vài tên hắc y nhân, tiếp hai tròng mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Hàn.

      Tiêu Hàn hơi hơi nhíu mày, nữa, vung kim tiên trong tay lên đánh về phía hắc y nhân.

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 57.2: Mạng của ngươi, do ta bảo hộ



      Lúc này, đổi lại là Dạ Dật Phong quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Tiêu Hàn bỗng nhiên như vậy, nhất định là có nguyên nhân, chẳng lẽ Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt bên kia xảy ra chuyện gì sao?

      Khi Dạ Dật Phong nhìn thấy tay phải Hiên Viên Diễm vung kiếm dũng giết địch, biểu tình mặt hề dao động. Nhưng mà, khi ánh mắt sắp sửa rời , nhìn thấy tay trái Hiên Viên Diễm kề sát ở lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt khỏi khiếp sợ há hốc miệng.

      Trong lòng Dạ Dật Phong nhảy ra ý tưởng, giống với Tiêu Hàn. Hiên Viên Diễm điên rồi sao? Nếu như đoán sai, Hiên Viên Diễm là vận nội lực bảo vệ tâm mạch cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Phải, nội lực của Hiên Viên Diễm mạnh hơn so với mình cùng Tiêu Hàn ít. Nhưng là nội lực của Hiên Viên Diễm có cường đại nữa, đối mặt với Thiên Ma tiêu cường đại tập kích cùng đám hắc y nhân truy sát, cũng tuyệt có khả năng, có đủ nội lực đồng thời bảo vệ tâm mạch của cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      cách khác. . . Hiên Viên Diễm tình nguyện lựa chọn chính mình gân mạch đứt đoạn mà chết, cũng muốn liều mạng bảo vệ mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt? thế nhưng vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nguyện ý hy sinh sinh mạng của ? điên rồi, điên rồi.

      "Xem đủ chưa, xem đủ liền giết địch , giờ phải lúc thất thần." Tiêu Hàn đột nhiên vung kim tiên trong tay lên, xuyên qua ngực hai gã hắc y nhân, sau đó lạnh lùng phun ra mấy tiếng kêu gọi Dạ Dật Phong thất thần.

      "Khụ. . ." Dạ Dật Phong xoay đầu lại, khóe miệng run rẩy nhìn vào mắt Tiêu Hàn, khỏi xấu hổ ho khan. Tên Tiêu Hàn này, đem mình là quân của sao? Chính mình vừa mới thầm oán Tiêu Hàn thất thần, chú tâm giết địch. Cho nên thời điểm mình thất thần, Tiêu Hàn liền lập tức đem thầm oán của mình, trả lại cho mình?

      "Ngươi ngoan độc." Dạ Dật Phong đảo cặp mắt trắng dã, tiếp vung quạt giết địch...

      "Hiên Viên Diễm, nghĩ tới ngươi cư nhiên tình nguyện chịu gân mạch đứt đoạn mà chết, cũng muốn bảo vệ tâm mạch cho xấu nha đầu này. Bất quá ngươi cũng là đủ ngu xuẩn, ngươi cho là như vậy có thể bảo vệ mạng sống của xấu nha đầu này sao? Chờ sau khi ngươi bị gân mạch đứt đoạn mà chết, nàng có nội lực hộ thể, xấu nha đầu này vẫn chết." gã hắc y nhân bị kiếm của Hiên Viên Diễm đâm vào vai, thân hình bỗng dưng lui ra sau, đem vai rút khỏi kiếm của Hiên Viên Diễm, giọng điệu trầm mà lạnh lùng tàn nhẫn cười .

      Hiên Viên Diễm lãnh cười, ánh trăng rọi xuống, dung nhan còn dã mị hoặc của ngày xưa, mà chỉ có loại rét lạnh hủy thiên diệt địa.

      Kiếm trong tay đảo qua phía trước, kiếm khí tựa như ma trơi đến từ địa ngục, bắn tới tên hắc y nhân vừa mở miệng. Trong nháy mắt hoa máu văng khắp nơi, thân hình của tên đó thẳng tắp ngã xuống.

      Cùng lúc đó, khóe miệng Hiên Viên Diễm trànra tia máu. Thiên Ma tiêu tuy rằng rất lợi hại, nhưng đả thương người đồng thời cũng thương mình. Nếu mặt nạ nam tử thổi quá lâu, chính cũng bị trọng thương.

      Cho nên, nhiều nhất chỉ có thể thổi trong vòng chén trà, lập tức dừng lại. Bởi vì mặt nạ nam tử tuy rằng tiếc tổn hại thân thể, nhưng cũng tuyệt đối để bản thân mất mạng.

      Tuy rằng, máu trong cơ thể mình bắt đầu cuồn cuộn, xương cốt cũng bắt đầu cảm giác được đau đớn, có lẽ rất nhanh tâm mạch đứt đoạn mà chết.

      Nhưng là thực xác định, khi chống đỡ đến lúc tâm mạch đứt đoạn mà chết, mặt nạ nam tử nhất định dừng thổi Thiên Ma tiêu . Cho nên, chết, nhưng Nguyệt nhi tuyệt chết.

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt được Hiên Viên Diễm vận nội lực hộ thể, bởi vì bị Thiên Ma tiêu tập kích, tự nhiên cũng có thể ra tay giết địch.

      Chỉ thấy cổ tay nàng giương lên, vô số tơ hồng theo tay áo nàng bay ra, tú hoa châm ở đầu tơ hồng vô cùng sắc nhọn làm lòng người khiếp sợ, toàn thân nàng tỏa ra hơi thở lãnh thị huyết, ngoan độc bắn về phía đám hắc y nhân giơ kiếm trước mặt.

      Vèo vèo vèo. . . Trong nháy mắt hắc y nhân nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắn tơ hồng ra, bóng dáng lập tức quỷ dị chợt lóe, tránh né sang hai bên. Nhưng ngay cả bọn họ mau lẹ nữa, vẫn bì kịp với tốc độ mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắn tú hoa châm ra.

      Thanh bùm bùm truyền đến, vài tên bị tú hoa châm xuyên qua mi tâm lập tức ngã xuống đất mất mạng.

      Mà nhóm hắc y nhân còn lại sợ hãi nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn ai dám tùy tiện tiến lên chém giết. Bọn họ đều lui về sau, giơ kiếm chắn trước người, ánh mắt đề phòng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Vốn bọn họ bị kiếm khí của Hiên Viên Diễmlàm nội thương trầm trọng, nay tú hoa châm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại lợi hại như thế,nếu tìm được cơ hội tốt để xông lên, vậy chẳng phải là chịu chết.

      Nhìn thấy đám hắc y nhân trong thời gian ngắn dám hành động thiếu suy nghĩ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhân cơ hội xoay qua nhìn Hiên Viên Diễm, môi đỏ mọng khẽ mở : "Diễm, thu tay của ngươi ở lưng ta lại, bảo vệ tâm mạch của chính mình ."

      Vốn nàng còn tưởng rằng nội lực của Hiên Viên Diễm có thể đồng thời bảo vệ tâm mạch của hai người bọn họ đâu. Nhưng là vừa mới nghe thấy tên hắc y nhân lạnh lùng trào phúng Hiên Viên Diễm, cùng với nghe thấy tiếng xương cốt kẽo kẹt trong cơ thể Hiên Viên Diễm phát ra, nàng thế mới biết Diễm nếu dùng nội lực bảo vệ tâm mạch cho nàng, chính bị tâm mạch đứt đoạn mà chết.

      Phạm vào người của nàng, nàng tuyệt đối dễ dàng buông tha, nàng làm cho bọn họ chết toàn thây. Nếu là tâm đối đãi nàng, nàng cũng dùng thiệt tình đáp lại. Nay Diễm vì bảo hộ mạng của nàng, thế nhưng nguyện ý hy sinh mạng của chính mình, nàng há có thể trơ mắt nhìn Diễm chết chứ?

      "Nguyệt nhi, nếu trong hai người chúng ta có người phải chết, ta hy vọng người chết chính là ta." Hiên Viên Diễm mắt đầy ý cười, giọng điệu ôn nhu như nước .

      "Đáng giá sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn Hiên Viên Diễm. Nàng thừa nhận, nàng quả đối với Diễm có chút hảo cảm, có lẽ cũng có thể là thích.

      Nhưng mà, thích cũng có nghĩa là .Thích là loại tình cảm, mà tùy thời có thể dừng lại. giống như , loại tình cảm, rời bỏ, vĩnh viễn ngừng nghỉ.

      hẳn là rất ràng, tại nàng đối với chỉ là thích mà thôi, phải là . Vậy mà lại vẫn như cũ ngốc đến mức nguyện ý vì bảo vệ mình mà phải trả giá bằng cả tính mạng, chẳng lẽ biết là, làm như vậy thực đáng giá sao?

      "Đương nhiên đáng giá, Thượng Quan Ngưng Nguyệt là người mà Hiên Viên Diễm ta định, đời này phải dùng cả tính mạng để bảo hộ. "Trong mắt Hiên Viên Diễm ngập tràn ý cười, mở miệng gằn từng chữ .

      đương nhiên hiểu ý tứ trong lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kỳ lúc trước nạp Nguyệt nhi làm phi, đối với Nguyệt nhi cũng chỉ là thích. Nhưng mà dần dần, cũng biết là khi nào, thích thăng hoa thành . Người , đương nhiên muốn bảo vệ, dù phải mất mạng cũng hối hận.

      " là đứa ngốc." Thượng quan Ngưng Nguyệt mấp máy môi, cảm động đến mức lời ra khỏi miệng cũng run run.

      "Ngốc vì ngươi, là loại hạnh phúc." Hai tròng mắt Hiên Viên Diễm đầy cưng chiều nhìnThượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng chậm rãi .

      "Ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngươi chết, ai bảo hộ Long Diệu Hoàng triều đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, giọng điệu đạm mạc ôn nhu .

      Nàng biết, ba nước khác cho tới nay đều có dã tâm nuốt hết Long Diệu Hoàng triều, bọn họ đến bây giờ vẫn lựa chọn tạm thời án binh bất động, chính là vì có tồn tại của Diễm. Diễm nếu vừa chết, chỉ sợ Long Diệu Hoàng triều cũng gặp nguy nan.

      "Long Diệu Hoàng triều là nhà của ta, nó đối ta đương nhiên vô cùng quan trọng. Nhưng Nguyệt nhi là thê tử của ta, với ta mà Nguyệt nhi quan trọng hơn. Nếu ta phải lựa chọn giữa nhà và thê tử, ta tất nhiên chút do dự chọn thê." Hiên Viên Diễm tươi cười, mở miệng .

      Ngưng mắt, sâu nhìn vào mắt Hiên Viên Diễm, thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng chợt lóe, đem phía sau lưng hoàn toàn rút khỏi lòng bàn tay Hiên Viên Diễm.

      Tiếp theo, nàng nhằm về phía hắc y sát thủ, bắt đầu chủ động phóng ra sợi dây đoạt mệnh. Nếu chết, như vậy trước khi nàng chết, nhất định phải giết nhiều hắc y nhân, nếu chẳng phải là thiệt thòi sao?

      Đương nhiên, Diễm, nếu tối nay Thiên Ma tiêu thể lấy mạng của ta, như vậy ta tiếp nhận tình của ngươi, mà ngươi muốn , ta hề giữ lại cho ngươi. Hơn nữa Long Diệu Hoàng triều của ngươi, ta cũng giúp ngươi hảo hảo bảo vệ.

      "Nguyệt nhi, ngươi làm cái gì, nhanh trở lại bên người ta, để nội lực của ta bảo vệ tâm mạch của ngươi." Nhìn thấy hành động của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm khỏi thất thanh rống lớn, tiếp theo cả người cũng vọt vềphía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      biết Nguyệt nhi làm như vậy, là muốn làm cho có nội lực, bảo vệ tâm mạch của chính mình. , cần, phải muốn bảo hộ tâm mạch của chính mình, là muốn bảo hộ tâm mạch của Nguyệt nhi a.

      Nhưng mà, ngay tại lúc Hiên Viên Diễm phóng tới chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vô số hắc y nhân ngăn cản đường của , ngoan lệ giơ kiếm nghênh tiếp .

      Đám hắc y nhân này cũng ngốc, lúc trước bọn họ thể nghiệm uy lực liên thủ của Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, quả thực là thiên hạ vô địch, làm bọn căn bản chút cơ hội lấy mạng hai người này. Nay hai người tách rời nhau, bọn họ đương nhiên thể cho hai người cơ hội liên thủ.

      Bởi vì bị đám hắc y nhân bao vây, giờ phút này Hiên Viên Diễm có cách nào, chỉ có thể tạm thời vận nội lực bảo vệ tâm mạch của chính mình, dương kiếm sắc bén quét về phía hắc y nhân. phải dùng thời gian nhanh nhất mở đường máu, sau đó tiến lên tìm Nguyệt nhi.

      Nguyệt nhi nếu sống chết chịu cho mìnhvận nội lực bảo vệ tâm mạch cho nàng, vậy liền điểm huyệt Nguyệt nhi, làm cho Nguyệt nhi thể thoát khỏi bàn tay mình. Vô luận như thế nào, mạng của Nguyệt nhi, định bảo hộ rồi.

      Dung nhan diễm lạnh lẽo đến cực điểm, kiếm quang lạnh lẽo mang theo lệ khí hủy diệt quét về phía hắc y nhân. Trong khoảnh khắc đó, đám hắc y nhân bị lãnh khốc của Hiên Viên Diễm làm cho khiếp sợ trong lòng, bọn họ cảm giác được rét mà run.

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị vây trong vòng chiến, nhẫn huyền băng thiết cùng tơ hồng trong tay áo đồng thời quét ngang ra ngoài. Chiêu thức quỷ dị khó lường, toàn thân tản ra khí tức hắc ám làm người ta khỏi tim đập nhanh, tựa như có thể nuốt hết thiên địa, hủy hết vạn vật.

      Nhóm hắc y nhân vây quanh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cảm giác được máu trong người đông lại, linh hồn cũng run lên. Giờ phút này, nếu phải bởi vì bọn họ thề sống chết nguyện trung thành với chủ tử, bọn họ rất muốn quăng kiếm chạy trốn, buông tha ý niệm giết Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ngoan độc cắn răng, cho dù chết, cũng phải giúp chủ tử hoàn thành nghiệp lớn, toàn thể đám hắc y nhân vẫn ngoan lệ đánh úp về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng mà, sau đó, chuyện tình cực kỳ quỷ dị xảy ra. . .

      Ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt cứng rắn nhịn cho máu tươi phun ra, cùng với cố nén xương cốt đau nhức trong cơ thể, chuẩn bị quét ngang nhẫn huyền băng thiết cùng tơ hồng, mi tâm của nàng bỗng nhiên quỷ dị phóng ra ngân quang dễ phát giác.

      Chỉ nghe phịch tiếng vang lên, nguyên bản đám hắc y nhân bao vây Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thế nhưng toàn bộ đều bị ngân quang đánh bay ra ngoài.

      Đây là cái tình huống gì, vũ khí trong tay nàngcòn chưa tới đâu, đám hắc y nhân như thế nào bay ra ngoài a?

      Chờ chút, càng kỳ quái là, Thiên Ma tiêu vẫn kéo dài dứt truyền vào tai, nhưng vì sao máu của nàng bỗng nhiên nghịch chuyển nữa, ngay cả xương cốt cũng có chút cảm giác đau đớn đây? Thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng cứng đờ, hai tròng mắt tràn đầy khó hiểu cùng nghi hoặc.

      Đám hắc y nhân này bị đạm quang đánh bay ra ngoài, đồng thời máu tươi tràn ra khỏi miệng, thân hình đột nhiên nhảy dựng lên, mang theo sát khí công kích Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức thu liễm nghi hoặc trong lòng, hai tròng mắt lạnh lẽo tà mị, cổ tay bỗng dưng giương lên, chuẩn bị ra tay lấy mạng.

      Nhưng mà ngay sau đó, mi tâm nàng phóng xuất ra ngân quang nhàn nhạt, nháy mắt biến thành hồng quang vô cùng chói mắt. Tiếp theo, trước khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra tay, đạo hồng quang tựa như lửa đỏ nóng rực lấy tốc độ nhanh hơn đánh úp về phía ngực đám hắc y nhân.

      Oanh – tiếng nổ mạnh vang lên như sấm, nhóm hắc y nhân bị hồng quang cuốn lấy ở giữa trung, thân hình bị hồng quang nổ thành bột phấn. Tiếp theo đạo hồng quang phóng lên cao, tựa như mặt trời diễm lệ đem rừng cây biến thành mảnh đỏ tươi.

      Cùng lúc đó chuyện tình càng quỷ dị hơn xảyra, trong rừng cây trừ bỏ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đám hắc y nhân, thậm chí là Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, bao gồm cả mặt nạ nam tử thổi Thiên Ma tiêu , toàn bộ bọn họ đều kiềm chế được bị hồng quang đánh bay, sau đó mạnh ngã xuống.

      "Phốc!" Mọi người đồng thời phun ra ngụm máu tươi, tất cả đều dõi ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 58.1: Nàng đúng là phượng tinh



      Từng đợt từng đợt gió lạnh phất qua, hồng quang đầy trời dần thu liễm tới chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hồng quang tựa như lửa tạo thành cái vòng tròn, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt vây ở giữa.

      Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng yên tại chỗ, hai tròng mắt nhắm chặt. Nàng tựa như lâm vào trạng thái ngủ say, bị hồng quang quỷ dị lại xinh đẹp bao quanh.

      Đây là xảy ra chuyện gì? Mọi người liều mạng nhu nhu mắt, khó tin há to miệng, lại ngây ra như phỗng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Ánh trăng trắng bạc cùng hồng quang xinh đẹp quấn lấy nhau, toàn thân nàng tỏa ra khí thế cao ngạo, rét lạnh làm người ta run rẩy, tà ác làm người ta e ngại, mị hoặc câu hồn.

      Hồng quang quấn quanh Thượng Quan NgưngNguyệt vài vòng, tiếp nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người. Cùng lúc đó, chỗ mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất hoa văn xinh đẹp, đó là đóa hoa sen xinh đẹp đỏ tươi.

      "Hoa sen máu?" Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, thậm chí là mặt nạ nam tử nhất thời trăm miệng lời kêu to.

      Tiêu Hàn nhất thời nắm chặt nắm đấm đến mức gân xanh nổi lên, trong đầu ngừng lặp lại lời của quốc sư: nữ tử có cái bớt hình hoa sen giữa mi tâm, chính là phượng tinh giáng thế, có nàng có cả thiên hạ. Thái tử nếu tìm được nàng, hoặc là cưới nàng, hoặc là giết nàng.

      Dạ Dật Phong cũng xiết chặt tay đến mức đầu ngón tay trắng bệch, trong cũng lặp lại lời của Thương Nguyệt đế.

      Hoàng nhi, ngươi lần này đến Long Diệu Hoàngtriều có hai mục đích. Thứ nhất: diệt trừ Thụy vương Hiên Viên Diễm, chỉ cần vừa chết, Long Diệu Hoàng triều là vật Thương Nguyệt quốc ta nắm chắc trong lòng bàn tay; thứ hai: tìm kiếm nữ tử có cái bớt hình hoa sen đỏ ở mi tâm, sau đó cưới nàng làm thái tử phi, bởi vì nàng có thể trợ giúp ngươi thống nhất thiên hạ.

      Còn lại Hiên Viên Diễm khóe miệng co quắp,nâng tay day day huyệt thái dương. Nguyệt nhi thế nhưng chính là phượng tinh nắm trong tay thiên hạ mà hữu thừa tướng xem tinh tượng (xem vị trí của các ngôi sao), dựa vào kinh dịch bói toán, cùng với tính đốt tay bói ra?

      Hoàng huynh Hiên Viên Ly vẫn muốn đem đế vị truyền cho , đặc biệt là khi hữu thừa tướng bói ra phượng tinh, hoàng huynh lại cật lực khuyên tìm phượng tinh, sau đó cưới phượng tinh làm phi, bất quá bị lời cự tuyệt.

      Thứ nhất: người có tư cách trở thành Thụy vương phi, phải là người . Thế nên cho dù tìm được phượng tinh như thế nào? Nếu ép bản thân mình phải cưới nữ tử mình thương làm phi, cương quyết làm.

      Thứ hai: căn bản là vô tâm với đế vị, hắnthầm nghĩ yên lặng phụ trợ hoàng huynh Hiên Viên Ly, bảo vệ tốt Long Diệu Hoàng triều.

      Chỉ là vạn lần ngờ rằng, Nguyệt nhi mà chính là phượng tinh. Bất quá, vô luận Nguyệt nhi là phượng tinh nắm trong tay thiên hạ, hay là sát tinh hại người, với kỳ quan trọng.

      Quan trọng là Bắc Dực thái tử, Thương Nguyệt thái tử cùng với mặt nạ nam tử vừa mới khiếp sợ hô lên hoa sen máu, điều đó chứng minh bọn họ biết chuyện phượng tinh giáng thế, nhất thống thiên hạ, chỉ sợ từ nay về sau Nguyệt nhi phải chịu ít nguy hiểm.

      Giờ khắc này Hiên Viên Diễm, bỗng nhiên biết được Thượng Quan Ngưng Nguyệt là phượng tinh giáng thế, trong lòng phải là tràn đầy kinh hỉ, mà là nồng đậm lo lắng. căn bản hy vọng Nguyệt nhi là phượng tinh, bởi vì thân phận phượng tinh mang đến cho Nguyệt nhi rất nhiều nguy hiểm thể đoán trước được, thà rằng Nguyệt nhi chính là nữ tử bình thường.

      Cùng lúc đó, ngay tại thời điểm ba người Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong tâm gợn sóng, suy nghĩ bay xa. Mặt nạ nam tử lại lãnh nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng. . .Cư nhiên chính là phượng tinh mình vẫn luôn ngầm tìm kiếm?

      Nguyên lai người tối nay mình nên tiêu diệt, phải Tiêu Hàn, phải Dạ Dật Phong, lại càng phải Hiên Viên Diễm, mà là. . .

      Vèo tiếng vang lên, thân hình mặt nạ nam tử nhanh nhẹn nhảy dựng lên, cánh tay giơ lên hướng tới phía trước, cây ngân tiêu tẩm kịch độc từ trong tay áo bay ra bắn tới ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nghe thấy tiếng vang rất của độc tiêu trong khí, Hiên Viên Diễm cùng Dạ Dật Phong lập tức thu liễm suy nghĩ hỗn loạn, đồng thời theo thanh nhìn .

      Nhìn thấy độc tiêu phát ra hàn quang bắn tới ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn như cũ an tĩnh đứng tại chỗ, phảng phất như trong trạng thái ngủ say. Sắc mặt Hiên Viên Diễm bỗng dưng kinh hãi, thân hình như tia chớp nhảy dựng lên, cổ tay vừa chuyển, cái kim châm đánh tới độc tiêu giữa trung.

      Cùng lúc đó, Dạ Dật Phong cũng nhảy dựng lên, quạt trúc trong tay đảo qua, kim châm tẩm kịch độc theo phiến quạt bay ra, cũng đánh tới độc tiêu giữa trung.

      Còn lại Tiêu Hàn cũng nhảy dựng lên, nhưng lại bỗng dưng khoanh tay, lạnh lùng híp mắt quét qua ba người Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong cùng mặt nạ nam tử.

      Mặt nạ nam tử vì sao dùng độc tiêu tập kích Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng tự nhiên hiểu . hẳn là giống mình, đều hy vọng Thượng Quan Ngưng Nguyệt sống đời.

      Hiên Viên Diễm vì sao bắn ra kim châm đánh rơi độc tiêu, cái này lại càng phải nghĩ nhiều. lúc trước tình nguyện chịu tâm mạch đứt đoạn mà chết, cũng muốn bảo vệ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt có nguy hiểm, sao có thể cứu chứ?

      Nhưng điều nghĩ ra là, Dạ Dật Phongvì sao cũng bắn ra ám khí đánh rơi độc tiêu đây, ý đồ cứu Thượng Quan Ngưng Nguyệt là gì? Chẳng lẽ. . .

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt tại chỉ có thân phận Thụy vương phi, mà còn là phượng tinh, Dạ Dật Phong cứu Thượng Quan Ngưng Nguyệt ràng chính là tự tìm phiền toái. Trừ phi. . . Dạ Dật Phong muốn cưới Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm thái tử phi? Nếu quả là như vậy, trận diễn này đúng là càng ngày càng phấn khích.

      Ngay tại lúc Hiên Viên Diễm cùng Dạ Dật Phong bắn kim châm ra, đồng thời hướng tới độc tiêu giữa trung, hoa sen máu tại mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại phóng ra hồng quang chói mắt.

      Phanh, trong nháy mắt độc tiêu cùng kim châmva chạm nhau, hồng quang cũng bắn thẳng đến. Độc tiêu cùng kim châm xoay tròn, chúng rơi xuống đất, mà là quỷ dị biến mất vô tung vô ảnh.

      "Hí. . ." Mọi người đột nhiên hít vào ngụm khí lạnh, hai tròng mắt khó tin trừng lớn. Uy lực của hồng quang cũng khỏi quá dọa người ? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?

      Vì sao hoa sen máu giữa mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt phóng ra hồng quang ly kỳ như thế, mà hồng quang lại tựa như có linh tính có thể cảm nhận được Thượng Quan Ngưng Nguyệt gặp nguy hiểm, chủ động phóng ra bảo hộ Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Trong khoảng thời gian ngắn mọi người khỏi cảm thấy nổi da gà.

      "Nguyệt nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi nhanh chút tỉnh lại a, trăm ngàn lần đừng dọa ta." So với kinh hách của mọi người, Hiên Viên Diễm lại kích động chạy tới bên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Vì sao Nguyệt nhi tại chỉ nhắm chặt mắt, rơi vào trạng thái yên tĩnh, mà cả người tựa như ngủ mất có phản ứng chứ?

      Ngay tại lúc Hiên Viên Diễm sắp đến bên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hoa sen máu lại phóng ra hồng quang bắn về phía .

      Phốc -- Hiên Viên Diễm phun ra ngụm máu tươi, thân hình bị hồng quang đẩy lùi mấy bước.

      Hiên Viên Diễm nâng tay lau máu tươi bên môi, biểu tình dở khóc dở cười, khóe miệng run rẩy nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Đây là cái ý tứ gì a, hồng quang này thế nhưng cho tiếp cận Nguyệt nhi?

      "Uy, ngươi . . . Chúng ta có nên thử tiếp cận Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn xem có bị hồng quang đánh bay đây?" Dạ Dật Phong nghiêng đầu ngây ngốc xem xét hồng quang, tiếp dời bước đến bên Tiêu Hàn, nghiêng đầu trêu tức trừng mắt nhìn .

      "Ta cũng có ham mê bị ngược đãi." Tiêu Hàn hai mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Dạ Dật Phong, lạnh lùng mở miệng .

      Hiên Viên Diễm có ác ý với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vậy mà đến gần sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn bị hồng quang làm cho hộc máu. Mà có sát tâm với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu mạo hiểm tiêu sái qua, phỏng chừng hồng quang kia xuất ra uy lực càng lớn ?

      "Ta cũng tin, đời này có cái chuyệnquỷ dị như thế này phát sinh đâu?" Dạ Dật Phong bĩu môi, tiếp bỗng dưng nín thở, rón ra rón rén đến gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Hiên Viên Diễm im lặng xem xét hành động của Dạ Dật Phong, cũng ngăn cản Dạ Dật Phong tới gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Thứ nhất: lúc trước Dạ Dật Phong phóng kim châm đánh rơi độc tiêu, tối thiểu có thể khẳng định tại Dạ Dật Phong có ý định hại Nguyệt nhi.

      Thứ hai: hồng quang cho phép mình tới gần Nguyệt nhi, chỉ sợ Dạ Dật Phong muốn tới gần Nguyệt nhi cũng là có khả năng.

      Quả nhiên, ngay tại lúc Dạ Dật Phong cẩn thận dời bước, chút chút tới gần Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hồng quang quỷ dị bắn tới .

      Phanh tiếng vang lên, thân hình Dạ Dật Phong nháy mắt bị hồng quang đánh bay mặt đất. Phốc, phun ra ngụm máu tươi.

      Nhóm hắc y sát thủ lập tức kinh hãi nhìn màn này, lòng đầy nghi hoặc đứng yên phía sau mặt nạ nam tử. Trời ạ, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a, hay là Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết pháp?

      Đúng lúc này, hồng quang chói mắt làm thành vòng tròn, xoay quanh hoa sen máu ở giữa mi tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Gió lạnh thổi qua, cũng biết là ai trừng mắt sợ hãi rống to: "Mau nhìn, mặt của nàng thế nhưng tự động thay da, nàng nhất định là nữ."

      Vèo, mọi người như ngừng lại nhìn mặt ThượngQuan Ngưng Nguyệt. Chỉ thấy hoa sen máu chỗ mi tâm Thượng Quan Ngưng Nguyệt như khiêu vũ, mặt nạ tinh xảo che dấu dung nhan, cư nhiên từ chỗ mi tâm chậm rãi hướng bốn phía rút .

      Đầu tiên là cái trán, da thịt nõn nà như giọt sương buổi sớm làm say lòng người. Cùng với mặt nạ tiếp tục rút , mi cong tựa liễu cũng lập tức ra.

      Cùng lúc đó hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng lặng lẽ mở ra, tuy rằng giờ phút này nàng vẫn có phản ứng gì, nhưng ánh mắt lại tản ra ánh sáng cao ngạo lạnh lùng cùng mị hoặc.

      Đó là loại rét lạnh cự tuyệt người đến gần,đó là loại mị hoặc làm người ta thần hồn điên đảo, cũng làm cho người ta tự ti mặc cảm, dám khinh nhờn.

      Mặc dù lúc này, mọi người mới chỉ nhìn được gần nửa khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng cũng đủ làm bọn họ rung động đến cực hạn.

      Gió lạnh khẽ vén lên tử y của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tóc đen như mực ngạo nghễ tung bay, hồng quang bao quanh. Mọi người đều nắm chặt tay, gắt gao cắn chặt môi, có loại xúc động hồn lìa khỏi xác.

      đời làm sao có thể có nữ tử tuyệt sắc như thế, dung nhan tuyệt trần thoát tục tựa như tiên tử, khí chất lãnh mị tựa như ma. Đó là loại dung hợp mỹ, tà, lãnh, ngạo, vẻ đẹp làm người mù mắt, làm tâm hồn rung động.

      Mọi người ở đây thân hình cứng ngắc, ánh mắt dại ra nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng có chờ đợi, có khát vọng, xen lẫn mong mỏi, chuẩn bị thời điểm thấy toàn bộ dung mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .

      Trong khí xuất mùi thơm ngát, tiếp theo hoa đào bay đầy trời. Bốn gã nam tử tướng mạo thanh tú, nâng cỗ kiệu chậm rãi hạ xuống đất.

      Nếu là bình thường, Vô Ngân công tử thần bí khó lường bỗng nhiên xuất , tất nhiên có sóng to gió lớn. Nhưng mà giờ khắc này, cư nhiên ai để ý tới Vô Ngân công tử đến. Đối với bọn họ mà , giờ khắc này cho dù là thiên tháp địa hãm, cũng quan trọng bằng việc nhìn thấy dung mạo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nhóm hắc y sát thủ vẫn nhìn chuyển mắt khuôn mặt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thậm chí ngay cả Hiên Viên Diễm, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng với mặt nạ nam tử, cũng chỉ quét mắt qua Vô Ngân công tử, rồi lại đem tầm mắt chuyển đến mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Mặt nạ da tinh xảo vẫn tiếp tục rút , toàn bộdung nhan của nàng lập tức lộ ra, bọn họ ai cũng nghĩ, cũng nguyện ý bỏ qua dung nhan của nàng, nháy mắt mang cho bọn kích động cùng rung động.

      Nhưng mà, ngay khi mặt nạ rút đến mũi ThượngQuan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân công tử vén kiệu bước ra.

      Gió đêm cuốn quanh, Vô Ngân công tử đột nhiên vung ống tay áo lên, vô số hoa đào từ trong kiệu bay ra ngoài. Ngay sau đó, Vô Ngân công tử đem nội lực ngưng tụ trong bàn tay, bắn tới hoa đào.

      luồng khí mạnh mẽ đánh tới, vô số cánh hoa đào như những vì sao rơi xuống dải ngân hà, bay bay giữa trung, toàn bộ nhất tề bay tới chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :